Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1064: Viêm thúc

Trong chốc lát, sóng xung kích lấy Tần Mục và Thiên Duyệt Cầm làm trung tâm bạo phát ra ngoài. Những nơi mà nó đi qua toàn bộ đều bị san bằng.
Đồng tử Mộc Kiếm Hùng co rụt lại, hoảng sợ vô cùng, vô ý thức ôm Hoắc Đình Đình bỏ chạy thục mạng.
Về phần Cung Y Y và đám người Nhạc Thượng, căn bản phản ứng không kịp, trực tiếp bị phong bạo nuốt hết.
Một lát sau, bên trong bụi mù cuồn cuộn, hết thảy khôi phục lại bình thường.
Phủ thành chủ Đông Hà Tinh to như vậy, một khắc trước vẫn còn tráng lệ, một khắc này biến thành phế tích, cái gì cũng không còn.
Nếu Nhạc Thượng nhìn thấy cảnh tượng này, đoán chừng sẽ tức giận đến mức thổ huyết mà chết.
Nhưng dường như ông ta đã không còn cơ hội. Bởi vì ông ta bị luồng phong bạo cuốn vào, chỉ sợ hài cốt đã không còn.
Bên trong phế tích vẫn còn hai người đang đứng.
Một là Tần Mục, một Cung Y Y.
Ngay khi bị phong bạo cuốn vào, Cung Y Y cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng rất nhanh cô phát hiện, cơn bão táp này ngoại trừ lực trùng kích thì chẳng tạo thành bất cứ tổn thương nào cho cô.
Vất vả chống lại luồng phong bạo, nhưng cuối cùng cô vẫn bình yên vô sự. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến khóe miệng của cô không nhịn được mà co lại.
Sóng xung kích có thể tạo thành hủy hoại có quy mô lớn như vậy, tại sao cô lại không bị thương?
- Tần Mục, cậu không sao chứ?
Cung Y Y chạy đến, lo lắng hỏi.
- Không sao.
Tần Mục rút Thiên Duyệt Cầm cắm trong đất lên, đưa cho Cung Y Y, nói:
- Cho cô. Lần sau gặp Hoắc Đình Đình, có lẽ sẽ không cần sợ cô ấy nữa.
Tuy Mộc Kiếm Hùng và Hoắc Đình Đình cũng bị phong bạo ảnh hưởng, nhưng bị thương cũng không nghiêm trọng, đã sớm chạy trốn từ lâu.
- Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?
Cung Y Y có chút không hiểu.
- Sức mạnh tà ác bên trong Thiên Duyệt Cầm bạo phát.
Tần Mục suy nghĩ, quyết định đem chân tướng nói cho Cung Y Y biết.
- Sức mạnh tà ác?
- Ừm, bên trong Thiên Duyệt Cầm có hai luồng sức mạnh. Một của Nguyệt Thần, một của tên ma đầu ở ma quỷ chi thành. Nguyệt Thần đương nhiên là ủng hộ cô rồi. Nhưng luồng sức mạnh kia lại thân cận với Hoắc Đình Đình. Cho nên, nghiêm khắc mà nói, cô và Hoắc Đình Đình đều là chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm.
Cung Y Y vừa nghe, vừa gật đầu:
- Thì ra là vậy. Trách không được Hoắc Đình Đình dám trực tiếp xông lên đoạt Thiên Duyệt Cầm của tôi.
- Ừm, chỉ sợ cô ta cũng cảm nhận được.
- Cậu nói tôi và Hoắc Đình Đình đều là chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm. Kỳ thật tôi và cô ấy không được xem là chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm đâu.
Cung Y Y đột nhiên nói.
Tần Mục sững sờ. Hắn vốn định che giấu chuyện này, không nghĩ đến Cung Y Y lại đoán được.
Tần Mục không trả lời, đồng nghĩa với việc đồng ý, Cung Y Y liền giận dữ:
- Tôi đã sớm đoán được điều này. Nếu không, tại sao một thần khí lại đồng thời nhận hai chủ nhân chứ?
- Cô không cần nản chí. Sau khi luồng sức mạnh kia bộc phát liền yếu đi. Bây giờ Nguyệt Thần đã có thể áp chế nó. Cô hãy nhân cơ hội này khống chế Thiên Duyệt Cầm.
Cung Y Y vừa gật đầu, vừa dùng ánh mắt quái dị nhìn Tần Mục:
- Cậu có thể câu thông với Nguyệt Thần đại nhân?
- Dù sao lần trước cũng cùng với cô ấy đối kháng đại ma đầu. Hoạn nạn gặp chân tình, không phải sao?
Tần Mục lấp liếm.
Trên thực tế, Nguyệt Thần và Âm Dương Sử chiến đấu một trận, tiêu hao quá nhiều. Sau khi cô tiến vào Thiên Duyệt Cầm tịnh dưỡng, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể nào trở ra.
- Thôi đi, trận chiến cấp độ của Nguyệt Thần đại nhân, cậu chẳng qua chỉ đóng vai quần chúng mà thôi, học đâu cái thói tưởng mình là nhân vật chính thế?
Cung Y Y không tin tưởng lời nói của Tần Mục.
- Mộc Kiếm Hùng và Hoắc Đình Đình đã chạy thoát, còn lại thì chết hết rồi.
Cung Y Y nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, trong lòng có chút cảm khái.
- Loại phản đồ này, chết thì cũng đã chết. Chúng ta hãy tranh thủ trở lại vương triều. Bằng không, chỉ sợ Thánh Tông sẽ xuất động cường giả chặn đường chúng ta.
- Ừm, tôi biết truyền tống trận ở đâu. Đi theo tôi.
Cung Y Y dẫn Tần Mục bay về phía đông.
Tinh cầu truyền tống trận là tài nguyên vô cùng quan trọng, tất nhiên sẽ có binh lính gác cửa.
Nhưng tinh chủ Đông Hà Tinh phản bội, hơn nữa cũng đã chết hết, hai người không cần khách khí, trực tiếp đánh vào.
Cung Y Y có Thiên Duyệt Cầm trong tay, trừ phi là cấp bậc cùng loại với Mộc Kiếm Hùng. Bằng không, không ai có thể cản nổi cô. Tần Mục chỉ cần đứng xem cuộc vui là được.
Qua một vài công phu, đám binh lính canh gác đã gục đầy đất.
- Y Y công chúa, tha mạng.
Một lão giả Hỗn Nguyên Cảnh nhận ra Cung Y Y, nhưng trong lòng không hiểu nổi, tại sao vừa đến lại đánh người như vậy.
- Hừ, Nhạc Thượng đã chết, Đông Hà Tinh chờ bị tiêu diệt đi.
- Sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ. Đang đùa à? Nếu như là thật, chuyện lớn rồi đây.
Nhưng nếu như không phải, vậy thì không hiểu nổi thật rồi.
Cung Y Y thấy bọn họ dường như không hiểu sự việc, ngữ khí hòa hoãn một chút:
- Kích phát truyền tống trận cho ta, đưa ta trở về. Ta sẽ cho các người lấy công chuộc tội.
- Vâng, vâng, Y Y công chúa chờ một chút.
Tuy lão giả không hiểu mình đã phạm vào tội gì, nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ.
- Đợi một chút. Vừa rồi Hoắc Đình Đình có đến đây không?
Cung Y Y hỏi.
- Không, không có.
Lão giả nói:
- Nhưng vào buổi sáng, một nhóm người từ Thánh Tông có đến. Hoắc Đình Đình cũng có mặt bên trong.
- Ừm, biết rồi. Ông đi đi.
Cung Y Y phất tay, sau đó nhìn Tần Mục:
- Xem ra bọn họ bị thương rất nặng, có lẽ đã đi chữa thương rồi.
Tần Mục đương nhiên biết chuyện này. Mộc Kiếm Hùng thì có lẽ không sao, nhưng Hoắc Đình Đình đoán chừng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ước chừng nửa canh giờ sau, truyền tống trận đã được kích phát.
- Mấy người về vương triều cùng với ta.
Cung Y Y chỉ vào đám người Hỗn Nguyên Cảnh. Cô sợ trở về vương triều, đám người Thánh Tông sẽ chặn đường cô. Khi đó sẽ dùng đến những người này.
Một chuyến sáu người bước vào truyền tống trận, tiến về vương triều.
Truyền tống trận tinh không vượt xa truyền tống trận bình thường. Người bình thường căn bản không chịu nổi áp lực bên trong. Nếu muốn dùng, thấp nhất cũng phải là tu vi Sinh Tử Cảnh.
Một canh giờ sau, bọn họ đã đến vương triều.
Bên này đương nhiên cũng có một truyền tống trận, có người canh gác, lại còn là vương giả tọa trấn, Cung Y Y không thể không cẩn thận.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là, vừa mới bước ra khỏi truyền tống trận, bên ngoài đang diễn ra một cuộc đại chiến.
Tham dự hỗn chiến không chỉ vài chục Hỗn nguyên cảnh mà còn có hai vị vương giả.
Đương nhiên, có vương giả chiến đấu, Hỗn Nguyên Cảnh chẳng qua chỉ làm nền mà thôi.
- Viêm thúc.
Cung Y Y phát hiện, một trong hai vị vương giả đang chiến đấu trên không trung là người quen của cô, là người yêu thương cô còn hơn cả phụ vương của mình.
Một tiếng kêu của Cung Y Y, cuộc hỗn chiến liền dừng lại. Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cung Y Y.
- Y Y.
Người đàn ông trung niên được gọi là Viêm thúc nhìn thấy Cung Y Y, vô cùng mừng rỡ, buông tha cho kẻ địch, bước đến trước mặt cô.
Người đàn ông trung niên nhìn Cung Y Y bình an, dường như rất cao hứng.
- Cũng may mà con tránh được một kiếp. Viêm thúc, chắc người cũng đã biết rồi.
Cung Y Y nhìn vị vương giả còn lại, cũng là một trong Thất vương Thánh tông, Man Vương.
Tuy vương thất và Thánh tông có ám chiến, nhưng cũng sẽ không xung đột chính diện. Lúc này Viêm thúc và Man Vương đánh nhau, động tĩnh khẳng định không nhỏ.
Nếu không để ý, rất có thể sẽ đem mâu thuẫn trở nên gay gắt, khiến cho vương thất và Thánh tông toàn diện khai chiến.
Hiển nhiên, Viêm thúc đã biết chuyện Thánh Tông đuổi giết cô. Bằng không cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
- Ta cũng vừa mới nhận được tin tức. Đám người Thánh Tông càng lúc càng càn rỡ, ban ngày ban mặt dám phái người đuổi giết con. Nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn mãi, sớm muộn gì cũng bị ăn đến xương cốt chẳng còn.
Cung Y Y thở dài một hơi. Cô biết sự việc đã không thể phản hồi. Vì cô, vương thất và Thánh Tông đã trở mặt với nhau.
- Y Y công chúa, Mộc trưởng lão và Đình Đình đâu?
Man Vương chất vấn.
Kỳ thật, mục đích của ông ta là ngăn cản Cung Cửu Viêm đi cứu viện Cung Y Y. Dù sao có Mộc Kiếm Hùng và một đám cao thủ đi giết chết Cung Y Y, có lẽ sẽ không có sơ hở nào.
Nhưng điều khiến cho ông ta không nghĩ đến chính là, Cung Y Y bình an trở về, còn Mộc Kiếm Hùng và Hoắc Đình Đình lại không thấy ai, ngay cả người của Thánh Tông.
Một dự cảm bất hảo xuất hiện trong lòng.
- Tôi thì trở về rồi. Nhưng còn bọn họ thì chỉ sợ không thể bình an vô sự mà trở ra.
Cung Y Y cười lạnh. Đã vạch mặt, vậy thì không cần khách khí với đám người Thánh Tông nữa.
- Không thể nào? Cho dù cô có được Thiên Duyệt Cầm, cũng không phải là đối thủ của Mộc trưởng lão.
- Tôi nói ông không tin, vậy ông hỏi tôi làm gì?
- Cô…
Thái độ của Cung Y Y khiến Man Vương phẫn nộ vô cùng.
- Man Vương, nếu ông còn muốn tiếp tục đánh, tôi có thể phụng bồi ông đến cùng.
Cung Cửu Viêm nhàn nhạt nói.
Tuy hai người đã chiến đấu từ trước, nhưng vẫn chưa đem hết toàn lực ra.
Cung Cửu Viêm vội vã đi cứu Cung Y Y, muốn tranh thủ thời gian, còn nhiệm vụ của Man Vương chỉ là ngăn cản Cung Cửu Viêm, chứ không phải muốn quyết đấu sinh tử.
- Hừ, chuyện này không thể kết thúc như vậy đâu.
Man Vương nhìn Cung Y Y, phất tay nói với người của Thánh Tông:
- Chúng ta đi.
Người Thánh tông rời đi, Cung Cửu Viêm thở phào một hơi.
- Y Y, nghe nói con đạt được Thiên Duyệt Cầm rồi sao?
Cung Y Y vô cùng tin tưởng Cung Cửu Viêm, huống hồ chuyện này cũng không giấu được, đã sớm khiến dư luận huyên náo rồi. Cho nên, Cung Y Y cũng không do dự đem chuyện Thiên Duyệt Cầm nói ra.
- Viêm thúc, đây là Thiên Duyệt Cầm.
Ánh mắt Cung Cửu Viêm ngây ra, nhìn chằm chằm vào Thiên Duyệt Cầm rất lâu, sau đó hít một hơi khí lạnh.
- Một trong mười hai thần khí. Khi xuất hiện, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khó trách Cung Cửu Viêm thất thố như vậy. Đối với thần khí, mặc kệ người phương nào, khi nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị chấn nhiếp.
Vô thức, Cung Cửu Viêm liền vươn tay ra muốn kiếm tra.
Cung Y Y vội nói:
- Viêm thúc, Thiên Duyệt Cầm bài xích người lạ, người không nên đụng vào.
Cung Cửu Viêm xấu hổ thu tay về:
- Nếu là thần khí, tất nhiên sẽ phải nhận thức. Nhưng Y Y, lần này con có chút lỗ mãng rồi. Trước đó không nói với chúng ta một tiếng đã chạy ra ngoài, quá nguy hiểm.
- Cháu không muốn trì hoãn thời gian.
Cung Y Y biết. Nếu như cô nói chuyện Thiên Duyệt Cầm ra, vương thất nhất định sẽ gây chiến.
Đi một mình quả thật có chút mạo hiểm, nhưng nhiều người thì hành động sẽ bất tiện. Vạn nhất bị đám người Hoắc Đình Đình vọt lên trước, sự tình lại càng bết bát hơn.
- Được rồi, con làm như vậy cũng đúng mà.
- Viêm thúc, con có được Thiên Duyệt Cầm, chính là có quý nhân phù trợ. Không có cậu ấy, chỉ sợ con đã chết mấy ngày trước rồi.
- Sao? Quý nhân?
- Vâng, để con giới thiệu cho người biết.
Cung Y Y kéo Tần Mục qua:
- Chính là cậu ấy.
Tần Mục sờ mũi, nghĩ thầm rốt cuộc cũng còn nhớ đến tôi.
Nhưng trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Cung Y Y nói không nhờ hắn cô đã chết từ lâu rồi, chẳng lẽ cô đoán được cái gì?
- Cậu ấy là…
Cung Cửu Viêm cao thấp đánh giá Tần Mục, thần sắc có chút nghi hoặc.
Ông ta còn tưởng rằng Tần Mục sẽ là một cao nhân đắc đạo, không nghĩ đến tuổi còn nhỏ hơn cả Cung Y Y.
- Cậu ấy tên Tần Mục, con mới quen cậu ấy cách đây không lâu.
Cung Cửu Viêm nhìn Cung Y Y, đột nhiên cười nói:
- Nếu thế thì mời cậu ấy về hoàng cung. Con trở về rồi, hoàng cung nhất định sẽ náo nhiệt.
- Chúng ta đã trở mặt với Thánh tông, không chuẩn bị chiến tranh sao?
- Con yên tâm đi. Thánh Tông không giết được con, bắt đầu hối hận rồi đấy. Qua vài ngày nữa, bọn họ sẽ ngoan ngoãn đến thỉnh tội.
Cung Cửu Viêm cười lạnh.
- Tại sao?
Cung Y Y vô cùng khó hiểu. Thực lực của Thánh Tông mạnh hơn vương thất nhiều.
Cường giả đạt đến trình độ cao nhất, Thánh tông có bảy người, còn vương thất cũng chỉ có ba người.
- Haha, chúng ta trở về sẽ biết. Là chuyện tốt đấy.
Cung Cửu Viêm có chút thần bí, nói:
- Nhưng ta và cha của con có ý kiến khác nhau. Chuyện này con nhất định phải nghe ta đấy.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Trong lòng Cung Y Y có một dự cảm không tốt. Cô cảm giác đại sự mà Cung Cửu Viêm nói đối với cô không phải là chuyện tốt.
- Đi, về rồi hãy nói.
Cung Cửu Viêm lên tiếng.
Có đội ngũ của Cung Cửu Viêm, ở đây lại thuộc phạm vi vương triều, người của Thánh tông sẽ không dám tùy tiện động thủ.
Trên đường, thấy Cung Y Y có chút không yên, Tần Mục hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao về nhà lại không vui?
- Cậu cảm thấy chuyện Viêm thúc nói sẽ là chuyện gì?
Tần Mục cười nhạt:
- Chẳng lẽ cô không đoán được à?
Cung Y Y sững sờ, trong lòng cô xác thực là đã đoán ra được điều gì đó.
Luận thực lực, vương thất không cách nào đối kháng Thánh tông. Cho nên mấy năm qua vẫn một mực thỉnh cầu bên ngoài.
Nhưng chuyện này lại thuộc nội bộ Đông Vương triều, người ngoài không có lý do cũng như biện pháp nhúng tay vào.
Bây giờ, sau khi Cung Cửu Viêm nói cô trở về, vương thất cũng không còn e ngại Thánh Tông. Hơn nữa, Thánh Tông còn ngoan ngoãn đến thỉnh tội.
Điều này nói rõ vương thất đã tìm được điều kiện khiến Thánh tông khuất phục.
Nhưng nếu như không có đủ lợi ích, ai sẽ nguyện ý đắc tội với con quái vật Thánh tông chứ?
Điều duy nhất có thể giải thích cũng chỉ có Thiên Duyệt Cầm.
Vương thất lợi dụng Thiên Duyệt Cầm làm mồi nhử, mời chào ngoại viện đến.
Đương nhiên, người có chút kiến thức đều biết Thiên Duyệt Cầm sẽ bài xích người lạ. Cho nên người khác không có khả năng có được Thiên Duyệt Cầm.
Như vậy, cũng chỉ có thể đem cô và Thiên Duyệt Cầm đánh bạc cùng một lúc.
Quan hệ thông gia.
Tần Mục nghĩ đến, Cung Y Y cũng sẽ nghĩ đến, chỉ là cô không có biện pháp tiếp nhận.
Trong lòng cô, cho đến bây giờ đều không muốn lập gia đình. Chí hướng của cô rất lớn, cũng không nguyện ý làm vật hy sinh cho chính trị.
Huống hồ, cô và Tần Mục có ước định, muốn để cho lựa chọn người khác, chi bằng lựa chọn Tần Mục thì tốt hơn.
- Tần tiểu hữu, tôi bố trí cho cậu đến Thiên điện nghỉ ngơi trước được không?
Cung Cửu Viêm rõ ràng muốn tách Tần Mục ra.
Tần Mục không lên tiếng, Cung Y Y đã nói:
- Viêm thúc, cứ để Tần Mục đi theo chúng ta.
- Cái này…Cậu ấy là người ngoài, dường như có chút không tiện.
- Cậu ấy không phải người ngoài, có cái gì bất tiện đâu chứ?
Cung Y Y biết kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với điều gì, sao để Tần Mục rời đi được?
- Được rồi.
Cung Cửu Viêm đồng ý.
Tần Mục nhìn ra được Cung Cửu Viêm luôn cảnh giác với hắn. Lần này đến vương triều, chỉ sợ sẽ phát sinh sự cố.
Ba người tiến vào hoàng cung, gặp phụ vương của Cung Y Y, đế vương Cung Cửu Thiên của Đông Vương Triều.
Lúc này Cung Cửu Thiên đang gặp mặt một số lão giả. Nhìn quần áo và khí thế vương giả phát ra từ trên người bọn họ, cho thấy lai lịch của bọn họ vô cùng bất phàm. Hơn nữa còn không phải là người của Đông Vương Triều.
- Vương huynh, huynh xem tôi đã mang ai về này?
Địa vị của Cung Cửu Viêm hiển nhiên rất cao, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói cười rất tự nhiên.
Cung Cửu Thiên và một số vương giả đều nhìn sang.
- Phụ vương.
Cung Y Y thi lễ một cái. Trong trường hợp này, cho dù cô là công chúa cũng không thể quên cấp bậc lễ nghĩa.
- Y Y, con trở về rồi sao? Thật là tốt quá.
Cung Cửu Thiên kinh ngạc vô cùng:
- Cha còn đang thương lượng với mấy vị đạo hữu làm cách nào để cứu con đây.
- Vị này là Y Y công chúa sao?
Ánh mắt đám vương giả rơi xuống người Cung Y Y, dường như hết sức hài lòng, liên tục gật đầu:
- Quả nhiên là thiên chi kiều nữ.
Tuy thiên phú của Cung Y Y rất cao, nhưng rất ít khi xuất đầu lộ diện, cho nên cũng không nổi danh, người biết cô cũng không nhiều.
- Y Y bái kiến các vị tiền bối.
- Haha, gọi tiền bối có chút xa cách quá, cứ xem như người một nhà là được.
Mọi người cười to.
Trong lòng Cung Y Y thoáng chùn xuống. Quả nhiên là thế mà.
Đương nhiên, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không hay biết gì:
- Các vị tiền bối có ý gì, Y Y không hiểu cho lắm.
- Con cứ hỏi phụ vương của con. Vương tử của chúng tôi và mấy vị ca ca của con ra ngoài dạo chơi. Để ta tìm bọn họ về, các người trò chuyện với nhau trước.
Mọi người nói xong, liền vội vàng rời đi.
- Phụ vương?
Cung Cửu Thiên hơi ngừng lại một lát, lập tức giận dữ nói:
- Y Y, con có lẽ cũng biết tình cảnh của Cung gia chúng ta chứ?
Cung Y Y im lặng không nói.
- Cha nghĩ con có lẽ cũng đoán được. Đúng vậy, mấy người kia chính là vương hầu của Nam Vương Triều. Lần này bọn họ đến đây là để cầu thân đấy.
- Phụ vương, con còn chưa muốn lập gia đình.
Cung Y Y nói.
Cung Cửu Thiên dường như đã biết thái độ của Cung Y Y, liền tận tình khuyên bảo:
- Y Y, bây giờ không phải là lúc bốc đồng. Thánh tông lúc nào cũng sẽ làm khó dễ chúng ta. Nếu vương thất chúng ta không tìm được một minh hữu cường đại, chúng ta sẽ bị Thánh tông tiêu diệt dễ dàng.
- Ân oán của Cung gia và Thánh tông cũng không phải một hai ngày, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
- Lúc trước bọn họ không muốn để người ta mượn cớ, nhưng bây giờ thì khác. Cho dù bọn họ mắc phải sơ suất to bằng cả thiên hạ cũng nhất định phải động thủ.
- Nhưng mà…
- Y Y, về điểm này, ta rất đồng ý với phụ vương của con.
Cung Cửu Viêm chen vào:
- Là công chúa của vương gia, hôn nhân của con không thể là trò đùa.
- Gả cho người con không thích, đó mới là trò đùa.
Cung Y Y phản bác.
- Con đang nói cái gì thế? Tam vương tử Doãn Thiên Thương của Bắc Vương triều được xem là thiên tài có tiềm lực nhất, tương lai không thể đo lường, rất xứng đôi với con.
- Doãn Thiên Thương?
Cung Y Y không thể tưởng tượng nổi nhìn Cung Cửu Viêm.
- Đúng vậy, thời gian trước Doãn Thiên Thương đến vương triều tìm con. Ta và cậu ấy tâm sự rất lâu. Sau khi cậu ấy rời đi, Bắc Vương triều cử người đến, nói muốn thay Doãn Thiên Thương cầu hôn. Ta đã đồng ý rồi.
- Cửu Viêm, cậu quá xằng bậy rồi. Tại sao lại đáp ứng lời cầu hôn của Bắc Vương triều chứ?
Cung Cửu Thiên tức giận nói:
- Ta đã đồng ý lời cầu hôn của Nam Vương triều rồi.
- Vương huynh, Thương Minh của Nam Vương triều bất quá chỉ đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng nhân kiệt mà thôi. Luận tiềm lực, cậu ta không bằng Doãn Thiên Thương. Tại sao huynh lại chọn cậu ta chứ?
Cung Cửu Thiên trầm giọng nói:
- Thương Minh đúng thật là không bằng Doãn Thiên Thương, nhưng Thương gia mạnh hơn Doãn gia rất nhiều. Ta không phủ nhận thành tựu trong tương lai của Doãn Thiên Thương rất cao, nhưng chúng ta cần giải quyết vấn đề trước mắt. Thánh tông tùy thời có thể làm khó dễ chúng ta.
- Vương huynh, ánh mắt của huynh quá nông cạn rồi. Doãn gia liên thủ với Cung gia chúng ta, đủ để đối phó Thánh tông rồi.
- Không được, chúng ta không thể mạo hiểm. Y Y là con gái của ta, ta có quyền quyết định hôn nhân của nó.
- Y Y từ nhỏ đã thân thiết với em. Em cảm thấy chuyện này mình cũng có quyền quyết định.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên bắt đầu ồn ào. Đầu Cung Y Y như muốn nổ tung. Đây là hai người thân nhất của cô, nhưng họ vì cường quyền, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô.
- Viêm thúc, phụ vương, các người đừng ồn nữa. Hôn sự của con để con tự mình quyết định.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên nhìn nhau, giống như đạt thành ăn ý:
- Được, cứ để Y Y tự mình lựa chọn.
Bất luận là quan hệ thông gia với Thương gia hay Doãn gia, đều đủ để giải quyết uy hiếp của Thánh tông. Bọn họ cãi nhau cũng chỉ vì đã đáp ứng người khác trước mà thôi.
Nếu Cung Y Y tự mình lựa chọn ai, bọn họ cũng đều chấp nhận.
- Thương Minh và Doãn Thiên Thương chẳng ai lọt vào mắt con cả. Cho nên con không chọn ai.
- Cái gì?
Hai người không nghĩ đến Cung Y Y lại cho ra đáp án như vậy.
- Y Y, không được ẩu tả.
- Con không có ẩu tả.
Cung Y Y kéo Tần Mục vẫn đứng im bên cạnh:
- Con đã có ước định với cậu ấy, không thể gả cho người khác.
- Ước định cái gì?
Cung Cửu Viêm xem như đã biết Tần Mục, cũng biết quan hệ giữa hắn và Cung Y Y không tầm thường, nhưng cũng không biết là ước định gì.
Một ước định và việc có lấy chồng hay không có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ hai người này đã thề non hẹn biển?
Cung Cửu Thiên đối với người vô duyên vô cớ xuất hiện, có chút tức giận, liếc nhìn Tần Mục, nói:
- Hắn là ai?
- Cậu ấy tên Tần Mục. Khi con còn ở trong không gian nguy hiểm của Thiên Duyệt Cầm, chính cậu ấy đã giúp con. Nếu không có cậu ấy, con đã không có được Thiên Duyệt Cầm.
- Có việc này sao?
Cung Cửu Thiên nhìn thoáng qua Tần Mục lần nữa.
- Vâng, cậu ấy đồng ý giúp con, nhưng kèm theo điều kiện.
Cung Y Y nói xong, đột nhiên cúi đầu, âm thanh như muỗi.
Lời nói phía sau mặc dù chưa nói, nhưng cũng dễ dàng đoán được.
- Cái gì…Hoang đường!
Cung Cửu Thiên và Cung Cửu Viêm đều đồng thời kêu lên:
- Chuyện này quả thật quá hoang đường. Con đường đường là công chúa, chuyện chung thân đại sự không thể xem là trò mèo được?
- Phụ vương, Thương gia, Doãn gia sở dĩ nguyện ý kết quan hệ thông gia với chúng ta còn không phải vì Thiên Duyệt Cầm sao? Nếu không có Tần Mục, con sẽ không lấy được Thiên Duyệt Cầm, chứ đừng nói gì đến quan hệ thông gia.
Ngữ khí Cung Y Y vô cùng kiên định:
- Làm người không thể không giữ lời được.
Thân là công chúa Đông Vương triều, là thiên chi kiều nữ, tại sao có thể chỉ vì một ước định mà ủy thân cho người khác?
- Tần Mục đúng không?
Cung Cửu Thiên nhìn Tần Mục, thần sắc uy nghiêm, hỏi:
- Cậu cứu mạng Y Y, còn hỗ trợ nó lấy được Thiên Duyệt Cầm, đúng là đã lập công lớn. Tôi cũng là người biết thưởng phạt phân minh, cậu muốn ban thưởng gì?
Tần Mục đương nhiên sẽ không bị bộ dạng nghiêm túc của Cung Cửu Thiên hù sợ. Hắn há không biết Cung Cửu Thiên nói muốn ban thưởng cho mình là có ý gì. Kỳ thật chính là muốn xóa đi ước định với Cung Y Y mà thôi.
- Phụ vương.
Cung Y Y có chút lo lắng. Cô hiểu rất rõ tính cách của Tần Mục, sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai.
Nếu cứ ép hắn, chỉ sợ sẽ trở mặt thành thù, tất cả mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Y Y, chuyện này cứ giao cho phụ vương của con xử lý. Anh ấy sẽ không bạc đãi Tần tiểu hữu đâu.
Cung Cửu Viêm kéo Cung Y Y sang một bên.
Nói về điều này, ông ta nhất định sẽ đứng cùng một mặt trận với Cung Cửu Thiên. Muốn Cung Y Y lấy người khác, trước hết phải loại bỏ Tần Mục.
- Tần Mục, tuổi của cậu còn trẻ, khẳng định sẽ có chí hướng, phải làm được những sự nghiệp lớn, đúng không nào?
Cung Cửu Thiên nói:
- Bây giờ ta sẽ phong Tinh Không vương cho cậu, ban thưởng mười tinh cầu, cậu cảm thấy như thế nào?
Tần Mục nghe xong, mặt không đổi sắc, lắc đầu nói:
- Không.
Cung Cửu Thiên sững sờ. Phong Tinh Không vương, cộng thêm mười tinh cầu đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Huống hồ, vừa rồi ông ta lộ ra uy thế đế vương, cho dù người bình thường cảm thấy không hài lòng với điều kiện này, cũng không thể không khuất phục.
Nhưng không nghĩ đến, Tần Mục không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.
Một chút uyển chuyển cũng không có, trước mặt cự tuyệt ban thưởng của một đế vương. Đây quả thật không được lễ phép, thậm chí còn cố ý khiêu khích.
- Sao?
Sắc mặt Cung Cửu Thiên trở nên âm trầm. Vốn ông ta nể mặt Tần Mục đã cứu Cung Y Y, chuẩn bị dùng lễ để đối đãi. Nhưng thái độ này của Tần Mục đã chọc giận ông.
- Chàng trai trẻ, đừng tưởng rằng có ân huệ với chúng tôi thì muốn làm gì thì làm.
Tần Mục hỏi lại:
- Thái độ này của tôi là muốn làm gì thì làm sao?
- Vậy thì cậu hãy tiếp nhận ban thưởng của ta. Từ nay về sau, ước định giữa cậu và Y Y xem như xóa bỏ, như thế nào?
- Xóa bỏ? Nghe ngữ khí của ông, hình như tôi mặt dày mày dạn muốn lấy con gái của ông?
- Chẳng lẽ không đúng?
Cung Cửu Thiên nói:
- Chỉ dựa vào một ước định bằng miệng, cậu đã làm trễ nãi hạnh phúc cả đời của Y Y. Đây không phải mặt dày mày dạn thì là gì?
- Thì ra là thế.
Tần Mục có chút tự giễu.
- Kỳ thật thì lúc trước tôi chỉ là tùy tiện nói cho vui thôi, chẳng muốn chiếm tiện nghi gì cả. Nếu Y Y không muốn, hoàn toàn có thể xem ước định đó chỉ là một trò đùa.
- Thật sao?
Cung Cửu Thiên kích động hẳn lên, sợ Tần Mục đổi ý.
- Đương nhiên.
Tần Mục nhún vai:
- Cô ấy chỉ cần nói một câu đổi ý rồi, tôi lập tức rời khỏi đây ngay. Từ nay về sau, ước định gì cũng xóa bỏ hết.
- Được, là cậu tự nói đấy, không ai bắt buộc cậu.
Cung Cửu Thiên còn tưởng rằng Tần Mục sẽ làm khó dễ, không nghĩ đến sự việc lại chuyển hướng như vậy.
Tuy điều này không công bằng với Tần Mục, nhưng vì đại cục, hy sinh chút ân huệ nhỏ là không thể tránh được.
- Tần Mục, cậu…
Cung Y Y sững sờ nhìn Tần Mục.
- Y Y, cậu ấy nói đây chỉ là trò đùa, con không cần áp lực gì cả.
Cung Cửu Viêm ở bên cạnh, nói.
- Tần Mục, cậu nghiêm túc chứ?
Cung Y Y không tin tưởng, hỏi lại.
Tần Mục gật đầu:
- Tôi chẳng muốn làm chậm trễ cô. Nếu cô muốn đổi ý, sau này tôi chẳng dây dưa cô nữa, hết thảy xem như chưa có gì phát sinh.
Trên thực tế, sau khi lấy được Thiên Duyệt Cầm, Cung Y Y vẫn luôn rầu rĩ vì ước định với Tần Mục.
Cô cảm kích Tần Mục, nhưng muốn tiếp nhận Tần Mục thành tình nhân của mình, cô lại làm không được.
Bây giờ Tần Mục đã cho cô cơ hội, chỉ cần cô đổi ý, Thiên Duyệt Cầm vẫn là của cô, mà ước định kia sẽ chẳng còn hiệu lực.
Đây không phải là kết quả mà cô luôn chờ đợi sao?
Nhưng tại sao trong lòng cô lại có chút ủy khuất, không cảm thấy vui mừng?
- Chàng thanh niên, tôi thích cậu rồi đấy.
Cung Cửu Viêm ở bên cạnh tán thưởng một câu.
- Rất tốt, chỉ cần cậu gật đầu, ban thưởng vừa rồi vẫn là của cậu.
Cung Cửu Thiên thêm vào.
- Khoan đã.
Tần Mục không lên tiếng, nhưng Cung Y Y dường như đã có quyết định, đột nhiên nói:
- Đây không phải trò đùa. Hơn nữa, con cũng không đem việc này ra làm trò đùa.
- Y Y, con đang nói gì thế?
Cung Cửu Thiên khiếp sợ nhìn Cung Y Y.
- Phụ vương, ước định bằng miệng và lời thề có gì khác nhau đâu chứ. Kỳ thật, khi con đồng ý với Tần Mục, trong lòng cũng đã suy nghĩ kỹ.
Cung Y Y không có nói dối. Cho dù trong lòng cô có chút mâu thuẫn với Tần Mục, nhưng cũng không có nghĩa cô không giữ lời.
- Y Y, đây chính là đại sự cả đời của con. Đừng trẻ con như vậy nữa?
Cung Cửu Viêm khuyên.
- Viêm thúc, phụ vương, các người hãy hồi lại Thương gia và Doãn gia đi. Nếu quả thật phải lựa chọn, con chỉ chọn Tần Mục. Không ai có thể làm con thay đổi quyết định đâu.
Cung Y Y nói xong, liền kéo Tần Mục ra khỏi cung điện.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên nhìn nhau, dường như bị chấn trụ, nhất thời quên mất việc ngăn cản hai người.
Cung Y Y lôi kéo Tần Mục, hình như có ý chạy trốn. Sau khi rời khỏi cung điện, cô vẫn cúi đầu, không biết là ngại đối mặt với Tần Mục hay không.
- Này, cô cũng nên an bài chỗ ở cho tôi chứ?
Tần Mục nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.
- Ờ, ờ, cậu đi theo tôi.
Cung Y Y dẫn Tần Mục đi về phía Thiên điện, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực:
- Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu tức giận chứ, không nghĩ rằng cậu còn có thể cười được.
- Tức giận? Dựa vào đâu mà nói vậy?
Tần Mục mỉm cười:
- Vừa rồi tôi rất nghiêm túc đấy. Cho cô cơ hội đổi ý, cô lại không biết quý trọng.
Cung Y Y nhếch miệng:
- Thôi đi, vừa rồi chính cậu cố ý bức tôi mà. Nếu như tôi nói tôi hối hận, cậu sẽ hận tôi thì sao?
- Nói thật, tôi không nghĩ đến cô còn có lương tâm như vậy, không uổng công tôi đồng hành với cô.
Cung Y Y phẫn hận nhìn chằm chằm Tần Mục, bước nhanh về phía trước, nhưng rồi ngừng lại, yếu ớt nói:
- Tần Mục, tuy chúng ta được xem là cùng chung hoạn nạn, nhưng thật sự có tình yêu nam nữ sao?
Trong lòng Cung Y Y, Tần Mục cực kỳ thần bí. Ngay cả đệ nhất bảng nhân kiệt Phùng Kiến Nam, đệ nhất thiên tài Doãn Thiên Thương cũng dễ dàng bị Tần Mục nghiền ép.
Cung Y Y vô cùng tự tin với dung mạo của mình, nhưng Tần Mục lại là một tuyệt thế thiên kiêu không tranh danh lợi, tuyệt đối không phải là thế hệ nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài.
Hơn nữa, dọc theo con đường này, thái độ của Tần Mục tuy rất tốt với cô, nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè, không hề bước qua lôi trì nửa bước.
Cho nên, cô không biết trong lòng Tần Mục đang nghĩ gì.
Tần Mục cười nghiền ngẫm:
- Cô đang nói cái gì thế? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Cung Y Y xấu hổ:
- Chuyện đã đến nước này, cậu nên nói cho rõ ràng. Tôi đã có sự lựa chọn cho mình. Bây giờ cậu muốn tôi gả cho cậu, tôi cũng có thể đồng ý.
Cung Y Y đã bằng bất cứ giá nào rồi. Đau dài không bằng đau ngắn. Dù sao cô cũng đã bị ước định của Tần Mục trói chặt.
- Cô cả ngày chẳng làm chuyện gì cả, trong đầu loạn thất bát tao rồi sao?
Tần Mục nghiêm túc nói:
- Nguyệt Thần ký thác kỳ vọng rất cao vào cô, cô lại đi phát xuân, nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nếu để Nguyệt Thần biết, hơn phân nửa sẽ bị chọc giận mà chết.
- Tôi mới là bị cậu làm cho tức chết đấy.
Cung Y Y cả giận nói:
- Đều là tại cậu bức tôi.
- Tôi bức cô cái gì chứ?
Tần Mục bày ra vẻ mặt vô tội.
- Chính là cái ước định đó. Cậu thật vô sỉ, lợi dụng người ta gặp khó khăn. Lúc đó cũng là do não của tôi có vấn đề nên mới đáp ứng cậu.
- Ước định kia rất hay, có vấn đề gì sao?
Tần Mục cười nhạt:
- Cô còn nhớ rõ lúc đó tôi nói gì không?
- Cậu nói, cậu…cậu muốn tôi.
Thanh âm Cung Y Y càng lúc càng nhỏ.
- Đúng, tôi chỉ nói là muốn cô, chứ không nói cái gì khác.
Tần Mục gian trá:
- Ai nói cô nhất định phải trở thành vợ của tôi chứ? Tôi cảm thấy nữ nô, thị nữ gì thì cũng được mà.
- Nữ nô? Thị nữ?
Cung Y Y mở to mắt, không hề có chút thục nữ mà đạp Tần Mục:
- Sao cậu không đi chết đi?
Tần Mục tránh né sát khí phô thiên cái địa mà đến, nghiêm chỉnh nói:
- Được rồi, không giỡn với cô nữa.
Cung Y Y thở phì phì:
- Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
- Kỳ thật tôi cũng chẳng biết làm cái gì.
Tần Mục nói.
- Sao?
Cung Y Y nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Mục bình tĩnh nói:
- Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi có một loại cảm giác…
- Cảm giác gì?
- Nói cô cũng không hiểu đâu.
Tần Mục nhìn thẳng vào mắt Cung Y Y:
- Lúc trước tôi không muốn giúp cô, nhưng đột nhiên trong đầu có một thanh âm bảo tôi giúp cô.
Có lẽ bị ngữ khí trịnh trọng của Tần Mục lây nhiễm, Cung Y Y im lặng lắng nghe, không chen vào.
- Cho nên, khi tôi đưa ra điều kiện đó, không phải là muốn cô gả cho tôi, mà là hy vọng chúng ta duy trì một sự ràng buộc. Trong tương lại, tôi có lẽ sẽ cần sự trợ giúp của cô.
- Ràng buộc?
Cung Y Y không nghĩ đến mục đích của Tần Mục lại đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, cũng giống như Nguyệt Thần đã nói.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời:
- Thiên mệnh.
- Thì ra là như vậy.
Cung Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát.
- Kỳ thật cậu chỉ vẽ vời cho thêm chuyện thôi. Ràng buộc giữa bạn bè không phải dựa vào một ước định mà gắn bó, là là cùng nhau trải qua hoạn nạn mới dần dần tạo dựng nên.
- Tôi biết, cho nên tôi mới nói ước định kia chỉ là thuận miệng nói cho vui.
- Thiệt là, sao không nói sớm? Làm tôi suy nghĩ lung tung.
Cung Y Y cảm giác mình bị chơi khăm. Nhưng quan hệ giữa cô và Tần Mục xích lại gần thêm một chút.
- Tuy ước định là nói đùa, nhưng cô cũng đừng nghĩ đến việc lấy chồng. Không có sự cho phép của tôi, cô không được lấy.
Tần Mục đột nhiên nói.
Cung Y Y nhướng mắt, nhếch miệng:
- Phụ vương tôi còn chưa có quyền quản tôi như vậy, cậu dựa vào cái gì chứ?
- Lần trước Nguyệt Thần nhờ tôi quản giáo cô cho tốt, có phải ngay cả lời nói của Nguyệt Thần cô cũng không nghe?
- Ai biết cậu nói thật hay giả. Tôi không tin đâu. Trừ phi cậu bảo Nguyệt Thần đại nhân đến nói với tôi.
Nguyệt Thần lúc này đang ngủ say, đương nhiên không có khả năng đi ra. Bằng không Tần Mục cũng không đem Nguyệt Thần ra nói đùa.
Cung Y Y an bài xong cho Tần Mục ở Thiên điện nghỉ ngơi, sau đó liền rời đi. Cô vẫn còn nhiều việc cần giải quyết.
Cô sẽ chẳng gả cho Thương Minh cũng như Doãn Thiên Thương. Nhưng đối mặt với Thánh tông như thế nào, đó là một vấn đề.
Cung Cửu Thiên và Cung Cửu Viêm vẫn còn trong đại điện thương lượng. Ngoài cửa, mấy đạo nhân ảnh đáp xuống, sau đó bước vào.
- Nghe nói công chúa Y Y đã trở về rồi? Cô ấy đang ở đâu?
Một thanh niên anh tuấn dường như không chờ đợi được, đi theo đằng sau y là đám vương giả Nam Vương triều rời đi lúc trước.
Thân phận của người thanh niên này chính là vương tử Nam Vương triều, Thương Minh.
- Cửu Thiên huynh, công chúa Y Y đâu? Vương tử chúng tôi vừa nghe cô ấy trở về, ngựa không dừng vó mà trở về gặp cô ấy.
- Cái này…Y Y có chút mệt mỏi nên lui xuống nghỉ ngơi rồi.
- Vậy để tôi đi thăm cô ấy.
Thương Minh nói xong liền chạy ra ngoài. Cung Cửu Thiên cũng không kịp ngăn cản.
- Có chuyện gì xảy ra vậy, Cửu Thiên huynh? Nhìn dáng vẻ của anh, dường như đang gặp khó khăn?
Một vương giả Nam Vương triều lên tiếng hỏi.
- Về quan hệ thông gia giữa Y Y và Thương Minh vương tử xuất hiện một chút rắc rối.
- Có rắc rối gì?
Vương giả Nam Vương triều thận trọng hỏi. Trước kia bọn họ không quan tâm đến Cung gia, nhưng bây giờ liên quan đến Thiên Duyệt Cầm, không thể coi thường được nữa.
Cung Cửu Thiên chần chừ một chút liền đem chuyện Tần Mục nói ra.
Ông ta thêm mắm dặm muối cho mối quan hệ giữa Tần Mục và Cung Y Y, khiến cho đám người kia xuất hiện suy nghĩ xấu.
Từ đó mượn tay bọn họ giải quyết Tần Mục.
- Cái gì? Có việc này sao?
Đám người kia giận dữ nói.
Cung Cửu Thiên vội vàng nói:
- Thương Lan huynh không nên tức giận. Người này là do Y Y mang từ bên ngoài về, tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối ủng hộ các người. Chỉ là bây giờ cần phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái này.
Nghe Cung Cửu Thiên tỏ rõ lập trường, sắc mặt đám người kia mới tốt hơn một chút.
- Cửu Thiên huynh đã nói như vậy, vậy thì đơn giản rồi. Để tôi phái người tìm tiểu tử kia nói chuyện. Nếu cậu ta nghe lời thì tốt. Còn nếu không nghe lời, Cửu Thiên huynh không ngại tôi sử dụng một số thủ đoạn chứ?
- Đương nhiên rồi.
Tần Mục không biết phân biệt, Cung Cửu Thiên liền nổi lên suy nghĩ xấu. Chỉ là ông ta sợ động vào Tần Mục sẽ làm quan hệ cha con của ông trở nên xấu đi.
Bây giờ do người của Nam Vương triều động thủ, Y Y có truy cứu, tối đa cũng chỉ hờn dỗi. Thời gian lâu tự nhiên sẽ quên đi.
Hai tay Tần Mục gối đầu, nằm ngửa trên chiếc giường lớn, suy nghĩ rất nhiều.
- Qua một thời gian rồi, Phỉ Phỉ và Trần Thiến sẽ rất lo lắng. Đợi giải quyết xong việc của Cung Y Y, lập tức trở lại ngay.
Đang lầm bầm lầu bầu, đột nhiên hắn giật mình, nhìn về phía cửa sổ.
- Bằng hữu, đi đường có mệt không? Vào nói chuyện đi.
Kẹt!
Cửa sổ bị mở ra, một đạo nhân ảnh vọt vào, động tác nhẹ nhàng vô cùng, không hề phát ra thanh âm.
- Hảo tiểu tử, có thể phát hiện ta sớm như vậy, đúng là xem thường cậu rồi.
- Đêm khuya đến thăm, còn lén lút đi bằng đường cửa sổ, hẳn là lai giả bất thiện rồi.
- Nếu cậu thông minh, chắc chắn đã đoán ra được mục đích của tôi đến đây làm gì.
Người đàn ông lãnh đạm nói, nhìn Tần Mục giống như nhìn người đã chết.
- Cung Cửu Thiên phái ông đến hay sao?
Tần Mục hỏi một câu nhưng rất nhanh lắc đầu:
- Không đúng. Nếu là người của Cung Cửu Thiên, nhất định sẽ che mặt, không để cho tôi biết rõ thân phận.
Người đàn ông nhếch miệng cười:
- Nói tiếp đi.
- Bộ râu này của ông rất đặc biệt, cho nên dễ nhận ra. Ông không cố ý che giấu thân phận, ngược lại còn phô bày, thu hút sự chú ý, khiến người ta không hoài nghi Cung Cửu Thiên sao?
- Không nghĩ đến cậu cũng có chút khôn vặt như vậy. Nhưng tôi không che mặt là vì căn bản không cần che mặt.
Người đàn ông cười lạnh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận