Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 110: Đánh võng!

Tần Mục thật sự rất bất ngờ, thì ra trên người thằng nhóc đầy bi kịch này lại còn có chuyện hư hỏng như vậy, tên này còn dám giở trò đồi bại với cả con gái nhà Lâm gia sao?
- Là tôi sai, tôi sai. Hai người cứ tiếp tục đi!
Tần Mục tỉnh táo lại, may là vừa rồi không xảy ra tai nạn nếu không chắc chắn hắn sẽ bị cảnh sát giao thông xử đẹp luôn.
- Anh lo gì chứ? Đây chẳng qua chỉ là lời từ một phía của Lâm Thi Vận, đừng nói là em không tin, đến cả chị Khinh Tuyết chắc chắn cũng sẽ không tin! Em còn tưởng rằng anh đã có thể bình thản đối diện với chuyện này rồi chứ!
Diệp Khinh Tuyết tiếp lời:
- Nếu như là cậu ta của lúc trước thì quả thật là chị cũng không tin cậu ta có thể làm ra loại chuyện như thế!
- Cắt, cô gái ngốc, cậu nói thế là có ý gì hả?
Tần Mục cảm thấy không vui, hắn của trước đây không giở trò đồi bại với Lâm Thi Vận vậy chẳng lẽ bây gì thì có sao?
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, cô nhìn về phía Tần Mục rồi nói:
- Anh à, quả thật là anh đã thay đổi quá nhiều.
Tần Mục thuận miệng nói:
- Con người luôn luôn thay đổi, hoàn cảnh càng khó khắn lại càng dễ dàng khiến con người trưởng thành hơn!
- Cậu nói câu này rất hay!
Diệp Khinh Tuyết liếc nhìn Tần Mục một cái sau đó lại quay sang hỏi Tần Phỉ Phỉ:
- Vậy sau đó thì sao? Hai người cứ như vậy liền bị đuổi ra ngoài sao?
Tần Phỉ Phỉ bất đắc dĩ đáp lời:
- Cũng có lẽ là bởi sức ép từ phía Lâm gia nên người trong gia tộc mới phải đuổi bọn em ra khỏi Tần gia, còn đóng băng tất cả cổ phiếu mà bọn em sở hữu. Từ đêm hôm đó bọn em phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó lại còn bị một đám người đuổi giết nữa.
- Đuổi giết sao?
Diệp Khinh Tuyết cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Tần Mục nhướng mày, trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc còn chưa đủ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
- Người đuổi giết bọn em có người của Lâm gia cũng có cả người của Tần gia, nhưng đến cuối cùng người cứu bọn em lại cũng chính là người của Tần gia. Nếu em đoán không lầm thì người cứu bọn em là ngươi do ông nội phái tới.
- Vậy bố mẹ của hai người đâu?
- Không biết, trong ấn tượng của bọn em thì từ nhỏ đã không tồn tại hình ảnh của bố mẹ, mà ông nội cũng chưa bao giờ nhắc tới bố mẹ của bọn em!
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy thì thấy rất thương cảm với hai người còn Tần Mục cũng nghe rất nghiêm túc, như vậy hắn cũng đã hiều sơ sơ về quá trình diễn ra sự việc này rồi.
Cũng không khó đoán lắm, chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai người bố mẹ mà bọn họ chưa bao giờ gặp kia.
Diệp Khinh Tuyết lo lắng hỏi:
- Nói như vậy lần nay hai người về Yên Kinh không phải là nguy hiểm lắm sao?
Một mình Tần gia còn chưa nói lại cộng thêm cả Lâm gia còn lớn mạnh hơn, chỉ dựa vào Tần Mục với Tần Phỉ Phỉ thì làm sao có thể đấu lại được?
Tần Phỉ Phỉ im lặng không đáp, với thực lực hiện giờ của cô cũng đủ để bảo vệ cho bản thân nhưng còn Tần Mục, cô rất lo cho hắn.
Tần Mục thấy em gái không nói lời nào thì cũng hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, vì vậy hắn mở miệng nói:
- Đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề khác đi, nói tới mấy chuyện vui vui í, ví dụ như sau khi tới Yên Kinh chúng ta sẽ làm gì chẳng hạn!
Tần Phỉ Phỉ dường như nghĩ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi Diệp Khinh Tuyết:
- Chị Khinh Tuyết, nghe nói chị đang theo đuổi anh trai em đúng không?
Sặc!
Tần Mục trực tiếp bị sặc, chiếc xe lại xiêu xiêu vẹo vẹo đánh võng trên đường.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt vài giây sau đó giận dữ nói:
- Tần Mục, có phải cậu đã nói linh tinh gì đó đúng không?
- Không có, thật sự không có mà….Ái, bỏ tay ra, nếu không là lật xe đấy!
Diệp Khinh Tuyết sử dụng chiêu thức quen thuộc mà các cô gái hay dùng với Tần Mục, chiêu này lực sát thương vô cùng mạnh, véo, đánh, đấm, mắng, thậm chí là cắn, lúc này cô hoàn toàn vứt hết hình tượng thục nữ của mình.
Tần Mục vừa cố gắng tránh đòn công kích của Diệp Khinh Tuyết vừa nỗ lực khống chế tay lái, trong lòng thầm mắng cái con em gái vô lương tâm, không biết lựa lời mà nói.
Tần Phỉ Phỉ không quan tâm đến hình tượng của mình nữa cười ha ha.
- Em biết ngay là anh chém gió mà, xem anh còn đắc ý được nữa không!
Lúc này bọn họ đang lái xe trên đường cao tốc từ Ninh Giang đến Yên Kinh, đường cái rộng rãi, xe trên đường cũng không nhiều nếu không kiểu lái xe này của Tần Mục đã gây ra biết bao tai nạn rồi.
Trên đường mặc dù ít xe nhưng điều đó không có nghĩa là không có xe.
Có một chiếc xe Porsche mui trần màu vàng lái sát sau xe bọn Tần Mục, hai tên lưu manh trong xe đều bị kỹ thuật lái xe đánh võng của Tần Mục làm cho hết hồn.
- Cái đệch, cái xe phía trước thằng nào lái vậy, trên đường cao tốc mà lại còn chơi trò đánh võng, lắc lư nữa!
- Không bỏ đấy, cậu dám hủy hết thanh danh của tôi, rõ ràng là cậu viết thư tình cho tôi mà, sao giờ lại biến thành tôi theo đuổi cậu hả?
- Đó chỉ là hiểu lầm thôi!
- Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, tôi cắn chết cậu!
....
- Thằng nào ở trong xe, bò ra đây cho bố mày, mẹ kiếp!
Ngay lúc Tần Mục với Diệp Khinh Tuyết đang đùa hăng còn Tần Phỉ Phỉ thì ngồi xem kịch vui có một chiếc Porsche phóng lên.
Tần Mục không dám lơ là hắn lập tức giẫm chân phanh, dừng xe.
- Thằng nào lái xe?
Cửa sổ chiếc xe Porsche hạ xuống, hai tên ngồi trong xe ăn mặc trông rất dị, đang định chửi ầm lên một trận thì lại thấy Diệp Khinh Tuyết với Tần Phỉ Phỉ liền lập tức nuốt xuống.
- Lão đại, ngon rồi, hai con bé này đều là hàng ngon đấy!
Tên ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm vào hai cô gái.
- Bố mày có mắt, không cần mày phải nói!
- Lão đại này, vừa hay chúng ta mỗi người một đứa, anh thích đứa nào? Hay là đứa mặc áo trắng ngồi ghế lại phụ kia cho anh còn cái con bé đáng yêu ngồi ghế sau cho em, em thích kiểu như thế!
Tên lão đại giận dữ nói:
- Mịa mày cút, cả hai đứa đều là của tao hết!
- Lão đại! Sao anh tham thế?
- Hai con bé này đưa cho tao, tới Yên Kinh tao sẽ tìm cho mày đứa khác!
- Không, mấy mỹ nữ mà anh quen em đều biết thừa, còn lâu mới bằng loại hàng này!
Lão đại cười to nói:
- Vậy thì đành phải dựa vào bản lĩnh của tao với mày rồi, mày thấy với khả năng của mày có thể thắng được tao không? Mấy đứa mày chơi đều không phải là người do tao giới thiệu sao?
Diệp Khinh Tuyết chán ghét lườm hai tên này, Tần Phỉ Phỉ thì tức giận quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận