Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 43: Thanh Long Bang sụp đổ

Mọi người nghe xong, toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống người gã thanh niên lạnh lùng.
- Đồ Cửu.
Rất nhiều người nhận ra gã thanh niên này, nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
- Đồ Cửu muốn khiêu chiến Tần Mục? Không phải nói đùa sao?
- Tôi biết tên Đồ Cửu này. Không tính Tần Mục, cậu ta chính là quyền thủ trẻ nhất thế giới ngầm này.
- Này, Đồ Cửu, có phải cậu bị choáng váng rồi hay không, lại đi khiêu chiến Tần Mục?
Có người la lớn, trong giọng nói mang theo sự khinh thường.
Đồ Cửu ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Tần Mục:
- Tôi đánh bại cậu, tôi mới là quyền vương duy nhất của thế giới ngầm này.
- Không biết tự lượng sức mình.
- Haha, cậu quan tâm thằng ngốc kia làm gì? Ván này chúng tôi đã cược rồi. Đồ Cửu ngay cả Phỉ Lực và Cáp Tư còn đánh không thắng, căn bản không phải là đối thủ của Tần Mục.
- Nói đúng, ván này chắc chắn kiếm được lời rồi.
- Này, Liệp Báo, bắt đầu giao dịch đi. Chúng tôi muốn đặt cược.
Liệp Báo có chút chần chừ, quay sang hỏi Đồ Cửu:
- Đồ Cửu, cậu thật sự muốn khiêu chiến Tần Mục?
- Thật.
- Vậy thì được, nhưng chiến tích của cậu và Tần tiên sinh kém nhau quá xa. Vậy tỷ lệ đặt cược lần này là 1:10.
- Không phải chứ? 1:10? Tôi đánh một trăm vạn mới lời được mười vạn, còn chưa đủ nhét kẻ răng.
Có người bất mãn kêu lên.
- Tôi thấy anh nên biết đủ đi. Chút thực lực của Đồ Cửu căn bản không đáng xem. Ván này thắng chắc rồi. Thanh Long Bang sẽ không ngốc đến nỗi đưa ra tỷ lệ 1:1.
- Nói cũng đúng. Nếu như 1:1, chỗ thi đấu này lập tức đóng cửa ngay.
- Nếu thắng, tôi sẽ đặt một ngàn vạn cho Tần Mục, kiếm được một trăm ngàn tiền lời, cũng không tệ.
Mọi người đều cảm thấy trận đấu này không hề đáng lo lắng. Bất tri bất giác đều muốn đặt cược với số tiền lớn.
Phú hào trong mấy trò chơi này rõ ràng xa xỉ hơn đám người bên ngoài rất nhiều. Trong cuộc tranh tài này, cao nhất chính là tám ngàn vạn. Tổng cộng lại hết là năm tỷ.
Năm tỷ, đối với Thanh Long Bang mà nói, chính là một con số không thể tưởng tượng nổi.
- Hừ, tất cả đều mắc câu rồi.
Ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng Liệp Báo lại cười lạnh.
Nhưng gã quản lý bên cạnh lại gấp đến độ tim muốn nhảy ra ngoài. Nếu như Tần Mục thắng, họ phải chung ra ngoài đến năm trăm triệu. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.
- Đồ Cửu, tại sao tên tiểu tử cậu lại chạy đến chỗ này?
Tuy Lôi Long cho rằng thực lực của Tần Mục không bằng mình, nhưng gã lại càng xem thường Đồ Cửu. Trước đó, Đồ Cửu đã từng giao đấu qua một lần với gã. Kết quả gã chỉ dùng một giây là giải quyết y ngay.
Thần sắc Đồ Cửu vẫn lạnh lùng nhìn Lôi Long, giễu cợt:
- Phế vật như anh mà còn dám tự xưng là quyền vương. Tốt nhất là biến mất khỏi mắt tôi. Bằng không thì anh sẽ hối hận đấy.
Lôi Long sửng sốt cả nửa ngày, sau đó giận dữ. Đồ Cửu dám mắng gã là phế vật?
- Muốn chết.
Phẫn nộ, Lôi Long đánh ra một quyền.
- Nguy rồi, Đồ Cửu sẽ không bị giết chết chứ?
- Thằng ngốc kia, muốn chết thì cũng phải chết trong lúc thi đấu chứ? Bằng không thì làm sao lão tử kiếm tiền được.
Mọi người có chút lo lắng cho Đồ Cửu. Nếu Đồ Cửu bị Lôi Long giết chết ngay tại chỗ, trận thi đấu ngày hôm nay xem như chết yểu.
Đối mặt với trọng quyền của Lôi Long, Đồ Cửu chẳng những không sợ hãi, trên gương mặt còn hiện lên thần sắc trào phúng.
- Nhìn lại xem là ai muốn chết.
Đồ Cửu cũng đánh ra một quyền, cứng đối cứng với Lôi Long.
Một thanh âm thanh thúy vang lên. Đầu bàn tay Lôi Long bị đánh xuyên qua, lộ ra xương cốt trắng hếu bên trong.
- Phế vật, đi chết đi.
Sắc mặt Đồ Cửu âm trầm, đá vào bụng Lôi Long một cước.
Hét thảm một tiếng, cơ thể khổng lồ của Lôi Long bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách tường đằng sau, chết sống không biết.
Im lặng.
Toàn trường lặng ngắt.
- Cái này….Điều này sao có thể? Tại sao Đồ Cửu lại có thể đánh bại Lôi Long?
- Chính diện đối kháng với trọng quyền của Lôi Long, còn giết luôn cả Lôi Long, quả thật rất đáng sợ.
- Không được, không được, tôi muốn rút lại tiền đặt cược. Tôi đã đánh hai ngàn vạn mua Đồ Cửu thua.
Có người xụi lơ trên mặt đất. Ai có thể nghĩ đến thực lực của Đồ Cửu lại mạnh như vậy?
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người đều la lên.
- Rút, rút, tôi muốn rút tiền đặt cược.
- Xin lỗi, hệ thống đặt cược đã đóng cửa. Trận đấu sắp bắt đầu, không thể rút lại.
Liệp Báo lên tiếng.
- Tại sao lại như vậy?
Rất nhiều người đều hiện lên sự tuyệt vọng. Bây giờ bọn họ đã nhìn ra, đây chính là một âm mưu.
Liệp Báo đã đưa ra một cái bẫy, từng bước dẫn bọn họ mắc câu.
Bây giờ biết rõ thì đã muộn. Trên đời không có thuốc chữa hối hận.
- Đại nhân, chẳng lẽ Đồ Cửu là người của ngài?
Gã quản lý kinh ngạc nhìn Liệp Báo.
- Đồ Cửu là đệ tử mà tôi thu nhận một năm trước. Tiểu tử này thiên phú kinh người. Trải qua một năm huấn luyện, bây giờ có được ít nhất sáu phần công lực của ta.
- Sáu phần?
Gã quản lý hít sâu một hơi. Trách không được Đồ Cửu có thể dễ dàng đánh bại Lôi Long. Tiểu tử kia chết chắc rồi.
Càng quan trọng hơn là, cuộc tranh tài này đã có được năm tỷ, tương đương vào con số thu vào trong nửa năm.
Sau khi đánh bại Lôi Long, Đồ Cửu chậm rãi bước lên lôi đài, lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Mục, nói:
- Cậu đã từng giống tôi lúc trước.
- Nhưng tôi lại cảm thấy một chút cũng không giống.
Tần Mục không đếm xỉa đến.
Tần Mục đã chủ động đưa ra lời đề nghị đến đây, làm sao mà không biết tâm tư của Liệp Báo.
Đầu tiên thay mình tạo thế, dùng quyền vương Lôi Long để nâng giá của hắn lên.
Khi tất cả mọi người đều tán thành thực lực của hắn, lại giả bộ như muốn kết thúc trận đấu, khiến người xem bất mãn.
Sau đó lại phái Đồ Cửu ra, trở thành người “không biết tự lượng sức” mà khiêu chiến Tần Mục.
Dưới áp lực của người xem, Liệp Báo làm bộ miễn cưỡng cho phép trận đấu bắt đầu, nhưng hạ tỷ lệ đặt cược xuống rất thấp.
1:10, nếu như muốn kiếm được nhiều tiền thì chỉ có thể đặt nhiều tiền.
Người xem thấy lợi nhuận quá cao, liền lấy hết toàn bộ tiền bạc trong người ra đặt cược, vừa vặn rơi vào bẫy của Liệp Báo.
Không thể phủ nhận, Liệp Báo đã có được tâm cơ nhất định.
Nhưng y có một điểm sai lầm trí mạng, đó chính là đã đánh giá thấp Tần Mục.
- Tại sao cậu lại cảm thấy không giống?
Đồ Cửu lạnh lùng nói:
- Cậu rất giống tôi trước đây, tuổi trẻ khinh cuồng, tự cho rằng mình có chút thực lực thì không kiêng nể gì cả. Kết quả chỉ nhận lấy một bài học thê thảm.
- Cho nên nói chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Tuổi trẻ khinh cuồng trong mắt kẻ yếu chính là mang nghĩa xấu, nhưng trong mắt của tôi lại không phải.
- Cậu cho rằng mình là cường giả?
Đồ Cửu trào phúng.
Tần Mục mỉm cười lắc đầu:
- Xem ra anh còn chưa hiểu ý của tôi.
- Tôi xác thực không hiểu.
- Vậy anh hãy dùng chiêu thức mạnh nhất mà đánh tôi, khi đó anh sẽ hiểu.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên.
Đồ Cửu nhướng mày, bỗng nhiên bay lên không, sau đó lộn mèo 720 độ.
- Cậu đã nói như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu. Lợi hại nhất của tôi không phải là quyền pháp mà là quét chân.
Lúc này, công kích của Đồ Cửu đã không thuộc phạm vi của người bình thường. Cơ thể xoay tròn, hai chân giống như ổ quay, quét ngang Tần Mục.
- Ông trời ơi…
Rất nhiều người nhìn thấy công kích của Đồ Cửu, bị dọa đến phải bịt mắt. Bọn họ cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh tượng thua cuộc của Tần Mục.
Anh chỉ có chút trình độ đó thôi sao?
Đối mặt với cú quét chân của Đồ Cửu, biểu hiện của Tần Mục lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của mọi người, chỉ là khinh miệt, tay phải duỗi ra, bắt lấy chân của Đồ Cửu.
Tư thái xoay tròn của Đồ Cửu đột nhiên bị ngăn lại, cả người gần như bị một luồng sức mạnh bá đạo vặn gãy, thân hình rơi xuống mặt đất.
- Không thể nào?
Tần Mục cười nhạt:
- Xem ra anh đã hiểu được ý của tôi.
Ném giống như ném rác, Tần Mục tiện tay ném bay Đồ Cửu ra ngoài.
Bành.
Đồ Cửu rơi xuống đất, một lần nữa bị lực phản chấn, phun ra mấy ngụm máu.
- Ah.
Đúng lúc này, từ trong đám người truyền đến một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, tiếng hò hét điên cuồng vang lên. Rất nhiều người vốn đang tuyệt vọng đều mở to mắt. Hết thảy giống như vừa mới đi một vòng địa ngục.
- Thắng, Tần Mục thắng rồi.
- Tiền của tôi đã trở lại rồi.
Đám người ồn ào không thôi, lập tức muốn nhào vào lấy tiền thắng được.
- Đại….đại nhân, cái này…
Lúc này Liệp Báo cũng giống như đang nằm mơ. Đệ tử mà y đắc ý nhất lại bị thua. Hơn nữa còn thua đến không có lực hoàn thủ.
- Tên tiểu tử này làm hỏng chuyện tốt của tôi.
Liệp Báo vỗ một cái thật mạnh vào rào chắn. Bức tường bằng xi măng lưu lại một chưởng ấn thật sâu.
- Các vị, chúng tôi có một số việc riêng cần giải quyết. Ngày mai, chúng tôi sẽ thanh toán không thiếu một xu cho các vị. Bây giờ mời các vị ra về.
Liệp Báo nói cho hết lời. Năm cửa vào bỗng nhiên xuất hiện mấy trăm người mặc đồ đen tay cầm đao côn. Trên bộ quần áo của đám người này đều thêu hình một con thanh long đang bay lên.
Đám người huyên náo trong nháy mắt bị áp chế. Có người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, muốn xụi lơ xuống đất.
- Các vị, mời.
Tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng vì tiền mà liều mạng với Thanh Long Bang rõ ràng là ngu xuẩn. Hơn nữa, Liệp Báo cũng đã hứa ngày mai sẽ trả không thiếu một xu. Có nhiều nhân vật lớn ở chỗ này, hẳn Liệp Báo không dám nuốt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận