Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1601: Thuấn sát Tổ Thần

Khi Vận Mệnh Tổ Thần rời đi, mặc dù đám người Diệp Khinh Tuyết không tình nguyện nhưng cũng phải đi theo. Một tòa thành to như vậy chỉ còn lại Tần Phỉ Phỉ, Trần Nguyên, Tống Thi Thi, Trần Thiến, Ngụy Hàm Chi.
- Anh, anh nên xuất quan sớm một chút.
Tần Phỉ Phỉ chỉ có thể chờ đợi. Cô tin, sau khi Tần Mục xuất quan, tất có thể cứu được tất cả mọi người.
Thoáng cái lại hai ngày trôi qua. Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, một khí tức áp lực giáng xuống, khiến cả toàn thành phải đung đưa.
- Tổ Thần.
Tần Phỉ Phỉ biến sắc.
Mấy ngày qua, các cô tiếp xúc với Tổ Thần rất nhiều. Cho nên, Tần Phỉ Phỉ không thể nào không nhận ra khí tức này.
Chỉ là tất cả Tổ Thần trong thiên địa đều bị Vận Mệnh Tổ Thần mang đi, vì sao vẫn còn con cá lọt lưới? Người đó đến chỗ này có mục đích gì?
- Mấy vị tiểu mỹ nhân có phải là quá tịch mịch rồi không? Không cần sợ, bản Tổ Thần đến bồi các người.
Dứt lời, một thân ảnh khôi ngô đáp xuống, hai tay giang ra, chẳng khác nào quân lâm thiên hạ, giẫm nát hết thảy dưới chân.
Tần Phỉ Phỉ nhìn thấy người này, thần sắc biến đổi. Bởi vì cô có ấn tượng với ông ta.
Lúc đó, khi Hủy Diệt Chi Chủ đến, Hỗn Độn Tổ Thần dẫn đầu hơn mười Tổ Thần vây công. Tổ Thần đầu tiên bị loại ra khỏi cuộc chiến chính là người này.
Người này bị Hủy Diệt Chi Chủ đánh bay, bay thẳng về phía bọn họ. Kết quả bị Tần Mục đánh một cái bay sang hướng khác.
Nếu cô nhớ không lầm, danh hào của người này là Cửu Húc Tổ Thần.
- Tiền bối, không phải người đã đi với Vận Mệnh Tổ Thần rồi sao? Vì sao lại quay lại?
Tần Phỉ Phỉ không dám lỗ mãng, chỉ có thể thăm dò một câu.
Trên thực tế, cô đã đoán được tám chín phần ý đồ của Cửu Húc Tổ Thần.
- A, đừng giả bộ ngu ngốc. Ngươi biết ta đến đây là để làm gì mà.
Thần sắc Cửu Húc Tổ lãnh ngạo, lộ ra sự khinh thường nồng đậm:
- Các người thực cho rằng ta sẽ để cho tiểu tử kia bế quan dễ dàng sao?
- Đáng giận, là Vận Mệnh Tổ Thần phái ông đến sao?
Tần Phỉ Phỉ nắm chặc nắm đấm.
- Ngươi nghĩ sao?
- Các người thật vô sỉ, lừa những người kia đi, sau đó lén lút hạ độc thủ.
- Chỉ trách các người quá ngây thơ. Không nói Vận Mệnh Tổ Thần, ta cũng không thể lưu lại mấy mối họa các người được.
Cửu Húc Tổ Thần nói xong, sắc mặt châm chọc lại càng đậm.
Sau đó chậm rãi vung tay lên, chi uy Tổ Thần, chấn nhiếp Thiên Địa.
- Rốt cuộc là ai ngây thơ còn chưa kết luận được.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến cho Cửu Húc Tổ Thần và đám người Tần Phỉ Phỉ khẽ giật mình.
- Anh, anh xuất quan rồi sao?
Tần Mục và Nghê Thường chậm rãi bước ra, ném một ánh mắt trấn an về phía Tần Phỉ Phỉ.
- Huhu, anh, chị Khinh Tuyết…
- Đừng sợ, anh biết rồi.
- Chúng ta có cần đuổi theo không?
Tần Phỉ Phỉ mặc kệ Tần Mục có mất đi sức mạnh Tổ Long hay không. Cô biết, bất luận thời điểm nào, Tần Mục cũng đều vô địch.
Tần Mục cười nhạt:
- Không cần. Lát nữa anh sẽ dẫn mọi người đi một nơi, rồi cứ chờ ở đó là được.
- Haha, ngu xuẩn. Các người xem ta không tồn tại sao?
Cửu Húc Tổ Thần cười to, sau đó quay sang Tần Mục nói:
- Ngươi xuất quan cũng tốt. Ta sẽ đánh chết toàn bộ đám đàn bà của ngươi trước mặt ngươi, cho ngươi nếm thử sự thống khổ khi mất đi người mình yêu.
- Chỉ dựa vào ngươi?
- Hừ, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là ngươi lúc trước sao?
Cửu Húc Tổ Thần châm chọc:
- Đừng nói bây giờ ngươi đã mất đi chi lực Tổ Long, cho dù có, cũng chẳng phải là đối thủ của ta.
Ở bên trong Tạo Hóa Thần Quang, Cửu Húc Tổ Thần không chỉ khôi phục được thương thế mà còn nâng cao một bước, đạt đến Tổ Thần đỉnh phong.
Cơ thể Tần Mục chỉ là người phàm, không phải người của Long tộc, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Tổ Long. Cho nên ông ta kết luận, cho dù Tần Mục có chi lực của Tổ Long cũng chẳng phải là đối thủ của mình.
- Xem ra ngươi không biết viết chữ Chết như thế nào. Vậy thì để ta dạy cho ngươi.
Tần Mục nói xong, liền bước về phía Cửu Húc Tổ Thần.
Bước chân của hắn rất nhẹ, nhàn nhã vô cùng.
Gương mặt Cửu Húc Tổ Thần ngưng lại:
- Khốn kiếp, một tay ta cũng có thể bóp chết ngươi.
Một chưởng nhấc lên, uy thế thiên địa tuyệt luân hình thành một tấm lưới rậm rạp bao phủ Tần Mục.
- Đường đường là Tổ Thần, sao cứ phải sân si gây khó dễ vậy nhỉ?
Tần Mục thở dài, lắc đầu nói.
Thoáng chốc, thân ảnh Tần Mục biến mất, chẳng khác nào một đạo kim quang. Khi xuất hiện, Tần Mục đã đến phía sau Cửu Húc Tổ Thần.
Phụt phụt.
Không hề có dấu hiệu, cơ thể Cửu Húc Tổ Thần bắn ra một cột máu.
Cột thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Rất nhanh, Cửu Húc Tổ Thần biến thành một cái vòi nước, vô số cột máu phun ra từ cơ thể, sau đó khô quắt lại.
Cột máu ngưng kết trên không trung, dần dần tạo thành một chữ “Chết” cực lớn.
- Chữ “Chết” viết như vậy đấy. Chúc mừng ngươi. Ngươi đã dùng tính mạng để học được chữ này.
Tần Mục nói xong, chậm rãi bước trở về.
Cửu Húc Tổ Thần đã chết, do đó chẳng phát ra được chút thanh âm nào.
Từ đầu đến cuối, Tần Mục dường như chưa xuất thủ qua.
Cho dù là đám người Tần Phỉ Phỉ, cũng nhịn không được mà ngây người thật lâu.
Dù sao cũng là Tổ Thần đỉnh phong, tại sao lại chết nhanh như vậy?
- Anh, thực lực của anh tăng lên rồi sao?
- Anh nói rồi, chi lực Tổ Long và Hỗn Độn chẳng khác nào là trở ngại của anh. Bởi vì đây là thứ không phải thuộc về anh.
- Tốt quá, vậy chúng ta lập tức đi đánh đám người Vận Mệnh kia đi.
Tần Phỉ Phỉ hưng phấn nói, nhưng nghĩ đến Tần Mục nói muốn đến một nơi, không khỏi hỏi:
- Anh, bây giờ chúng ta đi đâu? Đám người chị Khinh Tuyết có đi không?
- Ừm, Vận Mệnh Tổ Thần sẽ mang bọn họ đến đó. Đến lúc đó sẽ là sân nhà của chúng ta.
- Vâng.
Tần Phỉ Phỉ nói xong, lại nhìn Nghê Thường Tổ Thần:
- Anh, chị Vũ Mai không phải đi cùng mọi người sao? Chị ấy đâu rồi?
- Cô ấy? Ở chỗ này của anh.
Tần Mục sờ lên ngực, nói.
…………..
Trong hư không hỗn loạn, Vận Mệnh Tổ Thần mang theo đội ngũ ngược dòng bay thẳng đến cửu thiên.
Trên đường đi, tuy gặp không ít trở ngại, nhưng đối với đội ngũ này mà nói, căn bản chẳng tính là gì.
Tuy đám người Diệp Khinh Tuyết bị ép đi theo, nhưng cô và những người khác đã hợp thành một tiểu liên minh, tự thành một đường, trên đường đi không có bất kỳ trao đổi nào với đám người Vận Mệnh Tổ Thần.
Đương nhiên, Nhân Hoàng, Quỷ Vương, Yến Vương đều ngoại lệ. Đám người Diệp Khinh Tuyết đối với ba người này ngược lại không có bao nhiêu địch ý.
- Đây là Yêu Thần sao?
Nhân Hoàng và Yến Vương chẳng biết từ lúc nào bước đến bên cạnh Dịch Trúc Tuyết, ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt con độc giác thú.
Độc giác thú vốn sợ người lạ, nhưng lại rất ôn hòa với Nhân Hoàng, hưởng thụ sự vuốt ve của ông.
- Đây chính là Yêu Thần sinh ra từ vạn thú, Vạn Thú Chi Tôn.
Yến Vương gật đầu nói.
Lúc này, Dịch Trúc Tuyết cũng không quan tâm đến Yêu Thần, chỉ hỏi:
- Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy? Không phải chiến tranh sao?
- Trước trận chiến cuối cùng, chúng ta phải đến một chỗ.
- Là chỗ nào?
- Hỗn Độn Thiên Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận