Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 426: Loạn thế sắp tới !

Tần Phỉ Phỉ mừng rỡ nói:
- Anh, tên anh cũng có trong bảng xếp hạng kìa, mặc dù đứng cuối cùng nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Tả Tư Duyệt nhếch miệng nói:
- Tên của Tần Mục rõ ràng là do người của Sơn trang Dược Long tạm thời cho thêm vào, với thực lực của cậu ấy làm sao lại đứng cuối cùng được?
Tần Phỉ Phỉ cũng cảm thấy Tả Tư Duyệt nói có lý.
- Cúng đúng, trước đây chắc chắn Sơn trang Dược Long chưa từng chú ý đến anh của em chỉ gần đây mới để ý đến nên mới tạm thời cho thêm vào danh sách.
Tần Mục cười nhạt lắc đầu nói:
- Người của Sơn trang Dược Long cũng không phải thần thánh, giới cổ võ có nhiều người như vậy bọn họ không thể chú ý đến tất cả được. Bảng xếp hạng Long Bảng chỉ là cái danh sách để tham khảo mà thôi, thực tế không phải là chính xác tuyệt đối.
Cách nói này mọi người đều có thể hiểu.
Trung Quốc lớn như vậy, nói không chừng trong một cái hang hốc nào đó cũng có cao thủ hàng đầu, chẳng qua chỉ là Sơn trang Dược Long không phát hiện ra mà thôi.
Sau khi Tử Yên khắc hết cả ba mươi cái tên lên vách đá liền quay về cột đá, tuyên bố trước tất cả mọi người:
- Bảng xếp hạng Long Bảng đến đây là hết, cái danh sách này chỉ để tham khảo, mọi người không cần quá coi là thật!
Sau đó Tử Yên quay sang nói với Văn Văn và Ly Ly:
- Văn Văn, Ly Ly, nhiệm vụ của chúng ta đã xong, hai đứa theo chị về thôi!
- Sư tỷ, bọn em có thể ở lại chơi thêm hai ngày không?
- Đúng thế, đúng thế, trong sơn trang chán chết đi được, không thú vị như ở bên ngoài!
- Không được, Trang chủ rất lo cho hai đứa vì vậy đã lệnh cho chị phải dẫn hai đứa trở về!
Hai cô nhóc khó hiểu hỏi lại:
- Bọn em thì có gì mà phải lo lắng chứ, với thực lực của bọn em vẫn có thể bảo vệ bản thân mà!
- Chuyện này nhất thời không thể nói rõ được, tóm lại từ nay về sau bên ngoài vô cùng nguy hiểm, hai đứa không thể tiếp tục ở bên ngoài nữa!
- Hả….
Hai cô nhóc đều kinh ngạc, khó hiểu.
Cuối cùng Tử Yên vẫn đưa hai cô nhóc đi, mọi người cũng dần giải tái, bọn họ còn phải đi tìm ra chân tướng của chuyện này, những lời Tử Yên nói khiến mọi người đều canh cánh trong lòng, lo sợ bất an.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Mục cũng dẫn mọi người cùng rời khỏi đó.
Sau khi Lạc Thiên Cung tuyên bố thành lập, Tần Mục rất ít khi ở lại Lạc Thiên Cung, bình thường hắn vẫn luôn ở trong biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Vấn đề của Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn khiến hắn vô cùng đau đầu, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã đảm nhiệm trách nhiệm vệ sĩ này.
Nếu như kẻ thù của Diệp gia có thể xuất hiện sớm một chút thì hắn cũng đã không phải phiền não thế này. Đáng tiếc là kẻ địch lần nào cũng nấp trong bóng tối không chịu đi ra làm hắn vô cùng bực mình.
Ngày thứ ba sau khi bảng xếp hạng Long Bảng được công bố, Ngân Hồ đến tìm Tần Mục. Bọn họ đương nhiên chỉ là liên hệ thông qua đồng hồ truyền tin thôi.
- Bà xã, mới có mấy hôm mà đã nhớ anh rồi sao?
Tần Mục cũng không biết Ngân Hồ tìm hắn có chuyện gì nữa.
- Hôm nay nghiêm túc chút đi, tôi muốn nói chuyện chính sự với cậu!
Tần Mục nghe ra ngữ khí của Ngân Hồ hôm nay rất nghiêm túc, không hề giống như đang giả vờ.
Trong lòng không hiểu sao đột nhiên lại thấy gai gai, hắn có cảm giác như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
- Chuyện chính sự gì vậy?
Ngân Hồ trầm mặc một lát rồi nói:
- Mấy hôm trước, phái Kiếm Tâm thánh địa của kiếm đạo ở Đông Doanh bị tiêu diệt, cậu còn nhớ Cung Dã Anh Tử không? Cô ấy là người của phái Kiếm Tâm!
- Cái gì cơ?
Đây là lần đầu tiên Tần Mục kinh ngạc đến như vậy.
Cho dù hắn có không biết Cung Dã Anh Tử thì cũng không thể không biết phái Kiếm Tâm được.
Ngay lập tức sắc mặt Tần Mục trở nên nghiêm túc, hỏi lại cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có biết là ai làm không?
Vào thời điểm tận thế, phái Kiếm Tâm quả thật đã chết rất nhiều người, cũng gần như là bị tiêu diệt.
Chỉ có điều đó cũng là chuyện của năm trăm năm sau, vậy thì hiện tại làm sao có thể đã bị tiêu diệt rồi?
- Vụ này không phải do con người làm.
Tin tức Ngân Hồ nói tựa như sấm sét khiến Tần Mục không dám tin vào tai mình, hắn đột nhiên nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ.
- Có phải là một loại quái thú khổng lồ tướng mạo quái dị không biết tên đã xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm đúng không?
- Ồ thì ra là cậu cũng đã biết chuyện này rồi hả? Tôi còn tưởng gần đây không thèm quan tâm đến mấy chuyện này chứ.
- Không phải chứ, là thật hả?
Tần Mục nhíu mày, có cảm giác như mình đang bị ông trời lôi ra đùa lần nữa vậy.
Năm trăm năm sau, sinh thái trái đất bị hủy diệt, vũ trụ bị những sinh vật không rõ nguồn gốc xâm chiếm, tận thế giáng xuống.
Mà trên thực tế những sinh vật kỳ lạ đó chính là quái thú có sức mạnh khủng khiếp xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm.
Những con quái thú này không chỉ tàn sát phái Kiếm Tâ mà còn phá hoại, hủy diệt gần hết Đông Doanh.
Những con quái thú này da dày, xương cứng, vũ khí nóng (súng ống, đạn dược) bình thường rất khó làm chúng bị thương, phải sử dụng vũ khí có tính sát thương mạnh với quy mô lớn mới có thể làm chúng bị thương được.
Không những vậy số lượng những con quái thú này rất đông, gần như là phủ khắp cả nước, lúc này trừ phi là cho vũ khí hạt nhân đến san bằng toàn bộ Đông Doanh nếu không sẽ không thể tiêu diệt được đám quái thú này.
Giới cầm quyền Đông Doanh không biết phải làm thế nào nên đành phải cầu cứu các võ giả, ẩn sĩ đồng thời cũng xin sự trợ giúp từ các quốc gia khác.
Nhưng những quốc gia này lại chỉ ôm ý định đứng ngoài xem tình hình, đại bộ phận đều bỏ mặc sự cầu xin giúp đỡ của Đông Doanh, thậm chí có nước còn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Cuối cùng cao thủ Đông Doanh tập trung dốc sức đi giết quái thú nhưng không biết làm sao mà số lượng quái thú không giảm đi ngược lại còn tăng thêm, tất cả cường giả hầu như đều chết trận.
Sau khi các cường giả đều chết trận, Đông Doanh chỉ có thể để mặc cho quái thú xâm chiếm, không còn chút sức lực nào để kháng cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận