Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 752: Đến ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thời điểm (length: 7659)

Bị đại gia cười nhạo tiểu tử, thật không có ý tứ, Bách Phúc Nhi rất cảm khái đám tiểu tử này trưởng thành, hướng về cái gọi là Vệ Đại Sinh tiểu tử nói: "Mấy ngày trước tiên sinh nói ngươi tiến bộ lớn nhất, nói dáng người ngươi tuy không lớn nhưng chữ viết rất có khí thế, văn chương của ngươi tuy mộc mạc nhưng có chiều sâu, nói ngươi thuộc bài tốt nhất, còn nói khoảng hai năm nữa là có thể đi thử một lần khảo đồng sinh."
Vệ Đại Sinh rất kinh hỉ, tai đều đỏ lên, tiểu tử bên cạnh khoác cổ hắn, "Ta đã nói ngươi được mà."
Bách Phúc Nhi tiếp tục nói đến hắn, "Còn có ngươi Vệ Vân Lâm, ngươi đến lúc đầu khiến cho người ta đau đầu gần như Vệ Gia Quang, tiên sinh nói dạy ba lần không được, kết quả lần trước khảo thí ngươi xếp thứ hai, cũng chỉ sau Vệ Gia Quang, c·ô·ng phu của ngươi học được, nhị ca ngươi còn nói có cơ hội muốn dẫn ngươi đi quân đội rèn luyện một thời gian."
Nàng lần lượt điểm bình từng người, ai bị nàng gọi tên đều vẻ mặt không thể tin tưởng, "Thật sao, tiên sinh thật sự nói ta như vậy?"
"Nhị tẩu, nhị ca thật sự khen ta?"
"Nhị tẩu, tiên sinh thật sự nói ta có thể sao?"
Bách Phúc Nhi cười gật đầu, "Phúc sinh vô lượng t·h·i·ê·n tôn, tam thanh tại thượng, nhị tẩu không lừa người."
Đám tiểu tử tin sái cổ, rốt cuộc đều lôi cả thần tiên ra mà thề thốt, ai nấy đều hớn hở ra mặt, lúc này tiên sinh dạy học cũng vừa tới, hắn đứng ở cửa nghe một hồi, thầm nghĩ đám học sinh này quả thật làm hắn phải nhìn bằng con mắt khác, so với lúc bọn họ vừa tới có thể nói là đã thay da đổi thịt.
Hiện tại trên người bọn họ ít nhiều vẫn còn vài tật xấu, nhưng đã không ảnh hưởng đến đại cục, theo thời gian trôi qua chậm rãi sẽ được cải thiện, khó có được là thái độ học tập cần cù của đám học sinh này, nếu cứ giữ cái đà này mà tiến lên, sau này ắt có thành tựu. Vệ gia hiện tại bỏ tâm tư vào bọn họ như thế nào, sau này sẽ được báo đáp gấp bội!
"Được rồi, đều vào lớp đi."
Bách Phúc Nhi nói với đám tiểu tử: "Nhị ca các ngươi ra ngoài tranh quân c·ô·ng, tranh được quân c·ô·ng tất cả chúng ta đều được lợi, hiện tại là hắn cùng đại ca các ngươi đang cung cấp cho chúng ta cuộc sống an nhàn, nhị tẩu hy vọng người ch·ố·n·g đỡ Vệ gia đi lên phía trước sau này sẽ là các ngươi, các ngươi tương lai đều phải có tên tuổi như Vệ Gia Quang, trở thành vinh quang của Vệ gia."
Đám tiểu tử lại cười toe toét, bị tiên sinh đuổi về phòng học lên lớp.
Bách Phúc Nhi cùng Vệ Vân Tinh cùng ra khỏi cửa, Vệ Vân Tinh thở dài, "Trước kia chỉ cảm thấy nhị đệ thực lợi h·ạ·i, cũng cảm thấy hắn phong quang, hiện tại lại cảm thấy hắn thật không dễ dàng, một mình gánh Vệ gia đi lên."
"Lời này của đại ca ta không tán đồng."
Bách Phúc Nhi quay đầu, "Vừa rồi ta nói với mấy đứa t·h·iếu niên kia rồi, phủ này không thể thiếu đại ca, đệ đệ ngươi thế nào ngươi còn lạ gì, làm tướng quân chỉ có chút bổng lộc kia nuôi sống bản thân còn khó, không có ngươi đi sớm về khuya k·i·ế·m tiền, hắn làm sao có thể thuận lợi như vậy, tranh được quân c·ô·ng cũng có một nửa của đại ca đấy."
"Cái gì mà có một nửa của ngươi đại ca?"
Tần Chước Chước đến, sau ở cữ nàng trở nên đầy đặn hơn, da t·h·ị·t căng mịn, trắng hồng rạng rỡ.
Bách Phúc Nhi tiến lên nắm tay nàng, "Đại ca lại tự ti rồi, ta đang nói anh ấy đấy."
Tần Chước Chước cười nói: "Ngươi đâu phải nói anh ấy, ngươi đang rót m·ê t·h·u·ố·c cho anh ấy đấy chứ, trước đây hễ nhắc đến chuyện k·i·ế·m tiền là mắt sáng rỡ, bây giờ thì nhất định phải thức khuya dậy sớm không được nghỉ ngơi?"
Vệ Vân Tinh cười trước, chắp tay, "Đệ muội, đại ca biết mình rất quan trọng, bây giờ đi k·i·ế·m tiền đây."
Tần Chước Chước che miệng cười, quay người k·é·o Bách Phúc Nhi đi xem con trai út của nàng, nàng sợ em dâu vì chuyện nhị đệ xuất chinh mà buồn bã, không thể để nàng ở một mình, "Ta nói cho ngươi, tiểu Đạt dễ chăm hơn A Thư nhiều, ngoan cực."
Cứ như vậy, Bách Phúc Nhi vốn nghĩ rằng mình sẽ khổ sở nhưng bà mẫu và chị dâu căn bản không cho nàng có cơ hội một mình, ban ngày nói chuyện phiếm th·iêu t·h·ùa may vá khâu búp bê, buổi tối mệt mỏi ngả đầu là ngủ, ngược lại dễ dàng vượt qua hai ngày khó khăn nhất ban đầu.
Hôm nay Bách phu nhân tới, Bách Phúc Nhi coi như đã biết nguyên do, nói là ở nơi rất xa có cái gọi là đ·â·m lãng quốc gia, sớm hơn một tháng trước đã p·h·át binh tiến đ·á·n·h biên giới, thám t·ử của triều đình chậm trễ không báo tin tức về, "Chắc là lành ít dữ nhiều."
"Nghe nói đã tổn h·ạ·i hai tòa thành trì, còn là trấn thủ tổng binh trở về cầu cứu triều đình mới biết, hoàng thượng p·h·át hỏa lớn, người của Quân Cơ xứ bị cách chức hai người, không chỉ có Vệ tướng quân, những tướng quân khác muốn dẫn binh xuất chinh đều không thể cùng người nhà cáo biệt."
Nói xong còn thở dài, "Tào phu nhân vẫn chưa tới nhỉ, Tào đại nhân mới nhậm chức không lâu đã gặp phải chuyện này, lần này suýt chút nữa bị liên lụy, vất vả lắm mới bảo toàn được mình."
Hai ngày nay Bách Phúc Nhi chỉ ở nhà may b·úp b·ê vải, nào biết chuyện bên ngoài, "Ta còn định đi tìm Tào phu nhân, thỉnh giáo bà ấy xem tướng lãnh xuất chinh cần chuẩn bị những gì, vốn dĩ còn muốn qua nói chuyện với bà ấy, ngài biết tình cảnh của ta mà, không t·i·ệ·n ra ngoài."
Bách phu nhân nói Tào phủ lần này nguyên khí đại thương, Tào đại nhân nhậm chức kỳ thực chuẩn bị không ít, lần này cũng là vận dụng quan hệ mới bảo toàn được mình, "Nói đi thì Tào phu nhân cũng tốt bụng đấy, Phúc Nhi, con cùng Tào phu nhân giao hảo, bà ấy cũng luôn nhắc nhở con, đến khi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tình nghĩa mới càng thấy trân quý."
Bách Phúc Nhi đã hiểu, sai Thải Vân đi lấy hai ngàn lạng ngân phiếu tới, "Vậy làm phiền đại bá mẫu giúp con đi một chuyến, dựa theo quan hệ giữa con và Tào phu nhân thì con nên giúp đỡ, nhưng trong nhà gần đây chi tiêu cũng không ít, nhiều hơn nữa thì hơi khó khăn, chỉ có thể bấy nhiêu để tỏ chút lòng thành."
Nàng không thể ai đến cũng năm ngàn một vạn có phải không, bằng không người ngoài còn tưởng nàng nhiều của cải, hai ngàn lạng đã không ít, có thể dùng được việc.
Bách phu nhân xem Bách Phúc Nhi càng ngày càng hài lòng, thông thấu, biết làm việc, bà đi đưa số tiền này, coi như là một người ra tiền hai người được lợi, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Con yên tâm, Tào phu nhân sẽ cảm kích thôi."
Bách Phúc Nhi lại đa tạ bà đã nhắc nhở, đừng quản mục đích là gì, đối với nàng mà nói đều có lợi.
Tiễn Bách phu nhân xong, Bách Phúc Nhi liền đi tìm bà mẫu, đem chuyện này nói lại, sau đó nói với Tần Chước Chước: "Hiện tại con không tiện ra ngoài, liền nên đến phiên chị dâu, chúng ta không thể vì một người không có ở đây mà cứ nhốt mình trong nhà, dù sao cũng phải biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì."
"Mẫu thân tìm thời gian cùng đại tẩu đi một chuyến Tào gia, bái phỏng một chút."
"Mặt khác Thành vương phủ mang lễ tới, chúng ta nên đáp lễ, vẫn là mẫu thân dẫn đại tẩu đi thôi, để người ta biết người Vệ gia chúng ta sống cũng không tệ, ổn thỏa."
Nghe nói bên ngoài đã có người hát những lời lẽ suy đồi về họ, họ không thể cứ mãi thế này, nói cho cùng trong nhà thiếu một Vệ Vân Kỳ thật sự khó xoay xở, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Vệ phu nhân cùng Tần Chước Chước đều cẩn trọng gật đầu, Vệ phu nhân còn nói: "Ta vẫn luôn muốn đi Thành vương phủ đáp lễ, nhưng lại ngại thân thể con bây giờ, xem ra đích x·á·c nên là ta và con đi một chuyến."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận