Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 1494: Ông có một cô con gái tốt!
- Là hắn!
Ở chỗ này, không có mấy người không biết Tần Mục.
Ngọc Phi Vũ nghiến răng, nhưng lại kềm chế tối đa.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt có vẻ phức tạp, một đôi mắt đẹp ngóng nhìn Tần Mục, trong chốc lát ánh mắt dừng lại phía sau lưng Tần Mục, cô nhìn Vu Diễm, đột nhiên sắc mặt sững lại một chút.
Ngọc Phi Vũ còn chưa chú ý, Nam Cung Nguyệt là người đầu tiên chú ý tới, cô gái ấy có phải là...
Cùng cô là người đầu tiên chú ý tới Vu Diễm chính là Gia Cát Tống. So với Tần Mục, ấn tượng của Vu Diễm càng khắc sâu trong lòng anh ta hơn.
Đó đáng ra đã là con mồi trên tay anh ta, đáng tiếc lại để cho cô gái chạy thoát.
Chính xác mà nói, lần trước Vu Diễm đột nhiên phát cuồng, người chạy trốn là mình.
- Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!
Sắc mặt Bỉnh Chí Trung cùng Can Trường Viễn lạnh lùng, cũng chỉ có họ dám tỏ vẻ bất mãn với Tần Mục.
Tất cả mọi người ở đây biết rõ Tần Mục có một vị Chí Tôn hậu thuẫn, cho nên mọi người không dám mạo phạm.
Chẳng qua Bỉnh Chí Trung và Can trường Viễn là sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, có địa vị tuyệt đối, mặc dù là Chí Tôn của ngoại giới cũng phải khách khí với bọn họ.
Tần Mục quét mắt nhìn hai người, lãnh đạm nói:
- Hôm nay tôi đến đây không phải tìm các người, tôi khuyên các người tốt nhất đừng tự đòi mất mặt!
- Cậu nói cái gì vậy?
Cam Trường Viễn giận dữ quát.
Nhưng Tần Mục lại không hề để ý hai người đó, ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên người của Gia Cát Tống, nói giọng lành lạnh:
- Anh biết hôm nay chúng tôi đến đây làm gì không?
- Tạm thời tôi không biết, nhưng tôi rất muốn biết.
Gia Cát Tống không hổ là người đứng đầu của Bát Đại Thiên Kiêu, anh ta rất bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt anh ta thì sắc mặt cũng không thay đổi.
- Tôi sợ khi tôi nói ra, mà anh vẫn không biết thôi!
- Vậy sao?
Gia Cát Tống mỉm cười.
- Anh còn cười được sao?
- Vì sao tôi lại không thể cười? Cậu muốn giết tôi, chỉ sợ là không dễ dàng như cậu tưởng!
Tần Mục làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tôi không ngờ anh cũng tự biết thân biết phận quá chớ. Anh còn biết rõ tôi tới đây là muốn lấy đi tính mạng của anh.
- Gặp cô ấy, tôi không còn gì không hiểu nữa hết.
Gia Cát Tống trầm mặc rồi nhẹ đưa ánh mắt nhìn Vu Diễm.
Hai mắt của Ngọc Phi Vũ lúc này cũng tỏa sáng, bất kể như thế nào, mặc kệ phương diện nào, Vu Diễm vẫn là người có sức hấp dẫn sâu sắc nhất đối với anh ta.
Anh ta vừa không muốn buông tha cho Nam Cung Nguyệt, nhưng nói thật địa vị của Nam Cung Nguyệt trong lòng anh ta còn xa mới bằng được của Vu Diễm.
- Nói thế nghĩa là anh đã sẵn sàng đền mạng?
Tần Mục nghiền ngẫm mà nhìn Gia Cát Tống:
- Những thứ khác không nói, người này tâm tính quả đúng là không kém, sau này trưởng thành có thể là một nhân vật.
Đương nhiên, anh ta cũng phải sống được qua đêm nay đã.
Tần Mục cũng không vội giết Gia Cát Tống, hắn đã từng nói giết một người là không đủ!
- Vô liêm sỉ, chẳng lẽ cậu đến nơi này là để giết Tống thiếu?
Cha con Ngọc Gia là Ngọc Sùng cùng với Ngọc Phi Vũ nhảy ra ngoài, chắn trước mặt Gia Cát Tống, với một bộ mặt đầy căm phẫn, làm như muốn bảo vệ Gia Cát Tống.
Ngọc Sùng đã trở mặt với Tần Mục, vì anh ta suy nghĩ là làm như vậy mới có thể bảo toàn Ngọc gia, và nịnh bợ Gia Cát gia, không nghi ngờ gì đó là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Ngọc Phi Vũ tất nhiên là không cần nói nhiều lời, gã ước rằng Tần Mục chết sớm một chút.
- Xem ra Ngọc gia các người cũng muốn tìm ngược đãi?
Ánh mắt Tần Mục nhìn bọn họ vô cùng lạnh lẽo.
Ngọc Sùng và Ngọc Phi Vũ đều cảm thấy khí lạnh toát ra từ ánh mắt Tần Mục, khiến cho họ lạnh cả người.
Tần Mục mặc dù có Chí Tôn hậu thuẫn, nhưng Gia Cát gia cũng không phải dễ khinh thuờng, vì thực lực của Thần Cơ Chí Tôn thật ra mạnh hơn Hắc Phong bà bà một chút.
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, Gia Cát gia là người cầm đầu của liên minh, lại có mối quan hệ thân thiết với Vô Lượng Sơn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Thần Cơ Chí Tôn nếu muốn đánh nhau với Hắc Phong bà bà, thì Phiêu Miểu Chí Tôn, Vô Lượng Chí Tôn kết hợp với Đế Hồng Chí Tôn đều sẽ ra tay.
Tần Mục nếu muốn trêu chọc Gia Cát gia, chỉ là muốn chết mà thôi!
Gia Cát Tống mặt không đổi sắc, nói với Tần Mục:
- Tần huynh, nghe nói Hắc Phong Chí Tôn luôn nghe theo lời của cậu. Cậu muốn giết tôi, chắc có đem bà bà theo bên người nhỉ, nếu đã như vậy, sao không để cho bà bà trực tiếp hiện thân?
Không có ai có thể tin là một gã Chí Tôn lại có thể răm rắp nghe lời một tên nhóc con, lại còn tôn hắn làm chủ nhân. Gia Cát Tống cho rằng Hắc Phong Chí Tôn đã nợ hắn một ân tình nào đó, hoặc là giữa hai người có một giao ước.
Nhưng mặc kệ là nợ một ân tình hay là có một hiệp ước giữa hai người, anh ta không tin Hắc Phong Chí Tôn sẽ nghe lời Tần Mục mà giết mình.
Bởi gì giết anh ta thì người Gia Cát gia sẽ không bỏ qua cho bà bà, bà bà cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Lấy tính mạng của anh, tự tôi làm là được rồi.
- Nói cách khác là Chí Tôn chưa đến?
Gia Cát Tống nở nụ cười, tới là khinh miệt, anh ta tự cho là mình nghĩ quá đúng, quá chính xác và tự hào vì điều đó.
- Đúng vậy, bà bà không tới!
Khi Tần Mục thừa nhận, mọi người nhìn nhau, trong đầu đều đang nghĩ giống nhau.
Nếu như không có Chí Tôn ở bên cạnh thì Tần Mục có gì đáng sợ nữa?
Gia Cát Tống nhìn mọi người một cái lập tức vài người ngầm hiểu, ngăn ở cửa ra vào, bao vây Tần Mục vào giữa, có xu thế muốn bọc đánh Tần Mục.
Tần Mục sửng sốt một chút, lập tức nghiền ngẫm mà cười:
- Còn chuẩn bị giãy giụa à?
Hôm nay Bát Đại Thiên Kiêu tề tụ, mà Bát Đại Thiên Kiêu lại lần lượt thuộc về tám gia tộc. Lúc này ở trong Vọng Giang lâu, nếu tính cả Ngọc Sùng và Nam Cung Hạc thì có chừng bảy tám tên Thần Vương Cảnh đỉnh phong.
Đội hình này, cho dù có đối mặt với Chí Tôn, so ra cũng có vài phần lực lượng.
- Người cố gắng gãy giụa chỉ sợ là cậu mới đúng?
Nam Cung Hạc cũng lộ ra một tia sát ý đối với Tần Mục.
Một mình ông ta thì có lẽ không dám đắc tội với Tần Mục, nhưng nhiều người như thế này khiến cho ý hận đối với Tần Mục tăng cao.
- Cha ơi, chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu không chị con biết phải làm sao đây?
Nam Cung Nguyệt cực lực khuyên can.
- Hừ, cũng vì chị của con nên cha mới muốn giết hắn , chị của con bị hắn bỏ bùa mê rồi.
- Nam Cung gia chủ, ông sinh ra một cô con gái tốt, nhưng sao chính ông lại có tầm nhìn thiển cận thế?
Tần Mục cất giọng mỉa mai.
Nam Cung Lâm có được thân thể Luân Hồi, thiên phú kinh người, đáng tiếc lại có một người cha như vậy, nếu như cô còn tiếp tục ở lại Nam Cung gia, sẽ phải chịu nhiều hạn chế.
Bởi vì vận mệnh của Nam Cung Lâm hơn năm mươi phần trăm cũng giống như Nam Cung Nguyệt, sẽ vì gia tộc mà làm vật hy sinh cho mối quan hệ thông gia.
Bắt một người có thể chất tương tự với Luân Hồi Tổ Thần đi bắt nối quan hệ thông gia với một “thiên tài”, nghe mà thấy tức cười.
- Theo ý của cậu, nhìn như thế nào mới không gọi là thiển cận?
Nam Cung Hạc khinh thường hỏi hắn.
- Tôi không cần giải thích với ông, bởi vì tôi hôm nay không phải đến để thuyết giáo cho ông, mà là tới đây để giết người, ông rất may mắn, có một người con gái tốt, cho nên hôm nay mặc dù ông có quyết định sai lầm, tôi cũng không định làm khó dễ ông.
- Ông cút đi!
Vừa nói xong, chỉ kịp nhìn thấy Tần Mục vung một tay lên, Một đường ánh sáng màu tím hiện ra.
Bành!
Thân hình cực lớn của Nam Cung Hạc giờ hoàn toàn sụp đổ, quần áo vỡ vụn, bị một cỗ lực cực mạnh đến từ Tần Mục đánh bay ra ngoài, phá vỡ luôn cửa sổ.
Trong chớp mắt, mọi người đứng ngây như phỗng, không cách nào phục hồi tinh thần khi vừa trải qua biến cố dữ dội này.
Tần Mục bước nhẹ nhàng, chậm rãi, bước chân có vẻ nhàn nhã, ánh mắt khẽ quét lên từng người. Hắn lãnh đạm nói:
- Nam Cung Hạc có thể đi, nhưng mấy người hình như không được may mắn như ông ta đâu.
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi bước.
Thực lực Nam Cung Hạc không thua Ngọc Sùng bao nhiêu, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài một cách đơn giản.
Một ý niệm rất đáng sợ chưa từng có xẹt qua trong đầu mỗi người.
Tần Mục có một thuộc hạ cảnh giới Chí Tôn, thế còn thực lực bản thân của hắn ra sao?
Hắc Phong bà bà khuất phục trước Tần Mục, hắn nói gì nghe nấy, có phải đã nói thực lực của hắn đủ mạnh hay không?
Hắn cũng là Chí Tôn?
Ý nghĩa này rất nhanh bị mọi người đè ép xuống.
Nhưng rốt cuộc là vì suy nghĩ này vớ vẩn hay là vì bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm.
- Gia Cát Tống, người của Gia Cát gia chừng nào đến? Tôi sẽ chờ ở chỗ này.
Thanh âm Tần Mục phá vỡ sự trầm tĩnh.
Gia Cát Tống không còn ung dung như trước, thần sắc ngưng trọng:
- Anh chờ người Gia Cát gia chúng ta?
- Đương nhiên, nghe nói địa vị của anh ở Gia Cát gia rất cao. Bây giờ anh sắp chết rồi, tổng cũng nên có người đến viếng chứ?
Gia Cát Tống lạnh cả người, từ trong đáy lòng sinh ra một sự sợ hãi.
- Đúng là cuồng vọng. Có Âm Dương Sử ta đây, há để cho cậu càn rỡ.
Bỉnh Chí Trung đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Ông ta càng nhìn Tần Mục thì lại càng khó chịu.
- Trước đó tôi đã nói qua, chuyện chẳng liên quan gì đến các người, đừng tự làm mình mất mặt.
- Vừa rồi người nào đó đã nói người còn ở chỗ này sẽ không được may mắn như Nam Cung Hạc. Bây giờ lại nói là chuyện không liên quan đến chúng ta? Đây là đo can đảm à?
Cam Trường Viễn cũng bắt đầu lên tiếng. Ông ta cho rằng Tần Mục tất nhiên là phải kiêng kỵ cường giả Thiên Ngoại Thiên.
- Các người muốn nhúng tay vào sao?
- Tiểu tử, khi chúng ta xuất đạo, cậu còn không biết đang nghịch bùn ở đâu đấy. Trước mặt chúng ta mà muốn giở trò, cậu còn non lắm.
Cam Trường Viễn vênh váo:
- Đơn đả độc đấu, tôi chưa hẳn sợ cậu. Huống chi chúng tôi có nhiều người như vậy?
- Đơn đả độc đấu đúng không?
Tần Mục nói xong, thân hình lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cam Trường Viễn là người phản ứng đầu tiên, thần sắc thay đổi, muốn lui về sau.
- Đơn đả độc đấu còn muốn lui? Ông lui được không?
Tần Mục lăng không xuất hiện trước mặt Cam Trường Viễn, năm ngón tay mở ra, chụp vào đầu Cam Trường Viễn.
- Quỳ xuống cho tôi.
Một tiếng hét như lôi đình vang lên.
Oành.
Đầu gối Cam Trường Viễn khẽ cong xuống, chậm rãi quỳ xuống mặt đất.
Đương nhiên, đây không phải là ông ta tự nguyện, mà là ông ta không còn biện pháp kháng cự áp lực vô biên truyền xuống hai đầu gối của mình.
Mặt đất sụp đổ, hai xương bánh chè của Cam Trường Viễn lập tức nát bấy, cả người hoàn toàn tê liệt.
Bàn tay đột ngột xuất hiện, Cam Trường Viễn không kịp phản kháng. Những người khác lại càng không.
- Đáng chết.
Bỉnh Chí Trung thấy đồng bạn của mình bị thương, hai mắt đỏ bừng chỉ vào Tần Mục, quát:
- Cậu chắc chắn sẽ bị Thiên Ngoại Thiên trừng phạt.
- Đánh đi. Còn thiếu ông nữa thôi đấy. Vào đây luôn.
Tần Mục cách không một trảo, một lực trói buộc vô hình bao phủ Bỉnh Chí Trung.
Bỉnh Chí Trung kinh hãi, tập trung sức mạnh toàn thân để tránh thoát.
- Âm Dương chi kiếm, trảm cho ta.
Một thanh trường kiếm màu đen như mực lăng không xuất hiện, không ngừng chém xuống không gian quanh thân Bỉnh Chí Trung, dường như muốn chém đứt quy tắc trói buộc của Tần Mục.
Bốp.
Một bàn tay vung tới, khiến Bỉnh Chí Trung thất điên bát đảo. Thanh trường kiếm màu đen huyễn hóa ra cũng lập tức sụp đổ, trở thành tia lửa, tiêu tán vô hình.
- Chém cho tôi xem thử xem?
- Thiên Ngoại Thiên rất giỏi đúng không?
- Đúng là không biết xấu hổ.
Tần Mục vả vào mặt Bỉnh Chí Trung mười cái. Đầu Bỉnh Chí Trung như muốn lệch sang một bên, trong thời gian ngắn không thể khôi phục được.
Bành cước cuối cùng đá vào bụng Bỉnh Chí Trung, đạp bay ông ta đến một nơi khác, chẳng khác nào chó chết, không đứng dậy nổi nữa.
Trận chiến này chẳng có cảm giác đã mắt gì cả. Tần Mục hành hạ hai người chẳng khác nào đám người vô lại ngoài đường. Đánh vào đầu, vả miệng, đạp người, động tác muốn bất nhã bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nếu đổi lại là người không biết chuyện, chỉ cảm thấy trận chiến này rất nhàm chán.
Nhưng người ở chỗ này hoàn toàn không như vậy. Bọn họ đã bắt đầu hoảng sợ.
Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn đều là hai đại sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, thực lực còn muốn cao hơn cả Nam Cung Hạc. Nhưng bây giờ chỉ có thể mặc cho Tần Mục hành hạ, căn bản không có lực hoàn thủ.
- Ngọc Phi Vũ, Ngọc Sùng, hai người cũng muốn xen vào việc người khác phải không? Tôi thành toàn cho các người.
Một khi động thủ, căn bản không dừng lại được.
Tần Mục đạp hai chân, phân biệt đá vào người Ngọc Sùng và Ngọc Phi Vũ.
Ngọc Sùng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, nhưng Ngọc Phi Vũ dường như không bị lực trùng kích, chỉ thống khổ quỳ trên mặt đất.
- Mày…mày phế đi căn cơ của tao?
Ngọc Phi Vũ hoảng sợ kêu to.
Mọi người hít sâu một hơi. Bọn họ còn tưởng rằng Tần Mục ra tay với Ngọc Phi Vũ nhẹ hơn, không nghĩ tới đã trực tiếp phế đi Ngọc Phi Vũ.
- Loại phế vật như anh, bổn sự chẳng có nhiều, cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt, cút sang một bên đi.
Tần Mục tát Ngọc Phi Vũ thêm một cái nữa.
- Còn có ai ngứa da thì bước ra đây luôn đi. Tôi sẽ trị hết cho một đám các người.
Tiếng hét lớn này khiến cho Bát đại gia tộc không tự chủ được mà lui hai bước, không ai dám lên tiếng lần nữa.
Chí Tôn?
Trong lòng mọi người lại xuất hiện ý niệm đáng sợ đó. Nếu không phải Chí Tôn, tại sao Tần Mục có thể đánh mấy Thần Vương một cách dễ dàng như vậy?
Nhưng nếu thiên địa sinh ra một Chí Tôn, tất sẽ oanh động vô cùng. Phong hào do trời cao trao tặng, không thể không ai mà không biết Tần Mục.
Huống hồ Tần Mục mới bao nhiêu tuổi. Nói hắn là Chí Tôn, ai có thể tin đây?
- Không còn ai à?
Tần Mục nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa chính, hỏi:
- Các người chặn cửa là muốn làm gì?
- Tôi….chúng tôi muốn rời khỏi đây mà.
Hai người nói xong, liền chạy vội ra ngoài.
Trước kia bọn họ đã nhận được chỉ thị của Gia Cát Tống, chặn hết đường lui của Tần Mục, muốn bắt rùa trong hũ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực Tần Mục khủng bố như vậy, ai mà dám giúp đỡ Gia Cát Tống nữa chứ?
- Chạy trốn gấp như vậy làm gì? Để tôi tiễn các người một đoạn.
Tần Mục tiện tay chém ra hai đạo kiếm quang.
- Ah.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho mọi người trong phòng kinh hồn táng đảm.
- Gia Cát Tống, bây giờ đến phiên anh đấy. Cho anh thời gian nhiều như vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Ánh mắt Tần Mục rơi xuống người Gia Cát Tống.
Sắc mặt Gia Cát Tống trở nên vô cùng khó coi, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Sợ hãi. Một sự sợ hãi chưa từng có.
Mọi người trong thoáng chốc liền hiểu được chuyện gì đấy.
Nói cho cùng, mục đích chủ yếu Tần Mục đến đây cũng chỉ có Gia Cát Tống.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã biết được thực lực của Gia Cát Tống, nhưng hắn cũng không lập tức giết chết y.
Hắn muốn tra tấn y.
Ban đầu, Gia Cát Tống tự cho mình rất cao, căn bản chẳng thèm ngó tới Tần Mục.
Tần Mục vốn chỉ tiện tay đuổi Nam Cung Hạc đi, sau đó đánh Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn, bày ra thực lực không thể địch nổi của mình.
Mỗi một lần Tần Mục thể hiện thực lực, nội tâm Gia Cát Tống lại càng khủng hoảng một phần.
Đến lúc này, y có lẽ đã nằm ở ranh giới của sự sụp đổ.
Tần Mục nhìn Gia Cát Tống, mỉa mai nói:
- Sự ung dung của anh lúc trước đâu rồi?
Tâm trạng một khi đã rơi xuống, sẽ rất khó mà khôi phục lại. Gia Cát Tống căn bản không cách nào thừa nhận áp lực Tần Mục mang đến, vội bay người lên muốn chạy trốn.
- Muốn dùng loại tiểu xiếc này với tôi? Cút xuống đây.
Tần Mục cách không một trảo, Gia Cát Tống nặng nề ngã xuống đất.
Nhưng y không ngã xuống dưới chân Tần Mục mà là dưới chân Vu Diễm.
- Cho cô động thủ đấy.
Tần Mục nói.
Vu Diễm khẽ run lên, nhìn qua Gia Cát Tống trước mặt cô.
Cách đây không lâu, chính người này đã dồn cô vào tuyệt cảnh, còn trước mặt cô giết chết Vu Vũ Mai.
Lúc đó, cô hận không thể nghiền nát người này thành tro bụi. Hiện tại có cơ hội, cô có thể giết y rồi.
Cô giơ tay lên, có chút run run vì hưng phấn, nhưng rồi lại chậm chạp rơi xuống.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô còn nhân từ với y?
Tần Mục bước tới, kỳ quái hỏi:
- Chẳng giống cô lúc trước gì cả.
Nếu là Vu Diễm lúc trước, đã sớm một chưởng đánh chết Gia Cát Tống rồi, sẽ không bao giờ do dự.
- Đúng vậy, tôi đã không còn là Vu Diễm lúc trước.
Vu Diễm thở dài một hơi.
Lần này cô để Tần Mục hỗ trợ, chính là đã hạ quyết tâm, không muốn là mình lúc trước nữa.
- Hơ?
Tần Mục khó hiểu:
- Có ý gì vậy?
- Tôi…anh giúp tôi giết y đi. Lần này là anh đến là để giúp tôi mà.
Vu Diễm cúi đầu nói.
Tần Mục không rõ. Bây giờ tất cả mọi trở ngại đều không còn. Theo lý, cô phải cho cừu nhân một kích trí mạng mới đúng chứ?
Nhưng mặc kệ Vu Diễm đang suy nghĩ chuyện gì, cô đã yêu cầu, hắn chỉ cần động thủ là được.
- Đừng giết tôi. Các người không thể giết tôi. Nếu không, Thánh tổ sẽ không bỏ qua cho các người.
Gia Cát Tống chưa bao giờ cảm nhận được thời khắc tuyệt vọng như lúc này.
- Anh muốn nói Gia Cát Thần Cơ?
Tần Mục ngồi chồm hổm xuống, vỗ vào đầu Gia Cát Tống hai cái:
- Lúc trước cho anh thời gian, chính là để anh thông báo cho người của Gia Cát gia. Nhưng anh lại bày đặt giả bộ với tôi. Bây giờ, cho dù Gia Cát Thần Cơ có đến, cũng chẳng thay đổi được vận mệnh của anh đâu.
- Vậy sao? Đúng là thứ không biết trời cao đất rộng.
Đúng lúc này, một người mang theo chi uy thiên địa, nhảy từ Vọng Giang lâu xuống.
- Là Chí Tôn Thần Cơ?
Mọi người mừng rỡ không thôi. Cuối cùng cũng đã có Chí Tôn chạy đến.
- Thánh tổ, cứu mạng.
Gia Cát Tống giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, dốc sức hét lên, bất chấp hình tượng.
Gia Cát Thần Cơ nhìn thấy bộ dạng hậu bối của mình như vậy, trong lòng dâng lên một lửa giận không cách nào ngăn chặn.
- Buông y ra, bằng không thì ngươi sẽ chết một cách rất khó coi.
- Trước kia cũng có nhiều người nói với tôi như vậy. Nhưng không phải tôi vẫn còn sống rất tốt sao? Còn bọn họ thì chết hết. Ông có nghĩ đến hậu quả của những lời nói này không?
Khí thế Gia Cát Thần Cơ lạnh thấu xương, hàn khí bức người:
- Ta cũng muốn biết hậu quả của ta như thế nào.
- Muốn biết sao? Vậy thì đơn giản thôi.
Tần Mục nói xong, đầu ngón tay điểm ra một đạo kiếm quang.
Thần sắc Gia Cát Thần Cơ biến đổi, vội vàng hô:
- Khoan đã…
Xùy.
Kiếm quang xuyên thủng đầu Gia Cát Tống, khiến cho y chết ngay lập tức.
- Haiz, đáng tiếc, ông đã chậm một bước rồi.
Tần Mục lắc đầu.
- Đáng chết.
Gia Cát Thần Cơ nổi giận, đánh một chưởng về phía Tần Mục.
Tần Mục thản nhiên ngẩng đầu, giơ tay ngăn cản một phát.
Oành.
Dư âm ảnh hưởng khiến Vọng Giang lâu trở thành một đống phế tích.
- Hắn ngăn được một kích của Chí Tôn? Chẳng lẽ hắn là Chí Tôn thật sao?
Nhìn thấy cảnh tượng rúng động trước mắt, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tần Mục không chỉ ngăn được, mà còn ngăn một cách nhẹ nhõm.
- Ông chỉ có chút năng lực đó thôi sao?
Tần Mục mỉa mai.
- Ta thấy ngươi quả nhiên là không muốn sống nữa.
Khí thế Gia Cát Thần Cơ tăng cao.
Nhưng cho dù khí thế có tăng lên thế nào, cũng không che giấu được sự khủng hoảng trong lòng.
Tần Mục có thể ngăn được một kích của ông, khiến ông vừa khó hiểu vừa kinh hãi.
- Gia Cát huynh, có chuyện gì mà tức giận như vậy? Vọng Giang lâu là một nơi tốt, bị phá hủy như vậy thì có chút đáng tiếc.
Đúng lúc này, ba đạo khí tức cường đại xuất hiện. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy Chí Tôn Phiêu Miễu, Tuần Chính Kỳ và Luyện Hồng Dương xuất hiện.
Lúc này đã có bốn Chí Tôn tề tựu.
- A, mọi người đến rồi, không uổng công tôi chờ các người lâu như vậy.
Tần Mục ung dung nói.
- Tần công tử đang chờ chúng tôi?
Chí Tôn Phiêu Miểu khó hiểu hỏi.
- Ừm, nhiều người thì mới náo nhiệt.
Chí Tôn Phiêu Miểu cười nói:
- Có chuyện gì náo nhiệt? Có thể nói cho chúng tôi nghe không?
- Phiêu Miểu huynh, tiểu tử này đã giết Tống nhi. Hôm nay, ta nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn. Ta không biết Hắc Phong Chí Tôn có xuất thủ hay không, ngươi giúp ta lưu ý một chút.
Gia Cát Thần Cơ oán hận nói.
Chí Tôn Phiêu Miểu trầm ngưng, cũng không trả lời.
Nhưng Tuần Chính Kỳ lại lạnh nhạt nói:
- Chí Tôn Thần Cơ cứ yên tâm. Tên tặc tử này sớm nên đền tội rồi. Nếu Chí Tôn Hắc Phong ra tay, ta và sư huynh sẽ giúp ngươi ứng phó.
Gia Cát Thần Cơ nghe xong, trong lòng cũng yên tâm hơn.
- Đợi một chút, có phải có hiểu lầm gì đó rồi hay không? Để tôi nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Chí Tôn Phiêu Miểu muốn đứng ra hòa giải.
- Hừ, hắn giết Tống nhi là thật. Còn có cái gì hiểu lầm nữa chứ?
Chí Tôn Phiêu Miểu không để ý đến Gia Cát Thần Cơ, quay sang hỏi Tần Mục:
- Tần công tử không định giải thích sao?
- Cần gì phải giải thích? Tôi giết đâu chỉ có một mình Gia Cát Tống. Ban đầu, khi còn ở khu vực Hắc Ám, tôi còn giết thêm một người của Gia Cát gia. Có vẻ là em trai của gia chủ Gia Cát gia thì phải, là thúc thúc của Gia Cát Tống.
- Cái gì? Thì ra là ngươi?
Gia Cát Thần Cơ lại càng nổi giận không thôi.
Chí Tôn Phiêu Miểu cũng cau mày:
- Tần công tử chẳng lẽ là người của Bạch Đế Tinh?
Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới sắp khai chiến. Tu vi Tần Mục cao như vậy, tất sẽ trở thành chiến lực đỉnh cấp cho Bạch Đế Tinh.
Nếu để hắn trở lại Bạch Đế Tinh, tương lai nhất định sẽ còn gặp trên chiến trường. Chi bằng giết hắn hôm nay luôn.
- Tần Mục, người kia là do anh giết?
Vu Diễm đột nhiên kêu lên.
Tần Mục quay lại đáp:
- Đúng vậy, xin lỗi. Người mà Gia Cát gia nhằm vào chính là anh. Chỉ là làm liên lụy ba người phải chịu ủy khuất lâu như vậy.
Tâm Vu Diễm trở nên rối loạn. Nửa năm qua cô chịu sự tra tấn như vậy, đều là do Tần Mục mang đến cho cô.
Nhưng trong lòng cô một chút cũng không so đo. Cái mà cô quan tâm lúc này chính là những chuyện Tần Mục đã làm cho cô trong mấy ngày qua.
Hắn đến Hỗn Độn giới là để tìm cô.
Sau đó còn lấy ra Cây Sinh Mệnh, chí bảo vũ trụ để khởi tử hồi sinh cho Vu Vũ Mai.
Vì không muốn cơ thể Vu Vũ Mai bị hủy, hắn đã dùng cơ thể tiếp nhận một chưởng của cô.
Bây giờ lại thay cô báo thù, giết Gia Cát Tống, khiêu khích Gia Cát gia.
Chẳng lẽ, hắn làm hết thảy chỉ là muốn đền bù cho cô?
Hắn không phải như Vu Linh Nhi đã nói, có tình cảm với cô?
Tại sao cô lại cảm thấy mất mát như vậy?
- Nếu cô cảm thấy những gì tôi làm chưa đủ đền bù cho cô, cô cứ việc đưa ra điều kiện.
- Không cần.
Vu Diễm lắc đầu, tâm trạng có phần sa sút:
- Cái mà tôi muốn không phải là đền bù tổn thất.
- Không phải đền bù tổn thất?
Tần Mục không hiểu:
- Thế thì cô muốn cái gì?
Thần sắc Vu Diễm có chút phức tạp nhìn Tần Mục, sau đó nói trắng ra:
- Chẳng lẽ anh không có cảm giác với tôi sao?
- Ơ?
Tần Mục hoảng sợ, không tưởng tượng được Vu Diễm lại hỏi vấn đề này.
Trong ấn tượng của hắn, Vu Diễm là hoàng nữ cao ngạo, trong lòng chỉ có đại đạo, thập phần đạm mạc với những thứ khác.
Tuy mấy ngày qua đã có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn cho rằng cô vừa mới hồi phục thương thế, sức khỏe còn đang suy yếu.
Nhưng bây giờ cô hỏi hắn có cảm giác với cô hay không, hơn nữa, nếu như hắn trả lời không, cô sẽ rất thất vọng.
Thấy Tần Mục do dự, thần sắc Vu Diễm lại càng ảm đạm, áp lực trong lòng có chút khó chịu, thậm chí là ủy khuất.
Ủy khuất là cảm giác mà trước đây cô cho rằng chỉ có kẻ yếu mới có.
Nhưng bây giờ, cô lại vì một người đàn ông mà cảm thấy ủy khuất.
- Vu Diễm, việc này một hai câu không thể nói rõ ràng. Chờ tôi giải quyết phiền toái trước mắt xong, tôi sẽ trả lời cô.
Tần Mục không biết nên đáp lại Vu Diễm thế nào.
Vu Diễm là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Ngoại trừ tính cách hơi khó gần, tất cả phương diện còn lại đều khiến Tần Mục kinh ngạc.
Bây giờ, ngay cả tính cách mà cô cũng thay đổi, cô trong mắt Tần Mục có thể nói là hoàn mỹ.
Một mỹ nhân yêu thương hắn như vậy, Tần Mục cho rằng mình cự tuyệt không được.
Đáng tiếc, hắn tiếp nhận Vu Diễm, bởi vì hắn thích cái đẹp, chứ không có tình cảm như đối với Diệp Khinh Tuyết hay Cung Y Y.
Cho nên, nếu Vu Diễm nhất định phải bắt hắn trả lời, hắn có thể nói thật hắn có cảm giác với cô. Hắn đã có thể tiếp nhận Lâm Thi Vận, tất sẽ tiếp nhận được cô.
Tình huống của Lâm Thi Vận cực đoan hơn. Cô không quen ai ở Bạch Đế Tinh, hoàn toàn dựa vào hắn. Nếu hắn không chấp nhận cô, cô thậm chí sẽ có ý niệm phí hoài bản thân mình.
Nhưng Tần Mục biết Lâm Thi Vận và Vu Diễm hoàn toàn khác nhau. Vu Diễm là hoàng nữ Vu tộc, tâm cao khí ngạo. Hắn không dám khẳng định Vu Diễm có phải là nhất thời cảm động hay tâm huyết dâng trào hay không. Cô so với Lâm Thi Vận thì có nhiều sự lựa chọn hơn.
Vu Diễm cúi đầu im lặng, sau đó cố lấy hết dũng khí mà nói:
- Tần Mục, tôi mặc kệ, coi như anh nợ tôi. Là anh nợ tôi đấy. Những gì giữa chúng ta, không thể nào không có chuyện gì phát sinh.
Tần Mục nghe xong, có chút sững sờ, quay người lại nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt.
Gương mặt của cô, ánh mắt của cô, hương vị, thậm chí là suy nghĩ trong đầu cô giống như một dòng điện, chảy vào trong lòng Tần Mục.
Cảm giác có đôi khi chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
- Vu Diễm, cô phải nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay, trong tương lai không được hối hận.
Tần Mục cười nhẹ, vươn tay miết nhẹ từ lỗ mũi xuống đôi môi xinh đẹp của Vu Diễm.
Động tác cực kỳ mập mờ và nụ cười thật tươi, khiến thần sắc Vu Diễm đỏ lên, tim đập bình bịch, cảm giác vô cùng thẹn thùng.
- Hừ, hai người các ngươi thật đúng là không coi ai ra gì. Đây không phải là không để bốn người chúng ta vào mắt sao?
Gia Cát Thần Cơ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Tuần Chính Kỳ cũng cười lạnh:
- Gian tế Bạch Đế Tinh, chờ các ngươi xuống U Minh Địa Ngục, khi đó nói chuyện yêu đương cũng không muộn.
- Em tránh sang một bên đi.
Tần Mục vuốt nhẹ má Vu Diễm, nói.
Vu Diễm chỉ cảm thấy thanh âm Tần Mục lúc này muốn ôn nhu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dường như muốn hòa tan cô ra.
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối không cảm nhận được sự ôn nhu này. Là do thái độ của hắn thay đổi hay sao?
Nhất thời, niềm vui chạy thẳng lên não, quét sạch toàn bộ ủy khuất trước đó.
Thấy Vu Diễm không nói câu nào, biết điều tránh sang một bên, khóe miệng Tần Mục liền nhếch lên. Vu Diễm như vậy, thật khiến người ta phải yêu mến.
Nhưng khi hắn xoay người lại, đối mặt với tứ đại Chí Tôn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
- Gia Cát Thần Cơ, Tuần Chính Kỳ, bây giờ ta cảm thấy không thoải mái rồi đấy.
Tần Mục đúng là cảm thấy không thoải mái. Hai người này dám quấy rầy chuyện tốt của hắn, không thể tha thứ được.
Tuần Chính Kỳ vẫn không giác ngộ, cười lạnh nói:
- Bây giờ cứ khó chịu đi. Đợi lát nữa ngươi sẽ sướng thôi.
- Tứ đại Chí Tôn chúng ta liên thủ đối phó một tiểu bối như ngươi, cho dù chết, ngươi cũng có thể cảm thấy vinh quang.
Chí Tôn Phiêu Miễu không có ý định ra tay, nhưng sau khi biết Tần Mục đến từ Bạch Đế Tinh, ông cũng đã động sát ý.
Người như vậy, căn bản không giữ được. Bằng không, ngày sau tất sẽ thành đại họa.
- Vậy thì tốc chiến tốc thắng. Ta cũng chẳng muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các người.
Tần Mục vốn định trêu đùa tứ đại Chí Tôn. Nhưng lúc này, chuyện hắn quan tâm nhất là chuyện của Vu Diễm.
Khi cảm giác này đến, đột nhiên bị đánh gãy, khiến cho hắn khó chịu vô cùng.
- Đối mặt với bốn người chúng ta mà còn dám cuồng vọng, đúng là không biết sống chết.
Tuần Chính Kỳ động thủ trước. Hận ý của ông ta đối với Tần Mục hoàn toàn không thấp hơn Gia Cát Thần Cơ.
Tần Mục chính là trở ngại giữa ông ta và Hoa Trường Hận. Chỉ cần loại bỏ Tần Mục, Hoa Trường Hận sẽ không còn cự tuyệt ông ta nữa.
Bởi vì không còn cách nào cự tuyệt.
- Một mình ngươi?
Tần Mục khinh miệt nhìn Tuần Chính Kỳ, sau đó quét mắt nhìn ba người còn lại.
- Giết một con sâu cái kiến như ngươi, một mình ta là đủ.
Không chỉ Tuần Chính Kỳ nghĩ như vậy, mà ba người kia cũng nghĩ như thế.
Đối với bọn họ mà nói, Tần Mục có lẽ có chút thực lực, nhưng còn chưa lọt vào mắt bọn họ. Duy nhất cảnh giác chỉ có Hắc Phong bà bà.
Cho nên, Tuần Chính Kỳ lựa chọn động thủ trước, ba người còn lại thì đứng nhìn.
- Lại nói tiếp, đây là trận chiến đầu tiên của ta sau khi trở thành Chí Tôn, nhưng lại đối phó với tiểu quỷ như ngươi.
- Haha, nhưng đại khái có thể giúp ngươi lưu danh thanh sử rồi. Trong tương lai có thể trở thành một hình ảnh hiếm có trong lịch sử Hỗn Độn giới.
Tuần Chính Kỳ cười lạnh:
- Ngươi cho rằng động chút mồm mép là có thể dao động tâm cảnh của ta? Buồn cười.
- Đừng nói là không dao động được tâm cảnh của ta, cho dù có, cũng chỉ làm ngươi chết thảm hơn.
- Yên tâm đi, để ngươi chết được mất mặt một chút, ta sẽ không lưu thủ.
Hai tay Tuần Chính Kỳ vung lên, giống như biển cả vô lượng, khí thế ngập trời mãnh liệt bành trướng.
- Thiên hạ sơn phong lôi động, vạn vật vô sinh.
Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, thiên địa bất ngờ thay đổi.
Tuần Chính Kỳ vừa ra tay chính là chi chiêu nghiêng thế.
Cuộc chiến đầu tiên sau khi trở thành Chí Tôn, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải oanh động.
- Chi uy Chí Tôn, hóa thành hạt bụi.
Một chưởng của Tuần Chính Kỳ phô thiên cái địa lao đến Tần Mục.
Bát đại gia tộc, bát đại thiên kiêu đứng ngoài quan sát. Người nào cũng kinh hãi. Đây là một kích toàn lực của Chí Tôn. Bọn họ tin rằng bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể tuyệt vọng dưới một kích này.
Người này đã có gan đối mặt với tứ đại Chí Tôn, có thật là có năng lực tránh thoát một chiêu này?
Hay là Hắc Phong bà bà có thể xuất hiện kịp thời, thay hắn ngăn lại?
Từ xa, đôi mắt đẹp của Vu Diễm long lanh như nước, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nhưng lại không có bất kỳ lo lắng.
Bất tri bất giác, Tần Mục đã trở thành một loại tín ngưỡng của cô.
Tín ngưỡng, vĩnh viễn không bao giờ bị thua.
Tần Mục đứng im tại chỗ. Đối mặt với một kích dẫn động thiên địa của Tuần Chính Kỳ, gương mặt hắn không đổi sắc, làm như không thấy.
- Đúng là chẳng có gì hơn.
Đây chính là lời bình của hắn đối với Tuần Chính Kỳ.
Tuần Chính Kỳ vô cùng phẫn nộ, chưởng kình tăng thêm một phần sát ý.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như không phục. Vậy thì hãy xem đi.
Tần Mục vẫn không tránh, đưa tay ra đỡ.
Bành.
Tần Mục không hề sứt mẻ, nhưng một cổ khí lưu cường hoành đã xuyên qua cơ thể Tuần Chính Kỳ. Phần đất phía sau ông ta không ngừng sụp đổ. Ba Chí Tôn còn lại không khỏi phi thân lên né tránh.
- Không thể nào.
Tuần Chính Kỳ lập tức kêu lên.
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau. Tất nhiên, người mạnh thì chiếm thượng phong.
Mặt đất phía sau Tần Mục không tổn hao gì. Còn mặt đất phía sau Tuần Chính Kỳ thì văng tung tóe. Người ngoài nhìn vào là hiểu ngay.
Nhưng một chiêu lúc trước, Tuần Chính Kỳ có thể nói là toàn lực công kích. Tần Mục chỉ là bị động phòng thủ mà thôi. Nhưng vì sao, kết quả lại là Tuần Chính Kỳ bị trùng kích?
- Chỉ có như vậy thôi phải không? Bây giờ đến phiên tôi động thủ.
Khi Tuần Chính Kỳ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tần Mục trở tay bắt được cánh tay của ông ta.
- Đưa tay.
- Hóp bụng.
- Cúi đầu.
- Khom lưng.
- Quỳ xuống.
Trong chớp mắt, Tần Mục đã hành hạ Tuần Chính Kỳ không thành hình người.
Chí Tôn Tuần Chính Kỳ trong tay hắn chẳng khác nào con rối, mặc cho hắn giày vò.
Tần Mục đập một cái cuối cùng lên vai Tuần Chính Kỳ, không chỉ xương vai vỡ vụn, hai đầu gối không chịu nổi áp lực, quỳ trước mặt hắn.
Cảnh tượng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Thiên địa tĩnh lặng.
Trong lòng tất cả mọi người đều hò hét, hung hăng tát vào mặt mình một cái.
Trời ơi, Tuần Chính Kỳ chính là Chí Tôn, tại sao lại bị ngược đãi như vậy?
Ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác.
- Ahhh…Ông trời ơi, giết ta đi.
Mọi người nhìn qua gã thanh niên ngạo ngễ, chỉ cảm thấy hắn vô cùng khủng bố, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
- Tuần Chính Kỳ, ngươi cảm giác sao rồi? Tỉnh lại chưa?
Tần Mục hờ hững nhìn Tuần Chính Kỳ, nhưng người được hỏi lại không có chút phản ứng.
- Không nói?
Tần Mục cười lạnh:
- Không nói thì ta mặc kệ ngươi. Lăn sang một bên đi.
Bành.
Tuần Chính Kỳ bị một cước Tần Mục đá văng vào khu phế tích.
- Đến phiên các ngươi rồi đấy. Có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng?
Ánh mắt Tần Mục tập trung vào Gia Cát Thần Cơ, Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương.
Ba người hoảng sợ vạn phần, giống như lâm đại địch.
Nếu Tần Mục chỉ đánh bại Tuần Chính Kỳ, ba người bọn họ tối đa cũng chỉ khiếp sợ một chút, vẫn sẽ chiến một trận.
Nhưng Tần Mục lại tiện tay hành hạ Tuần Chính Kỳ, căn bản không cùng một cấp bậc với bọn họ, vậy còn chiến thế nào được?
- Ngươi là Chí Tôn đỉnh phong?
Chí Tôn Phiêu Miểu hoảng sợ hỏi.
Kỳ thật, ông ta cũng hoài nghi Tần Mục có phải là Tổ Thần hay không. Nhưng Tổ Thần không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện, cho nên ông ta chỉ dám suy đoán Tần Mục là Chí Tôn đỉnh phong.
- Điều này quan trọng sao? Ta chỉ biết giết ba người các ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.
Tần Mục lạnh lùng nói.
Giết ba người chỉ là tiện tay? Lời nói sao mà liều lĩnh quá.
Bát đại gia tộc đều run rẩy. Đây chính là ba Chí Tôn, người ta tiện tay có thể giết chết, vậy mà trước đó bọn họ còn muốn đối phó hắn.
Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu được tại sao Hắc Phong bà bà lại đối với Tần Mục nói gì nghe nấy.
Không vì cái gì khác, chỉ vì thực lực của hắn quá mạnh.
- Chí Tôn Tần Mục, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện, không cần phải tổn thương hòa khí?
Phiêu Miễu lập tức thay đổi sắc mặt.
- Ngồi xuống nói chuyện?
Tần Mục cười khinh miệt:
- Đây là ý của ngươi hay là ý của cả ba người?
Phiêu Miễu vội nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Luyện Hồng Dương và Gia Cát Thần Cơ.
Luyện Hồng Dương nào dám nói điều gì, liên tục cười nói:
- Đây thật sự chỉ là hiểu lầm. Ta nghĩ chúng ta cũng nên ngồi xuống nói chuyện lại.
Trong lòng Gia Cát Thần Cơ đã có sự kiêng kỵ, nhưng ông ta và Tần Mục đã trở mặt cãi nhau. Bây giờ muốn ông ta cười làm lành với Tần Mục, thật sự là mất hết mặt mũi.
- Dường như có người không phục. Vậy thì tiếp tục đánh đi. Dù sao ta vẫn còn đang rất hứng.
Tần Mục nắm chặt nắm đấm.
Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương lại càng hoảng sợ:
- Chí Tôn Thần Cơ, ngươi mau nói cái gì đi.
Gia Cát Thần Cơ hít sâu một hơi, nói:
- Chí Tôn Tần Mục, trước là ta không đúng. Việc này bỏ qua được không?
- Nói như vậy rồi bỏ qua sao?
Tần Mục cười khẽ:
- Ta đã giết đi một hậu bối mà người nào đó coi trọng nhất, chẳng lẽ không cần ta bồi thường cái gì sao?
Gia Cát Thần Cơ thâm trầm nói:
- Tử tôn bất tài, vô lễ với Chí Tôn Tần Mục trước, thật sự đáng chết. Ngươi chỉ thay ta thanh lý môn hộ, ta cam tâm tình nguyện.
- Phế vật.
Tần Mục đột nhiên quát lạnh.
Thần sắc Gia Cát Thần Cơ biến đổi, lửa giận dâng cao trong lòng.
Bất kể thế nào, ông ta là Chí Tôn thành danh đã lâu, chưa từng có người dám bất kính với ông.
- Nói ngươi phế vật, ngươi còn không phục?
Tần Mục dường như đang gây hấn với Gia Cát Thần Cơ, thậm chí là chà đạp tôn nghiêm Chí Tôn.
- Chí Tôn Tần Mục, cái này…
Luyện Hồng Dương và Phiêu Miễu gấp lên. Bọn họ không tưởng tượng được ba đại Chí Tôn đã xuống nước, Tần Mục lại còn không buông tha người.
- Chí Tôn Tần Mục, ngươi đừng nên quá đáng.
Gia Cát Thần Cơ cố nén lửa giận.
- Ta thích quá đáng đấy. Không phục thì động thủ đi.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có đảm lượng, ta tùy thời phụng bồi.
- Ngươi…
Gia Cát Thần Cơ chỉ vào Tần Mục, nhưng không dám tiến lên.
Ông ta không dám.
Tuy tu vi của ông ta mạnh hơn Tuần Chính Kỳ, nhưng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, muốn đánh bại Tuần Chính Kỳ, ít nhất phải ngoài trăm chiêu.
Đối mặt với Tần Mục, kết quả của ông ta cũng chẳng khác gì Tuần Chính Kỳ bao nhiêu.
Thậm chí còn thảm hại hơn.
Không, tuyệt đối sẽ thảm hại hơn. Ngay từ đầu, Tần Mục là vì Gia Cát gia mà đến. Hắn đang cố ý khiêu khích, chọc cho ông ta động thủ.
- Thần Cơ huynh, lui một bước trời cao biển rộng.
Luyện Hồng Dương và Phiêu Miễu ra sức khuyên bảo Gia Cát Thần Cơ. Bọn họ cũng không hy vọng đánh nhau với Tần Mục.
Gia Cát Thần Cơ hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm trạng. Lời nói vũ nhục của Tần Mục khiến ông ta nhất thời phẫn nộ. Nhưng khi tỉnh táo lại, ông ta hoàn toàn không có dũng khí động thủ với Tần Mục.
- Chí Tôn Tần Mục, rốt cuộc ngươi muốn gì, cứ nói thẳng ra?
Gia Cát Thần Cơ nghĩ, bất luận Tần Mục đưa ra điều kiện gì, ông tạm thời sẽ nhận lời.
Tần Mục nghe xong, nhìn Vu Diễm cách đó không xa, nói:
- Ta muốn tất cả những người Gia Cát gia tham gia vào việc đuổi giết Vu Diễm, toàn bộ chết hết.
Nếu không có Hắc Phong bà bà ra tay, lúc này không biết đã biến thành cái dạng gì.
Trong khoảng thời gian này, Liên minh liên tiếp xuất động rất nhiều cường giả truy tìm Vu Diễm. Quy mô Gia Cát gia càng lúc càng lớn, nhân số có liên quan đến hơn ngàn người.
Một câu của Tần Mục, muốn hơn ngàn nhân mạng Gia Cát gia.
Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, ngay cả Vu Diễm cũng vậy.
Nhưng Tần Mục cảm thấy yêu cầu của hắn không quá phận, khẳng định Gia Cát Thần Cơ sẽ đồng ý.
Đừng nhìn đây là nhân mạng của hơn ngàn người, đối với người đứng đầu Gia Cát gia, đó được coi là gì chứ?
Đối với một Chí Tôn mà nói, phía dưới Chí Tôn chỉ là con sâu cái kiến. Sâu kiến có chết nhiều đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng mình mất đi một cọng tóc.
- Chí Tôn Tần Mục, điều kiện này của ngươi có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Gia Cát Thần Cơ hỏi dò.
- Tàn nhẫn sao?
Tần Mục bình thản nói:
- Vậy thì để ta đổi điều kiện?
- Không, không cần. Cứ lấy điều kiện này đi.
Gia Cát Thần Cơ không dám để Tần Mục ra điều kiện khác.
Cũng giống như Tần Mục đã suy nghĩ, một ngàn nhân mạng trong mắt ông ta được xem là gì chứ?
Chỉ cần ông ta không bị việc gì, cho dù người của Gia Cát gia có chết sạch, cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.
- Vậy thì xử lý nhanh đi. Đừng hòng lừa gạt ta đấy nhé. Ta ở Bất Dạ thành đợi tin tức của ngươi.
Tần Mục nói xong, lại nhắc nhở thêm một câu:
- Đúng rồi, đừng quên còn có đại gia chủ Gia Cát gia. Ông ta có thể không tham gia hành động, nhưng tất cả mệnh lệnh đều do ông ta mà ra. Ông ta là người đáng chết nhất.
- Chí Tôn Tần Mục yên tâm đi. Chúng tôi sẽ đốc thúc chuyện này, tuyệt đối khiến cho ngươi thỏa mãn.
Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương đều cam đoan với Tần Mục, sau đó cùng với Gia Cát Thần Cơ rời khỏi.
Những người vây xem cũng lặng lẽ rời đi. May mà Tần Mục không làm khó bọn họ, bằng không thì một người cũng chẳng đi được.
- Tần Mục.
Vu Diễm đi thẳng đến, hỏi:
- Ngay từ đầu anh đã có ý định này rồi sao?
- Đương nhiên là không rồi. Trước kia, tuy anh có ý định tìm Gia Cát gia gây phiền toái, cũng không nghĩ đến lại lời như bây giờ.
- Tại sao lại thay đổi ý định?
Tần Mục nâng chiếc cằm thon dài của Vu Diễm, cười nói:
- Chẳng lẽ em không biết?
Vu Diễm tùy ý để Tần Mục làm gì thì làm, ánh mắt có chút mê ly.
Cô đương nhiên biết rõ tại sao.
Trước kia, Tần Mục chỉ cảm thấy cô thua thiệt, muốn đền bù cho cô. Nhưng bây giờ, hắn lại đứng trên góc độ một người đàn ông bảo vệ cho người phụ nữ của mình.
Hắn là người rất ích kỷ, rất bao che khuyết điểm, đặc biệt là phương diện phụ nữ.
Người gây phiền phức cho hắn thì không sao, nhưng gây phiền phức cho người đàn bà của hắn, đó tuyệt đối là hành vi tìm chết.
Đó cũng chính là nguyên nhân rất nhiều cô gái ưu tú khăng khăng một mực với hắn, bao gồm luôn cả cô.
Tần Mục đến bên cạnh Vu Diễm, gần như dán bên tai của cô, nhẹ nói:
- Vu Diễm, em đã sa đọa rồi đấy. Đàn ông giống như một thâm uyên, một cái bẫy. Trước kia em vẫn rất khinh thường nó, bây giờ lại tự mình nhảy vào bên trong.
Hô hấp Vu Diễm trở nên dồn dập, nhưng vẫn đánh bạo ngả đầu vào ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập, khóe miệng giương lên thành một đường cong.
- Không nhảy xuống làm sao mà biết được phong cảnh ở dưới khiến người ta si mê như thế nào. Nhưng sau khi đã sa đọa, muốn em lên bờ thì khó rồi.
- Đồ ngốc.
Tần Mục ôm chặt Vu Diễm vào lòng.
Mấy ngày nay, liên minh, thậm chí là toàn bộ Hỗn Độn giới, người nào cũng sống trong cảnh thấp thỏm không yên.
Một mình Tần Mục độc đấu tứ đại Chí Tôn, đánh cho tứ đại Chí Tôn không dám ngẩng đầu. Gia Cát gia lại càng mất mặt hơn, vì muốn dẹp yên lửa giận của Tần Mục mà giết hơn ngàn nhân mạng, ngay cả gia chủ Gia Cát gia cũng bị xử quyết.
Càng làm cho mọi người không cách nào tiếp nhận được chính là, Tần Mục không phải người của Hỗn Độn giới, mà đến từ Bạch Đế Tinh.
Bạch Đế Tinh có cường giả cường đại như vậy, cuộc chiến trong tương lai với Bạch Đế Tinh còn đánh như thế nào? Một mình người ta cũng có thể chọc Hỗn Độn giới sôi lên như vậy, đánh luôn cả tứ đại Chí Tôn.
- Làm sao mà xử lý đây? Chuyện này có thể nhịn, nhưng cuộc chiến với Bạch Đế Tinh trong tương lai thì xử lý như thế nào?
Tứ đại Chí Tôn tập trung lại, trong lòng người nào cũng mang theo sự ưu sầu.
- Tần Mục không thể nào chỉ có hai mươi mấy tuổi? Chẳng lẽ là một nhân vật thời Viễn Cổ nào đó ngụy trang?
- Tuổi lớn nhỏ có thể thông qua khí tức mà phân biệt. Cái này thì không cách nào che giấu được.
- Xem ra chỉ có thể nhờ Thiên Ngoại Thiên giúp đỡ rồi.
……
- Chư vị yên tâm đi, sau khi chúng tôi trở về nhất định sẽ báo lại với Đế quân. Tin rằng Đế quân sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục.
Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn cam đoan với bốn người.
Ở Vọng Giang lâu, bọn họ bị Tần Mục đánh rất thảm, trong lòng hận ý ngập trời.
Cho dù là Chí Tôn đỉnh phong, chẳng qua cũng chỉ là cách nói.
Mấy ngày nay, Tần Mục mang theo Vu Diễm đi dạo Bất Dạ thành, thường xuyên nghe được người khác nghị luận về hắn. Những người đó không hề biết rằng chính chủ đang đứng cách đó không xa.
- Anh thật là uy phong, dọa toàn bộ người của Hỗn Độn giới.
Vu Diễm cười nhẹ, khiến Tần Mục nhịn không được phải nhìn nhiều hơn.
- Đương nhiên rồi. Dù sao cũng là bạn trai của hoàng nữ, sao có thể yếu được?
Câu nói đùa như vậy, hai người nghe nhưng không thể trách.
Nói sau, đây cũng không phải là câu nói đùa.
- Em đã không còn là hoàng nữ nữa rồi. Bây giờ em sẽ đứng đằng sau anh, nhìn anh, vậy là đủ rồi.
Vu Diễm nói chuyện không chút uyển chuyển.
Nhưng như vậy lại càng khiến Tần Mục thêm yêu thích.
- Tần Mục, hai người đúng là nhàn hạ.
Đúng lúc này, một bóng người tức giận lao đến, dường như rất tức giận.
Người tới không phải là Tiểu Thanh thì là ai?
Tiểu Thanh xuất hiện, Nam Cung Lâm, Hoa Trường Hận cũng theo sát phía sau.
- Tiểu Thanh, ai chọc em tức giận vậy?
Tần Mục biết rõ còn cố hỏi.
- Hừ.
Tiểu Thanh nhìn sang Vu Diễm:
- Cô ta chính là người mà anh muốn tìm?
- Ừm, bây giờ đã xong rồi.
- Viên mãn, ngay cả chính quả cũng đã tu xong.
Ngữ khí Tiểu Thanh mang theo một sự ê ẩm, nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng tư thái hoàn mỹ và khí chất ngạo nghễ của Vu Diễm. Đúng là có đủ vốn liếng để mê hoặc nam nhân.
Vu Diễm nhìn Tiểu Thanh, một chút cũng không kinh ngạc. Cô đã sớm biết, bên cạnh Tần Mục không hề thiếu đàn bà, nhất là đàn bà đẹp.
Tuy Vu Diễm không cách nào thích ứng được cùng người lạ trao đổi, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Tần Mục và Tiểu Thanh, liền chuẩn bị chào hỏi.
Nhưng không đợi cô mở miệng, ba đạo nhân ảnh lao đến, là hai nam một nữ.
Tư thái của người nữ phiêu dật, dáng người nhẹ nhàng, gương mặt che tấm lụa mỏng.
- Thì ra là đế nữ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Ánh mắt Tần Mục quét qua người Khương Hi Doanh, sau đó rơi xuống người đàn ông trung niên phía sau.
- Hah, rốt cuộc thì ngươi cũng đã xuất hiện rồi.
- Sao?.
Người đàn ông nhìn Tần Mục, không hỏi cau mày.
- Không nhớ à?
Tần Mục nhắc nhở:
- Lúc trước ở Hỗn Độn Châu phá vỡ giới vực Bạch Đế Tinh, có phải ông đã phóng đến một đạo hình chiếu?
Trang 86# 3
- Là cậu?
Người đàn ông trung niên lập tức nhớ đến điều gì.
Chuyện sỉ nhục như vậy, ông ta làm sao mà quên được?
Đường đường là hoàng giả Chí Tôn một đời, vốn muốn đến Bạch Đế Tinh gây dựng uy phong, kết quả lại bị người ta tiêu diệt.
Tuy chỉ là một đạo hình chiếu, nhưng tóm lại vẫn vô cùng nhục nhã.
- Viên thúc thúc, thúc quen hắn sao?
Khương Hi Doanh kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Ta sớm nên nghĩ đến, gã thanh niên đến từ Bạch Đế Tinh đánh bại tứ đại Chí Tôn phải là hắn mới đúng.
- Quá khen, quá khen.
Tần Mục ngoài cười nhưng trong không cười:
- Người Thiên Ngoại Thiên các người đến đây là muốn thử tài tôi sao?
Lời vừa nói ra, Tiểu Thanh và đám người Nam Cung Lâm bắt đầu cảnh giác.
Mặc dù Thiên Ngoại Thiên tuyên bố không tham dự vào cuộc chiến hai giới, nhưng khẳng định là có làm chuyện mờ ám.
Ví dụ như người đàn ông trung niên họ Viên này, nếu như không có ý định tham chiến, lúc trước cũng không chạy đến Bạch Đế Tinh.
Khương Hi Doanh thấy tình huống không ổn, vội nói:
- Tần công tử không nên hiểu lầm, lần này chúng tôi đến đây chính là có chuyện quan trọng cần thương lượng chứ không có ác ý.
- Chuyện quan trọng cần thương lượng?
Tần Mục nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, với thực lực của Tần công tử, cho dù có tiến vào khe Vĩnh Hằng cũng có thể bảo vệ mình. Tôi muốn nhờ Tần công tử thu hồi giúp một vật.
- Khe Vĩnh Hằng là nơi nào?
- Mật cảnh thần bí có hai con đường, một đường thông với vực ngoại tinh không, một đường thông đến khe Vĩnh Hằng. Có thể xem là một đường sống, một đường chết.
Tần Mục suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Lời này của Đế nữ nghe quá trừu tượng. Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Chi bằng chúng ta tìm một chỗ, chậm rãi nói chuyện với nhau?
- Được.
Tần Mục cảm thấy nghe một chút cũng không sao.
Tùy tiện tìm một quán rượu ưu nhã gần đó, hai bên tiếp tục đề tài vừa rồi.
- Chân Linh Thiên Thư?
Tần Mục nghe xong cái tên, trong đầu lập tức hiện lên một người và một quyển sách.
- Đúng vậy, Chân Linh Thiên Thư chính là chí bảo Thiên Cơ Các. Lúc trước đã bị một vị thiên kiêu mang đi. Vị thiên kiêu đó cuối cùng đã niết hóa ở khe Vĩnh Hằng.
Khương Hi Doanh nói xong, liền giới thiệu người đàn ông trung niên và người đàn ông còn lại:
- Hai vị này chính là truyền nhân của Thiên Cơ Các, Viên Hải thúc thúc và Đạo Viễn thúc thúc.
- Thiên Cơ Các?
Tần Mục thoáng trầm ngưng. Hắn vô cùng phản cảm với tông môn này. Đây chính là một đám gia hỏa tự cho mình có thể khống chế vận mệnh.
Đồng thời là tông môn Vận Mệnh Tổ Thần sáng lập.
- Lần trước, tôi và tứ đại Chí Tôn liên thủ tiến vào khe Vĩnh Hằng. Không, phải nói là còn chưa tiến vào được thì đã phải lui trở về bởi vì gặp phải nguy hiểm. Chỗ đó, Chí Tôn bình thường căn bản không vào được.
Luyện Hồng Dương, Phiêu Miễu và Chư Cát Thần Cơ cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ. Tuần Chính Kỳ càng không cần phải nói.
Còn Viên Hải và Đạo Viễn, một Chí Tôn trung kỳ, một Chí Tôn hậu kỳ, không thể nghi ngờ là mạnh hơn rất nhiều.
- Tần Mục, anh hãy nói cho tôi biết tu vi của anh như thế nào không?
Khương Hi Doanh rất để ý đến vấn đề này.
Muốn nói đánh bại tứ đại Chí Tôn, Chí Tôn hậu kỳ Đạo Viễn cũng có thể làm được. Cô chưa nhìn thấy Tần Mục đối chiến với bốn người kia nên không thể phỏng đoán thực lực của hắn.
- Cái này không quan trọng. Quan trọng là tôi giúp cô, tôi được cái gì?
Tần Mục hỏi.
- Đương nhiên là sẽ không để cậu hỗ trợ không công.
Khương Hi Doanh còn chưa lên tiếng, Viên Hải đã lạnh lùng nói:
- Chỉ cần có thể lấy lại được Chân Linh Thiên Thư, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu.
- Ông tưởng tôi ngu à? Không thiếu chỗ tốt cho tôi? Là chỗ tốt gì, nói cụ thể đi.
Tần Mục không dễ bị mắc lừa. Hắn làm kinh doanh, vẫn thích công khai giá cả.
Khương Hi Doanh cảm thấy khó khăn. Đồ vật của Thiên Ngoại Thiên rất nhiều, nhưng muốn nói nhất thời lấy cái gì ra làm giao dịch với Tần Mục, cô tìm không thấy.
- Tần công tử cần cái gì?
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói Thiên Ngoại Thiên các người có rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn?
Khương Hi Doanh sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Tần công tử thật biết nói đùa, nguyên liệu Hỗn Độn chính là do thiên địa thai nghén ra, vô cùng ít ỏi. Huống hồ, lúc trước vì để chế tạo Xích Yêu Cầm, chúng tôi cũng đã dùng rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn, bây giờ…
- Đã buôn bán thì phải gian dối. Cho dù là Đế nữ cũng chẳng ngoại lệ, nhất định cũng muốn tính toán chi li.
Tần Mục dường như có chút thất vọng.
- Tần công tử, mọi thứ có thể thương lượng. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi có thể thỉnh cầu với phụ vương, để ông ấy đem số nguyên liệu Hỗn Độn còn lại cho anh.
Khương Hi Doanh có chút sốt ruột.
So sánh với Chân Linh Thiên Thư, mọi thứ khác không đáng nhắc tới.
- Ừm, để tôi cân nhắc hai ngày nhé.
- Được, Hi Doanh chờ tin tức của Tần công tử.
Tần Mục muốn nguyên liệu Hộn Độn, đương nhiên là muốn cải tạo Thiên Duyệt Cầm và Ngọc Hoàng Chi Nhận. Về phần nói cân nhắc hai ngày, là vì hắn có một việc còn chưa rõ ràng.
Chân Linh Thiên Thư thật sự vẫn còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tần Mục cùng đám người Tiểu Thanh trở lại cây cổ thụ ở mật cảnh thần bí.
- Lão đầu, mở cửa nhanh lên, tôi trở về rồi.
Vù.
Bạch quang đánh xuống, bao phủ tất cả mọi người. Một cổ hấp lực kéo bọn họ tiến nhập vào một thế giới khác.
Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm vô cùng tò mò đánh giá thế giới này.
- Tiểu tử, cậu còn biết trở về sao? Hai nha đầu kia phiền chết ta rồi.
Bạch Cốt chạy đến.
- Hai …ông nói là…
Trong lòng Tần Mục khẽ động.
Vu Diễm lại càng kinh hỉ:
- Tiền bối, Vũ Mai đã tỉnh lại sao?
- Tỉnh rồi. Các người vừa đi khỏi, cô ta liền tỉnh ngay. Vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn ra ngoài tìm các người.
- Tần Mục, để em đi xem Vũ Mai.
Vu Diễm nói xong, trực tiếp chạy vào trong lâu dài.
- Tiểu tử, sao cậu có thể tùy tiện dẫn người vào chỗ của ta vậy? Chỗ này của ta cũng không phải chợ bán thức ăn.
Bạch Cốt quét mắt nhìn Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận, dường như rất tức giận.
- Bọn họ không phải người ngoài.
- Đối với ta mà nói là người ngoài.
Bạch Cốt nói xong, đột nhiên trầm tư:
- Nhưng khí tức trên người ba cô gái này dường như có chút quen thuộc.
- Ông xác định?
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Chi bằng đoán thử xem?
Ánh mắt bạch Cốt rơi xuống người Tiểu Thanh đầu tiên:
- Ừm, con rắn nhỏ, là con rắn vẫn luôn tranh cãi với gia hỏa Tổ Long.
Tần Mục xấu hổ. Thiên Xà Viễn Cổ trong ấn tượng của Bạch Cốt chỉ là một con rắn nhỏ.
Tiểu Thanh cũng kinh ngạc nhìn Bạch Cốt. Cô có thể đoán ra người này tuyệt đối là cường giả thời Viễn Cổ, thậm chí còn có khả năng là Tổ Thần.
Ánh mắt Bạch Cốt rơi xuống người Nam Cung Lâm:
- Ồ, cơ thể Luân Hồi. Khó trách. Nếu như cô ta hợp thể với con nha đầu kia, tương lai sẽ là một Tổ Thần Luân Hồi.
- Ông và Luân Hồi Tổ Thần cùng thời kỳ sao? Ông biết gì về người đó?
Tần Mục hỏi.
- Tổ Thần Luân Hồi xem như là vãn bối của ta. Ta cũng không rõ lắm lịch sử phát triển của y. Nhưng năm đó cũng đã cùng liên thủ kháng địch.
Ba cô gái đồng thời hít một hơi khí lạnh. Cùng Tổ Thần Luân Hồi liên thủ kháng địch?
- Còn người này? Chắc ông cũng quen chứ?
Tần Mục chỉ Hoa Trường Hận.
- Ừm, lần trước ta đã từng đụng phải một vãn bối dùng cầm, đã chỉ điểm cho y mấy chiêu. Trên người nha đầu này có khí tức của người nọ.
Trang 86# 4
Vãn bối mà Bạch Cốt nói, chẳng lẽ là Cầm tổ tông sư?
- Tên kia rất giỏi, dùng cầm nhập đạo, đạt đến tu vi Chí Tôn đỉnh phong. Đáng tiếc, khi đó Luân Hồi Tổ Thần vẫn còn trên đời, y không có biện pháp đột phá gông cùm, bước vào Tổ Thần chi cảnh.
Bạch Cốt dường như có chút tiếc hận.
Khi Luân Hồi Tổ Thần chứng đạo ở Hỗn Độn giới, đã đem toàn bộ quy tắc của Hỗn Độn giới nhét vào bản thân. Còn Cầm tổ tông sư dưới ảnh hưởng của Luân Hồi Tổ Thần đã không cách nào đột phá được Tổ Thần.
- Không nghĩ đến lai lịch của ông lại không đơn giản như vậy.
Tần Mục vỗ vào cơ thể Bạch Cốt. Tuy nói người này lợi hại, nhưng hắn cũng không cần quá khúm núm, cứ đối đãi ngang hàng là được.
- Nói là được rồi, không cần phải vỗ. Xương cốt này mà bị cậu đập vài cái đã muốn rời ra từng mảnh.
Bạch Cốt đẩy tay Tần Mục ra, vẻ mặt mất hứng.
Tiểu tử này không biết kính già yêu trẻ rồi.
- Lúc trước ông lợi hại như vậy, tất phải có danh xưng của mình chứ?
Bạch Cốt nói:
- Nói ra sợ làm các người sợ thôi. Tạm thời không nói cho các người biết.
Tần Mục khinh bỉ nói:
- Nếu ông ngon như vậy, cũng không bị bức rơi vào bộ dạng này.
- Đó là bởi vì…Được rồi, có nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu. Kẻ địch mà chúng tôi đối mặt há các người có thể tưởng tượng được.
- Cũng không nhất định. Tuy tôi chưa trải qua những điều ông đã trải qua, nhưng những thứ mà tôi biết chưa chắc đã thua ông.
Tiểu Thanh không phục.
Bạch Cốt kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh, lập tức cười nói:
- Tiểu nha đầu, khoác lác cũng cần xé nháp sao?
- Khoác lác?
Tiểu Thanh khinh thường nói:
- Nơi chứng đạo Tổ Thần của Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới hơn phân nửa chính là Hỗn Độn hư không. Muốn biết thân phận của ông, tôi chỉ cần đến Hỗn Độn thiên cung là có thể điều tra ra được. Bên trên nhất định là có ghi chép lại.
- Cái gì? Cô có thể đến Hỗn Độn thiên cung?
Lúc này Bạch Cốt bắt đầu kích động:
- Tiểu nha đầu, tại sao cô lại biết Hỗn Độn thiên cung? Chẳng lẽ cô là người của Hỗn Độn thiên cung? Không thể nào? Tại sao cô có thể tùy tiện ra ngoài như vậy được?
Thân là Tổ Thần, nhưng lại kích động thành như vậy, đủ để cho thấy địa vị của Hỗn Độn thiên cung trong lòng ông ta không kém gì cây Sinh Mệnh.
- Đương nhiên, tôi có quan hệ rất tốt với cung chủ Hỗn Độn thiên cung.
- Cái này…
Bạch Cốt bán tín bán nghi.
Nhưng có một câu thà rằng tin còn hơn không tin. Thái độ của Bạch Cốt đối với Tiểu Thanh lập tức tốt hơn.
- Nha đầu, cô có thể mang tôi đến thiên cung không?
- Không được, cung chủ nói người ngoài không thể vào. Lúc trước cho các người chứng đạo ở Hỗn Độn hư không đã là nể mặt lắm rồi.
Thấy Tiểu Thanh nói rất rõ ràng, Bạch Cốt mơ hồ đã tin tưởng cô thật sự có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Hỗn Độn thiên cung là nơi đặc biệt nhất trong thiên địa, cũng là nơi không thể nhìn thấy.
Siêu thoát lục giới, không tại ngũ hành, không bị bất luận cái gì khống chế.
Tuy năm đó có rất nhiều người chứng đạo Tổ Thần ở Hỗn Độn hư không, nhưng chưa từng có người nào đến Hỗn Độn thiên cung, cho nên không ai biết được vị trí cụ thể của nó.
Lúc trước, Vận Mệnh Tổ Thần được xưng là chưởng khống vận mệnh luân hồi, nhưng trên đời có hai thứ cấm kỵ ông ta không cách nào đụng vào.
Một là thiên đạo, hai là Hỗn Độn thiên cung.
- Nha đầu, không đến Hỗn Độn thiên cung cũng được, cô có thể nói cho ta biết tình huống bên trong Hỗn Độn thiên cung được không?
- Không được, cái này thuộc cơ mật.
Bạch Cốt muốn nổi khùng. Đây không phải là muốn người ta chết vì thèm sao?
- Tiểu Thanh, cung chủ Hỗn Độn thiên cung là ai? Chẳng lẽ là Tử nhi?
Tần Mục hỏi.
- Thế anh bảo là ai?
Tiểu Thanh trả lời lập lờ nước đôi.
Tần Mục muốn điên lên. Rốt cuộc là phải hay không phải?
- Tiểu tử, cậu cũng biết Hỗn Độn thiên cung?
Bạch Cốt ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
- Giọng điệu gì thế? Bộ tôi biết Hỗn Độn thiên cung thì kỳ lắm à?
Tần Mục khó chịu nói:
- Cung chủ Hỗn Độn thiên cung là người của tôi mà.
- Nói hươu nói vượn.
Bạch Cốt căn bản không tin.
Tần Mục là quân cờ mà Vận Mệnh Tổ Thần và Thời Không Tổ Thần tuyển định. Theo lý không nên có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Nếu thật sự có quan hệ, hai tên gia hỏa Vận Mệnh và Thời Không còn dám hành động như vậy sao?
Lúc trước bọn họ cũng nhờ có ân huệ của Hỗn Độn thiên cung mới được chứng đạo Tổ Thần.
- Được rồi, không nói cái này với ông nữa. Tôi có một việc muốn hỏi ông.
- Việc gì?
Bạch Cốt khó có lúc nhìn thấy Tần Mục nghiêm trang như vậy.
- Ông đã từng đi qua khe Vĩnh Hằng chưa?
Tần Mục cho rằng, lão gia hỏa đã đợi chỗ này không biết bao nhiêu lâu, đối với mật cảnh thần bí phải hiểu hơn so với bất luận kẻ nào.
- Đương nhiên rồi, ta vẫn thường xuyên đi tiểu vào đó, như thế nào?
Bạch Cốt nói.
- Biến, tôi hỏi nghiêm chỉnh đấy.
Tần Mục tức giận nói.
- Cậu cho rằng lão phu là cậu sao? Lão phu gần đây rất đứng đắn.
Trán Tần Mục nổi đầy hắc tuyến, hỏi:
- Vậy ông có biết khe Vĩnh Hằng là chỗ nào không?
- Biết, Tiểu Nghê Thường niết hóa ở đó, khiến ta thương tâm cả một thời gian.
- Tiểu Nghê Thường, đồ đệ của Vận Mệnh Tổ Thần?
- Ồ, cậu cũng biết sao?
Bạch Cốt thoáng kinh hãi, lập tức giận dữ nói:
- Thiên tư của Tiểu Nghê Thường thậm chí còn muốn siêu việt hơn cả Vận Mệnh Tổ Thần. Đáng tiếc….
Tần Mục âm thầm gật đầu. Xem ra Khương Hi Doanh đã có được tin tức chính xác.
- Thế Chân Linh Thiên Thư đâu?
Tần Mục hỏi:
- Đế nữ của Thiên Ngoại Thiên bảo tôi và cô ấy tiến vào khe Vĩnh Hằng, tìm kiếm Chân Linh Thiên Thư. Nhưng ông thường xuyên đến chỗ đó, khẳng định biết rõ Chân Linh Thiên Thư nằm ở đâu.
- Hay là nói, Chân Linh Thiên Thư đã bị ông lấy rồi?
Bạch Cốt liếc mắt nhìn Tần Mục:
- Không. Chân Linh Thiên Thư đã bị người ta cầm đi rồi. Các người tìm không thấy đâu.
- Một vạn năm trước?
Tần Mục bình tĩnh hỏi.
Bạch Cốt cả kinh:
- Cậu biết sao?
- Xem ra là đúng rồi. Tôi biết người đã lấy Chân Linh Thiên Thư. Trước đó tôi đã cảm thấy quyển sách đó không đơn giản, thì ra là thế.
Tần Mục nghĩ thầm quả nhiên là hắn đã đoán đúng.
Khi Khương Hi Doanh nói ra Chân Linh Thiên Thư, hắn đã nghĩ đến Linh bảo của Tiêu Hậu, quyển sách biết nói chuyện.
Chân Linh Thiên Thư đã sớm trở thành đồ vật của Tiêu Hậu.
- Chân Linh Thiên Thư là linh bảo cấp bậc gì vậy? Rất lợi hại phải không?
- Đương nhiên là lợi hại rồi. Chân Linh Thiên Thư biểu hiện ra cũng chỉ là Linh bảo tiên thiên, nhưng đẳng cấp của nó thì không ai biết được. Cho dù là Vận Mệnh Tổ Thần cũng không biết lai lịch của Chân Linh Thiên Thư.
Tần Mục sững sờ. Hắn còn tưởng rằng Chân Linh Thiên Thư là linh bảo Vận Mệnh Tổ Thần luyện hóa, thì ra không phải như vậy.
- Như vậy Chân Linh Thiên Thư vô cùng có khả năng là Hỗn Độn linh bảo siêu việt còn tồn tại?
Bạch Cốt bắt đầu nghiêm túc đáp:
- Không hề nghi ngờ.
- Tôi hiểu rồi.
Tần Mục khẽ gật đầu. Cơ duyên của Tiêu Hậu thật đúng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Cô đã có được Thất Tinh Hồn Ngọc, Chân Linh Thiên Thư, mà còn có một Dạ U Liên.
Thành tựu trong tương lai của người phụ nữ này tuyệt đối không giới hạn.
Tuy nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng, có đến khe Vĩnh Hằng cũng không còn ý nghĩa. Nhưng Tần Mục đối với tài nguyên Hỗn Độn vẫn không muốn buông tha.
Trang 86# 5
Vu Vũ Mai trải qua một phen thập tử nhất sinh, đã phát sinh sự khác biệt nghiêng trời lệch đất so với lúc trước, cả người toát lên một cảm giác thần thánh, khí tức mênh mông.
Vu Vũ Mai nhìn thấy Tần Mục, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Cô biết Tần Mục cứu cô, hơn nữa còn dung hợp cây Sinh Mệnh cho cô, mà cô thì biết rõ giá trị của cây Sinh Mệnh hơn bất cứ kẻ nào.
Chí bảo độc nhất vô nhị, hắn lại lấy ra cứu một người chẳng quen biết.
- Tần Mục, mạng của tôi là do anh cứu về, sau này có dặn dò gì, Vu Vũ Mai tôi nhất định chết cũng không từ chối.
- Cô có tâm này là tốt rồi.
Tần Mục gật đầu thỏa mãn:
- Nhưng cô vì bảo vệ Diễm Diễm mà chết, tôi cứu cô cũng là chuyện đương nhiên. Tôi còn phải cảm ơn cô đấy.
- Diễm Diễm?
Đối với xưng hô này, Vu Vũ Mai nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Còn Vu Linh Nhi thì há to miệng.
Chẳng lẽ cô thuận miệng nói vừa rồi là chó táp phải ruồi?
- Điện hạ, chị và hắn…
Vu Vũ Mai khiếp sợ không thôi.
Gương mặt Vu Diễm đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu. Đối với cô mà nói thì không có gì là không dám thừa nhận.
- Tốt rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Vu Linh Nhi vô cùng cao hứng, cười nói với Vu Diễm:
- Điện hạ, chị cũng đừng quên bà mai này đấy nhé.
- Cái gì mà bà mai? Em đang nói bậy.
Vu Diễm tức giận nhìn chằm chằm Vu Linh Nhi.
- Mặc kệ có phải là nói bậy hay không, chuyện của hai người là chuyện tốt. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
- Được rồi, các người ở lại đây vài ngày đi. Tôi phải ra ngoài một chuyến.
Vu Diễm hỏi:
- Đến khe Vĩnh Hằng?
- Ừm.
Tần Mục gật đầu.
- Không phải nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tiểu Thanh khó hiểu hỏi:
- Tại sao vẫn còn muốn đi?
- Chúng ta biết thì đám người Khương Hi Doanh cũng biết. Anh đi cùng với bọn họ, Chân Linh Thiên Thư không lấy được, anh nhất định phải lấy Hỗn Độn nguyên liệu.
Tiểu Thanh nghe xong, lập tức trừng mắt:
- Anh đúng là không biết xấu hổ.
- Có sao đâu? Hỗn Độn nguyên liệu rất khó có được.
- Anh lấy Hỗn Độn nguyên liệu là cho Thiên Duyệt Cầm?
Tiểu Thanh chưa từng gặp qua Cung Y Y, nhưng đã từng nghe Tần Mục nói qua không ít lần, không khỏi có chút ghen ghét:
- Cũng chưa từng thấy anh để bụng với em như vậy.
- Ơ, đấy là vì Thiên Duyệt Cầm cần dùng. Nếu em cần cái gì, anh cũng sẽ tìm giúp em.
Tiểu Thanh hừ một tiếng:
- Tự mình nói ra và anh chủ động đi tìm khác nhau rất xa.
Tần Mục bất đắc dĩ:
- Được rồi, đừng giận nữa. Chờ anh từ khe Vĩnh Hằng trở về, anh sẽ mang em đến Bạch Đế Tinh.
Tần Mục đến tìm Khương Hi Doanh, nói mình đồng ý đến khe Vĩnh Hằng cùng với bọn họ.
Khương Hi Doanh lập tức mừng rỡ không thôi. Có một cường giả như Tần Mục giúp đỡ, lần này xông vào khe Vĩnh Hằng, xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.
- Cô đừng cao hứng quá sớm. Tôi muốn nói rõ một điều:
Tần Mục thản nhiên nói:
- Khe Vĩnh Hằng đã nhiều năm không có ai đi vào, ai cũng không dám khẳng định bên trong đã xảy ra cái gì. Chân Linh Thiên Thư có còn ở đó hay không. Vạn nhất Chân Linh Thiên Thư bị người ta lấy mất, hoặc biến thành một đống giấy vụn, vậy thì không phải do tôi. Hỗn Độn nguyên liệu vẫn phải thuộc về tôi.
- Mật cảnh thần bí còn chưa mở ra, khe Vĩnh Hằng không thể có người ra vào. Về phần biến thành giấy lộn lại càng vô căn cứ.
Khương Hi Doanh cười nói:
- Tần công tử, chỉ cần chúng ta tiến vào khe Vĩnh Hằng, mặc kệ có thu hoạch hay không, tôi cũng sẽ hai tay dâng Hỗn Độn nguyên liệu cho cậu.
- Đây là cô nói đấy. Vậy thì đi thôi.
Trước khi đến đây, Tần Mục cũng đã hỏi qua Bạch Cốt về sự nguy hiểm của khe Vĩnh Hằng, nhưng lão gia hỏa này nghĩ cả nửa ngày, còn nói có một lần đi tiểu không cẩn thận rớt xuống khe, thiếu chút nữa ngã chết. Đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất của ông ta.
Tần Mục nghe xong liền im lặng, cũng lười hỏi lại. Bộ dạng hiện tại của Bạch Cốt, thực lực căn bản không bằng hắn.
Bạch Cốt có thể qua lại ở khe Vĩnh Hằng, hắn lại càng không thành vấn đề.
Khương Hi Doanh đã đến một lần, quen việc dễ làm, cứ một đường mà đi.
Hai ngày sau, bốn người nhìn thấy một cây cầu. Phía dưới cây cầu là một dòng sông màu đỏ.
- Chính là chỗ này. Lần trước năm người chúng tôi đến đây liền bị gây khó dễ.
Khương Hi Doanh bắt đầu ngưng trọng nhìn Viên Hải, Đạo Viễn, rồi lại quay sang nhìn Tần Mục.
- Đế nữ, cây cầu kia không thể đi sao?
Viên Hải và Đạo Viễn suy nghĩ thật lâu rồi hỏi.
Khương Hi Doanh lắc đầu, hỏi Tần Mục:
- Cậu thấy thế nào?
Tần Mục im lặng, tâm tư của hắn không ở trên cây cầu mà là dòng sông màu đỏ bên dưới.
Con sông nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao, giống như dưới đáy sông có một con cự thú ác ma, mở cái miệng thật lớn ẩn núp, chỉ chờ con mồi mắc câu.
Hắn nhặt một hòn đá cuội bên cạnh, ném xuống dòng sông.
Phù phù.
Nước sông màu đỏ văng lên, tạo thành gợn sóng, sau đó khôi phục như bình thường.
Chẳng có gì phát sinh.
- Con sông này nhìn qua rất bình thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ. Tiểu tử, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.
Viên Hải cười nhạo.
Nhưng ánh mắt Khương Hi Doanh sáng lên, hỏi Tần Mục lần nữa:
- Cậu đã nhận ra được điều gì?
- Bên dưới con sông có thứ gì đó, hơn nữa linh trí còn không thấp. Biết rõ vừa rồi là tôi thăm dò, nên không có động tĩnh.
- Có thứ gì?
- Tôi làm sao biết?
Tần Mục tức giận nói:
- Lần trước các người hẳn đã đến cây cầu này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc đó, khi chúng tôi vừa mới lên cầu, con sông màu đỏ bên dưới lập tức sôi lên. Con sóng vọt cao đến mấy chục trượng, hơn nữa còn có tính ăn mòn, ngay cả Chí Tôn cũng khó mà chống cự.
Khương Hi Doanh vẫn còn sợ hãi, nói:
- Cũng may chúng tôi cẩn thận, vội lui xuống. Nếu chỉ cần chậm một chút, sẽ có người chết ngay.
Viên Hải và Đạo Viễn nhìn nhau, nhưng trong lòng không tin, cho rằng Khương Hi Doanh đang nói ngoa.
Mà trên thực tế, nói bọn họ không tin Khương Hi Doanh, chi bằng nói bọn họ không muốn bị mất mặt.
Bởi vì Tần Mục nhìn ra được tình huống bên dưới huyết hà, còn bọn họ thì chẳng phát hiện được điều gì.
- Đế nữ, năm người lần trước hẳn thực lực quá thấp, bây giờ cứ để tôi dọn đường cho.
Viên Hải không phục, nhảy lên trên cầu.
- Viên…
Khương Hi Doanh muốn ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
An nhàn quá khiến con người bị mất phương hướng.
Viên Hải từ khi du sơn ngoạn thủy đến nay, chẳng bao giờ gặp qua hiểm cảnh, đại khái cho rằng trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được tính mạng của ông ta, cho nên mới tự đại mù quáng như vậy.
Viên Hải cẩn thận bước lên cầu vài bước, đồng thời cảnh giác với huyết hà bên dưới.
Một lát sau, trong lúc ông ta bình tĩnh lại, đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm trí mạng.
Chỉ thấy con sông vốn không hề có gì nguy hiểm xoáy lên một con sóng cao hơn mười trượng, bao phủ cây cầu, cuốn luôn cả Viên Hải.
Trang 86# 6
Khương Hi Doanh biến sắc. Cô biết rất rõ sự đáng sợ của những con sóng trong huyết hà, như muốn thấm vào trong máu.
Đạo Viễn ở bên cạnh liền nhảy lên, phóng ra một quyển trục.
Quyển trục mở ra, kim quang lóe lên, chui vào trong huyết hà.
Xùy xùy.
Con sóng lại sôi trào mãnh liệt hơn, rất nhanh phun quyển trục ra ngoài.
Đạo Viễn bắt lấy quyển trục, nhảy lên bờ bên cạnh, thả Viên Hải từ trong quyển trục ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Viên Hải đầy máu, quần áo bị hủy hết, cơ thể có vài chỗ bị ăn mòn. Đường đường Chí Tôn một đời, lần đầu tiên bị sợ hãi như vậy.
- Thật đáng sợ.
Gương mặt Viên Hải lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa rồi nếu không có Đạo Viễn xuất thủ cứu giúp, ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.
- Viên thúc thúc, cháu đã nói rồi, chỗ này không thể không cẩn thận.
Khương Hi Doanh trách.
- Thật có lỗi, Đế nữ, là ta quá lỗ mãng rồi.
Khương Hi Doanh khoát tay, nhìn Tần Mục:
Ở chỗ này, không có mấy người không biết Tần Mục.
Ngọc Phi Vũ nghiến răng, nhưng lại kềm chế tối đa.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt có vẻ phức tạp, một đôi mắt đẹp ngóng nhìn Tần Mục, trong chốc lát ánh mắt dừng lại phía sau lưng Tần Mục, cô nhìn Vu Diễm, đột nhiên sắc mặt sững lại một chút.
Ngọc Phi Vũ còn chưa chú ý, Nam Cung Nguyệt là người đầu tiên chú ý tới, cô gái ấy có phải là...
Cùng cô là người đầu tiên chú ý tới Vu Diễm chính là Gia Cát Tống. So với Tần Mục, ấn tượng của Vu Diễm càng khắc sâu trong lòng anh ta hơn.
Đó đáng ra đã là con mồi trên tay anh ta, đáng tiếc lại để cho cô gái chạy thoát.
Chính xác mà nói, lần trước Vu Diễm đột nhiên phát cuồng, người chạy trốn là mình.
- Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!
Sắc mặt Bỉnh Chí Trung cùng Can Trường Viễn lạnh lùng, cũng chỉ có họ dám tỏ vẻ bất mãn với Tần Mục.
Tất cả mọi người ở đây biết rõ Tần Mục có một vị Chí Tôn hậu thuẫn, cho nên mọi người không dám mạo phạm.
Chẳng qua Bỉnh Chí Trung và Can trường Viễn là sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, có địa vị tuyệt đối, mặc dù là Chí Tôn của ngoại giới cũng phải khách khí với bọn họ.
Tần Mục quét mắt nhìn hai người, lãnh đạm nói:
- Hôm nay tôi đến đây không phải tìm các người, tôi khuyên các người tốt nhất đừng tự đòi mất mặt!
- Cậu nói cái gì vậy?
Cam Trường Viễn giận dữ quát.
Nhưng Tần Mục lại không hề để ý hai người đó, ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên người của Gia Cát Tống, nói giọng lành lạnh:
- Anh biết hôm nay chúng tôi đến đây làm gì không?
- Tạm thời tôi không biết, nhưng tôi rất muốn biết.
Gia Cát Tống không hổ là người đứng đầu của Bát Đại Thiên Kiêu, anh ta rất bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt anh ta thì sắc mặt cũng không thay đổi.
- Tôi sợ khi tôi nói ra, mà anh vẫn không biết thôi!
- Vậy sao?
Gia Cát Tống mỉm cười.
- Anh còn cười được sao?
- Vì sao tôi lại không thể cười? Cậu muốn giết tôi, chỉ sợ là không dễ dàng như cậu tưởng!
Tần Mục làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tôi không ngờ anh cũng tự biết thân biết phận quá chớ. Anh còn biết rõ tôi tới đây là muốn lấy đi tính mạng của anh.
- Gặp cô ấy, tôi không còn gì không hiểu nữa hết.
Gia Cát Tống trầm mặc rồi nhẹ đưa ánh mắt nhìn Vu Diễm.
Hai mắt của Ngọc Phi Vũ lúc này cũng tỏa sáng, bất kể như thế nào, mặc kệ phương diện nào, Vu Diễm vẫn là người có sức hấp dẫn sâu sắc nhất đối với anh ta.
Anh ta vừa không muốn buông tha cho Nam Cung Nguyệt, nhưng nói thật địa vị của Nam Cung Nguyệt trong lòng anh ta còn xa mới bằng được của Vu Diễm.
- Nói thế nghĩa là anh đã sẵn sàng đền mạng?
Tần Mục nghiền ngẫm mà nhìn Gia Cát Tống:
- Những thứ khác không nói, người này tâm tính quả đúng là không kém, sau này trưởng thành có thể là một nhân vật.
Đương nhiên, anh ta cũng phải sống được qua đêm nay đã.
Tần Mục cũng không vội giết Gia Cát Tống, hắn đã từng nói giết một người là không đủ!
- Vô liêm sỉ, chẳng lẽ cậu đến nơi này là để giết Tống thiếu?
Cha con Ngọc Gia là Ngọc Sùng cùng với Ngọc Phi Vũ nhảy ra ngoài, chắn trước mặt Gia Cát Tống, với một bộ mặt đầy căm phẫn, làm như muốn bảo vệ Gia Cát Tống.
Ngọc Sùng đã trở mặt với Tần Mục, vì anh ta suy nghĩ là làm như vậy mới có thể bảo toàn Ngọc gia, và nịnh bợ Gia Cát gia, không nghi ngờ gì đó là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Ngọc Phi Vũ tất nhiên là không cần nói nhiều lời, gã ước rằng Tần Mục chết sớm một chút.
- Xem ra Ngọc gia các người cũng muốn tìm ngược đãi?
Ánh mắt Tần Mục nhìn bọn họ vô cùng lạnh lẽo.
Ngọc Sùng và Ngọc Phi Vũ đều cảm thấy khí lạnh toát ra từ ánh mắt Tần Mục, khiến cho họ lạnh cả người.
Tần Mục mặc dù có Chí Tôn hậu thuẫn, nhưng Gia Cát gia cũng không phải dễ khinh thuờng, vì thực lực của Thần Cơ Chí Tôn thật ra mạnh hơn Hắc Phong bà bà một chút.
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, Gia Cát gia là người cầm đầu của liên minh, lại có mối quan hệ thân thiết với Vô Lượng Sơn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Thần Cơ Chí Tôn nếu muốn đánh nhau với Hắc Phong bà bà, thì Phiêu Miểu Chí Tôn, Vô Lượng Chí Tôn kết hợp với Đế Hồng Chí Tôn đều sẽ ra tay.
Tần Mục nếu muốn trêu chọc Gia Cát gia, chỉ là muốn chết mà thôi!
Gia Cát Tống mặt không đổi sắc, nói với Tần Mục:
- Tần huynh, nghe nói Hắc Phong Chí Tôn luôn nghe theo lời của cậu. Cậu muốn giết tôi, chắc có đem bà bà theo bên người nhỉ, nếu đã như vậy, sao không để cho bà bà trực tiếp hiện thân?
Không có ai có thể tin là một gã Chí Tôn lại có thể răm rắp nghe lời một tên nhóc con, lại còn tôn hắn làm chủ nhân. Gia Cát Tống cho rằng Hắc Phong Chí Tôn đã nợ hắn một ân tình nào đó, hoặc là giữa hai người có một giao ước.
Nhưng mặc kệ là nợ một ân tình hay là có một hiệp ước giữa hai người, anh ta không tin Hắc Phong Chí Tôn sẽ nghe lời Tần Mục mà giết mình.
Bởi gì giết anh ta thì người Gia Cát gia sẽ không bỏ qua cho bà bà, bà bà cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Lấy tính mạng của anh, tự tôi làm là được rồi.
- Nói cách khác là Chí Tôn chưa đến?
Gia Cát Tống nở nụ cười, tới là khinh miệt, anh ta tự cho là mình nghĩ quá đúng, quá chính xác và tự hào vì điều đó.
- Đúng vậy, bà bà không tới!
Khi Tần Mục thừa nhận, mọi người nhìn nhau, trong đầu đều đang nghĩ giống nhau.
Nếu như không có Chí Tôn ở bên cạnh thì Tần Mục có gì đáng sợ nữa?
Gia Cát Tống nhìn mọi người một cái lập tức vài người ngầm hiểu, ngăn ở cửa ra vào, bao vây Tần Mục vào giữa, có xu thế muốn bọc đánh Tần Mục.
Tần Mục sửng sốt một chút, lập tức nghiền ngẫm mà cười:
- Còn chuẩn bị giãy giụa à?
Hôm nay Bát Đại Thiên Kiêu tề tụ, mà Bát Đại Thiên Kiêu lại lần lượt thuộc về tám gia tộc. Lúc này ở trong Vọng Giang lâu, nếu tính cả Ngọc Sùng và Nam Cung Hạc thì có chừng bảy tám tên Thần Vương Cảnh đỉnh phong.
Đội hình này, cho dù có đối mặt với Chí Tôn, so ra cũng có vài phần lực lượng.
- Người cố gắng gãy giụa chỉ sợ là cậu mới đúng?
Nam Cung Hạc cũng lộ ra một tia sát ý đối với Tần Mục.
Một mình ông ta thì có lẽ không dám đắc tội với Tần Mục, nhưng nhiều người như thế này khiến cho ý hận đối với Tần Mục tăng cao.
- Cha ơi, chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu không chị con biết phải làm sao đây?
Nam Cung Nguyệt cực lực khuyên can.
- Hừ, cũng vì chị của con nên cha mới muốn giết hắn , chị của con bị hắn bỏ bùa mê rồi.
- Nam Cung gia chủ, ông sinh ra một cô con gái tốt, nhưng sao chính ông lại có tầm nhìn thiển cận thế?
Tần Mục cất giọng mỉa mai.
Nam Cung Lâm có được thân thể Luân Hồi, thiên phú kinh người, đáng tiếc lại có một người cha như vậy, nếu như cô còn tiếp tục ở lại Nam Cung gia, sẽ phải chịu nhiều hạn chế.
Bởi vì vận mệnh của Nam Cung Lâm hơn năm mươi phần trăm cũng giống như Nam Cung Nguyệt, sẽ vì gia tộc mà làm vật hy sinh cho mối quan hệ thông gia.
Bắt một người có thể chất tương tự với Luân Hồi Tổ Thần đi bắt nối quan hệ thông gia với một “thiên tài”, nghe mà thấy tức cười.
- Theo ý của cậu, nhìn như thế nào mới không gọi là thiển cận?
Nam Cung Hạc khinh thường hỏi hắn.
- Tôi không cần giải thích với ông, bởi vì tôi hôm nay không phải đến để thuyết giáo cho ông, mà là tới đây để giết người, ông rất may mắn, có một người con gái tốt, cho nên hôm nay mặc dù ông có quyết định sai lầm, tôi cũng không định làm khó dễ ông.
- Ông cút đi!
Vừa nói xong, chỉ kịp nhìn thấy Tần Mục vung một tay lên, Một đường ánh sáng màu tím hiện ra.
Bành!
Thân hình cực lớn của Nam Cung Hạc giờ hoàn toàn sụp đổ, quần áo vỡ vụn, bị một cỗ lực cực mạnh đến từ Tần Mục đánh bay ra ngoài, phá vỡ luôn cửa sổ.
Trong chớp mắt, mọi người đứng ngây như phỗng, không cách nào phục hồi tinh thần khi vừa trải qua biến cố dữ dội này.
Tần Mục bước nhẹ nhàng, chậm rãi, bước chân có vẻ nhàn nhã, ánh mắt khẽ quét lên từng người. Hắn lãnh đạm nói:
- Nam Cung Hạc có thể đi, nhưng mấy người hình như không được may mắn như ông ta đâu.
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi bước.
Thực lực Nam Cung Hạc không thua Ngọc Sùng bao nhiêu, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài một cách đơn giản.
Một ý niệm rất đáng sợ chưa từng có xẹt qua trong đầu mỗi người.
Tần Mục có một thuộc hạ cảnh giới Chí Tôn, thế còn thực lực bản thân của hắn ra sao?
Hắc Phong bà bà khuất phục trước Tần Mục, hắn nói gì nghe nấy, có phải đã nói thực lực của hắn đủ mạnh hay không?
Hắn cũng là Chí Tôn?
Ý nghĩa này rất nhanh bị mọi người đè ép xuống.
Nhưng rốt cuộc là vì suy nghĩ này vớ vẩn hay là vì bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm.
- Gia Cát Tống, người của Gia Cát gia chừng nào đến? Tôi sẽ chờ ở chỗ này.
Thanh âm Tần Mục phá vỡ sự trầm tĩnh.
Gia Cát Tống không còn ung dung như trước, thần sắc ngưng trọng:
- Anh chờ người Gia Cát gia chúng ta?
- Đương nhiên, nghe nói địa vị của anh ở Gia Cát gia rất cao. Bây giờ anh sắp chết rồi, tổng cũng nên có người đến viếng chứ?
Gia Cát Tống lạnh cả người, từ trong đáy lòng sinh ra một sự sợ hãi.
- Đúng là cuồng vọng. Có Âm Dương Sử ta đây, há để cho cậu càn rỡ.
Bỉnh Chí Trung đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Ông ta càng nhìn Tần Mục thì lại càng khó chịu.
- Trước đó tôi đã nói qua, chuyện chẳng liên quan gì đến các người, đừng tự làm mình mất mặt.
- Vừa rồi người nào đó đã nói người còn ở chỗ này sẽ không được may mắn như Nam Cung Hạc. Bây giờ lại nói là chuyện không liên quan đến chúng ta? Đây là đo can đảm à?
Cam Trường Viễn cũng bắt đầu lên tiếng. Ông ta cho rằng Tần Mục tất nhiên là phải kiêng kỵ cường giả Thiên Ngoại Thiên.
- Các người muốn nhúng tay vào sao?
- Tiểu tử, khi chúng ta xuất đạo, cậu còn không biết đang nghịch bùn ở đâu đấy. Trước mặt chúng ta mà muốn giở trò, cậu còn non lắm.
Cam Trường Viễn vênh váo:
- Đơn đả độc đấu, tôi chưa hẳn sợ cậu. Huống chi chúng tôi có nhiều người như vậy?
- Đơn đả độc đấu đúng không?
Tần Mục nói xong, thân hình lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cam Trường Viễn là người phản ứng đầu tiên, thần sắc thay đổi, muốn lui về sau.
- Đơn đả độc đấu còn muốn lui? Ông lui được không?
Tần Mục lăng không xuất hiện trước mặt Cam Trường Viễn, năm ngón tay mở ra, chụp vào đầu Cam Trường Viễn.
- Quỳ xuống cho tôi.
Một tiếng hét như lôi đình vang lên.
Oành.
Đầu gối Cam Trường Viễn khẽ cong xuống, chậm rãi quỳ xuống mặt đất.
Đương nhiên, đây không phải là ông ta tự nguyện, mà là ông ta không còn biện pháp kháng cự áp lực vô biên truyền xuống hai đầu gối của mình.
Mặt đất sụp đổ, hai xương bánh chè của Cam Trường Viễn lập tức nát bấy, cả người hoàn toàn tê liệt.
Bàn tay đột ngột xuất hiện, Cam Trường Viễn không kịp phản kháng. Những người khác lại càng không.
- Đáng chết.
Bỉnh Chí Trung thấy đồng bạn của mình bị thương, hai mắt đỏ bừng chỉ vào Tần Mục, quát:
- Cậu chắc chắn sẽ bị Thiên Ngoại Thiên trừng phạt.
- Đánh đi. Còn thiếu ông nữa thôi đấy. Vào đây luôn.
Tần Mục cách không một trảo, một lực trói buộc vô hình bao phủ Bỉnh Chí Trung.
Bỉnh Chí Trung kinh hãi, tập trung sức mạnh toàn thân để tránh thoát.
- Âm Dương chi kiếm, trảm cho ta.
Một thanh trường kiếm màu đen như mực lăng không xuất hiện, không ngừng chém xuống không gian quanh thân Bỉnh Chí Trung, dường như muốn chém đứt quy tắc trói buộc của Tần Mục.
Bốp.
Một bàn tay vung tới, khiến Bỉnh Chí Trung thất điên bát đảo. Thanh trường kiếm màu đen huyễn hóa ra cũng lập tức sụp đổ, trở thành tia lửa, tiêu tán vô hình.
- Chém cho tôi xem thử xem?
- Thiên Ngoại Thiên rất giỏi đúng không?
- Đúng là không biết xấu hổ.
Tần Mục vả vào mặt Bỉnh Chí Trung mười cái. Đầu Bỉnh Chí Trung như muốn lệch sang một bên, trong thời gian ngắn không thể khôi phục được.
Bành cước cuối cùng đá vào bụng Bỉnh Chí Trung, đạp bay ông ta đến một nơi khác, chẳng khác nào chó chết, không đứng dậy nổi nữa.
Trận chiến này chẳng có cảm giác đã mắt gì cả. Tần Mục hành hạ hai người chẳng khác nào đám người vô lại ngoài đường. Đánh vào đầu, vả miệng, đạp người, động tác muốn bất nhã bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nếu đổi lại là người không biết chuyện, chỉ cảm thấy trận chiến này rất nhàm chán.
Nhưng người ở chỗ này hoàn toàn không như vậy. Bọn họ đã bắt đầu hoảng sợ.
Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn đều là hai đại sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, thực lực còn muốn cao hơn cả Nam Cung Hạc. Nhưng bây giờ chỉ có thể mặc cho Tần Mục hành hạ, căn bản không có lực hoàn thủ.
- Ngọc Phi Vũ, Ngọc Sùng, hai người cũng muốn xen vào việc người khác phải không? Tôi thành toàn cho các người.
Một khi động thủ, căn bản không dừng lại được.
Tần Mục đạp hai chân, phân biệt đá vào người Ngọc Sùng và Ngọc Phi Vũ.
Ngọc Sùng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, nhưng Ngọc Phi Vũ dường như không bị lực trùng kích, chỉ thống khổ quỳ trên mặt đất.
- Mày…mày phế đi căn cơ của tao?
Ngọc Phi Vũ hoảng sợ kêu to.
Mọi người hít sâu một hơi. Bọn họ còn tưởng rằng Tần Mục ra tay với Ngọc Phi Vũ nhẹ hơn, không nghĩ tới đã trực tiếp phế đi Ngọc Phi Vũ.
- Loại phế vật như anh, bổn sự chẳng có nhiều, cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt, cút sang một bên đi.
Tần Mục tát Ngọc Phi Vũ thêm một cái nữa.
- Còn có ai ngứa da thì bước ra đây luôn đi. Tôi sẽ trị hết cho một đám các người.
Tiếng hét lớn này khiến cho Bát đại gia tộc không tự chủ được mà lui hai bước, không ai dám lên tiếng lần nữa.
Chí Tôn?
Trong lòng mọi người lại xuất hiện ý niệm đáng sợ đó. Nếu không phải Chí Tôn, tại sao Tần Mục có thể đánh mấy Thần Vương một cách dễ dàng như vậy?
Nhưng nếu thiên địa sinh ra một Chí Tôn, tất sẽ oanh động vô cùng. Phong hào do trời cao trao tặng, không thể không ai mà không biết Tần Mục.
Huống hồ Tần Mục mới bao nhiêu tuổi. Nói hắn là Chí Tôn, ai có thể tin đây?
- Không còn ai à?
Tần Mục nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa chính, hỏi:
- Các người chặn cửa là muốn làm gì?
- Tôi….chúng tôi muốn rời khỏi đây mà.
Hai người nói xong, liền chạy vội ra ngoài.
Trước kia bọn họ đã nhận được chỉ thị của Gia Cát Tống, chặn hết đường lui của Tần Mục, muốn bắt rùa trong hũ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực Tần Mục khủng bố như vậy, ai mà dám giúp đỡ Gia Cát Tống nữa chứ?
- Chạy trốn gấp như vậy làm gì? Để tôi tiễn các người một đoạn.
Tần Mục tiện tay chém ra hai đạo kiếm quang.
- Ah.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho mọi người trong phòng kinh hồn táng đảm.
- Gia Cát Tống, bây giờ đến phiên anh đấy. Cho anh thời gian nhiều như vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Ánh mắt Tần Mục rơi xuống người Gia Cát Tống.
Sắc mặt Gia Cát Tống trở nên vô cùng khó coi, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Sợ hãi. Một sự sợ hãi chưa từng có.
Mọi người trong thoáng chốc liền hiểu được chuyện gì đấy.
Nói cho cùng, mục đích chủ yếu Tần Mục đến đây cũng chỉ có Gia Cát Tống.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã biết được thực lực của Gia Cát Tống, nhưng hắn cũng không lập tức giết chết y.
Hắn muốn tra tấn y.
Ban đầu, Gia Cát Tống tự cho mình rất cao, căn bản chẳng thèm ngó tới Tần Mục.
Tần Mục vốn chỉ tiện tay đuổi Nam Cung Hạc đi, sau đó đánh Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn, bày ra thực lực không thể địch nổi của mình.
Mỗi một lần Tần Mục thể hiện thực lực, nội tâm Gia Cát Tống lại càng khủng hoảng một phần.
Đến lúc này, y có lẽ đã nằm ở ranh giới của sự sụp đổ.
Tần Mục nhìn Gia Cát Tống, mỉa mai nói:
- Sự ung dung của anh lúc trước đâu rồi?
Tâm trạng một khi đã rơi xuống, sẽ rất khó mà khôi phục lại. Gia Cát Tống căn bản không cách nào thừa nhận áp lực Tần Mục mang đến, vội bay người lên muốn chạy trốn.
- Muốn dùng loại tiểu xiếc này với tôi? Cút xuống đây.
Tần Mục cách không một trảo, Gia Cát Tống nặng nề ngã xuống đất.
Nhưng y không ngã xuống dưới chân Tần Mục mà là dưới chân Vu Diễm.
- Cho cô động thủ đấy.
Tần Mục nói.
Vu Diễm khẽ run lên, nhìn qua Gia Cát Tống trước mặt cô.
Cách đây không lâu, chính người này đã dồn cô vào tuyệt cảnh, còn trước mặt cô giết chết Vu Vũ Mai.
Lúc đó, cô hận không thể nghiền nát người này thành tro bụi. Hiện tại có cơ hội, cô có thể giết y rồi.
Cô giơ tay lên, có chút run run vì hưng phấn, nhưng rồi lại chậm chạp rơi xuống.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô còn nhân từ với y?
Tần Mục bước tới, kỳ quái hỏi:
- Chẳng giống cô lúc trước gì cả.
Nếu là Vu Diễm lúc trước, đã sớm một chưởng đánh chết Gia Cát Tống rồi, sẽ không bao giờ do dự.
- Đúng vậy, tôi đã không còn là Vu Diễm lúc trước.
Vu Diễm thở dài một hơi.
Lần này cô để Tần Mục hỗ trợ, chính là đã hạ quyết tâm, không muốn là mình lúc trước nữa.
- Hơ?
Tần Mục khó hiểu:
- Có ý gì vậy?
- Tôi…anh giúp tôi giết y đi. Lần này là anh đến là để giúp tôi mà.
Vu Diễm cúi đầu nói.
Tần Mục không rõ. Bây giờ tất cả mọi trở ngại đều không còn. Theo lý, cô phải cho cừu nhân một kích trí mạng mới đúng chứ?
Nhưng mặc kệ Vu Diễm đang suy nghĩ chuyện gì, cô đã yêu cầu, hắn chỉ cần động thủ là được.
- Đừng giết tôi. Các người không thể giết tôi. Nếu không, Thánh tổ sẽ không bỏ qua cho các người.
Gia Cát Tống chưa bao giờ cảm nhận được thời khắc tuyệt vọng như lúc này.
- Anh muốn nói Gia Cát Thần Cơ?
Tần Mục ngồi chồm hổm xuống, vỗ vào đầu Gia Cát Tống hai cái:
- Lúc trước cho anh thời gian, chính là để anh thông báo cho người của Gia Cát gia. Nhưng anh lại bày đặt giả bộ với tôi. Bây giờ, cho dù Gia Cát Thần Cơ có đến, cũng chẳng thay đổi được vận mệnh của anh đâu.
- Vậy sao? Đúng là thứ không biết trời cao đất rộng.
Đúng lúc này, một người mang theo chi uy thiên địa, nhảy từ Vọng Giang lâu xuống.
- Là Chí Tôn Thần Cơ?
Mọi người mừng rỡ không thôi. Cuối cùng cũng đã có Chí Tôn chạy đến.
- Thánh tổ, cứu mạng.
Gia Cát Tống giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, dốc sức hét lên, bất chấp hình tượng.
Gia Cát Thần Cơ nhìn thấy bộ dạng hậu bối của mình như vậy, trong lòng dâng lên một lửa giận không cách nào ngăn chặn.
- Buông y ra, bằng không thì ngươi sẽ chết một cách rất khó coi.
- Trước kia cũng có nhiều người nói với tôi như vậy. Nhưng không phải tôi vẫn còn sống rất tốt sao? Còn bọn họ thì chết hết. Ông có nghĩ đến hậu quả của những lời nói này không?
Khí thế Gia Cát Thần Cơ lạnh thấu xương, hàn khí bức người:
- Ta cũng muốn biết hậu quả của ta như thế nào.
- Muốn biết sao? Vậy thì đơn giản thôi.
Tần Mục nói xong, đầu ngón tay điểm ra một đạo kiếm quang.
Thần sắc Gia Cát Thần Cơ biến đổi, vội vàng hô:
- Khoan đã…
Xùy.
Kiếm quang xuyên thủng đầu Gia Cát Tống, khiến cho y chết ngay lập tức.
- Haiz, đáng tiếc, ông đã chậm một bước rồi.
Tần Mục lắc đầu.
- Đáng chết.
Gia Cát Thần Cơ nổi giận, đánh một chưởng về phía Tần Mục.
Tần Mục thản nhiên ngẩng đầu, giơ tay ngăn cản một phát.
Oành.
Dư âm ảnh hưởng khiến Vọng Giang lâu trở thành một đống phế tích.
- Hắn ngăn được một kích của Chí Tôn? Chẳng lẽ hắn là Chí Tôn thật sao?
Nhìn thấy cảnh tượng rúng động trước mắt, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tần Mục không chỉ ngăn được, mà còn ngăn một cách nhẹ nhõm.
- Ông chỉ có chút năng lực đó thôi sao?
Tần Mục mỉa mai.
- Ta thấy ngươi quả nhiên là không muốn sống nữa.
Khí thế Gia Cát Thần Cơ tăng cao.
Nhưng cho dù khí thế có tăng lên thế nào, cũng không che giấu được sự khủng hoảng trong lòng.
Tần Mục có thể ngăn được một kích của ông, khiến ông vừa khó hiểu vừa kinh hãi.
- Gia Cát huynh, có chuyện gì mà tức giận như vậy? Vọng Giang lâu là một nơi tốt, bị phá hủy như vậy thì có chút đáng tiếc.
Đúng lúc này, ba đạo khí tức cường đại xuất hiện. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy Chí Tôn Phiêu Miễu, Tuần Chính Kỳ và Luyện Hồng Dương xuất hiện.
Lúc này đã có bốn Chí Tôn tề tựu.
- A, mọi người đến rồi, không uổng công tôi chờ các người lâu như vậy.
Tần Mục ung dung nói.
- Tần công tử đang chờ chúng tôi?
Chí Tôn Phiêu Miểu khó hiểu hỏi.
- Ừm, nhiều người thì mới náo nhiệt.
Chí Tôn Phiêu Miểu cười nói:
- Có chuyện gì náo nhiệt? Có thể nói cho chúng tôi nghe không?
- Phiêu Miểu huynh, tiểu tử này đã giết Tống nhi. Hôm nay, ta nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn. Ta không biết Hắc Phong Chí Tôn có xuất thủ hay không, ngươi giúp ta lưu ý một chút.
Gia Cát Thần Cơ oán hận nói.
Chí Tôn Phiêu Miểu trầm ngưng, cũng không trả lời.
Nhưng Tuần Chính Kỳ lại lạnh nhạt nói:
- Chí Tôn Thần Cơ cứ yên tâm. Tên tặc tử này sớm nên đền tội rồi. Nếu Chí Tôn Hắc Phong ra tay, ta và sư huynh sẽ giúp ngươi ứng phó.
Gia Cát Thần Cơ nghe xong, trong lòng cũng yên tâm hơn.
- Đợi một chút, có phải có hiểu lầm gì đó rồi hay không? Để tôi nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Chí Tôn Phiêu Miểu muốn đứng ra hòa giải.
- Hừ, hắn giết Tống nhi là thật. Còn có cái gì hiểu lầm nữa chứ?
Chí Tôn Phiêu Miểu không để ý đến Gia Cát Thần Cơ, quay sang hỏi Tần Mục:
- Tần công tử không định giải thích sao?
- Cần gì phải giải thích? Tôi giết đâu chỉ có một mình Gia Cát Tống. Ban đầu, khi còn ở khu vực Hắc Ám, tôi còn giết thêm một người của Gia Cát gia. Có vẻ là em trai của gia chủ Gia Cát gia thì phải, là thúc thúc của Gia Cát Tống.
- Cái gì? Thì ra là ngươi?
Gia Cát Thần Cơ lại càng nổi giận không thôi.
Chí Tôn Phiêu Miểu cũng cau mày:
- Tần công tử chẳng lẽ là người của Bạch Đế Tinh?
Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới sắp khai chiến. Tu vi Tần Mục cao như vậy, tất sẽ trở thành chiến lực đỉnh cấp cho Bạch Đế Tinh.
Nếu để hắn trở lại Bạch Đế Tinh, tương lai nhất định sẽ còn gặp trên chiến trường. Chi bằng giết hắn hôm nay luôn.
- Tần Mục, người kia là do anh giết?
Vu Diễm đột nhiên kêu lên.
Tần Mục quay lại đáp:
- Đúng vậy, xin lỗi. Người mà Gia Cát gia nhằm vào chính là anh. Chỉ là làm liên lụy ba người phải chịu ủy khuất lâu như vậy.
Tâm Vu Diễm trở nên rối loạn. Nửa năm qua cô chịu sự tra tấn như vậy, đều là do Tần Mục mang đến cho cô.
Nhưng trong lòng cô một chút cũng không so đo. Cái mà cô quan tâm lúc này chính là những chuyện Tần Mục đã làm cho cô trong mấy ngày qua.
Hắn đến Hỗn Độn giới là để tìm cô.
Sau đó còn lấy ra Cây Sinh Mệnh, chí bảo vũ trụ để khởi tử hồi sinh cho Vu Vũ Mai.
Vì không muốn cơ thể Vu Vũ Mai bị hủy, hắn đã dùng cơ thể tiếp nhận một chưởng của cô.
Bây giờ lại thay cô báo thù, giết Gia Cát Tống, khiêu khích Gia Cát gia.
Chẳng lẽ, hắn làm hết thảy chỉ là muốn đền bù cho cô?
Hắn không phải như Vu Linh Nhi đã nói, có tình cảm với cô?
Tại sao cô lại cảm thấy mất mát như vậy?
- Nếu cô cảm thấy những gì tôi làm chưa đủ đền bù cho cô, cô cứ việc đưa ra điều kiện.
- Không cần.
Vu Diễm lắc đầu, tâm trạng có phần sa sút:
- Cái mà tôi muốn không phải là đền bù tổn thất.
- Không phải đền bù tổn thất?
Tần Mục không hiểu:
- Thế thì cô muốn cái gì?
Thần sắc Vu Diễm có chút phức tạp nhìn Tần Mục, sau đó nói trắng ra:
- Chẳng lẽ anh không có cảm giác với tôi sao?
- Ơ?
Tần Mục hoảng sợ, không tưởng tượng được Vu Diễm lại hỏi vấn đề này.
Trong ấn tượng của hắn, Vu Diễm là hoàng nữ cao ngạo, trong lòng chỉ có đại đạo, thập phần đạm mạc với những thứ khác.
Tuy mấy ngày qua đã có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn cho rằng cô vừa mới hồi phục thương thế, sức khỏe còn đang suy yếu.
Nhưng bây giờ cô hỏi hắn có cảm giác với cô hay không, hơn nữa, nếu như hắn trả lời không, cô sẽ rất thất vọng.
Thấy Tần Mục do dự, thần sắc Vu Diễm lại càng ảm đạm, áp lực trong lòng có chút khó chịu, thậm chí là ủy khuất.
Ủy khuất là cảm giác mà trước đây cô cho rằng chỉ có kẻ yếu mới có.
Nhưng bây giờ, cô lại vì một người đàn ông mà cảm thấy ủy khuất.
- Vu Diễm, việc này một hai câu không thể nói rõ ràng. Chờ tôi giải quyết phiền toái trước mắt xong, tôi sẽ trả lời cô.
Tần Mục không biết nên đáp lại Vu Diễm thế nào.
Vu Diễm là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Ngoại trừ tính cách hơi khó gần, tất cả phương diện còn lại đều khiến Tần Mục kinh ngạc.
Bây giờ, ngay cả tính cách mà cô cũng thay đổi, cô trong mắt Tần Mục có thể nói là hoàn mỹ.
Một mỹ nhân yêu thương hắn như vậy, Tần Mục cho rằng mình cự tuyệt không được.
Đáng tiếc, hắn tiếp nhận Vu Diễm, bởi vì hắn thích cái đẹp, chứ không có tình cảm như đối với Diệp Khinh Tuyết hay Cung Y Y.
Cho nên, nếu Vu Diễm nhất định phải bắt hắn trả lời, hắn có thể nói thật hắn có cảm giác với cô. Hắn đã có thể tiếp nhận Lâm Thi Vận, tất sẽ tiếp nhận được cô.
Tình huống của Lâm Thi Vận cực đoan hơn. Cô không quen ai ở Bạch Đế Tinh, hoàn toàn dựa vào hắn. Nếu hắn không chấp nhận cô, cô thậm chí sẽ có ý niệm phí hoài bản thân mình.
Nhưng Tần Mục biết Lâm Thi Vận và Vu Diễm hoàn toàn khác nhau. Vu Diễm là hoàng nữ Vu tộc, tâm cao khí ngạo. Hắn không dám khẳng định Vu Diễm có phải là nhất thời cảm động hay tâm huyết dâng trào hay không. Cô so với Lâm Thi Vận thì có nhiều sự lựa chọn hơn.
Vu Diễm cúi đầu im lặng, sau đó cố lấy hết dũng khí mà nói:
- Tần Mục, tôi mặc kệ, coi như anh nợ tôi. Là anh nợ tôi đấy. Những gì giữa chúng ta, không thể nào không có chuyện gì phát sinh.
Tần Mục nghe xong, có chút sững sờ, quay người lại nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt.
Gương mặt của cô, ánh mắt của cô, hương vị, thậm chí là suy nghĩ trong đầu cô giống như một dòng điện, chảy vào trong lòng Tần Mục.
Cảm giác có đôi khi chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
- Vu Diễm, cô phải nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay, trong tương lai không được hối hận.
Tần Mục cười nhẹ, vươn tay miết nhẹ từ lỗ mũi xuống đôi môi xinh đẹp của Vu Diễm.
Động tác cực kỳ mập mờ và nụ cười thật tươi, khiến thần sắc Vu Diễm đỏ lên, tim đập bình bịch, cảm giác vô cùng thẹn thùng.
- Hừ, hai người các ngươi thật đúng là không coi ai ra gì. Đây không phải là không để bốn người chúng ta vào mắt sao?
Gia Cát Thần Cơ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Tuần Chính Kỳ cũng cười lạnh:
- Gian tế Bạch Đế Tinh, chờ các ngươi xuống U Minh Địa Ngục, khi đó nói chuyện yêu đương cũng không muộn.
- Em tránh sang một bên đi.
Tần Mục vuốt nhẹ má Vu Diễm, nói.
Vu Diễm chỉ cảm thấy thanh âm Tần Mục lúc này muốn ôn nhu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dường như muốn hòa tan cô ra.
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối không cảm nhận được sự ôn nhu này. Là do thái độ của hắn thay đổi hay sao?
Nhất thời, niềm vui chạy thẳng lên não, quét sạch toàn bộ ủy khuất trước đó.
Thấy Vu Diễm không nói câu nào, biết điều tránh sang một bên, khóe miệng Tần Mục liền nhếch lên. Vu Diễm như vậy, thật khiến người ta phải yêu mến.
Nhưng khi hắn xoay người lại, đối mặt với tứ đại Chí Tôn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
- Gia Cát Thần Cơ, Tuần Chính Kỳ, bây giờ ta cảm thấy không thoải mái rồi đấy.
Tần Mục đúng là cảm thấy không thoải mái. Hai người này dám quấy rầy chuyện tốt của hắn, không thể tha thứ được.
Tuần Chính Kỳ vẫn không giác ngộ, cười lạnh nói:
- Bây giờ cứ khó chịu đi. Đợi lát nữa ngươi sẽ sướng thôi.
- Tứ đại Chí Tôn chúng ta liên thủ đối phó một tiểu bối như ngươi, cho dù chết, ngươi cũng có thể cảm thấy vinh quang.
Chí Tôn Phiêu Miễu không có ý định ra tay, nhưng sau khi biết Tần Mục đến từ Bạch Đế Tinh, ông cũng đã động sát ý.
Người như vậy, căn bản không giữ được. Bằng không, ngày sau tất sẽ thành đại họa.
- Vậy thì tốc chiến tốc thắng. Ta cũng chẳng muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các người.
Tần Mục vốn định trêu đùa tứ đại Chí Tôn. Nhưng lúc này, chuyện hắn quan tâm nhất là chuyện của Vu Diễm.
Khi cảm giác này đến, đột nhiên bị đánh gãy, khiến cho hắn khó chịu vô cùng.
- Đối mặt với bốn người chúng ta mà còn dám cuồng vọng, đúng là không biết sống chết.
Tuần Chính Kỳ động thủ trước. Hận ý của ông ta đối với Tần Mục hoàn toàn không thấp hơn Gia Cát Thần Cơ.
Tần Mục chính là trở ngại giữa ông ta và Hoa Trường Hận. Chỉ cần loại bỏ Tần Mục, Hoa Trường Hận sẽ không còn cự tuyệt ông ta nữa.
Bởi vì không còn cách nào cự tuyệt.
- Một mình ngươi?
Tần Mục khinh miệt nhìn Tuần Chính Kỳ, sau đó quét mắt nhìn ba người còn lại.
- Giết một con sâu cái kiến như ngươi, một mình ta là đủ.
Không chỉ Tuần Chính Kỳ nghĩ như vậy, mà ba người kia cũng nghĩ như thế.
Đối với bọn họ mà nói, Tần Mục có lẽ có chút thực lực, nhưng còn chưa lọt vào mắt bọn họ. Duy nhất cảnh giác chỉ có Hắc Phong bà bà.
Cho nên, Tuần Chính Kỳ lựa chọn động thủ trước, ba người còn lại thì đứng nhìn.
- Lại nói tiếp, đây là trận chiến đầu tiên của ta sau khi trở thành Chí Tôn, nhưng lại đối phó với tiểu quỷ như ngươi.
- Haha, nhưng đại khái có thể giúp ngươi lưu danh thanh sử rồi. Trong tương lai có thể trở thành một hình ảnh hiếm có trong lịch sử Hỗn Độn giới.
Tuần Chính Kỳ cười lạnh:
- Ngươi cho rằng động chút mồm mép là có thể dao động tâm cảnh của ta? Buồn cười.
- Đừng nói là không dao động được tâm cảnh của ta, cho dù có, cũng chỉ làm ngươi chết thảm hơn.
- Yên tâm đi, để ngươi chết được mất mặt một chút, ta sẽ không lưu thủ.
Hai tay Tuần Chính Kỳ vung lên, giống như biển cả vô lượng, khí thế ngập trời mãnh liệt bành trướng.
- Thiên hạ sơn phong lôi động, vạn vật vô sinh.
Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, thiên địa bất ngờ thay đổi.
Tuần Chính Kỳ vừa ra tay chính là chi chiêu nghiêng thế.
Cuộc chiến đầu tiên sau khi trở thành Chí Tôn, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải oanh động.
- Chi uy Chí Tôn, hóa thành hạt bụi.
Một chưởng của Tuần Chính Kỳ phô thiên cái địa lao đến Tần Mục.
Bát đại gia tộc, bát đại thiên kiêu đứng ngoài quan sát. Người nào cũng kinh hãi. Đây là một kích toàn lực của Chí Tôn. Bọn họ tin rằng bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể tuyệt vọng dưới một kích này.
Người này đã có gan đối mặt với tứ đại Chí Tôn, có thật là có năng lực tránh thoát một chiêu này?
Hay là Hắc Phong bà bà có thể xuất hiện kịp thời, thay hắn ngăn lại?
Từ xa, đôi mắt đẹp của Vu Diễm long lanh như nước, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nhưng lại không có bất kỳ lo lắng.
Bất tri bất giác, Tần Mục đã trở thành một loại tín ngưỡng của cô.
Tín ngưỡng, vĩnh viễn không bao giờ bị thua.
Tần Mục đứng im tại chỗ. Đối mặt với một kích dẫn động thiên địa của Tuần Chính Kỳ, gương mặt hắn không đổi sắc, làm như không thấy.
- Đúng là chẳng có gì hơn.
Đây chính là lời bình của hắn đối với Tuần Chính Kỳ.
Tuần Chính Kỳ vô cùng phẫn nộ, chưởng kình tăng thêm một phần sát ý.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như không phục. Vậy thì hãy xem đi.
Tần Mục vẫn không tránh, đưa tay ra đỡ.
Bành.
Tần Mục không hề sứt mẻ, nhưng một cổ khí lưu cường hoành đã xuyên qua cơ thể Tuần Chính Kỳ. Phần đất phía sau ông ta không ngừng sụp đổ. Ba Chí Tôn còn lại không khỏi phi thân lên né tránh.
- Không thể nào.
Tuần Chính Kỳ lập tức kêu lên.
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau. Tất nhiên, người mạnh thì chiếm thượng phong.
Mặt đất phía sau Tần Mục không tổn hao gì. Còn mặt đất phía sau Tuần Chính Kỳ thì văng tung tóe. Người ngoài nhìn vào là hiểu ngay.
Nhưng một chiêu lúc trước, Tuần Chính Kỳ có thể nói là toàn lực công kích. Tần Mục chỉ là bị động phòng thủ mà thôi. Nhưng vì sao, kết quả lại là Tuần Chính Kỳ bị trùng kích?
- Chỉ có như vậy thôi phải không? Bây giờ đến phiên tôi động thủ.
Khi Tuần Chính Kỳ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tần Mục trở tay bắt được cánh tay của ông ta.
- Đưa tay.
- Hóp bụng.
- Cúi đầu.
- Khom lưng.
- Quỳ xuống.
Trong chớp mắt, Tần Mục đã hành hạ Tuần Chính Kỳ không thành hình người.
Chí Tôn Tuần Chính Kỳ trong tay hắn chẳng khác nào con rối, mặc cho hắn giày vò.
Tần Mục đập một cái cuối cùng lên vai Tuần Chính Kỳ, không chỉ xương vai vỡ vụn, hai đầu gối không chịu nổi áp lực, quỳ trước mặt hắn.
Cảnh tượng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Thiên địa tĩnh lặng.
Trong lòng tất cả mọi người đều hò hét, hung hăng tát vào mặt mình một cái.
Trời ơi, Tuần Chính Kỳ chính là Chí Tôn, tại sao lại bị ngược đãi như vậy?
Ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác.
- Ahhh…Ông trời ơi, giết ta đi.
Mọi người nhìn qua gã thanh niên ngạo ngễ, chỉ cảm thấy hắn vô cùng khủng bố, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
- Tuần Chính Kỳ, ngươi cảm giác sao rồi? Tỉnh lại chưa?
Tần Mục hờ hững nhìn Tuần Chính Kỳ, nhưng người được hỏi lại không có chút phản ứng.
- Không nói?
Tần Mục cười lạnh:
- Không nói thì ta mặc kệ ngươi. Lăn sang một bên đi.
Bành.
Tuần Chính Kỳ bị một cước Tần Mục đá văng vào khu phế tích.
- Đến phiên các ngươi rồi đấy. Có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng?
Ánh mắt Tần Mục tập trung vào Gia Cát Thần Cơ, Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương.
Ba người hoảng sợ vạn phần, giống như lâm đại địch.
Nếu Tần Mục chỉ đánh bại Tuần Chính Kỳ, ba người bọn họ tối đa cũng chỉ khiếp sợ một chút, vẫn sẽ chiến một trận.
Nhưng Tần Mục lại tiện tay hành hạ Tuần Chính Kỳ, căn bản không cùng một cấp bậc với bọn họ, vậy còn chiến thế nào được?
- Ngươi là Chí Tôn đỉnh phong?
Chí Tôn Phiêu Miểu hoảng sợ hỏi.
Kỳ thật, ông ta cũng hoài nghi Tần Mục có phải là Tổ Thần hay không. Nhưng Tổ Thần không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện, cho nên ông ta chỉ dám suy đoán Tần Mục là Chí Tôn đỉnh phong.
- Điều này quan trọng sao? Ta chỉ biết giết ba người các ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.
Tần Mục lạnh lùng nói.
Giết ba người chỉ là tiện tay? Lời nói sao mà liều lĩnh quá.
Bát đại gia tộc đều run rẩy. Đây chính là ba Chí Tôn, người ta tiện tay có thể giết chết, vậy mà trước đó bọn họ còn muốn đối phó hắn.
Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu được tại sao Hắc Phong bà bà lại đối với Tần Mục nói gì nghe nấy.
Không vì cái gì khác, chỉ vì thực lực của hắn quá mạnh.
- Chí Tôn Tần Mục, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện, không cần phải tổn thương hòa khí?
Phiêu Miễu lập tức thay đổi sắc mặt.
- Ngồi xuống nói chuyện?
Tần Mục cười khinh miệt:
- Đây là ý của ngươi hay là ý của cả ba người?
Phiêu Miễu vội nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Luyện Hồng Dương và Gia Cát Thần Cơ.
Luyện Hồng Dương nào dám nói điều gì, liên tục cười nói:
- Đây thật sự chỉ là hiểu lầm. Ta nghĩ chúng ta cũng nên ngồi xuống nói chuyện lại.
Trong lòng Gia Cát Thần Cơ đã có sự kiêng kỵ, nhưng ông ta và Tần Mục đã trở mặt cãi nhau. Bây giờ muốn ông ta cười làm lành với Tần Mục, thật sự là mất hết mặt mũi.
- Dường như có người không phục. Vậy thì tiếp tục đánh đi. Dù sao ta vẫn còn đang rất hứng.
Tần Mục nắm chặt nắm đấm.
Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương lại càng hoảng sợ:
- Chí Tôn Thần Cơ, ngươi mau nói cái gì đi.
Gia Cát Thần Cơ hít sâu một hơi, nói:
- Chí Tôn Tần Mục, trước là ta không đúng. Việc này bỏ qua được không?
- Nói như vậy rồi bỏ qua sao?
Tần Mục cười khẽ:
- Ta đã giết đi một hậu bối mà người nào đó coi trọng nhất, chẳng lẽ không cần ta bồi thường cái gì sao?
Gia Cát Thần Cơ thâm trầm nói:
- Tử tôn bất tài, vô lễ với Chí Tôn Tần Mục trước, thật sự đáng chết. Ngươi chỉ thay ta thanh lý môn hộ, ta cam tâm tình nguyện.
- Phế vật.
Tần Mục đột nhiên quát lạnh.
Thần sắc Gia Cát Thần Cơ biến đổi, lửa giận dâng cao trong lòng.
Bất kể thế nào, ông ta là Chí Tôn thành danh đã lâu, chưa từng có người dám bất kính với ông.
- Nói ngươi phế vật, ngươi còn không phục?
Tần Mục dường như đang gây hấn với Gia Cát Thần Cơ, thậm chí là chà đạp tôn nghiêm Chí Tôn.
- Chí Tôn Tần Mục, cái này…
Luyện Hồng Dương và Phiêu Miễu gấp lên. Bọn họ không tưởng tượng được ba đại Chí Tôn đã xuống nước, Tần Mục lại còn không buông tha người.
- Chí Tôn Tần Mục, ngươi đừng nên quá đáng.
Gia Cát Thần Cơ cố nén lửa giận.
- Ta thích quá đáng đấy. Không phục thì động thủ đi.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có đảm lượng, ta tùy thời phụng bồi.
- Ngươi…
Gia Cát Thần Cơ chỉ vào Tần Mục, nhưng không dám tiến lên.
Ông ta không dám.
Tuy tu vi của ông ta mạnh hơn Tuần Chính Kỳ, nhưng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, muốn đánh bại Tuần Chính Kỳ, ít nhất phải ngoài trăm chiêu.
Đối mặt với Tần Mục, kết quả của ông ta cũng chẳng khác gì Tuần Chính Kỳ bao nhiêu.
Thậm chí còn thảm hại hơn.
Không, tuyệt đối sẽ thảm hại hơn. Ngay từ đầu, Tần Mục là vì Gia Cát gia mà đến. Hắn đang cố ý khiêu khích, chọc cho ông ta động thủ.
- Thần Cơ huynh, lui một bước trời cao biển rộng.
Luyện Hồng Dương và Phiêu Miễu ra sức khuyên bảo Gia Cát Thần Cơ. Bọn họ cũng không hy vọng đánh nhau với Tần Mục.
Gia Cát Thần Cơ hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm trạng. Lời nói vũ nhục của Tần Mục khiến ông ta nhất thời phẫn nộ. Nhưng khi tỉnh táo lại, ông ta hoàn toàn không có dũng khí động thủ với Tần Mục.
- Chí Tôn Tần Mục, rốt cuộc ngươi muốn gì, cứ nói thẳng ra?
Gia Cát Thần Cơ nghĩ, bất luận Tần Mục đưa ra điều kiện gì, ông tạm thời sẽ nhận lời.
Tần Mục nghe xong, nhìn Vu Diễm cách đó không xa, nói:
- Ta muốn tất cả những người Gia Cát gia tham gia vào việc đuổi giết Vu Diễm, toàn bộ chết hết.
Nếu không có Hắc Phong bà bà ra tay, lúc này không biết đã biến thành cái dạng gì.
Trong khoảng thời gian này, Liên minh liên tiếp xuất động rất nhiều cường giả truy tìm Vu Diễm. Quy mô Gia Cát gia càng lúc càng lớn, nhân số có liên quan đến hơn ngàn người.
Một câu của Tần Mục, muốn hơn ngàn nhân mạng Gia Cát gia.
Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, ngay cả Vu Diễm cũng vậy.
Nhưng Tần Mục cảm thấy yêu cầu của hắn không quá phận, khẳng định Gia Cát Thần Cơ sẽ đồng ý.
Đừng nhìn đây là nhân mạng của hơn ngàn người, đối với người đứng đầu Gia Cát gia, đó được coi là gì chứ?
Đối với một Chí Tôn mà nói, phía dưới Chí Tôn chỉ là con sâu cái kiến. Sâu kiến có chết nhiều đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng mình mất đi một cọng tóc.
- Chí Tôn Tần Mục, điều kiện này của ngươi có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Gia Cát Thần Cơ hỏi dò.
- Tàn nhẫn sao?
Tần Mục bình thản nói:
- Vậy thì để ta đổi điều kiện?
- Không, không cần. Cứ lấy điều kiện này đi.
Gia Cát Thần Cơ không dám để Tần Mục ra điều kiện khác.
Cũng giống như Tần Mục đã suy nghĩ, một ngàn nhân mạng trong mắt ông ta được xem là gì chứ?
Chỉ cần ông ta không bị việc gì, cho dù người của Gia Cát gia có chết sạch, cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.
- Vậy thì xử lý nhanh đi. Đừng hòng lừa gạt ta đấy nhé. Ta ở Bất Dạ thành đợi tin tức của ngươi.
Tần Mục nói xong, lại nhắc nhở thêm một câu:
- Đúng rồi, đừng quên còn có đại gia chủ Gia Cát gia. Ông ta có thể không tham gia hành động, nhưng tất cả mệnh lệnh đều do ông ta mà ra. Ông ta là người đáng chết nhất.
- Chí Tôn Tần Mục yên tâm đi. Chúng tôi sẽ đốc thúc chuyện này, tuyệt đối khiến cho ngươi thỏa mãn.
Phiêu Miễu và Luyện Hồng Dương đều cam đoan với Tần Mục, sau đó cùng với Gia Cát Thần Cơ rời khỏi.
Những người vây xem cũng lặng lẽ rời đi. May mà Tần Mục không làm khó bọn họ, bằng không thì một người cũng chẳng đi được.
- Tần Mục.
Vu Diễm đi thẳng đến, hỏi:
- Ngay từ đầu anh đã có ý định này rồi sao?
- Đương nhiên là không rồi. Trước kia, tuy anh có ý định tìm Gia Cát gia gây phiền toái, cũng không nghĩ đến lại lời như bây giờ.
- Tại sao lại thay đổi ý định?
Tần Mục nâng chiếc cằm thon dài của Vu Diễm, cười nói:
- Chẳng lẽ em không biết?
Vu Diễm tùy ý để Tần Mục làm gì thì làm, ánh mắt có chút mê ly.
Cô đương nhiên biết rõ tại sao.
Trước kia, Tần Mục chỉ cảm thấy cô thua thiệt, muốn đền bù cho cô. Nhưng bây giờ, hắn lại đứng trên góc độ một người đàn ông bảo vệ cho người phụ nữ của mình.
Hắn là người rất ích kỷ, rất bao che khuyết điểm, đặc biệt là phương diện phụ nữ.
Người gây phiền phức cho hắn thì không sao, nhưng gây phiền phức cho người đàn bà của hắn, đó tuyệt đối là hành vi tìm chết.
Đó cũng chính là nguyên nhân rất nhiều cô gái ưu tú khăng khăng một mực với hắn, bao gồm luôn cả cô.
Tần Mục đến bên cạnh Vu Diễm, gần như dán bên tai của cô, nhẹ nói:
- Vu Diễm, em đã sa đọa rồi đấy. Đàn ông giống như một thâm uyên, một cái bẫy. Trước kia em vẫn rất khinh thường nó, bây giờ lại tự mình nhảy vào bên trong.
Hô hấp Vu Diễm trở nên dồn dập, nhưng vẫn đánh bạo ngả đầu vào ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập, khóe miệng giương lên thành một đường cong.
- Không nhảy xuống làm sao mà biết được phong cảnh ở dưới khiến người ta si mê như thế nào. Nhưng sau khi đã sa đọa, muốn em lên bờ thì khó rồi.
- Đồ ngốc.
Tần Mục ôm chặt Vu Diễm vào lòng.
Mấy ngày nay, liên minh, thậm chí là toàn bộ Hỗn Độn giới, người nào cũng sống trong cảnh thấp thỏm không yên.
Một mình Tần Mục độc đấu tứ đại Chí Tôn, đánh cho tứ đại Chí Tôn không dám ngẩng đầu. Gia Cát gia lại càng mất mặt hơn, vì muốn dẹp yên lửa giận của Tần Mục mà giết hơn ngàn nhân mạng, ngay cả gia chủ Gia Cát gia cũng bị xử quyết.
Càng làm cho mọi người không cách nào tiếp nhận được chính là, Tần Mục không phải người của Hỗn Độn giới, mà đến từ Bạch Đế Tinh.
Bạch Đế Tinh có cường giả cường đại như vậy, cuộc chiến trong tương lai với Bạch Đế Tinh còn đánh như thế nào? Một mình người ta cũng có thể chọc Hỗn Độn giới sôi lên như vậy, đánh luôn cả tứ đại Chí Tôn.
- Làm sao mà xử lý đây? Chuyện này có thể nhịn, nhưng cuộc chiến với Bạch Đế Tinh trong tương lai thì xử lý như thế nào?
Tứ đại Chí Tôn tập trung lại, trong lòng người nào cũng mang theo sự ưu sầu.
- Tần Mục không thể nào chỉ có hai mươi mấy tuổi? Chẳng lẽ là một nhân vật thời Viễn Cổ nào đó ngụy trang?
- Tuổi lớn nhỏ có thể thông qua khí tức mà phân biệt. Cái này thì không cách nào che giấu được.
- Xem ra chỉ có thể nhờ Thiên Ngoại Thiên giúp đỡ rồi.
……
- Chư vị yên tâm đi, sau khi chúng tôi trở về nhất định sẽ báo lại với Đế quân. Tin rằng Đế quân sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục.
Bỉnh Chí Trung và Cam Trường Viễn cam đoan với bốn người.
Ở Vọng Giang lâu, bọn họ bị Tần Mục đánh rất thảm, trong lòng hận ý ngập trời.
Cho dù là Chí Tôn đỉnh phong, chẳng qua cũng chỉ là cách nói.
Mấy ngày nay, Tần Mục mang theo Vu Diễm đi dạo Bất Dạ thành, thường xuyên nghe được người khác nghị luận về hắn. Những người đó không hề biết rằng chính chủ đang đứng cách đó không xa.
- Anh thật là uy phong, dọa toàn bộ người của Hỗn Độn giới.
Vu Diễm cười nhẹ, khiến Tần Mục nhịn không được phải nhìn nhiều hơn.
- Đương nhiên rồi. Dù sao cũng là bạn trai của hoàng nữ, sao có thể yếu được?
Câu nói đùa như vậy, hai người nghe nhưng không thể trách.
Nói sau, đây cũng không phải là câu nói đùa.
- Em đã không còn là hoàng nữ nữa rồi. Bây giờ em sẽ đứng đằng sau anh, nhìn anh, vậy là đủ rồi.
Vu Diễm nói chuyện không chút uyển chuyển.
Nhưng như vậy lại càng khiến Tần Mục thêm yêu thích.
- Tần Mục, hai người đúng là nhàn hạ.
Đúng lúc này, một bóng người tức giận lao đến, dường như rất tức giận.
Người tới không phải là Tiểu Thanh thì là ai?
Tiểu Thanh xuất hiện, Nam Cung Lâm, Hoa Trường Hận cũng theo sát phía sau.
- Tiểu Thanh, ai chọc em tức giận vậy?
Tần Mục biết rõ còn cố hỏi.
- Hừ.
Tiểu Thanh nhìn sang Vu Diễm:
- Cô ta chính là người mà anh muốn tìm?
- Ừm, bây giờ đã xong rồi.
- Viên mãn, ngay cả chính quả cũng đã tu xong.
Ngữ khí Tiểu Thanh mang theo một sự ê ẩm, nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng tư thái hoàn mỹ và khí chất ngạo nghễ của Vu Diễm. Đúng là có đủ vốn liếng để mê hoặc nam nhân.
Vu Diễm nhìn Tiểu Thanh, một chút cũng không kinh ngạc. Cô đã sớm biết, bên cạnh Tần Mục không hề thiếu đàn bà, nhất là đàn bà đẹp.
Tuy Vu Diễm không cách nào thích ứng được cùng người lạ trao đổi, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Tần Mục và Tiểu Thanh, liền chuẩn bị chào hỏi.
Nhưng không đợi cô mở miệng, ba đạo nhân ảnh lao đến, là hai nam một nữ.
Tư thái của người nữ phiêu dật, dáng người nhẹ nhàng, gương mặt che tấm lụa mỏng.
- Thì ra là đế nữ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Ánh mắt Tần Mục quét qua người Khương Hi Doanh, sau đó rơi xuống người đàn ông trung niên phía sau.
- Hah, rốt cuộc thì ngươi cũng đã xuất hiện rồi.
- Sao?.
Người đàn ông nhìn Tần Mục, không hỏi cau mày.
- Không nhớ à?
Tần Mục nhắc nhở:
- Lúc trước ở Hỗn Độn Châu phá vỡ giới vực Bạch Đế Tinh, có phải ông đã phóng đến một đạo hình chiếu?
Trang 86# 3
- Là cậu?
Người đàn ông trung niên lập tức nhớ đến điều gì.
Chuyện sỉ nhục như vậy, ông ta làm sao mà quên được?
Đường đường là hoàng giả Chí Tôn một đời, vốn muốn đến Bạch Đế Tinh gây dựng uy phong, kết quả lại bị người ta tiêu diệt.
Tuy chỉ là một đạo hình chiếu, nhưng tóm lại vẫn vô cùng nhục nhã.
- Viên thúc thúc, thúc quen hắn sao?
Khương Hi Doanh kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Ta sớm nên nghĩ đến, gã thanh niên đến từ Bạch Đế Tinh đánh bại tứ đại Chí Tôn phải là hắn mới đúng.
- Quá khen, quá khen.
Tần Mục ngoài cười nhưng trong không cười:
- Người Thiên Ngoại Thiên các người đến đây là muốn thử tài tôi sao?
Lời vừa nói ra, Tiểu Thanh và đám người Nam Cung Lâm bắt đầu cảnh giác.
Mặc dù Thiên Ngoại Thiên tuyên bố không tham dự vào cuộc chiến hai giới, nhưng khẳng định là có làm chuyện mờ ám.
Ví dụ như người đàn ông trung niên họ Viên này, nếu như không có ý định tham chiến, lúc trước cũng không chạy đến Bạch Đế Tinh.
Khương Hi Doanh thấy tình huống không ổn, vội nói:
- Tần công tử không nên hiểu lầm, lần này chúng tôi đến đây chính là có chuyện quan trọng cần thương lượng chứ không có ác ý.
- Chuyện quan trọng cần thương lượng?
Tần Mục nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, với thực lực của Tần công tử, cho dù có tiến vào khe Vĩnh Hằng cũng có thể bảo vệ mình. Tôi muốn nhờ Tần công tử thu hồi giúp một vật.
- Khe Vĩnh Hằng là nơi nào?
- Mật cảnh thần bí có hai con đường, một đường thông với vực ngoại tinh không, một đường thông đến khe Vĩnh Hằng. Có thể xem là một đường sống, một đường chết.
Tần Mục suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Lời này của Đế nữ nghe quá trừu tượng. Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Chi bằng chúng ta tìm một chỗ, chậm rãi nói chuyện với nhau?
- Được.
Tần Mục cảm thấy nghe một chút cũng không sao.
Tùy tiện tìm một quán rượu ưu nhã gần đó, hai bên tiếp tục đề tài vừa rồi.
- Chân Linh Thiên Thư?
Tần Mục nghe xong cái tên, trong đầu lập tức hiện lên một người và một quyển sách.
- Đúng vậy, Chân Linh Thiên Thư chính là chí bảo Thiên Cơ Các. Lúc trước đã bị một vị thiên kiêu mang đi. Vị thiên kiêu đó cuối cùng đã niết hóa ở khe Vĩnh Hằng.
Khương Hi Doanh nói xong, liền giới thiệu người đàn ông trung niên và người đàn ông còn lại:
- Hai vị này chính là truyền nhân của Thiên Cơ Các, Viên Hải thúc thúc và Đạo Viễn thúc thúc.
- Thiên Cơ Các?
Tần Mục thoáng trầm ngưng. Hắn vô cùng phản cảm với tông môn này. Đây chính là một đám gia hỏa tự cho mình có thể khống chế vận mệnh.
Đồng thời là tông môn Vận Mệnh Tổ Thần sáng lập.
- Lần trước, tôi và tứ đại Chí Tôn liên thủ tiến vào khe Vĩnh Hằng. Không, phải nói là còn chưa tiến vào được thì đã phải lui trở về bởi vì gặp phải nguy hiểm. Chỗ đó, Chí Tôn bình thường căn bản không vào được.
Luyện Hồng Dương, Phiêu Miễu và Chư Cát Thần Cơ cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ. Tuần Chính Kỳ càng không cần phải nói.
Còn Viên Hải và Đạo Viễn, một Chí Tôn trung kỳ, một Chí Tôn hậu kỳ, không thể nghi ngờ là mạnh hơn rất nhiều.
- Tần Mục, anh hãy nói cho tôi biết tu vi của anh như thế nào không?
Khương Hi Doanh rất để ý đến vấn đề này.
Muốn nói đánh bại tứ đại Chí Tôn, Chí Tôn hậu kỳ Đạo Viễn cũng có thể làm được. Cô chưa nhìn thấy Tần Mục đối chiến với bốn người kia nên không thể phỏng đoán thực lực của hắn.
- Cái này không quan trọng. Quan trọng là tôi giúp cô, tôi được cái gì?
Tần Mục hỏi.
- Đương nhiên là sẽ không để cậu hỗ trợ không công.
Khương Hi Doanh còn chưa lên tiếng, Viên Hải đã lạnh lùng nói:
- Chỉ cần có thể lấy lại được Chân Linh Thiên Thư, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu.
- Ông tưởng tôi ngu à? Không thiếu chỗ tốt cho tôi? Là chỗ tốt gì, nói cụ thể đi.
Tần Mục không dễ bị mắc lừa. Hắn làm kinh doanh, vẫn thích công khai giá cả.
Khương Hi Doanh cảm thấy khó khăn. Đồ vật của Thiên Ngoại Thiên rất nhiều, nhưng muốn nói nhất thời lấy cái gì ra làm giao dịch với Tần Mục, cô tìm không thấy.
- Tần công tử cần cái gì?
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói Thiên Ngoại Thiên các người có rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn?
Khương Hi Doanh sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Tần công tử thật biết nói đùa, nguyên liệu Hỗn Độn chính là do thiên địa thai nghén ra, vô cùng ít ỏi. Huống hồ, lúc trước vì để chế tạo Xích Yêu Cầm, chúng tôi cũng đã dùng rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn, bây giờ…
- Đã buôn bán thì phải gian dối. Cho dù là Đế nữ cũng chẳng ngoại lệ, nhất định cũng muốn tính toán chi li.
Tần Mục dường như có chút thất vọng.
- Tần công tử, mọi thứ có thể thương lượng. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi có thể thỉnh cầu với phụ vương, để ông ấy đem số nguyên liệu Hỗn Độn còn lại cho anh.
Khương Hi Doanh có chút sốt ruột.
So sánh với Chân Linh Thiên Thư, mọi thứ khác không đáng nhắc tới.
- Ừm, để tôi cân nhắc hai ngày nhé.
- Được, Hi Doanh chờ tin tức của Tần công tử.
Tần Mục muốn nguyên liệu Hộn Độn, đương nhiên là muốn cải tạo Thiên Duyệt Cầm và Ngọc Hoàng Chi Nhận. Về phần nói cân nhắc hai ngày, là vì hắn có một việc còn chưa rõ ràng.
Chân Linh Thiên Thư thật sự vẫn còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tần Mục cùng đám người Tiểu Thanh trở lại cây cổ thụ ở mật cảnh thần bí.
- Lão đầu, mở cửa nhanh lên, tôi trở về rồi.
Vù.
Bạch quang đánh xuống, bao phủ tất cả mọi người. Một cổ hấp lực kéo bọn họ tiến nhập vào một thế giới khác.
Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm vô cùng tò mò đánh giá thế giới này.
- Tiểu tử, cậu còn biết trở về sao? Hai nha đầu kia phiền chết ta rồi.
Bạch Cốt chạy đến.
- Hai …ông nói là…
Trong lòng Tần Mục khẽ động.
Vu Diễm lại càng kinh hỉ:
- Tiền bối, Vũ Mai đã tỉnh lại sao?
- Tỉnh rồi. Các người vừa đi khỏi, cô ta liền tỉnh ngay. Vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn ra ngoài tìm các người.
- Tần Mục, để em đi xem Vũ Mai.
Vu Diễm nói xong, trực tiếp chạy vào trong lâu dài.
- Tiểu tử, sao cậu có thể tùy tiện dẫn người vào chỗ của ta vậy? Chỗ này của ta cũng không phải chợ bán thức ăn.
Bạch Cốt quét mắt nhìn Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận, dường như rất tức giận.
- Bọn họ không phải người ngoài.
- Đối với ta mà nói là người ngoài.
Bạch Cốt nói xong, đột nhiên trầm tư:
- Nhưng khí tức trên người ba cô gái này dường như có chút quen thuộc.
- Ông xác định?
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Chi bằng đoán thử xem?
Ánh mắt bạch Cốt rơi xuống người Tiểu Thanh đầu tiên:
- Ừm, con rắn nhỏ, là con rắn vẫn luôn tranh cãi với gia hỏa Tổ Long.
Tần Mục xấu hổ. Thiên Xà Viễn Cổ trong ấn tượng của Bạch Cốt chỉ là một con rắn nhỏ.
Tiểu Thanh cũng kinh ngạc nhìn Bạch Cốt. Cô có thể đoán ra người này tuyệt đối là cường giả thời Viễn Cổ, thậm chí còn có khả năng là Tổ Thần.
Ánh mắt Bạch Cốt rơi xuống người Nam Cung Lâm:
- Ồ, cơ thể Luân Hồi. Khó trách. Nếu như cô ta hợp thể với con nha đầu kia, tương lai sẽ là một Tổ Thần Luân Hồi.
- Ông và Luân Hồi Tổ Thần cùng thời kỳ sao? Ông biết gì về người đó?
Tần Mục hỏi.
- Tổ Thần Luân Hồi xem như là vãn bối của ta. Ta cũng không rõ lắm lịch sử phát triển của y. Nhưng năm đó cũng đã cùng liên thủ kháng địch.
Ba cô gái đồng thời hít một hơi khí lạnh. Cùng Tổ Thần Luân Hồi liên thủ kháng địch?
- Còn người này? Chắc ông cũng quen chứ?
Tần Mục chỉ Hoa Trường Hận.
- Ừm, lần trước ta đã từng đụng phải một vãn bối dùng cầm, đã chỉ điểm cho y mấy chiêu. Trên người nha đầu này có khí tức của người nọ.
Trang 86# 4
Vãn bối mà Bạch Cốt nói, chẳng lẽ là Cầm tổ tông sư?
- Tên kia rất giỏi, dùng cầm nhập đạo, đạt đến tu vi Chí Tôn đỉnh phong. Đáng tiếc, khi đó Luân Hồi Tổ Thần vẫn còn trên đời, y không có biện pháp đột phá gông cùm, bước vào Tổ Thần chi cảnh.
Bạch Cốt dường như có chút tiếc hận.
Khi Luân Hồi Tổ Thần chứng đạo ở Hỗn Độn giới, đã đem toàn bộ quy tắc của Hỗn Độn giới nhét vào bản thân. Còn Cầm tổ tông sư dưới ảnh hưởng của Luân Hồi Tổ Thần đã không cách nào đột phá được Tổ Thần.
- Không nghĩ đến lai lịch của ông lại không đơn giản như vậy.
Tần Mục vỗ vào cơ thể Bạch Cốt. Tuy nói người này lợi hại, nhưng hắn cũng không cần quá khúm núm, cứ đối đãi ngang hàng là được.
- Nói là được rồi, không cần phải vỗ. Xương cốt này mà bị cậu đập vài cái đã muốn rời ra từng mảnh.
Bạch Cốt đẩy tay Tần Mục ra, vẻ mặt mất hứng.
Tiểu tử này không biết kính già yêu trẻ rồi.
- Lúc trước ông lợi hại như vậy, tất phải có danh xưng của mình chứ?
Bạch Cốt nói:
- Nói ra sợ làm các người sợ thôi. Tạm thời không nói cho các người biết.
Tần Mục khinh bỉ nói:
- Nếu ông ngon như vậy, cũng không bị bức rơi vào bộ dạng này.
- Đó là bởi vì…Được rồi, có nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu. Kẻ địch mà chúng tôi đối mặt há các người có thể tưởng tượng được.
- Cũng không nhất định. Tuy tôi chưa trải qua những điều ông đã trải qua, nhưng những thứ mà tôi biết chưa chắc đã thua ông.
Tiểu Thanh không phục.
Bạch Cốt kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh, lập tức cười nói:
- Tiểu nha đầu, khoác lác cũng cần xé nháp sao?
- Khoác lác?
Tiểu Thanh khinh thường nói:
- Nơi chứng đạo Tổ Thần của Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới hơn phân nửa chính là Hỗn Độn hư không. Muốn biết thân phận của ông, tôi chỉ cần đến Hỗn Độn thiên cung là có thể điều tra ra được. Bên trên nhất định là có ghi chép lại.
- Cái gì? Cô có thể đến Hỗn Độn thiên cung?
Lúc này Bạch Cốt bắt đầu kích động:
- Tiểu nha đầu, tại sao cô lại biết Hỗn Độn thiên cung? Chẳng lẽ cô là người của Hỗn Độn thiên cung? Không thể nào? Tại sao cô có thể tùy tiện ra ngoài như vậy được?
Thân là Tổ Thần, nhưng lại kích động thành như vậy, đủ để cho thấy địa vị của Hỗn Độn thiên cung trong lòng ông ta không kém gì cây Sinh Mệnh.
- Đương nhiên, tôi có quan hệ rất tốt với cung chủ Hỗn Độn thiên cung.
- Cái này…
Bạch Cốt bán tín bán nghi.
Nhưng có một câu thà rằng tin còn hơn không tin. Thái độ của Bạch Cốt đối với Tiểu Thanh lập tức tốt hơn.
- Nha đầu, cô có thể mang tôi đến thiên cung không?
- Không được, cung chủ nói người ngoài không thể vào. Lúc trước cho các người chứng đạo ở Hỗn Độn hư không đã là nể mặt lắm rồi.
Thấy Tiểu Thanh nói rất rõ ràng, Bạch Cốt mơ hồ đã tin tưởng cô thật sự có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Hỗn Độn thiên cung là nơi đặc biệt nhất trong thiên địa, cũng là nơi không thể nhìn thấy.
Siêu thoát lục giới, không tại ngũ hành, không bị bất luận cái gì khống chế.
Tuy năm đó có rất nhiều người chứng đạo Tổ Thần ở Hỗn Độn hư không, nhưng chưa từng có người nào đến Hỗn Độn thiên cung, cho nên không ai biết được vị trí cụ thể của nó.
Lúc trước, Vận Mệnh Tổ Thần được xưng là chưởng khống vận mệnh luân hồi, nhưng trên đời có hai thứ cấm kỵ ông ta không cách nào đụng vào.
Một là thiên đạo, hai là Hỗn Độn thiên cung.
- Nha đầu, không đến Hỗn Độn thiên cung cũng được, cô có thể nói cho ta biết tình huống bên trong Hỗn Độn thiên cung được không?
- Không được, cái này thuộc cơ mật.
Bạch Cốt muốn nổi khùng. Đây không phải là muốn người ta chết vì thèm sao?
- Tiểu Thanh, cung chủ Hỗn Độn thiên cung là ai? Chẳng lẽ là Tử nhi?
Tần Mục hỏi.
- Thế anh bảo là ai?
Tiểu Thanh trả lời lập lờ nước đôi.
Tần Mục muốn điên lên. Rốt cuộc là phải hay không phải?
- Tiểu tử, cậu cũng biết Hỗn Độn thiên cung?
Bạch Cốt ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
- Giọng điệu gì thế? Bộ tôi biết Hỗn Độn thiên cung thì kỳ lắm à?
Tần Mục khó chịu nói:
- Cung chủ Hỗn Độn thiên cung là người của tôi mà.
- Nói hươu nói vượn.
Bạch Cốt căn bản không tin.
Tần Mục là quân cờ mà Vận Mệnh Tổ Thần và Thời Không Tổ Thần tuyển định. Theo lý không nên có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Nếu thật sự có quan hệ, hai tên gia hỏa Vận Mệnh và Thời Không còn dám hành động như vậy sao?
Lúc trước bọn họ cũng nhờ có ân huệ của Hỗn Độn thiên cung mới được chứng đạo Tổ Thần.
- Được rồi, không nói cái này với ông nữa. Tôi có một việc muốn hỏi ông.
- Việc gì?
Bạch Cốt khó có lúc nhìn thấy Tần Mục nghiêm trang như vậy.
- Ông đã từng đi qua khe Vĩnh Hằng chưa?
Tần Mục cho rằng, lão gia hỏa đã đợi chỗ này không biết bao nhiêu lâu, đối với mật cảnh thần bí phải hiểu hơn so với bất luận kẻ nào.
- Đương nhiên rồi, ta vẫn thường xuyên đi tiểu vào đó, như thế nào?
Bạch Cốt nói.
- Biến, tôi hỏi nghiêm chỉnh đấy.
Tần Mục tức giận nói.
- Cậu cho rằng lão phu là cậu sao? Lão phu gần đây rất đứng đắn.
Trán Tần Mục nổi đầy hắc tuyến, hỏi:
- Vậy ông có biết khe Vĩnh Hằng là chỗ nào không?
- Biết, Tiểu Nghê Thường niết hóa ở đó, khiến ta thương tâm cả một thời gian.
- Tiểu Nghê Thường, đồ đệ của Vận Mệnh Tổ Thần?
- Ồ, cậu cũng biết sao?
Bạch Cốt thoáng kinh hãi, lập tức giận dữ nói:
- Thiên tư của Tiểu Nghê Thường thậm chí còn muốn siêu việt hơn cả Vận Mệnh Tổ Thần. Đáng tiếc….
Tần Mục âm thầm gật đầu. Xem ra Khương Hi Doanh đã có được tin tức chính xác.
- Thế Chân Linh Thiên Thư đâu?
Tần Mục hỏi:
- Đế nữ của Thiên Ngoại Thiên bảo tôi và cô ấy tiến vào khe Vĩnh Hằng, tìm kiếm Chân Linh Thiên Thư. Nhưng ông thường xuyên đến chỗ đó, khẳng định biết rõ Chân Linh Thiên Thư nằm ở đâu.
- Hay là nói, Chân Linh Thiên Thư đã bị ông lấy rồi?
Bạch Cốt liếc mắt nhìn Tần Mục:
- Không. Chân Linh Thiên Thư đã bị người ta cầm đi rồi. Các người tìm không thấy đâu.
- Một vạn năm trước?
Tần Mục bình tĩnh hỏi.
Bạch Cốt cả kinh:
- Cậu biết sao?
- Xem ra là đúng rồi. Tôi biết người đã lấy Chân Linh Thiên Thư. Trước đó tôi đã cảm thấy quyển sách đó không đơn giản, thì ra là thế.
Tần Mục nghĩ thầm quả nhiên là hắn đã đoán đúng.
Khi Khương Hi Doanh nói ra Chân Linh Thiên Thư, hắn đã nghĩ đến Linh bảo của Tiêu Hậu, quyển sách biết nói chuyện.
Chân Linh Thiên Thư đã sớm trở thành đồ vật của Tiêu Hậu.
- Chân Linh Thiên Thư là linh bảo cấp bậc gì vậy? Rất lợi hại phải không?
- Đương nhiên là lợi hại rồi. Chân Linh Thiên Thư biểu hiện ra cũng chỉ là Linh bảo tiên thiên, nhưng đẳng cấp của nó thì không ai biết được. Cho dù là Vận Mệnh Tổ Thần cũng không biết lai lịch của Chân Linh Thiên Thư.
Tần Mục sững sờ. Hắn còn tưởng rằng Chân Linh Thiên Thư là linh bảo Vận Mệnh Tổ Thần luyện hóa, thì ra không phải như vậy.
- Như vậy Chân Linh Thiên Thư vô cùng có khả năng là Hỗn Độn linh bảo siêu việt còn tồn tại?
Bạch Cốt bắt đầu nghiêm túc đáp:
- Không hề nghi ngờ.
- Tôi hiểu rồi.
Tần Mục khẽ gật đầu. Cơ duyên của Tiêu Hậu thật đúng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Cô đã có được Thất Tinh Hồn Ngọc, Chân Linh Thiên Thư, mà còn có một Dạ U Liên.
Thành tựu trong tương lai của người phụ nữ này tuyệt đối không giới hạn.
Tuy nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng, có đến khe Vĩnh Hằng cũng không còn ý nghĩa. Nhưng Tần Mục đối với tài nguyên Hỗn Độn vẫn không muốn buông tha.
Trang 86# 5
Vu Vũ Mai trải qua một phen thập tử nhất sinh, đã phát sinh sự khác biệt nghiêng trời lệch đất so với lúc trước, cả người toát lên một cảm giác thần thánh, khí tức mênh mông.
Vu Vũ Mai nhìn thấy Tần Mục, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Cô biết Tần Mục cứu cô, hơn nữa còn dung hợp cây Sinh Mệnh cho cô, mà cô thì biết rõ giá trị của cây Sinh Mệnh hơn bất cứ kẻ nào.
Chí bảo độc nhất vô nhị, hắn lại lấy ra cứu một người chẳng quen biết.
- Tần Mục, mạng của tôi là do anh cứu về, sau này có dặn dò gì, Vu Vũ Mai tôi nhất định chết cũng không từ chối.
- Cô có tâm này là tốt rồi.
Tần Mục gật đầu thỏa mãn:
- Nhưng cô vì bảo vệ Diễm Diễm mà chết, tôi cứu cô cũng là chuyện đương nhiên. Tôi còn phải cảm ơn cô đấy.
- Diễm Diễm?
Đối với xưng hô này, Vu Vũ Mai nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Còn Vu Linh Nhi thì há to miệng.
Chẳng lẽ cô thuận miệng nói vừa rồi là chó táp phải ruồi?
- Điện hạ, chị và hắn…
Vu Vũ Mai khiếp sợ không thôi.
Gương mặt Vu Diễm đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu. Đối với cô mà nói thì không có gì là không dám thừa nhận.
- Tốt rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Vu Linh Nhi vô cùng cao hứng, cười nói với Vu Diễm:
- Điện hạ, chị cũng đừng quên bà mai này đấy nhé.
- Cái gì mà bà mai? Em đang nói bậy.
Vu Diễm tức giận nhìn chằm chằm Vu Linh Nhi.
- Mặc kệ có phải là nói bậy hay không, chuyện của hai người là chuyện tốt. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
- Được rồi, các người ở lại đây vài ngày đi. Tôi phải ra ngoài một chuyến.
Vu Diễm hỏi:
- Đến khe Vĩnh Hằng?
- Ừm.
Tần Mục gật đầu.
- Không phải nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tiểu Thanh khó hiểu hỏi:
- Tại sao vẫn còn muốn đi?
- Chúng ta biết thì đám người Khương Hi Doanh cũng biết. Anh đi cùng với bọn họ, Chân Linh Thiên Thư không lấy được, anh nhất định phải lấy Hỗn Độn nguyên liệu.
Tiểu Thanh nghe xong, lập tức trừng mắt:
- Anh đúng là không biết xấu hổ.
- Có sao đâu? Hỗn Độn nguyên liệu rất khó có được.
- Anh lấy Hỗn Độn nguyên liệu là cho Thiên Duyệt Cầm?
Tiểu Thanh chưa từng gặp qua Cung Y Y, nhưng đã từng nghe Tần Mục nói qua không ít lần, không khỏi có chút ghen ghét:
- Cũng chưa từng thấy anh để bụng với em như vậy.
- Ơ, đấy là vì Thiên Duyệt Cầm cần dùng. Nếu em cần cái gì, anh cũng sẽ tìm giúp em.
Tiểu Thanh hừ một tiếng:
- Tự mình nói ra và anh chủ động đi tìm khác nhau rất xa.
Tần Mục bất đắc dĩ:
- Được rồi, đừng giận nữa. Chờ anh từ khe Vĩnh Hằng trở về, anh sẽ mang em đến Bạch Đế Tinh.
Tần Mục đến tìm Khương Hi Doanh, nói mình đồng ý đến khe Vĩnh Hằng cùng với bọn họ.
Khương Hi Doanh lập tức mừng rỡ không thôi. Có một cường giả như Tần Mục giúp đỡ, lần này xông vào khe Vĩnh Hằng, xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.
- Cô đừng cao hứng quá sớm. Tôi muốn nói rõ một điều:
Tần Mục thản nhiên nói:
- Khe Vĩnh Hằng đã nhiều năm không có ai đi vào, ai cũng không dám khẳng định bên trong đã xảy ra cái gì. Chân Linh Thiên Thư có còn ở đó hay không. Vạn nhất Chân Linh Thiên Thư bị người ta lấy mất, hoặc biến thành một đống giấy vụn, vậy thì không phải do tôi. Hỗn Độn nguyên liệu vẫn phải thuộc về tôi.
- Mật cảnh thần bí còn chưa mở ra, khe Vĩnh Hằng không thể có người ra vào. Về phần biến thành giấy lộn lại càng vô căn cứ.
Khương Hi Doanh cười nói:
- Tần công tử, chỉ cần chúng ta tiến vào khe Vĩnh Hằng, mặc kệ có thu hoạch hay không, tôi cũng sẽ hai tay dâng Hỗn Độn nguyên liệu cho cậu.
- Đây là cô nói đấy. Vậy thì đi thôi.
Trước khi đến đây, Tần Mục cũng đã hỏi qua Bạch Cốt về sự nguy hiểm của khe Vĩnh Hằng, nhưng lão gia hỏa này nghĩ cả nửa ngày, còn nói có một lần đi tiểu không cẩn thận rớt xuống khe, thiếu chút nữa ngã chết. Đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất của ông ta.
Tần Mục nghe xong liền im lặng, cũng lười hỏi lại. Bộ dạng hiện tại của Bạch Cốt, thực lực căn bản không bằng hắn.
Bạch Cốt có thể qua lại ở khe Vĩnh Hằng, hắn lại càng không thành vấn đề.
Khương Hi Doanh đã đến một lần, quen việc dễ làm, cứ một đường mà đi.
Hai ngày sau, bốn người nhìn thấy một cây cầu. Phía dưới cây cầu là một dòng sông màu đỏ.
- Chính là chỗ này. Lần trước năm người chúng tôi đến đây liền bị gây khó dễ.
Khương Hi Doanh bắt đầu ngưng trọng nhìn Viên Hải, Đạo Viễn, rồi lại quay sang nhìn Tần Mục.
- Đế nữ, cây cầu kia không thể đi sao?
Viên Hải và Đạo Viễn suy nghĩ thật lâu rồi hỏi.
Khương Hi Doanh lắc đầu, hỏi Tần Mục:
- Cậu thấy thế nào?
Tần Mục im lặng, tâm tư của hắn không ở trên cây cầu mà là dòng sông màu đỏ bên dưới.
Con sông nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao, giống như dưới đáy sông có một con cự thú ác ma, mở cái miệng thật lớn ẩn núp, chỉ chờ con mồi mắc câu.
Hắn nhặt một hòn đá cuội bên cạnh, ném xuống dòng sông.
Phù phù.
Nước sông màu đỏ văng lên, tạo thành gợn sóng, sau đó khôi phục như bình thường.
Chẳng có gì phát sinh.
- Con sông này nhìn qua rất bình thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ. Tiểu tử, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.
Viên Hải cười nhạo.
Nhưng ánh mắt Khương Hi Doanh sáng lên, hỏi Tần Mục lần nữa:
- Cậu đã nhận ra được điều gì?
- Bên dưới con sông có thứ gì đó, hơn nữa linh trí còn không thấp. Biết rõ vừa rồi là tôi thăm dò, nên không có động tĩnh.
- Có thứ gì?
- Tôi làm sao biết?
Tần Mục tức giận nói:
- Lần trước các người hẳn đã đến cây cầu này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc đó, khi chúng tôi vừa mới lên cầu, con sông màu đỏ bên dưới lập tức sôi lên. Con sóng vọt cao đến mấy chục trượng, hơn nữa còn có tính ăn mòn, ngay cả Chí Tôn cũng khó mà chống cự.
Khương Hi Doanh vẫn còn sợ hãi, nói:
- Cũng may chúng tôi cẩn thận, vội lui xuống. Nếu chỉ cần chậm một chút, sẽ có người chết ngay.
Viên Hải và Đạo Viễn nhìn nhau, nhưng trong lòng không tin, cho rằng Khương Hi Doanh đang nói ngoa.
Mà trên thực tế, nói bọn họ không tin Khương Hi Doanh, chi bằng nói bọn họ không muốn bị mất mặt.
Bởi vì Tần Mục nhìn ra được tình huống bên dưới huyết hà, còn bọn họ thì chẳng phát hiện được điều gì.
- Đế nữ, năm người lần trước hẳn thực lực quá thấp, bây giờ cứ để tôi dọn đường cho.
Viên Hải không phục, nhảy lên trên cầu.
- Viên…
Khương Hi Doanh muốn ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
An nhàn quá khiến con người bị mất phương hướng.
Viên Hải từ khi du sơn ngoạn thủy đến nay, chẳng bao giờ gặp qua hiểm cảnh, đại khái cho rằng trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được tính mạng của ông ta, cho nên mới tự đại mù quáng như vậy.
Viên Hải cẩn thận bước lên cầu vài bước, đồng thời cảnh giác với huyết hà bên dưới.
Một lát sau, trong lúc ông ta bình tĩnh lại, đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm trí mạng.
Chỉ thấy con sông vốn không hề có gì nguy hiểm xoáy lên một con sóng cao hơn mười trượng, bao phủ cây cầu, cuốn luôn cả Viên Hải.
Trang 86# 6
Khương Hi Doanh biến sắc. Cô biết rất rõ sự đáng sợ của những con sóng trong huyết hà, như muốn thấm vào trong máu.
Đạo Viễn ở bên cạnh liền nhảy lên, phóng ra một quyển trục.
Quyển trục mở ra, kim quang lóe lên, chui vào trong huyết hà.
Xùy xùy.
Con sóng lại sôi trào mãnh liệt hơn, rất nhanh phun quyển trục ra ngoài.
Đạo Viễn bắt lấy quyển trục, nhảy lên bờ bên cạnh, thả Viên Hải từ trong quyển trục ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Viên Hải đầy máu, quần áo bị hủy hết, cơ thể có vài chỗ bị ăn mòn. Đường đường Chí Tôn một đời, lần đầu tiên bị sợ hãi như vậy.
- Thật đáng sợ.
Gương mặt Viên Hải lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa rồi nếu không có Đạo Viễn xuất thủ cứu giúp, ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.
- Viên thúc thúc, cháu đã nói rồi, chỗ này không thể không cẩn thận.
Khương Hi Doanh trách.
- Thật có lỗi, Đế nữ, là ta quá lỗ mãng rồi.
Khương Hi Doanh khoát tay, nhìn Tần Mục:
Bạn cần đăng nhập để bình luận