Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 30: Ngươi dứt khoát đem chúng ta giết con tin tính (length: 8053)

Bách Phúc Nhi mất tích sang ngày thứ ba, người nhà họ Bách đã tìm khắp mọi nơi mà không có kết quả. Đúng lúc Bách Lý Huy chuẩn bị mang tiền tiết kiệm của gia đình đến nha môn báo án thì Bách Thường Thanh mang tin tức về từ Càn Nguyên quan.
"Phúc Nhi bị người của Càn Nguyên quan bắt đi?"
"Người của Càn Nguyên quan vì sao lại bắt Phúc Nhi?"
Cuối cùng thì cũng có manh mối, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm. Bách Thường Phú lên tiếng, "Có phải bọn họ đòi tiền không?"
Bách Thường Thanh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Huy, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Gần đây không chỉ nhà ta bị mất trẻ con, hôm qua ta đến huyện thành thì biết nhà Ngô đoan công cũng đang tìm cháu gái, cô bé đó còn bị bắt đi sớm hơn Phúc Nhi ba ngày."
"Ta theo manh mối này tiếp tục tìm hiểu thì thấy mấy nhà đoan công khác cũng bị mất trẻ con, đều là chuyện xảy ra mấy ngày gần đây."
Bách Thường An hỏi: "Ý ngươi là Càn Nguyên quan đã bắt cóc hết đám trẻ con nhà đoan công?"
"Bọn họ làm vậy là có ý gì?"
Bách Lý Huy cầm bát uống một ngụm nước, "Vậy khi nào chúng ta đi?"
"Ba ngày sau." Bách Thường Thanh cũng cầm bát lên, "Họ yêu cầu ba ngày sau người nhà đoan công tự mình đến."
Văn thị lo lắng hỏi ngay: "Vậy Phúc Nhi có sao không?"
Bách Thường Thanh lắc đầu, "Họ nói Phúc Nhi được ăn ngon, ở tốt, bảo ba ngày sau đến đón người."
Văn thị rơi nước mắt, "Bắt người đi rồi làm sao mà được ăn ngon ở tốt chứ?"
Lý bà nhìn bà ta một cái rồi nói: "Nếu đã có tin tức rồi thì ngươi đừng có sốt ruột như vậy. Cái Càn Nguyên quan kia chắc chắn là có mục đích, chỉ là khi nào mục đích chưa đạt được thì con cái đều không sao cả."
Bách Lý Huy cũng đồng tình với lời này, "Nhà đoan công chúng ta tuy đa phần có bản lĩnh từ đạo gia mà ra nhưng từ trước đến nay chẳng có quan hệ gì với Càn Nguyên quan, họ chỉ tiếp những vụ lớn chứ đâu thèm mấy vụ nhỏ của dân làng chúng ta."
"Lần này hao tâm tổn trí thế này chắc chắn là có mưu đồ lớn, nhưng có thể chắc chắn Phúc Nhi tạm thời an toàn."
Ông suy nghĩ một chút rồi phân phó:
"Lão đại, lão tam, ba ngày nữa các con cùng ta đi, những thứ cần mang thì mang theo hết, thuốc men trong nhà ta cũng sẽ chuẩn bị thêm, để phòng thân."
"Công việc đang làm thì dọn dẹp hết đi, nhận bạc của chủ nhà thì đương nhiên phải làm cho người ta thật tốt."
Mấy người nhà họ hiện giờ vẫn đang làm việc tang lễ cho người ta, không thể bỏ ngang được, nếu không sau này còn làm ăn được gì?
Ánh mắt ông dừng lại ở Bách Thường Phú, "Lão nhị con cũng đừng nóng vội, Phúc Nhi nhất định sẽ được về nhà thôi, ruộng đồng thì cũng còn nhiều việc, đành phải nhờ vả Trương tam gia mấy ngày nữa, không tiện cứ làm phiền người ta mãi."
Từ sau khi Bách Phúc Nhi mất tích, việc đồng áng đều bị chậm trễ, đều là do một tay Trương Kim Thuận giúp đỡ, hai vợ chồng Trương Kim Thuận còn bắt cả Trương Tiểu Bảo ra ruộng cấy mạ, nợ nhà người ta một món nợ ân tình lớn.
Nói rồi ông đứng lên, "Được, lão đại, lão tam theo ta đi, những người còn lại thì tranh thủ lúc trời còn sớm xuống ruộng hết cho ta, gieo cấy hết cả ruộng nhà mình lẫn ruộng nhà Trương tam gia."
Mấy ngày nay trong nhà rối tinh rối mù, cuối cùng cũng tạm ổn được, cũng nên thu dọn những thứ bề bộn lại rồi.
Người trong thôn thấy mấy bố con nhà họ Bách đều đã hoạt động trở lại, còn có cả Bách Thường Phú dẫn theo bốn đứa con trai xuống ruộng, đều đoán rằng Bách Phúc Nhi đã tìm được.
Ở ruộng nhà họ Bách ngoài Trương Kim Thuận ra còn có hơn mười người đàn ông đang cấy mạ, nhìn kỹ thì thấy toàn là đàn ông trong thôn, thấy Bách Thường Phú tới, Trương Kim Thuận liền tiến lên, "Sao anh lại ra đây? Trong thôn nhà nào cũng cấy xong cả rồi, biết chuyện nhà anh nên họ đến giúp, anh đừng để bụng nhé, đảm bảo sẽ giải quyết thỏa đáng cho anh."
Một người đàn ông đứng thẳng lưng nói lớn: "Đúng đó, tìm Phúc Nhi là việc lớn, việc ruộng nương anh đừng lo, mọi người cùng chung tay giúp anh một tay, sẽ xong ngay thôi."
"Chỉ có mấy thửa ruộng này, tối nay chúng ta cấy hết cho anh cũng được."
Người trong thôn đều chất phác nhiệt tình, đừng thấy thỉnh thoảng vẫn còn có vài lời qua tiếng lại nhưng đến lúc cần vẫn muốn giúp đỡ. Bách Thường Phú cảm động vô cùng, nói lớn: "Nhà ta đã có tin của Phúc Nhi rồi, con bé không sao, hai ngày nữa cha ta đi đón con bé về, làm phiền mọi người giúp đỡ gieo cấy rồi, thật ngại quá."
Thời tiết này nhà ai cũng đều bận cả, có thể bỏ cả công việc nhà mình mà chủ động giúp đỡ, cái ân tình này thật phải ghi nhớ.
Mấy người đàn ông ưỡn ngực, "Có tin rồi à, vậy thì tốt quá rồi."
"Con bé Phúc Nhi nhà anh từ nhỏ đã có phúc, không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm."
"Bách nhị ca, đợi Phúc Nhi về chúng ta cùng nhau đến nhà anh uống rượu, giải xui cho Phúc Nhi."
Mấy người đàn ông đều cười vang, bắt đầu trêu ghẹo, mấy ngày nay tâm trạng u ám của Bách Thường Phú được xua tan hết, vui vẻ nói đợi khi Phúc Nhi nhà anh về thì nhất định sẽ mời mọi người đến nhà uống rượu.
"Rượu bao đủ."
Mọi người đều cười vang. Tin Bách Phúc Nhi được tìm thấy cũng rất nhanh lan truyền ra khắp thôn. Trương Toàn nghe tin liền đến hỏi ngay nhưng Bách Thường Phú chỉ nói: "Người bắt Phúc Nhi nhà ta có chút quan hệ với cha ta, mà còn bắt đi người khác nữa."
"Nếu không được thì anh đi đến nha môn hỏi xem sao?"
Ý hắn muốn nói, cái thằng Trương Thuận kia trông không có vẻ gì là người tốt, không chừng chính nó đã trốn đi rồi ấy chứ.
Trương Toàn nắm chặt tay, đang muốn hỏi tiếp thì thôn trưởng đến, nói là quan gia ở nha môn huyện đã bắt được tên trộm trẻ con, "Nghe bọn họ nói, tám chín phần là thằng Thuận Tử nhà anh đó, anh mau đến nha môn mà xem đi."
Trương Toàn như bị rút hết sức lực, ủ rũ quay người.
Mấy người đang cấy ở ngoài đồng đều lắc đầu. Thằng Trương Thuận đó từ nhỏ đã trộm cắp vặt rồi, lần này chắc là tự mình vào nhà ngục mất thôi. Nếu muốn bảo lãnh ra thì lại phải tốn không ít tiền nữa đây.
Chuyện trong thôn Bách Phúc Nhi còn chưa biết, nhưng khi nàng biết đạo quan đã phái người báo tin cho gia gia nàng thì trong lòng cũng yên tâm hơn.
Đội cái mũ lên đầu, nàng không hài lòng nhìn Vô Biên đạo trưởng, "Thông Thiên lão tổ, ông bắt chúng tôi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Ta thấy cái đạo quan này của các ông cũng lớn đấy chứ, đâu có giống không có tiền."
"Đạo quán lớn của các ông chỉ toàn tiếp những vụ lớn chứ ai thèm mấy đồng bạc ít ỏi mà dân chúng cực khổ kiếm được này làm gì?"
Vô Biên đạo trưởng liếc nàng một cái, cũng không vừa ý nói lại: "Bần đạo pháp hiệu là Vô Biên, không phải Thông Thiên lão tổ, nghe như là tà giáo vậy."
"Vô Biên với Thông Thiên thì có gì khác nhau?" Bách Phúc Nhi vừa ăn món bánh ngọt mà đám khách hành hương cúng dường vừa nói, "Đồ cúng của khách hành hương ở đây cũng hào phóng nhỉ, cái bánh này ngon thật."
Vô Biên đạo trưởng hít sâu một hơi, "Đừng có nói bậy bạ, đây là đồ cúng mà các tín đồ thập phương mang đến, không phải khách hành hương."
Bách Phúc Nhi thấy, có khác gì đâu chứ?
"Đạo trưởng, rốt cuộc ông muốn gì vậy?"
Muốn gì sao?
Vô Biên đạo trưởng mặt xanh mày xám, ông có thể nói là vì luyện đan mà tiêu hết toàn bộ tiền dư của đạo quán rồi không? Bây giờ đến cả cơm ăn của đạo quán cũng thành vấn đề, người dưới trướng ông vì giải quyết vấn đề này mới nghĩ ra hạ sách này, nhân tiện tranh thủ cơ hội đối đầu với các đạo quán khác trong huyện.
Chuyện vốn rõ mười mươi rồi, nhưng ông có mặt mũi nào mà nói ra chứ?
Bách Phúc Nhi tiến lên trước, "Ta thấy các ông đòi năm thành nhiều quá rồi, dân đoan công chúng tôi kiếm được mấy đồng bạc đâu dễ. Người nhà tôi mang cả ba, bốn bác đi nhảy mồ hôi ướt đầm quần áo, còn phải liều mình giẫm lên đao lớn nữa. Khổ sở lắm mới kiếm được chút tiền mà các ông lại muốn năm thành, chi bằng các ông giết hết con tin đi cho xong."
- Các bảo tử, chúc mọi người một ngày lễ vui vẻ!!!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận