Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 02: Toàn gia đều tại nhảy đại thần (length: 8254)

Hôm nay nhà họ Bách quả thật đặc sắc, ngay cả Bách Lý Huy cũng không ngờ rằng ngay trước cửa nhà còn có thể kiếm được một lượng bạc, ông ta gọi thẳng cô cháu gái mới sinh ra này là tiểu phúc tinh, rồi tại chỗ đặt tên cho con bé là Bách Phúc Nhi.
Con gà trống lớn dưới đất có lẽ cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, nên bay nhảy rất hăng, Bách Lý Huy lập tức quyết định nơi an nghỉ cuối cùng của nó, “Giết, bồi bổ cho vợ thằng hai.”
Trong lúc cô con dâu cả Tiểu Lý thị xách con gà trống lớn vào bếp, cùng với một tiếng kinh ngạc thì cuối cùng Bách Thường Phú cũng được thả ra, Bách Lý Huy bất lực ngẩng đầu nhìn trời, người đánh nhau đổ máu cũng không hề nhíu mày sao lại khóc khi vừa mới bị nhốt vào?
Rốt cuộc là giống ai đây?
Mấy ngày trôi qua, Bách Phúc Nhi đã có thể nghe rõ âm thanh, trong các loại ngôn ngữ chắp vá biết được hiện tại mình là một cô nàng nhà quê, không có núi vàng núi bạc, không có kẻ hầu người hạ, nhưng thấy nàng a nương đã ăn hết ba con gà, mỗi ngày còn phải ăn mười quả quít thì nàng cảm thấy điều kiện gia đình này cũng không tệ lắm.
Ngày nào cũng ăn với ngủ, rồi tỉnh dậy lại ăn, cuộc sống trôi qua đặc biệt nhanh, đảo mắt đã nửa năm, đến mùa thu mùi lúa mì thơm lừng, Bách Phúc Nhi cũng đã rõ tình hình trong nhà.
Nàng đầu thai vào nhà họ Bách, người làm chủ gia đình là ông nội nàng, Bách Lý Huy, bà nội nàng họ Lý, hai vợ chồng sinh được ba trai một gái, Bách Thường An, Bách Thường Phú, Bách Thường Thanh và một cô con gái chưa gả là Bách Phương Nhi, tất cả đều còn sống.
Cha nàng là thứ hai trong nhà, Bách Thường Phú, a nương họ Văn, hai vợ chồng cũng xấp xỉ tuổi nhau, phía trên nàng còn có hai người ca ca, Bách Xương Bồ và Bách Ngải Hao, một người mười ba tuổi, một người mười tuổi, lần lượt xếp thứ hai và thứ tư trong nhà.
Còn về chuyện gia đình này sống bằng nghề gì?
Nói ra thì thật là một lời khó nói hết a ~ Nhà nàng nói dễ nghe thì là buôn bán dược liệu, ông nội nàng thường dẫn đại bá và tam thúc đi trấn trên bán thuốc, mời chào làm ăn, nhưng đó chỉ là vào ban ngày.
Buổi tối ông nội nàng làm thầy cúng, chuyên nhảy đồng, đại bá Bách Thường An và tam thúc Bách Thường Thanh thừa kế y bát, hiện tại cả đại ca Bách Nam Tinh và tam ca Bách Sài Hồ cũng gia nhập đội nhảy đồng, thường đi cùng nhau ra ngoài kiếm tiền, nghe nói còn kiếm được nhiều hơn cả bán dược liệu.
Họ cũng kiêm luôn việc ma chay cưới hỏi, rất có tiếng tăm.
Bà nội nàng thì càng lợi hại hơn, là Hích nương tử, một bà đồng có tiếng trong mấy thôn, chỉ dựa vào một chén nước cùng tài rung người đã kiếm sống được, bà sẽ thăm dò ý tứ của ngươi trước, sau đó mới đưa tay ra.
Hiện tại cả cô út và các cô dâu cả, dâu ba đều đã gia nhập đội ngũ này, bà nội nàng nói, nàng có dáng dấp dễ coi, đợi lớn lên sẽ phong cho nàng làm đồng tử tiên nương, cùng nhau kiếm tiền.
Còn về cha mẹ nàng.
Không có năng khiếu về dược liệu, cũng không có dũng khí nhảy đồng, hai vợ chồng đều là những người thật thà chất phác, aizzz, hai đứa con trai của bọn họ cũng không có tài cán gì, chỉ có thể cùng nhau ra đồng trồng trọt.
Bách Phúc Nhi mở cái miệng nhỏ ra ngáp một cái, đầu thai ở nông thôn thì ở nông thôn đi, may mà ông bà nội cũng không bất công, cả nhà cùng ăn chung một nồi, vẫn rất hòa thuận.
Nắng nóng như thiêu, mùi lúa mì thơm ngào ngạt, thôn Văn Xương là một thôn lớn, có hơn hai trăm hộ dân, nhà họ Bách vì cả nam lẫn nữ đều kiếm được bạc nên cuộc sống trong thôn náo nhiệt nhất, đất đai sở hữu cũng nhiều nhất, đáng tiếc chỉ có một mình nhà Bách Thường Phú là có thể làm nông nên phần lớn đều phải cho thuê.
Hôm ấy cả nhà đang thương lượng sẽ dốc toàn lực để thu hoạch lúa mì ngoài đồng thì có người vội vàng hốt hoảng ở ngoài cửa hô lớn: “Bách đoan công, nhà ngươi đậu phộng bị heo rừng ủi nát rồi.”
“Cái gì?”
Nhà họ Bách nhiều đàn ông, lại tiêu thụ nhiều đậu phộng, chưa kể có đậu phộng thì rượu uống mới càng ngon, vụ hoa sinh này mà bị tàn phá thì còn gì?
Bách Lý Huy nổi giận đùng đùng đứng lên, “Mang theo đồ nghề, đi xem một chút.”
Cả nhà đều xuất động, thanh thế rất lớn, ngay cả Bách Phúc Nhi cũng được a nương đặt vào chiếc gùi cõng đi.
Nói đến chiếc gùi, đó là một thứ rất tốt nha, có thể đứng, có thể ngồi, tầm mắt lại rộng rãi, là thứ nàng yêu thích nhất.
Người nhà họ Bách nhanh chóng đến chỗ trồng đậu phộng, chỉ thấy đám đậu phộng bị giày xéo tan hoang, trên mặt đất đầy dấu chân heo, vỏ đậu phộng vương vãi khắp nơi, Bách Thường An “hừ” một tiếng, “Đám heo rừng này cũng kén chọn đấy chứ.”
Bách Thường Thanh hơi nhíu mày, “Không đào hầm ở đầu ruộng, chẳng phải là không có gì sao?”
Bách Thường Phú không có bản lĩnh như mấy huynh đệ của mình, nhưng nói đến việc làm ruộng thì hắn chắc chắn hơn người, hắn đi một vòng ngoài ruộng rồi về nói: “Chúng nó đi theo đường mòn nhỏ kia, tránh hầm bẫy, xem chừng không phải chỉ đến một lần, chắc có khoảng ba con heo rừng.”
Bách Lý Huy tính ra ít nhất cũng có hai phần đậu phộng bị phá hoại, trong lòng bực bội không thôi, đám hoa sinh này nếu bây giờ thu thì còn kịp, nếu không thu thì chẳng lẽ lại để cho heo rừng tiếp tục tàn phá sao?
Nghĩ đi nghĩ lại ông cắn răng quyết định, “Mọi người bắt tay vào làm, hôm nay cứ thu hết đám đậu phộng này về, luộc ăn đậu phộng.”
Mọi người gật đầu rồi bắt đầu bận rộn, Bách Phúc Nhi cũng được a nương gỡ từ trên lưng xuống, nhét vào tay nàng cái trống lắc, rồi lại châm một cây cỏ thuốc đuổi muỗi bên cạnh, “Phúc Nhi ngoan, một lát nữa sẽ xong thôi.”
Bách Phúc Nhi lắc trống, miệng phát ra những âm thanh y y nha nha, coi như là đã đồng ý.
Văn thị cũng bận bịu bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên cười với nàng, Bách Phúc Nhi buồn bực ngán ngẩm đảo mắt nhìn xung quanh, thấy những con chim sẻ ngậm những con sâu nhỏ vào ruộng lúa mì, rồi rất nhanh lại bay đi trong tiếng kêu chít chít của những con chim sẻ, nàng thở dài nhẹ nhõm, rất nhanh ruộng lúa mì này sẽ bị thu hoạch hết, những con chim sẻ nhỏ kia sẽ không còn nhà nữa rồi.
Lại một tràng tiếng chim hót truyền đến, Bách Phúc Nhi quay đầu nhìn lại thì sửng sốt, cảm giác như máu trong người muốn đóng băng lại, tay lắc trống cũng trở nên vội vã, những âm thanh y y nha nha phát ra gấp gáp hơn.
Nghe thấy nàng nhao nhao, Lý bà nói, “Phương Nhi, con và hai đứa cháu gái đưa Phúc Nhi về đi, mấy cô dâu vào chuẩn bị cơm tối.”
Bách Phương Nhi đứng dậy, phủi tay đầy bùn đất, gọi hai cô cháu gái Bách Hoa Nhi và Bách Quả Nhi chuẩn bị rời đi.
“Phúc Nhi, cô cô đưa con về nhé.”
Bách Phúc Nhi vẫn tiếp tục lắc trống, kêu lớn về một hướng, trán lấm tấm mồ hôi, Bách Phương Nhi tò mò quay đầu lại nhìn, thấy một đám lông đen đang hư hỏng ở dưới đất, “Á a~~~”
Tiếng kêu của nàng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, mấy người cùng nhau nhìn theo hướng đó thì hít một hơi sâu, mấy con heo rừng đang nhìn chằm chằm vào mọi người, thấy vậy là muốn xông xuống.
Lý bà chân mềm nhũn, mấy cô con dâu ôm chặt lấy nhau, hai cô cháu gái nhỏ tuổi Bách Hoa Nhi và Bách Quả Nhi thì lao vào lòng Bách Phương Nhi.
Bách Lý Huy hét lớn, “Mau lui lại.”
Bách Thường Thanh, người được xem là “quân sư” của nhà họ Bách lên tiếng, “Đại ca, huynh thu hút sự chú ý của heo rừng, nhị ca huynh dẫn heo rừng đến gần hầm bẫy, cha huynh phối hợp cùng nhị ca, còn lại đám tiểu tử đều xông lên, cơ hội rèn luyện đến rồi.”
“Nương, dẫn mấy cô con dâu chạy trước đi.”
Lý bà sợ đến mức không nói được thành lời, một tay bế một cô cháu gái rồi chạy, Bách Phúc Nhi cũng bị a nương bế lên chạy, không thèm cả cái gùi của nàng.
Người nhà họ Bách vừa động, heo rừng cũng động theo, chúng nó chạy từ trên núi xuống, tấn công bất thành chúng nó chỉ có thể dùng sức mạnh, bởi vì trong mắt chúng, mảnh đất này là đậu phộng của chúng, nhất định chúng phải bảo vệ.
Cái thân hình kia, cái bộ lông đó, cái răng nanh đó, nhìn vào thì hung hãn bá đạo, mấy người đều có chút choáng váng, Bách Lý Huy cất giọng lớn nhất, “Sợ cái gì mà sợ, chúng ta làm thầy cúng có cả một thân bản lĩnh, hôm nay thế nào cũng phải khiến mấy con heo rừng này nằm gục xuống mới được, cầm cuốc mà đánh nó.”
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận