Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 265: Lam tường thần chưởng

Lão giả áo vải hét lớn một tiếng, đồng thời cổ tay chặt về phía Tần Mục.
Chỉ một lát, tầng hơi nước xung quanh cổ tay hóa thành một băng đao cực lớn, giống như muốn bổ đôi thiên địa.
Cô gái áo đỏ bên cạnh không nhịn được run lên. Cho dù huyễn đao này không phải nhằm vào cô, nhưng cô vẫn bị cổ khí thế này áp bách.
- Sống hay chết, để xem vận mệnh của các người.
Lão giả áo vải im lặng nhìn huyễn đao tiêu diệt Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
Oanh.
Đại địa bị một đao chém vỡ, cát đất bay đầy trời.
- Ra tay nặng quá đi.
Lão giả áo vải thì thầm. Vừa rồi ông ta bị Tần Mục kích thích nên mới dùng tám phần công lực.
Nhưng ông không biết vì sao Tần Mục lại không tránh né, tiếp của ông ta một chiêu cũng không cần dùng cơ thể để tiếp, có phải là bị khí thế của ông ta dọa sợ?
- Trưởng…trưởng lão, bọn họ chết rồi sao?
Cô gái áo đỏ hỏi.
- Có lẽ…
- Khụ khụ, chết cái đầu cô đấy.
Lão giả áo vải đang muốn nói hai người Tần Mục chết rồi, nhưng trong đám sương mù lại truyền ra tiếng mắng của Tần Mục.
- Sao?
Lão giả áo vải biến sắc. Bọn họ không chết?
Vừa rồi ông ta phát ra huyễn đao, hai người vẫn đứng im tại chỗ, động cũng không động, thậm chí ngay cả chống cự cũng không.
Không có bất kỳ động tác, cơ thể huyết nhục bị huyễn đao đánh trúng lại không chết?
Bụi tản đi, Tần Mục và Tả Tư Duyệt đầu đầy bụi đất, cả người dơ bẩn xuất hiện.
Đương nhiên không phải bị thương.
- Ông già này, sao một chút đạo đức cũng không có vậy? Đao khí như thế, cào đất thì được hơn.
Tần Mục cảm thấy phiền muộn. Lần này là hắn tính sai, cho nên mới chật vật như vậy.
Hắn không để huyễn đao của lão giả áo vải vào mắt, nhưng bụi đất lại khiến hắn khó lòng phòng bị.
- Tại sao cậu một chút cũng không bị thương?
Lão giả áo vải kinh hãi nhìn Tần Mục. Ông nhìn ra được, trên người Tần Mục ngoại trừ có chút bụi, căn bản không bị thương tổn gì.
Về phần Tả Tư Duyệt, có Tần Mục che chở, cũng không bị thương.
Không tránh, không né, không hoàn thủ, nhưng vẫn có thể ngạnh kháng tám phần công lực của ông ta. Cái này…
- Mẹ nó, công phu không luyện hai năm sẽ thành đất. Tôi sẽ cho ông thấy sự chênh lệch như thế nào.
Nói xong, Tần Mục cảm thấy khinh bỉ còn không đủ, chỉ lên ngón giữa với lão giả áo vải.
Tần Mục tức thì tức, nhưng hắn vẫn nhìn ra chiêu Thiên đao diệt tận này xác thực là công pháp cổ võ. Chỉ có điều lão giả không luyện đến hỏa hầu mà thôi.
Giống như cũng là thần, nhưng có thần có hoa quả cúng, có thần không.
Nhưng dù sao lão giả áo vải cũng chỉ là một trưởng lão của phái Thiên Đao, Tần Mục cũng không thể cầu nhiều hơn.
- Rốt cuộc cậu là ai?
Lão giả áo vải không dám xem thường Tần Mục nữa.
- Thế ông cho rằng tôi là ai?
Lão giả áo vải nghe xong, liền sửng sốt, quay sang hỏi cô gái áo đỏ:
- Tiểu Như, chuyện này là như thế nào? Cô nói cho tôi biết ngay từ đầu mau.
Lão giả áo vải không biết thực lực của Tần Mục cao bao nhiêu, nhưng nhìn tình huống vừa rồi, ít nhất hắn sẽ không thua.
Nếu Tần Mục muốn gây bất lợi cho Tiểu Như, chỉ sợ Tiểu Như ngay cả thời gian phát tên lệnh cũng không có.
Lúc này, Tiểu Như cũng bị dọa đến phát mộng. Thực lực của Tả Tư Duyệt ngang hàng với cô, không thể chống đỡ được một kích của lão giả. Nói cách khác, vừa rồi huyễn đao của trưởng lão là bị Tần Mục ngăn chặn.
Thực lực này biến thái đến cỡ nào?
- Trưởng…trưởng lão, cháu cũng không biết.
Tiểu Như không dám nói dối, yếu ớt nói.
- Không biết?
Lão giả áo vải thiếu chút nữa ngất đi.
- Vị tiền bối, sự việc là như thế này.
Tả Tư Duyệt đứng ra giải thích:
- Người mà chúng tôi giết vừa nãy là một ma đầu, được gọi là Huyết thủ đồ tể. Hơn nữa ông ta còn là người của tổ chức sát thủ nước ngoài Huyết Mộng Thiên Đường.
- Huyết thủ đồ tể?
Lão giả biến sắc. Ông tất nhiên đã nghe qua cái tên này.
- Vừa rồi Tần Mục bắt được Huyết thủ đồ tể, đang tính lấy mạng ông ta, kết quả cô ta chạy ra. Chúng tôi và cô ta có chút tranh chấp, cuối cùng là đánh nhau.
- Có thật thế không?
Lão giả áo vải nhìn Tiểu Như. Vừa rồi là cô phát tên lệnh của phái Thiên Đao. Hơn nữa chỉ có trong thời hắc nguy cấp nhất mới có thể phát ra.
- Cháu không biết người kia là Huyết thủ đồ tể.
Tiểu Như vội giải thích.
- Cô…Mặt mũi của phái Thiên Đao đã bị cô làm cho mất hết.
Lão giả áo vải không nghĩ đến sự thật lại là như vậy. Hai người Tần Mục chính là thay trời hành đạo, diệt cỏ tận gốc. Phái Thiên Đao lại chạy đến gây phiền toái cho hắn.
Nếu điều này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì về Thiên Đao phái?
- Hai vị, thật sự là xin lỗi. Vừa rồi là do tôi lỗ mãng.
Lão giả áo vải hổ thẹn nói.
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục:
- Được chưa?
- Đương nhiên là không thể được rồi. Bày đặt mà còn muốn xin tha thứ? Nào có chuyện đơn giản như vậy?
Tần Mục vô cùng tức giận.
Trên người Tần Mục không tản ra khí thế cường đại, nhưng lão giả áo vải vẫn không tự chủ được mà dựng tóc gáy, vô cùng khẩn trương nhìn Tần Mục.
- Cậu muốn thế nào?
Tần Mục trả lời, là một thần chưởng kinh thiên.
Lam Tường thần chưởng.
Oanh.
Một chưởng Tần Mục đánh ra, chỉ nghe một tiếng nổ, mặt đất liên tục bị sụp, không trung xoáy lên một trận bão cát khủng bố, cuốn lão giả áo vải và Tiểu Như vào bên trong.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ông mới biết móc đất. Tôi đã học thần chưởng này hơn hai năm rồi đấy.
Tần Mục làm xong, mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, quay sang nói với Tả Tư Duyệt:
- Chúng ta đi thôi.
- Bọn họ có bị gì không?
Tả Tư Duyệt nhìn mô đất bên cạnh, cũng không biết hai người bị vùi sâu bao nhiêu.
- Không sao đâu. Người của phái Thiên Đao rất nhanh sẽ đến.
- Vậy thì chúng ta đi nhanh đi.
Tả Tư Duyệt biết, nếu cứ dây dưa mãi là không dứt ra được.
Hai người nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh có vài lão giả khí tức thâm bất khả trắc lao đến.
- Có chuyện gì vậy? Người đâu?
Mấy người liếc nhìn chung quanh, sau đó mới quay sang nhìn nhau.
Một người trong đó chú ý đến dấu vết mặt đất bị nứt vỡ, rồi lại nhìn gò đất nhỏ cách đó không xa.
Chần chừ một chút, ông ta đánh về phía gò đất nhỏ một chưởng.
Oanh.
Lão giả áo vải và Tiểu Như từ trong gò đất bay ra.
- Chu trưởng lão.
Sắc mặt mọi người thay đổi, không thể tưởng tượng được hai người lại bị chôn dưới đất.
- Có chuyện gì thế?
- Khụ khụ.
Lão giả áo vải hiển nhiên ăn không ít bụi đất, nhưng ông ta lại càng kính sợ Tần Mục, không hề có chút phẫn nộ.
- Haiz, già rồi.
Mọi người không rõ ràng lắm. Bọn họ tu luyện cổ võ nhiều năm. Tuy tuổi đã bảy tám chục, nhưng cơ thể còn muốn tráng kiện hơn đám trung niên. Tại sao Chu trưởng lão lại cảm thán như vậy?
Thấy mọi người nghi ngờ, Chu trưởng lão đem chuyện vừa nãy nói qua một lần.
Tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ không nghĩ đến trong giới cổ võ lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi cường đại như vậy, ngay cả Chu trưởng lão cũng không phải là đối thủ.
- Chu trưởng lão, theo ý của ông, thực lực người nọ đạt đến cấp độ nào?
- Tôi không cách nào dò xét được thực lực chân chính của cậu ta, nhưng tôi có thể tin chắc rằng.
Chu trưởng lão im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Hai mươi vị trí đầu của Long bảng sợ là phải có sự thay đổi rồi.
Một mình Tả Tư Duyệt đến Yên Kinh, Tần Mục tất nhiên là dẫn cô đến biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Tần Phỉ Phỉ vốn đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy Tần Mục bước vào, đằng sau còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Tần Phỉ Phỉ vô cùng nghi hoặc, nhưng sau đó rất nhanh đã sửng sốt.
- Chị Tư Duyệt?
- Phỉ Phỉ, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt cười nói.
- Chị Tư Duyệt, thật là chị sao?
Tần Phỉ Phỉ kinh hãi vạn phần, vội lao đến.
Nói thật, cô và Tả Tư Duyệt cũng không gặp nhau mấy lần, nhưng ấn tượng của cô về Tả Tư Duyệt rất sâu đậm.
Thứ nhất, Tả Tư Duyệt là tiểu thư Thanh Long Bang, hoa hậu giảng đường trường cấp ba Vân Lan.
Thứ hai, chính cô chủ động thừa nhận mình là bạn gái của Tần Mục. Phải biết, trước kia cô còn vì chuyện chung thân đại sự của Tần Mục mà phát sầu.
- Chị Tư Duyệt, chị xinh đẹp hơn so với trước kia rất nhiều. Em thiếu chút nữa đã không nhận ra chị.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, sau đó cười nói:
- Là anh trai của em cho chị uống Trú Nhan Đan à?
Tả Tư Duyệt khẽ gật đầu, còn nói thêm:
- Không phải em cũng vậy sao?
- Anh trai của em bây giờ lợi hại lắm, giống như cái gì cũng biết. Thứ thuốc thần kỳ này cũng chế ra được.
- Đúng vậy, em làm em gái của cậu ấy, sau này có thể vô tư rồi. Có người anh trai như vậy, còn ai dám khi dễ em?
Sắc mặt Tần Phỉ Phỉ đỏ lên. Cô trước kia vẫn luôn bảo vệ Tần Mục, bây giờ vị trí đã đổi lại cho nhau.
Nhưng có một người anh trai như thế, cảm giác đúng là rất tốt.
- Chị Tư Duyệt, chị cũng đừng nói em. Chị là bạn gái của anh trai em, người anh ấy cần bảo vệ nhất định phải là chị.
Tả Tư Duyệt hỏi:
- Em nói cái gì mà chị không hiểu?
- Cái gì không hiểu?
Tần Phỉ Phỉ hỏi lại.
Tần Mục chen vào:
- Được rồi, ngồi xuống rồi nói sau.
Ba người ngồi trên ghế salon, Diệp Khinh Tuyết dường như vừa mới ngủ trưa xong, liền đi xuống.
- Ồ, cậu là…
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết rơi xuống người Tả Tư Duyệt, không thể rời đi được.
- Bạn học Diệp Khinh Tuyết, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt mỉm cười chào hỏi Diệp Khinh Tuyết.
Cô đã sớm biết Tần Mục là vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết, cũng biết biệt thự này là của Diệp Khinh Tuyết, cho nên cũng không kinh ngạc.
- Cậu là Tả Tư Duyệt?
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt là bạn học cấp 3, nhưng ba năm qua, hai người dường như không tiếp xúc với nhau, cho nên cảm giác không được thân lắm.
Diệp Khinh Tuyết sở dĩ kinh ngạc là vì dung mạo của Tả Tư Duyệt có sự biến hóa vô cùng lớn.
Thân là thiếu nữ, mặc kệ tính cách thanh đạm đến cỡ nào, đối với vẻ bề ngoài của mình cũng phải để ý một chút.
Ở trường cấp 3 Vân Lan, các cô đều được người ta tặng cho danh hiệu hoa hậu giảng đường. Nhưng bài danh của cô vẫn nằm trên Tả Tư Duyệt.
Nhưng ba tháng không gặp, Tả Tư Duyệt bất luận khí chất hay là dung mạo đều xảy ra sự thay đổi rất lớn. Đứng trước mặt cô, Diệp Khinh Tuyết cảm giác mình thua kém rất xa.
- Gái ngốc, mới qua được bao lâu mà đã quên bạn học cũ rồi?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Hiện tại cô đang ngủ chung với Phỉ Phỉ phải không? Lầu hai vẫn còn một phòng, tạm thời Tư Duyệt sẽ ở đó nha.
- Hừ, sao giống như cậu là chủ ngôi nhà này vậy?
Tâm trạng của Diệp Khinh Tuyết không được tốt lắm.
- Tuy tôi tự chủ trưởng, nhưng tôi cũng biết cô chắc chắn sẽ không từ chối, đúng không nào?
- Nói như cậu hiểu tôi lắm vậy? Nhưng tôi không đồng ý đấy.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, đừng trẻ con nữa.
Diệp Khinh Tuyết dường như muốn nói cái gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chạy lên lầu.
- Anh, hậu viện của anh sắp nổi lửa rồi.
Tần Phỉ Phỉ che miệng cười nói.
- Nói cái gì thế?
Tần Mục trừng mắt:
- Em dẫn Tư Duyệt lên phòng đi.
- Vâng, chị Tư Duyệt, chúng ta lên lầu nhé.
Tần Phỉ Phỉ kéo Tả Tư Duyệt lên lầu.
Tần Mục duỗi lưng một cái, trở lại phòng của mình, tiếp tục luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bây giờ em gái đang tu luyện Lạc thiên công, rất cần Bồi Nguyên Đan hỗ trợ. Tả Tư Duyệt cũng cần phải gia tăng thực lực. Ngạo Long bí quyết tầng hai vẫn còn hơi yếu.
Buổi tối, Tần Mục luyện xong đan, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên có tiếng đập cửa rất nhỏ.
- Tần Mục, mở cửa.
Thanh âm Diệp Khinh Tuyết vang lên rất nhỏ.
Tần Mục mở cửa nhìn, thấy Diệp Khinh Tuyết đang dáo dác ngoài cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Nửa đêm nửa hôm, chạy đến đây làm gì?
- Hừ, nhỏ giọng một chút đi.
Tần Mục lại càng thêm cổ quái. Gái ngốc này nửa đêm gõ cửa phòng đàn ông, lại còn sợ người ta biết?
- Có chuyện gì nói thẳng đi.
- Cậu…cậu có thể cho tôi một viên Trú Nhan Đan không?
- Cái gì?
Tần Mục sửng sốt, không nghĩ đến cô nàng này chạy đến đây chỉ vì cái này.
- Không được.
Tần Mục từ chối.
Diệp Khinh Tuyết tức giận hỏi:
- Tại sao?
- Luyện chế Trú Nhan Đan rất phiền toái. Cô cho rằng nó là bắp cải ven đường sao? Cho cô rồi cô quăng bồn cầu hả?
- Tôi…lần trước là tôi không cẩn thận đánh rơi vào bồn cầu.
Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt giải thích.
- Xạo.
Diệp Khinh Tuyết nổi giận:
- Cho tôi thêm một viên nữa thì chết sao?
Tần Mục nói qua nói lại với Diệp Khinh Tuyết, kết quả làm kinh động đến Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết. Cuối cùng Tần Mục mới hả hê đưa một viên Trú Nhan Đan cho cô.
Diệp Khinh Tuyết cầm viên thuốc, trừng mắt nhìn Tần Mục, đỏ bừng mặt chạy lên lầu.
- Chị Khinh Tuyết, có chuyện gì vậy?
- Không có việc gì đâu. Hôm nay em ngủ chung với Tư Duyệt đi, tâm sự với cô ấy nhiều một chút.
- Ơ?
Ngày hôm sau, Tần Mục lại bị tiếng kêu sợ hãi của Tần Phỉ Phỉ đánh thức.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng một khắc nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục vẫn có chút kinh ngạc.
Diệp Khinh Tuyết vẫn ăn mặc giống như thường ngày. Áo sơ mi đơn giản, quần ngắn cao bồi mùa hè.
Nhưng sau khi uống Trú Nhan Đan, khí chất và làn da của cô đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sống mũi cao thẳng, ánh mắt sinh động, không cần son phấn. Mỗi một cái nhăn mày cũng lộ ra sự hấp dẫn kinh người. Dáng người cân xứng, da trắng như ngọc, khiến cho người phụ nữ nào cũng phải ao ước, đàn ông hít thở không thông.
Chỉ sợ lúc này cho dù là Lâm Thi Vận cũng không so sánh được.
Tần Mục biết, Trú Nhan Đan có tác dụng thay đổi dung mạo và thể chất.
Mà thể chất của Diệp Khinh Tuyết, không nghi ngờ là rất thích hợp với Trú Nhan Đan, sự thay đổi so với Tả Tư Duyệt và Hoa Yên Vũ lớn hơn rất nhiều.
- Các người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Diệp Khinh Tuyết hiển nhiên có chút không được tự nhiên trước ánh mắt của ba người.
- Chị Khinh Tuyết, để em xin phép cho chị nghỉ nhé. Hôm nay chị đừng đi học.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Diệp Khinh Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Tại sao?
- Bộ dạng này của chị mà đi học sẽ phát sinh sự cố đấy.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, tức giận mắng:
- Nào có khoa trương như em đã nói chứ?
- Một chút cũng không khoa trương. Lần trước cũng đã có nhiều người thổ lộ với chị rồi. Lần này huyên náo bao nhiêu thì em không biết.
Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Tần Mục, thấy hắn nhìn cô không chớp mắt, trong lòng liền vui như có chú chim sẻ tung tăng.
- Phỉ Phỉ, sớm muộn gì thì chị cũng phải đến trường mà.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì cả. Cứ bảo rằng nhờ Trú Nhan Sương của công ty em, vừa vặn quảng cáo cho mọi người luôn.
Tần Mục nghe xong, ánh mắt sáng lên. Gái ngốc này đúng là cơ trí.
Rất nhiều người muốn bước lên bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục bên cạnh cô thì lại từ bỏ, đổi thành dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Tần Mục hộ tống Diệp Khinh Tuyết đến phòng học, hắn cảm thấy làm vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết không phải để ngăn kẻ thù của Diệp gia, mà là ngăn những người theo đuổi đang ùn ùn kéo đến mới đúng.
Trên đường đi đã gây ra chấn động thì đương nhiên, khi bước vào phòng học lại càng không cần phải nói, một vài nam sinh ngay lập tức chạy tới nịnh nọt.
Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ, đành ngồi một chỗ với Tần Mục, mấy tên nam sinh mới hậm hực bỏ đi.
Chốc lát sau, Tống Thi Thi cũng tới.
Vốn cô chưa bao giờ ngồi chung với Tần Mục, tuy nhiên hôm nay thấy Diệp Khinh Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cô cũng chạy tới.
Vì vậy suy nghĩ “trái ôm phải ấp” của Tần Mục rốt cuộc cũng được thực hiện.
Trong giờ học Tống Thi Thi luôn nhìn trộm Diệp Khinh Tuyết, trong nội tâm cô dường như rất phiền não, do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng hỏi ra miệng:
-Tần Mục, cậu ấy làm sao vậy?
-Làm sao vậy là làm sao?
Tần Mục giả vờ hồ đồ.
-Cậu hiểu ý mình mà, cậu ấy giống như thay đổi hoàn toàn vậy, da dẻ tốt hơn, khí chất cũng thay đổi.
-Lúc nào cậu ấy chẳng đẹp, đây là ưu thế trời sinh, cậu có ghen ăn tức ở cũng vô dụng thôi!
-Có quỷ mới ghen ăn tức ở!
Tống Thi Thi hận không thể đạp cho Tần Mục một phát chết tươi.
Trước đây Diệp Khinh Tuyết rất đẹp, lúc đó cô đã không bằng cô ấy.
Tuy nhiên cô cũng rất tự tin với dung mạo của mình, cho rằng chênh lệch giữa hai người không quá lớn.
Mà bây giờ, cô có cảm giác mình và Diệp Khinh Tuyết không cùng một đẳng cấp.
Tại sao chỉ trong vòng một đêm, lại có thể trở nên xinh đẹp như thế?
-Bạn học Tống Thi Thi, mình dùng trú nhan sương vừa được bán trên thị trường mới có sự thay đổi như thế này đó!
Diệp Khinh Tuyết bắt đầu quảng cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận