Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 902: Hai lần đều nằm không cũng trúng đạn!

-Chỉ e là phải cần thời gian.
Tuy rằng Âu Dương Điệp tuy kiêu ngạo, nhưng thực sự có hiểu biết, không tự cao một cách mù quáng.
-Xem xong kịch vui rồi, chúng ta đi thôi.
Tần Mục cảm thấy ở đây cũng chẳng có gì vui.
-Đại ca, em mời anh tới Thiên Hương lâu ăn cơm ha.
Âu Dương Nguyên nói.
-Hiện giờ còn chưa tới giờ cơm, với lại hiện giờ tôi chưa đói.
Âu Dương Điệp cười nhạt nói:
-Không phải cứ đói mới cần ăn, khó có được may mắn kết giao với Tần công tử, không biết công tử có chịu nể mặt không?
-Được rồi.
Tần Mục tỏ vẻ không sao hết.
Thiên Hương lâu là tửu lâu lớn nhất thành Vấn Tiên, người tới nơi này không phú thì quý, hưởng thụ đãi ngộ như đế vương, người bình thường không có cơ hội bước vào.
Có điều thứ thương hội Phượng Dung nhiều nhất là tiền.
Thực lực của thương hội Phượng Dung không bằng Vấn Tiên Tông, nhưng về Tài Lực thì mười Vấn Tiên Tông cũng không bằng một thương hội Phượng Dương.
Nhã phòng trong Thiên Hương lâu.
Ba người Tần Mục và chị em Âu Dương bày đầy một bàn tiệc rượu, vô cùng phong phú, có điều ba người đều không sao ăn được.
-Tần công tử, trước kia chưa từng gặp công tử. Công tử không phải người của thành Vấn Thiên nhỉ? Không biết sư phụ công tử là người nơi nào?
Tần Mục biết đến ăn bữa cơm này thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề.
Có điều ấn tượng của hắn với chị em nhà Âu Dương không tồi, không thì còn lâu mới tới.
-Tôi chỉ là một tán tu, lang thang khắp nơi mà thôi.
-Tán tu?
Âu Dương Điệp làm sao có thể tin tưởng câu này chứ, tán tu có thể tu tới level như Tần Mặc là chuyện không tưởng!
Tần Mục nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
-Tán tu có rất nhiều loại, cấp bậc cũng không giống nhau.
-Tán tu còn có cả cấp bậc sao?
Chị em nhà Âu Dương đầy bụng nghi ngờ.
-Tán tu mà hai người biết chỉ là tán tu của thành Vấn Tiên, hơn một chút thì là tán tu của đại lục Phượng Dương. Hoàn cảnh xuất thân khác nhau cũng có thể quyết định thành tựu của một người.
Thật ra rất đơn giản thôi, giống như ở trên địa cầu thì không thể tu luyện, một mống tu chân giả cũng chả có.
Thiên Châu có Tu chân giả, nhưng người ở kỳ Nguyên Anh là giỏi giang nhất.
Tới Côn Luân, kỳ Nguyên Anh chả là gì, cảnh giới Pha Hư mới là cường giả y hệt như truyền thuyết.
Nhưng tới trong Tinh Không, chỗ nào cũng có cường giả cảnh giới Tinh Thần.
Âu Dương Nguyên chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Âu Dương Điệp như có điều suy nghĩ, nhanh chóng ngạc nhiên hỏi:
-Chẳng lẽ Tần công tử tới từ thượng giới?
-Thượng giới?
Trong lòng Tần Mục khẽ động, vô thức hỏi:
-Thượng giới gì cơ?
Thấy Tần Mục phủ nhần, Âu Dương Điệp càng nghi ngờ hơn, trong lời Tần Mục thì cô hiểu ý hắn nói mình đến từ thế giới khác, chứ không phải là người của đại lục Phượng Dương.
Mà nơi cô biết ngoài đại lục Phượng Dương thì cũng chỉ có Thượng giới thôi.
Thượng giới, ý trên mặt chữ, chính là thế giới cao hơn đại lục Phượng Dương.
-Thượng giới…
Âu Dương Điệp đang tính giải thích cho Tần Mục thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên ngoài cửa.
-Ngoài cửa là con chó nào đang sủa đấy, ồn chết mất!
Âu Dương Nguyên gào lên, hình như trời sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ thích đắc tội với người ta,
Ầm!
Cửa phòng bị người ta đạp văng ra, mấy người Lý Văn, Thạch Bạch vọt vào.
-Đứa khốn nạn nào … Lại là mấy người, đáng giận!
-Ồ, Lý sư huynh, sao lại là mấy người các huynh, xin lỗi nhá. Có điều các anh sao vậy, tôi khó khăn lắm mới mở miệng mắng người, hôm nay chỉ mắng có hai lần, mà hai lần đều là các anh nằm không cũng trúng đạn.
Mấy người Lý Văn vô cùng tức giận, lời này của Âu Dương Nguyên sao cứ như kiểu bọn chúng mới là người sai ấy nhỉ?
Lại nói Âu Dương Nguyên là loại người gì, ai ai cũng biết cả, mắng người còn ít sao?
Trang 51#10
-Tôi đã nói rồi mà, không phải tôi gây sự mà vì các anh quá ồn luôn. Không thấy chúng tôi đang chiêu đãi khách quý à, các anh ồn ào như vậy, quấy rầy nhã hứng của tụi tôi.
Lý Văn khinh thường, cười lạnh nói:
-Tên ma ốm liên miên này mà cũng được coi là khách quý à?
-Lý sư huynh, coi chừng họa từ miệng mà ra đó nha.
-Hừ, cậu nói chúng tôi làm ồn đến các cậu, tôi nói các cậu làm ồn đến chúng tôi thì có. Người chúng tôi chiêu đãi hôm nay chính là Hướng Phi Vũ sư huynh, tên ma ốm này sao có thể so sánh với Đại sư huynh tụi này chứ?
-Ồ ồ ồ, mấy người vác cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này tới Thiên Hương lâu mời khách cơ à, không sợ ăn xong một bữa sẽ nghèo chết sao?
-Âu Dương Nguyên, Âu Dương gia đúng là có tiền, có điều thế giới này nói chuyện dựa vào nắm đấm, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng Vấn Tiên Tông chúng tôi.
Mấy người Vấn Tiên Tông giễu cợt:
-Đúng thế, cậu chỉ là nhị thế tổ dựa vào gia thế mà thôi. Nếu như không có Âu Dương gia, chút xíu năng lực của cậu, tôi dùng một tay cũng đánh bại cậu được.
Âu Dương Điệp cười lạnh, đứng lên nói:
-Còn loại như mấy người, tôi dùng một đầu ngón tay cũng có thể đánh bại.
-Âu Dương Điệp, cô đừng có quá đáng, Phi Vũ sư huynh của chúng tôi sắp tới rồi đó.
Lúc trước ở quảng trường, mấy tên Vấn Tiên Tông còn sợ Âu Dương Điệp, có điều hiện giờ bọn chúng đã mời Hướng Phi Vũ đến rồi, không cần phải sợ nữa.
-Hương Phi Vũ ấy hả? Chính là cái người khi khiêu chiến tầng thứ mười của Thăng Long thạch không kiên trì nổi một giây đồng hồ ấy hả?
Âu Dương Nguyên nói với vẻ ngạc nhiên:
-Thật là lợi hại, kính ngưỡng đã lâu!
-Khốn kiếp, các người có tư cách gì mà nói này nói nọ? Có bản lĩnh thì đi thử đi!
-Phi Vũ sư huynh của tụi này lên tầng thứ 9 dễ như ăn kẹo, nếu như để cậu lên, có khi còn chả bò lên nổi tầng 2.
Âu Dương Nguyên nói với vẻ khinh thường:
-Tôi không lên đường, có điều chẳng phải mấy hôm trước có người đã lên đến tầng thứ mười sao? So ra thì đệ nhất thiên tài Hướng Phi Vũ này quả là hữu danh vô thực.
-Đó là vì người kia gặp may mà thôi, nếu cho hắn một cơ hội nữa, chưa chắc hắn có thể lên được đâu
Âu Dương Điệp nói với vẻ khinh bỉ:
-Tại sao Vấn Tiên Tông lại đào tạo ra được một đám miệng quân tử thế này, người khác phá vỡ kỉ lục mà các người gọi là do vận may?
-Cho dù người kia có lên được tầng thứ mười thì đã sao? Có liên quan tới các người chắc?
-Đúng vậy, Hướng Phi Vũ là sư huynh của chúng tôi, người kia có quan hệ gì với các người chắc?
-Lên đến tầng thứ mười, chưa hẳn nói lên thực lực của hắn lợi hại, có khi còn chả đánh bại được sư huynh chúng tôi ấy chứ.
Âu Dương Nguyên muốn cười, vừa định lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
-Phi Vũ sư huynh đến rồi,
Cả đám người Vấn Tiên Tông đều kích động, vội vàng ra ngoài tiếp đón.
Rất nhanh, Hướng Phi Vũ vào lâu, bên cạnh y là hai cô gái tuyệt sắc, chính là Tô Nhã và Tiểu Yêu,
Lý Văn, Thạch Bạch tuy là đệ tử của Vấn Tiên Tông nhưng bọn họ đâu cùng level với Hướng Phi Vũ? Bọn họ mà mời Hướng Phi Vũ, chắc gì Hướng Phi Vũ đã đến.
Nhưng mỹ nữ Tô Nhã mở miệng, thì mặc dù Hướng Phi Vũ không có ý nghĩ gì với cô, cũng sẽ không từ chối.
-Có chuyện gì vậy? Không phải mấy cậu đã đặt trước phòng bên cạnh sao? Sao giờ lại ở đây hả?
Mấy người Tô Nhã thấy bọn Lý Văn đi ra từ căn phòng bên cạnh thì lấy làm lạ.
Có điều rất nhanh, cô đã biết nguyên nhân là gì, bởi vì cô thấy hai chị em Âu Dương và Tần Mục đang ở trỏng.
Đương nhiên, hai bên lại mâu thuẫn rồi.
-Tần Mục!
Tiểu Yêu thấy Tần Mục thì rất vui.
Tô Nhã nhíu mày, hiện giờ cô cũng không biết phải cư xử với Tần Mcuj ra sao.
Cô đoán địa vị của Tần Mục rất có thể không hề đơn giản, có điều hiện giờ Hướng Phi Vũ đang ở đây, nếu như cô thân cận với Tần Mục, có thể sẽ đắc tội với Hướng Phi Vũ.
-Phi Vũ sư huynh, Âu Dương Nguyên khinh người quá đáng, cứ chửi anh, chửi Vấn Tiên Tông chúng ta hoài.
Đột phá Thăng Long Thạch thất bại, thoạt nhìn tâm trạng Hướng Phi Vũ không sao tốt được, trầm giọng nói:
-Một tên công tử yếu đuối thế mà các cậu cũng không xử lý được, còn phải cần tôi xuất hiện thay các cậu à.
-Âu Dương Nguyên thì không tính tiền, nhưng Âu Dương Điệp cũng ở đây. Huynh cũng biết, thực lực hiện giờ của Âu Dương Điệp…
Lý Văn còn chưa dứt lời, Hướng Phi Vũ đã bước vào sương phòng.
-Âu Dương sư muội, lâu rồi không gặp
Hướng Phi Vũ tự nhiên như ruồi ngồi xuống bàn, tiện tay rót cho mình một chén rượu, uống cạn.
-Nghe nói danh tiếng em gần đây rất tốt?
Âu Dương Điệp thản nhiên đáp:
-Có tốt hơn nữa cũng không bằng Hướng sư huynh được.
-Âu Dương sư muội khiêm tốn quá rồi, đến cả hai người Hà Đạo Thanh Hà Đạo Minh cũng nói thực lực của em bỗng nhiên tăng mạnh, không còn ở dưới tôi nữa. Tôi cũng hiếm có dịp ra ngoài một chuyến, hay là chúng ta luận bàn chút nhỉ?
Rõ ràng Hướng Phi Vũ muốn ra mặt thay bọn Lý Văn, có điều y không hề nói tới chuyện Âu Dương Điệp ỷ thế hiếp người, chỉ nói muốn cùng cô luận bàn.
Âu Dương Điệp đương nhiên cũng hiểu cô không thể từ chối.
-Vậy thì mời Hướng sư huynh chỉ giáo vài chiêu, dừng tay đúng lúc.
-Được!
Bởi vì đang ở trong sương phòng của Thiên Hương lâu nên hai người không ra tay đánh nhau, hoàn toàn so đấu khí thế.
Cứ như thế, hai luồng khí thế tản ra từ hai người ngập cả gian phòng.
Mọi người cảm giác không gian dần dần cứng lại, áp lực mạnh mẽ đè nặng lên bọn họ, khiến bọn họ gần như không hít thở nổi.
Có điều tình trạng này kéo dài không lâu, Âu Dương Điệp khẽ rên lên, khóe miệng tràn ra chút tơ máu, khí thế rút lui nhanh chóng.
Âu Dương Điệp rất mạnh, nhưng cô chỉ có tu vi cảnh giới Phá Hư Đỉnh phong.
Mà Hướng Phi Vũ có cảnh giới Tinh Thần!
Chênh lệch của cảnh giới Phá Hư và cảnh giới Tinh Thần đâu phải chỉ một hai chút, cho dù là một người cảnh giới Tinh Thần bình thường thì chưa chắc Âu Dương Điệp đã đối phó được, chứ đừng nói tới thiên tài cảnh giới Tin h Thần như Hướng Phi Vũ.
-Hướng Phi Vũ, chị của tôi bị thương rồi, anh còn chưa dừng lại!
Âu Dương Nguyên giận dữ, giơ tay đập về phía Hướng Phi Vũ.
Cậu ta lo lắng cho chị mình, căn bản không ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Hướng Phi Vũ.
Ầm!
Hướng Phi Vũ chẳng cần nhúc nhích đã trực tiếp đánh bay Âu Dương Nguyên ra ngoài.
Phụt!
Hướng Phi Vũ vẫn tấn công Âu Dương Điệp, chẳng có chút nào tỏ vẻ y sẽ hạ thủ lưu tình.
Âu Dương Điệp đương nhiên cũng có nguyên tắc kiên trì của riêng mình, căn bản không thể nói ra câu xin tha,cho dù cô có chết, cũng sẽ không nói!
-Nói là dừng đúng lúc mà, hẳn là đủ rồi ha?
Tần Mục không kiềm đượng mà lên tiếng, hơn nữa còn khoác một tay lên người Âu Dương Điệp.
Âu Dương Điệp lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sắc măt dần hồng hào lại, khí thế áp bách của Hướng Phi Vũ đã không còn tác dụng với cô.
-Cảm ơn Tần công tử
Hướng Phi Vũ biến sắc, ánh mắt không buông tha cho Tần Mục, chấn vấn:
-Cậu là ai?
-Anh không cần biết tôi là ai!
-Vậy sao cậu lại lo chuyện bao đồng?
-Âu Dương tiểu thư là bạn tôi.
-Hừ, chúng tôi luận bàn công bằng, cậu nhúng tay vào, không đúng quy tắc.
Tần Mục cười lạnh:
-Một người cảnh giới Tinh Thần mặt dày tìm một người cảnh giới Phá Hư để luận bàn mà cũng gọi là công bằng à?
Hướng Phi Vũ Hờ hững đáp:
-Cái gọi là công bằng không giải thích như vậy, bối phận của tôi và Âu Dương Điệp ngang nhau, tôi và cổ luận bàn là công bằng. Cảnh giới của tôi cao hơn cổ cũng coi như vì tôi có bản lĩnh hơn.
-Thì ra là vậy.
Tần Mục liếc Hướng Phi Vũ, thản nhiên nói:
-Nếu anh đã nói thể thì tôi cũng muốn tìm anh luận bàn công bằng một chút.
-Tôi cũng vậy!
Hướng Phi Vũ đột nhiên đập bàn, thi triển một luồng lực, bao phủ lên Tần Mục.
Lúc Tần Mục vừa ra tay cứu Âu Dương Điệp, y đã biết Tần Mục tuyệt đối không đơn giản, nên y không hề kiêng dè, ra tay toàn lực.
-Không biết tự lượng sức mình!
Tần Mục lười nhìn, tùy tiện búng tay một cái!
Ầm!
Nguồn lực kia của Hướng Phi Vũ trực tiếp nứt vỡ, cả người y cũng như đạn hạt nhân vậy, bắn từ trong phòng ra ngoài!
Trang 52# 1
Mãi cho đến khi dưới lầu Thiên Hương có tiếng xôn xao, bọn họ mới giật mình bừng tỉnh.
- Làm sao… sao lại thế được? Phi Vũ sư huynh….
Người của tông Vấn Tiên đều không dám tin vào mắt mình, Hướng Phi Vũ có sức mạnh xuất sắc vang danh một phương thế mà khi đối diện với Tần Mục đến một chiêu cũng không đỡ nổi đã bị đánh tơi bời.
Thảm bại!
Nếu nói đến kinh hãi thì không ai bằng được hai cô gái Tô Nhã với Tiểu Yêu.
Từ lúc Tần Mục cứu Âu Dương Điệp tới lúc đối chọi gay gắt với Hướng Phi Vũ, trái tim hai cô đều nhảy lên đến cổ họng rồi!
Đương nhiên là do hai cô lo lắng liệu có khi nào Tần Mục sẽ bị Hướng Phi Vũ giết chết không?
Những hình ảnh khác xa với lo lắng của hai cô lúc này lại hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của hai cô.
Âu Dương Nguyên bị Hướng Phi Vũ đánh trọng thương lúc này mới lồm cồm bò dậy, gã sờ lên vết thương ở miệng rồi mắng:
- Hướng Phi Vũ, mẹ cái thằng không có óc này, loại mày mà cũng dám đánh nhau với đại ca của tao sao? Mày không biết đại ca ta đã vượt mặt mày, là người đã đột phá Thăng Long Thạch tầng thứ 10 à?
- Cái gì?
Nghe Âu Dương Nguyên nói vậy, người trong phòng mặt mũi tái mét.
- Không thể nào, sao hắn lại có thể là người đó được!
Đám người tông Vấn Tiên vẫn không thể nào tiếp nhận nổi thông tin này.
Trong suy nghĩ của bọn họ Tần Mục chỉ là một con bệnh yếu ớt, lần trước lúc bọn họ châm trọc hắn chẳng có chút phản ứng nào, sao hắn lại có thể chính là người đã vượt qua Hướng Phi Vũ được chứ?
Thế nhưng chỉ một chiêu đã đánh bay Hướng Phi Vũ ngoài người đó ra còn ai có thể làm được?
Lúc này Tô Nhã như bị sét đánh, cơ thể lung lay không dám tin nhìn Tần Mục.
Thiên tài bí ẩn làm chấn động cả thành Vấn Tiên mấy ngày này không ngờ lại chính người mà cô đã vô tình cứu được này.
Lúc này thì cô đã hiểu vì sao chị em nhà Âu Dương lại đối đãi với Tần Mục nhiệt tình không quan tâm đến việc đắc tội với tông Vấn Tiên như thế rồi.
Ngay lúc này cô lại nhớ tới câu nói mà Tần Mục đã nói.
Hắn nói giữa hai người coi như đã thanh toán xong, cô cứu hắn một lần mà hắn cũng đã cứu cô một lần.
Cô gặp nguy hiểm chỉ duy nhất cái lần bị tông Thiên Ma tấn công ở rừng rậm Đoạn Hồn.
Trước đó dù thế nào cô cũng không dám tin chính Tần Mục đã cứu các cô nhưng nhìn tình hình hiện tại rốt cuộc cô cũng đã hiểu rồi.
- Tôi đã nói rồi, sao lại có thể trùng hợp như vậy, làm sao lại có thể có tiền bối đi qua chỗ đó rồi lại còn tiện tay cứu bọn mình được, thì ra…
Tô Nhã thấy mình quá ngu ngốc, trước đây vì muốn nịnh hót đám Lý Văn nên mới hùa theo bọn họ bài xích Tần Mục.
Lần đó Tần Mục ngồi trong xe ngựa không hề xuất hiện như chỉ với khí thế đó cũng có thể tiêu diệt được các cao thủ của tông Thiên Ma, điều đó chứng tỏ thực lực của hắn ít nhất cũng phải là Tinh Thần Cảnh tối cao.
Đã vậy khi đó Tần Mục lại còn đang bị trọng thương, sinh hoạt không thể tự mình làm được.
Hiện giờ thương thế của hắn đã khỏi, như vậy thực lực của hắn sẽ khủng bố đến mức nào đây?
- Tần Mục, cậu lợi hại thật đấy!
Tiểu Yêu bước tới, vẻ mặt vừa sợ lại vừa thán phục, cô không ngờ Tần Mục lại có thể mạnh đến vậy.
Cô còn thông minh hơn Tô Nhã, chuyện Tô Nhã có thể nghĩ đến sao cô lại không nghĩ ra được?
Trước đây cô vẫn luôn thần tượng vị cường giả không cần hiện thân vẫn có thể giết chết những tên xấu xa của tông Thiên Ma chỉ là cô không ngờ người đó vẫn luôn ở ngay bên cạnh mình.
Đột nhiên mặt cô đỏ bừng.
Cô nhớ trước đây Tần Mục đã từng hỏi cô người kia trông thế nào thế mà cô lại trả lời đó là một ông già tóc bạc phơ có khí chất thiên tiên, chẳng trách Tần Mục lại nói trí tưởng tượng của cô kém.
Tần Mục cười cười liếc Tiểu Yêu một cái.
- Cô nghĩ cái gì mà mặt đỏ vậy?
- Không…không có gì.
Vẻ mặt Tiểu Yêu bối rối, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc hỏi:
- Cậu lợi hại như vậy, lần trước làm sao lại bị thương nặng như thế?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này có thời gian sẽ kể cho cô nghe.
Tô Nhã thấy Tiểu Y nói chuyện với Tần Mục có vẻ khá thân thiết, trong lòng cô có cảm giác đắng chát, hiện tại cô đã không còn tư cách cũng không còn mặt mũi nào để nói chuyện với Tần Mục nữa.
Lần đó nhìn thì có vẻ như cô đã cứu hắn.
Nhưng trên thực tế lúc hắn hôn mê cô chỉ đưa hắn lên xe ngựa, thương thế của hắn khôi phục lại hoàn toàn là dựa vào năng lực của chính hắn.
Nếu nhưng không có cô thì Tần Mục cũng không thể chết được. Nhưng nếu không có Tần Mục cô với người của Tô gia nhà cô sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, đã bỏ mạng trong rừng rậm Đoạn Hồn rồi.
Vì vậy nói một cách chính xác thì Tần Mục mới là ân nhân cứu mạng của cô!
- Ơ, đây chẳng phải là Hướng Phi Vũ hay sao? Sao lại bay từ trên kia xuống vậy?
- Lúc nãy còn máu chiến đi khiêu chiến với Thăng Long Thạch cơ mà, mặc dù cuối cùng vẫn thất bại nhưng cũng thảm hại quá sao mới nháy mắt cái đã nằm bẹp ở đây rồi?
- Gã đang thổ huyết kìa, chắc chắn là bị đánh trọng thương rồi. Trời đất ơi, ở thành Vấn Tiên này tên nào to gán dám đả thương Hướng Phi Vũ vậy? Mà ai lại có năng lực đả thương được Hướng Phi Vũ chứ?
Dưới tửu lâu Thiên Hương mọi người xôn xao bàn tán, tất cả đều nhận ra người bị đánh là Hướng Phi Vũ nhưng đều không dám tin đây là thật.
Đám Lý Văn, Bạch Thạch đều không nói gì chỉ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tần Mục cũng chẳng để ý đến bọn họ, đám người này không xứng để hắn quan tâm.
- Cả bàn đồ ăn thế này mà còn chưa động đũa nào, đừng lãng phí như thế, tất cả cùng ngồi xuống ăn đi!
- Đúng, đúng, đùng, hôm nay thật là quá hạ giận mà, chúng ta tiếp tục thôi!
Âu Dương Nguyện bị thương một chút nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng thì cũng được lên mặt trước Hướng Phi Vũ rồi.
- Em gái Tiểu Yêu, mau đến chỗ anh ngồi này, chúng ta kết giao bạn bè!
- Hừ, đồ háo sắc!
Tiểu Yêu không thèm cho gã mặt mũi, cô chỉ muốn xem Tô Nhã có ở lại hay không. Nếu như Tô Nhã ở lại thì cô sẽ ngồi cùng với Tần Mục, không thèm để ý tới cái loại suy nghĩ bằng thân dưới Âu Dương Nguyên này.
Vừa xuất quân đã gặp thất bại khiến Âu Dương Nguyên lập tức nhụt chí.
Mặc dù gã nhìn ra Tiểu Yêu với Tần Mục có vẻ rất thân thiết nhưng không biết có phải loại quan hệ kia không, thế nhưng vì đảm bảo an toàn tính mạng tốt nhất gã nên từ bỏ ý định với Tiểu Yêu thì hơn.
Tô Nhã chần chờ một lát rồi nói:
- Tiểu Yêu, em ở lại với cậu Tần để chị đi xem Phi Vũ sư huynh thế nào rồi!
Lúc này cô cảm thấy vô cùng hối hận, mặc dù Tần Mục không để ý hiềm khích trước đây cũng không tức giận với cô nhưng cô vẫn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
- Tiểu thư!
- Nghe lời chị, em ở lại đây đi.
Tô Nhã cảm thấy quan hệ của mình với Tần Mục có thể sẽ không thể xoay chuyện được nhưng cũng may là quan hệ của Tiểu Yêu với hắn lại khác tốt.
Cô cần phải lợi dụng Tiểu Yêu để duy trì quan hệ với Tần Mục.
Cho dù không thể trở thành bạn bè nhưng ít nhất cũng không phải là kẻ thù.
- Dạ, em biết rồi.
Tiểu Yêu cũng hy vọng có thể được ở cùng với Tần Mục.
Sau khi Tô Nhã đi khỏi, đám Tần Mục bốn người ngồi với nhau, vui vẻ trò chuyện trên trời dưới đất.
Bữa cơm kéo dài mãi đến tận chiều, Âu Dương Diệp vốn là người khá lạnh lùng nhưng khi đứng trước Tần Mục, cô lại vô cùng nhiệt tình.
Đương nhiên chủ để mà cô nói với hắn không phải là chuyện tình cảm nam nữ mà là về việc tu luyện.
Nói thật, những vấn đề mà Âu Dương Điệp đưa ra, Tần Mục cũng không thể trả lời hết được hắn chỉ có thể nói qua loa một vài chỗ.
Thế nhưng sau khi Âu Dương Điệp nghe xong lại tỏ vẻ phục sát đất gật đầu lia lịa, cũng không biết cô có thật sự hiểu hay không hay chỉ là gật cho có lệ để cho Tần Mục chút mặt mũi.
Hai chị em Âu Dương muốn mời Tần Mục tới nhà Âu Dương làm khách nhưng Tần Mục nghĩ tới nghĩ lui rồi lại từ chối.
Làm sao hắn lại không biết chị em nhà Âu Dương đang lôi kéo mình? Mặc dù hắn không cảm thấy phản cảm nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là người nơi này, sớm muộn rồi hắn cũng phải đi khỏi đây.
Nếu biết chắc chuyện sẽ không có kết quả tốt vậy thì không nên để người khác hy vọng, tránh cho sau này gặp phải phiền phức!
Trang 52# 2
Bất luận là chuyện hắn đột phá Thăng Long Thạch tầng thứ 10 hay chuyện hắn đả thương Hướng Phi Vũ, tông Vấn Tiên sớm muộn cũng sẽ tìm tới hắn.
Chỉ là hắn không biết tông Vấn Tiên tới để nịnh nọt hắn hay là hỏi tội nữa.
Dù vậy cũng chẳng sao, Tần Mục cũng đã có kế hoạch muốn tới tông Vấn Tiên một chuyến.
Nếu như tông Vấn Tiên muốn lấy lòng hắn thì đó là một chuyện tốt.
Nhưng nếu như tông Vấn Tiên muốn hỏi tội hắn chuyện của Hướng Phi Vũ vậy thì cũng chỉ có thể cứng đối cứng thôi.
Hai ngày sau, nhờ sự dẫn dắt của Tô Nhã các vị trưởng lão của tông Vấn Tiên đã tìm được Tần Mục.
Mấy người đó nhìn Tần Mục sau đó tỏ ra cao ngạo hỏi hắn:
- Cậu chính là người đã đột phá Thăng Long Thạch tầng thứ 10 còn đánh bại được Hướng Phi Vũ đúng không?
Tần Mục nhíu mày đáp lại:
- Đúng, là tôi.
- Lạ thật, nhìn qua thấy rất bình thường mà, có cái gì đặc biệt đâu!
Mấy người đó dùng thần thức kiểm tra trên người Tần Mục nhưng lại không phát hiện ra bất cứ cái gì.
- Mấy ông tìm tôi có chuyện gì à?
- Tông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu, cậu hãy đi theo chúng tôi một chuyến!
Mấy người đó nói chuyện không khách khí chút nào, có lẽ là bình thường lúc nói chuyện với vãn bỗi đều không thích dùng kiểu ngữ khí đó.
Tần Mục nghe họ nói vậy thì thấy khó chịu, mặc dù đúng là hắn cũng có ý định đến tông Vấn Tiên một chuyến nhưng nếu như mấy người này nói chuyện khách khí một chút, dùng ngữ khí mời hắn đến thì hắn chắc chắn sẽ không chút do dự.
Nhưng giờ hắn lại không muốn đi nữa.
- Muốn mời tôi vậy thì phiền mấy ông đổi người hiểu quy tắc tới đây!
- Cậu nói gì hả?
Sắc mặt mấy người kia đồng loạt thay đổi.
- Nhóc con, cậu mới là người phải chú ý tới thái độ nói chuyện của mình mới đúng đấy.
Tần Mục lạnh nhạt nói:
- Là ai mới phải chú ý thái độ đây? Tôi không phải người của tông Vấn Tiên mấy người đùng có dùng cái kiểu nói chuyện ra lệnh đó với tôi!
- Hừ, bọn tôi đều là tiền bối của cậu, nói chuyện như thế thì có vấn đề gì sao?
Tần Mục đuổi khách:
- Dựa vào mấy ông già như các ông cũng muốn làm tiền bối của tôi? Cút, cút ngay cho tôi, đừng để đến lúc tôi điên lên cho mấy ông bò ra ngoài đấy!
- Tần Mục, cậu…
Tô Nhã bị cảnh này dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, cô không ngờ hắn lại dám nói với các trưởng lão của tông Vấn Tiên như vậy.
- Ái chà… cái thằng nhóc vô giáo dục này, tưởng có chút bản lĩnh thì không coi bọn này ra gì rồi hả, hôm nay sẽ cho thằng nhóc nhà cậu biết tay!
Mấy người kia định động thủ nhưng Tần Mục lại còn nhanh hơn bọn họ.
Sức mạnh Lĩnh Vực bao phủ xung quanh.
Dường như chỉ trong nháy mắt mấy người kia như bị núi đè lên, thở hổn hển như đứt hơi đồng loạt ngã xuống đất.
- Sao lại có thể thế được, đây là…
Ầm!!!!
Mặt đất nứt ra, những người kia nằm co rúm trên mặt đất.
Xoẹt!
Tiếng xương vỡ vụn lách tách, áp lực của Lĩnh Vực đã nghiền nát xương cốt của bọn họ.
- Mấy ông tưởng tôi nói đùa đấy à?
Tần Mục cười lạnh rồi quát lên:
- Tất cả lết ra ngoài hết cho tôi!
Ầm!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh bay mấy người đó ra ngoài đường.
Xương cốt của bọn họ đều đã nát vụn, mặc dù có tu vi Tinh Thần Cảnh nên bọn họ sẽ không chết nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lại như ban đầu, chỉ e sẽ phải nằm liệt giường một thời gian dài.
Tô Nhã vẫn còn đứng trong phòng như lúc này cô như đang nằm mơ.
Mặc dù cô đã cố gắng tưởng tượng ra sức mạnh của Tần Mục nhưng không ngờ vẫn còn quá xem thường hắn.
Lần trước hắn không cần xuất hiện đã trực tiếp giết chết hơn mười cao thủ tông Thiên Ma.
Lần này lại chỉ vẫy tay một cái đã đánh bại cường giả Tinh Thần Cảnh của tông Vấn Tiên.
Sao lại hắn lại có thể mạnh như thế được?
- Tô tiểu thư, hiện tại cô đã người của tông Vấn Tiên vậy thì cô hãy trở về chuyển lời của tôi tới bọn họ. Muốn mời tôi tới tông Vấn Tiên thì hãy phái mấy người biết quy tắc tới đây!
Tần Mục nói xong quay sang nhìn cánh cửa sổ xấu số rồi lắc đầu nói:
- Xem ra lại phải đổi sang căn phòng khác rồi.
… Nhã một mình quay về tông Vấn Tiên, bởi vì các vị trưởng lão Tinh Thần Cảnh đều không thể đi được nữa nên cô chỉ có thể chạy về tông Vấn Tiên gọi người tới trợ giúp đưa họ về.
Đương nhiên cô cũng chuyển lời của Tần Mục tới người của tông Vấn Tiên.
- Vô liêm sỉ, làm gì có chuyện như vậy. Tên nhóc này tàn bạo như vậy rõ ràng là không coi tông Vấn Tiên chúng ta ra gì, nhất định phải đi dạy cho tên đó một bài học.
Trong đại điện của tông Vấn Tiên, các trưởng lão nghe được tin tức Tô Nhã mang về thì vô cùng kích động.
- Đúng vậy, thằng nhóc này ngang bướng kiêu ngạo, cho dù muốn chiêu mộ hắn thì trước hết cũng phải cho hắn một trận nhớ đời, nếu không sau này hắn sẽ làm phản ở tông môn mất.
- Tôi đồng ý với quan điểm của thập tam trưởng lão, nếu như tông Vấn Tiên không cho tên nhóc đó biết thế nào là lợi hại, người khác sẽ tưởng người của tông Vấn Tiên dễ bắt nạt!
Đại đa số mọi người đều rất bất mãn với hành vi của Tần Mục, đều đề nghị phái cường giả tới cho Tần Mục một bài học.
Lúc này Hồng Cương tông chủ tông Vấn Tiên mới lên tiếng:
- Các vị trưởng lão bình tĩnh đừng nóng, thật ra trước đó tôi đã bàn bạc với các vị Thái thượng trưởng lão rồi cũng đã có phương án giải quyết chuyện này, mọi người đừng làm ầm chuyện này lên nữa.
Các trưởng lão kinh ngạc hỏi:
- Tông chủ, chuyện này đã làm kinh động đến cả các Thái thượng trưởng lão sao?
Hồng Cương cười nhạt nói:
- Thăng Long Thạch tầng thứ 10 không phải chuyện đùa, người bị kinh động không chỉ riêng các vị Thái thượng trưởng lão.
Mọi người đều nghi hoặc hỏi lại:
- Không chỉ có các Thái thượng trưởng lão là sao?
Hồng Cương tỏ vẻ thần bí cười cười sau đó chỉ tay lên trên.
Mọi người lập tức biến sắc, ngón tay này của Hồng Cương đương nhiên không phải là chỉ trần nhà mà là chỉ Thượng giới!
- Tông chủ đừng đùa, chỉ là một Thăng Long Thạch làm sao có thể kinh động đến người của Thượng giới được?
- Tứ trưởng lão có lẽ không biết chuyện này, Thăng Long Thạch này có lại lịch phi phàm sao có thể nói “chỉ là” được.
Hồng Cương nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thật ra Thăng Long Thạch chính là do người của Thượng giới tạo ra cho tông Vấn Tiên chúng ta đấy.
- Cái gì?
Mọi người đều không ngờ Thăng Long Thạch lại còn có lai lịch như vậy.
- Thăng Long Thạch tầng thứ chín không có gì để nói, chỉ cần thiên tài có thiên phú xuất chúng cố gắng một chút là có thể thông qua nhưng tầng thứ mười thì lại không giống như vậy.
Dường như Hồng Cương biết tất cả những chuyện có liên quan đến Thăng Long Thạch.
- Tông chủ, vậy Thăng Long Thạch tầng thứ mười phải có tu vi như thế nào mới có thể lên được.
- Cái này không liên quan gì đến tu vi, cho dù có là Sinh Tử Cảnh nếu như điều kiện không phù hợp cũng không thể lên được.
- Sinh Tử Cảnh mà cũng không thể lên được sao?
Các trưởng lão quay sang nhìn nhau, tất cả bọn họ đều chỉ là Tinh Thần Cảnh.
Sinh Tử Cảnh đã có thể trở thành Thái thượng trưởng lão của tông Vấn Tiên rồi.
Hồng Cương mỉm cười nói tiếp:
- Đúng thế, vì vậy mà tên Tần Mục này không hề đơn giản, tu vi ít nhất cũng phải trên Tinh Thần Cảnh, nhưng rốt cuộc hắn có tu vì gì lại không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là trên người hắn có cất giấu rất nhiều bí mật, đây chính là nguyên nhân hắn mới từng ấy tuổi mà đã tu luyện được đến trình độ này, đồng thời cũng chính là nguyên nhân giúp hắn đạt được đến tầng thứ mười.
Các trưởng lão lại nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra trong ánh mắt của Hồng Cương là sự tham lam không đáy.
Đương nhiên, Hồng Cương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua tên Tần Mục này.
Đột nhiên Hồng Cương gọi một người đàn ông trung niên:
- Tô trưởng lão!
Người đàn ông họ Tô này chính là gia chủ Tô gia, cũng chính là Tô Lâm bố của Tô Nhã.
Tô gia bị tông Thiên Ma đuổi giết, hiện giờ đã quy phục tông Vấn Tiên, Tô Lâm được làm trưởng lão của tông Vấn Tiên.
Tô Lâm lập tức bước ra.
- Tông chủ xin ra lệnh!
- Tô trưởng lão, tôi nghe nói con gái của ông quen biết với chàng trai kia đúng không?
Trang 52# 3
- Cậu Tần, ngày hôm qua mấy vị trưởng lão của chúng tôi có mắt nhưng không thấy thái sơn đã mạo phạm cạo hy vọng cậu không trách, hôm nay tôi đến đây để thay mặt bọn họ xin lỗi cậu.
Tần Mục nhìn hai người tới, hắn thản nhiên nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, thế này mới đúng chứ!
Hai người nghe hắn nói vậy, ánh mắt có chút khác thường, tên nhóc này đúng là kiêu ngạo thật, còn kiêu ngạo hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
‘Tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, không bao lâu nữa sẽ cho mày biết tay!’
Trong lòng hai người cùng cười lạnh như biểu hiện ngoài mặt lại vẫn luôn tỏ thái độ cung kính.
- Cậu Tần, Tông chủ cùng các vị Thái thượng trưởng lão của chúng tôi muốn gặp cậu, hy vọng cậu có thể bớt chút thời gian quý giá đến chỗ chúng tôi một chuyến.
Tần Mục nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đúng lúc tôi cũng có một vài chuyện cần nói, vậy chúng ta đi thôi.
Hai người kia thấy Tần Mục đồng ý thì vui như được mùa.
Đến tông Vấn Tiên, hai người kia đưa Tần Mục vào đại điện sau đó mới lui ra ngoài.
Trong đại điện, Tông chủ Hồng Cương cùng mấy lão già đang ngồi đợi.
Tần Mục cảm thấy mấy người đều không hề đơn giản, thực lực cũng phải tầm gần gần ngang cơ với Mộ Bạch, có lẽ đều đã vượt qua Tinh Thần Cảnh.
- Cậu là Tần Mục phải không? Ừm, quả nhiên là tuấn tú phi phàm, rất có phong thái rồng trong loài người.
Hồng Cương liên tục gật đầu, dáng vẻ hiện hòa, thân thiện.
Tần Mục đương nhiên sẽ không bị vẻ bề ngoài của đám người này lừa gạt, hắn một thân một mình ở chỗ xa lạ này lúc này cũng phải đề cao cảnh giác.
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi.
- Chắc hẳn cậu Tần cũng biết mục đích hôm nay chúng tôi tìm cậu tới đây mà đúng không?
- Có phải có liên quan đến Thăng Long Thạch đúng không?
- Đúng vậy, Thăng Long Thạch có ý nghĩa rất đặc biết đối với tông Vấn Tiên, cậu Tần có thể phá vỡ kỳ lục trước nay chưa từng có, đạt được đến tầng thứ mười quả thật đã khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Có phải mấy người muốn nghe tôi nói về sự tâm đắc cùng cảm ngộ khi đột phá được tầng thứ mười đúng không?
Tầng thứ mười có liên quan đến khái niệm tốc độ dòng thời gian, có thể đột phá được đến tầng thứ mười chắc chắn phải nắm được quy luật thời gian, có lẽ những người này cũng đã biết chuyện này.
Quy luật thời gian là một thứ bí mật nhất mạnh nhất trong hàng ngàn hàng vạn quy luật khiến cho hàng vạn người theo đuổi muốn có được nó.
Nghĩ tới đây, Tần Mục lại càng cảnh giác hơn, không thể để thuyền lật trong mương được.
- Cậu Tần đừng hiểu lầm, cảm ngộ có được trong Thăng Long Thạch là thiên phú và vận may của cá nhân cậu, chúng tôi không thể cướp đoạt được. Chúng tôi chỉ muốn biết khi cậu đột phá đến tầng thứ mười đã xảy ra chuyện gì thôi, cũng chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ ấy mà.
Tần Mục trầm tư, đám người này có lẽ cũng đã đoán được thứ được cất giấu ở tầng thứ mười chỉ là hiện tại còn chưa dám chắc chắn nên mới muốn hắn chứng thực thôi.
- Thật ra thì cũng chẳng có gì, tầng thứ mười cũng giống như chín tầng trước. Chỉ khác ở chỗ chín tầng trường mỗi khoảng ngăn cách thì áp lực quy luật sẽ mạnh gấp đôi nhưng từ tầng thứ chín lên tầng thứ mười lại không giống như vậy, áp lực quy luật tăng lên gấp năm sáu lần. Chênh lệch quá lớn cho nên đã tạo nên ảo tưởng không thể vượt qua được.
Tần Mục đâu có ngu gì mà nói thật.
Hồ Cương cùng mấy lão già kia nhìn nhau, đương nhiên bọn họ đều không tin lời Tần Mục nói.
Nhưng bọn họ vẫn không biểu hiện ra mặt mà lại giả vờ như rất ngạc nhiên khi nghe những lời hắn nói.
- Cậu Tần quả đúng là kỳ tài ngàn năm có một, áp lực quy luật gấp năm gấp sáu lần cho dù Tinh Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã chịu được, như vậy chắc cậu Tần đã đạt đến Sinh Tử Cảnh rồi sao?
Tần Mục cười lạnh trong lòng, tính thăm dò thực lực của tôi hả?
Hắn biết mấy lão già này chắc chắn sắp có hành động rồi.
- Tông chủ đánh giá tôi quá cao rồi, hiện giờ tôi còn chưa vượt qua được Tinh Thần Cảnh đỉnh phong vẫn còn cách Sinh Tử Cảnh một bước nữa.
Hồng Cương cười nói:
- Cậu còn trẻ như vậy, đạt được đến Tinh Thần Cảnh đỉnh phong đã hiếm có lắm rồi, không biết cậu Tần là người nơi nào, tu luyện ở đâu?
Tần Mục chần chần một lát rồi mới nói:
- Nói thật, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi các vị một vài chuyện.
- Cậu cứ hỏi!
- Tôi không phải là người ở đại lục Phượng Dương mà là từ tinh cầu khác đến đây. Phi thuyền của chúng tôi gặp nạn trong vũ trụ, tất cả mọi người đều đã chết hết chỉ có một mình tôi là tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng lại bị rơi vào đây.
Đám Hồng Cương lúc đầu thì kinh ngạc nhưng sau đó lại lập tức vui mừng.
Bọn họ vốn không đoán ra được lai lịch của Tần Mục nên có chút kiêng kị với bối cảnh của hắn nhưng hiện giờ hắn lại nói hắn đến từ hành tinh khác khiến bọn họ yên tâm hơn rất nhiều.
Một người từ hành tinh khác đến, cho dù bối cảnh của hắn có khủng bố cỡ nào nhưng núi cao hoàng đế xa có tác dụng gì chứ?
- Cậu Tần thật sự là đến từ hành tinh khác sao?
- Đúng vậy, tôi đến từ hành tinh Trung Thiên.
Tần Mục sẽ không nói tới trái đất, Tần Phỉ Phỉ với Tả Tư Duyệt đều đang ở hành tinh Trung Thiên còn Diệp Khinh Tuyết với Lăng Ba sớm muộn các cô cũng tìm được cách đến hành tinh Trung Thiên.
- Hành tinh Trung Thiên?
Nhìn vẻ mặt của mấy người đó Tần Mục đoán chắc hẳn đám người này chưa từng nghe đến hành tinh Trung Thiên bao giờ, điều này chứng tỏ hành tinh Trung Thiên đó thực chất cũng chẳng phải hành tinh lợi hại gì, chẳng có chút tiếng tăm nào cả.
- Tôi tới đây là để muốn biết giao lộ của tinh không với đại lục Phượng Dương ở chỗ nào, hoặc là có pháp khí nào tương tự như phi thuyền có thể trực tiếp bay vào vũ trụ không?
- Chuyện này…
Hồng Cương tỏ vẻ trầm tư, một lúc sau mới nói:
- Cậu Tần, giao lộ tinh không gì đó chúng tôi hoàn toàn biết nó ở đâu nhưng lại không biết phải mở ra như thế nào. Chúng tôi cần phải xin chỉ thị của Thượng giới, đợi vài ngày nữa mới có thể cho cậu trả lời chính xác được. Còn về phần pháp khi bay vào vũ trụ thì cũng chỉ Thượng giới mới có, bọn tôi ở đây không một ai có thể chế luyện ra được.
Tần Mục nghe ông ta nhắc đến Thượng giới thì cũng đại khái đoán ra được Thượng giới là gì, vì vậy hắn nói:
- Vậy phiền Tông chủ hãy xin chỉ thị của Thượng giới, tôi sẽ chờ vài ngày.
Hồng Cương cười nói:
- Nếu vậy thì cậu Tần hãy ở lại tông Vấn Tiên chúng tôi để chúng tôi được tận tình đón tiếp cậu!
- Làm vậy liệu có làm phiến đến mọi người không?
- Có gì mà phiền chứ, tôi sẽ lập tức phái người sắp xếp chỗ ở cho cậu Tần.
Hồng Cương phân phó một đệ tử đến đưa Tần Mục đi, ông ta với mấy lão Thái thượng trưởng lão bắt đầu bàn kế.
- Thằng nhóc này cảnh giác rất cao dường như hắn vẫn luôn phòng bị chúng ta.
- Đúng vậy, tôi chắc chắn hắn đã đạt đến tu vi Sinh Tử Cảnh rồi, hơn nữa lại còn có liên quan đến quy luật thời gian của Thăng Long Thạch tầng thứ mười, những lời hắn nói lúc nãy đều là nói dối.
- Mặc dù đối phó với Sinh Tử cảnh sẽ hơi phiền phức nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ có một mình, cũng chẳng thể làm được gì.
- Nói thì nói vậy nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, nếu như muốn ra tay với hắn thì cũng phải cố gắng giảm tổn thất xuống đến mức thấp nhất có thể!
- Vậy thì hãy cứ theo như kế hoạch mà làm.
….
Tần Mục cũng đã cảm nhận được đám người tông Vấn Tiên này không hề có ý tốt nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn sẽ không chủ động ra tay với tông Vấn Tiên nhưng nếu như một khi bọn họ để lộ đuôi cáo ra hắn sẽ cho tất cả thành Vấn Tiên này ra bã!
Tông Vấn Tiên sắc xếp cho hắn một chỗ cũng khá ổn, hắn cũng vui vẻ đợi xem bọn họ có thể làm gì.
Cho đến ba ngày sau, Tô Nhã với Tiểu Yêu tìm tới tận cửa.
- Tần Mục, cậu đến tong Vấn Tiên lúc nào mà sao không nói cho tôi một tiếng hả??
Tiểu Yêu thấy Tần Mục thì rất vui.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Tới đây từ hai ngày trước rồi, chắc là có người không muốn để tôi gặp cô sớm quá.
- Hả… nói vậy nghĩa là sao?
- Bởi vì quan hệ của tôi với cô rất tốt nên những kẻ có tâm tư khác sẽ muốn lợi dụng điều này.
Tiểu Yêu nghe hắn nói vậy thì mù mịt chẳng hiểu gì, thế nhưng Tô Nhã đứng bên cạnh mặt đã trắng bệch cả ra rồi.
Trang 52# 4
Bởi cô không biết Tần Mục nói những lời này chẳng qua là vô tình nói tới hay là hắn đang cố ý nhắm vào cô?
‘Chẳng lẽ hắn đã biết gì rồi sao?!’
Tô Nhã thật lòng không muốn làm vậy nhưng đây lại là mệnh lệnh của bố cô lại có thêm tông Vấn Tiên gây áp lực, cô không thể chống lại được.
Tiểu Yêu thấy vẻ mặt Tô Nhã khác thường liền hỏi:
- Tiểu thư, sao sắc mặt chị trông khó coi thế? Có phải là cơ thể thấy không thoải mái phải không?
- Không… Không sao, chị đi ra ngoài hít thở một chút là được ấy mà.
- Đúng rồi, Tần Mục này, bọn mình cũng đi ra ngoài đi, tông Vấn Tiên có nhiều cảnh đẹp lắm, tôi dẫn cậu đi ngắm cảnh.
Tần Mục biết Tiểu Yêu không hề có ý muốn hại hắn như cái cô Tô Nhã kia thì khó nói lắm.
- Cũng được, đúng lúc tôi cũng đang chán, đi ra ngoài hít thở khí trời một chút.
Tô Nhã nghe hắn nói vậy thì thở phào một hơi, Tần Mục không từ chối vậy chắn hẳn là hắn không nghi ngờ gì rồi.
Trên đường đi, Tiểu Yêu nói cười liên tục, dương như cô đang rất vui.
Tần Mục cũng giả vờ như hắn rất thong dong thoải mai, nhìn có vẻ như đúng là hắn đang đi thư giãn cho đỡ chán thật.
Còn Tô Nhã ngược lại có vẻ như có tâm sự nặng nề, vẻ mặt không được tự nhiên.
Lúc này Tiểu Yêu mới cảm thấy có chút lo lắng cho cô ta liền hỏi thăm:
- Tiểu thư, hình như chị sinh bệnh thật rồi, chị có muốn đi về nghỉ ngơi không?
Tô Nhã vội lắc đầu nói:
- Không cần đâu, chúng ta tiếp tục đi thôi, phía trước là cảnh đẹp nổi tiếng nhất ở tông Vấn Tiên, là đỉnh Vong Tiên.
- Đỉnh Vong Tiên, có phải chính là nơi mà đến cả Thần tiên cũng quên mất đường về đúng không?
- Đúng vậy, đứng ở trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ tông Vấn Tiên, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả thành Vấn Tiên. Từ trên cao nhìn xuống, sương mù lập lờ bồng bềnh, cảnh vô cùng đẹp.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao nhất trước mặt, hắn biết muốn xem tông Vấn Tiên muốn giở trò gì thì phải lên đây rồi.
Đỉnh Vong Tiên rất cao nhưng ba người cũng chẳng mất mấy thời gian đã trèo lên đến đỉnh.
Tiểu Yêu thở hồng hộc chạy lên đỉnh núi, quan sát toàn thiên hạ, không nhịn được tán thưởng:
- Oa, đẹp tuyệt cú mèo!
Đỉnh Vong Tiên có góc độ quan sát rất tuyệt, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy hết tất cả toàn cảnh.
Tần Mục cũng đi tới chỗ Tiểu Yêu đứng nhìn xuống dưới sau đó hít sâu một hơi cảm nhận không khí tươi mới.
Tiểu Yêu xoay người lại thấy Tô Nhã vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích thì lấy lạ liền hỏi:
- Tiểu thư, sao chị không tới đây?
- Tiểu Yêu, chị…
Lúc này Tần Mục đột nhiên lên tiếng nói:
- Cô ta sẽ không tới đây đâu bởi vì nếu tới đây sẽ phải chết!
Sắc mặt Tiểu Yêu lập tức thay đổi, cô lập tức hỏi lại:
- Tần Mục, cậu nói cái gì vậy?
Tần Mục nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói:
- Tiểu thư nhà cô có thể là sợ tới đây sẽ bị sát trận giết chết hoặc cũng có thể là sợ tôi sẽ giết chết cô ta.
- Hả… Sao cậu lại muốn giết chết tiểu thư?
- Chuyện này thì cô phải hỏi cô ta rồi.
Tiểu Yêu chạy tới trước mặt Tô Nhã hỏi:
- Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Nhã không trả lời mà đột ngột nắm lấy tay Tiểu Yêu.
- Tiểu Yêu, chúng ta hãy đứng sang một bên đi, việc này chúng ta không thể tham gia vào được.
Lúc này Tiểu Yêu dường như đã nhận ra cái gì đó, đúng lúc đó hơn mười luồng sức mạnh giáng xuống đỉnh Vong Tiên đã chứng thực suy đoán của cô.
- Nhã Nhi, làm tốt lắm!
Tô Lâm tươi cười bước tới khen ngợi Tô Nhã.
Thế nhưng Tô Nhã lại căm hận nhìn lại ông ta sau đó thì quay sang nói với Tần Mục:
- Tần Mục, thật sự rất xin lỗi cậu!
Tần Mục không nói gì còn Tiểu Yêu thì bắt đầu kêu lên ầm ĩ.
- Gia chủ, tiểu thư, sao hai người lại có thể làm vậy được chứ? Sao lại bắt tay với tông Vấn Tiên để hãm hại Tần Mục được, cậu ấy là ân nhân cứu mạng chúng ta mà!
Tô Lâm nghiêm mặt quát:
- Tiểu Yêu không được nhiều lời, đây không phải là chuyện cô có thể nhúng tay vào.
- Không được, các người không được làm thế với cậu ấy.
- Nhã Nhĩ hãy trông chừng cô ta nếu không lát nữa ra tay sẽ làm cô ta bị thương, lúc đó thì chỉ có thể trách cô ta thôi.
Chuyện lần trước xảy ra ở tông Thiên Ma, Tô Nhã đã vô cùng thất vọng với người bố này của mình rồi, lần này lại bắt cô phải bán đứng Tần Mục khiến cô vô cùng hổ thẹn.
Thế nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, bố dù gì thì cũng là bố, cô không có dũng khí đoạn tuyệt quan hệ bố con với ông ấy.
Tần Mục đột nhiên mở miệng nói:
- Được rồi, nhân vật chính hôm nay chắc hẳn là tôi rồi, đừng lằng nhằng nữa, vào chuyện chính luôn đi.
- Hừ, thằng nhóc này, cậu vội đi đầu thai à?
Một trưởng lão của tông Vấn Tiên bước ra, chỉ vào Tần Mục rồi nói:
- Nhóc con, muốn chết cũng không cần phải sốt ruột như thế.
Tần Mục nhận ra người này chính là một trong hai người tới mời hắn hôm trước.
- Không ngờ đường đường là tông Vấn Tiên mà lại có cái bộ mặt này, thật khiến người ta buồn nôn chết đi được!
Tông chủ Hồng Cương lúc này hoàn toàn khác với hôm trước, tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, ông hờ hững nói:
- Làm chuyện lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết. Tần Mục, cậu nên cảm thấy vinh hạnh bởi vì giá trị của cậu được chúng tôi công nhận, đáng giá để chúng tôi phải sử dụng một chút thủ đoạn.
- Lật mặt mà còn nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, đúng là bội phục sát đất!
Tần Mục quả thật là bội phục đám người tông Vấn Tiên này.
Nhưng ngay sau đó hắn lại cười lạnh nói:
- Mấy người muốn lấy được bí mật của Thăng Long Thạch từ chỗ tôi đúng không?
Thế nhưng Hồng Cương lại lắc đầu nói:
- Không chỉ có như vậy, chúng tôi còn muốn biết tất cả bí mật của cậu. Nếu như tôi đoán không sai thì cậu có lẽ đạt đến tu vi Sinh Tử Cảnh rồi, với độ tuổi này của cậu thì không thể nào đạt được đến trình độ đó.
- Ếch ngồi đáy giếng!
- Cậu nói cái gì?
Tần Mục khinh thường nói:
- Mấy người có suy nghĩ như thế là bởi vì mấy người là ếch ngồi đáy giếng. Chưa bao giờ bước chân ra khỏi cái đại lục rách này thì làm sao có thể biết được vũ trụ ngoài kia rộng lớn đến nhường nào?
- Cái thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch lại còn bày đặt dạy đời mấy lão già bọn tôi sao?
Mấy lão già Sinh Tử Cảnh không biết đã sống bao nhiêu năm của tông Vấn Tiên nghe Tần Mục mỉa mai thì cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Tần Mục lại không hề nói sai, trên thực tế đại lục Phượng Dương này so với các hành tinh khác thì chẳng là gì cả, thậm chí đến còn không bằng cả hành tinh Trung Thiên. Sức mạnh cũng không thể so được với đám Mộ Bạch hay Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Trước đây hắn không biết đến việc phân chia cảnh giới sau Phá Hư Cảnh nên cũng không biết tu vi cụ thể của Mộ Bạch như thế nào.
Nhưng giờ thì hắn đã biết, sức mạnh của Mộ Bạch nằm ở bậc thấp nhất của Sinh Tử Cảnh đỉnh phong. Trong toàn bộ tông Vấn Tiên này có lẽ cũng chẳng ai có thể mạnh hơn được y.
- Được rồi, tôi không nói đến những cái này nữa, trên người tôi quả thật là có bí mật nhưng mấy người nghĩ có thể lấy được bí mật này của tôi sao?
Hồng Cương cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ cậu không biết trên đời này có loại pháp thuật là gom nhặt trí nhớ của con người hay sao?
- Cái tôi nói không phải cái này.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cái tôi muốn nói là chỉ dựa vào mấy ông già sắp xuống lỗ mấy ông mà muốn bắt được tôi, đúng là ăn dưa bở nhiều quá nên hoang tưởng không?
Hắn vừa nói xong câu này, mặt mấy lão già kia lập tức đen như đít nồi.
Hồng Cương lên kế hoạch cho lần hành động này đã phái ra tất cả các cao thủ cao cấp nhất của tông Vấn Tiên chính là vì muốn hành động gọn gang không để lại dấu vết. Trong thời gian ngắn nhất giải quyết cho xong tên nhóc này đồng thời cũng là để giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Bởi vì bọn họ đều cho rằng tu vi của Tần Mục là Sinh Tử Cảnh, nếu như Sinh Tử Cảnh mà liều chết đánh một trận thì sẽ vô cùng khủng bố.
Thậm chí nếu như ba đến nắm người Sinh Tử Cảnh lần lượt vây công Tần Mục rất có thể cũng bị Tần Mục giết chết hai người.
Nhưng nếu như ba năm người Sinh Tử Cảnh đồng loạt ra tay thì Tần Mục sẽ không thể giết chết được bất cứ ai.
Vậy mà bây giờ ở đây có rất nhiều cường giả Sinh Tử Cảnh của tông Vấn Tiên thế mà hắn lại dám mở mồm nói bọn họ ảo tưởng!
Trang 52# 5
- Nói năng không biết lượng sức!
Các cao thủ tông Vấn Tiên giận tím mặt, từ lúc bọn họ mở núi lập tông đến nay đã xưng bá đại lục Phượng Dương, chưa một ai dám khinh bỉ bọn họ như vậy.
- Có phải không biết tự lượng sức mình hay không thì tới thử sẽ biết, chỉ hy vọng mấy người đừng có hối hận!
Vẻ mặt Tần Mục ung dung nói:
- Cái giá phải trả khi động vào tôi rất lớn, chỉ e mấy người không trả nổi thôi!
Hồng Cương hừ lạnh nói:
- Hừ, không biết sống chết, cậu tưởng chúng tôi chọn đỉnh Vong Tiên này làm chiến trường mà không có chuẩn bị gì sao?
- Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Tần Mục lắc đầu, ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ Tô Nhã rồi, hắn cũng biết đám người tông Vấn Tiên chắc chắn sẽ thiết kế một cái bẫy vô cùng kinh khủng.
- Nói thật ngay từ lúc đầu tôi đã biết trên đỉnh Vong Tiên này có bố trí sát trận rồi.
Tô Nhã nghe hắn nói vậy thì cả người chợt run lên, cô không dám tin nhìn Tần Mục.
- Cậu rõ ràng đã biết ở đây có bẫy vì sao lại lúc đó lại không vạch trần tôi?
Tần Mục nhìn cô rồi thản nhiên nói:
- Nếu như tôi vạch trần cô quá sớm vậy thì vở kịch này của cô sẽ không thể diễn tiếp được nữa, khi đó chắc chắn sẽ khó xử lắm, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sắc mặt Tô Nhã cắt không còn giọt máu, Tần Mục nói những lời này chẳng lẽ là đang suy nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
Chính cô đã đẩy hắn vào nguy hiểm nhưng hắn lại nghĩ cho cô, sợ cô sẽ khó xử!
Trên đời này sao lại có người ngốc như hắn chứ?
- Chuyện này không liên quan đến cô, tôi biết cô cũng là do bị ép buộc. Nhưng đây là lần cuối cùng tôi có thể tha thứ cho cô, những chuyện trước đây coi như xóa bỏ.
Tần Mục không muốn có liên quan đến Tô Nhã nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận