Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1481: Giá trị quan của ông có vấn đề!

Nói xong, Tần Mục không quan tâm mà chạy thẳng đến trước chiếc quan tài đá.
- Không lẽ tên nhóc này có thể làm được chuyện đó?
Bạch Cốt thì thầm, sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang Vu Diễm với lệ khí bức người, nở ra một nụ cười đau khổ:
- Đúng là muốn lấy cái mạng già của ta mà!
Năm xưa ông cũng là một nhân vật phong vân tuyệt đỉnh. Chính trận chiến khốc liệt nhất từ cổ chí kim đó, suýt chút nữa đã khiến ông ngã xuống. Đến giờ ông vẫn chưa thể khôi phục lại sức mạnh ban đầu của mình. Vừa nãy vội quá phụ thân vào một bộ xương mục nát càng khiến cho thực lực của ông giảm đi nhiều hơn.
Ngược lại, thực lực và khí thế của Vu Diễm lại mạnh hơn theo thời gian. Sau khi so sánh ông ta đoán rằng bản thân không thể ngăn cản Vu Diễm được bao lâu.
...
- Chị Vũ Mai!
Lúc Tần Mục đẩy nắp quan tài đá ra thì Vu Linh Nhi thiếu chút nữa ngất đi.
Không thể sai được, người nằm trên cái quan tài bằng đá đó chính là Vu Vũ Mai.
Hơn nữa Vu Vũ Mai đã không còn sức sống. Cơ thể cô gái lạnh như băng, không còn hơi thở nữa. Ngực cô bị một thanh kiếm băng đâm xuyên qua, máu chảy ra nhuộm đỏ chiếc áo trắng tinh khôi.
Nhìn thấy mà giật mình!
Đối với Vu Linh Nhi, Vu Diễm và Vu Vũ Mai chính là hai người thân thiết nhất của cô. Phải chính mắt nhìn thấy họ lâm vào tình cảnh như thế, quả là một đả kích vượt quá sức chịu đựng của cô.
- Cô đứng qua một bên đi, để tôi kiểm tra xem còn cứu cô ấy được hay không.
Tần Mục còn tưởng rằng Vu Vũ Mai vừa mới ngộ hại, không ngờ là cô ấy đã chết gần ba ngày rồi.
Tình huống này khiến cho ngay cả hắn cũng không thể khẳng định mình có thể cứu vãn.
Vu Linh Nhi ngơ ngác, mặc dù trong tâm cô không chấp nhận chuyện Vu Vũ Mai đã chết, nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, cho dù cô không muốn nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi.
- Người chết rồi còn có thể sống lại sao?
Ngay cả Chí Tôn, Tổ Thần cũng phải chuyển thế luân hồi, không có cách nào cải tử hồi sinh.
Cậu ta thì có cách gì chứ?
Chẳng qua, xuất phát từ lòng tin tưởng vào Tần Mục, cùng với chút hi vọng còn sót lại trong trái tim, Vu Linh Nhi lùi sang một bên.
Tần Mục hít sâu một hơi, nắm bàn tay lại, lập tức một cây nhỏ màu xanh lá mạ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lập tức, sinh cơ dạt dào lan tỏa toàn bộ không gian, trong hang động hoang vu cằn cỗi này, cây cỏ xanh tươi dâm chồi nảy lộc, nhanh chóng phủ xanh hang động với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Không biết nó có hữu hiệu hay không nữa!
Chồi non này được Tần Mục tìm thấy trong không gian Tử Lôi. Sau khi lấy đi quan tài thủy tinh, hắn đã phát hiện ra chồi nhỏ này. Phải nói là nó chứa đựng một lượng sinh mệnh lực khổng lồ tới mức biến thái.
Không cần biết vết thương nặng tới đâu, chỉ cần có thể hấp thu một xíu xiu khí tức của cây non là sẽ phục hồi như chưa từng bị thương.
Lúc trước Tần Mục dám đưa thân thể mình ra đón một mũi tên có thể nói là trí mạng đối với bất cứ ai, chính là nhờ có chồi non này.
- Cmn, Cây Sinh Mệnh!
Bạch Cốt đang đấu với Vu Diễm thì bỗng buột miệng nói một câu văng tục, không thèm đánh với Vu Diễm nữa, lập tức chạy như bay về phía Tần Mục.
- Ối ông ơi! Bớ tổ tông con! Cây Sinh Mệnh, cho ta mượn dùng chút nhé!
Bạch Cốt xương cốt toàn thân cũng rung lắc theo, nom hệt như chúng đang rệu rã vì hết sức.
Tần Mục trừng mắt liếc Bạch Cốt một cái:
- Đừng cản tôi, để yên tôi cứu người!
- Cô ta đã chết rồi. Muốn cứu cô ta phải để Cây Sinh Mệnh nhận cô ta làm chủ. Cậu có thể bỏ được sao?
Bạch Cốt oa oa hét lớn:
- Toàn bộ vũ trụ này, chỉ có một Cây Sinh Mệnh duy nhất! Ai có được nó, đồng nghĩa với có được vĩnh sinh bất diệt.
Tần Mục hơi do dự.
- Con bé này chỉ có tư chất tầm trung trung, tương lai cũng không thể đạt được thành tựu vang dội gì. huống chi cậu với cô ta đâu có mối quan hệ nào đâu, đúng không? Đưa Cây Sinh Mệnh cho cô ta là cực kỳ lãng phí!
Bạch Cốt cật lực khuyên bảo Tần Mục.
Nhưng mà Tần Mục tự suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Xem ra giá trị quan của ông có chút vấn đề, tránh ra một bên, tôi phải cứu cô ấy!
Bạch Cốt kích động hỏi.
- Giá trị của một món bảo vật không thể đánh giá dựa trên lời nói, mà phải xét trên công dụng thực tế. Chỉ khi nó được sử dụng cho hành động có ý nghĩa, nó mới có giá trị. Nếu cứ để cho nó hư nát trong tay tôi, dù có là bảo vật thì cũng còn tác dụng gì đâu?
- Cậu nhận thức Cây Sinh Mệnh này như là bậc thần vật, ở trong tay cô ấy có thể phát huy ra tác dụng được không?
Bạch Cốt tôi trong lòng không muốn đả kích ai, chỉ là Cây Sinh Mệnh quá trân quý.
Trên trời dưới đất, chỉ duy nhất một cây!
Kể từ khi bị thương trong trận chiến cổ, vết thương của ông ta vẫn chưa lành lại. Nhưng chỉ cần đưa Cây Sinh Mệnh cho ông ta mút thỏa thích mấy ngày chắc chắn có thể khôi phục khoảng chừng bảy tám mươi phần trăm.
- Với tôi mà nói, cây này có thể cứu được một người, đó chính là giá trị lớn nhất của nó. Huống hồ mạng sống của hai cô gái này đã được buộc chặt vào nhau, cứu cô ấy tương đương cứu được những hai người.
- Nhưng mà...
- Đừng nói nữa, hãy đứng một bên đi!
Tần Mục dùng sức đẩy Bạch Cốt một cái, khiến xương cốt của Bạch Cốt kêu lụp cụp lạc cạc rung động, lùi lại liên tiếp mấy bước.
- Phung phí của trời, phung phí của trời đó!
Tận mắt nhìn thấy Tần Mục thật sự muốn đem Cây Sinh Mệnh giao cho một cô gái bình thường, trong lòng Bạch Cốt như đang rỉ máu.
Chẳng qua Cây Sinh Mệnh là của Tần Mục, hắn muốn xử trí như thế nào là tùy hắn. Bạch Cốt ông không phải loại người thấp kém chỉ biết cướp bóc của người khác, chỉ đành đứng yên đó mà hờn dỗi.
Tần Mục đã hạ quyết tâm nên không cần suy nghĩ, không hề do dự, hạ quyết tâm chặt đứt sợi dây liên kết giữa mình với Cây Sinh Mệnh, dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể của Vu Vũ Mai.
Tại lúc này, Cây Sinh Mệnh tựa hồ đã có ý chí của riêng nó, giãy giụa liên hồi. Dường như nó không muốn rời khỏi Tần Mục, không muốn tiến vào cơ thể của người xa lạ.
Mặc dù nó phản kháng, nhưng Tần Mục cũng làm như không thấy, không thèm để ý đến nó. Hắn thúc giục toàn bộ nguyên lực của bản thân bao vây Cây Sinh Mệnh, chậm rãi tiễn đưa nó đi.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, một cỗ kình phong đánh ập tới. Vu Diễm, đã mất đi lý trí, phóng tới cùng với tất cả sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể của cô, đánh một chưởng lên lưng Tần Mục.
Cây Sinh Mệnh vừa mới rời khỏi người của Tần Mục, khiến cho một người mạnh mẽ như hắn cũng không nhịn được phải rên lên một tiếng, khóe miệng ứa máu.
Đương nhiên cơ thể Tần Mục có thể trực tiếp nhận lấy một chưởng này không có nghĩa cơ thể người khác cũng làm được như thế. Nếu thay bằng một người nào khác, có lẽ đã bị chưởng lực của Vu Diễm tiễn về Tây Thiên rồi.
Bị thương tinh thần, nhưng Tần Mục không để ý, vẫn tiếp tục công việc dẫn đường cho Cây Sinh Mệnh tiến vào cơ thể của Vu Vũ Mai.
Trên thực tế, khi Vu Diễm xuất chưởng Tần Mục cũng rất muốn né tránh, và sự thật là hắn đã có thể tránh đi một cách dễ dàng.
Nhưng nếu hắn né tránh, thì Vu Vũ Mai sẽ là người kế tiếp phải hứng chịu chưởng lực này, chỉ sợ thân thề của Vu Vũ Mai sẽ bị chưởng lực của Vu Diễm hủy diệt. Đến lúc đó cho dù có Cây Sinh Mệnh cũng hết cách xoay chuyển.
Vu Diễm sở dĩ trở thành người mất trí như thế này, phần lớn là vì cái chết của Vu Vũ Mai, nếu như sau này Vu Diễm biết được chính cô, trong vô thức, đã hủy diệt cơ hội cải tử hoàn sinh của Vu Vũ Mai, lúc đó không biết cô sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây.
- Ôi, ta bận đau lòng thay cho Cây Sinh Mệnh nên quên mất phải canh chừng cô nhóc này rồi. Tiểu tử, xin lỗi há!
Bạch Cốt nở nụ cười ngượng ngùng, hỏi:
- Cậu không sao chứ tiểu tử?
- Đừng nói nhảm, tôi cần một chút thời gian, giúp tôi ngăn Vu Diễm lại!
- Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta. Nhưng mà này, nhớ là cậu nợ ta một ân tình đấy!
Bạch Cốt nói xong, lao về phía Vu Diễm tiếp tục trận đấu dang dở.
Muốn khôi phục vết thương, lão cũng không cần bắt Cây Sinh Mệnh nhận chủ, chỉ cần mượn dùng Cây Sinh Mệnh trong một thời gian ngắn là đủ.
Cho nên thật ra Cây Sinh Mệnh chọn ai làm chủ nhân, đối với lão cũng chỉ là chuyện râu riia.
Vu Linh Nhi đứng ở một bên nhìn mà sốt ruột mười phần, cô vừa đau lòng Vu Diễm, vừa đau lòng Vũ Mai, càng đau lòng vì Tần Mục hơn.
Cô không biết về Cây Sinh Mệnh nhưng sau khi nghe Bạch Cốt miêu tả thì cô đã biết chồi non bé nhỏ này rất quý giá.
Nhưng Tần Mục lại không chút do dự lấy nó để chữa trị cho Vu Vũ Mai gần như không quen biết với hắn, đã thế còn chịu để Vu Diễm đánh một chưởng vào lúc mấu chốt nữa.
Vậy mà Tần Mục không thèm để ý đến vết thương của mình, không gián đoạn công việc chữa trị cho Vu Vũ Mai.
Tại sao trên đời lại có người ngốc như vậy?
Cây Sinh Mệnh không hổ là nguồn gốc của mọi sinh mệnh trong vũ trụ. Ngay khi Tần Mục hoàn tất việc di dời nó vào trong cơ thể của Vu Vũ Mai, nó lập tức phát huy hiệu quả.
Miệng vết thương nằm ngay trước ngực của Vu Vũ Mai, thứ làm cho ai thấy cũng sợ hãi, bây giờ mắt thường nhìn cũng thấy rõ nó đang khép dần lại, sự sống trong cơ thể của cô cũng dần dần khôi phục, hơi ấm cơ thể, khí huyết chậm rãi có xu hướng trở lại bình thường.
Chỉ có điều khiến cho Tần Mục khó hiểu chính là không biết tại sao mà Vu Vũ Mai vẫn không thở, tim không đập, nhìn cô giống như là người thực vật vậy.
- Này tiểu tử, lúc cô ta chết, hồn phách đã rời khỏi thể xác rồi. Cậu có thể dùng Cây Sinh Mệnh khôi phục lại sinh cơ trong thân thể cô ta, nhưng việc ngưng tụ hồn phách trở lại thì cần phải có thời gian dài, từ từ mà chờ đợi thôi!
Bạch Cốt vừa giao đấu với Vu Diễm, vừa phải giải thích cho Tần Mục hiểu.
Tần Mục giật mình, đồng thời liếc nhìn Bạch Cốt, nghĩ thầm Bạch Cốt quả thật không đơn giản, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
- Tiền bối, để cho hồn phách quay về thân thể cần bao nhiêu thời gian?
- Cô ta mới chết cách đây không lâu, hồn phách cũng chưa tiêu tán hoàn toàn. Chắc không lâu đâu. Ta nghĩ chỉ cần từ ba đến năm ngày là đủ rồi.
- Ba đến năm ngày mà không dài à?
Tần Mục hỏi:
- Có thể dùng phương pháp nào để gọi hồn phách quay về trong ba đến năm giờ không?
- Có!
- Cách gì vậy?
- Nằm mơ đấy!
Bạch Cốt hùng hùng hổ hổ nói.
Tần Mục nghe vậy liếc Bạch Cốt. Thằng này lại bắt đầu già mà không nên nết rồi.
- Này, nhanh đến giúp ta đi, ta không cản được cô ta!
- Tôi đang bị thương, tôi cần điều dưỡng. Ông cố gắng chống đỡ một lúc nữa nha, chờ vết thương của tôi hồi phục, tôi sẽ giúp ông.
- Ồ, thằng nhóc thúi tha này, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được, bị cô gái đánh cho một chưởng đối với cậu chỉ như bị xước da mà thôi, căn bản không làm cho cậu bị thương tới căn cơ, vậy cậu dưỡng thương cái gì!
Bạch Cốt mắng to.
- Bị xước da thì cũng là bị thương!
Tần Mục nghiêm trang nói.
- Được được được, không cò ke với cậu nữa. Cho dù không muốn giúp ta, thì cũng cần phải cân nhắc tình huống của cô gái này chớ. Còn để nữa, không thuốc nào cứu được cô ta nữa đâu. Cây Sinh Mệnh chỉ có một, chỉ có thể cứu được một người thôi.
Tần Mục nghe vậy, lúc này mới coi trọng, đúng là tình hình Vu Diễm không hề lạc quan, không thể để cô ấy tiếp tục điên cuồng như vầy nữa.
-Tôi đến đây!
Thân ảnh của Tần Mục nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh Vu Diễm, ngón tay liên tục điểm vào những vị trí khác nhau trên cơ thể Vu Diễm.
- Phược thần chú!
Theo câu thuật ngữ đó, một đường ánh sáng theo đầu ngón tay của Tần Mục chảy vào cơ thể của Vu Diễm, bắt đầu phong bế các huyệt đạo… trên người của Vu Diễm.
Thân thể của Vu Diễm run lên, sắc mặt vặn vẹo, cực lực giãy dụa. Có lẽ do thủ pháp của Tần Mục quá kỳ lạ, khiến cho Vu Diễm không thể nào dùng lực mà đánh được.
- Ồ, chiêu này là chiêu gì vậy?
Bạch Cốt ngạc nhiên.
Trong một cuộc chiến sống còn, nhất định ông ta sẽ không sợ Vu Diễm. Nhưng trong trường hợp không được khiến cô nhóc bị thương thì… Đúng là bó tay bó chân, trong thời gian ngắn ông hông thể làm gì được Vu Diễm.
- Một ít trò mèo thôi. Chỉ là dù có là một màn xiếc nhỏ thì nó cũng có tác dụng riêng.
Tần Mục không giải thích thêm.
Câu chú Phược Thần này quả thật là một trò xiếc nhỏ. Ở Thiên Xà cung, Tư Đồ Hạo từng dùng chiêu này khống chế Thượng Quan Phù.
Nhưng trò xiếc nhỏ này, phải xem ai là người sử dụng.
Trò xiếc của Tần Mục và thủ thuật của Tư Đồ Hạo không thuộc về cùng một cấp bậc.
- Điện hạ cô ấy không sao chứ?
Vu Linh Nhi chạy tới, thấy Vu Diễm tuy đã mất khả năng hành động nhưng mi mắt vẫn trống rỗng, cả người toát ra lệ khí.
Tần Mục cũng không rõ cho lắm, chỉ có thể nhìn Bạch Cốt hỏi thăm:
- Lão đầu, tình huống của cô ấy là thế nào?
Bạch cốt bĩu môi nói.
- Tôi gọi ông là “tiền bối” chắc là ông không đảm đương nổi đâu. Ông xem này, bộ dáng của ông hiện giờ đâu có xíu xiu phong phạm tiền bối nào đâu.
- Vô liêm sỉ! Cậu vừa nói cái gì vậy? Ta không có phong phạm tiền bối ở chỗ nào?
- Tính toán chi li không phải là phong phạm nên có ở một tiền bối.
Bạch Cốt nghẹn lời. Xét về công phu mồm mép, ông lão thua xa Tần Mục.
- Được rồi, nói nhanh lên, tình huống hiện tại của cô ấy là thế nào, phải làm thế nào để giúp cô ấy tỉnh táo lại?
- Cái này à... Kỳ thật cô ấy sở dĩ biến thành như vậy, chỉ là do huyết mạch thức tỉnh thôi. Có điều vì thức tỉnh đột ngột, lại thêm cô ấy phải chịu một cú sốc lớn làm cho cô ấy tạm thời mất đi khả năng tự mình điều khiền được hành vi của mình!
- Huyết mạch thức tỉnh a?
Tần Mục như có điều suy nghĩ.
- Nếu ta không nhìn nhầm, cô ấy chắc hẳn là hậu nhân của Vu tộc nhỉ?
- A, Bạch Cốt tiền bối ơi, sao người biết rõ như vậy?
Vu Linh Nhi kinh ngạc.
Chuyện này không khiến Tần Mục bất ngờ cho lắm. Hắn đoán chừng khi Bạch Cốt còn sống có thể là Tổ Thần. Mà Tổ Thần thì đã vượt qua cực hạn của thế giới, nên chắc hẳn ông đã đi qua các giao diện hết rồi.
- Ta từng có chút giao tình với Vu Tổ, tiếc là thời gian không tha cho ai cả.
Bạch Cốt cảm thán.
Vu Linh Nhi mở to mắt hơn nữa, Vu Tổ, là chỉ người sáng lập đầu tiên – Vu Tổ đó sao?
Người có giao tình với Vu Tổ, thật là nhân vật của niên đại nào?
- Vu tổ cũng là Tổ Thần?
Tần Mục nghi hoặc hỏi thăm.
Bạch Cốt liếc nhìn Tần Mục, nói :
- Đương nhiên, lúc trước thực lực của Vu Tổ còn mạnh hơn tôi!
- Không phải mỗi giao diện chỉ có thể có một Tổ Thần thôi sao?
Dựa theo lời Tiểu Thanh nói, cả Bạch Đế Tinh có lẽ chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, mà Bạch Đế Tinh có mười hoàng tộc lớn, và Vu Tộc chỉ là một trong mười tộc lớn đó, đã thế địa vị còn không cao lắm.
Vu tộc có thể xuất hiện Tổ Thần, vậy Thần tộc, Long tộc, Nhân Hoàng tộc thài sao?
- Nếu là giao diện bình thường thì đúng là chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, nhưng có một nơi không bị hạn chế.
- Đó là nơi nào vậy?
- Hỗn Độn Hư Không. Là vị diện chỗ Hỗn Độn Thiên Cung. Chẳng qua Hỗn Độn Thiên Cung không thể vào mà không có người hướng dẫn.
Tần Mục khẽ giật mình, Hỗn Độn Thiên Cung không phải là chỗ của Tử Nhi sao?
- Hỗn Độn giới đã xuất hiện hai vị Tổ Thần. người đứng nhất là Hỗn Độn Tổ Thần, chẳng qua vị này mất sớm, còn sớm hơn tôi một thế kỷ. Sau khi ông ta chết, có một người nữa chứng đạo thành Tổ Thần, chính là Luân Hồi Tổ Thần.
Bạch Cốt nói đến đây dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Vu Linh Nhi mấy lần, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Mục biết rõ Bạch Cốt nhìn ra Vu Linh Nhi và Tổ Thần có quan hệ.
- Đúng là tạo hóa trêu người!
Bạch Cốt cảm thán một câu rồi tiếp tục nói:
- Bạch Đế tinh chỉ sinh ra một vị Tổ Thần, chính là U Minh tộc, U Minh Tổ Thần!
-U Minh Tổ Thần?
Tần Mục nghi ngờ, nói:
- Ông không phải mới vừa nói Vu tổ cũng là Tổ Thần sao?
- Ba Tổ Thần Hỗn Độn, Luân Hồi, U Minh đều là những vị đã chứng đạo ở Bạch Đế tinh, chứ không bao gồm những vị đã chứng đạo trong hỗn độn hư không. Đó là tình huống thứ hai, cần được chia ra rõ ràng.
Tần Mục hiểu rõ gật đầu, lại hỏi:
- Thập Đại Hoàng tộc sinh ra đời là do Tổ Thần sao?
- Đương nhiên không có khả năng, từ xưa đến nay, Tổ Thần rất ít ỏi. Trong mười Hoàng tộc, cũng chỉ có ba tộc là Long tộc, Nhân Hoàng tộc và U Minh tộc từng xuất hiện Tổ Thần, hơn nữa…
Ánh mắt của Bạch Cốt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Truyền thừa của Tổ Long có lẽ là ở trên người cậu ha?
Tần Mục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, trên người của tôi có lực lượng Kim Long.
- Á à, quả là vậy, xem ra lại đến giai đoạn kết thúc công việc rồi.
Bạch Cốt thở dài một hơi, hỏi:
- Cậu hiểu được bao nhiêu về chuyện của bản thân?
Tần Mục có cảm giác Bạch Cốt đã biết thân phận của mình, có lẽ còn biết nhiều hơn Thao Thiết.
- Không có người nào nói với tôi, nhưng chính tôi có thể tự suy đoán được một số chuyện.
- Cậu không muốn biết?
Tần Mục cười nhạt một tiếng:
- Ông có nguyện ý nói cho tôi biết không?
Bạch Cốt dừng lại một hồi:
- Cậu không biết như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.
- Vậy là tốt rồi, tôi sẽ không hỏi các ông định làm gì, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề thôi.
- Cậu nói đi!
- Là ai gài bẫy tôi?
Bạch Cốt do dự một hồi:
- Cậu biết rồi thì sẽ làm thế nào đây?
- Tóm lại nên cho tôi biết là ai thiếu nợ tôi chứ, tương lai cũng có cơ hội tìm bọn họ đòi nợ!
- Kỳ thật… điều này đối với cậu mà nói có lẽ là không công bằng, nhưng vì đại cục…
Bạn cần đăng nhập để bình luận