Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 443: Bác gái xuất mã liền không có giải quyết không được người (length: 7708)

Xưởng chế đường dốc toàn lực hoạt động, người nhà họ Bách trên dưới cũng đều bận rộn, dùng lời của Bách Lý Huy mà nói, một năm nghỉ ngơi hơn nửa năm, chính là để bận rộn hai ba tháng này, nói gì thì nói cũng phải cắn răng mà chịu.
Lâm Phi muốn kíp tiến độ, Bách Phúc Nhi quyết định thỏa mãn nguyện vọng của đám hộ vệ kia, cho họ tham gia vào công việc chế đường.
"Ngươi muốn mọi người giúp ngươi rửa gừng, thái vằn bí đao à?"
Đối với yêu cầu của Bách Phúc Nhi, Lâm Phi không thể hiểu được.
Bách Phúc Nhi nói, "Rửa gừng là để làm mứt gừng, ngọt ngọt cay cay, có thể đuổi lạnh, mùa đông ăn cực tốt."
"Rửa còn phải chặt thành vụn."
"Thái bí đao là để làm mứt bí đao, cái đó dùng được, mấy chị xưởng thái bí đao, tay đều thái sưng lên, các ngươi không thể chỉ chờ ăn không à?"
"Các ngươi tự làm đi, không muốn ăn phức tạp vậy thì ta cứ đưa hết đường đỏ cho các ngươi là được."
Lông mày Lâm Phi hơi cau lại, rất nhanh liền đáp ứng, gọi đến mười người dặn dò kỹ lưỡng rồi giao cho Bách Phúc Nhi, Bách Phúc Nhi dẫn bọn họ vào xưởng chế đường, bất quá không cho họ xem cách làm đường, theo cửa lớn đóng chặt từ ngoài rẽ qua một góc rồi đi đến nơi làm mứt bí đao.
Ý là họ chỉ có thể nhìn thấy công đoạn làm mứt bí đao, dù sao trong mắt Bách Phúc Nhi, mứt bí đao thực sự là không có kỹ thuật gì.
"Các chị, ta mang người đến giúp đây."
Một đám phụ nữ trên tay đeo ống tay, trên đầu quấn khăn, trên người mặc tạp dề lớn đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy một loạt thanh niên con mắt liền sáng lên, "Ôi chao, mấy chàng trai tuấn tú, quân nhân kinh thành đó à, thật là oai phong."
Đều là những phụ nữ đã có gia đình, da mặt đã chai lì, với lại mấy phụ nữ này nghe nhiều lời nói thô tục của đàn ông, ngẫu nhiên cũng buông được vài câu, giờ phút này đều có chút hứng thú đánh giá mười mấy hộ vệ, làm đám hộ vệ hai ngày trước còn chưa quen nội quy cũng đỏ mặt.
"Các chị, để cho bọn họ đến rửa gừng, chặt gừng, thái bí đao, việc gì cũng nhờ họ được hết."
Lời Bách Phúc Nhi vừa dứt, mấy phụ nữ kia đã nháo nhào lên, "Ôi chao, cái này thì quá tốt rồi, chúng tôi đang lo không xoay sở kịp đây này."
Mấy phụ nữ này rất cao hứng, mấy ngày nay công việc quả thực quá nặng, có người giúp thì còn gì bằng, "Tới tới tới, cậu trai, thím thấy cậu đẹp trai nhất đấy, mau tới đây thím dạy cậu thái bí đao."
"Cậu trai, thím thấy cậu có sức lực nè, tới đây giúp thím lật nồi."
"Ba cậu đến chặt gừng nè, tới, thím bảo cho cách chặt."
"..."
Đám hộ vệ còn chưa kịp định thần đã bị mấy phụ nữ này sắp xếp công việc, tiếp theo là vừa làm việc vừa trả lời các câu hỏi của mấy phụ nữ kia, kiểu như "Nhà ở đâu?", "Nhà có mấy nhân khẩu?", "Đã lấy vợ chưa?"
Hỏi đến mức đám hộ vệ tự nhận da mặt dày đều trở nên câu nệ.
Bách Phúc Nhi nhìn ra ngoài một hồi, cười tủm tỉm gật đầu, quả nhiên, các thím ra tay thì không có ai không bị giải quyết.
Mía trong thôn lục tục đưa về xưởng chế đường, túi tiền của dân làng được an tâm, trong thôn cứ đến giờ cơm là khói bếp tỏa ra, hương thịt nồng nàn, làm mấy con chó trong thôn cũng chẳng buồn ra ngoài đi dạo, chỉ canh giữ trong nhà trông coi nhà cửa, chờ xin chút canh thịt.
Tám nhà bị nhà họ Bách từ chối ở ngoài cửa thôn nhìn đám mía ngoài đồng mà khóc không ra nước mắt, bán ba văn một cân thì người ta bỏ chạy, bọn họ không dám lộ mặt với mấy người thân thích ở thôn khác, sợ cũng gặp kết cục giống mình, vội vàng chặt mía trong ruộng đưa đến.
Mấy người này đến trước cửa nhà họ Bách gây chuyện, gây chuyện trước mặt mấy người thân thích thôn khác, có một nhà còn nhận được tin qua người nhà mẹ đẻ của con dâu, giờ không có việc gì liền ở nhà mắng con dâu, cả ngày gà bay chó chạy.
"Lý nhị ca, nhà họ Bách không mua mía của các người, chi bằng các người bán cho anh em ta đi."
Hai anh em nhà Trương đại phòng sau một hồi thương nghị đã tìm ra một con đường phát tài, trước đến nhà họ Bách dò hỏi, đút lót cho quản sự nhà họ Bách một phong bao, được chấp thuận liền đi tìm tám nhà này.
Lý Nhị Ngưu vì chuyện mía không bán được mà gấp đến nỗi miệng mọc cả mụn nước, còn đánh vợ mình hai cái, mặt người ta sưng cả lên.
"Các ngươi mua mía làm gì, định mở xưởng à?"
Anh em nhà Trương cười, "Bọn ta mở xưởng gì chứ, nhà họ Bách không mua mía của các người, nhưng mua của bọn ta, các người bán cho bọn ta một văn rưỡi một cân, anh em bọn ta kiếm chút tiền rượu."
"Nếu không mía của các ngươi cũng sẽ hỏng ngoài ruộng thôi, cho dù các ngươi kéo mía ra huyện thành bán, nhiều mía như vậy các ngươi bán đến năm sau cũng không hết được đâu, quá thời hạn là đều hỏng."
Một văn rưỡi?
Mặt Lý Nhị Ngưu vốn đã cau có giờ càng đen thêm, một cân muốn ăn xén mất nửa đồng tiền của hắn à.
Năm nay hắn ít thì cũng có hai vạn cân mía, một cân thiệt nửa văn, hai vạn cân thiệt bao nhiêu tiền chứ?
"Đều là người cùng thôn, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
"Đừng nói gì nữa, hai văn một cân các ngươi giúp ta bán, sau này ta sẽ có rượu ngon thịt ngon."
Anh em nhà Trương làm sao mà đáp ứng được, chỉ nói để hắn suy nghĩ kỹ rồi đi sang nhà khác.
Cũng để ý đến chuyện làm ăn này còn có nhà thôn trưởng Vương, thôn trưởng Vương là người đứng đầu một thôn, đương nhiên không muốn làm chuyện này, nhưng không chịu nổi lời khuyên của con trai, một cân kiếm được một đồng, thêm vào mấy nhà mía cộng lại kiếm lời chênh lệch một hai chục lượng còn không phải dễ dàng à, tháng năm thế này, ai mà không muốn có thêm tiền?
Kết quả là tám nhà này hối hận không kịp, đến lúc đi tìm đường khác cũng không có kết quả đành phải bán mía với giá một văn rưỡi một cân, vì biết trước, những năm qua cũng chỉ có giá này thôi.
Một cân một văn rưỡi xem kiếm cũng kha khá, nhưng tiền giống mua bao nhiêu, giống mía bỏ ra bao nhiêu, còn tiền mua phân bón nữa chứ, toàn là vốn, thật chỉ muốn về đóng cửa khóc cho xong.
Anh em nhà Trương đại phòng và nhà thôn trưởng làm vậy xem ra có hơi không đạo đức, nhưng đúng là kiếm được bạc, người trong thôn hối hận mình không có đầu óc, chỉ còn biết ghen tị.
Chuyện này Bách Phúc Nhi và Trương Tiên Ngọc vẫn luôn biết, quản sự bên dưới thu tiền của hai nhà liền đến bẩm báo, đối với họ mà nói, vừa lập được quy củ lại có thêm mía, quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Còn chuyện thu tiền thì cứ để quản sự tự cầm.
Đến tháng Chạp, liên tiếp năm sáu chiếc thuyền lớn từ sông lớn đi đến, chiếc thuyền lớn đi đầu có thôn trưởng Tùng Thụ Loan Triệu và ba cha con đứng, lần này đưa đến là mía của thôn họ, hơn ba mươi vạn cân, đã trả đủ tiền.
"Lạy trời, đây chính là xưởng chế đường nhà họ Bách ở Văn Xương thôn, thật là khí thế mà."
"Đều là thôn, sao thôn họ lại to như vậy?"
Trên những chiếc thuyền lớn phía sau đều là người thu mua mía của Bách Thường Thanh ở các nơi, lần này họ đến để biết đường, nhìn một loạt mười bến đỗ thuyền liền cảm thấy khí thế, hào phóng, có tiền!
Ở những bến đỗ thuyền trống có người vẫy cờ lớn, ý là bọn họ có thể vào gần.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận