Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 154: Hoa trong nhà kính!

Lý Sâm cảm thấy mình như người thừa vậy. Y là tổ trưởng tổ 7, bình tường y đi đến đâu cũng được người khác tôn trọng, cũng được người ta chú ý.
Nhưng hôm nay lần đầu tiên y bị lạnh nhạt. Bảy người trước mắt đây đều tập trung tất cả vào Tần Mục, như chẳng chú ý gì đến y.
- Khụ khụ…Tần Mục, vậy tôi đi trước đây, cậu dạy họ nhé.
Lý Mục ho khan.
- Tổ trưởng Lý, anh đi thong thả!
Tần Mục gật đầu nói.
Lý Sâm quay người rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng ngạc nhiên phát lên từ phía sau.
- Ý, Tổ trưởng Lý đến từ khi nào vậy?
Lý Sâm nghe vậy, chân lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã. Sau đó y vội vã đi xuống dưới, thầm nghĩ, thật quá dơ!
- Huấn luyện viên, giờ đã có thể nói cho chúng tôi nội dung huấn luyện rồi chứ?
Trần Minh lại nôn nóng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Ánh mắt của Tần Mục nhìn xung quanh rồi nói:
- Căn phòng này nhỏ quá, không đủ để hoạt động, chúng ta đến bãi tập thôi.
Bãi tập của tổ Thần Ưng rất lớn, gần 1000 mét vuông.
Bảy người đi theo Tần Mục đến bãi tập, lòng họ đều rất mong chờ, nghĩ xem Tần Mục sẽ dạy họ điều gì.
Hai tháng có thể thông qua sát hạch của tổ Thần Ưng, những phương pháp huấn luyện thông thường không thể nào làm được.
- Rất tốt, chỗ này được lắm.
Tần Mục gật đầu:
- Chỗ này đủ rộng, rất thích hợp để chạy bộ.
- Chạy bộ?
Bảy người nghe vậy đều té xỉu.
Đây có phải là huấn luyện đặc biệt đâu?
- Này, thái độ của mọi người kiểu gì vậy hả. Chạy bộ tốt cho sức khỏe mọi người đấy.
Ninh Vi Vi tức giận:
- Huấn luyện viên, chúng tôi đến đây để học, chứ không phải để rèn luyện sức khỏe.
Không chỉ Ninh Vi Vi, những người còn lại cũng lộ vẻ không hiểu, họ nhìn Tần Mục.
Tần Mục nhún vai:
- Các anh chị có chạy không?
Sau một lúc yên lặng, Đới Đình Đình lên tiếng:
- Huấn luyện viên, tôi tin anh, tôi sẽ chạy!
Nói thật, Đới Đình Đình không hề xinh đẹp, cô thuộc vào dạng người hơi thô, nhưng Tần Mục càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đới Đình Đình đi đầu, Trần Minh và những người khác cũng bắt đầu chạy vòng quanh bãi tập.
- Nếu không có hiệu quả, hãy xem tôi sẽ trừng trị anh thế nào.
Ninh Vi Vi nghiến răng, tức giận trừng mắt với Tần Mục, rồi cũng bắt đầu chạy theo.
Tần Mục cười, rồi nói to với tất cả mọi người:
- Không có lệnh của tôi, không được dừng lại.
Bảy người Ninh Vi Vi chạy vòng quanh bãi tập. Tốc độ của họ đều rất chậm.
Tần Mục không nói chạy bao nhiêu vòng, tức là phải chạy lâu, không có ai ngốc đến mức chạy nhanh như chạy nước rút.
Yến Kinh tháng bảy, thời tiết rất nóng bức. May mà giờ vẫn là buổi sáng, mặt trời vừa mọc, xung quanh bãi tập đều là tòa nhà cao tầng nên cũng mát.
Tần Mục ngồi trên nền đất nghỉ ngơi, nhìn họ chạy bộ. Một lúc sau, không có việc gì làm, hắn nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ninh Vi Vi đang chạy nhìn thấy Tần Mục nhàn rỗi như vậy, lòng rất tức giận, chỉ muốn chạy tới đạp cho hắn một nhát.
Trần Minh và những người khác nhìn Tần Mục, lòng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Thực lực của Tần Mục quả thật rất lớn mạnh, nhưng nếu đối phương không muốn dạy họ, thì phải làm sao?
Cứ thế, họ chạy nửa canh giờ vòng quanh bãi tập, mồ hôi ướt hết áo.
Nhìn lại Tần Mục, hắn vẫn nằm trên bãi cỏ, như đã ngủ mất rồi vậy.
- Chẳng lẽ anh ta cứ để chúng ta chạy cả ngày thế này sao?
Có người bắt đầu trở nên bất mãn.
Với họ, chạy chậm nửa canh giờ thế này không thành vấn đề. Nhưng họ bắt đầu nghi ngờ Tần Mục, họ thiếu lòng kiên trì.
- Vi Vi, hay là cô đi hỏi huấn luyện viên xem?
- Sao lại bảo tôi đi?
Ninh Vi Vi nhếch miệng nói.
- Vì cô xinh gái, dù huấn luyện viên có lợi hại đến mấy, cũng là một người đàn ông đầy sức trẻ mà…
- Đúng đúng, dùng mỹ nhân kế đi!
- Cút ngay, tôi không muốn để ý đến tên đó, muốn hỏi thì các người tự đi mà hỏi.
Ninh Vi Vi tức giận mắng. Tốc độ của cô nhanh hơn, lập khoảng cách với những người còn lại.
Đới Đình Đình vừa thở vừa nói:
- Mọi người nôn nóng quá đấy. Hôm qua còn nói nghe lời huấn luyện viên. Sao giờ mới bảo mọi người chạy nửa canh giờ đã không chịu được rồi?
Trần Minh nhìn Đới Đình Đình rồi nói:
- Nếu anh ấy dạy tôi những thứ lợi hại, tôi có khổ mấy cũng chịu được. Nhưng chạy bộ có là gì chứ, chẳng bằng huấn luyện của người thường, sao bì được với những đợt huấn luyện của bộ đội đặc chủng?
- Huấn luyện viên làm vậy nhất định là có nguyên do. Chúng ta chỉ cần làm theo là được rồi. Dù anh có muốn nghi ngờ, cũng nên đợi một tuần nữa. Giờ đã nghi ngờ, chẳng đủ kiên nhẫn gì hết.
Trần Minh yên lặng một lúc rồi gật đầu nói:
- Cô nói cũng phải.
Mấy người lại bắt đầu yên lặng chạy tiếp, mồ hôi túa ra như mưa.
- Ồ, ai nấy đều chăm chỉ cả nhỉ. Sáng sớm đã dậy chạy bộ, thật đáng nêu gương!
Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng mặc bộ quân phục ngụy trang bước đến, nhìn bảy người Ninh Vi Vi, trong tiếng cười mang theo đầy đủ hàm ý giễu cợt.
- Thật nực cười quá, một đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu, mà chỉ có thể chạy bộ rèn luyện sức khỏe, vậy mà còn muốn vào tổ Thần Ưng để tôi rèn, đúng là không biết trời cao đất dày.
Ninh Vi Vi là người nóng tính nhất, y hét với đám người:
- Các người có ý gì?
Ninh Vi Vi và những người còn lại đều là con nhà đại gia tộc, thân phận bất phàm. Nhưng những người này đều không sợ, trên mặt lộ vẻ khinh thường và chế giễu.
- Nói thế vẫn không hiểu sao? Các người chỉ là những bông hoa trong nhà kính thôi. Không ở trong tổ Thần Ưng được đâu, về nhà sớm đi.
Trần Minh sầm mặt nói:
- Dù chúng tôi bắt đầu muộn hơn các người, nhưng chúng tôi luôn cố gắng, có một ngày sẽ đuổi kịp các người.
- Đừng có mơ. Các cô cậu tưởng vào tổ Thần Ưng dễ như chơi đồ hàng à? Rèn luyện bằng cách chạy bộ như thế này, cả đời cũng không đạt đến tiêu chuẩn của tổ Thần Ưng.
Đới Đình Đình giận dữ nói:
- Ít nhất chúng tôi cũng đang chạy bộ. Các người chỉ ở đây bốc phét.
- Bốc phét?
Đối phương hừ lạnh.
- Mấy người có phải cảm thấy mình rất chăm chỉ? Ha ha, nói cho các người biết, tập luyện hàng ngày của tổ Thần Ưng chúng ta bắt đầu từ 2 giờ sáng. Cũng có nghĩa là vừa rồi chúng tôi vừa tập về xong.
Miệng Trần Minh run lên, hỏi:
- Vậy buổi sáng các người còn luyện quyền ở đại sảnh…
- Nực cười, mấy người tưởng tập luyện của tổ Thần Ưng như trò đùa sao? Từ sáng sớm, chúng tôi đã tập ở ngoài trời. Chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng. Ban ngày chúng tôi luyện quyền có thể nói là thời gian nghỉ ngơi mà thôi…
- Thời gian nghỉ ngơi…
Bảy người nghe vậy đều quay ra nhìn nhau, rồi nhụt chí.
Bởi lẽ tổ Thần Ưng không cho người tới huấn luyện cho họ, vì vậy bình thường họ đều tới tầng 2 xem trộm người của tổ Thần Ưng luyện tập, và dựa theo mức độ tập của họ để đề ra độ khó luyện tập của mình.
Vốn dĩ họ tưởng rằng, chỉ cần ngày nào mình cũng chăm chỉ làm theo tiêu chuẩn này, sẽ đạt được tới trình độ của tổ Thần Ưng.
Nhưng hôm nay mới biết, những gì mà họ theo đuổi, với người khác, chỉ là sự nghỉ ngơi sau luyện tập thôi sao?
Huấn luyện ngoài trời, bất cẩn là toi mạng. Đây quả là điều mà những con cháu nhà danh giá này không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi không chạy nữa đâu.
Trần Minh cảm thấy lòng y có một sự giận dữ không thể xả được, y quát lên với đối phương:
- Có gì hơn người chứ, ngày mai tôi muốn đi huấn luyện ngoài trời cùng các người. Các người làm được, tôi cũng làm được.
- Ha ha ha…
Lời của Trần Minh gây một tràng cười:
- Tiểu tử, đừng ngốc nữa. Với cơ thể đã quen với nuông chiều này của cậu, đến đó chắc chắn sẽ toi ngay. Đây là lý do mà tổ trưởng không dẫn các cậu đi tập đấy.
Trần Minh nắm chặt nắm đấm. Mấy năm gần đây y khắc khổ luyện tập, mà giờ đây lại bị đối phương nói là quen nuông chiều. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với y.
Trần Minh không ra tay, bởi lẽ y biết rằng, dù đánh với bất kỳ một ai trong số những người này, y đều thất bại.
Y đi thẳng đến bên cạnh Tần Mục đang ngủ, Trần Minh gọi:
- Huấn luyện viên!
Tần Mục ngồi dậy, dụi dụi mắt, như vừa mới tỉnh ngủ vậy, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Minh.
- Sao anh không chạy nữa. Tôi đã nói không có lệnh của tôi thì không được dừng cơ mà?
- Huấn luyện viên, tôi chỉ hỏi anh một câu, có phải anh đang thật lòng dạy chúng tôi không?
Trần Minh nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục nhìn sang mười mấy người đàn ông đang mặc quân phục ngụy trang, rồi lại quay về, hỏi Trần Minh:
- Anh không tin tôi à?
- Nếu anh thật lòng dạy tôi, tôi sẽ rất kính trọng anh. Nhưng đáng tiếc là anh không định làm vậy, tôi chỉ có thể rời khỏi đội ngũ này.
Tần Mục bình tĩnh hỏi:
- Anh chắc chắn muốn rời đội chứ?
Trần Minh đúng là đã dao động. Hôm nay y bị đả kích lớn.
Do dự một lát, cuối cùng y gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ gia nhập tổ Thần Ưng. Không thể cứ tốn thời gian thế này được. Anh không dạy tôi, tôi sẽ dùng cách khác để tập luyện.
- Hóa ra anh cho rằng đi theo tôi là phí thời gian.
Tần Mục thờ dài:
- Vốn tôi còn tưởng rằng trong số bảy người, anh là người có tiềm năng nhất. Xem ra tôi nghĩ sai rồi.
- Nếu anh đã muốn đi, thì tôi sẽ không giữ anh lại. Nhưng anh đã nộp 2000000 học phí, tôi sẽ tặng anh chút đồ.
Tần Mục lấy ra một chiếc bình đưa cho Trần Minh.
Trần Minh hơi ngớ một lát rồi hỏi:
- Đây là gì?
- Là thứ uống được, anh cứ coi là nước giải khát đi.
- Tôi không uống thứ này. Lần này là do tôi tự đổi ý, vì thế anh cũng không cần trả lại 2000000 cho tôi, thế nhé, xin chào!
Trần Minh quay người, đi thẳng.
Tần Mục nhìn Trần Minh rời đi, thầm thấy tiếc. Nếu Trần Minh không đi, anh ta sẽ trở thành người có tiềm lực nhất trong số bảy người.
Nhưng anh ta tự muốn bỏ đi. Tần Mục sẽ không hạ mình chạy theo mời anh ta về.
Dù có thiên phú, có tiềm lực đến mấy, cũng không đáng!
- Huấn luyện viên, anh không có chút cảm giác gì sao?
Ninh Vi Vi bước đến, lạnh lùng nhìn Tần Mục.
- Cảm giác gì?
Ninh Vi Vi tức giận nói:
- Trần Minh vì tức anh quá nên mới bỏ đi. Anh không cảm thấy là mình nên làm điều gì đó sao?
- Ừm, đúng là nên làm gì đó rồi.
Tần Mục gật đầu, rồi gọi đám Đới Đình Đình tới.
- Trong số mọi người còn ai muốn đi nữa, tôi trả lại học phí cho.
- Anh…Tôi tức chết mất.
Ninh Vi Vi không ngờ Tần Mục lại nói ra những lời này.
Những người còn lại đều rất thất vọng về Tần Mục, có người giận dữ nói:
- Huấn luyện viên, chúng tôi cũng có câu hỏi tương tự. Rốt cuộc anh có thật lòng dạy chúng tôi không?
- Tại sao phải hỏi câu này. Nếu không tin tôi thì có thể đi luôn, tôi không giữ đâu.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Ha ha…Tỉnh lại đi, đội ngũ này của các cô cậu quá kém cỏi. Thành viên thì không có tiềm lực, huấn luyện viên thì không có năng lực. Còn mơ gia nhập vào tổ Thần Ưng. Nếu không phải vì nể mặt ông bà già nhà các cô cậu, các cô cậu đã bị đuổi đi lâu rồi!
Mười mấy người đàn ông mặc trang phục ngụy trang cố ý đến gây chuyện. Họ lại bước đến, sỉ nhục đám người.
Tần Mục chau mày, nhìn họ rồi nói:
- Ai cho các người chen miệng vào đấy, cút về doanh trại của các người đi.
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt mấy người trong số đó lập tức cau lại.
- Tôi bảo các người cút, không hiểu à?
Tần Mục đứng dậy.
Những người đàn ông đó tưởng Tần Mục muốn ra tay. Họ không hề sợ hãi, mà còn khinh thường.
- Ngày nào chúng tôi tập luyện xong cũng đến đây hoạt động. Dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi.
Có người tranh nói.
- Tôi là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, tôi muốn dùng chỗ này, chẳng lẽ không được?
- Nếu là huấn luyện viên chính quy thì đương nhiên là dược. Nhưng tên tiểu tử vào luồn lách cửa sau như anh thì có tư cách quái gì?
Câu này có ý đồ rất rõ, chúng muốn sỉ vả Tần Mục và gây khó dễ.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Tiền Kế Hùng bảo các người đến đây à?
Có vài người mắt lóe lên chút hoảng loạn, nhưng lại bình tĩnh ngay:
- Việc này liên quan gì đến tổ trưởng Tiền. Chúng tôi coi thường loại học sinh cấp ba như anh. Dựa vào đâu mà làm được đến huấn luyện viên tổ Thần Ưng chứ. Chẳng lẽ anh là họ hàng với tổ trưởng Lý?
- Các người muốn biết dựa vào đâu à?
Tần Mục bước về phía họ.
Một người đàn ông áo ngụy trang trong số đó cũng hống hách bước ra, nhìn Tần Mục nói:
- Muốn trở thành huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, ít nhất phải có thực lực cấp Tinh Anh…
Bốp!
Người đàn ông còn chưa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.
- Đến gây sự chứ gì. Nói lắm thế để làm gì. Ra tay luôn đi!
Có lẽ vì Trần Minh rời đi khiến Tần Mục hơi tức giận, muốn tìm chỗ để xả.
Đám người ngớ ra, rồi giận dữ nói:
- Anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách bọn tôi. Cùng lên đi.
Mười mấy người vây lấy Tần Mục. Từ nhỏ họ đã được huấn luyện, cơ thể rất rắn rỏi và cường tráng. Tần Mục so với họ trông rất nhỏ, không bì được.
Nhưng to lớn trước mặt Tần Mục cũng có ưu thế gì?
- Đám tạp binh như các người mà cũng dám tự xưng là bộ đội đặc chủng. Đồn ra ngoài chỉ khiến người khác chê cười thôi.
Tần Mục cười, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt một người đàn ông cao lớn, đánh ra một chưởng.
Rắc!
Tiếng xương gãy rất chói tai, người đàn ông cao hơn Tần Mục một cái đầu ngã ra trên đất, lăn lộn kêu đau, trông rất thê thảm.
Những người này mỗi ngày đều trải nghiệm những cuộc huấn luyện thực chiến bên ngoài vô cùng tàn khốc. Bị thương đối với họ là chuyện không thể tránh khỏi. Trong những lần tập huấn như thế, mức độ rắn rỏi của cơ thể cũng đạt đến mức độ kinh người.
Nhưng Tần Mục mới đập nhẽ một cái, cơ thể cường tráng đó liền đổ ầm xuống đất giống như một công trình kém chất lượng rồi rên rỉ trong đau đớn.
Những người còn lại đều thất thần trong chớp mắt. Nhưng Tần Mục không cho họ thời gian để than thở hay hối hận.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bóng người bay tán loạn, Tần Mục như đang chém dưa thái rau vấy. Mười mấy người đàn ông cường tráng đều bị thương với mức độ nặng nhẹ không giống nhau trong thời gian chưa đầy 1 phút, ngã hết ra đất.
Ninh Vi Vi, Đới Đình Đình và những người khác đều ngớ ra. Họ biết rằng Tần Mục rất mạnh, từ những biểu hiện trong phòng quyền anh hạng nặng hôm qua đã có thể nhận ra điều đó.
Nhưng hôm qua họ chỉ nhìn thấy một loạt số liệu, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể chấn động như cảnh họ nhìn thấy tận mắt giờ đây.
Mười mấy người này đều không phải người thường, họ đều là người được chọn lựa kỹ càng, sát hạch nhiều lần, mới vào được tổ Thần Ưng.
Một đám người như vậy mà trước mặt Tần Mục lại trở thành như cá nằm trên thớt, để hắn muốn làm gì thì làm.
Nếu nói là một trận chiến, thì thà nói đây là một cuộc tàn sát đơn phương!
- Tần Mục, dừng tay lại cho tôi!
Đúng lúc này, Tiền Kế Hùng và ba người huấn luyện viên chạy vội vàng từ trên tầng tòa nhà số 1 đến.
Thật ra, lúc này Tần Mục đã dừng tay từ lâu rồi. Bởi lẽ trên sân giờ chỉ còn một mình hắn đứng, mười mấy người kia đều đang lăn lộn trên nền đất, không bò dậy được.
Tần Mục quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiền Kế Hùng. Tiền Kế Hùng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục, người run lên.
Tiền Kế Hùng biết về việc của Hoshino, nhưng y chưa bao giờ cho rằng một mình Tần Mục có thể đánh bại được Hoshino.
Dù sao thì đó cũng là Ninja của Đông Doanh, ngoài mấy người tổ trưởng và Ưng Vương của tổ Thần Ưng, không ai một mình mà bắt được cô ta!
Tiền Kế Hùng và Lý Sâm không hợp nhau. Tần Mục là người Lý Sâm dẫn vào, đương nhiên y phải tìm cách gây khó dễ, thậm chí đuổi Tần Mục đi.
Vì thế mới có trò vui ngày hôm nay.
Nhưng Tiền Kế Hùng không ngờ được rằng, thực lực của Tần Mục khủng khiếp đến vậy. Vừa rồi ở trên tầng, y nhìn thấy Tần Mục ra tay trước, đã chạy vội xuống ngay.
Chỉ trong chưa đầy một phút từ khi y chạy xuống, mà trận đấu đã kết thúc. Khi y ra khỏi cầu tháng, chỉ nhìn thấy đám người nằm la liệt trên nền đất.
Thế là thế nào?
- Tổ trưởng Tiền, trùng hợp thật!
Tần Mục điềm đạm nói.
Tiền Kế Hùng cố nén sự sợ hãi khó hiểu, tức giận chất vấn:
- Tần Mục, cậu đã làm gì, là một huấn luyện viên mà cậu lại vô cớ đánh học viên ư?
- Sao anh biết là tôi vô cớ, nhỡ đâu họ đến gây sự thì sao?
- Đừng nói bừa. Vừa nãy tôi đứng ở kia và nhìn thấy rồi, cậu ra tay trước!
Hai huấn luyện viên phía sau Tiền Kế Hùng cũng đứng ra nói:
- Tần Mục, cậu cậy có tổ trưởng Lý đứng sau, không coi chúng tôi ra gì, đánh học viên, hủy hoại thanh danh của tổ Thần Ưng chúng tôi, không xứng đáng làm huấn luyện viên!
- Ha ha, các anh hát kịch chán như vậy, tôi còn chẳng buồn vạch mặt các anh!
Tần Mục nhún vai:
- Tôi đánh người đấy, các anh muốn làm gì?
Tần Mục thấy rất bình thường, dù sao thì do Lý Sâm cứ ép hắn làm huấn luyện viên, chứ hắn cũng chẳng thấy tổ Thần Ưng có gì hấp dẫn.
- Tổ trưởng Tiền, vừa rồi chúng tôi ở ngay tại đây. Họ cố ý khiêu khích huấn luyện viên của chúng tôi trước.
Đới Đình Đình đứng ra nói.
- Đúng, họ nói phải kiểm chứng thực lực của huấn luyện viên, cuối cùng tự rước họa vào thân, không thể trách huấn luyện viên được!
Những người khác cũng nói đỡ cho Tần Mục.
Tiền Kế Hùng đã gặp khó khăn. Dù thực lực của Tần Mục lớn cỡ nào, y cũng không sợ. Nhưng những con cháu nhà gia tộc có bối cảnh lớn này, y không tiện đắc tội.
Đưa mắt với viên huấn luyện viên bên cạnh, người đó hiểu ý, đứng ra nói:
- Những người này đều là học viên của tôi. Tôi tin họ không cố ý khiêu khích huấn luyện viên Tân. Huống hồ huấn luyện viên Tần quá trẻ, được làm huấn luyện viên tổ Thần Ưng, bị người khác chỉ trích cũng là điều dễ hiểu.
- Vậy thì giờ các ông cũng nhìn thấy rồi đấy. Thực lực của huấn luyện viên Tần thừa sức để đảm nhận vị trí này.
Đới Đình Đình bảo vệ Tần Mục.
- Với một huấn luyện viên đạt chuẩn, thực lực của bản thân chỉ là một phía, điều quan trọng hơn nữa là người đó phải dạy được cho người khác.
- Nói hay lắm!
Tiền Kế Hùng nhân lúc này, hừ lạnh nói:
- Không ai nghi ngờ gì về thực lực của huấn luyện viên Tần, nhưng khả năng dạy của cậu ấy…Tôi nhớ hôm qua cậu ấy vừa tới đã đuổi mất những nhân tài xuất chúng như Từ Trùng. Vừa rồi lại khiến Trần Minh bỏ đi. Rất khó để đảm bảo rằng các cô cậu sau này cũng thế.
- Là một huấn luyện viên, không ngừng khiến học sinh bỏ đi, có thể trở thành một huấn luyện viên tốt được sao?
- Điều này…
Đới Đình Đình nhìn sang Tần Mục. Cô không tìm được lời phản bác lại câu này.
Tần Mục cười nói:
- Tổ trưởng Tiền, tổ Thần Ưng là một nơi thần thánh. Thà ít người mà chất còn hơn. Những người bị tôi đuổi đi kia chỉ là đám rác rưởi mà thôi. Những người ở lại mới là tinh anh thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận