Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1188: Không có gì hơn

- Thật có lỗi, dường như ta đã tới chậm.
Tiêu Hậu hiển nhiên là biết chuyện gì xảy ra, áy náy nói với Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu:
- Không thể trách cô được.
Chuyện này xác thật không thể trách Tiêu Hậu. Lúc trước Tần Mục nhờ Tiêu Hậu chiếu cố thành Thiên Mạc là lúc hắn đến tinh không bốn phía.
Sau đó Tần Mục trở về thành Thiên Mạc, Tiêu Hậu cho rằng mình đã có thể thả lỏng một thời gian, bắt đầu bế quan, không để ý đến tình huống của thành Thiên Mạc nữa.
- Có lẽ chúng ta nên cân nhắc thiết lập một truyền tống trận để thuận tiện qua lại.
Tần Mục đề nghị.
Tiêu Hậu lắc đầu nói:
- Nếu có thể kiến tạo truyền tống trận, tôi đã sớm thành lập rồi.
- Tôi tìm được một số Trận đạo sư ở tinh không bốn phía. Có lẽ bọn họ không phải là tông sư, nhưng tranh thủ chút thời gian vẫn có thể làm được.
- Cậu quá ngây thơ rồi. Đừng nói người cậu tìm không phải là tông sư, cho dù là tông sư cũng không có khả năng làm được.
Tiêu Hậu nói:
- Truyền tống trận của Bạch Đế Tinh hiện nay đều là còn sót lại từ thời viễn cổ. Thế giới bây giờ không còn ai có thể chế tạo được truyền tống trận ở Bạch Đế Tinh này.
Tần Mục vốn đang nghi hoặc, lập tức hiểu ra được chuyện gì, liền nói:
- Bởi vì không gian của Bạch Đế Tinh?
- Đúng, Bạch Đế Tinh có không gian cao cấp hơn tinh không bốn phía. Quy tắc chi lực không gian mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với nơi khác.
- Vậy vì sao truyền tống phù của cô lại có thể phá vỡ không gian?
- Phù triện này cũng là còn sót lại từ thời viễn cổ, do ta trong lúc vô tình tìm được ở hạp cốc Lôi Minh. Tổng cộng chỉ có hai mươi mấy cái mà thôi.
Tiêu Hậu nhìn Tần Mục, nói:
- Nếu có người có thể luyện được loại phù triện này, tôi cũng không nói nó trân quý như vậy.
- Cô đã đến hạp cốc Lôi Minh?
Tần Mục lại chú ý đến điều này.
- Ừm, khi tôi đến Bạch Đế Tinh, liền nghe đồn về cấm khu này. Tôi cũng là tâm cao khí ngạo, không cho rằng bên trong có thứ đồ gì làm khó tôi được. Kết quả đã bị tổn thất nặng nề.
- Tôi thấy cũng không hẳn là tổn thất nặng nề. Có lẽ cô còn chiếm được chỗ tốt lớn hơn đấy.
Tần Mục dựa vào trực giác mà nói.
Tiêu Hậu cũng không quan tâm, chỉ cười nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Cậu không đuổi theo bạn gái của mình sao? Hơn nữa, Khinh Tuyết cũng đang ở Thiên Thần tháp. Cô ấy đã đi ba năm rồi, tôi cũng rất lo lắng.
- Điều này….
- Cậu yên tâm đi. Lần này sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa đâu. Có gì tôi sẽ đến thành Thiên Mạc để bế quan.
Tiêu Hậu hướng Tần Mục cam đoan.
- Cảm ơn.
- Nếu muốn cảm ơn tôi, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Tiêu Hậu cười nói.
Tần Mục im lặng. Hắn cảm giác Tiêu Hậu đang tu luyện công pháp kỳ quái, càng sống lâu lại càng trẻ.
Không chỉ là trẻ về dáng vẻ bề ngoài, ngay cả tâm trạng cũng xảy ra biến hóa cực lớn.
- Anh, anh hãy nên đi sớm, mang các chị trở về. Đã lâu rồi em không gặp chị Khinh Tuyết.
Tần Mục xoa đầu của cô, nói:
- Yên tâm đi, anh biết rồi. Anh không có ở đây, em hãy đi theo Tiêu Hậu tu luyện. Anh thấy cô ấy nguyện ý dạy cho em đấy.
- Dường như cậu đã biết chuyện gì.
Tiêu Hậu kinh ngạc hỏi.
- Không, tôi chỉ biết Tần Phỉ Phỉ có được truyền thừa của Lạc Thần, còn lại thì không rõ lắm.
- Đợi cậu trở về, tôi sẽ nói rõ chuyện Lạc Thần cho cậu biết.
- Tôi sẽ mau chóng trở về ngay.
Nói xong, Tần Mục liền hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi.
Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y đi theo Vu Nhân đến Vu tộc, trên đường tâm trạng không yên.
Tuy bốn gã Bất Diệt cảnh đã bị buộc rời khỏi, nhưng hiển nhiên bọn họ không cam lòng tình nguyện. Vạn nhất bọn họ quay trở lại, thành Thiên Mạc nên xử lý như thế nào? Tần Phỉ Phỉ sẽ phải làm sao?
- Hai người nhanh một chút, chậm như vậy, biết bao giờ mới có thể đến nơi?
Vu Nhân dường như không chỉ một lần nhắc nhở hai cô, có chút không kiên nhẫn được nữa.
Hai cô gái không thèm để ý, cứ bay chậm rì rì.
Vu Nhân giận dữ:
- Các người đừng có mà không biết phân biệt như vậy. Tôi đã nhịn các người đủ rồi đấy.
- Gấp làm gì? Đến sớm vài ngày hay đến muộn vài ngày thì có gì khác nhau?
Cung Y Y lãnh đạm nói.
Vu Nhân nhìn hai cô gái:
- Tôi có cảm giác hai người đang cố ý kéo dài thời gian?
Triệu Thiên Vũ cười nói:
- Có lẽ ông nói đúng đấy. Chúng tôi đang cố ý kéo dài thời gian chờ một người.
- Chờ người?
Vu Nhân sững sờ, sau đó khinh thường nói:
- Chẳng lẽ các người cho rằng có người đến cứu các người sao?
- Vậy thì cũng khó nói. Có lẽ đúng thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận