Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 612: Cảnh tượng kỳ lạ

- Tôi làm sao dám?
Doãn Thiên Trùng biết rõ hôm nay nhất định phải chịu khổ một chút rồi. Ai bảo y xui xẻo chứ, gặp ngay tên sát tinh này.
Nhưng cũng may Tần Mục không có ý định giết y, chỉ là để y nhớ lâu một chút, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
- Có nhìn thấy hai người đó không?
Tần Mục chỉ vào hai người đang bị cắm dao trên bàn, nói với Doãn Thiên Trùng:
- Anh tìm một con dao, cứ như vậy mà cắm tay mình vào, nửa canh giờ không được rút ra.
- Cái gì?
- Cái gì cái rắm? Đi nhanh đi.
Tần Mục đạp Doãn Thiên Trùng một cước.
Doãn Thiên Trùng không dám chần chừ, bắt đầu tìm dao xung quanh.
- Ở đâu có dao? Ai cho tôi mượn con dao gọt trái cây.
Không có ai phản ứng. Bởi vì lúc này mọi người đều trợn tròn mắt, cảm giác đầu óc có chút không theo kịp.
Cao thủ mà đến Nghiêm Uy cũng phải tôn kính, thực lực chắc có lẽ không chênh lệch lắm.
Hơn nữa, rất nhiều người cũng biết người nọ là đệ tử thiên tài Doãn Thiên Trùng của Thiên Y Phái, thanh danh có tiếng trong giới cổ võ.
Nhưng vừa rồi Doãn Thiên Trùng nhìn thấy Tần Mục, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn?
Sau đó lại bị một câu của Tần Mục dọa không dám chạy nữa, xoay người như chó vẫy đuôi, bắt đầu nịnh nọt Tần Mục.
Nhưng Tần Mục lại không thèm phản ứng, còn để cho Doãn Thiên Trùng tự mình hại mình để tạ tội.
Mọi người vốn cho rằng Doãn Thiên Trùng tốt xấu gì cũng là một cao thủ thiên tài. Tần Mục chà đạp tôn nghiêm của y, có lẽ nên đánh cược một lần, liều mạng với Tần Mục chứ.
Ai biết được Doãn Thiên Trùng vẫn không dám, lại còn đi tìm dao găm, chuẩn bị tổn thương mình.
Trong cuộc tụ hội lần này chuẩn bị rất nhiều dao, Doãn Thiên Trùng rất nhanh tìm được một con.
Tay phải cầm con dao đến trước bàn, đặt tay trái lên bàn, chần chừ hai lần, dường như không hạ thủ nổi.
Người khác đâm mình, mở mắt nhắm mắt gì cũng đều là một dao. Còn tự mình đâm mình, nội tâm đúng là có chút do dự.
- Doãn huynh, anh làm gì vậy?
Lúc này, Nghiêm Uy rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, khó hiểu nhìn Doãn Thiên Trùng.
Chỉ một câu nói của Tần Mục, y thật sự muốn đâm tay mình xuống bàn sao? Có cần hèn mọn như thế không?
- Cút.
Doãn Thiên Trùng quay đầu lại, tức giận mắng một câu:
- Nghiêm Uy, chó chết cả nhà cậu.
Mắng to một câu, Doãn Thiên Trùng cố hết lấy dũng khí, nhắm mắt đâm xuống một dao.
Xoẹt.
Lực của một dao kia không nhỏ, xuyên qua bàn tay của y đâm thẳng xuống bàn, máu tươi đầm đìa.
Nhưng bởi vì tu vi không kém, chút đau đớn đó vẫn có thể miễn cưỡng chịu được.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, tất cả đều hít sâu một hơi. Người này đúng là hung ác với bản thân, thật dám đâm mình sao?
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết cũng không có can đảm mà nhìn, đầu quay sang một bên.
Lưu Đông và Hứa Tinh cũng vậy, nhưng trong lòng các cô bắt đầu khiếp sợ, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn sang Tần Mục.
Người thanh niên này…
- Doãn Thiên Trùng, tôi nên nói là anh nhát gan hay là anh gan lớn đây?
Tần Mục cười nói.
Doãn Thiên Trùng không có can đảm động thủ với Tần Mục, chỉ bị mấy câu của Tần Mục dọa cho bể mật.
Nhưng lúc này, con dao găm xỏ qua lòng bàn tay mà còn hạ thủ được, người không đủ hung ác khẳng định không làm được điều này.
- Mục thiếu, tôi còn chịu được, nhưng cậu cũng không thể bên nặng bên nhẹ như thế chứ?
Trong lòng Doãn Thiên Trùng không cho là công bằng, bắt đầu nháy mắt ra dấu với Tần Mục.
Nghiêm Uy mời đến hai người, còn có một người thanh niên khác đi chung với Doãn Thiên Trùng.
- Ồ, thiếu chút nữa là quên rồi, còn có một người nữa.
Ánh mắt Tần Mục đảo qua người thanh niên kia:
- Tôi nhớ anh tên là Lạc….Lạc gì nhỉ?
Trang 35# 4
Doãn Thiên Trùng nhắc nhở.
- A, đúng.
Tần Mục làm ra vẻ nhớ lại, nhìn Lạc Lăng Sơn nói:
- Tôi còn tưởng cái tát lần trước đã đánh chết anh rồi chứ? Không nghĩ đến vẫn còn chưa chết.
Lần trước tại di tích cổ, Lạc Lăng Sơn và Thiên Nhị đánh nhau sống chết, kết quả đột nhiên đánh lén Tần Mục, bị một cái tát của Tần Mục đánh bay vào trong đống đất đá mà ngất đi.
Chuyện này chính là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của Lạc Lăng Sơn. Bây giờ bị Tần Mục nhắc lại, ngực của y vì giận mà trở nên phập phồng, áp chế sự sợ hãi của y.
- Xem ra anh không tự giác như Doãn Thiên Trùng?
- Tần Mục, sĩ khả sát bất khả nhục. Hôm nay, cho dù không đánh lại cậu, tôi cũng phải chiến với cậu một trận.
Lạc Lăng Sơn cũng không có thái độ bỏ đá xuống giếng như Doãn Thiên Trùng, trên người bộc phát một cỗ khí thế.
Khí thế uy mãnh vừa xuất hiện đã đánh bay những người chung quanh y.
- Mạnh thật. Không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Thần Kiếm Tông.
Tất cả mọi người đều bị cỗ khí thế này của Lạc Lăng Sơn làm cho rúng động. Gia tộc bọn họ có không ít cổ võ giả, nhưng so với Lạc Lăng Sơn, quả thật là yếu còn hơn gà.
- Lạc huynh, vậy mới tốt chứ.
Nghiêm Uy mừng rỡ nói. Y cho rằng nếu Lạc Lăng Sơn chịu ra tay, đối phó với Tần Mục cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi cao thủ tổ Long đến, tiểu tử này còn không phải khó thoát khỏi cái chết sao?
Nghiêm Uy là người của Long Vô Minh, không cần phải nói, tổ Long đều thiên vị y.
- Tần Mục, mấy tháng qua tôi đã trở nên mạnh mẽ, bây giờ tôi sẽ cho cậu nhìn thấy thành quả tu luyện của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận