Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1176: Trở lại Bạch Đế Tinh

Tuy đã đoán được, nhưng Tần Mục vẫn hỏi một câu.
Hắn và Hoắc Đình Đình không có tiếng nói chung, cứ chào hỏi một câu rồi thôi.
- Thánh Tông bị người của Tam Mục tộc diệt. Tông chủ và trưởng lão toàn lực yểm hộ mới đưa tôi đến được đây.
Giọng nói Hoắc Đình Đình có chút thương cảm, có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn nữa là sự bất đắc dĩ.
Tam Mục tộc rất cường đại. Không nói đến Bất Diệt cảnh, chỉ tùy tiện xuất động mấy Trường Sinh cảnh cũng đủ đuổi cô lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Đời này, cô muốn báo thù, nhìn đâu cũng không thấy cơ hội.
Tần Mục cau mày. Theo lý, Hoắc Đình Đình năm lần bảy lượt bao vây hắn và Cung Y Y, cô phải là kẻ địch mới đúng.
Nhưng bây giờ Tam Mục tộc truy sát hung thủ giết hại thanh niên áo tím, từ đó liên lụy đến Thánh Tông, khiến Thánh Tông bị diệt. Hắn và Hoắc Đình Đình xem như huề nhau.
- Với thiên phú của cô, không cần dựa vào Thánh Tông cũng có thể sống sót.
Tần Mục suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một viên đan dược màu trắng sữa, dùng chi lực hỗn độn và chi lực Kim long trong cơ thể quán chú vào.
- Cái này cho cô. Hãy tìm chút thời gian luyện hóa nó, đối với tu vi của cô mới có lợi.
Một viên thuốc chứa hai loại sức mạnh quá ít, nhưng Hoắc Đình Đình chỉ bước nửa bước vào vương giả, viên thuốc này đủ cho cô dùng.
Hoắc Đình Đình sững sờ tiếp nhận viên thuốc. Cô nhận ra đây chỉ là đan dược chữa bệnh bình thường. Không rõ vì sao Tần Mục lại đưa cái này cho cô.
Nhưng vừa mới tiếp xúc, một luồng sức mạnh cực nóng không ngừng rót vào trong cơ thể cô, không chỉ khôi phục lại thương thế, lại còn kích phát được tiềm năng vô hạn trong con người cô.
Theo như lời Tần Mục nói, cô chỉ cần luyện hóa được viên thuốc này, tu vi sẽ được tăng lên rất nhiều.
Tuy không biết tại sao viên thuốc lại có được sức mạnh khổng lồ như vậy, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cắn môi nói:
- Viên thuốc này tôi trả lại cho anh. Nhưng tôi có một yêu cầu khác được không?
Tần Mục im lặng. Cho cô thuốc là đã thương hại cô lắm rồi, cô còn đưa ra điều kiện nữa?
Nhưng hắn vẫn mềm lòng, hỏi:
- Thế cô muốn cái gì?
- Có thể mang tôi đến Bạch Đế Tinh hay không?
- Cô đến Bạch Đế Tinh làm gì?
Tần Mục lãnh đạm hỏi:
- Không phải tôi đả kích cô. Với thực lực của cô bây giờ, đến Bạch Đế Tinh sẽ không sống nổi đâu.
- Không phải. Tôi nói là tôi có thể đi theo anh không?
Hoắc Đình Đình dường như có chút khó mở miệng, nhưng vẫn phải nói.
Đối với một cừu nhân mà trước đây mình đã từng đuổi giết, mặc kệ nói như thế nào, ai cũng cảm thấy có chút thẹn.
Nhưng Hoắc Đình Đình hiểu rất rõ, ở tinh không bốn phía này, cô không có bất kỳ một không gian phát triển nào. Cả đời này đột phá đến Trường Sinh cảnh là cao lắm rồi.
Nhưng đến Bạch Đế Tinh, với tu vi của cô, căn bản cũng không sống nổi.
Cơ hội duy nhất chính là đi theo Tần Mục. Với thực lực của hắn, cho dù ở Bạch Đế Tinh, hắn cũng sẽ bảo vệ cô bình an.
- Điều này e rằng không được.
Tần Mục lắc đầu từ chối.
Nghe xong, hy vọng duy nhất của Hoắc Đình Đình liền tan vỡ, thần sắc ảm đạm.
- Tại sao? Bởi vì trước đây tôi đã từng đuổi giết anh?
- Không. Ân oán giữa chúng ta xem như huề nhau. Nhưng…
Tần Mục nhìn cô một cái rồi nói:
- Tôi nghĩ Y Y không muốn nhìn thấy cô. Cho nên tôi không thể mang cô đi.
Chẳng biết Tần Mục cùng với Tống Thi Thi đi từ lúc nào, Hoắc Đình Đình vẫn đứng im tại chỗ, thần sắc vô cùng khó coi.
- Cung Y Y.
Hoắc Đình Đình nắm chặt nắm đấm, một sự chán ghét dâng lên trong lòng.
Cô có thể tiếp nhận việc Tần Mục hận cô mà không mang cô đi theo. Nhưng cô không chịu được việc Tần Mục là vì Cung Y Y mà không mang cô theo.
- Tại sao tôi lại thua cô chứ? Rốt cuộc tôi có cái gì không bằng cô?
Lúc trước, Hoắc Đình Đình cảm thấy vô lực đối với sự cường đại của Tam Mục tộc, cho rằng cả đời này mình sẽ không có hy vọng báo thù.
Nhưng lúc này, cô không cam lòng được nữa.
Có những thời điểm, ghen ghét chính là động lực cường đại nhất.
- Tần Mục, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến cho anh biết, ánh mắt của anh kém cỏi bao nhiêu.
Nửa tháng sau, Tần Mục, Tống Thi Thi và những Luyện đan sư, Trận đạo sư mời được ở tinh không bốn phía tổng cộng sáu mươi người đến miếu Tây Phương Cực Lạc.
Khi nhìn thấy Tần Mục, mấy đại hòa thượng của miếu Tây Phương Cực Lạc vô cùng nhiệt tình.
Song khi Tần Mục nói muốn mang năm sáu chục người sử dụng truyền tống trận, đại hòa thượng liền bắt đầu khó xử.
- Tần công tử, cái này dường như không hợp quy củ.
- Có chỗ nào không hợp quy củ. Tôi có giấy thông hành mà.
Tần Mục đem lệnh bài của Tiêu Hậu ra.
- Nếu chỉ có một mình Tần công tử, cho dù không có giấy thông hành, chúng tôi cũng có thể cho cậu đi. Chỉ là quá nhiều người như vậy…
Đại hòa thượng không nói tiếp. Chi chủ thần khí cũng chỉ có thể mang theo một số thân thích, bằng hữu. Số lượng rất hạn chế. Còn cậu đi một chuyến, tùy tiện mang theo quá nhiều người như vậy.
- Ặc, giấy thông hành chỉ có thể đi một người thôi sao?
Tần Mục thật không biết quy củ này, xấu hổ nói:
- Vậy có thể sắp xếp một chút không? Bạch Đế Tinh rộng lớn vô cùng, mấy người này cũng chỉ là râu ria thôi mà.
- Chúng tôi thì không sao, nhưng bên phía Bạch Đế Tinh cũng có người canh gác. Sợ cậu không qua được cửa thôi.
- Chuyện bên kia không cần mọi người lo lắng.
Tần Mục không tiện động thủ với miếu Tây Phương Cực Lạc, nhưng bên phía Bạch Đế Tinh, cho dù hắn giết người cũng chẳng có gì quan trọng.
Lần trước Tiêu Hậu không phải giết cả thành chủ Bất Diệt cảnh sao? Kết quả ngay cả rắm cũng không có.
Ở Bạch Đế Tinh, anh càng mạnh, người khác càng không muốn trêu chọc anh.
- Cái này…thôi được rồi.
Đại hòa thượng cuối cùng cũng đồng ý.
- Nhưng các người có quá nhiều người, cần phải phân ba lượt truyền tống.
- Đa tạ.
Lần này, Tần Mục nhìn mấy đại hòa thượng thuận mắt hơn nhiều.
Phân ba lượt truyền tống, Tần Mục đương nhiên phải đi nhóm đầu tiên. Dù sao, an toàn bên phía Bạch Đế Tinh không được đảm bảo.
Quả nhiên, khi nhóm người Tần Mục đến Bạch Đế Tinh, lập tức khiến thủ vệ chú ý.
- Các người làm gì vậy?
Một gã đại hán mang theo một đội nhân mã bao vây đám người Tần Mục.
Nhưng rất nhanh, gã đại hán liền biến sắc. Bởi vì gã nhận ra Tần Mục.
- Là cậu?
Tần Mục nhớ rõ người này. Lần trước hắn đến, người này rất lạnh lùng, giống như vô cùng ghét bỏ Nhân tộc.
- Nếu nhận ra tôi, vậy tôi mang mấy người này vào hẳn không thành vấn đề?
- Cái này…
Gã đại hán chần chừ một chút.
Theo quy củ, điều này nhất định không hợp lý. Nếu đổi lại là người khác, gã khẳng định sẽ trực tiếp bắt lại hoặc đuổi đi. Nhưng tiểu tử trước mắt dường như có quan hệ bất thường với Tiêu Hậu.
Lần trước, Tiêu Hậu ngay tại phủ thành chủ giết chết thành chủ, kết quả người của Hoàng tộc rắm cũng không thèm phóng một cái, chỉ bổ nhiệm một thành chủ mới, căn bản không truy cứu trách nhiệm của Tiêu Hậu.
Vạn nhất gã gây sự với tên tiểu tử này, Tiêu Hậu lại vì hắn mà xuất đầu, ai có thể cứu gã đây?
- Này, các người nhanh một chút đi, đừng để người khác chú ý.
Gã đại hán nói một câu rồi mang người rời khỏi.
Nhưng lần này Tần Mục dẫn hơn mười người bước ra, đội ngũ khổng lồ như vậy, động tĩnh làm sao mà nhỏ được?
- Đến Bạch Đế Tinh rồi, nhất định phải cẩn thận. Đừng tự tiện rời khỏi đội ngũ. Bằng không, trêu chọc phải ai đấy, cũng đừng có hy vọng tôi sẽ thay các người chùi đít.
Tần Mục dặn dò một câu, sau đó mang theo bọn họ bay về phía Thiên Mạc thành.
Lần này đến tinh không bốn phía mất hơn một tháng, Tần Mục còn có chút bận tâm, không biết Thiên Mạc thành có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng ngẫm lại, có Tiêu Hậu chiếu cố, hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Bốn ngày sau, đội ngũ của Tần Mục đã đến Thiên Mạc thành.
So với một tháng trước, diện mạo của Thiên Mạc thành đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Trước đó, tam tộc đã chiếm lấy Thiên Mạc thành, đã hoàn toàn phong tỏa thành, người ngoài không được tùy ý ra vào.
Nhưng bây giờ, Thiên Mạc thành mở cửa với bên ngoài, càng lúc càng phồn vinh, lưu lượng người ra vào tăng lên gấp đôi.
Thiên Mạc thành chỉ là một tiểu thành. Nhưng nó dựa vào hạp cốc Lôi Minh, vị trí địa lý hết sức đặc biệt, tạo nên danh tiếng nhất định cho nó ở Bạch Đế Tinh.
Hạp cốc Lôi Minh được xưng là cấm khu, ngay cả Chân Thần đi vào cũng sẽ mất tích, cho nên rất nhiều người tránh né nó.
Tuy vẫn có một số người có lòng hiếu kỳ, hoặc tin rằng sẽ cầu được phú quý trong nguy hiểm, bắt đầu đến Thiên Mạc thành, chần chừ không biết có nên xông vào bên trong hay không.
Đương nhiên, chỉ có thể ở bên ngoài, không ai dám đi sâu vào bên trong hạp cốc Lôi Minh.
Tuy nói có thể tự do thông hành ở Thiên Mạc thành, người lui tới không ít, nhưng nhân số đội ngũ Tần Mục quá nhiều, rất nhanh đưa tới sự chú ý cho mọi người.
- Những người này đến từ nơi nào? Chẳng lẽ cũng muốn đến hạp cốc Lôi Minh?
- Đừng nói đùa. Chỉ là một đám Hỗn Nguyên cảnh, thậm chí còn có Sinh Tử cảnh rác rưởi, đến hạp cốc Lôi Minh để chịu chết sao?
- Hừ, nhỏ giọng chút đi. Đừng để bọn họ nghe thấy.
- Nghe thấy thì sao? Chẳng lẽ còn sợ bọn họ tìm chúng ta gây phiền toái? Không phải tôi khoác lác, một mình tôi có thể đập bọn họ chết toi.
- Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Thiên Mạc thành cấm đánh nhau. Nếu anh dám động thủ ở đây, không chỉ sẽ bị đuổi ra khỏi thành, còn có thể bị cho vào sổ đen, sau này đừng hòng vào Thiên Mạc thành nữa.
- Thôi đi cha, trước đó, khi tam tộc Xích Diễm, Huyền Vũ, Tuyết Lang còn ở đây, tôi còn có chút cố kỵ. Bây giờ tam tộc bỏ chạy rồi, một Thiên Mạc thành nho nhỏ, tôi làm sao để vào mắt chứ, còn dám cho tên tôi vào sổ đen?
- Đồ đần! Tam tộc chiếm Thiên Mạc thành nhiều năm, làm sao có chuyện rút lui đơn giản như vậy được. Anh dùng cái não heo của mình suy nghĩ một chút được không?
- Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình?
- Đương nhiên, nghe nói Thiên Mạc thành vừa có một thành chủ cường đại mới đến, dùng sức một mình đuổi sạch tam tộc, chế định thành quy. Bằng không, anh nghĩ rằng người ngoài chúng ta có thể ra vào?
- Không thể nào. Một người khu trục cả tam tộc, còn không khủng bố hơn cả Tiêu Hậu sao? Quá khoa trương rồi.
- Mặc kệ anh tin hay không, đây đều là sự thật. Tam tộc vì mặt mũi nên cực lực che giấu. Nhưng trên thực tế, có bức tường nào mà không lọt gió, tưởng rằng sẽ không ai biết được tình hình thực tế sao.
- Khụ khụ, kỳ thật những người này đến đây thì có làm sao? Chẳng có liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta đi xem cuộc vui đi.
Tần Mục cùng với đội ngũ bước vào Thiên Mạc thành, vượt qua những thanh âm nghị luận. Hắn chẳng muốn quan tâm những thứ này.
Lúc này, một đội ngũ khác bước đến, nhìn trang phục, hẳn là cấm vệ quân mới được thành lập.
- Tham kiến thành chủ.
Đội trưởng cấm vệ quân nhìn thấy Tần Mục, thần sắc vô cùng mừng rỡ, cung kính thi lễ.
Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người khiếp sợ không thôi.
Chẳng lẽ vị thiếu niên dung mạo bình thường này lại là thành chủ truyền kỳ đánh lui được tam tộc?
- Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, trong thành có phát sinh chuyện gì không?
Tần Mục hỏi.
- Bẩm báo thành chủ, tất cả đều bình thường.
- Được, anh đi lo việc của mình đi.
Đội trưởng mang theo cấm vệ quân rời đi. Tần Mục và đám người Tống Thi Thi tiến nhập vào phủ thành chủ.
Bước ra nghênh đón có Kế Phong và Trần Thiến.
- Kế Phong, anh hãy an bài chỗ ở cho bọn họ đi.
Tần Mục phân phó.
Kế Phong lĩnh mệnh, mang theo những người kia rời khỏi, chỉ giữ lại Tống Thi Thi và sư phụ của cô. Hai người này đương nhiên phải đối đãi khác rồi.
- Tần đại ca, tại sao anh vừa ra ngoài lại mang về một mỹ nữ vậy?
Ánh mắt tò mò của Trần Thiến rơi xuống người Tống Thi Thi.
- Trần Thiến, có lẽ em đã từng gặp Thi Thi rồi đấy.
- Sao?
Trần Thiến sững sờ, chăm chú nhìn Tống Thi Thi, trong đầu dường như có ấn tượng.
- Ờ, đúng rồi, hình như là cháu gái của thần y Tống Thạch.
Trần Thiến rốt cuộc nghĩ đến, Tống Thi Thi cũng là từ địa cầu đến giống như cô, cô tất nhiên là cảm thấy thân thiết.
Tống Thi Thi lại có chút nghi hoặc. Trần Thiến quen cô, nhưng cô lại không biết Trần Thiến.
- Thi Thi, sau này đây là nhà của cô. Tiểu Thiến cũng là người đến từ địa cầu. hai người làm quen một chút đi.
- Vâng, tôi biết rồi.
Trong lòng Tống Thi Thi cũng rất vui.
- Đúng rồi, Tiểu Thiến, mấy người Phỉ Phỉ đâu?
- Tần đại ca, sau khi anh đi rồi, ba người bọn họ cũng bế quan, bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài.
Trần Thiến nói xong, trong lòng thở dài một hơi.
Phụ nữ bên cạnh Tần Mục, dường như chỉ có cô là vô dụng nhất.
Tuy nói rằng tâm nguyện duy nhất của cô chính là có thể đứng từ xa mà nhìn Tần Mục, cũng không có yêu cầu quá nhiều. Nhưng vẫn không ngăn được cảm giác tự ti.
- Đúng là vẫn nên dành thời gian cho tu luyện.
Tần Mục dường như không để ý đến thay đổi trong lòng bọn họ.
Thời gian kế tiếp, Tần Mục bảo Trần Thiến dẫn Tống Thi Thi đi dạo một vòng quanh Thiên Mạc thành. Còn hắn thì bắt đầu xây dựng lại Thiên Mạc thành.
Đầu tiên, hắn mở ba tòa lầu các tại Thiên Mạc thành, phân biệt là luyện khí, luyện đan và phù triện.
Ở Bạch Đế Tinh, phù triện khá thông dụng, nhưng người luyện khí và luyện đan thì ít càng thêm ít. Thậm chí có thể nói là thứ đồ mới lạ. Cho nên, ba tòa lầu này vừa mới mở, lập tức nhận được đơn hàng rất nhiều.
Về phần nhiệm vụ của Trận đạo sư, chính là xây dựng một đại trận khổng lồ cho Thiên Mạc thành, vừa công vừa thủ.
Trận pháp bình thường sẽ không cách nào thỏa mãn yêu cầu, còn trận pháp cao cấp thì không phải một sớm một chiều có thể bố trí xong. Một hệ thống an toàn cần rất nhiều thời gian để thử nghiệm.
Tần Mục ngẫu nhiên tham gia vào việc xây dựng trận pháp. Tuy hắn không hiểu trận pháp cho lắm, nhưng thực lực của hắn nằm đó, nhiều khi liếc nhìn một cái vẫn có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề tiềm ẩn.
Còn nữa, Tần Mục rất xem trọng sư phụ của Tống Thi Thi. Thiên phú luyện đan của người phụ nữ này rất cao. Nếu có thể bồi dưỡng cô trở thành Đan Hoàng trong tương lai, nhất định sẽ chia sẻ nhiều áp lực cho hắn.
Cho nên, Tần Mục tự tay ra trận, bắt tay vào bồi dưỡng tay nghề luyện đan cho cô.
Rất nhanh, nửa tháng đã trôi qua.
Ngày hôm nay, Tần Mục cũng giống như ngày thường, khi luyện đan cho sư phụ Tống Thi Thi, Kế Phong đột nhiên chạy vào.
Tần Mục nhìn dáng vẻ của y, biết rõ Thiên Mạc thành đã phát sinh chuyện.
Quả nhiên, không đợi Tần Mục lên tiếng hỏi, Kế Phong đã nói:
- Thành chủ, không ổn rồi. Hạp cốc Lôi Minh có dị động.
Tần Mục cau mày, không nghĩ đến hạp cốc Lôi Minh lại xảy ra chuyện.
- Ừm, mấy ngày trước có rất nhiều người tràn vào hạp cốc Lôi Minh, kết quả vẫn không có ai ra ngoài. Cho đến vừa rồi, hạp cốc Lôi Minh xảy ra cảnh tượng khủng bố, giống như có thiên vạn đạo tia chớp đồng loạt đáp xuống.
- Thiên vạn đạo tia chớp.
Một hai đạo sấm sét không tính là gì, nhưng nghìn vạn đạo tia chớp thì đúng là không thể so sánh rồi.
Hơn nữa, hạp cốc Lôi Minh nổi tiếng hung danh. Lôi điện bên trong hoàn toàn khác biệt với lôi điện bên ngoài.
- Để tôi đi xem.
Muốn đi đến hạp cốc Lôi minh nhất định phải đi qua Thiên Mạc thành. Từ địa hình nhìn lại, hạp cốc Lôi Minh có thể nói là thuộc về Thiên Mạc thành.
Với tư cách là thành chủ Thiên Mạc thành, hạp cốc Lôi Minh phát sinh dị động. Hắn cảm thấy nên đi điều tra một chút.
Người ngoài đến Thiên Mạc thành đúng là giảm hơn phân nửa. Theo như lời Kế Phong nói, mấy ngày trước bọn họ tập trung lại, sau đó tiến vào hạp cốc Lôi Minh rồi không thấy ra nữa.
Tần Mục một đường phi hành, rất nhanh tiếp cận hạp cốc Lôi Minh.
Vừa mới bước vào, hắn đã cảm nhận được một sự khác thường.
Sự khác thường này bắt nguồn từ quy tắc thiên địa khác thường, giống như hạp cốc Lôi Minh và bên ngoài là hai thế giới khác nhau.
- Quả nhiên là nơi cổ quái.
Tần Mục bây giờ mới tin, Chân Thần tiến vào bên trong sẽ chết cũng không phải là nói bừa.
Tiếp tục đi vào bên trong, xuyên qua một khu rừng nhiệt đới, hắn phát hiện dọc hai bên đường là những thi thể bị thiêu trụi, chỉ sợ đã chết ba bốn ngày rồi.
Tần Mục nhẹ nhàng thở dài. Những người này tự mình đi vào, sống chết có số, cũng không trách ai được.
Nửa canh giờ sau, Tần Mục tiến vào hạp cốc Lôi Minh đã được một đoạn đường. Nhưng hắn lại không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Không nói đến nguy hiểm, ngay cả trở ngại cũng không có, như vậy làm sao mà gọi là cấm khu được?
Oành.
Đúng lúc này, cách đó không xa, đột nhiên rặng mây đỏ thoáng hiện, động tĩnh vô cùng lớn.
Đồng thời, Tần Mục cũng loáng thoáng nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu cứu, liền biết phía trước khẳng định có người còn sống, lập tức bay ra ngoài.
Một lát sau, hắn đến được một khu đầm lầy, quả nhiên nhìn thấy ba nam ba nữ bị nhốt bên trong đầm lầy, không ngừng lún xuống.
Về phần rặng mây màu đỏ, dĩ nhiên là một tia chớp màu đỏ.
Sáu người này đều là cảnh giới vương giả. Đầm lầy bình thường chẳng làm gì được bọn họ. Nhưng đạo tia chớp màu đỏ kia lại không ngừng xoay tròn xung quanh đầm lầy, khiến cho không gian phải gánh một áp lực cường đại. Nếu cảnh giới nằm dưới Trường Sinh cảnh sẽ chẳng đứng dậy nổi.
Tần Mục không chút do dự, bay thẳng đến sáu người, phất tay đánh ra một đạo thần quang.
Trong lúc tuyệt vọng, sáu người lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ cuốn cơ thể của bọn họ lên, sau đó rơi xuống mảnh đất bên cạnh.
- Các người không sao chứ?
- Không sao…không sao.
Sáu người vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt, vô ý thức mà trả lời.
- Cảm ơn…Ồ, là thành chủ đại nhân.
Một người thanh niên đang muốn cảm ơn Tần Mục, đột nhiên la hoảng lên, hiển nhiên là đã nhận ra Tần Mục.
- Anh là người của thành Thiên Mạc?
Tần Mục không nghĩ đến là người trong thành.
- Vâng.
Người thanh niên khẽ gật đầu, dường như có chút xấu hổ.
Năm người còn lại là bạn của người thanh niên, nhưng không phải là người của thành Thiên Mạc.
Trên thực tế, trước đây mọi người đều không quen biết lẫn nhau, chỉ cùng nhau tiếp vào hạp cốc Lôi Minh, sau đó cùng một lúc bị tao ngộ, nên mới quen biết nhau.
Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~!
Lúc này, một thanh âm quái dị vang lên, khiến Tần Mục phải cau mày.
Sáu người kinh hãi trốn ra đằng sau Tần Mục, nhìn chằm chằm vào đạo tia chớp màu đỏ.
Đạo tia chớp này giống như có sự sống, có thể tự do di động, còn có thể phát ra thanh âm.
- Thành chủ, đạo tia chớp màu đỏ này….
- Tu vi các người quá thấp, hãy mau rời khỏi đây.
Tần Mục phất tay, ra hiệu mọi người nên đi nhanh.
Đại nạn không chết, sáu người đối với hạp cốc Lôi Minh tràn đầy kinh sợ. Bọn họ không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
- Thành chủ, cậu hãy cẩn thận một chút, chúng tôi xin đi trước.
- Nói xong, sáu người rất nhanh chạy về phía lối ra.
Tần Mục cũng không chú ý, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hồng lôi.
Hồng lôi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, xuyên qua xuyên lại bên trong.
Bỗng nhiên Tần Mục nhảy lên, từ không trung thò tay ra, muốn nắm hồng lôi trong tay.
Nhưng khi sắp chạm vào hồng lôi, hồng lôi tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, bắt đầu bạo động.
Oành.
Một đạo hồng mang hơn mười trượng phóng lên trời, đụng vào Tần Mục.
- Xem ra là linh vật thiên địa nên mới có sức mạnh như thế này.
Tần Mục hưng phấn nói. Hắn tin rằng, đạo hồng lôi này tuyệt đối có ý chí của mình, nhưng chỉ số thông minh đoán chừng chỉ bằng đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn sẽ thu phục được nó.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, một ngọn lửa màu tím xuất hiện trong ngực của hắn.
Ngọn lửa màu tím này có được từ chỗ Đan Vương Chúc Khánh Lâm. Tần Mục vốn để nó ở thế giới hỗn độn, nhưng nó lại tự động chạy vào cơ thể hắn. Hơn nữa nơi thích nhất lại chính là ngực.
Hồng lôi bị Tần Mục công kích, vốn rất tức giận. Nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa màu tím xuất hiện, nó lập tức bĩnh tĩnh trở lại.
Ngọn lửa màu tím và hồng lôi dây dưa cùng một chỗ, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Sắc mặt Tần Mục có chút cổ quái. Lửa và sấm sét có thể ở cùng nhau sao?
Rất nhanh, lửa và hồng lôi tách ra. Hồng lôi không có mắt, nhưng giống như nguýt Tần Mục một cái rồi xoay người chạy vào chỗ sâu bên trong hạp cốc.
Ngọn lửa quay trở lại cơ thể Tần Mục, truyền cho hắn một cổ ý chí, bảo hắn mau chóng đuổi theo.
- Các người không phải liên hợp lại bịp ta đấy chứ?
Tần Mục ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn bay lên đi theo phía sau hồng lôi.
Cả buổi, Tần Mục đã vượt qua vô số khu vực rừng nhiệt đới rậm rạp. Hắn cảm giác thiên địa quy tắc ngày càng lớn mạnh, ngày càng áp lực.
Hắn xem chừng, Bất Diệt cảnh bình thường đi vào chỗ này chỉ có thể phát huy ra thực lực Vương giả.
Nhưng cũng may, có hồng lôi mở đường, hắn cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Lại nói tiếp, một hạp cốc to như rãnh trời xuất hiện trước mắt hắn. Hồng lôi cũng không dừng lại, trực tiếp lao xuống hạp cốc.
Tần Mục ngừng lại, bởi vì hắn biết đây chính là tâm của hạp cốc Lôi Minh.
Nếu hạp cốc Lôi Minh có thể làm cho Chân Thần gặp nguy hiểm, khẳng định chính là chỗ này.
Bình ổn tâm trạng, Tần Mục nhảy xuống hạp cốc.
Nhưng trong quá trình rơi xuống, hắn đột nhiên biến sắc. Bởi vì hết thảy chung quanh đều xảy ra biến hóa long trời lở đất, giống như tiến nhập vào một không gian khác.
Khi hắn rơi xuống đất, hắn phát hiện đây không phải là hạp cốc mà là một sơn động.
Cuối sơn động là một khu vực lôi điện lập lòe.
Bạch lôi, Thanh lôi, Lục lôi, Hắc lôi và Hồng lôi vừa rồi giăng khắp nơi, tạo thành một tấm lưới.
Sau tấm lưới đó dường như cất giấu thứ đồ gì đó.
Tần Mục chậm rãi bước đến, mới nhìn thấy được rõ ràng.
Đó là một quan tài thủy tinh. Chung quanh quan tài là một lôi điện hình thái khác.
Tử lôi.
- Tử lôi, Tử lôi…
Tần Mục thì thầm. Chẳng biết tại sao hắn cảm nhận được một cổ khí tức rất quen thuộc.
Trong lúc đó, Tử lôi đang vây quanh quan tài bằng thủy tinh bỗng nhiên nhúc nhích, phóng ra một hình ảnh bên trên quan tài.
Hình ảnh này là một cô gái khoảng tám chín tuổi, mặc chiếc áo màu tím, nhất là cặp mắt cũng màu tím, khiến người khác phải chú ý.
- Tử nhi.
Tần Mục nghẹn ngào hô lên.
Tần Mục chậm rãi bước tới, nhìn cô bé yêu dị và hoàn mỹ.
Trên thực tế, hắn và Tử nhi gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng trong tình huống tăm tối đó, giữa hai người dường như có sự liên quan không dứt bỏ được.
Trong quan tài thủy tinh, Tử nhi nằm im, không có hơi thở, không có nhịp tim, hoàn toàn không giống như người sống.
Bên ngoài nhật nguyệt đảo lộn, thiên địa đã xảy ra biến đổi lớn.
Tần Mục biết, cảnh tượng này biểu hiện lai lịch của Tử nhi. Có lẽ trăm triệu năm qua, cô bé vẫn nằm ngủ say trong quan tài thủy tinh.
Không có hô hấp, không có tim đập, nhưng dung mạo vẫn được giữ nguyên, vẫn là bộ dạng tám chín tuổi.
Đột nhiên có một ngày, một người phụ nữ che mặt xuất hiện trước quan tài bằng thủy tinh.
Tuy không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng không hề nghi ngờ, đây chính là một cô gái hoàn mỹ đến mức tận cùng. Luận khí chất hay dáng người đều không thể bắt bẻ.
Cô gái đứng trước quan tài thủy inh, bàn tay thon dài vỗ về Tử nhi đang ngủ say, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
Cô gái dường như nói cái gì đó với Tử nhi, nhưng Tần Mục không nghe được.
Ngay sau đó, không biết cô gái có dùng pháp thuật gì hay không, chiếc quan tài thủy tinh mang theo Tử nhi phá tan gông xiềng, phá không mà đi.
Thời không đảo ngược, khi quan tài thủy tinh xuất hiện lần nữa đã là một không gian khác.
- Long mộ?
Tần Mục chưa đi vào Long mộ, nhưng hắn dám khẳng định, không gian quan tài thủy tinh lao xuống chính là bên trong Long mộ.
Thì ra lai lịch Tử nhi là như vậy, chỉ là không biết Tử nhi phát ra hình ảnh này là muốn nói gì với hắn.
Còn đang nghi hoặc, hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, biến thành hình ảnh yêu thú tàn sát bừa bãi.
Yêu thú chiếm lĩnh đường đi. Còn có một số yêu thú biết bay bay tới bay lui trong thành thị, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi.
Nhưng bên trong đại quân yêu thú dường như có một người độc hành. Những nơi người này đi qua, tất cả yêu thú đều phải kiêng kỵ.
Tần Mục mở to mắt. Người trong tấm hình không phải ai khác mà chính là hắn lúc chưa xuyên không.
Khi đó là thời Mạt thế, hai phần ba trái đất rơi vào tay yêu thú. Số lượng yêu thú phải dùng con số ức vạn để tính. Hắn mạnh, nhưng với sức mạnh của một người, căn bản không thể giết hết.
Trong hình ảnh, khi hắn đang lực bất tòng tâm, bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một luồng sức mạnh cuốn hắn vào trong, làm hắn mất đi ý thức.
Tần Mục nhìn đến đây, lập tức hiểu được đây chính là nguyên nhân mà hắn xuyên không, dĩ nhiên là bị sức mạnh nào đó cuốn vào.
Thời không một lần nữa ngược dòng, luồng sức mạnh đó xuất hiện bên trên một ngôi trường, hơn nữa còn bao phủ trên thân một người đang hướng hai cô gái thổ lộ.
Đây chính là thời điểm Tần Mục đang thổ lộ với Diệp Khinh Tuyết, còn cô gái bên cạnh chính là Hoàng Hiểu Châu.
Trước khi tìm được Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục cố áp chế nội tâm, không nhớ đến cô, bởi vì nhớ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Bây giờ một lần nữa nhìn thấy cô, cho dù chỉ là một hình ảnh, lòng của hắn bắt đầu dao động.
Khi sự nhớ nhung tích lũy đến một trình độ nhất định, toàn bộ sẽ bạo phát và không thể vãn hồi.
Tần Mục hạ quyết tâm, sau khi trở về liền đến Thiên Thần tháp của Vu tộc, chẳng quản đó là hoàng tộc gì cả, chẳng ai có thể ngăn cản được hắn.
Thoáng bình phục tâm trạng, Tần Mục một lần nữa nhìn chằm chằm vào hình ảnh, thần sắc càng lúc càng nghi hoặc.
Đúng lúc này, hình ảnh phân thành hai, bên trái là trường cấp 3 Vân Lan, khi đó hắn xuyên vào người Tần Mục, còn hình bên phải là Tử nhi đang nằm trong quan tài thủy tinh trong Long mộ.
Sau một khắc, vốn Tử nhi không hề có sinh cơ đột nhiên mở mắt, ánh mắt màu tím yêu dị lóe lên một cái, từ trong quan tài thủy tinh ngồi dậy.
Cùng lúc đó, trong Long mộ xuất hiện một gã thanh niên mặc áo đen, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tử nhi.
- Long Vô Minh.
Người thanh niên mặc áo đen này, Tần Mục sao có thể quên được chứ?
Thái tử tổ Long, Long Vô Minh.
Tử nhi thức tỉnh lại, thần sắc mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng rơi vào người Long Vô Minh.
- Anh?
- Tôi tên Long Vô Minh.
- Long Vô Minh, Long Vô Minh…
Tử nhi lẩm bẩm như người mê sảng.
Hình ảnh đột nhiên chấm dứt.
Tần Mục nghĩ thầm, đây chính là quá trình Long Vô Minh và Tử nhi quen biết nhau. Trách không được Tử nhi tốt với Long Vô Minh như vậy. Dù sao y cũng là người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy.
Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy không ổn.
- Chẳng lẽ…
Một phỏng đoán có thể nói là vớ vẩn xuất hiện trong đầu Tần Mục.
Tử lôi cố ý chiếu hình chiếu của hắn và Tử nhi cùng một lúc, chắc chắn không phải là chuyện bắn tên không đích.
Bề ngoài thì khi hắn xuyên không đến thế giới này cũng là lúc Tử nhi mở mắt.
Như vậy có thể giả thiết, bởi vì hắn xuyên không nên Tử nhi mới tỉnh lại.
Rõ ràng, Long Vô Minh chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Huống hồ, y cũng chẳng có lý do thức tỉnh Tử nhi.
Chỉ là Tử nhi không biết rõ tình huống. Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là Long Vô Minh, nên ngộ nhận Long Vô Minh chính là người đã đánh thức cô.
Phỏng đoán này rất vớ vẩn, có chút vô căn cứ, nhưng trực giác nói cho Tần Mục biết, chân tướng rất có thể chính là như vậy.
Nếu quả thật là thế, hắn xuyên không chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, trong đó hẳn cất dấu nhân tố nào đó mà hắn không biết.
Có lẽ, khi gặp lại Tử nhi, cô bé sẽ nói cho hắn biết điều gì đó.
Trước mắt, trong sơn động bị phong bế này, Tần Mục tìm không thấy đường ra, chỉ có thể đến gần quan tài thủy tinh để quan sát.
Quan tài thủy tinh có Tử lôi thủ hộ, không được đến gần.
Nhưng Tử lôi không xem Tần Mục là người xa lạ, mà là người thân thiết.
- A, tiểu tử này thật thú vị.
Tần Mục mỉm cười hiểu ý. Hắn cảm giác Tử lôi rất có linh tính, chẳng khác nào một đứa bé mới ra đời. Hơn nữa, Tử lôi là sấm sét cấp vương giả. Đám Bạch lôi, Thanh lôi, Hắc lôi chung quanh đều tôn sùng Tử lôi.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào Tử lôi một cái, nhịn không được lại bắt đầu vuốt ve.
Tử lôi rất hưởng thụ, ánh sáng tím lóe lên, không hề công kích lại.
- Tuy ta rất cảm kích ngươi đã cho ta biết việc này, nhưng không thể để ta cả đời ở đây. Ta nên ra ngoài bằng cách nào?
Tần Mục hỏi dò một câu, cũng không biết nó có thể hiểu được hay không.
Xuy xuy.
Tử lôi lóe lên một cái, đẩy bàn tay Tần Mục ra.
Tần Mục còn tưởng rằng nó tức giận, rồi lại nhìn thấy đám lôi điện chung quanh chạy tới, hòa cùng một chỗ với Tử lôi.
Chính xác mà nói chính là bị Tử lôi chậm rãi hấp thu.
Rất nhanh, tất cả lôi điện hình thái khác nhau đã được đồng hóa, chậm rãi nhỏ đi, sau đó hóa thành một hạt giống lôi điện bảy màu.
Hạt giống lôi điện bảy màu bồng bềnh xoay tròn vài vòng, sau đó chui vào trong cơ thể Tần Mục.
Tần Mục khó hiểu, nhưng hắn hiểu nên làm như thế nào, liền ngồi xuống, thử luyện hóa hạt giống lôi điện bảy màu này.
Ba người từ chỗ Trần Thiến biết được Tần Mục đã đến hạp cốc Lôi Minh, một tháng rồi vẫn chưa trở về, lập tức cảm thấy lo lắng, muốn đến đó tìm kiếm Tần Mục.
Cũng không phải là các cô không tin Tần Mục, chỉ là hạp cốc Lôi Minh được gọi là cấm khu, ngay cả Chân Thần vào đó vẫn phải gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, với tính cách của Tần Mục, nếu không phải gặp chuyện ở bên trong, tuyệt không thể một tháng không ra ngoài như vậy.
Ba người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định mạo hiểm đến hạp cốc Lôi Minh tìm hiểu một chút.
Nhưng đúng lúc này, Kế Phong vội vàng chạy vào.
- Tần cô nương, không ổn rồi. Bên ngoài có mấy cường giả Bất Diệt cảnh đến quấy rối.
Kế Phong không biết mấy cô nương xinh đẹp như tiên kia có quan hệ gì với Tần Mục, nhưng y biết rõ Tần Phỉ Phỉ là em gái của Tần Mục, cho nên báo với Tần Phỉ Phỉ trước tiên.
- Bất Diệt cảnh?
Mọi người nghe xong liền thay đổi sắc mặt.
Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y dùng tốc độ nhanh nhất để đột phá, nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với Bất Diệt cảnh.
Triệu Thiên Vũ có lẽ còn có thể miễn cưỡng đối phó với một Bất Diệt cảnh sơ kỳ. Nhưng nếu hơn hai người, hoặc Bất Diệt cảnh trung kỳ, cô hoàn toàn không đủ sức.
- Có chuyện gì vậy? Tại sao trong thành lại xuất hiện những cường giả này?
Kế Phong đáp:
- Hẳn là do động tĩnh ở hạp cốc Lôi Minh dẫn đến. Nhưng bọn họ không dám tùy tiện tiến vào hạp cốc, nên ở lại trong thành hai ngày.
- Nhưng sáng hôm nay, bọn họ không hiểu tại sao lại ồn ào hẳn lên, thoạt nhìn như muốn động thủ. Thủ hạ của tôi đến nói vài câu, kết quả bị đối phương vung tay giết chết mười mấy người. Bọn họ còn tuyên bố muốn tiêu diệt phủ thành chủ.
Trong lòng Kế Phong thấp thỏm không yên. Đám thị vệ đó đại khái không nhìn ra đối phương là Bất Diệt cảnh, hơn nữa Tần Mục nghiêm cấm không được động thủ trong thành, thị vệ mới nói với đối phương vài câu, lại không nghĩ đến đã trêu chọc đại họa.
- Đáng giận, dám giết người ở chỗ này.
Tần Phỉ Phỉ cũng vì lo lắng cho an nguy của Tần Mục, lúc này trong thành lại có người dám giết thị vệ, lại càng không thể kềm chế cơn giận.
- Chúng ta ra ngoài xem một chút. Tần Mục không có ở đây, thành Thiên Mạc phải do chúng ta chống đỡ.
Triệu Thiên Vũ trầm ổn hơn, nói với Kế Phong:
- Kế thành chủ, làm phiền anh ra ngoài thông báo cho Tiêu Hậu.
Tần Mục đã từng nhờ Tiêu Hậu chiếu cố thành Thiên Mạc. Nhưng Tiêu Hậu không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thành. Nếu xảy ra chuyện cũng không thể chạy đến ngay lập tức được.
Ngoài ra, Tiêu Hậu cũng không có nghĩa vụ giúp bọn họ. Cho dù người ta không muốn giúp, bọn họ cũng chẳng thể làm gì hơn.
Khi Kế Phong vừa rời khỏi, ba người Triệu Thiên Vũ liền xông ra ngoài.
- Buồn cười, chỉ một thành Thiên Mạc nho nhỏ mà cũng dám khoa chân múa tay với chúng ta sao?
Từ xa, ba cô gái đã nghe được một thanh âm tục tằng gào lên.
Một đám thị vệ thành Thiên Mạc đang vây quanh bốn gã đàn ông. Cho dù rất nhiều thị vệ đã bị giết chết, cho dù biết rõ bọn họ không thể ngăn cản được bốn người này, nhưng cũng không ai chạy trốn.
Bởi vì trong lòng bọn họ có một thành chủ vô địch. Bọn họ phải kiên trì cho đến khi thành chủ trở về.
- Đám kiến hôi này đúng là không sợ chết.
- Hắc hắc, vừa lúc gần đây ngứa tay quá, để tôi thư giãn một chút.
Theo như lời Kế Phong nói, bốn người này trước đó đã xảy ra mâu thuẫn, dường như muốn đánh nhau. Nhưng bây giờ mâu thuẫn lại biến mất, ngược lại liên thủ nhắm vào thành Thiên Mạc.
- Dừng tay.
Tần Phỉ Phỉ giận dữ bay đến.
Bốn người đàn ông đồng thời xoay lại, nhìn thấy ba cô gái, thần sắc có chút ngạc nhiên.
- Ồ, ba cô nương xinh đẹp xuất hiện cùng một lúc.
Có thể tu luyện đến Bất Diệt cảnh, bốn người cũng không phải hạng người háo sắc. Chỉ có điều đàn ông nào mà chẳng thích gái đẹp. Lúc này nhìn thấy một lúc ba cô gái xinh đẹp, khó tránh khỏi có những suy nghĩ xấu xa.
- Cô gái này không tệ. Sau này hãy ở bên cạnh tôi, hầu hạ cho tốt, tôi sẽ cho cô hết thảy.
Người đàn ông giết người nhiều nhất chỉ vào Tần Phỉ Phỉ, nói.
Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y cũng là giai nhân tuyệt sắc, nhưng luận khí chất, vẫn còn kém Tần Phỉ Phỉ.
- Anh nói cái gì?
Tần Phỉ Phỉ vốn đang cố dặn mình phải nhịn, tận lực ngăn cản đám người này, chờ Tiêu Hậu đến trợ giúp.
Nhưng bất luận cô gái nào nghe thấy điều này cũng nhịn không được mà tức giận.
- Sao vậy? Cô không muốn?
Người đàn ông cười lạnh:
- Chỉ sợ không thể do cô quyết định rồi.
Nói xong, gã liền vung tay, một đạo quy tắc bao phủ Tần Phỉ Phỉ, muốn cuốn cô vào bên trong.
Tần Phỉ Phỉ tất nhiên là phản kháng. Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y đều đồng thời ra tay, đem Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng ra đối kháng với người đàn ông.
Oành.
Quy tắc đạo vận của người đàn ông bị ba người liên thủ nổ nát, nhưng Cung Y Y và Tần Phỉ Phỉ đều có chút không chịu đựng nổi.
- Ồ, lợi hại nhỉ.
Người đàn ông tán thưởng một tiếng, ánh mắt rơi xuống người Triệu Thiên Vũ.
Gã nhìn ra được thực lực của Triệu Thiên Vũ là mạnh nhất, thậm chí còn không yếu hơn gã bao nhiêu.
- Nguyễn huynh, anh đã chọn rồi, giờ cô gái này sẽ thuộc về tôi.
Một gã đàn ông mặt đỏ dường như rất coi trọng Triệu Thiên Vũ, đứng ra nói.
Người đàn ông họ Nguyễn nhìn Triệu Thiên Vũ. Thực lực của Triệu Thiên Vũ mạnh, nhưng gã vẫn thích Tần Phỉ Phỉ hơn. Cho nên cũng chẳng tranh giành.
- Hắc hắc, hai người đã quên vẫn còn chúng tôi sao?
Hai người còn lại không chịu lép vế.
Người đàn ông mặt đỏ cười nói:
- Còn thừa một cô, hai người chia như thế nào?
- Không cần chia. Chúng tôi chỉ cần chơi một chút, cũng không có ý định mang theo ai cả.
Hai người không kiêng nể gì mà đánh giá Cung Y Y:
- Tuy các người chọn trước, nhưng cô gái này cũng không chênh lệch so với hai người kia bao nhiêu.
- Ba người này đều là cực phẩm nữ nhân, mỗi người một vẻ, khó nói ai đẹp hơn ai. Chọn ai cũng không thiệt thòi.
Bốn người chẳng thèm quan tâm đến ba cô gái, tùy ý chọn lựa.
- Con mẹ nó, hỏa khí bị các người khơi ra rồi. Đã lâu rồi không có ăn mặn. Hôm nay nếm thử một chút.
- Còn nói nhảm chi nữa? Mau bắt hết đi.
Bốn người chọn xong mục tiêu, đồng thời ra tay.
Nếu ba cô gái đối phó với một Bất Diệt cảnh, có lẽ còn có khả năng chiến thắng, nhưng bốn người đồng loạt ra tay, các cô căn bản không thể ngăn cản.
- Liều mạng thôi.
Ba cô gái biết mình không thể rơi vào tay đối phương, bằng không sẽ sống không bằng chết. Nếu quả thật bị đánh bại, chi bằng trước khi bị bắt tự kết thúc mạng sống mình.
- Trước mặt chúng ta, các người tự sát cũng phải có khả năng đấy.
Người đàn ông họ Nguyễn dường như đoán ra được suy nghĩ của ba cô, vô cùng khinh thường nói.
Trong lúc nói chuyện, gã liền ra tay lần nữa, thi triển thần thông giam cầm cường đại, bao phủ ba cô gái.
- Dừng tay.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến, mang theo uy áp khủng bố.
- Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Thần sắc người đàn ông họ Nguyễn biến đổi, vội vàng ngừng tay.
Bốn người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một lão giả cao thâm mạt trắc đứng trên tường thành.
Thoáng chốc, thân ảnh lão giả biến mất, một lần nữa xuất hiện trước mặt bốn người.
Bốn người lại càng thêm hoảng sợ, vô cùng cung kính nói:
- Bái kiến tiền bối, không biết xưng hô với tiền bối như thế nào?
Trong lòng bốn người thấp thỏm không yên, sợ ngườ này có quan hệ đặc biệt với thành Thiên Mạc. Lúc đó xem như xong đời.
- Lão phu Vu Nhân.
Nhưng khi nghe lão giả báo ra danh hào, bốn người lập tức cả kinh.
Họ Vu, chẳng lẽ là người của Vu tộc?
- Tiền…tiền bối.
- Mấy người cũng thật to gan, dám bất kính với chi chủ của Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng, có biết mình đã phạm vào tội gì hay không?
Ngữ khí lão giả hờ hững, dường như đang trách cứ.
- Ơ.
Bốn người cả kinh, vội vàng nói:
- Tiền bối thứ tội, chúng tôi không biết họ là chi chủ thần khí.
Kỳ thật, trước khi chiến đấu, bọn họ cũng cảm giác được pháp bảo của Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ không đơn giản, chỉ là không liên tưởng đến thần khí mà thôi.
Người ngoài xem ra, trước mắt đã xuất thế khoảng hai ba thần khí, nhưng không nghĩ đến có hai thần khí tập trung tại thành Thiên Mạc nho nhỏ.
Hiện tại, trải qua lời khẳng định của Vu Nhân, trong lòng bọn họ liền không yên.
Mặc cho ai cũng biết, Vu tộc có Thiên Thần tháp. Mỗi vị chi chủ thần khí đều phải trải qua một lần tĩnh tu tẩy lễ tại Thiên Thần tháp. Việc Vu Nhân xuất hiện ở chỗ này, mục đích không cần nói cũng biết.
- Nếu không biết rõ tình hình, chuyện này không thể trách các người.
Lão giả thản nhiên nói:
- Lần này ta chỉ phụng mệnh đến đây mang hai vị chi chủ thần khí đến tộc của ta. Còn những tranh chấp khác, ta không quan tâm.
Bốn người nghe xong liền mừng rỡ trong lòng.
Lời của Vu Nhân giống như cổ vũ bọn họ làm chuyện xấu tại thành Thiên Mạc. Chỉ cần không làm tổn thương Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, mọi chuyện khác ông ta đều không quan tâm.
Chẳng lẽ tiền bối Vu tộc và thành Thiên Mạc có ân oán gì?
Trên thực tế, Vu Nhân có sự kỳ thị chủng tộc với Nhân loại. Thần khí rơi vào tay hai cô gái Nhân loại, trong lòng ông ta cảm thấy không công bằng.
Nếu không phải trên người có nhiệm vụ, ông ta cũng không ra tay cứu giúp.
- Cung Y Y, Triệu Thiên Vũ, ta phụng mệnh đến đây, mời các người theo ta một chuyến.
Vu Nhân lạnh lùng nói.
Ba cô gái vốn tưởng rằng có cứu tinh đến, không nghĩ đến lại là người của Vu tộc. Hơn nữa nhìn biểu hiện của ông ta, dường như rất khó chịu với các cô.
- Tiền bối, chúng tôi biết quy củ, nhưng trước mắt thành chủ không có ở đây, thành Thiên Mạc phải do chúng tôi bảo vệ, tạm thời không thể thoát thân.
Triệu Thiên Vũ tận lực giảm bớt âm thanh, nói:
- Chi bằng mời tiền bối ở lại thành Thiên Mạc vài ngày, đợi thành chủ trở về, chúng tôi sẽ theo ngài đến Vu tộc.
Vu Nhân nghe xong, hơi tức giận:
- Khốn kiếp, thời gian của lão phu rất quý, cái gì phải chờ thành chủ các người trở về. Chẳng lẽ bắt ta chờ ở đây mãi?
- Vậy thì tiền bối cứ trở về. Bất luận thế nào, chúng tôi không thể rời khỏi đây được.
Cung Y Y lãnh đạm nói.
- Điều này không phải do các người quyết định.
Vu Nhân nói:
- Tuy các người là chi chủ thần khí, nhưng mười hai thần khí là tài sản của cả cộng đồng. Các người có được thần khí cũng không có nghĩa có quyền lạm dụng thần khí, mà là đại diện cho một loại trách nhiệm. Các người nên đến Thiên Thần tháp tiếp nhận tẩy lễ.
- Nực cười? Thần khí trong tay chúng tôi, chúng tôi muốn dùng sao thì dùng, nào đâu đến phiên người khác khoa chân múa tay. Chúng tôi không đến Thiên Thần tháp đấy, chẳng lẽ ông bắt buộc được chúng tôi sao?
Cung Y Y càng lúc càng phản cảm với Vu Nhân. Lão gia hỏa này ngay từ đầu đã có thành kiến với các cô.
- Các người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Vu Nhân cười lạnh, uy áp Bất Diệt cảnh đỉnh phong bao phủ xuống.
Trong hoàng tộc, người căm thù Nhân tộc chiếm đa số.
Bọn họ không thích nhìn thấy đám nhóc con đoạt được thần khí leo lên đầu bọn họ.
Nịnh nọt chi bằng thái độ cứng rắn, dạy cho đám nhóc con này biết phục tùng như thế nào.
Tu vi đạt đến Bất Diệt cảnh, cho dù chỉ thua kém nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng kỳ thật thực lực sẽ cách biệt một trời.
Vu Nhân là cường giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong. Bốn người đàn ông họ Nguyễn liên hợp lại, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lúc này, Vu Nhân dường như muốn ra tay dạy dỗ Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, uy áp cường đại bao phủ xuống, trùm luôn cả Tần Phỉ Phỉ.
Triệu Thiên Vũ có thực lực mạnh nhất cũng có chút không thừa nhận nổi. Nếu không có Vũ Hoàng hộ chủ, chỉ sợ cơ thể của cô đã mệt rã rời, huống chi là Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y còn yếu hơn cô.
- Dừng tay.
Triệu Thiên Vũ biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, ba cô cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể khuất phục:
- Chúng tôi đi theo ông.
- Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vu Nhân nghe xong liền cười lạnh:
- Lập tức lên đường ngay.
- Khoan, tôi có một điều kiện.
Triệu Thiên Vũ đột nhiên nói.
Vu Nhân khinh thường nói:
- Cô cho rằng mình có tư cách bàn điều kiện với ta sao?
- Tôi nghĩ ông chỉ hù dọa chúng tôi thôi, dám giết chúng tôi sao?
Triệu Thiên Vũ lấy Vũ Hoàng ra, nói:
- Nếu ông còn dám động thủ, tôi lập tức tự vẫn ngay.
Trong lòng Vu Nhân liền căng thẳng.
Cuộc chiến hủy diệt sắp bộc phát, chỉ có mười hai thần khí tề tụ mới có thể ngăn cản kiếp nạn, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu ông bức tử một chi chủ thần khí, khiến cho mười hai thần khí không cách nào tề tựu, tội danh sẽ rất to.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc kiêng kỵ:
- Cô cho rằng sẽ uy hiếp được ta sao? Huống hồ muốn tự vẫn trước mặt ta? Chưa chắc làm được đâu.
- Nếu ông đã nói như vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông.
Triệu Thiên Vũ nói xong, thật sự thúc giục Vũ Hoàng công kích mình.
Dưới cảnh giới Chân Thần, mặc kệ là ai khi bị thần khí đánh trúng cũng đều phải chết.
Vu Nhân nhảy dựng trong lòng. Ông ta không nghĩ đến cô gái này lại điên cuồng, không nói hai lời liền tự hủy mình như vậy.
- Dừng tay.
Vu Nhân xuất ra một chiêu, trong ranh giới ngàn cân treo sợi tốc, ngăn cản động tác của Triệu Thiên Vũ.
Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y cũng kịp thời phản ứng, lo lắng nhìn Triệu Thiên Vũ:
- Triệu tỷ tỷ, chị đang làm cái gì thế?
Triệu Thiên Vũ cũng không trả lời hai người, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhân:
- Ông chỉ có thể giam cầm tôi nhất thời, nhưng từ đây đến Vu tộc phải cần nửa tháng, ông có thể đảm bảo lúc nào cũng trói buộc được tôi sao?
Sắc mặt Vu Nhân trầm xuống. Ông ta đương nhiên hiểu được lời nói của Triệu Thiên Vũ. Chỉ cần ông ta có chút lơi lỏng, Triệu Thiên Vũ liền tự vẫn ngay, ngọc thạch câu phần.
- Được rồi, thế cô có điều kiện gì?
Vu Nhân thỏa hiệp. Ông đúng là xem thường cô gái Triệu Thiên Vũ này.
- Bảo bọn họ cút ra khỏi thành Thiên Mạc.
Triệu Thiên Vũ chỉ vào bốn gã Bất Diệt cảnh, nói.
- Khốn kiếp, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao?
Người đàn ông họ Nguyễn không muốn rời khỏi thành Thiên Mạc.
Sắc mặt của Vu Nhân cũng cực kỳ khó coi. Triệu Thiên Vũ uy hiếp ông ta thì thôi đi, nói chuyện cũng chẳng khách khí, quả thật không ưa mà.
Nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Thiên Vũ định dùng Vũ Hoàng tự vận, ông ta lại không có can đảm ép buộc cô gái điên cuồng này, chỉ có thể nói với bốn người kia:
- Bốn người tạm thời rời khỏi thành Thiên Mạc, có nghe hay không?
- Tiền bối, cái này…cái này…
- Sao?
Lông mày Vu Nhân cau lại.
- A, tiền bối, chúng tôi lập tức đi ngay.
Thấy Vu Nhân muốn động thủ, bốn người nào dám lưu lại, quay người bay mất.
- Cũng đi lâu rồi, đã đến lúc phải về.
Trong quá trình luyện hóa, Tần Mục không có khái niệm về thời gian. Hắn cho rằng chắc cũng đã qua vài ngày.
Sơn động phong bế này không biết được hình thành như thế nào. Sau khi hắn luyện hóa hạt giống lôi điện, nó từ từ biến mất, giống như một không gian hư ảo.
Lúc này, Tần Mục phát hiện mình đang trôi nổi trong không trung phía trên hạp cốc Lôi Minh, phía dưới là hải lưu và sông núi mênh mông.
- Chẳng lẽ mình vẫn còn chưa tiến vào bên trong hạp cốc Lôi Minh?
Tần Mục dùng thần thức quét qua phía dưới hạp cốc vài lần, ngạc nhiên khi nhìn thấy bên dưới còn có đồ vật bị che giấu.
Nhưng khi nghĩ đến đám người Phỉ Phỉ có thể đang lo lắng cho mình, hắn lại lắc đầu.
Dù sao hạp cốc Lôi Minh rất gần thành Thiên Mạc, sau này có thể đến đây bất cứ lúc nào.
- Trở về thôi.
Tần Mục nói xong, hóa thành một đạo lưu quang, rất nhanh bay đi.
Nửa canh giờ sau, Tần Mục đã trở về thành Thiên Mạc.
- A, thành chủ, cậu trở về rồi.
Tuy Tần Mục rất ít khi xuất đầu lộ diện, sự việc lớn nhỏ đều giao cho Kế Phong xử lý, nhưng nói thành Thiên Mạc mà không biết Tần Mục thì thật sự không có bao nhiêu người.
Dù sao lúc trước hắn đã từng quét ngang tam tộc ở thành Thiên Mạc, đã trở thành một truyền kỳ.
Tần Mục thấy có người chào hỏi mình, trong lòng cao hứng vô cùng. Nhưng hắn phát hiện thần sắc người này cực kỳ khó coi, đang có chuyện gì lo lắng, cũng không phải chào hỏi đơn giản.
- Trong thành phát sinh chuyện gì rồi sao?
- Bẩm thành chủ, sáng nay có mấy Bất Diệt cảnh đến quấy rối.
Người nọ đang muốn đem chuyện buổi sáng nói cho Tần Mục biết, ai ngờ không đợi gã nói xong, Tần Mục đã biến mất ngay trước mắt.
Tần Mục đương nhiên biết hành động này không được lịch sự, nhưng bây giờ hắn đang rất lo lắng cho tình huống của phủ thành chủ, muốn nhanh chóng trở về ngay lập tức.
Đã xảy ra chuyện gì, mấy người Tần Phỉ Phỉ có lẽ là rõ nhất.
Chỉ sau mấy giây, Tần Mục đã xuất hiện ở viện tử phủ thành chủ.
- Phỉ Phỉ.
Tần Mục gọi.
- Anh.
Tần Phỉ Phỉ từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Tần Mục, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, khóc rống lên.
- Phỉ Phỉ, chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Mục nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tần Phỉ Phỉ.
- Triệu tỷ tỷ và Y Y tỷ tỷ bị bắt đi rồi.
- Cái gì?
Tần Mục giận tái mặt:
- Là bị ai bắt đi?
- Là người của Vu tộc.
- Vu tộc?
Tần Mục cau mày:
- Bắt đến Thiên Thần tháp?
- Vâng.
- Tới thật đúng lúc nhỉ, tranh thủ anh không có ở đây.
Tần Mục chửi một câu, sau đó hỏi:
- Tại sao nói là bắt? Người Vu tộc ép buộc hai người bọn họ sao?
- Sự việc không đơn giản như vậy. Triệu tỷ tỷ thiếu chút nữa tự sát rồi.
Tần Phỉ Phỉ nhớ đến hành động của Triệu Thiên Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tần Mục biến sắc:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Hãy nói cho anh nghe từ đầu.
Tần Phỉ Phỉ liền đem chuyện hồi sáng nói qua một lần.
- Không nghĩ đến một tháng đã trôi qua. Chuyện này là lỗi của anh.
Tần Mục tự trách, sau đó an ủi Tần Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, em yên tâm đi, anh lập tức mang bọn họ về đây, không có việc gì đâu.
Không thể không nói, Triệu Thiên Vũ vô cùng thông minh. Một chiêu vứt bỏ tính mạng của cô không phải ai cũng làm được.
Triệu Thiên Vũ biết người của Vu tộc không thể tùy ý cho cô tự sát. Cho dù cô muốn tự sát, với thực lực Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng sẽ dễ dàng ngăn cản.
Nghiêm khắc mà nói, cô đã thắng canh bạc này.
Nhưng dù sao cũng là đánh bạc. Rất nhiều người cho dù biết rõ chuyện này, chỉ sợ cũng không dám làm.
Cho nên, Tần Mục vô cùng cảm kích và bội phục Triệu Thiên Vũ.
Đột nhiên, Tần Mục lại nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Đám người kia đúng thật là tự giác, tự mình đưa đến cửa.
Tần Phỉ Phỉ nhìn theo ánh mắt của Tần Mục, phát hiện bốn gã Bất diệt cảnh lại xuất hiện trong thành Thiên Mạc.
Bốn người này đúng là bằng mặt mà không bằng lòng. Khi Vu Nhân mang Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ đi, bọn họ liền quay trở lại.
- Giải quyết bốn tên rác rưởi này trước.
- Vâng.
Tần Phỉ Phỉ căm thù bốn người này đến tận xương tủy.
- Thành Thiên Mạc là nơi tốt, làm sao có thể đơn giản rời khỏi được?
- Nói không sai. Không biết thành chủ của thành Thiên Mạc là ai? Chi bằng chúng ta đuổi hắn xuống, chiếm cứ nơi đây?
- Tôi không có hứng thú. Thành Thiên Mạc gần hạp cốc Lôi Minh. Bây giờ ở đây không có nhiều cường giả. Chờ thêm thời gian nữa, nói không chừng sẽ có Hoàng tộc đến.
- Điều này cũng đúng. Tuy thành Thiên Mạc là thành nhỏ, nhưng địa vị rất đặc biệt, tương lai là vùng giao tranh của hoàng tộc.
- Không nói điều này nữa. Vu tiền bối đã mang hai cô gái đi, trong thành không phải vẫn còn một cô nương tuyệt sắc sao? Có cần tìm để chơi một chút không?
Đang nói, thần sắc người đàn ông họ Nguyễn khẽ động, cười nghiền ngẫm:
- Dường như không cần đi tìm nữa. Cô ta tự mình đưa đến cửa rồi.
Hai người Tần Mục bay đến trước mặt bốn người này.
- Anh, chính là bọn họ.
Tần Phỉ Phỉ chỉ vào bốn người, thần sắc phẫn nộ.
- Ơ, tiểu mỹ nhân, tìm tiểu bạch kiểm này ở đâu vậy?
Người đàn ông họ Nguyễn quét mắt nhìn Tần Mục, dường như có chút khinh thường.
- Tôi là thành chủ thành Thiên Mạc, cũng là anh trai của cô ấy.
Tần Mục lạnh lùng nhìn mọi người.
- Thì ra cậu chính là thành chủ.
Người đàn ông mặt đỏ đứng dậy, có chút buồn cười nói:
- Cậu đến đây là để làm cái gì?
- Anh muốn biết?
- Đúng.
Người đàn ông mặt đỏ cười lớn.
- Được, vậy tôi sẽ cho anh xem.
Tần Mục đột nhiên ra tay, cách không nhấc người đàn ông lên.
Sắc mặt người đàn ông mặt đỏ đã thay đổi. Y phát hiện tu vi của mình là Bất Diệt cảnh, nhưng lại bị giam cầm, một chút cũng không động đậy được.
- Cậu…
Bành.
Người đàn ông mặt đỏ bị một luồng sức mạnh xé nát, nguyên thần cũng không thể bảo lưu.
- Không thể nào.
Ba người phía sau đồng thời khiếp sợ. Một cậu thanh niên lại có khả năng giết chết một gã Bất Diệt cảnh? Đây là thủ đoạn gì vậy?
- Chỉ toàn là rác rưởi mà cũng dám chạy đến đây giết người, ngại mạng mình quá dài đúng không?
Tần Mục đưa tay ra, một đạo quy tắc chi lực nghiền ép đến.
Oanh.
Người đàn ông họ Nguyễn cũng không kịp phản ứng, trực tiếp bạo thể mà vong.
Hai người còn lại bị dọa đến muốn tiểu ra quần, nào dám ở lại, vội vàng quay người bỏ chạy.
Đúng lúc này, một đạo thanh sắc từ ngoài thành bay vào, xuyên thẳng qua hai người đang bỏ chạy, trong nháy mắt đến trước người Tần Mục.
- Tiễn các người đến luân hồi một thể.
Thanh âm lạnh như băng phát ra, liền nhìn thấy hai gã Bất Diệt cảnh đang đào thoát ngừng lại, cơ thể vặn vẹo.
Không, chính xác mà nói là không gian chung quanh bọn họ đang vặn vẹo.
- Ah, không.
Hai người kêu thảm một tiếng, sau đó biến mất ngay tại chỗ, cái gì cũng không còn.
- Thật có lỗi, dường như ta đã tới chậm.
Tiêu Hậu hiển nhiên là biết chuyện gì xảy ra, áy náy nói với Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu:
- Không thể trách cô được.
Chuyện này xác thật không thể trách Tiêu Hậu. Lúc trước Tần Mục nhờ Tiêu Hậu chiếu cố thành Thiên Mạc là lúc hắn đến tinh không bốn phía.
Sau đó Tần Mục trở về thành Thiên Mạc, Tiêu Hậu cho rằng mình đã có thể thả lỏng một thời gian, bắt đầu bế quan, không để ý đến tình huống của thành Thiên Mạc nữa.
- Có lẽ chúng ta nên cân nhắc thiết lập một truyền tống trận để thuận tiện qua lại.
Tần Mục đề nghị.
Tiêu Hậu lắc đầu nói:
- Nếu có thể kiến tạo truyền tống trận, tôi đã sớm thành lập rồi.
- Tôi tìm được một số Trận đạo sư ở tinh không bốn phía. Có lẽ bọn họ không phải là tông sư, nhưng tranh thủ chút thời gian vẫn có thể làm được.
- Cậu quá ngây thơ rồi. Đừng nói người cậu tìm không phải là tông sư, cho dù là tông sư cũng không có khả năng làm được.
Tiêu Hậu nói:
- Truyền tống trận của Bạch Đế Tinh hiện nay đều là còn sót lại từ thời viễn cổ. Thế giới bây giờ không còn ai có thể chế tạo được truyền tống trận ở Bạch Đế Tinh này.
Tần Mục vốn đang nghi hoặc, lập tức hiểu ra được chuyện gì, liền nói:
- Bởi vì không gian của Bạch Đế Tinh?
- Đúng, Bạch Đế Tinh có không gian cao cấp hơn tinh không bốn phía. Quy tắc chi lực không gian mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với nơi khác.
- Vậy vì sao truyền tống phù của cô lại có thể phá vỡ không gian?
- Phù triện này cũng là còn sót lại từ thời viễn cổ, do ta trong lúc vô tình tìm được ở hạp cốc Lôi Minh. Tổng cộng chỉ có hai mươi mấy cái mà thôi.
Tiêu Hậu nhìn Tần Mục, nói:
- Nếu có người có thể luyện được loại phù triện này, tôi cũng không nói nó trân quý như vậy.
- Cô đã đến hạp cốc Lôi Minh?
Tần Mục lại chú ý đến điều này.
- Ừm, khi tôi đến Bạch Đế Tinh, liền nghe đồn về cấm khu này. Tôi cũng là tâm cao khí ngạo, không cho rằng bên trong có thứ đồ gì làm khó tôi được. Kết quả đã bị tổn thất nặng nề.
- Tôi thấy cũng không hẳn là tổn thất nặng nề. Có lẽ cô còn chiếm được chỗ tốt lớn hơn đấy.
Tần Mục dựa vào trực giác mà nói.
Tiêu Hậu cũng không quan tâm, chỉ cười nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Cậu không đuổi theo bạn gái của mình sao? Hơn nữa, Khinh Tuyết cũng đang ở Thiên Thần tháp. Cô ấy đã đi ba năm rồi, tôi cũng rất lo lắng.
- Điều này….
- Cậu yên tâm đi. Lần này sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa đâu. Có gì tôi sẽ đến thành Thiên Mạc để bế quan.
Tiêu Hậu hướng Tần Mục cam đoan.
- Cảm ơn.
- Nếu muốn cảm ơn tôi, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Tiêu Hậu cười nói.
Tần Mục im lặng. Hắn cảm giác Tiêu Hậu đang tu luyện công pháp kỳ quái, càng sống lâu lại càng trẻ.
Không chỉ là trẻ về dáng vẻ bề ngoài, ngay cả tâm trạng cũng xảy ra biến hóa cực lớn.
- Anh, anh hãy nên đi sớm, mang các chị trở về. Đã lâu rồi em không gặp chị Khinh Tuyết.
Tần Mục xoa đầu của cô, nói:
- Yên tâm đi, anh biết rồi. Anh không có ở đây, em hãy đi theo Tiêu Hậu tu luyện. Anh thấy cô ấy nguyện ý dạy cho em đấy.
- Dường như cậu đã biết chuyện gì.
Tiêu Hậu kinh ngạc hỏi.
- Không, tôi chỉ biết Tần Phỉ Phỉ có được truyền thừa của Lạc Thần, còn lại thì không rõ lắm.
- Đợi cậu trở về, tôi sẽ nói rõ chuyện Lạc Thần cho cậu biết.
- Tôi sẽ mau chóng trở về ngay.
Nói xong, Tần Mục liền hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi.
Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y đi theo Vu Nhân đến Vu tộc, trên đường tâm trạng không yên.
Tuy bốn gã Bất Diệt cảnh đã bị buộc rời khỏi, nhưng hiển nhiên bọn họ không cam lòng tình nguyện. Vạn nhất bọn họ quay trở lại, thành Thiên Mạc nên xử lý như thế nào? Tần Phỉ Phỉ sẽ phải làm sao?
- Hai người nhanh một chút, chậm như vậy, biết bao giờ mới có thể đến nơi?
Vu Nhân dường như không chỉ một lần nhắc nhở hai cô, có chút không kiên nhẫn được nữa.
Hai cô gái không thèm để ý, cứ bay chậm rì rì.
Vu Nhân giận dữ:
- Các người đừng có mà không biết phân biệt như vậy. Tôi đã nhịn các người đủ rồi đấy.
- Gấp làm gì? Đến sớm vài ngày hay đến muộn vài ngày thì có gì khác nhau?
Cung Y Y lãnh đạm nói.
Vu Nhân nhìn hai cô gái:
- Tôi có cảm giác hai người đang cố ý kéo dài thời gian?
Triệu Thiên Vũ cười nói:
- Có lẽ ông nói đúng đấy. Chúng tôi đang cố ý kéo dài thời gian chờ một người.
- Chờ người?
Vu Nhân sững sờ, sau đó khinh thường nói:
- Chẳng lẽ các người cho rằng có người đến cứu các người sao?
- Vậy thì cũng khó nói. Có lẽ đúng thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận