Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1566: Chim sẻ phía sau!

Dịch Trúc Tuyết hơi ngừng lại, sau đó hỏi:
-Vậy anh không can thiệp ư?
-Y Y đã nói đây là chuyện của hai người họ, trước khi phân thắng bại, tôi sẽ không can thiệp.
-Vậy công chúa Y Y sẽ thắng chứ?
Tần Mục lại lắc đầu, hắn nói:
-Không, Y Y sẽ thua!
-Hả?
Dịch Trúc Tuyết rất khó hiểu.
Yến Vương liếc nhìn Thiên Duyệt Cầm một cái rồi nói:
-Số tài liệu hỗn độn mà cậu lấy đi hẳn là đã dung nhập vào Thiên Duyệt Cầm. Tôi có thể nhìn ra, Thiên Duyệt Cầm đã trở thành Hỗn Độn Linh Bảo.
-Quả thật là Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, có điều tôi không thêm vào tài liệu hỗn độn, số tài liệu hỗn độn kia bị tôi ném rồi.
Tần Mục bình thản nói.
Khóe miệng của Yến Vương giật một cái. Lúc đầu, khi ở Thiên Ngoại Thiên, Tần Mục chiến đấu với cô là vì tài liệu hỗn độn, hơn nữa hắn còn giết Minh Cửu, kết quả là hắn nói mình đã ném mất tài liệu hỗn độn?
-Nếu Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, tại sao cậu lại nói bạn của mình thất bại?
Ánh mắt của Yến Vương rơi trên người Hoắc Đình Đình, nói:
-Mặc dù ma khí của cô ta rất nồng, thế nhưng chỉ có hoa mà không có quả, bên ngoài thì mạnh thế nhưng bên trong lại rất yếu, căn cơ không ổn. Có thể thấy được cô ta cưỡng ép tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, tối đa chỉ có thể đánh ngang tay với bạn của cậu thôi.
-Có lúc, thắng thua không phải dựa vào thực lực mà dựa vào tâm cảnh.
-Tâm cảnh?
-Nếu không có lòng tranh hơn thua, vậy thì, thắng có ý nghĩa gì?
Yến Vương nghe vậy mới hiểu ra.
Hoắc Đình Đình nóng lòng đánh bại Cung Y Y để chứng minh bản thân. Cung Y Y thì có vẻ mềm lòng, nhìn có vẻ như chiến đấu rất hăng hái, kỳ thật cô cố ý nhường để thỏa mãn lòng hiếu thắng của Hoắc Đình Đình.
-Xem ra đây là một trận đánh rất buồn chán.
Yến Vương cảm thấy thất vọng.
-Một lúc nữa cô sẽ không cảm thấy vậy đâu.
-Ý cậu là sau khi cuộc chiến của hai người kết thúc, sẽ có một cường giả xuất hiện?
Tần Mục thản nhiên nói:
-Người này rất mạnh, còn mạnh hơn cả sự tưởng tượng của cô!
-Vậy thì thật thú vị, tôi sẽ mở mắt đón chờ!
Ngoài miệng thì Yến Vương nói vậy thế nhưng trong lòng lại không xác định được, cô không biết chuyện Tần Mục nói là thật hay giả.
Cường giả vượt qua tưởng tượng của cô?
Lúc này, ma khí của Hoắc Đình Đình phun trào, cô ra tay trước, sát chiêu dùng hết, đánh tới chỗ Cung Y Y.
Hai tay Cung Y Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn dịu dàng nhưng không mất lực.
Hai người lần lượt giao nhau, núi lở mây tan, trời đất chia cách.
-Cung Y Y, sao tiếng đàn của cô không có chút sát khí nào, cô xem thường tôi ư?
Hoắc Đình Đình giận dữ hỏi.
-Tôi chỉ đáp ứng luận bàn với cô một trận chứ không có đáp ứng đánh một trận sống chết với cô, không cần thiết phải vậy.
-Dùng cớ luận bàn chỉ làm cho cô bó tay bó chân mà thôi. Không dùng toàn lực để xác định thắng thua là không có ý nghĩa.
Ngón tay của Cung Y Y ngừng lại, ảm đạm thở dài, nói:
-Đình Đình, thật sự không cần phải như thế!
-Thế nhưng tôi cảm thấy cần phải làm vậy.
-Tại sao, vì Thánh Tông ư?
Cung Y Y không hiểu, nàng nói:
-Thế nhưng, Thánh Tông đã diệt vong rồi.
-Không phải vì Thánh Tông, chỉ vì một nguyện vọng trong lòng.
-Tôi đâu có tranh đua gì với cô, tại sao cô lại tức giận?
Lúc này, Hoắc Đình Đình đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cô di chuyển, sau đó rơi lên người Tần Mục.
Thật ra thì sau khi Thánh Tông bị tộc Ba Mắt tiêu diệt, lòng của cô đã như tro tàn.
Khi bị tộc Ba Mắt đuổi giết, cô gặp được Tần Mục, hơn nữa Tần Mục còn ra tay cứu cô.
Khi đó, cô vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích Tần Mục, đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ, nếu như có thể nương tựa vào hắn thì tốt biết bao, giống như Cung Y Y vậy.
Cô bảo Tần Mục mang mình tới Bạch Đế Tinh, nếu như Tần Mục đồng ý, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ không biến thành thế này.
Đáng tiếc Tần Mục đã từ chối, mà lý do hắn từ chối là vì sợ Cung Y Y không vui.
Tại sao Cung Y Y đã có được Thiên Duyệt Cầm, lại còn được một người đàn ông cường đại như vậy bảo vệ? Còn cô cái gì cũng không có?
Cho nên, cô thề, nhất định phải chứng minh mình lần nữa.
Chỉ là cổ ý chí chiến đấu này không biết đến từ Cung Y Y hay là Tần Mục.
Thấy ánh mắt Hoắc Đình Đình nhìn mình, Tần Mục nhịn không được mở miệng nói:
- Hoắc Đình Đình, lúc trước đã cứu cô một lần, tôi cũng chẳng mong cô báo đáp tôi. Nhưng cũng không đến nỗi lấy oán báo ơn chứ?
- Hừ, anh không có tư cách nói tôi.
Hoắc Đình Đình trợn mắt. Ma khí biến ảo thành sát chiêu bay thẳng đến Tần Mục.
- Hoắc Đình Đình, cô ra tay với tôi là được rồi, tại sao lại ra tay với anh ấy?
Cung Y Y giận dữ, hai tay đánh đàn. Tiếng đành nhanh chóng quay ngược lại, lần đầu tiên lộ ra sát ý.
- Ra tay với hắn ta, cô mới tức giận. Xem ra hiệu quả không tệ.
Hoắc Đình Đình cười lạnh, bắt đầu kịch chiến với Cung Y Y.
Tần Mục cau mày, tiện tay hóa giải sát chiêu của Hoắc Đình Đình, đột nhiên tinh thần khẽ động.
Trong tay hắn dường như bắt được thứ gì, hẳn đã được che giấu trong ma khí.
Mở bàn tay, hắn liền nhìn thấy một quả ngọc.
Nghi hoặc, Tần Mục bóp nát quả châu. Một cổ thần niệm truyền vào trong đầu.
- Tần Mục, coi chừng Chi Chủ Hủy Diệt.
Tần Mục khó hiểu, nhưng lập tức khóe miệng giương lên.
Hắn còn tưởng rằng Hoắc Đình Đình lấy oán trả ơn, không nghĩ rằng cô chỉ mượn vẻ hung ác, tìm cơ hội âm thầm nhắc nhở hắn đang có địch nhân theo dõi hắn.
Tuy hắn đã sớm biết điều này, nhưng Hoắc Đình Đình tốt bụng như vậy, hắn vẫn rất vui.
Hoắc Đình Đình thân bất do kỷ, bị người ta khống chế, không thể không diễn kịch.
- Chi Chủ Hủy Diệt?
Tần Mục ghi nhớ cái tên này.
- Người đàn bà này thật ghê tởm. Chờ chị Y Y đánh xong, em nhất định sẽ giáo huấn ả ta một trận.
Tần Phỉ Phỉ tức giận nói với Tần Mục.
Tần Mục vỗ đầu cô:
- Em còn chưa phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, mọi việc không thể nhìn bề ngoài được.
- Có ý gì vậy?
Tần Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
- Tu vi của cô ấy không bị thiên đạo áp bách. Thậm chí còn dung hợp với quy tắc thiên đạo. Cô ấy nhìn thì rất hung ác, nhưng vẫn còn hạ thủ lưu tình với Y Y.
- Vậy tại sao lại hạ thủ lưu tình?
Tần Phỉ Phỉ một chút cũng không cảm thấy như vậy. Cái cô nhìn thấy là Hoắc Đình Đình một lòng muốn giết Cung Y Y.
- Dù sao, không giả bộ giống như vậy, rất dễ bị người ta vạch trần.
Lúc này, Hoắc Đình Đình và Cung Y Y đều sử dụng tuyệt chiêu, càng đánh càng kịch liệt. Nhưng thân hình hai người phiêu động, rất nhanh bay đến trên không thành Thiên Mạc, đánh tới phía đông.
- Kế Phong, anh hãy bảo vệ thành Thiên Mạc cho tốt. Trước khi tôi trở lại, bất luận chuyện gì phát sinh, cũng không được cho người ra vào.
Tần Mục phân phó.
- Tuân mệnh.
Kế Phong đối với lời nói của Tần Mục, tất nhiên là nói gì nghe nấy.
Đám người Tần Mục đuổi theo Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, rất nhanh bay về phía đông.
Bành.
Khi mọi người đuổi tới nơi, hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.
Nhưng Hoắc Đình Đình chỉ lui một bước, Cung Y Y đã lui mấy chục bước, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
- Thắng bại đã định. Cung Y Y, cô thua rồi.
Hoắc Đình Đình nói. Nhìn Tần Mục chạy đến, cô liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi mất.
- Y Y, em không sao chứ?
Cung Y Y lắc đầu:
- Em không sao, chỉ là có cảm giác kỳ quái.
- Kỳ quái chỗ nào?
- Nói không được. Ngoài miệng thì cô ấy nói hận em thấu xương, nhưng dường như lại hạ thủ lưu tình với em.
- Y Y, chị cũng hạ thủ lưu tình với cô ta mà? Bằng không, làm sao có thể thua bởi cô ta chứ?
Tần Phỉ Phỉ nhếch miệng.
- Haiz, chị hy vọng để cô ta thắng chị, trong lòng cô ta sẽ thoải mái hơn một chút. Bây giờ cô ta cũng rất đáng thương.
- Loại người lấy oán trả ơn, có cái gì đáng thương chứ?
……….
Bạch Đế Tinh, Thiên Ngoại chi điện.
Một cô gái dáng người thon gọn, đầu đội vương miệng, ăn mặc xinh đẹp ngạo nghễ ngồi chính giữa. Hai bên là hai người đàn ông.
Bên trái là một người thanh niên lạnh lùng, bên phải là người đàn ông trung niên tóc dài.
Nếu Tần Mục có ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hai người này. Người đàn ông tóc dài là Ma Hoàng của Ma giới mà hắn đã từng gặp lúc trước. Còn người thanh niên lạnh lùng, chính là học trò của hắn đã mất tích từ lâu, Trần Minh.
Vù.
Một đạo lưu quang chợt rơi xuống, là Hoắc Đình Đình.
- Chủ thượng.
Hoắc Đình Đình quỳ gối trước cô gái xinh đẹp.
- Chuyện của ngươi đã hoàn thành chưa?
Cô gái nhẹ giọng hỏi.
- Đa tạ chủ thượng đã cho Đình Đình cơ hội giải quyết xong tâm nguyện.
- Giải quyết xong tâm nguyện?
Cô gái mỉm cười:
- Ngươi chỉ muốn chiến một trận với Cung Y Y hay là mật báo cho người đàn ông kia?
Thần sắc Hoắc Đình Đình thay đổi:
- Chủ thượng, ta…
Bành.
Cô gái vung tay lên. Một luồng sức mạnh mênh mông đánh vào người Hoắc Đình Đình, khiến cho thân hình mảnh mai của cô như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Chỉ một kích, Hoắc Đình Đình cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình nát bấy, thần trí tán loạn, rơi vào hấp hối.
- Ta giữ lại một hơi tàn cho ngươi, để ngươi mở to mắt nhìn ta chấm dứt tính mạng người đàn ông kia, hủy diệt thiên địa này, để cho chúng thấy chúng bất lực đến cỡ nào.
Cô gái chắp tay sau lưng bỏ đi.
- Cung kính chủ thượng.
Ma Hoàng và Trần Minh cung kính quỳ xuống tiễn đưa.
Cô gái đi rồi, Trần Minh bước đến bên cạnh Hoắc Đình Đình.
- Trần Minh, ngươi muốn làm cái gì?
- Cứu nàng.
- Không được. Chủ thượng biết, ngươi sẽ chết.
Ma Hoàng kinh hãi nói.
- Ta biết, nhưng nàng ấy trọng tình với huấn luyện viên như vậy, tại sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi?
Trong hắc uyên vô tận.
Vận Mệnh Tổ Thần đột nhiên ngưng trọng.
- Chi Chủ Hủy Diệt xuất hiện. Đoán chừng nàng ta muốn giết thiên tội giả. Trận chiến này, chúng ta phải ra tay thôi.
- Vì sao, thiên tội giả chết thì có liên quan gì đến chúng ta?
- Thiên tội giả kế thừa mệnh cách của Vân Mặc. Cho nên, Chi Chủ Hủy Diệt sẽ ngộ nhận hắn là người mà lời tiên đoán nói sẽ chết, nhất định sẽ giết hắn. Còn chúng ta là người đã tạo nên thiên tội giả là Tần Mục để lừa gạt, để cho thiên tội giả chính thức của lời tiên đoán là Vân Mặc ẩn núp.
- Nhưng đã diễn thì phải diễn cho giống chứ. Chỉ có chúng ta toàn diện ra tay, bảo vệ thiên tội giả, lúc đó mới khiến cho Chi Chủ Hủy Diệt càng thêm khẳng định, thiên tội giả phải chết theo như lời tiên đoán.
- Thì ra là thế. Xem ra trận chiến này không thể né tránh.
- Vậy thì bắt đầu chiến thôi.
………
- Tần Mục, cậu không phải nói sẽ có cường giả hiện thân sao? Người đâu?
Yến Vương hỏi Tần Mục.
Nhưng còn không đợi Tần Mục trả lời, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn về phía xa.
Cuối chân trời, một luồng ánh sáng rơi xuống. Đại địa đang im lặng bỗng nhiên sáng bừng.
Một cô gái tuyệt đẹp từ trong luồng sáng bước ra. Vừa mới đặt chân xuống đất, mặt đất liền sụp đổ.
- Đạn chỉ băng vân liệt sơn xuyên, phúc thủ vi vũ khuynh vạn hải. (Trong nháy mắt có thể làm sông núi sụp đổ, trở tay làm mưa có thể nghiêng vạn biển)
- Chi Chủ Hủy Diệt ta quân lâm, đám người các ngươi sẽ run rẩy.
Yến Vương kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô gái.
Chỉ là hai chân đạp đất, lại khiến cho sông núi văng tung tóe. Uy thế gì vậy chứ?
Tổ Thần mà bà tiếp xúc không ít. Nhưng tuyệt không ai có được uy thế như cô gái này.
- Tôi bắt đầu hiểu được lời nói của cậu rồi đấy. Đây mới là cường giả tuyệt đối.
Yến Vương trịnh trọng nói.:
- Mặc dù biết cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng sự cường đại này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi.
- Cuối cùng?
Tần Mục lắc đầu:
- Chỉ là trận chiến đầu tiên thôi. Cô ta mạnh, nhưng không phải địch nhân lớn nhất của chúng ta. Tối đa cũng chỉ là người đi tiên phong mà thôi.
Ánh mắt Yến Vương ngưng trọng, hít sâu một hơi:
- Mục tiêu của cô ta là cậu, cậu dự định xử lý như thế nào?
- Chuyện cho đến bây giờ cũng không còn biện pháp né tránh, thuận theo ý trời, đi một bước tính một bước.
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm, Nam Cung Lâm, Mai Ánh Tuyết đều tập trung đến toàn bộ, thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn quyết tâm cùng chiến một trận với Tần Mục.
Dịch Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, thò tay vuốt ve con thú một sừng của mình, nói cái gì bên tai của nó.
Độc giác thú ngửa đầu, ô ô vài tiếng, cọ cọ mép váy Dịch Trúc Tuyết, không chịu rời đi.
- Đừng trách tôi nói không dễ nghe. Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù các người có đồng tâm hiệp lực đến đâu cũng không có tác dụng. Đừng lấy trứng chọi đá.
Yến Vương không chút lưu tình mà đả kích:
- Hủy Diệt Chi Chủ, ít nhất là nhân vật Tổ Thần đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Tổ Long thời kỳ toàn thịnh.
Tổ Long và Hỗn Độn Tổ Thần là hai chiến lực cường đại nhất trong thiên địa. Nhưng cô gái mang sứ mạng tiên phong này lại có thể sánh ngang chiến lực với hai người kia. Như vậy, cường giả sau lưng cô có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế nào.
- Vậy bà nói xem nên xử lý như thế nào?
Tần Mục nhìn Yến Vương, nói:
- Chẳng lẽ biết rõ đánh không lại, rồi để mặc cho cô ta giết sao? Chiến đấu, phản kháng chính là bản năng cầu sinh.
Yến Vương im lặng, không hề lên tiếng.
- Sư phụ, người có biện pháp cứu Tần Mục phải không?
Dịch Trúc Tuyết đột nhiên hỏi:
- Nhân Hoàng giao cho người…
- Không được. Vật kia còn chưa đến lúc sử dụng.
Yến Vương cắt ngang lời nói của Dịch Trúc Tuyết.
- Sư phụ, Tần Mục là người vô tội nhất trong chuyện này. Các người muốn mưu đồ đại sự, tại sao lại liên lụy anh ấy vào? Cuối cùng còn hy sinh cả anh ấy. Chuyện này đối với anh ấy không công bằng chút nào.
Yến Vương thở dài:
- Vì đại cục, hy sinh bản thân là chuyện rất bình thường. Phải hiểu lấy được thì buông được mới có thể thành công.
- Các người quá ích kỷ rồi.
Dịch Trúc Tuyết tức giận nói:
- Cho dù Vân Mặc chính là người trong lời tiên đoán đó, con cũng rất chán ghét anh ta. Anh ta là loại người trong tương lai có thể đả đảo cựu quyền thành công thì cũng chỉ là một tân bạo quân mà thôi.
- Im ngay.
Yến Vương quát lớn.
- Cho dù con có thành kiến với cậu ấy, cũng không nên nói cậu ấy như vậy. Người mà Nhân Hoàng tôn sùng, tuyệt đối sẽ mang đến hy vọng mới.
Trong lúc Dịch Trúc Tuyết còn muốn phản bác, Tần Mục kéo cô sang một bên, cười an ủi:
- Tiểu Trúc Tuyết à, được rồi, đừng để ý đến bà ta nữa. Bà ta không giúp đỡ, chúng ta tự nghĩ cách thôi.
Nghe Tần Mục xưng hô mập mờ như vậy, gương mặt Dịch Trúc Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói giỡn?
- Yên tâm đi, cho dù tôi muốn chết, những người khác chỉ sợ không muốn đấy chứ.
- Sao?
Dịch Trúc Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Là ai?
- Đương nhiên là người trong lời tiên đoán và Vận Mệnh Tổ Thần. Bọn họ không nỡ để tôi chết đâu. Cho nên mạng của tôi mới được xuất hiện trên cõi đời này.
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên hỏi lại:
- Đúng rồi, cô vừa mới nói Nhân Hoàng để lại cho Yến Vương cái thứ gì vậy? Có thể đối kháng Hủy Diệt Chi Chủ không?
- Là Nhân Hoàng Bút.
- Nhân Hoàng Bút?
Tần Mục đánh giá một chút. Dường như là một đại sát khí?
- Trúc Tuyết, cái không nên nói, không cần nói nhiều.
Yến Vương cảnh cáo một câu.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Tần Mục cũng không muốn làm khó Dịch Trúc Tuyết:
- Trúc Tuyết, cô không cần vì tôi mà bất bình. Tuy nói tôi là người bị cài bẫy, nhưng cũng không tính là người vô tội.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Bởi vì…
Tần Mục còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dừng lại.
- Cuộc nói chuyện có lẽ đến đây là kết thúc được rồi.
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Thân ảnh Hủy Diệt Chi Chủ chậm rãi đáp xuống, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại trên người Tần Mục.
Mọi người giống như lâm đại địch, thủ hộ bên cạnh Tần Mục.
Tần Mục vẫy tay một cái, hô to với tất cả mọi người:
- Khi tôi chưa lên tiếng, tất cả không được động thủ.
- Đúng là vẫn còn hiểu biết đấy.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tuy nói bằng sức mạnh của các người giống như trứng chọi đá. Nhưng không để cho bọn họ động thủ, chẳng lẽ chuẩn bị chịu chết sao?
- Tôi sống còn chưa đủ, tạm thời chưa muốn chết.
- Cái này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của mình, nói:
- Hôm nay ta tự mình ra tay, ngươi chết là không thể nghi ngờ.
- Tư thế chọc người như vậy, rất khó tưởng tượng Hủy Diệt Chi Chủ có thể làm được.
Tần Mục cười nhún vai:
- Nhưng cô muốn giết tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
- Ồ, ngươi có được sự tự tin từ chỗ nào thế?
- Bởi vì tôi là chi tử trong lời tiên đoán. Đã là chi tử, há lại không có bảo tiêu bên cạnh?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương nghe xong, đồng thời giật mình, không thể tin nổi nhìn Tần Mục.
Các cô cho rằng Tần Mục sẽ phản kháng lại kế hoạch của Vận Mệnh Tổ Thần, sẽ nói ra hết thảy, lại không nghĩ đến hắn lại đặt mình vào nhân vật mà Vận Mệnh Tổ Thần an bài cho hắn.
- Dự ngôn chi tử?
Cô gái cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười không khỏi che giấu sự khinh miệt.
- Mục đích của ta đến đây, chính là giết chết chi tử của lời tiên đoán đó.
- Vậy thì phải xem cô có thực lực này hay không?
Trong lúc đó, mười mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đến, hình thành một vòng vây, bao vây cô gái lại.
Thần sắc của cô gái vẫn bình thường, một chút cũng không kinh ngạc.
Ánh mắt khẽ quét qua đám người mới đến, cô gái phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc:
- Ái cha, đều là những khuôn mặt cũ. Thật khiến cho người ta phải hoài niệm.
- Yêu nữ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương một cọng tóc của dự ngôn chi tử.
Tất cả mọi người đều tăng cường khí thế.
Áp lực cường đại tản ra. Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đều cảm giác một luồng áp lực khó có thể nói nên lời.
- Nếu tất cả các ngươi còn là thời kỳ đỉnh phong như lúc trước, có lẽ ta còn chút kiêng kỵ. Chỉ tiếc, mười kẻ tàn phế cùng một chỗ thì vẫn là tàn phế, có cái gì đáng nói chứ?
Cô gái vung tay lên, thản nhiên nói:
- Tất cả lên hết đi.
- Cuồng vọng.
Hỗn Độn Tổ Thần chính là lãnh đạo của những người còn lại. Cho dù ông ta không còn sáu thành chiến lực, nhưng vẫn là một Tổ Thần cường đại.
- Nếu là lúc trước, một mình ta có thể giết ngươi. Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, đánh bại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn mười Tổ Thần bao vây cô gái. Tùy ý một chưởng phong, chính là sông núi đảo ngược, vật đổi sao dời.
Lúc này, mỗi một khu vực ở Bạch Đế Tinh đều lắc lư. Từ hoàng tộc đến con sâu cái kiến, mặc kệ Thánh Linh gì cũng đều lo sợ bất an.
Bên ngoài chiến trường, ngoại trừ Tần Mục, Mai Ánh Tuyết và Yến Vương, những người còn lại không thể không đem hết toàn lực ngăn cản ảnh hưởng của cuộc chiến. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, có lúc không thể chịu nổi.
- Giao phong giữa Tổ Thần Cảnh, đúng là chênh lệch quá xa.
Diệp Khinh Tuyết nói.
- Các người lui xa một chút.
Tần Mục nói với đám người Diệp Khinh Tuyết.
- Anh, em muốn ở cùng với anh.
Tần Phỉ Phỉ cầm lấy cánh tay Tần Mục, căn bản không chịu rời khỏi.
Cô không khích lệ Tần Mục rời khỏi, bởi vì cô biết, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Tuy bình thường Tần Mục chẳng có biểu hiện gì cao ngạo, nhưng thực chất bên trong của hắn lại cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào. Chưa đánh đã chạy không phải là chuyện mà hắn có thể làm được.
Nhưng địch nhân lần này quá đáng sợ. Hủy Diệt Chi Chủ không biết từ đâu xuất hiện, bị hơn mười Tổ Thần vây công vẫn bình thường như cũ.
Mặc dù Hỗn Độn Tổ Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thấy được, mười mấy người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên, mặc dù rất có lòng tin với Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ vẫn không thể không lo lắng.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, chỉ cần để cô ở cùng với Tần Mục, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
- Lúc này anh bảo mọi người rời xa anh, anh cho rằng có thể sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận