Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 1306: Tâm tư của Tiểu Huân
Sáng nay, khi mọi người còn đang nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau, vô cùng kịch liệt. Toàn bộ viện tử đều lung lay, giống như muốn sụp.
Mọi người rất nhanh bay ra, nhìn hai người đang chiến đấu trên không trung.
Một trong hai người là Đông Phương Vô Song. Người còn lại cũng là một thanh niên, toàn thân tản ra khí tức cường đại, không hề thua kém Đông Phương Vô Song, thậm chí còn có thể ngăn cản được y.
Đám người Diệp Khinh Tuyết không biết người thanh niên này, nhưng Tần Mục thì quen.
Người này không phải ai khác, chính là Chiến Văn Vũ của Chiến tộc.
- Hai người này đúng là oan gia. Vừa thấy mặt đã đánh nhau.
Tần Mục có chút buồn cười.
- Anh quen người đó?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
- Ừm, đệ nhất thiên tài của Chiến tộc. Lần trước anh đến Chiến tốc, cũng gặp cùng với Đông Phương Vô Song ở đó.
- Em đang tự hỏi tại sao Đông Phương Vô Song lại ra tay với anh. Thì ra là có ân oán ở Chiến tộc.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Tần Mục nhún vai. Ở Chiến tộc, hắn không nói chuyện nhiều với Đông Phương Vô Song, nói chi đến việc kết thù.
- Đông Phương Vô Song, tôi chẳng muốn đánh với anh. Tôi chỉ muốn gặp mặt Vu Diễm.
- Hừ, tục danh của hoàng nữ điện hạ có thể cho anh đơn giản gọi ra miệng sao? Điện hạ nói, nếu anh không quy thuận cô ấy, cô ấy sẽ không gặp anh. Đương nhiên, anh cũng còn một cách gặp được điện hạ, chính là đánh bại tôi rồi xông vào.
Tần Mục giật mình. Xem ra Chiến Văn Vũ đúng là si tình, nhớ Vu Diễm mãi không quên.
Nhưng hơn phân nửa là công dã tràng rồi. Vu Diễm không phải là người mà gã có thể dễ dàng chinh phục.
- Đông Phương Vô Song, nếu anh không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí.
Chiến Văn Vũ tức giận. Hôm nay nhất định gã phải gặp được Vu Diễm.
- Có bản lãnh thì tới đây.
Đông Phương Vô Song bay lên, triệu hồi Bạch Đế Kiếm.
Hai người càng đánh càng gay cấn.
- Hai người có chừng mực chút.
Tần Mục nhịn không được hô lên một tiếng. Hắn cảm giác hai người đánh tiếp, viện tử này sẽ bị hủy.
Hai người đang giương cung bạt kiếm liền ngừng lại.
Chiến Văn Vũ nhìn thấy Tần Mục, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, vốn đang muốn gọi Tần huynh, nhưng nhớ đến thực lực của Tần Mục, liền đổi giọng:
- Tần thành chủ.
- Đều là người quen cả, không cần khách khí.
Tần Mục khoát tay:
- Các người đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh, ngay cả phòng ở của tôi cũng sẽ bị các người dỡ xuống.
- Tần đại ca.
Đang nói chuyện, một thanh âm kinh hỉ vang lên.
Tần Mục quay sang, liền nhìn thấy một cô gái dáng người lanh lợi, mái tóc dài đen nhánh, đang đứng đằng sau Chiến Văn Vũ, dùng ánh mắt động lòng người mà theo dõi hắn.
- Ồ, em cũng đến sao?
Tần Mục kinh ngạc. Cô gái này là em gái Chiến Văn Vũ, Chiến Tiểu Huân.
Rất nhanh, hắn lại mỉm cười:
- Đã một thời gian không gặp, xưng hô với tôi lại thăng thêm một cấp. Không phải trước đây hay gọi là hỗn đãn sao?
- Ơ?
Chiến Tiểu Huân dùng tay che mặt, cảm giác giống như bí mật bị phát hiện, quay người chạy đi.
Chiến Văn Vũ kinh ngạc, Tần Mục lại càng thêm kinh ngạc. Đây là tình huống gì vậy?
- Anh, cô gái kia là ai? Tại sao anh lưu tình khắp nơi vậy?
Tần Phỉ Phỉ nói thầm:
- Cô gái đó còn nhỏ tuổi hơn cả em. Nếu như trở thành chị dâu, chẳng phải em mất thể diện sao?
- Khụ, đừng có nói mò. Ấn tượng của cô bé đó đối với anh không tốt, không ít lần mắng anh đấy.
- Đừng có nói xạo. Người sáng suốt nhìn vào liền biết có chuyện gì xảy ra.
Tần Phỉ Phỉ không thèm nghe giải thích.
Tần Mục bất đắc dĩ, cũng không tranh chấp nữa.
- Tần thành chủ, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được. Chi bằng chúng ta vào thành uống một ly rượu, thế nào?
Chiến Văn Vũ hỏi dò một câu. Gã đối với Tần Mục là thật tâm kính nể, nhưng lại sợ Tần Mục cảm thấy chướng mắt.
- Gọi Tần thành chủ là quá khách khí rồi, cứ gọi thẳng tên tôi là được.
- Vậy để tôi gọi anh là Tần huynh.
Trong lòng Chiến Văn Vũ vô cùng hiểu, Tần Mục không phải là loại người tâm cao khí ngạo, làm người vô cùng biết điều.
Tần Mục nhún vai, biểu hiện không có ý kiến.
- Anh có thấy Vu Diễm không?
Chiến Văn Vũ nhìn thoáng qua trong sân, sau đó lắc đầu:
- Xem ra cô ấy không muốn gặp tôi, sau này có cơ duyên sẽ nói sau.
- Vậy thì đi thôi. Đến Thần tộc vài ngày mà chưa ra khỏi cửa.
Mọi người đến một quán rượu nổi tiếng nhất Thần tộc. Diện mạo xinh đẹp của mấy cô gái lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, khiến các cô không được tự nhiên.
- Tần huynh, gần đây ngư long Thần tộc hỗn tạp, loại người nào cũng có. Chuyện này cũng không thể tránh.
Chiến Văn Vũ nói.
Tần Mục khẽ gật đầu. Thần tử Hoàng Phủ Dật mời đều là những thiên tài đạt đến trình độ cao nhất. Họ mang theo tùy tùng, lẩn trong số đó có một số tên bại hoại cũng là chuyện bình thường.
Nói sau, cho dù là hoàng tử, phẩm chất cũng chưa chắc đã tốt hơn.
Mọi người thuê một gian phòng trên cao, hoàn cảnh thanh tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Quán rượu Thần tộc nhất định là giá rất cao, bán ra đều là linh dược đẳng cấp chế thành linh tửu và thức ăn. Khi dùng có tác dụng ổn định tinh thần, nâng cao cảm ngộ.
Chỉ một lát, cửa ghế lô được đẩy ra, Chiến Tiểu Huân cúi đầu, rón rén bước vào, gương mặt còn mang theo nét ửng đỏ.
- Tiểu Huân, hôm nay em sao thế? Trước kia em và Tần huynh có chút hiểu lầm, vừa vặn hôm nay giải hòa với nhau đi.
Chiến Văn Vũ còn chưa rõ quan hệ giữa Tần Mục và cô em gái của mình.
Kỳ thật, trong lòng gã nghĩ, nếu như có thể ghép hai người thành đôi, đó là một chuyện vô cùng tốt.
Nhưng ánh mắt của gã lại đảo qua đám người Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y, trong lòng lại thở dài. Tiểu Huân có thể được xem là tuyệt sắc mỹ nữ ở Chiến tộc, nhưng so với mấy vị tiên tử này, đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không hề chiếm ưu thế.
- Kỳ thật tôi và Tiểu Huân muội muội có chút hiểu lầm. Chi bằng ngày hôm nay uống một chén, tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Tần Mục đưa cho Chiến Tiểu Huân một chén linh tửu.
- Tiểu Huân, còn không nhận lấy?
Chiến Văn Vũ vội nói.
Chiến Tiểu Huân tiếp nhận linh tửu, nhìn Tần Mục uống một hơi cạn sạch, trong lòng vô cùng phức tạp,
Khi Tần Mục mang Lâm Thi Vận rời khỏi, trong lòng cô rất nhớ Lâm Thi Vận, đồng thời cũng nhớ luôn Tần Mục.
Trong đầu của cô vẫn luôn nhớ đến gương mặt giận dữ của Tần Mục. Khi cô bị người ta đuổi theo, hắn vẫn thờ ơ. Thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.
Đồng thời, trong đầu của cô cũng hiển nhiên thân ảnh cao ngạo của hắn, tay không xé rách không gian, đuổi giết cường giả tuyệt thế của Hỗn Độn tộc.
Tụ hội ở Chiến tộc, Đông Phương Vô Song và anh trai đánh nhau, khí tức cuồng bạo lan tràn. Khi đó anh trai cũng chẳng quan tâm đến cô, nhưng hắn lại bảo vệ cho cô.
Trong hư không, hắn lại cứu cô một lần.
Từ đó, bất luận là hắn đang giận dữ hay là ôn nhu, đều trở thành hình ảnh khó quên trong đầu cô.
Mỗi lần nhớ đến Tần Mục, cô lại lừa gạt mình, vì Lâm Thi Vận đang đi cùng Tần Mục, cô nhớ Lâm Thi Vận, cho nên mới nhớ luôn Tần Mục.
Nhưng trên thực tế, cô lại rất rõ, cô muốn đến thành Thiên Mạc để gặp hắn.
Trong thời gian này, trong đầu cô tưởng tượng vô số lần gặp lại Tần Mục.
Cho nên, thái độ của cô đối với Tần Mục cũng vô tình thay đổi, từ hỗn đãn ban đầu đến Tần đại ca như bây giờ.
Hôm nay đột nhiên gặp lại, cô hoàn toàn bất ngờ. Cô gặp lại Tần Mục, thốt lên một tiếng Tần đại ca, bởi vì đây là cách xưng hô của cô trong tưởng tượng.
Cô vẫn không thoát được nhân vật tưởng tượng trong đầu. Kết quả cứ buộc miệng mà thốt ra. Và đó cũng chính là nguyên nhân mà cô bỏ chạy.
- Tiểu Huân muội muội, em đang nghĩ gì vậy?
Tần Mục thấy Chiến Tiểu Huân cứ nhìn chằm chằm vào ly rượu, không khỏi quơ quơ bàn tay.
Sắc mặt Chiến Tiểu Huân lại đỏ lên, cuống quýt đưa chén linh tửu lên uống một hơi, ấp úng nói:
- Anh…Chị Thi Vận đâu? Tại sao chị ấy không đi cùng với anh?
- Cô ấy không đi. Em muốn gặp cô ấy à?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Muốn gặp thì đến thành Thiên Mạc mà tìm. Ở lại đó cũng không sao.
- Thật sao?
Trong lòng Chiến Tiểu Huân có chút động.
- Có cái gì mà không thể chứ?
Tần Mục đang nói, đột nhiên cảm nhận được vài đạo ánh mắt giết người, không khỏi co rụt cổ lại, nói với mấy người Tần Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, cô ấy và Lâm Thi Vận là chị em tốt. Để bọn họ gặp nhau cũng chẳng có gì đáng lo. Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều phòng mà.
- Hừ, chỉ sợ người nào đó ăn vụng thôi.
- Cái gì ăn vụng chứ? Đừng có nói lung tung.
Tần Mục thiếu chút nữa bị sặc chết.
Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y còn chưa tức giận, cô em gái này tức giận còn nhiều hơn.
Chiến Văn Vũ cảm giác Tần Mục có chút không khống chế được tình huống, vụng trộm cười một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác:
- Tần huynh, không biết anh có nghe nói chuyện của rừng U Ảnh không?
Nghe xong, Tần Mục lập tức hứng thú. Hắn đến tham gia tụ hội lần này, mục đích chủ yếu chính là vì Tả Tư Duyệt, sau đó là tò mò với rừng U Ảnh.
- Có nghe qua, nghe nói có một cô gái ngang trời xuất thế chính diện đánh bại hai hoàng tử.
Chiến Văn Vũ gật đầu:
- Đúng là như thế. Trước kia tôi cho rằng thiên tài chỉ có ở Hoàng tộc. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, Nhân tộc bị lãng quên mới thật sự là tàng long ngọa hổ. Đầu tiên là Tiêu Hậu, sau đó là anh, hiện tại lại xuất hiện thêm một thần nữ.
- Cái gì? Anh nói người kia là Nhân tộc giống như chúng tôi?
Không chỉ Tần Mục, ngay cả đám người Diệp Khinh Tuyết cũng khiếp sợ không thôi.
- Thì ra các người vẫn chưa biết.
Chiến Văn Vũ nghiêm túc nói:
- Theo tôi được biết, cô ấy đến từ một tiểu tinh không. Gần đây mới đến Bạch Đế Tinh.
- Cô ấy tên gì?
Chiến Văn Vũ lắc đầu:
- Tục danh thì tôi không biết, nhưng theo lời đồn, cô ấy mặc một bộ quần áo màu đỏ, cưỡi con độc giác thú màu trắng, tuổi tác không quá hai mươi.
Tần Mục cau mày. Ở tinh không bốn phía không có nhân vật nghịch thiên như vậy.
Cung Y Y so với Tần Mục càng thêm ngạc nhiên. Cô là công chúa Đông Vương triều, đối với sự việc của tinh không bốn phía rõ như lòng bàn tay. Nếu quả thật có một vị thiên chi kiều nữ như vậy, cô không thể nào không nghe nói qua.
Cạch.
Đúng lúc này, cửa ghế lô bị một luồng sức mạnh đánh bay. Hai nam hai nữ bước vào.
- Điện hạ, chính là hắn.
Hai cô gái tướng mạo xinh đẹp chỉ vào Chiến Văn Vũ, dường như Chiến Văn Vũ có thù oán với các cô.
- Chiến Văn Vũ, là cậu?
Hai gã thanh niên nhìn thấy Chiến Văn Vũ, thần sắc mang theo chút nghiền ngẫm:
- Cậu thật là to gan, dám nhúng tay vào chuyện của Tu La tộc chúng tôi.
Bốn người này đều thuộc Tu La tộc. Hơn nữa Tần Mục còn quen với hai cô gái kia.
- Chiến huynh, anh có ân oán với bọn họ à?
Tần Mục hỏi.
Chiến Văn Vũ khẽ gật đầu:
- Trên đường đến Thần tộc, tôi thấy hai cô gái này đuổi giết một cậu thiếu niên, liền ra tay giúp đỡ, sau đó mới biết bọn họ thuộc Tu La tộc.
Tần Mục sững sờ:
- Người anh cứu là Thác Bạc Lăng Vân phải không?
- Đúng, Tần huynh quen cậu ấy?
Chiến Văn Vũ nghi hoặc.
Tần Mục sờ trán:
- Xem ra sự việc đúng là trùng hợp. Mệnh tiểu tử này may thật, nhiều lần được người cứu.
Thác Bạc Lăng Vân đem cừu hận quy kết lên người Tả Tư Duyệt. Tần Mục vốn không muốn giúp y, nhưng hết lần này đến lần khác phiền phức lại chủ động tìm đến cửa.
- A, điện hạ, hắn…hắn.
Hai cô gái nhận ra Tần Mục, lắp bắp chỉ vào hắn, kích động đến nỗi không nói nên lời.
Ấn tượng mà Tần Mục mang đến cho các cô còn muốn khắc sâu hơn cả Chiến Văn Vũ.
- Có chuyện gì sao?
Hai gã thanh niên hỏi.
- Lần trước ở hạp cốc Lôi Minh, chính là hắn xen vào. Bằng không thì Thác Bạc Lăng Vân đã bị chúng ta giết chết rồi.
- A, nói như vậy, đúng thật là trùng hợp.
Hai người có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười lạnh:
- Nhưng như vậy cũng tốt, giải quyết phiền toái một lần duy nhất.
- Chó hoang ở đâu kéo đến, lại dám sủa bậy ở chỗ này?
Tần Mục lạnh lùng quát, khiến đám gia hỏa lỗ mũi luôn hếch lên trời phải khó chịu trong lòng.
- Cậu nói cái gì?
Thần sắc hai người trầm xuống, nhìn Tần Mục giống như nhìn người chết:
- Thật to gan, ngay cả chúng tôi mà cũng dám mắng?
Tần Mục trào phúng nhìn hai người. Tuy hai người này đều là Bán Thần tầng chín, nhưng không phải loại thiên tài nhất niệm thành thần, khí tức không cô động, đoán chừng chỉ đến cấp độ Huyết Đồ mà thôi.
- Tần huynh, hai người này là hoàng tử Tu La tộc. Nhưng cậu cũng biết, cũng không phải đệ nhất nhân.
Chiến Văn Vũ nhắc nhở một câu.
Vốn một mình gã đối mặt hai người thì có chút kiêng kỵ. Nhưng Tần Mục cũng có ân oán với bọn họ, gã cảm thấy mình không cần lo nữa.
- Tôi biết rồi. Nhưng hai tên phế vật này mà cũng được cho là hoàng tử, Tu La tộc sẽ sớm bị xóa tên khỏi Hoàng tộc thôi.
- Khốn kiếp, tôi thấy cậu chán sống rồi.
Hai người chưa từng gặp người không biết trời cao đất rộng như vậy, vừa mở miệng đã mắng bọn họ. Bây giờ còn chửi luôn cả Tu La tộc, cho dù là Thần tử Hoàng Phủ Dật cũng không có đảm lượng này.
- Mặc kệ cậu là người phương nào, chỉ bằng những lời này, đáng tru di cửu tộc rồi.
Khí tức Bán Thần tầng chín phát ra, giống như một nhà tù, lao về phía Tần Mục.
- Cút.
Tần Mục thậm chí không động thủ, chỉ hét lớn một tiếng, trong thanh âm xen lẫn sức mạnh khủng bố.
Sát.
Thanh âm thanh thúy vang lên, giống như có đồ gì đó vỡ tan.
Ngay sau đó, hai gã hoàng tử giống như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu, cơ thể như diều đứt dây bay ra ngoài.
Với tư cách là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, lại thua một cô gái vô danh trong cuộc thí luyện, có thể nói là một sỉ nhục lớn lao, khiến toàn bộ Thiên Lang tộc đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng trên thực tế, y không phải vì thua mà bực bội. Bực bội là vì không chiếm được ưu ái của cô.
Khi y và đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc tiến vào rừng U Ảnh, hai người bọn họ vốn là đối thủ thế lực ngang nhau. Nhưng kết quả cuối cùng lại thua trong tay một cô gái đột nhiên xuất hiện trong rừng U Ảnh.
Nhưng bọn họ bị đánh bại một cách tâm phục khẩu phục, đồng thời cũng bị thực lực cũng như sắc đẹp của cô thuyết phục.
Nếu không phải thân là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, đại diện cho toàn bộ vinh quang của Thiên Lang tộc, y thậm chí muốn thần phục dưới làn váy của cô.
Chỉ cần cô gật đầu, y nguyện ý che chở cho cô, đi theo làm tùy tùng của cô.
Trong tất cả các hoàng tử trong tộc, Cổ Dương là người duy nhất chưa có người theo hầu, vẫn lẻ loi một mình.
Bởi vì quan niệm của y, tùy tùng chính là buông tha cho tôn nghiêm của mình.
Thực lực cá nhân có thể yếu một chút, nhưng chí khí thì không thể thua. Nếu như cả chí khí cũng không có, cả đời này sẽ biến thành bình thường. Một tùy tùng bình thường thì dùng để làm gì?
Nhưng sau khi nhìn thấy cô, suy nghĩ của y đã thay đổi. Y đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn đi theo bước chân của người đó. Vô tình y cũng đã rơi vào sự tầm thường.
Nhưng y một chút cũng không có ý định tỉnh ngộ. Y biết y và Minh Vưu có cùng cách nghĩ.
- Cổ Dương huynh, chỉ là một người đàn bà thôi mà, có cần phải cơm nước không ăn, ngày nào cũng thất thần như vậy không?
Vũ Văn Hoa nhìn Cổ Dương trong lòng có chút khinh miệt.
Dù gì cũng là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, là nhân vật nổi danh, nhưng lại bị một cô gái làm cho tinh thần điên đảo.
- Vũ Văn huynh, nếu lúc đó anh có ở đó, chỉ sợ sẽ không nói như thế này. Cô ấy không phải phụ nữ bình thường.
Vũ Văn Hoa cười nhạt:
- Trong số những người con gái mà tôi gặp, chỉ có Vu Diễm là xứng hạng nhất thôi.
- Bất luận phương diện nào, cô ấy cũng nằm trên Vu Diễm.
Cổ Dương khẳng định.
Khóe miệng Vũ Văn Hoa nhếch lên một cái. Gã thua trong tay thủ hạ của Vu Diễm. Cổ Dương còn nói cô gái kia lợi hại hơn Vu Diễm, chẳng phải nói gã cũng không phải đối thủ?
Khi gã nghe chuyện ở rừng U Ảnh, còn tưởng rằng Cổ Dương và Minh Vưu thương hoa tiếc ngọc, nhượng bộ cô gái kia, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không phải như vậy.
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Đi theo Minh Vưu rồi.
Cổ Dương uống một ngụm linh tửu, giọng nói thể hiện sự buồn chán.
Y và Minh Vưu là đối thủ ngang tầm, một mực không phân thắng bại. Nhưng bây giờ, cô gái đó lại lựa chọn đi theo Minh Vưu mà không phải là y.
- Cô gái đó vừa ý Minh Vưu rồi sao?
Cổ Dương dừng một chút, lập tức lắc đầu:
- Không, cô ấy dường như đặc biệt đến tìm Minh Vưu, chỉ là Minh Vưu không quen cô ấy.
- Này, hai người đang nói chuyện gì thế?
Lúc này, một gã thanh niên mặc cẩm y chậm rãi bước vào, gương mặt tươi cười:
- Đang bàn chuyện đàn bà à?
Vũ Văn Hoa vội nói:
- Hách Liên huynh, Cổ Dương rơi vào bể tình rồi. Tôi đang khuyên anh ta đây.
Hách Liên Hoằng Nghị nhìn Cổ Dương, vẫn tiếp tục nói với Vũ Văn Hoa:
- Chuyện của Cổ Dương tôi đã sớm biết rồi. Nhưng Vũ Văn huynh không phải cũng vậy sao?
Vũ Văn Hoa hơi sững người:
- Dường như Hách Liên huynh có ý gì khác, tôi không hiểu cho lắm.
- Haha, anh đừng gạt tôi. Tôi đã ở Nhân Hoàng tộc các anh một thời gian ngắn. Gần đây, việc của thánh nữ Lạc Hà cốc rất náo động. Tôi không tin anh không có hứng thú với cô ấy.
- A, anh nói là Trần Nghiên à?
Vũ Văn Hoa cười nhạt:
- Tôi không giống Cổ Dương. Chỉ cần tôi nói một câu, Trần Nghiên sẽ ngoan ngoãn bò lên giường tôi ngay, chẳng cần tôi phải phí tâm làm gì.
Hách Liên Hoằng Nghị kinh ngạc nói:
- Anh đừng khoác lác như vậy chứ. Tuy anh là hoàng tử, nhưng Lạc Hà cốc cũng là một thế lực đáng gờm ở Nhân Hoàng tộc. Một thánh nữ của một thánh địa phải được giữ gìn cơ thể. Anh dám động đến cô ấy sao?
- Vậy là anh không hiểu Nhân Hoàng tộc chúng tôi rồi. Chỉ cần tôi cứng rắn một chút, Lạc Hà cốc sẽ không có biện pháp cự tuyệt. Nói không chừng đây còn có thể là một vinh quang.
- Rất khó nói anh có phải đang khoác lác hay không.
Hách Liên Hoằng Nghị hoài nghi.
- Tôi biết anh đang kích tôi. Đúng là tôi cũng có chút ý tứ với Trần Nghiên. Lần sau anh đi với tôi đến Lạc Hà cốc. Chúng ta thí nghiệm một chút, thế nào?
Vũ Văn Hoa cười nói.
Ánh mắt Hách Liên Hoằng Nghị sáng lên:
- Như vậy cũng tốt. Nếu anh muốn thánh nữ của bọn họ, tôi đúng thật là muốn nhìn xem Lạc Hà cốc sẽ có phản ứng gì.
- Bọn họ sẽ không cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt.
Vũ Văn Hoa vô cùng tự tin.
Cứ như vậy, hai hoàng tử tụ cùng một chỗ, tùy tiện bàn chuyện phá hủy sự trong sạch của một thánh nữ.
Đối với hai người mà nói, đây chỉ là một món gia vị thêm vào bữa ăn cuộc sống mà thôi. Cho dù là thánh nữ, sau khi chơi đùa chán, cũng sẽ bị vứt như một tấm vải rách.
- Cổ Dương huynh, chúng tôi trò chuyện vui vẻ như vậy, tại sao anh lại thiếu hào hứng như thế?
Hách Liên Hoằng Nghị vỗ vai Cổ Dương, nói:
- Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Tuy tôi chưa gặp qua cô ấy, nhưng đàn bà xinh đẹp thì cũng chỉ có bấy nhiêu. Trước đây, tôi tùy tiện đi dạo qua một vòng cũng gặp được mấy nữ nhân xinh đẹp rồi.
Cổ Dương nhướng mày, giọng nói buồn bực:
- Anh đừng lừa tôi. Với nhân phẩm của anh, còn có diễm ngộ nào được nữa chứ?
Hách Liên Hoằng Nghị nghẹn lời. Đây là ý gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại không có được diễm ngộ?
Vũ Văn Hoa cũng không cho là đúng:
- Hách Liên huynh, anh an ủi Cổ Dương cũng đừng nói như vậy. Bộ anh tùy tiện ra ngoài một chút là tìm được mỹ nữ cực phẩm sao?
Ba người đều là hoàng tử, thuộc tầng lớp cao trong giới trẻ của Bạch Đế Tinh. Mắt của họ nằm ở trên trán, dạng phụ nữ nào mà chẳng thấy qua?
Có thể được bọn họ gọi là mỹ nữ, tìm khắp thập đại hoàng tộc cũng không ra mấy người.
Nhưng Hách Liên Hoằng Nghị lại nói mình gặp nhiều, hơn nữa còn là mỹ nữ cực phẩm, điều này sao khiến Vũ Văn Hoa và Cổ Dương tin tưởng được?
- Các người đừng có mà không tin. Mấy cô gái đó, không người nào chênh lệch với Trần Nghiên cả. Hơn nữa cũng đang ở trong quán rượu này, chỉ là họ đi với Chiến Văn Vũ, nên tôi không tiện đến gần mà thôi.
- Chiến Văn Vũ của Chiến tộc? Vậy có gì phải sợ chứ? Dẫn tôi đi gặp bọn họ một chút.
Tuy trong lòng Vũ Văn Hoa không cho là đúng, nhưng vẫn cứ gặp trước rồi nói sau. Dù sao cũng đang nhàm chán mà.
- Được rồi, để thay Cổ Dương huynh giải buồn, chúng ta đi đi.
Hách Liên Hoằng Nghị khẽ gật đầu.
Ba người bước ra khỏi ghế lô. Đúng lúc này, liền nghe bành một tiếng. Cánh cửa ghế lô phía đối diện bị vỡ tan, hai đạo nhân ảnh bay ra ngoài, rơi xuống đại sảnh bên dưới.
Khi nhìn rõ hình dạng hai người, thần sắc ba người đồng thời thay đổi.
Vũ Văn Hoa, Hách Liên Hoằng Nghị và Cổ Dương cùng kinh hô lên. Bọn họ sao lại không biết hai người này chứ?
Tuy nói địa vị hai người này không bằng họ, nhưng bình thường cũng có qua lại. Là người nào lớn mật, dám động thủ với bọn họ như vậy?
- Thác Bạc Hải, các người xảy ra chuyện gì thế?
Sau khi kinh ngạc, Hách Liên Hoằng Nghị lại cười hỏi:
- Có cần hỗ trợ hay không?
Tuy qua lại với nhau, nhưng vẫn phải phân chia nông cạn. Ba người Hách Liên Hoằng Nghị, Cổ Dương, Vũ Văn Hoa quan hệ rất tốt, nhưng lại không như vậy với người của Tu La tộc.
Cho nên, sau khi kinh ngạc, bọn họ lại có chút hả hê.
Tinh thần của Thác Bạc Hải vẫn còn chìm trong uy thế khủng bố của Tần Mục. Cho dù là đại ca, y cũng chưa từng cảm nhận qua sức mạnh áp bách như vậy.
Một tiếng quát lớn cũng có thể đánh bay hai người bọn họ. Cho dù là Thần tử của Thần tộc cũng chưa chắc làm được.
- Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, hai người có làm sao không?
Hai cô gái vô cùng xinh đẹp từ lầu bốn chạy xuống, vô cùng sợ hãi đỡ hai người dậy.
- Hắn…hắn rốt cuộc là ai?
Thác Bạc Hải phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai cô gái. Hai cô gái này rõ ràng đã khiến bọn họ trêu chọc phải cường địch.
- Hắn…
Hai cô gái run rẩy. Kỳ thật trong lòng các cô đã đoán được thân phận của Tần Mục, chỉ là các cô cho rằng hai hoàng tử đủ để đối phó hắn, không nghĩ đến kết quả lại như thế này.
- Hắn là thành chủ thành Thiên Mạc.
- Cái gì?
Thác Bạc Hải sửng sốt, lập tức tát vào mặt một cô gái:
- Tại sao các người lại không nói cho tôi biết trước? Muốn hại chết chúng tôi sao?
Thành chủ thành Thiên Mạc là ai, bọn họ sao lại không biết?
Ngay cả cường giả Huyết Hà tu vi Thần cảnh tự phong cũng còn bị giết, với thực lực của Thác Bạc Hải y, quả thật chẳng khác nào đồ ăn đưa đến.
- Nói các người là phế vật mà các người cũng không tin.
Lúc này, trên hành lang lầu bốn, đám người Tần Mục đã đi ra, từ trên cao nhìn xuống.
- Tôi chỉ là vô tình nhúng tay vào chuyện của Tu La tộc các người, nhưng tốt nhất các người đừng trêu chọc tôi. Bằng không thì tôi sẽ giết các người ngay, ai cũng không rời đi được.
Lời nói lạnh như băng vang vọng toàn bộ quán rượu, khiến mọi người chấn động tâm linh.
Phải biết, Thác Bạc Hải là Nhị hoàng tử của Tu La tộc. Nhưng bộ dạng hời hợt của Tần Mục, chẳng khác nào giết y như giết một con gà con.
Nếu tôi muốn giết các người, ai cũng không thoát được. Lời nào sao mà liều lĩnh và bá đạo đến như vậy?
Thác Bạc Hải bình phục lại tâm trạng đang mãnh liệt bành trướng của mình, thần sắc âm trầm nhìn Tần Mục.
Thực lực Tần Mục cường đại, tất nhiên phải cần kiêng kỵ. Nhưng chỉ là kiêng kỵ mà thôi, không có nghĩa là hắn có thể tùy ý chà đạp vinh dự và tôn nghiêm của Tu La tộc.
Con thỏ nóng lên còn có thể cắn người, huống chi y là hoàng tử Tu La tộc, đứng thứ tư trong hoàng tộc Tu La.
- Tần thành chủ, chúng tôi thừa nhận mình có mắt mà không thấy thái sơn. Nhưng chuyện này không phải xong đơn giản như vầy thôi đâu. Đại ca tôi cũng đang ở Thần tộc.
- Hoàng tộc cũng chỉ có thể mà thôi. Nhỏ đánh không lại thì lớn lại nhảy ra.
Tần Phỉ Phỉ đứng đằng sau Tần Mục nhịn không được, châm chọc:
- Chẳng lẽ lớn đánh thua, sẽ có lão nhảy ra nữa?
Khi Tần Mục xuất hiện, sự chú ý của Vũ Văn Hoa, Hách Liên Hoằng Nghị, Cổ Dương đều tập trung trên người hắn. Bọn họ đã nghe qua không ít lời đồn về Tần Mục. Đây là một nhân vật đủ sánh vai với bọn họ.
Nếu là một nhân vật đủ tầm, có ngạo tính cũng là chuyện bình thường. Nếu Thác Bạc Hải đắc tội với bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như Tần Mục.
Cho nên, đối với người ngoài mà nói, hành động của Tần Mục kinh thế hãi tục, nhưng đối với bọn họ thì chẳng có gì đáng khiếp sợ. Tối đa cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, Tần Phỉ Phỉ đột nhiên lên tiếng, khiến ánh mắt ba người tập trung hết vào người cô.
- Hách Liên huynh, tôi đột nhiên phát hiện, anh đúng là không lừa gạt chúng tôi.
Khóe miệng Vũ Văn Hoa hiện lên nụ cười. Những cô gái đứng bên cạnh Tần Mục đúng như lời Hách Liên Hoằng Nghị đã nói, không người nào thua kém Trần Nghiên.
Nhất là Tần Phỉ Phỉ mặc áo đỏ bó sát và Diệp Khinh Tuyết, quả thật còn muốn cao hơn Trần Nghiên một bậc.
- Đó là đương nhiên rồi. Tôi đâu có nói suông.
Ngoài miệng Hách Liên Hoằng Nghị thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh hãi.
Trước đây, y chỉ nhìn những người phụ nữ khác bằng ánh mắt thoáng qua. Tuy cảm thấy không tầm thường nhưng lại không có quá nhiều chú ý. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức cảm thấy trước kia mình quá mức bảo thủ.
- Cổ Dương, anh cảm thấy thế nào?
Cổ Dương không thể không thừa nhận mình quả là có chút kinh ngạc, nhưng y vẫn lắc đầu:
- Luận dung mạo, khí chất, những người này hoàn toàn không khác biệt so với cô ấy. Nhưng vào trước thì là chủ, những người khác không so được với cô ấy.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra Cổ Dương đúng thật là bị cô gái kia mê muội rồi.
- Hừ, tôi thừa nhận Tần thành chủ rất mạnh, nhưng đại ca tôi sẽ không thua đâu. Các người chờ xem.
Thác Bạc Hải nói xong, lại liếc mắt nhìn Vũ Văn Hoa, sau đó quay người đi ra ngoài.
- Tần huynh, huynh phải để ý đến ba người kia.
Chiến Văn Vũ đột nhiên nói nhỏ bên tai Tần Mục.
Không cần Chiến Văn Vũ nói, Tần Mục đã sớm chú ý đến ba người Vũ Văn Hoa. Ba người này rất mạnh, không phải loại người Thác Bạc Hải có thể so sánh được, chỉ sợ là thiên tài nhất niệm thành thần.
- Ba người này đều là đệ nhất hoàng tử?
- Vâng, Hách Liên Hoằng Nghị là của Linh tộc, Cổ Dương là Thiên Lang tộc, về phần Vũ Văn Hoa, là đệ nhất hoàng tử của Nhân Hoàng tộc.
- Nhân Hoàng tộc?
Tần Mục nhìn Vũ Văn Hoa.
- Anh, ánh mắt ba người này thật đáng ghét. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Tần Phỉ Phỉ khó chịu nói, dường như rất chờ mong Tần Mục sẽ đứng lên giáo huấn bọn họ một trận.
Tần Mục mỉm cười vỗ đầu cô:
- Linh tộc và Thiên Lang tộc thì khó nói, nhưng Nhân Hoàng tộc thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải quất bọn họ một trận. Dù sao cũng tiện mà.
Chiến Văn Vũ nghe xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Người này quả nhiên là quái thai, giống như không để Hoàng tộc vào mắt.
- Được rồi, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu, đừng để chút việc nhỏ đó ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.
Tần Mục nói xong, quay trở lại ghế lô.
- Vũ Văn huynh, chúng ta có cần sang bên đó không? Cái tên Tần Mục đó dường như rất chảnh đấy.
Hách Liên Hoằng Nghị cười nhạt nhìn Vũ Văn Hoa.
Vũ Văn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tạm thời như vậy thôi. Hắn là một đối thủ rất đáng sợ. Chúng ta còn chưa biết lai lịch của hắn. Hắn đã kết thù với Tu La tộc, vậy thì cứ để cho Thác Bạt Vũ đánh với hắn một trận, thăm dò thực lực.
- Nói cũng đúng.
Bữa tiệc nào trong thiên hạ cũng phải đến lúc tàn. Tuy Tần Mục rất thích Chiến Văn Vũ, nhưng trời đã dần dần tối xuống, tiệc rượu cũng nên tan.
Đương nhiên, tuy anh em Chiến Văn Vũ không ở chung một viện tử, nhưng dù sao cũng ở Thần tộc, sẽ gặp lại trong bữa yến hội mấy ngày sau.
- Tần Mục, em có vài lời muốn nói, anh đến đây được không?
Khi chia tay, Chiến Tiểu Huân đột nhiên gọi Tần Mục sang một bên.
- Có chuyện gì vậy?
Tần Mục nghi hoặc, nhưng vẫn thuận theo mà đi tới.
Chiến Tiểu Huân đỏ mặt, cúi đầu do dự thật lâu, muốn nói rồi lại thôi.
Tần Mục trợn trắng mắt:
- Có cái gì thì cứ nói, trời cũng sắp tối rồi. Bằng không thì lần sau hãy nói.
- Không, em chỉ nói một câu thôi.
Chiến Tiểu Huân cố lấy hết dũng khí, yếu ớt nói.
- Ngày đó em và Ngạo Liệt chẳng phát sinh chuyện gì cả, không như anh nghĩ đâu.
Tần Mục sững sờ, lập tức hiểu được Chiến Tiểu Huân đang lo lắng hắn “hiểu lầm” cô “mướn phòng” chung với Ngạo Liệt, không nhịn được phải cười lên.
- Đồ ngốc, khi đó tôi chỉ chọc em thôi. Tôi đương nhiên biết em và Ngạo Liệt chẳng có gì.
Tần Mục cho rằng Chiến Tiểu Huân nghe xong, hơn phân nửa sẽ tức giận, nhưng không nghĩ đến cô lại kinh ngạc.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Có được câu trả lời khẳng định, Chiến Tiểu Huân vui mừng vô cùng, thậm chí còn có chút thẹn thùng.
- Cảm ơn.
- Ơ, tại sao lại cảm ơn?
Tần Mục không hiểu.
Nhưng Chiến Tiểu Huân cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Tần Mục, sau đó chạy đi, khiến Tần Mục lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Anh đi đâu vậy?
Vu Diễm dường như rất bất mãn.
Tần Mục sửng sốt:
- Ở nhà nhàm chán, ra ngoại đi dạo cũng là chuyện bình thường. Không phải cô biết tôi đi cùng với ai sao?
- Sáng nay tôi đi tìm Hoàng Phủ Dật, làm sao biết anh đi với ai?
- Nói như vậy, khi Chiến Văn Vũ đến đây, cô không có ở trong phòng?
Tần Mục xấu hổ nói. Hèn chi khi Chiến Văn Vũ và Đông Phương Vô Song gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Vu Diễm vẫn cứ thờ ơ.
- Chiến Văn Vũ đến đây sao?
Vu Diễm cau mày. Hiển nhiên Đông Phương Vô Song đã không nói chuyện này cho cô biết.
- Anh ta đặc biệt đến tìm cô, kết quả bị Đông Phương Vô Song ngăn lại. Sau đó anh ấy đi cùng với tôi.
Tần Mục nói:
- Người ta còn tưởng rằng cô không chịu gặp, trong lòng rất thất vọng.
- Tôi không có ở nhà. Nhưng nếu có, tôi cũng không muốn gặp anh ta.
Vu Diễm như thế nào lại không biết suy nghĩ của Chiến Văn Vũ, chỉ là cô không thèm ngó tới.
- Ấn tượng của cô đối với Chiến Văn Vũ không tốt. Cô cảm thấy thực lực của anh ta quá thấp, không xứng với cô?
Ấn tượng của Tần Mục đối với Chiến Văn Vũ lại vô cùng tốt, cảm thấy người này thật sự không tồi.
Vu Diễm nhìn Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tôi không phải vì thực lực thấp mà xem thường bất luận một ai. Chỉ là cái chúng ta theo đuổi không giống nhau mà thôi.
Tần Mục hiểu, cái Vu Diễm theo đuổi chính là con đường vô thượng. Cô sẽ không động vào tình cảm của phàm trần. Có lẽ thái độ của cô đối với người khác vô cùng lãnh đạm, nhưng kỳ thật lại không hề có suy nghĩ xem thường người khác, chỉ có thể nói cô vô cùng cao ngạo mà thôi.
- Tôi đột nhiên phát hiện cô rất giống Y Y trước đây.
Tần Mục đột nhiên nói.
Cung Y Y nghe xong, lập tức nhéo Tần Mục một cái, lộ ra ánh mắt phẫn nộ.
Tần Mục bị đau, lách sang một bên, vô tội nói:
- Trước kia cô cũng nói là không màng chuyện nam nữ, một lòng tu luyện. Bây giờ không phải ngoan ngoãn đợi gả sao?
- Cái gì mà đợi gả? Anh nghĩ hay quá nhỉ?
Cung Y Y nổi giận. Người này nói chuyện sao không có chút kiêng kỵ nhỉ?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lúc trước cô thật sự rất giống Vu Diễm, chỉ là khi cô gặp được Tần Mục, suy nghĩ đó liền bị đánh vỡ.
Đương nhiên, nói dễ nghe thì là đạo tâm. Nói khó nghe chính là ngoan cố không thay đổi.
Cung Y Y cũng không hối hận vì đã gặp Tần Mục. Bây giờ nghĩ lại, thậm chí còn có chút buồn cười.
Người sống cả đời, nếu không gặp được người mình yêu thích, cho du tu luyện đến trạng thái đỉnh phong cũng có được gì đâu.
Huống hồ, ở bên cạnh Tần Mục, chẳng những không ảnh hưởng đến tu luyện, ngược lại còn có sự trợ giúp rất lớn. Ở cùng một chỗ với Tần Mục, thành tựu của cô sẽ rất cao.
Cho nên, người ngoài cho rằng Vu Diễm rất cao quý, nhưng cô thì lại thấy Vu Diễm có chút đáng thương. Bởi vì Vu Diễm không hề bước ra khỏi đám sương mù đó.
Vu Diễm nhìn hai người không kiêng nể gì liếc mắt đưa tình trước mặt mình, không khỏi cau mày, cảm thấy vô cùng phản cảm.
- Bình thường các người cũng nói chuyện như vậy sao?
Tần Mục kinh ngạc nhìn Vu Diễm:
- Nếu không thì thế nào?
- Có mặt người ngoài như tôi, ít nhất các người cũng phải thu liễm một chút chứ?
Vu Diễm có cảm giác mình không được tôn trọng.
- Có cái gì không được chứ? Đây cũng chỉ là phương thức trao đổi bình thường, cũng không phải không để ý đến người khác.
Tần Mục không nghĩ đến da mặt Vu Diễm lại mỏng như vậy, lắc đầu cười nói:
- Được rồi, cô ở đây chờ tôi, chắc là có chuyện gì quan trọng?
Tuy Vu Diễm coi trọng hắn, nhưng giữa hai người chỉ là sơ giao, sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.
- Vốn là có chuyện, nhưng bây giờ thì không.
Vu Diễm nói xong, thần sắc lãnh đạm bước ra ngoài.
Tần Mục kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi cô gái này.
Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua. Lúc này người trên cơ bản đã đến đông đủ. Thần tộc cũng đã chuẩn bị xong lần tụ hội long trọng này.
Tiếp đãi Tần Mục và Vu Diễm vẫn là Hoàng Phủ Nhân. Nhưng lần này Hoàng Phủ Nhân khôn hơn, khúm núm trước mặt Vu Diễm. Vu Diễm tùy tiện thở một cái, ông ta đều lo lắng thật lâu.
Tần Mục nhìn thấy mà buồn cười. Hắn đoán được Hoàng Phủ Nhân chạy đến cao tầng cáo trạng, nói Vu Diễm giết một tộc lão, kết quả bị trong tộc răn đe, lúc này mới hiểu được địa vị chính thức của Vu Diễm.
Thần cảnh cũng có phân đẳng cấp. Hoàng Phủ Dật đoán chừng không có địa vị cao ở Thần tộc, bằng không cũng sẽ không chạy việc khắp nơi.
Huống hồ, Thần tộc là tộc có danh tiếng. Lão quái vật che giấu trong tộc, không nói đến Chí tôn, tối thiểu cấp bậc Thần Vương cũng không chỉ một hai người.
Trong cái vòng tròn luẩn quẩn Hoàng tộc, danh khí Vu Diễm cực cao, không người nào là không biết cô. Tuy gần đây danh tiếng của Tần Mục cũng nổi như cồn, nhưng người gặp hắn lại không nhiều.
Cho nên, khi Tần Mục và Vu Diễm cùng nhau đến hội trường, vô số ánh mắt kinh ngạc phóng tới.
Tần Mục không nhìn vào những ánh mắt này. Ánh mắt của hắn chỉ quét qua một vòng tất cả mọi người ở đây, trong lòng thoáng chút thất vọng.
Tả Tư Duyệt không đến. Chẳng lẽ cô không muốn đến tham gia yến hội này?
Trong hội trường vô cùng rộng rãi, mà người cũng rất nhiều.
Cấp bậc yến hội này, ngay cả chỗ ngồi cũng phân chia cấp bậc. Khoảng cách cách chủ đài càng gần, đại diện cho địa vị càng cao.
Giống như quân vương thời cổ đại tổ chức yến hội, quân vương ngồi chỗ cao nhất, cách quân vương càng gần thì địa vị càng cao.
- Anh, em nhìn thấy tên của anh rồi đấy.
Tần Phỉ Phỉ chỉ chỗ ngồi hàng ghế phía trước. Mỗi bàn đại diện cho mỗi khu vực, có đề sẵn danh tự của từng người.
Tên của Tần Mục đứng hàng thứ tư trong chiếc bàn lớn.
- Tại sao không phải là hàng thứ nhất? Thần tộc này đúng là không nể tình.
Tần Phỉ Phỉ thì thầm một tiếng.
Tần Mục mỉm cười lắc đầu:
- Đây cũng là nể mặt chúng ta lắm rồi. Dù sao hoàng tộc cũng còn mười đại hoàng tử đấy.
Mỗi hàng phân thành trái phải hai bên. Bài danh của Tần Mục đại khái nằm ở vị trí thứ tám thứ chín, tương đương với hoàng tử. Đãi ngộ này đúng là không thấp.
- Hoàng nữ điện hạ, chỗ ngồi của người ở đây.
Bên trái hàng thứ nhất, Vũ Văn Hoa mỉm cười chào Vu Diễm.
Hiển nhiên, Vu Diễm ngồi bên phải hàng thứ nhất, đối diện với Vũ Văn Hoa.
- Có người đang nhìn anh đấy, tự giải quyết cho tốt.
Vu Diễm nhẹ giọng nhắc nhở Tần Mục một câu, sau đó cùng với Đông Phương Vô Song và Vu Linh Nhi đi vào.
Tần Mục hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía sau một cái, phát hiện hai người Thác Bạc Hải của Tu La tộc đang âm thầm theo dõi hắn.
Chỗ ngồi của hai người này nằm hơi xa, cũng không phải được coi trọng quá nhiều.
Nhưng người cần được coi trọng ở Tu La tộc không phải bọn họ mà là đệ nhất hoàng tử Thác Bạc Vũ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Mục dừng lại chỗ ngồi ba hàng ghế đầu.
Thác Bạc Hải đang ngồi hàng thứ hai, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, danh tự của Thác Bạc Vũ là hàng thứ ba bên trái.
Thiếu tộc trưởng của Thiên Sứ tộc mà Long tộc đang tiếp đãi cũng không tham gia yến hội lần này. Cho nên, Vũ Văn Hoa đại diện cho hoàng tộc đệ tam Nhân Hoàng tộc ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Vu Diễm đã từng đánh bại Vũ Văn Hoa, cô ngồi hàng thứ nhất cũng không ai có thể nói gì.
Theo lý thuyết, xa hơn nữa chính là Thác Bạc Vũ của Tu La tộc. Trong mười đại hoàng tử, thực lực của y hoàn toàn nằm ở vị trí này.
- Hai người của hàng thứ hai, Thác Bạc Vân Điệp, họ Thác Bạc, hẳn là Tu La tộc. còn người kia không phải là hoàng tử Vưu Minh của U Minh tộc sao? Sao y có thể xếp hàng thứ hai nhỉ?
Tần Phỉ Phỉ nghi hoặc nói.
Tần Mục cũng có chung suy nghĩ. Thác Bạc Vũ là đệ nhất hoàng tử của Tu La tộc, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Thác Bạc Vân Điệp, bài danh còn cao hơn Thác Bạc Vũ, điều này thật không khoa học.
U Minh tộc đứng cuối cùng trong thập đại hoàng tộc. Thực lực của Minh Vưu ngang hàng với Cổ Dương. Cổ Dương ngồi hàng thứ năm, y ngồi hàng thứ hai thì không được thỏa đáng cho lắm.
Trên thực tế, không chỉ đám người Tần Mục cảm thấy nghi hoặc mà còn có rất nhiều người giống như vậy. Thậm chí còn tức giận vì không biết Thần tộc đang làm cái quỷ gì.
- Chúng ta vào đi. Người còn chưa tới, chúng ta cứ ngồi xem náo nhiệt là được.
Tần Mục hít một tiếng.
- Đúng vậy, chị Tư Duyệt không đến, chẳng có chút hứng thú gì cả.
Tần Phỉ Phỉ cũng phụ họa theo.
Đi cùng Tần Mục còn có Tần Phỉ Phỉ, Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, nhưng bàn của bọn họ cũng chỉ có ba người.
- Thần tộc thật nhỏ mọn. Mỗi cái bàn lớn cũng chỉ có ba chỗ, chúng ta ngồi như thế nào?
Tần Phỉ Phỉ nói thầm.
Tần Mục nhìn lướt qua những chỗ còn lại, phát hiện chỗ nào cũng giống nhau. Mỗi cái bàn lớn có ba chỗ, trên thực tế rất nhiều bàn cũng chỉ có một người ngồi, những người còn lại là tùy tùng đều đứng phía sau.
Đến tham gia yến hội đều là những thiên tài đạt đến trình độ cao nhất, mang theo không ít tùy tùng. Đội ngũ của Tần Mục có năm người, trên thực tế là xem như ít. Những hoàng tử khác đều mang theo hơn mười tùy tùng.
Phía Vu Diễm, Vu Linh Nhi và Vu Vũ Mai ngồi bên cạnh Vu Diễm. Đông Phương Vô Song chỉ có thể đứng đằng sau.
Đương nhiên, Đông Phương Vô Song là thủ hạ số một của Vu Diễm. Y không ngồi chỉ vì y là đàn ông, không có biện pháp ngồi cùng một chỗ với Vu Diễm.
Nghĩ qua một chút, Tần Mục liền hiểu đây là một loại phong cách, không thể trách Thần tộc keo kiệt được.
Nếu chủ nhân ngồi cùng tùy tùng, vậy thì phân địa vị cao thấp để làm gì?
- Chấp nhận thực tế đi. Để anh đứng, mọi người ngồi.
Tần Mục bất đắc dĩ nói.
- Không được.
Triệu Thiên Vũ nói:
- Tôi đứng cho. Chẳng có việc gì đâu.
- Điều này sao thế được?
Diệp Khinh Tuyết suy nghĩ một chút:
- Phỉ Phỉ, em ngồi chung với chị. Để Tần Mục ngồi chung với Cung Y Y. Vậy là được rồi.
Tần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là biện pháp tốt.
Cung Y Y nghe xong, sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói:
- Không được đâu.
Tuy quan hệ với Tần Mục đã đạt đến một trình độ nhất định, ngoại trừ bước kia còn chưa đến, những gì nên làm đã làm rồi. Ôm một chút cũng không sao.
Nhưng mấu chốt là, ở đây vô số người nhìn vào, cô cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, Cung Y Y đối với sự phân chia của Diệp Khinh Tuyết cảm thấy có chút kinh ngạc. Chủ động cho Tần Mục ôm cô. Chẳng lẽ cô ấy không ghen sao?
- Anh cảm thấy phân chia này rất tốt.
Tần Mục vô sỉ mà đồng ý. Sau đó liền ngồi xuống, không đợi Cung Y Y phản bác đã kéo tay cô qua.
Cung Y Y nhăn nhó một chút, giãy dụa không chịu. Tuy nhiên, qua một lát cũng đã ngầm đồng ý, yên tĩnh mà ngồi.
Có mỹ nhân trong lòng, tinh thần Tần Mục nhộn nhạo. Cung Y Y nhìn như giãy dụa, kỳ thật trong lòng cũng không phải kháng cự. Chỉ là con gái thì phải rụt rè thôi.
- Anh, trước mặt nhiều người như vậy, anh đừng làm chuyện xấu đấy.
Tần Phỉ Phỉ ngồi trên đùi Diệp Khinh Tuyết, trừng mắt nói với Tần Mục.
Sắc mặt Tần Mục tối sầm, bàn tay chuẩn bị làm gì liền rụt trở lại. Con bé này thật quá đáng, cái gì cũng không thể nói to. Vậy mà không hiểu.
- Anh không được lộn xộn.
Cung Y Y cảnh cáo.
Tần Mục khóc không ra nước mắt. Hắn dám khẳng định, nếu Tần Phỉ Phỉ không lên tiếng, hắn làm gì với Cung Y Y, Cung Y Y cũng sẽ không kháng cự, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng một câu nói kia của Tần Phỉ Phỉ, người da mặt mỏng như Cung Y Y làm sao để hắn đụng vào cô chứ?
- Phỉ Phỉ, lần sau không được ăn nói lung tung. Nếu không, sau này anh sẽ không mang em theo nữa.
Tần Mục oán hận nói.
Tần Phỉ Phỉ bĩu môi, bộ dạng xem náo nhiệt, cái gì cũng không nghe thấy.
Tần Mục im lặng, đang định giáo huấn cô một chút, đột nhiên thần sắc khẽ động, quay về một hướng khác.
- Thần tử đến rồi.
Hội trường náo nhiệt hẳn lên, mọi ánh mắt đều tập trung về phía chủ đài.
Hoàng Phủ Dật không đi một mình. Đi theo y còn có hai nam một nữ. Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Tần Mục mới biết hai nam một nữ này là những người còn vắng mặt.
Hàng thứ hai là Thác Bạc Vân cùng với Minh Vưu, hàng thứ ba là Thác Bạc Vũ.
Hoàng Phủ Dật nói nhỏ với ba người đằng sau. Ba người đều đi tới vị trí của mình mà ngồi xuống.
Như vậy, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ.
Hoàng Phủ Dật đứng trên đài cao, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn hòa như có như không. Nhưng trên người lại tràn ngập một tín niệm bá đạo, chẳng khác nào chúa tể thiên hạ.
- Chư vị, cảm ơn các vị đã nể mặt Hoàng Phủ Dật tôi mà đến tham gia yến hội lần này. Kỳ thật thì tôi cũng chẳng có mục đích đặc biệt, chủ yếu là để mọi người tập trung lại, làm quen lẫn nhau. Trong tương lai có lẽ sẽ chẳng còn mấy khi có cơ hội.
- Hoàng Phủ Dật, tôi thấy dường như anh có hàm ý khác. Tôi không tin anh vô duyên vô cớ tổ chức yến hội lần này. Vào thẳng chủ đề đi, đem những gì cần nói nói ra hết.
Lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Yến hội vừa mở, đã có người dám trực tiếp nói như vậy với Hoàng Phủ Dật. Đúng là chán sống mà.
Nhưng khi nhìn rõ người chen vào nói, biểu hiện trên gương mặt mọi người lại càng đặc sắc hơn.
Thần sắc Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhu hòa cười nói:
- Hoàng nữ Vu Diễm, cơm thì phải ăn từng miếng. Chúng ta cứ dựa theo trình tự, tiến hành theo chất lượng. Cô có gì thì cứ nói.
Vu Diễm cũng không bướng bỉnh, chỉ lãnh đạm nói:
- Tôi là khách, anh là chủ. Khách theo chủ mà thôi.
Hoàng Phủ Dật khẽ gật đầu:
- Bây giờ tôi muốn giới thiệu một số vị khách quý trước.
Nghe nói đến khách quý, mọi người bắt đầu nghị luận. Khách quý thoát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật sẽ là thân phận gì?
- Anh, anh ta đang nói anh đấy. Anh sắp thành danh rồi.
Tần Mục lắc đầu:
- Anh không nghĩ là anh. Là hai người ở hàng thứ hai đấy.
Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Dật rơi xuống người Thác Bạc Vân và Minh Vưu hàng thứ hai.
- Để tôi giới thiệu một chút, đây là Vân Điệp tiên tử của Tu La tộc và hoàng tử Minh Vưu của U Minh tộc.
Thác Bạt Vân Điệp là ai, không ai biết.
Nhưng người có nhãn lực đều nhìn ra được, tuy cô gái này là Bán Thần tầng chín, nhưng căn cơ chưa vững chắc, khí tức không cô đọng, cũng chỉ mới đạt được Bán Thần tầng chín mà thôi.
So sánh với hoàng tử thiên tài nhất niệm thành thần, tu vi của cô chẳng tính là gì. Thác Bạt Vũ phía sau còn mạnh hơn cô nhiều.
Về phần Minh Vưu, tuy y là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc, nhưng trong bài danh mười đại hoàng tử, ngay cả người cuối cùng cũng không bằng, dường như không có tư cách ngồi hàng thứ hai.
Huống chi người biết Minh Vưu cũng nhiều. Hoàng Phủ Dật nói y là khách quý đặc biệt, có vẻ như không đúng.
- Chư vị đừng hiểu lầm.
Nhìn ra được sự nghi hoặc của mọi người, Hoàng Phủ Dật giải thích:
- Hai vị khách quý của chúng tôi bởi vì có chút nguyên nhân nên không thể tự mình đến được. Vân Điệp tiên tử và Minh Vưu là đại diện cho hai người đó.
Mọi người giật mình. Thì ra là thế.
Nhưng rất nhanh lại có người ý thức được một vấn đề.
Minh Vưu chính là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc. Luận tư cách, địa vị, cũng có thể đứng vào hàng top 10 của yến hội lần này.
Nhưng bây giờ y lại đại diện cho một người khác. Người đó có giá đỡ lớn như vậy sao?
Lúc này, Thác Bạt Vân Điệp đứng dậy, ôm quyền với tất cả mọi người:
- Bởi vì thần nữ chúng tôi đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, không thể phân thân. Cho nên mới đặc biệt phái tôi đến đây. Nếu có chỗ nào bất kính, mong rằng chư vị rộng lòng tha thứ.
- Thần nữ Tu La tộc là người kia sao?
- Trong truyền thuyết chưa bao giờ xuất hiện Tu La tóc xanh. Thiên phú cũng chỉ thấy được lốm đốm.
- Chưa bao giờ xuất hiện cũng không đồng nghĩa với việc rất mạnh. Hai vị hoàng tử của Long tộc và Nhân tộc đó ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng không dám tranh phong. Thác Bạt Lam Mị mới xuất đạo không bao lâu liền trở thành thần nữ. Cái này có phải có chút hơi quá không?
- Hoàng Phủ Dật không có bất kỳ dấu hiệu không hài lòng nào. Hình như cũng đã chấp nhận thần nữ này. Tu La tộc mới quật khởi sao?
Trong thập đại hoàng tộc, đây là người đầu tiên được phong làm thần nữ. Cho nên lời chỉ trích tất nhiên rất nhiều. Vô số người đều nghi ngờ cô có tư cách hay không.
Tần Mục nghe xong, tinh thần khẽ động. Thì ra Thác Bạt Vân Điệp là người của Tả Tư Duyệt. Đợi tan tụ hội, hắn sẽ tìm cô hỏi thăm một chút.
Sau khi Thác Bạt Vân Điệp báo ra thân phận, ánh mắt mọi người rơi xuống người Minh Vưu, đợi hắn nói vài lời.
Nhưng Minh Vưu chỉ ngồi uống rượu, một câu cũng không nói, bỏ qua ánh mắt mọi người, tâm trạng dường như không được tốt.
Người không biết còn tưởng rằng y đang bị chứng tự bế.
Hoàng Phủ Dật thấy không khí có chút xấu hổ, liền nói:
- Tất cả mọi người đều nghe được chuyện xảy ra ở rừng U Ảnh. Mà vị khách quý đặc biệt thứ hai chính là người đạt được danh hiệu đệ nhất thí luyện rừng U Ảnh, Dịch Trúc Tuyết tiên tử.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Dật vừa nói xong, Tần Phỉ Phỉ đã kinh hô lên. Tuy cô chưa thấy qua Dịch Trúc Tuyết, nhưng cái tên này nghe qua rất quen thuộc.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết có phải là…
Lúc này, Tần Mục cũng chấn động vô cùng. Dịch Trúc Tuyết là cùng tên hay là cô ấy thật?
Nhưng nghĩ đến lời nói của Chiến Văn Vũ, cô đến từ tinh không bốn phía, rất có thể là Dịch Trúc Tuyết đó.
Nhưng thực lực của Dịch Trúc Tuyết ra sao, Tần Mục biết rất rõ. Cho dù không gặp nhau một thời gian ngắn, cũng không đến mức tăng lên trình độ khủng bố như vậy.
Trừ phi…
Tần Mục nhớ đến Yến Vương. Lúc trước Yến Vương đưa cho Dịch Trúc Tuyết một quả trứng, sau đó Dịch Trúc Tuyết trở về, bắt đầu bế quan.
Chiến Văn Vũ nói cô cưỡi một con độc giác thú màu trắng, hẳn là quả trứng nở ra sao?
Nhưng quả trứng nhỏ như vậy, rất khó tưởng tượng được có thể ấp ra một con thú lớn như thế.
Chẳng qua, nếu như thật là Dịch Trúc Tuyết, thực lực của cô tăng lên, chỉ sợ là có quan hệ rất lớn với Yến Vương.
- Hai người biết cô ấy?
Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y kinh ngạc hỏi. Cô gái thần bí này chẳng lẽ lại là người quen?
- Nếu quả thật là cô ấy thì sự việc đã bắt đầu thú vị rồi.
Tần Mục mỉm cười, hai tay ôm Cung Y Y bắt đầu không yên.
Cung Y Y tức giận vỗ vào tay hắn một phát:
- Có phải anh đang nhớ đến người phụ nữ khác? Vậy thì đừng đụng em.
- Sao vậy? Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.
- Như vậy là anh thừa nhận đang nhớ đến cô ấy?
Tần Mục hậm hực im miệng, cảm thấy càng giải thích thì càng loạn hơn.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết đến Bạch Đế Tinh rồi sao? Tại sao không đến tìm anh, ngược lại đến tìm Minh Vưu?
Tần Phỉ Phỉ lo lắng nói:
- Anh phải cẩn thận một chút, đừng để chị ấy bị người ta cướp mất. Đây là trận doanh của chúng ta.
Đối với điều này, Tần Mục có chút nghi hoặc. Tại sao Dịch Trúc Tuyết lại vô duyên vô cớ chạy đến U Minh tộc?
- Thì ra cô ấy chính là Dịch Trúc Tuyết, người thần bí đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu ở rừng U Ảnh, nghe nói là cưỡi một con độc giác thú màu trắng.
- Có lẽ cũng là một thần nữ. Không biết có lợi hại hơn Tu La tóc xanh hay không?
- Dường như cô ấy có quan hệ sâu xa với U Minh tộc, cho nên Minh Vưu mới đại diện cô đến tham gia yến hội.
Mọi người lại bắt đầu nghị luận thân phận Dịch Trúc Tuyết, đem cô ra so sánh với Tả Tư Duyệt.
- Cái gì thế? Điện hạ của chúng ta cũng có thể đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu mà. Muốn phong làm thần nữ, điện hạ mới là người có tư cách nhất.
Vu Linh Nhi bên cạnh Vu Diễm nhỏ giọng nói.
Vu Vũ Mai lên tiếng:
- Trước đó Dịch Trúc Tuyết không hề có danh tiếng, đột nhiên xuất hiện đánh bại hai hoàng tử, khiến người ta cảm thấy chấn động. Còn điện hạ chúng ta đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu, mọi người sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên.
Vu Linh Nhi chợt nói:
- Đây chính là một cảm giác mới lạ đúng không? Đợi cảm giác này qua đi, điện hạ chúng ta vẫn là lợi hại nhất.
- Hai người kia không đơn giản đâu. Tôi cũng không nắm chắc có thể đánh bại được họ.
Vu Diễm thản nhiên nói:
- Nhưng tôi vẫn có thể chiến một trận với các cô.
- Điện hạ nhất định sẽ không thua đâu.
- Được rồi, ngoại trừ hai người này. Hôm nay chúng ta còn có một vị khách đặc biệt thứ ba. Về danh tiếng của cậu ấy, chắc hẳn ở đây cũng có không ít người biết.
Hoàng Phủ Dật nói xong, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục.
- Là thành chủ thành Thiên Mạc, Tần Mục, cũng là người chiến thắng trong cuộc thí luyện của Lôi Minh hạp cốc.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn, thần sắc có chút cổ quái.
Bởi vì tình huống của Tần Mục hiện tại đúng là có chút “khó coi”.
- Anh, nhắc đến anh rồi đấy.
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc nói.
Cung Y Y dường như nhận ra được điều gì, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Tần Mục, mau buông em ra. Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta đấy.
Nhưng Tần Mục chẳng những không buông Cung Y Y, ngược lại còn ôm chặt hơn.
- Sợ cái gì chứ? Chỗ ngồi của chúng ta ít quá chứ không phải chúng ta sai.
Tần Mục chẳng quan tâm ánh mắt của người khác.
- Hừ, tôi cứ tưởng là một nhân vật khó lường, thì ra là một tên tiểu tử hoang dâm vô đạo, hoàn toàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Lúc này, một thanh âm trào phúng vang lên.
Tần Mục biết rõ người này muốn nhảy ra, liền thản nhiên nói:
- Xem ra họ Thác Bạt các người là cùng một đức hạnh, một chút gia giáo cũng không có.
- Rốt cuộc là ai không có gia giáo?
Thác Bạc Vũ khinh thường nói:
- Thần tử giới thiệu cậu, cậu cũng nên đứng lên nói một câu cho mọi người biết chứ?
- Mắt anh mù à? Không thấy tôi đang bất tiện sao?
Tần Mục ôm chặt Cung Y Y, đúng là đứng lên có chút bất tiện.
Trong lòng Cung Y Y mắng thầm. Cô vốn đẩy Tần Mục ra, nhưng hắn lại không cho. Có thể thấy hắn không muốn đứng lên đón ý nói hùa với Hoàng Phủ Dật.
Tần Mục nói như vậy, vẻ trào phúng trên gương mặt Thác Bạc Vũ lại càng đậm:
- Buổi tụ hội long trọng như vậy, cậu rõ ràng không biết cấp bậc lễ nghĩa, công nhiên tán tỉnh thị nữ. Quả thật không đem mọi người để vào mắt.
Một câu liền đặt Tần Mục đứng về phía đối lập với tất cả mọi người. Đã có không ít người bắt đầu chỉ trỏ Tần Mục.
Nhưng đại đa số người không phải người ngu. Tuy hành vi của Tần Mục có chút hoang đường, nhưng có liên quan gì đến bọn họ chứ? Tự dưng vô duyên vô cớ gây thù với cường địch.
Tần Mục đang muốn lên tiếng, Vu Diễm hàng phía trước đột nhiên mở miệng:
- Thác Bạc Vũ, đó là tình nhân của người ta, thân phận ngang hàng với nhau, tất nhiên không thể đứng đằng sau như tùy tùng. Chỉ trách thiết kế của hội trường này không hợp lý, không có chỗ ngồi dư thừa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Mục đi cùng với Vu Diễm vào trong, lúc đó bọn họ đã nghi ngờ không biết quan hệ giữa Tần Mục và Vu Diễm là gì.
Lúc này, Vu Diễm lại chủ động nói chuyện cho Tần Mục, ý vị lại càng sâu xa.
Đừng nói là người bên ngoài, ngay cả người trong cuộc là Tần Mục cũng kinh ngạc không thôi. Đây không giống như tính cách của Vu Diễm.
Thần sắc Thác Bạc Vũ âm tình bất định, nhìn Vu Diễm:
- Mỗi bàn có ba chỗ ngồi, một người là tình nhân của hắn, chẳng lẽ ba người còn lại cũng vậy sao?
- Lời này anh nói đúng đấy. Những người tôi mang đến toàn bộ đều là người yêu của tôi. Cho nên tất cả đều không thể đứng, có vấn đề gì sao?
Tần Mục hỏi lại.
Vu Diễm lạnh lùng nói:
- Thác Bạc Vũ, đức hạnh của anh ra sao, tôi còn không biết? Chứ không phải anh thấy bạn gái anh ta xinh đẹp nên cảm thấy bất bình trong lòng?
- Hừ.
Thác Bạc Vũ hừ lạnh. Trên thực tế đúng là y có chút ghen ghét.
Y là một người háo sắc. Trong Tu La tộc cũng có mấy cô gái có tư sắc. Chỉ cần không có quan hệ họ hàng huyết thống, số còn lại đều bị y chà đạp.
Nhưng đám nữ nhân mà y chơi đùa so với những cô gái đi bên cạnh Tần Mục kém không biết bao nhiêu bậc.
Những cô gái mà y chơi, hơn phân nửa đều yêu mị phóng đãng. Chỉ cần y trêu chọc vài lần, họ đã chủ động bò lên giường của y.
Mà bốn người bên cạnh Tần Mục có thể nói là khí chất xuất trần.
Những cô gái như vậy tất nhiên đều còn trinh tiết, sẽ không dễ dàng khuất phục dưới thân đàn ông, đồng thời cũng khó mà chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác.
Thác Bạc Vũ rất khó tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại có thể thu được bốn người này dưới tay? Và tại sao các cô đều chung thủy với Tần Mục?
Những người vây chung quanh năm người Tần Mục bắt đầu nghị luận. Đừng nói là Thác Bạc Vũ, ngay cả bọn họ cũng ghen ghét không thôi.
- Vu Diễm, cô và tiểu tử này có quan hệ gì? Tại sao lại bảo vệ cho hắn như vậy?
Thác Bạc Vũ đem đầu mâu chỉ vào Vu Diễm:
- Hơn nữa, dường như cô rất quen thuộc với tình huống của Tần Mục. Chẳng lẽ cô muốn làm tình nhân của hắn?
- Làm càn! Không được ăn nói suồng sã như vậy.
Đông Phương Vô Song đứng dậy, nhìn hằm hằm Thác Bạc Vũ.
Để giữ gìn Vu Diễm, cho dù là đệ nhất hoàng tử của Tu La tộc, y cũng không sợ.
Thác Bạc Vũ khinh miệt nhìn Đông Phương Vô Song:
- Cậu là cái thá gì? Tôi đang nói chuyện với chủ tử của cậu, đến phiên cậu xen vào sao?
Đông Phương Vô Song, Thiếu thành chủ Bạch Đế thành, chi chủ Bạch Đế Kiếm, thân phận hiển hách như thế nào.
Nhưng trước mặt Thác Bạc Vũ, y đúng là không có tư cách.
- Thác Bạc Vũ, tôi có thể cho rằng đây là anh đang khiêu khích tôi không?
Ánh mắt Vu Diễm nhìn chằm chằm vào Thác Bạc Vũ.
Người có nhãn lực đều nhìn ra, quanh thân Vu Diễm đã ngưng tụ một cổ sức mạnh yêu dị thần bí, dường như rất tức giận.
- Vu Diễm, tôi không cố ý đắc tội cô. Chuyện này là do cô bới móc trước.
Thác Bạc Vũ hờ hững nói:
- Nhưng nếu cô muốn đánh, tôi cũng chẳng sợ cô, tùy thời phụng bồi.
- Hai vị, xin dừng tay.
Lúc này, Hoàng Phủ Dật đứng lên ngăn cản hai người.
- Nếu hai người muốn luận bàn, tôi tất nhiên là cao hứng. Nhưng nếu vì tư dục bản thân, ngươi chết ta sống, chủ nhà là tôi không thể ngồi yên được rồi.
Thác Bạc Vũ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Thần tử thật biết nói đùa. Tôi và hoàng nữ không có cừu hận, cũng không cần đấu nhau sống chết. Khi đánh cũng phải có điểm dừng.
Rất nhanh, y lại chỉa đầu mâu về phía Tần Mục:
- Tôi và tiểu tử này có chút mâu thuẫn, khả năng phải cần dùng đến phương thức cực đoan để xử lý.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nói như vậy là anh chuẩn bị đấu nhau sống chết với tôi?
Hoàng Phủ Dật nhìn Tần Mục, rồi lại nhìn Thác Bạc Vũ, hỏi:
- Thác Bạc huynh, anh và Tần thành chủ có cừu hận gì vậy?
- Hắn dựa vào thực lực cao cường của mình, ức hiếp hai đệ đệ của tôi. Khi đó trong tửu lâu có rất nhiều người chứng kiến. Ngay cả Hoàng tử Vu Văn và hoàng tử Hách Liên cũng có thể làm chứng.
Hoàng Phủ Dật hỏi:
- Tần thành chủ, có việc này sao?
Tần Mục nhìn Hoàng Phủ Dật, nói:
- Anh là Thần tử của Thần tộc, chuyện này phát sinh trong phạm vi Thần tộc các anh. Đừng nói với tôi là anh không biết nhé? Nếu đã biết, cần gì phải hỏi?
Thần sắc bình thường vốn không thay đổi của Hoàng Phủ Dật rốt cuộc đã có sự biến ảo. Thậm chí toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng.
Ngay từ ban đầu, Vu Diễm đã trực tiếp cãi lại Hoàng Phủ Dật, khiến cho mọi người đều cảm thấy cô quá cao ngạo, quá cuồng vọng.
Nhưng lúc này, mọi người mới phát hiện, sự cuồng vọng của Vu Diễm so với Tần Mục thì chẳng đáng nhắc đến.
- Tên này đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, dám nói chuyện như vậy với Thần tử.
- Hừ, tôi cũng thấy quá mức cuồng vọng rồi, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.
Mọi người đều nghị luận, ngay cả Vu Diễm cũng nhìn Tần Mục, ánh mắt mang theo chút dị sắc.
Mặc kệ là thời điểm nào, mặc kệ đối mặt với người nào, hắn cũng đều có bộ dạng như vậy, không vì người khác mà khom lưng.
Lúc trước đối với cô là như thế, bây giờ đối với Hoàng Phủ Dật cũng là như thế.
- Thần tử, anh thấy chưa? Người này chính là vô lễ như vậy. Hắn căn bản không đáng xuất hiện ở nơi này.
Thác Bạc Vũ cười lạnh trong lòng. Tần Mục càng cuồng vọng thì kết thù lại càng nhiều. Bây giờ ngay cả Thần tử cũng đắc tội, chỉ sợ không cần y động thủ, Tần Mục cũng sẽ bị diệt vong.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Phủ Dật sẽ không nhịn nổi nữa. Dù sao Thần tử cũng có tôn nghiêm của mình, không thể tùy ý cho người khác mạo phạm.
Nhưng thần sắc biến ảo của Hoàng Phủ Dật lại nhanh chóng phục hồi, gương mặt tươi cười như trước:
- Thác Bạc huynh, Tần thành chủ, oan gia nên giải không nên kết. Chi bằng nể mặt tôi, chuyện này xem như xong, thế nào?
Y rất hiểu cách làm người của Hoàng Phủ Dật. Tuy nói bình thường rất gần gũi, không cao ngạo, nhưng nếu để y chính thức nổi giận, tuyệt đối sẽ rất đáng sợ. Ở đây không có người nào có thể thừa nhận được lửa giận của y.
Lời nói và việc làm của Tần Mục, theo lý đã xúc phạm đến giới hạn của y. Nhưng vì sao y lại điềm nhiên như không có việc gì?
Để giải thích cho nghi hoặc của Thác Bạt Vũ, Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh, anh và Tần thành chủ đều là thiên tài đỉnh cấp. Trong tương lai sẽ còn bắt tay hợp tác với nhau. Tại sao lại phải gây gổ với nhau chứ?
- Bắt tay hợp tác?
Thác Bạt Vũ nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Dật.
- Trước đây hoàng nữ Vu Diễm cũng đã đề cập qua rồi. Vốn tôi định để đến cuối cùng mới nói, nhưng bây giờ nhìn các người sắp đánh nhau, tôi không thể không đem lợi hại trong đó mà nói rõ.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh ngồi xuống nghe tôi nói cho hết lời.
Thác Bạt Vũ nhìn Tần Mục, không dám không nể mặt, liền ngồi xuống ngay.
- Vốn tưởng rằng có đánh nhau, không ngờ bỏ lỡ một trò hay.
Thấy Thác Bạt Vũ không gây phiền toái nữa, Tần Phỉ Phỉ dường như không được cao hứng cho lắm.
Diệp Khinh Tuyết nói:
- Phỉ Phỉ, em đúng là sợ thiên hạ không loạn mà. Tại sao lại hy vọng anh trai mình đánh nhau với anh ta chứ?
- Được rồi.
Tần Mục tức giận nói:
- Tính đem anh ra làm trò đùa sao?
Tần Phỉ Phỉ cười hì hì:
- Người này xem ra đã lâu rồi không được ăn đòn. Em chỉ muốn anh dạy anh ta một bài học thôi.
- Ừm, điều này nghe cũng đúng. Đúng là đã lâu rồi không bị ăn đòn mà.
Tần Mục đồng ý:
- Nhưng trước tiên hãy nghe Hoàng Phủ Dật nói cái gì. Việc của Thác Bạt Vũ không gấp, đoán chừng anh ta cũng sẽ không buông tha chúng ta đâu.
- Thần tử, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ hỏi.
Mọi người đều tập trung tinh thần. Bọn họ biết chuyện kế tiếp mới chính là mục tiêu của yến hội lần này. Bằng không thì Vu Diễm cũng sẽ không nói như vậy.
Hoàng Phủ Dật dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Chuyện của Chiến tộc, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết.
Cảm nhận được ngữ khí ngưng trọng, tim mọi người cũng nhấc lên.
Chuyện Chiến tộc, toàn bộ Bạch Đế Tinh có ai mà không biết.
Trận chiến mười năm sau sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Đế Tinh.
- Thần tử, anh đang nói đến Hỗn Độn tộc sao?
Hoàng Phủ Dật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Hỗn Độn tộc. Đây là một chủng tộc có lịch sử cực kỳ lâu, lại vô cùng hung ác. Bọn họ muốn phát động chiến tranh xâm lược, nô dịch chúng ta.
- Hừ, bất quá cũng chỉ là một đám sinh linh hoang dại, còn muốn nô dịch chúng ta? Quả thật không biết tự lượng sức mình.
Có người khinh thường nói.
- Đúng vậy, với sức mạnh của thập đại hoàng tộc, Hỗn Độn tộc quả thật giống như gà đất chó kiểng, không đáng nhắc tới.
Tần Mục nghe xong lời nói cuồng vọng của những người này, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Đầu tiên, mặc kệ là Hỗn Độn tộc mạnh hay là thập đại hoàng tộc mạnh, trong tình huống hai phe chinh chiến, người nào có thái độ coi trời bằng vung, chẳng khác nào thua trước một nửa.
Còn nữa, hắn đã từng giao thủ với đạo hư ảnh của Hỗn Độn tộc, biết rõ thực lực của đối phương là cấp độ nào, tuyệt không phải thế hệ hời hợt.
Đương nhiên, Tần Mục chỉ là đứng trên lập trường của Bạch Đế Tinh mà nhìn.
Tuy nói đạo hư ảnh kia không bằng một phần mười sức mạnh bản thể, nhưng hắn đã có thể đuổi giết được hư ảnh, cho dù bản thể có đến cũng chỉ có cùng một kết quả.
Chết.
- Chư vị, tuy chúng ta không sợ chiến, nhưng không nên coi thường thực lực của đối phương. Theo như tôi được biết, Hỗn Độn tộc cũng không thiếu cường giả trong truyền thuyết. Có lẽ mười năm sau sẽ thức tỉnh, chỉ sợ đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài.
- Hoàng Phủ Dật, mục đích của anh chẳng lẽ chính là muốn nhắc nhở chúng ta chuẩn bị cuộc chiến cho mười năm sau?
Vu Diễm nói.
Nhưng bộ dạng của cô bề ngoài thì giống như hỏi, nhưng dường như đã sớm biết chuyện gì, chỉ cố ý hỏi như vậy mà thôi.
Hoàng Phủ Dật cười nhạt một tiếng:
- Đợi chi mười năm sau, chiến tranh đã bắt đầu từ lúc giới vực hai bên ở Hỗn Độn châu bị phá vỡ.
- Cái gì?
Mọi người khiếp sợ nói.
Thời gian mười năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Vốn mọi người còn cho rằng sẽ có thời gian giảm xóc, nhưng Hoàng Phủ Dật nói chiến tranh đã sớm bắt đầu, thế thì chuyện gì đã xảy ra?
- Thần tử, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ cau mày nói.
- Hỗn Độn châu chính là Hỗn Độn linh bảo, có khả năng khai thiên tích địa. Tác dụng của nó không chỉ là phá vỡ giới vực hai giới mà thôi.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Mà Hỗn Độn giới lại trùng với Bạch Đế Tinh.
- Trùng?
- Đúng vậy, Hỗn Độn giới và Bạch Đế Tinh vốn là hai không gian không quấy nhiễu lẫn nhau. Thậm chí có thể nói là không đồng nhất. Nhưng Hỗn Độn châu lại khiến cho giao diện của hai thế giới không ngừng đến gần nhau, từ đó xảy ra trọng điệp.
Thần sắc mọi người trở nên khác thường;
- Thần tử, hai thế giới hòa vào nhau sẽ phát sinh chuyện gì?
- Hiện tại quy tắc của Bạch Đế Tinh đã bị nghiền nát, cho nên luận quy tắc cường độ, sẽ không bằng Hỗn Độn giới. Nếu như hai thế giới dung hợp với nhau, quy tắc thế giới sẽ va chạm, khả năng Bạch Đế Tinh sẽ bị nghiền nát.
- Cái này…
Mọi người bắt đầu hoảng sợ. Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị chết hay sao?
Đám người Diệp Khinh Tuyết cũng có chút biến sắc, ánh mắt tập trung trên người Tần Mục. Bây giờ các cô đã có thói quen ỷ lại vào Tần Mục rồi.
Tần Mục cũng cau mày, nhưng rất nhanh lại nói:
- Lời của Hoàng Phủ Dật vẫn chưa xong. Nếu Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, trận chiến này không cần phải đánh nữa.
Quả nhiên, Tần Mục vừa nói xong, Hoàng Phủ Dật đã lên tiếng:
- Chư vị không cần hoảng sợ. Tuy Hỗn Độn châu lợi hại, nhưng Bạch Đế Tinh cũng có chí bảo đối kháng với nó.
- Chúng ta cũng có Hỗn Độn châu sao?
- Dường như chưa từng nghe nói qua. Không phải mười hai thần khí chứ?
- Mười hai thần khí chỉ khi nào hợp cùng một thời điểm thì mới bộc phát sức mạnh lớn nhất. Bây giờ vẫn còn chưa tập trung được hết. Huống hồ chi chủ thần khí cất bước quá muộn, chiến lực không bằng cấp bậc hoàng tử.
Đối mặt với phần đông nghi hoặc, Hoàng Phủ Dật nói:
- Chí bảo Sơn Hà Đồ của Bạch Đế Tinh chúng ta cũng tương đương với Hỗn Độn linh bảo, có địa vị ngang với Hỗn Độn châu, ngăn cản hai thế giới dung nhập. Chỉ có điều…
Nghe được có vật có thể ngăn cản hai thế giới dung nhập, mọi người thở phào một hơi.
- Thần tử, chỉ có điều như thế nào?
Vu Diễm đột nhiên đứng lên nói:
- Sơn Hà Đồ chỉ ngăn cản hai thế giới dung hợp, nhưng trước khi Sơn Hà Đồ phát động, hai thế giới đã có nơi dung nhập rồi.
- Xem ra hoàng nữ điện hạ đã biết rồi.
Hoàng Phủ Dật liếc Vu Diễm, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, chi địa cực tây của Bạch Đế Tinh đã biến thành khu vực hắc ám, trở thành khu vực dung hợp của hai giới. Khu vực này đã không còn thuộc về Bạch Đế Tinh. Có thể nói là đã độc lập, tự tạo thành một mảng không gian riêng.
Nếu Hỗn Độn tộc đến, Bạch Đế Tinh không phải sẽ đại loạn sao?
- Đúng là như thế, nhưng Thần tộc chúng ta đã phái người canh gác chỗ đó, sẽ không để mặc cho quân địch tiến vào một cách đơn giản. Trừ phi là đối phương cường công.
Mọi người rất nhanh bay ra, nhìn hai người đang chiến đấu trên không trung.
Một trong hai người là Đông Phương Vô Song. Người còn lại cũng là một thanh niên, toàn thân tản ra khí tức cường đại, không hề thua kém Đông Phương Vô Song, thậm chí còn có thể ngăn cản được y.
Đám người Diệp Khinh Tuyết không biết người thanh niên này, nhưng Tần Mục thì quen.
Người này không phải ai khác, chính là Chiến Văn Vũ của Chiến tộc.
- Hai người này đúng là oan gia. Vừa thấy mặt đã đánh nhau.
Tần Mục có chút buồn cười.
- Anh quen người đó?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
- Ừm, đệ nhất thiên tài của Chiến tộc. Lần trước anh đến Chiến tốc, cũng gặp cùng với Đông Phương Vô Song ở đó.
- Em đang tự hỏi tại sao Đông Phương Vô Song lại ra tay với anh. Thì ra là có ân oán ở Chiến tộc.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Tần Mục nhún vai. Ở Chiến tộc, hắn không nói chuyện nhiều với Đông Phương Vô Song, nói chi đến việc kết thù.
- Đông Phương Vô Song, tôi chẳng muốn đánh với anh. Tôi chỉ muốn gặp mặt Vu Diễm.
- Hừ, tục danh của hoàng nữ điện hạ có thể cho anh đơn giản gọi ra miệng sao? Điện hạ nói, nếu anh không quy thuận cô ấy, cô ấy sẽ không gặp anh. Đương nhiên, anh cũng còn một cách gặp được điện hạ, chính là đánh bại tôi rồi xông vào.
Tần Mục giật mình. Xem ra Chiến Văn Vũ đúng là si tình, nhớ Vu Diễm mãi không quên.
Nhưng hơn phân nửa là công dã tràng rồi. Vu Diễm không phải là người mà gã có thể dễ dàng chinh phục.
- Đông Phương Vô Song, nếu anh không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí.
Chiến Văn Vũ tức giận. Hôm nay nhất định gã phải gặp được Vu Diễm.
- Có bản lãnh thì tới đây.
Đông Phương Vô Song bay lên, triệu hồi Bạch Đế Kiếm.
Hai người càng đánh càng gay cấn.
- Hai người có chừng mực chút.
Tần Mục nhịn không được hô lên một tiếng. Hắn cảm giác hai người đánh tiếp, viện tử này sẽ bị hủy.
Hai người đang giương cung bạt kiếm liền ngừng lại.
Chiến Văn Vũ nhìn thấy Tần Mục, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, vốn đang muốn gọi Tần huynh, nhưng nhớ đến thực lực của Tần Mục, liền đổi giọng:
- Tần thành chủ.
- Đều là người quen cả, không cần khách khí.
Tần Mục khoát tay:
- Các người đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh, ngay cả phòng ở của tôi cũng sẽ bị các người dỡ xuống.
- Tần đại ca.
Đang nói chuyện, một thanh âm kinh hỉ vang lên.
Tần Mục quay sang, liền nhìn thấy một cô gái dáng người lanh lợi, mái tóc dài đen nhánh, đang đứng đằng sau Chiến Văn Vũ, dùng ánh mắt động lòng người mà theo dõi hắn.
- Ồ, em cũng đến sao?
Tần Mục kinh ngạc. Cô gái này là em gái Chiến Văn Vũ, Chiến Tiểu Huân.
Rất nhanh, hắn lại mỉm cười:
- Đã một thời gian không gặp, xưng hô với tôi lại thăng thêm một cấp. Không phải trước đây hay gọi là hỗn đãn sao?
- Ơ?
Chiến Tiểu Huân dùng tay che mặt, cảm giác giống như bí mật bị phát hiện, quay người chạy đi.
Chiến Văn Vũ kinh ngạc, Tần Mục lại càng thêm kinh ngạc. Đây là tình huống gì vậy?
- Anh, cô gái kia là ai? Tại sao anh lưu tình khắp nơi vậy?
Tần Phỉ Phỉ nói thầm:
- Cô gái đó còn nhỏ tuổi hơn cả em. Nếu như trở thành chị dâu, chẳng phải em mất thể diện sao?
- Khụ, đừng có nói mò. Ấn tượng của cô bé đó đối với anh không tốt, không ít lần mắng anh đấy.
- Đừng có nói xạo. Người sáng suốt nhìn vào liền biết có chuyện gì xảy ra.
Tần Phỉ Phỉ không thèm nghe giải thích.
Tần Mục bất đắc dĩ, cũng không tranh chấp nữa.
- Tần thành chủ, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được. Chi bằng chúng ta vào thành uống một ly rượu, thế nào?
Chiến Văn Vũ hỏi dò một câu. Gã đối với Tần Mục là thật tâm kính nể, nhưng lại sợ Tần Mục cảm thấy chướng mắt.
- Gọi Tần thành chủ là quá khách khí rồi, cứ gọi thẳng tên tôi là được.
- Vậy để tôi gọi anh là Tần huynh.
Trong lòng Chiến Văn Vũ vô cùng hiểu, Tần Mục không phải là loại người tâm cao khí ngạo, làm người vô cùng biết điều.
Tần Mục nhún vai, biểu hiện không có ý kiến.
- Anh có thấy Vu Diễm không?
Chiến Văn Vũ nhìn thoáng qua trong sân, sau đó lắc đầu:
- Xem ra cô ấy không muốn gặp tôi, sau này có cơ duyên sẽ nói sau.
- Vậy thì đi thôi. Đến Thần tộc vài ngày mà chưa ra khỏi cửa.
Mọi người đến một quán rượu nổi tiếng nhất Thần tộc. Diện mạo xinh đẹp của mấy cô gái lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, khiến các cô không được tự nhiên.
- Tần huynh, gần đây ngư long Thần tộc hỗn tạp, loại người nào cũng có. Chuyện này cũng không thể tránh.
Chiến Văn Vũ nói.
Tần Mục khẽ gật đầu. Thần tử Hoàng Phủ Dật mời đều là những thiên tài đạt đến trình độ cao nhất. Họ mang theo tùy tùng, lẩn trong số đó có một số tên bại hoại cũng là chuyện bình thường.
Nói sau, cho dù là hoàng tử, phẩm chất cũng chưa chắc đã tốt hơn.
Mọi người thuê một gian phòng trên cao, hoàn cảnh thanh tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Quán rượu Thần tộc nhất định là giá rất cao, bán ra đều là linh dược đẳng cấp chế thành linh tửu và thức ăn. Khi dùng có tác dụng ổn định tinh thần, nâng cao cảm ngộ.
Chỉ một lát, cửa ghế lô được đẩy ra, Chiến Tiểu Huân cúi đầu, rón rén bước vào, gương mặt còn mang theo nét ửng đỏ.
- Tiểu Huân, hôm nay em sao thế? Trước kia em và Tần huynh có chút hiểu lầm, vừa vặn hôm nay giải hòa với nhau đi.
Chiến Văn Vũ còn chưa rõ quan hệ giữa Tần Mục và cô em gái của mình.
Kỳ thật, trong lòng gã nghĩ, nếu như có thể ghép hai người thành đôi, đó là một chuyện vô cùng tốt.
Nhưng ánh mắt của gã lại đảo qua đám người Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y, trong lòng lại thở dài. Tiểu Huân có thể được xem là tuyệt sắc mỹ nữ ở Chiến tộc, nhưng so với mấy vị tiên tử này, đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không hề chiếm ưu thế.
- Kỳ thật tôi và Tiểu Huân muội muội có chút hiểu lầm. Chi bằng ngày hôm nay uống một chén, tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Tần Mục đưa cho Chiến Tiểu Huân một chén linh tửu.
- Tiểu Huân, còn không nhận lấy?
Chiến Văn Vũ vội nói.
Chiến Tiểu Huân tiếp nhận linh tửu, nhìn Tần Mục uống một hơi cạn sạch, trong lòng vô cùng phức tạp,
Khi Tần Mục mang Lâm Thi Vận rời khỏi, trong lòng cô rất nhớ Lâm Thi Vận, đồng thời cũng nhớ luôn Tần Mục.
Trong đầu của cô vẫn luôn nhớ đến gương mặt giận dữ của Tần Mục. Khi cô bị người ta đuổi theo, hắn vẫn thờ ơ. Thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.
Đồng thời, trong đầu của cô cũng hiển nhiên thân ảnh cao ngạo của hắn, tay không xé rách không gian, đuổi giết cường giả tuyệt thế của Hỗn Độn tộc.
Tụ hội ở Chiến tộc, Đông Phương Vô Song và anh trai đánh nhau, khí tức cuồng bạo lan tràn. Khi đó anh trai cũng chẳng quan tâm đến cô, nhưng hắn lại bảo vệ cho cô.
Trong hư không, hắn lại cứu cô một lần.
Từ đó, bất luận là hắn đang giận dữ hay là ôn nhu, đều trở thành hình ảnh khó quên trong đầu cô.
Mỗi lần nhớ đến Tần Mục, cô lại lừa gạt mình, vì Lâm Thi Vận đang đi cùng Tần Mục, cô nhớ Lâm Thi Vận, cho nên mới nhớ luôn Tần Mục.
Nhưng trên thực tế, cô lại rất rõ, cô muốn đến thành Thiên Mạc để gặp hắn.
Trong thời gian này, trong đầu cô tưởng tượng vô số lần gặp lại Tần Mục.
Cho nên, thái độ của cô đối với Tần Mục cũng vô tình thay đổi, từ hỗn đãn ban đầu đến Tần đại ca như bây giờ.
Hôm nay đột nhiên gặp lại, cô hoàn toàn bất ngờ. Cô gặp lại Tần Mục, thốt lên một tiếng Tần đại ca, bởi vì đây là cách xưng hô của cô trong tưởng tượng.
Cô vẫn không thoát được nhân vật tưởng tượng trong đầu. Kết quả cứ buộc miệng mà thốt ra. Và đó cũng chính là nguyên nhân mà cô bỏ chạy.
- Tiểu Huân muội muội, em đang nghĩ gì vậy?
Tần Mục thấy Chiến Tiểu Huân cứ nhìn chằm chằm vào ly rượu, không khỏi quơ quơ bàn tay.
Sắc mặt Chiến Tiểu Huân lại đỏ lên, cuống quýt đưa chén linh tửu lên uống một hơi, ấp úng nói:
- Anh…Chị Thi Vận đâu? Tại sao chị ấy không đi cùng với anh?
- Cô ấy không đi. Em muốn gặp cô ấy à?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Muốn gặp thì đến thành Thiên Mạc mà tìm. Ở lại đó cũng không sao.
- Thật sao?
Trong lòng Chiến Tiểu Huân có chút động.
- Có cái gì mà không thể chứ?
Tần Mục đang nói, đột nhiên cảm nhận được vài đạo ánh mắt giết người, không khỏi co rụt cổ lại, nói với mấy người Tần Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, cô ấy và Lâm Thi Vận là chị em tốt. Để bọn họ gặp nhau cũng chẳng có gì đáng lo. Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều phòng mà.
- Hừ, chỉ sợ người nào đó ăn vụng thôi.
- Cái gì ăn vụng chứ? Đừng có nói lung tung.
Tần Mục thiếu chút nữa bị sặc chết.
Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y còn chưa tức giận, cô em gái này tức giận còn nhiều hơn.
Chiến Văn Vũ cảm giác Tần Mục có chút không khống chế được tình huống, vụng trộm cười một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác:
- Tần huynh, không biết anh có nghe nói chuyện của rừng U Ảnh không?
Nghe xong, Tần Mục lập tức hứng thú. Hắn đến tham gia tụ hội lần này, mục đích chủ yếu chính là vì Tả Tư Duyệt, sau đó là tò mò với rừng U Ảnh.
- Có nghe qua, nghe nói có một cô gái ngang trời xuất thế chính diện đánh bại hai hoàng tử.
Chiến Văn Vũ gật đầu:
- Đúng là như thế. Trước kia tôi cho rằng thiên tài chỉ có ở Hoàng tộc. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, Nhân tộc bị lãng quên mới thật sự là tàng long ngọa hổ. Đầu tiên là Tiêu Hậu, sau đó là anh, hiện tại lại xuất hiện thêm một thần nữ.
- Cái gì? Anh nói người kia là Nhân tộc giống như chúng tôi?
Không chỉ Tần Mục, ngay cả đám người Diệp Khinh Tuyết cũng khiếp sợ không thôi.
- Thì ra các người vẫn chưa biết.
Chiến Văn Vũ nghiêm túc nói:
- Theo tôi được biết, cô ấy đến từ một tiểu tinh không. Gần đây mới đến Bạch Đế Tinh.
- Cô ấy tên gì?
Chiến Văn Vũ lắc đầu:
- Tục danh thì tôi không biết, nhưng theo lời đồn, cô ấy mặc một bộ quần áo màu đỏ, cưỡi con độc giác thú màu trắng, tuổi tác không quá hai mươi.
Tần Mục cau mày. Ở tinh không bốn phía không có nhân vật nghịch thiên như vậy.
Cung Y Y so với Tần Mục càng thêm ngạc nhiên. Cô là công chúa Đông Vương triều, đối với sự việc của tinh không bốn phía rõ như lòng bàn tay. Nếu quả thật có một vị thiên chi kiều nữ như vậy, cô không thể nào không nghe nói qua.
Cạch.
Đúng lúc này, cửa ghế lô bị một luồng sức mạnh đánh bay. Hai nam hai nữ bước vào.
- Điện hạ, chính là hắn.
Hai cô gái tướng mạo xinh đẹp chỉ vào Chiến Văn Vũ, dường như Chiến Văn Vũ có thù oán với các cô.
- Chiến Văn Vũ, là cậu?
Hai gã thanh niên nhìn thấy Chiến Văn Vũ, thần sắc mang theo chút nghiền ngẫm:
- Cậu thật là to gan, dám nhúng tay vào chuyện của Tu La tộc chúng tôi.
Bốn người này đều thuộc Tu La tộc. Hơn nữa Tần Mục còn quen với hai cô gái kia.
- Chiến huynh, anh có ân oán với bọn họ à?
Tần Mục hỏi.
Chiến Văn Vũ khẽ gật đầu:
- Trên đường đến Thần tộc, tôi thấy hai cô gái này đuổi giết một cậu thiếu niên, liền ra tay giúp đỡ, sau đó mới biết bọn họ thuộc Tu La tộc.
Tần Mục sững sờ:
- Người anh cứu là Thác Bạc Lăng Vân phải không?
- Đúng, Tần huynh quen cậu ấy?
Chiến Văn Vũ nghi hoặc.
Tần Mục sờ trán:
- Xem ra sự việc đúng là trùng hợp. Mệnh tiểu tử này may thật, nhiều lần được người cứu.
Thác Bạc Lăng Vân đem cừu hận quy kết lên người Tả Tư Duyệt. Tần Mục vốn không muốn giúp y, nhưng hết lần này đến lần khác phiền phức lại chủ động tìm đến cửa.
- A, điện hạ, hắn…hắn.
Hai cô gái nhận ra Tần Mục, lắp bắp chỉ vào hắn, kích động đến nỗi không nói nên lời.
Ấn tượng mà Tần Mục mang đến cho các cô còn muốn khắc sâu hơn cả Chiến Văn Vũ.
- Có chuyện gì sao?
Hai gã thanh niên hỏi.
- Lần trước ở hạp cốc Lôi Minh, chính là hắn xen vào. Bằng không thì Thác Bạc Lăng Vân đã bị chúng ta giết chết rồi.
- A, nói như vậy, đúng thật là trùng hợp.
Hai người có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười lạnh:
- Nhưng như vậy cũng tốt, giải quyết phiền toái một lần duy nhất.
- Chó hoang ở đâu kéo đến, lại dám sủa bậy ở chỗ này?
Tần Mục lạnh lùng quát, khiến đám gia hỏa lỗ mũi luôn hếch lên trời phải khó chịu trong lòng.
- Cậu nói cái gì?
Thần sắc hai người trầm xuống, nhìn Tần Mục giống như nhìn người chết:
- Thật to gan, ngay cả chúng tôi mà cũng dám mắng?
Tần Mục trào phúng nhìn hai người. Tuy hai người này đều là Bán Thần tầng chín, nhưng không phải loại thiên tài nhất niệm thành thần, khí tức không cô động, đoán chừng chỉ đến cấp độ Huyết Đồ mà thôi.
- Tần huynh, hai người này là hoàng tử Tu La tộc. Nhưng cậu cũng biết, cũng không phải đệ nhất nhân.
Chiến Văn Vũ nhắc nhở một câu.
Vốn một mình gã đối mặt hai người thì có chút kiêng kỵ. Nhưng Tần Mục cũng có ân oán với bọn họ, gã cảm thấy mình không cần lo nữa.
- Tôi biết rồi. Nhưng hai tên phế vật này mà cũng được cho là hoàng tử, Tu La tộc sẽ sớm bị xóa tên khỏi Hoàng tộc thôi.
- Khốn kiếp, tôi thấy cậu chán sống rồi.
Hai người chưa từng gặp người không biết trời cao đất rộng như vậy, vừa mở miệng đã mắng bọn họ. Bây giờ còn chửi luôn cả Tu La tộc, cho dù là Thần tử Hoàng Phủ Dật cũng không có đảm lượng này.
- Mặc kệ cậu là người phương nào, chỉ bằng những lời này, đáng tru di cửu tộc rồi.
Khí tức Bán Thần tầng chín phát ra, giống như một nhà tù, lao về phía Tần Mục.
- Cút.
Tần Mục thậm chí không động thủ, chỉ hét lớn một tiếng, trong thanh âm xen lẫn sức mạnh khủng bố.
Sát.
Thanh âm thanh thúy vang lên, giống như có đồ gì đó vỡ tan.
Ngay sau đó, hai gã hoàng tử giống như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu, cơ thể như diều đứt dây bay ra ngoài.
Với tư cách là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, lại thua một cô gái vô danh trong cuộc thí luyện, có thể nói là một sỉ nhục lớn lao, khiến toàn bộ Thiên Lang tộc đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng trên thực tế, y không phải vì thua mà bực bội. Bực bội là vì không chiếm được ưu ái của cô.
Khi y và đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc tiến vào rừng U Ảnh, hai người bọn họ vốn là đối thủ thế lực ngang nhau. Nhưng kết quả cuối cùng lại thua trong tay một cô gái đột nhiên xuất hiện trong rừng U Ảnh.
Nhưng bọn họ bị đánh bại một cách tâm phục khẩu phục, đồng thời cũng bị thực lực cũng như sắc đẹp của cô thuyết phục.
Nếu không phải thân là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, đại diện cho toàn bộ vinh quang của Thiên Lang tộc, y thậm chí muốn thần phục dưới làn váy của cô.
Chỉ cần cô gật đầu, y nguyện ý che chở cho cô, đi theo làm tùy tùng của cô.
Trong tất cả các hoàng tử trong tộc, Cổ Dương là người duy nhất chưa có người theo hầu, vẫn lẻ loi một mình.
Bởi vì quan niệm của y, tùy tùng chính là buông tha cho tôn nghiêm của mình.
Thực lực cá nhân có thể yếu một chút, nhưng chí khí thì không thể thua. Nếu như cả chí khí cũng không có, cả đời này sẽ biến thành bình thường. Một tùy tùng bình thường thì dùng để làm gì?
Nhưng sau khi nhìn thấy cô, suy nghĩ của y đã thay đổi. Y đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn đi theo bước chân của người đó. Vô tình y cũng đã rơi vào sự tầm thường.
Nhưng y một chút cũng không có ý định tỉnh ngộ. Y biết y và Minh Vưu có cùng cách nghĩ.
- Cổ Dương huynh, chỉ là một người đàn bà thôi mà, có cần phải cơm nước không ăn, ngày nào cũng thất thần như vậy không?
Vũ Văn Hoa nhìn Cổ Dương trong lòng có chút khinh miệt.
Dù gì cũng là đệ nhất hoàng tử của Thiên Lang tộc, là nhân vật nổi danh, nhưng lại bị một cô gái làm cho tinh thần điên đảo.
- Vũ Văn huynh, nếu lúc đó anh có ở đó, chỉ sợ sẽ không nói như thế này. Cô ấy không phải phụ nữ bình thường.
Vũ Văn Hoa cười nhạt:
- Trong số những người con gái mà tôi gặp, chỉ có Vu Diễm là xứng hạng nhất thôi.
- Bất luận phương diện nào, cô ấy cũng nằm trên Vu Diễm.
Cổ Dương khẳng định.
Khóe miệng Vũ Văn Hoa nhếch lên một cái. Gã thua trong tay thủ hạ của Vu Diễm. Cổ Dương còn nói cô gái kia lợi hại hơn Vu Diễm, chẳng phải nói gã cũng không phải đối thủ?
Khi gã nghe chuyện ở rừng U Ảnh, còn tưởng rằng Cổ Dương và Minh Vưu thương hoa tiếc ngọc, nhượng bộ cô gái kia, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không phải như vậy.
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Đi theo Minh Vưu rồi.
Cổ Dương uống một ngụm linh tửu, giọng nói thể hiện sự buồn chán.
Y và Minh Vưu là đối thủ ngang tầm, một mực không phân thắng bại. Nhưng bây giờ, cô gái đó lại lựa chọn đi theo Minh Vưu mà không phải là y.
- Cô gái đó vừa ý Minh Vưu rồi sao?
Cổ Dương dừng một chút, lập tức lắc đầu:
- Không, cô ấy dường như đặc biệt đến tìm Minh Vưu, chỉ là Minh Vưu không quen cô ấy.
- Này, hai người đang nói chuyện gì thế?
Lúc này, một gã thanh niên mặc cẩm y chậm rãi bước vào, gương mặt tươi cười:
- Đang bàn chuyện đàn bà à?
Vũ Văn Hoa vội nói:
- Hách Liên huynh, Cổ Dương rơi vào bể tình rồi. Tôi đang khuyên anh ta đây.
Hách Liên Hoằng Nghị nhìn Cổ Dương, vẫn tiếp tục nói với Vũ Văn Hoa:
- Chuyện của Cổ Dương tôi đã sớm biết rồi. Nhưng Vũ Văn huynh không phải cũng vậy sao?
Vũ Văn Hoa hơi sững người:
- Dường như Hách Liên huynh có ý gì khác, tôi không hiểu cho lắm.
- Haha, anh đừng gạt tôi. Tôi đã ở Nhân Hoàng tộc các anh một thời gian ngắn. Gần đây, việc của thánh nữ Lạc Hà cốc rất náo động. Tôi không tin anh không có hứng thú với cô ấy.
- A, anh nói là Trần Nghiên à?
Vũ Văn Hoa cười nhạt:
- Tôi không giống Cổ Dương. Chỉ cần tôi nói một câu, Trần Nghiên sẽ ngoan ngoãn bò lên giường tôi ngay, chẳng cần tôi phải phí tâm làm gì.
Hách Liên Hoằng Nghị kinh ngạc nói:
- Anh đừng khoác lác như vậy chứ. Tuy anh là hoàng tử, nhưng Lạc Hà cốc cũng là một thế lực đáng gờm ở Nhân Hoàng tộc. Một thánh nữ của một thánh địa phải được giữ gìn cơ thể. Anh dám động đến cô ấy sao?
- Vậy là anh không hiểu Nhân Hoàng tộc chúng tôi rồi. Chỉ cần tôi cứng rắn một chút, Lạc Hà cốc sẽ không có biện pháp cự tuyệt. Nói không chừng đây còn có thể là một vinh quang.
- Rất khó nói anh có phải đang khoác lác hay không.
Hách Liên Hoằng Nghị hoài nghi.
- Tôi biết anh đang kích tôi. Đúng là tôi cũng có chút ý tứ với Trần Nghiên. Lần sau anh đi với tôi đến Lạc Hà cốc. Chúng ta thí nghiệm một chút, thế nào?
Vũ Văn Hoa cười nói.
Ánh mắt Hách Liên Hoằng Nghị sáng lên:
- Như vậy cũng tốt. Nếu anh muốn thánh nữ của bọn họ, tôi đúng thật là muốn nhìn xem Lạc Hà cốc sẽ có phản ứng gì.
- Bọn họ sẽ không cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt.
Vũ Văn Hoa vô cùng tự tin.
Cứ như vậy, hai hoàng tử tụ cùng một chỗ, tùy tiện bàn chuyện phá hủy sự trong sạch của một thánh nữ.
Đối với hai người mà nói, đây chỉ là một món gia vị thêm vào bữa ăn cuộc sống mà thôi. Cho dù là thánh nữ, sau khi chơi đùa chán, cũng sẽ bị vứt như một tấm vải rách.
- Cổ Dương huynh, chúng tôi trò chuyện vui vẻ như vậy, tại sao anh lại thiếu hào hứng như thế?
Hách Liên Hoằng Nghị vỗ vai Cổ Dương, nói:
- Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Tuy tôi chưa gặp qua cô ấy, nhưng đàn bà xinh đẹp thì cũng chỉ có bấy nhiêu. Trước đây, tôi tùy tiện đi dạo qua một vòng cũng gặp được mấy nữ nhân xinh đẹp rồi.
Cổ Dương nhướng mày, giọng nói buồn bực:
- Anh đừng lừa tôi. Với nhân phẩm của anh, còn có diễm ngộ nào được nữa chứ?
Hách Liên Hoằng Nghị nghẹn lời. Đây là ý gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại không có được diễm ngộ?
Vũ Văn Hoa cũng không cho là đúng:
- Hách Liên huynh, anh an ủi Cổ Dương cũng đừng nói như vậy. Bộ anh tùy tiện ra ngoài một chút là tìm được mỹ nữ cực phẩm sao?
Ba người đều là hoàng tử, thuộc tầng lớp cao trong giới trẻ của Bạch Đế Tinh. Mắt của họ nằm ở trên trán, dạng phụ nữ nào mà chẳng thấy qua?
Có thể được bọn họ gọi là mỹ nữ, tìm khắp thập đại hoàng tộc cũng không ra mấy người.
Nhưng Hách Liên Hoằng Nghị lại nói mình gặp nhiều, hơn nữa còn là mỹ nữ cực phẩm, điều này sao khiến Vũ Văn Hoa và Cổ Dương tin tưởng được?
- Các người đừng có mà không tin. Mấy cô gái đó, không người nào chênh lệch với Trần Nghiên cả. Hơn nữa cũng đang ở trong quán rượu này, chỉ là họ đi với Chiến Văn Vũ, nên tôi không tiện đến gần mà thôi.
- Chiến Văn Vũ của Chiến tộc? Vậy có gì phải sợ chứ? Dẫn tôi đi gặp bọn họ một chút.
Tuy trong lòng Vũ Văn Hoa không cho là đúng, nhưng vẫn cứ gặp trước rồi nói sau. Dù sao cũng đang nhàm chán mà.
- Được rồi, để thay Cổ Dương huynh giải buồn, chúng ta đi đi.
Hách Liên Hoằng Nghị khẽ gật đầu.
Ba người bước ra khỏi ghế lô. Đúng lúc này, liền nghe bành một tiếng. Cánh cửa ghế lô phía đối diện bị vỡ tan, hai đạo nhân ảnh bay ra ngoài, rơi xuống đại sảnh bên dưới.
Khi nhìn rõ hình dạng hai người, thần sắc ba người đồng thời thay đổi.
Vũ Văn Hoa, Hách Liên Hoằng Nghị và Cổ Dương cùng kinh hô lên. Bọn họ sao lại không biết hai người này chứ?
Tuy nói địa vị hai người này không bằng họ, nhưng bình thường cũng có qua lại. Là người nào lớn mật, dám động thủ với bọn họ như vậy?
- Thác Bạc Hải, các người xảy ra chuyện gì thế?
Sau khi kinh ngạc, Hách Liên Hoằng Nghị lại cười hỏi:
- Có cần hỗ trợ hay không?
Tuy qua lại với nhau, nhưng vẫn phải phân chia nông cạn. Ba người Hách Liên Hoằng Nghị, Cổ Dương, Vũ Văn Hoa quan hệ rất tốt, nhưng lại không như vậy với người của Tu La tộc.
Cho nên, sau khi kinh ngạc, bọn họ lại có chút hả hê.
Tinh thần của Thác Bạc Hải vẫn còn chìm trong uy thế khủng bố của Tần Mục. Cho dù là đại ca, y cũng chưa từng cảm nhận qua sức mạnh áp bách như vậy.
Một tiếng quát lớn cũng có thể đánh bay hai người bọn họ. Cho dù là Thần tử của Thần tộc cũng chưa chắc làm được.
- Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, hai người có làm sao không?
Hai cô gái vô cùng xinh đẹp từ lầu bốn chạy xuống, vô cùng sợ hãi đỡ hai người dậy.
- Hắn…hắn rốt cuộc là ai?
Thác Bạc Hải phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai cô gái. Hai cô gái này rõ ràng đã khiến bọn họ trêu chọc phải cường địch.
- Hắn…
Hai cô gái run rẩy. Kỳ thật trong lòng các cô đã đoán được thân phận của Tần Mục, chỉ là các cô cho rằng hai hoàng tử đủ để đối phó hắn, không nghĩ đến kết quả lại như thế này.
- Hắn là thành chủ thành Thiên Mạc.
- Cái gì?
Thác Bạc Hải sửng sốt, lập tức tát vào mặt một cô gái:
- Tại sao các người lại không nói cho tôi biết trước? Muốn hại chết chúng tôi sao?
Thành chủ thành Thiên Mạc là ai, bọn họ sao lại không biết?
Ngay cả cường giả Huyết Hà tu vi Thần cảnh tự phong cũng còn bị giết, với thực lực của Thác Bạc Hải y, quả thật chẳng khác nào đồ ăn đưa đến.
- Nói các người là phế vật mà các người cũng không tin.
Lúc này, trên hành lang lầu bốn, đám người Tần Mục đã đi ra, từ trên cao nhìn xuống.
- Tôi chỉ là vô tình nhúng tay vào chuyện của Tu La tộc các người, nhưng tốt nhất các người đừng trêu chọc tôi. Bằng không thì tôi sẽ giết các người ngay, ai cũng không rời đi được.
Lời nói lạnh như băng vang vọng toàn bộ quán rượu, khiến mọi người chấn động tâm linh.
Phải biết, Thác Bạc Hải là Nhị hoàng tử của Tu La tộc. Nhưng bộ dạng hời hợt của Tần Mục, chẳng khác nào giết y như giết một con gà con.
Nếu tôi muốn giết các người, ai cũng không thoát được. Lời nào sao mà liều lĩnh và bá đạo đến như vậy?
Thác Bạc Hải bình phục lại tâm trạng đang mãnh liệt bành trướng của mình, thần sắc âm trầm nhìn Tần Mục.
Thực lực Tần Mục cường đại, tất nhiên phải cần kiêng kỵ. Nhưng chỉ là kiêng kỵ mà thôi, không có nghĩa là hắn có thể tùy ý chà đạp vinh dự và tôn nghiêm của Tu La tộc.
Con thỏ nóng lên còn có thể cắn người, huống chi y là hoàng tử Tu La tộc, đứng thứ tư trong hoàng tộc Tu La.
- Tần thành chủ, chúng tôi thừa nhận mình có mắt mà không thấy thái sơn. Nhưng chuyện này không phải xong đơn giản như vầy thôi đâu. Đại ca tôi cũng đang ở Thần tộc.
- Hoàng tộc cũng chỉ có thể mà thôi. Nhỏ đánh không lại thì lớn lại nhảy ra.
Tần Phỉ Phỉ đứng đằng sau Tần Mục nhịn không được, châm chọc:
- Chẳng lẽ lớn đánh thua, sẽ có lão nhảy ra nữa?
Khi Tần Mục xuất hiện, sự chú ý của Vũ Văn Hoa, Hách Liên Hoằng Nghị, Cổ Dương đều tập trung trên người hắn. Bọn họ đã nghe qua không ít lời đồn về Tần Mục. Đây là một nhân vật đủ sánh vai với bọn họ.
Nếu là một nhân vật đủ tầm, có ngạo tính cũng là chuyện bình thường. Nếu Thác Bạc Hải đắc tội với bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như Tần Mục.
Cho nên, đối với người ngoài mà nói, hành động của Tần Mục kinh thế hãi tục, nhưng đối với bọn họ thì chẳng có gì đáng khiếp sợ. Tối đa cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, Tần Phỉ Phỉ đột nhiên lên tiếng, khiến ánh mắt ba người tập trung hết vào người cô.
- Hách Liên huynh, tôi đột nhiên phát hiện, anh đúng là không lừa gạt chúng tôi.
Khóe miệng Vũ Văn Hoa hiện lên nụ cười. Những cô gái đứng bên cạnh Tần Mục đúng như lời Hách Liên Hoằng Nghị đã nói, không người nào thua kém Trần Nghiên.
Nhất là Tần Phỉ Phỉ mặc áo đỏ bó sát và Diệp Khinh Tuyết, quả thật còn muốn cao hơn Trần Nghiên một bậc.
- Đó là đương nhiên rồi. Tôi đâu có nói suông.
Ngoài miệng Hách Liên Hoằng Nghị thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh hãi.
Trước đây, y chỉ nhìn những người phụ nữ khác bằng ánh mắt thoáng qua. Tuy cảm thấy không tầm thường nhưng lại không có quá nhiều chú ý. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức cảm thấy trước kia mình quá mức bảo thủ.
- Cổ Dương, anh cảm thấy thế nào?
Cổ Dương không thể không thừa nhận mình quả là có chút kinh ngạc, nhưng y vẫn lắc đầu:
- Luận dung mạo, khí chất, những người này hoàn toàn không khác biệt so với cô ấy. Nhưng vào trước thì là chủ, những người khác không so được với cô ấy.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra Cổ Dương đúng thật là bị cô gái kia mê muội rồi.
- Hừ, tôi thừa nhận Tần thành chủ rất mạnh, nhưng đại ca tôi sẽ không thua đâu. Các người chờ xem.
Thác Bạc Hải nói xong, lại liếc mắt nhìn Vũ Văn Hoa, sau đó quay người đi ra ngoài.
- Tần huynh, huynh phải để ý đến ba người kia.
Chiến Văn Vũ đột nhiên nói nhỏ bên tai Tần Mục.
Không cần Chiến Văn Vũ nói, Tần Mục đã sớm chú ý đến ba người Vũ Văn Hoa. Ba người này rất mạnh, không phải loại người Thác Bạc Hải có thể so sánh được, chỉ sợ là thiên tài nhất niệm thành thần.
- Ba người này đều là đệ nhất hoàng tử?
- Vâng, Hách Liên Hoằng Nghị là của Linh tộc, Cổ Dương là Thiên Lang tộc, về phần Vũ Văn Hoa, là đệ nhất hoàng tử của Nhân Hoàng tộc.
- Nhân Hoàng tộc?
Tần Mục nhìn Vũ Văn Hoa.
- Anh, ánh mắt ba người này thật đáng ghét. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Tần Phỉ Phỉ khó chịu nói, dường như rất chờ mong Tần Mục sẽ đứng lên giáo huấn bọn họ một trận.
Tần Mục mỉm cười vỗ đầu cô:
- Linh tộc và Thiên Lang tộc thì khó nói, nhưng Nhân Hoàng tộc thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải quất bọn họ một trận. Dù sao cũng tiện mà.
Chiến Văn Vũ nghe xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Người này quả nhiên là quái thai, giống như không để Hoàng tộc vào mắt.
- Được rồi, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu, đừng để chút việc nhỏ đó ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.
Tần Mục nói xong, quay trở lại ghế lô.
- Vũ Văn huynh, chúng ta có cần sang bên đó không? Cái tên Tần Mục đó dường như rất chảnh đấy.
Hách Liên Hoằng Nghị cười nhạt nhìn Vũ Văn Hoa.
Vũ Văn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tạm thời như vậy thôi. Hắn là một đối thủ rất đáng sợ. Chúng ta còn chưa biết lai lịch của hắn. Hắn đã kết thù với Tu La tộc, vậy thì cứ để cho Thác Bạt Vũ đánh với hắn một trận, thăm dò thực lực.
- Nói cũng đúng.
Bữa tiệc nào trong thiên hạ cũng phải đến lúc tàn. Tuy Tần Mục rất thích Chiến Văn Vũ, nhưng trời đã dần dần tối xuống, tiệc rượu cũng nên tan.
Đương nhiên, tuy anh em Chiến Văn Vũ không ở chung một viện tử, nhưng dù sao cũng ở Thần tộc, sẽ gặp lại trong bữa yến hội mấy ngày sau.
- Tần Mục, em có vài lời muốn nói, anh đến đây được không?
Khi chia tay, Chiến Tiểu Huân đột nhiên gọi Tần Mục sang một bên.
- Có chuyện gì vậy?
Tần Mục nghi hoặc, nhưng vẫn thuận theo mà đi tới.
Chiến Tiểu Huân đỏ mặt, cúi đầu do dự thật lâu, muốn nói rồi lại thôi.
Tần Mục trợn trắng mắt:
- Có cái gì thì cứ nói, trời cũng sắp tối rồi. Bằng không thì lần sau hãy nói.
- Không, em chỉ nói một câu thôi.
Chiến Tiểu Huân cố lấy hết dũng khí, yếu ớt nói.
- Ngày đó em và Ngạo Liệt chẳng phát sinh chuyện gì cả, không như anh nghĩ đâu.
Tần Mục sững sờ, lập tức hiểu được Chiến Tiểu Huân đang lo lắng hắn “hiểu lầm” cô “mướn phòng” chung với Ngạo Liệt, không nhịn được phải cười lên.
- Đồ ngốc, khi đó tôi chỉ chọc em thôi. Tôi đương nhiên biết em và Ngạo Liệt chẳng có gì.
Tần Mục cho rằng Chiến Tiểu Huân nghe xong, hơn phân nửa sẽ tức giận, nhưng không nghĩ đến cô lại kinh ngạc.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Có được câu trả lời khẳng định, Chiến Tiểu Huân vui mừng vô cùng, thậm chí còn có chút thẹn thùng.
- Cảm ơn.
- Ơ, tại sao lại cảm ơn?
Tần Mục không hiểu.
Nhưng Chiến Tiểu Huân cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Tần Mục, sau đó chạy đi, khiến Tần Mục lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Anh đi đâu vậy?
Vu Diễm dường như rất bất mãn.
Tần Mục sửng sốt:
- Ở nhà nhàm chán, ra ngoại đi dạo cũng là chuyện bình thường. Không phải cô biết tôi đi cùng với ai sao?
- Sáng nay tôi đi tìm Hoàng Phủ Dật, làm sao biết anh đi với ai?
- Nói như vậy, khi Chiến Văn Vũ đến đây, cô không có ở trong phòng?
Tần Mục xấu hổ nói. Hèn chi khi Chiến Văn Vũ và Đông Phương Vô Song gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Vu Diễm vẫn cứ thờ ơ.
- Chiến Văn Vũ đến đây sao?
Vu Diễm cau mày. Hiển nhiên Đông Phương Vô Song đã không nói chuyện này cho cô biết.
- Anh ta đặc biệt đến tìm cô, kết quả bị Đông Phương Vô Song ngăn lại. Sau đó anh ấy đi cùng với tôi.
Tần Mục nói:
- Người ta còn tưởng rằng cô không chịu gặp, trong lòng rất thất vọng.
- Tôi không có ở nhà. Nhưng nếu có, tôi cũng không muốn gặp anh ta.
Vu Diễm như thế nào lại không biết suy nghĩ của Chiến Văn Vũ, chỉ là cô không thèm ngó tới.
- Ấn tượng của cô đối với Chiến Văn Vũ không tốt. Cô cảm thấy thực lực của anh ta quá thấp, không xứng với cô?
Ấn tượng của Tần Mục đối với Chiến Văn Vũ lại vô cùng tốt, cảm thấy người này thật sự không tồi.
Vu Diễm nhìn Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tôi không phải vì thực lực thấp mà xem thường bất luận một ai. Chỉ là cái chúng ta theo đuổi không giống nhau mà thôi.
Tần Mục hiểu, cái Vu Diễm theo đuổi chính là con đường vô thượng. Cô sẽ không động vào tình cảm của phàm trần. Có lẽ thái độ của cô đối với người khác vô cùng lãnh đạm, nhưng kỳ thật lại không hề có suy nghĩ xem thường người khác, chỉ có thể nói cô vô cùng cao ngạo mà thôi.
- Tôi đột nhiên phát hiện cô rất giống Y Y trước đây.
Tần Mục đột nhiên nói.
Cung Y Y nghe xong, lập tức nhéo Tần Mục một cái, lộ ra ánh mắt phẫn nộ.
Tần Mục bị đau, lách sang một bên, vô tội nói:
- Trước kia cô cũng nói là không màng chuyện nam nữ, một lòng tu luyện. Bây giờ không phải ngoan ngoãn đợi gả sao?
- Cái gì mà đợi gả? Anh nghĩ hay quá nhỉ?
Cung Y Y nổi giận. Người này nói chuyện sao không có chút kiêng kỵ nhỉ?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lúc trước cô thật sự rất giống Vu Diễm, chỉ là khi cô gặp được Tần Mục, suy nghĩ đó liền bị đánh vỡ.
Đương nhiên, nói dễ nghe thì là đạo tâm. Nói khó nghe chính là ngoan cố không thay đổi.
Cung Y Y cũng không hối hận vì đã gặp Tần Mục. Bây giờ nghĩ lại, thậm chí còn có chút buồn cười.
Người sống cả đời, nếu không gặp được người mình yêu thích, cho du tu luyện đến trạng thái đỉnh phong cũng có được gì đâu.
Huống hồ, ở bên cạnh Tần Mục, chẳng những không ảnh hưởng đến tu luyện, ngược lại còn có sự trợ giúp rất lớn. Ở cùng một chỗ với Tần Mục, thành tựu của cô sẽ rất cao.
Cho nên, người ngoài cho rằng Vu Diễm rất cao quý, nhưng cô thì lại thấy Vu Diễm có chút đáng thương. Bởi vì Vu Diễm không hề bước ra khỏi đám sương mù đó.
Vu Diễm nhìn hai người không kiêng nể gì liếc mắt đưa tình trước mặt mình, không khỏi cau mày, cảm thấy vô cùng phản cảm.
- Bình thường các người cũng nói chuyện như vậy sao?
Tần Mục kinh ngạc nhìn Vu Diễm:
- Nếu không thì thế nào?
- Có mặt người ngoài như tôi, ít nhất các người cũng phải thu liễm một chút chứ?
Vu Diễm có cảm giác mình không được tôn trọng.
- Có cái gì không được chứ? Đây cũng chỉ là phương thức trao đổi bình thường, cũng không phải không để ý đến người khác.
Tần Mục không nghĩ đến da mặt Vu Diễm lại mỏng như vậy, lắc đầu cười nói:
- Được rồi, cô ở đây chờ tôi, chắc là có chuyện gì quan trọng?
Tuy Vu Diễm coi trọng hắn, nhưng giữa hai người chỉ là sơ giao, sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.
- Vốn là có chuyện, nhưng bây giờ thì không.
Vu Diễm nói xong, thần sắc lãnh đạm bước ra ngoài.
Tần Mục kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi cô gái này.
Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua. Lúc này người trên cơ bản đã đến đông đủ. Thần tộc cũng đã chuẩn bị xong lần tụ hội long trọng này.
Tiếp đãi Tần Mục và Vu Diễm vẫn là Hoàng Phủ Nhân. Nhưng lần này Hoàng Phủ Nhân khôn hơn, khúm núm trước mặt Vu Diễm. Vu Diễm tùy tiện thở một cái, ông ta đều lo lắng thật lâu.
Tần Mục nhìn thấy mà buồn cười. Hắn đoán được Hoàng Phủ Nhân chạy đến cao tầng cáo trạng, nói Vu Diễm giết một tộc lão, kết quả bị trong tộc răn đe, lúc này mới hiểu được địa vị chính thức của Vu Diễm.
Thần cảnh cũng có phân đẳng cấp. Hoàng Phủ Dật đoán chừng không có địa vị cao ở Thần tộc, bằng không cũng sẽ không chạy việc khắp nơi.
Huống hồ, Thần tộc là tộc có danh tiếng. Lão quái vật che giấu trong tộc, không nói đến Chí tôn, tối thiểu cấp bậc Thần Vương cũng không chỉ một hai người.
Trong cái vòng tròn luẩn quẩn Hoàng tộc, danh khí Vu Diễm cực cao, không người nào là không biết cô. Tuy gần đây danh tiếng của Tần Mục cũng nổi như cồn, nhưng người gặp hắn lại không nhiều.
Cho nên, khi Tần Mục và Vu Diễm cùng nhau đến hội trường, vô số ánh mắt kinh ngạc phóng tới.
Tần Mục không nhìn vào những ánh mắt này. Ánh mắt của hắn chỉ quét qua một vòng tất cả mọi người ở đây, trong lòng thoáng chút thất vọng.
Tả Tư Duyệt không đến. Chẳng lẽ cô không muốn đến tham gia yến hội này?
Trong hội trường vô cùng rộng rãi, mà người cũng rất nhiều.
Cấp bậc yến hội này, ngay cả chỗ ngồi cũng phân chia cấp bậc. Khoảng cách cách chủ đài càng gần, đại diện cho địa vị càng cao.
Giống như quân vương thời cổ đại tổ chức yến hội, quân vương ngồi chỗ cao nhất, cách quân vương càng gần thì địa vị càng cao.
- Anh, em nhìn thấy tên của anh rồi đấy.
Tần Phỉ Phỉ chỉ chỗ ngồi hàng ghế phía trước. Mỗi bàn đại diện cho mỗi khu vực, có đề sẵn danh tự của từng người.
Tên của Tần Mục đứng hàng thứ tư trong chiếc bàn lớn.
- Tại sao không phải là hàng thứ nhất? Thần tộc này đúng là không nể tình.
Tần Phỉ Phỉ thì thầm một tiếng.
Tần Mục mỉm cười lắc đầu:
- Đây cũng là nể mặt chúng ta lắm rồi. Dù sao hoàng tộc cũng còn mười đại hoàng tử đấy.
Mỗi hàng phân thành trái phải hai bên. Bài danh của Tần Mục đại khái nằm ở vị trí thứ tám thứ chín, tương đương với hoàng tử. Đãi ngộ này đúng là không thấp.
- Hoàng nữ điện hạ, chỗ ngồi của người ở đây.
Bên trái hàng thứ nhất, Vũ Văn Hoa mỉm cười chào Vu Diễm.
Hiển nhiên, Vu Diễm ngồi bên phải hàng thứ nhất, đối diện với Vũ Văn Hoa.
- Có người đang nhìn anh đấy, tự giải quyết cho tốt.
Vu Diễm nhẹ giọng nhắc nhở Tần Mục một câu, sau đó cùng với Đông Phương Vô Song và Vu Linh Nhi đi vào.
Tần Mục hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía sau một cái, phát hiện hai người Thác Bạc Hải của Tu La tộc đang âm thầm theo dõi hắn.
Chỗ ngồi của hai người này nằm hơi xa, cũng không phải được coi trọng quá nhiều.
Nhưng người cần được coi trọng ở Tu La tộc không phải bọn họ mà là đệ nhất hoàng tử Thác Bạc Vũ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Mục dừng lại chỗ ngồi ba hàng ghế đầu.
Thác Bạc Hải đang ngồi hàng thứ hai, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, danh tự của Thác Bạc Vũ là hàng thứ ba bên trái.
Thiếu tộc trưởng của Thiên Sứ tộc mà Long tộc đang tiếp đãi cũng không tham gia yến hội lần này. Cho nên, Vũ Văn Hoa đại diện cho hoàng tộc đệ tam Nhân Hoàng tộc ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Vu Diễm đã từng đánh bại Vũ Văn Hoa, cô ngồi hàng thứ nhất cũng không ai có thể nói gì.
Theo lý thuyết, xa hơn nữa chính là Thác Bạc Vũ của Tu La tộc. Trong mười đại hoàng tử, thực lực của y hoàn toàn nằm ở vị trí này.
- Hai người của hàng thứ hai, Thác Bạc Vân Điệp, họ Thác Bạc, hẳn là Tu La tộc. còn người kia không phải là hoàng tử Vưu Minh của U Minh tộc sao? Sao y có thể xếp hàng thứ hai nhỉ?
Tần Phỉ Phỉ nghi hoặc nói.
Tần Mục cũng có chung suy nghĩ. Thác Bạc Vũ là đệ nhất hoàng tử của Tu La tộc, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Thác Bạc Vân Điệp, bài danh còn cao hơn Thác Bạc Vũ, điều này thật không khoa học.
U Minh tộc đứng cuối cùng trong thập đại hoàng tộc. Thực lực của Minh Vưu ngang hàng với Cổ Dương. Cổ Dương ngồi hàng thứ năm, y ngồi hàng thứ hai thì không được thỏa đáng cho lắm.
Trên thực tế, không chỉ đám người Tần Mục cảm thấy nghi hoặc mà còn có rất nhiều người giống như vậy. Thậm chí còn tức giận vì không biết Thần tộc đang làm cái quỷ gì.
- Chúng ta vào đi. Người còn chưa tới, chúng ta cứ ngồi xem náo nhiệt là được.
Tần Mục hít một tiếng.
- Đúng vậy, chị Tư Duyệt không đến, chẳng có chút hứng thú gì cả.
Tần Phỉ Phỉ cũng phụ họa theo.
Đi cùng Tần Mục còn có Tần Phỉ Phỉ, Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, nhưng bàn của bọn họ cũng chỉ có ba người.
- Thần tộc thật nhỏ mọn. Mỗi cái bàn lớn cũng chỉ có ba chỗ, chúng ta ngồi như thế nào?
Tần Phỉ Phỉ nói thầm.
Tần Mục nhìn lướt qua những chỗ còn lại, phát hiện chỗ nào cũng giống nhau. Mỗi cái bàn lớn có ba chỗ, trên thực tế rất nhiều bàn cũng chỉ có một người ngồi, những người còn lại là tùy tùng đều đứng phía sau.
Đến tham gia yến hội đều là những thiên tài đạt đến trình độ cao nhất, mang theo không ít tùy tùng. Đội ngũ của Tần Mục có năm người, trên thực tế là xem như ít. Những hoàng tử khác đều mang theo hơn mười tùy tùng.
Phía Vu Diễm, Vu Linh Nhi và Vu Vũ Mai ngồi bên cạnh Vu Diễm. Đông Phương Vô Song chỉ có thể đứng đằng sau.
Đương nhiên, Đông Phương Vô Song là thủ hạ số một của Vu Diễm. Y không ngồi chỉ vì y là đàn ông, không có biện pháp ngồi cùng một chỗ với Vu Diễm.
Nghĩ qua một chút, Tần Mục liền hiểu đây là một loại phong cách, không thể trách Thần tộc keo kiệt được.
Nếu chủ nhân ngồi cùng tùy tùng, vậy thì phân địa vị cao thấp để làm gì?
- Chấp nhận thực tế đi. Để anh đứng, mọi người ngồi.
Tần Mục bất đắc dĩ nói.
- Không được.
Triệu Thiên Vũ nói:
- Tôi đứng cho. Chẳng có việc gì đâu.
- Điều này sao thế được?
Diệp Khinh Tuyết suy nghĩ một chút:
- Phỉ Phỉ, em ngồi chung với chị. Để Tần Mục ngồi chung với Cung Y Y. Vậy là được rồi.
Tần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là biện pháp tốt.
Cung Y Y nghe xong, sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói:
- Không được đâu.
Tuy quan hệ với Tần Mục đã đạt đến một trình độ nhất định, ngoại trừ bước kia còn chưa đến, những gì nên làm đã làm rồi. Ôm một chút cũng không sao.
Nhưng mấu chốt là, ở đây vô số người nhìn vào, cô cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, Cung Y Y đối với sự phân chia của Diệp Khinh Tuyết cảm thấy có chút kinh ngạc. Chủ động cho Tần Mục ôm cô. Chẳng lẽ cô ấy không ghen sao?
- Anh cảm thấy phân chia này rất tốt.
Tần Mục vô sỉ mà đồng ý. Sau đó liền ngồi xuống, không đợi Cung Y Y phản bác đã kéo tay cô qua.
Cung Y Y nhăn nhó một chút, giãy dụa không chịu. Tuy nhiên, qua một lát cũng đã ngầm đồng ý, yên tĩnh mà ngồi.
Có mỹ nhân trong lòng, tinh thần Tần Mục nhộn nhạo. Cung Y Y nhìn như giãy dụa, kỳ thật trong lòng cũng không phải kháng cự. Chỉ là con gái thì phải rụt rè thôi.
- Anh, trước mặt nhiều người như vậy, anh đừng làm chuyện xấu đấy.
Tần Phỉ Phỉ ngồi trên đùi Diệp Khinh Tuyết, trừng mắt nói với Tần Mục.
Sắc mặt Tần Mục tối sầm, bàn tay chuẩn bị làm gì liền rụt trở lại. Con bé này thật quá đáng, cái gì cũng không thể nói to. Vậy mà không hiểu.
- Anh không được lộn xộn.
Cung Y Y cảnh cáo.
Tần Mục khóc không ra nước mắt. Hắn dám khẳng định, nếu Tần Phỉ Phỉ không lên tiếng, hắn làm gì với Cung Y Y, Cung Y Y cũng sẽ không kháng cự, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng một câu nói kia của Tần Phỉ Phỉ, người da mặt mỏng như Cung Y Y làm sao để hắn đụng vào cô chứ?
- Phỉ Phỉ, lần sau không được ăn nói lung tung. Nếu không, sau này anh sẽ không mang em theo nữa.
Tần Mục oán hận nói.
Tần Phỉ Phỉ bĩu môi, bộ dạng xem náo nhiệt, cái gì cũng không nghe thấy.
Tần Mục im lặng, đang định giáo huấn cô một chút, đột nhiên thần sắc khẽ động, quay về một hướng khác.
- Thần tử đến rồi.
Hội trường náo nhiệt hẳn lên, mọi ánh mắt đều tập trung về phía chủ đài.
Hoàng Phủ Dật không đi một mình. Đi theo y còn có hai nam một nữ. Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Tần Mục mới biết hai nam một nữ này là những người còn vắng mặt.
Hàng thứ hai là Thác Bạc Vân cùng với Minh Vưu, hàng thứ ba là Thác Bạc Vũ.
Hoàng Phủ Dật nói nhỏ với ba người đằng sau. Ba người đều đi tới vị trí của mình mà ngồi xuống.
Như vậy, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ.
Hoàng Phủ Dật đứng trên đài cao, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn hòa như có như không. Nhưng trên người lại tràn ngập một tín niệm bá đạo, chẳng khác nào chúa tể thiên hạ.
- Chư vị, cảm ơn các vị đã nể mặt Hoàng Phủ Dật tôi mà đến tham gia yến hội lần này. Kỳ thật thì tôi cũng chẳng có mục đích đặc biệt, chủ yếu là để mọi người tập trung lại, làm quen lẫn nhau. Trong tương lai có lẽ sẽ chẳng còn mấy khi có cơ hội.
- Hoàng Phủ Dật, tôi thấy dường như anh có hàm ý khác. Tôi không tin anh vô duyên vô cớ tổ chức yến hội lần này. Vào thẳng chủ đề đi, đem những gì cần nói nói ra hết.
Lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Yến hội vừa mở, đã có người dám trực tiếp nói như vậy với Hoàng Phủ Dật. Đúng là chán sống mà.
Nhưng khi nhìn rõ người chen vào nói, biểu hiện trên gương mặt mọi người lại càng đặc sắc hơn.
Thần sắc Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhu hòa cười nói:
- Hoàng nữ Vu Diễm, cơm thì phải ăn từng miếng. Chúng ta cứ dựa theo trình tự, tiến hành theo chất lượng. Cô có gì thì cứ nói.
Vu Diễm cũng không bướng bỉnh, chỉ lãnh đạm nói:
- Tôi là khách, anh là chủ. Khách theo chủ mà thôi.
Hoàng Phủ Dật khẽ gật đầu:
- Bây giờ tôi muốn giới thiệu một số vị khách quý trước.
Nghe nói đến khách quý, mọi người bắt đầu nghị luận. Khách quý thoát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật sẽ là thân phận gì?
- Anh, anh ta đang nói anh đấy. Anh sắp thành danh rồi.
Tần Mục lắc đầu:
- Anh không nghĩ là anh. Là hai người ở hàng thứ hai đấy.
Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Dật rơi xuống người Thác Bạc Vân và Minh Vưu hàng thứ hai.
- Để tôi giới thiệu một chút, đây là Vân Điệp tiên tử của Tu La tộc và hoàng tử Minh Vưu của U Minh tộc.
Thác Bạt Vân Điệp là ai, không ai biết.
Nhưng người có nhãn lực đều nhìn ra được, tuy cô gái này là Bán Thần tầng chín, nhưng căn cơ chưa vững chắc, khí tức không cô đọng, cũng chỉ mới đạt được Bán Thần tầng chín mà thôi.
So sánh với hoàng tử thiên tài nhất niệm thành thần, tu vi của cô chẳng tính là gì. Thác Bạt Vũ phía sau còn mạnh hơn cô nhiều.
Về phần Minh Vưu, tuy y là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc, nhưng trong bài danh mười đại hoàng tử, ngay cả người cuối cùng cũng không bằng, dường như không có tư cách ngồi hàng thứ hai.
Huống chi người biết Minh Vưu cũng nhiều. Hoàng Phủ Dật nói y là khách quý đặc biệt, có vẻ như không đúng.
- Chư vị đừng hiểu lầm.
Nhìn ra được sự nghi hoặc của mọi người, Hoàng Phủ Dật giải thích:
- Hai vị khách quý của chúng tôi bởi vì có chút nguyên nhân nên không thể tự mình đến được. Vân Điệp tiên tử và Minh Vưu là đại diện cho hai người đó.
Mọi người giật mình. Thì ra là thế.
Nhưng rất nhanh lại có người ý thức được một vấn đề.
Minh Vưu chính là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc. Luận tư cách, địa vị, cũng có thể đứng vào hàng top 10 của yến hội lần này.
Nhưng bây giờ y lại đại diện cho một người khác. Người đó có giá đỡ lớn như vậy sao?
Lúc này, Thác Bạt Vân Điệp đứng dậy, ôm quyền với tất cả mọi người:
- Bởi vì thần nữ chúng tôi đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, không thể phân thân. Cho nên mới đặc biệt phái tôi đến đây. Nếu có chỗ nào bất kính, mong rằng chư vị rộng lòng tha thứ.
- Thần nữ Tu La tộc là người kia sao?
- Trong truyền thuyết chưa bao giờ xuất hiện Tu La tóc xanh. Thiên phú cũng chỉ thấy được lốm đốm.
- Chưa bao giờ xuất hiện cũng không đồng nghĩa với việc rất mạnh. Hai vị hoàng tử của Long tộc và Nhân tộc đó ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng không dám tranh phong. Thác Bạt Lam Mị mới xuất đạo không bao lâu liền trở thành thần nữ. Cái này có phải có chút hơi quá không?
- Hoàng Phủ Dật không có bất kỳ dấu hiệu không hài lòng nào. Hình như cũng đã chấp nhận thần nữ này. Tu La tộc mới quật khởi sao?
Trong thập đại hoàng tộc, đây là người đầu tiên được phong làm thần nữ. Cho nên lời chỉ trích tất nhiên rất nhiều. Vô số người đều nghi ngờ cô có tư cách hay không.
Tần Mục nghe xong, tinh thần khẽ động. Thì ra Thác Bạt Vân Điệp là người của Tả Tư Duyệt. Đợi tan tụ hội, hắn sẽ tìm cô hỏi thăm một chút.
Sau khi Thác Bạt Vân Điệp báo ra thân phận, ánh mắt mọi người rơi xuống người Minh Vưu, đợi hắn nói vài lời.
Nhưng Minh Vưu chỉ ngồi uống rượu, một câu cũng không nói, bỏ qua ánh mắt mọi người, tâm trạng dường như không được tốt.
Người không biết còn tưởng rằng y đang bị chứng tự bế.
Hoàng Phủ Dật thấy không khí có chút xấu hổ, liền nói:
- Tất cả mọi người đều nghe được chuyện xảy ra ở rừng U Ảnh. Mà vị khách quý đặc biệt thứ hai chính là người đạt được danh hiệu đệ nhất thí luyện rừng U Ảnh, Dịch Trúc Tuyết tiên tử.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Dật vừa nói xong, Tần Phỉ Phỉ đã kinh hô lên. Tuy cô chưa thấy qua Dịch Trúc Tuyết, nhưng cái tên này nghe qua rất quen thuộc.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết có phải là…
Lúc này, Tần Mục cũng chấn động vô cùng. Dịch Trúc Tuyết là cùng tên hay là cô ấy thật?
Nhưng nghĩ đến lời nói của Chiến Văn Vũ, cô đến từ tinh không bốn phía, rất có thể là Dịch Trúc Tuyết đó.
Nhưng thực lực của Dịch Trúc Tuyết ra sao, Tần Mục biết rất rõ. Cho dù không gặp nhau một thời gian ngắn, cũng không đến mức tăng lên trình độ khủng bố như vậy.
Trừ phi…
Tần Mục nhớ đến Yến Vương. Lúc trước Yến Vương đưa cho Dịch Trúc Tuyết một quả trứng, sau đó Dịch Trúc Tuyết trở về, bắt đầu bế quan.
Chiến Văn Vũ nói cô cưỡi một con độc giác thú màu trắng, hẳn là quả trứng nở ra sao?
Nhưng quả trứng nhỏ như vậy, rất khó tưởng tượng được có thể ấp ra một con thú lớn như thế.
Chẳng qua, nếu như thật là Dịch Trúc Tuyết, thực lực của cô tăng lên, chỉ sợ là có quan hệ rất lớn với Yến Vương.
- Hai người biết cô ấy?
Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y kinh ngạc hỏi. Cô gái thần bí này chẳng lẽ lại là người quen?
- Nếu quả thật là cô ấy thì sự việc đã bắt đầu thú vị rồi.
Tần Mục mỉm cười, hai tay ôm Cung Y Y bắt đầu không yên.
Cung Y Y tức giận vỗ vào tay hắn một phát:
- Có phải anh đang nhớ đến người phụ nữ khác? Vậy thì đừng đụng em.
- Sao vậy? Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.
- Như vậy là anh thừa nhận đang nhớ đến cô ấy?
Tần Mục hậm hực im miệng, cảm thấy càng giải thích thì càng loạn hơn.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết đến Bạch Đế Tinh rồi sao? Tại sao không đến tìm anh, ngược lại đến tìm Minh Vưu?
Tần Phỉ Phỉ lo lắng nói:
- Anh phải cẩn thận một chút, đừng để chị ấy bị người ta cướp mất. Đây là trận doanh của chúng ta.
Đối với điều này, Tần Mục có chút nghi hoặc. Tại sao Dịch Trúc Tuyết lại vô duyên vô cớ chạy đến U Minh tộc?
- Thì ra cô ấy chính là Dịch Trúc Tuyết, người thần bí đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu ở rừng U Ảnh, nghe nói là cưỡi một con độc giác thú màu trắng.
- Có lẽ cũng là một thần nữ. Không biết có lợi hại hơn Tu La tóc xanh hay không?
- Dường như cô ấy có quan hệ sâu xa với U Minh tộc, cho nên Minh Vưu mới đại diện cô đến tham gia yến hội.
Mọi người lại bắt đầu nghị luận thân phận Dịch Trúc Tuyết, đem cô ra so sánh với Tả Tư Duyệt.
- Cái gì thế? Điện hạ của chúng ta cũng có thể đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu mà. Muốn phong làm thần nữ, điện hạ mới là người có tư cách nhất.
Vu Linh Nhi bên cạnh Vu Diễm nhỏ giọng nói.
Vu Vũ Mai lên tiếng:
- Trước đó Dịch Trúc Tuyết không hề có danh tiếng, đột nhiên xuất hiện đánh bại hai hoàng tử, khiến người ta cảm thấy chấn động. Còn điện hạ chúng ta đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu, mọi người sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên.
Vu Linh Nhi chợt nói:
- Đây chính là một cảm giác mới lạ đúng không? Đợi cảm giác này qua đi, điện hạ chúng ta vẫn là lợi hại nhất.
- Hai người kia không đơn giản đâu. Tôi cũng không nắm chắc có thể đánh bại được họ.
Vu Diễm thản nhiên nói:
- Nhưng tôi vẫn có thể chiến một trận với các cô.
- Điện hạ nhất định sẽ không thua đâu.
- Được rồi, ngoại trừ hai người này. Hôm nay chúng ta còn có một vị khách đặc biệt thứ ba. Về danh tiếng của cậu ấy, chắc hẳn ở đây cũng có không ít người biết.
Hoàng Phủ Dật nói xong, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục.
- Là thành chủ thành Thiên Mạc, Tần Mục, cũng là người chiến thắng trong cuộc thí luyện của Lôi Minh hạp cốc.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn, thần sắc có chút cổ quái.
Bởi vì tình huống của Tần Mục hiện tại đúng là có chút “khó coi”.
- Anh, nhắc đến anh rồi đấy.
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc nói.
Cung Y Y dường như nhận ra được điều gì, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Tần Mục, mau buông em ra. Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta đấy.
Nhưng Tần Mục chẳng những không buông Cung Y Y, ngược lại còn ôm chặt hơn.
- Sợ cái gì chứ? Chỗ ngồi của chúng ta ít quá chứ không phải chúng ta sai.
Tần Mục chẳng quan tâm ánh mắt của người khác.
- Hừ, tôi cứ tưởng là một nhân vật khó lường, thì ra là một tên tiểu tử hoang dâm vô đạo, hoàn toàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Lúc này, một thanh âm trào phúng vang lên.
Tần Mục biết rõ người này muốn nhảy ra, liền thản nhiên nói:
- Xem ra họ Thác Bạt các người là cùng một đức hạnh, một chút gia giáo cũng không có.
- Rốt cuộc là ai không có gia giáo?
Thác Bạc Vũ khinh thường nói:
- Thần tử giới thiệu cậu, cậu cũng nên đứng lên nói một câu cho mọi người biết chứ?
- Mắt anh mù à? Không thấy tôi đang bất tiện sao?
Tần Mục ôm chặt Cung Y Y, đúng là đứng lên có chút bất tiện.
Trong lòng Cung Y Y mắng thầm. Cô vốn đẩy Tần Mục ra, nhưng hắn lại không cho. Có thể thấy hắn không muốn đứng lên đón ý nói hùa với Hoàng Phủ Dật.
Tần Mục nói như vậy, vẻ trào phúng trên gương mặt Thác Bạc Vũ lại càng đậm:
- Buổi tụ hội long trọng như vậy, cậu rõ ràng không biết cấp bậc lễ nghĩa, công nhiên tán tỉnh thị nữ. Quả thật không đem mọi người để vào mắt.
Một câu liền đặt Tần Mục đứng về phía đối lập với tất cả mọi người. Đã có không ít người bắt đầu chỉ trỏ Tần Mục.
Nhưng đại đa số người không phải người ngu. Tuy hành vi của Tần Mục có chút hoang đường, nhưng có liên quan gì đến bọn họ chứ? Tự dưng vô duyên vô cớ gây thù với cường địch.
Tần Mục đang muốn lên tiếng, Vu Diễm hàng phía trước đột nhiên mở miệng:
- Thác Bạc Vũ, đó là tình nhân của người ta, thân phận ngang hàng với nhau, tất nhiên không thể đứng đằng sau như tùy tùng. Chỉ trách thiết kế của hội trường này không hợp lý, không có chỗ ngồi dư thừa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Mục đi cùng với Vu Diễm vào trong, lúc đó bọn họ đã nghi ngờ không biết quan hệ giữa Tần Mục và Vu Diễm là gì.
Lúc này, Vu Diễm lại chủ động nói chuyện cho Tần Mục, ý vị lại càng sâu xa.
Đừng nói là người bên ngoài, ngay cả người trong cuộc là Tần Mục cũng kinh ngạc không thôi. Đây không giống như tính cách của Vu Diễm.
Thần sắc Thác Bạc Vũ âm tình bất định, nhìn Vu Diễm:
- Mỗi bàn có ba chỗ ngồi, một người là tình nhân của hắn, chẳng lẽ ba người còn lại cũng vậy sao?
- Lời này anh nói đúng đấy. Những người tôi mang đến toàn bộ đều là người yêu của tôi. Cho nên tất cả đều không thể đứng, có vấn đề gì sao?
Tần Mục hỏi lại.
Vu Diễm lạnh lùng nói:
- Thác Bạc Vũ, đức hạnh của anh ra sao, tôi còn không biết? Chứ không phải anh thấy bạn gái anh ta xinh đẹp nên cảm thấy bất bình trong lòng?
- Hừ.
Thác Bạc Vũ hừ lạnh. Trên thực tế đúng là y có chút ghen ghét.
Y là một người háo sắc. Trong Tu La tộc cũng có mấy cô gái có tư sắc. Chỉ cần không có quan hệ họ hàng huyết thống, số còn lại đều bị y chà đạp.
Nhưng đám nữ nhân mà y chơi đùa so với những cô gái đi bên cạnh Tần Mục kém không biết bao nhiêu bậc.
Những cô gái mà y chơi, hơn phân nửa đều yêu mị phóng đãng. Chỉ cần y trêu chọc vài lần, họ đã chủ động bò lên giường của y.
Mà bốn người bên cạnh Tần Mục có thể nói là khí chất xuất trần.
Những cô gái như vậy tất nhiên đều còn trinh tiết, sẽ không dễ dàng khuất phục dưới thân đàn ông, đồng thời cũng khó mà chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác.
Thác Bạc Vũ rất khó tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại có thể thu được bốn người này dưới tay? Và tại sao các cô đều chung thủy với Tần Mục?
Những người vây chung quanh năm người Tần Mục bắt đầu nghị luận. Đừng nói là Thác Bạc Vũ, ngay cả bọn họ cũng ghen ghét không thôi.
- Vu Diễm, cô và tiểu tử này có quan hệ gì? Tại sao lại bảo vệ cho hắn như vậy?
Thác Bạc Vũ đem đầu mâu chỉ vào Vu Diễm:
- Hơn nữa, dường như cô rất quen thuộc với tình huống của Tần Mục. Chẳng lẽ cô muốn làm tình nhân của hắn?
- Làm càn! Không được ăn nói suồng sã như vậy.
Đông Phương Vô Song đứng dậy, nhìn hằm hằm Thác Bạc Vũ.
Để giữ gìn Vu Diễm, cho dù là đệ nhất hoàng tử của Tu La tộc, y cũng không sợ.
Thác Bạc Vũ khinh miệt nhìn Đông Phương Vô Song:
- Cậu là cái thá gì? Tôi đang nói chuyện với chủ tử của cậu, đến phiên cậu xen vào sao?
Đông Phương Vô Song, Thiếu thành chủ Bạch Đế thành, chi chủ Bạch Đế Kiếm, thân phận hiển hách như thế nào.
Nhưng trước mặt Thác Bạc Vũ, y đúng là không có tư cách.
- Thác Bạc Vũ, tôi có thể cho rằng đây là anh đang khiêu khích tôi không?
Ánh mắt Vu Diễm nhìn chằm chằm vào Thác Bạc Vũ.
Người có nhãn lực đều nhìn ra, quanh thân Vu Diễm đã ngưng tụ một cổ sức mạnh yêu dị thần bí, dường như rất tức giận.
- Vu Diễm, tôi không cố ý đắc tội cô. Chuyện này là do cô bới móc trước.
Thác Bạc Vũ hờ hững nói:
- Nhưng nếu cô muốn đánh, tôi cũng chẳng sợ cô, tùy thời phụng bồi.
- Hai vị, xin dừng tay.
Lúc này, Hoàng Phủ Dật đứng lên ngăn cản hai người.
- Nếu hai người muốn luận bàn, tôi tất nhiên là cao hứng. Nhưng nếu vì tư dục bản thân, ngươi chết ta sống, chủ nhà là tôi không thể ngồi yên được rồi.
Thác Bạc Vũ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Thần tử thật biết nói đùa. Tôi và hoàng nữ không có cừu hận, cũng không cần đấu nhau sống chết. Khi đánh cũng phải có điểm dừng.
Rất nhanh, y lại chỉa đầu mâu về phía Tần Mục:
- Tôi và tiểu tử này có chút mâu thuẫn, khả năng phải cần dùng đến phương thức cực đoan để xử lý.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nói như vậy là anh chuẩn bị đấu nhau sống chết với tôi?
Hoàng Phủ Dật nhìn Tần Mục, rồi lại nhìn Thác Bạc Vũ, hỏi:
- Thác Bạc huynh, anh và Tần thành chủ có cừu hận gì vậy?
- Hắn dựa vào thực lực cao cường của mình, ức hiếp hai đệ đệ của tôi. Khi đó trong tửu lâu có rất nhiều người chứng kiến. Ngay cả Hoàng tử Vu Văn và hoàng tử Hách Liên cũng có thể làm chứng.
Hoàng Phủ Dật hỏi:
- Tần thành chủ, có việc này sao?
Tần Mục nhìn Hoàng Phủ Dật, nói:
- Anh là Thần tử của Thần tộc, chuyện này phát sinh trong phạm vi Thần tộc các anh. Đừng nói với tôi là anh không biết nhé? Nếu đã biết, cần gì phải hỏi?
Thần sắc bình thường vốn không thay đổi của Hoàng Phủ Dật rốt cuộc đã có sự biến ảo. Thậm chí toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng.
Ngay từ ban đầu, Vu Diễm đã trực tiếp cãi lại Hoàng Phủ Dật, khiến cho mọi người đều cảm thấy cô quá cao ngạo, quá cuồng vọng.
Nhưng lúc này, mọi người mới phát hiện, sự cuồng vọng của Vu Diễm so với Tần Mục thì chẳng đáng nhắc đến.
- Tên này đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, dám nói chuyện như vậy với Thần tử.
- Hừ, tôi cũng thấy quá mức cuồng vọng rồi, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.
Mọi người đều nghị luận, ngay cả Vu Diễm cũng nhìn Tần Mục, ánh mắt mang theo chút dị sắc.
Mặc kệ là thời điểm nào, mặc kệ đối mặt với người nào, hắn cũng đều có bộ dạng như vậy, không vì người khác mà khom lưng.
Lúc trước đối với cô là như thế, bây giờ đối với Hoàng Phủ Dật cũng là như thế.
- Thần tử, anh thấy chưa? Người này chính là vô lễ như vậy. Hắn căn bản không đáng xuất hiện ở nơi này.
Thác Bạc Vũ cười lạnh trong lòng. Tần Mục càng cuồng vọng thì kết thù lại càng nhiều. Bây giờ ngay cả Thần tử cũng đắc tội, chỉ sợ không cần y động thủ, Tần Mục cũng sẽ bị diệt vong.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Phủ Dật sẽ không nhịn nổi nữa. Dù sao Thần tử cũng có tôn nghiêm của mình, không thể tùy ý cho người khác mạo phạm.
Nhưng thần sắc biến ảo của Hoàng Phủ Dật lại nhanh chóng phục hồi, gương mặt tươi cười như trước:
- Thác Bạc huynh, Tần thành chủ, oan gia nên giải không nên kết. Chi bằng nể mặt tôi, chuyện này xem như xong, thế nào?
Y rất hiểu cách làm người của Hoàng Phủ Dật. Tuy nói bình thường rất gần gũi, không cao ngạo, nhưng nếu để y chính thức nổi giận, tuyệt đối sẽ rất đáng sợ. Ở đây không có người nào có thể thừa nhận được lửa giận của y.
Lời nói và việc làm của Tần Mục, theo lý đã xúc phạm đến giới hạn của y. Nhưng vì sao y lại điềm nhiên như không có việc gì?
Để giải thích cho nghi hoặc của Thác Bạt Vũ, Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh, anh và Tần thành chủ đều là thiên tài đỉnh cấp. Trong tương lai sẽ còn bắt tay hợp tác với nhau. Tại sao lại phải gây gổ với nhau chứ?
- Bắt tay hợp tác?
Thác Bạt Vũ nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Dật.
- Trước đây hoàng nữ Vu Diễm cũng đã đề cập qua rồi. Vốn tôi định để đến cuối cùng mới nói, nhưng bây giờ nhìn các người sắp đánh nhau, tôi không thể không đem lợi hại trong đó mà nói rõ.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh ngồi xuống nghe tôi nói cho hết lời.
Thác Bạt Vũ nhìn Tần Mục, không dám không nể mặt, liền ngồi xuống ngay.
- Vốn tưởng rằng có đánh nhau, không ngờ bỏ lỡ một trò hay.
Thấy Thác Bạt Vũ không gây phiền toái nữa, Tần Phỉ Phỉ dường như không được cao hứng cho lắm.
Diệp Khinh Tuyết nói:
- Phỉ Phỉ, em đúng là sợ thiên hạ không loạn mà. Tại sao lại hy vọng anh trai mình đánh nhau với anh ta chứ?
- Được rồi.
Tần Mục tức giận nói:
- Tính đem anh ra làm trò đùa sao?
Tần Phỉ Phỉ cười hì hì:
- Người này xem ra đã lâu rồi không được ăn đòn. Em chỉ muốn anh dạy anh ta một bài học thôi.
- Ừm, điều này nghe cũng đúng. Đúng là đã lâu rồi không bị ăn đòn mà.
Tần Mục đồng ý:
- Nhưng trước tiên hãy nghe Hoàng Phủ Dật nói cái gì. Việc của Thác Bạt Vũ không gấp, đoán chừng anh ta cũng sẽ không buông tha chúng ta đâu.
- Thần tử, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ hỏi.
Mọi người đều tập trung tinh thần. Bọn họ biết chuyện kế tiếp mới chính là mục tiêu của yến hội lần này. Bằng không thì Vu Diễm cũng sẽ không nói như vậy.
Hoàng Phủ Dật dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Chuyện của Chiến tộc, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết.
Cảm nhận được ngữ khí ngưng trọng, tim mọi người cũng nhấc lên.
Chuyện Chiến tộc, toàn bộ Bạch Đế Tinh có ai mà không biết.
Trận chiến mười năm sau sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Đế Tinh.
- Thần tử, anh đang nói đến Hỗn Độn tộc sao?
Hoàng Phủ Dật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Hỗn Độn tộc. Đây là một chủng tộc có lịch sử cực kỳ lâu, lại vô cùng hung ác. Bọn họ muốn phát động chiến tranh xâm lược, nô dịch chúng ta.
- Hừ, bất quá cũng chỉ là một đám sinh linh hoang dại, còn muốn nô dịch chúng ta? Quả thật không biết tự lượng sức mình.
Có người khinh thường nói.
- Đúng vậy, với sức mạnh của thập đại hoàng tộc, Hỗn Độn tộc quả thật giống như gà đất chó kiểng, không đáng nhắc tới.
Tần Mục nghe xong lời nói cuồng vọng của những người này, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Đầu tiên, mặc kệ là Hỗn Độn tộc mạnh hay là thập đại hoàng tộc mạnh, trong tình huống hai phe chinh chiến, người nào có thái độ coi trời bằng vung, chẳng khác nào thua trước một nửa.
Còn nữa, hắn đã từng giao thủ với đạo hư ảnh của Hỗn Độn tộc, biết rõ thực lực của đối phương là cấp độ nào, tuyệt không phải thế hệ hời hợt.
Đương nhiên, Tần Mục chỉ là đứng trên lập trường của Bạch Đế Tinh mà nhìn.
Tuy nói đạo hư ảnh kia không bằng một phần mười sức mạnh bản thể, nhưng hắn đã có thể đuổi giết được hư ảnh, cho dù bản thể có đến cũng chỉ có cùng một kết quả.
Chết.
- Chư vị, tuy chúng ta không sợ chiến, nhưng không nên coi thường thực lực của đối phương. Theo như tôi được biết, Hỗn Độn tộc cũng không thiếu cường giả trong truyền thuyết. Có lẽ mười năm sau sẽ thức tỉnh, chỉ sợ đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài.
- Hoàng Phủ Dật, mục đích của anh chẳng lẽ chính là muốn nhắc nhở chúng ta chuẩn bị cuộc chiến cho mười năm sau?
Vu Diễm nói.
Nhưng bộ dạng của cô bề ngoài thì giống như hỏi, nhưng dường như đã sớm biết chuyện gì, chỉ cố ý hỏi như vậy mà thôi.
Hoàng Phủ Dật cười nhạt một tiếng:
- Đợi chi mười năm sau, chiến tranh đã bắt đầu từ lúc giới vực hai bên ở Hỗn Độn châu bị phá vỡ.
- Cái gì?
Mọi người khiếp sợ nói.
Thời gian mười năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Vốn mọi người còn cho rằng sẽ có thời gian giảm xóc, nhưng Hoàng Phủ Dật nói chiến tranh đã sớm bắt đầu, thế thì chuyện gì đã xảy ra?
- Thần tử, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ cau mày nói.
- Hỗn Độn châu chính là Hỗn Độn linh bảo, có khả năng khai thiên tích địa. Tác dụng của nó không chỉ là phá vỡ giới vực hai giới mà thôi.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Mà Hỗn Độn giới lại trùng với Bạch Đế Tinh.
- Trùng?
- Đúng vậy, Hỗn Độn giới và Bạch Đế Tinh vốn là hai không gian không quấy nhiễu lẫn nhau. Thậm chí có thể nói là không đồng nhất. Nhưng Hỗn Độn châu lại khiến cho giao diện của hai thế giới không ngừng đến gần nhau, từ đó xảy ra trọng điệp.
Thần sắc mọi người trở nên khác thường;
- Thần tử, hai thế giới hòa vào nhau sẽ phát sinh chuyện gì?
- Hiện tại quy tắc của Bạch Đế Tinh đã bị nghiền nát, cho nên luận quy tắc cường độ, sẽ không bằng Hỗn Độn giới. Nếu như hai thế giới dung hợp với nhau, quy tắc thế giới sẽ va chạm, khả năng Bạch Đế Tinh sẽ bị nghiền nát.
- Cái này…
Mọi người bắt đầu hoảng sợ. Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị chết hay sao?
Đám người Diệp Khinh Tuyết cũng có chút biến sắc, ánh mắt tập trung trên người Tần Mục. Bây giờ các cô đã có thói quen ỷ lại vào Tần Mục rồi.
Tần Mục cũng cau mày, nhưng rất nhanh lại nói:
- Lời của Hoàng Phủ Dật vẫn chưa xong. Nếu Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, trận chiến này không cần phải đánh nữa.
Quả nhiên, Tần Mục vừa nói xong, Hoàng Phủ Dật đã lên tiếng:
- Chư vị không cần hoảng sợ. Tuy Hỗn Độn châu lợi hại, nhưng Bạch Đế Tinh cũng có chí bảo đối kháng với nó.
- Chúng ta cũng có Hỗn Độn châu sao?
- Dường như chưa từng nghe nói qua. Không phải mười hai thần khí chứ?
- Mười hai thần khí chỉ khi nào hợp cùng một thời điểm thì mới bộc phát sức mạnh lớn nhất. Bây giờ vẫn còn chưa tập trung được hết. Huống hồ chi chủ thần khí cất bước quá muộn, chiến lực không bằng cấp bậc hoàng tử.
Đối mặt với phần đông nghi hoặc, Hoàng Phủ Dật nói:
- Chí bảo Sơn Hà Đồ của Bạch Đế Tinh chúng ta cũng tương đương với Hỗn Độn linh bảo, có địa vị ngang với Hỗn Độn châu, ngăn cản hai thế giới dung nhập. Chỉ có điều…
Nghe được có vật có thể ngăn cản hai thế giới dung nhập, mọi người thở phào một hơi.
- Thần tử, chỉ có điều như thế nào?
Vu Diễm đột nhiên đứng lên nói:
- Sơn Hà Đồ chỉ ngăn cản hai thế giới dung hợp, nhưng trước khi Sơn Hà Đồ phát động, hai thế giới đã có nơi dung nhập rồi.
- Xem ra hoàng nữ điện hạ đã biết rồi.
Hoàng Phủ Dật liếc Vu Diễm, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, chi địa cực tây của Bạch Đế Tinh đã biến thành khu vực hắc ám, trở thành khu vực dung hợp của hai giới. Khu vực này đã không còn thuộc về Bạch Đế Tinh. Có thể nói là đã độc lập, tự tạo thành một mảng không gian riêng.
Nếu Hỗn Độn tộc đến, Bạch Đế Tinh không phải sẽ đại loạn sao?
- Đúng là như thế, nhưng Thần tộc chúng ta đã phái người canh gác chỗ đó, sẽ không để mặc cho quân địch tiến vào một cách đơn giản. Trừ phi là đối phương cường công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận