Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 986: Anh trai không tồn tại

-Cô…-Lạc Mẫn tức đến run cả người, giơ tay lên chuẩn bị đánh.
Lạc tiểu thư, sao có thể lại động tí là đánh người được chứ? Cô ấy mở cửa hít không khí, cũng không làm sai cái gì. Một gã ngăn cản Lạc Mẫn.
Đúng ậy! Hơn nữa chẻ củi là việc nặng nhọc, cũng không thể giao cho cô ấy được. Cho dù cô ấy đã làm sai chuyện gì, cô trừng phạt cũng quá độc ác rồi. Thanh niên áo tím cũng vô cùng thương hoa tiếc ngọc.
Lạc Mẫn càng tức giận. Không nghĩ tới danh tiếng của mình lại bị hủy sạch, mình có điểm gì thua kém với ả ta chứ?
Cô nhìn thiễu nứ, âm thầm truyền âm nói:
-Cô là đồ lẳng lơ, có phải là cố ý không?
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lạc Mẫn, cũng truyền âm lại:
-Mắng ai đó, cố ý cái gì chứ?
Hừ, đừng tưởng rằng chút thủ đoạn ấy có thể gạt được tôi. Cô muốn câu dẫn mấy vị công tử Vương Triều này, sau đó mới chuyển mình đến áp chế tôi đúng không? Lạc Mẫn khinh thường nói:
-Mơ đi, tôi không để cô toại nguyện đâu.
Ăn nói hoang đường. Cô đừng quên chính tôi đã cứu cô, còn dạy cô Lạc Thần Quyết, cô lại thật sự đem tôi thành thị nữ của mình? Thiếu nữ càng thêm khinh người nói:
-Mấy tên háo sắc này, xách giày cho anh tôi còn không xứng, làm sao phải câu dẫn bọn hắn chứ?
Bệnh luyến ca của cô cũng quá nghiêm trọng rồi. Vẫn còn tưởng tượng ra người anh trai căn bản không tồn tại kia? Lạc Mẫn hiển nhiên đã nhiều lần nghe thiếu nữ nhắc đến anh của cô lơ đễnh, càng châm chọc nói:
-Nếu như cô thật sự có một người anh trai như vậy, sao lúc trước rơi xuống ruộng, còn muốn tôi cứu cô?
-Sớm muộn gì cô cũng sẽ tin thôi. Bởi vì anh tôi sớm muộn gì cũng đến tìm tôi. Cho nên bây giờ cô hãy tốt với tôi chút đi, nếu không anh tôi biết tôi ở chỗ này bị ức hiếp, thì Lạc Thiên Bảo các người sẽ gặp nạn đấy!
-Không rảnh nói mấy chuyện này với cô. Những người này dường như đều đã nhìn trúng cô rồi, cô không được thân cận cùng bọn họ, mau tránh khỏi đây đi.
Có quỷ mới muốn thân cận với bọn họ. Mặc dù thiếu nữ rất không thích loại thái độ này của Lạc Mẫn, nhưng mà cô càng không muốn dây dưa cùng với mấy người trước mắt này, vì vậy giả vờ là bị đau đầu chóng mặt.
Lạc Mẫn càng phối họp nói:
-Này, sao sắc mặt cô đột nhiên kém vậy? Có phải không khỏe hay không?
Thiếu nữ không nói gì, chỉ là một tay che trán, thân thể lung lay, đứng không vững.
Chẳng lẽ bị tôi dọa rồi hả? Lạc Mẫn sắc mặt xanh lét lạnh nhạt nói:
-Nếu thân thể không thoải mái, vậy thì xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Ờ! Thiếu nữ lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Đám người thanh niên áo tím căn bản không kịp chen vào, cũng không tiện ngăn lại thiếu nữ.
Thực ra sao bọn hắn lại không biết là Lạc Mẫn cố ý chỉ đạo thiếu nữ chứ? Mà cô gái kia cũng rõ ràng là giả vờ mệt mỏi.
Nhưng mà trong lòng bọn hắn lại vô cùng nghi hoặc, dựa vào tu vi của Lạc Mãn, chẳng lẽ lại có thể âm thầm truyền âm trước mặt bọn hắn mà không bị phát hiện?
Các vị, xấu hổ quá. Tiểu Phỉ không hiểu chuyện, xin đừng trách cô ấy. Lạc Mẫn xoay người lại, cười tươi như hoa nói với mấy người.
Sau khi nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ, hứng thú của thanh niên áo tím với Lạc Mẫn giảm đi không ít, thậm chí trong lòng còn có chút oán khí khi Lạc Mẫn đuổi thiếu nữ đi.
Đương nhiên, hắn cũng không thể trách cứ Lạc Mẫn ngay trước mặt được, vẫn khách khí như cũ nói:
-Lạc tiểu thư, vị thị nữ này của cô không tồi. Đợi sức khỏe của cô ấy khỏe rồi, phải đưa cô ấy ra ngoài đi chơi cùng.
-Nhất định nhất định.
Lạc Mẫn ngoài miệng đáp ứng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ mấy người bọn họ sắp về Vương Triều, nhất định phải kéo dài thời gian, không thể để bọn họ gặp mặt nữa.
-Được rồi, chúng ta tiếp tục đến tàng kiếm thất thôi.
Rời khỏi Trung Thiên Tinh đã hơn hai tháng, trong thời gian hơn hai tháng này, bọn họ chạy qua tứ đại tinh cầu chung quanh Trung Thiên Tinh là Thổ Vương Tinh, Phong Châu Tinh, Tuệ Hải Tinh cùng Đại Chu Tinh.
Đương nhiên, thời gian hai tháng rất ngắn, chỉ đủ cho bọn họ cưỡi ngựa xem hoa một lần. Trên cơ bản thời gian ở mỗi hành tinh đều không được bao lâu.
Đi một vòng tứ đại tinh cầu cũng không hề phát hiện ra một chút tin tức nào của Tần Phỉ Phỉ và người địa cầu khác.
Giờ phút này, bọn họ đang chuẩn bị đặt chân xuống tinh cầu cuối cùng này, Tử Quang Tinh.
Nếu như đem chung quanh lục đại tinh cầu này ví như một vương triều cỡ nhỏ, thì chúa tể của vương triều kia không hề nghi ngờ chính là Tử Quang Tinh. Sức mạnh của tinh cầu này vượt xa năm đại tinh cầu còn lại.
Bên trong toàn bộ bản đồ Bắc Tinh Không, cũng chỉ biểu thị mỗi một Tử Quang Tinh, ngũ đại tinh cầu còn lại không có tư cách hiện lên bản đồ.
Tần Mục tỉnh lại, từ trên cao nhìn xuống tinh cầu to gấp mười mấy lần so với trái đất này, cảm thán một tiếng:
-Phỉ Phỉ, em ở đâu?
Tả Tư Duyệt và Tần Phỉ Phỉ có lẽ là ở cùng một chỗ. Tả Tư Duyệt xuất hiện ở Trung Thiên Tinh, theo lý thuyết thì Tần Phỉ Phỉ cũng không thể ở quá xa được.
Ngũ đại tinh cầu chung quanh đã tìm một lượt rồi, cũng không phát hiện ra tung tích của Tần Phỉ Phỉ, Tử Quang Tinh này là hi vọng cuối cùng.
-Người ở trong phi thuyền, ra ngoài để kiểm tra!
Ngay tại lúc Tần Mục chuẩn bị điều khiển phi thuyền đáo xuống Tử Quang Tinh, một âm thanh hùng hậu truyền đến.
-Ơ, Tần đại ca, hình như có một trạm không gian? -Trần Thiến nhìn xuyên qua khoang phi thuyề, chỉ vào một tòa kiến trúc trên Tử Quang Tinh.
Tần Mục cũng nhìn thêm vài lần, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là từ bên trong đấy truyền ra.
Nơi này có chút giống trạm không gian bên ngoài trái đất. Nhưng mà vừa nhìn thì lại thấy giống như một hòn đảo lơ lửng trên bầu trời, hoặc căn bản chính là một chiếc phi thuyền và chiến hạm.
Tần Mục âm thầm kỳ quái ,lúc trước hắn đáp xuống Trung Thiên Tinh, không có ăn ngăn cản hắn. Lại không ngờ vào Tử Quan Tinh, lại phải bị kiểm tra.
-Tần đại ca, hình như là bọn họ là người kiểm tra ra vào của Tử Quang Tinh, chúng ta có xuống đấy không?
Kiểm tra thì kiểm tra. Tần Mục không quan tâm lắm. Điều khiển phi thuyền đáp xuống đảo.
Rất nhanh, một lão giả nuy nghiêm mang theo một đoàn người vây lại phi thuyền của Tần Mục.
-Các người muốn làm gì? -Lão giả vừa lên đã trực tiếp hỏi.
Nhưng mà ông ta lại tùy ý quét khắp phi thuyền, trong lòng hơi kinh hãi.
Dựa vào kiến thức của hắn, sao lại không nhìn ra phi thuyền này tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là đẳng cấp bình thường.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Nhiệm Cửu U là chủ của Nhất Thế, Tần Mục trả lại Vũ Hoàng Chi Đao cho hắn, là có ơn với hắn. Đồ hắn tặng, sao có thể là vật tầm thường được chứ?
Loại phi thường cỡ nhỏ này, được chế tạo tinh xảo, nguyên liệu đặc thù, trong vũ trụ chỉ cần không gặp phải hố đen cấp bậc thời không ngược dòng, thì bão táp bình thường đều có thể trải qua.
Vốn dĩ Tần Mục còn chuẩn bị kiên nhẫn, phối hợp với đối phương để kiểm tra. Nhưng hắn để ý thấy lão giả đang híp mắt lại, tựa hồ đã đánh chủ ý lên phi thuyền của hẳn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Chúng tôi chỉ là du khách bình thường, đến Tử Quang Tinh du lịch. Sao vậy, chẳng lẽ Tử Quang Tinh lại không mở cửa tiếp người ngoài sao? Tần Mục thản nhiên nói.
-Thế thì cũng không phải. Chỉ có điều gần đây có mấy đại nhân vật đang chuẩn bị ngồi thuyền trở về, chúng ta cần bảo đảm an toàn cho bọn họ.
-Nhân vật gì vậy? Trận chiến lớn như vậy, cần phải đề phòng toàn cầu sao? – Tần Mục ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nhớ tới lời Dịch Trúc Tuyết từng nói, Vương Triều có vài tên đệ tử đại gia tộc đến đây du ngoạn.
-Mấy hoàn khố đệ tử này thật là biết giày vò, chỉ là ra cửa đi chơi, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.-Trần Thiến ở một bên thì thầm một tiếng.
Đối với vị con ông cháu cha như vậy, Trần Thiến vô cùng phản cảm, thậm chí chán ghét cực độ. Bơi vì cha mẹ cô, đã chết ở trong tay của một kẻ con ông cháu cha.
Những lời này là cô vô ý thức nói ra, hơn nữa lại rất nhỏ.
Nhưng mà lão giả uy nghiêm kia lỗ tai thính, nghe được rất rõ ràng, lập tức quát lạnh nói:
-Tiện tỳ lớn mật, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, bất kính với chư vị công tử.
Trần Thiến sửng sốt một chút, cô không muốn gây phiền toái cho Tần Mục, nhưng mà lời đã nói ra miệng, không thể thu lại được, cô chỉ có thể kiên trì nói:
-Vốn dĩ chính là vậy, dám làm lại không cho người ta nói?
Tiện tỳ, chết cũng không hối cải. Người đâu, bắt lại cho ta! Lão giả uy nghiêm vung tay lên, bảo những thị vệ kia xông lên chuẩn bị bắt Trần Thiến.
Bành!
Một hồi phong ba bão táp khó hiểu lấy Trần Thiến làm trung tâm nổ ầm một cái, những thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng đó lại chuyện gì, thì tất cả miệng đều phun máu tươi, bay ra ngoài.
-Đây…-Lão giả uy nghiêm đồn tử co rụt lại, hiển nhiên một màn trước mắt nay khiến hắn không cách nào lý giải.
Rất nhanh, hắn lại thấy trước mắt lóe lên, vô ý thức muốn lui về sau, lại phát hiện một sức mạnh cực lớn tác động lên cổ họng của hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên cực kỳ khó khăn.
Ông vừa nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa không? Tần Mục bóp cổ lão giả, xách hắn lên giống như xách một con gà đồng.
Tần Mục rất hiểu Trần Thiến, nên biết rất rõ sự căm hận của cô đối với đám hoàn khố đệ tử kia. Lúc nãy vô ý thức nói ra câu kia cũng là hợp tình hợp lý.
Lại nói, cho dù lúc nãy là Trần Thiến cố ý khiêu khích, cố ý trào phúng những người kia, Tần Mục cũng không cảm thấy có gì không ổn cả.
Hắn không phải thánh nhân. Không cần biết cái gì có lý cái gì không, người của hắn thì không thể bị ức hiếp.
-Cậu… Cậu đừng có xằng bậy, chúng ta là người của Tinh Chủ phủ.
Tinh Chủ phủ là cái gì? Tần Mục khinh thường.
Trong lòng lão giả uy nghiêm động một cái, hắn còn trông cậy vào Tần Mục sẽ kiêng kỵ Tinh Chủ phủ, ai ngờ đối phương ngay cả Tinh Chủ phủ là cái gì cũng không biết.
-Tôi cho cậu biết, Tinh Chủ phủ là thống lĩnh thế lực chúa tể của một tinh cầu. Hơn nữa không phải tất cả tinh cầu đều có Tinh Chủ phủ, chỉ có tinh cầu cường giả như Tử Quang Tinh của chúng tôi mới có, Tinh Chủ phủ là một phần của Vương Triều.-Lão giả lời ít ý nhiều, nhấn mạnh địa vị của Tinh Chủ phủ, hắn sợ Tần Mục không có nhẫn nại.
Tận Mục đã hiểu, Tinh Chủ phủ chính là một cơ cấu quản lý mảng tinh vực được Vương Triều thiết lập ở đây.
Ông nói bậy! Trần Thiến dường như cảm thấy lão giả đang nói dối, nói:
-Tử Quang TInh căn bản không có Tinh Chủ phủ, bằng không mấy năm trước dã không xảy ra đại chiến lục tinh rồi.
Trần Thiến dùng thân phận nhị tiểu thư của Cổ gia tại Trung Thiên Tinh sinh sống trong thời gian không ngắn, đối với chút kiến thức này vẫn hiểu rõ.
Hơn nữa cô nói cũng đúng, nếu quả thật có Tinh Chủ phủ tồn tại, Tinh Chủ phủ chắc chắc sẽ không trơ mắt nhìn lục đại tinh cầu chiến tranh.
-Trước kia không có, bây giờ có.
-Ông nói là gần đây Tinh Chủ phủ mới thành lập sao?
-Đúng vậy, mấy vị công tử kia không chỉ đến đây du ngoạn không đâu, bọn họ còn phụng hoàng mệnh mà đến. – Lão giả uy nghiêm nói xong, tựa hồ cảm giác Tần Mục đã hiểu được địa vị của Tinh Chủ phủ, không dám ra tay với lão nữa, khí lực trong lòng tăng thêm vài phần.
-Cho nên, anh bạn à, cậu tốt nhất nên thả ta xuống ngay lập tức, bằng không thì…
Bằng không tôi sẽ rước họa vào thân đúng không? Tần Mục cười lại, giáng một cái tát xuống.
Phốc!
Theo âm thanh một cái tát trầm đục, lão giả phun một ngụm ra.
Phun ra không chỉ là máu, mà còn kèm theo một cái răng cửa.
Cấp độ tu vi của lão giả này, loại tổn thương này có lẽ căn bản không tính là tổn thương, nhưng một cái tát này với bất luận kẻ nào, cũng là một loại vũ nhục.
Cậu… Cậu còn dám động thủ? Không muốn sống nữa sao? Lão giả không còn khí thế uy nghiêm lúc trước, hắn không thể nhìn thấy Tần Mục.
Tu vi bên trong nhìn không thấu, tâm tư càng không?
Sao hắn lại dám hung hăng càn quấy như vậy?
Chỉ là một Tinh Chủ phủ mới thành lập mà hôi, huông hồ ông chỉ là một tên lâu la chuyên lo dọn dẹp phân thối mà cũng dám lên mặt sao? Tần Mục lạnh lùng nói
-Xin lỗi bạn của tôi ngay lập tức. Sau đó, tự vả miệng 100 cái.
Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục! Lão giả nghĩ thầm xin lỗi thì tính là gì chứ, cũng chỉ là một câu nói, cúi đầu, nhận lỗi sai. Nhưng ở trước mặt thủ hạ của mình, tự vả một trăm cái, mất mặt là cái chắc rồi.
Vậy sao? Không nhìn ra ông cũng có chí khí đấy. Tần Mục chỉ ngưng tụ một đạo kiếm khí, sát khí lộ ra:
-Ông đã nói như vậy, thì tôi sẽ cho ông toại nguyện.
Lão giả sắc mặt đại biến, hắn còn tưởng Tần Mục chỉ đe dọa hắn, không ngờ hắn sẽ làm thật.
Chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội Tinh Chủ phủ, đắc tội Vương Triều hay sao?
Nghĩ gì thì hắn cũng đã từng đứng trên đầu sóng ngọn gió, chỉ thiếu một bước chân, là có thể bước vào cường giả Hổn Nguyên Cảnh.
Nhưng mà đối mặt với Tần Mục, hắn lại giống như một đứa trẻ.
Lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi,. Nói cho cùng hắn cũng chỉ là tiểu đội trưởng kiểm tra, Trần Thiến nói mấy tên hoàn khố kia hai câu thì sao chứ? Hắn và những người kia lại chẳng có quan hệ gì, ăn nỏ dửng mỡ muốn tận tụy làm gì, lại đi bắt chẹt Trần Thiến?
Nói cho cùng hắn vẫn là ham muốn phi thuyền của Tần Mục, muốn mượn chuyện để nói, kiếm một khoản thôi. Không ngờ kết quả lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
-Từ Trung, chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, một thân ảnh từ trong cung điện trên hòn đảo bay ra, trong chớp mắt đã đến nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận