Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 461: Trịnh công tử dược liệu thu như thế nào (length: 7748)

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đối thủ của các ngươi là người được trời cao chiếu cố, tự có vận mệnh lớn trên người, làm ra những việc trái với đạo trời, chắc chắn sẽ chịu trừng phạt của đạo trời."
"Những chuyện các ngươi đã âm thầm làm trước đây chính là trái với đạo trời."
Anh em Ngô gia cảm thấy vị đạo cô nhỏ này thực sự quá thần, nói gì cũng đều rất chuẩn, đặc biệt là Ngô Đại Lực càng cảm thấy như gặp được thần tiên, vị đạo cô này vậy mà có thể nói rõ ràng những việc hắn đã làm một cách bí mật, những lời nói với Bách Phúc Nhi kia đúng là một mực tin tưởng không nghi ngờ.
Bách Phúc Nhi chỉ ra sai lầm cho bọn họ, "Kế hoạch hiện tại là hai người các ngươi mỗi ngày vào lúc chạng vạng tối hướng về phía đông dập đầu, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày thì có thể chuyển vận, nếu như thành tâm thì còn có thể cầu được vận may."
"Cũng coi như là chúng ta có duyên, các ngươi phải biết bình thường ta không nói với ai đâu."
"Vô lượng thiên tôn, tùy hỷ công đức."
Bị nàng một trận lừa gạt, anh em Ngô gia vui vẻ rời đạo quán, chuẩn bị về nhà bắt đầu làm theo phương pháp Bách Phúc Nhi nói, chờ đợi vận may đến.
Chưa Mang khóe miệng hơi giật giật, "Tiểu sư thúc, vì sao ngươi lại muốn lừa bọn họ?"
Tiểu sư thúc vừa nhìn đã thấy rõ là lừa gạt mà, hai người kia làm sao lại tin cơ chứ?
Nếu Ngô Đại Lực còn ở đây nhất định sẽ nói cho hắn biết, "Không phải chúng ta muốn tin, mà là do nàng nói quá chuẩn, khiến người không thể không tin."
Đối diện với sự nghi hoặc của Chưa Mang, Bách Phúc Nhi nói, "Hai người này tâm địa bất chính, bổn tiên cô có trách nhiệm thay mặt tổ sư gia dạy dỗ bọn họ một bài học, khiến hắn sống cho tử tế."
"Hơn nữa, ai nói ta lừa gạt bọn họ, phía đông có rất nhiều thần phật, bọn họ mỗi ngày thành tâm dập đầu, nói không chừng sẽ dập đầu ra vận may ấy chứ."
Chưa Mang nhẹ chau mày lại, cảm thấy có chút đạo lý lại có vẻ không có đạo lý, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đành lắc đầu, không nghĩ nữa.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn về phía cửa đạo quán, cảm thấy nếu không có việc gì thì vẫn nên ở lại đây thêm chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Mặt khác, nàng còn muốn cho người để mắt đến đôi huynh muội kia, tránh cho bọn họ lại làm ra chuyện xấu gì nữa.
Buổi chiều Trương địa chủ đến, bây giờ Trương địa chủ đã gầy hơn trước không ít, chủ yếu là do trước kia quá béo, đi đường cũng khó thở, sau khi quyết định kiểm soát bản thân thì kết quả thực sự tốt, lần này đến là cố ý góp hai mẫu đất cho đạo trưởng.
"Vừa hay gặp có người muốn bán, ta thấy gần đạo quán liền mua luôn, hai mẫu đất tuy không nhiều, cũng là một chút tâm ý mà thôi."
Những năm này hắn nương tựa vào nhà Bách gia cũng coi như kiếm được không ít, người ta càng có tiền lại càng sợ mất đi, để có thể bảo vệ tài sản được lâu dài, bây giờ hắn so với trước kia đã lương thiện hơn mấy phần, trong nhà còn phân biệt thờ Tam Thanh và Bồ Tát, cái nào linh thì bái cái đó.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, tổ sư gia nhất định sẽ phù hộ Trương thúc."
Đạo quán có thêm hai mẫu đất chắc chắn là chuyện tốt, lại có thể nuôi sống thêm được vài nhân khẩu.
Mấy sư huynh đệ Nguyên Nhất vì đạo pháp còn thiếu hụt quá nhiều, lần này Vô Biên đạo trưởng không đưa bọn họ đến kinh thành, ở lại đạo quán họ sẽ giúp tiếp đón khách hành hương, biết tin lại có khách hành hương đến quyên đất, trong lòng Nguyên Nhất chua xót, bởi vì những chuyện này đều chưa từng xảy ra ở đạo quán trước kia của hắn, nếu như đạo quán trước kia của hắn cũng có thể nhận được đất quyên góp từ những người có lòng tin, làm sao có thể không trụ vững rồi sụp đổ?
Nguyên Nhị nhìn ra được suy nghĩ của hắn, lên tiếng nhắc nhở, "Sư huynh, chúng ta đã là đệ tử Càn Nguyên quan."
Hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không cần phải lo ăn ở, chỉ cần chuyên tâm học đạo pháp là được, hơn nữa sư huynh sư thúc ở đây đều rất hòa thuận, các sư thúc đều có bản lĩnh thật sự, đây là những ngày tháng tốt đẹp mà hắn cảm nhận được.
Nguyên Nhất gật đầu, thở ra một hơi thật dài, "Đúng vậy, chúng ta đã là đệ tử Càn Nguyên quan."
Có đạo quán che mưa chắn gió cho bọn họ, rốt cuộc không cần phải lang bạt, "Đi thôi, chúng ta đi giúp tiểu sư thúc chào hỏi khách hành hương."
Các đạo trưởng trong đạo quán đều biết Bách Phúc Nhi muốn về, rất là không nỡ, phải biết tiểu thúc Phúc Nhi của bọn họ ở đạo quán thì hương hỏa có vẻ sẽ vượng hơn chút, tiền dầu vừng cũng có thể kiếm được không ít.
"Tiểu sư thúc, khi nào rảnh ngươi nhớ đến chơi thường xuyên nhé."
"Tiểu sư thúc, sau này mỗi tháng đều đến ở hai ngày đi."
"Tiểu sư thúc, lần sau đến nhớ mang cho chúng ta ít kẹo nhé."
Bách Phúc Nhi đã lên xe vẫy vẫy tay với mọi người, "Tiểu sư thúc biết rồi, các ngươi nhớ giữ gìn đạo quán cho tốt, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, lát nữa ta sẽ bảo người đưa đường cho các ngươi."
Cứ như vậy, trong ánh mắt luyến tiếc của mọi người trong đạo quán, xe la lớn nhanh chóng chạy đi, trước giữa trưa đã đến cổng nhà Bách gia.
"Cô nương Phúc Nhi đã về rồi?"
Trịnh Khải Viễn chắp tay sau lưng thong thả đi dạo ven ruộng, nhìn thấy Bách Phúc Nhi trở về thì cười tủm tỉm tiến đến đón tiếp, "Nghe nói cô nương Phúc Nhi đến ở Càn Nguyên quan, không biết Vô Biên đạo trưởng người có khỏe không?"
Bách Phúc Nhi cười nói: "Sư phụ ta đi kinh thành rồi, chắc là không tệ đâu, Trịnh công tử đến mua dược liệu sao?"
Trịnh Khải Viễn gật đầu, "Sáng sớm nghe nói dược liệu phía tây nam không tệ, lại được Bách tam gia mời, cố ý đến xem sao."
"Không thể không nói dược liệu phía tây nam này đúng là danh bất hư truyền, phẩm loại và dược hiệu đều cực kỳ xuất sắc."
Trong nhà Bách gia, phòng của Bách Lý Xương ngoài việc kinh doanh xưởng hương nến giấy tiền thì vẫn tiếp tục trồng dược liệu, một vài loại còn rất quý, Bách Phúc Nhi được biết trên đỉnh núi có một mảnh, trồng đã ba năm mà vẫn chưa thu hoạch.
Dẫn Trịnh Khải Viễn vào nhà, vừa đi vừa hỏi, "Trịnh công tử chuyến này thu mua dược liệu như thế nào?"
"Tất nhiên là vô cùng thuận lợi."
Chưa đến thì không biết, đến rồi mới giật mình, hắn không ngờ rằng ở phía tây nam này việc buôn bán dược liệu lại tập trung vào một địa điểm duy nhất, bày quầy bán hàng la liệt, tốt xấu lẫn lộn, quả thật là một thử thách đối với con mắt của người mua dược liệu.
"Lúc ở phủ thành đã mua được một đợt, còn ở chỗ nhị lão thái gia của Bách gia cũng mua được một ít nữa."
Sau khi ngồi xuống, Bách Phúc Nhi hỏi về thuốc hoàn của hắn, nhắc đến chuyện này thì Trịnh Khải Viễn lại cười, "Bán rất ổn, mỗi năm vào mùa đông đều là thời điểm phong hàn nhiều, năm nay cũng không ngoại lệ, mọi người đều cảm thấy thuốc hoàn trị phong hàn vô cùng tiện lợi, hơn nữa hiệu quả cũng tốt, giá chúng ta đưa ra cũng chỉ đắt hơn thuốc thang sắc một chút xíu, mọi người đều có thể chấp nhận được."
"Tuy chỉ đắt hơn một chút, nhưng vốn dĩ một thang thuốc chúng ta đã có thể làm ra được một lượng thuốc hoàn kha khá, như vậy tính ra thì lợi nhuận cũng tăng lên."
"Nói đến cái này của chúng ta chỉ bán lâu dài thôi, không bán được như Trú Nhan Các, ngươi không biết đâu, cái loại Trú Nhan đan kia của bọn họ bán đắt như tôm tươi ấy, rất nhiều phu nhân quyền quý đều đi mua, giá không hề rẻ, có khi còn xuất hiện tình trạng một viên khó cầu ấy."
Nói đến chuyện này Trịnh Khải Viễn liền thao thao bất tuyệt, Bách Phúc Nhi có thể thấy rõ vẻ mặt ghen tị của hắn.
Trịnh Khải Viễn còn đang cảm khái, "Nói về Trú Nhan Các thì vẫn là quá lợi hại, nếu đổi lại nhà khác, dù là chúng ta cũng không thể có được hiệu quả như thế, có thể thấy rằng vẫn là phải chuyên môn từng lĩnh vực thì mới tốt."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận