Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 754: Cửu Thiên Ngự Lôi Thuật!

Nhưng nói sao gã cũng không ngờ được, hôm nay bỗng nhiên nổi hứng, tính hấp thu một chút không khí tươi mát trong núi lại gặp phải tai họa bất ngờ.
Tam Thần Tông, mà lại có người dám ra tay với gã?
Điều khiến gã càng không chấp nhận nổi chính là, gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương đạp bay, ngay cả đường phản kháng cũng không có.
-Cậu là ai?
Trình Càn nhìn chằm chằm thiếu niên còn nhỏ hơn cả gã, gã luôn kiêu ngạo, lần này khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.
Người này rất mạnh, hạng như gã căn bản không thể chống lại được.
-Tôi hỏi cậu, chứ không phải bảo cậu hỏi tôi!
Tần Mục trợn mắt lườm gã.
-Cậu muốn hỏi gì?
Sau lưng Trịnh Càn đầy mồ hô lạnh.
-Diệp Khinh Tuyết đã ra khỏi Đàn tràng Hóa Thần chưa?
Trịnh Càn ngẩn ra, không ngờ Tần Mục hỏi cái này.
-Ra rồi, cổ ra từ nửa tháng trước.
Tần Mục nghe thế, sắc mặt mừng rỡ, vội hỏi:
-Hiện giờ cổ có ở Tam Thần Tông không?
-Không, cổ đã trở về Công Tôn gia rồi.
Trịnh Càn nói xong, trước mắt bỗng lóe lên, Tần Mục đã không thấy tăm hơi.
Gã cố gắng trừng mắt thật to, nếu như không phải ngực còn hơi đau đau thì gã còn tưởng là mình gặp ảo giác rồi chứ.
Tần Mục biết Diệp Khinh Tuyết đã trở về Công Tôn gia thì làm gì còn tâm trạng mà ở lại Tam Thần Tông, hắn trực tiếp nhanh chóng lên đường.
Sauk hi tu hành một tháng ở Tháp Nguyền Rủa, chân khí màu tím trong cơ thể hắn gần như đã ngang ngửa với nội công cổ võ trong cơ thể hắn, sức mạnh không phải chỉ tăng lên chút ít.
Mỗi lần hắn bay, đều mang theo một cơn gió lốc.
Phía dưới đỉnh núi có không ít đệ tử, kết quả khi đống gió lốc này ào ào thổi tới, rất nhiều người đen đủi gặp nạn, vô số cây đại thụ rợp trời đều bị thổi đổ cả, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
-Có chuyện gì vậy? Đó là cái gì?
Mấy người có tu vi dưới kỳ Nguyên Anh gần như không nhìn rõ bóng dáng Tần Mục, chỉ cảm thấy có thứ gì đó bay vụt qua.
-Ai? Dừng lại mau!
Động tĩnh lớn thế này, khiến một cường giả Nguyên Anh đại năng chú ý tới.
Gã nhảy ra, hòng ngăn cản Tần Mục.
-Dẫn Lôi Thuật!
Tần Mục ghét lôi thôi, chỉ thẳng tay lên trời, kéo một phát xuống dưới.
Ầm!
Trên bầu trời, một tia sét mạnh mẽ bổ xuống!
Tên tu chân giả ở kỳ Nguyên Anh kia hét thảm một tiếng, bị sét đánh trúng, cả thân mình bay ngược ra ngoài.
-Ôi… Thái thượng trưởng lão, trời ơi, sao có thể chứ!
Không ít đệ tử trong Tam Thần Tông nhìn thấy cảnh này, cũng nhận ra gã ở kỳ Nguyên Anh đại năng kia là ai.
Bọn họ không thể chấp nhận sự thật này, tu chân giả kỳ Nguyên Anh đại năng đó, thế mà còn không chịu nổi một kích?
SAu khi tiến vào Hoàng thành, Tần Mục không bay nữa. Nơi này có cấm vệ quân, ở đây cấm bay!
Đương nhiên, không phải hắn sợ cấm vệ quân, chỉ là nếu trái lệnh sẽ gặp rất nhiều phiền toái, sẽ khiến hắn chậm trễ việc gặp Diệp Khinh Tuyết, được chẳng bằng mất.
-Sư phụ, sư phụ, chờ con với!
Ngay vào lúc Tần Mục đi về phía Công Tôn gia, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, khiến hắn dừng bước.
Xoay người lại, đã thấy người đang cắm đầu chạy tới, vừa thở vừa chạy về phía hắn, không phải Yến Băng Ngưng thì còn có thể là ai?
-Sư phụ, đúng là người rồi. Tốt quá đi, cuối cùng cũng tìm được người rồi.
Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Yến Băng Ngưng trực tiếp nhào vào lồng ngực Tần Mục, chẳng thèm để ý đến chuyện bọn họ đang ở trên đường.
-Băng Ngưng, sao con lại ở đây?
Tần Mục nhìn thấy Yến Băng Ngưng, trong lòng vẫn có chút vui vẻ.
-Không phải là Tiên cảnh Côn Luân sao? Con với chị cùng tới xem náo nhiệt.
Yến Băng Ngưng nói xong dẩu miệng:
-Sư phụ, người thật ác độc mà. Người ta còn tưởng rằng người đã bị Công Tôn Vũ… Không ngờ người chẳng nói năng gì mà đã tới Hoàng thành rồi.
-À… Chuyện này để sau hãy nói, giờ sư phụ có việc gấp.
Yến Băng Ngưng nghe vậy đã biết Tần Mục lại muốn đi, cô vội vàng ôm chặt hắn, không để hắn rời đi:
-Sư phụ, người muốn đi đâu? Mang con theo với.
Tần Mục cảm thấy đau cả đầu, chỉ có thể cố gắng an ủi:
-Con với chị ở Hoàng thành đợi đi. Sư phụ xử lý xong việc nhất định sẽ tới tìm con.
Yến Băng Ngưng vừa tính mở miệng lại cảm thấy trên tay trống không, Tần Mục đã mất tăm mất tihcs.
Rõ ràng ôm chặt thế mà sao ổng vẫn thoát được vậy?
-Băng Ngưng!
Đúng lúc này, Yến Băng Lam vội vàng chạy tới, thở gấp hỏi:
-Em bị sao thế hả? Sao tự nhiên xoay người chạy như điên thế? Đây không phải là Hắc Thạch thành, chẳng ai để em vào mắt đâu, lỡ may gặp phải người xấu thì sao?
-Không phải là người xấu, vừa nãy em gặp được sư phụ đó.
Yến Băng Ngưng vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.
-Tần Mục?
Yến Băng Lam kinh ngạc hỏi:
-Cậu ta… Cậu ta đâu?
-Hổng biết, bỗng nhiên biến mất rồi.

Khi Tần Mục tới Công Tôn gia thì phát hiện nơi này vô cùng náo nhiệt, người người ra vào.
Hắn biết rõ tình cảnh khác lạ này đương nhiên có liên quan đến Diệp Khinh Tuyết rồi.
Công Tôn gia cũng rất hào phóng, người vào đây không cần thiếp mời, chẳng từ chối ai. Cho nên Tần Mục chẳng cần trốn tránh, trực tiếp đi vào đầy nghênh ngang.
Có điều khi hắn đi vào, lại nghe được tiếng nói chuyện xung quanh, lập tức nổi giận.
Hôm nay là ngày đính hôn của Diệp Khinh Tuyết và Đại hoàng tử Cơ Vô Thương.
Chắc chắn không có chuyện Diệp Khinh Tuyết đồng ý, hơn phân nửa là bị Công Tôn gia cưỡng ép.
-Đáng giận!
Tần Mục không nhịn nổi nữa, trực tiếp bay lên không.
Hành động này của hắn lập tức khiến tất cả mọi người chú ý, ai ai cũng xúm vào vây xem.
-To gan, dám bay lên ở Công Tôn gia, chán sống rồi phỏng?
Mấy luồng khí tức khủng bố lao về phía Tần Mục.
Tần Mục làm như không thấy, dùng tốc độ cực nhanh, tiến vào một cái sân trong nháy mắt.
Nơi này chính là nơi ở của Đạo cô lần trước tới đây, cũng chính là mẹ ruột của Diệp Khinh Tuyết.
Có điều khiến hắn thất vọng chính là, đạo cô không hề có ở đây.
-Vô liêm sỉ, dám giương oai trong Công Tôn gia, muốn chết!
Đúng lúc này, ba người có tu vi ở kỳ Nguyên Anh của Công Tôn gia, cùng với hơn mười người ở kỳ Kim Đan bay tới, đáp xuống sân, bao vây Tần Mục thật chặt.
Diệp Khinh Tuyết đính hôn, vốn đã khiến Tần Mục tức giận, thế mà giờ đám người này còn dám kéo tới chịu chết, càng khiến hắn tức giận đến mức muốn bùng nổ.
Hắn hợp hay tay lại, giơ lên cao, hét lớn một tiếng:
-Cửu Thiên Ngự Lôi Thuật!
Lập tức, cuồng phong gào thét trong sân, sấm sét rền rĩ trên bầu trời, một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố mạnh mẽ xuất hiện.
-Đây là…
Ba người có tu vi ở kỳ Nguyên Anh ngẩng đầu, vô cùng kinh hãi.
Ầm ầm rầm!
Hơn trăm tia sấm sét giáng xuống khắp chung quanh, cho dù là người ở kỳ Kim Đan hay kỳ Nguyên Anh đều chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị hòa vào đất đá, biến thành bình địa cùng với ngôi nhà trong sân.
Cửu Thiên Ngự Lôi Thuật và Dẫn Lôi Thuật mà Tần Mục lĩnh ngộ trong Tháp Nguyền Rủa không cùng một đẳng cấp với những thứ tầm thường khác. Loại sấm sét này còn mạnh mẽ hơn gấp n lần, tu chân giả ở kỳ Nguyên Anh nếu không ở trạng thái phòng bị thì căn bản không có khả năng sống sót, nói chi đến kỳ Kim Đan?
Sấm sét với quy mô lớn như vậy, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, lập tức có mấy khí tức mạnh mẽ bay tới bên này.
Trên thực tế, cho dù là Công Tôn gia đi nữa thì tu chân giả ở kỳ Nguyên Anh tuyệt đối chẳng có mấy mống.
Có điều vì hôm nay là đại lễ thông gia giữa Công Tôn gia và Hoàng thất nên cao thủ ở kỳ Nguyên Anh mới xuất hiện trấn thủ chứ ngày bình thường, những, nhân vật lớn như bọn họ đều ẩn dật không hiện thân.
Trang 43# 7
Còn về phần trừng phạt Công Tôn gia, về sau hắn có rất nhiều thời gian.
Cho nên hắn lặng lẽ ẩn mình, trốn đi.
Lát sau, đám cao thủ đã tới viện tử bị san thành bình địa.
-Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ra nông nỗi này?
-Hình như vừa rồi có sấm sét giáng xuống, chẳng lẽ có người độ kiếp hả?
-Uy lực sấm sét khi độ kiếp không thể lớn đến mức san bằng sân nhỏ này được.
-Không phải là sấm sét độ kiếp, chẳng lẽ là thuật khống chế sấm sét do con người làm ra?
-Cho dù có chuyện gì thì cũng phải nhanh chóng phòng bị. Hôm nay là đại lễ thông gia của Công Tông gia và Hoàng Thất, tuyệt đối không thể bị phá hỏng.

Giữa sân lớn nhà chính của Công Tôn gia đang tổ chức yến hội long trọng, tuy nhiên phần lớn người ở đây đều nhìn thấy sấm sét kia, có điều bọn cũng chẳng để ý quá nhiều, chỉ phái một ít cường giả qua xem sao mà thôi.
Hiện giờ, đối với bọn họ mà nói, việc quan trọng nhất chính là định xong cái hôn lễ này đã.
-Công Tôn gia chủ, mấy việc cỏn con ấy ngài không cần để ý tới, tôi sẽ phái người qua xử lý. Yến hội này cũng không cần quá đa lễ đâu, để Khinh Tuyết xuất hiện là được rồi.
Đại hoàng tử Cơ Vô Thương nói với Công Tôn Chỉ Thủy.
Với tư cách là gia chủa của Công Tôn gia, tu vi của Công Tôn Chỉ Thủy ở trung kỳ Nguyên Anh.
Nhưng mà đối với thanh niên ở kỳ Kim Đan này, lão không dám có chút bất kính nào, khom người đáp:
-Nếu Đại hoàng tử đã nói như vậy thì tôi sẽ sai người đi gọi Khinh Tuyết.
Hơn mười phút sau, hai cô thị nữ dắt theo một tiên nữ mặc váy xanh gia trời ra.
Cô gái vừa xuất hiện, đã lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khí chất thanh nhã, như lan như nước, dung nhanh khuynh thành, cực kỳ tao nhã!
Đôi mắt vô số thanh niên tuấn kiệt bừng lên lửa nóng, dường như chỉ liếc mắt nhìn cô gái ấy một lần thôi đã không thể thở nổi.
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại không thể không thu ánh mắt lại, bởi vì bọn họ rất rõ, cô gái này, cho dù có thế nào cũng sẽ không thuộc về bọn họ.
Cơ Vô Thương nhìn Diệp Khinh Tuyết, ánh mắt vốn lạnh lùng lộ ra chút ánh sáng.
Y chưa từng nghĩ tới, bản thân cũng sẽ có một ngày điên đảo thần hồn vì một cô gái. Nhưng y rất thích cảm giác này, chỉ cần có thể có được cô ấy, cho dù có phải trả giá thứ gì, y cũng sẽ không hối hận.
Kể cả bảo y hai tay dâng lên giang sơn vạn dặm này.
-Khinh Tuyết, rốt cuộc em cũng chịu ra gặp anh rồi.
Cơ Vô Thương vốn cho rằng khi bảo Diệp Khinh Tuyết đi ra, cô sẽ chống cự bằng mọi cách, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, chẳng giống bị cưỡng ép gì cả.
-Em ra đây gặp anh, có phải ý em là…
-Đương nhiên không phải!
Diệp Khinh Tuyết mở miệng, cô nói với giọng lạnh lùng bình tĩnh, chẳng chút tình cảm.
Cơ Vô Thương sững người:
-Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, nếu như em không muốn thì tại sao lại bằng lòng ra ngoài?
-Cơ Vô Thương, anh đừng hiểu lầm. Tôi đi ra không phải vì anh, tôi đang đợi một người.
Diệp Khinh Tuyết vừa dứt lời, ai ai cũng vô cùng thắc mắc.
Cổ muốn đợi ai?
-Đợi mẹ em?
Cơ Vô Thương lúng túng hỏi.
Y biết rõ thân phận của Diệp Khinh Tuyết, cũng biết ở thế giới Thiên Châu này, trừ mẹ ruột của cô ra thì cô chẳng thân thiết với bất cứ ai nữa.
Nhưng đúng vào lúc mấu chốt này, người mà cô nói muốn đợi, đương nhiên phải có quan hệ vô cùng thân mật với cô.
-Không phải.
Diệp Khinh Tuyết lắc đầu, ánh mắt dõi về nơi xa:
-Cơ Vô Thương, bây giờ anh rời đi thì vẫn còn kịp.
Đi?
Cơ Vô Thương chẳng hiểu gì, hôm nay là ngày đính hôn của y và Diệp Khinh Tuyết, sao y có thể đi được chứ?
-Em có ý gì?
Diệp Khinh Tuyết nở nụ cười tuyệt trần, tựa như tiên nữ không vương bụi trần:
-Tôi cảm thấy, anh ấy đang ở rất gần.
-“Anh ấy”? Hắn là ai?
Cơ Vô Thương cảm thấy trái tim như bị đâm một đao.
Sắc mặt chờ mong của Diệp Khinh Tuyết, làm gì có chuyện y không nhìn ra.
Chẳng lẽ, cái cô gái không vướng bụi trần này lại có người trong lòng ư?
Điều càng khiến y không chấp nhận nổi đó là, người đó chẳng phải y.
Diệp Khinh Tuyết lại xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Cơ Vô Thương, nói:
-Đây là cơ hội cuối cùng của anh rồi. Nhân dịp này nhanh chóng đi khỏi đây đi. Bằng không, e là anh sẽ phải hối hận.
-Không được, anh tuyệt đối sẽ không hối hận!
Cơ Vô Thương không thể hiểu nổi ý nghĩ của Diệp Khinh Tuyết.
Y là thiên tài đệ nhất thế giới Thiên Châu, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế trong tương lai, là quân vương thống lĩnh vạn dặm giang sơn của thế igiowis Thiên Châu.
Ai có thể khiến y hối hận được chứ?
-Khinh Tuyết, hôm nay là ngày vui của con, con nói linh tinh gì vậy?
Công Tôn Chỉ Thủy không nhịn nổi nữa, hé miệng quát lớn.
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết đặt lên người lão, thản nhiên nói:
-Công Tôn Chỉ Thủy, tôi và Công Tôn gia chẳng có quan hệ gì cả, ông không có quyền quản lý cách nghĩ của tôi.
-Con nói cái gì?
Công Tôn Chỉ Thủy tức giận:
-Mẹ con là người của Công Tôn gia, con đương nhiên cũng là người của Công Tôn gia. Ta là gia chủ của Công Tôn gia, mọi chuyện của con, đương nhiên ta có quyền làm chủ rồi.
-Trong lòng ông, tôi với mẹ cũng chỉ là công cụ để ông trao đổi lợi ích mà thôi!
Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói:
-Các người cũng sẽ giống như Cơ Vô Thương, phải hối hận!
Công Tôn Chỉ Thủy giận quá hóa cười:
-Dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải hối hận?
-Dựa vào tôi đây!
Đúng lúc này, một giọng nói đượm vẻ tức giận truyền tới, chấn động cả một phương, tất cả mọi người đểu cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng lớn áp xuống từ trên không, vô cùng sợ hãi.
Diệp Khinh Tuyết nghe thấy giọng nói này, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng, cô có cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Tuy rằng vẫn chưa gặp được, nhưng cô biết, hắn đã đến rồi.
Đang tính lên tiếng, cô bong cảm giác có một đôi bàn tay hữu lực duỗi ra từ phía sau lưng, ôm chặt lấy cô.
Thân mình Diệp Khinh Tuyết khẽ run lên, có điều không hề có ý kháng cự, mềm mại dựa vào lồng ngực người phía sau.
Cô nhắm mắt lại, căn bản không cần nhìn.
-Tần Mục!
-Khinh Tuyết, rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi.
Tần Mục ôm chặt Diệp Khinh Tuyết, cảm giác hiện giờ vô cùng hạnh phúc, thật muốn thời gian ngừng lại, để khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng.
Diệp Khinh Tuyết đã thay đổi, gương mặt cô, khí chất, thậm chí đến cả tính cách cũng đã khác.
Nhưng trái tim cô không hề thay đổi!
Trái tim của cô rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng nhình bóng một người, không thể có thêm ai nữa.
Hai người chẳng thèm coi ai ra gì, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới trùng phùng của hai người, vô cùng ngọt ngào ân ái.
Giờ khắc này, khách khứa được mời tới dự lễ đều ngây cả người.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, nghi lễ đính hôn còn chưa bắt đầu đã xuất hiện sự cố này.
Thậm chí còn có người dám hoành đao đoạt ái trước mặt Cơ Vô Thương, cướp luôn vị hôn thê của y đi.
Càng ngạc nhiên hơn là, vị hôn thê này còn chẳng thèm chống cự, show ân ái trực tiếp với cái người bỗng nhiên xuất hiện này trước mặt Cơ Vô Thương luôn.
Chỉ e là bất cứ ai cũng sẽ không thể chịu nổi chuyện này, huống chi là Cơ Vô Thương?
-Buông cổ ra!
Từ bé tới giờ, Cơ Vô Thương chưa từng tức giận như vậy.
Cả đời này, cô cái duy nhất mà y yêu thương nhất lại can tâm tình nguyện nằm trong ngực gã đàn ông khác? Chuyện này không thể tha thứ được!
-Diệp Khinh Tuyết, mày… mày đại nghịch bất đạo!
Công Tôn Chỉ Thủy cũng giận tím mặt.
Nếu như tên này ép buộc Diệp Khinh Tuyết thì còn mặt mũi mà ăn nói với Cơ Vô Thương.
Nhưng bây giờ Diệp Khinh Tuyết còn chủ động ôm ấp thằng khác, chỉ e đồng nghĩa với việc tuyên bố quan hệ thông gia của Công Tôn gia và Hoàng thất đã tan vỡ.
Trang 43# 8
Nhưng bây giờ, Cơ Vô Thương và Công Tôn Chỉ Thủy lại phá đám hắn và Diệp Khinh Tuyết ân ái, một lần nữa khiến hắn nổi giận.
-Khinh Tuyết, chờ tớ giải quyết hết những phiền phức này đã, rất nhanh thôi.
Tần Mục buông Diệp Khinh Tuyết ra, quay người đối mặt với Cơ Vô Thương và Công Tôn Chỉ Thủy.
Hai người này thật sự là muốn chết!
-Tần Mục, hay là hôm nay coi như không có gì ha?
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên kéo Tần Mục lại.
-Coi như không có gì?
Tần Mục hơi ngẩn ra.
Diệp Khinh Tuyết nhào vào trong lòng hắn, dịu dàng nói:
- Cậu có thể đưa tớ rời khỏi đây không? Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, không muốn bị người khác quấy rầy.
Trước đây Diệp Khinh Tuyết cũng từng muốn sau khi Tần Mục xuất hiện sẽ dạy dỗ Cơ Vô Thương và Công Tôn Chỉ Thủy một chút.
Nhưng sau khi thật sự gặp được Tần Mục, cô lại cảm thấy việc này không đáng quan tâm. Bây giờ cô chỉ muốn ở cùng với Tần Mục lâu một chút, nói nhiều thêm vài câu.
Tần Mục tự nhủ bản thân quá ngốc, Công Tôn gia và Cơ Vô Thương, tự nhiên hắn sẽ dạy dỗ, có điều để hai kẻ đó làm mất thời gian ôn tồn của hắn và Diệp Khinh Tuyết, không hề đáng.
-Được, tớ sẽ đưa cậu rời khỏi đây ngay.
-Đến đây rồi còn muốn chạy, mơ mộng hão huyền!
Công Tôn gia và Cơ Vô Thương mang đến tổng cộng tám tên ở kỳ Nguyên Anh, bọn họ đồng thời vọt lên, phong tỏa không gian, muốn giữ Tần Mục lại.
Nhưng Tần Mục ôm Diệp Khinh Tuyết, hoàn toàn không để ý đến sự bao vây của tám kẻ đó, trực tiếp biến mất tại chỗ.
-Công Tôn gia, còn có tên Cơ Vô Thương kia, chờ tao quay lại!
Tần Mục bay trên không lạnh lùng nói một câu.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng được này khiến cho tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
-Đáng ghét! Đuổi theo nó cho ta, nhất định phải tìm được bọn chúng!
Cơ Vô Thương gần như mất đi lý trí hét lớn.
-Phong tỏa Hoàng thành, lập tức phong tỏa Hoàng thành!
Công Tôn Chỉ Thủy cũng nổi giận không thôi.
Đến tham gia yến hội này đều là các gia tộc của hoàng thành, trong đó Tiết Phong và Tiết Linh Vận của Tiết gia cũng ở trong số đó.
-Anh, hắn.. rốt cuộc hắn có thực lực gì?
Tiết Linh Vận cảm giác như mình đang nằm mơ.
Thì ra Tần Mục nói là con rể của Công Tôn gia là sự thật. Người hắn thích hóa ra lại là Diệp Khinh Tuyết.
Bây giờ hắn không chỉ cướp Diệp Khinh Tuyết đi ngay trước mặt Cơ Vô Thương, mà còn ung dung rời đi trước sự phong tỏa của tám gã ở kuf Nguyên Anh Kỳ, đồng thời còn cảnh cáo người ta nữa chứ.
Hắn sẽ trở lại!
Hắn không hề e ngại Cơ Vô Thương và Công Tôn gia, chỉ là tạm thời rời đi, chờ hắn trở về, chính là lúc xui xẻo của Công Tôn gia và Cơ Vô Thương.
Tiết Phong khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần trước tận mắt nhìn thấy Tần Mục một kích giết chết Tề Hiên đã khiến gã khiếp sợ không thôi rồi.
Lần này Tần Mục tiến vào Công Tôn gia, mang Diệp Khinh Tuyết đi như vào chỗ không người, càng khiến gã không dám tưởng tượng.
Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy chứ?
Tần Mục mang theo Diệp Khinh Tuyết, trực tiếp bay ra khỏi Hoàng thành, đi đến một ngọn núi hoang dã.
Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn ngả người vào lòng hắn, mặc dù bây giờ đã đứng xuống, nhưng cô vẫn không có ý định đứng dậy.
Tần Mục cũng không hề nói gì, cứ thế ôm chặt cô.
Hai người cứ vuốt ve an ủi như vậy hồi lâu.
-Tần Mục, tớ vẫn luôn đợi cậu.
-Tớ biết, khi đó sau khi khôi phục lại sức mạnh, tớ đã đến Tinh Nguyệt Tông tìm cậu nhưng lại phát hiện cậu không ở trong tế đàn. Sau này mới biết cậu đang ở Thiên Châu.
Diệp Khinh Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn vào Tần Mục:
- Cậu nhất định đã rất vất vả rồi?
-Trước đây nhớ cậu rất khó chịu, nhưng bây giờ nhớ lại lại cảm thấy rất vui vẻ. Bây giờ ôm cậu, tớ vẫn cảm giác như là đang nằm mơ.
-Tớ cũng vậy!
Trước khi gặp nhau, hai người đều có vô vàn lời muốn nói.
Nhưng lúc này lại phát hiện ngôn ngữ quá quá cứng nhắc dập khuôn, căn bản không thể thể hiện rõ ra được tình cảm của mình.
Vì vậy, hai người chỉ đối đáp đôi ba câu.
Chỉ một vòng ôm ấp áp, một ánh mắt nhìn nhau, một nụ cười là đã có thể cảm nhận được sự nhung nhớ đối phương.
Đối với Hoàng thành mà nói, Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đã biến mất ba ngày.
Trong ba ngày này, một cơn bão táp lớn đến mức chưa từng có bùng phát.
Trận bão táp này chỉ nhằm vào một người.
Ba thế lực siêu mạnh mẽ: Hoàng thất, Công Tôn gia, Tam Thần Tông kết hợp phát ra lệnh truy nã, đuổi giết Tần Mục. Bất cứ kẻ nào cung cấp được tin tức về Tần Mục đều có thể được lĩnh ngàn vạn linh thạch, linh khí đẳng cấp cao, đan dược cực phẩm, các loại công pháp cao cấp, các loại thù lao.
Nhất thời, quần hùng bừng bừng tráng chí, chinh phạt Tần Mục.
Trong tửu lâu tên Thiên Hương.
Yến Băng Ngưng nghe được tin này, lo lắng không thôi nói:
- Chị, bây giờ nên làm gì đây? Hình như sư phụ chọc phải họa lớn rồi.
Dường như Yến Băng Lam đang thất thần, không trả lời lại.
Trên Hoàng thành, một người con gái mặc áo trắng như tuyết nhìn về phía xa, khe khẽ thở dài:
- Thì ra người cậu thích là cô ta!
Ở một ngọn núi thuộc ngoại ô phía Tây Hoàng thành, một nam một nữ đang lẳng lặng đứng đó. Người con trai anh tuấn điềm đạm, người con gái phiêu dật như tiên.
-Mộ Bạch, nghe nói gần đây ở Hoàng thành xuất hiện một người rất giỏi, anh không đi gặp hắn sao?
Người con gái nói.
Người con trai anh tuấn vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu quan sát bầu trời:
- Không cần gấp, nếu như hắn thật sự xuất sắc, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại ở tiên cảnh Côn Luân thôi.
-Ồ, anh có thể cảm nhận được hả?
Người con gái kinh ngạc nói.
-Ừ, anh cảm nhận được khí tức của tiên cảnh Côn Luân. Nếu không đoán sai thì trong vòng mười ngày tới, nó sẽ giáng xuống.
-Cái gì? Trong vòng mười ngày? Nhanh vậy sao?
-Có lẽ sẽ còn sớm hơn, có lẽ sẽ giáng xuống vào ngày mai cũng không chừng.

Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết ở trong núi ba ngày. Ở đây chỉ có hai người bọn họ, không một kẻ nào quấy rầy, bọn họ trải qua ba ngày này vô cùng vui vẻ.
-Khinh Tuyết, hay là chúng ta trực tiếp trở về đi?
Diệp Khinh Tuyết nghe Tần Mục nói về tình thế của thế giới bên ngoài, cô rất lo lắng cho Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt.
Chần chờ một chút, cô nói:
- Tớ cũng không muốn ở đây, nhưng tớ muốn đưa mẹ tớ đi cùng.
Tần Mục cười nói:
- Đây là đương nhiên rồi, mẹ cậu nhất định cũng rất muốn có thể gặp lại cha cậu.
-Bây giờ Hoàng thành chắc chắn canh giữ rất nghiêm ngặt.
-Đừng sợ, vừa hay tính sổ với bọn họ luôn.
Tần Mục cầm tay Diệp Khinh Tuyết nói.
Diệp Khinh Tuyết vui vẻ gật đầu:
- Tớ tin cậu.
Sau khi đi ra từ Đàn tràng Hóa Thần, tu vi bây giờ của Diệp Khinh Tuyết đã ở Kim Đan trung kỳ, cô cũng đã nhìn ra được tu vi của Tần Mục là kỳ Kim Đan Đỉnh Phong.
Nhưng cô cũng khẳng định, đây tuyệt đối không phải là thực lực thật sự của hắn!
Hơn nữa cũng không phải cô không tin tưởng thực lực của Tần Mục, cô chỉ là tin vào sự tự tin của Tần Mục.
Chỉ cần là chuyện Tần Mục có lòng tin, thì không có chuyện hắn không làm được!
Hai người sửa soạn lại một chút, liền chuẩn bị quay trở lại Công Tôn gia, đón mẹ của Diệp Khinh Tuyết rời đi.
Hệt như dự đoán, Hoàng thành bây giờ giới nghiêm toàn thành. Ngày trước, rất khó để gặp được một tu chân giả ở kỳ Nguyên Anh đại năng, cơ mà bây giờ liếc bừa mắt cũng có thể nhìn thấy.
-Nên vào thế nào đây?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
-Tùy thích là được, dù sao cũng phải đối mặt, cũng chẳng sợ bị bại lộ.
Hai người nhìn nhau một cái rồi trực tiếp bay lên không trung.
Thủ vệ Hoàng thành phát hiện ra hai người đầu tiên, nhưng căn bản không kịp ngăn cản lại đã bị Tần Mục đánh bay, phòng tuyến lập tức sụp đổ.
Đợi khi thủ vệ hồi phục lại tinh thần, đã phát hiện hai người đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.
-Mau đi cảnh báo, người kia quay lại rồi!
Tác dụng của thủ vệ vốn không phải là cản trở Tần Mục, mà chỉ là tuyền tin thôi.
Trang 43# 9
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết nhanh chóng đi thẳng đến Công Tôn gia!
Công Tôn gia đương nhiên cũng canh phòng nghiêm mật.
-Khinh Tuyết, dường như tớ đã giết không ít người của Công Tôn gia rồi, cậu không phản đối sao?
Diệp Khinh Tuyết lắc đầu nói:
- Tớ đối với Công Tôn gia chỉ có lòng thù hận.
Công Tôn gia chia cắt cha mẹ của Diệp Khinh Tuyết, khiến bọn họ cách xa nhau tận hai thế giới, rồi lại lợi dụng cô để thông gia với Hoàng thất, căn bản chưa từng đứng trên vị trí của nhà cô để suy nghĩ.
Loại gia tộc này, cần để làm gì?
-Được, vậy tớ sẽ không khách sáo nữa, xông vào giết thôi!
Tần Mục tới để cứu người, cũng là tới để báo thù.
Đương nhiên hắn sẽ không gặp ai giết kẻ đó. Một số kẻ có tu vi quá thấp thì hắn sẽ đều không để vào mắt.
-Thổ Lưu Thuật!
Tần Mục đứng trước cửa lớn của phủ đệ Công Tôn gia, trực tiếp thi triển sức mạnh hệ Thổ.
Ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một cái khe, hơn nữa khi Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đi về phía trước, cái khe này lập tức nhanh chóng kéo dài, mở ra sang hai bên.
Tần Mục muốn trả thù Công Tôn gia, nhưng sẽ không giết sạch mà muốn phá hủy phủ Công Tôn này luôn.
Có lẽ đối với Công Tôn gia mà nói thì một tòa phủ đệ chẳng đáng là gì, có điều nó cũng đủ để bọn họ sợ hãi vài ngày rồi.
Mặt đất cứ giống như vừa bị xới lên vậy, tất cả các kiến trúc đều sụp đổ, toàn bộ mặt đất đều bị xới hết lên, trong chớp mắt đã không còn chút hình dáng nào, biến thành phế tích.
Một vài đệ tử thực lực thấp và người hầu của Công Tôn gia trực tiếp bị chôn sống, tất cả những người có tu vi kỳ Trúc Cơ và kỳ Kim Đan đều sợ hãi mà rút lui.
Loại Thổ Lưu Thuật này không tính là quá mạnh mẽ, chỉ là bọn họ không có dũng khí chống lại Tần Mục mà thôi.
-Bảo Công Tôn Chỉ Thủy ra đây, nếu không tôi sẽ lập hủy diệt Công Tôn gia!
Tần Mục hét lớn một tiếng, vang vọng bốn phương.
-Thằng nhãi kia, mau dừng tay cho ta!
Rất nhanh, Công Tôn Chỉ Thủy liền dẫn theo tám gã cao thủ ở kỳ Nguyên Anh chạy đến.
Vốn dĩ Công Tôn gia có mười hai gã Nguyên Anh kỳ, ba ngày trước bị Tần Mục giết chết ba gã, bây giờ chỉ còn lại một mình ông ta và tám người này.
Đúng lúc này Tần Mục cũng dừng việc xới đất, bình tĩnh nhìn Công Tôn Chỉ Thủy nói:
- Thả mẹ của Khinh Tuyết ra, có lẽ tôi còn có thể cân nhắc tha cho các người một mạng.
-Thằng nhóc càn rỡ, còn dám giương oai trước mặt bọn ta?
Tám gã ở kỳ Nguyên Anh cùng lúc bộc phát ra khí thế cường đại, liên thủ phong tỏa lại không gian.
Tần Mục nhướn mày lên, khinh thường nói:
- Lần trước vẫn chưa đủ mất mặt ha, vẫn muốn nữa ư?
Tám người vừa tức giận lại vừa có chút sợ hãi. Lần trước cũng là tám gã Nguyên Anh Kỳ liên thủ phong tỏa lại không gian nhưng Tần Mục vẫn mang theo Diệp Khinh Tuyết ung dung rời đi.
Bọn họ không dám tin, một tiểu bối như vậy lại có thể coi kết giới bọn họ mở ra như không có gì?
-Vô liêm sỉ, trả lại mạng cho Vũ nhi!
Một lão giả Nguyên Anh trung kỳ cực kỳ tức giận, dẫn đầu xông về phía Tần Mục động thủ.
Tần Mục hơi sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu rõ, có lẽ người này là ông nội của Công Tôn Vũ.
Với năng lượng của Công Tôn gia, có lẽ sớm đã biết rõ Công Tôn Vũ bị hắn giết chết.
-Chỉ với chút bản lĩnh này của ông, còn dám mơ tưởng muốn báo thù thay cho tên phế vật Công Tôn Vũ kia?
Tần Mục khẽ động hai tay, dẫn lôi thuật tới.
Ầm!
Một tia sấm sét màu xanh giáng xuống.
Tốc độ của Lôi điện quá nhanh, trong tình trạng không hề phòng bị gì căn bản là không có khả năng tránh thoát. Ông nội của Công Tôn Vũ lại đang vô cùng phẫn nộ, trực tiếp bị lôi điện đánh trúng.
-A!!!!!
Lão kêu thảm một tiếng, thân thể đều bị thiêu trụi, từ trên không trung ngã xuống.
Công Tôn Chỉ Thủy và bảy gã Nguyên Anh Kỳ còn lại đều biến sắc, thân thể nhận phải một kích này, dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng.
Vẫn còn chưa bắt đầu mà Tần Mục đã đánh chết một tên Nguyên Anh, bọn họ không thể không xác định lại thực lực của Tần Mục.
Nguyên Anh Kỳ không phải là bắp cải, trận đấu này dù có bắt được Tần Mục, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ bị tổn thương không hề nhỏ.
Công Tôn Chỉ Thủy nhìn về phía Tần Mục, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Nếu Tần Mục có được bối cảnh như Cơ Vô Thương, gã khẳng định sẽ không phản đối chuyện này.
-Công Tôn Chỉ Thủy, nếu ông không thả người ra, tôi sẽ giết sạch!
Tần Mục hạ tối hậu thư.
Công Tôn Chỉ Thủy chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Dù cậu có lợi hại thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một người, bây giờ toàn bộ Hoàng thành đều đang truy nã cậu. Không bao lâu sau hoàng thất cũng sẽ phái người đến tiếp viện chúng ta, cậu muốn đấu với chúng ta như thế nào?
Tần Mục thấy ông ta hồ đồ ngu xuẩn, không khỏi giận dữ nói:
- Trước không nói đến chuyện người của Hoàng thất đến có tác dụng gì không, ông cho rằng chỉ dựa vào mấy người các ông có thể chống đỡ được cho đến khi tiếp viện đến sao?
-Thằng nhóc đáng giận, dám không coi ai ra gì!
Mặc dù bọn người Công Tôn Chỉ Thủy không có nắm chắc đối phó với Tần Mục, nhưng Công Tôn gia cách hoàng cung cũng không xa, đến kéo dài thời gian bọn họ cũng không làm được, vậy không bằng tìm miếng đậu phủ đập đầu chết đi cho xong.
-Có phải không coi ai ra gì hay không, thử thì biết ngay!
Quanh người Tần Mục đột nhiên nổi lên một luồng gió lốc.
Lần trước khi chiến đấu với người con trai Nguyên Anh của Tam Thần Tông, đối phương đã tăng sức gió, lại thi triển bí thuật Huyết Hải, tốc độ trở nên cực nhanh, đến hắn cũng có chút không đuổi kịp, cuối cùng bị buộc phải sử dụng Kim Long Trảo.
Nhưng bây giờ không giống như thế nữa, bây giờ hắn có thể bay trên không, lại lĩnh ngộ được Phong Lực, tốc độ hề giống với trước kia.
Huống hồ những gã Nguyên Anh Kỳ này của Công Tôn gia không cùng cấp bậc với gã đàn ông của Tam Thần Tông.
Tần Mục giao chiến với bọn họ, tuyệt đối dễ dàng hơn so với lần trước rất nhiều.
Vốn hắn muốn thi triển Ngạo Long Quyết tầng thứ 10, đem mấy người này lần lượt giết chế, nhưng đột nhiên linh quang chợt lóe, tay phải khẽ vẫy, một thanh đao rỉ xuất hiện trong tay hắn.
Thanh đao rỉ này chính là thứ đã tìm được ở dãy núi Kim Sơn.
-Thằng nhóc kia, không phải cậu muốn dùng thanh đao này để đối phó với bọn ta đấy chứ?
Bọn người Công Tôn Chỉ Thủy cảm thấy bị người ta hạ nhục.
-Đừng kích động, tôi chỉ muốn thử uy lực của nó mà thôi!
Tần Mục cũng không biết thanh đao này có dùng được hay không, chỉ là trực giác nói cho hắn biết, thanh đao này nhất định không phải là vật phàm.
Rót chân khí màu tím trong cơ thể vào thân đao, Tần Mục phi thân lên, hướng về một gã Nguyên Anh Kỳ chém xuống.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác thân thể run lên, dường như có một cỗ áp lực vô hình tác dụng lên người hắn, khiến tốc độ của hắn trở nên vô cùng chậm chạp.
Sau đó hắn lại kinh sợ nhìn thấy, không gian xung quanh bị bóp méo từng chút một, lấy lưỡi đao làm trung tâm, biến thành một hình vòng xoáy.
Bóp méo không gian?
Tần Mục cho rằng hắn đã xuất hiện ảo giác.
Ầm!
Một chém này còn chưa đụng đến gã Nguyên Anh kia, thân thể của gã đã nổ tung, biến thành một đám máu thịt lẫn lộn.
Phụt!
Sáu gã Nguyên Anh Kỳ xung quanh cùng với Công Tôn Chỉ Thủy đồng thời bị trọng thương, liên tục phun ra một búng máu, bay ngược ra ngoài.
Kết quả này, khiến cho Tần Mục sững sờ đến đần người luôn.
Đối tượng công kích của hắn chỉ có một, người này nổ bùm xong toi luôn thì hắn còn có thể hiểu được, nhưng những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng đến mức trọng thương, thật là có chút khoa trương.
Một đao giết chết một gã Nguyên Anh kỳ, làm trọng thương bảy gã Nguyên Anh Kỳ, lập tức đã làm tan rã tất cả chiến lực của Công Tôn gia.
-Tần Mục, cậu…
Diệp Khinh Tuyết biết Tần Mục dám trực tiếp đối mặt với Công Tôn gia thì ắt sẽ có thủ đoạn của hắn, trong lòng cũng đã có chuẩn bị.
Nhưng cho dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, Tần Mục lại dùng cách này để quét sạch tất cả cường giả Nguyên Anh của Công Tôn gia.
Trang 43#10
Tần Mục nhìn cây đao với vẻ kì lạ, đến ngay cả hắn cũng không ngờ cây phá đao có vẻ ngoài chẳng đặc biệt gì này lại có sức mạnh đến mức ấy.
-Ngoài ý muốn?
Diệp Khinh Tuyết khó hiểu.
-Sau này sẽ giải thích với cậu sau, hiện giờ cứu mẹ cậu đã!
-Ừm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận