Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1610: Binh giải luân hồi hóa thành một

(1)
- Cấp độ giao phong này, cho dù là ta cũng không có tư cách nhúng tay.
Tổ Long nhìn lên trời, cảm thán nói. Không phải là ông khiêm tốn, mà đây chính là một cuộc chiến không phải dùng lời bình thường có thể nói được.
- Thật là buồn cười khi chúng ta cho rằng mình đã có đủ lực lượng đối kháng Thiên Đạo. Nếu quả thật để cho chúng ta đánh đến Cửu Dương Thiên, chỉ sợ chỉ có kết quả toàn quân bị diệt mà thôi.
Hỗn Độn Tổ Thần thở dài, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Vận Mệnh Tổ Thần im lặng không nói, gương mặt hiện lên sự mờ mịt. Lúc này, ông ta mới cảm nhận được mình nhỏ bé đến cỡ nào.
- Thiên Đạo cường đại như vậy, Tần Mục làm sao có thể đối kháng với ông ta?
Nhân Hoàng nói xong, liền quay sang nhìn Nghê Thường:
- Nghê Thường, dường như lần trước ngươi còn chưa nói xong?
Mọi người cũng đều tập trung vào Nghê Thường, chờ cô giải thích nghi hoặc cho mình.
- Trước khi vũ trụ hình thành, thiên địa vẫn còn là một mảnh hỗn độn. Thiên Đạo vì chính nghĩa mà hóa thân, vì duy trì quy tắc vận hành của vũ trị mà tồn tại. Có thể nói là một cây cầu để vạn vật sinh linh dựa vào mà sinh tồn.
- Nhưng dần dần, vạn vật sinh linh chậm rãi thay đổi. Sinh linh bắt đầu xuất hiện tư dục, tham lam, tội ác, giết chóc…Chi lực tà ác này chậm rãi bị Thiên Đạo hấp thu, khiến Thiên Đạo cũng bị tội ác lây nhiễm, từ đó xuất hiện Ác Thiên Đạo.
- Ác Thiên Đạo tàn bạo bất nhân, không hề cam nguyện trở thành công cụ mà muốn trở thành chúa tể thế giới, thành lập quân quyền thống trị cho mình. Từ đó sáng tạo nên Cửu Dương Thiên, sáng tạo ra chín đạo chủ, quản lý chư thiên vạn giới.
Mọi người nghe xong, rốt cuộc cũng hiểu được mục đích của trận chiến này, là để tiêu diệt Ác Thiên Đạo, để thế giới một lần nữa duy trì trật tự, trở lại trạng thái ban đầu.
- Tần Mục đâu?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
- Chân thân của Tần Mục là đệ nhất nhân kiệt Thái Cổ, dùng tư chất nghịch thiên thành tựu đại đạo vô thượng. Từ đó siêu thoát ra bên ngoài, trở thành một tồn tại không kém gì Thiên Đạo, chưởng quản Hỗn Độn Thiên Cung. Chỉ cần có hắn, Hỗn Độn Thiên Cung có thể thoát ly ra khỏi Thiên Đạo, không bị khống chế.
- Nhưng hắn cũng không được hưởng thụ thời gian tiêu dao. Hắn không muốn nhìn Ác Thiên Đạo tác oai tác quái, muốn tiêu diệt Ác Thiên Đạo. Nhưng…
- Nhưng làm sao?
Nghê Thường nhìn Diệp Khinh Tuyết, nói:
- Hết thảy thế gian này đều do Thiên Đạo khống chế. Kể cả chúng ta tu luyện võ học, tu luyện đại đạo, tất cả đều do Thiên Đạo trao tặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Những gì mà bọn họ tu hành đều nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo. Thậm chí là do Thiên Đạo sáng tạo ra. Vậy bọn họ làm sao mà đánh bại Thiên Đạo?
Đây cơ hồ là chuyện không thể nào?
- Ta nghĩ các người có lẽ đã hiểu, dùng đồ vật mà Thiên Đạo sáng tạo ra để đánh bại Thiên Đạo chính là si tâm vọng tưởng.
Nghê Thường nói:
- Tuy lúc trước Tần Mục đã tu hành đại đạo đến cực hạn, không kém gì Thiên Đạo. Nhưng kỳ thật hắn vẫn nằm trong phạm vi khống chế của ông ta. Hắn vĩnh viễn sẽ không giết chết được Thiên Đạo.
- Vậy thì phải làm sao?
- Hắn nói đến cũng rất đơn giản. Trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo thì không thể giết chết ông ta, cũng chỉ có thể hoàn toàn thoát ly ra ngoài Thiên Đạo, dùng sức mạnh bên ngoài của Thiên Đạo mà giết chết ông ta.
- Sức mạnh bên ngoài Thiên Đạo? Cái này…
Mọi người nhìn nhau.
- Có tồn tại loại sức mạnh này hay không?
- Tồn tại, hơn nữa còn là duy nhất.
Nghê Thường nghiêm túc nói:
- Chính là “Độn khứ” (Số một mất tích).
- Độn khứ? Dự ngôn chi tử?
- Có thể nói như vậy. Nhưng kỳ thật cũng có sự khác biệt rất nhỏ. Độn khứ chính là bản chất của thuyết pháp. Dự ngôn chi tử cũng chỉ là danh xưng mà thôi.
Thế nhân đều suy đoán Nghê Thường có được chân truyền của Vận Mệnh Tổ Thần. Kiến thức, hàm dưỡng, tu vi có lẽ đều không kém Vận Mệnh Tổ Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận