Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 108: Bạn gái của Béo!

Diệp Khinh Tuyết thấy Tần Mục đột ngột phanh xe liền quay qua hỏi:
- Sao thế?
- Đợi tôi một lát, tôi ra ngoài gặp một người bạn!
Tần Mục vừa nói vừa bước xuống xe.
Lý Nguyên không đi một mình mà bên cạnh cậu ta còn một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, yêu kiều cũng tương đối dịu dàng, hai người thân mật đi với nhau, hình ảnh này khiến Tần Mục vô cùng kinh ngạc.
Không phải là Tần Mục xem thường Lý Nguyên chỉ là vẻ ngoài của Lý Nguyên “không đẹp trai”, gia cảnh lại không tốt, nên không phải là gu của các cô gái.
Vẻ ngoài của cô gái trẻ này có vẻ nhang nhác giống với kiểu của Hạ Vũ, chẳng trách Lý Nguyên lại thích cô ta.
Nếu như đối phương cũng thật lòng thích Lý Nguyên thì Tần Mục đương nhiên cũng thành tâm chúc phúc bọn họ nhưng nếu như chuyện này có uẩn khúc gì đó thì với tư cách là một người bạn Tần Mục vẫn nên quan tâm một chút.
Tần Mục cất tiếng gọi to:
- Béo!
Lý Nguyên xoay người lại nhìn thấy Tần Mục, trên mặt tươi cười rạng rỡ:
- Tần Mục à, sao cậu là ở đây?
- Đúng lúc đi ngang qua thôi, cô gái này là….
Tần Mục liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh cậu ta.
Cô gái nhẹ nhàng cười cười với Tần Mục rồi nói:
- Tôi là bạn gái của Lý Nguyên, tên tôi là Nguyễn Hương Hương.
Lý Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, chớp mắt mấy cái với Tần Mục rồi nói:
- Có phải là cậu đang hâm mộ tôi lắm đúng không? Chắc cậu vẫn chưa cưa đổ được Hạ Vũ nhỉ, tôi lần này lợi hại hơn cậu nhiều đó!
Tần Mục trợn trắng mắt, yêu đương đâu phải là cuộc thi sao có thể tùy tiện như vậy được.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lý Nguyên, Tần Mục cũng không thể nói những lời không nên nói được, hắn chỉ nghiêm túc hỏi cậu ta:
- Sau khi thi đại học xong cậu định đâu?
Thành tích học tập của Tần Mục rất nát còn Lý Nguyên thì lại càng nát hơn, trên cơ bản hai người bọn họ đều là những tên đội sổ của cả khóa, xác suất thi đỗ đại học gần như là bằng không.
- Được rồi, cậu hãy cứ lo cho cái thân của cậu trước đi, còn tôi thì tôi sống tốt hơn cậu là cái chắc rồi!
Lý Nguyên nện lên người Tần Mục một phát rồi nói:
- Hương Hường là người của Nguyễn gia ở thành phố Cổ Khánh, cô ấy có thể giúp tôi sắp xếp công việc ở Cổ Khánh!
Tần Mục nghe cậu ta nói vậy lập tức cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường, điệu kiện của hai người chênh lệch một trời một vực như vậy, bất luận là Nguyễn Hương Hương có thật lòng thích Lý Nguyên đi chăng nữa nhưng còn gia tộc Hương gia sẽ để hai người bọn họ ở bên nhau sao?
Tần Mục nhìn Nguyễn Hương Hương sau đó kéo Lý Nguyên sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Cậu nói cho tôi biết số tài khoản của cậu đi!
- Hả…
Lý Nguyên ngẩn người mất một lúc.
- Có mấy lời tôi nói chắc chắn cậu sẽ không chịu nghe nhưng tôi thật lòng muốn khuyên cậu nên có đầu óc hơn một chút. Tôi sắp phải tới Yên Kinh, cậu hãy nhớ kỹ số điện thoại của tôi, nếu như sau này có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi!
- À ừ, tôi nhớ cậu từng nói quê gốc của cậu là ở Yên Kinh, cậu về đó cũng là chuyện đương nhiên. Còn về phần chuyện của tôi cậu cũng không cần lo, trong lòng tôi có tính toán riêng của tôi!
Vẻ mặt Lý Nguyên hiếm khi nghiêm túc như vậy.
- Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không muốn khuyên cậu nhiều nữa. Nhưng mà cậu hãy cứ cho tôi số tài khoản của cậu đi, tôi gửi cho cậu một khoản tiền, cậu hãy giữ lại mà dùng dần.
- Cậu cho tôi tiền sao?
Lý Nguyên sao lại không biết hoàn cảnh gia đình của Tần Mục chứ, tất cả tiền sinh hoạt của Tần Mục đều là do em gái của hắn đi làm thêm kiếm tiền mới có.
- Tôi phát tài rồi, nếu như cậu tới Cổ Khánh mà Nguyễn gia đối xử tốt với cậu thì cậu cũng có thể không cần dùng đến số tiền đó, sau này trả lại cho tôi cũng như nhau cả thôi.
Tần Mục cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy thôi.
Lý Nguyên cũng bất đắc dĩ đành phải nói cho Tần Mục biết số tài khoản của mình, cậu ta thầm nghĩ chắc Tần Mục cũng chắc có bao nhiêu tiền đâu.
Sau khi dùng điện thoại chuyển khoản xong xuôi, Tần Mục vỗ vai Lý Nguyên thở dài nói:
- Nhớ giữ gìn sức khỏe, có khó khăn thì phải liên lạc với tôi đây!
- Yên tâm đi, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mà!
Cậu ta đưa mắt nhìn Tần Mục rời đi, đúng lúc này điện thoại có chuông báo có tin nhắn.
Mở điện thoại ra xem, Lý Nguyên bị số tiền được chuyển đến dọa sợ.
Nguyễn Hương Hương đi tới, dịu dàng hỏi:
- Sao thế?
- Không có gì?
Lý Nguyên nhanh chóng cất điện thoại, mặt không thay đổi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Kết quả thi tốt nghiệp của thành phố Ninh Giang được công bố, tổng điểm của Diệp Khinh Tuyết đạt 668 xếp thứ 10 toàn thành phố.
Với kết quả thi này chắc chắn tám phần là có thể đỗ đại học Yên Kinh.
Diệp Khinh Tuyết quyết định ngày 1/7 sẽ lên đường tới Yên Kinh, Tần Mục thông báo cho em gái rồi hai người bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Sáng ngày 1/7, Tần Mục đến cửa hàng xe hơi lấy xe sau đó đi đón em gái rồi lại lái đến công viên Nam Sơn.
Trên xe, Tần Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm, bất an, dù sao thì Diệp gia cũng là gia tộc số một ở Ninh Giang mà Diệp Khinh Tuyết lại còn là hoa khôi giang đường trường cấp ba Vân Lan. Không biết anh cô làm thế nào mà lại có quan hệ với Diệp Khinh Tuyết được.
Diệp Khinh Tuyết mang theo hành lý đứng trên giao lộ chờ, Tần Mục thấy chỉ có mình cô đứng đó mà không thấy Diệp Đông đâu. Theo lý mà nói dù gì thì cũng là bố, cho dù công việc có bận rộn đến đâu đi nữa thì cũng nên đi tiễn con gái một đoạn mới phải.
Tần Mục dừng xe sau đó mở cửa xe ra, hắn xuống xe giúp Diệp Khinh Tuyết bỏ hành lý vào cốp xe, Diệp Khinh Tuyết thì lên xe ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc cô nhìn thấy Tần Phỉ Phỉ trên xe thì ngẩn người kinh ngạc.
Sau khi Tần Phỉ Phỉ uống thuốc trú nhan, khí chất cùng vẻ ngoài thay đổi một cách kinh ngạc.
Có câu gọi là đã đẹp lại còn đẹp hơn, trước đây Tần Phỉ Phỉ thường không chú ý đến hình tượng của mình nhưng bây giờ cô bắt đầu lao đầu vào ăn mặc, trưng diện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy dáng dài màu đen đáng yêu, mái tóc dài màu đen tự nhiên xõa bên vai, làn da trắng nõn không kém gì Mai Ánh Tuyết hơi hơi phớt hồng, dáng vẻ thanh xuân e lệ khiến trái tim người khác phải đập lỗi nhịp.
Mặc dù Diệp Khinh Tuyết là hoa khôi giảng đường nên rất tự tin vào nhan sắc của mình nhưng lúc này ở trước mặt Tần Phỉ Phỉ cô lại cảm thấy có chút tự ti.
Tần Mục làm sao lại quen biết với một mỹ nữ khuynh thành như vậy, đã thế còn để cô ấy ngồi trên xe nữa chứ?
Diệp Khinh Tuyết không biết Tần Phỉ Phỉ, nhưng Tần Phỉ Phỉ lại biết rất nhiều về Diệp Khinh Tuyết, vì vậy cô cười chào hỏi:
- Chị Khinh Tuyết, em là Tần Phỉ Phỉ là em gái của anh ấy!
Diệp Khinh Tuyết vốn đang cảm thấy bực mình thì lại nghe thấy Tần Phỉ Phỉ nói cô là em gái của Tần Mục, hai mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng thay đổi hẳn trở nên nhiệt tình một cách khác người.
- Thì là em gái Phỉ Phỉ à, em tới Yên Kinh là để đi học hay là đi du lịch?
Diệp Khinh Tuyết không biết gì về gia cảnh của Tần Mục, cô vốn cứ tưởng Tần Mục là người Ninh Giang, lần này cô với Tần Mục tới Yên Kinh để học đại học nhưng cô em gái Tần Phỉ Phỉ này lại cũng đi theo, cô cảm thấy có chút nghi hoặc.
Đúng lúc này Tần Mục ngồi vào chỗ ngồi của mình, trả lời thay em gái:
- Nhà hai bọn tôi ở Yên Kinh, lần này tới đó chẳng qua chỉ là về nhà một chuyến thôi!
- Hai người là người Yên Kinh sao?
Diệp Khinh Tuyết giật mình hỏi:
- Vậy sao cậu không nói với tôi? Còn nữa, sao cậu lại tới Ninh Giang đi học ba năm ở đây?
Tần Mục nhàn nhạt đáp lời:
- Bị người nhà đuổi ra ngoài, lần này trở về là để đòi nợ!
- Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khinh Tuyết không ngờ Tần Mục lại có thân thế như vậy.
- Cái này hãy để Phỉ Phỉ trả lời cậu đi, tôi muốn tập trung lái xe!
Tần Mục đem câu chuyện chuyển hướng lên người Tần Phỉ Phỉ, bởi chính bản thân hắn cũng không rõ đầu đuôi chuyện này ra sao.
Tần Phỉ Phỉ liếc nhìn Tần Mục rồi hỏi lại:
- Anh, anh thật sự muốn em nói chuyện này ra sao?
Tần Mục kỳ quái nói:
- Sợ gì, đều là người một nhà cả mà!
- Ai là người một nhà với cậu?!
Diệp Khinh Tuyết tức giận mắng, tên này thật chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả.
- Vậy được rồi. Chị Khinh Tuyết, thật ra thì bọn em là người của Tần gia – một trong năm tiểu gia tộc ở Yên Kinh.
Tần Phỉ Phỉ thấy Tần Mục có vẻ không để ý chuyện này thì tưởng hắn đã thoát khỏi bóng ma tâm lý của chuyện này, trong lòng cô cảm thấy rất mừng.
Diệp Khinh Tuyết tò mò hỏi:
- Vậy sau đó tại sao hai người lại bị đuổi ra ngoài?
Năm tiểu gia tộc ở Yên Kinh đến Diệp gia của cô cũng còn lâu mới sánh kịp.
- Haizzz, thật ra thì bọn em cũng không hiểu tại sao nữa, lúc đó bởi vì Lâm Thi Vận của Lâm gia đã nói với bên ngoài là anh trai của em đã giở trò đồi bại với cô ta…
Kétttttttttt!
Tần Mục nghe đến đây thì kích động giẫm nhầm chân phanh, chiếc xe ma sát mạnh với mặt đường, lắc qua lắc lại.
May là Diệp Khinh Tuyết với Tần Phỉ Phỉ đều thắt dây an toàn nên không thì đã bị văng ra khỏi xe rồi.
- Anh, anh làm gì vậy? Không biết lái thì đừng có cố!
Tần Phỉ Phỉ thật sự là bị dọa cho hết hồn.
Diệp Khinh Tuyết cũng vỗ ngực, thần hồn còn chưa ổn định, cô trừng mắt với Tần Mục rồi quát hắn:
- Cậu kích động thế làm gì?
Cô biết Tần Mục là một tay lái lão luyện nhất định không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, chắc chắn là vì nghe thấy câu nói kia của Tần Phỉ Phỉ nên mới có phản ứng như vậy.
Tần Mục thật sự rất bất ngờ, thì ra trên người thằng nhóc đầy bi kịch này lại còn có chuyện hư hỏng như vậy, tên này còn dám giở trò đồi bại với cả con gái nhà Lâm gia sao?
- Là tôi sai, tôi sai. Hai người cứ tiếp tục đi!
Tần Mục tỉnh táo lại, may là vừa rồi không xảy ra tai nạn nếu không chắc chắn hắn sẽ bị cảnh sát giao thông xử đẹp luôn.
- Anh lo gì chứ? Đây chẳng qua chỉ là lời từ một phía của Lâm Thi Vận, đừng nói là em không tin, đến cả chị Khinh Tuyết chắc chắn cũng sẽ không tin! Em còn tưởng rằng anh đã có thể bình thản đối diện với chuyện này rồi chứ!
Diệp Khinh Tuyết tiếp lời:
- Nếu như là cậu ta của lúc trước thì quả thật là chị cũng không tin cậu ta có thể làm ra loại chuyện như thế!
- Cắt, cô gái ngốc, cậu nói thế là có ý gì hả?
Tần Mục cảm thấy không vui, hắn của trước đây không giở trò đồi bại với Lâm Thi Vận vậy chẳng lẽ bây gì thì có sao?
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, cô nhìn về phía Tần Mục rồi nói:
- Anh à, quả thật là anh đã thay đổi quá nhiều.
Tần Mục thuận miệng nói:
- Con người luôn luôn thay đổi, hoàn cảnh càng khó khắn lại càng dễ dàng khiến con người trưởng thành hơn!
- Cậu nói câu này rất hay!
Diệp Khinh Tuyết liếc nhìn Tần Mục một cái sau đó lại quay sang hỏi Tần Phỉ Phỉ:
- Vậy sau đó thì sao? Hai người cứ như vậy liền bị đuổi ra ngoài sao?
Tần Phỉ Phỉ bất đắc dĩ đáp lời:
- Cũng có lẽ là bởi sức ép từ phía Lâm gia nên người trong gia tộc mới phải đuổi bọn em ra khỏi Tần gia, còn đóng băng tất cả cổ phiếu mà bọn em sở hữu. Từ đêm hôm đó bọn em phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó lại còn bị một đám người đuổi giết nữa.
- Đuổi giết sao?
Diệp Khinh Tuyết cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Tần Mục nhướng mày, trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc còn chưa đủ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
- Người đuổi giết bọn em có người của Lâm gia cũng có cả người của Tần gia, nhưng đến cuối cùng người cứu bọn em lại cũng chính là người của Tần gia. Nếu em đoán không lầm thì người cứu bọn em là ngươi do ông nội phái tới.
- Vậy bố mẹ của hai người đâu?
- Không biết, trong ấn tượng của bọn em thì từ nhỏ đã không tồn tại hình ảnh của bố mẹ, mà ông nội cũng chưa bao giờ nhắc tới bố mẹ của bọn em!
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy thì thấy rất thương cảm với hai người còn Tần Mục cũng nghe rất nghiêm túc, như vậy hắn cũng đã hiều sơ sơ về quá trình diễn ra sự việc này rồi.
Cũng không khó đoán lắm, chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai người bố mẹ mà bọn họ chưa bao giờ gặp kia.
Diệp Khinh Tuyết lo lắng hỏi:
- Nói như vậy lần nay hai người về Yên Kinh không phải là nguy hiểm lắm sao?
Một mình Tần gia còn chưa nói lại cộng thêm cả Lâm gia còn lớn mạnh hơn, chỉ dựa vào Tần Mục với Tần Phỉ Phỉ thì làm sao có thể đấu lại được?
Tần Phỉ Phỉ im lặng không đáp, với thực lực hiện giờ của cô cũng đủ để bảo vệ cho bản thân nhưng còn Tần Mục, cô rất lo cho hắn.
Tần Mục thấy em gái không nói lời nào thì cũng hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, vì vậy hắn mở miệng nói:
- Đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề khác đi, nói tới mấy chuyện vui vui í, ví dụ như sau khi tới Yên Kinh chúng ta sẽ làm gì chẳng hạn!
Tần Phỉ Phỉ dường như nghĩ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi Diệp Khinh Tuyết:
- Chị Khinh Tuyết, nghe nói chị đang theo đuổi anh trai em đúng không?
Sặc!
Tần Mục trực tiếp bị sặc, chiếc xe lại xiêu xiêu vẹo vẹo đánh võng trên đường.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt vài giây sau đó giận dữ nói:
- Tần Mục, có phải cậu đã nói linh tinh gì đó đúng không?
- Không có, thật sự không có mà….Ái, bỏ tay ra, nếu không là lật xe đấy!
Diệp Khinh Tuyết sử dụng chiêu thức quen thuộc mà các cô gái hay dùng với Tần Mục, chiêu này lực sát thương vô cùng mạnh, véo, đánh, đấm, mắng, thậm chí là cắn, lúc này cô hoàn toàn vứt hết hình tượng thục nữ của mình.
Tần Mục vừa cố gắng tránh đòn công kích của Diệp Khinh Tuyết vừa nỗ lực khống chế tay lái, trong lòng thầm mắng cái con em gái vô lương tâm, không biết lựa lời mà nói.
Tần Phỉ Phỉ không quan tâm đến hình tượng của mình nữa cười ha ha.
- Em biết ngay là anh chém gió mà, xem anh còn đắc ý được nữa không!
Lúc này bọn họ đang lái xe trên đường cao tốc từ Ninh Giang đến Yên Kinh, đường cái rộng rãi, xe trên đường cũng không nhiều nếu không kiểu lái xe này của Tần Mục đã gây ra biết bao tai nạn rồi.
Trên đường mặc dù ít xe nhưng điều đó không có nghĩa là không có xe.
Có một chiếc xe Porsche mui trần màu vàng lái sát sau xe bọn Tần Mục, hai tên lưu manh trong xe đều bị kỹ thuật lái xe đánh võng của Tần Mục làm cho hết hồn.
- Cái đệch, cái xe phía trước thằng nào lái vậy, trên đường cao tốc mà lại còn chơi trò đánh võng, lắc lư nữa!
- Không bỏ đấy, cậu dám hủy hết thanh danh của tôi, rõ ràng là cậu viết thư tình cho tôi mà, sao giờ lại biến thành tôi theo đuổi cậu hả?
- Đó chỉ là hiểu lầm thôi!
- Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, tôi cắn chết cậu!
....
- Thằng nào ở trong xe, bò ra đây cho bố mày, mẹ kiếp!
Ngay lúc Tần Mục với Diệp Khinh Tuyết đang đùa hăng còn Tần Phỉ Phỉ thì ngồi xem kịch vui có một chiếc Porsche phóng lên.
Tần Mục không dám lơ là hắn lập tức giẫm chân phanh, dừng xe.
- Thằng nào lái xe?
Cửa sổ chiếc xe Porsche hạ xuống, hai tên ngồi trong xe ăn mặc trông rất dị, đang định chửi ầm lên một trận thì lại thấy Diệp Khinh Tuyết với Tần Phỉ Phỉ liền lập tức nuốt xuống.
- Lão đại, ngon rồi, hai con bé này đều là hàng ngon đấy!
Tên ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm vào hai cô gái.
- Bố mày có mắt, không cần mày phải nói!
- Lão đại này, vừa hay chúng ta mỗi người một đứa, anh thích đứa nào? Hay là đứa mặc áo trắng ngồi ghế lại phụ kia cho anh còn cái con bé đáng yêu ngồi ghế sau cho em, em thích kiểu như thế!
Tên lão đại giận dữ nói:
- Mịa mày cút, cả hai đứa đều là của tao hết!
- Lão đại! Sao anh tham thế?
- Hai con bé này đưa cho tao, tới Yên Kinh tao sẽ tìm cho mày đứa khác!
- Không, mấy mỹ nữ mà anh quen em đều biết thừa, còn lâu mới bằng loại hàng này!
Lão đại cười to nói:
- Vậy thì đành phải dựa vào bản lĩnh của tao với mày rồi, mày thấy với khả năng của mày có thể thắng được tao không? Mấy đứa mày chơi đều không phải là người do tao giới thiệu sao?
Diệp Khinh Tuyết chán ghét lườm hai tên này, Tần Phỉ Phỉ thì tức giận quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận