Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 334: Ngân Hồ?

Tần Mục gật đầu, cho là đương nhiên, lúc nãy hắn còn định làm người tốt, chỉ cướp một động phủ.
Nhưng những người này không biết thân biết phận, rõ ràng còn tìm người đối phó hắn, vậy thì hắn cũng không khách khí nữa.
Người của ba tông phái nghe vậy, tất cả đều biến thành bộ dạng như ăn mướp đắng.
Nhưng mà thế cường hơn người, Lạc Lăng Sơn cũng đã bị Tần Mục đánh cho sống chết không rõ, còn co ai dám đi tìm xui xẻo chứ?
- Đợi tôi đi phá cấm chế, xem xem bên trong hai động phủ này có cái gì, hi vọng không phải là khuê phòng của con gái thì tốt.
Tần Mục nói xong, liền đi về hướng hai cái động phủ.
Xoạt xoạt xoạt!
Đột nhiên lại có bóng người đi đến nơi này, hơn nữa số lượng không ít, ít nhất là mấy chục người.
- Thiên Đao Phái, Tinh Nguyệt Tông, còn có…người của Long Tổ!
Người của ba tông phái thở phào một hơi, lại có chút hả hê. Nhiều người đến như vậy, Tần Mục cũng không có khả năng độc chiếm động phủ đúng không?
Nhất là người của Long Tổ đã đến, cho dù Tần Mục lợi hại, cũng phải thu liễm lại một chút.
- Nơi này náo nhiệt thật!
Tần Mục không ngờ tất cả người có thế lực đều chạy đến đây.
Thiên Đao Phái và Tinh Nguyệt Tông hắn không thèm để ý, ánh mắt trực tiếp quét mắt về phía người của Long Tổ, cuối cùng dừng lại ở trên người của thiếu nữ mặc áo trắng hơn tuyết, khí chất lạnh lùng.
- Tiểu Huyên Huyên!
Tần Mục hô lên.
Bạch Huyên trong đám người vừa nghe, toàn thân chấn động, nghoảnh đầu lại, nhìn thấy Tần Mục, trên mặt lập tức tràn ngập hàn ý.
- Cậu gọi cái gì mà gọi?
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Bạch Huyên hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống. Cái tên đáng giận này, sao lại có thể gọi cái tên nghe buồn nôn như thế được chứ?
Lâm Ngạo đứng bên cạnh Bạch Huyên, nhìn thấy Tần Mục, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, nói:
-Sư tỷ, có muốn đệ giúp tỷ giáo huấn tên tiểu tử này không?
Bạch Huyên lắc đầu, nghĩ thầm ngay cả tôi đều đánh không lại hắn, cậu đi ra chẳng phải là đưa mỡ lên miệng mèo à?
Tần Mục thấy Bạch Huyên không nói lời nào, cũng không phản ứng lại, bất đắc dĩ đành phải tự mình đi qua.
Bạch Huyên cảnh giác nhìn Tần Mục nói:
- Cậu muốn làm gì?
- Cô đã gặp sư phụ mình chưa?
Tần Mục hỏi.
- Sư phụ tôi vào rồi?
Bạch Huyên cả kinh, sư phụ không những đã đi vào, mà còn đi vào cùng tên tiểu tử này?
- Đúng vậy, tôi lạc mất cô ấy rồi, đang đi tìm cô ấy đấy!
Tần Muc buồn rầu nói.
- Cậu…
Bạch Huyên không biết nên mắng thế nào mới được.
Trước khi Long đế đuổi theo Ma kiếm, đã khuyên bảo sư phụ không nên vào, bây giờ sư phụ không nghe lời khuyến cáo tiến vào, còn mất tích.
Nếu như bị Long Đế biết được, không giận dữ cô cứ đi đầu xuống đất.
- Đừng nói nhiều như vậy, khu di tích này quá lớn, một mình tôi không biết tìm từ đâu, cô cho người của Long Tổ đi tìm giúp đi!
Mặc dù Bạch Huyên rất chán ghét Tần Mục, nhưng mà trong lúc này, cô lo lắng cho an nguy của sư phụ hơn, phân phó với những thành viên của Long Tổ:
- Mọi người tách ra đi khắp nơi tìm tung tích của sư phụ, tìm thật kỹ vào.
Các thành viên của Long Tổ tự nhiên cũng biết rõ sư phụ của Bạch Huyên là ai, đấy là người mà Long Đế coi trọng nhất.
Nếu như ci6 xảy ra chuyện gì ở trong khu di tích này, Long Đế tức giận, bọn họ đều sẽ gặp nạn.
- Ha ha, hôm nay thật náo nhiệt!
Đúng lúc này, không gian truyền đến một tiếng cười mị hoặc, cuồng dã mà quỷ dị, không cách nào xác định được vị trí.
Xoát xoát xoát!
Một thân ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện giữa đám người, thoáng ẩn, thoáng hiện, giống như quỷ ảnh phiêu lãng.
Thân ảnh này bay qua tất cả mọi người một vòng, sau đó lại thả người nhảy lên, đứng trên một khối thạch bích.
Quần áo màu trắng nhẹ nhàng tung bay, người con gái nằm nghiêng trên thạch bích, lộ ra dáng người với đường cong hoàn mỹ mê người, khóe miệng tràn ngập ý cười mị hoặc, ánh mắt lưu chuyển, quan sát mọi người.
- Sư phụ!
- Ngân Hồ!
Sắc mặt của Bạch Huyên và Tần Mục đồng thời thay đổi.
Trang 19# 9
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Ngân Hồ, không hiểu cô vừa đi chơi ở đâu ra.
Tần Mục nhíu mày, hỏi :
- Cô là ai, đã làm gì cô ấy?
Ngân Hồ vẫn giữ nguyên tư thái nằm nghiêng trên thạch bích lười biếng ngáp một cái, trên mặt vui vẻ nhìn Tần Mục nói:
- Nhìn cậu quan tâm tâm như vậy, chẳng lẽ là người quen của cô ta?
Bạch Huyên kịp phản ứng lại, phẫn nộ nói:
- Cô không phải sư phụ tôi?
- Tiểu muội muội, nếu như cô thích, sau này tôi cũng có thể làm sư phụ của cô. Dù sao sau này tôi cũng chính là Ngân Hồ rồi.
- Cô đã chiếm thân thể của sư phụ tôi? Đáng giận!
Bạch Huyên giận dữ, nhún người bay lên, muốn nhảy lên thạch bích giao chiến.
Nhưng Bạch Hồ chỉ cười nhạt một tiếng, phẩy tay, một cỗ lực lượng khổng lồ ập lên người Bạch Hồ.
Oành!
Bạch Huyên bay ngược trở về, may mà được Tần Mục đỡ, nếu không chỉ sợ đã rơi tự do.
- Thả tôi ra!
Bạch Huyên không cảm kích chút nào, hất tay Tần Mục ra.
Lúc này Tần Mục cũng không có tâm trạng cãi nhau với Bạch Huyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngân Hồ, tận lực giữ bình tĩnh, bởi vì bây giờ hắn còn không biết Ngân Hồ xảy ra chuyện gì.
- Tiểu muội muội, thực lực của tôi còn mạnh hơn cô ta nhiều lắm, nhận tôi làm sư phụ không tốt hơn sao?
Trên mặt Ngân Hồ lúc nào cũng mang theo ý cười.
- Nằm mơ đi, mau thả sư phụ tôi ra, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!
- Cô cho rằng cô có bản lĩnh đấy à?
Bạch Huyên hừ lạnh nói:
- Chắc là cô còn chưa biết người đàn ông của sư phụ tôi là ai?
Ngân Hồ nghe vậy, tựa hồ có chút hứng thú, ngồi dậy, nhìn Tần Mục, nói:
- Không phải tên tiểu bạch kiểm kia chứ?
- Đương nhiên không phải, người đàn ông của sư phụ tôi là Long Đế. Nếu như cô không muốn thần hình đều bị diệt, thì mau thả sư phụ tôi ra.
- Long Đế?
Trên mặt Ngân Hồ hiện lên một thần sắc suy tư, thật lâu sau đó mới vỗ trán nói:
- Quên mất đây là thời đại một ngàn năm sau rồi. Ở thời đại này còn có người dám xưng đế, khẩu khí không nhỏ nhỉ?
- Một ngàn năm sau!
Mọi người nghe xong, sắc mặt đều đại biến, người này là người của một ngàn năm trước, khó trách chưa từng nghe qua tên Long Đế.
Mà ngay cả Bạch Huyên lúc này cũng không biết phải làm gì cho phải. Người này chưa từng nghe nói đến Long Đế, căn bản không uy hiếp được cô ta.
Ngân Hồ đứng dậy, lười biếng duỗi duỗi eo, âm thanh nhu hòa nói:
- Thân thể này đúng là một kiệt tác hoàn mỹ. Hôm nay ta xuất thế lại vừa lúc gặp được, không thể không nói là vận khí của ta tốt, bộ da trước kia đã sớm làm ta chán ghét rồi.
- Cô dùng phương pháp gì để chiếm giữ thân thể Ngân Hồ?
Rốt cuộc Tần Mục mở miệng.
Ngân Hồ quăng cho Tần Mục một cái mị nhãn, che miệng cười nói:
- Tiểu muội muội kia nói người đàn ông của cô ta là Long Đế, nhưng mà ta thấy cậu hình như cũng rất để ý cô ta. Tình tay ba à? Không biết cô ta thích ai hơn nhỉ?
- Tốt nhất cô nên nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi!
Tần Mục cố gắng giữ bình tĩnh.
- Nếu như tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu thì sao? Ngân Hồ dường như có chút chán nản rồi, than thở một hơi:
- Tôi ghét nhất kiểu đàn ông nghiêm chỉnh, một chút cảm giác vui tính cũng không có.
- Cô xác định không trả lời?
Tần Mục tức giận chậm rãi bay lên.
- Ha ham tiểu nam nhân, cậu đừng nói là cậu sẽ động thủ nhé?
Ngân Hồ buồn cười nói:
- Mặc dù hôm nay sức mạnh của tôi giảm sút rất nhiều, lại chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể này, nhưng không phải là dễ bị ức hiếp đâu nhé!
Nói xong, Ngân Hồ lại vô cùng tự tin nói:
- Đừng nói là cậu, cứ coi như tất cả người ở đây cùng lên, tôi chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết các người, có tin không?
- Tôi không tin!
Tần Mục thực sự không tin.
Ngân Hồ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu:
- Đầu tiên mặc kệ cậu có tin hay không, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề!
Cô chỉ vào ba động phủ kia, ánh mắt quét một vòng quanh mọi người, hỏi:
- Lúc nãy là ai phá động phủ của ta?
Đám người của ba tông phái bị ánh mắt của Ngân Hồ đảo qua, đều không tự chủ mà run lên, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Là hắn, là hắn đã mở động phủ, nhìn chậu hoa trên tay hắn kìa, chính là lấy từ trong động phủ ra đấy!
Trưởng lão nội môn hay trêu chọc chỉ vào Tần Mục nói, đây là một cơ hội tốt để diệt trừ Tần Mục.
- Thật sao?
Ngân Hồ nhìn lão giả nói:
- Sao ta cảm giác không chỉ hắn phá động phủ của ta, có lẽ các người cũng đã động thủ rồi, chẳng qua là không thành công thôi đúng không?
- Không có không có, tuyệt đối không có!
Lão giả vội vàng nói.
- Ha ha, đáng tiếc ta không tin!
Ngân Hồ nói xong, thân thể bỗng nhiên biến mất trên thạch bích, lại xuất hiện trước mặt lão giả.
Dưới tình huống người hoàn toàn không có phản ứng, duỗi tay phải như thạch ngọc ra, ấn nhẹ lên ngực ông ta một cái.
Làm xong mọi thứ, thân thể của cô ta lại biến mất, lại trở về thạch bích, thân thể lượn một vòng, xinh đẹp vô cùng.
Toàn bộ quá trình, đều hoàn thành trong chớp mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão giả, Ngân Hồ làm hết tất cả những việc này sẽ không phải là không có chút ý nghĩa nào.
Quả nhiên, trên mặt lão giả từ kinh ngạc chuyển thành mê mang, sau một hồi bắt đầu ngốc nghếch cười rộ lên, hô lớn:
- Có quỷ, có quỷ!
Lão giả điên điên khùng khùng chạy loạn khắp nơi, người của Hành Thủy Phái không nhịn được hỏi:
- Trưởng lão, người làm sao vậy?
Doẹt doẹt!
Lão giả không trả lời, cả người chia năm xẻ bảy một cách kỳ dị, giống với người mà Tần Mục nhìn thấy lúc mới tiến vào.
Ah…
Hình ảnh khủng bố này khiến cho mọi người kinh hoảng không thôi, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Ngân Hồ trên thạch bích.
Thật là đáng sợ!
- Cô… Sao cô có thể xem mạng người như cỏ rác thế này chứ!
Bạch Huyên phẫn nộ quát.
Ngân Hồ nhìn Bạch Huyên một cái, lại không để ý tới cô, mà lại nói với Tần Mục:
- Cậu xem, kẻ kia vừa vu oan cho cậu, tôi giúp cậu giết hắn, có phải cậu nên cảm ơn tôi không?
- Cô muốn như thế nào mới bằng lòng đi ra khỏi thân thể của cô ấy?
Tần Mục biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nguy hiểm với Ngân Hồ, có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
- Aiz… Tỷ tỷ ta khó mà gặp được thân thể tốt như này, sao mà cam lòng buông tha chứ.
Ngân Hồ nhẹ nhàng than:
- Tôi cho cậu Âm Quỳ Hoa, cậu phá hỏng cấm chế của phủ động tôi cũng không truy cứu, cậu đừng làm khó nữa có được không? Đối với nam tử si tình tôi đều rất thưởng thức, không muốn động thủ giết cậu.
- Ha, cô cho rằng chỉ dựa vào chút bản lĩnh ấy, thì có thể giết được tôi sao?
Tần Mục rốt cuộc đã tức giận. Nếu đã nói không thông, thì chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.
Ngân Hồ khẽ giật mình, cau mày nhìn về phái Tần Muc, lạnh lùng nói:
- Cậu có biết mình đang nói gì không?
Dựa vào chút bản lĩnh đó của cậu?
Cô muốn cười lại không cười nổi, cho dù là hai ngàn năm trước, trên đời này không có kẻ nào dám nói những lời như thế với cô.
Một tiểu tử đời sau, dựa vào cái gì mà nói như vậy? Hắn dựa vào đâu mà dùng loại ngữ khí khinh thường này?
Tất cả những người còn lại đều cảm thấy Tần Mục điên rồi. Nữ nhân này cường đại đã không cần nói cũng biết, vậy mà hắn còn muốn chọc tức cô ta?
Bạch Huyên kinh ngạc nhìn Tần Mục, cô chợt phát hiện lúc này Tần Mục có một ma lực khiến người ta mê muội. Khí chất nghiêm túc kia, so với lúc bình thường như hai người khác nhau.
Vì sư phụ, hắn dám khiêu chiến cùng cường giả mấy ngàn năm trước, phần nhân tình này có đáng được kính nể hay không?
Dường như cô đã hiểu được chút ít, lựa chọn của sư phụ cũng không phải là không có lý.
Trang 19#10
Thanh âm của Tần Mục không lớn, nhưng còn vang dội hơn sấm sét giữa trời, chấn động tâm hồn của mỗi người.
Uy hiếp? Hắn dámi uy hiếp một cường giả của hàng ngàn năm trước!
Ngân Hồ cũng tức giận rồi. Cô chiếm thân thể này, vốn dĩ đối với Tần Mục còn có chút băn khoăn, muốn đền bù tổn thất cho hắn, lại không nghĩ tới tiểu tử này lại không biết tốt xấu như thế.
- Tôi xem cậu làm thế nào để khiến tôi hối hận!
Ngân Hồ xoay thân thể, nhảy từ trên thạch bích xuống, thời gian đều dừng lại ở một khắc này.
Xoạt!
Ngân Hồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Mục, một tay đã đặt trên cổ Tần Mục, mà Tần Mục một chút phản ứng cũng không có, hoặc là căn bản không có thời gian để hắn phản ứng lại.
- Tần Mục!
Tim của Vân Tịch Nhược và Đặng Nhiên Thụy đều nhảy lên tận cổ họng rồi.
Bạch Huyên cũng có chút khẩn trương. Trước kia cô rất chán ghét Tần Mục. Nhưng nếu như Tần Mục vì cứu sư phụ mà bị giết… Cô lại không đành lòng.
Một tay Ngân Hồ nắm lấy cổ của Tần Mục, trên dung nhan mị hoặc lộ ra chút cười lạnh:
- Chỉ cần tôi dùng lực, liền có thể vặn gãy cổ của cậu, xem cậu còn càn rỡ được không?
- Nếu có bản lĩnh thì thử xem!
Vượt qua dự liệu của mọi người, ngữ khí của Tần Mục rất bình tĩnh, rất điềm đạm, không có một chút giác ngộ nào về sinh tử đang bị nắm trên tay người khác.
Có bản lĩnh thì thử xem?
Quá mức tự tin cuồng ngạo!
- Cậu cho rằng tôi không dám?
Ngân Hồ không ngờ rằng trên đời còn có loại người này, mạng sống còn đang nằm trên tay cô, mà còn muốn cố làm ra vẻ?
- Tôi không nói cô không dám.
Tần Mục lạnh lùng nhìn Ngân Hồ:
- Mà là cô không có cái năng lực ấy!
Trong thoáng chốc, thân thể Tần Mục giống như bị bóp méo một cái.
Ngân Hồ cảm thấy trên tay trống không, sắc mặt lập tức đại biến.
Nhưng mà không đợi cô phản ứng lại, đã cảm thấy yết hầu bị xiết chặt, chẳng biết từ lúc nào đã đặt trên cổ cô.
- Cậu… Sao có thể!” Ngân Hồ không dám tin nhìn Tần Mục chế trụ ngược lại cô. Kẻ này sao có thể làm được như vậy?
- Nếu như không phải vì thân thể này, thì bây giờ cô đã chết rồi, cô có tin không?
Tình thế lập tức xoay chuyển, Tần Mục bóp cổ Ngân Hồ, chỉ cần vừa dùng lực là có thể đơn giản bẻ gãy cổ của cô.
Đương nhiên, hắn không thể làm như vậy, như thế thì ngay cả Ngân Hồ cũng sẽ chết.
- Tôi vẫn thật không tin!
Ngân Hồ hừ lạnh một tiếng, thân thể cô đột nhiên biến mất, đảo mắt đã trở lại thạch bích.
Mọi người chung quanh đều cảm giác có chút chết lặng. Màn giao tranh ngắn ngủi của Tần Mục và Ngân Hồ, mặc dù không bộc phát ra sức mạnh cường đại, nhưng lại làm cho bọn hắn run như cầy sấy, mồ hôi lạnh ứa ra.
- Không ngờ, thật sự không ngờ!
Ngân Hồ đứng trên Thạch Bích, liên tục tán thưởng nói:
- Tôi nhìn nhầm rồi, không ngờ tiểu bạch kiểm cậu lại có thực lực như vậy!
- Cho dù không tồi, đối phó với cô dư xài rồi!
Ngân Hồ khinh thường hừ lạnh nói:
- Khen cậu hai câu, người đã bay lên tận trời. Nếu như tôi có thể khôi phục đến kỳ toàn thịnh, giết cậu chỉ trong thời gian nháy mắt.
- Cô cũng biết nếu như là thứ không thực tế nhất trên đời.
- Được rồi, không nói chuyện nếu như. Cứ coi như dựa vào thực lực của tôi bây giờ, cậu cho rằng có thể làm gì tôi dễ dàng sao?
- Không thử làm sao biết rõ!
Tần Mục bình tĩnh nói.
- Buồn cười, vừa rồi bất quá chỉ là tôi khinh địch. Bây giờ nếu thực sự động thủ, thì không phải là đùa giỡn nữa rồi!
Dáng người Ngân Hồ uốn lượn, một chưởng giơ lên trời, một cỗ uy lực kinh người thoát ra từ trên người cô.
Lúc này, cô đứng trên thạch bích cao, giống như nữ đế bao trọn thiên hạ, thần thánh không thể xâm phạm.
- Thôi tâm đoạt phách!
Theo tiếng hét lớn, Ngân Hồ lại nhảy xuống lần nữa, lần này không sử dụng thân pháo huyền diệu, mà trực tiếp đánh một chưởng về phía Tần Mục.
- Có bản lĩnh thì đừng có trốn!
Chưởng pháp của Ngân Hồ rất khủng bố, người xem cũng biết, người bị đánh trúng thần kinh sẽ rối loạn, cuối cùng banh xác mà chết.
Hơn nữa lúc trước một chưởng kia của nàng chỉ là ngẫu nhiên, mà bây giờ lại dùng toàn lực để chưởng.
Tần Mục rất nghe lời, không tránh, mà đứng im tại chỗ, thụ động đánh ra một chưởng, đối kháng lại Ngân Hồ.
Oành!
Trong phút chốc, hai chưởng đụng vào nhau phát ra một âm thanh khủng bố, cuốn sạch bốn phía, khiến cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời.
Bành bành bành!
Mấy chục người bị cỗ vòi rồng này thổi bay, chỉ còn mấy người có thể miễn cưỡng ổn định thân thể, những người còn lại tất cả đều ngã ngổn ngang xuống đất, có người va thẳng vào thạch bích, ngất lịm.
Một mảnh kêu gào.
Ở trung tâm, Ngân Hồ và Tần Mục hai chưởng pháp vẫn đối chọi nhau, dường như thế lực ngang nhau, hai người đều không thể làm gì đối phương.
- Thú vị lắm!
Phản ứng đầu tiên của Ngân Hồ là có chút giật mình, dường như không nghĩ tới Tần Mục có thể chống lại được một chưởng này, hơn nữa đấu với mình lại không rơi vào thế hạ phong.
Cô lập tức lộ ra một nụ cười yếu ớt, yêu mị mà câu nhân tâm phách:
- Tiểu nam nhân, tuy khẩu khí của cậu rất lớn, nhưng mà thực lực lại không đơn giản. Tôi nhận ra mình càng ngày càng thưởng thức cậu rồi.
Tần Mục không nói gì.
Ngân Hồ vừa gia tăng chưởng pháp, vừa làm ra tư thái mê người, tựa hồ muốn hấp dẫn Tần Mục, nói:
- Không bằng chúng ta đừng đánh nữa, sau này tôi chính là đạo lữ của cậu, thấy thế nào?
Tần Mục vẫn không nói gì như trước.
- Sao lại không nói gì? Không phải cậu thích thân thể này sao? Chờ tôi trở thành đạo lữ của cậu rồi, thì cậu muốn chơi thế nào cũng được.
Ngân Hồ thổi một hương khí nói:
- Hình như nàng ta còn có một người đàn ông tên là Long Đế, cậu nhất định không thể có được nàng, mà không giống như ta, chỉ cần ngươi đồng ý, thì chúng ta ngay lặp tức có thể ở bên cạnh nhau.
- Nói đủ chưa?
Cuối cùng Tần Mục cũng mở miệng, bất quá thanh âm lại rất lạnh lùng, hấp dẫn mà Ngân Hồ phát ra không có một chút tác dụng nào với hắn.
- Aiz… Được rồi, chơi trò tình thú này với một kẻ như cậu thật là không có chút ý nghĩa nào hết.
Ngân Hồ thấy Tần Mục không dính chiêu này của mình, không khỏi giận dữ:
- Nhưng mà hai chúng ta hình chỉ có thể đánh ngang cơ với nhau, phải làm thế nào cho xong việc đây?
- Ngang tay?
Tần Mục khinh thường nói, – Cô cũng coi trọng mình quá rồi đấy.
- Cái gì?
Ngân Hồ khẽ giật mình.
- Đừng tưởng rằng cô sống lâu, mà có thể giễu võ dương oai với hậu thế. Trên đời này người có thể giết cô, rất rất nhiều.
Tần Mục nói, khí thế đột nhiên tăng lên.
Lúc nãy hai người đấu chưởng lực, khí thế của cả hai đều gia tăng, nhưng loại gia tăng này rất chậm, tựa hồ đã tăng đến cực độ, không thể tăng lên quá nhiều nữa.
Nhưng mà lúc này Tần Mục đột nhiên tăng vọt khí thế, lập tức phá vỡ mức cực độ này.
Vốn dĩ là cục diện hai thế lực ngang nhau, lập tức biến thành một bên áp đảo.
Ngân Hồ chỉ cảm thấy lúc này thứ mình đối diện giống như một tòa núi lớn không thể vượt qua, còn mình thì hiển nhiên nhỏ bé vô cùng.
Loại cảm giác này, khiến trong lòng nàng sinh ra cảm giác sợ hãi, đồng thời lại có cảm giác nhục nhã không nói lên lời.
Nàng lại bị khinh thường một lần nữa!
- Đáng giận, ta không tin!
Ngân Hồ không thể chấp nhận được, nàng lại cảm thấy sợ hãi trước mặt một kẻ hậu thế.
Không thể tha thứ được!
Ầm Ầm!
Đúng lúc này, trong thân thể Tần Mục bộc phát ra kiếm ý vô song, biến thành hàng trăm hàng ngàn kiếm ảnh huyền ảo lơ lửng trên không trung, vây xung quanh Ngân Hồ.
“Đây là…”
Ngân Hồ nhìn khoảnh trời được bao bởi kiếm ảnh, đột nhiên mất đi ý chí chiến đấu, khí tức toàn thân giống như thủy triều rút lui.
Trang 20# 1
Nhưng không ngờ, cô ta vừa thấy luồng kiếm ý kia, đã lập tức thu hồi thế tiến công, như muốn nộp vũ khí đầu hàng vậy.
Cô ngừng đánh, Tần Mục cũng không lợi dụng cơ hội để tấn công, mà thu kiếm lại, hỏi một cách ngờ vực:
- Cô chịu thua ư?
- Tôi thua!
- Vậy thì rời khỏi thân thể của cô ấy đi!
Nằm ngoài sự dự liệu của Tần Mục, Ngân Hồ gật gật đầu đồng ý.
Tần Mục cảm thấy khó hiểu, thế này không giống tác phong của cô ta chút nào.
- Chờ tôi một chút!
Ngân Hồ nói xong, chợt lắc người, phóng về phía tam tông tứ phái và người của Long Tổ.
Những người này vốn bị chấn động bởi luồng năng lượng của hai người phát ra, thân hình nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ cảm thấy một bóng đen loáng lên trước mắt, rồi mất đi tri giác.
Thì ra, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, mười mấy người trên hiện trường đều bị Ngân Hồ đánh ngất.
Tần Mục không ngăn cản cô, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Ngân Hồ lại trở lại bên cạnh Tần Mục, nhìn hắn bằng ánh mắt như phát ra lửa nóng, gấp gáp dò hỏi:
- Có phải cậu đã lĩnh hội được kiếm ý ở dưới vực sâu kia?
- Lĩnh ngộ một chút thôi, số còn lại tôi đã hấp thu rồi, còn chưa luyện hóa hết.
- Quả nhiên là thế! Thái Âm thần kiếm thật sự có thể lĩnh ngộ được, không thể tưởng tượng nổi!
Ngân Hồ kinh ngạc tán thán:
- Nhớ trước đây tôi hao tốn bao nhiêu tâm huyết, tìm được nơi chôn giấu Thái Âm thần kiếm, tận lực tìm hiểu trăm năm, nhưng không hề có chút tiến triển nào.
- Không phải chứ? Tìm hiểu trăm năm, không hề tiến triển?
Tần Mục im lặng, dường như hắn chỉ mất nửa giờ để hấp thu kiếm ý, nhưng còn chưa luyện hóa toàn bộ.
Ngân Hồ cười khổ:
- Đâu phải bất cứ ai cũng có thể lĩnh ngộ được Thái Âm thần kiếm, ngay lúc đó tuy tôi có thể chịu đựng được áp bách của Trụ kiếm ý, nhưng rốt cuộc không được nó thừa nhận. Có thể cậu tương đối may mắn, hoặc có thể trên người cậu có điểm gì đó đặc biệt.
- Chẳng lẽ kiếm ý này còn có ý thức tự chủ?
- Hẳn là có, nếu không, không có cách nào giải thích vì sao có người có thể dễ dàng lĩnh ngộ, lại có người làm cách nào cũng không sao qua được bước nhập môn.
Tần Mục trầm ngâm như có điều suy nghĩ, tuy nhiên lại nhanh chóng lắc đầu:
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cô mau rời khỏi thân thể của cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ bị thương.
- Cậu quả thật rất quan tâm cô ấy.
Ngân Hồ than thở:
- Tuy nhiên cậu có Âm Quỳ hoa, chỉ cần một mảnh cánh hoa đó, là có thể chữa trị thương tổn ở linh hồn của cô ta, không có gì đáng ngại đâu.
Tần Mục nhìn lướt qua Âm Quỳ hoa trong tay mình, tuy nghĩ cô ta nói có lý, nhưng lại hỏi:
- Cô còn muốn nói cái gì?
Ngân Hồ trầm tư một chút, rồi nói:
- Tôi chờ đợi ở nơi này hon một nghìn năm, cũng không biết thế giới bên ngoài đã phát triển như thế nào rồi, không biết những kẻ thù kia của tôi có còn ở đó hay không….
Rõ ràng là, phong ấn đã được giải trừ, cô ta muốn đi ra ngoài, nhưng lại sợ gặp phải kẻ thù.
Với thực lực hiện giờ của cô ta, nếu gặp phải kẻ thù, nhất định sẽ chỉ có đường chết.
- Trước kia, kẻ thù của cô đã phong ấn cô ở đây?
Ngân Hồ gật đầu nói:
- Đúng vậy, trước kia tôi và bọn họ cùng tìm được Thái Âm thần kiếm, nhưng mà tất cả mấy người chúng tôi đều không thể lĩnh ngộ, cuối cùng chán ngán thất vọng, bắt đầu chém giết vì thù hận. Bọn họ phong ấn tôi ở đây, thứ nhất là không muốn liều mạng với tôi, muốn dùng thời gian từ từ diệt tôi. Thứ hai, bọn họ không có cách nào lĩnh ngộ Thái Âm thần kiếm, đương nhiên cũng không muốn người khác lĩnh ngộ được.
Tần Mục biết rõ, tu luyện cổ võ đạt tới Phản Phác Quy Chân, tuổi thọ sẽ dài hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng tuổi thọ đạt tới hơn ngàn năm, thì vô cùng hiếm có.
Nhưng hiếm, không có nghĩa là không có, Tam tông, Tứ phái đều là những tông phái lớn được truyền thừa ngàn năm, tình hình bên trong phái của họ, không sao tưởng tượng được.
Ai dám cam đoan, những tông phái này không có vài lão quái vật chưa xuất thế?
Vì vậy Tần Mục nói:
- Nếu như cô lo sợ bị kẻ thù tìm được, đó là điều hơi thừa, ở thời đại này, một cường giả có tuổi đời hơn một thế kỷ, không thể tùy tiện ra mặt, xã hội hiện tại là xã hội pháp trị, là pháp trị, hiểu không?
Rõ ràng là Ngân Hồ không hiểu, nghi ngờ hỏi lại:
- Nếu như những kẻ thù của tôi còn sống, nhất định đều là cường giả tuyệt đỉnh, trên đời này còn có điều gì có thể trói buộc bọn họ?
- Sống lâu không có nghĩa là vô địch, thực lực của cô, nhìn bề ngoài đại khái tương đương với một thái thượng trưởng lão của tông môn.
Tần Mục xác định thực lực của cô gái này so với Phác Tố đạo sĩ của Thiền tông không chênh lệch lắm.
Thực lực như thế không kém, nhưng còn xa mới có thể gọi là vô địch.
- Đó là do thực lực của tôi chưa khôi phục, nếu không, thì trước khi cậu hoàn toàn lĩnh ngộ Thái Âm thần kiếm, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi.
Hiển nhiên Ngân Hồ không phục, cô không thích bị người khác khinh thường.
- Cô còn hiếu thắng hơn tôi!
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu.
- À, vừa rồi tôi nghe thiếu nữ kia nói, thân thể kia là của một người đàn ông tên là Long Đế?
- Có lẽ anh chưa gặp Long Đế, vì sao lại quan tâm hắn?
Một ngàn năm trước, Long Tổ cũng chưa thành lập, đương nhiên không có Long Đế.
Ngân Hồ uể oải nói:
- Ở thời đại kia của tôi, “Đế” là một danh xưng rất thiêng liêng, một khi có người xưng đế, hắn tuyệt đối không được người khác kính ngưỡng, mà ngược lại, sẽ là kẻ địch của tất cả mọi người, bởi vì không ai thừa nhận danh xưng này. Bởi vậy, thường thường người xưng đế rốt cuộc đều có kết cục rất thảm. Chính vì như vậy, không ai dám xưng đế nữa.
Tần Mục không nhịn được cười, nói:
- Cô muốn hỏi tôi, thực lực của Long Đế là thế nào?
- Ừ, hậu thế có người xưng đế, hơn nữa còn được người đời chấp nhận, khiến tôi nghĩ không biết có phải cổ võ thời đại đó đã xuống dốc hay không?
- So với ngàn năm trước, tôi không biết cổ võ có xuống dốc hay không, nhưng Long Đế…
Tần Mục suy nghĩ rồi nói:
- Tôi vừa nói rồi, thời đại này là thời đại pháp trị. Mà cái gọi là “pháp”, một mình Long Đế đã chiếm một nửa rồi.
Ngân Hồ cái hiểu cái không, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
- Theo sự phát triển của cổ võ, Long Đế chính là một “trật tự” để giữ gìn sự ổn định.
Tần Mục liếc nhìn Ngân Hồ, tiếp tục nói:
- Lúc nãy tôi có nói, một cường giả hơn trăm tuổi, không được phép xuất thế, quy tắc này do Long Đế đặt ra.
- Cậu có quá cường điệu không vậy?
Ngân Hồ cảm thấy theo như lời Tần Mục nói, chẳng phải là dù mình khôi phục hoàn toàn sức mạnh tối đa, cũng không phải là đối thủ của Long Đế?
Một người ở hậu thế, sẽ có loại năng lực này?
- Có cường điệu hay không, sau này cô đánh một trận với Long Đế là sẽ biết.
Tần Mục cảm thấy khó mà giải thích cho Ngân Hồ hiểu ngay.
- Cậu đánh giá cái thế giới này nguy hiểm đến như vậy, mà thực lực của tôi không khôi phục đến mức tối đa, thì làm sao dám ra ngoài?
Ngân Hồ vô cùng quyến rũ liếc nhìn Tần Mục.
Nếu như đây là đôi mắt của Ngân Hồ, Tần Mục sẽ rất thích thú, nhưng ánh mắt ấy trên người cô gái này, hắn cảm thấy hơi là lạ.
- Vậy là cô không có ý định đi ra ngoài?
- Tạm thời không đi ra ngoài thôi, thực lực của tôi đang từng bước khôi phục, chờ thêm một thời gian nữa sẽ gần như bình thường.
- Vậy cô đánh những này ngất xỉu…
- Tôi vốn định dùng thân thể này để ra ngoài, tuy nhiên cậu coi trọng người này như thế, tôi đành phải giao trả cho cậu. Mà thân thể vốn có của tôi vẫn còn rất nhiều vết thương kín, bởi vậy cho nên chỉ có thể tạm thời điều dưỡng ở chỗ này.
Ngân Hồ thở dài, giải thích:
- Nếu đã ở lại chỗ này, tốt nhất là không cho người khác biết sự tồn tại của tôi, tôi muốn xóa đi ký ức vừa rồi của những người này.
Trang 20# 2
Tần Mục dang tay ra, hắn không muốn xóa đi ký ức của người khác.
- Ở đây có nhiều người khá phiền phức, tôi thấy hay là giết cả đi, được chứ?
Ngân Hồ hỏi ý kiến của Tần Mục.
Tần Mục nhún vai:
- Tôi thì sao cũng được, nhưng ở đây có nhiều người của Long Tổ, nếu như tất cả bọn họ đều chết ở chỗ này, chắc chắn Long Đế sẽ đến điều tra. Nếu cô tự nhận là có thể thoát khỏi sự điều tra của Long Đế, thì cứ việc giết.
- Hừ, chờ tôi khôi phục thực lực, nhất định sẽ tìm Long Đế đấu một trận.
Ngân Hồ, bất mãn hừ một tiếng, lập tức đi tới trước mặt những người kia.
Cô ta đưa bàn tay ấn lên đầu từng người, xóa đi ký ức vừa rồi của bọn họ.
Mất khoảng một canh giờ, Ngân Hồ mới xử lý xong, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
- Này, có lẽ cô nên đi ra rồi!
Tần Mục không kìm lòng được, lên tiếng nhắc nhở.
- Được rồi, cậu ở đây chờ tôi một chút, thân thể của tôi ở chỗ khác.
Ngân Hồ nói xong, trong chớp mắt đã biến mất.
Tần Mục hơi do dự một chút, rồi lựa chọn tin tưởng ở nàng ta, chờ đợi tại chỗ.
Rất nhanh, một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, ôm thân thể của Ngân Hồ bay trở lại.
Người phụ nữ trung niên này có vóc dáng đẹp, da hơi khô, không có sinh khí, trên người có mấy vết sẹo sâu, làm vẻ đẹp tổng thể bị phá hủy.
- Ài, thật tiếc cho một thân thể đẹp như vậy!
Dường như người phụ nữ có phần luyến tiếc thân thể của Ngân Hồ.
Tần Mục nói:
- Bà là cường giả sống đã ngàn năm, còn phân biệt đẹp xấu với một cái túi da như vậy sao?
- Cậu nói vậy thôi, chứ người phụ nữ nào lại không thích cái đẹp, cho dù có sống lâu đến bao nhiêu cũng vậy thôi.
Người phụ nữ trung niên tức giận nói.
Suy nghĩ một chút, Tần Mục lấy ra một viên Trú Nhan đan chưa cho bà ta:
- Bởi vì tôi thấy bà làm sai biết sửa, tặng bà cái này. Tuy không biết có thể giúp bà khôi phục tới mức nào, nhưng dù sao cũng có một chút tác dụng.
- Đan dược!
Với sự từng trải, tất nhiên là người phụ nữ trung niên biết sự quý giá của đan dược.
Ở thời đại của bà ta, người có thể luyện chế đan dược rất hiếm có.
Sau cơn kích động, người phụ nữ trung niên mỉm cười nhận lấy Trú Nhan đan, nói:
- Cậu có thể tặng thứ này cho người khác, cho thấy cậu cũng không thiếu hụt. Từ chối là bất kính, tôi xin nhận vậy.
Tần Mục cũng không để ý, hiện giờ, Trú Nhan đan là thứ hắn có thể tiện tay luyện chế.
- Vậy bây giờ hẳn là bà nên trốn đi, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
- Ài, được rồi, nếu như tôi đi ra ngoài, có thể tôi sẽ đi tìm cậu, đến lúc đó cậu phải thu nhận và giúp đỡ tôi.
Người phụ nữ trung niên này đã tách rời thời đại của mình quá lâu, có lẽ người thân và bạn bè đều đã mất lâu rồi.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Tần Mục không đồng ý cũng không từ chối, lại hỏi:
- Được rồi, lối ra của chỗ này ở đâu?
Người phụ nữ trung niên liền miêu tả vị trí lối ra cho hắn, chợt thấy có mấy người sắp tỉnh lại, bà ta liền ẩn nấp, không còn thấy tung tích.
Người tỉnh lại trước tiên là Doãn Thiên Trùng và Bạch Huyên, vẻ mặt hai người đều hơi mờ mịt, tâm trí hầu như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, hai người đã phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn về phía Tần Mục đang ôm Ngân Hồ.
- Sư phụ!
Bạch Huyên vội chạy tới, nhìn thấy sư phụ hôn mê bất tỉnh, liền quay Tần Mục, quát lớn:
- Anh đã làm gì sư phụ tôi?
Tần Mục cảm thấy khó nói nên lời, cái nhìn của cô gái này dường như đã có chút ít thay đổi đối với hắn, nhưng sau khi bị xóa đi một phần ký ức, bây giờ lại có thái độ không tốt đối với hắn.
- Cô ấy không có việc gì, chỉ là bất tỉnh mà thôi.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều bị bất tỉnh?
Tần Mục trừng mắt:
- Làm sao tôi biết được? Vừa rồi, tôi cũng hôn mê mà! Chỉ có điều, tôi là người đầu tiên tỉnh lại thôi!
- Anh đừng lừa bịp!
Rõ ràng Bạch Huyên không tin Tần Mục.
- Tin hay không thì tùy!
Tần Mục cũng không muốn nhiều lời.
- Hừ, đưa sư phụ đây cho tôi! Anh chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Tần Mục lưỡng lự một chút, rồi cũng trao Ngân Hồ cho Bạch Huyên.
Rất nhanh sau đó, người của Long Tổ và tam tông, tư phái lần lượt tỉnh lại, nhưng tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác.
Thậm chí có một số người cảm thấy đau đầu, không hiểu nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, tình thế của mọi người đều như nhau, có tiếp tục thảo luận, thì cũng không có kết quả gì, rốt cuộc không giải quyết được gì.
- Trưởng lão đâu rồi, trưởng lão chạy đi đâu rồi?
Người của phái Hành Thủy phát hiện có chuyện không ổn.
Trưởng lão của phái Hành Thủy, tất nhiên là ông già đùa cợt, bị người phụ nữ trung niên kia giết chết.
Có người chạy tới hỏi Doãn Thiên Trùng, Doãn Thiên Trùng không nhịn được, trả lời:
- Nhất định là vị trưởng lão điên điên khùng khùng của mấy người đã chạy đi nơi khác rồi, có gì lạ đâu?
Người của phái Hành Thủy ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, trưởng lão rất thích chạy lung tung, vào những thời điểm quyết định, thường gặp rắc rối.
- Vẫn còn hai tòa động phủ, chúng ta hợp lực phá vỡ, nếu có bảo vật, chúng ta chia đều, được không?
Có người đề nghị, ký ức của họ dừng lại ở lúc bàn bạc việc phân chia các động phủ.
- Quên đi, đã mở một động phủ, trong đó không có bất cứ thứ gì. Tôi thấy hai động phủ còn lại cũng hoàn toàn trống rỗng, chúng ta không cần mất công.
Người của phái Thiên Đao nói:
- Chỗ này khiến chúng ta có một cảm giác không an toàn, lẽ ra chúng ta đã sớm tìm được cửa ra mới phải.
Một số người động lòng tham đối với bảo vật trong động phủ, một số người lại tán thành quan điểm của phái Thiên Đao, muốn ra ngoài sớm.
Bọn họ khác với Tần Mục, Tần Mục chỉ mới vào đây được khoảng ba bốn canh giờ, mà bọn họ đã ở trong này gần hai ngày rồi.
- Này, anh có biết lối ra ở đâu không?
Bạch Huyên lạnh lùng hỏi Tần Mục.
Tuy rất không vui, nhưng lúc này, việc cấp bách nhất là đưa những người này ra ngoài, do đó hắn nói vị trí mà người phụ nữ trung niên kia cho hắn biết.
- Hy vọng là anh không lừa gạt tôi!
Bạch Huyên cõng Ngân Hồ, dẫn theo người của Long Tổ, bắt đầu tìm kiếm vị trí mà Tần Mục nói.
- Tần Mục!
Vân Tịch Nhược và Đặng Nghiên Nhụy có thực lực yếu nhất, là hai người tỉnh lại sau cùng, đầu óc hai cô mờ mịt, dáng vẻ rất khó chịu.
- Tôi dẫn hai ngươi đi ra ngoài…
Tần Mục nói.
- Được, được!
Hai người đều gật đầu lia lịa, nơi này khiến hai cô có cảm giác bất an.
Những người kia vẫn muốn ở lại, Tần Mục cũng không xen vào, hắn dẫn hai cô gái tìm được cửa, liền rời khỏi di tích.
Hít vào một hơi không khí trong lành, hai cô gái như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
- Sao tôi có cảm giác như vừa chết hụt vậy?
- Được rồi, các cô tự quay về Dược Vương tông đi, tôi phải đi rồi.
Tần Mục nói, chuẩn bị rời đi.
- Đợi một chút.
- Còn chuyện gì nữa?
Vân Tịch Nhược nhìn Âm Quỳ hoa trong tay Tần Mục, yếu ớt nói:
- Cái này…
- Đừng có mơ, cái này không thể cho các cô được.
Tần Mục nói năng không chút lưu tình, lập tức bỏ đi.
Sau khi Tần Mục đi rồi, Đặng Nghiên Nhụy hỏi:
- Sư tỷ, về chuyện Âm Quỳ hoa, có nên nói với tông chủ hay không?
- Tuy Tần Mục có ơn đối với chúng ta, nhưng tông chủ đã tìm kiếm Âm Quỳ hoa đã hai mươi mấy năm, chúng ta vẫn phải nói với tông chủ một tiếng.
- Dạ, với cách đối nhân xử thế của tông chủ, hẳn là không đến mức sử dụng thủ đoạn đê tiện nào đó với hắn.
Trang 20# 3
Lúc này Lâm Chấn Đông đang đứng yên, vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra, thân thể hơi run rẩy.
Trước mặt y là một bà lão thân hình gầy nhỏ, tay cầm quải trượng, chiếc khăn trùm đầu bao quanh khuôn mặt nhăn nheo, đang tỏ ra rất giận dữ.
- Lâm Chấn Đông, xem ra ông thật sự có bản lĩnh, dám bằng mặt không bằng lòng đối với ta ư?
Lâm Chấn Đông lau mồ hôi lạnh, vui vẻ nói:
- Môn chủ, oan uổng quá, tôi nào dám như vậy chứ!
- Hừ, đã không dám, vậy tại sao việc cháu gái ông giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, ông không nói cho ta biết?
- Hả?
Vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Chấn Đông nghi hoặc hỏi:
- Dưỡng Sinh chú của Thi Vận đã giải trừ sao? Hồi nào vậy?
Bà lão khẽ nhíu mày:
- Ông thật sự không biết việc này?
- Môn chủ minh giám, Lâm gia ta trung thành và tận tâm với Phi Tuyết môn, tuyệt đối không hai lòng. Đừng nói một đứa con gái của tôi, cho dù có bảo Lâm gia chúng tôi xông pha khói lửa, cũng không chối từ. Về phần Dưỡng Sinh chú của Thi Vận bị giải trừ, tôi quả thật không hề hay biết.
Mặc dù Dưỡng Sinh chú của Lâm Thi Vận bị giải trừ một thời gian rồi, nhưng người của Lâm gia, kể cả Lâm Chấn Đông là cha cô ta, đều từ lâu không nói chuyện với chuyện với nhau, cũng không tiếp xúc, đương nhiên Lâm Chấn Đông không biết được.
- Vậy ông có biết, gần đây Yên Kinh có xuất hiện những nhân vật rất tài giỏi nào không? Có thể giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Việc này…
Lâm Chấn Đông suy nghĩ trong giây lát, rồi nói:
- Việc này cũng khó nói, gần đây Yên Kinh xuất hiện rất nhiều cao thủ, tuy nhiên những người này đều tới để chờ xem thứ hạng trong Long bảng, hẳn là không liên quan tới Thi Vận
Bà lão chợt nói:
- Suýt nữa ta quên mất, hai tháng nữa, danh sách Long bảng ba năm một lần sẽ được công bố, chỉ có điều, lần nào cũng đều là nhóm người đó được lọt vào danh sách, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Môn chủ đại nhân thần công cái thế, lần này tất nhiên có thể đạt được vị trí cao.
Lâm Chấn Đông vội tâng bốc.
Bà lão cười lạnh:
- Được rồi, ông cũng đừng nịnh nọt ta, trên Long bảng đều là là một đám quái vật, ta tự biết mình, không bị loại khỏi bảng là đã tốt lắm rồi.
Lâm Chấn Đông hơi xấu hổ cúi đầu, câu khen nịnh này không đúng lúc rồi.
- Con gái của ông đâu rồi? Gọi nó tới hỏi một chút. Ta thực hiện Dưỡng Sinh chú, chờ đợi mười năm, mắt thấy sắp thu được thành quả, tự dưng lại bị người phá hư! Không điều tra ra là ai làm, cuộc sống của ta sao có thể yên ổn được?
Lâm Chấn Đông hơi do dự.
- Sao vậy? Không muốn à?
- Đương nhiên là không phải, chỉ là Thi Vận đã có ý định tự tìm lấy cái chết, tính cách lại hết sức cương liệt. Nếu trực tiếp ép hỏi nó, tuyệt đối sẽ không hỏi được tin tức về người nọ, cho nên phải có biện pháp khác.
Bà lão lạnh lùng nói:
- Việc này ông không cần lo lắng, ta có thể trực tiếp lục soát ký ức của nó, nó không nói cũng không được. Tuy nhiên, làm như vậy có thể khiến tâm trí của nó bị thương tổn, làm không khéo, có thể khiến nó trở thành ngu ngốc.
- Chỉ cần có thể lấy được tin tức môn chú muốn, có mạo hiểm hơn nữa cũng đáng!
Dường như Lâm Chấn Đông không hề coi Lâm Thi Vận là con gái của mình.
- Ừ, vậy thì đi thôi.
- Được, tôi…
- Cha, con đã về rồi nè! Cha có ở bên trong không?
Khi Lâm Chấn Đông định đi gọi Lâm Thi Vận, ngoài cửa có tiếng người kêu lên.
- Là Ngạo nhi?
Giọng bào lão hơi dịu xuống:
- Bảo nó vào đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với nó.
Lâm Chấn Đông mở cửa thư phòng, Lâm Ngạo bước vào.
- Cha…Môn chủ?
Lâm Ngạo nhìn thấy bà lão, nhất thời cả kinh, vội vàng hành lễ với bà ta:
- Tham kiến môn chủ đại nhân!
- Không cần đa lễ!
Dường như bà lão rất coi trong Lâm Ngạo, liếc mắt quan sát y, rồi khen ngợi:
- Ừ, rất không tệ, Ngạo Long Quyết của cháu tiến triển rất nhanh, chắc hẳn sẽ nhanh chóng đột phá tầng thứ năm?
Lâm Ngạo biết ý bà lão, nói:
- Khi nào lấy được bí quyết tầng thứ năm Ngạo Long Quyết, thuộc hạ sẽ giao cho môn chủ đại nhân trước tiên.
Tuy mỗi người Long Tổ đều tu luyện Ngạo Long Quyết, nhưng thực lực tương ứng, mới có thể nhận được tâm pháp ở cấp độ tương ứng.
- Ừ, tên vô dụng Tần Trí Kiệt trông có vẻ như hai người để mắt tới Lạc Thiên công một chút. Ta không thể ra tay với người thế tục, chỉ có thể trông cậy vào hai người.
Nhắc tới Tần gia, Lâm Ngạo nhớ tới Tần Mục, vội nói bà lão:
- Môn chủ, tên mồ côi của Lạc Thiên Cung lại trở lại Yên Kinh rồi.
- Ô, vậy sao?
Bà lão Cũng không có vẻ kinh ngạc cho lắm, thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng không có gì quan trọng, có thể xử lý thì xử lý, mà không có cơ hội thì cũng không sao.
- Môn chủ đừng xem thường tên đó, hiện giờ hắn hoàn toàn khác hẳn ba năm trước đây!
Bà lão sửng sốt, hỏi:
- Ngay cả cháu cũng nghĩ cần phải coi trọng chuyện đó?
- Rất cần phải như vậy!
Lâm Ngạo khẳng định.
Bà lão im lặng một lát, lại hỏi:
- Hắn tu luyện cổ võ à?
Chỉ cần tu luyện cổ võ, Tần Mục lại có Lạc Thiên Cung đứng sau, dù bà ta có động thủ với Tần Mục, Long tổ cũng sẽ không can thiệp.
- Tạm thời thuộc hạ cũng chưa từng thấy hắn xuất thủ, tuy nhiên chắc chắn hắn đã tu luyện cổ võ, hơn nữa e rằng thực lực không kém.
- Vậy thì tốt rồi, tìm một cơ hội, ta ra tay diệt trừ hắn. Ta tin vào đánh giá của cháu, người mà cháu nghĩ cần phải đề phòng, đáng để ta ra tay!
- Có môn chủ ra tay, tuyệt đối sẽ không có sơ hở nào.
Lâm Ngạo biết thực lực của vị môn chủ này, bà là cao thủ được xếp hạng trên Long bảng, trên thế giới này, ngoại trừ một số ít người, còn có ai là đối thủ của bà ta?
- Được rồi, nếu muốn động thủ, thì phải làm cho gọn gàng, hai người đi gọi Lâm Thi Vận tới đây cho ta.
Lâm Ngạo hơi nghi hoặc, sau khi hỏi lại, y mới biết Dưỡng sinh chú trên người em gái y đã bị người ta phá, trong lòng y hết sức kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận