Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1241: Tiêu Hậu tuyệt thế, nhất niệm thành thần!

Tần Mục đã tiến vào sơn động, Tiêu Hậu cũng không nóng nảy, ngược lại là Chiến Văn Vũ có lẽ bắt đầu sốt ruột.
Chiến Văn Vũ trước kia nói là vì giữ gìn Chiến tộc yên ổn mới ngăn cản mọi người tranh đoạt Hỗn Độn châu, nhưng lúc này mọi người cũng không có ai đánh nhau, nếu như hắn còn đi tranh đoạt cùng Tần Mục, dẫn phát tranh đấu, vậy khác nào tự mình tát vào mặt mình.
Giờ phút này, xung quanh ngoại trừ hơn hai mươi tên Bán thần lúc trước ra thì lại tới thêm không ít cường giả.
-Ơ, ở đây thật náo nhiệt quá!
Đây là một Bán thần cường đại, chỉ sợ đã đạt tầng bảy, ngoại trừ Chiến Văn Vũ cùng Tiêu Hậu , dù cho là người phương nào cũng đều không dám khinh thường.
-Ông đây vừa mới ngủ, đột nhiên đã bị đánh thức, các người thật ầm ĩ quá đi!
Lại là một cường giả khủng bố xuất hiện, khí tức so với người lúc trước còn xúc tích hơn, là Bán thần tầng bảy cao cấp.
Có điều ông ta nói lời này, trong lòng mọi người cũng hơi hồ nghi.
Thành trì của Chiến tộc cách đây rất xa, cho dù ở đây có gây ra động tĩnh lớn hơn thì ở bên kia cũng không có khả năng phát giác được.
Ông già này hiển nhiên cũng là vì Hỗn Độn châu mà đến, chỉ có điều chắc là đi lầm đường, đi mất một vòng, hết lần này tới lần khác lão còn giả bộ như cái gì cũng không biết.
Rất nhanh, cường giả liên tiếp xuất hiện, thậm chí có một gã Bán thần tầng tám ẩn nấp trong đám người, tựa hồ như đang xem xét tình hình.
Dù là Chiến Văn Vũ hay là Tiêu Hậu cũng nhịn không được mà nhíu mày, nếu như chỉ đơn giản là đánh lẻ, bất luận là kẻ nào bọn họ đều không sợ. Nhưng nếu như tất cả mọi người cùng tiến lên, vậy thì đấu không nổi rồi.
-Chiến công tử, cậu tuy lợi hại nhưng lúc này người càng ngày càng nhiều, chỉ sợ dựa vào sức lực của một mình cậu đã ngăn không nổi rồi, hay là ngoan ngoãn mở ra đi!
Trong đám người có kẻ cả gan nói ra.
Chiến Văn Vũ nhíu mày. Cái gì mà giữ gìn yên ổn của Chiến tộc đương nhiên chỉ là ngụy trang, y chủ yếu là vì Hỗn Độn châu mà đến. Lúc trước người kia đã đi vào trong được một thời gian ngắn rồi, chậm thêm một bước, chỉ sợ Hỗn Độn châu sẽ rơi vào tay người khác mất.
-Vậy thì được thôi, chúng ta đi vào cùng một lúc, Hỗn Độn châu rơi vào tay ai, tất cả dựa vận khí cùng bản lĩnh!
-Ha ha. . . Tốt lắm, chiến công tử quả nhiên là người thông minh!
Mọi người thống nhất ý kiến, liền chuẩn bị cùng một lúc tiến vào sơn động.
Tiêu Hậu vốn cũng muốn đi vào, nhưng thần sắc lại đột nhiên biến đổi rất nhanh, tranh thủ thời gian mà rút ra ngoài.
Chiến Văn Vũ phản ứng chậm hơn Tiêu Hậu một bước, nhưng cũng rút khỏi trước tiên, rời xa sơn động.
Mà những Bán thần thế lực yếu kém kia chỉ lo tìm kiếm Hỗn Độn châu, tất cả đều tuôn ra vào sơn động như ong vỡ tổ, căn bản không phát giác được cái gì.
Ầm ầm!
Một luồng năng lượng hủy thiên diệt địa ầm ầm nổ tung, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nổi lên mấy trăm trượng, cả sơn động bị san bằng trong nháy mắt.
Những Bán thần xông vào chết không kịp ngáp, đến hài cốt cũng không còn. Mà những Bán thần còn chưa kịp đi vào trong cũng bị ảnh hưởng, bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều người bị hủy nửa người, diện mạo hoàn toàn biến đổi.
Tiêu Hậu cùng Chiến Văn Vũ rút lui đến chỗ an toàn nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh hãi.
Loại năng lượng khủng bố này, nếu như bọn họ ở trong đó, chỉ sợ đều không thể toàn thân mà trở ra.
Không, phải là tuyệt đối không cách nào toàn thân ra ngoài!
-Hóa ra là âm mưu, đáng chết!
Một bóng người tức giận mắng mỏ, theo nham thạch vọt ra, đó là cường giả Bán thần tầng tám lúc trước đứng lẫn trong đám người.
Phản ứng của gã chỉ chậm hơn một bước so Chiến Văn Vũ nhưng lại bị nham thạch nóng chảy càn quét, phải tận lực chạy trốn mới ra được ngoài, tựa hồ lại bị thương không thể trị hết, liền hóa thành một luồng sáng, trực tiếp độn thổ mà đi.
-Âm mưu?
Thần sắc Tiêu Hậu khẽ biến đổi, thì thào tự nói.
Đột nhiên, cô lại trở lên khẩn trương, nghĩ tới Tần Mục còn ở bên trong.
Tên Bán thần tầng tám này chỉ là chậm một bước, hơn nữa gã chỉ ở mép sơn động còn chưa có đi vào trong mà đã bị thương thành cái dạng này, còn Tần Mục là người đầu tiên vào sơn động, không hề nghi ngờ gì trong lúc nổ tung hắn thừa khả năng có thể bị thương gấp trăm lần nghìn lần tên Bán thần tầng tám này.
Mặc dù biết rõ Tần Mục không phải người bình thường, lúc này trong nội tâm Tiêu Hậu cũng không tránh khỏi sầu lo.
Hắn, có thể còn sống sót chứ?
Nếu như không thể. . .
Tiêu Hậu sinh ra một cảm giác áy náy. Tần Mục không hề có hứng thú đối với Hỗn Độn châu, hoàn toàn là bị cô kéo đến. Nếu như Tần Mục chết đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô.
Cô trở về nên nói với Diệp Khinh Tuyết như thế nào?
Còn có Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y, thậm chí còn cả Lăng Ba cùng với nhiều người ở thành Thiên Mạc như vậy.
Càng quan trọng hơn là, cô làm sao có thể vượt qua cửa ải lương tâm của chính mình?
Không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh!
Tiêu Hậu tựa hồ đưa ra quyết định, triệu hồi Thiên thư, trôi nổi phía trên đầu mình.
Thần quang màu vàng chiếu rọi trên người cô, lại để cho cả người cô toả ra một loại khí chất khác thường.
Thanh y bồng bềnh, mái tóc đen huyền bay múa.
Chiến Văn Vũ đứng bên thấy có chút ngây người. Y có một loại ảo giác, lúc này thực lực của Tiêu Hậu tựa hồ dâng lên cực nhanh, đột phá mạnh mẽ.
Bán thần tầng tám, Bán thần tầng chín, Bán thần tầng chín viên mãn. . .
Trong thoáng chốc, y sinh ra một loại ảo giác.
Tiêu Hậu hào hoa phong nhã mở ra cánh cửa thiên địa, bước tới một bước khiến lòng người rung động kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận