Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 361: Tinh khiết liền là tiết tư phẫn (length: 3767)

Quan ở chỗ con ngựa đen to lớn và người cưỡi ngựa đen, trên đường Vị Phong đều đã nói với Bách Phúc Nhi mấy lần, hiện tại Vệ Vân Kỳ đến hỏi, nàng yếu ớt hình dung lại một lần, Vệ Vân Kỳ suy nghĩ một chút, "Con ngựa đen đó ở cổ có phải đeo một vòng vòng cổ màu đen có sợi tua đỏ rủ xuống không? Hơn nữa con ngựa đó nhìn còn có vẻ to lớn hơn ngựa bình thường một chút?"
"Người cưỡi ngựa đen rất cao, vai rộng, nhìn rất khỏe mạnh lực lưỡng?"
Bách Phúc Nhi lập tức kích động, túm lấy hắn, "Ngươi biết người cưỡi ngựa đó?"
Vệ Vân Kỳ bị nàng túm có chút không tự nhiên, "Nếu giống như ta nghĩ thì đúng là quen biết."
"Vậy con ngựa sau khi ra khỏi thành có phải đi về hướng tây bắc không?"
Bách Phúc Nhi liên tục gật đầu, sắp khóc đến nơi, "Đúng rồi, con la lớn của ta có phải có thể tìm thấy rồi không?"
Vệ Vân Kỳ ánh mắt phức tạp, "Con la của ngươi tại sao lại chạy theo ngựa?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Ta làm sao biết được, nó ở kinh thành đâu có quen con ngựa nào, ngoại trừ Băng Hoa nhà ngươi."
Nói đến đây trong lòng liền uất ức, con la lớn tại sao lại lạc mất, còn không phải vì Băng Hoa, "Nói đi nói lại, cũng là tại ngươi, nếu không phải tại ngươi thì con la lớn của ta có mất sao?"
Khóe miệng Vệ Vân Kỳ hơi giật giật, "Không thể vì ngươi là nữ tử mà ngươi lại không nói lý, con la của ngươi mất, có liên quan gì tới ta?"
Bách Phúc Nhi dứt khoát không thèm để ý, "Bởi vì con la lớn nhà ta thích Băng Hoa nhà ngươi, thích rất nhiều năm rồi, lần đầu tại trường đấu Thương Khê huyện nhìn thấy đã thích rồi."
"Nó muốn gặp Băng Hoa nhà ngươi, mỗi lần thấy Băng Hoa nhà ngươi nó liền rất kích động, hết lần này tới lần khác ngươi lại không cho nó cơ hội nào hết chính là lỗi của ngươi."
"Băng Hoa nhà ngươi có thai, nó quấy khóc không ngừng, ta mới để nó ra ngoài đi dạo, ta nói cho ngươi, nếu như so sánh con la lớn với người, thì chính là cô nương tâm tâm niệm niệm lại mang thai con người khác nên đả kích đối với nó quá lớn."
"Con la nhà ta thông minh như vậy, đều hiểu."
Vệ Vân Kỳ...
Con Băng Hoa nhà hắn là do tổ phụ hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được, lương câu đó!
Có thể chạy nhanh, bền bỉ lại đẹp, ngoài nhát gan ra thì không có tật xấu gì, con la lớn cũng không tệ, nhưng đó là con la mà, gan chó lớn thật dám mơ tưởng đến Băng Hoa của hắn.
"Ta bây giờ rất may mắn đó, nếu không phải ta trông chừng Băng Hoa cẩn thận thì đã bị con la hèn mọn nhà ngươi trà đạp như thế nào rồi?"
"Vệ Vân Kỳ! ! !"
Bách Phúc Nhi lập tức nhào tới, xông vào Vệ Vân Kỳ mà giương nanh múa vuốt, Vệ Vân Kỳ vừa phòng thủ vừa lùi lại, cuối cùng bị ép vào góc tường, hết đường lùi đành phải nắm lấy cổ tay Bách Phúc Nhi, "Ngươi đây là thuần túy tiết tư phẫn, ngươi có hiểu không?"
"Còn muốn tìm con la không?"
Bách Phúc Nhi vùng vẫy thoát khỏi tay đang nắm cổ tay mình rồi nghiêng đầu nhìn mặt trăng, hình như đúng là có ý tiết tư phẫn, rốt cuộc từ khi con la lớn lạc mất nàng vẫn nén giận, dù cũng không biết giận cái gì nhưng cứ giận.
"Muốn tìm con la."
Xả giận cá nhân một trận trong lòng dễ chịu hơn nhiều, "Ngươi biết người đó là ai phải không?"
Vệ Vân Kỳ gật đầu, "Nếu ta đoán không lầm thì con la lớn của ngươi đang ở đại doanh quân bộ, cách kinh thành khoảng năm mươi dặm."
"Trong thành này không có nhiều người cưỡi ngựa đen to lớn, dựa theo miêu tả của ngươi thì ta phán đoán có thể là An đại tướng quân."
Bách Phúc Nhi chớp mắt, tiếp tục nghiêng đầu nhìn mặt trăng, "Ngươi lần trước nói, cái gì mà chiến mã nhất đẳng bóng dáng kia chính là An đại tướng quân, cũng là cha của đứa nhỏ trong bụng Băng Hoa?"
"Là truy ảnh."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận