Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1452: Trận chiến chí tôn

Vừa rồi ở Mãn Nguyệt Lâu, Tô Tịnh Quỳnh và Khúc La Lan một câu cũng không nói, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.
Vốn là khiếp sợ sức mạnh của Nam Cung Lâm, sau lại thành khiếp sợ sự khủng bố của Tần Mục.
Thế cho nên sau cùng ngay cả Đường Hân Đồng cũng trọng thương, các cô đều vô cùng đờ đãn, không hề để ý tới. Bởi vì đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, không biết đang suy nghĩ gì.
Khúc Hồng cúi đầu đi bên cạnh Khúc La Lan, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về Tần Mục ở phía trươc, thần sắc lại vô cùng ảm đạm.
Cô ngưỡng mộ Ngọc Phi Vũ, bởi vì Ngọc Phi Vũ là một trong bát đại thiên kiêu, nhân vật phong vân của liên minh.
Nhưng sau khi biết Tần Mục, cô phát hiện Ngọc Phi Vũ so với Tần Mục, thật sự gã quá bình thường, cho nên bây giờ chẳng còn hứng thú gì với gã nữa.
Trong đầu cô đã hoàn toàn bị hình ảnh của Tần Mục chiếm cứ.
Chỉ tiếc là cô hiểu, trong mắt loại người này, vĩnh viễn không hề có Khúc Hồng cô
Tần Mục cảm thấy hơi quái dị, nhún vai nói:
- Hoa tiền bối, cô sẽ không trách tôi ra tay quá mạnh chứ?
Hoa Trường Hận phục hồi tinh thần, lập tức nói:
- Không, tôi biết cậu đã hạ thủ lưu tình rồi. Chỉ là đả kích lần này đối với Hân Đồng không hề nhỏ, tôi có chút lo lắng cho nó.
Tần Mục cười nhạt nói:
- Không cần lo lắng, cô nhất định sẽ thất vọng vài ngày, nhưng mà sớm muộn gì cũng có thể thoát khỏi bóng ma. Cô ấy không phải là người dễ dàng nản chí như thế.
- Cũng quả thực là như thế, một lần đả kích, có lẽ đối với nó mà nói cũng có lợi, nhưng…
Hoa Trường Hận chần chờ nói:
- Xích yêu Cầm có phải hay không….
- Tôi nghĩ, hẳn là đứt rồi!
Tần Mục không quan tâm nói.
Đồng tử Hoa Trường Hận hơi co rụt lại, lập tức hít một hơi lạnh. Mặc dù trước đó đã có chút rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể nào tin được đó là thật.
Xích Yêu Cầm lại có thể bị đứt?
- Xích Yêu Cầm là dùng nguyên liệu hỗn độn để tạo thành, nhưng dây đàn lại không phải, rất hiển nhiên chất lượng phải kém không ít. Nguyên liệu dùng làm dây đàn mặc dù rất hi hữu, nhưng bên ở Thiên Ngoại Thiên có lẽ còn có thể có, có thể sửa chữa được.
Hoa Trường Hận khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu!
- Vậy thì tốt, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ là điển lễ Chí Tôn, hơn phân nửa vẫn còn phải gặp tiểu sư muội của mấy người.
Đây là chân núi Vô Lượng, nội thành vô cùng náo nhiệt, có thể thấy có rất nhiều đại nhân vật qua lại.
Dù sao ngày mai sẽ là điển lễ Chí tôn của đạo chủ Vô Lượng Sơn, người đến chúc mừng rất nhiều.
Đương nhiên, những đại nhân vật trong mắt người bình thường này, kỳ thực trước mặt Vô Lượng Sơn, cũng chỉ là tiểu nhân vật.
Đại nhân vật chân chính có thể ngồi trên đài, lúc này khẳng định đã ở Vô Lượng Sơn, những người lúc này vẫn còn ở trong thành, thân phận thấp kém, không đủ tư cách ở lại Vô Lượng Sơn.
Trong đêm đen, hai bóng người phiên nhiên mà tới, không hẹn mà gặp.
Hai mắt nhìn nhau, hai người nín thở ngưng thần, vốn là nghi ngờ sau đó là kinh ngạc cuối cùng lại không hẹn mà cùng nở nụ cười lạnh.
Cách ăn mặc của hai người cơ hồ là giống nhau như đúc, toàn thân đều mặc áo đen, hoàn toàn không thấy rõ diện mạo, chỉ chừa lại một đôi mi mắt ở bên ngoài.
Có điều có đôi khi chỉ cần dựa vào một đôi mắt cũng đủ để phân biệt được thân phận của đối phương.
-Không ngờ lại trùng hợp như vậy!
-Rất trùng hợp, nhưng lại ở trong dự liệu. Dù sao thì đều là điển lễ Chí Tôn của Tuần Chính Kỳ, tôi và anh đều nên cho gã chút thể diện.
-So với Tuần Chính Kỳ, tôi càng có hứng thú với anh hơn.
-Hử, vậy sao? Chẳng lẽ anh biết tôi?
Một người hơi thoáng chần chừ, lập tức cười vang nói:
- Không, không biết!
-Khéo quá, tôi cũng không biết anh!
-Đúng, chúng ta không biết đối phương.
Hai người nói xong lại im lặng.
Đột nhiên hai người lại đồng thời ra tay như chớp, thế như sấm sét.
Ầm!
Trong giây lát, giao chiến mấy chục chưởng, dư âm khủng bố còn lại tản ra, dường như cả trời đất đều đang tách ra.
Bá bá bá!
Hai người vừa giao thủ, thân ảnh không ngừng tung hoành, giống như quỷ mị, lập tức di chuyển ra hơn trăm trượng.
-Lâu lắm rồi không được đánh thống khoái như vậy.
-Vậy thì đừng lưu tình, dốc sức chiến đi!
-Tôi cũng có ý đó!
Trận chiến của hai người càng ngày càng tăng vọt, biến hóa không ngừng, thủ đoạn chiêu thức tầng tầng lớp lớp, đánh cho đến khi thiên băng địa liệt, sấm sét vang dội.
Rất nhanh, hai người đã tới gần thành trấn, phong bạo từ trận chiến gần như bao trùm toàn bộ thành trấn, khiến vô số người gặp nạn.
Nhưng có lẽ trong mắt bọn họ, những người này cũng chỉ là con sâu con kiến, chỉ cần có thể làm cho mình tận hứng, bọn họ sẽ không bận tâm đến thương vong cũng nhưng con sâu cái kiến này.
-Đại Phong Khởi Hề Trần Phi Dương!
Một gã áo đen giơ trường bào lên, lập tức trời đất cuồng phong gào thét, không ngừng gào thét.
Trong thành trấn bị cuồng phong tàn sát bừa bãi, vô số nhà lầu sụp đổ.
-Đang chờ chiêu này của anh, xem tôi đây!
Một người áo đen khác không cam lòng yếu thế, điên cuồng gào thét một tiếng, chỉ về trời đất phía xa:
- Chư Thiên Vạn Giới Tinh Thần Vẫn!
Ầm ầm!
Dường như vô số ngôi sao rơi xuống, lực lượng vũ trụ mênh mông lập tức khiến người ta cảm giác tính mạng chỉ bé nhỏ như hạt cát.
Toàn bộ tuyệt chiêu của hai người khiến đêm đen biến thành ban ngày, dị tượng khủng bố một chồng lên một.
Giờ phút này, vô số người trong thành trấn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong thần sắc mang theo vẻ tuyệt vọng.
Hai gã cường giả tuyệt thế này giao chiến đã tạo nên không gian hỗn loạn, quy tắc đạo vận pha tạp, cho dù là tu vi Thần Cảnh căn bản đều khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi loạn thế hàng lâm.
Bọn họ biết rõ, nếu hai người này còn tiếp tục đánh tiếp, cả tòa thành sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi người đều khó có thể may mắn thoát khỏi.
Có điều đúng lúc này, bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống, che đi toàn bộ ánh sáng rừng rực mà hai người giao chiến sinh ra, khiến đêm tối yên lặng khôi phục lại một lần nữa.
Hai người đồng thời ngừng ra tay, trong mắt lộ ra kinh hãi.
Trong khi bọn họ đang giao thủ, chiến đấu đang tiến vào giai đoạn gay cấn, lại có người có thể can dự vào trận chiến của bọn họ?
Ít nhất là đối thủ khác cùng cấp, trong lòng hai người nghĩ vậy.
-Xin hỏi là vị đạo hữu nào?
Một người lên tiếng hỏi.
-Tiên Sơn nơi nào tìm Phiêu Miểu, niệm chú tinh thần Gia Cát thần!
Theo sau thanh âm tựa u linh vang lên, một bà lão chống quải trượng, lưng còng xuống từ từ đi ra trong bóng tối.
Hai người áo đen cảm thấy hoảng sợ, càng thêm tin tưởng bà lão còng lưng này không thấp hơn sự hiện hữu của bọn họ, hơn nữa đối phương còn thuận miệng nêu ra thân phận của bọn họ.
Tiên Sơn nơi nào tìm Phiêu Miểu, niệm chú tinh thần Gia Cát Thần, biểu thị một đoạn chuyện xưa ân oán giữa Gia Cát gia và Phiêu Miểu sơn trang, người bình thường không thể nào biết được.
-Không biết xưng hô của các hạ là?
Một người nhìn chằm chằm vào bà lão lưng còng, gã luôn có cảm giác dường như đã từng quen biết bà lão này.
Trong trời đất rộng lớn này, người có được tu vi Chí Tôn Cảnh có mấy người chứ.
-Tôi chỉ là một bà lão, xưng hô thế nào cũng không sao cả.
Bà lão lưng còng bình tĩnh nói.
-Vậy… các hạ đột nhiên chặn ngang chúng tôi, là vì cớ gì?
Bà lão lưng còng thở dài:
- Đừng trách bà lão này không cảnh cáo hai vị, chủ nhân nhà tôi đang nghỉ ngơi ở trong thành, bị động tĩnh của hai vị quấy rầy, bây giờ đang rất tức giận. Nếu hai vị không muốn chết, tốt nhất lập tức cút xa một chút.
Phiêu Miểu Thánh Quân và Gia Cát Thần Cơ là Chí tôn của Phiêu Miểu sơn trang và gia tộc Gia Cát, tung hoành thiên địa bao nhiêu năm trời, chưa từng nghe qua lời cuồng ngôn bậc này.
Không muốn chết thì cút xa chút?
Nếu như đổi thành một người khác, hai người đã đập cho thành thịt nát rồi.
Có điều bà lão này không thể coi thường, tu vi không kém gì bọn họ, đều là Chí Tôn, mới biết đến Chí Tôn, làm sao mà dễ dàng được, huống chi trong trời đất này có thể có bao nhiêu Chí Tôn đồng thời tồn tại chứ?
Vì thế bọn họ không muốn khinh địch đối đầu với bà lão.
-Dù gì các hạ cũng là người trong lớp đời ta, sao nói chuyện lại không có phong độ, không phân nặng nhẹ như vậy?
Phiêu Miểu Thánh Quân lạnh lùng nói.
-Mặc dù bà già tôi lớn tuổi, nhưng vẫn chưa đến mức lú lẫn hồ đồ, nói chuyện vẫn có thể phân nặng nhẹ.
Gia Cát Thần Cơ cười nói:
- Vậy các hạ tự xưng là nô bộc, chẳng phải là tự hạ thân phận?
Chí Tôn là chúa tể trong trời đất, sao có thể làm nô bộc được?
-Bà già tôi không biết nói dối, chủ nhân nhà tôi ngay tại trong thành. Tôi cũng chỉ là đến đưa tin, nếu hai người cố ý muốn đánh tiếp, vậy… cứ tiếp tục đi!
Bà lão nói xong, từ từ đi vào bóng tối, hòa nhập vào màn đêm, biến mất không thấy gì nữa.
-Thần Cơ huynh, anh có cảm thấy bà ta…
-Nếu như tôi không đoán sai, hẳn đó chính là Hắc Phong bà bà vạn năm trước mai danh ẩn tích, bây giờ lại xuất hiện rồi.
-Vậy Thần Cơ huynh cảm thấy lời bà ta nói có thể tin được không?
Gia Cát Thần Cơ cười nhạt một tiếng:
- Phiêu Miểu huynh nghĩ sao?
Hai người nhìn nhau đều cảm thấy buồn cười, hoàn toàn không hề để lời nói của Hắc Phong bà bà vào trong lòng.
-Mặc dù không biết Hắc Phong bà bà xuất hiện là có dụng ý gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng đã đánh đủ rồi. Mai chính là Tuần Chính Kỳ Chí Tôn điển lễ, dù sao cũng nên cho gã thể diện, hôm nay hãy dừng tay đi!
-Ừ, đúng là như vậy. Có điều anh đã quên rồi sao , chúng ta đều che mặt, anh chưa từng thấy tôi, tôi chưa từng gặp anh.
-Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp nhau, tạm biệt!
Nói xong, hai người đồng thời bay về hai hướng bất đồng, biến mất trong bóng đêm.

Hai vị Chí Tôn cường giả giao chiến, động tĩnh vô cùng lớn, đã tạo thành sự hủy hoại vô cùng lớn cho thành Vô Lượng.
Phía núi Vô Lượng dường như không hề biết gì, mãi đến sáng hôm sau mới phái người đến điều tra, hơn nữa người điều tra cũng vô cùng qua loa, làm cho có.
Người thông minh đều biết núi Vô Lượng chắc chắn đã phát hiện ra tình hình tối hôm qua, chỉ là bọn họ ngầm đồng ý dung túng hai vị Chí Tôn này, không muốn đắc tội. Hôm nay đến điều tra tình hình, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
-Hai gã điểu nhân này, thật sự là khiến người ta tức giận!
Tần Mục vươn vươn vai, tối hôm qua giằng co đến tận nửa đêm mới ngủ, nhẫn nhịn một bụng lửa giận.
Tiểu Thanh ở bên cạnh dịu dàng sửa sang lại quần áo cho Tần Mục, nói:
- Vậy tại sao tối hôm qua anh làm gì mà không ra mặt?
-Anh sợ không nhịn nổi, ra tay quá nặng.
-Nhịn?
Tiểu Thanh cảm thấy ngạc nhiên.
– Anh cũng biết chữ nhịn viết thế nào sao?
Trong ấn tượng của cô, Tần Mục từ trước đến nay sẽ không ẩn nhẫn, có thù sẽ báo ngay tại chỗ.
-Đừng nói anh như vậy, anh cũng rất có chừng mực đấy. Đại chiến của Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn Giới sắp xảy ra, nếu anh ra tay, liệu có ảnh hưởng trực tiếp đến sự cân bằng của chiến tranh không?
-Đó là dĩ nhiên, nếu anh đứng ở phía Bạch Đế Tinh, chỉ sợ Hỗn Độn giới sẽ không có cửa thắng!
-Trong lòng anh vẫn hướng về phía Bạch Đế Tinh, có điều cũng sẽ không trực tiếp ra mặt làm kẻ đánh thay. Đại chiến của hai giới, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Anh biết rồi?
-Anh chỉ biết Tử Nhi và Long Đế dường như đang thúc đẩy hai giới đại chiến, hơn nữa còn muốn rút ngắn thời gian lại, vì thế anh không có ý định can thiệp vào trận chiến này.
Tần Mục nhún vai nói:
- Nhưng anh không biết có ý nghĩa gì.
-Tử Nhi làm việc, đương nhiên là có đạo lý.
-Anh cũng tin tưởng cô ấy, chỉ là không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau.
Tần Mục thở dài.
-Được rồi, không nói nữa, nên xuất phát rồi nhỉ?

Hoa Trường Hận, Nam Cung Lâm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Mục và Tiểu Thanh đi tới, trong nội tâm đều cất chứa rất nhiều nghi hoặc, muốn xác nhận.
Có điều vẫn liên tục chần chừ, không ai đứng ra hỏi.
-Nhìn dáng vẻ không có tinh thần của hai người, có phải tối hôm qua không ngủ ngon không?
Tần Mục biết rõ còn cố hỏi.
Hoa Trường Hận trầm giọng nói:
- Thánh Quân của Phiêu Miểu sơn trang, Thánh Tổ của Gia Cát gia đều đến rồi, Chí Tôn điển lễ lần này náo nhiệt hơn trước đây nhiều.
Tần Mục thấy được sự lo lắng của bà ta, cười nhạt nói:
- Hoa tiền bối không cần lo lắng, chỉ cần là chuyện bà không muốn, không ai có thể bắt buộc được bà!
-Chỉ hy vọng Tuần Chính Kỳ có thể nhìn rộng một chút, tôi thật sự không hy vọng vì tôi mà gây ra chuyện gì không thoải mái.
Hoa Trường Hận biết nếu Tần Mục náo loạn lên thì toàn bộ núi Vô Lượng đều sẽ gà bay chó chạy.
-Có một số việc không tránh được, thỏa hiệp cũng không được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đi thôi, cũng sắp đến lúc rồi.

Chí Tôn điển lễ có thể nói là loại điển lễ long trọng nhất giới Hỗn Độn, núi Vô Lượng vì tạo thế cho đạo chủ, cũng dốc hết khả năng đi tuyên truyền, phàm là những người có chút thân phận đều nhận được lời mời.
Vì thế điển lễ lần này, người nhiều đến nổi không thể tưởng tượng nổi. Núi Vô Lượng có mấy trăm ngọn núi nhưng hầu như toàn bộ đều chật kín người.
-Điều này có phải là khoa trương quá không, tôi còn tưởng rằng chỉ là mời những nhân vật hùng bá một phương, nhưng xem tình hình này, loại người nào cũng đều đến rồi.
Tiểu Thanh hết chỗ nói.
-Không ai đến dẫn đường cho chúng ta, sợ là không dễ tìm đến nơi. Nếu để chúng ta lách vào trong đám người, tôi không có hứng đâu!
Tần Mục cũng có chút khuyết thiếu hứng thú, :
- Chúng ta dứt khoát trở về thôi.
-Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta về đi, Chí Tôn điển lễ cái gì chứ, chẳng thú vị chút nào!
Vu Linh Nhi lầm bầm nói.
-Hoa tiền bối, bà thấy thế nào?
Tần Mục nhìn về phía Hoa Trường Hận.
Hoa Trường Hận chần chừ một chút, trước kia với tư cách Cầm Tông tông chủ, loại trường hợp này cô nhất định phải đến dự.
Chẳng qua bây giờ, cô ta đã tính sẽ đi theo Tần Mục, cũng không cần phải để ý đến cái nhìn của liên minh, càng không cần để ý đến cách nhìn của núi Vô Lượng.
Chí Tôn điển lễ này, cần gì phải tham gia?
Hoa Trường Hận đang chuẩn bị gật đầu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên truyền đến.
-Hoa sư muội, cuối cùng muội đã đến rồi!
Một dáng người to lớn cao phiêu nhiên đi đến, không phải là ai khác, đúng là đạo chủ của núi Vô Lượng, Tuần Chính Kỳ.
-Hoa sư muội, hôm qua nghe Huyền Cơ huynh nói muội đã đến, tại sao hôm nay mới lên núi?
Tuần Chính Kỳ nhìn qua Hoa Trường Hận, không thèm che dấu tình ý trong mắt.
-Tuần sư huynh, hôm nay là ngày lễ của huynh, sao huynh có thể tự mình chạy ra đây?
Hoa Trường Hận có chút chấn kinh nói.
Tuần Chính Kỳ cười nói:
- Hoa sư muội đến đây, sao tôi có thể không tự mình nghênh đón chứ? Mặc dù Chí Tôn điển lễ này quan trọng, nhưng cũng chẳng bằng một phần trăm của muội.
Lời nói động lòng người như vậy, nếu đổi thành một người phụ nữ khác, sợ là sẽ cảm động không tôi.
Chỉ tiếc…
Hoa Trường Hận thầm than trong lòng không thôi, quả nhiên vẫn là không tránh được.
Ý của Hoa Trường Hận đã vô cùng rõ ràng, nhưng Tuần Chính Kỳ giống như không hiểu cô ta đang nói gì, cười nói:
- Hoa sư muội nghĩ nhiều rồi, đợi sau khi Chí Tôn điển lễ kết thúc, huynh sẽ từ chức đạo chủ, sau đó, rất nhiều chuyện đều không cần huynh xử lý.
Nói xong, ánh mắt của gã lại đảo qua người Tần Mục, Tô Tịnh Quỳnh. Tô Tịnh Quỳnh thì gã biết, Tần Mục và Tiểu Thanh gã không quen, có điều nếu là đi cùng với Hoa Trường Hận, gã cũng sẽ tận lực lễ đãi.
-Hoa sư muội, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi theo anh vào đi?
-Chuyện này…
Hoa Trường Hận quay đầu lại nhìn Tần Mục.
Tần Mục không sao cả nói:
- Nếu đã đến đây, vậy thì cứ ở thôi, có điều hãy sắp xếp cho chúng tôi một nơi rộng rãi.
-Đó là tự nhiên, bạn bè của Hoa sư muội, sẽ có đãi ngộ đặc biệt!
Tuần Chính Kỳ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhìn Tần Mục vào lần, có chút nghi kỵ.
Cái quay đầu lại này của Hoa Trường Hận, hiển nhiên là ý tứ hỏi thăm, mà Tần Mục cũng quả thực đã trả lời.
Nhìn lại mấy người còn lại, dường như cũng lấy Tần Mục làm trung tâm.
Người trẻ tuổi này không đơn giản!
Đương nhiên, gã cũng không nghĩ Hoa Trường Hận sẽ có quan hệ thân mật gì với Tần Mục. Thứ nhất là gã rất hiểu tính cách của Hoa Trường Hận, thứ hai là Tần Mục quá trẻ,có lẽ là một thiếu gia thân phận bất phàm nào đó.
-Mọi người đi theo tôi!
Tuần Chính Kỳ dẫn đoàn người Tần Mục trực tiếp bay vọt qua hơn mười ngọn núi.
Tần Mục đối với núi Vô Lượng rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy này có chút hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui, mà cùng lúc đó, trên mỗi một ngọn núi đều có không ít những thần thức lộn xộn dò xét ra, dường như là muốn xem xem người mà Tuần Chính Kỳ đạo chủ nói muốn tự mình chiêu đãi là nhân vật phương nào.
-Hửm?
Đột nhiên Tần Mục nhướng mày, ánh mắt nhìn về một ngọn núi phía xa. Có lẽ ngọn núi kia ở vị trí vắng vẻ, chẳng có người nào, nhưng Tần Mục lại cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc từ ngọn núi đó.
Đương nhiên không phải là khí tức của người, mà là khí tức của một loại dã thú.
-Thì ra là thế!
Sau khi tự định giá, khóe miệng Tần Mục có chút giương lên, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.
Trước kia ở Chiến Tộc, Hỗn Độn Châu xé rách không gian, khiến cho một khu vực như Chiến Tộc biến thành một vết nứt không gian vô tận.
Tần Mục vì đi cứu Lâm Thi Vận, trong hư không du đãng mấy ngày, gặp một con Cự Thú Cắn Nuốt, còn bị nó nuốt vào trong bụng.
Có điều đó cũng coi như nhân họa đắc phúc, trong bụng của con Cự Thú kia, Tần Mục lĩnh ngộ được không gian chi pháp, khi xuất quan có thể tiện tay xé rách không gian.
Con Cự Thú Cắn Nuốt kia tự nhiên là bị Tần Mục giết chế, nhưng trong ngọn núi xa xăm kia, hắn lại cảm nhận được khí tức của con Cự Thú như vậy lần nữa.
Rất hiển nhiên, loại Cự Thú Cắn Nuốt này là do người của núi Vô Lượng nuôi nhốt. Con Cự Thú lần trước ở Chiến Tộc hư không kia cũng là do người của núi Vô Lượng thả vào.
-Không ngờ lại còn có kẻ địch tiềm ẩn, thiết chút nữa thì quên mất.
Tần Mục nghĩ thầm, nuôi nhốt loại cự thú này vô cùng khó khăn, vô cùng trân quý. Nếu như bị người của núi Vô Lượng biết mình đã giết một con, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói đến cự thú, Tần Mục lại nghĩ đến đạo hư ảnh đã tấn công Chiến Văn Vũ và Lâm Thi Vận. Đây cũng là một kẻ địch tiềm ẩn.
Đương nhiên, Tần Mục sẽ đề phòng nhưng không đến mức sợ hãi. Bọn họ không tìm đến cửa cũng may, nếu thực sự có can đảm tìm đến cửa, vậy hắn cũng sẽ không cố kỵ sự cân bằng của chiến tranh gì nữa.
Rất nhanh, đoàn người đáp xuống một ngọn núi yên tĩnh. Mặc dù trên ngọn núi này cũng không ít người, nhưng so với những ngọn núi khác thì thưa hơn rất nhiều.
-Núi Vô Lượng phân ra thành đỉnh trong, đỉnh ngoài. Các ngọn núi chen chúc mà mọi người nhìn thấy kia đều là đỉnh ngoài, tình hình ở đỉnh trong thì khá hơn rất nhiều.
Tuần Chính Kỳ giải thích nói.
Tần Mục hiểu rõ, hiển nhiên người có thể đi vào đỉnh trong cũng không phải là người bình thường, hơn nữa chút nữa đến thời điểm làm điển lễ, đỉnh trong là vị trí xem lễ thích hợp nhất.
Những người xung quanh thấy nhân vật chính của ngày hôm nay – Tuần Chính Kỳ hiện thân, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhao nhao đi lại.
-Tuần đạo chủ, không phải lúc này ngài đang chuẩn bị điển lễ ư? Sao lại…
-Ồ, thì ra là Hoa tông chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
-Tứ đại Cầm chủ, nghe danh đã lâu không ngờ hôm nay lại gặp được ba vị.
Rất nhiều người chú ý đến Hoa Trường Hận, cũng có một nhóm người thậm chí còn nhận ra Tô Tịnh Quỳnh và Khúc La Lan.
Tự nhiên, bọn họ cũng đoán được rằng tại sao Tuần Chính Kỳ lại tự mình đến, dù sao thì chuyện của Tuần Chính Kỳ và Hoa Trường Hận trước đây, ít nhiều vẫn có người biết đến.
-Chúc mừng Tuần đạo chủ!
Rất nhiều người bắt đầu chúc mừng. Người hiểu được đều biết đây không phải là chúc mừng gã đột phá Chí Tôn, mà là chúc mừng gã ôm được người đẹp về nhà.
Tuần Chính Kỳ mặt đầy rạng rỡ, thần thái có chút đắc ý.
Hoa Trường Hận không thể không miễn cưỡng cười vui, trong lòng lại xoắn xuýt vô cùng. Kế tạm thích ứng trước đây, giờ lại khiến cho cô tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này hy vọng duy nhất của cô cũng chỉ có thể ký thác vào người Tần Mục.
-Hoa sư muội, huynh còn phải đi chuẩn bị cho điển lễ, tạm thời không thể ở cùng muội, muội và bạn của muội ở đây đợt một chút, chút nữa huynh sẽ tặng cho em một điều ngạc nhiên.
-Tuần sư huynh đi đi, chúng tôi ở đây là được.
Hoa Trường Hận nói xong, trong lòng lại cười khổ không thôi.
Còn kinh hỉ, chỉ mong không phải là kinh hãi là được.
Tuần Chính Kỳ lịch sự tạm biệt những người còn lại rồi lập tức phi thân rời đi.
-Chị!
Sau khi Tuần Chính Kỳ rời đi, Nam Cung Hạc và Nam Cung Nguyệt từ một ngọn núi khác bay đến. Ngọn núi của bọn họ tự nhiên cũng là đỉnh trong nhưng vị trí không tốt như ngọn núi này.
Ngọn núi mà Tuần Chính Kỳ sắp xếp cho Hoa Trường Hận tự nhiên là ngọn núi tốt nhất.
Nam Cung Lâm sớm biết Nam Cung gia sẽ tham gia điển lễ này, vì thế khi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hạc cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, dường như đều là ở trong dự liệu.
Có điều Nam Cung Nguyệt vừa thấy cô đã nhào vào trong lòng cô khóc lên, khiến cho cô có chút không rõ ràng.
-Nguyệt Nhi, sao vậy?
-Chị, chị thật sự không cần Nguyệt Nhi, không cần gia tộc nữa sao?
Nam Cung Nguyệt khóc đỏ mắt. Đến bây giờ cô vẫn không rõ tại sao Nam Cung Lâm lại ra quyết định như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận