Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 103: Súng nhanh hay dao găm nhanh?

Có người có thể giết chết Tam đại chiến tướng của bang Thanh Long, trong vòng một đêm sòng bạc cùng phòng đấu boxing của bang Thanh Long đều sụp đổ xuất hiện, cũng nhờ đó mà những thế lực này mới có cơ hội vùng lên.
Chính vì vậy mà bọn họ cũng muốn đến xem người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thế nhưng lúc này Bọ ngựa lại nói cho bọn họ biết thằng nhóc trông như học sinh này chính là cường giả thần bí đó, người có thể gây nên sóng gió, dùng thực lực của bản thân phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực ngầm ở Ninh Giang.
Ai mà tin được?
- Con mẹ nó, mày đừng có đùa với bọn tao, ý của mày tức là sau này bọn tao sẽ đều phải nghe lời thằng nhóc con này sao?
Tên đầu trọc đứng dậy đá văng ghế ngồi, sau đó bước nhanh về phía Tần Mục.
- Đầu trọc, mày muốn làm gì hả?
- Để bố mày xem thằng nhóc này có thể làm được gì?
Trách Mãng với Bọ ngựa liếc mắt nhìn nhau, mặc dù bình thường hai người họ với tên đầu trọc này cũng được coi là có chút giao tình nhưng nếu để thằng cha này chọc giận Tề Mục thì không phải chuyện đùa đâu.
- Đầu trọc, là chính mày không biết tốt xấu đấy!
Bọ ngựa chuẩn bị ra tay.
Thế này nhìn thế nào thì cũng giống như là gã đang phản bội lại đầu trọc nhưng có ai biết được là gã đang cứu cái tên không biết trời cao đất dày này không?
Nếu như để Tần Mục ra tay thì tên này chỉ có nước thăng thiên thôi.
Trong mắt Tần Mục, đầu trọc với con kiến hôi chẳng có sự khác biệt.
Muốn chấn áp con kiến này nhưng lại không thể giết chết nó thật sự là rất khó không chế chưởng lực.
- Ha ha… cái loại hàng này cứ để tao!
Đúng lúc này một bóng người nháy mắt vọt lên, đầu trọc còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhận một đòn từ phía sau đánh ngã xuống đất.
Tên đứng phía sau cười âm hiểm, trên mặt gã có một vết sẹo dự tợn trông rất đáng sợ.
- Loại phế vật này mà cũng dám tỏ thái độ bất kính với Tần công tử sao?
- Mặt sẹo!
Tiếng tăm của mặt sẹo không hề nhỏ, rất nhiều lão đại đều biết gã, thực lực của gã cũng được xếp vào top Thập đại chiến tướng, đàng từng đấu solo với Tả Thanh Long mà vẫn toàn thây trở ra.
Mặt sẹo không để ý đến bất kỳ kẻ nào, gã giẫm lên đầu đầu trọc đi tới trước mặt Tần Mục rồi cung kính cúi người nói:
- Tần công tử!
- Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy chứ, vậy mà có thể tránh thoát được Triệu gia đuổi giết!
Mặt sẹo cười khổ nói:
- Từ sau cái ngày đánh Triệu Kiệt, Triệu gia bắt đầu truy nã tôi trong khắp thành phố, tôi đành phải giải tán đám anh em rồi một mình trốn chui trốn lủi, nghĩ mà thấy ấm ức!
- Được rồi, đừng càu nhàu nữa, đợi lát nữa tôi sẽ để anh xả giận!
Tần Mục khua tay.
Hai mắt mặt sẹo sáng lên, thật ra hôm nay gã tới đây là cũng đại khái đoán được Tần Mục muốn làm cái gì rồi.
Những lão đại khác đều có vẻ mặt trầm tư, mặc dù trong lòng rất không muốn tin chuyện này là thật nhưng bọn họ lại không có cách nào phủ nhận được thân phận của Tần Mục, nếu không bọn bọ ngựa với mặt sẹo cũng sẽ không tỏ vẻ kính trọng với Tần Mục như vậy.
Một ông già lên tiếng hỏi:
- Cậu Tần, chúng ta hãy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi, cậu gọi chúng tôi tới đây là muốn làm gì?
Tần Mục vừa bước tới vừa cười rồi nói:
- Thật ra thì tôi cũng chỉ muốn các vị giúp tôi một chuyện nhỏ mà thôi!
Mọi người đều tỏ ra nghi hoặc, ông già kia lại tiếp tục hỏi:
- Chuyện nhỏ gì?
- Mới đây tôi với Triệu gia ở Đông Thành xảy ra chút mâu thuẫn, mà con người tôi chẳng được gì chỉ được cái thù dai, trong mắt không được phép có một hạt cát nào. Nếu như Triệu gia vẫn còn tồn tại ở cái đất Ninh Giang này, trong lòng tôi sẽ thấy rất không thoải mái!...
Tần Mục không nói rõ hẳn ra nhưng ý từ của hắn mọi người đều hiểu, tức là lần này hắn tập hợp tất cả mọi người tới đây mục đích chính là để tiêu diệt Triệu gia.
Tất cả các lão đại nháy mắt biến sắc, lập tức có người lên tiếng:
- Cậu Tần, khẩu khí của cậu cũng lớn thật đó, Triệu gia là cây cổ thụ ăn sâu bám rễ ở Ninh Giang này từ rất lâu về trước, mặc dù rất ít khi xuất hiện nhưng thực lực nhà họ lại sâu không lường được, cậu tưởng nói tiêu diệt là có thể dễ dàng tiêu diệt được sao?
- Nếu như tất cả các vị liên kết lại thì một chuyện nhỏ như vậy đã hề hấn gì!
Nếu liên kết tất cả thế lực ngầm ở Ninh Giang lại thì việc tiêu diệt Triệu gia chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Nói thì nói vậy nhưng thật ra thì vẫn có chỗ khó của nó, đó chính là làm thế nào để làm cho những lão đại vốn bằng mặt không bằng lòng này liên kết lại vói nhau, tất cả bọn họ đại đa số đều có mâu thuẫn với nhau, tất cả đều có lòng riêng, vì vậy rất khó để đoàn kết được với nhau.
Có người không phục nói:
- Mà cho dù là vậy thì bọn này dựa vào đâu mà phải nghe lời cậu nói?
- Một thằng nhóc học còn chưa xong, miệng còn hôi sữa mà vừa mở mồm đã muốn bọn này liều mạng làm việc cho cậu, đúng là ngây thơ đến nực cười!
Tần Mục liếc mắt nhìn những tên lão đại vừa nói.
- Ý của các ông là không muốn làm chứ gì?
- Làm mẹ mày í!
Một lên đeo kính râm đột nhiên gào lên sau đó rút khẩu súng ở bên hông ra nhắm vào Tần Mục.
- Hắc Đao, ông muốn làm gì hả?
Bọ ngựa chợt thấy hoảng sợ.
Rút súng chĩa vào Tần Mục có khác nào tự sát chứ?
Vẻ mặt Tần Mục vẫn hết sức bình tĩnh, hắn nhìn tên lão đại đeo kính râm kia rồi nói:
- Ông cho rằng một khẩu súng thì có thể giết chết tôi sao?
Hắc Đao cười lạnh nói:
- Nếu như một khẩu không giết được mày, vậy 100 thì sao?
Hắc Đao vừa mới dứt lời, những tên thuộc hạ đứng sau lưng lão đồng loạt rút súng ra nhắm vào Tần Mục.
- Hắc Đao, ông….
Tình hình này khiến Bọ ngựa sợ không biết phải xử lý thế nào.
Ở Trung Quốc, súng ống đạn dược bị quản chế rất nghiêm nhưng bọn họ đều là những thế lực hắc đạo có một số ít quan hệ với bên trên nên vẫn có thể sử dụng một số súng ống nhưng không được phép phân phối với quy mô lớn, trên chiến trường chủ yếu là dựa vào thực lực thật sự.
Đối với việc các thế lực hắc đạo sống mái với nhau chính quyền Ninh Giang cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng nếu như phát sinh sung đột dùng đến súng ống thì tình hình sẽ không còn dễ dàng cho qua giống như vậy nữa, việc này có thể sẽ dẫn đến hậu quả là cả thế giới ngầm ở khu vực này bị thanh trừ!
Chính vì vậy mà thế giới ngầm cũng đã có quy tắc bất thành văn là nếu như không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được đụng đến súng.
Những lão đại còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía Hắc Đạo, tất cả đều âm thầm hít một hơi thật sâu, tên Hắc Đao này không ngờ lại có chuẩn bị hoành tránh thế này, mấy trăm người ai cũng có súng.
- Tần công tử, công tử xem chuyện này….
Mặt sẹo có chút lo lắng, nếu như cả trăm người này đồng loạt nổ súng thì bọn họ lập tức sẽ biến thành cái tổ ong vò vẽ.
- Anh sợ sao?
Vẻ mặt Tần Mục vẫn hết sức bình tĩnh, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mặt sẹo.
Mặt sẹo gượng cười cố khắc chế run rẩy đáp lời:
- Không… có gì mà phải sợ, tôi có biết sợ là gì đâu!
Tần Mục quét mắt nhìn Hắc Đao, hỏi:
- Có phải là ông đã bị Triệu gia mua chuộc rồi đúng không?
- Đần độn, tao với Triệu gia là quan hệ hợp tác vì lợi ích làm sao có thể nghe theo mày được!
Hắc Đao cười lạnh nhìn lại Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu, chậm rãi rút một con dao găm nhỏ tinh xảo từ trên người ra.
Hắc Đao có chút giật mình, quát lên:
- Không được cử động, nếu mày dám cử động, tất cả bọn tao sẽ lập tức nổ súng!
Tần Mục cầm dao găm lên, vuốt nhẹ lên thân dao, thản nhiên mà bình tính nói:
- Ông tên gọi là Hắc Đao đúng không, theo ông thì súng của ông nhanh hơn hay dao găm của tôi nhanh hơn?
- Đương nhiên là súng của tao nhanh hơn rồi!
- Vậy ông có muốn thử không?
Hắc Đao lập tức cười to, nói:
- Tao nghe nói tốc độ ra tay của cao thủ thật sự còn nhanh hơn cả đạn! Nhưng cho trong nháy mắt mày có thể giết chết một người nhưng vẫn còn 99 người nữa, mày tính sao đây?
- Được thôi, vậy ông hãy mở to mắt ra nhìn xem tôi tính sao!
Tần Mục thở dài một hơi rồi nằm chặt dao găm đi từng bước về phía Hắc Đao.
Vẻ mặt Hắc Đao đanh lại, lão hết lên với những người ở phía sau:
- Giết nó cho tao!
Đoàng! Đoàng! ~
Ngay lập tức 100 khẩu súng đều đồng loạt cướp cò, cơn mưa đạn bắn về phía Tần Mục.
Nhưng Tần Mục vẫn không hề lo lắng, hắn bước từng bước đi về phía trước, hoàn toàn không hề có ý định tránh né.
Chỉ có điều trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, tất cả những viên đạn bắn về phía Tần Mục đều bắn vào không khí, cơn mưa đạn như vậy không những không bắn chết được Tần Mục thậm chí nó còn chẳng thể ngăn cản bước chân của hắn.
Người hắn tựa như trong suốt!!!
- Tàn ảnh!!!
Hắc Đao kinh ngạc kêu lên, khi lão chuẩn bị ra tay thì đột nhiên ở cổ có cảm giác lạnh buốt.
Phụt!!!!
Máu bắn tung tóe, hai mắt Hắc Đao mở trợn trừng, hai tay đưa lên ôm cổ, sau đó cả người đổ rầm xuống đất.
Chẳng biết từ lúc nào Tần Mục đã đứng trước mặt lão, con dao trong tay nhuốm đẫm máu tươi đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, hắn thản nhiên nói:
- Ông nói một lần tôi chỉ có thể giết chết một người nhưng ông có từng nghĩ tới một người này chính là bất cứ người nào tôi muốn giết không?
Hắc Đao chết!
Khi nhìn thấy hình ảnh này các lão đại còn lại rốt cuộc đã được chứng thực sức mạnh khủng bố của Tần Mục, tất cả đều nhao nhao bàn luận, cùng cân nhắc lại lợi hại trong việc này.
Bằng!
Lại tiếp tục có tiếng súng vang lên khiến mọi người đều giật mình.
- Giết hắn báo thù cho lão đại!
Mặc dù Hắc Đao đã chết nhưng có vẻ như những tên thuộc hạ của lại rất trung thành, tất cả đều động loạt nổ súng định bắn chết Tần Mục.
Một vài người thấy vậy liền có chút hả hê, Tần Mục có thể bất ngờ giết chết Hắc Đao nhưng còn những người còn lại liệu hắn có thể chống lại được không?
- Đồ không biết sống chết!
Ánh mắt Tần Mục chợt lạnh thấu xương, trên mặt tỏ rõ hắn đang rất tức giận.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn tàn sát quá nhiều chỉ tính tới đây đối phó với một số lão già không nghe lời nhưng hiện tại xem ra…
Tia sét sáng chói chợt lóe lên.
Phụt! Phụt!
Tiếng máu phụt ra liên tiếp, trong nháy mắt có mười mấy người sợ hãi sờ lên cổ rồi ngã xuống đất.
Tốc độ của đạn đối với Tần Mục mà nói thì là quá chậm!
- Có bản lĩnh thì cứ nổ súng tiếp xem!
Tần Mục nắm chặt con dao găm trong tay, bình tĩnh đứng một chỗ.
Những tên thủ hạ của Hắc Đao ngẩn người, bọn chúng cuối cùng cũng đã ý thức được bản thân đã quá ngây thơ lại đi tin lời của Hắc Đao, cho rằng một lần ra tay Tần Mục chỉ có thể giết chết một người.
Vậy mà lúc này một lần hắn giết chết được mười mấy người, nếu cứ như vậy thì 100 người bọn họ có thể qua được mấy lần?
- Tôi….tôi đầu hàng, xin đừng giết tôi!
Có người thức thời ném xuống đất xin hàng.
Những người còn lại thấy vậy cũng lập tức làm theo, tất cả đều bỏ súng xuống.
Tần Mục cất dao găm đi, hô lên ra lệnh:
- Mặt sẹo, anh qua đây!
Mặt sẹo đang trốn ở một xó thấy Tần Mục gọi mình thì lật đật chạy đến.
- Sau này Mặt sẹo sẽ là lão đạo mới của các người, các người có phục hay không?
Đám thủ hạ của Hắc Đao liếc mắt nhìn nhau.
Mặt sẹo giận dữ nói:
- Con mẹ nó, ông mày làm lão đại của chúng mày thì mất mặt lắm sao?
- Không mất mặt, không mất mặt!
Trong đám bọn họ cũng có khá nhiều người không biết danh tiếng của Mặt sẹo nhưng dù sao thì đây cũng là người Tần Mục đề cử bọn họ cũng chỉ có thể không tình không nguyện hô lên:
- Lão đại!
Tần Mục xoay người lại nhìn về những lão đại còn lại:
- Còn có ai có ý kiến gì thì đứng ra đi!
Thế lực của Hắc Đao chỉ trong nháy mắt đã bị Tần Mục nắm gọn, những lão đại còn lại mà còn dám có ý kiến thì khác nào tự đưa đầu ra cho người ta chặt.
Vì vậy lúc này có người bước ra nói:
- Thực ra từ trước tôi đã không hài lòng với đám người của Triệu gia rồi, lần này bọn chúng lại to gan dám đụng đến Tần công tử, quả thật không thể tha thứ được, tôi, Trần Thanh là người đầu tiên không đội trời chung với bọn chúng!
Mặt sẹo đứng trước mặt đám thuộc hạ mới của mình, gã lần này có thể gọi là chuyển mình trong nháy mắt, vốn dĩ chỉ là một tên lưu manh bị người ta khinh bỉ vậy mà giờ đã thành lão đại đứng đầu một thế lực, may mắn của gã khiến bao người phải đỏ mắt ghen tị.
Khi thấy Trần Thanh đứng ra nói như vậy những người khác cũng nhao nhao hùa theo, tỏ ý bám theo gót chân của Tần Mục đi tiêu diệt Triệu gia.
- Vậy được rồi, nếu đã làm thì phải làm cho sạch sẽ gọn gàng, ba ngày sau tất cả mọi người hãy cùng nhau ra tay, tôi đợi tin tốt của mọi người!
Cứ như vậy, một trận giết chóc trong bóng đêm đã bắt đầu mở màn cho mọi chuyện.
Mấy ngày sau đó Tần Mục lại chỉ ru rú ở nhà hoàn toàn không hề quan tâm đến tiến triển của chuyện này.
Triệu gia ở Ninh Giang đối với Tần Mục mà nói thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì, với khả năng của hắn thì một mình hắn cũng có khả năng tiêu diệt được nhưng hắn lại cố ý muốn dùng tay của những thế lực ngầm này mục đích chủ yếu là muốn uy hiếp một số người, khiến bọn họ biết điều một chút.
Dù sao thì cả Ninh Giang lần này cũng đã bị hắn làm đảo lộn, đây cũng coi như là sự đền bù nho nhỏ cho hắn.
Còn Tần Phỉ Phỉ thì mấy ngày nay lúc nào cũng đi sớm về muộn, Tần Mục hiếu kỳ theo dõi cô mấy lần, phát hiện cô đi tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện dị năng.
Dưới sự dạy bảo của Mai Ánh Tuyết, hiện tại Tần Phỉ Phỉ đã rất thông thạo việc phóng thích dị năng hệ hỏa của mình, nhờ đó mà thực lực tăng nhanh chóng mặt, cho dù có phải đối mặt với những cường giả cấp Thập đại chiến tướng thì cũng vẫn có khả năng bảo vệ bản thân.
Tần Mục tìm cơ hội đưa cho Tần Phỉ Phỉ một viên thuốc trú nhan.
Phản ứng của Tần Phỉ Phỉ rất vui vẻ giống hệt với Tả Tư Duyệt, chỉ là cô không ngoan ngoãn nghe lời giống như Tả Tư Duyệt mà luôn mồn hỏi Tần Mục đây là thứ gì, nếu như hắn không nói cho biết thì cô sẽ không dám uống.
Tần Mục không thể thẳng thắn nói với cô đây là thuốc trú nhan được vì vậy sau khi đưa ra vô số lý do cuối cùng mới lừa được cô uống thuốc.
Kết quả là đến nửa đêm, đột nhiên Tần Phỉ Phỉ cảm thấy cơ thể mình vô cùng khó chịu. Toàn thân nóng bừng lên, nhưng không chỉ nóng mà cơ thể cô còn liên tục sản sinh ra chất ô uế (* cái nỳ em chịu), cô phải chạy vào phòng tắm bốn năm lần cuối cùng quyết định nằm lỳ trong bồn tắm luôn.
Lúc này cô hận Tần Mục đến thấu xương, không biết tên anh trai khốn nạn của cô đã cho cô uống cái quái gì thế không biết.
Đến sáng hôm sau, Tần Phỉ Phỉ mới thấy đỡ hơn, hận thù đối với Tần Mục cũng giảm đi đôi chút, cũng đã vứt bỏ ý nghĩ đạp cửa phòng hắn, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Bình thường Tần Phỉ Phỉ thường đi ra ngoài vào sáng sớm đến tận bảy giờ tối mới về nhà.
Nhưng ngày hôm nay cô mới đi ra ngoài hai tiếng đồng hồ rồi lập tức chạy thục mạng về nhà.
Chuyện khiến Tần Mục thấy buồn cười nhất chính là sau khi cô đạp cửa về nhà việc đầu tiên làm chính là chạy đi soi gương.
Nói thật, xét về tướng mạo thì Tần Phỉ Phỉ cũng được coi là mỹ nữ nhưng lại không phải loại đẹp sắc nước hương trời, so với hoa khôi giảng đường Diệp Khinh Tuyết hay Tả Tư Duyệt thì đều không thể sánh được với bọn họ.
Đã vậy Tần Phỉ Phỉ lại không để ý đến ăn diện, quần áo mặc đều hết sức tùy tiện, đi trên đường cũng chỉ như những nữ sinh bình thường, rất khó hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tần Phỉ Phỉ vẫn luôn quen với điều này.
Thế nhưng hôm nay cái thói quen đó của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ, hôm nay đi trên đường tần suất quay đầu của người đi đường đặc biệt cao, không những vậy còn có công tử hào hoa nhà giàu lái xe sang đến gần làm quen khiến cô bị dọa sợ chạy ngay về nhà.
Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết thậm chí là đẹp đến hoàn hảo ở trong gương, Tần Phỉ Phỉ bị dọa sợ đến ngẩn cả người.
Đây thật đúng là cô sao?
Tần Phỉ Phỉ đang định đi ra hỏi Tần Mục thì lại phát hiện Tần Mục đã đi ra khỏi nhà từ lúc nào rồi.
Tần Mục cũng không biết phải giải thích với em gái mình như thế nào, nếu nói với cô đây là thuốc trú nhan, uống vào có thể giữ mãi tuổi thanh xuân chắc tám phần là sẽ bị cô đạp cho một phát bay vào bệnh viện tâm thần luôn!
Tần Mục lang thang trên đường không biết nên đi đâu, đúng lúc này điện thoại của hắn đột nhiên reo.
- A lô, cô gái ngốc, tìm tôi có chuyện gì sao?
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học Tần Mục với Diệp Khinh Tuyết đã lưu số điện thoại của nhau.
Giọng nói ngọt ngào của Diệp Khinh Tuyết truyền tới:
- Tần Mục, cậu biết lái xe không?
- Hả…. sao tự nhiên lại hỏi vậy?
- Thì đương nhiên là vì việc tới Yên Kinh học đại học rồi, sau này tôi muốn thuê phòng ở bên ngoài, tôi không muốn lúc đi học với tan học phải chen chúc trên xe công cộng đâu!
- Vậy tức là tôi vừa là vệ sĩ vừa kiêm luôn cả tài xế sao?
Diệp Khinh Tuyết tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên đáp lại:
- Thì bình thường bảo vệ đều kiêm luôn cả tài xế còn gì, nếu như cậu không biết lái xe thì hãy cố gắng học đi, chỉ còn gần hai tháng nữa thôi đấy.
- Được rồi, tôi biết lái xe chỉ là không có bằng lái thôi.
Thời điểm tận thế, Tần Mục phải tới các nơi trên toàn thế giới để làm nhiệm vụ và đương nhiên hắn không thể chạy bộ đi làm nhiệm vụ rồi.
- Chuyện bằng lái cậu không cần lo, tôi sẽ giúp cậu xử lý chuyện này.
Diệp Khinh Tuyết dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Mà bây giờ cậu có rảnh không? Nếu như rảnh thì chúng ta cùng đi mua xe đi!
- Được, vậy cậu cứ ở nhà chờ tôi tới!
Tần Mục cũng đang lo nhàm chán quá không có việc gì làm đây.
Lúc hắn đến vườn hoa Nam Sơn, Diệp Khinh Tuyết đã đứng chờ sẵn ở đó rồi, có một chiếc Mercesdes-Benz màu trắng đỗ ở bên cạnh cô, nhưng Tần Mục lại không biết loại xe này.
- Đây là xe cậu mua sao?
Diệp Khinh Tuyết trợn trắng mắt liếc Tần Mục, nói:
- Làm sao có thể chứ, đây là xe của bố tôi đấy!
- Không phải chứ, bố cậu mà lái con xe rởm như này sao?
Tần Mục cạn lời luôn, đường đường là một đại gia có tài sản hàng tỉ vậy mà lại lái con xe cà tàng ba bốn mươi vạn.
- Cái này người ta gọi là khiêm tốn hiểu không? Bố tôi không phải là người thích khoe khoang!
Diệp Khinh Tuyết mở cửa xe ra, nói:
- Lên thử xem, hãy cho tôi thấy trình độ của cậu xem nào, đừng có mà chém gió với tôi!
Tần Mục cả giận nói:
- Yên tâm đi, không đâm chết người đâu mà lo!
- Không ngờ cậu lại lái xe ổn đến vậy, học lái lúc nào vậy?
- Cái này là thiên phú, bẩm sinh đã có không cần phải học!
Diệp Khinh Tuyết ngồi ở ghế cạnh ghế lại, cô nghe thấy hắn nói vậy thì liếc hắn một cái rồi nói:
- Sao giờ cậu lại trở nên không bình thường vậy hả? Học cùng cậu ba năm cảm thấy cậu là con người rất trung thực sao giờ lại thay đổi lớn đến vậy?
Tần Mục khẽ cười đáp lại:
- Vậy cậu thích tôi trung thực hay là tôi không bình thường đây?
- Đương nhiên là…. Biến đi, ai thèm thích cậu chứ!
Diệp Khinh Tuyết thầm nghĩ suýt nữa thì mình nhảy vào cái hố tên này đào rồi, thật là quá xảo quyệt mà!
Hai người im lặng một lúc sau đó Diệp Khinh Tuyết lại tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, cậu đã biết chuyện của Triệu gia chưa?
Tần Mục giả vờ không biết hỏi lại:
- Triệu gia nào?
- Thì chính là Triệu gia mà có Triệu Chí Thăng đó, là một phân nhánh của Triệu gia ở Yên Kinh!
- À, thế đã có chuyện gì vậy?
- Cậu thật sự không biết sao?
Diệp Khinh Tuyết hoài nghi nhìn Tần Mục.
Lần trước Triệu Kiệt cùng Triệu Chí Thăng gọi tới một đám lưu manh với mục đích là gây phiền toái cho bọn họ nhưng kết quả là sau khi đám lưu manh đó nhìn thấy Tần Mục liền bị dọa cho sợ tái mặt thậm chí còn quay lại đánh cho Triệu Kiệt một trận.
Lần này một chuyện Triệu gia trong vòng một đêm bị diệt vong đã gây xôn xao cả Ninh Giang này thậm chí còn khiến cả nước khiếp sợ, mà chuyện này là do các thế lực ngầm ở Ninh Giang gây nên.
Các thế lực ngầm luôn có những quy tắc riêng, trong tình huống bình thường bọn họ đều nhiệt tình hợp tác với đại gia tộc như Triệu gia nhằm đạt được lợi ích, vì vậy không thể vô duyên vô cớ lại quay ngược đầu giáo tiêu diệt Triệu gia được.
Người thông minh đều nhìn ra được chuyện này chắc chắn có người đứng sau điều khiển. Chỉ là không ai có thể đoán ra được ai mà lại có khả năng lớn như vậy, có thể khiến toàn bộ các thế lực ngầm của Ninh Giang phải nghe lệnh của hắn.
Tần Mục kỳ lại nói:
- Mấy ngày hôm nay tôi đều làm tổ ở trong nhà, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng chẳng biết, nhưng mà tôi xem tin tức cũng có thấy đưa tin gì đâu?
Diệp Khinh Tuyết âm thầm khinh bỉ hắn, chuyện lớn như vậy tin tức làm sao có gan đưa tin chứ?
Người có năng lực có thể thông qua nhiều con đường để biết tin, còn người không có năng lực có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được chân tướng sự việc này.
Ngay cả cô cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe được bố cô nói chuyện với một vị lão đại thần bí nào đó nên mới biết được tin này.
- Ồ, vậy thì thôi vậy!
Diệp Khinh Tuyết cũng không có ý định nói thêm về chuyện này nữa.
Cửa hàng xe hơi Ninh Giang có cổ phần của Diệp gia nên khi vị đại tiểu thư Diệp Khinh Tuyết tới chọn xe, những thương gia kia vô cùng nhiệt tình.
Trong cử hàng xe, bất cứ loại xe sang trọng nào cũng có chỉ có điều Diệp Khinh Tuyết mua xe cũng chỉ vì muốn đi lại thuận tiện hơn thôi chứ không hề có ý định khoe khoang.
Chọn tới chọn lui cuối cùng hợp ý chiếc Audi A8 màu đen, Diệp Khinh Tuyết quay sang hỏi Tần Mục:
- Cậu thấy chiếc xe này thế nào?
Tần Mục nhàn nhạt nói:
- Màu đen không thích hợp với cậu đâu!
Những cô gái bình thường đều thích xe màu trắng, màu bạc hoặc màu đỏ, rất ít người chọn màu đen.
- Thích hợp với tôi làm gì, cũng có phải là tôi lái đâu, tôi thấy vẻ ngoài của chiếc xe này rất thích hợp với cậu!
Tần Mục ngạc nhiên, cảm thấy mặc dù Diệp Khinh Tuyết có đôi lúc hơi ngốc nhưng lại rất hay suy nghĩ cho người khác.
- Thì ra là vậy, thế thì mua cái này đi!
Diệp Khinh Tuyết quay đầu lại nói với người quản lý đi cùng:
- Tôi muốn mua chiếc này, anh giúp tôi làm thủ tục, xe trước tiên cứ để ở chỗ anh, đợi vài ngày nữa tôi tới Yên Kinh thì sẽ tới đây lấy xe!
- Vâng thưa cô Diệp!
Hai người lái xe chuẩn bị về nhưng mới đi được nửa đường thì Tần Mục lại đột nhiên nhìn thấy một người.
Chính là Nguyên Béo đã lâu không gặp.
Nguyên Béo tên thật là Lý Nguyên nhưng bởi vì quá béo nên mọi người đều gọi cậu ta là Nguyên Béo hoặc là trực tiếp gọi là Béo.
Kể từ sau khi cậu ta cùng Hạ Vũ tới Hoan Lạc Cốc sau đó bị từ chối Tần Mục vẫn chưa gặp cậu ta.
Một phần cũng là do khi đó Tần Mục vì dạy Ngạo Long Quyết cho Tả Tư Duyệt nên thường xuyên trốn học, một phần cũng có thể là do tâm trạng của cậu ta không tốt nên không muốn đi tìm Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết thấy Tần Mục đột ngột phanh xe liền quay qua hỏi:
- Sao thế?
- Đợi tôi một lát, tôi ra ngoài gặp một người bạn!
Tần Mục vừa nói vừa bước xuống xe.
Lý Nguyên không đi một mình mà bên cạnh cậu ta còn một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, yêu kiều cũng tương đối dịu dàng, hai người thân mật đi với nhau, hình ảnh này khiến Tần Mục vô cùng kinh ngạc.
Không phải là Tần Mục xem thường Lý Nguyên chỉ là vẻ ngoài của Lý Nguyên “không đẹp trai”, gia cảnh lại không tốt, nên không phải là gu của các cô gái.
Vẻ ngoài của cô gái trẻ này có vẻ nhang nhác giống với kiểu của Hạ Vũ, chẳng trách Lý Nguyên lại thích cô ta.
Nếu như đối phương cũng thật lòng thích Lý Nguyên thì Tần Mục đương nhiên cũng thành tâm chúc phúc bọn họ nhưng nếu như chuyện này có uẩn khúc gì đó thì với tư cách là một người bạn Tần Mục vẫn nên quan tâm một chút.
Tần Mục cất tiếng gọi to:
- Béo!
Lý Nguyên xoay người lại nhìn thấy Tần Mục, trên mặt tươi cười rạng rỡ:
- Tần Mục à, sao cậu là ở đây?
- Đúng lúc đi ngang qua thôi, cô gái này là….
Tần Mục liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh cậu ta.
Cô gái nhẹ nhàng cười cười với Tần Mục rồi nói:
- Tôi là bạn gái của Lý Nguyên, tên tôi là Nguyễn Hương Hương.
Lý Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, chớp mắt mấy cái với Tần Mục rồi nói:
- Có phải là cậu đang hâm mộ tôi lắm đúng không? Chắc cậu vẫn chưa cưa đổ được Hạ Vũ nhỉ, tôi lần này lợi hại hơn cậu nhiều đó!
Tần Mục trợn trắng mắt, yêu đương đâu phải là cuộc thi sao có thể tùy tiện như vậy được.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lý Nguyên, Tần Mục cũng không thể nói những lời không nên nói được, hắn chỉ nghiêm túc hỏi cậu ta:
- Sau khi thi đại học xong cậu định đâu?
Thành tích học tập của Tần Mục rất nát còn Lý Nguyên thì lại càng nát hơn, trên cơ bản hai người bọn họ đều là những tên đội sổ của cả khóa, xác suất thi đỗ đại học gần như là bằng không.
- Được rồi, cậu hãy cứ lo cho cái thân của cậu trước đi, còn tôi thì tôi sống tốt hơn cậu là cái chắc rồi!
Lý Nguyên nện lên người Tần Mục một phát rồi nói:
- Hương Hường là người của Nguyễn gia ở thành phố Cổ Khánh, cô ấy có thể giúp tôi sắp xếp công việc ở Cổ Khánh!
Tần Mục nghe cậu ta nói vậy lập tức cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường, điệu kiện của hai người chênh lệch một trời một vực như vậy, bất luận là Nguyễn Hương Hương có thật lòng thích Lý Nguyên đi chăng nữa nhưng còn gia tộc Hương gia sẽ để hai người bọn họ ở bên nhau sao?
Tần Mục nhìn Nguyễn Hương Hương sau đó kéo Lý Nguyên sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Cậu nói cho tôi biết số tài khoản của cậu đi!
- Hả…
Lý Nguyên ngẩn người mất một lúc.
- Có mấy lời tôi nói chắc chắn cậu sẽ không chịu nghe nhưng tôi thật lòng muốn khuyên cậu nên có đầu óc hơn một chút. Tôi sắp phải tới Yên Kinh, cậu hãy nhớ kỹ số điện thoại của tôi, nếu như sau này có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi!
- À ừ, tôi nhớ cậu từng nói quê gốc của cậu là ở Yên Kinh, cậu về đó cũng là chuyện đương nhiên. Còn về phần chuyện của tôi cậu cũng không cần lo, trong lòng tôi có tính toán riêng của tôi!
Vẻ mặt Lý Nguyên hiếm khi nghiêm túc như vậy.
- Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không muốn khuyên cậu nhiều nữa. Nhưng mà cậu hãy cứ cho tôi số tài khoản của cậu đi, tôi gửi cho cậu một khoản tiền, cậu hãy giữ lại mà dùng dần.
- Cậu cho tôi tiền sao?
Lý Nguyên sao lại không biết hoàn cảnh gia đình của Tần Mục chứ, tất cả tiền sinh hoạt của Tần Mục đều là do em gái của hắn đi làm thêm kiếm tiền mới có.
- Tôi phát tài rồi, nếu như cậu tới Cổ Khánh mà Nguyễn gia đối xử tốt với cậu thì cậu cũng có thể không cần dùng đến số tiền đó, sau này trả lại cho tôi cũng như nhau cả thôi.
Tần Mục cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy thôi.
Lý Nguyên cũng bất đắc dĩ đành phải nói cho Tần Mục biết số tài khoản của mình, cậu ta thầm nghĩ chắc Tần Mục cũng chắc có bao nhiêu tiền đâu.
Sau khi dùng điện thoại chuyển khoản xong xuôi, Tần Mục vỗ vai Lý Nguyên thở dài nói:
- Nhớ giữ gìn sức khỏe, có khó khăn thì phải liên lạc với tôi đây!
- Yên tâm đi, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mà!
Cậu ta đưa mắt nhìn Tần Mục rời đi, đúng lúc này điện thoại có chuông báo có tin nhắn.
Mở điện thoại ra xem, Lý Nguyên bị số tiền được chuyển đến dọa sợ.
Nguyễn Hương Hương đi tới, dịu dàng hỏi:
- Sao thế?
- Không có gì?
Lý Nguyên nhanh chóng cất điện thoại, mặt không thay đổi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Kết quả thi tốt nghiệp của thành phố Ninh Giang được công bố, tổng điểm của Diệp Khinh Tuyết đạt 668 xếp thứ 10 toàn thành phố.
Với kết quả thi này chắc chắn tám phần là có thể đỗ đại học Yên Kinh.
Diệp Khinh Tuyết quyết định ngày 1/7 sẽ lên đường tới Yên Kinh, Tần Mục thông báo cho em gái rồi hai người bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Sáng ngày 1/7, Tần Mục đến cửa hàng xe hơi lấy xe sau đó đi đón em gái rồi lại lái đến công viên Nam Sơn.
Trên xe, Tần Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm, bất an, dù sao thì Diệp gia cũng là gia tộc số một ở Ninh Giang mà Diệp Khinh Tuyết lại còn là hoa khôi giang đường trường cấp ba Vân Lan. Không biết anh cô làm thế nào mà lại có quan hệ với Diệp Khinh Tuyết được.
Diệp Khinh Tuyết mang theo hành lý đứng trên giao lộ chờ, Tần Mục thấy chỉ có mình cô đứng đó mà không thấy Diệp Đông đâu. Theo lý mà nói dù gì thì cũng là bố, cho dù công việc có bận rộn đến đâu đi nữa thì cũng nên đi tiễn con gái một đoạn mới phải.
Tần Mục dừng xe sau đó mở cửa xe ra, hắn xuống xe giúp Diệp Khinh Tuyết bỏ hành lý vào cốp xe, Diệp Khinh Tuyết thì lên xe ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc cô nhìn thấy Tần Phỉ Phỉ trên xe thì ngẩn người kinh ngạc.
Sau khi Tần Phỉ Phỉ uống thuốc trú nhan, khí chất cùng vẻ ngoài thay đổi một cách kinh ngạc.
Có câu gọi là đã đẹp lại còn đẹp hơn, trước đây Tần Phỉ Phỉ thường không chú ý đến hình tượng của mình nhưng bây giờ cô bắt đầu lao đầu vào ăn mặc, trưng diện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy dáng dài màu đen đáng yêu, mái tóc dài màu đen tự nhiên xõa bên vai, làn da trắng nõn không kém gì Mai Ánh Tuyết hơi hơi phớt hồng, dáng vẻ thanh xuân e lệ khiến trái tim người khác phải đập lỗi nhịp.
Mặc dù Diệp Khinh Tuyết là hoa khôi giảng đường nên rất tự tin vào nhan sắc của mình nhưng lúc này ở trước mặt Tần Phỉ Phỉ cô lại cảm thấy có chút tự ti.
Tần Mục làm sao lại quen biết với một mỹ nữ khuynh thành như vậy, đã thế còn để cô ấy ngồi trên xe nữa chứ?
Diệp Khinh Tuyết không biết Tần Phỉ Phỉ, nhưng Tần Phỉ Phỉ lại biết rất nhiều về Diệp Khinh Tuyết, vì vậy cô cười chào hỏi:
- Chị Khinh Tuyết, em là Tần Phỉ Phỉ là em gái của anh ấy!
Diệp Khinh Tuyết vốn đang cảm thấy bực mình thì lại nghe thấy Tần Phỉ Phỉ nói cô là em gái của Tần Mục, hai mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng thay đổi hẳn trở nên nhiệt tình một cách khác người.
- Thì là em gái Phỉ Phỉ à, em tới Yên Kinh là để đi học hay là đi du lịch?
Diệp Khinh Tuyết không biết gì về gia cảnh của Tần Mục, cô vốn cứ tưởng Tần Mục là người Ninh Giang, lần này cô với Tần Mục tới Yên Kinh để học đại học nhưng cô em gái Tần Phỉ Phỉ này lại cũng đi theo, cô cảm thấy có chút nghi hoặc.
Đúng lúc này Tần Mục ngồi vào chỗ ngồi của mình, trả lời thay em gái:
- Nhà hai bọn tôi ở Yên Kinh, lần này tới đó chẳng qua chỉ là về nhà một chuyến thôi!
- Hai người là người Yên Kinh sao?
Diệp Khinh Tuyết giật mình hỏi:
- Vậy sao cậu không nói với tôi? Còn nữa, sao cậu lại tới Ninh Giang đi học ba năm ở đây?
Tần Mục nhàn nhạt đáp lời:
- Bị người nhà đuổi ra ngoài, lần này trở về là để đòi nợ!
- Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khinh Tuyết không ngờ Tần Mục lại có thân thế như vậy.
- Cái này hãy để Phỉ Phỉ trả lời cậu đi, tôi muốn tập trung lái xe!
Tần Mục đem câu chuyện chuyển hướng lên người Tần Phỉ Phỉ, bởi chính bản thân hắn cũng không rõ đầu đuôi chuyện này ra sao.
Tần Phỉ Phỉ liếc nhìn Tần Mục rồi hỏi lại:
- Anh, anh thật sự muốn em nói chuyện này ra sao?
Tần Mục kỳ quái nói:
- Sợ gì, đều là người một nhà cả mà!
- Ai là người một nhà với cậu?!
Diệp Khinh Tuyết tức giận mắng, tên này thật chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả.
- Vậy được rồi. Chị Khinh Tuyết, thật ra thì bọn em là người của Tần gia – một trong năm tiểu gia tộc ở Yên Kinh.
Tần Phỉ Phỉ thấy Tần Mục có vẻ không để ý chuyện này thì tưởng hắn đã thoát khỏi bóng ma tâm lý của chuyện này, trong lòng cô cảm thấy rất mừng.
Diệp Khinh Tuyết tò mò hỏi:
- Vậy sau đó tại sao hai người lại bị đuổi ra ngoài?
Năm tiểu gia tộc ở Yên Kinh đến Diệp gia của cô cũng còn lâu mới sánh kịp.
- Haizzz, thật ra thì bọn em cũng không hiểu tại sao nữa, lúc đó bởi vì Lâm Thi Vận của Lâm gia đã nói với bên ngoài là anh trai của em đã giở trò đồi bại với cô ta…
Kétttttttttt!
Tần Mục nghe đến đây thì kích động giẫm nhầm chân phanh, chiếc xe ma sát mạnh với mặt đường, lắc qua lắc lại.
May là Diệp Khinh Tuyết với Tần Phỉ Phỉ đều thắt dây an toàn nên không thì đã bị văng ra khỏi xe rồi.
- Anh, anh làm gì vậy? Không biết lái thì đừng có cố!
Tần Phỉ Phỉ thật sự là bị dọa cho hết hồn.
Diệp Khinh Tuyết cũng vỗ ngực, thần hồn còn chưa ổn định, cô trừng mắt với Tần Mục rồi quát hắn:
- Cậu kích động thế làm gì?
Cô biết Tần Mục là một tay lái lão luyện nhất định không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, chắc chắn là vì nghe thấy câu nói kia của Tần Phỉ Phỉ nên mới có phản ứng như vậy.
Tần Mục thật sự rất bất ngờ, thì ra trên người thằng nhóc đầy bi kịch này lại còn có chuyện hư hỏng như vậy, tên này còn dám giở trò đồi bại với cả con gái nhà Lâm gia sao?
- Là tôi sai, tôi sai. Hai người cứ tiếp tục đi!
Tần Mục tỉnh táo lại, may là vừa rồi không xảy ra tai nạn nếu không chắc chắn hắn sẽ bị cảnh sát giao thông xử đẹp luôn.
- Anh lo gì chứ? Đây chẳng qua chỉ là lời từ một phía của Lâm Thi Vận, đừng nói là em không tin, đến cả chị Khinh Tuyết chắc chắn cũng sẽ không tin! Em còn tưởng rằng anh đã có thể bình thản đối diện với chuyện này rồi chứ!
Diệp Khinh Tuyết tiếp lời:
- Nếu như là cậu ta của lúc trước thì quả thật là chị cũng không tin cậu ta có thể làm ra loại chuyện như thế!
- Cắt, cô gái ngốc, cậu nói thế là có ý gì hả?
Tần Mục cảm thấy không vui, hắn của trước đây không giở trò đồi bại với Lâm Thi Vận vậy chẳng lẽ bây gì thì có sao?
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, cô nhìn về phía Tần Mục rồi nói:
- Anh à, quả thật là anh đã thay đổi quá nhiều.
Tần Mục thuận miệng nói:
- Con người luôn luôn thay đổi, hoàn cảnh càng khó khắn lại càng dễ dàng khiến con người trưởng thành hơn!
- Cậu nói câu này rất hay!
Diệp Khinh Tuyết liếc nhìn Tần Mục một cái sau đó lại quay sang hỏi Tần Phỉ Phỉ:
- Vậy sau đó thì sao? Hai người cứ như vậy liền bị đuổi ra ngoài sao?
Tần Phỉ Phỉ bất đắc dĩ đáp lời:
- Cũng có lẽ là bởi sức ép từ phía Lâm gia nên người trong gia tộc mới phải đuổi bọn em ra khỏi Tần gia, còn đóng băng tất cả cổ phiếu mà bọn em sở hữu. Từ đêm hôm đó bọn em phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó lại còn bị một đám người đuổi giết nữa.
- Đuổi giết sao?
Diệp Khinh Tuyết cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Tần Mục nhướng mày, trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc còn chưa đủ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
- Người đuổi giết bọn em có người của Lâm gia cũng có cả người của Tần gia, nhưng đến cuối cùng người cứu bọn em lại cũng chính là người của Tần gia. Nếu em đoán không lầm thì người cứu bọn em là ngươi do ông nội phái tới.
- Vậy bố mẹ của hai người đâu?
- Không biết, trong ấn tượng của bọn em thì từ nhỏ đã không tồn tại hình ảnh của bố mẹ, mà ông nội cũng chưa bao giờ nhắc tới bố mẹ của bọn em!
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy thì thấy rất thương cảm với hai người còn Tần Mục cũng nghe rất nghiêm túc, như vậy hắn cũng đã hiều sơ sơ về quá trình diễn ra sự việc này rồi.
Cũng không khó đoán lắm, chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai người bố mẹ mà bọn họ chưa bao giờ gặp kia.
Diệp Khinh Tuyết lo lắng hỏi:
- Nói như vậy lần nay hai người về Yên Kinh không phải là nguy hiểm lắm sao?
Một mình Tần gia còn chưa nói lại cộng thêm cả Lâm gia còn lớn mạnh hơn, chỉ dựa vào Tần Mục với Tần Phỉ Phỉ thì làm sao có thể đấu lại được?
Tần Phỉ Phỉ im lặng không đáp, với thực lực hiện giờ của cô cũng đủ để bảo vệ cho bản thân nhưng còn Tần Mục, cô rất lo cho hắn.
Tần Mục thấy em gái không nói lời nào thì cũng hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, vì vậy hắn mở miệng nói:
- Đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề khác đi, nói tới mấy chuyện vui vui í, ví dụ như sau khi tới Yên Kinh chúng ta sẽ làm gì chẳng hạn!
Tần Phỉ Phỉ dường như nghĩ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi Diệp Khinh Tuyết:
- Chị Khinh Tuyết, nghe nói chị đang theo đuổi anh trai em đúng không?
Sặc!
Tần Mục trực tiếp bị sặc, chiếc xe lại xiêu xiêu vẹo vẹo đánh võng trên đường.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt vài giây sau đó giận dữ nói:
- Tần Mục, có phải cậu đã nói linh tinh gì đó đúng không?
- Không có, thật sự không có mà….Ái, bỏ tay ra, nếu không là lật xe đấy!
Diệp Khinh Tuyết sử dụng chiêu thức quen thuộc mà các cô gái hay dùng với Tần Mục, chiêu này lực sát thương vô cùng mạnh, véo, đánh, đấm, mắng, thậm chí là cắn, lúc này cô hoàn toàn vứt hết hình tượng thục nữ của mình.
Tần Mục vừa cố gắng tránh đòn công kích của Diệp Khinh Tuyết vừa nỗ lực khống chế tay lái, trong lòng thầm mắng cái con em gái vô lương tâm, không biết lựa lời mà nói.
Tần Phỉ Phỉ không quan tâm đến hình tượng của mình nữa cười ha ha.
- Em biết ngay là anh chém gió mà, xem anh còn đắc ý được nữa không!
Lúc này bọn họ đang lái xe trên đường cao tốc từ Ninh Giang đến Yên Kinh, đường cái rộng rãi, xe trên đường cũng không nhiều nếu không kiểu lái xe này của Tần Mục đã gây ra biết bao tai nạn rồi.
Trên đường mặc dù ít xe nhưng điều đó không có nghĩa là không có xe.
Có một chiếc xe Porsche mui trần màu vàng lái sát sau xe bọn Tần Mục, hai tên lưu manh trong xe đều bị kỹ thuật lái xe đánh võng của Tần Mục làm cho hết hồn.
- Cái đệch, cái xe phía trước thằng nào lái vậy, trên đường cao tốc mà lại còn chơi trò đánh võng, lắc lư nữa!
- Không bỏ đấy, cậu dám hủy hết thanh danh của tôi, rõ ràng là cậu viết thư tình cho tôi mà, sao giờ lại biến thành tôi theo đuổi cậu hả?
- Đó chỉ là hiểu lầm thôi!
- Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, tôi cắn chết cậu!
....
- Thằng nào ở trong xe, bò ra đây cho bố mày, mẹ kiếp!
Ngay lúc Tần Mục với Diệp Khinh Tuyết đang đùa hăng còn Tần Phỉ Phỉ thì ngồi xem kịch vui có một chiếc Porsche phóng lên.
Tần Mục không dám lơ là hắn lập tức giẫm chân phanh, dừng xe.
- Thằng nào lái xe?
Cửa sổ chiếc xe Porsche hạ xuống, hai tên ngồi trong xe ăn mặc trông rất dị, đang định chửi ầm lên một trận thì lại thấy Diệp Khinh Tuyết với Tần Phỉ Phỉ liền lập tức nuốt xuống.
- Lão đại, ngon rồi, hai con bé này đều là hàng ngon đấy!
Tên ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm vào hai cô gái.
- Bố mày có mắt, không cần mày phải nói!
- Lão đại này, vừa hay chúng ta mỗi người một đứa, anh thích đứa nào? Hay là đứa mặc áo trắng ngồi ghế lại phụ kia cho anh còn cái con bé đáng yêu ngồi ghế sau cho em, em thích kiểu như thế!
Tên lão đại giận dữ nói:
- Mịa mày cút, cả hai đứa đều là của tao hết!
- Lão đại! Sao anh tham thế?
- Hai con bé này đưa cho tao, tới Yên Kinh tao sẽ tìm cho mày đứa khác!
- Không, mấy mỹ nữ mà anh quen em đều biết thừa, còn lâu mới bằng loại hàng này!
Lão đại cười to nói:
- Vậy thì đành phải dựa vào bản lĩnh của tao với mày rồi, mày thấy với khả năng của mày có thể thắng được tao không? Mấy đứa mày chơi đều không phải là người do tao giới thiệu sao?
Diệp Khinh Tuyết chán ghét lườm hai tên này, Tần Phỉ Phỉ thì tức giận quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận