Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1597: Bế quan!

(1)
Nhóm dịch: thienthucac.com
Mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy được hai nữ nhân tuyệt sắc mặc y phục màu tím cùng chiếc váy màu xanh cùng một cỗ bạch cốt, phá không mà bay tới.
Vân Mặc nghe thấy vậy, lúc đầu muốn phẫn nộ, vì hắn nghe thấy âm này hoàn toàn châm chọc hắn.
Có điều đợi hắn nói gì đó, Mệnh Vận Tổ Thần một một đột nhiên cả kinh nói:
- Nghê Thường?
- Nghê Thường Tổ Thần, đệ tử của Mệnh Vận Tổ Thần, theo truyền lại thì không kém gì sự tồn tại của Mệnh Vận Tổ Thần, nàng không phải thất lạc nơi nào rồi sao?
- Không chỉ có Nghê Thường Tổ Thần, còn có đệ tử Thời Không Tổ Thần nữa.
- Còn cỗ bạch cốt kia, tại sao ta lại có chút quen thuộc vậy?
- Quỷ… Quỷ chủ?
- Không phải chứ, thật sự là quỷ chủ sao?
Mọi ngươi cả kinh lên, quỷ chủ không những không kém gì Nhân Hoàng, hơn nữa Quỷ chủ cùng Nhân Hoàng mối quan hệ của hai người rất tốt.
- Này lão bất tử, thật sự là ngươi sao!
Nhân Hoàng khi nhìn thấy Quỷ chủ, trên khuôn mặt hờ hững cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ kích động.
- Không nghĩ tới lão tiểu tử nhà ngươi cũng ở đây, ai, liếc mắt đã nhìn thấy vạn năm, đúng là bãi bể nương dâu mà!
- Ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy, ngươi còn thảm hơn ta, cảnh giới đều rơi vào tay Tổ Thần Cảnh rồi.
Nhân Hoàng cau mày.
- Một lời khó nói hết, có điều trong mắt ngươi việc của ta không quan trọng, dù sao ta và ngươi đã già rồi, đừng làm nhân vật chính nữa.
Bạch Cốt thấy cảm thán mà muốn vuốt râu, nhưng lại phát hiện ra thân thể Bạch Cốt không hề có râu, nhất thời thấy ngượng.
- Nghê Thường, ngươi vẫn còn sống sao?
Mệnh Vận Tổ Thần thần sắc phức tạp nhìn nữ nhân mặc áo tím, đây là đồ đệ mà hắn tự hào nhất, mà cũng là đồ đệ mà hắn thấy hổ thẹn nhất.
- Sư phụ, người đừng sai càng thêm sai.
Nghê Thường khổ tâm khuyên nhủ.
- Hừ, ngươi vẫn là như vậy.
Mệnh Vận Tổ Thần vừa nghe vậy, nhất thời sắc mặt sa sầm xuống:
- Kế hoạch của ta sẽ không xảy ra sai sót gì hết, trận chiến này, ta nhất định phải nghịch thiên cải mệnh!
Nghê Thường lắc đầu, nàng biết nói nhiều cũng vô ích, tính sư phụ cố chấp, chẳng ai có thể thay đổi được.
- Sư phụ, ta lần này tới đây không phải muốn tìm người, người muốn làm chuyện gì, thì cứ làm đi, ta không cản người, chỉ hy vọng người thất bại, ta trông thấy được chút thì tốt.
- Nghê Thường dứt lời, xoay người mộtt cái là xuất hiện bên cạnh Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết cùng mọi người đều cảnh giác nhìn Nghê Thường, có người đằng sau khẽ cười nói:
- Đừng căng thẳng, ta và hắn là bạn.
Tần Mục liếc nhìn Nghê Thường, trong đầu hiện lên loạt câu hỏi.
- Ta cùng muội muội ngươi có thể miễn cưỡng xem là bạn, ngươi à… Chúng ta dường như chưa có gì qua lại cả?
- Hì hì… Câu này ta thích nghe!
Nữ nhân mặc y phục xanh cũng đi tới bên Tần Mục, gương mặt cười mỉm.
- Có điều tỷ tỷ ta cùng ngươi là tri kỉ đã lâu, không nên tuyệt tình như vậy.
- Tri kỉ đã lâu?
Tần Mục trán đầy đường hắc tuyến, nói:
- Ngươi đã nhìn ta mà tiên đoán ra, chỉ đáng tiếc là ngươi chỉ có được một nửa đáp án.
Nghê Thường thần sắc hơi biến, gáp gáp nói:
- Ngươi hiện tại thân thể suy nhược, cần lập tức tìm một nơi yên tĩnh bế quan.
Tần mục nghe vậy, ngược lại có chút gật đầu.
- Ta thật sự cần chút thời gian để bế quan.
- Tới liên minh đi, hiện tại chỉ cần toàn thành này không có tổn hao gì là được.
Ngụy Hàm Chi kiến nghị nói.
- Ừm, vậy đi liên minh!
- Lạc Lạc, ngươi ở lại bảo vệ bọn hộ, ta cùng Tần Mục có chuyện muốn nói riêng, hơn nữa cần trợ giúp Tần Mục bế quan.
Nghê Thường phân phó cho nữ nhân mặc y phục xanh.
- Tỷ tủ, hắn bế quan còn muốn ngươi giúp, không phải song tu chứ?
- Nghê Thường chẳng hề tức giận mà còn gõ nhẹ vào đầu nàng một cái:
- Ngươi nói linh tinh gì vậy?
- Hì hì… Ta hiểu rồi, ngươi đi đi!
- Nhớ kĩ, Tần Mục lần bế quan này vô cùng quan trọng, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rối, hết sức giữ ổn định, không thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Thấy được giọng điệu nghiêm khắc của Nghê Thường, nữ nhân y phục màu xanh cũng không dám cười đùa nữa, mà chỉ gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để bất kì ai quấy rầy hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận