Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1514: Thần thánh phương nào?

- Hân Đồng, là Đế nữ bảo cô đến sao?
Hoa Trường Hận cho rằng Đường Hân Đồng đến là để đưa nguyên liệu.
Đường Hân Đồng nhìn Tần Mục, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Tần công tử, xin lỗi, nguyên liệu Hỗn Độn sợ là không có cách nào đưa cho anh rồi.
- Tại sao?
Tần Mục nghi hoặc hỏi:
- Thiên Ngoại Thiên các người không tuân thủ lời hứa?
- Không, không phải là chúng tôi không muốn đưa ra, mà nguyên liệu Hỗn Độn đã bị người ta đoạt đi rồi.
Mọi người đều cả kinh. Ai dám đoạt đồ của Thiên Ngoại Thiên?
Tần Mục im lặng nói:
- Cái này không phải quá trùng hợp sao?
Nguyên liệu Hỗn Độn cất ở Thiên Ngoại Thiên vô số năm, vẫn không có chuyện gì phát sinh. Khi hắn cần, đột nhiên lại nói bị người ta đoạt mất. Lừa người à?
- Tuy trùng hợp, nhưng không phải giả. Bởi vì…
Đường Hân Đồng ảm đạm nói:
- Đế quân đã chết.
- Cái gì?
Lần này là Tần Mục cau mày.
Những người còn lại đều biến sắc. Đế quân của Thiên Ngoại Thiên là Chí tôn đỉnh phong. Tại sao ông ta lại chết?
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Đường Hân Đồng nói:
- Người đoạt nguyên liệu Hỗn Độn là một nam một nữ. Người nam bằng tuổi Tần Mục anh. Nhưng cô gái kia, tu vi thật đáng sợ. Chỉ hơn mười chiêu đã giết chết Đế quân của chúng tôi. Thiên Ngoại Thiên không ai là đối thủ của cô ta.
- Chẳng lẽ là Tổ Thần?
Tần Mục nghĩ thầm, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
Nếu thật là Tổ Thần, giết Đế quân của Thiên Ngoại Thiên cần gì mười chiêu. Một chiêu là đủ.
Nhưng cho dù không phải Tổ Thần, chỉ sợ cũng đã gần tiếp cận Tổ Thần rồi.
- Thiên Ngoại Thiên của chúng tôi đang rối thành một bầy. Đế nữ bởi vì cái chết của Đế quân, thương tâm quá độ, nhất thời quên mất ước hẹn với anh. Hôm nay mới nhớ tới, liền phái tôi đến thông báo cho anh.
Đường Hân Đồng nói tiếp:
- Nguyên liệu Hỗn Độn không còn, Đế nữ muốn dùng vật khác để đền bù. Nhưng cô ấy cũng biết tầm mắt của anh cực cao, đồ vật tầm thường chỉ sợ không để vào mắt. Cho nên phái tôi mời anh đến Thiên Ngoại Thiên, tùy ý cho anh vào bảo khố để lựa chọn.
- Đế nữ hữu tâm rồi.
Tần Mục thở dài một hơi. Cha chết, khó người nào có thể nhớ rõ ước định.
- Chúng ta đến Thiên Ngoại Thiên xem một chút đi.
Tần Mục trưng cầu ý kiến của Tiểu Thanh, Vu Diễm.
Nhưng hắn đến Thiên Ngoại Thiên, không phải vì bảo bối gì cả, mà chỉ muốn nhìn rõ tình huống.
Hắn cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc ai là người đã tập kích Thiên Ngoại Thiên? Và mục đích của họ là gì?
- Tùy anh thôi, chúng ta không có ý kiến.
Tiểu Thanh nói.
- Vậy thì tốt. Đường tiểu thư, phiền cô dẫn đường.
Thiên Ngoại Thiên cũng có không gian độc lập của mình. Theo lý, người ngoài nếu không có người của Thiên Ngoại Thiên dẫn đường, sẽ không có biện pháp tiến vào.
Có Tinh Thần Sử Đường Hân Đồng dẫn đường, mọi người đi đường rất thuận lợi.
Nhưng đi chưa được bao lâu, liền nhìn thấy một người bay tới.
Cửu Luân Sử Cam Trường Viễn.
Thần sắc Cam Trường Viễn rất sợ hãi, dường như đang tránh né điều gì.
- Hân Đồng, không thể vào đế cung. Hai người kia lại đến, vừa rồi đã giết chết hai đại Chí Tôn Viên Hải và Đạo Viễn. Quá kinh khủng rồi.
- Cái gì?
Đường Hân Đồng nghe xong, cực kỳ phẫn nộ.
Mặc dù thực lực không đủ, nhưng cô vẫn muốn liều mạng với hai người kia.
- Xem ra chúng ta đến không khéo rồi.
Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói.
- Nhưng anh lại cảm thấy rất trùng hợp.
Tần Mục nói:
- Để xem là thần thánh phương nào.
Tâm tình của Đường Hân Đồng và Cam Trường Viễn liền kích động lên. Sau khi Tần Mục biết cô gái kia đã giết chết Đế quân Chí Tôn đỉnh phong, vẫn không thèm đếm xỉa đến, nói rõ hắn cũng có thể giết chết Chí Tôn đỉnh phong một cách đơn giản.
Hắn ra tay, có lẽ sẽ chống lại nổi cô gái khủng bố kia.
Trang 87# 1
Đây là khu vực thần thánh nhất của Thiên Ngoại Thiên, vạn người kính ngưỡng.
Nhưng hôm nay, Đế cung lại nghênh đón một sự kiện đáng sỉ nhục nhất trong lịch sử.
Một thanh niên mặc cẩm y cùng với một cô gái đội mũ phượng, khăn quàng vai, mặc trên người chiếc áo trắng, chẳng khác nào nữ thần bước ra từ trong tranh, cao cao tại thượng, khiến người ta không dám khinh nhờn, cũng không dám nhìn thẳng.
Chỉ có hai người, nhưng không người nào của Thiên Ngoại Thiên dám chống lại. Cho dù là Chí Tôn, cũng không qua nổi mấy chiêu của cô gái đó.
- Ta liều mạng với các người.
Khương Hi Doanh hai mắt đỏ bừng, sự cao ngạo của Đế nữ đã sớm không còn, chỉ còn lại sự phẫn nộ vô tận.
- Không biết tự lượng sức mình.
Cô gái áo trắng không thèm nhìn Khương Hi Doanh, vung tay lên, một luồng sức mạnh khổng lồ đánh vào người Khương Hi Doanh.
Bành.
Khương Hi Doanh một lần nữa bay ra ngoài, máu nhuộm đỏ xiêm y, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng cô căn bản không thèm để ý đến thương thế, một lần nữa lao đến.
Cô gái áo trắng có chút không được kiên nhẫn, vung tay đánh ra một đạo thần quang. Khương Hi Doanh lập tức bị định trụ, không thể động đậy.
- Tiền bối, xin hạ thủ lưu tình, đừng tổn thương cô ấy.
Người thanh niên dường như rất thương tiếc Khương Hi Doanh, vội vàng thỉnh cầu cô gái áo trắng.
- Ta đã năm lần bảy lượt nhường nhịn, cô ta còn không biết phân biệt.
Cô gái áo trắng cả giận nói:
- Minh Cửu, Vân Mặc bảo cậu đến giúp y làm việc, cũng không phải đến tán gái. Mau thu hồi tâm địa gian giảo của mình đi.
Minh Cửu mỉm cười:
- Tiền bối, Mặc thiếu phân phó, tôi tất nhiên nắm chắc. Chỉ là khó gặp được một cô gái có khí chất như vậy, tôi thật sự không nhịn được mà động tâm. Đệ tử của bà hơn cô ta một bậc, nhưng đáng tiếc tôi không có phúc hưởng thụ.
Cô gái áo trắng nghe xong, thần sắc bao trùm một tầng sương lạnh:
- Nếu cậu dám có tâm tư không đứng đắn với Trúc Tuyết, cho dù Vân Mặc coi trọng cậu, ta nhất định cũng sẽ giết cậu.
Minh Cửu rụt cổ lại, cười xấu hổ:
- Đương nhiên là không rồi. Cho dù bà đồng ý, Mặc thiếu cũng sẽ không đồng ý. Anh ấy rất để ý đến Trúc Tuyết tiểu thư.
- Vân Mặc coi trọng Trúc Tuyết?
Cô gái áo trắng cau mày.
- Đúng vậy, chính miệng Mặc thiếu nói với tôi. Anh ấy còn nói…
- Nói cái gì?
- Anh ấy nói sẽ tìm cơ hội nhờ bà ban Trúc Tuyết tiểu thư cho anh ấy.
Thần sắc cô gái bắt đầu âm tình bất định, thật lâu sau mới thở dài một hơi:
- Nếu Trúc Tuyết có thể đi theo Vân Mặc, cũng không tính là ủy khuất nó. Chỉ là chưa chắc nó đã nguyện ý.
- Lời này của tiền bối sai rồi. Mặc thiếu là nhân vật nào chứ. Cho dù tầm mắt của Trúc Tuyết tiểu thư có cao, cũng sẽ không chướng mắt Mặc thiếu đâu.
- Được rồi, việc này không phải việc cậu cần quan tâm. Mau làm chuyện chính đi.
- Vâng.
Minh Cửu nói xong, liền ra lệnh cho những người đang phủ phục trong nội cung:
- Mau đem toàn bộ Chú Tạo Sư giỏi nhất của các người ra đây.
Bọn họ vốn đã đoạt được nguyên liệu Hỗn Độn, nhưng cho dù có, bọn họ cũng không thể tạo thành thần binh lợi khí nếu như không có Chú Tạo Sư giỏi nhất.
Mà Thiên Ngoại Thiên đã từng chế tạo qua Xích Yêu Cầm không kém gì Thiên Duyệt Cầm, nói rõ nơi này có đại sư đúc khí rất giỏi.
- Phạm vào người của Đế cung ta, chết.
Một tiếng đàn mang theo sức mạnh yêu dị đánh tới.
Minh Cửu toát mồ hôi lạnh. Tuy thực lực của y chưa đạt đến Chí Tôn cảnh, nhưng tính cảnh giác không kém. Tiếng đàn này hiển nhiên là đánh về phía y.
- Tiền bối….
- Con ruồi đáng ghét thì nhiều không kể xiết. Lại một con nữa phải chịu chết.
Cô gái áo trắng không kiên nhẫn phất tay, tiếng đàn lập tức nổ tung, một luồng sức mạnh cắn trả, khiến Đường Hân Đồng phải phun ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài.
- Hân Đồng.
Hoa Trường Hận bay lên tiếp được Đường Hân Đồng. Lực trùng kích giảm bớt nhưng chính bản thân bà cũng bị chấn động.
- Thật đáng sợ.
Một kích tiện tay đã toàn lực đánh tan một kích của Xích Yêu Cầm, cắn trả Đường Hân Đồng. Hoa Trường Hận tiếp Đường Hân Đồng, cũng bị chấn động cùng lúc.
- Ồ, ruồi không chỉ có một con. Tại sao lại đến nhiều như vậy?
Cô gái áo trắng không thể nhịn được.
- Đã lâu không gặp. Trong mắt bà tôi là ruồi sao?
Tần Mục bay đến, chậm rãi đáp xuống, cười nói với cô gái áo trắng:
- Dạo này sao rồi, Yến Vương tiền bối?
Cô gái áo trắng này chẳng phải ai xa lạ, là Yến Vương trong di tích viễn cổ ở Trung Thiên Tinh, đã từng đưa một quả trứng kỳ lạ cho Dịch Trúc Tuyết.
- Là cậu.
Yến Vương động dung.
- Tôi không nghĩ đến người xông vào Thiên Ngoại Thiên lại là bà. Thật là đau đầu.
- Đau đầu?
Tần Mục nhìn những người đang phủ phục trong nội cung, nhìn thi thể đầy đất, rồi nhìn Khương Hi Doanh toàn thân đầy máu, hai mắt đỏ ngàu.
- Tôi vẫn cho rằng Yến Vương tiền bối là người cao ngạo, không nghĩ đến lại khát máu như vậy.
Yến Vương thản nhiên nói:
- Cậu là người của Bạch Đế Tinh, chẳng lẽ còn đồng tình với Thiên Ngoại Thiên?
- Đương nhiên là không. Thiên Ngoại Thiên như thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi. Chỉ có điều Thiên Ngoại Thiên còn nợ tôi một món đồ, mà món đồ này lại bị tiền bối đoạt đi.
Tần Mục làm bộ buồn rầu:
- Nếu tôi đòi tiền bối, tiền bối có trả lại cho tôi hay không?
- Nguyên liệu Hỗn Độn?
- Đúng vậy.
Yến Vương im lặng. Kỳ thật ấn tượng của bà đối với Tần Mục cũng không tệ. Nhưng bà ta vẫn luôn muốn đoạt lấy nguyên liệu Hỗn Độn, không thể tùy tiện giao ra được.
- Khốn kiếp, đồ mà Mặc thiếu muốn cậu cũng muốn ngấp nghé. Chán sống rồi đúng không?
Minh Cửu đột nhiên chửi ầm lên.
Trước đó bị sát cơ của Xích Yêu Cầm bao phủ, y đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Đến bây giờ vẫn còn sợ trong lòng, tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, cần tìm một nơi phát tiết.
Tuy nói Yến Vương dường như có quen biết với Tần Mục, nhưng y biết Yến Vương tuyệt sẽ không để cho y bị thương, khẳng định sẽ đứng bên cạnh y. Cho nên y cũng chẳng cần kiêng nể gì cả.
Thậm chí, y còn cố ý chọc giận Tần Mục, để hắn và Yến Vương đối địch với nhau.
Một khi Yến Vương ra tay, đám ruồi này sẽ chết không có chỗ chôn.
Tần Mục lườm Minh Cửu, rồi nói với Yến Vương:
- Yến Vương tiền bối, tôi nhớ bà đã từng nói, bà rất chán ghét đàn ông mà. Tại sao hôm nay lại mang theo khối ung mủ trên người, đúng thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Mày nói cái gì? Mày dám mắng tao?
Minh Cửu quát lớn.
- Mắng anh?
Tần Mục cười lạnh:
- Loại phế vật như anh đáng để cho tôi mắng sao?
- Mày…muốn chết.
Minh Cửu quả thật muốn nổ tung. Y là tâm phúc bên cạnh Mặc thiếu, cho dù là hoàng tử Minh Vưu cũng phải khách khí với y.
Tiểu tử này tính là cái gì? Rõ ràng dám mắng y?
- Tiền bối, mau giúp tôi giết hắn.
Cho dù Minh Cửu có tức giận, nhưng cũng không mất đi lý trí. Y còn nhìn ra được Tần Mục mạnh hơn y.
- Minh Cửu, cậu câm miệng cho tôi.
Yến Vương răn dạy, sau đó nói với Tần Mục:
- Tần Mục, ta thật sự không thể đưa nguyên liệu Hỗn Độn cho cậu được. Thứ này đã có người lấy rồi.
- Nhưng tôi là người lấy trước mà, cái này nên xử lý như thế nào?
- Cậu không thể nể mặt mà tặng thứ đó cho tôi sao?
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nể mặt bà, nhưng thứ này là bà lấy giúp người khác. Tôi thì không nể mặt người đó được.
Trang 87# 2
Yến Vương kinh ngạc hỏi.
Tần Mục lắc đầu, chỉ Minh Cửu:
- Tôi chẳng biết Vân Mặc là ai, nhưng có thể dạy ra một thủ hạ bọc mủ như thế này, chắc hẳn cũng cùng một tính tình.
Băng hàn trong ánh mắt Minh Cửu chợt lóe lên, nhưng cũng không lên tiếng nói chuyện.
- Vân Mặc và Minh Cửu không cùng một loại người.
Yến Vương chần chừ một chút rồi nói:
- Tần Mục, chi bằng cậu theo tôi đến gặp Vân Mặc. Với tài năng của cậu, có lẽ sẽ được cậu ấy thưởng thức.
- Thưởng thức?
Tần Mục im lặng:
- Bà xác định không có nói giỡn với tôi?
- Cái tên Vân Mặc ấy xách giày cho Tần Mục cũng không xứng. Tần Mục còn cần anh ta thưởng thức sao?
Tiểu Thanh khinh thường nói.
- Sao?
Yến Vương cau mày, ánh mắt rơi xuống người Tiểu Thanh:
- Cô quen Vân Mặc?
- Không quen, nhưng tôi biết rõ anh ta.
- Cô chắc chắn là không hiểu cậu ấy rồi.
Yến Vương tin chắc rồi.
- Ơ, tại sao tôi lại phải hiểu anh ta? Anh ta còn chưa xứng.
- Tuổi còn nhỏ, lại không biết trời cao đất rộng.
Yến Vương cũng không so đo với Tiểu Thanh, chỉ cho rằng đây là một cô gái bất bình vì người mình thích thôi.
- Tần Mục, tôi biết rõ với tính cách của cậu, cũng không thích làm người bên cạnh ai. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, sau này bất luận phát sinh chuyện gì cũng đừng nên đối đầu với Vân Mặc. Bằng không…
- Bằng không thì bà sẽ giết tôi sao?
Tần Mục bình tĩnh hỏi.
- Đây là lập trường cũng như chức trách của tôi. Cường giả bên cạnh Vân Mặc rất nhiều. Tùy tiện một người bước ra cũng có thể đưa cậu vào chỗ chết.
Tần Mục nghe xong, liền mỉm cười:
- Nghe bà nói như vậy, có lẽ tôi đã đoán được anh ta là ai.
- Cậu đoán được?
- Bà không biết, giữa tôi và anh ta còn có chút ân oán.
- Cậu có ân oán với Vân Mặc?
Yến Vương hỏi.
- Được rồi, tôi nói cho bà biết, tôi và người kia là địch. Nếu bà đã muốn đứng bên cạnh anh ta, vậy chúng ta cũng sẽ là kẻ địch của nhau.
- Tần Mục, cậu…
- Không cần nhiều lời. Nếu bà nguyện ý đứng về phía tôi, tôi rất vui. Nhưng nếu bà không quyết định, vậy thì chúng ta bớt nói chuyện nhiều thì hơn.
Yến Vương nghe xong, bất đắc dĩ thở dài:
- Vân Mặc rất quan trọng đối với chúng tôi. Tôi không thể phản bội cậu ấy. Xin lỗi.
Tần Mục cũng không ngoài ý muốn khi Yến Vương quyết định như vậy.
- Nếu là địch, vậy nguyên liệu Hỗn Độn không có lý gì phải đưa cho bà.
Yến Vương nhìn Tần Mục, sau đó quay sang nói với Minh Cửu:
- Minh Cửu, giao thứ đó cho hắn. Chúng ta đi.
Người trong đế cung nghe vậy, lập tức vui mừng. Người đàn bà này chịu bỏ đi, thật sự là quá tốt.
- Không được.
Ngoài dự đoán của mọi người, Minh Cửu bác bỏ Yến Vương:
- Nguyên liệu Hỗn Độn là đồ mà Mặc thiếu muốn, tại sao lại phải đưa cho hắn? Tiền bối, bà đứng về phía người ngoài sao?
- Cậu dám ăn nói như vậy với tôi?
Ánh mắt Yến Vương phát lạnh.
Minh Cửu cắn răng nói:
- Hừ, tôi thề sống chết trung thành với Mặc thiếu. Bà có bản lãnh thì giết tôi đi.
Minh Cửu nhìn thì giống như trung thành, kỳ thật cũng chỉ là khổ nhục kế. Bởi vì y biết rõ, Yến Vương tuyệt không thể động tay giết y.
- Muốn sống thì rất khó, nhưng muốn chết còn không phải dễ dàng sao?
Lập tức, Tần Mục biến mất ngay tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt Minh Cửu, một tay nhấc lên:
- Có cần tôi thành toàn cho anh không?
- Tần Mục, đừng.
Yến Vương kinh hãi nói.
Cảm nhận được sát ý phát ra từ người Tần Mục, Minh Cửu sợ hãi không thôi, cực lực gào thét:
- Mày không thể giết tao. Giết tao rồi, toàn bộ bạn bè của mày sẽ chôn cùng với mày. Mặc thiếu sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
- Tiếng người còn không biết nói, sống trên đời có ý nghĩa gì chứ?
Tần Mục nói xong, ánh mắt phát lạnh, tiện tay ném Minh Cửu ra ngoài, sau đó lại chém ra một đạo kiếm quang.
Oành.
Cơ thể Minh Cửu nổ tung trên không trung.
- Cái thứ ngu xuẩn.
Yến Vương tức giận mắng một tiếng. Bà hiểu rất rõ, Tần Mục là người thích ăn mềm không ăn cứng. Uy hiếp hắn, không phải là muốn chết sao?
- Tần Mục, tuy nói nhân phẩm của Minh Cửu không tốt, nhưng dù sao y cũng là người bên cạnh Vân Mặc. Cậu giết y, khiến cho tôi khó xử rồi.
Tần Mục thò tay đánh một chiêu về phía không trung. Một luồng ánh sáng hỗn độn từ trên người Minh Cửu nổ tung bay ra ngoài, rơi vào tay Tần Mục.
- Quả nhiên là đồ tốt.
Tần Mục biết đây chính là nguyên liệu Hỗn Độn. Sau khi thu lại xong, mới quay sang nói với Yến Vương:
- Địa vị của bà thấp kém trước mặt Vân Mặc đến thế sao? Ngay cả một phế vật chết đi cũng muốn trách cứ bà?
- Được rồi, khi trở về, tôi sẽ tận lực nói vài lời tốt đẹp cho cậu. Nhưng lần sau gặp mặt, tôi và cậu thật sự phải chiến đấu với nhau.
Yến Vương nói xong, liền bay đi.
- Thực lực của người phụ nữ này rất mạnh, nhưng ánh mắt không khỏi quá kém.
Tiểu Thanh có chút tiếc nuối.
Vu Diễm hỏi:
- Bà ta là người của Bạch Đế Tinh sao?
- Đối với loại người như bà ta, Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới cũng chẳng có gì khác nhau. Bà ta sẽ không cho rằng mình thuộc bất cứ thế giới nào.
- Tổ Thần?
Vu Diễm kinh hãi.
- Bà ta chắc hẳn là Tổ Thần đỉnh phong, nhưng tu vi vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn đang là Bán Tổ.
- Vân Mặc là ai? Tại sao lại có thể sử dụng được một Tổ Thần?
Tần Mục và Tiểu Thanh nhìn nhau, cười nói:
- Chỉ là một cái bóng mà thôi.
- Cái bóng gì?
Vu Diễm nghe không hiểu.
Tần Mục búng vào chóp mũi của cô:
- Sau này rảnh sẽ nói cho em biết.
- Tần Mục, chúng ta không giải được cấm chế trên người Đế nữ.
Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận đứng bên cạnh Khương Hi Doanh, thử một hồi lâu mà vẫn bất lực, chỉ có thể nhờ Tần Mục giúp đỡ.
- A, xin lỗi.
Tần Mục vỗ trán, hắn rõ ràng đã quên béng Khương Hi Doanh.
Giam cầm mà Yến Vương đã thi triển, Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận tất nhiên là không có năng lực cởi bỏ.
Lòng bàn tay Tần Mục ngưng tụ một luồng kim quang, đánh vào người Khương Hi Doanh, khiến cho toàn thân Khương Hi Doanh suy yếu, ngã co quắp trên mặt đất.
- Cô ấy bị thương quá nặng. Các người hãy giúp cô ấy trị liệu.
Tần Mục có thể giúp Khương Hi Doanh hồi phục rất nhanh, nhưng hắn không muốn ra tay.
Đã đến Thiên Ngoại Thiên, Tần Mục cũng muốn đi dạo một vòng. Dù sao Thiên Ngoại Thiên cũng là hạch tâm của Hỗn Độn giới.
Sau khi dò xét, Tần Mục phát hiện gần Đế cung có một khu rừng trúc vô cùng thần bí. Bên trong phát ra khí tức hỗn độn vô tận, có thể hô ứng với sức mạnh trong người hắn.
Thoáng do dự, Tần Mục trực tiếp bay vào rừng trúc.
Sau khi Tần Mục đi vào, hai đạo nhân ảnh liền xuất hiện trong hư không.
- Đây là cấm địa của Thiên Ngoại Thiên, chúng ta thân là thị vệ, để người ngoài vào có tiện lắm không?
- Nếu như không có hắn, Thiên Ngoại Thiên của chúng ta đã bị diệt vong rồi. Ân huệ như vậy, chúng ta sao có thể xem hắn là người ngoài được chứ? Huống hồ, với thực lực của hắn, chúng ta muốn ngăn cản đúng là chuyện hoang đường.
- Nói thì nói như vậy, nhưng…
- Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết được. Cứ mặc cho số phận đi.
Tần Mục đi thẳng vào rừng trúc, chi lực hỗn độn trong cơ thể không tự chủ được mà bắt đầu hoạt động, khiến cho hắn sinh ra một dự cảm không tốt.
Trang 87# 3
Nửa canh giờ sau, hắn đã đi vào chỗ sâu trong rừng trúc, nhìn thấy một tế đàn cũ nát.
Tế đàn này hiển nhiên đã có từ rất lâu, vừa cổ xưa vừa mục nát. Quan trọng hơn, nó lại ẩn chứa một loại khí tức mà Tần Mục quen thuộc.
- Hỗn Độn Tổ Thần?
Sau khi trải qua sự việc lần trước, Tần Mục đã sớm hiểu được, khi hắn ở thiên lộ dung hợp thế giới Hỗn Độn, tàn hồn xuất hiện chính là Hỗn Độn Tổ Thần, cường giả đỉnh cao cùng một cấp với Kim long.
Lúc trước hắn sử dụng sức mạnh Hỗn Độn cũng là sức mạnh của Hỗn Độn Tổ Thần.
- Tôi vẫn cho rằng ông đã chết, không nghĩ tới…
Tần Mục nhìn chằm chằm vào tế đàn, sau đó bước lên.
- Ông lưu lại thứ này, chính là muốn phục sinh trong tương lai. Đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông.
Tần Mục nói xong, đem toàn bộ chi lực Hỗn Độn trong cơ thể ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó trút xuống tế đàn.
Lập tức, tế đàn cũ nát tách ra cực quang chói mắt, phá tan phía chân trời.
Nhất thời, thiên địa chấn động, nhật nguyệt diễn biến, hóa thành Hỗn Độn.
- A.
Một tiếng thét dài từ cổ chí kim, giống như thần ma thức giấc sau vô số năm ngủ say.
Lúc này, rất nhiều người từ Thiên Ngoại Thiên bay ra, sắc mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào rừng trúc.
- Cổ khí tức này…
- Chẳng lẽ là Cổ tổ?
- Cổ tổ đã chết từ lâu rồi, không thể nào.
- Cổ tổ là nhân vật như thế nào chứ, sao có khả năng chết được. Tất nhiên là đã lưu lại thứ gì đó dùng để trọng sinh ngày sau.
- Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá. Nếu người phụ nữ kia dám đến, sẽ cho ả ta có đến mà không có về.
Yến Vương xông vào Thiên Ngoại Thiên, tùy ý giết chóc, khiến cho người của Thiên Ngoại Thiên có cảm giác bị sỉ nhục chưa từng có.
Bọn họ chờ mong Cổ tổ thật sự phục sinh, lấy lại hãnh diện và công đạo cho bọn họ.
Tần Mục nhìn bóng đen ngưng tụ trước mặt, thản nhiên nói:
- Không biết ông còn có bộ dạng này. Có còn nhớ tôi hay không?
Ánh mắt bóng đen nhìn chằm chằm vào Tần Mục, hít sâu một hơi rồi nhếch miệng:
- Tiểu tử, lúc trước ta muốn đoạt xá của cậu. Kết quả trong cơ thể của cậu có sức mạnh Kim long, ngược lại còn khiến ta phải chịu thiệt.
- Xem ra ông vẫn còn nhớ rõ, nhưng chỉ là thiệt thòi nhỏ thôi sao?
Bóng đen cười hắc hắc:
- Cậu không hối hận à?
- Hối hận cái gì?
- Ta biết tế đàn này chính là hậu thủ mà ta lưu lại. Nhưng thần hồn của ta chủ yếu ngưng tụ trong thế giới Hỗn Độn, mà thế giới Hỗn Độn được cậu luyện hóa, một lần nữa thai nghén. Nếu không phải cậu chủ động đem sức mạnh phóng xuất ra, ta căn bản không cách nào phục sinh.
Trong lòng bóng đen kinh ngạc vô cùng. Lúc trước bị sức mạnh của Tần Mục áp chế, ông cho rằng mình vĩnh viễn không cách nào trọng sinh.
Bởi vì ông cảm thấy trên đời này không có ai là không muốn đoạt được sức mạnh của ông. Tần Mục có được sức mạnh của Kim long, có thêm sức mạnh của ông nữa, trong tương lai sẽ trở thành cường giả tối cao trong thiên hạ.
Nhưng ông thật không ngờ, Tần Mục đến Thiên Ngoại Thiên, còn chủ động đem sức mạnh của mình phóng xuất ra, khiến cho ông thêm một lần nữa được trọng sinh.
Tần Mục nhìn bóng đen, nói:
- Ông đã biết tôi giúp ông trọng sinh, hy vọng trong tương lai ông đừng lấy oán trả ơn.
- Tuy cậu đã cứu ta, nhưng nói thật, cậu ngu đến mức không có thuốc chữa.
Bóng đen nói:
- Sức mạnh Hỗn Độn của ta chính là cực hạn của thiên địa. Nếu cậu sử dụng đúng chỗ, Tổ Thần bình thường căn bản không phải là đối thủ của cậu.
- Thật đáng tiếc, từ khi tôi có được sức mạnh của ông, trên cơ bản chưa từng dùng qua.
- Không thể nào.
Bóng đen không tin.
- Tin hay không thì tùy ông. Sức mạnh của ông đối với tôi mà nói chỉ có tác dụng chữa thương. Đánh nhau bình thường không cần sử dụng đến.
Bóng đen sửng sốt một chút rồi nói:
- Vậy thì đối thủ mà cậu gặp trước đây đẳng cấp quá thấp, cho nên mới không có cơ hội sử dụng sức mạnh của ta.
Tần Mục liếc mắt:
- Ông tự kỷ quá rồi. Sức mạnh của ông và Kim long đối với tôi mà nói chỉ là ngoại lực. Ông phục sinh rồi, trong tương lai tôi sẽ giúp cho Kim long phục sinh.
- Cậu từ bỏ luôn sức mạnh Kim long?
Bóng đen không tin.
Tần Mục cũng không giải thích. Trên thực tế, hắn đã sớm nhận ra, sức mạnh Kim long và Hỗn Độn trên cơ thể hắn, chẳng những không có bao nhiêu trợ giúp, ngược lại còn trở thành hạn chế.
- Được rồi, chuyện của tôi đã hoàn thành. Ông từ từ tu dưỡng đi.
Tần Mục nói xong, liền bước ra ngoài.
- Kỳ quái.
Bóng đen nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Mục, lộ vẻ trầm tư:
- Dường như trong khoảng thời gian ta không có ở đây đã xảy rất rất nhiều việc. Trước tìm Vận Mệnh hỏi thăm mọi thứ thử.
Nói xong, ông ta hóa thành một đám khói đen, biến mất ngay tại chỗ.
Khi Tần Mục đi ra, liền phát hiện đám người Vu Diễm đang chuẩn bị xông vào trong rừng.
- Tần Mục, anh không sao chứ?
Các cô gái đều lo lắng hỏi.
Tần Mục nhún vai:
- Anh còn có thể xảy ra việc gì chứ?
- Vừa rồi…
Không đợi Tần Mục trả lời, Đường Hân Đồng và mấy người Thiên Ngoại Thiên bay đến:
- Tần Mục, vừa rồi trong cấm địa có phải là Cổ tổ hay không?
- Tôi không biết ông ấy có phải là Cổ tổ các người hay không, nhưng bây giờ ông ấy không còn ở bên trong nữa.
- Cổ tổ đi đâu?
- Có lẽ là Bạch Đế Tinh.
- Đến Bạch Đế Tinh làm gì?
Tần Mục nhún vai:
- Cô đừng hy vọng ông ấy sẽ lấy lại danh dự cho các người. Ông ấy và Yến Vương có thể được xem là người chung một phe, không thể vì các người mà trở mặt cãi nhau với Yến Vương.
Đám người Đường Hân Đồng càng nghe càng không hiểu gì cả.
Tần Mục cũng lười giải thích, quay sang nói với mấy cô gái:
- Chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên trở về Bạch Đế Tinh.
Hai ngày sau, Tần Mục mang theo một đoàn người rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, trực tiếp bay về khu vực hắc ám.
Khu vực hắc ám kết nối với Bạch Đế Tinh. Con đường này có thể qua lại giữa hai giới.
Bất luận là Bạch Đế Tinh hay là Hỗn Độn giới, ở đây nhất định phải có binh gác, trừ phi muốn lập tức khai chiến, bằng không sẽ không ai xâm phạm ai nửa bước.
Canh gác khu vực hắc ám chính là người của liên minh. Tần Mục gần đây tạo ra danh tiếng cực lớn ở Hỗn Độn giới, làm nhục tứ đại Chí Tôn. Lúc này người không biết hắn thật không có bao nhiêu.
Hơn nữa, tin tức Tần Mục trở về Bạch Đế Tinh cũng đã nhanh chóng truyền đi. Nếu Tần Mục muốn trở về, tất phải đi ngang khu vực hắc ám.
Cho nên, người của liên minh đã sớm hạ mệnh lệnh cho thủ vệ ở khu vực hắc ám, nếu Tần Mục muốn qua, tuyệt không ngăn cản.
- Tần công tử, có cần chúng tôi dùng Hỗn Độn châu đưa các người trở về không?
Thủ vệ khu vực hắc ám vô cùng cung kính hỏi.
Tần Mục nhớ rõ lần trước hắn nhờ có Hỗn Độn châu mới có thể tiến vào Hỗn Độn giới. Hỗn Độn châu có khả năng khai thiên tích địa, bài trừ giới vực giữa hai giới.
Kỳ thật, với thực lực của Tần Mục, hắn có thể trực tiếp xé rách không gian trở lại Bạch Đế Tinh. Nhưng cân nhắc đến đám người Tiểu Thanh, vẫn nên sử dụng Hỗn Độn châu thì hay hơn.
- A, vậy thì làm phiền rồi.
Ánh sáng của bí động rất yếu, nhưng với tu vi của bà, vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Yến Vương nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng một ai, liền gọi:
- Vân Mặc.
- Yến Vương, bà đúng là không biết lễ phép. Tôi đã bảo bà gọi tôi là Mặc thiếu hay thiếu chủ rồi mà.
Lời vừa dứt, một đạo nhân ảnh ngưng tụ trên không trung.
Nhưng cái Yến Vương nhìn thấy cũng chỉ là một màu đen. Bất luận bà nhìn thế nào, hoặc dùng thần thức quét ra sao cũng không phân biệt rõ ràng dung mạo của y.
- Tu vi của cậu lại tăng lên nữa rồi sao?
- Chút trình độ này vẫn còn chưa đủ.
Trong màu đen truyền đến tiếng cười:
- Nhưng thời cơ của tôi sẽ đến nhanh thôi. Không được bao lâu nữa, tôi trở thành siêu việt trong thế giới này.
- Thời cơ gì?
- Người mà bà nhìn thấy ở Thiên Ngoại Thiên chính là thời cơ của tôi.
- Cái gì?
Thần sắc Yến Vương khẽ biến:
- Tần Mục?
- Đúng vậy, chính là hắn.
- Hắn có thể cho cậu thời cơ gì? Còn nữa…Cậu biết rõ chuyện của tôi ở Thiên Ngoại Thiên, nói cách khác cậu cũng biết rõ Minh Cửu đã bị giết và tài nguyên Hỗn Độn đã bị lấy?
Vân Mặc thản nhiên nói:
- Đúng vậy, tôi biết.
- Cậu đối với cái chết của Minh Cửu một chút cũng không cảm giác gì sao?
Yến Vương nói:
- Tôi còn tưởng rằng cậu rất xem trọng gã.
- Minh Cửu đối với tôi mà nói, xác thật là một người hầu tận tâm và trung thành. Trong mấy năm qua, vẫn là gã chiếu cố tôi.
Vân Mặc bình tĩnh nói:
- Nếu là ai giết gã, tôi sẽ lập tức báo thù cho gã. Nhưng nếu Tần Mục giết gã…
- Lời của cậu khiến tôi khó hiểu quá. Tần Mục nói cậu và hắn có ân oán. Rốt cuộc các người có quan hệ gì?
- Tôi ẩn thân ở Hắc Ám, còn hắn chính là một cái bóng ngoài sáng của tôi. Những gì mà hắn có ngày hôm nay đều là của tôi ban cho hắn.
- Cái này….
Yến Vương khiếp sợ, không cách nào lý giải.
- Thân phận của tôi mẫn cảm, trước khi quyết chiến, không thể bạo lộ hành tung. Cho nên cần một thế thân thu hút ánh mắt người khác.
- Cậu nói hắn là thế thân của cậu?
Yến Vương cau mày, cảm thấy sự việc không ổn lắm.
- Đúng vậy, vận mệnh của hắn sẽ vì tôi mà thay đổi. Vận Mệnh Tổ Thần đã đem vận mệnh của tôi và hắn đổi cho nhau, để cho hắn bạo lộ trước mặt địch nhân, còn tôi thì vẫn ẩn nấp.
- Nhưng rất nhanh tôi sẽ không cần trốn tránh nữa. Những gì mà hắn có bây giờ đều trở thành vật trong lòng bàn tay của tôi.
Yến Vương im lặng, không nghĩ đến bên trong còn có một âm mưu lớn như vậy.
- Yến Vương, bà và hắn có chút giao tình, hẳn bà muốn đi mật báo cho hắn sao?
Vân Mặc nói như vậy, nhưng giọng điệu hoàn toàn không lo lắng.
Nếu y sợ Yến Vương đi mật báo, cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.
- Cậu yên tâm đi, tôi đã tuân theo di chú Nhân hoàng phụ tá cậu, tất sẽ không phản bội.
- Kỳ thật thì cũng chẳng sao. Có lẽ bây giờ hắn cũng đã biết.
Vân Mặc thản nhiên nói:
- Đáng tiếc là hắn không thể chống cự, chỉ có thể ngồi chờ chết và dâng lên những gì mình có.
Yến Vương lắc đầu:
- Tuy tôi không biết cụ thể chuyện này như thế nào, nhưng tôi khuyên cậu đừng quá coi thường hắn. Tuy tôi và hắn tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi dám khẳng định, hắn không phải là người đơn giản nhận mệnh đâu.
- Vậy thì tôi phải mỏi mắt mong chờ rồi.
Vân Mặc nói xong, dường như nhớ tới cái gì đó, lại hỏi:
- Yến Vương, đệ tử của bà đúng là không tồi. Chẳng biết có thể ban cô ấy cho tôi không?
Yến Vương nghĩ thầm, quả nhiên như Minh Cửu đã nói, Vân Mặc thật sự để ý đến Dịch Trúc Tuyết.
- Xin lỗi, tôi không có quyền quản lý sự tự do của Trúc Tuyết, càng không có quyền đưa con bé cho ai. Nếu cậu thích nó, hãy tự mình theo đuổi, đừng dùng bất cứ thủ đoạn gì mà bức nó đi vào khuôn khổ.
- Yến Vương, chúng ta cùng một phe đấy. Trúc Tuyết là đồ đệ của bà, lẽ ra cũng phải cùng một phe. Nhưng thái độ của cô ấy đối với tôi không tốt, khiến tôi rất phiền não. Tuy bà không thể quản lý cô ấy, nhưng ít nhất cũng có thể làm công tác tư tưởng.
- Tôi rất hiểu tính tình của Trúc Tuyết. Chuyện mà con bé đã quyết, tuyệt không thể thay đổi. Xin thứ cho tôi bất lực. Cáo từ…
Yến Vương nói xong, liền quay người bước ra khỏi hắc uyên vô tận.
Nhìn Yến Vương rời khỏi, Vân Mặc nói với hư không:
- Vận Mệnh Tổ Thần, ông cảm thấy Yến Vương có đáng tin cậy không?
- Bảy phần có thể tin, ba phần không thể tin.
Trong không gian u ám truyền ra một thanh âm lạnh lùng.
- Nói cách khác là có thể tin tưởng?
- Không thể lý giải như vậy. Bảy và ba, thoạt nhìn bảy có phần nhiều hơn một chút. Nhưng có những thời điểm, điểm trí mạng chính là ba phần kia.
Vân Mặc thoáng im lặng một chút, chợt nói:
- Nói như vậy, chỉ cần không phải tin tưởng mười phần thì đều không thể tin tưởng.
- Chính là ý này.
Thanh âm kia lên tiếng:
- Lão bằng hữu của tôi đến rồi.
Vừa mới dứt lời, một đám hắc khí phá vỡ hư không, bước vào hắc uyên vô tận.
- Có người có thể phá vỡ hư không để tiến vào hắc uyên sao?
Vân Mặc hơi khiếp sợ nói.
- Ông ta chính là Hỗn Độn Tổn Thần, có được sức mạnh này cũng chẳng có gì lạ.
- Vận Mệnh, ta cảm nhận được khí tức của ông. Mau xuất hiện gặp ta ngay.
Hỗn Độn Tổ Thần quát.
- Hắc hắc, này bạn cũ, ông có thể từ cửu tuyền trở về, xem như kế hoạch của tôi được tiến thêm một bước.
- Ta biết ngay tên này đang âm mưu gì mà. Mau nói cho ta biết.
- Đừng nóng vội. Chúng ta còn có thời gian, từ từ nói chuyện.
Từ trong khu vực hắc ám đi ra, ngửi được hương vị quen thuộc trong không khí, Tần Mục lập tức sảng khoái tinh thần.
- Vẫn là hương vị ở đây khiến người ta hoài niệm.
Vu Diễm, Vu Linh Nhi, Vu Vũ Mai đều kích động, có cùng tâm trạng với Tần Mục.
Còn Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận đều cảm thấy mới lạ đối với Bạch Đế Tinh.
- Ôi, tu vi của ta…
Nam Cung Lâm phát hiện tu vi của mình không thể vận công được, bị áp chế xuống dưới Thần Cảnh.
Tu vi yếu như vậy khiến cho cô không thể thích ứng được.
- Ừm, Bạch Đế Tinh chính là như vậy. Cho dù là Chí Tôn, đến đây cũng vậy thôi.
Tần Mục dặn:
- Đừng đối kháng với quy tắc thiên đạo, bằng không sẽ tổn thương căn cơ.
Nam Cung Lâm khẽ gật đầu, lập tức hỏi:
- Tần Mục, cậu cũng bị áp chế tu vi sao?
- Thế cô cảm thấy thế nào?
Tần Mục cười khẽ.
- Tần Mục không bị quy tắc thiên đạo áp chế. Anh ấy không giống với chúng ta.
Tiểu Thanh giải thích.
Vu Diễm nhìn Tần Mục:
- Dường như anh có cái gì đó đặc biệt mà em không được quyền biết sao?
- Nếu em muốn biết, đương nhiên có thể nói cho em biết. Nhưng bây giờ anh phải trở về thành Thiên Mạc. Em theo anh trở về hay là đến Vu tộc?
Vu Diễm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em theo anh đến thành Thiên Mạc, còn Linh Nhi và Vũ Mai sẽ về Vu tộc trước, đem tin tức nói cho phụ vương nghe.
Tần Mục nghe xong, liền vui vẻ nắm tay của cô:
- Được, chúng ta đi.
Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi trở về Vu tộc, còn Tần Mục mang theo những người khác đến thành Thiên Mạc.
Bởi vì trước khi đi, Diệp Khinh Tuyết đem chuyện của hắn nói cho Tần Phỉ Phỉ nghe. Còn Tần Phỉ Phỉ thì bảo rằng sẽ chờ hắn trở về, có mấy lời cô muốn nói với hắn.
Thái độ của cô rốt cuộc là như thế nào?
Trên đường đi đều không nghỉ ngơi, vội vàng quay trở lại thành Thiên Mạc.
- Tần Mục, có chút không ổn.
Vu Diễm nhắc nhở một câu.
Cách thành Thiên Mạc không xa, Tần Mục liền ngừng lại.
Vu Diễm có thể phát hiện được tình huống, làm sao hắn không phát hiện được chứ?
Lúc này, chung quanh thành Thiên Mạc có hơn mười cường giả đang ẩn nấp. Tuy không hiện thân, nhưng lúc nào cũng chú ý đến hướng vào thành.
Giống như là đang…giám sát.
Một sự tức giận từ trên người Tần Mục phát ra. Trong lúc hắn không có thành, có người dám đánh chủ ý vào thành Thiên Mạc của hắn sao?
Hơn nữa, nhìn tình huống này, dường như không phải một thế lực mà là nhiều thế lực liên hợp lại.
- Lăn ra đây.
Tần Mục đạp mạnh chân, một cỗ kình chấn phá vỡ hư không. Hai người đàn ông trung niên bị ảnh hưởng trực tiếp, hộc máu, từ chỗ ẩn núp bay ra ngoài.
Hai người đàn ông hoàn toàn không biết tình huống gì xảy ra, ánh mắt kinh hãi nhìn Tần Mục xuất hiện trước mặt mình.
- Cậu…cậu là ai?
- Mấy lời này không phải tôi nên hỏi các người sao?
Khi hắn tức giận, tuyệt không lưu tình, một cước đạp vào một người, chỉ nghe tiếng giòn vang. Toàn bộ xương sườn của người đó đều bị đứt gãy. Cho dù y có tu vi cường đại cũng không chịu nổi sự đau đớn này.
Người còn lại hít một hơi khí lạnh, thần sắc bắt đầu hoảng sợ:
- Tiền bối tha mạng, chúng tôi là người của Huyết tộc, chỉ là phụng mệnh giám sát thành Thiên Mạc mà thôi.
Kỳ thật, từ khí tức trên thân hai người, Tần Mục đại khái đã có thể nhìn ra được bọn họ là Huyết tộc rồi.
Nhưng chính vì vậy hắn mới tức giận.
Hắn và Huyết tộc thật đúng là có chút ân oán. Dù sao hắn cũng đã giết chết hoàng tử của Huyết tộc.
- Huyết tộc các người đúng là có đảm lượng, thừa dịp tôi không có ở đây lại chạy đến thành Thiên Mạc tìm phiền phức.
Tần Mục cười lạnh.
- Tôi thấy Huyết tộc các người muốn diệt tộc rồi.
Người nọ lập tức giật mình, cả kinh nói:
- Cậu là thành chủ thành Thiên Mạc. Không phải cậu đã chết rồi sao?
Bành.
Tần Mục một cước đạp bay:
- Cha ngươi chết, ta còn chưa chết đó.
Người nọ nghĩ thầm, cha tôi chết rồi, sao cậu không chết đi.
Tuy mắng thầm Tần Mục, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là vạn phần sợ hãi, cầu xin tha thứ:
- Tần thành chủ tha mạng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, không quản được đại cục.
- Nói cách khác, Huyết tộc thật sự sẽ động thủ với thành Thiên Mạc?
Ánh mắt Tần Mục hiện lên sát khí.
Nhưng hắn cũng không giết chết người này. Hắn không có ở đây, với thực lực của thành Thiên Mạc, rất khó ngăn cản được sự tấn công của Huyết tộc.
Huống chi, người ẩn núp chung quanh tuyệt đối không chỉ có một Huyết tộc.
- Cái này…
Người nọ nghiến răng nói:
- Đây chính là quyết định chung của thập đại hoàng tộc.
- Thập đại hoàng tộc liên hợp đối phó với thành Thiên Mạc, anh xác định?
Tần Mục cau mày.
- Không thể nào? Nếu ông dám ăn nói lung tung, tôi sẽ cắt đầu lưỡi của ông.
Vu Diễm tức giận quát:
- Vu tộc của tôi tuyệt đối không tham gia vào việc này.
Thành Thiên Mạc là chỗ của Tần Mục. Nếu Vu tộc cũng tham gia vào đối phó thành Thiên Mạc, cô sẽ không biết đối mặt với Tần Mục như thế nào.
- Hoàng nữ Vu…Vu Diễm?
Người nọ lúc này mới phát hiện Vu Diễm đi cùng với Tần Mục, lập tức sửa lời:
- Vu tộc, U Minh tộc và Tu La tộc đều không tham dự. Chỉ còn bảy đại hoàng tộc tham dự mà thôi.
Vu Diễm nghe xong, trong lòng thở phào một hơi.
- Bảy đại hoàng tộc đúng là tham ăn. Ngay cả một thành Thiên Mạc nhỏ xíu mà cũng để ý.
Tần Mục mỉa mai:
- Với năng lượng của bảy đại hoàng tộc các người, muốn tấn công thành Thiên Mạc là chuyện rất dễ dàng, vì sao còn phải ở bên ngoài giám sát?
- Bởi vì Tiêu Hậu đang ở thành Thiên Mạc, một mình bà ấy đối kháng với bảy đại hoàng tộc cũng không hề sợ hãi.
Tần Mục thầm than may mắn có Tiêu Hậu ở đây. Bằng không thì hậu quả không thể lường được.
Xùy.
Một đạo kiếm quang rơi xuống, tứ chi người nọ liền bị cắt đứt.
- Coi như ông trung thực, tha cho ông một mạng. Về phần người này, một câu cũng chưa nói, chết đi cho rồi.
Tần Mục nói xong, một đạo kiếm quang xuyên thấu lồng ngực người đàn ông dưới chân.
Trước khi chết, người này chắc hẳn biệt khuất lắm.
Cậu một cước đạp gãy xương sườn của tôi, dẫm tôi dưới chân, tôi nào có cơ hội mở miệng?
- Còn các người nữa.
Ánh mắt Tần Mục khẽ quét chung quanh hư không.
- Đừng tưởng rằng các người không xuất hiện thì tôi không nhìn thấy các người. Trở về nói cho chủ tử các người biết, Tần Mục tôi chờ họ ở thành Thiên Mạc. Có gan thì đến thử xem.
Nói xong, không hề để ý đến những tiểu nhân này nữa, Tần Mục mang theo đám người Vu Diễm, Tiểu Thanh tiến nhập thành Thiên Mạc.
Tần Mục ở ngoài thành tạo nên động tĩnh không nhỏ, tất nhiên đã kinh động đến những người bên trong thành.
- Là thành chủ, thành chủ đã trở lại rồi.
Rất nhiều người hoan hô như chim sẻ.
Tiểu Thanh liếc mắt nhìn những người này, sau đó nói với Tần Mục:
- Không thể tưởng tượng được, anh lại có địa vị cao trong mắt đám tu sĩ Đế cấp như vậy?
Trên thực tế, Tần Mục trong lòng dân chúng thành Thiên Mạc đâu chỉ địa vị cao, mà quả thật giống như thần minh.
- Đã trở thành thành chủ, đương nhiên phải có một phần trách nhiệm.
Nói xong, mấy đạo thân ảnh bay tới, người đầu tiên chính là Tiêu Hậu.
Phía sau Tiêu Hậu là Diệp Khinh Tuyết, Trần Thiến, Lâm Thi Vận và Trần Nghiên.
- Tần Mục, rốt cuộc anh cũng đã về rồi.
Diệp Khinh Tuyết nhào vào lòng Tần Mục, kích động nói.
Ôm lấy cơ thể quen thuộc, tim Tần Mục cũng nhảy lên. Một ngày không nhìn thấy nhau chẳng khác nào ba thu, huống chi thời gian không gặp lại lâu như vậy.
- Khinh Tuyết, trong mắt chị không còn sự hiện hữu của em nữa sao?
Tiểu Thanh không vui nói.
- Tiểu Thanh?
Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy Tiểu Thanh, có chút ngoài ý muốn.
Tuy nói thời gian cô và Tiểu Thanh ở chung với nhau không nhiều, nhưng khi còn ở Lạc Thiên Cung ở địa cầu, Long Vô Minh phái người đuổi giết các cô, xem như cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Khi đó cô vẫn còn là một phàm nhân, chưa bước chân vào tu hành, có thể nói chỉ là một vướng bận.
Còn Tiểu Thanh khi đó tuổi còn nhỏ, đã cầm trong tay Thảo Trĩ Kiếm, đánh nhau một trận với người của Long Vô Minh, bảo vệ cho rất nhiều người, để lại ấn tượng rất sâu cho Diệp Khinh Tuyết.
Tiểu Thanh không biết Trần Nghiên và Lâm Thi Vận. Nhưng cũng là từ địa cầu đến, cảm giác dĩ nhiên là thân thiết hơn nhiều.
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết rơi xuống người Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận, hai người này cô không biết, nhưng Vu Diễm…
- Cô ấy mất tích nửa năm, cuối cùng cũng được anh tìm thấy.
Vu Diễm mất tích ở khu vực Hắc Ám hơn nửa năm, nhưng nơi trở về đầu tiên không phải là Vu tộc mà là đi theo Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết là cô gái cực kỳ thông minh, làm sao mà không đoán ra được quan hệ giữa Tần Mục và Vu Diễm.
- Khinh Tuyết, lời này của em có ý gì? Tại sao lại nói là bị anh tìm được?
Tần Mục ho khan một tiếng:
Anh là được Tiểu Huân nhờ vả đi tìm anh trai. Tìm được Diễm Diễm cũng chỉ là tình cờ thôi.
Vừa dứt lời, Vu Diễm liền dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Tần Mục, khiến cho hắn phải giật mình.
- Còn nói là không cố ý? Gọi tên người ta thân mật như thế rồi còn gì?
Diệp Khinh Tuyết trừng mắ:
- Hơn nữa, Chiến Văn Vũ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đâu cần anh đi tìm?
Tần Mục kinh ngạc nói.
- Ừm, được Ô Lăng mang về.
Tần Mục nghe xong liền hiểu. Chiến Văn Vũ không có đến Hỗn Độn giới, mà đã đụng phải Ô Lăng trong khu vực Hắc Ám.
- Cũng may, bằng không thì không biết ăn nói sao với Tiểu Huân.
Diệp Khinh Tuyết nhìn Vu Diễm, nói:
- Tuy tôi biết rõ mị lực của Tần Mục, nhưng không nghĩ tới cô cũng rơi vào tay giặc. Điều làm cho tôi tò mò là không biết các người đã xảy ra chuyện gì?
- Có một số việc không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt rõ ràng. Nhưng nói trắng ra, tôi cũng giống như cô, đã thật sự yêu anh ấy.
Mặc dù Vu Diễm đã trở thành đàn bà, nhưng vẫn không giống người thường.
Cô vẫn duy trì khí chất của một hoàng nữ, vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt. Đúng là quá thẳng thắn rồi. Nhưng cô hiểu Tần Mục rất thích điều này.
- Đúng rồi, sao không thấy Phỉ Phỉ và Y Y?
Tần Mục khó hiểu. Hắn trở về, cho dù các cô có bế quan cũng phải ra gặp hắn chứ?
- Bây giờ bọn họ đó không có ở thành Thiên Mạc.
- Không có?
Tần Mục hỏi:
- Đi đâu? Khi nào về?
Không đợi Diệp Khinh Tuyết trả lời, Tiêu Hậu đã tiến lên, nói:
- Phỉ Phỉ, Thiên Vũ và Y Y đã đến U Minh tộc rồi.
- U Minh tộc?
Tần Mục cau mày.
Trong thập đại hoàng tộc, U Minh tộc xếp hàng cuối cùng, nhưng sự thật chứng minh, U Minh tộc còn đáng sợ và thần bí hơn Thần tộc.
- Cậu có nhìn thấy người của bảy đại hoàng tộc bên ngoài không?
- Thấy, chắc hẳn đều là người có thù oán với chúng ta.
- Bảy đại hoàng tộc liên thủ, cậu cho rằng một mình tôi có thể chống đỡ nổi sao?
Tần Mục nghiêm túc nhìn Tiêu Hậu:
- Nếu là lúc trước, tôi không dám tin. Nhưng gần đây tôi biết một việc, và tôi tin rằng cô có năng lực này.
Tiêu Hậu nghe xong, lại càng kinh ngạc, lập tức vừa giận vừa cười:
- Cậu đúng là để mắt đến tôi đấy. Nhưng sức mạnh của một mình tôi quá đơn bạc, sao có khả năng chống lại sự liên thủ của bảy tộc chứ.
Tần Mục biết rõ Tiêu Hậu vẫn còn che giấu, nhưng cũng không vạch trần, hỏi:
- Vậy ý của cô là còn có người giúp chúng ta?
- Đương nhiên, trong vòng nửa năm cậu rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chủ nhân Thiên Duyệt Cầm Nguyệt Thần, sư phụ truyền thừa của Phỉ Phỉ Lạc Thần, còn có chủ nhân Vũ Hoàng lần lượt thức tỉnh.
- Cái gì?
Tần Mục nhịn không được phải cau mày.
Với thực lực của hắn, Nguyệt Thần, Lạc Thần và Vũ Hoàng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ba người này đều là cường giả chấn động thiên hạ năm xưa. Bây giờ thức tỉnh, hiển nhiên không tầm thường.
- Xem ra thời gian cũng đã đến rồi.
Tần Mục sờ cằm, cười lạnh.
Nên đến thì cũng sẽ đến. Hắn đã sớm chuẩn bị đối mặt với hết thảy.
Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mạng.
- Bởi vì có ba vị cường giả viễn cổ hiện thân, bảy đại hoàng tộc mới không dám tùy tiện hành động, chỉ là đang nhìn tình thế như thế nào. Nhưng ba người này chẳng biết tại sao lại chú ý đến U Minh tộc. Cách đây không lâu đã mang theo Phỉ Phỉ, Y Y và Thiên Vũ đến U Minh tộc rồi.
Tần Mục nghe xong, nhìn Tiểu Thanh, hỏi:
- Vân Mặc hơn phân nửa là người của U Minh tộc?
- Nhìn bề ngoài thì…rất hiển nhiên rồi.
Tiểu Thanh nói:
- Chi bằng chúng ta cứ trực tiếp giết y, như thế nào?
Tần Mục tức giận gõ đầu cô:
- Nào có đơn giản như vậy. Vận Mệnh và Thời Không hai đại Tổ Thần đều ở bên cạnh y. Còn có một số cường giả viễn cổ khác nữa.
- Hừ, để em bảo Tử nhi ra tay, ai chống đỡ cũng vô dụng thôi.
- Cũng không dễ dàng đâu. Huống hồ, anh và y cũng chẳng phải cừu nhân, giết y làm gì. Y vẫn còn tác dụng đối với chúng ta.
- Hoàn toàn nhìn không ra có tác dụng gì.
Tiểu Thanh nói.
- Sau này em sẽ biết.
- Hai người đang nói gì đấy?
Tiêu Hậu thâm ý nhìn Tiểu Thanh và Tần Mục.
- Khi nào cô nguyện ý đem bí mật của mình nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ nói cho cô biết.
Tần Mục cười nói.
- Tốt xấu gì thì tôi cũng giúp cậu trấn thủ thành Thiên Mạc, cậu lại còn cư xử với tôi như vậy. Quá đả thương người rồi.
Tiêu Hậu bày ra bộ dạng thất vọng.
Tần Mục đương nhiên biết Tiêu Hậu chỉ giả bộ, liền hỏi:
- Dạ U Liên đâu?
- Cậu có một đám con gái vây quanh, còn nhớ rõ cô ấy sao? Xem ra Dạ U Liên có mị lực không nhỏ nhỉ?
Tiêu Hậu trêu.
- Chớ nói lung tung, tôi chỉ tò mò với cô ấy một chút thôi.
- Hiếu kỳ, thường là bước đầu tiên giữa nam nữ.
Tần Mục chịu không được, ho khan một tiếng, nói:
- Tôi đã đến khe Vĩnh Hằng rồi.
- Cái gì?
Tiêu Hậu đang trêu đùa, đột nhiên biến sắc, cực kỳ trịnh trọng:
- Cậu nói thật?
- Thế cô cho rằng ai cũng biết khe Vĩnh Hằng sao?
- Nói như vậy, cậu biết chuyện của tôi?
- Từ chỗ người khác biết được một chuyện, nhưng không kỹ lắm.
Tần Mục nghĩ một chút rồi hỏi:
- Cô có biết lai lịch của Chân Linh Thiên Thư không?
- Đương nhiên.
- Vậy thì cô hãy cẩn thận một chút. Chuyện cô tiến vào khe Vĩnh hằng lúc trước đã được ghi lại toàn bộ trong Vĩnh Hằng chi cảnh rồi. Nhất mạch Vận Mệnh Tổ Thần rất có thể sẽ tìm cô để lấy Chân Linh Thiên Thư.
Tiêu Hậu nghe xong, khinh thường nói:
- Không ai có thể cướp được Chân Linh Thiên Thư của tôi.
- Cô tự tin là tốt rồi, nhưng đối với Chân Linh Thiên Thư, tôi có hứng thú với Dạ U Liên hơn.
Tần Mục cười nói.
- Dạ U Liên rất đơn thuần. Nếu cậu muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm cô ấy. Tôi chẳng liên quan.
Lời nói của Tiêu Hậu khiến Tần Mục im lặng.
Dạ U Liên rất đơn thuần sao? Thiệt tình là nhìn không ra mà.
- Được rồi, các người giúp tôi chiếu cố Tiểu Thanh, Lâm nhi và Hoa tiền bối. Tôi muốn đến U Minh tộc một chuyến.
Tần Mục nói với Tiêu Hậu và Diệp Khinh Tuyết:
- Sẵn tìm mấy người Phỉ Phỉ.
- Gấp như vậy làm gì? Sao không nghỉ ngơi một ngày?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
Tần Mục lắc đầu:
- Không gặp họ, trong lòng anh không an tâm.
- Cũng được, nửa năm qua, Phỉ Phỉ lúc nào cũng mong anh về. Anh đi tìm em ấy, tuyệt đối sẽ khiến cho em ấy kinh ngạc.
- Khinh Tuyết, Phỉ Phỉ thật sự không ngại sao?
- Anh hãy đến hỏi em ấy, nghe em ấy nói thì chẳng phải biết rồi sao?
Diệp Khinh Tuyết thần bí nói.
- Ừm.
- U Minh tộc là nơi của Vân Mặc, em cũng muốn đến đó.
Tiểu Thanh dường như có chút bận tâm.
- Yên tâm đi, anh và y tạm thời sẽ không gặp mặt. Em cứ ở chỗ này đợi đi.
Tần Mục quay sang nói với Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, hãy chăm sóc mọi người cho tốt.
- Em cũng đâu phải đứa bé mà cần ai chăm sóc.
Tiểu Thanh không phục.
Diệp Khinh Tuyết mỉm cười:
- Em sẽ chăm sóc tốt cho mọi người, anh hãy mau dẫn mấy người Phỉ Phỉ về.
Lúc này Vu Diễm cũng lên tiếng:
- Nếu anh đến U Minh tộc, em sẽ đến Vu tộc một chuyến.
Vu Diễm vốn đi theo Tần Mục. Nếu Tần Mục không có ở đây, cô có ở lại cũng không có ý nghĩa, tất phải trở về tộc của mình rồi.
- Được, đến U Minh tộc còn phải đi qua Vu tộc. Vừa lúc tiện đường.
Trước đó, từ khu vực Hắc Ám trở lại thành Thiên Mạc có quá nhiều người, xuyên qua không gian sẽ rất phiền toái, cho nên hắn không thi triển.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có hắn và Vu Diễm, cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Nắm chặt tay anh.
Tần Mục nắm lấy tay Vu Diễm, trực tiếp xé rách không gian.
Xuyên việt không gian cần nửa tháng. Nhưng khoảng cách ngắn cũng chỉ ba canh giờ là xong.
- Nhanh thật.
Vu Diễm nhìn hoàng thành của Vu tộc cách đó không xa, vẻ mặt khiếp sợ.
- Đi thôi.
Tần Mục nắm tay Vu Diễm, nói:
- Đến gặp cha vợ của anh đi.
Với tính cách của Vu Diễm, nghe được câu này, sắc mặt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
Hoàng nữ cao quý xấu hổ khó có lúc thấy được, khiến cho Tần Mục nhìn thấy phải kinh diễm không thôi.
- Đừng nhìn nữa, đi thôi.
Vu Diễm hờn dỗi liếc Tần Mục một cái.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó thần sắc liền thay đổi.
- Vu tộc có biến.
- Cái gì?
Vu Diễm hơi sững sờ.
- Đi.
Tần Mục ban đầu cho rằng khi đến thành rồi thì thong thả đi vào, nhưng bây giờ hắn lại cầm tay Vu Diễm trực tiếp vọt vào.
Chỉ ba bước, Tần Mục đã mang Vu Diễm đứng ngoài cung điện.
- Ở đây có cấm trận.
Thân là hoàng nữ Vu tộc, Vu Diễm có thể nhìn thấy cả tòa cung điện đều bị một cấm trận vây khốn, ra vào không được.
- Cung điện ở bên trong cấm trận, không thể dễ dàng giải được. Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Tần Mục thở dài:
- Sợ là phụ vương của em sẽ gây bất lợi cho Vũ Mai và Linh Nhi.
- Tại sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không biết, nhưng vào xem thì biết.
Nói xong, hắn tự tay xé cấm trận. Tiếng nứt vỡ giống như tiếng xé vải vang lên.
Oành.
Cấm trận bị xé nứt một đường, toàn bộ cấm trận đều bị nứt toác.
Trong lòng Vu Diễm rúng động. Cấm trận của cung điện được truyền lại từ thời thượng cổ, là đại trận tuyệt thế. Nhưng dưới tay Tần Mục lại chẳng khác nào tấm vải rách.
Cấm trận mở ra, tình hình bên trong cung điện xuất hiện trước mặt hai người.
Nhưng điều khiến cho Vu Diễm kinh hãi chính là, một phe do phụ vương của cô cầm đầu đang chiến đấu với Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi.
- Dừng tay cho tôi.
Vu Diễm tức giận quát lên:
- Ai dám động đến bọn họ?
Trên thực tế, khi Tần Mục xé bỏ cấm trận, cuộc chiến cũng đã ngừng lại. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tần Mục và Vu Diễm xuất hiện.
Cấm trận mở ra chính là muốn bắt rùa trong hũ, không để ai chạy thoát. Đồng thời cũng không để người ngoài quấy nhiễu.
Nhưng tại sao bọn họ lại vào được?
- Điện hạ.
Lúc này, Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi giống như nỏ mạnh hết đà. Nhìn thấy Tần Mục và Vu Diễm, không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Diễm nhi.
Một người đàn ông trung niên thở dài, dường như không muốn đối mặt với tình huống này.
Hiển nhiên, ông ta chính là phụ thân của Vu Diễm, tộc trưởng đương nhiệm Vu tộc, Vu Viễn Mưu.
- Phụ vương, cha muốn làm gì vậy?
Vu Diễm hỏi:
- Vũ Mai và Linh Nhi không chỉ là người theo hầu con, mà còn là chị em của con, tại sao cha lại bắt bọn họ?
Tần Mục liếc mắt nhìn Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi. Tuy nói Vu Vũ Mai có cây Sinh Mệnh, có thể cung cấp lực sinh mệnh vô hạn, giúp cho cô không bị thương.
Nhưng thực lực của cô quá kém, chỉ có thể làm vú em, không cách nào biến thành chiến lực.
- Diễm, đã là người của Vu tộc thì nhất định phải có giác ngộ. Có đôi khi vì đại cục, hy sinh một hai người cũng là chuyện bình thường.
Vu Viễn Mưu tận lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh.
- Rốt cuộc là đại cục gì mà phải hy sinh hai người bọn họ?
- Nghiêm khắc mà nói, chỉ cần Vũ Mai là được. Trên người con bé có cây Sinh Mệnh.
Vu Viễn Mưu nhìn Vu Vũ Mai, nói:
- Nhưng cây Sinh Mệnh lại dung hợp thành một thể với con bé, nhất định phải đem cả người hiến tế.
Vu Diễm nghe xong, liền cười lạnh:
- Phụ vương, cây Sinh Mệnh đúng là quý. Nhưng cha vì vậy mà bị che mất lương tâm sao?
- Nếu như con bé là người ngoài, cha không cách nào yêu cầu nó làm gì. Nhưng nó là người Vu tộc, nhất định phải có trách nhiệm.
Vu Vũ Mai đứng ra nói:
- Tộc trưởng, nếu là trước kia, ngài và điện hạ muốn mạng của Vũ Mai, Vũ Mai tuyệt không hai lời. Nhưng tôi đã chết một lần ở Hỗn Độn giới, là Tần Mục dùng cây Sinh Mệnh mới giúp tôi phục sinh. Cho nên, mạng này của tôi là của Tần Mục. Cây Sinh Mệnh mà các người muốn cũng là của anh ấy. Tôi không thể đem đồ của người khác dâng cho Vu tộc được.
- Khốn kiếp, thân là người Vu tộc, tất cả những gì mà cô sở hữu đều phải thuộc về Vu tộc. Loại người hà đức vô năng như cô làm sao xứng có được cây Sinh Mệnh. Mau giao ra đây.
Đám lão giả đứng đằng sau Vu Viễn Mưu lòng đầy căm phẫn nói, giống như cây Sinh Mệnh chính là mạng của bọn họ.
- Vô sỉ.
Vu Diễm nhịn không được, mắng:
- Các người mà nói ra được những lời như thế này, không biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào à?
- Hoàng nữ điện hạ, việc này trọng đại, xin thứ cho chúng tôi vô lễ. Không nói đến Vu Vũ Mai chỉ là tùy tùng của cô, cho dù cô ta là hoàng nữ, cũng phải vì nghiệp lớn của Vu tộc mà hiến thân.
- Ông…
Vu Diễm tức giận. Từ khi cô trở thành hoàng nữ cho đến nay, toàn bộ Vu tộc đều xem cô là trung tâm. Theo một ý nào đó, quyền lợi và đãi ngộ của cô còn vượt qua cả Vu Viễn Mưu.
- Nếu như cây Sinh Mệnh có trên người của tôi, các người cũng muốn lấy mạng của tôi?
Vu Diễm cười thê lương.
Đám lão giả kia dừng một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Tuy không lên tiếng, nhưng câu trả lời của bọn họ đã rõ ràng. Chỉ vì trước mặt Vu Viễn Mưu, bọn họ không nói thẳng ra mà thôi.
- Phụ vương, cha cũng cho rằng như vậy sao?
Vu Viễn Mưu do dự một chút, cảm thán nói:
- Diễm, cây Sinh Mệnh không phải chuyện đùa. Chúng ta đã lấy ra rất nhiều thứ tốt để bảo con bé giao ra.
- Không thể nào.
Vu Diễm từ chối:
- Vũ Mai đã vì con mà chết một lần, con tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương cô ấy.
- Hoàng nữ điện hạ, chuyện này chỉ sợ không phải do cô quyết định. Cho dù cô lợi hại, nhưng không thể ngăn cản được nhiều người chúng tôi.
- Vậy thì cứ thử xem.
Vu Diễm căn bản không sợ.
Ở Hỗn Độn giới, bởi vì tu vi thấp nên mới bị đuổi giết. Nhưng ở Bạch Đế Tinh, tất cả mọi người đều cùng một cảnh giới, cô không sợ bất luận kẻ nào.
Cho dù là lấy ít địch nhiều cô cũng không sợ.
- Có phải là các người quên mất tôi rồi không?
Tần Mục nhịn không được lên tiếng. Hắn cảm giác sự tồn tại của mình yếu quá.
Vu Vũ Mai nhiều lần nói cây Sinh Mệnh là của hắn. Bọn họ muốn cướp cây Sinh Mệnh, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến hắn chứ?
- Diễm Diễm, cho dù một mình em có thể thắng, nhưng cũng phải lãng phí thời gian. Để anh đi.
Tần Mục nói xong, liền kéo Vu Diễm ra đằng sau:
- Cũng đã vạch mặt rồi, anh cũng không vì bọn họ là tộc nhân của em mà hạ thủ lưu tình.
- Ừm.
Vu Diễm không nói gì, cùng với Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi đứng đằng sau Tần Mục.
Vu Diễm cao ngạo, bọn họ rất rõ ràng, lại vô cùng hiếu thắng, tuyệt không yếu thế trước bất kỳ ai.
Nhưng cô bây giờ chẳng khác nào cô vợ bé bỏng. Tần Mục nói một câu cô liền nghe lời, hoàn toàn không giống với trước kia.
- Tần thành chủ, đây là chuyện của Vu tộc chúng tôi, hy vọng cậu đừng nhúng tay vào.
Vu Viễn Mưu nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thần sắc âm trầm.
- Vu Vũ Mai đã nói, cây Sinh Mệnh là của tôi cho cô ấy. Các người muốn cướp cây Sinh Mệnh của tôi, còn bảo tôi đừng nhúng tay vào.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Ngoài ra tôi còn có một tin tức nói cho các người biết, Diễm Diễm bây giờ là người của tôi. Cho dù đây là chuyện nội bộ của Vu tộc, tôi cũng có tư cách nhúng tay.
- Cái gì?
Vu Viễn Mưu kinh hãi nhìn Vu Diễm.
Nếu bình thường có người đàn ông nào dám nói lời này, Vu Diễm nhất định sẽ giận tím mặt.
Nhưng lúc này cô lại không có, dường như là chấp nhận.
Muốn nói có phản ứng gì thì chính là thẹn thùng.
Làm cha, Vu Viễn Mưu còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Con gái của ông cũng có lúc lộ ra thần thái này.
Không thể tưởng tượng nổi.
- Hoàng nữ có đàn ông? Không thể nào.
Đám lão giả không thể tin được.
Nhưng sau đó lại tức giận:
- Thì ra là thế. Xem ra gả ra ngoài rồi thì là người ngoài, tâm tư tất nhiên là hướng về dã nam nhân, nào đâu lo cho nghiệp lớn của gia tộc.
- Miệng của ông thật thối, vả miệng ông nè.
Tần Mục duỗi tay ra, lão giả vừa mới lên tiếng không tự chủ được mà bay ra ngoài.
Bốp.
Tần Mục không chút lưu tình tát một cái vào mặt lão giả, khiến cho lão giả bay ra ngoài, hơn mười cái răng rơi rụng hết.
- Cậu…
Vu Viễn Mưu và những người còn lại đều kinh hãi. Thủ đoạn của Tần Mục rất đơn giản, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Đây chính là một Thần Vương, tuy đã tự phong tu vi nhưng cũng không dễ dàng bị đánh bại.
- Tôi nói cho các người biết, hãy buông tha cho ý niệm tham lam kia đi, đừng để hảo cảm của tôi đối với Vu tộc tan thành mây khói.
Vu Viễn Mưu quát:
- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải có được cây Sinh Mệnh, không ai có thể ngăn cản.
- Vậy sao? Vậy thì ông cứ thử xem.
- Đợi một chút.
Vu Diễm có thể không quan tâm chết sống của người khác, nhưng dù sao Vu Viễn Mưu cũng là cha của cô. Cô không muốn nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng nhất của mình đánh nhau.
- Phụ vương, trong ấn tượng của con, cha không phải là người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Rốt cuộc tại sao cha lại làm như vậy? Có thể nói nguyên nhân cho con biết không?
Ánh mắt Vu Viễn Mưu hiện lên sự do dự, lắc đầu nói:
- Con không cần biết. Cha chỉ có thể nói, cây Sinh Mệnh rất hữu dụng đối với Vu tộc ta, có thể giúp Vu tộc quật khởi trong thời gian ngắn.
- Chỉ vì Vu tộc quật khởi?
- Gần đúng như vậy.
- Vậy thì con có thể làm được. Cho dù con không làm được, có thêm Tần Mục, hai người tụi con cũng đủ giúp Vu tộc quật khởi.
Trên thực tế, điều này cũng không phải khoác lác. Với năng lực của Tần Mục, muốn giúp Vu tộc vượt qua được Thần tộc cũng không phải việc khó.
Nhưng Vu Viễn Mưu vẫn lắc đầu:
- Diễm, con nghĩ quá đơn giản rồi.
- Chẳng lẽ cha cho rằng chúng con không có năng lực?
- Các người có năng lực hay không, tạm thời chưa nói đến. Cho dù có, cũng không hoàn toàn cùng một khái niệm.
- Tại sao?
Vu Viễn Mưu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nói ra
- Được, cha nói cho con biết, Vu tộc chúng ta có một vị cường giả tuyệt thế còn chưa chết. Nhưng cơ thể của người đó không được trọn vẹn, lại bị thương chưa khỏi hẳn. Hy vọng duy nhất chính là cây Sinh Mệnh.
- Vu tộc chúng ta còn có người này sao?
Vu Diễm nhớ tới lời Tần Mục cách đây không lâu. Hắn nói Vu tộc có khả năng còn che giấu cường giả, chỉ là cô không biết mà thôi.
Lúc đó cô còn không tin, nhưng bây giờ Vu Viễn Mưu đã chứng minh là đúng.
- Có, có một cường giả đạt đến một cảnh giới không ai tưởng tượng được. Trong thời kỳ viễn cổ, ông ấy đã từng dẫn đầu Vu tộc chinh chiến bốn phía, lưu lại uy danh hiển hách.
- Cảnh giới mà con không cách nào tưởng tượng?
Vu Diễm lắc đầu.
Tần Mục cũng mỉa mai:
- Có cảnh giới nào mà không thể tưởng tượng được chứ? Có mạnh cách mấy cũng chỉ là Tổ Thần mà thôi.
- Cái gì? Cậu…tại sao cậu lại biết có cảnh giới Tổ Thần?
Vu Viễn Mưu nghe xong, lập tức biến sắc.
Trong mắt người bình thường, Chí Tôn đã là cảnh giới ít nghe thấy rồi. Còn người đã nghe thấy cảnh giới Chí Tôn đều cho rằng đây đã là cảnh giới cao nhất.
Cảnh giới Tổ Thần, người biết lại càng giống như phượng mao lân giác.
Nếu là trước kia, Vu Diễm tất nhiên cũng chưa từng nghe qua cảnh giới Tổ Thần.
Nhưng sau thời gian ở Hỗn Độn giới, cô đã sớm biết phía trên Chí Tôn chính là Tổ Thần, thậm chí còn biết tên một số Tổ Thần cường đại trong truyền thuyết.
Vận Mệnh, Thời Không, Hỗn Độn, Luân Hồi, Tổ Long, Nghê Thường.
Cô đã nghe qua rất nhiều Tổ Thần, thậm chí còn gặp mặt trực tiếp một Tổ Thần, chính là Bạch Cốt bên trong mật cảnh thần bí.
Đương nhiên, không phải ai ở Hỗn Độn giới cũng biết cảnh giới Tổ Thần.
Trên thực tế, ở Hỗn Độn giới, cảnh giới Tổ Thần cũng chỉ là trong truyền thuyết, có rất ít người biết được.
Vu Diễm sở dĩ được tiếp xúc nhiều như vậy là vì cô đi theo Tần Mục.
- Phụ vương, cây Sinh Mệnh đã hòa cùng một thể với Vũ Mai. Cha bảo Vũ Mai đưa lại cây Sinh Mệnh để cứu vị tổ tiên kia, chẳng khác nào đem Vũ Mai đi hiến tế.
Vu Diễm nghiêm túc nhìn Vu Viễn Mưu:
- Phụ vương, nếu cây Sinh Mệnh nằm trên người con, cha cũng sẽ đem con hiến tế như chư vị tộc lão đã nói sao?
- Cái này…
Vu Viễn Mưu nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Con hiểu rồi.
Vu Diễm có chút ảm đạm. Mặc kệ Vu Viễn Mưu có lựa chọn như thế nào, ông cũng đều do dự.
Ông đang do dự có nên đem con gái của mình hiến tế hay không?
Loại chuyện này mà cũng do dự sao?
Lần đầu tiên Vu Diễm cảm giác được sự thất vọng và đau lòng.
- Diễm, cha…
- Phụ vương, không cần nói nữa, vị tổ tiên kia ở đâu, hãy dẫn chúng con đến đó.
Vu Viễn Mưu vội nói:
- Không được. Lệ khí của vị tổ tiên đó rất lớn. Trong lúc ngủ say, ngoại trừ cha và một số tộc lão có thể đến gần thì những người còn lại, đến sẽ chịu chết ngay, sẽ bị ông ấy hút hết máu mà chết.
Tần Mục nghe xong, không khỏi châm chọc:
- Như vậy chẳng phải là quái vật sao? Các người rõ ràng còn xem ông ta là tổ tông.
- Không được vu oan cho tổ tiên. Tổ tiên chỉ là bị cơn đau tra tấn, cần phát tiết mà thôi.
- Ngu muội, trong mắt ông ta, chỉ sợ các người chỉ là con sâu cái kiến. Cho dù các người có đoạt được cây Sinh Mệnh, giúp cho ông ta khôi phục, ông ta cũng chưa chắc cho các người chỗ tốt. Nói không chừng, các người nói một câu khiến ông ta mất hứng, ông ta sẽ diệt Vu tộc ngay.
- Không thể nào.
Tần Mục mặc kệ, quay sang nói với Vu Diễm:
- Chúng ta nên đến xem người đó như thế nào.
- Anh có thể tìm được vị trí của ông ta sao?
- Đương nhiên.
Với thần niệm cường đại của Tần Mục, chỉ cần hắn muốn, có thể bao phủ toàn bộ Vu tộc. Một con kiến cũng đừng hòng chạy thoát.
Thần thức Tần Mục kéo ra thật dài. Nhưng chỉ trong vòng mấy giây đã phát giác được sâu trong rừng Vu tộc có một chỗ kỳ lạ.
- Có chuyện gì à?
Vu Diễm hỏi.
- Hẳn là chỗ đó. Chúng ta đi xem đi.
- Vâng.
Vu Diễm gật đầu.
Thắt nút thì phải tìm người thắt mới có thể triệt để giải trừ vấn đề. Nói nhảm với đám người Vu tộc cũng chỉ làm vấn đề càng thêm phức tạp hơn mà thôi.
- Diễm, đừng…
Vu Viễn Mưu kinh hãi không thôi. Ông ta không tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại tìm được nơi cư trú của tổ tiên. Chỉ cần nhắm mắt dùng thần thức thăm dò là được sao?
Quá khoa trương đi.
Nhưng bất kể thế nào, ông cũng đều không hy vọng Vu Diễm sẽ tiến vào nơi đó.
Vu Diễm không thể trơ mắt nhìn Vu Vũ Mai và cây Sinh Mệnh bị tổ tiên nuốt sạch. Nói không chừng sẽ còn đánh nhau với tổ tiên. Khi đó mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi.
- Phụ vương, cha đừng sợ. Chỉ cần tụi con ở đây, không có vấn đề nào mà giải quyết không được.
Vu Viễn Mưu giật mình. Bây giờ ông mới phát hiện con gái của mình đã thay đổi.
Vì một người đàn ông mà thay đổi.
- Diễm, con có biết ý nghĩa của Tổ Thần là như thế nào không? Cho dù thân hình bị tàn phá, thực lực mười không còn một, nhưng vẫn có thể giết chết Chí Tôn một cách dễ dàng.
- Con biết, nhưng cha cũng đừng coi thường người đàn ông của con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận