Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 594: Trộm đạo cọ khí lạnh Sơn Huy (length: 7855)

Ngày hôm sau khi Ôn Gia quận chúa đến, Vệ gia mua được băng. Đến chập tối, bốn khối băng lớn được đưa vào phủ. Vệ lão phu nhân, Vệ phu nhân, vợ chồng Vệ Vân Tinh, cùng thêm phòng của Bách Phúc Nhi, tổng cộng bốn phòng ngủ, mỗi phòng một khối.
“Đắt một chút cũng không sao, chỉ là có hạn. Mỗi ngày chúng ta mua được bốn khối đã là rất tốt rồi. Băng lớn như vậy cũng cần thời gian tan hết, ngủ cũng dễ chịu hơn.”
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ rất thoải mái, Tần Chước Chước càng lộ vẻ vui mừng, “Có là tốt rồi, buổi tối ngủ cũng không cần vất vả như vậy.”
Cũng không biết nhị đệ muội làm thế nào mà thuyết phục được vị quận chúa khó tính kia giúp họ mua băng, nhưng thôi, cái đó không quan trọng, “Nếu người ta muốn lợi ích, cứ để phòng quản lý chi trả trực tiếp là được.”
Đã chiếm được tiện nghi lớn, không thể để người ta thiệt thòi.
Bách Phúc Nhi xua tay, “Không cho gì cả đâu, đại tẩu cứ yên tâm, nếu có chuyện gì ta nhất định sẽ nói.”
Có băng rồi, mọi người không ai ngồi hóng mát nữa, ai nấy vội về phòng hưởng thụ cái mát. Vệ Vân Kỳ nghi hoặc nhìn nàng, “Sao ngươi lại thân với vị quận chúa kia thế, nàng không ức hiếp ngươi chứ?”
“Sao nàng lại giúp chúng ta mua băng, có phải ngươi đã hứa giúp nàng làm gì không?”
Bách Phúc Nhi lấy từ tảng băng một ít tôm lạnh phần mình, múc một thìa đút vào miệng hắn, “Ngon không?”
Mát lạnh, ngọt dịu mềm mịn, Vệ Vân Kỳ gật đầu, “Ngon.”
Bách Phúc Nhi đưa bát cho hắn, kể cho hắn nghe chuyện của Ôn Gia quận chúa, chuyện giữa hai người họ, cuối cùng nói, “Ta thấy người cũng không quá xấu, trong phạm vi ta chịu được, kết giao với nàng vẫn tốt hơn là gây thù chứ.”
“Ngươi cũng không cần lo lắng, người ta giờ chỉ có Triệu công tử trong mắt thôi, ngươi đã là người đàn ông đáng ghét trong mắt nàng rồi, còn chẳng thèm liếc mắt đến ngươi.”
“Đương nhiên, danh tiếng của ngươi là bị ta làm hư.”
Vệ Vân Kỳ vừa ăn tôm lạnh, vừa chẳng bận tâm đến danh tiếng của mình, trong lòng chỉ cảm thấy rất phức tạp. Hắn còn tưởng nàng sẽ bị làm khó, không ngờ lại như cá gặp nước. Xem ra chính mình còn phải cố gắng nhiều hơn mới được, “Dù sao cũng vẫn phải cẩn thận chút.”
“Ta biết, ngược lại là ngươi, lần này tranh được một vị trí, ta có cần đến phủ An đa tạ một chút không?”
Vệ Vân Kỳ lắc đầu, “Không sao thì không cần đi. Theo lệ cũ, An đại phu nhân hẳn sẽ chủ động tìm ngươi nói chuyện, ý tứ khỏi nói cũng biết, ngươi tìm cách đối phó là được, đâu thể hở tí là nói tiền được.”
“An đại tướng quân nâng đỡ ta, trong nhà cũng không keo kiệt, lễ tết cái gì cũng không thiếu, còn cho một khoản lớn nữa.”
Hắn không nói rằng công lao của hắn một nửa đều được tính cho An đại tướng quân, ngày thường cũng giúp làm nhiều việc, luôn tìm cách báo đáp.
Bách Phúc Nhi cũng có ý đó, nếu gặp chút chuyện đã vội đưa tiền, khẩu vị sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng tự mình chịu thiệt.
“Sư mẫu ta có nói, sắp tới là sinh nhật của Thành vương phi, Thành vương cùng vương phi tình cảm thắm thiết, đáng tiếc hai người nhiều năm không có con, cầu thầy chạy thuốc vô số, chuyện này đã thành nỗi ám ảnh của Thành vương phi. Dù có Thành vương yêu thương, cuộc sống cũng không dễ dàng.”
“Mà nhà mẹ Thành vương phi, lão phu nhân của phủ Thái Bình quận vương thể cốt không tốt lắm, còn bí mật mời đạo sĩ đến xem.”
“Sư mẫu thấy đây là cơ hội của ta, một phủ quận vương, một phủ vương, nếu ta có thể kết giao, sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta.”
Ái chà, nếu mà nàng thật sự kết giao được, tay trái một phủ vương, tay phải một phủ quận vương, thật là thích quá đi.
Trong khi bản thân chưa đủ thực lực, mượn gió bẻ măng cũng không tệ.
Vệ Vân Kỳ trong đầu ngẫm nghĩ đến hai nhà, hắn đương nhiên biết cả hai đều tốt, ngày thường không biết có bao nhiêu người muốn đến nịnh nọt, “Nếu khó thì thôi đi, tháng sau có lẽ sẽ phái binh đi tiễu phỉ, ta sẽ cố gắng đi một chuyến, tích lũy thêm chút công lao.”
“Ừm.”
Bách Phúc Nhi vui vẻ ngồi ở mép giường, “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nha.”
Đêm nay vẫn là trăng sao đầy trời, tiếng côn trùng kêu rả rích, trong không khí mát mẻ dễ chịu, hai vợ chồng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Dưới ánh trăng, một bóng người rón rén đến gần phòng ngủ của hai người.
Móng vuốt của Sơn Huy với lớp đệm thịt dày mở cửa phòng ngủ, cảm nhận được hơi lạnh thoải mái bên trong liền hít một hơi, lặng lẽ lẻn vào lượn một vòng rồi lại ra ngoài chạy đến phòng chứa đồ, lùa một lũ con nó đến cạnh chậu băng, đến cuối cùng còn chu đáo đóng cửa phòng lại. Tiếng động nhỏ đánh thức Vệ Vân Kỳ, hắn mở mắt ngồi dậy, định xuống giường xem thì thấy bóng Sơn Huy lén lút.
Nhờ ánh trăng, một người một chó bốn mắt nhìn nhau. Sơn Huy hối hận tột cùng, động tác vừa rồi vẫn còn lớn quá, sao lại đánh thức người ta chứ?
Ánh mắt Vệ Vân Kỳ phức tạp, hắn cũng coi như đường đường tướng quân, phòng ngủ của hắn lại bị một con chó len lén vào, nhìn xuống đất mấy cái thứ đang động đậy, dù không nhìn rõ cũng biết là con nó, nghĩa là nó đã ra vào mấy lần.
“Cái kia… bọn ta ngủ nhờ một đêm ở đây, bọn ta rất yên tĩnh, sẽ không sủa bậy cũng không tè bậy đâu, ngươi...ngươi cho bọn ta ngủ nhờ đi.”
Sơn Huy rất vất vả mới lấy hết can đảm nói ra một câu, tiếc là Vệ Vân Kỳ không hiểu. Nể tình nó là chó Bách Phúc Nhi nuôi, cũng không đuổi nó đi, khẽ nói, “Vào ngủ cũng được, việc tuần tra đừng quên.”
Con chó này khôn lanh, về chưa được hai ngày đã bắt đầu tuần tra, người hầu dưới nói nó rất có quy củ, tuần tra rất kỹ.
Sơn Huy hài lòng, nhẹ nhàng quay mình nằm xuống cạnh tảng băng lớn, cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Một đêm ngủ ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, trước khi trời hửng đông, Vệ Vân Kỳ đã ra khỏi giường, Sơn Huy lại lùa con mình về. Đến khi Bách Phúc Nhi rời giường cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ thấy rằng có băng khác hẳn, buổi tối ngủ đặc biệt ngon.
Không chỉ có mình nàng cảm thấy như vậy, sáng hôm nay cả nhà đều ăn thêm vài miếng điểm tâm, khẩu vị tốt hơn hẳn. Bách Phúc Nhi cảm thấy nếu ban ngày cũng có một khối băng thì tốt, uống đồ lạnh cũng tiện.
“Buổi sáng và chạng vạng tối đi làm là được, đâu cần vội trong mấy ngày này.”
Gia đình Bách Đại Khả đang vui vẻ với việc làm đường, làm cả đống kẹo mạch nha cất trong lọ, ngày nào cũng mồ hôi nhễ nhại.
“Cửa hàng vẫn đang trang trí, cũng phải hai tháng nữa mới xong.”
Bách Đại Khả quàng một chiếc khăn trên vai, tiện lau mồ hôi bất cứ lúc nào, “Đại công tử nói với chúng ta đã tìm được một xưởng, ngay cái sân nhỏ ở cửa sau kia, nói sẽ khóa lại cánh cửa vào nội viện là được. Như vậy cô nương ngươi chỉ chúng ta làm đường cũng tiện. Chúng ta lát nữa sẽ đến xem, chắc phải sửa sang lại một chút, chỉ là chúng ta chưa làm xưởng bánh bao giờ, không biết phải làm như thế nào?”
Xưởng ở ngay trong phủ này?
Bách Phúc Nhi hơi kinh ngạc. Tần Chước Chước dẫn A Thư sang, nghe thấy chuyện này thì nói, “Ngươi cũng biết phủ này trước kia vốn là hai phủ đông tây mà, đương nhiên là rộng rồi. Người nhà ta lại không nhiều, viện bỏ trống đương nhiên không thiếu, cũng đỡ phải ra ngoài tìm. Chủ yếu là cũng tiện cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận