Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1372: Nằm mơ đi!

Thảo nào với tâm cảnh của Tần Mục đều sẽ phản ứng như vậy. Thứ này ở Trái đất đã có truyền thuyết, hay là thần thú truyền thuyết của Đông Doanh, Tần mục cũng đã từng quen biết với nó.
Đương nhiên, khi đó Bát Kỳ Đại Xà chỉ là một đám tàn hồn bị phong ấn ở trong Thảo Trĩ Kiếm, hơn nữa Thảo Trĩ Kiếm kia cũng chỉ là một thứ đồ nhái.
Xoẹt xoẹt!
Ở một khoảng trời nơi phía xa, đột nhiên sấm sét vang dội, mây đen bao phủ, gió lạnh rít gào, từng trận cuồng phong cuốn tung bốn phía, mặc dù ở trong thành cổ, nhưng cũng đều cảm thấy sức mạnh công kích vô biên.
Động tĩnh dị thường khủng bố như vậy, đương nhiên sẽ đánh động đến cao thủ trong thành cổ, mọi người đều nhao nhao bay ra.
Rất nhanh, Thượng Quan Phù cùng sư huynh của cô bay ra.
- Trời ơi! Đây là Thiên Xà Viễn Cổ trong truyền thuyết sao? Mạnh quá!
Hai người Thượng Quan Phù sợ hãi cảm thán, mơ hồ lại mang theo chút tự hào.
Đây chính là truyền thừa của Thiên Xà Cung bọn họ.
- Chả trách cung chủ lại không cho chúng ta tới gần, uy lực thế này, không có tu vi Thần Cảnh, căn bản không thể nào chịu nổi.
Thượng Quan Phù chú ý tới Tần Mục ở cách đó không xa, vui vẻ đi qua chào hỏi, nói:
- Tần Mục, anh xuất quan rồi? Có thu hoạch gì không?
Tần Mục gật đầu nói:
- Ừ, ba ngày nay đã có chút đột phá.
Thanh Niên lập tức khinh bỉ nói:
- Ba ngày thì có thể đột phát cái gì? Bình thường tôi bế quan, thời gian ngắn nhất cũng phải hơn một năm.
Theo như gã nghĩ, thực lực càng mạnh, muốn đột phá càng không dễ dàng gì. Đến loại bán Thần Cảnh này của gã, muốn đột phá dù chỉ một chút thì ít nhất cũng cần có nửa năm.
Tần Mục nói ba ngày hắn đã có thể đột phá được, cho thấy thực lực của hắn quá thấp. Dù sao thực lực quá thấp, đột phá mới vô cùng nhẹ nhàng, không cần quá nhiều thời gian.
- Sư huynh, người ta là tán tu, thứ nhất không có nguyên liệu, thứ hai lại không có nhân mạch, cho dù tu vi không cao, anh cũng không nên xem thường anh ấy.
Thượng Quan Phù lại biện hộ thay cho Tần Mục một lần nữa, hết sức bất mãn với thanh niên.
Một lần có thể nhịn, hai lần có thể nhịn, nhưng phiền muộn liên tiếp thế này khiến cho Thanh niên không thể nhịn được nữa. Lúc này hắn liền không nhịn được bạo phát, quát Thượng Quan Phù :
- Sư muội, rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì? Vì sao chỉ vì một tên xa lạ mới gặp vài lần, em lại năm lần bảy lượt trách anh?
Thượng Quan Phù bị dọa một trận, hiển nhiên là không ngờ tới thanh niên lại phản ứng như thế.
- Sư huynh, em không có ý trách anh, em chỉ…
- Chỉ là cái gì? Tình cảm của anh với em, chẳng lẽ em còn không biết sao?
Thanh niên lạnh lùng nhìn Tần Mục, nói:
- Cho dù em không thích anh thì hắn có điểm gì xứng với em?
Thượng Quan Phù không biết tại vị sư huynh bình thường vẫn nghe cô răm rắp lại tự nhiên bùng cháy như thế, cũng có chút tức giận.
- Sư huynh, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Em không thích anh, mà em và Tần Mục chỉ là nói chuyện hợp mà thôi, có liên quan gì đến chuyện xứng hay không xứng chứ? Anh đừng có cố tình gây sự như thế được không?
- Anh cố tình gây sự?
Thanh niên tức giận cười:
- Cũng tốt, anh đây sẽ cố tình gây sự thật một lần. Anh nhìn hắn không thuận mắt đấy, không cho phép em có bất kỳ quan hệ gì vói hắn, thì sao nào?
- Anh dựa vào cái gì mà quản em?
- Anh không có tư cách quản em sao?
Thanh Niên giễu cợt nói:
- Nói cách khác là em muốn ở cùng hắn, thì anh chính là một kẻ dư thừa à?
- Em không nói như thế!
Thượng Quan Phù nhếch miệng
- Thượng Quan Phù, em còn tưởng rằng anh đang đùa với em sao?
Thanh niên thấy thấy thái độ này của Thượng Quan Phù, hét lớn:
- Bây giờ anh sẽ về Thiên Xà Cung, em cứ tiếp tục ở lại với hắn đi, sau này hai chúng ta là người xa lạ, không liên quan gì đến nhau nữa.
Thượng Quan phù nghe vậy, thần sắc lập tức thay đổi. Cô cảm thấy lần này của thanh niên là thật.
- Sư huynh, em….
- Hừ!
Thanh niên căn bản không đợi cô nói xong, trực tiếp biến thành một đường sáng, bay đi mất.
- Sư huynh, chờ em một chút!
Thượng Quan Phù không quản những việc khác nữa, vội vàng đuổi theo. Cô thực sự có chút luống cuống.
Tần Mục nhìn về hướng hai người biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không thể không nói, sư huynh của Thượng Quan Phù vẫn còn có vài phần tâm kế, một chiêu này vừa ra đã đạt được hiệu quả sau này.
Gã đã cảm giác được thái độ không tầm thường của Thượng Quan Phù đối với Tần Mục, nếu như tiếp tục để hai người tiếp xúc, chỉ sợ gã sẽ thực sự mất đi Thượng Quan Phù.
Mà biện pháp duy nhất là chỉ có thể giải quyết dứt khoát. Thừa dịp bây giờ Thượng Quan Phù và Tần Mục chỉ là giai đoạn tìm hiểu, triệt để cắt đứt quan hệ của hai người.
Cho nên gã ra một chiêu độc, ép Thượng Quan Phù ra quyết định.
Mặc dù Thượng Quan Phù vẫn còn chưa hồi tâm, chưa hoàn toàn coi thanh niên là người yêu của cô, nhưng mà không nghi ngờ là cô cũng có tình cảm với gã. Loại tình cảnh này, căn bản không thể không lựa chọn, chỉ có thể từ bỏ Tần Mục, đuổi theo sư huynh mình.
- Ôi, vẫn nên đi vào xem chút đi!
Vốn dĩ Tần Mụcc muốn hỏi thăm Thượng Quan Phù chút ít về Thiên Xà Cung, nhưng bây giờ bọn họ đi rồi, hắn chỉ có hể tự mình đi vào xem thử vậy.
Dựa vào tốc độ của Tần Mục, toàn lực phi hành, rất nhanh liền vọt vào sâu trong Địa Sát Sơn Mạch, đi tới trước nơi bộc phát ra sức mạnh của Bát Kỳ Đại Xà.
Nhưng lại khiến cho hắn thoáng tiếc nuối chính là, hình như nghi thức đã kết thúc rồi, ở đây trống không, một người cũng không thấy.
- Ồ! Không đúng!
Đột nhiên thần sắc Tần Mục khẽ động, trong lòng có chút cảnh giác.
Mà đúng lúc này, trên mặt đất bỗng dưng nứt ra, hơn mười chùm ánh sáng quấn thành một vòng tròn, phóng lên trời, vây quanh Tần Mục.
-Giết!
Bốn đạo nhân ảnh hiện ra trên không trung, đứng ở bốn phương tám hướng, đồng thời ra tay với Tần Mục, hơn nữa vừa ra tay chính là chiêu thức mạnh vô cùng, ẩn chứa sát ý khủng bố.
Tần Mục vừa nhìn đã hiểu, trong bốn người thì có ba người là Thần Cảnh Đỉnh Phong, còn một người lại là Thần Vương, chắc chắn là cung chủ Thiên Xà Cung.
Oanh!
Bốn luồng sát khí trong nháy mắt lao tới, va chạm với chỗ Tần Mục đứng, ầm ầm muốn nổ tung lên.
- Chết rồi sao?
Bốn người tụ họp vào một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm đã nổ tung kia.
- Nằm mơ!
Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, lại khiến cho sắc mặt bốn người đại biến, như gặp đại địch.
Nhưng bọn họ chỉ thấy một cái bóng thấp thoáng chợt nhoáng lên trước mắt.
Ầm!
Bốn người đồng thời bị một cỗ sức mạnh tấn công, thân thể lao về bốn phương tám hướng.
Ba gã Thần Cảnh Đỉnh Phong kia rơi vào trong rừng cây gần đó, mà tên Thần Vương kia thì miễn cưỡng ổn định thân hình đứng cách đó không xa, kinh hãi nhìn chằm chằm Tần Mục.
Từ lúc nào mà Hỗn Độn Giới lại xuất hiện một vị thiên tài cường đại như thế? Trước đó bốn người họ liên thủ tấn công, hẳn là không hề có góc chết, tránh cũng không thể tránh được. Vậy mà người này hết lần này đến lần khác lại tránh được.
Mà bây giờ càng không hợp thói thường, hắn lại chỉ bằng một chiêu thức đơn giản như thế đã quét sạch bốn người bọn họ, ngay cả ra chiêu cũng không nhìn rõ.
- Tôi và các ông không oán không thù, vì sao đột nhiên tấn công tôi?
Tần Mục chấn vất, trong lòng lại rất nghi hoặc chẳng lẽ khí tức của hắn bị lộ, bị người khác nhận ra rồi?
Không phải chứ?
- Cái này…
Cường giả Thần Vương do dự một chút.
Xoẹt xoẹt!
Đúng lúc này, một đường mũi nhọn hiện lên, lao từ phía dưới lên đâm về phía Tần Mục.
Thanh kiếm này mặc dù không mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, lại tựa hồ như quyết tiến không lùi, cứng rắn vô cùng, chỉ cần là đồ vật bị nó đụng vào, đều sẽ bị chặt đứt giống như đậu phụ.
Tần Mục nhẹ nghiêng người, linh hoạt tránh khỏi mũi nhọn này, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ cầm thanh kiếm phát sáng trong tay.
Thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, dáng người hoàn mỹ xinh xắn lanh lợi, che mặt, không nhìn rõ diện mạo, nhưng mà nhìn hình dáng, thì có lẽ tuổi chưa đến hai mươi.
Đồng thời, trên người thiếu nữ mặc đồ đen toát ra một loại khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thần thánh, cả người bao quanh một tần sương mù, giả giả thật thật, giống như trong mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận