Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 515: Biến thân cầu nguyện ao bên trong con rùa (length: 7807)

Bách Phúc Nhi chuẩn bị đối với đạo quán làm giàu chi đạo, à, không phải, là công đức nơi phát ra một lần nữa sắp xếp bố trí, kế hoạch ban đầu trở về sẽ chậm lại ba ngày, thời gian làm ăn tại đại điện cũng tương ứng giảm bớt, có thể gặp được nàng hay không, hoàn toàn dựa vào vận may.
"Sư huynh Hữu Ứng phụ trách việc xay bột nước, cần bao nhiêu người nghiền bột, mau chóng chọn lựa."
"Mặt khác sắp đến mùa xuân hái trà, phải mau chóng đưa ra kế hoạch, cần liên hệ mấy vị thôn trưởng đó, ngươi có hiểu biết về trà không? Nếu không hiểu thì phải mời người đến làm việc này, đạo quán cũng có thể trả tiền công."
"Việc bán dược liệu cũng cần đưa vào lịch trình, mau chóng sắp xếp bắt đầu."
Mười ba người trong đạo quán hiện tại đang mài dao soàn soạt chuẩn bị làm một vố lớn, họ đã muốn như vậy từ lâu, ai mà chẳng muốn đạo quán của mình to lớn, sang trọng, nền nhà bóng loáng, bồ đoàn đều là cánh sen đẹp mắt, không như bây giờ dùng bồ đoàn cỏ, làm xước hết cả quần áo lụa là của các thiện tín.
Có người rụt rè hỏi: "Sư muội Phúc Nhi, sư thúc sẽ không trách phạt chứ?"
Bách Phúc Nhi tự tin phất tay: "Cứ yên tâm làm đi, việc bên sư phụ để ta lo."
Nếu như sư phụ dám phản đối, liền bắt ông ấy móc tiền ra, bắt ông ấy mỗi ngày luyện đan bán lấy tiền mười hai canh giờ.
Vậy nên, những người trong đạo quán mới an tâm, đồng thời rất nhanh biến thành hành động, khí thế ngất trời bắt tay vào làm.
Mỗi ngày Bách Phúc Nhi như một người giám sát, đến xem xét các vấn đề của đạo quán, quyết định đợi kiếm được tiền sẽ phá bỏ các gian phòng cũ xây mới lại, sau đó làm một nhà cơm, cho hai đệ tử có tư chất học nghề, mở quán cơm, bán món ăn đặc sắc, tiện thể bán thêm bánh kẹo điểm tâm nhà Bách.
Ừm, cửa hàng nên có quầy hàng, bán chút đồ lưu niệm, cái này rất cần thiết.
Còn muốn xây một ao ước nguyện, kiểu có thể ném tiền vào đó, rồi nuôi thêm vài con ba ba lớn, cho thêm phần đẹp mắt.
Aiya, việc trồng cây xanh cũng cần phải tăng cường, ngọn núi nơi đạo quán có lá phong, cũng coi như là có chút điểm nhấn, làm thêm mấy con đường đá nhỏ, có vẻ thanh tịnh mới được.
Đến lúc đó phong cảnh càng đẹp, sẽ càng chiêu tài và hút thêm mấy con 'cá mập' đến cúng tiến, càng nhiều càng tốt.
"Cô nương, nên về rồi."
Thấy cô nương nhà mình cứ như muốn đại cải tạo đạo quán, Thải Vân lo lắng thật sự, thoáng cái là đã sắp phải đi lấy chồng, sao vẫn còn thản nhiên ở đây bày vẽ trong đạo quán?
"Thải Vân, ngươi đã thúc giục ta nhiều lần rồi đó, có cần quan tâm như vậy không, ta thấy ngươi già đi rồi."
Thải Vân lườm một cái, quay đầu lại liền thấy có thiện tín trở về, lập tức tươi cười tiến lên: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn."
Bách Phúc Nhi quay đầu cười trộm, đừng tưởng là nàng không biết nha đầu này đang bắt chước nàng ở sau lưng.
"Sư thúc nhỏ, tháng sau người có đến không?"
Bách Phúc Nhi muốn đi, một đám người đưa nàng ra đến cổng lớn, chẳng cần nói ra, người ở Càn Nguyên quan đều nói: "Mọi người đều không nỡ người."
Bách Phúc Nhi bật cười: "Muốn đến chứ, đến tầm tháng ba năm sau, mỗi tháng đều sẽ đến, mọi người đang làm gì vậy?"
"Đều phải cố gắng vì đạo quán được hương hỏa tràn đầy, tháng sau sư thúc nhỏ đến kiểm tra bài tập, không được lười biếng đấy."
Một đám đạo sĩ nhỏ đều cười: "Sư thúc nhỏ, tháng sau đến mang kẹo cho chúng con được không?"
"Sư thúc nhỏ, con muốn ăn bí đao ngâm đường."
"Sư thúc nhỏ, con vào đông thường cảm thấy lạnh, muốn uống nước gừng ngọt."
"Sư thúc nhỏ..."
Mấy người vừa còn bịn rịn chia tay thoáng chốc đã coi sư thúc nhỏ của bọn họ như con rùa trong ao ước nguyện, tranh nhau chen lấn nói ra mong muốn của mình, Bách Phúc Nhi đều đáp ứng cả: "Mang, đều sẽ mang cho mọi người, được rồi, đều quay về đi."
Chỉ là một chút kẹo đường thôi mà, có chuyện gì to tát chứ.
Các đạo sĩ dõi theo Bách Phúc Nhi lên xe, nhìn chiếc xe do la kéo rời đi rồi mới quay người trở về đạo quán, con la kéo xe nói: "Cũng được hoan nghênh đó, cũng gần giống như Lão Gia rồi, Lão Gia cũng được hoan nghênh trong đám la như vậy đấy."
Lời này có chút gì đó hơi chua chát.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm quay đầu: "Thải Vân, mè đen thế nào rồi?"
Mè đen chính là con la mẹ xấu xí mà con la lớn chọn lần trước, sau khi trở về thì ông nội nàng đã cạo hết lông của nó, tiện thể bôi thuốc, thấy nó xấu xí không thể nhìn thẳng, Bách Phúc Nhi liền đặt tên cho nó là mè đen.
"Rất tốt." Thải Vân cười nói: "Bệnh ngoài da trên lông của nó được lão thái gia chữa khỏi, lại mọc lông mới, ăn ngon lại không phải làm việc, so với trước kia béo hơn nhiều, đừng nói, giờ trông có chút ưa nhìn."
"Chờ nó lớn thêm chút nữa, lông mượt hơn thì chắc sẽ được đấy."
Bách Phúc Nhi hừ hừ hai tiếng: "Ngươi xem nó không kiếm ăn còn ăn uống ngon như vậy, có phải không ổn lắm không?"
"Hay là mang nó đến xưởng kéo mía đi."
Thải Vân tự nhiên thấy không có vấn đề, đã không còn bệnh trên lông nữa, ăn nhiều vậy thì nên làm việc.
"Ta nói con bé này, ngươi đúng là đồ báo thù."
Con la lớn lo lắng: "Trước kia nó chịu khổ nhiều rồi, cần phải chăm sóc cho khỏe đã, khỏe rồi mới làm chút việc, ngươi đừng hành hạ nó."
"Đều là do cái miệng tiện của Lão Gia, không thì để Lão Gia đi xưởng giúp kéo mía?"
Bách Phúc Nhi tặc lưỡi, không ngờ con la này cũng có lòng như vậy, có lẽ Băng Hoa không có phúc.
Bởi vì Vệ Vân Kỳ nói Băng Hoa con đã ở trong phủ tướng quân, con ngựa chiến trong phủ tướng quân lại thích ngựa cái khác, quả thật là ngựa cặn bã, không có trách nhiệm.
"Thôi vậy, ta thấy vẫn nên chăm sóc nó khỏe lên, cũng không thiếu một con la làm việc đâu."
Con la lớn thở phào, thành thật kéo xe, không dám làm loạn chút nào, nha đầu xấu xa này ác độc quá, bắt trúng thóp của nó rồi.
Vào thành, Bách Phúc Nhi không vội về mà đến phủ Vệ gia vấn an lão phu nhân, nghe tin Bách Phúc Nhi đến, Vệ lão phu nhân vui vẻ nhướng mày, vội vàng bảo người mời nàng vào nhà: "Không phải con nói đi đạo quán à, thế là về rồi?"
"Vâng, con về rồi." Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống: "Nãi nãi dạo này khỏe không?"
"Khỏe." Nghe Bách Phúc Nhi gọi mình nãi nãi, Vệ lão phu nhân cười tít mắt: "Khỏe lắm, gần đây ngủ ngon giấc, ăn cũng thấy ngon miệng."
"Ngược lại là con, có phải cơm canh ở đạo quán không ngon không, sao trông gầy thế?"
Bách Phúc Nhi cười nói: "Con cố tình để gầy một chút đấy, trước đây ở nhà toàn làm đường, mỗi ngày đều ăn đường, ăn nhiều thì béo ra, mặc quần áo đều chật cả."
Đời trước nàng đã chết vì béo, đời này nhất định không được đi theo vết xe đổ đó, phải kiềm chế mình.
"Quần áo chật thì may lại bộ khác, giày vò bản thân làm gì?"
Lão phu nhân không tán đồng, cảm thấy con gái phải đầy đặn mới có phúc khí, gầy trơ xương thì có phúc cũng chẳng giữ được, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đầy đặn của Bách Phúc Nhi lại cảm thấy vừa vặn, nhìn rất có phúc khí.
Bách Phúc Nhi không nói về vấn đề béo gầy nữa, mà trực tiếp nhắc đến chuyện ở Càn Nguyên quán: "Sư phụ con nhất tâm tu đạo, nếu không phải vì tốn nhiều tiền luyện đan dược phát miễn phí cho người khác thì đạo quán đã có thể sửa sang lại rồi, cả cái bệ của Tam Thanh pháp tướng cũng tróc hết cả da rồi."
Bách Phúc Nhi vừa mở miệng thì lão phu nhân đã hiểu ra ý gì, nói là sắp đến tết, chắc là muốn quyên tiền dầu vừng.
Bách Phúc Nhi lắc đầu: "Không phải con đến xin tiền nãi nãi, con định xem có thể hóa duyên ở các nhà không, để năm mới cảnh tượng được tươi mới hơn, cũng cho pháp tượng các vị thần trong đạo quán được sơn lại chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận