Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1049: Doãn Thiên Thương bi thảm!

Nhưng cùng một thời gian, hai người tỉnh lại, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Phòng của hai người ở cạnh nhau. Vừa bước ra đã nhìn thấy đối phương.
- Anh cũng cảm thấy rồi sao?
Cung Y Y kinh ngạc nhìn Tần Mục.
Tần Mục vươn vai, lạ lùng nói:
- Cảm thấy gì cơ. Tôi chỉ là vừa ngủ một giấc, đúng lúc này tỉnh lại mà thôi.
- Thật sao?
Cung Y Y hoài nghi.
- Cô cảm thấy gì rồi?
- Một sức mạnh rất lớn. Nhưng không phải do tôi cảm nhận được, mà là do Thiên Duyệt Cầm có phản ứng.
- Thiên Duyệt Cầm biết cảm ứng sao?
Tần Mục sờ cằm, hơi suy nghĩ:
- Chẳng lẽ là một thần khí khác?
- Có lẽ không phải vậy.
Cung Y Y nhớ lại lời Doanh Nguyệt nói. Mười hai thần khí chỉ là sắp xếp thứ hạng theo công tích của chủ nhận đời thứ nhất của chúng, giữa các thần khí với nhau không có quan hệ gì.
- Y Y công chúa, cuối cùng thì hai người cũng bước ra ngoài.
Đúng lúc này, một nhân viên của Thiên Ngoại Lâu bước tới, mặt cười rạng rỡ.
Người đàn ông này trông mặt rất lạ, không phải là những người họ từng gặp trước đó. Có lẽ Thiên Ngoại Lâu đã thay toàn bộ nhân viên.
- Có chuyện gì không?
- Ma Quỷ Chi Thành sắp xuất hiện, ngay trong tối nay.
- Chắc chắn ư?
- Trước khi Ma Quỷ Chi Thành xuất hiện đều có dấu hiệu tương ứng. Đây là điều chúng tôi tổng kết được trong nhiều năm nay. Không sai được đâu.
Người đàn ông cung kính nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị vị trí đẹp nhất cho hai người, chỉ còn đợi hai vị nhập cuộc.
- Vị trí đẹp nhất, thế là sao?
Cung Y Y nghi hoặc.
Người đàn ông kiên nhẫn giải thích:
- Ma Quỷ Chi Thành sẽ xuất hiện ở phía trên Thiên Ngoại Lâu chúng tôi, vì thế chúng tôi đã xây một khán đài.
- Đương nhiên rồi, nói thì là khán đài, nhưng chủ yếu là dùng để nghe đạo vận. Ở Thiên Ngoại Lâu chúng tôi, có thể lấy được vị trí đẹp nhất để lắng nghe âm thanh giảng đạo đến từ Ma Quỷ Chi Thành.
- Hóa ra là vậy, Thiên Ngoại Lâu dựa vào thứ này để kiếm tiền phải không?
Những người đến Lưu Ly Tinh, có một nửa là đến để hóng hớt, một nửa đến để nghe Ma Quỷ Chi Thành giảng đạo.
Mặc dù giảng đạo rất nguy hiểm, có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng có thể khiến người ta đột phá, bước lên đỉnh cao hoàn toàn mới.
Cơ hội đồng hành cùng nguy hiểm, nên rất nhiều người muốn nắm lấy cơ hội.
- Này, khán đài này rất đắt đỏ phải không?
Tần Mục hỏi.
- Ừm…Lâu chủ của chúng tôi đã dặn dò rồi, để biểu thị lòng xin lỗi đối với việc xảy ra trước đó, chỗ ngồi của hai vị sẽ được miễn phí, và được tặng thêm một quả Đạo Vận.
- Tốt thế sao?
Tần Mục không ngờ rằng Thiên Ngoại Lâu biết cách làm việc như thế.
- Quả Đạo Vận là gì?
- Quả Đạo Vận là một thứ quả thần kỳ. Nếu ăn trong lúc nghe giảng đạo, có thể tăng cường cảm ngộ đối với đạo vận, giảm khả năng tẩu hỏa nhập ma.
- Còn có thứ đó nữa sao?
Cung Y Y và Tần Mục đều không tin.
Giờ thì họ đã hiểu Thiên Ngoại Lâu kiếm tiền bằng cách nào. Có lợi thế về vị trí, họ xây khán đài, thu phí chỗ ngồi cực kỳ đắt.
Hơn nữa còn nói rằng có quả Đạo Vận, có thể giảm bớt khả năng tẩu hỏa nhập ma.
Tần Mục dám chắc rằng, quả Đạo Vận 90% là giả. Nhưng không ai dám lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa. Nên dù có rất nghi ngờ, họ cũng đồng ý bỏ tiền ra cho an tâm.
Chắc chắn nguồn phí chỗ ngồi và quả Đạo Vận sẽ mang tới lợi nhuận khủng khiếp cho Thiên Ngoại Lâu!
- Khán đài ở đâu, dẫn chúng tôi qua đó xem.
- Mời hai vị đi theo tôi.
Người đàn ông dẫn họ đi. Tần Mục và Cung Y y bước lên tầng cao nhất của Thiên Ngoại Lâu.
Đây là một sân thượng lộ thiên. Nhưng đã được Thiên Ngoại Lâu xây lại, chia làm mấy chục khu, giữa các khu đó được ngăn cách bởi tấm bình phong.
Tần Mục lướt mắt qua, phát hiện rằng gần như tất cả các khu vực đều đầy người. Có một số khu vực có mấy chục người đang chen chúc.
Thiên Ngoại Lâu chuẩn bị chỗ ngồi ở giữa dựa theo hướng tây cho hai người. Chỗ ngồi này không phải là tốt nhất nhưng cũng ổn rồi.
- Ma Quỷ Chi Thành có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, quả Đạo Vận đã được đặt trên bàn. Mời hai vị ăn luôn cho kịp.
- Ừm, được rồi, anh đi xuống đi, có việc tôi sẽ gọi sau.
- Vâng.
Sau khi người đàn ông rời đi, Cung Y Y giơ tay ra, sờ vào chiếc bàn, Thiên Duyệt Cầm bèn xuất hiện trên bàn.
Nhìn thấy Thiên Duyệt Cầm, Tần Mục bèn nhớ lại lần trước dường như nó định giết hắn. Trong lòng rất tức giận.
Nhưng sau khi Thiên Duyệt Cầm nhận chủ, ý chí của nó đã bớt hơn trước, hoàn toàn nghe theo ý của Cung Y Y, nên Tần Mục cũng không chấp nó nữa.
- Chẳng phải cô nói Thiên Duyệt Cầm có phản ứng sao?
- Tôi không biết, vừa rồi có phản ứng. Nhưng giờ lại bình tĩnh lại rồi.
Tần Mục ngồi trên chiếc ghế mềm, hai tay ôm lấy đầu, chân gác lên đầu gối, nhàn nhã nói:
- Thế thì đợi thôi, đợi Ma Quỷ Chi Thành xuất hiện, có lẽ sẽ hiểu được thôi.
Cung Y Y gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay nhẹ nhàng để lên đàn, rồi chầm chậm đánh.
Rõ ràng đã kéo dây đàn, nhưng lại không có âm thanh gì phát ra, không biết cô ấy đang làm gì.
Tần Mục nhìn một hồi, cũng không hiểu, nên kệ cô ấy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Vì đây là sân thượng lộ thiên được cải tạo lại, nên diện tích cũng có hạn, vì thế từng khu vực cách rất gần nhau.
Cung Y Y nói chuyện thì không sao. Nhưng hai người trở nên yên tĩnh, liền lờ mờ nghe thấy tiếng bàn bạc phát ra từ xung quanh.
Trong khi đợi Ma Quỷ Chi Thành xuất hiện, không phải tất cả mọi người đều tĩnh tâm được. Rất nhiều người bắt đầu bàn tán về những vấn đề nổi cộm.
- Doãn Thiên Thương đúng là xấu hổ. Được mệnh danh là thiên tài đệ nhất, mà liên tục hai lần bị người ta đánh bại chỉ bằng một chiêu. Lần trước Cung Y Y còn đỡ, hai người chỉ đến điểm là dừng. Nhưng người đó thì thật nhẫn tâm, đánh cho Doãn Thiên Thương tàn phế luôn.
- Ôi, Doãn Thiên Thương đúng là hơi huênh hoang, nhưng chỉ là một đứa trẻ, sao người đó ra tay hung ác vậy.
- Thật ra thương tích của Doãn Thiên Thương chỉ là thứ yếu thôi. Cùng lắm là nghỉ ngơi hai ba tháng là được. Điều khiến tôi hiếu kỳ là thân phận của người đó.
- Đúng thế, có thể đánh cho Doãn Thiên Thương thành tàn phế chỉ trong một chiêu, đúng là không tìm được mấy ai.
- Không phải tôi muốn nói điều này. Mấy người chỉ quan tâm đến việc Doãn Thiên Thương bị đánh đến tàn phế, không quan tâm đến việc sau đó sao?
- Sau đó thì sao?
- Doãn Thiên Thương là một thiên tài như vậy, y đi ra ngoài, sao có thể không có cường giả bảo vệ chứ?
- Đúng thế, cậu ta là hoàng tử mười ba của Bắc Vương Triều. Phụ vương để cậu ta một mình ra ngoài, ít nhất cũng phải phái một vương giả đi theo bảo vệ chứ?
- Không phải là một, mà là hai vương giả!
- Hai vương giả đâu rồi. Sao không nghe nói đến việc họ đứng ra báo thù cho Doãn Thiên Thương?
- Có thể mấy người không biết, hai vương giả đó đã tìm đến người đó rồi, nhưng…
- Nhưng gì?
- Nhưng không biết tại sao, hai bên không đánh nhau. Tôi nghe nói vốn dĩ hai vương giả đó rất phẫn nộ tìm đến nơi, kết quả là kinh sợ rời đi. Sau đó, hai người bèn dẫn theo Doãn Thiên Thương đang trọng thương rời khỏi Lưu Ly Tinh!
Cung Y Y nhấn cái nút dưới bàn, gọi nhân viên phục vụ của Thiên Ngoại Lâu đến.
Rất nhanh, người đàn ông lúc trước bước vào, cung kính hỏi:
- Hai vị có gì cần phân phó?
- Tôi muốn hỏi anh một việc.
Cung Y Y nói:
- Nghe nói Doãn Thiên Thương thiếu chút nữa bị người ta phế đi?
Người đàn ông khẽ giật mình, lập tức gật đầu:
- Ừm, là thật. Bây giờ y đã rời khỏi Lưu Ly Tinh.
Cung Y Y im lặng. Cô quả thật có chút phiền chán khi bị Doãn Thiên Thương dây dưa, nhưng cũng không ghét y.
- Cô biết nguyên nhân không?
Tần Mục hỏi.
Doãn Thiên Thương tuổi trẻ khinh cuồng, hay gây tai họa, nhưng cũng không phải phần tử cực đoan.
Bình thường y quấy rối bốn phía, trêu chọc không ít người. Những người đó sợ thân phận của Doãn Thiên Thương, không so đo với y. Cho nên chuyện này lần có chút dị thường.
- Cái này…
Người đàn ông nhìn Cung Y Y, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thôi.
Tần Mục bỗng nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ có liên quan đến cô ấy sao?
Cung Y Y cau mày:
- Cứ việc nói thẳng.
- Tôi cũng chỉ là nghe nói, người đả thương Doãn Thiên Thương chính là Hiên Viên Phi của Nam Thiên Môn và một người khác. Mà nguyên nhân chính là đám người Hiên Viên Phi không muốn y dây dưa với Y Y công chúa nữa. Doãn Thiên Thương không chịu. Vì thế đã đả thương y.
- Hiên Viên Phi của Nam Thiên Môn?
Cung Y Y tất nhiên là đã nghe nói qua cái tên này. Bài danh của Hiên Viên Phi nằm gần đầu bảng nhân kiệt, thực lực không thể khinh thường.
Về phần Nam Thiên Môn, vậy thì kinh khủng hơn rồi. Năng lượng còn muốn lớn hơn vương thất.
- Nam Thiên Môn, danh xưng này rất là phong cách đấy.
Tần Mục mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn Cung Y Y.
- Nhưng tôi càng hiếu kỳ chính là, tại sao hai người bọn họ lại không muốn Doãn Thiên Thương dây dưa cô nữa? Cô quen với bọn họ sao?
- Tôi căn bản không biết Hiên Viên Phi. Về phần người khác, nếu qua lại với Hiên Viên Phi, tôi lại càng không biết.
- Như vậy, bọn họ tất nhiên là ái mộ cô rồi.
- Anh ăn nói cái gì thế?
Cung Y Y trừng mắt nhìn Tần Mục.
- Chỉ có cách giải thích như vậy mới hợp lý. Bằng không thì tại sao họ lại đả thương Doãn Thiên Thương?
Tần Mục dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, khi cô và Doãn Thiên Thương tỷ thí, y nhất định cũng có mặt. Bằng không, sẽ không trùng hợp đến tìm Doãn Thiên Thương gây phiền toái.
- Có quỷ mới tin.
Cung Y Y không tin vào lời nói này, sau đó khoát tay, bảo người phục vụ lui ra.
- Tôi cảm thấy suy luận của tôi rất chính xác. Không tin thì cô cứ chờ xem. Người này sớm muộn gì cũng đến tìm cô đấy.
Tần Mục nói.
Cung Y Y mặc kệ, bắt đầu nhắm mắt đánh đàn.
- Này, sao cô đánh đàn, một chút âm cũng không có vậy?
Tần Mục rốt cuộc nhịn không được, hỏi.
- Đây chỉ là một phương thức câu thông của tôi với Thiên Duyệt Cầm. Một người ngoài như anh làm sao mà hiểu được.
Cung Y Y mở mắt ra.
- Câu thông?
Tần Mục như có điều suy nghĩ.
Keng.
Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm quái dị vang lên. Ngón tay Cung Y Y dừng lại giữa không trung, biểu hiện kinh ngạc.
- Thiên Duyệt Cầm biến tính sao? Tại sao lại phát ra loại thanh âm này?
Tần Mục kỳ quái hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận