Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 152: Loa gia đánh nhau thực hung ác (length: 8100)

Hôm nay vốn dĩ chỉ là hẹn con la tới so tài với ngựa, hai bên cũng không quen biết, chẳng có gì mà khách sáo hàn huyên, Bách Phúc Nhi tuy biết Vệ gia giàu có, cũng không nghĩ quá mức nịnh bợ, mọi người đều muốn mau chóng biết kết quả, rất nhanh hai con ngựa liền cùng con la song song đứng chung một chỗ.
Con la bị hai con ngựa một phen chế nhạo, Bách Phúc Nhi có chút lo lắng khí thế của nó bị tổn hại, thực tế con la cũng có chút chịu ảnh hưởng, dù sao đối phương là ngựa, còn là tuấn mã, loại tự ti xuất phát từ trong xương cốt này ít nhiều vẫn có chút.
Bách Phúc Nhi thấy tình hình không ổn, trước khi bắt đầu chạy đến bên tai con la nói một câu, con la nháy mắt tinh thần hẳn lên, trong mắt đấu chí ngút trời, khi lá cờ hạ xuống như mũi tên rời cung phóng vút đi.
Đây là cuộc so tài giữa con la và tuấn mã, con la không còn là một mình, hai bên ngươi đuổi ta, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
"Con la này không tệ a, có ý đấy."
Hèn mọn Lưu công tử cảm thấy, con la này không bị bỏ lại phía sau, còn có thể cùng ngựa chạy cùng một chỗ đã phi thường đáng nể rồi.
Vệ Vân Kỳ hiếu kỳ nhìn về phía Bách Phúc Nhi, "Ngươi vừa rồi nói gì với nó?"
Bách Phúc Nhi quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, "Nếu nó có thể chạy thắng, ngươi sẽ biết thôi."
Mấy người đều cười, ngựa chết hay lừa chết với con la sinh ra đã là tạp chủng, làm sao có thể chạy qua ngựa?
Nếu nói chạy đường dài, có thể chở nặng thì ngựa đúng là không bằng con la, nhưng mà nói đến linh hoạt và tốc độ thì…
Đừng thấy Vệ Vân Kỳ bỏ ra một trăm lượng, trong lòng hắn cũng không để bụng.
"Ơ hay, trách sao con xấu xí dám đến chạy cho có lệ, hóa ra là biết chạy."
"Chẳng nghe người ta bảo con la nhà người ta vô địch giải đua hay sao, chút tự tin này còn có."
"Giải đua con la... Ha ha ha ~~~"
Trong lúc chạy, hai con ngựa lại một lần nữa chế nhạo con la, con la liếc hai con ngựa, "Cả ngày bị người ngồi trên mông nghe xì hơi, hôm nay ông la đây cho các ngươi mở rộng tầm mắt, có thể cùng ông Loa đây thi đấu, là vinh hạnh của các ngươi."
Con la dưới chân dùng sức, tăng tốc xông về phía trước, rất nhanh đã bỏ lại hai con ngựa ở phía sau, bốn vó chạy nhanh đến mức không thấy rõ, thành tàn ảnh.
Bách Phúc Nhi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy con la ngày thường kéo xe đích thật là kìm chế tốc độ của nó, nếu mà kéo xe với tốc độ này, cỗ xe có khi tan thành từng mảnh mất?
Vệ Vân Khôn và hèn mọn Lưu công tử đều đứng bật dậy, không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy con la chạy vút qua vạch đích, cũng bởi vì không thắng được đà chạy tiếp về phía trước một đoạn dài, lúc này mới thở hổn hển chậm rãi quay trở lại.
Bách Phúc Nhi vừa tới xem thì giật nảy mình, mép con la toàn bọt mép, "Ta nói, ngươi bị sùi bọt mép?"
"Ông đây là mệt, ngươi cho là chạy nhanh vậy không mệt chắc, ai da, mau cho ông Loa uống miếng nước."
Bách Phúc Nhi vội vàng đi lấy nước, con la uống nước xong liền cười phá lên, dương dương đắc ý nhìn hai con ngựa còn chưa hết hồn, "Nghe xì hơi, biết được lợi hại của ông chưa?"
"Không phải vì chạy nhanh vậy, các ngươi đến cái rắm của ông cũng chẳng ngửi thấy."
Thấy con la gật đầu lia lịa, Vệ Vân Kỳ tò mò, "Nó làm sao vậy?"
Bách Phúc Nhi xoa đầu con la, "Nó kích động, rốt cuộc cũng chạy thắng ngựa rồi."
Vệ Vân Kỳ còn muốn hỏi Bách Phúc Nhi rốt cuộc đã nói gì với con la, còn chưa mở miệng thì Vệ Vân Khôn đã đến, "Cô nương Phúc Nhi, con la nhà ngươi không tệ nha, là nuôi từ nhỏ sao?"
Lúc này Vệ Vân Khôn tỏ ra hứng thú rất lớn với con la, về phần việc cá cược thua một trăm lượng, hắn căn bản không để trong lòng, tiện tay đưa cho Vệ Vân Kỳ.
"Nhị đệ, chúc mừng."
Tiền này đưa quá sảng khoái, Vệ Vân Kỳ ghen đến méo cả mồm, hắn muốn một trăm lượng còn phải đi tìm bà tổ, tên hỗn đản này tùy tiện lấy ra được?
Vệ Vân Khôn cũng mặc kệ Vệ Vân Kỳ nghĩ gì, mắt dán chặt vào con la, Bách Phúc Nhi cho hắn biết, "Mới mua ở chợ phiên không lâu trước đây, mua về là nó chạy nhanh thôi."
Vì mặt mũi của con la, nàng không nói tính tình nó vừa lười vừa nóng nảy.
Hèn mọn Lưu công tử cũng đưa một trăm lượng cho Vệ Vân Kỳ, rồi tiến lên xem kỹ con la, "Cô nương Phúc Nhi, bản công tử thấy hứng thú với con la nhà ngươi, cô ra giá đi."
Mặt thì làm ra vẻ mây trôi nước chảy, thực ra trong lòng vẫn có chút kích động, nếu kéo về kinh đô, làm các cuộc thi ngựa như hôm nay, hắn có thể kiếm được bộn tiền.
Con la này có chút mánh khóe, biết đâu chừng hắn cũng nhờ vậy mà được tiếng thơm.
Bách Phúc Nhi có thể chiều theo ý hắn sao?
"Lưu công tử, không phải tôi có tiền mà không muốn kiếm, là con la nhà tôi rất nguy hiểm, nó nóng tính lại hay đá, lỡ làm thương cậu thì không hay."
Lưu công tử không thể tin nổi, một cô nương nhỏ cũng có thể tùy ý dắt ra thi, có thể nóng tính đến mức nào chứ?
Hắn không tin chuyện quái lạ này, một tay vỗ vào mông con la, phát ra tiếng vang lanh lảnh, con la lập tức xù lông, vung chân đá chính xác một cước vào người Lưu công tử, "Dám đánh mông ông Loa, đá chết ngươi."
Lưu công tử ngã nhào tại chỗ, ôm chân kêu cha gọi mẹ, Vệ Vân Khôn cũng hốt hoảng, vội đi đỡ người.
Bách Phúc Nhi rất bất đắc dĩ, "Lưu công tử, tôi đã bảo với cậu là rất nguy hiểm rồi, sao cậu còn thò tay đánh mông nó?"
Con la vẫn còn hùng hùng hổ hổ, hai con ngựa thấy tình hình này bắt đầu chế giễu con la, "Ngươi chết chắc rồi, hắn sẽ không tha cho ngươi."
"Xấu bát quái, ngươi chờ chết đi."
Con la nổi giận, hai con ngựa không ngừng gọi nó là xấu bát quái, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn, thoát khỏi tay Bách Phúc Nhi liền chạy xông tới, hai ngựa một la đánh nhau loạn xạ.
Súc vật đánh nhau, dù cao quý đến mấy, cũng đều cắn xé, nhưng ngựa với la còn biết dùng chân, hai ngựa một đường con la ban đầu là cắn xé lẫn nhau, sau đó quay mông đá qua đá lại, chân của con la thì nhắm bốn vó mà đá tới tấp.
Cảnh tượng này, mọi người xem đều choáng váng cả mắt, đến hèn mọn Lưu công tử cũng không quan tâm đến việc chân mình đang đau, mải xem náo nhiệt.
Vệ Vân Kỳ im lặng nhìn Bách Phúc Nhi, lúc trước con nhỏ thối này đánh hắn cũng xoay tua đấm đá như thế.
Bách Phúc Nhi lúc này căn bản không quan tâm đến người khác, chỉ thầm cổ vũ cho con la, hôm nay thật không trách con la, là tại hai con ngựa kia nói năng quá thối.
Cũng nên dạy dỗ chúng một trận!
Cuối cùng, khi con la đánh bại hai con ngựa, thì nó cũng bị thương, thế mà Lưu công tử lại không truy cứu trách nhiệm con la đã đá mình, còn thấy nó đánh nhau ác liệt thì càng thêm hứng thú.
Thấy đùi với mặt con la đều bị thương, Bách Phúc Nhi quyết định, phải mau chóng về nhà chữa cho nó, thảm quá rồi.
Vệ Vân Kỳ lén nói với nàng, lát nữa sẽ kêu Thang Viên đưa tiền cho nàng, nàng lúc này mới dắt con la đi.
Vừa về đến nhà, Ngô Cường đã giật nảy mình, "Không phải đi chạy vài vòng sao, sao mà thành ra thế này?"
Tiếng quá lớn, làm Bách Lý Huy cùng mấy người khác chạy đến, Bách Lý Huy bước lên trước kiểm tra cho con la, cuối cùng thở phào, "Thương không nặng lắm, bôi chút thuốc, đừng dính nước, mấy ngày là khỏi."
Rồi nhìn Bách Phúc Nhi, "Phúc Nhi à, con la này đi đánh nhau à?"
Bách Phúc Nhi đưa một trăm lượng ngân phiếu cho Bách Lý Huy, "Con la thắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận