Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 498: Bị cướp đường Vệ Vân Kỳ (length: 7638)

Việc không ra khỏi cửa Vệ Vân Kỳ là người thứ nhất biết đến Bách Phúc Nhi ngoài hạ nhân, bởi vì hắn uy hiếp cây hoa ly, sau khi thấy cây hoa ly làm ra vẻ bịt mũi khoa trương, Vệ Vân Kỳ liền nghi ngờ nó có thể hiểu tiếng người, thử dùng cá khô đã xẻ của nó để uy hiếp nó, cây hoa ly quả nhiên bị lừa, sau vài lần kiểm chứng cây hoa ly liền biến thành tay sai của Vệ Vân Kỳ.
Nếu là người thứ nhất biết vậy phải nhanh chân đến trước, nói đồ của nàng đều ở trong sân, đang thu dọn, chi bằng đi đến sân của hắn nói chuyện.
Bách Phúc Nhi không chút nghi ngờ đi theo, thấy trong sân của hắn quả nhiên bày vài thứ liền sai Thải Vân lấy đồ ra.
Vệ Vân Kỳ vốn cho rằng nàng muốn mang nhiều đồ, còn cố ý giảm bớt hành lý của mình, thấy chỉ có mấy ống trúc có chút bất ngờ, "Mấy ống trúc Phúc Lộc Thọ và ngân phiếu này là định đưa cho Cổ tiên sinh?"
"Đúng vậy." Bách Phúc Nhi đặc biệt dặn dò, "Sư phụ ta mà có hỏi đến ngươi, ngươi phải nói ta vô cùng khó khăn, tuyệt đối đừng nói chỗ nào ta cũng tốt, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
Vệ Vân Kỳ cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp thu đồ lại, Bách Phúc Nhi lại lấy ra ba ống trúc, "Bốn cái này là cho ngươi, có ba loại kẹo mềm vị khác nhau, ống trúc có khắc chữ "Thấm vào ruột gan" là kẹo bạc hà, lúc nào cảm thấy bực mình hoặc chóng mặt ngậm một viên trong miệng, sẽ giúp tỉnh táo."
Ba ống trúc phía trước đều là do lão Phương ban đầu luyện tập khắc ra, "Hoa nở phú quý", "Vui mừng nhướng mày", "Tiêu sái dật quần", Vệ Vân Kỳ xem chữ khắc trên đó có chút vui mừng nhướng mày, cảm thấy mỗi một cái đều là đang nói về mình, "Điêu khắc không tệ."
Bách Phúc Nhi cũng không biết hắn nói chữ không tệ hay là ý thức không tệ, cười tủm tỉm nói: "Ba ống trúc này có thể nói là tự tay ta chỉnh sửa, hoa cũng là ta vẽ, chỉ là chữ khắc bên trên thì sư phụ điêu khắc còn chưa quá thuần thục nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, đều là người một nhà, chút tì vết nhỏ này không có vấn đề gì chứ."
Vệ Vân Kỳ nhìn kỹ một chút, cười nói: "Có thể đựng đường là được."
Mở nắp ống "thấm vào ruột gan", lấy ra một viên bỏ vào miệng, hương vị bạc hà từ từ lan tỏa trong miệng, tâm trạng càng thêm tốt, "Cám ơn, ta rất thích."
Bách Phúc Nhi vui vẻ cười, vừa vặn lúc này Vệ phu nhân đi tới mặt đầy ý cười, "Phúc Nhi à, con chuẩn bị cái gì cho cái thằng nhóc thối này thế?"
"Chỉ là đường thôi."
Bách Phúc Nhi thẳng thắn, "Mẹ con bảo con nên làm chút nữ công, có điều con cũng không giỏi, duy nhất làm được thì chỉ có làm đường với bánh."
Ánh mắt Vệ phu nhân dừng lại trên những ống trúc trên bàn, thực sự muốn mở ra xem xem là cái gì, "Chút sở trường của con còn lợi hại hơn cả nữ công đấy."
"Con trai à, cái gì con đang ăn trong miệng thế, đưa cho mẹ một cái nếm thử xem."
Vệ Vân Kỳ mở hộp ra gắp một cái đưa qua, "Ăn ngon lắm."
Vệ phu nhân ăn thử cảm thấy quả thật rất tốt, bà mẫu dạo gần đây hay kêu có chút buồn bực, ăn cái này tốt đấy chứ.
Ánh mắt bà nhìn đi nhìn lại mấy cái ống trúc, cảm giác nguy cơ của Vệ Vân Kỳ tăng cao, vội vàng cầm ống trúc nói với Bách Phúc Nhi: "Ta đưa đồ về cất trước cái đã, con với mẹ cứ nói chuyện trước đi."
Hắn sợ lùi lại chậm một chút số đường này còn chưa kịp ra đến cửa đã không còn.
Vệ phu nhân thấy hắn chuồn nhanh như vậy, trong lòng thầm khinh bỉ hắn một phen, vui vẻ kéo Bách Phúc Nhi nói mấy câu rồi dẫn nàng đi gặp Vệ lão phu nhân.
Người nhà họ Vệ sau này chủ yếu sẽ ở lại kinh thành, Vệ Vân Tinh và lão cha hắn sau một hồi bàn bạc thì quyết định từ từ giao những công việc của Vệ gia ở vùng Tây Nam cho ngũ thúc của Vệ gia xử lý, việc này đã nói với Vệ gia ngũ thúc rồi.
Vệ gia ngũ thúc trong tộc tuy bối phận không cao nhưng có bản lĩnh, lại có hai đứa con trai giỏi giang, trước nay trong tộc đều có tiếng nói, cũng không sợ mấy vị thúc công, thực tế bọn họ đã vô cùng bất mãn với cách làm của mấy vị thúc công rồi, cả nhà có một người làm ăn phát đạt, người trong tộc tìm tới để nhờ vả không có gì đáng nói, nhưng người ta phải có bản lĩnh chứ, chỉ mới nghĩ đến chuyện nhận mà không làm thì sao được?
Bởi vậy Vệ Vân Tinh vừa nói hắn đã đồng ý, nói chắc chắn sẽ làm tốt, không thể để nhà họ Vệ bị thiệt.
Việc này trong tộc gây ra một trận sóng gió lớn, một bộ phận thì đi nịnh bợ Vệ gia ngũ thúc, một bộ phận lại đến Vệ gia đòi hỏi công việc, đặc biệt là đám thúc công đó đều là sư tử há miệng, cả đám con cháu bất tài đều muốn đưa vào làm quản sự, nói cái gì cũng là người một nhà, chẳng lẽ ngươi lại có thể đối xử như sai khiến hạ nhân với người một nhà à?
Chỉ thiếu điều nói ngươi cho ta một khoản tiền vậy thôi.
Khiến Vệ lão phu nhân tức đến đau ngực, mấy ngày nay vẫn luôn không được thoải mái.
Bách Phúc Nhi vào ngồi một lát rồi để lại một hộp nhỏ kẹo bạc hà, Vệ lão phu nhân nếm thấy bớt uất khí đi nhiều, rồi Bách Phúc Nhi nói muốn đi xem Tần Chước Chước, "Ông bà ta nói Vệ gia cũng không thiếu cái gì, không có đồ gì hay để tặng cho trẻ con, nên cố ý đi tìm một chiếc răng chó không tệ, mài giũa rồi xâu thành vòng tay nói cho đứa nhỏ đeo để trừ tà."
Lấy khăn gói cẩn thận rồi luồn chiếc tay nhỏ ra, một chiếc dây đỏ có gắn một chiếc răng chó, hai bên răng chó còn có xâu thêm mỗi bên một hạt gỗ, "Hạt gỗ này là hạt đào, được lấy từ cây đào rất lớn, cũng nói là để trừ tà."
Vòng tay do đích thân Lý bà làm, con cháu nhà họ Bách lúc nhỏ đều đeo vòng do bà ấy tết, tay nghề kia không có gì để chê, Vệ lão phu nhân và Vệ phu nhân nhìn đều rất thích, "Con bé này ban đêm khóc quấy quá hai lần, ta đã định đi tìm răng chó, nhưng răng chó tốt không dễ tìm, răng chó này tốt, lại làm tinh xảo như vậy, cho ta gửi lời cảm ơn đến ông bà của con nhé."
Vệ phu nhân cười tươi dẫn Bách Phúc Nhi đi xem Tần Chước Chước, ở trước mặt nàng thì đeo chiếc vòng vào tay đứa bé, Tần Chước Chước thấy răng chó kia được mài nhẵn, vui vẻ ngẩng đầu nói cảm ơn với Bách Phúc Nhi.
"Không cần khách sáo, ở nông thôn tìm những thứ này còn dễ."
Bách Phúc Nhi nhìn nhìn cậu nhóc vẫn còn đang quấn tã, thấy nó đang ngủ nên cũng không đòi ôm, nói vài câu liền đi ra khỏi phòng, người ta có thể đưa nàng đi xem cũng là nể tình lắm rồi, con nít mới sinh, chưa hết cữ thì sẽ cố gắng hạn chế cho người lạ tới.
Vừa ra khỏi sân liền thấy Vệ Vân Tinh bước nhanh tới, trong tay còn ôm một bình sứ trắng, thấy Bách Phúc Nhi thì chào hỏi sau đó liền vội vàng đi vào, Vệ phu nhân nghi ngờ nói một câu, "Cũng không hiểu bưng cái gì như bảo bối."
Vừa nói vừa nghĩ thằng con trai thứ hai ngỗ nghịch của bà hình như cũng chẳng đưa món quà gì ra hồn cho người ta Phúc Nhi, lại nhả rãnh nó không biết cách làm cho các cô nương vui, nếu có được một nửa như anh nó thì bà đã a di đà phật.
Vệ Vân Kỳ đứng ở nơi không xa, mặt mày có thể nói là đang rất khó ở, bởi vì cái mặt dày của hắn bị cô muốn nửa chỗ đường vừa mới đến tay đi, nói cái gì mà chị dâu đang ở cữ thèm ăn đồ có vị, ăn chút đường là hợp nhất, còn nói thương xót đứa cháu bé nhỏ của hắn, nói hắn không đưa đường chẳng khác nào vạn ác bất xá, tức chết đi được.
Vệ phu nhân không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, "Lại là ai chọc giận ngươi rồi?"
Rốt cuộc cũng đuổi kịp công bố vào giây phút cuối cùng của ngày hôm nay (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận