Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 605: Phiền toái của Hoa Yên Vũ

Chẳng qua ngay khi cô đi qua khu vực khách quý, bạn trai Yến Dĩnh, là Nghiêm Uy của Nghiêm gia đúng dậy ngăn cản cô.
- Uy thiếu, xin hỏi có chuyện gì không?
Hoa Yên Vũ đương nhiên nhận ra Nghiêm Uy, biết rõ không thể chọc Nghiêm gia.
Nhưng vì tính cách, cô sẽ không nịnh nọt con cháu thế gia.
- Không hổ là Hoa Yên Vũ, tiếng ca quả nhiên êm tai, dáng người cũng xinh đẹp như thế!
Nghiêm Uy không kiêng nể gì mà đánh giá, ánh mắt không kiêng nể chạy trên người Hoa Yên Vũ.
Yến Dĩnh bên cạnh đứng dậy, cả người dán lên thân Nghiêm Uy, làm nũng nói:
- Anh Uy, anh khích lệ cô gái khác trước mặt em như vậy, em sẽ ghen đấy!
Yến Dĩnh ngoài miệng nói ghen, nhưng bộ dạng của cô ta chỉ có tranh thủ tình cảm, nào có chút tức giận.
Tuy rằng là bạn gái trên danh nghĩa của Nghiêm Uy, nhưng Yến Dĩnh cũng biết đại khái, loại người như Nghiêm Uy, tuyệt đối không có khả năng chỉ có một người phụ nữ.
Cô không yêu cầu xa vời Nghiêm Uy toàn tâm toàn ý, chỉ cần Nghiêm Uy cho cô danh phận, khiến cô gả vào Nghiêm gia là được rồi.
Nghiêm Uy vươn tay véo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Yến Dĩnh, khóe miệng nở nụ cười:
- Tiểu yêu tinh, cô ấy và em là hai phong cách, ngẫu nhiên cũng để anh thay đổi khẩu vị chứ?
- Được thôi, chẳng qua những cô gái khác anh chơi đùa thì thôi, nhưng đừng tưởng thật.
- Đây là hiển nhiên, Dĩnh Nhi em mới là thiếu phu nhân tương lai của Nghiêm gia.
Hai người nói chuyện rất rõ ràng, nhưng người chung quanh đều tập mãi thành quen, chuyện này đối với đám con cháu thế gia họ quá mức bình thường.
Thần sắc Hoa Yên Vũ trở nên cực kỳ chán ghét, lạnh lùng nói:
- Uy thiếu, bạn của tôi còn đang chờ, tôi đi trước.
Hoa Yên Vũ đang muốn rời đi, Nghiêm Uy tranh thủ thời gian nói:
- Cô Hoa, đừng có vội như thế, khó được hôm nay tôi cao hứng, ngồi xuống uống hai chén, thế nào?
- Thực xin lỗi, tôi không uống rượu.
Hoa Yên Vũ từ chối.
- Con đàn bà thối, Uy thiếu mời cô uống rượu, là để mắt cô, đừng có không biết phân biệt!
Một gã thanh niên ngồi đối diện Nghiêm Uy tức giận nói.
Hoa Yên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn gã:
- Hắn coi trọng tôi, tôi lại coi thường hắn.
- Cô… muốn chết!
Không chỉ người thanh niên này, ngay cả hai nam một nữ còn lại cũng cảm thấy Hoa Yên Vũ hơi quá rồi.
Bắc Kinh hiện giờ, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với Nghiêm Uy như vậy.
Hoa Yên Vũ có không ít fans hâm mộ, chỉ cần cô hô một tiếng, có lẽ thực sự đạt được không ít người ủng hộ.
Nhưng chút lực lượng ít ỏi ấy, trước mặt Nghiêm gia, không có ý nghĩa.
- A Phi, an tâm chớ nóng, đừng đường đột giai nhân.
- Đúng vậy, Uy thiếu còn chưa nói chuyện đây. Loại người tính tình như cậu, trách không được không tìm thấy bạn gái.
Hai nam tử khác đều yên lặng ngồi tại chỗ, bộ dạng xem kịch vui.
Thanh niên tên A Phi khinh thường nói:
- Đó là tôi không muốn tìm, phụ nữu với tôi mà nói là một loại trói buộc.
- Cũng đúng, hiện giờ A Phi một lòng nghiêm cứu cổ võ, thực lực không yếu hơn tinh anh Long Tổ, thành tựu tương lai không thể đo lường.
A Phi không để ý tới họ, ánh mắt nhìn Nghiêm Uy:
- Uy thiếu, loại phụ nữ không biết phân biệt này. Nếu là bình thường tôi đã sớm ra tay. Anh cũng phải mạnh mẽ một chút, quá mức dung túng, sẽ hoàn toàn trái ngược.
Giọng điệu của A Phi gần như dạy dỗ, Nghiêm Uy lại không hề tức giận, trái lại vui vẻ tiếp nhận:
- A Phi, cậu nói có lý.
Gã lập tức quay về phía Hoa Yên Vũ, vừa cười vừa nói:
- Cô Hoa, dường như cô chọc người bạn kia của tôi tức giận rồi, cô nói nên xử lý thế nào cho phải?
Trang 34#10
Hoa Yên Vũ biểu hiện rất trấn định, chẳng qua trong lòng không nắm chắc, dù sao cô chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt.
- Không phải vừa mới nói sao, chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là muốn mời cô Hoa uống một chén.
- Tôi cũng đã nói rồi, tôi không uống rượu.
Giọng nói của Nghiêm Uy nhàn nhạt mang theo lạnh lùng:
- Nói cách khác cô Hoa không nể mặt Nghiêm mỗ?
Người ở khu vực này là nhân vật chính của cuộc tụ hội, chắc chắn được chú ý nhiều nhất.
Lúc này xảy ra mâu thuẫn ở đây, mọi người đều nhìn trong mắt.
Nhưng mặc dù một số người bình thường thích nghe Hoa Yên Vũ hát, cũng không có ai muốn đứng ra nói chuyện cho cô, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí hơi hả hê.
Sau khi Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết chú ý tới, lập tức chạy tới.
- Uy thiếu, Vũ Nguyệt chính là tính cách này, cô ấy sẽ không uống rượu.
Giang Tiểu Mạn kéo Hoa Yễn ra sau áy náy nói:
- Rượu này không bằng để tôi uống thay cô ấy?
- Hóa ra là Chủ tịch Giang.
Nghiêm Uy cười nhạt.
- Này, bà tám, tránh ra một chút. Uy thiếu mời Hoa Yên Vũ, cô chạy tới tham gia náo nhiệt cái gì.
A Phi nói chuyện không lưu chút tình cảm.
- Anh nói cái gì?
Cho dù Giang Tiểu Mạn tính tình có tốt, cũng tức giận không nhỏ.
Hai thanh niên khác hai tya ôm đầu, tựa trên ghế sa lon, giọng nói mang theo vẻ coi thường:
- Công ty Trú Nhan Sương của các ngươi sở dĩ có thể tồn tại đến giờ, là bởi vì đại tiểu thư Yến Dĩnh của chúng tôi rất thích sản phẩm này. Cô đừng tưởng rằng mình là chủ tịch của công ty, có vốn liếng gì có thể nói điều kiện trước mặt chúng tôi.
- Lại nói tiếp Hân Hân nhà tôi cũng thích Trú Nhan Sương này, chẳng qua nếu như cô đui mù chống đối Uy thiếu mà nói. Chỉ trong nháy mắt, chỉ sợ công ty này sẽ đóng cửa.
- Anh… các anh…
Nghiêm Uy nhìn Giang Tiểu Mạn nói:
- Chủ tịch Giang, hôm nay tôi mời cô đến thật ra có khoản làm ăn nói với cô. Chẳng qua hiện giờ tôi chỉ muốn cô Hoa uống với tôi hai chén, chờ lát nữa tôi lại tìm cô được chứ?
- Tránh ra đi, bà tám!
A Phi quát.
Giang Tiểu Mạn càng hoảng sợ, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Hoa Yên Vũ biết rõ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ liên lụy Giang Tiểu Mạn và công ty, cô cắn môi đứng ra nói:
- Được rồi, Uy thiếu, anh đừng khó xử Tiểu Mạn, tôi uống một chén là được.
- Vũ Nguyệt!
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết đều cảm thấy khuất nhục, chẳng qua hai người cô chỉ là người bình thường, lấy cái gì đánh nhau với đám con cháu thế gia này?
- Cô Hoa, cô rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi.
Dường như Nghiêm Uy rất cao hứng, rót một chén rượu cầm lên đưa cho Hoa Yên Vũ:
- Cô Hoa, tửu lượng của cô không được mà nói, uống một chén là được rồi, tôi không miễn cưỡng.
- Điều này…
Hoa Yên Vũ lại chần chờ, không vươn tay nhận ly.
- Sao vậy, cô lại đổi ý rồi sao?
Dư Khiết nhịn không được nói:
- Nghiêm Uy, đây là ly anh đã dùng rồi, không thấy bẩn sao?
Hoa Yên Vũ vì Giang Tiểu Mạn và công ty, có thể miễn cưỡng uống chút rượu, nhưng để cho cô dùng một ly với Nghiêm Uy, nghĩ lại cũng thấy buồn nôn.
Rầm!
A Phi đập vỡ một chai bia, giận dữ nói:
- Gái điếm thối, mày còn dám chê ly của Uy thiếu bẩn?
Hai gã thanh niên và cô gái xinh đẹp còn lại cũng đứng dậy, lạnh giọng nói:
- Xem ra là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thực sự phải cho mấy người chút sắc mặt nhìn một cái.
Mâu thuẫn của mấy người lập tức thăng cấp, dường như muốn ra tay.
Chẳng qua bên phía Hoa Yên Vũ là ba cô gái yếu ớt, đối mặt một đám đàn ông, hơn nữa trên cơ bản đều học qua một ít cổ võ, đánh nhau là kết quả gì, mặc kệ ai cũng có thể nghĩ được.
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết thấy Hoa Yên Vũ gặp nguy hiểm, lao đến trước tiên. Mà Lưu Đông Hứa Tình và Tần Mục đều ngồi tại vị trí, cũng không có động tác.
- Làm thế nào đây, xử lý thế nào, họ cãi nhau trở mặt với Uy thiếu rồi, hiện giờ làm sao giải quyết?
Mặc dù Lưu Đông và Hứa Tình là người có chút thế lực, họ cũng không có dũng khí đi lên hỗ trợ, chẳng qua trong lòng vẫn rất lo lắng.
- Này, Tần Mục, anh là đàn ông, cứ nhìn mấy người Tiểu Mạn bị sỉ nhục mà không để ý tới sao?
Lưu Đông phẫn nộ nhìn chằm chằm Tần Mục.
- Được rồi Lưu Đông, hắn lên rồi cũng không dùng được gì, chỉ biết chịu chết mà thôi.
Hứa Tình nói:
- Mấy người Nghiêm Uy đối với phụ nữ coi như khách khí rồi, nếu như đàn ông đi lên, chết cũng không biết chết thế nào.
- Nói thì nói như thế, nhưng thân là một người đàn ông, chút tâm huyết cũng không có. Uất ức như thế, còn không bằng chết đi cho xong.
Lần này Hứa Tình không phản bác, vụng trộm liếc Tần Mục, trong lòng cũng rất khinh bỉ, không biết tại sao Dư Khiết và Tiểu Mạn lại vừa ý một người đàn ông như vậy.
Tần Mục không để ý tới hai người, cũng không quan tâm cách nhìn của hai người, ánh mắt bình tĩnh nhìn tình thế phát triển.
- Cô Hoa, cô thực sự cảm thấy cái ly này của tôi rất bẩn sao?
Nghiêm Uy nhìn như không tức giận, nhưng mặc hco ai cũng biết, trong lòng gã đã hơi bất mãn.
- Tôi… không có!
- Đã không có, vậy thì uống chén rượu này, không phải vừa rồi cô cũng đáp ứng sao?
- Vũ Nguyệt, không cần đáp ứng hắn, ngàn vạn lần không thể đáp ứng hắn.
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết cùng ngăn cản Hoa Yên Vũ.
Thần sắc Nghiêm Uy rất cuộc trầm xuống, A Phi và hai gã nam tử khác thấy vậy, muốn đi qua kéo Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết ra.
- Bà tám thối, chán sống à.
Ở giây phút cực kỳ nguy khắc này, một tiếng chuông điện thoại khiến cho mấy người đều dừng lại.
Nghiêm Uy nhận điện thoại, sau khi nói vài câu liền dập máy.
- Chờ một chút.
Nghiêm Uy hô ba người A Phi chuẩn bị ra tay:
- Lạc công tử và Doãn công tử đến rồi, họ có thể tới tham gia tụ hội, coi như cho tôi mặt mũi.
Lập tức, gã nhìn ba người Giang Tiểu Mạn nói:
- Chuyện hôm nay coi như xong, chẳng qua lần sau còn dám cự tuyệt, đừng trách tôi vô tình.
- Tiểu Hắc, A Tín, theo tôi ra ngoài chào đón họ. A Phi lưu lại nhìn xem, đừng để người khác nháo sự.
Nghiêm Uy mang theo hai gã thanh niên ra ngoài, A Phi về lại ghế sa lon.
Yễn Dĩnh thì khinh thường nói một tiếng ‘không biết phân biệt’ với Hoa Yên Vũ, sau đó cũng ngồi xuống ghế sa lon.
Ba người Giang Tiểu Mạn không nghĩ tới chuyện lại chuyển hướng như vậy, cùng thở dài một hơi.
Nếu như vừa rồi lớn chuyện, chỉ sợ ba người họ gặp phiền toái lớn.
- Vũ Nguyệt, chúng ta đi thôi.
Ba người trở về chỗ ngồi, Lưu Đông và Hứa Tình vội an ủi ba người, họ không dám đối nghịch với Nghiêm Uy, chỉ có thể làm tới nước này.
- Tần Mục?
Lúc đầu Hoa Yên Vũ nhìn thấy có đàn ông, cực kỳ nghi hoặc, chờ khi nhìn ra bộ dạng của Tần Mục, lập tức không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Lưu Đông và Hứa Tình thấy dường như Hoa Yên Vũ cũng rất quen thuộc Tần Mục, sự phẫn nộ trong lòng cùng bùng nổ:
- Tiểu Mạn, người bạn này của cô thực sự không ra sao, quá uất ức rồi.
Giang Tiểu Mạn lại lắc đầu, nhìn Tần Mục, trái lại quan tâm hỏi thăm:
- Tần Mục, thực lực của anh còn chưa khôi phục sao?
Cô rất rõ ràng tính cách của Tần Mục, không phải loại rụt đầu rụt đuôi này.
- Thật ra vừa rồi tôi đang muốn đi qua, nhưng Nghiêm Uy kia rời đi rồi.
Tần Mục thoải mái nhún vai.
Lưu Đông và Hứa Tình buồn nôn nói:
- Tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như anh, sợ hãi cứ việc nói thẳng, còn biết nổ nữa!
- Hai người các cô bớt tranh cãi đi!
Giang Tiểu Mạn lườm hai người.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên cầm chén rượu đứng dậy.
- Tần Mục, anh muốn đi đâu?
Tần Mục thở dài một hơi nói:
- Tôi coi trọng một cô gái, muốn đến gần một chút, mời cô ta uống chén rượu.
Dù là Giang Tiểu Mạn Dư Khiết, hay là Hứa Tình Lưu Đông đều trợn mắt há mồm.
Nhất là Hứa Tình và Lưu Đông, định nghĩa đối với Tần Mục đã trở thành cặn bã, lúc này rồi hắn rõ ràng còn muốn đi tán gái?
Chẳng qua thần sắc của hai người bắt đầu trở nên hoảng sợ, hai tay che miệng.
Tần Mục cầm chén rượu đi tới trước khu vực khách quý, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa vặn Yến Dĩnh ngồi bên cạnh, còn cố gắng dán vào người Yến Dĩnh.
- Này, người đẹp, có thể vinh hạnh uống cùng tôi hai chén không?
Đúng lúc này, một người thanh niên xa lạ bước đến, không nói hai lời liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong lúc cô vẫn còn đang ngây người, lại cảm thấy bên hông của mình có một bàn tay cực lớn ôm lấy, khiến cô không tự chủ được dán người vào người thanh niên đó.
- Mỹ nữ, có thể nể mặt uống giúp tôi mấy ly không?
Yến Dĩnh sợ ngây người. Cô thân là đại tiểu thư Yến gia, lại là bạn gái của Nghiêm Uy, chưa từng thân cận với một người đàn ông xa lạ như vậy.
- Anh…anh là ai? Anh muốn làm cái gì?
Yến Dĩnh kêu to, muốn tránh thoát bàn tay của người thanh niên.
- Mỹ nữ, không cần khẩn trương. Tôi không có ác ý, chỉ muốn mời cô một ly rượu mà thôi.
Tần Mục vừa ôm Yến Dĩnh, vừa đặt ly rượu trên bàn, đổ đầy một ly, sau đó đưa chiếc ly đến tận miệng Yến Dĩnh.
Yến Dĩnh thấy rõ ràng chiếc ly này là Tần Mục vừa lấy và hắn đã dùng qua.
Bất luận là người phụ nữ nào, bảo người đó uống chung một ly với một người đàn ông xa lạ, đều sẽ có cảm giác buồn nôn.
Yến Dĩnh mím môi nói:
- Thả tôi ra, tôi không uống.
- Mỹ nữ, vậy là em không nể mặt tôi rồi?
Thanh âm Tần Mục hơi giận dữ.
- A Phi, mau cứu em.
Bởi vì Tần Mục xuất hiện quá đột ngột, lại làm ra sự việc không hợp thói thường. Ai có thể nghĩ đến có người dám động tay chân với bạn gái của Nghiêm Uy chứ?
Cho nên khi Yến Dĩnh la lên, A Phi mới kịp phản ứng.
- Khốn kiếp, tên tiểu tử không biết sống chết này.
A Phi giận sôi lên. Nghiêm Uy bảo gã lưu lại tất nhiên là để bảo vệ Yến Dĩnh, đồng thời cam đoan không có người nào quấy rối buổi tụ hội ngày hôm nay, để lại ấn tượng không tốt cho hai vị khách quý.
Nhưng Nghiêm Uy chân trước vừa đi, tên tiểu tử này không biết từ đâu xuất hiện, phi lễ bạn gái Nghiêm Uy, vậy mặt mũi của Nghiêm Uy sẽ để đâu?
Sau khi Nghiêm Uy trở về, gã sẽ giải thích như thế nào?
- Tao không giết mày là không được.
Thực lực A Phi không kém, thậm chí có thể nói là rất mạnh, là bạn trong cái vòng luẩn quẩn với Lâm Ngạo.
Gã ngồi đối diện với Yến Dĩnh, cách một cái bàn.
Phẫn nộ, gã nhảy lên bàn, dường như muốn vọt tới Tần Mục.
Tụ hội lần này là chúc mừng sinh nhật Yến Dĩnh. Lúc này Yến Dĩnh xảy ra chuyện, tất cả mười bàn xung quanh đều xúm lại.
Trong đầu tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, chính là tiểu tử này không muốn sống chăng? Ngay cả bạn gái của Nghiêm Uy mà cũng dám phi lễ, nhất định sẽ bị A Phi xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
A Phi nhảy lên bàn, còn chưa kịp có động tác, hai tay đã rủ xuống, thân hình cong lại đứng trên mặt bàn, không hề nhúc nhích, ánh mắt mở lớn, dường như đang có việc gì rất khó lý giải.
- A Phi, cứu em.
Yến Dĩnh hô to với A Phi. Cô không rõ A Phi đang xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn A Phi, nhưng ai có thể biết nội tâm đầy kinh hãi và bất đắc dĩ của gã.
Gã vừa nhảy lên bàn, đang muốn đánh chết Tần Mục.
Nhưng một lực đạo không thể tưởng tượng được trói buộc gã, khiến gã cảm thấy bị áp bách, tay chân không thể động đậy, trong lòng vô cùng lo âu.
- Cậu…
Hàm răng A Phi run lên, không dám tin nhìn Tần Mục.
Chẳng lẽ là do tên tiểu tử trước mặt?
Tần Mục ngẩng đầu nhìn gã:
- Anh không có việc gì làm mà đứng đó sao?
A Phi đem hết toàn lực muốn thoát khỏi, nhưng không được, càng giãy dụa, gã lại càng sợ hãi.
Lúc này, nghe Tần Mục hỏi, gã chỉ có thể cười khổ. Gã chẳng muốn làm người nổi tiếng đâu. Có bản lãnh thì để cho tôi động đậy đi.
- A Phi, anh đang làm gì vậy? Nhanh giết hắn đi.
Yến Dĩnh kêu to.
Nhưng A Phi lại không đáp lời.
Tần Mục dùng lực, ôm Yến Dĩnh lại càng chặt hơn, lạnh giọng nói:
- Xú nữ, tôi để ý cô là cô may mắn lắm đấy. Cô đừng có mà không biết phân biệt. Mời cô uống một ly rượu khó như vậy sao?
- Anh…anh là thứ đồ cầm thú. Uy ca nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Yến Dĩnh nhìn Tần Mục bằng ánh mắt có thể giết người.
- Uy ca của cô vừa ý những cô gái khác, bắt họ uống rượu. Bây giờ tôi coi trọng cô, mời cô một ly rượu, chẳng lẽ lại không được?
Tần Mục vừa nói xong, không chỉ Yến Dĩnh mở to mắt, mà những người xung quanh cũng lộ ra thần sắc kinh dị.
Tiểu tử này không chỉ biết Yến Dĩnh là bạn gái của Nghiêm Uy, mà hình như còn cố ý đến bới móc, là vì Hoa Yên Vũ mà lộ diện sao?
Nhất thời, tất cả mọi người đều quay đầu, ánh mắt tập trung vào Hoa Yên Vũ.
Đám người Giang Tiểu Mạn, Hoa Yên Vũ thì không cần phải nói, đã sớm bị động tác của Tần Mục làm cho sợ ngây người.
Nhất là Lưu Đông và Hứa Tình, các cô cảm thấy không biết có phải Tần Mục điên rồi không mà làm ra mấy chuyện như vậy.
Nhưng ngẫm lại, có phải vừa rồi các cô nói chuyện quá nặng, kích thích quá sâu, khiến Tần Mục làm ra chuyện mất lý trí như vậy.
- Tiểu Mạn, nhanh lên, bảo cậu ấy dừng tay lại. Cậu ấy đang muốn làm gì thế?
- Trời ạ, lát nữa Uy thiếu sẽ về, nhất định sẽ giết cậu ấy. Chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Hai người cũng không biết nên nói gì với Tần Mục. Vừa rồi còn nhát gan, sợ sệt, bây giờ lại giống như phát điên.
- Được rồi, cậu ta biết có chừng mực mà.
Tuy Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết cảm thấy kinh ngạc về việc làm của Tần Mục, nhưng cũng không quá lo lắng.
- Cái gì? Cái này mà còn gọi là có chừng mực? Thiên đô bị cậu ta chọc thành lổ thủng rồi.
Hai cô gái không thể hiểu nổi.
Được Nghiêm Uy mời, đa phần đều là con cháu danh gia vọng tộc ở Yến Kinh. Lúc này bọn họ đều cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nịnh bợ Nghiêm Uy.
Vì vậy, liền có người cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Uy, cũng có người đứng ra quát lớn hành vi vô sỉ của hắn.
- Tiểu tử không biết sống chết, mau buông Yến Dĩnh tiểu thư ra.
Tần Mục mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn ôm chặt hơn, một tay ôm cổ của cô, bắt cô ngửa đầu, một tay cầm ly rượu, trực tiếp rót xuống mặt cô.
- Hôm nay cô không nể mặt cũng không được. Ly rượu này nhất định cô phải uống.
Yến Dĩnh bị bắt buộc, phải ngậm chặt miệng lại.
Tần Mục ngoài miệng thì bảo mời Yến Dĩnh uống rượu, nhưng lại cố ý đổ rượu lên mặt, mắt, lỗ mũi của Yến Dĩnh mà không phải là miệng.
Khục khục.
Bị rượu rót vào mũi, Yến Dĩnh thiếu chút nữa bị sặc mà ngất đi, phải há miệng cầu khẩn:
- Đừng, tôi uống, tôi uống, anh mau thả tôi ra.
Chung quanh có hai người không thể nhịn được nữa. Tuy bọn họ không biết vì sao A Phi cứ đứng mãi trên bàn, nhưng người nào cũng cầm lấy một con dao gọt trái cây vọt tới Tần Mục.
Phanh.
Con dao gọt trái cây còn chưa đâm trúng Tần Mục đã bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài.
Một con dao gọt trái cây không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay Tần Mục.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh. Tần Mục buông Yến Dĩnh ra, khẽ vươn tay chộp tới hai người kia, đè hai người xuống mặt bàn.
Trong lúc mọi người còn đang hãi hùng khiếp vía, con dao gọt trái cây đâm xuống.
Xoẹt.
Con dao gọt trái cây không chỉ xuyên qua bàn tay của hai người, thậm chí còn xuyên qua cả cái bàn, đính bàn tay hai người xuống mặt bàn.
Hai người phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế. Mặc dù bọn họ đã tu luyện qua cổ võ, nhưng cũng không cách nào chịu được cơn đau do dao găm đâm qua.
Hơn nữa, khi con dao còn chưa được nhổ ra, bọn họ cũng không dám lộn xộn. Chỉ cần khẽ động một chút, sự đau đớn lại càng tăng lên.
Nhưng muốn tháo con dao găm ra, hai người lại không có dũng khí.
- Phi ca, đừng đứng đó nữa, giúp chúng tôi một chút.
Hai người cố nhịn đau, ngẩng đầu nhìn A Phi còn đứng trên mặt bàn.
Trong lòng bọn họ rất tức giận, thầm nghĩ A Phi tốt xấu gì cũng là một cao thủ, thế tại sao lại đứng im như tượng, lâu như vậy cũng không nhúc nhích?
Khóe miệng A Phi có chút run rẩy, nhưng không thể lên tiếng được.
Không phải gã không muốn động mà là không thể động được.
Lực trói buộc chỉ trói buộc gã, không cho gã động đậy. Người không biết tình hình lại cứ tưởng gã đang làm dáng.
Lúc này, Tần Mục lại ôm Yến Dĩnh ngồi xuống ghế salon lần nữa.
Yến Dĩnh nhìn hai người bị con dao găm bàn tay xuống mặt bàn, nhịn không được sởn gai ốc, lạnh cả người.
Lúc này, cô tùy ý để Tần Mục ôm mà không dám có chút phản kháng.
- Đại …đại ca, tôi uống rượu với anh, anh không được tổn thương tôi.
Yến Dĩnh nói xong, còn chủ động nhích lại gần Tần Mục.
Tần Mục nhìn cô, thản nhiên nói:
- Cô không sợ bạn trai cô trở về, nhìn thấy hai chúng ta thân mật, sẽ tức giận mà thất khiếu thăng thiên sao?
Yến Dĩnh hơi giật mình, nhưng sau đó đã làm ra bộ dạng nịnh bợ, cười nói:
- Đại ca, anh còn muốn lợi hại hơn Nghiêm Uy nhiều. Dĩnh nhi tất nhiên là thích những người đàn ông mạnh mẽ rồi.
- Vậy cô quăng anh ta mà chọn tôi?
- Ừm, đại ca, sau này Dĩnh nhi là người của anh.
Ánh mắt Yến Dĩnh chớp chớp, miệng phả hơi vào mặt Tần Mục.
- Vậy thì tốt, hôm nay là sinh nhật của cô, chúng ta phải chơi cho thật vui.
Tần Mục nói xong, vừa ôm Yến Dĩnh, vừa sờ soạng người của cô.
Yến Dĩnh cười nhõng nhẽo, còn không ngừng làm nũng, vô ý hữu ý đẩy bàn tay Tần Mục ra.
- Sờ cô một chút cũng không được sao?
Thanh âm Tần Mục đột nhiên lạnh lại.
Yến Dĩnh lập tức nói:
- Không phải, không phải, chỉ là bây giờ em vẫn còn là bạn gái của Nghiêm Uy. Chờ em phủi sạch quan hệ với Nghiêm Uy, em sẽ đem cơ thể nguyên vẹn này cho anh được không?
Tần Mục không nói gì, nhưng cũng không cưỡng ép Yến Dĩnh.
Ánh mắt Yến Dĩnh hiện lên một tia lạnh, nhưng rất nhanh đã che giấu xuống, tiếp tục nịnh nọt mà dán người vào Tần Mục.
Đám con cháu thế gia xung quanh đều cảm thấy kinh hãi với thủ đoạn của Tần Mục, nhưng cũng cảm thấy Tần Mục quá ngu xuẩn.
Yến Dĩnh hiển nhiên là đang kéo dài thời gian, chờ Nghiêm Uy trở về. Nhưng hắn lại không biết, còn cho rằng Yến Dĩnh muốn phủi sạch quan hệ với Nghiêm Uy, cam tâm tình nguyện theo hắn.
- Ngu xuẩn, đợi lát nữa xem mày chết như thế nào.
Có người cười lạnh trong lòng.
Đám người Giang Tiểu Mạn, Dư Khiết bước tới.
- Tần Mục, đừng làm lớn chuyện như vậy?
Tần Mục ngẩng đầu nhìn mọi người, cười nói:
- Các người cho rằng tôi đến đây là để làm gì?
Giang Tiểu Mạn sững người. Lúc trước Tần Mục đã hỏi qua vấn đề này, có người nói không biết, mà hắn cũng chẳng trả lời.
Lần này Tần Mục cũng vẫn không trả lời.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, hôm nay hắn đến đây chính là làm loạn.
Có thể đem sự việc náo càng lớn càng tốt hay không?
Hắn ước gì sự việc càng huyên náo càng tốt.
- Tiểu Mạn, hắn điên rồi. Bằng không chúng ta đi trước đi, lát nữa Nghiêm Uy về, chúng ta sẽ tiêu đời.
Tuy nói động tác cắm con dao xuống bàn tay hai người kia rất tiêu sái, rất tuấn tú, nhưng Lưu Đông và Hứa Tình đều cho rằng Tần Mục không thể đối kháng với Nghiêm Uy.
- Nếu hai người sợ thì cứ về trước.
Giang Tiểu Mạn cũng không có biện pháp giữ hai người Lưu Đông ở chỗ này.
Bất luận thế nào, cô và Dư Khiết sẽ không đi. Thậm chí Hoa Yên Vũ cũng không đi.
- Lưu Đông, chúng ta…
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng nỗi sợ Nghiêm Uy vẫn chiếm nhiều hơn, vội xin lỗi:
- Tiểu Mạn, chúng tôi xin phép về trước.
- Phong tỏa chỗ này cho tôi. Một người cũng không được rời khỏi chỗ này.
Đúng lúc này, một thanh âm giận dữ truyền đến, khiến nội tâm tất cả đều chấn động.
- Uy thiếu trở về rồi. Xem ra tối nay sẽ có động đất.
Mặc dù chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng rất nhiều người vẫn có chút hả hê, đồng thời lại có chút bất an, sợ Nghiêm Uy phẫn nộ sẽ liên lụy đến bọn họ.
- Xong rồi, xong đời rồi.
Gương mặt hai người Lưu Đông hiện lên sự tuyệt vọng, hối hận tại sao mình không đi sớm một chút. Bây giờ có muốn đi cũng đi không được.
Nghiêm Uy quay lại, phía sau ngoại trừ hai gã thanh niên đi đón lúc trước, còn có hai người thanh niên khí chất phi phàm khác.
Y bước vào, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, biết rõ người này chính là người đã làm loạn.
Bởi vì Tần Mục không chỉ chiếm vị trí của y, ngay cả người đàn bà của y cũng chiếm luôn.
Đổi lại bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể nhận nhịn, huống chi là Nghiêm Uy y?
- Dĩnh nhi, em…
Nghiêm Uy nhìn Tần Mục ôm Yến Dĩnh, hai người dán sát vào nhau, tức đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Anh đến cũng đúng lúc. Tôi rất coi trọng bạn gái của anh. Cho tôi mượn chơi hai ngày nhé.
Tần Mục nói một câu kinh thế hãi tục với Nghiêm Uy, khiến tất cả mọi người muốn rụng cả tim.
- Mỹ nữ, bạn trai cô đến rồi. Những lời vừa nói ban nãy, hãy lặp lại cho anh ta nghe đi.
Nghiêm Uy tức giận đến toàn thân run rẩy, hai tay bóp chặt đến khớp xương vang lên răng rắc.
Con ngươi Yến Dĩnh đảo một vòng, đột nhiên giãy khỏi người Tần Mục, đứng dậy phóng đến chỗ Nghiêm Uy.
Tần Mục cũng không ngăn cản. Trên thực tế, hắn đang cố ý để Yến Dĩnh giãy dụa.
- Uy ca.
Yến Dĩnh nhào vào lòng Nghiêm Uy, khóc rống lên:
- Uy ca, anh đừng hiểu lầm. Dĩnh nhi chỉ là tạm thời tính kế mà thôi. Dĩnh nhi sẽ không bao giờ phản bội anh.
Nghiêm Uy nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
Nếu Yến Dĩnh thật sự phản bội y, cho dù y giết chết Tần Mục, mặt mũi cũng không còn.
Tuy Yến Dĩnh bị chiếm không ít tiện nghi, nhưng tối thiểu cũng giữ được mặt mũi.
- Uy ca, hắn khi dễ em, anh nhất định phải báo thù cho em.
Nghiêm Uy vỗ lưng Yến Dĩnh, ánh mắt quét sang hai người đang bị cắm dao, cuối cùng rơi xuống người A Phi đang đứng trên bàn.
- A Phi, anh bị choáng rồi à?
Nghiêm Uy giận dữ nói:
- Tôi bảo anh ở lại, chính là đừng để người ta làm loạn. Anh xem mình đã làm được gì?
- Uy…Uy thiếu, tôi…
- Tôi tôi cái gì? Còn không mau đi xuống?
- Uy thiếu, tôi không thể đi xuống.
Không thể đi xuống? Chỉ có một cái bàn, anh nói với tôi là không thể xuống?
Nghiêm Uy cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị sỉ nhục rồi.
Nhưng y cũng không rảnh so đo với cái thứ ngu xuẩn này, thần sắc âm trầm nhìn Tần Mục.
- Tôi mặc kệ cậu là ai, hôm nay nhất định cậu phải chết.
Tần Mục ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, bộ dạng nhàn nhã, thản nhiên nói:
- Khoác lác thì ai chẳng nói được? Anh cho rằng mình có bản lãnh đó sao?
Nghiêm Uy cười lạnh:
- Nhìn thủ pháp của cậu, dường như cũng có năng lực. Nếu bình thường, có lẽ tôi không dám nói mấy lời này. Nhưng đáng tiếc, hôm nay vận khí của cậu không được tốt.
- Vậy sao?
Tần Mục không cho là đúng.
- Tôi cảm thấy hôm nay vận khí của tôi rất tốt, lại còn đào hoa nữa.
Trang 35# 3
- Mỹ nữ, sao em trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy? Không phải vừa rồi em còn nói sẽ bỏ bạn trai mà đi theo tôi sao?
Yến Dĩnh giận dữ nói:
- Sao anh không soi mình vào nước đái? Tôi làm sao có thể đi theo loại người như anh. Uy ca tốt hơn anh gấp vạn lần, lợi hại gấp vạn lần.
- Em nói mấy lời này, thật khiến người ta phải lạnh lòng.
Yến Dĩnh cười khểnh:
- Bây giờ thì lạnh lòng, đợi lát nữa, thi cốt của anh sẽ rét lạnh.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Em cảm thấy Uy ca của em rất đáng tin sao?
- Cậu xem thường tôi?
Nghiêm Uy nhìn thẳng Tần Mục.
- Đương nhiên không phải rồi.
Tần Mục nhún vai.
- Tuy không thể so sánh với anh, nhưng anh hẳn là con chó ngoan, mà tôi là người rất yêu chó, sẽ không xem thường chó đâu.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Tiểu tử này quả thật không kiêng nể gì cả, bây giờ còn dám mắng Nghiêm Uy là chó.
Phổi của Nghiêm Uy muốn nổ tung. Y chưa từng muốn giết chết ai như bây giờ.
Nhưng y cũng không lỗ mãng.
- Ngu xuẩn. Để cho cậu gặp hai người bạn của tôi.
Nghiêm Uy cũng không muốn nói nhảm với Tần Mục, xoay người sang chỗ khác, nói với hai gã thanh niên:
- Doãn huynh, Lạc huynh, tiểu tử này có chút khó giải quyết, mong rằng hai anh ra tay giúp tôi.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống hai gã thanh niên. Nhìn trang phục của bọn họ, vô cùng bình thường, quần thô áo vải.
Nhưng không người nào dám khinh thường bọn họ. Đây chính là người mà ngay cả Nghiêm Uy cũng phải cung kính đối đãi.
- Đây là đệ tử thiên tài của Thần Kiếm Tông và Thiên Y Phái. Thực lực của hai người này thâm bất khả trắc, nghe nói còn muốn lợi hại hơn cả trưởng lão tông môn.
- Uy thiếu mời bọn họ ra tay, tên tiểu tử kia chết chắc rồi.
Người chung quanh giống như nhìn thấy được vận mệnh bi thảm của Tần Mục.
Nhưng không ai chú ý đến, biểu hiện của hai gã thanh niên này cực kỳ khó coi.
- Không nghĩ đến là hai người. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tần Mục nhìn thấy hai người này, chẳng những không sợ, còn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm:
- Mấy tháng không gặp, xem ra năng lực của các người đã tăng lên. Muốn đến báo thù à?
Hai gã thanh niên nhìn nụ cười của Tần Mục, trong lòng sợ hãi, muốn quay người bỏ chạy.
- Nếu các người cho rằng mình có khả năng chạy khỏi nơi này thì cứ trốn đi.
Ngữ khí Tần Mục không hề có sự uy hiếp mà vô cùng bình thản.
Nhưng toàn thân hai gã thanh niên lại run lên. Ngữ khí bình thản này đối với bọn họ mà nói mang đến cảm giác áp bách vô cùng.
Hai người không trốn, mà cũng không có dũng khí trốn.
Doãn Thiên Trùng xoay người, bước đến trước mặt Tần Mục, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt:
- Mục thiếu, sao cậu lại ở đây?
- Tôi ở đây chính là cho anh cơ hội biểu hiện.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nếu tôi không ở đây, làm sao anh có được cơ hội báo thù chứ?
Doãn Thiên Trùng biến sắc, tranh thủ nói:
- Mục thiếu, cậu nói cái gì vậy? Tôi làm sao dám động thủ với cậu?
- Không phải Nghiêm Uy mời anh đến sao? Tôi đoạt bạn gái của anh ta, anh ta đoán chừng sẽ không tha cho tôi.
- Mục thiếu, tôi không quen với Nghiêm Uy, một chút cũng không quen.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Anh khẳng định?
- Tôi cam đoan, nửa xu cũng chẳng có quan hệ với anh ta.
- Nhưng mà tôi không tin thì sao?
Vẻ mặt Doãn Thiên Trùng như đưa đám, nói:
- Mục thiếu, tôi không biết cậu và Nghiêm Uy có thù oán gì. Nếu tôi sớm biết, tuyệt đối sẽ không đến đây ngày hôm nay.
- Đáng tiếc là anh cũng đã đến.
Tần Mục làm ra bộ dạng suy nghĩ:
- Tôi nhớ đây là lần thứ ba anh đối đầu với tôi. Lần thứ nhất là ở di tích cổ, lần thứ hai là giúp đỡ Dương Thiên Quân. Còn hôm nay là giúp đỡ Nghiêm Uy.
- Hai lần trước tôi đều bỏ qua cho anh.
- Tôi làm sao dám?
Doãn Thiên Trùng biết rõ hôm nay nhất định phải chịu khổ một chút rồi. Ai bảo y xui xẻo chứ, gặp ngay tên sát tinh này.
Nhưng cũng may Tần Mục không có ý định giết y, chỉ là để y nhớ lâu một chút, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
- Có nhìn thấy hai người đó không?
Tần Mục chỉ vào hai người đang bị cắm dao trên bàn, nói với Doãn Thiên Trùng:
- Anh tìm một con dao, cứ như vậy mà cắm tay mình vào, nửa canh giờ không được rút ra.
- Cái gì?
- Cái gì cái rắm? Đi nhanh đi.
Tần Mục đạp Doãn Thiên Trùng một cước.
Doãn Thiên Trùng không dám chần chừ, bắt đầu tìm dao xung quanh.
- Ở đâu có dao? Ai cho tôi mượn con dao gọt trái cây.
Không có ai phản ứng. Bởi vì lúc này mọi người đều trợn tròn mắt, cảm giác đầu óc có chút không theo kịp.
Cao thủ mà đến Nghiêm Uy cũng phải tôn kính, thực lực chắc có lẽ không chênh lệch lắm.
Hơn nữa, rất nhiều người cũng biết người nọ là đệ tử thiên tài Doãn Thiên Trùng của Thiên Y Phái, thanh danh có tiếng trong giới cổ võ.
Nhưng vừa rồi Doãn Thiên Trùng nhìn thấy Tần Mục, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn?
Sau đó lại bị một câu của Tần Mục dọa không dám chạy nữa, xoay người như chó vẫy đuôi, bắt đầu nịnh nọt Tần Mục.
Nhưng Tần Mục lại không thèm phản ứng, còn để cho Doãn Thiên Trùng tự mình hại mình để tạ tội.
Mọi người vốn cho rằng Doãn Thiên Trùng tốt xấu gì cũng là một cao thủ thiên tài. Tần Mục chà đạp tôn nghiêm của y, có lẽ nên đánh cược một lần, liều mạng với Tần Mục chứ.
Ai biết được Doãn Thiên Trùng vẫn không dám, lại còn đi tìm dao găm, chuẩn bị tổn thương mình.
Trong cuộc tụ hội lần này chuẩn bị rất nhiều dao, Doãn Thiên Trùng rất nhanh tìm được một con.
Tay phải cầm con dao đến trước bàn, đặt tay trái lên bàn, chần chừ hai lần, dường như không hạ thủ nổi.
Người khác đâm mình, mở mắt nhắm mắt gì cũng đều là một dao. Còn tự mình đâm mình, nội tâm đúng là có chút do dự.
- Doãn huynh, anh làm gì vậy?
Lúc này, Nghiêm Uy rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, khó hiểu nhìn Doãn Thiên Trùng.
Chỉ một câu nói của Tần Mục, y thật sự muốn đâm tay mình xuống bàn sao? Có cần hèn mọn như thế không?
- Cút.
Doãn Thiên Trùng quay đầu lại, tức giận mắng một câu:
- Nghiêm Uy, chó chết cả nhà cậu.
Mắng to một câu, Doãn Thiên Trùng cố hết lấy dũng khí, nhắm mắt đâm xuống một dao.
Xoẹt.
Lực của một dao kia không nhỏ, xuyên qua bàn tay của y đâm thẳng xuống bàn, máu tươi đầm đìa.
Nhưng bởi vì tu vi không kém, chút đau đớn đó vẫn có thể miễn cưỡng chịu được.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, tất cả đều hít sâu một hơi. Người này đúng là hung ác với bản thân, thật dám đâm mình sao?
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết cũng không có can đảm mà nhìn, đầu quay sang một bên.
Lưu Đông và Hứa Tinh cũng vậy, nhưng trong lòng các cô bắt đầu khiếp sợ, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn sang Tần Mục.
Người thanh niên này…
- Doãn Thiên Trùng, tôi nên nói là anh nhát gan hay là anh gan lớn đây?
Tần Mục cười nói.
Doãn Thiên Trùng không có can đảm động thủ với Tần Mục, chỉ bị mấy câu của Tần Mục dọa cho bể mật.
Nhưng lúc này, con dao găm xỏ qua lòng bàn tay mà còn hạ thủ được, người không đủ hung ác khẳng định không làm được điều này.
- Mục thiếu, tôi còn chịu được, nhưng cậu cũng không thể bên nặng bên nhẹ như thế chứ?
Trong lòng Doãn Thiên Trùng không cho là công bằng, bắt đầu nháy mắt ra dấu với Tần Mục.
Nghiêm Uy mời đến hai người, còn có một người thanh niên khác đi chung với Doãn Thiên Trùng.
- Ồ, thiếu chút nữa là quên rồi, còn có một người nữa.
Ánh mắt Tần Mục đảo qua người thanh niên kia:
- Tôi nhớ anh tên là Lạc….Lạc gì nhỉ?
Trang 35# 4
Doãn Thiên Trùng nhắc nhở.
- A, đúng.
Tần Mục làm ra vẻ nhớ lại, nhìn Lạc Lăng Sơn nói:
- Tôi còn tưởng cái tát lần trước đã đánh chết anh rồi chứ? Không nghĩ đến vẫn còn chưa chết.
Lần trước tại di tích cổ, Lạc Lăng Sơn và Thiên Nhị đánh nhau sống chết, kết quả đột nhiên đánh lén Tần Mục, bị một cái tát của Tần Mục đánh bay vào trong đống đất đá mà ngất đi.
Chuyện này chính là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của Lạc Lăng Sơn. Bây giờ bị Tần Mục nhắc lại, ngực của y vì giận mà trở nên phập phồng, áp chế sự sợ hãi của y.
- Xem ra anh không tự giác như Doãn Thiên Trùng?
- Tần Mục, sĩ khả sát bất khả nhục. Hôm nay, cho dù không đánh lại cậu, tôi cũng phải chiến với cậu một trận.
Lạc Lăng Sơn cũng không có thái độ bỏ đá xuống giếng như Doãn Thiên Trùng, trên người bộc phát một cỗ khí thế.
Khí thế uy mãnh vừa xuất hiện đã đánh bay những người chung quanh y.
- Mạnh thật. Không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Thần Kiếm Tông.
Tất cả mọi người đều bị cỗ khí thế này của Lạc Lăng Sơn làm cho rúng động. Gia tộc bọn họ có không ít cổ võ giả, nhưng so với Lạc Lăng Sơn, quả thật là yếu còn hơn gà.
- Lạc huynh, vậy mới tốt chứ.
Nghiêm Uy mừng rỡ nói. Y cho rằng nếu Lạc Lăng Sơn chịu ra tay, đối phó với Tần Mục cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi cao thủ tổ Long đến, tiểu tử này còn không phải khó thoát khỏi cái chết sao?
Nghiêm Uy là người của Long Vô Minh, không cần phải nói, tổ Long đều thiên vị y.
- Tần Mục, mấy tháng qua tôi đã trở nên mạnh mẽ, bây giờ tôi sẽ cho cậu nhìn thấy thành quả tu luyện của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận