Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 137: Có ý tứ Vệ Vân Khôn (length: 7713)

Vệ Vân Khôn tuổi cũng không tính là lớn, nhưng đã sớm học kinh doanh, chút tâm tư nhỏ của Bách Phúc Nhi hắn dễ dàng nhìn ra được.
"Là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, cô nương xem năm mươi lượng được không, nếu chạy xuất sắc sẽ thêm năm mươi lượng nữa."
Tổng cộng là trăm lượng, Bách Phúc Nhi tỏ vẻ rất hài lòng, "Bất quá mấy ngày nay không được, ta không rảnh."
Đúng là vậy, sáng mai nàng còn phải đi làm người bê đồ cúng, chiều về còn phải làm bánh táo chua, rất bận rộn.
Vệ Vân Khôn cười gật đầu, "Vậy cứ thong thả mấy ngày, đợi khi giải đấu trường đấu kết thúc rồi đến cũng được."
"Vậy thì quyết định vậy, đến lúc đó Vệ đại công tử phái người tới báo cho ta một tiếng là được."
Bách Phúc Nhi lúc này đã có thiện cảm với Vệ Vân Khôn, người với người là so sánh mà, so với Vệ Vân Kỳ keo kiệt kia thì Vệ đại công tử đây hào phóng, biết điều.
Vệ Vân Khôn cũng rất hài lòng với kết quả này, trên mặt lộ ý cười hiền hòa, chắp tay với Bách Phúc Nhi, "Lần này về mới biết là Vô Biên đạo trưởng cùng Bách đoan công hợp sức chữa khỏi bệnh cho nhị đệ ta, Phúc Nhi cô nương cũng đã hao tổn không ít tâm trí."
"Bệnh của nhị đệ ta nhiều năm như vậy, tính tình có hơi ương bướng, nếu để Phúc Nhi cô nương phải chịu ấm ức thì ta thân là huynh trưởng xin lỗi cô nương, mong cô nương đừng để trong lòng."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Vệ đại công tử không cần khách khí vậy, chúng ta lấy tiền làm việc mà, phải vậy thôi."
Vệ đại công tử này có chút thú vị đấy.
"Nói thì nói thế, ta làm huynh trưởng thấy đệ đệ khỏe lại, trong lòng rất vui mừng, vẫn là muốn tự mình cảm tạ Phúc Nhi cô nương."
Khách sáo xong xuôi, để lại một hộp điểm tâm cực kỳ tinh xảo, Vệ Vân Khôn mới rời đi.
Ngô Cường tìm đến, biết chuyện Vệ gia muốn thuê con la đi chạy hai vòng, chạy hai vòng mà có năm mươi lượng, lập tức chậc chậc khen, "Nhà có tiền quả không coi tiền ra gì."
Lại cảm khái con la nhà người ta kiếm tiền còn giỏi hơn cả hắn.
Về đến nhà, Bách Lý Huy mọi người cũng biết tin này, Bách Phúc Nhi đặt hộp bánh xuống nói, "Có lẽ là thấy con la nhà mình ở trường đấu nổi bật, nên Lưu công tử từ kinh đô hứng thú muốn xem con la có chạy nhanh hơn ngựa không."
Vậy mà tốn mấy chục lượng bạc, việc này phá vỡ nhận thức của người nhà Bách, muốn biết từ trước đến giờ họ đều khổ sở kiếm tiền, kiếm được một hai lượng là đã thỏa mãn lắm rồi, đâu ngờ có chuyện chi ra mấy chục lượng chỉ để cho mình vui.
Bách Thường An xoa tay, "Chúng ta mua con la lớn chỉ tốn mấy lượng bạc, tính ra vậy là lời to rồi."
Ánh mắt Bách Lý Huy thì lại rơi trên người Bách Phúc Nhi, càng ngày càng cảm thấy con bé này chính là phúc tinh của cả nhà, từ khi nàng sinh ra, trong nhà luôn xuôi chèo mát mái, càng lớn nàng càng giỏi giang.
Cách làm đường đỏ là do nàng nghĩ ra, kẹo mạch nha cũng vậy, giờ lại còn bán bánh táo chua, ngay cả con la cũng là nàng sắp xếp mua, hoa còn là bạc nàng kiếm được ở Càn Nguyên quan.
Vô Biên đạo trưởng mang lại trợ giúp lớn cho Bách gia cũng là sư phụ của nàng, cái phúc khí này người thường không thể nào có được.
"Phúc Nhi à, nếu kiếm được tiền, thì con hãy lấy một ít mua vải may quần áo đẹp, mua đồ trang sức tốt mà đeo."
Bách Phúc Nhi cười tít mắt, "Con nghĩ xong rồi, nếu thực sự kiếm được tiền, con sẽ mua cho bà nội, cho mẹ, cho các thím mỗi người một đôi bông tai, ba chị em mình mỗi người cũng phải có."
Bách Phương Nhi nhanh nhẹn rót nước cho mọi người, nghe hết câu chuyện, "Vậy cô có phần con không?"
"Đương nhiên là có con rồi."
Bách Phương Nhi cười, "Vậy phải nói với con la lớn, nhất định phải chạy thật tốt."
Ngô Cường vừa cười kể chuyện con la khóc, mấy cha con Bách Lý Huy không biết chuyện này, nghe xong đều không biết nên đánh giá như nào, "Chỉ thấy trâu khóc, chứ la khóc thì đây là lần đầu tiên."
Ngô Cường gật đầu, "Khóc thương tâm lắm, co ro cả người, hình như tối nay còn chưa ăn cơm."
Bách Quả Nhi chớp chớp mắt, "Hay là chúng ta nên đặt tên cho con la đi, nghe nói ngựa của người ta đều có tên."
"Tiểu cẩu nhà chúng ta còn có tên là Địa Qua đó thôi."
Địa Qua đang cuộn tròn ngủ ở góc tường nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu nhìn một vòng rồi lại ngủ tiếp, cả ngày nó bận bán bánh táo chua nên mệt lả rồi.
Nhắc đến chuyện này thì Ngô Cường cũng nói muốn mua một con cẩu nhỏ như Địa Qua, "Cún này khôn lắm, ngồi ở ghế vẫy khách, nhiều người thấy nó hay nên mới mua kẹo mạch nha."
Thực ra hắn muốn Địa Qua ở lại, nhưng không tiện mở miệng.
Bách Lý Huy vui vẻ nói, "Nuôi chó cũng được, Quả Nhi nói đúng, nếu muốn đi thi đấu thì con la cũng nên có tên, cứ gọi là Cây Mía đi."
Cây Mía?
Có phải hơi tùy tiện không?
Ở chuồng la, Bách Phúc Nhi ngồi xổm trước mặt con la lớn, không còn cách nào, con la tổn thương lòng tự trọng không chịu ăn tối, nằm im như không thiết sống trên đống cỏ khô.
"Ngươi vẫn còn giận à, đừng giận nữa mà, ta sắp xếp cho ngươi thi chạy với ngựa nhé, ta đã sắp xếp xong rồi, nghe tin này ngươi có thấy vui hơn không?"
"Không thì lại cho ngươi ăn hai miếng đường nhé?"
"Nhưng thật chỉ được hai miếng thôi, em họ ta ăn nhiều đường nên đau răng rồi, lỡ ngươi ăn nhiều bị sâu răng thì mất phong độ đấy."
Con la há miệng, Bách Phúc Nhi đành bất đắc dĩ bỏ một miếng kẹo mạch nha vào miệng nó, nó nằm im ăn xong một miếng rồi lại há miệng, đến khi ăn xong miếng thứ hai mới chịu lên tiếng, "Ta mà đấu với ngựa mà thắng thì có phải có tiền không?"
"Đúng."
Không dám lừa nó.
"Vậy thì đến lúc đó mua cho ta ít quả đi, ăn đường mãi cũng chán, muốn loại quả giòn ngọt nhiều nước ấy."
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Không thành vấn đề."
"Cái...cái nữa là, chuyện ta nói với ngươi ấy, ngươi có tên rồi."
Con la lập tức xoay người đứng dậy, "Tên gì, oai phong không? Để ta đoán xem, là Kinh Lôi hay là Thiểm Điện?"
"Truy Phong cũng không tệ."
Bách Phúc Nhi vỗ vỗ đầu nó, "Là cái tên rất quan trọng, gọi là Cây Mía."
"Cây mía, Loa gia ta uy phong thế này, sao lại gọi là cây mía?"
"Tuyệt đối không được!"
Bách Phúc Nhi bắt đầu dụ dỗ nó, "Nhà ta sắp làm đường đỏ, rất quan trọng, nguyên liệu chính là cây mía, nó là bảo vật đó, đặt ngươi tên Cây Mía là muốn nói ngươi là bảo bối của nhà ta."
"Ý nghĩa rất lớn."
Con la lớn nghiêng đầu, "Thật á?"
"Ừ."
Con la lớn còn dư vị một chút ngọt trong miệng, quyết định mình là bảo bối của nhà Bách, "Cây Mía thì cây Mía vậy, Loa gia dù là cây mía thì cũng là cây mía lợi hại nhất."
Như vậy, Bách Phúc Nhi mới vừa lòng rời khỏi chuồng la, trước khi đi còn làm cho con la một bát hạt đậu.
Đêm tối hoàn toàn buông xuống, nhà nhà đều đã đóng cửa chuẩn bị đi ngủ, tại Vệ gia, Vệ Vân Khôn đang nói chuyện với Vệ Vân Kỳ, "Phúc Nhi cô nương là cô gái nhỏ, trước kia con đã quá thô lỗ với nàng, hôm nay ta đã thay con đi xin lỗi, nhận lỗi rồi."
Vệ Vân Kỳ mặt mày tối sầm, "Không cần ngươi lo chuyện bao đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận