Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 257: Lập tức biến thân chó săn (length: 7601)

Bách Phúc Nhi không phải lần đầu đến nơi này, nhưng nhiều phạm nhân như vậy thì là lần đầu tiên thấy. Những người đứng sau hàng rào có người thần sắc chết lặng, có người lại trông khá hiền lành, họ bị xem như hàng hóa, người ta chỉ trỏ, chọn lựa.
Bách Thường Phú cũng không phân biệt được tốt xấu, chỉ xem thể trạng to hay không, có thể làm việc không, đó là tiêu chuẩn duy nhất. Hôm nay lại có nhiều đàn ông, trông ai cũng khỏe mạnh.
Bách Phúc Nhi kéo áo cha, nhón chân lên nhìn, sao nhìn ai cũng thấy mặt mày khó coi.
Bách Thường Phú rất động lòng, chủ yếu đám đàn ông này trông có vẻ làm được việc. Ngô Cường thì cảm thấy có chút không ổn, những người bị đưa đến chỗ này đều đã qua tay các thành khác, sao còn người tốt thế này mà bị đẩy đến đây?
"Đi hỏi quan sai xem họ từ đâu đến, phạm tội gì."
Bách Thường Phú đang ham hố, liền cùng Ngô Cường đến hỏi giá, Bách Phúc Nhi cũng chạy theo. Nha dịch nói lần này toàn người tốt, bán từ mười người trở lên, giá cả tùy theo.
Thấy quan sai không trả lời trực tiếp, Bách Phúc Nhi hỏi: "Quan sai ca ca, đám người này từ đâu tới vậy?"
"Mua về có an toàn không?"
Thấy một bé gái ngước mặt hỏi mình, quan sai dịu giọng: "Chỉ là tội phạm bình thường, lầm đường lạc lối thôi, không phải hạng người hung ác gì."
Đùa à, nếu nói cho đám người này biết người lần này là sơn phỉ, họ còn dám ra tay không?
Bách Phúc Nhi mắt tròn xoe, trời ạ, hóa ra là thổ phỉ, bảo sao nhìn thể trạng ai cũng ngon.
Nếu mua về mà thế nào?
"Quan sai ca ca, con thấy họ khỏe mạnh mà ánh mắt hung dữ, đừng bảo là sơn phỉ đấy nhé?"
Cô bé cố ý nói vậy đấy.
Quả nhiên, Bách Thường Phú hơi giật mình, lại đánh giá phạm nhân lần nữa, thấy đúng là không ổn. Ngô Cường cũng thấy rất có thể, hai người né ra một bên nói nhỏ. Mấy người khác định mua cũng bỏ ý định, thấy sắp thành mối thì một cô bé phá đám, nha dịch bực mình: "Đồ con nít ranh, ăn nói linh tinh gì đó?"
"Sai gia, đây không phải con bé nói linh tinh, trước đây người đến đều nói rõ lai lịch, lần này nói úp mở đáng nghi, chúng tôi cũng không dám mua."
Người nói là người của nha hành, định làm trung gian kiếm lời. Nhưng phải bán được hàng chứ.
"Sai gia, ngài cho biết họ rốt cuộc từ đâu tới đi?"
Thấy quan sai bị vây, Bách Phúc Nhi lẳng lặng lùi ra ngoài, bỗng có thứ gì đó đập vào vai, giật mình quay đầu thấy Lưu công tử lù đù đang cười, bên cạnh hắn là Vệ Vân Khôn và vị quản gia lần trước giúp Bách Phúc Nhi mua người.
"Phúc Nhi cô nương, đến mua người à?"
Bách Phúc Nhi thở phào, hết cả hồn.
"Nhà muốn thêm người, tới xem có ai hợp không."
Nàng nhận ra, vị Lưu công tử này có chỗ hơn người, cũng không phải quá xấu, tốt hơn Vệ Vân Kỳ cái thằng hở tí lại tìm mình gây chuyện nhiều.
Nhìn đám người đang cãi nhau kia, Bách Phúc Nhi nói: "Quan sai không nói đám này ở đâu ra, con hỏi có phải sơn phỉ không thì đã muốn đuổi con rồi, chắc chắn là có tật giật mình."
"Ha ha ha~~~"
Lưu công tử lù đù cười sảng khoái, ra vẻ hiểu chuyện: "Phúc Nhi cô nương, ngươi đúng là có số mệnh."
Quản gia nhà họ Vệ cười nói: "Phúc Nhi cô nương, đám này không mua được đâu."
Bách Phúc Nhi nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"
Lưu công tử cười: "Ngươi đoán đúng rồi."
Lẽ ra đám này không thể xuất hiện ở đây, nhưng đám áp giải muốn kiếm chác nên đã lôi đến đây.
Bách Phúc Nhi đắc ý cười, nàng tự mình nghe quan sai lẩm bẩm trong bụng cơ mà, sao sai được.
"Lưu công tử cũng đến mua người à?"
Lưu công tử lù đù cười gật: "Thiếu một người sai vặt nên đến xem, thất vọng rồi."
Theo kế hoạch hắn đã sớm phải về rồi, ai ngờ đâu ở đây lại gặp được cơ duyên, gì thì gì cũng phải đợi sang năm lấy được đường đỏ rồi tính, làm ăn lâu dài thì tất nhiên cần một người sai vặt, đáng tiếc không phải ai cũng làm được.
"Phúc Nhi cô nương, nhà ngươi chẳng phải dịp tết cũng xuất ra cả vạn cân đường đỏ đấy à, nếu có nhiều thì nói cho bản công tử, bản công tử muốn hết."
"Muốn cái gì mà muốn, có phải muốn ức hiếp đồ nhi ngoan của ta không?"
Không biết Cổ tiên sinh xuất hiện từ lúc nào, liếc Lưu công tử một cái khó chịu rồi lập tức cười tủm tỉm nhìn Bách Phúc Nhi: "Đồ nhi ngoan, có nhớ sư phụ không?"
"Sư phụ không có ở đây, quyển sách nhỏ cho con con xem được không?"
Lần trước con bé này chạy nhanh quá, ông chưa kịp bắt lại mà hỏi.
Bách Phúc Nhi cười khan: "Sư phụ ơi, chẳng phải ngài thấy con là thiên tài sao, mấy chữ trong sách con đều biết, nhưng ý nghĩa là gì con chịu."
"Không đúng, chữ còn chưa biết hết, tối nghĩa quá đi."
Nàng ngoài việc biết mặt chữ thì vẫn là đồ mù chữ.
Cổ tiên sinh vuốt râu: "Từ hôm nay, sư phụ sẽ ở nhà con nhé, chậm rãi dạy con."
Vừa nói xong, Bách Phúc Nhi muốn khóc luôn, còn Lưu công tử lù đù lại liếc cô nàng một cái.
Cuối cùng Bách Thường Phú chẳng mua ai, lại thấy Cổ tiên sinh liền chào hỏi thần tiên, nghe lão thần tiên muốn về ở cùng thì mừng rơn, vui vẻ rời khỏi chỗ tuyển nô.
Tách nhau ra, Bách Phúc Nhi ra hiệu cho Lưu công tử, hai người đi ra chỗ khác. Bách Phúc Nhi nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ ta là ai vậy?"
Lưu công tử kinh ngạc: "Ngươi không biết à?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu: "Giữa đường gặp, bảo không có tiền ăn cơm, con cho ông ấy mười đồng ăn mì, ông ấy đòi bái con làm sư phụ, ép con nhận."
"Con còn tưởng con bị lừa."
Khóe miệng Lưu công tử giật giật, cười khẽ. Không biết bao nhiêu người đưa hậu lễ cho ông lão này mà ông không thèm, lại vì mười đồng bạc mà thu đồ đệ.
"Cái đó, vấn đề này ngươi hỏi sư phụ đi, đừng hỏi ta."
"Còn việc đường đỏ ngươi cứ yên tâm, có sư phụ ngươi ở đó, huyện lệnh cũng không dám làm gì các ngươi đâu."
Bách Phúc Nhi chớp mắt, to tát thế cơ à.
Mình có phải là phải biến thành chó săn ngay không?
"Được thôi."
Nói rồi nàng đánh giá Lưu công tử: "Coi như gần đây ngươi giúp ta mấy lần, ta quyết định sẽ cho ngươi thêm nhiều đường đỏ đấy."
Còn chưa kịp để Lưu công tử nói cám ơn, Bách Phúc Nhi đã quay người, cười hớn hở chạy nhanh lên: "Sư phụ ơi, hay ngài leo lên xe đi, con đỡ ngài nè."
Một chân vừa lên xe, Cổ tiên sinh khựng lại, tí nữa thì trẹo chân.
Tiểu đồ nhi này, nhìn cái dáng nịnh bợ của ngươi kìa...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận