Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1398: Ít nhất cũng phải mạnh hơn một cấp

- Thiên Xà cung rất không tồi. Xem ra tôi trợ giúp sai người rồi.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán nói.
Khi đảo Vong Ưu chiếm ưu thế, bức bách và bắt không ít người của Thiên Xà cung, lại còn dùng cực hình. Nhưng khi Thiên Xà cung quật khởi, bọn họ nhân nghĩa hơn đảo Vong Ưu rất nhiều.
- Thiên Xà cung đã tồn tại rất lâu, không kém gì Cầm tông. Bà không nên coi thường bọn họ.
- Thôi đi, lại khoác lác nữa rồi.
Nam Cung Nguyệt không cho là đúng. Một tông môn tiểu vực lại lấy ra so sánh với Cầm tông.
Nhưng Tô Tĩnh Quỳnh lại suy nghĩ sâu xa hơn:
- Thiên Xà cung…
Sau khi giải tán đảo Vong Ưu, An Khánh Nguyên cũng không muốn ở chỗ này lâu. Huống chi Tần Mục và Tô Tĩnh Quỳnh còn đang đợi ông ta, ông ta càng không dám chần chừ, đoàn người lại tiếp tục trở về Thiên Xà cung.
Lần giao phong này, Thiên Xà cung vốn một chút phần thắng cũng không có. Nhưng nhờ có Tần Mục, Thiên Xà cung không hề bị tổn thương gì đã thay đổi được chiến cuộc. Hơn nữa Tần Mục cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì kéo gần được quan hệ với Huyền Tiên cầm chủ.
Cho nên trong thời khắc này, toàn bộ Thiên Xà cung đều tán dương Tần Mục, xem hắn là thần tượng, thậm chí là thần minh.
Người Tư Đồ gia vốn còn đang có ý định báo thù cho Tư Đồ Hiên, nhưng lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ. Hơn nữa còn dẫn Tư Đồ Hạo đến trước mặt Tần Mục nhận tội.
Tần Mục chẳng ưa Tư Đồ gia, nhưng cũng không làm khó bọn họ. Dù sao Tư Đồ Hiên cũng đã bị hắn giết.
Nam Cung Nguyệt và Tô Tĩnh Quỳnh không thích địa phương huyên náo, sớm lánh mặt chỗ khác, hơn nữa còn bảo An Khánh Nguyên không được để người khác quấy rầy mình.
- Hoàn cảnh ở đây có chút không tốt bằng đảo Vong Ưu.
Nam Cung Nguyệt phàn nàn.
- Không, Nguyệt nhi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn đảo Vong Ưu ngàn vạn lần.
Vẻ mặt Tô Tĩnh Quỳnh nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh Thiên Xà cung, giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Tại sao người lại nói như vậy? Ở đây có rất nhiều chỗ bị cũ nát mà?
- Có những lúc, đồ càng cũ thì lại càng có giá trị.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán:
- Thiên Xà cung quả nhiên không tầm thường, truyền thừa có lẽ còn mạnh hơn cả Cầm tông chúng ta.
- Không thể nào? Cầm tông tổ sư chính là nhân vật phong vân ngày trước. Toàn bộ Hỗn Độn giới chẳng có mấy ai có thể tranh phong với ngài.
Cho dù lời này xuất phát từ miệng sư phụ mà cô kính trọng nhất, Nam Cung Nguyệt cũng khó mà tiếp nhận.
- Ta chỉ nói là có lẽ. Cường giả viễn cổ, hậu thế biết rất ít. Ta cũng chỉ gặp được một hai người trong đó. Rất nhiều thứ đã sớm mất đi trong dòng sông của lịch sử.
Tô Tĩnh Quỳnh nói xong, lại im lặng một hồi.
Hồi lâu, bà lại lắc đầu nói:
- Được rồi, không truy cứu điều này nữa. Chúng ta nói đến chuyện của Tần Mục đi.
- Cái thứ lãng tử đó có gì mà cần nói chứ?
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt khinh thường.
- Trong lòng con nghĩ thế sao?
Tô Tĩnh Quỳnh như cười như không.
- Đương nhiên rồi. Con chưa từng thấy qua người đàn ông nào vô sỉ, phẩm đức kém đến như vậy, chẳng cách nào so sánh với Ngọc Phi Vũ.
Nam Cung Nguyệt khẳng định.
- Nhưng ta thì lại không nghĩ vậy. Ngọc Phi Vũ không cách nào so sánh với hắn mới đúng.
Nam Cung Nguyệt khẽ giật mình, nhưng cũng không quá nhiều kinh ngạc:
- Sư phụ, hắn thật sự lợi hại hơn so với Ngọc Phi Vũ?
- Ít nhất phải mạnh hơn một cấp.
- Con không tin.
Cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng trong lòng Nam Cung Nguyệt lại không được thoải mái.
Loại người có phẩm hạnh như vậy, tuổi tác cũng chỉ ngang bằng cô, dựa vào cái gì mà thực lực lại mạnh như vậy?
Nam Cung Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Khi người đấu với hắn, hẳn đã hạ thủ lưu tình? Còn nữa, Cầm tông chúng ta đánh nhau, đương nhiên phải dùng cầm. Người không lấy Huyền Tiên cầm ra, thực lực không phát huy được cho dù chỉ một nửa.
- Huyền Tiên cầm chính là sát cầm. Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, ta sẽ không dùng nó để chiến đấu. Dù sao uy lực của nó cũng quá lớn.
- Nói cách khác, nếu sư phụ xuất ra Huyền Tiên cầm, tên dê xồm kia sẽ không ngăn được rồi.
Nam Cung Nguyệt dường như rất hứng thú với việc hạ thấp Tần Mục.
- Tuổi tác của Tần Mục cũng giống như con, dù sao cũng còn cần không gian để phát triển. Dùng cầm để đấu với hắn là không công bằng.
- Nhưng tên này ngay cả sư phụ cũng không để vào mắt. Không diệt uy phong của hắn, trong lòng con cảm thấy không thoải mái.
- Cái này chỉ sợ rất khó. Cho dù ta có đánh bại được hắn, phần thắng cũng không cao. Còn xác suất Ngọc Phi Vũ có thể đánh bại hắn còn chưa đủ hai phần. Bên trong bát đại thiên kiêu, cũng chỉ có người đứng nhất mới có thể liều mạng với hắn.
- Hừ, tên này nhất định là quái thai. Nhưng cho dù hắn lợi hại, cũng chẳng thay đổi được cái nhìn của con đối với hắn.
Tô Tĩnh Quỳnh nhìn Nam Cung Nguyệt, trong lòng bất đắc dĩ.
Nam Cung Nguyệt càng như vậy, bà lại càng cảm thấy không ổn. Không nói đến ấn tượng của Nam Cung Nguyệt đối với Tần Mục tốt hay xấu, tối thiểu ấn tượng của cô đối với Tần Mục rất sâu, sâu đến mức khó có thể quên.
Nếu một cô gái khắc sâu một người đàn ông trong trí nhớ, đó là một điều rất đáng sợ.
Tần Mục đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Cửa không khóa, mời vào.
Sau khi nghe Tần Mục đồng ý, cánh cửa liền mở ra.
- Thượng Quan cô nương.
Người đến không phải ai khác chính là Thượng Quan Phù.
Trước khi đến, Thượng Quan Phù đã trải qua một phen chải chuốt, mặc chiếc áo đỏ bó sát người mà Tần Mục đã nhìn thấy ở sơn mạch Địa Sát, bên hông còn buộc một sợi dây lưng lụa cũng màu đỏ, ôm trọn vòng eo bé bỏng.
Cũng chính vì bộ trang phục này, Tần Mục mới cảm thấy Thượng Quan Phù giống Tần Phỉ Phỉ, mang đến một sự hấp dẫn, mà cũng vì vậy nên mới có ấn tượng tốt với cô nàng.
Tần Mục tất nhiên là không có ý gì với Thượng Quan Phù, chỉ là lúc này không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Cách ăn mặc của Thượng Quan Phù, thoạt nhìn thì khoan khoái, nhẹ nhàng, càng lúc càng giống Tần Phỉ Phỉ.
- Tần Mục, nhìn được không?
Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Phù mở ra, sóng mắt rung động.
Trong lòng cô đang mừng thầm, một lần nữa nhìn thấy thần sắc “si mê” của Tần Mục đối với mình.
Lần đầu tiên gặp mặt ở sơn mạch Địa Sát, Tần Mục chính là dùng loại ánh mắt này mà nhìn cô. Nhưng khi đó cô cũng chỉ là thỏa mãn được lòng hư vinh của mình chứ cũng không nghĩ gì khác.
Nhưng lúc này, cô thậm chí có chút cảm giác kích động và mê muội.
Tần Mục có thể dùng sức một mình, trợ giúp Thiên Xà cung đánh tan đảo Vong Ưu, ngay cả cung chủ cũng rất tôn kính Tần Mục.
Cô còn nghe nói Tần Mục giết chết một gã Thần Vương của đảo Vong Ưu.
Thần Vương đối với cô mà nói, đó chính là một mong ước xa vời. Tần Mục có thể giết chết người đó, chứng tỏ Tần Mục mạnh hơn rất nhiều.
Buồn cười nhất là trước kia, khi cô vẫn còn qua lại với Tư Đồ Hạo, vẫn luôn cho rằng tu vi của Tần Mục thấp kém.
Nhưng cũng may là, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn nào với Tần Mục. Thậm chí Tần Mục dường như còn để ý đến dung mạo của cô.
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, không, cho dù chỉ là tiểu thiếp, đời này không có gì là cô không có được.
Với khả năng của Tần Mục, cô muốn cái gì, Tần Mục còn không cho được cô sao?
Tần Mục rất nhanh hồi phục lại tinh thần, mỉm cười với Thượng Quan Phù:
- Cô mặc bộ quần áo này đúng là rất đẹp.
Gương mặt Thượng Quan Phù đỏ bừng, bước đến trước mặt Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Vậy anh có thích tôi không?
- Ơ?
Tần Mục dừng lại, không biết trả lời như thế nào. Hắn không biết Thượng Quan Phù hỏi câu này là có ý gì.
Nếu nói thích, không khỏi khiến cô hiểu lầm. Nếu nói không thích, vậy thì đắc tội rồi.
Đang trong lúc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một cơ thể mềm mại nhào vào lòng hắn, khiến hắn hoảng sợ vô cùng.
Cô ta làm thật sao?
Tần Mục bó tay. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng của hắn, chẳng lẽ định hiến thân?
- Tần Mục, tôi và Tư Đồ Hạo chỉ là thanh mai trúc mã, kỳ thật không có chuyện gì phát sinh. Không tin thì anh có thể kiểm tra. Tôi…tôi vẫn còn trong trắng đó.
Thượng Quan Phù nói xong, bàn tay ngọc ngà đặt vào bên hông, chậm rãi kéo dây lưng lụa màu đỏ xuống.
Bộ quần áo màu đỏ bó sát chậm rãi rơi xuống. Tuy Thượng Quan Phù rất thẹn thùng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, chậm rãi cởi quần áo, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết và chiếc áo lót khêu gợi màu trắng.
Tần Mục giật mình, xuân quang kiều diễm trước mặt đúng là rất hấp dẫn, nhưng trong đầu hắn lại nhớ đến Tần Phỉ Phỉ.
Lúc này, hắn đã đem Thượng Quan Phù thành Tần Phỉ Phỉ, lời nói cự tuyệt đến bên miệng liền nuốt xuống.
Không cách nào cự tuyệt.
Thượng Quan Phù chỉ cảm thấy sắc mặt mình nóng rát. Cởi quần áo trước mặt một người đàn ông không tính là quen thuộc, hơn nữa còn nói muốn đem cơ thể giao cho hắn, thật sự là quá khó xử mà.
Nhưng nghĩ đến sự ưu tú của người đàn ông này, trong lòng cô vô cùng kích động và vui mừng.
Cô nhìn bộ dạng có chút ngây ngốc của Tần Mục, nhưng cũng không cự tuyệt. Nói cách khác, trong lòng hắn đã tiếp nhận cô.
Thượng Quan Phù cho rằng Tần Mục có lẽ thích phụ nữ chủ động. Cho dù cảm thấy khó xử, nhưng cô sẽ không lùi bước.
Chỉ cần trở thành người đàn bà của hắn, cô sẽ có hết thảy.
Thượng Quan Phù thò tay, chậm rãi kéo áo lót xuống, muốn đem chỗ bí ẩn nhất của mình giao cho Tần Mục xem xét.
Hô hấp Tần Mục có chút dồn dập. Trong lúc này, hắn không cách nào phủ nhận được dục vọng của chính mình.
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể đem cô gái trước mặt áp dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Chà đạp phát tiết, hoặc ôn nhu yêu thương. Tất cả đều phụ thuộc vào hắn.
- Không được.
Khi dục vọng sắp bộc phát, ánh mắt mê ly của Tần Mục đột nhiên trở nên bình tĩnh. Thần sắc lãnh đạm, khiến Thượng Quan Phù đang nhiệt tình như lửa phải lui về sau vài bước.
- Tần Mục, anh…
Thượng Quan Phù không rõ, tại sao lại có đàn ông có thể nhịn được trong giờ phút này. Nếu như hắn vô tâm, tại sao ngay từ đầu không cự tuyệt cô?
- Xin lỗi, dù sao cô cũng không phải em ấy. Tôi không tiếp nhận cô được.
Tần Mục nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng.
Quần áo không chỉnh tề, Thượng Quan Phù cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Cô đã hiểu, thì ra Tần Mục đã có người hắn yêu. Cho đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tần Mục si mê dung mạo của cô. Kỳ thật là vì cô giống với người mà hắn thích.
Tần Mục rời khỏi phòng, đến một nơi yên tĩnh, muốn cho lòng mình bình lặng một chút.
Nói thật, vẻ ta đây của Thượng Quan Phù khiến người ta cảm thấy phản cảm. Nếu đổi lại là cô gái khác, cho dù xinh đẹp, Tần Mục cũng lười liếc mắt.
Sở dĩ ngay từ đầu hắn không từ chối Thượng Quan Phù là vì hắn xem Thượng Quan Phù là Tần Phỉ Phỉ.
Nhưng dù sao Thượng Quan Phù cũng chỉ tương tự Tần Phỉ Phỉ. Hai người vẫn kém nhau quá xa. Đừng nói Tần Phỉ Phỉ xinh đẹp hơn Thượng Quan Phù rất nhiều, cho dù không đẹp bằng, Thượng Quan Phù vĩnh viễn cũng không có khả năng thay thế Tần Phỉ Phỉ.
- Nếu là Phỉ Phỉ, mình có từ chối không?
Bằng không, nếu bị cô gái này dây dưa, khả năng hắn sẽ nói vài lời khó nghe rồi.
Hắn và Thượng Quan Phù tối đa cũng chỉ duy trì quan hệ bạn bè bình thường. Nếu tối qua nhịn không được, xảy ra chuyện gì đó, đối với ba người đều không công bằng.
Liên tiếp vài ngày, Thượng Quan Phù cũng không thấy bóng dáng, chắc là đã nghĩ thông suốt, ngược lại Tư Đồ Vũ Cầm đến tìm hắn mấy lần.
Điều khiến cho Tần Mục im lặng chính là, cho dù Tư Đồ Vũ Cầm nói không rõ ràng, nhưng nội dung ám chỉ lại không khác gì Thượng Quan Phù.
Đương nhiên, ám chỉ thì ám chỉ, tính cách và mục đích của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau.
Thượng Quan Phù chỉ ái mộ hư vinh, dùng hiến thân để đổi lấy thứ cô cần.
Còn Tư Đồ Vũ Cầm thì đa phần là áy náy và cảm kích. Lần trước cô thỉnh cầu Tần Mục ra tay, đã từng nói qua sẽ dùng hết cách để báo đáp hắn.
Tần Mục cự tuyệt Thượng Quan Phù, tất nhiên cũng sẽ không động đến Tư Đồ Vũ Cầm. Hai cô gái này, hắn chẳng hứng thú với ai.
Tư Đồ Vũ Cầm bị từ chối, liền thở phào một hơi, nhưng trong lòng dường như có chút thất vọng.
Một tháng đã trôi qua, Tiểu Thanh đúng hẹn trở lại Thiên Xà cung.
Tiểu Thanh trở về, thậm chí còn không kịp thông báo cho An Khánh Nguyên, đã trực tiếp đến tìm Tần Mục.
Tần Mục nhìn vào cô rất lâu, phát hiện so với một tháng trước, cô có sự thay đổi không ít.
Sự thay đổi này không phải là dáng vẻ bề ngoài mà là khí chất.
- Anh đang nhìn cái gì thế? Nhìn đẹp không?
Tiểu Thanh dạo qua một vòng trước mặt Tần Mục, tùy ý để Tần Mục nhìn cô.
Có người ái mộ mình, đó cũng được xem là một loại hạnh phúc.
- Đương nhiên là đẹp rồi. Vài năm không gặp, em càng lúc càng mặn mà.
Tần Mục cười, khen ngợi từ đáy lòng.
- Vài năm không gặp, anh đã học được thói hoa ngôn xảo ngữ rồi. Không biết lừa bao nhiêu cô gái nữa.
Tiểu Thanh hừ một tiếng.
- Cũng không còn cách nào. Ai bảo các người dễ bị lừa như vậy?
Tần Mục xoa xoa mái tóc của Tiểu Thanh, mùi hương thiếu nữ khiến hắn nhịn không được, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Sau khi nếm được vị ngọt, Tần Mục cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
- Ai cho anh hôn em? Chẳng thèm hỏi ý kiến người ta gì cả.
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tức giận.
- Việc này còn phải hỏi qua em sao?
Tần Mục cười hắc hắc.
Muốn hôn người ta, chẳng lẽ còn phải hỏi là có được hôn hay không?
Nếu hỏi, chẳng phải không còn tình thú nữa sao?
- Cái anh này, sao bây giờ lại chủ động như vậy? Trước kia anh đâu như thế?
- Nói mò? Trước kia anh là loại người nào?
Tần Mục cảm thấy hắn đâu có thay đổi bao nhiêu.
- Anh trước kia…
Tiểu Thanh dường như nhớ lại, nhưng rất nhanh cong môi nói:
- Được rồi, dường như cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn xấu xa như ngày nào, làm cho người ta chán ghét.
- Nếu đi theo kẻ đáng ghét này cả đời, chẳng phải sau này em sẽ thống khổ đến chết sao?
Tần Mục kéo Tiểu Thanh vào lòng.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Ai nói sẽ ở cả đời với anh?
Tiểu Thanh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại có chút vặn vẹo, thay đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào người Tần Mục.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên. Nha đầu này chính là ưa thích khẩu thị tâm phi.
- Đúng rồi, Tiểu Thanh, em đến Hỗn Độn giới bằng cách nào?
Tần Mục đột nhiên hỏi:
- Anh nghe nói có người đưa em đến Thiên Xà cung.
- Ừm, người đó anh quen đấy.
Tiểu Thanh cười dí dỏm.
Tần Mục hơi sững sờ:
- Anh quen?
- Long Đế.
Tiểu Thanh dùng một ngữ điệu thần bí để nói.
- Long Đế?
Tần Mục chấn kinh, sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Theo như lời Thượng Quan Phù, người đưa Tiểu Thanh đến Thiên Xà cung ngày đó có thể đánh bại cung chủ An Khánh Nguyên một cách nhẹ nhàng.
Điều này có nghĩa Long Đế đã có được thực lực của một Thần Vương.
- Thực lực của y làm sao mà tăng nhanh như vậy?
- Bởi vì ông ấy là Thủ Hộ giả.
Tiểu Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên.
- Thủ hộ giả?
Tần Mục nghi hoặc:
- Thủ hộ ai?
- Anh đoán được không?
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cái này còn phải hỏi sao?
Trong lòng Tần Mục khẽ động. Hắn mơ hồ đoán được nhưng Tiểu Thanh không nói, hắn không dám xác định.
- Long Đế có phải đi cùng Tử Nhi hay không?
- Ừm, bạn của anh đều ở đó cả.
- Ở đâu?
- Hỗn Độn thiên cung?
Tần Mục cau mày:
- Hỗn Độn thiên cung, Hỗn Độn giới?
- Đương nhiên không phải. Hỗn Độn thiên cung không thuộc về bất cứ một không gian nào. Cho dù là Chí tôn, cả đời này cũng chưa chắc tìm được vị trí của Hỗn Độn thiên cung.
- Em từ nơi đó ra, chắc phải biết cách để đến đó chứ?
Tần Mục rất muốn gặp lại Tử Nhi. Huống chi ở Hỗn Độn thiên cung còn có rất nhiều bạn cũ. Chỉ sợ Ngân Hồ, Ninh Vi Vi, Bạch Huyên vẫn đang ở đó.
- Không, có thể ra vào tự do cũng chỉ có Tử nhi và Long Đế. Em không vào được. Hơn nữa, Tử nhi và Long Đế đang bị người khác theo dõi. Bình thường bọn họ chỉ ở lại bên trong Hỗn Độn thiên cung, không thể ra ngoài được.
- Bị người theo dõi?
Tần Mục khiếp sợ. Với thực lực của Tử nhi và Long Đế, còn e ngại người nào nữa chứ?
- Em cũng không biết là ai, chỉ biết là rất mạnh. Tử nhi rất kiêng kỵ người đó.
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Nên làm gì thì làm cái đó, không cần lo cho Tử nhi đâu. Bọn họ chỉ cần ở lại Thiên cung, sẽ chẳng bao giờ gặp nguy hiểm. Tử nhi nói, chỉ cần đến lúc thích hợp, sẽ mang anh đến thiên cung.
- Được rồi.
Tần Mục gật đầu. Chỉ cần bọn họ không gặp nguy hiểm là được, mà hắn ở bên này cũng còn chuyện để làm.
Phải tranh thủ thôi.
- Tiểu Thanh, anh đến Hỗn Độn giới để tìm hai người. Nhưng xem ra bọn họ không ở cùng một khu vực. Anh muốn đến khu vực trung tâm của Hỗn Độn giới, em đi với anh không?
- Chúng ta vừa mới gặp lại, anh đã muốn quăng em sang một bên? Không có cửa đâu?
Tiểu Thanh trừng mắt.
- Vậy thì đi cùng, chúng ta đến Cầm tông trước.
Tần Mục dẫn Tiểu Thanh đến tìm An Khánh Nguyên. Dù sao Tiểu Thanh cũng nhận được truyền thừa của thiên xà viễn cổ, cũng được xem là nửa người của Thiên Xà cung. Nếu đi mà không nói thì cạn tình quá.
An Khánh Nguyên dường như cũng biết được Thiên Xà cung không giữ được Tiểu Thanh.
Nếu trong tương lai Tiểu Thanh có thể tạo dựng được tên tuổi, Thiên Xà cung cũng có được chỗ tốt.
Nhận được sự đồng ý của An Khánh Nguyên, Tần Mục gọi Tô Tĩnh Quỳnh và Nam Cung Nguyệt chuẩn bị đến Cầm tông.
Đối với sự xuất hiện của Tiểu Thanh, ánh mắt Tô Tĩnh Quỳnh hiện lên sự ngưng trọng, lông mày cau lại, dường như đang đánh giá điều gì.
Còn Nam Cung Nguyệt thấy Tần Mục và Tiểu Thanh khắng khít với nhau, chẳng khác nào đôi tình nhân, trong lòng vô cùng không thoải mái, càng cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh bất luận là khí chất hay dung mạo đều không thua kém cô. Nếu đến liên minh, chỉ sợ bát đại thiên kiêu sẽ chạy theo cô như vịt, nhưng cô lại dính với tên háo sắc Tần Mục.
- Vị muội muội này, chị khuyên em khi tìm bạn phải biết suy nghĩ, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của người khác mê hoặc. Loại lãng tử háo sắc này, lúc nào cũng chỉ biết bội tình bạc nghĩa thôi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận