Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 555: Dự định của Diệp Khinh Tuyết!

Chớp mắt, Long Vô Minh và hai người kia đã giao thủ mấy trăm chiêu.
Ầm!
Cuối cùng, một chưởng chạm nhau, ba người đồng thời lui ra sau, sau khi lùi về sau vài chục bước, mới có thể ổn định thân mình.
-Hai người đều là đế cấp!
Sắc mặt Long Vô Minh lộ ra vẻ khó tin, vậy mà Tinh Nguyệt Tông lại có thể tùy ý cử ra hai cao thủ đế cấp!
Dung hòa với sức mạnh của Long Đế cần một khoảng thời gian, hiện giờ gã vẫn chưa hoàn toàn ngộ ra hết, cho nên hiện giờ gã chưa đạt tới Đế cấp siêu việt mà chỉ dừng lại ở Đế cấp đỉnh phong mà thôi.
Vốn dĩ là Đế cấp đỉnh phong thì cùng lúc chống lại hai người đế cấp cũng không có vấn đề gì, chỉ là thứ mà hai người này sử dụng là tuyệt đỉnh Mị Ảnh thần công, vô cùng khó chơi.
Một chốc một lát, e là không thể giết chết bọn họ.
-Sư phụ, hai người thế nào rồi?
Triệu Thiên Vũ dìu lão giả và bà lão, sự khiếp sợ của cô đã vượt qua cả Long Vô Minh.
Hai vị đế cấp, còn sử dụng Mị Ảnh thần công mà còn bị đẩy lui, người này thật sự là Long Vô Minh ư?!
-Hai ta không sao!
Hai người lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Long Vô Minh mang theo chút kinh ngạc:
-Sức mạnh của người này e là đã vượt qua cả Long Đế!
Long Vô Minh lạnh lùng mnois”
-Thật đáng tiếc phải thông báo với các người rằng, nếu như tôi thật sự vượt qua cha nuôi thì hiện giờ hai người các người đã là hai cái xác rồi.
-Long Vô Minh, e là ngài cũng không nhẹ nhàng như mình thể hiện ra đâu nhỉ? Nếu như thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!
Triệu Thiên Vũ lạnh giọng:
-Hôm nay chúng tôi phải mang Diệp Khinh Tuyết đi, ngài thấy sao?
-Được, tôi nể mặt cô, đưa Diệp Khinh Tuyết đi đi.
Long Vô Minh cũng không muốn dây dưa với Triệu Thiên Vũ thêm nữa.
Triệu Thiên Vũ nghe thế thở phào một hơi, nếu như có thể, cô cũng không muốn cùng chết với Long Vô Minh.
Cô quay đầu, nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết, mở miệng nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đi với tôi đi, tôi có thể bảo vệ cô an toàn.
Mấy người Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt tràn đầy địch ý, chắn trước người Diệp Khinh Tuyết, các cô biết Triệu Thiên Vũ này cũng chẳng phải dạng hiền lành hương thiện gì, mang Diệp Khinh Tuyết đi cũng chẳng biết có mục đích gì nữa.
Nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Diệp Khinh Tuyết lại gật đầu đồng ý:
-Được, tôi đi với mấy người!
-Khinh Tuyết, cô gái này cũng chẳng có thiện ý gì đâu, chị đừng đồng ý.
Tần Phỉ Phỉ vội vàng can ngăn.
Diệp Khinh Tuyết lại lắc đầu nói:
-Phỉ Phỉ, chẳng cần biết các cổ là ai, có ý đồ gì, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ chị an toàn, không phải sao?
Tần Phỉ Phỉ sững sờ, Triệu Thiên Vũ thà coi Long Vô Minh là kẻ địch cũng nhất quyết muốn mang cô đi, đương nhiên là rất coi trọng cô.
Cho dù sự coi trọng này xuất phát từ mục đích gì thì ít nhất cổ cũng sẽ bảo vệ Diệp Khinh Tuyết an toàn.
Còn nếu Diệp Khinh Tuyết ở đây, phải đối mặt với sự đuổi giết của Long Vô Minh, cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
-Chị Khinh Tuyết, chị…
Tần Phỉ Phỉ cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu.
-Diệp Khinh Tuyết, không ngờ cô là loại người này.
Ninh Vi Vi đột nhiên mắng to:
-Bây giờ cô có chỗ dựa rồi nên muốn vứt bỏ chúng tôi, vứt bỏ thầy để chạy trốn một mình sao?
Đới Đình Đình cũng mắng:
-Đúng vậy, nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ ở lại, ở cùng với thầy, cùng lắm thì chết thôi. Cô lại rời đi một mình như vậy, là loại người gì vậy hả?
Tả Tư Duyệt và Cung Dã Anh Tử và cả mấy người Thôi Bác, Ôn Ngọc cũng nhìn Diệp Khinh Tuyết với vẻ khác thường.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự sợ chết sao?
-Tất cả im miệng cho tôi!
Tần Mục bỗng nhiên quát to một tiếng:
-Mấy người bị ngốc hả? Bây giờ đi được một thì tốt một chứ sao!
-Thầy ơi, loại con gái này…
-Em còn nói!
-Hứ!
Ninh Vi Vi quay đầu đi, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ hành động của Diệp Khinh Tuyết.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Diệp Khinh Tuyết chẳng chút nao núng, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Mục.
-Nếu như tớ thật sự rời đi một mình, cậu sẽ hận tớ ư?
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Không đâu, tớ chỉ mong cậu có thể an toàn.
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười say mê lòng người, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
-Được rồi, Triệu Thiên Vũ, cô mang theo cổ, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Long Vô Minh đã hơi mất kiên nhẫn.
-Qua đây nào.
Triệu Thiên Vũ nói với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết quay đầu nhìn Triệu Thiên Vũ, hỏi:
-Tôi muốn biết, cho dù có chuyện gì, mấy người cũng sẽ không để tôi chết, đúng không?
Đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Vũ hơi nhíu lại, nhưng vẫn đáp với giọng khẳng định:
-Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, nếu như cô có gì ngoài ý muốn, thì toàn bộ ba người chúng tôi đều sẽ mất mạng.
—Tôi hiểu rồi!
Diệp Khinh Tuyết gật đầu.
Ngay vào lúc mấy người Ninh Vi Vi vô cùng phẫn nộ với một Diệp Khinh Tuyết “sợ chết”, thì sự cố xảy ra.
Chẳng biết Diệp Khinh Tuyết móc đâu ra một con dao găm, đặt lên cổ mình.
Ngay lập tức, sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.
-Khinh Tuyết, cậu muốn làm gì hả?
Triệu Thiên vũ và hai cao thủ đế cấp cũng bị dọa hết hồn, gấp gáp nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đừng làm bậy!
-Mấy người không được nhúc nhích, ai dám bước lên trước một bước, tôi sẽ lập tức tự sát!
Diệp Khinh Tuyết quát lên với mấy người Triệu Thiên Vũ, ánh mắt tràn ngập sự quyết tuyệt.
-Diệp Khinh Tuyết, có gì từ từ nói!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Vừa rồi cô còn đồng ý đi với chúng tôi, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
Cô không hiểu, hơn nữa cho dù cổ có đổi ý không chịu đi với cô thì cũng không cần phải tự sát mà?
-Tôi có thể đi với các người, nhưng mà…
Diệp Khinh Tuyết quay đầu lại nhìn Tần Mục, nói:
-Các người phải đảm bảo rằng bạn tôi cũng được an toàn!
-Khinh Tuyết, cậu…
Tần Mục là người phản ứng lại đầu tiên.
Lúc này chỉ có hai cao thủ đế cấp kia có thể giữ chân Long Vô Minh một lát, một khi hai người này rời đi, Long Vô Minh muốn giết bọn hắn thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Tuy rằng Diệp Khinh Tuyết không biết chuyện mẹ mình, nhưng cô nhìn ra được trong mắt ba người Triệu Thiên Vũ, bọn họ muốn bảo vệ tính mạng của cô, sẽ không để cô bị thương.
Cho nên cô căn bản không muốn rời đi một mình, mà là không tiếc dùng tính mạng ép buộc hai cao thủ đế cấp kia phải rat ay bảo vệ hắn.
Tần Mục nhất thời ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Diệp Khinh Tuyết.
-Chị Khinh Tuyết!
Tần Phỉ Phỉ khóc thành tiếng, không ngờ Diệp Khinh Tuyết lại có ý định này, thế mà vừa rồi cô còn cùng mấy người khác nghi ngờ chị ấy, trong lòng vô cùng tự trách.
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên chút xấu hổ.
Trong lòng hai cao thủ đế cấp cũng vô cùng lo lắng, nếu như Diệp Khinh Tuyết chết ở đây thì bọn họ không thể trở về phục mệnh, chắc chắn chỉ còn con đường chết.
Nhưng mà ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị ra chiêu Mị Ảnh Thần Công thì Diệp Khinh Tuyết lại phát hiện ra được, tay khẽ dùng lực, dao găm rạch rách da, máu tươi trào ra.
-Tôi đã nói rồi, không được nhúc nhích!
Ngữ khí của Diệp Khinh Tuyết vô cùng cứng rắn, khiến hai người bọn họ không dám có thêm động tác quá phận nào nữa, bọn họ không có can đảm tham gia canh bạc này.
-Được rồi được rồi, chúng tôi không nhúc nhích, cô buông dao ra đã.
Diệp Khinh Tuyết không buông dao găm ra mà lạnh lùng nói:
-Trừ phi các người đuổi Long Vô Minh đi, khiến gã không được ra tay với Tần Mục nữa.
-Điều này…
Hai người nhìn về phía Long Vô Minh với vẻ khó xử.
Long Vô Minh cười lạnh nói:
-Sống chết của cổ đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi đã nể mặt các người rồi, các người đừng tưởng là tôi sợ các người!
Triệu Thiên Vũ im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói với Long Vô Minh:
-Nếu như ngài muốn tìm người này báo thù thì hiện giờ không nên nóng vội.
-Có ý gì hả?
-Ngài còn chưa nhìn ra sao?
Triệu Thiên Vũ chỉ vào Tần Mục, nói:
-Tuy rằng không biết vì sao, có điều hiện giờ người này đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, trở thành một phế nhân!
Sắc mặt Long Vô Minh hiện rõ vẻ kinh ngạc, chuyển ánh mắt về phía Tần Mục.
Lúc trước gã cũng có chút thắc mắc, tuy rằng gã chẳng thèm để Tần Mục vào mắt, dựa vào tính cách của Tần Mục thì chắc hẳn liều muốn chết, không dễ gì chịu đựng sự khiêu khích của người khác.
Nhưng tại sao hắn lại để mấy người Cung Dã Anh Tử ra tay, còn mình thì trơ mắt đứng nhìn chứ?
-Ha ha… Không ngờ, mọi chuyện lại y như phim truyền hình vậy ha, mất đi sức mạnh?
Long Vô Minh rốt cục cũng tin lời Triệu Thiên Vũ.
-Thái Tử điện hạ, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Khinh Tuyết tự vẫn, cho nên không thể cự tuyệt yêu cầu của cô ấy. Nếu như ngài vẫn muốn ra tay thì ba người chúng tôi chỉ có thể liều chết một phen!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Nhưng thật ra nếu Thái tử muốn báo thù thì đợi sau khi chúng tôi đi, ngài có rất nhiều thời gian mà. Từ từ chơi đùa, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn việc trực tiếp giết chết, càng có thể thỏa mối hận hay sao?
Long Vô Minh nghe vậy, thoáng chốc do dự.
Triệu Thiên Vũ rất thông minh, cô biết rõ nhược điểm trong tính cách của Long Vô Minh, mỗi câu mỗi chữ đều có sức thuyết phục rất lớn với Long Vô Minh.
-Được rồi, hôm nay tôi lại nể mặt các người lần nữa.
Một lát sau, quả nhiên Long Vô Minh đã đồng ý, cười lạnh nói với Tần Mục:
-Tần Mục, kể từ giờ phút này, mày có ba ngày để trốn. Trong ba ngày này, tao sẽ không rat ay.
Đúng như lời Triệu Thiên Vũ nói, gã cảm thấy cứ thế mà giết chết Tần Mục quả thật chẳng thú vị tí nào.
Chẳng bằng cho Tần Mục một mốc thời gian nhất định, để hắn trốn chạy trong khủng hoảng và tuyệt vọng vô vàn rồi đuổi giết hắn, khiến hắn chân trời góc bể không chốn dung thân, địa ngục thấp lối cũng không thể vào!
Đây chẳng phải là cách tuyệt nhất để tra tấn người ta sao?
-Hưởng thụ cho tốt ba ngày cuối cùng này đi!
Long Vô Minh cười lớn rồi quay người mất dạng.
-Diệp Khinh Tuyết, thời gian ba ngày này là chúng tôi tặng cho các người, cô cũng đừng nói mà không giữ lời.
Triệu Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết.
-Tôi sẽ giữ đúng lời hứa.
Diệp Khinh Tuyết biết rõ mấy người Triệu Thiên Vũ có thể khiến Long Vô Minh nhượng bộ, thì cũng có thể giết chết tất cả những người có mặt ở đây.
Cô không thể đổi ý!
-Cho tôi vài phút, tôi có vài câu muốn nói với bọn họ.
Triệu Thiên Vũ biết Diệp Khinh Tuyết tính tạm biệt mọi người nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Diệp Khinh Tuyết buông dao găm, xoay người lại.
-Chị Khinh Tuyết, chị đừng đi, huhu
Tần Phỉ Phỉ đi qua, nhào vào lòng Diệp Khinh Tuyết.
-Phỉ Phỉ đừng khóc, chị không sao đâu.
Tả Tư Duyệt cũng tiến lên, cô vốn tính hỏi thăm vết thương của Diệp Khinh Tuyết, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Diệp Khinh Tuyết, cô quay đầu nhìn Tần Mục đang im lặng, trái tim khẽ run lên.
Giờ phút này, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
-Phỉ Phỉ, cho bọn họ chút thời gian đi em.
Tả Tư Duyệt kéo Tần Phỉ Phỉ trong ngực Diệp Khinh Tuyết ra, liếc mắt với cô.
Tần Phỉ Phỉ cũng không phải dạng phản ứng chậm, nhanh chóng ý thức được vấn đề.
Diệp Khinh Tuyết chỉ có mấy phút mà thôi, người chị ấy muốn nói chuyện nhất không phải cô, mà là…
-Khinh Tuyết!
Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết trước mặt, biết cô muốn nói gì đó với mình.
-Tần Mục, tớ không có nhiều thời gian lắm, cậu không cần nói, chỉ cần nghe tớ nói thôi, nhé?
Diệp Khinh Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mục.
Trong ấn tượng của Tần Mục, Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn là một cô gái rụt rè, hay xấu hổ, thậm chí có chút lạnh lùng, có một số lời nói, hành động, dựa vào tính cách của cô thì vô cùng khó nói ra hoặc làm được.
Nhưng mà hiện giờ, cô ấy lại nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh, chẳng giống cô lúc bình thường chút nào.
-Tần Mục, cậu biết không? Tuy rằng tụi mình học cùng lớp ba năm, nhưng tớ gần như chưa bao giờ chú ý tới cậu, thậm chí lúc đó còn có chút khinh thường cậu.
Diệp Khinh Tuyết như chìm vào hồi ức, thời gian quay về những năm tháng trước kia.
-Cho nên ngày đó, khi cậu bất ngờ tỏ tình với tớ, tớ chẳng chút do dự từ chối cậu, bởi vì tớ không thích cậu tí nào cả.
-Nhưng sau đó, tớ phát hiện cậu đã thay đổi hoàn toàn, tớ bắt đầu vô thức dõi theo cậu.
-Sau đó, khi cậu vô thức trở thành vệ sĩ của tớ, cùng tớ tới Yên Kinh đi học, chúng ta bắt đầu dần dần tiếp xúc nhiều hơn. Không biết từ khi nào, từng cử chỉ động tác của cậu, hoặc cho dù là một câu nói, một động tác rất nhỏ của cậu, đều khiến tớ khắc sâu trong tim.
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nở nụ cười, gương mặt bừng sáng, tựa như đóa tường vi nở rộ, rực rỡ chói mắt, khuynh nhân khuynh thành.
Hiện giờ cô chỉ muốn thổ lộ mọi lời nói vẫn luôn cất giấu sâu trong tim, không chút ngượng ngùng, chẳng có nhút nhát, cũng chẳng giữ lại chút gì.
-Viên Trú Nhan Đan đầu tiên cậu tặng tớ, tớ vẫn luôn giữ gìn, bởi vì tớ nghe cậu bảo đó là thành phẩm đầu tiên của cậu, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thật ra đó cũng là lần đầu tiên tớ nhận quà tặng của con trai đó, nên tớ không nỡ ăn nó chút nào.
-Sau đó, Tư Duyệt tới Yên Kinh, cậu ấy xinh đẹp như vậy, cậu vui vẻ như thế. Còn tớ…
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nhìn Tả Tư Duyệt một cái rồi vừa cười vừa nói:
-Thật ra tớ đã rất tức giận, rất mất mát. Cho nên đêm đó, tớ đã chạy tới phòng cậu, đòi cậu một viên Trú Nhan Đan. Tớ chưa từng chú tới ngoại hình của mình, nhưng tớ nhận ra, tớ rất để ý tới ánh mắt của cậu.
-Hôm sau, khi tớ nhìn thấy ánh mắt cậu hướng về tớ, cậu biết không? Tớ thật sự rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào!
-Có điều sau đó tớ lại phát hiện cậu càng ngày càng xuất sắc, những cô gái ở bên cậu cũng ngày càng nhiều. Tớ rất sợ, bởi vì những cô ấy đều rất giỏi giang, so với các cô ấy, ngoại hình của tớ chẳng có chút ưu thế nào, hơn nữa các cổ phần lớn đều là cổ võ giả, có thể cất bước cùng cậu! Có đôi khi, tớ cảm thấy chỉ có các cô ấy là người cùng thế giới với cậu, còn tớ mãi mãi chỉ là một gánh nặng!
Tần Mục kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ, nghe Diệp Khinh Tuyết bộc bạch từng chút chuyện khi xưa.
Hắn rất muốn nói, cậu không phải gánh nặng đâu, nhưng lại chẳng nói nên lời được, trong lòng rối như tơ vò.
-Khi cậu dạy Phỉ Phỉ Lạc Thiên công có hỏi tớ, có muốn tu luyện cổ võ hay không? Phản ứng đầu tiên của tớ lúc ấy là vô cùng vui vẻ, tớ rất muốn học, rất muốn trở thành người cùng một thế giới với cậu.
-Nhưng tớ lại sợ, trước kia tớ cũng chỉ biết học hành này nọ, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới cổ võ. Tớ sợ tớ ngu nốc, chẳng học được gì, nếu như mất mặt trước mặt cậu thì có phải cậu sẽ coi thường tớ không? Cho nên, cuối cùng tớ vẫn từ chối.
-Nhưng nguyên nhân thứ hai khiến tớ từ chối là gì, cậu biết không?
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục, tự hỏi tự đáp:
-Tớ cảm thấy mình bắt đầu không xứng với cậu, nhưng tớ không thể để cậu rời xa tớ, tớ không học cổ võ, là bởi muốn cậu bảo vệ tớ mãi thôi. Cho dù mặt dày không biết xấu hổ cũng được, tớ cũng muốn ỷ lại cậu, muốn được ở bên cậu.
-Mãi tới không lâu trước đây, cậu tới Đông Doanh, Long Vô Minh đuổi bắt tụi tớ, tớ mới nhận ra mình đã sai rồi. Tớ không nên cố tình gây sự như vậy, để cậu phải lo lắng. Mỗi lần tớ đều kéo mọi người lùi lại theo tớ, tớ chjir có thể nhìn người khác gắng sức liều mạng để bảo vệ tớ, để tớ trốn chạy, cho nên cuối cùng tớ vẫn bước lên con đường cổ võ.
-Hiện giờ, tuy rằng cậu đã mất đi sức mạnh, nhưng tớ xin cậu, đừng nản lòng thoái chí, tớ vẫn muốn nhìn thấy Tần Mục mà tớ quen. Nếu quả thật không được nữa thì tớ sẽ cố gắng tu luyện, tớ cũng có thể bảo vệ cậu mà!
-Khinh Tuyết, câu…
Tần Mục cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, khó chịu muốn chết luôn.
-Thật ra nói nhiều như vậy, đều là trút bầu tâm sự nói. Mà câu tớ muốn nói nhất, chỉ có một!
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục với ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm, cô đột nhiên đi tới trước vài bước, giơ tay ôm lấy Tần Mục, áp tai lên lồng ngực của hắn, dịu dàng nói.
-Tần Mục, tớ thích cậu!
Diệp Khinh Tuyết thổ lộ vô cùng dịu dàng si tình, tựa như một con dấu khắc thật sâu vào trong lòng Tần Mục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, cô gái như Diệp Khinh Tuyết sẽ mở miệng trước, tỏ tình với hắn.
Tần Mục của trước kia, đối đãi với những cô gái bên cạnh mình phần nhiều đều là trêu chọc, đùa giỡn các cô, có lẽ sẽ coi các cổ là bạn bè, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới mối quan hệ nam nữ nào.
Trên thực tế, hắn tới từ thời kì Tận thế, cho nên đối với chuyện tình yêu nam nữ, hắn càng cảm thấy ***
Có điều giờ khắc này, hắn cảm nhận được tình yêu say đắm vô vàn của Diệp Khinh Tuyết, loại tình yêu say đắm này và *** không hề giống nhau, rất đơn thuần, lại khiến người ta cảm động không thôi.
Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, bảo cô mãi mãi đừng rời xa.
Nhưng mà Diệp Khinh Tuyết lại giãy ra.
-Tần Mục, cậu có cảm thấy tớ rất hư vinh, rất nông cạn không?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
-Làm gì có chuyện đó?
-Tớ đã từng nói, trước kia chúng ta học cùng nhau ba năm, cậu chẳng chút nổi bật, nên tớ khinh thường cậu. Nhưng sau khi cậu trở nên lợi hại, trở nên xuất sắc, tớ lại thích cậu. Có đôi lúc tớ cảm thấy mình rất hư vinh, rất nông cạn.
Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hiện lên vẻ đau khổ và hối tiếc, có điều rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nói:
-Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật, trái tim tớ chính là như vậy. Nếu như cậu vẫn là cậu của trước kia, tớ tuyệt đối sẽ không rung động vớ cậu, có lẽ tớ chỉ yêu kẻ mạnh thôi ha? Một đứa con gái như tớ, có phải khiến cậu phản cảm lắm không?
-Không đâu, như vậy sẽ chỉ khiến tớ càng muốn trân trọng cậu, muốn bảo vệ cậu thật tốt!
-Vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết nở nụ cười, cười đến giòn giã, vô cùng vui vẻ:
-Có thể nghe thấy những lời này của cậu, tớ hài lòng rồi. Thời gian cũng sắp hết rồi, có lẽ tớ cũng nên…
-Khinh Tuyết, tớ…
Diệp Khinh Tuyết ngắn lời Tần Mục:
-Đừng nói mấy lời như cậu đừng rời đi này nọ, dù gì tớ cũng đã đồng ý với bọn họ rồi, đúng không nào? Nếu như sau này cậu có thể lấy lại sức mạnh, tớ rất vui lòng được cậu đoạt về!
Tần Mục trở nên im lặng, giờ phút này, trong lòng hắn cực kỳ cực kỳ không muốn cô đi.
-Tần Mục, cậu là thủ lĩnh của tất cả mọi người, không được hành động theo cảm tính, hứa với tớ đi!
Tần Mục nghe vậy ngẩng đầu lên, kéo Diệp Khinh Tuyết, nói:
-Tớ hiểu rồi, đợi tớ, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, nhất định!
-Tớ tin cậu, tớ cũng rất mong chờ ngày đó!
Diệp Khinh Tuyết trịnh trọng gật đầu rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, xin lỗi em, chắc là không còn thời gian nói gì với em nữa rồi.
-Chị Khinh Tuyết!
-Phỉ Phỉ, hi vọng em có thể trưởng thành hơn một chút, cùng rời khỏi đây với anh trai em đi, mọi người nhất định phải bình an vô sự.
Giờ phút này Tần Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, không hề gào khóc thảm thiết, nói với Tần Mục:
-Anh, chúng ta đi nào!
Tần Mục quay đầu lại, nhìn Triệu Thiên Vũ, nói:
-Phiền cô giúp tôi chăm sóc Khinh Tuyết, cảm ơn!
Hắn biết mấy người Triệu Thiên Vũ sẽ không khiến Diệp Khinh Tuyết bị thương, có điều chỉ cần Diệp Khinh Tuyết không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an.
Hắn ghét nhất là cảm giác bất an.
-Đi thôi, mấy người phải lập tức xuất cảnh!
Tần Mục muốn đưa mấy người Tần Phỉ Phỉ ra khỏi phạm vi Hoa Hạ, rồi mới có thể yên tâm tới nơi kia được.
-Xin lỗi!
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nói lời xin lỗi với Diệp Khinh Tuyết rồi lên xe rời đi.
-Chúng ta cũng đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết xoay người nói với ba người Triệu Thiên Vũ.
Hiện giờ trong lòng cô, có chút cảm kích với Triệu Thiên Vũ.
Nếu như không có cổ, thì có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội nói ra những lời trong lòng ha?
Cô sẽ không đau lòng, chỉ là tạm thời rời đi thôi mà!
Bởi vì cô biết, trong tương lai gần, sẽ có một người, dùng tư thái vượt lên tất thảy, tới đón cô về.
Trên xe, ai nấy đều im lặng hồi lâu.
Tần Phỉ Phỉ rất lo lắng cho Tần Mục, an ủi hắn:
-Anh ơi, anh đừng lo cho chị Khinh Tuyết, chỉ sẽ không sao đâu!
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Anh biết cô ấy sẽ không sao, anh càng lo cho mấy đứa hơn.
-Chúng ta có gì phải lo lắng sao?
Tần Phỉ Phỉ hỏi với vẻ khó hiểu:
-Chẳng phải Long Vô Minh đã nói trong vòng ba ngày sẽ không rat ay sao? Chúng ta muốn xuất cảnh thì chỉ cần một ngày là được mà.
-Em cho rằng gã ta đần độn thế hả? Gã nói gã không tự mình ra tay chứ có nói sẽ không sai kẻ khác ra tay đâu!
Ai nấy trong xe nghe xong mặt mũi đều biến sắc.
Bọn họ quả thật cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên Long Vô Minh này có phải bị ngu thật không, còn cho bọn họ thời gian ba ngày lận?
Hiện giờ Tần Mục nhắc nhở như này, bọn họ mới ngộ ra.
-Long Vô Minh có thể điều động người Long Tổ bất cứ lúc nào, sở dĩ gã cho chúng ta thời gian ba ngày, có nghĩa là trong ba ngày này, gã tuyệt đối không để chúng ta ra khỏi Hoa Hạ.
Tần Mục bình tĩnh nói:
-Hiện giờ gã không lập tức giết chết chúng ta là vì muốn đùa giỡn chúng ta đến chết!
-Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được!
Quả nhiên, khi bọn họ bỏ ra mười mấy tiếng đồng hồ để chạy tới thành phố biên giới của Hoa Hạ thì phát hiện nơi này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cũng cói người của Long Tổ và Thần Ưng Tổ đi tuần.
Long Vô Minh muốn khống chế Long Tổ thì chẳng tốn chút thời gian nào.
Mà trong địa phận Hoa Hạ, cho dù là ở nơi nào cũng có người của Long Tổ, Thần Ưng Tổ, vấn đề chỉ là số lượng nhiều ít mà thôi.
Có điều rất rõ ràng là thành phố biên giới có nhiều cao thủ hơn so với những nơi khác.
Trong số mấy người Tần Mục, thực lực của Cung Dã Anh Tử đã được coi là rất cao, đáng tiếng cô đã bị thương, thực lực bị ảnh hưởng.
Tinh anh của Long Tổ đa số đều cùng le vồ với Lâm Ngạo, thậm chí còn có rất nhiều người trâu bò hơn cả Lâm Ngạo.
Sauk hi chiến một trận với Lâm Ngạo, sức mạnh của Tả Tư Duyệt đã tiến bộ rõ rệt, nhưng cũng chỉ là đột phá tầng năm Ngạo Long quyết mà thôi, cô và Tần Phỉ Phỉ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản ba, bốn tinh anh của Long Tổ.
Ôn Lan Anh và anh chàng mặt lạnh Lý Ngữ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản bốn, năm tinh anh Long Tổ.
Nếu tính như vậy thì việc muốn đột phá tuyến phòng thủ này quả thật vô cùng khó khăn.
-Làm sao đây? Long Vô Minh nhất định sẽ điều cao thủ từ Yên Kinh tới, hiện giờ không phá vòng vây thì e là tuyến phòng thủ sẽ càng đáng sợ hơn thôi.
-Có lẽ Long Vô Minh đã đoán được chúng ta định xuất cảnh từ vùng này cho nên mới tập trung lực lượng ở đây, có lẽ chúng ta nên sang thành phố khác xem sao.
Thành thị vùng biên giới ở nơi này không chỉ có một, rất nhiều thành phố giáp với nước láng giềng vô cùng hỗn loạn, nếu không vượt biên ở đây được thì chỉ có thể thử nơi khác thôi.
Vì vậy, mấy người dọc theo đường biên giới hồi lâu, liên tiếp đi qua mấy thành phố lận.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một thành phố tương đối dễ đột phá phòng thủ.
Dân số của thành phố này rất loạn, không dễ dàng quản lý nên ở nơi này không có nhiều người của Long Tổ lắm.
-Hê, mấy người bạn Đông Phương này ơi, mấy người tính đi đâu vậy?
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị phá vòng vây thì một âm thanh nghe quái quái vang lên.
Rồi bỗng nhiên có hơn chục người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, xung quanh cơ thể mấy người này đều có năng lượng thần bí gì đó, còn mạnh mẽ hơn cả tinh anh của Long Tổ.
-Dị năng giả!
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều dị năng giả cùng xuất hiện như vậy đó.
-Chỉ e là người của Liêu Nha thôi!
Tần Mục thầm thở dài, không ngờ Long Vô Minh cấu kết với cả thế lực ngoài nước.
Vậy lúc ban đầu khi bao vây tấn công Long Đế, có phải gã cũng tham gia không nhỉ?
-Những kẻ này rất mạnh, có điều hiện giờ chỉ có liều mạng đánh một phen thôi!
Ôn Lan Anh nhắc nhở mọi người.
-Mấy người bạn Đông Phương à, đừng có xông bừa đấy nhé, cẩn thận bị oánh.
Mấy người Liêu Nha đều ra vẻ trêu chọc, tựa như vô cùng coi thường bọn họ.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ bén nhọn xé gió truyền tới.
Mười mấy người Liêu Nha hiện giờ đã có bốn người nổ tung cả óc, trở thành một đám máu thịt.
Súng bắn tỉa, núp trong chỗ tối kia, có người dùng súng bắn tỉa tập kích bọn chúng?
Mấy người này đều là những cao thủ lợi hại nhất Liêu Nha, súng bắn tỉa bình thường tuyệt đối không thể gây hại cho bọn chúng!
Mà hiện giờ bốn tên đồng bọn bị bắn tung cả óc, bọn họ lại không thể tìm ra phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn náu.
-Thư Thần!
Đúng lúc này có người mắng ầm lên:
-Tên này điên rồi hả? Dám ra tay với chúng ta?
Thư Thần Lang Thiên tuy rằng chỉ đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng ngầm, nhưng mà Liêu Nha, Long Tổ và Huyết Mộng Thiên Đường đều là tổ chức nổi tiếng, người này bắn lén bọn chúng, không sợ bị Liêu Nha hạ lệnh đuổi giết sao?
Đoàng!
Vào lúc bọn chúng tức điên người, Lang Thiên trong chỗ tối lại rat ay lần nữa.
Bởi vì đã cảnh giác hơn nên lần này không có ai bị nổ bung đầu, cơ mà lỗ tai của một người bị bắt nát luôn, viên đạn sượt qua đầu gã.
Chỉ cần nghiêng đầu xíu nữa thôi thì gã nát óc luôn rồi.
-Đáng chết!
Mấy người Liêu Nha kia bắt đầu sợ hãi, không ai biết ngay phút sau mình có biến thành bia ngắm bắn của Lang Thiên không nữa!
-Cơ hội tốt, trực tiếp xông qua nào!
Tuy Ôn Lan Anh không biết tại sao Thư Thần Lang Thiên này lại giúp đỡ bọn họ, nhưng thời cơ đã tới thì phải tận dụng.
Mấy người Cung Dã Anh Tử và Tả Tư Duyệt cùng ra tay, xông về phía đám người Liêu Nha.
Mấy người Liêu Nha hoàn toàn cảnh giác với Lang Thiên đang trong tối nên cuống hết cả tay chân, năng lực cũng giảm sút.
Rõ ràng sức mạnh của bọn chúng mạnh hơn đám người Tả Tư Duyệt, nhưng lại liên tiếp bị đánh bại.
Đoàng!
Nòng súng lên tiếng, người đang đánh nhau với Cung Dã Anh Tử bị bắt chết.
-Đệch mợ, rút lui đi!
Có người hô lớn một tiếng, bảy tám người Liêu Nha còn sống đều co cẳng chạy trốn, không đánh tiếp nổi nữa.
Người Liêu Nha chạy trốn, mấy người Tần Mục không đuổi theo, chỉ mau chóng muốn xuất cảnh.
Có điều hơn mười phút sau, mấy người Liêu Nha vừa chạy trốn kia lại hùng hổ chạy về.
Đương nhiên, lần này không chỉ có bọn chúng quay lại.
Xoạt xoạt xoạt!
Ít nhất phải có gần trăm cao thủ tuyệt đỉnh bay tới, bao vây đám người Tần Mục lại.
Trong những người này, trừ người Liêu Nha ra thì đa số là người phương Tây.
Có kẻ đôi mắt nhuốm màu đỏ rực của máu, trên người tản ra hơi thở ác độc.
Có người đeo giá chữ thập bằng thủy tinh trên cổ, trong tay cầm giáo dài và kiếm kị sĩ Thánh khiết.
-Xem ra chúng ta được hưởng thụ sự đãi ngộ hệt như Long Đế rồi!
-Là Huyết Tộc và người của Giáo Đình, hiện giờ hai thế lực này lại liên thủ nữa hả?
-Cái tên Long Vô Minh này sao có thể liên quan tới nhiều thế lực thế không biết?
Đối diện với sự bao vây của mấy thế lực này, mấy người bọn Tần Mục này không thể không nghi ngờ, chuyện Long Đế bị tập kích, chắc chắn Long Vô Minh không thoát khỏi liên quan.
-Giết bọn nó!
Bởi vì thuộc những thế lực khác nhau, cũng không có người đứng đầu, nên đâm ra chẳng ai phí công nói nhảm, người của Huyết Tộc và Giáo Đình cùng lúc ra tay, chỉ muốn đẩy mấy người Tần Mục vào chỗ chết
Tuy rằng lực lượng quá cách biệt, nhưng mấy người Tần Mục chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sống mái một phen.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, rõ ràng Thư Thần cũng chưa rời đi, vẫn luôn bảo vệ cho bọn họ.
-Tuy chẳng biết Lang Thiên này bị làm sao, cơ mà em thích ảnh quá đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận