Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 361: Giả bộ
Trên đường có không ít người qua lại, đối với chuyện người bay trên không trung này đều vô cùng kinh ngạc khó hiểu, người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng đang đóng phim.
- Sao có thể?
Lão ăn mày có chút không dám tin nhìn Tần Mục.
Tần Mục vỗ vỗ vai lão ăn mày, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lão già, sau này làm nhiều chuyện đứng đắn vào, đừng có đi khắp nơi chém gió, nhân phẩm đau đớn lắm đó.
Nói xong Tần Mục ra hiệu với Tả Tư Duyệt bằng một ánh mắt, hai người lướt qua lão ăn mày rồi đi thẳng về phía trước.
Sững sờ cả nửa ngày lão ăn mày mới hồi phục lại tinh thần, nhưng không thèm để ý đến Từ Trùng mà là đuổi theo Tần Mục.
- Này, thằng nhãi, ta thấy cậu cốt cách kỳ lạ, là kỳ tài trời sinh ra để luyện võ. Trên người ta lại có vài loại tuyệt thế võ công, muốn truyền thụ lại cho cậu, sau này cậu chính là đồ đệ của ta. Ai… chờ ta với!
...
Hơn một canh giờ sau, Tần Mục và Tả Tư Duyệt đã tới đỉnh Vong Ưu, phía sau còn có lão ăn mày không ngừng lải nhải bám theo.
Bên sườn của đỉnh Vong Ưu, một gã thanh niên mặc cẩm y đang chắp tay ngạo nghễ đứng đó, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về Tây. Không thể không nói cũng rất có ý cảnh.
- Lâm Ngạo, tôi đến rồi đây! – Tả Tư Duyệt hô lên một tiếng.
Gã thanh niên xoay người lại, ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn vào Tả Tư Duyệt thật lâu mới chậm rãi nói:
- Tư Duyệt, ba năm không gặp, em thay đổi thật nhiều. Có điều ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, càng làm cho tôi thích.
Thật ra bản thân Lâm Ngạo cũng rất khó hiểu, hắn là thiên kiêu chi tử, muốn dạng con gái nào chẳng có, nhưng hết lần này đến lần khác không quên được đứa con gái mới chỉ gặp một lần vào ba năm trước đây – Tả Tư Duyệt.
- Còn anh chẳng thay đổi nhiều gì, vẫn là bộ mặt, vẫn là giọng điệu làm cho người khác chán ghét đó. – Tả Tư Duyệt khẽ cau mày nói.
Lâm Ngạo không hề tức giận , chỉ là nhìn thoáng qua Tần Mục rồi lại nói với Tả Tư Duyệt:
- Tư Duyệt, tôi nghe Phong Dao nói em chuẩn bị đánh bại tôi?
- Đúng vậy, đây chính là mục đích hôm nay tôi tới đây!
- Nực cười, em dựa vào cái gì? – Lâm Ngạo khinh thường.
Chuyện Tần Mục đánh Dương Thiên Quân đến tàn phế, Lâm Ngạo tự nhiên đã nghe nói. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cảm thấy có người đang bịa đặt nói giỡn.
Thực lực của Dương Thiên Quân mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không kém là mấy. Tần Mục có thể phế bỏ anh ta, chẳng phải là nói chính mình cũng không phải đối thủ của hắn?
Ba năm trước, Tần Mục chỉ là một phế vật bị gã xem thường. Ba năm sau hắn dựa vào cái gì mà có được thực lực như vậy?
Nhưng khi tiến thêm một bước chứng thực, Lâm Ngạo phát hiện tất cả đều là sự thật. Nói cách khác, thực lực của Tần Mục có khả năng thật sự ở trên gã.
Có điều sau đó gã lại nghĩ thông, dù sao thì sớm muộn gì Tần Mục cũng phải chết, gã cần gì phải so đo cùng một người chết đâu?
Tả Tư Duyệt ở cùng một chỗ với Tần Mục, không thể nghi ngờ thực lực của Tả Tư Duyệt là do Tần Mục dạy. Sở dĩ Tả Tư Duyệt có lòng tin khiêu chiến bản thân, cũng vì Tần Mục.
Lâm Ngạo thừa nhận có thể tạm thời bản thân gã không bằng Tần Mục, nhưng gã không tin gã cũng không bằng Tả Tư Duyệt sau khi được Tần Mục dạy.
Mấy tháng trước Phong Dao từng đi qua Ninh Giang, khi đó Tả Tư Duyệt căn bản chưa từng tu luyện Cổ Võ.
Nói cách khác thực lực của Tả Tư Duyệt đều là tăng lên trong vài tháng này.
Lâm Ngạo khổ tâm tu luyện Ngạo Long quyết ba năm, cuối cùng cũng bước chân vào tầng thứ tư của Ngạo Long Quyết – viên mãn chi cảnh. Tả Tư Duyệt mới tu luyện mấy tháng, sao gã có thể bại bởi cô ta được?
Đối mặt với sự cười nhạo như có như không của Lâm Ngạo, Tả Tư Duyệt bình tĩnh nói:
- Muốn biết tôi dựa vào cái gì, vậy thì trực tiếp bắt đầu đi!
- Được! Chỉ cần em có thể đánh bại tôi, Lâm Ngạo tôi thề tuyệt sẽ không dây dưa em nữa! – Lâm Ngạo cũng không muốn phí lời, nếu như gã bại bởi một đứa con gái, vậy thì còn có mặt mũi nào để theo đuổi người con gái này nữa?
- Với thực lực bây giờ của cô, chỉ cần không nhường, tùy ý hành hạ anh ta, mặc sức ra tay.
Mặc dù su khi đột phá Ngạo Long Quyết tầng bốn, Tả Tư Duyệt cũng không hề nhàn rỗi. Mỗi ngày vẫn tu luyện với cường độ như vậy, luyện hóa Bồi Nguyên Đan dược lực, hấp thu năng lượng tinh phách của Thiên Hồn.
Nói đến năng lượng tinh phách tinh thuần của Thiên Hồn, dường như đã bị hai người Tả Tư Duyệt và Tần Phỉ hấp thu gần hết. Điều này khiến Tần Mục có chút kỳ lạ.
Tuy rằng những năng lượng này kỳ lạ, có điều số lượng dường như thiếu một chút, tại sao những người Thần Kiếm Tông lại coi trọng như vậy?
- Ừm, em biết, em tuyệt đối sẽ không nhường đâu! – Tả Tư Duyệt gật đầu.
Nhường?
Không trút hết những thù hận tích lũy trong ba năm này ra, cô không gọi là Tả Tư Duyệt!
- Lâm Ngạo, tiếp chiêu đi!
Tả Tư Duyệt dẫn đầu xuất thủ trước, tung người bay vọt lên, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp vô cùng.
- Cẩn thận nhé. – Lâm Ngạo nhắc nhở một câu rồi cũng tung người lên.
Hai người phóng khí tức Cổ Võ ra ngoài, nội kình cổ động, mới trên không trung chút thời gian ngắn ngủi mà đã liên tục đối công mấy chiêu, khiến người khác hoa cả mắt.
- Ai da, con bé này với thằng nhãi này đều là mầm tốt, làm đồ đệ cho mình không tệ. – Lão ăn mày chớp mắt lia lịa, Tần Mục gã không trông mong gì được, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Tả Tư Duyệt.
- Ông vẫn là thôi đi, đang yên lành là người bình thường không làm, lại đi làm ăn mày. Vì giả trang dáng vẻ này, ông cũng liều phết đấy!
Đối với điểm này Tần Mục bất lực nhất. Có rất nhiều cao thủ thích cái trò này, giả làm ăn mày, giả làm thầy bói, ra cái dáng vẻ thế ngoại cao nhân, kỳ thật chính là móc khom “trang bức”.
- Này này này, thằng nhãi cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Ta đây là tính tình thật, cái gì gọi là giả bộ? Ta nghe không hiểu gì cả! – Lão ăn mày bất mãn hét lên.
- Bỏ đi, chăm chú xem trận đấu đi, rồi cẩn thận một chút, miễn cho bị người ta đánh trộm rồi nói tôi làm liên lụy đến ông.
Nghe Tần Mục nói giỡn lại hoàn toàn không giống ngữ khí nói giỡn, lão ăn mày nghi ngờ nói:
- Đánh lén cái gì?
Tần Mục khẽ cười nói:
- Ông cho rằng trận quyết đấu này đã đơn giản là trận quyết đấu sao? Đây mới chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau.
- Kịch hay gì? – Lão ăn mày hỏi.
- Nói ra thì còn gì thú vị nữa, từ từ xem, chắc chắn sẽ có kinh hỉ!
Lão ăn mày hơi sững sờ,nhìn nụ cười phong khinh vân đạm đó của Tần Mục, phảng phất như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên gã có ảo giác như đang đối mặt với Long Đế.
Lúc này Lâm Ngạo và Tả Tư Duyệt đã liên tục giao thủ được gần trăm chiêu, dường như vẫn chưa phân thắng bại, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Sau trăm chiêu, hai người đứng đối mặt, tiếp tục giằng co.
- Tư Duyệt, thật không ngờ chỉ trong mấy tháng này em lại tiến bộ lớn như vậy! – Lâm Ngạo cười nhạt nhìn Tả Tư Duyệt, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm, trận kịch chiến vừa rồi gã không hề thở gấp một cái nào.
Sắc mặt của Tả Tư Duyệt có chút ửng hồng, hơi thở phì phò, xem ra là vì chiến đấu mà hao tổn thể lực.
Có điều cô cũng cười nhạt nói:
- Anh còn kém nhiều lắm, ba năm đã khiến tôi đuổi kịp anh, bây giờ chẳng qua là đánh ngang tay với tôi mà thôi.
Lâm Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tư Duyệt, em không nhìn ra được sao? Vừa rồi căn bản anh không hề dùng bao nhiêu thực lực, nhiều nhất cũng chỉ là làm nóng người mà thôi.
- Vậy sao? – Tả Tư Duyệt dường như không tin.
- Nếu không tin, vậy thì thử lại lần nữa xem! – Lâm Ngạo không kéo khí thế lên, nhưng lại âm thầm vận chuyển Ngạo Long Quyết.
- Lần này sẽ phân định thắng bại trong nháy mắt, cẩn thận đó! Tiềm Long Xuất Hải!
Lâm Ngạo phi thân nhảy lên, đánh một chưởng ẩn chứa lực đạo vô cùng mạnh mẽ về phía Tả Tư Duyệt.
Trang 21# 3
Chiêu này, cô quá quen thuộc.
Vận hành Ngạo Long Quyết, Tả Tư Duyệt làm ra động tác giống như Lâm Ngạo, trên người ẩn ẩn có một cỗ Long Uy tán phát ra.
- Tiềm Long Xuất Hải!
Khẽ kêu một tiếng, Tả Tư Duyệt đã bay vọt lên, đối đụng với Lâm Ngạo.
Hai cỗ năng lượng giống nhau vừa đụng liền bạo phát, ảnh hưởng dư âm cường đại khuếch tán ra, phảng phất như có tiếng rồng ngâm, chấn động làm rung chuyển cả ngọn núi.
- Đây là… Ngạo Long Quyết?! – Vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Ngạo biến thành không thể tin nổi.
- Sao lại có thể.. sao em có thể học được Ngạo Long Quyết, còn đạt đến tầng thứ tư?
Tả Tư Duyệt giễu cợt nói:
- Lâm Ngạo, bây giờ biết chính mình có bao nhiều ngu xuẩn rồi chứ? Anh quá tự phụ, hôm nay anh sẽ phải trả giá cho sự tự phụ của mình!
- Chưa chắc, mặc kệ em học được Ngạo Long Quyết từ đâu, nhưng em chẳng qua chỉ vừa đột phá tầng thứ tư, mà tôi đã là tầng thứ tư trọn vẹn. Sự chênh lệch trong này cũng không phải chỉ một điểm, hai điểm.
Vào thời khắc nguy cấp này, Lâm Ngạo cũng không có tâm tư đi tìm hiểu xem tại sao Tả Tư Duyệt lại học được Ngạo Long Quyết. Bây giờ gã chỉ muốn nhất cỗ tác khí, triệt để đánh bại cô ta.
Như vậy, tất cả vẫn sẽ nằm trong sự khống chế của gã.
- Cho dù vừa mới vào tầng thứ tư, cũng đủ để đánh bại anh, tiếp chiêu!
Tả Tư Duyệt cũng không muốn nói nhảm nhiều với Lâm Ngạo, vận hành Ngạo Long Quyết tới cực chí, hét lớn một tiếng:
- Khốn Long Thăng Thiên!
Lâm Ngạo cũng đang tăng lớn chưởng kình của mình, nhưng Tả Tư Duyệt lại sử xuất ra một chiêu làm gã tuyệt vọng.
Sau tầng thứ tư của Ngạo Long Quyết, mỗi một tầng được gia tăng, nội kình không chỉ mạnh mẽ hơn mấy lần, đồng thời còn có thể tập được chiêu số mới mạnh mẽ hơn.
Ví dụ như tầng thứ tư Ngạo Long Quyết, có thể sử dụng “Tiềm Long Xuất Hải”.
Trước đây Ngân Hồ sử dụng “Ngạo Long Thiên Hạ” ở Nguyệt Quang Mộ chính là tuyệt chiêu tầng thứ sáu của Ngạo Long Quyết.
Còn về Khốn Long Thăng Thiên, đó chính là chiêu số Ngạo Long Quyết tầng thứ năm.
Lâm Ngạo đã tu luyện đến Ngạo Long Quyết tầng thứ tư viên mãn, nhưng chỉ cần một ngày gã chưa đột phá được tầng thứ năm, thì cũng vô pháp sử dụng Khốn Long Thăng Thiên.
Nhưng rõ ràng Tả Tư Duyệt vừa mới đột phá tầng thứ tư, cảnh giới còn thấp hơn cả gã, cư nhiên có thể sử xuất ra chiêu này?
Bành!
Lâm Ngạo bị một chưởng mạnh mẽ của Tả Tư Duyệt đánh bay ra ngoài, kết quả này vừa bất ngờ, lại vừa hợp tình hợp lý.
Tả Tư Duyệt vượt cấp đánh bại Lâm Ngạo, quả thực là chuyện không ngờ đến.
Nhưng lấy Khốn Long Thăng Thiên đánh bại Lâm Ngạo, lại là chuyện hợp tình lý.
- Không có khả năng, đây không phải là sự thật!
Lâm Ngạo bị nội thương nhẹ, song giờ phút này gã cũng không rảnh để để ý tới, đến tơ máu trên khóe miệng cũng không thèm lau đi, mà gã chỉ không thể chấp nhận mà nhìn chằm chằm vào Tả Tư Duyệt.
- Tại sao em lại học được Ngạo Long Quyết? Tại sao em có thể sử dụng được Khốn Long Thăng Thiên?
- Lâm Ngạo, anh muốn biết không? – Trên mặt Tả Tư Duyệt lộ ra vẻ giễu cợt vô tận, dùng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống nói: – Đáng tiếc, anh không có tư cách để biết.
Lâm Ngạo phun ra một ngụm máu tươi, không biết là vì tức giận hay là do nội thương phát tác.
Tả Tư Duyệt nhìn Lâm Ngạo trước mắt chật vật không thể chịu nổi, đã không còn chút phong độ, không còn cái ngữ khí ngạo mạn lúc trước, trong lòng cô có sự sảng khoái dễ chịu trước nay chưa từng có.
Mình đã đánh bại gã rồi!
Đánh bại?
Vẫn chưa thể trút hết giận được.
- Tiếp theo, chính là lúc anh phải gánh chịu quả ác!
Tả Tư Duyệt cũng không định buông tha cho Lâm Ngạo như vậy. Cô tiến lên vài bước, đi tới trước người Lâm Ngạo, dưới tình huống gã vẫn chưa phản ứng lại liền một chân quét ngang, đá vào ngang hông của gã.
Lâm Ngạo bị đá văng ra ngoài.
Vẫn không đủ.
Tả Tư Duyệt lại đuổi theo.
Cứ như vậy, căn bản Lâm Ngạo không có thời gian suy nghĩ, càng không có năng lực phản kháng, hoàn toàn bị treo lên đánh.
- Con bé này hung dữ thật, thù hận lớn thế nào chứ? – Lão ăn mày có chút không đành lòng xem tiếp.
Tần Mục thì như có như không cười nói:
- Trò hay bắt đầu rồi, đợi chút nữa giúp tôi một chuyện, bảo vệ tốt cho cô ấy.
Lão ăn mày đang nghi hoặc muốn hỏi, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến:
- Khí tức mạnh mẽ quá, khí tức này là …
- Con nhãi kia, dừng tay lại cho ta!
Dưới vách núi đột nhiên một bà lão cầm quải trượng, quàng khăn trùm đầu, khuôn mặt xấu xí bay lên.
Bà lão này khí thế lăng lệ ác liệt hung mãnh, còn chưa tới gần Tả Tư Duyệt mà Tả Tư Duyệt cũng đã cảm thấy toàn thân như rơi xuống hầm băng, tứ chi như bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, không thể động đậy.
- Dám tổn thương Ngạo, ta lấy cái mạng nhỏ của cô!
Bà lão phất tay bắn ra một đạo kình khí, Tả Tư Duyệt không cách nào động đậy, nếu bị kình khí này bắn trúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có điều đúng lúc này, một đạo thân ảnh chắn trước mặt Tả Tư Duyệt, đạo kình khí kia đánh vào trên người hắn, lại giống như bọt biển tiêu tán trên không trung, đến quần áo của hắn cũng không đâm phá được.
- Lão yêu bà, đánh lẽn một vãn bối, bà có biết xấu hổ không? – Tần Mục kéo tay Tả Tư Duyệt, thản nhiên nhìn bà lão.
- Hửm? – Bà lão đứng ở bên bờ vực, cảnh giác đánh giá Tần Mục, lạnh giọng hỏi:
- Cậu là ai?
- Cô đến bên cạnh lão ăn mày đi, chú ý an toàn!
Tần Mục nói với Tả Tư Duyệt một câu, người sau khẽ gật đầu, đạp cho Lâm Ngạo một đạp rồi đi đến bên cạnh lão ăn mày.
Lúc này Tần Mục mới cười với bà lão, nói:
- Lão yêu bà, mục đích các người đến đây hôm nay không phải vì giết tôi sao? Đáng cười là bà có còn nhận ra tôi không?
- Cậu là… Tần Mục? – Bà lão không chắc chắn.
- Bằng không thì bà cho rằng tôi là ai?
- Không có khả năng! – Bà lão dùng sức giậm quải trượng xuống đất, mặt đất trực tiếp vỡ ra, đâm sâu xuống dưới.
- Này, chỗ bà đứng là vách núi đó, cẩn thận một chút, đừng để rớt xuống. Bằng không thì tôi không cứu bà đâu. – Tần Mục có lòng tốt nhắc nhở.
- Đáng giận! – Bà lão tựa hồ có chút khó mà nuốt trôi cục giận.
Chuyện Lạc Thiên Cung bà ta tinh tường hơn bất cứ kẻ nào. Tự nhiên, bà ta cũng từng chú ý đến Tần Mục.
Có điều Tần Mục ở trong mắt bà ta, trước sau vẫn chỉ là một con sâu con kiến không hề có sức uy hiếp.
Cho dù mấy hôm trước Lâm Ngạo có nói Tần Mục đã trở lại Yến Kinh, thực lực không hề tầm thường, bà ta vẫn cảm thấy buồn cười, chưa từng để vào mắt.
Nếu Tần Mục chỉ là người bình thường, bà ta cũng lười giết. Nhưng Tần Mục đã tu luyện Cổ Võ, thế sẽ chỉ khiến hắn bị diệt vong nhanh hơn.
Nhưng ngay tại vừa rồi, Tần Mục cuối cùng đã lật đổ nhận thức của bà ta. Người này, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Mặc dù chỉ là một đạo kình khí mà bà ta tiện tay phóng ra, nhưng Tần Mục có thể trực tiếp dùng thân thể đi ngăn cản, sau khi ngăn cản đến quần áo của hắn cũng không bị phá nhăn.
Loại thực lực này, đã không thể không khiến bà ta thận trọng ứng phó.
- Lão yêu bà, bà chính là người đứng phía sau Lâm gia sao? – Tần Mục xoa cằm đánh giá bà lão:
- Thực lực có vẻ được đấy.
Tần Mục quả thực có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện dung mạo của bà lão này không khác thường, nhưng công lực e rằng còn cao hơn người phụ nữ trung niên trong di tích kia.
- Là ta. – Bà lão dẫn dần bình phục tâm trạng, cười lạnh nói:
- Anh muốn hỏi chuyện Lạc Thiên Cung sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cũng không phải, tôi chỉ muốn hỏi bà một chút, năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi?
Bà lão thoáng chốc dừng lại, biết rõ ý của Tần Mục, đang chuẩn bị trào phúng thì lão ăn mày bên kia lại om sòm.
- Để ta tiết lộ, lão yêu bà này năm nay một trăm hai mươi bảy tuổi lẻ ba tháng.
Trang 21# 4
Bà lão nghe vậy, giận dữ quay đầu lại nhìn về phía lão ăn mày, rồi lại có chút kinh ngạc nói: –
Là ông, cái lão điên này!
- Lão yêu bà, bà lại chạy đến đời thường diễu võ dương oai, còn ra tay với tiểu bối nữa, bà có xấu hổ hay không hả? – Dường như lão ăn mày cùng bà lão này rất quen thuộc.
- Hừ, chẳng lẽ ông lại muốn xen vào việc của người khác? – Bà lão khinh thường cười lạnh nói:
- Với chút thực lực kia của ông, có thể đỡ nổi mấy chiêu của ta?
Lão ăn mày rầm rì nói:
- Mặc dù ta đánh không lại bà, nhưng đằng sau ta có người, tùy tiện đánh ra một chiêu cũng có thể đem bà treo lên đánh.
- Đáng tiếc ông không gọi được những người như thế. – Bà lão cũng không sợ hãi nói.
- Thế thì chưa hẳn, bà đã hơn 100 tuổi rồi mà còn dám xuất hiện ở Yến Kinh, không sợ bị sư chất của ta gặp được sao?
- Tuổi của ông còn nhiều hơn ta đấy!
- He he, cái này không giống nhau. Ta có đặc quyền đó, huống hồ ta sẽ không làm chuyện xấu.
Bà lão hừ lạnh nói:
- Vậy mà cậu ta cũng làm việc vì tình riêng. Cái danh Long Đế, cũng chỉ có thế mà thôi.
- Lão yêu bà, bà cứ mặc sức ghen ghét đi, ai bảo bà đánh không lại sư chất của tôi. Ta khuyên bà vẫn nên thành thực mà trở về Phi Tuyết Môn ở đi, bằng không hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó.
- Ta sẽ trở về, có điều ta phải giết chết thằng nhãi này trước đã. – Bà lão chỉ vào Tần Mục nói:
- Tốt nhất cậu đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không ta sẽ giết cả cậu luôn! Người khác sợ Long Đế, nhưng Phi Tuyết Môn chúng ta thì không!
- Ơ, bộ dáng ghê phết nhỉ? – Lão ăn mày rất vô lương tâm giơ lên ngón giữa.
Tần Mục nghe hai người nói chuyện mà không khỏi ngạc nhiên, lão ăn mày này vậy mà lại là sư thúc của Long Đế?
Sư thúc của Long Đế vậy mà lại có bực đức hạnh này, thật đủ lừa người.
- Lão ăn mày, ông bảo vệ cô ấy cho tốt, chuyện của tôi và lão yêu bà này không cần ông nhúng tay vào! – Tần Mục nói.
- Lão già ta mới không nhúng tay vào đâu, có điều thằng nhãi cậu phải cẩn thận một chút, lão yêu bà này rất lợi hại đấy.
Lão ăn mày lui đến bên cạnh Tả Tư Duyệt, trong lòng có chút khó hiểu, con nhóc này cần mình bảo vệ sao?
Bà lão nhìn Tần Mục hỏi: – Cậu có tự tin có thể đánh tay đôi với ta như vậy?
- Tôi nghĩ có thể thử chút, chắc sẽ không làm bà thất vọng đâu. – Tần Mục thả lỏng gân cốt.
Bà lão cân nhắc trong giây lát. Tần Mục tự tin như vậy, khiến cho bà ta cũng không thể không thận trọng đối đãi.
- Được, vậy hãy cho ta xem xem rốt cuộc cậu đã học được bản lĩnh gì! – Bà lão để quải trượng trên mặt đất, cách khoảng không xuất ra một kình chưởng.
Vẻ mặt TầnM ục thong dong, thân hình chợt động né qua một bên.
Oanh!
Trên mặt đất chỗ hắn đứng trực tiếp nứt ra một cái hố to sâu một mét.
- Lão yêu bà, kiềm chế một chút, cứ tiếp tục đánh như vậy chúng ta đều sẽ rớt xuống vách núi đấy. – Tần Mục bất mãn nói.
- Hừ, với bản lĩnh của cậu còn sợ vách núi sao?
Bà lão lạnh lùng hét lên một tiếng, lão bà nhìn như gầy yếu, dường như sắp chết đến nơi lại lấy tốc độ cực nhanh, một bước vượt qua khoảng cách mấy chục mét, đi đến trước mặt Tần Mục.
- Kim Tàm Công!
Quanh người bà lão bao bọc bởi một vòng năng lượng, giống như màu vàng của lửa rực đang hừng hực thiêu đốt, phảng phất như người khác vừa chạm gần liền bị thiêu đốt thành tro bụi.
Tần Mục không muốn xung đột chính diện cùng bà lão liền lui lại mấy bước.
Nhưng bà lão lại không thuận theo, tốc độ còn nhanh hơn Tần Mục một phần, Kim Tàm Công bộc phát, bao phủ Tần Mục lại trong phạm vi ngọn lửa màu vàng của bà ta.
- Kỹ thuật của cậu chỉ dừng ở bước này thôi sao? – Bà lão thấy Tần Mục chỉ một mực né tránh, không khỏi cười lạnh.
Tần Mục không nói gì, trên mặt lạnh tanh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Kim Tàm Nhị Chuyển!
Tần Mục không phản kháng, bà lão cũng không hề hạ thủ lưu tình, thế công càng hung hiểm, hung mãnh hơn.
Oanh!
Toàn bộ mặt đất xung quanh hai người nứt ra, năng lượng màu vàng triệt để bao lấy Tần Mục, thiêu rụi một nửa ống tay áo và ống quần của hắn.
- Tần Mục, cẩn thận!
Tả Tư Duyệt đang quan chiến ở một bên không nhịn được kinh hãi lạnh người. Thật không ngờ thực lực của lão yêu bà này lại mạnh đến vậy, Tần Mục đều chỉ có lực chống đỡ, lần thứ nhất lại bị động như vậy.
- Nhóc con, thằng nhãi này dường như không phải là đối thủ của lão yêu bà này nhỉ, có chút nguy hiểm. – Lão ăn mày cũng cau mày lại nói.
- Tiền bối, không bằng ông hãy đi giúp anh ấy đi? – Tả Tư Duyệt cũng tự mình biết mình, cô có thể đánh bại Lâm Ngạo nhưng đối với loại chiến đấu ở cấp bậc này, căn bản là không thể xen tay vào được.
Tùy tiện đi lên, chỉ càng khiến Tần Mục thêm phiền.
- Quan sát thêm chút nữa đi, cho dù ta có tiến lên phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu. Mấy chục năm không gặp, công lực của lão yêu bà này càng ngày càng khủng bố. – Lão ăn mày nói.
Tần Mục vẫn đang cố gắng lùi lại, có điều vẫn không thể thoát khỏi sự truy tung của bà lão, ống tay áo đã bị thiêu rụi hoàn toàn, cả cánh tay bắt đầu lộ ra.
- Phi Hoa Phi Diệp!
Có lẽ là đã cảm thấy nguy hiểm, Tần Mục không hề né tránh nữa mà khí thế toàn thân biến đổii, quanh thân hắn ngưng tụ một tầng nước băng khí, ngăn cách với lửa rực màu vàng của bà lão.
- Ồ, là Lạc Thiên Công? – Bà lão kinh ngạc một tiếng, Bà ta rất quen thuộc với chiêu thức này.
- Dùng chiêu này ngược lại lại phù hợp với thân phận của cậu. Có điều cậu tu luyện chiêu Lạc Thiên Công này chưa bao lâu đúng không, hỏa hầu vẫn không đủ.
Bà lão cười âm hiểm.
- Kim Tàm Tam Chuyển!
Nội kình của bà lão cố động, ngọn lửa màu vàng quanh thân không hề tăng cường, nhưng lực xuyên thấu lại thực sự tăng lên, tầng hơi nước mà Tần Mục ngưng tụ theoo tiếng hét mà bị phá ra, sau đó thì bốc hơi mất.
- Thằng nhãi, nếu cậu chỉ có chút thực lực ấy thì chịu chết đi! – Bà lão chuẩn bị cho Tần Mục một kích cuối cùng.
- Kim Tàm Liệt Nhật!
Phía sau bà lão dường như xuất hiện một vòng mặt trời gay gắt rọi vào khiến người khác không thể mở mắt nổi. Cùng lúc đó, một chưởng ẩn chứa uy lưc khủng bố, phát ra về phía Tần Mục.
Có điều cũng đúng lúc này, Tần Mục rốt cuộc đã phản kích lại, không hề né tránh nữa mà đập một quyền về phía bà lão.
Oành!
Hai cỗ năng lượng đối đụng nhau chỉ trong nháy mắt, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cho bà lão cùng Tần Mục đều bay ra ngoài, mà ở chỗ bọn họ đụng độ lại để lại một hố sâu lớn.
- Hửm?
Bay ngược ra sau hơn mười mét bà lão mới đứng vững người, thoáng bình ổn một chút khí huyế ttrong người mới căm tức nhìn Tần Mục nói:
- Thì ra cậu đang ẩn dấu thực lực?
Tần Mục cũng điều tức một chút mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lão yêu bà, sao bà lại tu luyện cái loại công pháp Liệt Hỏa đốt người này? Không sợ dương khí quá thịnh bị phản phệ sao?
- Hừ, cậu thì hiểu cái gì. – Bà lão khinh thường.
Lão ăn mày lại không nhịn được nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút, lão yêu bà này là âm dương song tu, Kim Tàm Công chỉ là một trong những tuyệt kỹ của bà ta mà thôi. Bà ta còn có một công pháp Cực Âm, vô cùng đáng sợ.
Âm dương song tu, một âm một dương trong cơ thể điều tiết lẫn nhau, có vẻ là một con đường luyện công không tồi.
Nhưng những người chỉ cần có chút kiến thức đều biết, tu luyện công pháp một âm một dương cùng lúc, là cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì Âm Dương hai loại công pháp phải kề vai sát cánh, đạt tới cân bằng. Nếu có chút sai lầm, làm cho âm dương mất cân bằng, sẽ bị nổ tung cơ thể mà chết bất cứ lúc nào.
- Tôi đã biết, ông đừng lên tiếng, chú ý tập trung chút. – Tần Mục không chút cảm kích.
Lão ăn mày tức đến mức phọt máu, người nên tập trung lực chú ý là cậu ta mới đúng, tại sao lại bảo ta tập trung lực chú ý?
- Thằng nhãi, cậu còn có thời gian quan tâm người khác à. Vừa nãy chỉ là thăm dò chút thực lực của cậu thôi, tiếp theo, ta cần phải ra tay thật sự rồi.
- Nói nhảm nhiều quá, tới đi! – Tần Mục cảm thấy, mặc dù quần áo bị thiêu rụi hỏng, nhưng cũng không thể yếu khí thế.
Hai người nhìn nhau.
Đột nhiên, hai người đồng thời xuất thủ, thân thể cơ hồ đều hóa thành một bóng đen, hoàn toàn không thấy rõ bóng người.
Hai bóng đen giao thoa lẫn nhau, liên tục biến hóa vị trí trên không trung.
Rầm rầm rầm!
Trong khoảnh khắc, hai người đã đấu trên không trung mấy trăm chiêu.
Trong lúc nhất thời, sơn băng địa liệt, đất trời u ám, nhật nguyệt vô quang, dư âm ảnh hưởng khủng bố còn lại tản phát ra, cũng đủ để giây sát các cổ võ giả cường đại.
Không nói đến Tả Tư Duyệt kinh hãi khó hiểu mà đến cả lão ăn mày cũng nhịn không được mà trừng mi mắt.
Thì ra vừa rồi hai người đều giả bộ để lừa người khác, nhưng vừa thật sự nghiêm túc thì lập tức trở thành một kỳ chiến có một không hai. Loại trường hợp đánh nhau này, gã tự nhận cũng không thể xen vào được.
- Aiz, anh hùng xuất thiếu niên! – Lão ăn mày thở dài một hơi, dường như đang cảm thán.
Có điều rất nhanh, vẻ mặt gã bỗng nhiên đại biến, một tay đẩy Tả Tư Duyệt ở bên cạnh ra.
- Cẩn thận!
Tả Tư Duyệt bị lão ăn mày đẩy ra, mà tại chỗ cô đứng, đột nhiên đã xảy ra một tiếng nổ lớn.
Một bóng người thoáng hiện, hiển nhiên người khi nãy đánh lẽn Tả Tư Duyệt chính là gã.
- Con nhãi thối, nạp mạng đi!
Người nọ lại không muốn bỏ qua như vậy, thượng thừa truy kích, dường như nhất định phải lấy mạng của Tả Tư Duyệt.
Trang 21# 5
Mà trên thực tế, thực lực của người tới vô cùng mạnh mẽ, cho dù Tả Tư Duyệt có chuẩn bị trước, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi vài chiêu.
- Sát, con chắt rùa này ở đâu đến, chẳng giảng đạo nghĩa giang hồ gì cả. – Lão ăn mày giận dữ nói. Người này dám đánh lén ngay trước mặt ông ta, quả thực không hề để ông ta vào mắt.
Lúc này cuối cùng ông ta đã hiểu vì sao Tần Mục không ngừng nhắc nhở ông ta phải tập trung lực chú ý, bảo vệ con nhóc này cho tốt. Thì ra hắn sớm đã biết ngoại trừ lão yêu bà, vẫn còn cao thủ khác đang ẩn núp trong bóng tối.
Mắt thấy người nọ sắp đánh đến Tả Tư Duyệt, lòng bàn tay của lão ăn mày ngưng tụ xoáy khí, ra tay toàn lực đánh về phía lưng của đối phương.
Người nọ cảm giác thấy nguy hiểm, không dám khinh thường, chỉ có thể tạm thời buông tha cho Tả Tư Duyệt, xoay người lại đối chưởng với lão ăn mày.
Bành!
Hai cỗ năng lượng va chạm, lực lượng ngang nhau nhưng dư âm ảnh hưởng lại khiến cho Tả Tư Duyệt có chút khó mà chịu đừng, liên tục lùi lại mấy bước.
- Ngạo Long Quyết? Mi là người của Long Tổ? – Lão ăn mày trừng mắt lên với lão già mày trắng trước mắt.
- Ông là ai? – Lão già mày trắng không hề biết lão ăn mày.
Lão ăn mày cả giận nói: – Sát, mi là người của Long Tổ mà ngay cả ta cũng không nhận ra, thằng nhãi Long Đế kia dạy mi kiểu gì vậy?
- Lão ăn mày thối tha, điên điên khùng khùng kia, cút sang một bên! – Lão già mày trắng căn bản không hề đặt lời của lão ăn mày vào lòng.
- Còn dám mắng ta! Hôm nay nhất định phải dạy dỗ mi cẩn thận!
- Hừ, ông tưởng rằng chỉ bằng ông mà có thể ngăn cản được tôi sao?
Lão ăn mày khinh bỉ nói: – Bớt chém đi, thử xem xem hư thực thế nào!
Khí thế của hai không ai thua ai, hai chưởng chạm nhau, bắt đầu giằng co, tỷ thí lực bền bỉ.
Tả Tư Duyệt khởi động Ngạo Long Quyết, muốn tiến lên hỗ trợ lại bị lão ăn mày quát lại:
- Con nhóc, nhóc không giúp gì được đâu, chú ý bản thân là được!
Tả Tư Duyệt sững sờ một chút, mặc dù bây giờ lão ăn mày đang đối chưởng so đấu cùng lão già mày trắng, nhìn như không thể động đậy, nhìn như toàn thân đều là sơ hở.
Nhưng thực lực của hai người này đều cao hơn cô rất nhiều, chỉ sợ chỉ dựa vào khí thế phát ra lúc so đấu cũng đủ để chống lại lực công kích của cô.
Ngộ ngỡ làm không tốt, còn bị cắn trả sẽ khiến cho lão ăn mày và Tần Mục phân tâm.
Vì thế Tả Tư Duyệt cân nhắc một chút, rốt cuộc vẫn buông tha cho ý nghĩ này, chuyển hướng đi về phía Lâm Ngạo.
Trận chiến của Tần Mục và lão ăn mày cô không thể xen vào, nhưng Lâm Ngạo cô vẫn có thể đánh được đúng chứ?
Sắc mặt Lâm Ngạo âm trầm bất định nhìn Tả Tư Duyệt:
- Tư Duyệt, em thật sự nhẫn tâm như vậy?
- Chẳng lẽ anh còn tưởng rằng tôi sẽ lòng thương hại, đồng tình anh sao?
- Anh đối với em là thật lòng, ba năm không hối hận. Cho dù em không chấp nhận anh thì cũng không nên có ý chí sắt đá, không chút cảm động như vậy chứ?
- Cảm động? – Tả Tư Duyệt cảm thấy buồn cười. Người này lại nói đến cảm động với cô?
- Tôi cảm động con mẹ anh ấy!
Mặc dù Tả Tư Duyệt có bối cảnh là Thanh Long Bang, nhưng từ trước đến này vẫn coi như là một nữ sinh điềm đạm nho nhã. Từ lời nói tục kia, đủ để thấy sự phẫn nộ trong lòng cô.
- Tiềm Long Xuất Hải!
Tả Tư Duyệt vận chuyện Ngạo Long Quyết, phát ra công kích mãnh liệt, tấn công về phía Lâm Ngạo!
Thực lực của Lâm Ngạo vốn không bằng Tả Tư Duyệt, lúc trước lại bị thương, bây giờ chỉ có thể bị động bị đánh, liên tiếp bại lui. Rất nhanh liền bị hành hạ ngã xuống đất.
Nói về Tần Mục ở bên này, trận chiến của hắn và bà lão quả thực có thể dùng kinh thiên động địa để hình dung.
Tốc độ của hai bóng đen vô cùng nhanh, cứ thế đan xen khắp nơi, trong phút chốc giao thủ hơn mười chiêu rồi mới tách ra, rồi lại quay người trở lại, liên tục va chạm.
Toàn bộ đỉnh Vong Ưu, dường như đều bị dư âm của hai người ảnh hưởng, cuộn trào lên tận 4~5 mét.
Ít nhất sau mấy ngàn chiêu, dường như hai người cũng có chút mệt mỏi, mỗi người đều lùi đến trên một ngọn cây, song song đứng.
- Thằng nhãi lợi hại lắm. Lão thân mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên lão thân phải tiêu hao công lực nhiều như vậy nhưng vẫn không làm gì được cậu. – Bà lão có chút thở hổn hến, thể lực đã tiêu hao không ít.
- Cậu cũng khá đấy. Trong thiên hạ này, người có thể đánh ngang tay với ta không nhiều. Mặc dù cậu vẫn chưa đánh thắng ta, nhưng vậy cũng rất lợi hại.
- Mặc dù cậu lợi hại, nhưng nếu muốn nói ai thắng ai thua thì còn chưa biết đâu.
- Lão yêu bà, thể lực của bà không đủ rồi, tôi tiêu hao nữa cũng có thể dây dưa chết bà! – Tần Mục cười nói.
- Ha ha, liều thể lực lão thân đúng là không bằng cậu, nhưng cậu cho rằng lão thân đã ra hết tuyệt chiêu sao? – Bà lão cười châm chọc.
- Bà bớt dọa tôi đi. – Tần Mục một bộ không tin nói.
- Có phải là hù dọa cậu hay không, cậu sẽ biết ngay thôi. Nói thật, những tuyệt chiêu này của ta uy lực quá lớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng sẽ không dễ dàng sử dụng.
Tần Mục không để ý cười cười, đột nhiên thân hình thay đổi, phi thân mà xuống, phóng về phía lão ăn mày và lão già mày trắng.
- Không ngờ Long Tổ lại có một kẻ bỏ đi như vậy, ta sẽ thay Long Đế thanh lý môn hộ!
Tả Tư Duyệt không thể xen vào trận đấu của hai người, nhưng nếu Tần Mục muốn đánh lén thì dù lão già mày trắng kia có mười cái mạng cũng không đủ chết.
- Tìm chết! – Bà lão thấy Tần Mục rõ ràng bỏ qua chính mình, đi đánh lén người khác thì hết sức phẫn nộ.
Nếu như để Tần Mục thành công thì khuôn mặt già nua của bà biết đặt vào đâu?
- Hàn Băng Tru Thiên Kiếm!
Tần Mục đột nhiên quay đầu, tốc độ cực nhanh. Bà lão biết rõ không thể đuổi kịp chỉ có thể vận chuyển công pháp, ngưng tụ một đạo băng kiếm rất mạnh, nhanh chóng đuổi giết về hướng Tần Mục.
Nếu Tần Mục cố ý muốn đánh lén lão già mày trắng, nhất định sẽ thành công.
Nhưng bà lão cho rằng Tần Mục sẽ không ngu xuẩn như vậy, bởi vì cho dù giết được lão già mày trắng thì hắn cũng không thoát nổi Hàn Băng Kiếm của mình. Trừ phi hắn muốn lấy mạng đổi mạng.
Hiển nhiên, lão già mày trắng còn không có giá trị để Tần Mục lấy mạng đổi mạng.
Nhưng tình huống tiếp theo lại hoàn toàn vượt quá dự kiến của cô.
Tần Mục dường như hoàn toàn không quan tâm đến Băng Kiếm đuổi giết phía sau, chỉ một mực đuổi giết lão già mày trắng.
Lão già mày trắng cùng lão ăn mày liều chưởng đã lâu, thế lực ngang nhau, nội kình sớm đã tiêu hao cực lớn. Lúc này đối mặt với sự đuổi giết cực tốc của Tần Mục, đâu ra thời gian để tránh né.
- Đi chết đi! – Tần Mục vỗ một chưởng lên đỉnh đầu của lão già mày trắng.
Cũng đúng lúc này, Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đuổi giết mà tới, đồng thời công kích của Tần Mục và lão già mày trắng.
Oành!
Quả thực như lời bà lão nói, lực công kích và phạm vi tấn công của tuyệt chiêu của bà ta vô cùng khủng bố. Một kiếm này đánh xuống làm xoáy lên một vòi rồng cao mấy chục mét, cát bụi đầy trời.
- Hừ, ngu xuẩn! – Bà lão mắng một câu nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cao hứng.
Cô không ngờ Tần Mục lại ngu xuẩn như vậy. Lại tình nguyện không hề né tránh Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đang hướng đến chính mình cũng phải giết chết lão già mày trắng.
Mặc dù lão già mày trắng là nguyên lão của Long Tổ, lại là sư phụ của Lâm Ngạo ở Long Tổ, nhưng đối với cô mà nói thì là môt nửa kẻ địch, cô mới lười đi quan tâm sống chết của lão già mày trắng đó.
Một kẻ địch hi sinh, giết chết một địch nhân cường đại, trên thế giới không có vụ mua bán nào hời hơn được nữa.
- Sớm đã nhắc nhở cậu, lực sát thương của tuyệt chiêu của ta rất lớn, đáng tiếc cậu quá tự phụ, còn cho rằng là chiêu số bình thường sao?
Bà lão ung dung tự đắc nhìn trận gió bạo đang cuồn cuộn kia. Trên đời này không có mấy người có thể may mắn sống sót sau khi trung chiêu số chính diện của mình.
Trang 21# 6
Tả Tư Duyệt vứt Lâm Ngạo giống như chó chết sang một bên, hết sức khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận vòi rồng kia, suýt chút không màng nguy hiểm mà trực tiếp xông vào.
- Khụ khụ, đừng qua đó, nhóc đi chỉ biết chịu chết thôi. – Lão ăn mày toàn thân chật vật ngăn cản cô ấy.
Phản ứng của lão ăn mày cũng coi là khá nhanh, vào lúc Tần Mục đuổi giết lão già mày trắng, ông ta đã rút lui ngay.
Nhưng mà phạm vi sát thương của Hàn Băng Tru Thiên Kiếm quá kinh khủng, ông ta vẫn bị ảnh hưởng đến, chịu xung kích không nhỏ.
- Tôi không qua đó. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ không sao!
Ánh mắt của Tả Tư Duyệt đột nhiên kiên định hẳn lên.
Lão ăn mày đang suy nghĩ không biết nên khuyên cô thế nào đột nhiên hơi sửng sốt. Đừng nói là con nhóc này bi thương quá độ mà ngốc luôn rồi đấy chứ?
Tình huống lúc đó của Tần Mục ông ta thấy rất rõ ràng. Hắn chỉ một lòng muốn giết chết lão già mày trắng mà không hề ngăn cản Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đang phóng đến phía sau. Nó trực tiếp phóng vào ngực của hắn.
Loại tình huống này, dù là thần tiên cũng đều quá sức. Xác suất Tần Mục còn sống là cực kỳ nhỏ.
- Aiz, nhìn thoáng chút đi, vừa rồi thằng nhóc kia khả năng bị rút gân não rồi.
Tả Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào trận vòi rồng đang dần bình thường trở lại, lắc đầu nói:
- Ông không biết đâu, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà không hề nắm chắc, cậu ấy tuyệt đối sẽ không chết!
- Nói hay lắm nhóc!
Trận gió bão dừng lại, một bóng người đi ra từ trong cái hố lớn, nhanh như chớp đuổi về hướng của bà lão.
Bà lão còn đang đắm chìm trong niềm vui giết chết Tần Mục, nhưng biến cố này lại khiến bà ta bất ngờ, sắc mặt kịch biến.
Bành!
Lực xông tới của Tần Mục khủng bố vô cùng, mặc dù bà lão có chống đỡ lại, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, ngã nện trên mặt đất.
- Lão yêu bà, xem ra bà rất bất ngờ nhỉ, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi sẽ bị bà xử gọn như thế?
Tần Mục đứng trên ngọn cây, cho dù trên người dính đầy bụi đất, quần áo rách nát, dáng vẻ vô cùng chật vật nhưng tư thế lại vẫn rất phóng đãng.
Bà lão từ trên mặt đất đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, khó hiểu hỏi:
- Tại sao cậu lại không bị làm sao?
- Bà đoán thử xem? – Tần Mục cười nhạt nói.
Tả Tư Duyệt thấy Tần Mục bình yên vô sự, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Quả nhiên, mình nên tin tưởng cậu ấy.
Lão ăn mày thì trợn to mắt, hệt như nhìn thấy ma. Ông ta liếc mắt với bà lão một cái, đối với kỳ tích còn sống của Tần Mục đều kinh hãi khó hiểu.
Không chỉ có thế, dường như trên người hắn ngoại trừ nhiều chút tro bụi, còn lại không hề chịu chút thương tổn nào.
Lông tóc vô thương?
- Thằng nhãi hỗn xược, bớt đắc ý, chiêu tiếp theo, ta nhất định sẽ giết chết cậu!
Bà lão dường như cuối cùng cũng thật sự nổi giận. Bà ta nhất định phải khiến Tần Mục cảm giác được sợ hãi một lần, sau đó mới đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Xoát xoát xoát!
Nhưng mà đúng lúc này, hơn mười bóng người bay tới, bao vây toàn bộ đỉnh Vong Ưu. Trên người mỗi người đều tản ra khí tức không hề nhỏ, toàn bộ đều là cao thủ trong cao thủ.
Sắc mặt bà lão khẽ biến: – Tại sao người của Long Tổ lại xuất hiện ở đây?
Thần sắc của Tần Mục như thường, lạnh nhạt liếc những người này một cái rồi lập tức tung người một cái, nhảy xuống bên cạnh Tả Tư Duyệt và lão ăn mày.
- Tần Mục, chuyện gì thế này? – Tả Tư Duyệt hỏi.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Lão già mày trắng này là sư phụ của Lâm Ngạo, giữ địa vị không nhỏ trong Long Tổ, cậu nói xem chuyện này thế nào?
- A.. Vậy chúng ta há chẳng phải…
- Đừng kinh hoảng, tùy cơ ứng biến.
Quy mô xuất động lần này của Long Tổ xem như khá lớn, chín gã tổ trưởng thì xuất động bốn gã.
Tuổi của bốn gã tổ trưởng không hơn kém gì nhau mấy, đều tầm ba bốn mươi tuổi, bọn họ đi lên phía trước, nhìn bà lão cách đó không xa một cái rồi lại nhìn mấy người Tần Mục, hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Tần Mục giang tay ra nói: – Ở đây đều là cổ võ giả, hơn như đỉnh Vong Ưu xem như là khu vực của cổ võ, dường như Long Tổ có thể không cần để ý đến?
Một gã tổ trưởng mặt chữ quốc, góc cạnh rõ ràng tức giận nói:
- Cậu đang nói chúng tôi xen vào chuyện của người khác?
- Còn xem anh hiểu như thế nào.
- Cậu dám nói chuyện với ta như thế, chán sống rồi sao? – Vị tổ trưởng mặt chữ quốc dường như chuẩn bị động thủ.
- Tổ trưởng Lăng bớt giận. Người này hình như là người của tổ Thần Ưng chúng ta, là huấn luyện viên của thủ hạ của tổ trưởng Lý. – Có người nhận ra Tần Mục, lên tiếng nói.
Lăng tổ trưởng có khuôn mặt hình chữ quốc sửng sốt một chút, rồi lập tức càng thêm tức giận nói:
- Đã như vậy, vậy thì càng không thể nói chuyện với ta như vậy, không biết lớn nhỏ!
Tần Mục cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Những người này, có người là bị xúi giục, có người là hàm ý không tốt mà đến, e rằng chính là chuyên môn hướng về hắn mà đến.
- Lâm Ngạo, cậu nói đi, chuyện gì thế này? – Lăng đội trưởng vừa đứng ra khuyên giải kia bảo Lâm Ngạo bước đến rồi mới tra hỏi.
Lâm Ngạo do dự hồi lâu, âm thầm liếc sang bà lão. Gã sợ Long Tổ điều tra ra gã thật sự cùng người của Phi Tuyết Môn thông đồng làm bậy.
Hơn nữa gã còn đem tâm pháp Ngạo Long Quyết giao cho bà lão, đây chính là tội chết không thể tha thứ. Nếu bị điều tra ra, không ai có thể giữ được tính mạng gã.
Có điều linh cơ vừa động, Lâm Ngạo vội vàng chỉ vào Tần Mục nói:
- Hắn… Hắn đã giết chết sư phụ tôi!
- Cái gì?
Bởi vì lão già mày trắng bị Hàn Băng Tru Thiên Kiếm bắn vào hố to, nên người của Long Tổ không hề phát hiện thi thể của ông ta. Lúc này nghe được lời Lâm Ngạo nói, sắc mặt lập tức đại biến.
Sư phụ của Lâm Ngạo là ai?
Đó chính là một trong mấy vị nguyên lão trước đây đã cùng Long Đế sáng lập Long Tổ. Mặc dù thực lực chỉ là một tổ trưởng với cấp bậc bình thường, nhưng địa vị còn cao hơn tổ trưởng của Long Tổ rất nhiều.
Nhưng bây giờ, Tần Mục lại dám giết chết ông ta?
Người dám đắc tội với người của Long Tổ, rất ít rất ít.
Người dám giết người của Long Tổ, trên đời này cơ bản là không có.
Nhưng Tần Mục lại dám giết chết một vị nguyên lão của Long Tổ, chuyện này không thể nghi ngờ là một chuyện kinh thiên động địa.
Chết một người, có lẽ không đáng để xoắn xuýt.
Nhưng uy nghiêm của Long Tổ, uy nghiêm của Long Đế, không thể xúc phạm!
Không cần mấy vị tổ trưởng hạ lệnh, tất cả người của Long Tổ đều vọt lên, bao vây Tần Mục chật như nêm cối.
- Huấn luyện viên Tần, cậu còn lời gì muốn nói không? – Trên khóe miệng của người đã nhận ra thân phận của Tần Mục kia lờ mờ ẩn chứa ý cười.
Trong mắt Tần Mục, ý cười này rất âm hiểm, rất âm hiểm.
Xem ra người này chính là người giật dây. Chỉ sợ trước đó gã đã xếp đặt tính toán đâu đó rồi.
Đương nhiên Tần Mục biết, anh ta không phải là độc thủ sau tấm màn. Người chính thức thôi động tất cả, là một người hoàn toàn khác.
Đối diện đỉnh Vong Ưu, trên một ngọn núi còn cao hơn đỉnh Vong Ưu, có hai người đang lẳng lặng đứng.
Một là thanh niên mặc áo đen đẹp trai, một là cô bé tầm tám chín tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ váy liền màu tím, sở hữu đôi mắt màu tím.
Thanh niên mặc áo đen cầm kính viễn vọng nhìn ra xa. Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đỉnh Vong Ưu đều nằm trong mắt gã.
- Vốn chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ uy lực của quả bom này lại lớn như vậy. Trên đời người có thể đánh ngang tay với lão yêu bà này cũng không nhiều, hơn nữa hắn lại trẻ tuổi như vậy, không đề phòng nhiều hơn chỉ sợ sẽ thành hoạn sau này. Chơi đùa thì có thể, nhưng một khi chơi thoát liền trở thành một trò cười.
Mặc dù ngữ khí của thanh niên mặc áo đen có phần kiêng kỵ, nhưng trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, còn như có như không có chút ý cười.
- Tử nhi, em nhìn thấy rồi chứ. Nếu là em ra tay, đả bại hắn cần mấy chiêu?
Ánh mắt màu tím của cô bé vọng xa, mặc dù không cần kính viễn vọng nhưng phảng phất cũng có thể xuyên qua khoảng không mà nhìn thấy tất cả những gì muốn nhìn thấy.
Đối với câu hỏi của thanh niên mặc áo đen, cô bé chỉ hồi đáp bằng sự im lặng.
- Một chiêu!
Thanh niên mặc áo đen nghe thấy Tử Nhi trả lời, không hề kinh ngạc, không hề nghi ngờ, mà cười nhạt nói:
- Anh cũng nghĩ thế.
- Người này thì có gì đáng để chú ý? Có thời gian không thể tu luyện cho tốt sao? – Tử Nhi tựa hồ hết sức cường điệu để thanh niên mặc áo đen này cố gắng tu luyện. Điều này có liên quan đến một bí mật của cô bé.
Một bí mật mà ngoại trừ cô, ai cũng không biết.
- Tử Nhi, chỉ chăm chăm tu luyện rất nhàm chán. Huống hồ thiên phú của anh còn hơn người thường gấp trăm lần. Cho dù thời gian tu luyện không nhiều lắm, nhưng tốc độ tiến bộ thì không phải ai cũng có thể so được.
Tử Nhi nhíu mày, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lẽo:
- Không có chí tiến thủ! Anh tự xem một mình đi, em về đây!
Nói xong, Tử Nhi không còn hứng xem tiếp nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Thanh niên mặc áo đen nhìn sang bóng lưng rời đi của Tử Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, dường như sớm đã quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh này của cô bé.
- Vẫn là tiếp tục xem trò hay thôi, chuyện này sẽ kết thúc thế nào đây?
Lại nói về phía Tần Mục, đối mặt với đội hình bủa vây của Long Tổ như thế, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc.
Tả Tư Duyệt trong lòng bất ổn, cô không nghĩ rằng trận quyết chiến với Lâm Ngạo lại dính dấp đến nhiều chuyện như thế này.
Lão già mày trắng muốn giết cô, Tần Mục dưới sự phẫn nộ giết lại ông ta, chuyện này lại dẫn ra toàn bộ người của Long Tổ.
Đừng nói giết nguyên lão của Long Tổ, cho dù giết một thành viên bình thường của Long Tổ, đó cũng là tội chết không thể đáng chết hơn.
- Huấn luyện viên Tần, trường hợp của cậu khá nghiêm trọng, xin hãy đi theo chúng tôi một chuyến! – Bốn gã tổ trưởng đều cảnh giác nhìn Tần Mục.
Tần Mục có thể giết chết sư phụ của Lâm Ngạo, thực lực có thể không hề kém so với bọn họ, bọn họ không thể không thận trọng đối đãi.
- Này, sao các người không hỏi rõ ràng nguyên do đã loạn bắt người? Bình thường Long Đế dạy các người làm việc như thế đấy hả? – Lão ăn mày đứng ra bất mãn nói.
Mặc dù lão ăn mày là sư phụ của Long Đế, nhưng dường như không ai trong Long Tổ nhận ra ông ta. Bốn gã tổ trưởng đều liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói:
- Long Tổ làm việc, người không có phận sự tránh hết ra!
- Hê, con mẹ nhà mi, dám nói ta là người không phận sự. Long Đế ở đâu, bảo nó đi ra nói chuyện với ta! – Lão ăn mày nổi giận.
- Ăn nói điên cuồng, Long Đế há lại là người ông nói muốn gặp là có thể gặp!
- Xí, lúc ta ôm nó đi tiểu còn không biết bọn mi ở xó xỉnh nào đâu!
- Láo xược, lại dám vũ nhục Long Đế! Bắt cả ông ta lại! – Bốn gã tổ trưởng đồng thời hét lớn, những thành viên khác của Long Tổ đều vây lão ăn mày lại.
- Được, có bản lĩnh thì bắt ta đến Long Tổ đi, xem xem Long Đế nói thế nào. -Lão ăn mày căn bản không có ý định phản kháng. Đợi gặp được Long Đế, ông ta phải bắt đám người này quỳ hết xuống đất nói phục!
Bắt được lão ăn mày, người của Long Tổ lại nhìn về phía Tần Mục.
- Huấn luyện viên Tần, cậu không có ý định bó tay chịu trói sao?
Tần Mục lạnh nhạt nói:
- Khi nãy lão già mày trắng hạ sát thủ trước, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, điều này không tính là phạm pháp chứ? Hay là người của Long Tổ các người có thể không kiêng nể gì mà bắt giết lung tung, còn bọn ta thì không được phản kháng?
- Nói bậy, nguyên lão thân phận tôn quý, sao có thể vô duyên vô cớ ra tay với các người?
Tả Tư Duyệt chỉ vào Lâm Ngạo nói:
- Nếu anh không tin, có thể hỏi anh ta.
Bốn gã tổ trưởng nhìn về phía Lâm Ngạo:
- Lâm Ngạo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Ngạo lại cười lạnh nhìn Tả Tư Duyệt nói:
- Không biết cô ta học trộm được Ngạo Long Quyết của Long Tổ chúng ta ở đâu, sự phụ tôi chỉ muốn bắt cô ta lại tra hỏi một chút mà thôi. Nhưng bọn chúng lại thẹn quá hóa giận mà giết chết sư phụ tôi.
- Cô ta biết Ngạo Long Quyết? – Bốn gã tổ trưởng lại dừng lại trên người Tả Tư Duyệt, lạnh giọng chất vấn:
- Cô không phải là người của Long Tổ chúng ta, sao lại học được Ngạo Long Quyết?
- Liên quan gì đến mấy người! – Tần Mục khó chịu nói.
- Hừ, không phải là người của Long Tổ mà học trộm Ngạo Long Quyết, cũng là tội chết. Vừa vặn, bắt tất cả bọn họ về!
- Ai nói cho anh biết là cậu ấy học trộm Ngạo Long Quyết?
Một gã tổ trưởng cười lạnh nói:
- Không phải là học trộm, vậy thì là ai dạy cô ta? Nói ra, kẻ nào dạy thì kẻ đó chính là đồng lõa, chúng ta sẽ trừng trị tất cả!
- Ta dạy đấy, có bản lĩnh thì tới mà bắt ta!
Đúng lúc này, một bóng người mị hoặc thiên hạ bay xuống, đứng vào bên người Tần Mục, nói với người của Long Tổ:
- Là ta dạy cho nó Ngạo Long Quyết đấy, sao nào? Muốn theo luật trừng trị ta sao?
- Ngân.. Ngân Hồ! – Bốn gã tổ trưởng đều ngây ngẩn cả người, thật sự không thể ngờ tới cô ấy lại chạy đến đây.
Mặc dù Ngân Hồ giống bọn họ, đều là tổ trưởng trong Long Tổ, nhưng cho dù có cho bọn họ thêm một vạn lá gan nữa, bọn họ cũng không dám đi bắt cô ta, trừ phi là thật sự chán sống.
- Ngân Hồ tổ trưởng, cô… Cô chắc chắn?
Ngân Hồ hừ lạnh nói:
- Nó là đệ tử ta mới thu nhận, chẳng lẽ không được?
- Được được được, đương nhiên là được!
- Vậy còn có chuyện gì nữa? Từ khi nào mà Long Tổ lại rảnh rỗi, huy động nhân lực chạy đến đây đi bộ như vậy?
Bốn gã tổ trưởng nhìn nhau, lập tức nói:
- Ngân Hồ tổ trưởng, sư phụ của Lâm Ngạo – Mạc nguyên lão bỏ mạng ở nơi này, mấy người này đều là hung thủ, chúng ta cần bắt bọn họ về thẩm vấn.
- Còn thẩm vấn cái gì nữa, Mạc bạch mi vô duyên vô cớ xuất thủ đả thương người, bọn họ tự vệ phản kích, có gì không đúng? – Ngân Hồ lạnh lùng nói:
- Huống hồ các người đều biết rõ, Mạc bạch mi bị vùi trong cái hố to kia, mà cái hố to đó là do ai tạo thành?
Mặc dù quả thực là Tần Mục đánh chết lão già mày trắng trước, nhưng trong nháy mắt đó chỉ có lão ăn mày cùng chính bản thân Tần Mục biết.
Sau khi Hàn Băng Tru Thiên Kiếm của bà lão đánh xuống, lão già mày trắng không chỉ bị vùi xuống, mà thân thể còn lập tức bị hủy hoại đến mức vô hình vô dạng.
Bây giờ chỉ cần Tần Mục không thừa nhận, lão ăn mày không làm chứng, sẽ rất khó nói rõ là ai đã giết Mạc bạch mi.
- Này…
Bốn gã tổ trưởng không ngờ Ngân Hồ lại tận lực giải vây cho Tần Mục như vậy, chỉ trong mấy câu đã đổ hết trách nhiệm lên người bà lão.
- Không hổ là vợ của tôi, quả nhiên sắc bén, thật thông minh! – Tần Mục cười hì hì nói.
Mà một tiếng “Vợ” này của hắn, khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đại biến.
Điên rồi điên rồi, tuyệt đối là điên rồi.
Ngân Hồ thấy dáng vẻ cợt nhả, vô lương tâm đó của Tần Mục, hận không thể một cước đạp hắn đến tận chân trời, cả giận nói:
- Đều đã lúc này rồi, cậu còn thêm phiền cho tôi nữa!
Tần Mục vô tội nói:
- Tôi không có thêm phiền mà.
- Cậu nói chuyện chính là thêm phiền cho tôi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại! – Ngân Hô tức giận nói.
- Được rồi, ngực cô to, cô định đoạt. – Tần Mục thỏa hiệp nói.
Một gã tổ trưởng nhìn Ngân Hồ, ý tứ rất hàm xúc cười nói:
- Ngân Hồ tổ trưởng, khó trách cô lại bảo vệ bọn họ như vậy, thì ra… Ha ha. Không biết Long Đế mà biết chuyện này thì sẽ thế nào?
- Anh ta biết thì biết, lại có thể như thế nào? – Ngân Hồ không thèm để ý nói:
- Dù sao hôm nay ta bảo vệ bọn họ chắc rồi, trừ phi các người có bản lĩnh cũng bắt luôn cả ta.
- Được, hôm nay chúng ta nể mặt Ngân Hồ đội trưởng, có điều chuyện này chúng ta sẽ báo cáo lại sự thật cho Long Đế!
- Tùy anh! – Ngân Hồ nói xong, lại xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía bà lão:
- Nội đấu trước gác sang một bên, chẳng lẽ các người không thấy nên bắt kẻ địch này về giải quyết trước hay sao?
Trang 21# 8
- Lâm Ngạo, người này là ai? Có quan hệ gì với anh? – Ngân Hồ chất vấn Lâm Ngạo.
- Con nhóc, cô không cần ép hỏi nó, ta cùng nó chẳng có quan hệ gì, chỉ là trước đây có chút quan hệ với Lâm gia mà thôi. – Bà lão chủ động đáp.
Ngân Hồ căn bản không hề tin, cười lạnh nói:
- Chỉ có thế thôi sao?
Bà lão liếc mọi người một lượt, biết rằng hôm nay khó mà giết được Tần Mục, thế là âm trầm cười nói:
- Con nhóc, nếu muốn biết ta là ai, về hỏi Long Đế khắc biết. Được rồi, ta còn có việc, không chơi với các người nữa.
Nói xong, bà lão âm độc nhìn Tần Mục một cái, rồi lập tức phi thân rời đi, tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không thể đuổi kịp.
- Tổ trưởng Ngân Hồ, bây giờ nên làm thế nào?
Ngân Hồ nói:
- Đương nhiên là đuổi theo bà ta rồi. Hiện giờ Long Đế không có ở Yên kinh, người này thực lực sâu không lường được, cần phải tăng thêm phòng bị.
Bốn gã tổ trưởng đều gật đầu nói:
- Được ,nghe theo cô!
Vài gã tổ trưởng mang theo người của Long Tổ rút lui. Lâm Ngạo thừa cơ cùng bọn họ chạy mất.
- Bà xã, lần này may mà có em, bằng không thì anh không biết sẽ kết thúc thế nào. – Tần Mục vô tâm vô phế cười nói.
Ngân Hồ thở phào một hơi, thở dài nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho tôi biết trước? May mà tôi vô tình phát hiện Long Tổ có động tác lớn, tò mò chạy đến xem.
- Đây là chuyện bất ngờ, tôi nào đâu biết sẽ diễn biến thành thế này. – Tần Mục nhún vai nói.
- Thằng nhãi, cậu đừng giả vờ nữa, sao tôi cứ cảm giác cái gì cậu cũng biết vậy? – Lão ăn mày tức giận bất bình, ông ta luôn thấy trên người Tần Mục khắp nơi đều lộ ra bí ẩn.
Thoạt nhìn tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, rất nguy cấp, nhưng hắn luôn biểu hiện rất thong dong bình tĩnh, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.
- Lão ăn mày, ông đánh giá tôi cao thật đấy, tôi không phải là thần tiên, sao cái gì cũng biết được? – Tần Mục trợn trắng mắt nói.
Lão ăn mày nói:
- Ít nhất thì ngay từ đầu cậu đã biết có rất nhiều cao thủ ẩn núp ở gần đây. Bằng không thì sẽ không một mực nhắc nhở ta cẩn thận, còn khiến ta bảo vệ con nhóc này.
Tần Mục ha ha cười nói: – Khi đó tôi chỉ giả vờ thôi, thuận miệng nói vậy, không ngờ lại nói trúng.
- Ta không tin!
- Được rồi. – Tần Mục một bộ bị vu oan giá họa nói:
- Tôi thừa nhận tôi có chút thiên phú đặc thù trên phương diện cảm giác, hoặc là thần cơ diệu toán, bà lão và lão già mày trắng tôi đều biết trước, được rồi chứ?
Lão ăn mày rõ ràng tưởng thật, cười he he nói:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm, thằng nhãi cậu rất thần kỳ.
Tần Mục cười thần bí, ngả sang laõ ăn mày nói:
- Tôi nói cho ông biết một bí mật.
- Bí mật gì?
- Vẫn có người đang âm thầm quan sát chúng ta!
- Cái gì? Ở đâu, ở đâu?
Lão ăn mày lập tức cả kinh, lực chú ý toàn thân đều tập trung lại, dò xét xung quanh, tra thám hết lần này đến lần khác, nhưng mà dò xét rất lâu vẫn chẳng phát hiện ra cái gì.
- Ha ha, đồ ngốc!
Lúc lão ăn mày phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tần Mục cùng với Ngân Hồ và Tả Tư Duyệt đã đi xa, vừa đi vừa cười to, lập tức hiểu ra mình đã bị lừa.
- Thằng nhãi, dám đùa cợt ta, mau đứng lại cho ta!
Đối diện đỉnh Vong Ưu, thanh niên mặc áo đen khẽ nhíu mày.
- Sao cô ta lại đến đây? Một vở kịch hay lại bị quấy nhiễu như vậy, thật chẳng thú vị gì cả.
Có điều rất nhanh, anh ta lại lắc đầu:
- Thôi vậy, chắc cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ mới đúng. Trò hay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, tiếp tục đợi thôi.
Thanh niên mặc áo đen xoay người rời đi.
Ngân Hồ tiễn bọn Tần Mục đến nhà liền rời đi, Tần Mục cũng không giữ cô ta lại.
Tần Mục vừa về đến nhà, lập tức bị Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết mạnh mẽ vây lại.
- Anh, anh bị sao vậy? Bị lửa đốt sao?
Tần Mục bây giờ quần áo rách rưới, bề ngoài xác thực không ổn, chỉ có thể xấu hổ nói:
- Không sao, xảy ra chút ngoài ý muốn thôi.
- Ngoài ý muốn gì? – Hai cô gái khẩn trương hỏi.
- Bảo Tả Tư Duyệt nói cho hai người đi, anh đi tắm rửa thay quần áo đã! – Tần Mục trực tiếp ném phiền toái cho Tả Tư Duyệt, rước lấy một đống con mắt đang lườm phía sau.
Nếu nói thật, là Tần Mục đã có một trận chiến kinh người, nhất định sẽ khiến cho hai cô gái lo lắng, nên chỉ có thể nói dối.
Nói dối, là một kỹ thuật sống.
Tần Mục không biết Tả Tư Duyệt đã nói dối như thế nào, lúc hắn chậm chạp lề mề tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác, đi ra ngoài đã phát hiện hai cô gái đều lên tầng rồi, chỉ còn Tả Tư Duyệt vẫn đang xem ti vi.
- Cô bé, cô nói với bọn họ thế nào vậy?
- Tùy tiện nói dối một chút là được mà. – Tả Tư Duyệt tùy ý nói.
- Vậy thì cô biết cách nói dối thật đấy.
Tả Tư Duyệt không tiếp tục đề tài này, mà hỏi:
- Chuyện này thật sự cứ thế là xong sao? Tôi vẫn cảm thấy có chút bất an, cứ cảm giác sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Tần Mục sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói:
- Nghĩ giống hệt tôi.
- Cậu cũng cho là có thể sẽ xảy ra chuyện lớn?
- Không phải có thể! – Tần Mục nói:
- Mà là nhất định!
- Hử? Cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì à?
- Ngày mai sẽ biết! – Tần Mục không trực tiếp trả lời mà quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Tối đến, Tần Mục ngồi trên giường, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
- Cảnh sắc đêm nay không tệ, ra ngoài ngắm trăng nào!
Tần Mục đứng dậy, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mặc dù Yên Kinh là đô thị lớn phồn hoa, nhưng không phải không có những hẻm nhỏ vắng vẻ.
Tần Mục đút hai tay vào túi quần, đi qua một hẻm nhỏ dài tối om vắng vẻ, dường như đang đi dạo không có mục đích.
Dưới ánh trăng đêm, một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua.
Tần Mục dừng lại bước chân, ngữ khí bình thản hỏi: – Lão yêu bà, đã đến rồi sao không xuất hiện đi?
Soạt!
Một bóng đen từ trên trời bay xuống, dừng trên con đường trong hẻm nhỏ, đối diện với Tần Mục.
- Thằng nhãi, cậu biết là ta sẽ đến?
- Tôi nghĩ bà không phải là người từ bỏ ý định đơn giản như vậy. – Tần Mục bình tĩnh nhìn bà lão.
- Sao có thể?
Lão ăn mày có chút không dám tin nhìn Tần Mục.
Tần Mục vỗ vỗ vai lão ăn mày, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lão già, sau này làm nhiều chuyện đứng đắn vào, đừng có đi khắp nơi chém gió, nhân phẩm đau đớn lắm đó.
Nói xong Tần Mục ra hiệu với Tả Tư Duyệt bằng một ánh mắt, hai người lướt qua lão ăn mày rồi đi thẳng về phía trước.
Sững sờ cả nửa ngày lão ăn mày mới hồi phục lại tinh thần, nhưng không thèm để ý đến Từ Trùng mà là đuổi theo Tần Mục.
- Này, thằng nhãi, ta thấy cậu cốt cách kỳ lạ, là kỳ tài trời sinh ra để luyện võ. Trên người ta lại có vài loại tuyệt thế võ công, muốn truyền thụ lại cho cậu, sau này cậu chính là đồ đệ của ta. Ai… chờ ta với!
...
Hơn một canh giờ sau, Tần Mục và Tả Tư Duyệt đã tới đỉnh Vong Ưu, phía sau còn có lão ăn mày không ngừng lải nhải bám theo.
Bên sườn của đỉnh Vong Ưu, một gã thanh niên mặc cẩm y đang chắp tay ngạo nghễ đứng đó, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về Tây. Không thể không nói cũng rất có ý cảnh.
- Lâm Ngạo, tôi đến rồi đây! – Tả Tư Duyệt hô lên một tiếng.
Gã thanh niên xoay người lại, ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn vào Tả Tư Duyệt thật lâu mới chậm rãi nói:
- Tư Duyệt, ba năm không gặp, em thay đổi thật nhiều. Có điều ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, càng làm cho tôi thích.
Thật ra bản thân Lâm Ngạo cũng rất khó hiểu, hắn là thiên kiêu chi tử, muốn dạng con gái nào chẳng có, nhưng hết lần này đến lần khác không quên được đứa con gái mới chỉ gặp một lần vào ba năm trước đây – Tả Tư Duyệt.
- Còn anh chẳng thay đổi nhiều gì, vẫn là bộ mặt, vẫn là giọng điệu làm cho người khác chán ghét đó. – Tả Tư Duyệt khẽ cau mày nói.
Lâm Ngạo không hề tức giận , chỉ là nhìn thoáng qua Tần Mục rồi lại nói với Tả Tư Duyệt:
- Tư Duyệt, tôi nghe Phong Dao nói em chuẩn bị đánh bại tôi?
- Đúng vậy, đây chính là mục đích hôm nay tôi tới đây!
- Nực cười, em dựa vào cái gì? – Lâm Ngạo khinh thường.
Chuyện Tần Mục đánh Dương Thiên Quân đến tàn phế, Lâm Ngạo tự nhiên đã nghe nói. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cảm thấy có người đang bịa đặt nói giỡn.
Thực lực của Dương Thiên Quân mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không kém là mấy. Tần Mục có thể phế bỏ anh ta, chẳng phải là nói chính mình cũng không phải đối thủ của hắn?
Ba năm trước, Tần Mục chỉ là một phế vật bị gã xem thường. Ba năm sau hắn dựa vào cái gì mà có được thực lực như vậy?
Nhưng khi tiến thêm một bước chứng thực, Lâm Ngạo phát hiện tất cả đều là sự thật. Nói cách khác, thực lực của Tần Mục có khả năng thật sự ở trên gã.
Có điều sau đó gã lại nghĩ thông, dù sao thì sớm muộn gì Tần Mục cũng phải chết, gã cần gì phải so đo cùng một người chết đâu?
Tả Tư Duyệt ở cùng một chỗ với Tần Mục, không thể nghi ngờ thực lực của Tả Tư Duyệt là do Tần Mục dạy. Sở dĩ Tả Tư Duyệt có lòng tin khiêu chiến bản thân, cũng vì Tần Mục.
Lâm Ngạo thừa nhận có thể tạm thời bản thân gã không bằng Tần Mục, nhưng gã không tin gã cũng không bằng Tả Tư Duyệt sau khi được Tần Mục dạy.
Mấy tháng trước Phong Dao từng đi qua Ninh Giang, khi đó Tả Tư Duyệt căn bản chưa từng tu luyện Cổ Võ.
Nói cách khác thực lực của Tả Tư Duyệt đều là tăng lên trong vài tháng này.
Lâm Ngạo khổ tâm tu luyện Ngạo Long quyết ba năm, cuối cùng cũng bước chân vào tầng thứ tư của Ngạo Long Quyết – viên mãn chi cảnh. Tả Tư Duyệt mới tu luyện mấy tháng, sao gã có thể bại bởi cô ta được?
Đối mặt với sự cười nhạo như có như không của Lâm Ngạo, Tả Tư Duyệt bình tĩnh nói:
- Muốn biết tôi dựa vào cái gì, vậy thì trực tiếp bắt đầu đi!
- Được! Chỉ cần em có thể đánh bại tôi, Lâm Ngạo tôi thề tuyệt sẽ không dây dưa em nữa! – Lâm Ngạo cũng không muốn phí lời, nếu như gã bại bởi một đứa con gái, vậy thì còn có mặt mũi nào để theo đuổi người con gái này nữa?
- Với thực lực bây giờ của cô, chỉ cần không nhường, tùy ý hành hạ anh ta, mặc sức ra tay.
Mặc dù su khi đột phá Ngạo Long Quyết tầng bốn, Tả Tư Duyệt cũng không hề nhàn rỗi. Mỗi ngày vẫn tu luyện với cường độ như vậy, luyện hóa Bồi Nguyên Đan dược lực, hấp thu năng lượng tinh phách của Thiên Hồn.
Nói đến năng lượng tinh phách tinh thuần của Thiên Hồn, dường như đã bị hai người Tả Tư Duyệt và Tần Phỉ hấp thu gần hết. Điều này khiến Tần Mục có chút kỳ lạ.
Tuy rằng những năng lượng này kỳ lạ, có điều số lượng dường như thiếu một chút, tại sao những người Thần Kiếm Tông lại coi trọng như vậy?
- Ừm, em biết, em tuyệt đối sẽ không nhường đâu! – Tả Tư Duyệt gật đầu.
Nhường?
Không trút hết những thù hận tích lũy trong ba năm này ra, cô không gọi là Tả Tư Duyệt!
- Lâm Ngạo, tiếp chiêu đi!
Tả Tư Duyệt dẫn đầu xuất thủ trước, tung người bay vọt lên, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp vô cùng.
- Cẩn thận nhé. – Lâm Ngạo nhắc nhở một câu rồi cũng tung người lên.
Hai người phóng khí tức Cổ Võ ra ngoài, nội kình cổ động, mới trên không trung chút thời gian ngắn ngủi mà đã liên tục đối công mấy chiêu, khiến người khác hoa cả mắt.
- Ai da, con bé này với thằng nhãi này đều là mầm tốt, làm đồ đệ cho mình không tệ. – Lão ăn mày chớp mắt lia lịa, Tần Mục gã không trông mong gì được, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Tả Tư Duyệt.
- Ông vẫn là thôi đi, đang yên lành là người bình thường không làm, lại đi làm ăn mày. Vì giả trang dáng vẻ này, ông cũng liều phết đấy!
Đối với điểm này Tần Mục bất lực nhất. Có rất nhiều cao thủ thích cái trò này, giả làm ăn mày, giả làm thầy bói, ra cái dáng vẻ thế ngoại cao nhân, kỳ thật chính là móc khom “trang bức”.
- Này này này, thằng nhãi cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Ta đây là tính tình thật, cái gì gọi là giả bộ? Ta nghe không hiểu gì cả! – Lão ăn mày bất mãn hét lên.
- Bỏ đi, chăm chú xem trận đấu đi, rồi cẩn thận một chút, miễn cho bị người ta đánh trộm rồi nói tôi làm liên lụy đến ông.
Nghe Tần Mục nói giỡn lại hoàn toàn không giống ngữ khí nói giỡn, lão ăn mày nghi ngờ nói:
- Đánh lén cái gì?
Tần Mục khẽ cười nói:
- Ông cho rằng trận quyết đấu này đã đơn giản là trận quyết đấu sao? Đây mới chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau.
- Kịch hay gì? – Lão ăn mày hỏi.
- Nói ra thì còn gì thú vị nữa, từ từ xem, chắc chắn sẽ có kinh hỉ!
Lão ăn mày hơi sững sờ,nhìn nụ cười phong khinh vân đạm đó của Tần Mục, phảng phất như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên gã có ảo giác như đang đối mặt với Long Đế.
Lúc này Lâm Ngạo và Tả Tư Duyệt đã liên tục giao thủ được gần trăm chiêu, dường như vẫn chưa phân thắng bại, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Sau trăm chiêu, hai người đứng đối mặt, tiếp tục giằng co.
- Tư Duyệt, thật không ngờ chỉ trong mấy tháng này em lại tiến bộ lớn như vậy! – Lâm Ngạo cười nhạt nhìn Tả Tư Duyệt, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm, trận kịch chiến vừa rồi gã không hề thở gấp một cái nào.
Sắc mặt của Tả Tư Duyệt có chút ửng hồng, hơi thở phì phò, xem ra là vì chiến đấu mà hao tổn thể lực.
Có điều cô cũng cười nhạt nói:
- Anh còn kém nhiều lắm, ba năm đã khiến tôi đuổi kịp anh, bây giờ chẳng qua là đánh ngang tay với tôi mà thôi.
Lâm Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tư Duyệt, em không nhìn ra được sao? Vừa rồi căn bản anh không hề dùng bao nhiêu thực lực, nhiều nhất cũng chỉ là làm nóng người mà thôi.
- Vậy sao? – Tả Tư Duyệt dường như không tin.
- Nếu không tin, vậy thì thử lại lần nữa xem! – Lâm Ngạo không kéo khí thế lên, nhưng lại âm thầm vận chuyển Ngạo Long Quyết.
- Lần này sẽ phân định thắng bại trong nháy mắt, cẩn thận đó! Tiềm Long Xuất Hải!
Lâm Ngạo phi thân nhảy lên, đánh một chưởng ẩn chứa lực đạo vô cùng mạnh mẽ về phía Tả Tư Duyệt.
Trang 21# 3
Chiêu này, cô quá quen thuộc.
Vận hành Ngạo Long Quyết, Tả Tư Duyệt làm ra động tác giống như Lâm Ngạo, trên người ẩn ẩn có một cỗ Long Uy tán phát ra.
- Tiềm Long Xuất Hải!
Khẽ kêu một tiếng, Tả Tư Duyệt đã bay vọt lên, đối đụng với Lâm Ngạo.
Hai cỗ năng lượng giống nhau vừa đụng liền bạo phát, ảnh hưởng dư âm cường đại khuếch tán ra, phảng phất như có tiếng rồng ngâm, chấn động làm rung chuyển cả ngọn núi.
- Đây là… Ngạo Long Quyết?! – Vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Ngạo biến thành không thể tin nổi.
- Sao lại có thể.. sao em có thể học được Ngạo Long Quyết, còn đạt đến tầng thứ tư?
Tả Tư Duyệt giễu cợt nói:
- Lâm Ngạo, bây giờ biết chính mình có bao nhiều ngu xuẩn rồi chứ? Anh quá tự phụ, hôm nay anh sẽ phải trả giá cho sự tự phụ của mình!
- Chưa chắc, mặc kệ em học được Ngạo Long Quyết từ đâu, nhưng em chẳng qua chỉ vừa đột phá tầng thứ tư, mà tôi đã là tầng thứ tư trọn vẹn. Sự chênh lệch trong này cũng không phải chỉ một điểm, hai điểm.
Vào thời khắc nguy cấp này, Lâm Ngạo cũng không có tâm tư đi tìm hiểu xem tại sao Tả Tư Duyệt lại học được Ngạo Long Quyết. Bây giờ gã chỉ muốn nhất cỗ tác khí, triệt để đánh bại cô ta.
Như vậy, tất cả vẫn sẽ nằm trong sự khống chế của gã.
- Cho dù vừa mới vào tầng thứ tư, cũng đủ để đánh bại anh, tiếp chiêu!
Tả Tư Duyệt cũng không muốn nói nhảm nhiều với Lâm Ngạo, vận hành Ngạo Long Quyết tới cực chí, hét lớn một tiếng:
- Khốn Long Thăng Thiên!
Lâm Ngạo cũng đang tăng lớn chưởng kình của mình, nhưng Tả Tư Duyệt lại sử xuất ra một chiêu làm gã tuyệt vọng.
Sau tầng thứ tư của Ngạo Long Quyết, mỗi một tầng được gia tăng, nội kình không chỉ mạnh mẽ hơn mấy lần, đồng thời còn có thể tập được chiêu số mới mạnh mẽ hơn.
Ví dụ như tầng thứ tư Ngạo Long Quyết, có thể sử dụng “Tiềm Long Xuất Hải”.
Trước đây Ngân Hồ sử dụng “Ngạo Long Thiên Hạ” ở Nguyệt Quang Mộ chính là tuyệt chiêu tầng thứ sáu của Ngạo Long Quyết.
Còn về Khốn Long Thăng Thiên, đó chính là chiêu số Ngạo Long Quyết tầng thứ năm.
Lâm Ngạo đã tu luyện đến Ngạo Long Quyết tầng thứ tư viên mãn, nhưng chỉ cần một ngày gã chưa đột phá được tầng thứ năm, thì cũng vô pháp sử dụng Khốn Long Thăng Thiên.
Nhưng rõ ràng Tả Tư Duyệt vừa mới đột phá tầng thứ tư, cảnh giới còn thấp hơn cả gã, cư nhiên có thể sử xuất ra chiêu này?
Bành!
Lâm Ngạo bị một chưởng mạnh mẽ của Tả Tư Duyệt đánh bay ra ngoài, kết quả này vừa bất ngờ, lại vừa hợp tình hợp lý.
Tả Tư Duyệt vượt cấp đánh bại Lâm Ngạo, quả thực là chuyện không ngờ đến.
Nhưng lấy Khốn Long Thăng Thiên đánh bại Lâm Ngạo, lại là chuyện hợp tình lý.
- Không có khả năng, đây không phải là sự thật!
Lâm Ngạo bị nội thương nhẹ, song giờ phút này gã cũng không rảnh để để ý tới, đến tơ máu trên khóe miệng cũng không thèm lau đi, mà gã chỉ không thể chấp nhận mà nhìn chằm chằm vào Tả Tư Duyệt.
- Tại sao em lại học được Ngạo Long Quyết? Tại sao em có thể sử dụng được Khốn Long Thăng Thiên?
- Lâm Ngạo, anh muốn biết không? – Trên mặt Tả Tư Duyệt lộ ra vẻ giễu cợt vô tận, dùng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống nói: – Đáng tiếc, anh không có tư cách để biết.
Lâm Ngạo phun ra một ngụm máu tươi, không biết là vì tức giận hay là do nội thương phát tác.
Tả Tư Duyệt nhìn Lâm Ngạo trước mắt chật vật không thể chịu nổi, đã không còn chút phong độ, không còn cái ngữ khí ngạo mạn lúc trước, trong lòng cô có sự sảng khoái dễ chịu trước nay chưa từng có.
Mình đã đánh bại gã rồi!
Đánh bại?
Vẫn chưa thể trút hết giận được.
- Tiếp theo, chính là lúc anh phải gánh chịu quả ác!
Tả Tư Duyệt cũng không định buông tha cho Lâm Ngạo như vậy. Cô tiến lên vài bước, đi tới trước người Lâm Ngạo, dưới tình huống gã vẫn chưa phản ứng lại liền một chân quét ngang, đá vào ngang hông của gã.
Lâm Ngạo bị đá văng ra ngoài.
Vẫn không đủ.
Tả Tư Duyệt lại đuổi theo.
Cứ như vậy, căn bản Lâm Ngạo không có thời gian suy nghĩ, càng không có năng lực phản kháng, hoàn toàn bị treo lên đánh.
- Con bé này hung dữ thật, thù hận lớn thế nào chứ? – Lão ăn mày có chút không đành lòng xem tiếp.
Tần Mục thì như có như không cười nói:
- Trò hay bắt đầu rồi, đợi chút nữa giúp tôi một chuyện, bảo vệ tốt cho cô ấy.
Lão ăn mày đang nghi hoặc muốn hỏi, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến:
- Khí tức mạnh mẽ quá, khí tức này là …
- Con nhãi kia, dừng tay lại cho ta!
Dưới vách núi đột nhiên một bà lão cầm quải trượng, quàng khăn trùm đầu, khuôn mặt xấu xí bay lên.
Bà lão này khí thế lăng lệ ác liệt hung mãnh, còn chưa tới gần Tả Tư Duyệt mà Tả Tư Duyệt cũng đã cảm thấy toàn thân như rơi xuống hầm băng, tứ chi như bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, không thể động đậy.
- Dám tổn thương Ngạo, ta lấy cái mạng nhỏ của cô!
Bà lão phất tay bắn ra một đạo kình khí, Tả Tư Duyệt không cách nào động đậy, nếu bị kình khí này bắn trúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có điều đúng lúc này, một đạo thân ảnh chắn trước mặt Tả Tư Duyệt, đạo kình khí kia đánh vào trên người hắn, lại giống như bọt biển tiêu tán trên không trung, đến quần áo của hắn cũng không đâm phá được.
- Lão yêu bà, đánh lẽn một vãn bối, bà có biết xấu hổ không? – Tần Mục kéo tay Tả Tư Duyệt, thản nhiên nhìn bà lão.
- Hửm? – Bà lão đứng ở bên bờ vực, cảnh giác đánh giá Tần Mục, lạnh giọng hỏi:
- Cậu là ai?
- Cô đến bên cạnh lão ăn mày đi, chú ý an toàn!
Tần Mục nói với Tả Tư Duyệt một câu, người sau khẽ gật đầu, đạp cho Lâm Ngạo một đạp rồi đi đến bên cạnh lão ăn mày.
Lúc này Tần Mục mới cười với bà lão, nói:
- Lão yêu bà, mục đích các người đến đây hôm nay không phải vì giết tôi sao? Đáng cười là bà có còn nhận ra tôi không?
- Cậu là… Tần Mục? – Bà lão không chắc chắn.
- Bằng không thì bà cho rằng tôi là ai?
- Không có khả năng! – Bà lão dùng sức giậm quải trượng xuống đất, mặt đất trực tiếp vỡ ra, đâm sâu xuống dưới.
- Này, chỗ bà đứng là vách núi đó, cẩn thận một chút, đừng để rớt xuống. Bằng không thì tôi không cứu bà đâu. – Tần Mục có lòng tốt nhắc nhở.
- Đáng giận! – Bà lão tựa hồ có chút khó mà nuốt trôi cục giận.
Chuyện Lạc Thiên Cung bà ta tinh tường hơn bất cứ kẻ nào. Tự nhiên, bà ta cũng từng chú ý đến Tần Mục.
Có điều Tần Mục ở trong mắt bà ta, trước sau vẫn chỉ là một con sâu con kiến không hề có sức uy hiếp.
Cho dù mấy hôm trước Lâm Ngạo có nói Tần Mục đã trở lại Yến Kinh, thực lực không hề tầm thường, bà ta vẫn cảm thấy buồn cười, chưa từng để vào mắt.
Nếu Tần Mục chỉ là người bình thường, bà ta cũng lười giết. Nhưng Tần Mục đã tu luyện Cổ Võ, thế sẽ chỉ khiến hắn bị diệt vong nhanh hơn.
Nhưng ngay tại vừa rồi, Tần Mục cuối cùng đã lật đổ nhận thức của bà ta. Người này, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Mặc dù chỉ là một đạo kình khí mà bà ta tiện tay phóng ra, nhưng Tần Mục có thể trực tiếp dùng thân thể đi ngăn cản, sau khi ngăn cản đến quần áo của hắn cũng không bị phá nhăn.
Loại thực lực này, đã không thể không khiến bà ta thận trọng ứng phó.
- Lão yêu bà, bà chính là người đứng phía sau Lâm gia sao? – Tần Mục xoa cằm đánh giá bà lão:
- Thực lực có vẻ được đấy.
Tần Mục quả thực có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện dung mạo của bà lão này không khác thường, nhưng công lực e rằng còn cao hơn người phụ nữ trung niên trong di tích kia.
- Là ta. – Bà lão dẫn dần bình phục tâm trạng, cười lạnh nói:
- Anh muốn hỏi chuyện Lạc Thiên Cung sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cũng không phải, tôi chỉ muốn hỏi bà một chút, năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi?
Bà lão thoáng chốc dừng lại, biết rõ ý của Tần Mục, đang chuẩn bị trào phúng thì lão ăn mày bên kia lại om sòm.
- Để ta tiết lộ, lão yêu bà này năm nay một trăm hai mươi bảy tuổi lẻ ba tháng.
Trang 21# 4
Bà lão nghe vậy, giận dữ quay đầu lại nhìn về phía lão ăn mày, rồi lại có chút kinh ngạc nói: –
Là ông, cái lão điên này!
- Lão yêu bà, bà lại chạy đến đời thường diễu võ dương oai, còn ra tay với tiểu bối nữa, bà có xấu hổ hay không hả? – Dường như lão ăn mày cùng bà lão này rất quen thuộc.
- Hừ, chẳng lẽ ông lại muốn xen vào việc của người khác? – Bà lão khinh thường cười lạnh nói:
- Với chút thực lực kia của ông, có thể đỡ nổi mấy chiêu của ta?
Lão ăn mày rầm rì nói:
- Mặc dù ta đánh không lại bà, nhưng đằng sau ta có người, tùy tiện đánh ra một chiêu cũng có thể đem bà treo lên đánh.
- Đáng tiếc ông không gọi được những người như thế. – Bà lão cũng không sợ hãi nói.
- Thế thì chưa hẳn, bà đã hơn 100 tuổi rồi mà còn dám xuất hiện ở Yến Kinh, không sợ bị sư chất của ta gặp được sao?
- Tuổi của ông còn nhiều hơn ta đấy!
- He he, cái này không giống nhau. Ta có đặc quyền đó, huống hồ ta sẽ không làm chuyện xấu.
Bà lão hừ lạnh nói:
- Vậy mà cậu ta cũng làm việc vì tình riêng. Cái danh Long Đế, cũng chỉ có thế mà thôi.
- Lão yêu bà, bà cứ mặc sức ghen ghét đi, ai bảo bà đánh không lại sư chất của tôi. Ta khuyên bà vẫn nên thành thực mà trở về Phi Tuyết Môn ở đi, bằng không hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó.
- Ta sẽ trở về, có điều ta phải giết chết thằng nhãi này trước đã. – Bà lão chỉ vào Tần Mục nói:
- Tốt nhất cậu đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không ta sẽ giết cả cậu luôn! Người khác sợ Long Đế, nhưng Phi Tuyết Môn chúng ta thì không!
- Ơ, bộ dáng ghê phết nhỉ? – Lão ăn mày rất vô lương tâm giơ lên ngón giữa.
Tần Mục nghe hai người nói chuyện mà không khỏi ngạc nhiên, lão ăn mày này vậy mà lại là sư thúc của Long Đế?
Sư thúc của Long Đế vậy mà lại có bực đức hạnh này, thật đủ lừa người.
- Lão ăn mày, ông bảo vệ cô ấy cho tốt, chuyện của tôi và lão yêu bà này không cần ông nhúng tay vào! – Tần Mục nói.
- Lão già ta mới không nhúng tay vào đâu, có điều thằng nhãi cậu phải cẩn thận một chút, lão yêu bà này rất lợi hại đấy.
Lão ăn mày lui đến bên cạnh Tả Tư Duyệt, trong lòng có chút khó hiểu, con nhóc này cần mình bảo vệ sao?
Bà lão nhìn Tần Mục hỏi: – Cậu có tự tin có thể đánh tay đôi với ta như vậy?
- Tôi nghĩ có thể thử chút, chắc sẽ không làm bà thất vọng đâu. – Tần Mục thả lỏng gân cốt.
Bà lão cân nhắc trong giây lát. Tần Mục tự tin như vậy, khiến cho bà ta cũng không thể không thận trọng đối đãi.
- Được, vậy hãy cho ta xem xem rốt cuộc cậu đã học được bản lĩnh gì! – Bà lão để quải trượng trên mặt đất, cách khoảng không xuất ra một kình chưởng.
Vẻ mặt TầnM ục thong dong, thân hình chợt động né qua một bên.
Oanh!
Trên mặt đất chỗ hắn đứng trực tiếp nứt ra một cái hố to sâu một mét.
- Lão yêu bà, kiềm chế một chút, cứ tiếp tục đánh như vậy chúng ta đều sẽ rớt xuống vách núi đấy. – Tần Mục bất mãn nói.
- Hừ, với bản lĩnh của cậu còn sợ vách núi sao?
Bà lão lạnh lùng hét lên một tiếng, lão bà nhìn như gầy yếu, dường như sắp chết đến nơi lại lấy tốc độ cực nhanh, một bước vượt qua khoảng cách mấy chục mét, đi đến trước mặt Tần Mục.
- Kim Tàm Công!
Quanh người bà lão bao bọc bởi một vòng năng lượng, giống như màu vàng của lửa rực đang hừng hực thiêu đốt, phảng phất như người khác vừa chạm gần liền bị thiêu đốt thành tro bụi.
Tần Mục không muốn xung đột chính diện cùng bà lão liền lui lại mấy bước.
Nhưng bà lão lại không thuận theo, tốc độ còn nhanh hơn Tần Mục một phần, Kim Tàm Công bộc phát, bao phủ Tần Mục lại trong phạm vi ngọn lửa màu vàng của bà ta.
- Kỹ thuật của cậu chỉ dừng ở bước này thôi sao? – Bà lão thấy Tần Mục chỉ một mực né tránh, không khỏi cười lạnh.
Tần Mục không nói gì, trên mặt lạnh tanh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Kim Tàm Nhị Chuyển!
Tần Mục không phản kháng, bà lão cũng không hề hạ thủ lưu tình, thế công càng hung hiểm, hung mãnh hơn.
Oanh!
Toàn bộ mặt đất xung quanh hai người nứt ra, năng lượng màu vàng triệt để bao lấy Tần Mục, thiêu rụi một nửa ống tay áo và ống quần của hắn.
- Tần Mục, cẩn thận!
Tả Tư Duyệt đang quan chiến ở một bên không nhịn được kinh hãi lạnh người. Thật không ngờ thực lực của lão yêu bà này lại mạnh đến vậy, Tần Mục đều chỉ có lực chống đỡ, lần thứ nhất lại bị động như vậy.
- Nhóc con, thằng nhãi này dường như không phải là đối thủ của lão yêu bà này nhỉ, có chút nguy hiểm. – Lão ăn mày cũng cau mày lại nói.
- Tiền bối, không bằng ông hãy đi giúp anh ấy đi? – Tả Tư Duyệt cũng tự mình biết mình, cô có thể đánh bại Lâm Ngạo nhưng đối với loại chiến đấu ở cấp bậc này, căn bản là không thể xen tay vào được.
Tùy tiện đi lên, chỉ càng khiến Tần Mục thêm phiền.
- Quan sát thêm chút nữa đi, cho dù ta có tiến lên phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu. Mấy chục năm không gặp, công lực của lão yêu bà này càng ngày càng khủng bố. – Lão ăn mày nói.
Tần Mục vẫn đang cố gắng lùi lại, có điều vẫn không thể thoát khỏi sự truy tung của bà lão, ống tay áo đã bị thiêu rụi hoàn toàn, cả cánh tay bắt đầu lộ ra.
- Phi Hoa Phi Diệp!
Có lẽ là đã cảm thấy nguy hiểm, Tần Mục không hề né tránh nữa mà khí thế toàn thân biến đổii, quanh thân hắn ngưng tụ một tầng nước băng khí, ngăn cách với lửa rực màu vàng của bà lão.
- Ồ, là Lạc Thiên Công? – Bà lão kinh ngạc một tiếng, Bà ta rất quen thuộc với chiêu thức này.
- Dùng chiêu này ngược lại lại phù hợp với thân phận của cậu. Có điều cậu tu luyện chiêu Lạc Thiên Công này chưa bao lâu đúng không, hỏa hầu vẫn không đủ.
Bà lão cười âm hiểm.
- Kim Tàm Tam Chuyển!
Nội kình của bà lão cố động, ngọn lửa màu vàng quanh thân không hề tăng cường, nhưng lực xuyên thấu lại thực sự tăng lên, tầng hơi nước mà Tần Mục ngưng tụ theoo tiếng hét mà bị phá ra, sau đó thì bốc hơi mất.
- Thằng nhãi, nếu cậu chỉ có chút thực lực ấy thì chịu chết đi! – Bà lão chuẩn bị cho Tần Mục một kích cuối cùng.
- Kim Tàm Liệt Nhật!
Phía sau bà lão dường như xuất hiện một vòng mặt trời gay gắt rọi vào khiến người khác không thể mở mắt nổi. Cùng lúc đó, một chưởng ẩn chứa uy lưc khủng bố, phát ra về phía Tần Mục.
Có điều cũng đúng lúc này, Tần Mục rốt cuộc đã phản kích lại, không hề né tránh nữa mà đập một quyền về phía bà lão.
Oành!
Hai cỗ năng lượng đối đụng nhau chỉ trong nháy mắt, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cho bà lão cùng Tần Mục đều bay ra ngoài, mà ở chỗ bọn họ đụng độ lại để lại một hố sâu lớn.
- Hửm?
Bay ngược ra sau hơn mười mét bà lão mới đứng vững người, thoáng bình ổn một chút khí huyế ttrong người mới căm tức nhìn Tần Mục nói:
- Thì ra cậu đang ẩn dấu thực lực?
Tần Mục cũng điều tức một chút mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lão yêu bà, sao bà lại tu luyện cái loại công pháp Liệt Hỏa đốt người này? Không sợ dương khí quá thịnh bị phản phệ sao?
- Hừ, cậu thì hiểu cái gì. – Bà lão khinh thường.
Lão ăn mày lại không nhịn được nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút, lão yêu bà này là âm dương song tu, Kim Tàm Công chỉ là một trong những tuyệt kỹ của bà ta mà thôi. Bà ta còn có một công pháp Cực Âm, vô cùng đáng sợ.
Âm dương song tu, một âm một dương trong cơ thể điều tiết lẫn nhau, có vẻ là một con đường luyện công không tồi.
Nhưng những người chỉ cần có chút kiến thức đều biết, tu luyện công pháp một âm một dương cùng lúc, là cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì Âm Dương hai loại công pháp phải kề vai sát cánh, đạt tới cân bằng. Nếu có chút sai lầm, làm cho âm dương mất cân bằng, sẽ bị nổ tung cơ thể mà chết bất cứ lúc nào.
- Tôi đã biết, ông đừng lên tiếng, chú ý tập trung chút. – Tần Mục không chút cảm kích.
Lão ăn mày tức đến mức phọt máu, người nên tập trung lực chú ý là cậu ta mới đúng, tại sao lại bảo ta tập trung lực chú ý?
- Thằng nhãi, cậu còn có thời gian quan tâm người khác à. Vừa nãy chỉ là thăm dò chút thực lực của cậu thôi, tiếp theo, ta cần phải ra tay thật sự rồi.
- Nói nhảm nhiều quá, tới đi! – Tần Mục cảm thấy, mặc dù quần áo bị thiêu rụi hỏng, nhưng cũng không thể yếu khí thế.
Hai người nhìn nhau.
Đột nhiên, hai người đồng thời xuất thủ, thân thể cơ hồ đều hóa thành một bóng đen, hoàn toàn không thấy rõ bóng người.
Hai bóng đen giao thoa lẫn nhau, liên tục biến hóa vị trí trên không trung.
Rầm rầm rầm!
Trong khoảnh khắc, hai người đã đấu trên không trung mấy trăm chiêu.
Trong lúc nhất thời, sơn băng địa liệt, đất trời u ám, nhật nguyệt vô quang, dư âm ảnh hưởng khủng bố còn lại tản phát ra, cũng đủ để giây sát các cổ võ giả cường đại.
Không nói đến Tả Tư Duyệt kinh hãi khó hiểu mà đến cả lão ăn mày cũng nhịn không được mà trừng mi mắt.
Thì ra vừa rồi hai người đều giả bộ để lừa người khác, nhưng vừa thật sự nghiêm túc thì lập tức trở thành một kỳ chiến có một không hai. Loại trường hợp đánh nhau này, gã tự nhận cũng không thể xen vào được.
- Aiz, anh hùng xuất thiếu niên! – Lão ăn mày thở dài một hơi, dường như đang cảm thán.
Có điều rất nhanh, vẻ mặt gã bỗng nhiên đại biến, một tay đẩy Tả Tư Duyệt ở bên cạnh ra.
- Cẩn thận!
Tả Tư Duyệt bị lão ăn mày đẩy ra, mà tại chỗ cô đứng, đột nhiên đã xảy ra một tiếng nổ lớn.
Một bóng người thoáng hiện, hiển nhiên người khi nãy đánh lẽn Tả Tư Duyệt chính là gã.
- Con nhãi thối, nạp mạng đi!
Người nọ lại không muốn bỏ qua như vậy, thượng thừa truy kích, dường như nhất định phải lấy mạng của Tả Tư Duyệt.
Trang 21# 5
Mà trên thực tế, thực lực của người tới vô cùng mạnh mẽ, cho dù Tả Tư Duyệt có chuẩn bị trước, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi vài chiêu.
- Sát, con chắt rùa này ở đâu đến, chẳng giảng đạo nghĩa giang hồ gì cả. – Lão ăn mày giận dữ nói. Người này dám đánh lén ngay trước mặt ông ta, quả thực không hề để ông ta vào mắt.
Lúc này cuối cùng ông ta đã hiểu vì sao Tần Mục không ngừng nhắc nhở ông ta phải tập trung lực chú ý, bảo vệ con nhóc này cho tốt. Thì ra hắn sớm đã biết ngoại trừ lão yêu bà, vẫn còn cao thủ khác đang ẩn núp trong bóng tối.
Mắt thấy người nọ sắp đánh đến Tả Tư Duyệt, lòng bàn tay của lão ăn mày ngưng tụ xoáy khí, ra tay toàn lực đánh về phía lưng của đối phương.
Người nọ cảm giác thấy nguy hiểm, không dám khinh thường, chỉ có thể tạm thời buông tha cho Tả Tư Duyệt, xoay người lại đối chưởng với lão ăn mày.
Bành!
Hai cỗ năng lượng va chạm, lực lượng ngang nhau nhưng dư âm ảnh hưởng lại khiến cho Tả Tư Duyệt có chút khó mà chịu đừng, liên tục lùi lại mấy bước.
- Ngạo Long Quyết? Mi là người của Long Tổ? – Lão ăn mày trừng mắt lên với lão già mày trắng trước mắt.
- Ông là ai? – Lão già mày trắng không hề biết lão ăn mày.
Lão ăn mày cả giận nói: – Sát, mi là người của Long Tổ mà ngay cả ta cũng không nhận ra, thằng nhãi Long Đế kia dạy mi kiểu gì vậy?
- Lão ăn mày thối tha, điên điên khùng khùng kia, cút sang một bên! – Lão già mày trắng căn bản không hề đặt lời của lão ăn mày vào lòng.
- Còn dám mắng ta! Hôm nay nhất định phải dạy dỗ mi cẩn thận!
- Hừ, ông tưởng rằng chỉ bằng ông mà có thể ngăn cản được tôi sao?
Lão ăn mày khinh bỉ nói: – Bớt chém đi, thử xem xem hư thực thế nào!
Khí thế của hai không ai thua ai, hai chưởng chạm nhau, bắt đầu giằng co, tỷ thí lực bền bỉ.
Tả Tư Duyệt khởi động Ngạo Long Quyết, muốn tiến lên hỗ trợ lại bị lão ăn mày quát lại:
- Con nhóc, nhóc không giúp gì được đâu, chú ý bản thân là được!
Tả Tư Duyệt sững sờ một chút, mặc dù bây giờ lão ăn mày đang đối chưởng so đấu cùng lão già mày trắng, nhìn như không thể động đậy, nhìn như toàn thân đều là sơ hở.
Nhưng thực lực của hai người này đều cao hơn cô rất nhiều, chỉ sợ chỉ dựa vào khí thế phát ra lúc so đấu cũng đủ để chống lại lực công kích của cô.
Ngộ ngỡ làm không tốt, còn bị cắn trả sẽ khiến cho lão ăn mày và Tần Mục phân tâm.
Vì thế Tả Tư Duyệt cân nhắc một chút, rốt cuộc vẫn buông tha cho ý nghĩ này, chuyển hướng đi về phía Lâm Ngạo.
Trận chiến của Tần Mục và lão ăn mày cô không thể xen vào, nhưng Lâm Ngạo cô vẫn có thể đánh được đúng chứ?
Sắc mặt Lâm Ngạo âm trầm bất định nhìn Tả Tư Duyệt:
- Tư Duyệt, em thật sự nhẫn tâm như vậy?
- Chẳng lẽ anh còn tưởng rằng tôi sẽ lòng thương hại, đồng tình anh sao?
- Anh đối với em là thật lòng, ba năm không hối hận. Cho dù em không chấp nhận anh thì cũng không nên có ý chí sắt đá, không chút cảm động như vậy chứ?
- Cảm động? – Tả Tư Duyệt cảm thấy buồn cười. Người này lại nói đến cảm động với cô?
- Tôi cảm động con mẹ anh ấy!
Mặc dù Tả Tư Duyệt có bối cảnh là Thanh Long Bang, nhưng từ trước đến này vẫn coi như là một nữ sinh điềm đạm nho nhã. Từ lời nói tục kia, đủ để thấy sự phẫn nộ trong lòng cô.
- Tiềm Long Xuất Hải!
Tả Tư Duyệt vận chuyện Ngạo Long Quyết, phát ra công kích mãnh liệt, tấn công về phía Lâm Ngạo!
Thực lực của Lâm Ngạo vốn không bằng Tả Tư Duyệt, lúc trước lại bị thương, bây giờ chỉ có thể bị động bị đánh, liên tiếp bại lui. Rất nhanh liền bị hành hạ ngã xuống đất.
Nói về Tần Mục ở bên này, trận chiến của hắn và bà lão quả thực có thể dùng kinh thiên động địa để hình dung.
Tốc độ của hai bóng đen vô cùng nhanh, cứ thế đan xen khắp nơi, trong phút chốc giao thủ hơn mười chiêu rồi mới tách ra, rồi lại quay người trở lại, liên tục va chạm.
Toàn bộ đỉnh Vong Ưu, dường như đều bị dư âm của hai người ảnh hưởng, cuộn trào lên tận 4~5 mét.
Ít nhất sau mấy ngàn chiêu, dường như hai người cũng có chút mệt mỏi, mỗi người đều lùi đến trên một ngọn cây, song song đứng.
- Thằng nhãi lợi hại lắm. Lão thân mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên lão thân phải tiêu hao công lực nhiều như vậy nhưng vẫn không làm gì được cậu. – Bà lão có chút thở hổn hến, thể lực đã tiêu hao không ít.
- Cậu cũng khá đấy. Trong thiên hạ này, người có thể đánh ngang tay với ta không nhiều. Mặc dù cậu vẫn chưa đánh thắng ta, nhưng vậy cũng rất lợi hại.
- Mặc dù cậu lợi hại, nhưng nếu muốn nói ai thắng ai thua thì còn chưa biết đâu.
- Lão yêu bà, thể lực của bà không đủ rồi, tôi tiêu hao nữa cũng có thể dây dưa chết bà! – Tần Mục cười nói.
- Ha ha, liều thể lực lão thân đúng là không bằng cậu, nhưng cậu cho rằng lão thân đã ra hết tuyệt chiêu sao? – Bà lão cười châm chọc.
- Bà bớt dọa tôi đi. – Tần Mục một bộ không tin nói.
- Có phải là hù dọa cậu hay không, cậu sẽ biết ngay thôi. Nói thật, những tuyệt chiêu này của ta uy lực quá lớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng sẽ không dễ dàng sử dụng.
Tần Mục không để ý cười cười, đột nhiên thân hình thay đổi, phi thân mà xuống, phóng về phía lão ăn mày và lão già mày trắng.
- Không ngờ Long Tổ lại có một kẻ bỏ đi như vậy, ta sẽ thay Long Đế thanh lý môn hộ!
Tả Tư Duyệt không thể xen vào trận đấu của hai người, nhưng nếu Tần Mục muốn đánh lén thì dù lão già mày trắng kia có mười cái mạng cũng không đủ chết.
- Tìm chết! – Bà lão thấy Tần Mục rõ ràng bỏ qua chính mình, đi đánh lén người khác thì hết sức phẫn nộ.
Nếu như để Tần Mục thành công thì khuôn mặt già nua của bà biết đặt vào đâu?
- Hàn Băng Tru Thiên Kiếm!
Tần Mục đột nhiên quay đầu, tốc độ cực nhanh. Bà lão biết rõ không thể đuổi kịp chỉ có thể vận chuyển công pháp, ngưng tụ một đạo băng kiếm rất mạnh, nhanh chóng đuổi giết về hướng Tần Mục.
Nếu Tần Mục cố ý muốn đánh lén lão già mày trắng, nhất định sẽ thành công.
Nhưng bà lão cho rằng Tần Mục sẽ không ngu xuẩn như vậy, bởi vì cho dù giết được lão già mày trắng thì hắn cũng không thoát nổi Hàn Băng Kiếm của mình. Trừ phi hắn muốn lấy mạng đổi mạng.
Hiển nhiên, lão già mày trắng còn không có giá trị để Tần Mục lấy mạng đổi mạng.
Nhưng tình huống tiếp theo lại hoàn toàn vượt quá dự kiến của cô.
Tần Mục dường như hoàn toàn không quan tâm đến Băng Kiếm đuổi giết phía sau, chỉ một mực đuổi giết lão già mày trắng.
Lão già mày trắng cùng lão ăn mày liều chưởng đã lâu, thế lực ngang nhau, nội kình sớm đã tiêu hao cực lớn. Lúc này đối mặt với sự đuổi giết cực tốc của Tần Mục, đâu ra thời gian để tránh né.
- Đi chết đi! – Tần Mục vỗ một chưởng lên đỉnh đầu của lão già mày trắng.
Cũng đúng lúc này, Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đuổi giết mà tới, đồng thời công kích của Tần Mục và lão già mày trắng.
Oành!
Quả thực như lời bà lão nói, lực công kích và phạm vi tấn công của tuyệt chiêu của bà ta vô cùng khủng bố. Một kiếm này đánh xuống làm xoáy lên một vòi rồng cao mấy chục mét, cát bụi đầy trời.
- Hừ, ngu xuẩn! – Bà lão mắng một câu nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cao hứng.
Cô không ngờ Tần Mục lại ngu xuẩn như vậy. Lại tình nguyện không hề né tránh Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đang hướng đến chính mình cũng phải giết chết lão già mày trắng.
Mặc dù lão già mày trắng là nguyên lão của Long Tổ, lại là sư phụ của Lâm Ngạo ở Long Tổ, nhưng đối với cô mà nói thì là môt nửa kẻ địch, cô mới lười đi quan tâm sống chết của lão già mày trắng đó.
Một kẻ địch hi sinh, giết chết một địch nhân cường đại, trên thế giới không có vụ mua bán nào hời hơn được nữa.
- Sớm đã nhắc nhở cậu, lực sát thương của tuyệt chiêu của ta rất lớn, đáng tiếc cậu quá tự phụ, còn cho rằng là chiêu số bình thường sao?
Bà lão ung dung tự đắc nhìn trận gió bạo đang cuồn cuộn kia. Trên đời này không có mấy người có thể may mắn sống sót sau khi trung chiêu số chính diện của mình.
Trang 21# 6
Tả Tư Duyệt vứt Lâm Ngạo giống như chó chết sang một bên, hết sức khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận vòi rồng kia, suýt chút không màng nguy hiểm mà trực tiếp xông vào.
- Khụ khụ, đừng qua đó, nhóc đi chỉ biết chịu chết thôi. – Lão ăn mày toàn thân chật vật ngăn cản cô ấy.
Phản ứng của lão ăn mày cũng coi là khá nhanh, vào lúc Tần Mục đuổi giết lão già mày trắng, ông ta đã rút lui ngay.
Nhưng mà phạm vi sát thương của Hàn Băng Tru Thiên Kiếm quá kinh khủng, ông ta vẫn bị ảnh hưởng đến, chịu xung kích không nhỏ.
- Tôi không qua đó. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ không sao!
Ánh mắt của Tả Tư Duyệt đột nhiên kiên định hẳn lên.
Lão ăn mày đang suy nghĩ không biết nên khuyên cô thế nào đột nhiên hơi sửng sốt. Đừng nói là con nhóc này bi thương quá độ mà ngốc luôn rồi đấy chứ?
Tình huống lúc đó của Tần Mục ông ta thấy rất rõ ràng. Hắn chỉ một lòng muốn giết chết lão già mày trắng mà không hề ngăn cản Hàn Băng Tru Thiên Kiếm đang phóng đến phía sau. Nó trực tiếp phóng vào ngực của hắn.
Loại tình huống này, dù là thần tiên cũng đều quá sức. Xác suất Tần Mục còn sống là cực kỳ nhỏ.
- Aiz, nhìn thoáng chút đi, vừa rồi thằng nhóc kia khả năng bị rút gân não rồi.
Tả Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào trận vòi rồng đang dần bình thường trở lại, lắc đầu nói:
- Ông không biết đâu, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà không hề nắm chắc, cậu ấy tuyệt đối sẽ không chết!
- Nói hay lắm nhóc!
Trận gió bão dừng lại, một bóng người đi ra từ trong cái hố lớn, nhanh như chớp đuổi về hướng của bà lão.
Bà lão còn đang đắm chìm trong niềm vui giết chết Tần Mục, nhưng biến cố này lại khiến bà ta bất ngờ, sắc mặt kịch biến.
Bành!
Lực xông tới của Tần Mục khủng bố vô cùng, mặc dù bà lão có chống đỡ lại, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, ngã nện trên mặt đất.
- Lão yêu bà, xem ra bà rất bất ngờ nhỉ, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi sẽ bị bà xử gọn như thế?
Tần Mục đứng trên ngọn cây, cho dù trên người dính đầy bụi đất, quần áo rách nát, dáng vẻ vô cùng chật vật nhưng tư thế lại vẫn rất phóng đãng.
Bà lão từ trên mặt đất đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, khó hiểu hỏi:
- Tại sao cậu lại không bị làm sao?
- Bà đoán thử xem? – Tần Mục cười nhạt nói.
Tả Tư Duyệt thấy Tần Mục bình yên vô sự, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Quả nhiên, mình nên tin tưởng cậu ấy.
Lão ăn mày thì trợn to mắt, hệt như nhìn thấy ma. Ông ta liếc mắt với bà lão một cái, đối với kỳ tích còn sống của Tần Mục đều kinh hãi khó hiểu.
Không chỉ có thế, dường như trên người hắn ngoại trừ nhiều chút tro bụi, còn lại không hề chịu chút thương tổn nào.
Lông tóc vô thương?
- Thằng nhãi hỗn xược, bớt đắc ý, chiêu tiếp theo, ta nhất định sẽ giết chết cậu!
Bà lão dường như cuối cùng cũng thật sự nổi giận. Bà ta nhất định phải khiến Tần Mục cảm giác được sợ hãi một lần, sau đó mới đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Xoát xoát xoát!
Nhưng mà đúng lúc này, hơn mười bóng người bay tới, bao vây toàn bộ đỉnh Vong Ưu. Trên người mỗi người đều tản ra khí tức không hề nhỏ, toàn bộ đều là cao thủ trong cao thủ.
Sắc mặt bà lão khẽ biến: – Tại sao người của Long Tổ lại xuất hiện ở đây?
Thần sắc của Tần Mục như thường, lạnh nhạt liếc những người này một cái rồi lập tức tung người một cái, nhảy xuống bên cạnh Tả Tư Duyệt và lão ăn mày.
- Tần Mục, chuyện gì thế này? – Tả Tư Duyệt hỏi.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Lão già mày trắng này là sư phụ của Lâm Ngạo, giữ địa vị không nhỏ trong Long Tổ, cậu nói xem chuyện này thế nào?
- A.. Vậy chúng ta há chẳng phải…
- Đừng kinh hoảng, tùy cơ ứng biến.
Quy mô xuất động lần này của Long Tổ xem như khá lớn, chín gã tổ trưởng thì xuất động bốn gã.
Tuổi của bốn gã tổ trưởng không hơn kém gì nhau mấy, đều tầm ba bốn mươi tuổi, bọn họ đi lên phía trước, nhìn bà lão cách đó không xa một cái rồi lại nhìn mấy người Tần Mục, hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Tần Mục giang tay ra nói: – Ở đây đều là cổ võ giả, hơn như đỉnh Vong Ưu xem như là khu vực của cổ võ, dường như Long Tổ có thể không cần để ý đến?
Một gã tổ trưởng mặt chữ quốc, góc cạnh rõ ràng tức giận nói:
- Cậu đang nói chúng tôi xen vào chuyện của người khác?
- Còn xem anh hiểu như thế nào.
- Cậu dám nói chuyện với ta như thế, chán sống rồi sao? – Vị tổ trưởng mặt chữ quốc dường như chuẩn bị động thủ.
- Tổ trưởng Lăng bớt giận. Người này hình như là người của tổ Thần Ưng chúng ta, là huấn luyện viên của thủ hạ của tổ trưởng Lý. – Có người nhận ra Tần Mục, lên tiếng nói.
Lăng tổ trưởng có khuôn mặt hình chữ quốc sửng sốt một chút, rồi lập tức càng thêm tức giận nói:
- Đã như vậy, vậy thì càng không thể nói chuyện với ta như vậy, không biết lớn nhỏ!
Tần Mục cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Những người này, có người là bị xúi giục, có người là hàm ý không tốt mà đến, e rằng chính là chuyên môn hướng về hắn mà đến.
- Lâm Ngạo, cậu nói đi, chuyện gì thế này? – Lăng đội trưởng vừa đứng ra khuyên giải kia bảo Lâm Ngạo bước đến rồi mới tra hỏi.
Lâm Ngạo do dự hồi lâu, âm thầm liếc sang bà lão. Gã sợ Long Tổ điều tra ra gã thật sự cùng người của Phi Tuyết Môn thông đồng làm bậy.
Hơn nữa gã còn đem tâm pháp Ngạo Long Quyết giao cho bà lão, đây chính là tội chết không thể tha thứ. Nếu bị điều tra ra, không ai có thể giữ được tính mạng gã.
Có điều linh cơ vừa động, Lâm Ngạo vội vàng chỉ vào Tần Mục nói:
- Hắn… Hắn đã giết chết sư phụ tôi!
- Cái gì?
Bởi vì lão già mày trắng bị Hàn Băng Tru Thiên Kiếm bắn vào hố to, nên người của Long Tổ không hề phát hiện thi thể của ông ta. Lúc này nghe được lời Lâm Ngạo nói, sắc mặt lập tức đại biến.
Sư phụ của Lâm Ngạo là ai?
Đó chính là một trong mấy vị nguyên lão trước đây đã cùng Long Đế sáng lập Long Tổ. Mặc dù thực lực chỉ là một tổ trưởng với cấp bậc bình thường, nhưng địa vị còn cao hơn tổ trưởng của Long Tổ rất nhiều.
Nhưng bây giờ, Tần Mục lại dám giết chết ông ta?
Người dám đắc tội với người của Long Tổ, rất ít rất ít.
Người dám giết người của Long Tổ, trên đời này cơ bản là không có.
Nhưng Tần Mục lại dám giết chết một vị nguyên lão của Long Tổ, chuyện này không thể nghi ngờ là một chuyện kinh thiên động địa.
Chết một người, có lẽ không đáng để xoắn xuýt.
Nhưng uy nghiêm của Long Tổ, uy nghiêm của Long Đế, không thể xúc phạm!
Không cần mấy vị tổ trưởng hạ lệnh, tất cả người của Long Tổ đều vọt lên, bao vây Tần Mục chật như nêm cối.
- Huấn luyện viên Tần, cậu còn lời gì muốn nói không? – Trên khóe miệng của người đã nhận ra thân phận của Tần Mục kia lờ mờ ẩn chứa ý cười.
Trong mắt Tần Mục, ý cười này rất âm hiểm, rất âm hiểm.
Xem ra người này chính là người giật dây. Chỉ sợ trước đó gã đã xếp đặt tính toán đâu đó rồi.
Đương nhiên Tần Mục biết, anh ta không phải là độc thủ sau tấm màn. Người chính thức thôi động tất cả, là một người hoàn toàn khác.
Đối diện đỉnh Vong Ưu, trên một ngọn núi còn cao hơn đỉnh Vong Ưu, có hai người đang lẳng lặng đứng.
Một là thanh niên mặc áo đen đẹp trai, một là cô bé tầm tám chín tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ váy liền màu tím, sở hữu đôi mắt màu tím.
Thanh niên mặc áo đen cầm kính viễn vọng nhìn ra xa. Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đỉnh Vong Ưu đều nằm trong mắt gã.
- Vốn chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ uy lực của quả bom này lại lớn như vậy. Trên đời người có thể đánh ngang tay với lão yêu bà này cũng không nhiều, hơn nữa hắn lại trẻ tuổi như vậy, không đề phòng nhiều hơn chỉ sợ sẽ thành hoạn sau này. Chơi đùa thì có thể, nhưng một khi chơi thoát liền trở thành một trò cười.
Mặc dù ngữ khí của thanh niên mặc áo đen có phần kiêng kỵ, nhưng trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, còn như có như không có chút ý cười.
- Tử nhi, em nhìn thấy rồi chứ. Nếu là em ra tay, đả bại hắn cần mấy chiêu?
Ánh mắt màu tím của cô bé vọng xa, mặc dù không cần kính viễn vọng nhưng phảng phất cũng có thể xuyên qua khoảng không mà nhìn thấy tất cả những gì muốn nhìn thấy.
Đối với câu hỏi của thanh niên mặc áo đen, cô bé chỉ hồi đáp bằng sự im lặng.
- Một chiêu!
Thanh niên mặc áo đen nghe thấy Tử Nhi trả lời, không hề kinh ngạc, không hề nghi ngờ, mà cười nhạt nói:
- Anh cũng nghĩ thế.
- Người này thì có gì đáng để chú ý? Có thời gian không thể tu luyện cho tốt sao? – Tử Nhi tựa hồ hết sức cường điệu để thanh niên mặc áo đen này cố gắng tu luyện. Điều này có liên quan đến một bí mật của cô bé.
Một bí mật mà ngoại trừ cô, ai cũng không biết.
- Tử Nhi, chỉ chăm chăm tu luyện rất nhàm chán. Huống hồ thiên phú của anh còn hơn người thường gấp trăm lần. Cho dù thời gian tu luyện không nhiều lắm, nhưng tốc độ tiến bộ thì không phải ai cũng có thể so được.
Tử Nhi nhíu mày, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lẽo:
- Không có chí tiến thủ! Anh tự xem một mình đi, em về đây!
Nói xong, Tử Nhi không còn hứng xem tiếp nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Thanh niên mặc áo đen nhìn sang bóng lưng rời đi của Tử Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, dường như sớm đã quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh này của cô bé.
- Vẫn là tiếp tục xem trò hay thôi, chuyện này sẽ kết thúc thế nào đây?
Lại nói về phía Tần Mục, đối mặt với đội hình bủa vây của Long Tổ như thế, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc.
Tả Tư Duyệt trong lòng bất ổn, cô không nghĩ rằng trận quyết chiến với Lâm Ngạo lại dính dấp đến nhiều chuyện như thế này.
Lão già mày trắng muốn giết cô, Tần Mục dưới sự phẫn nộ giết lại ông ta, chuyện này lại dẫn ra toàn bộ người của Long Tổ.
Đừng nói giết nguyên lão của Long Tổ, cho dù giết một thành viên bình thường của Long Tổ, đó cũng là tội chết không thể đáng chết hơn.
- Huấn luyện viên Tần, trường hợp của cậu khá nghiêm trọng, xin hãy đi theo chúng tôi một chuyến! – Bốn gã tổ trưởng đều cảnh giác nhìn Tần Mục.
Tần Mục có thể giết chết sư phụ của Lâm Ngạo, thực lực có thể không hề kém so với bọn họ, bọn họ không thể không thận trọng đối đãi.
- Này, sao các người không hỏi rõ ràng nguyên do đã loạn bắt người? Bình thường Long Đế dạy các người làm việc như thế đấy hả? – Lão ăn mày đứng ra bất mãn nói.
Mặc dù lão ăn mày là sư phụ của Long Đế, nhưng dường như không ai trong Long Tổ nhận ra ông ta. Bốn gã tổ trưởng đều liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói:
- Long Tổ làm việc, người không có phận sự tránh hết ra!
- Hê, con mẹ nhà mi, dám nói ta là người không phận sự. Long Đế ở đâu, bảo nó đi ra nói chuyện với ta! – Lão ăn mày nổi giận.
- Ăn nói điên cuồng, Long Đế há lại là người ông nói muốn gặp là có thể gặp!
- Xí, lúc ta ôm nó đi tiểu còn không biết bọn mi ở xó xỉnh nào đâu!
- Láo xược, lại dám vũ nhục Long Đế! Bắt cả ông ta lại! – Bốn gã tổ trưởng đồng thời hét lớn, những thành viên khác của Long Tổ đều vây lão ăn mày lại.
- Được, có bản lĩnh thì bắt ta đến Long Tổ đi, xem xem Long Đế nói thế nào. -Lão ăn mày căn bản không có ý định phản kháng. Đợi gặp được Long Đế, ông ta phải bắt đám người này quỳ hết xuống đất nói phục!
Bắt được lão ăn mày, người của Long Tổ lại nhìn về phía Tần Mục.
- Huấn luyện viên Tần, cậu không có ý định bó tay chịu trói sao?
Tần Mục lạnh nhạt nói:
- Khi nãy lão già mày trắng hạ sát thủ trước, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, điều này không tính là phạm pháp chứ? Hay là người của Long Tổ các người có thể không kiêng nể gì mà bắt giết lung tung, còn bọn ta thì không được phản kháng?
- Nói bậy, nguyên lão thân phận tôn quý, sao có thể vô duyên vô cớ ra tay với các người?
Tả Tư Duyệt chỉ vào Lâm Ngạo nói:
- Nếu anh không tin, có thể hỏi anh ta.
Bốn gã tổ trưởng nhìn về phía Lâm Ngạo:
- Lâm Ngạo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Ngạo lại cười lạnh nhìn Tả Tư Duyệt nói:
- Không biết cô ta học trộm được Ngạo Long Quyết của Long Tổ chúng ta ở đâu, sự phụ tôi chỉ muốn bắt cô ta lại tra hỏi một chút mà thôi. Nhưng bọn chúng lại thẹn quá hóa giận mà giết chết sư phụ tôi.
- Cô ta biết Ngạo Long Quyết? – Bốn gã tổ trưởng lại dừng lại trên người Tả Tư Duyệt, lạnh giọng chất vấn:
- Cô không phải là người của Long Tổ chúng ta, sao lại học được Ngạo Long Quyết?
- Liên quan gì đến mấy người! – Tần Mục khó chịu nói.
- Hừ, không phải là người của Long Tổ mà học trộm Ngạo Long Quyết, cũng là tội chết. Vừa vặn, bắt tất cả bọn họ về!
- Ai nói cho anh biết là cậu ấy học trộm Ngạo Long Quyết?
Một gã tổ trưởng cười lạnh nói:
- Không phải là học trộm, vậy thì là ai dạy cô ta? Nói ra, kẻ nào dạy thì kẻ đó chính là đồng lõa, chúng ta sẽ trừng trị tất cả!
- Ta dạy đấy, có bản lĩnh thì tới mà bắt ta!
Đúng lúc này, một bóng người mị hoặc thiên hạ bay xuống, đứng vào bên người Tần Mục, nói với người của Long Tổ:
- Là ta dạy cho nó Ngạo Long Quyết đấy, sao nào? Muốn theo luật trừng trị ta sao?
- Ngân.. Ngân Hồ! – Bốn gã tổ trưởng đều ngây ngẩn cả người, thật sự không thể ngờ tới cô ấy lại chạy đến đây.
Mặc dù Ngân Hồ giống bọn họ, đều là tổ trưởng trong Long Tổ, nhưng cho dù có cho bọn họ thêm một vạn lá gan nữa, bọn họ cũng không dám đi bắt cô ta, trừ phi là thật sự chán sống.
- Ngân Hồ tổ trưởng, cô… Cô chắc chắn?
Ngân Hồ hừ lạnh nói:
- Nó là đệ tử ta mới thu nhận, chẳng lẽ không được?
- Được được được, đương nhiên là được!
- Vậy còn có chuyện gì nữa? Từ khi nào mà Long Tổ lại rảnh rỗi, huy động nhân lực chạy đến đây đi bộ như vậy?
Bốn gã tổ trưởng nhìn nhau, lập tức nói:
- Ngân Hồ tổ trưởng, sư phụ của Lâm Ngạo – Mạc nguyên lão bỏ mạng ở nơi này, mấy người này đều là hung thủ, chúng ta cần bắt bọn họ về thẩm vấn.
- Còn thẩm vấn cái gì nữa, Mạc bạch mi vô duyên vô cớ xuất thủ đả thương người, bọn họ tự vệ phản kích, có gì không đúng? – Ngân Hồ lạnh lùng nói:
- Huống hồ các người đều biết rõ, Mạc bạch mi bị vùi trong cái hố to kia, mà cái hố to đó là do ai tạo thành?
Mặc dù quả thực là Tần Mục đánh chết lão già mày trắng trước, nhưng trong nháy mắt đó chỉ có lão ăn mày cùng chính bản thân Tần Mục biết.
Sau khi Hàn Băng Tru Thiên Kiếm của bà lão đánh xuống, lão già mày trắng không chỉ bị vùi xuống, mà thân thể còn lập tức bị hủy hoại đến mức vô hình vô dạng.
Bây giờ chỉ cần Tần Mục không thừa nhận, lão ăn mày không làm chứng, sẽ rất khó nói rõ là ai đã giết Mạc bạch mi.
- Này…
Bốn gã tổ trưởng không ngờ Ngân Hồ lại tận lực giải vây cho Tần Mục như vậy, chỉ trong mấy câu đã đổ hết trách nhiệm lên người bà lão.
- Không hổ là vợ của tôi, quả nhiên sắc bén, thật thông minh! – Tần Mục cười hì hì nói.
Mà một tiếng “Vợ” này của hắn, khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đại biến.
Điên rồi điên rồi, tuyệt đối là điên rồi.
Ngân Hồ thấy dáng vẻ cợt nhả, vô lương tâm đó của Tần Mục, hận không thể một cước đạp hắn đến tận chân trời, cả giận nói:
- Đều đã lúc này rồi, cậu còn thêm phiền cho tôi nữa!
Tần Mục vô tội nói:
- Tôi không có thêm phiền mà.
- Cậu nói chuyện chính là thêm phiền cho tôi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại! – Ngân Hô tức giận nói.
- Được rồi, ngực cô to, cô định đoạt. – Tần Mục thỏa hiệp nói.
Một gã tổ trưởng nhìn Ngân Hồ, ý tứ rất hàm xúc cười nói:
- Ngân Hồ tổ trưởng, khó trách cô lại bảo vệ bọn họ như vậy, thì ra… Ha ha. Không biết Long Đế mà biết chuyện này thì sẽ thế nào?
- Anh ta biết thì biết, lại có thể như thế nào? – Ngân Hồ không thèm để ý nói:
- Dù sao hôm nay ta bảo vệ bọn họ chắc rồi, trừ phi các người có bản lĩnh cũng bắt luôn cả ta.
- Được, hôm nay chúng ta nể mặt Ngân Hồ đội trưởng, có điều chuyện này chúng ta sẽ báo cáo lại sự thật cho Long Đế!
- Tùy anh! – Ngân Hồ nói xong, lại xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía bà lão:
- Nội đấu trước gác sang một bên, chẳng lẽ các người không thấy nên bắt kẻ địch này về giải quyết trước hay sao?
Trang 21# 8
- Lâm Ngạo, người này là ai? Có quan hệ gì với anh? – Ngân Hồ chất vấn Lâm Ngạo.
- Con nhóc, cô không cần ép hỏi nó, ta cùng nó chẳng có quan hệ gì, chỉ là trước đây có chút quan hệ với Lâm gia mà thôi. – Bà lão chủ động đáp.
Ngân Hồ căn bản không hề tin, cười lạnh nói:
- Chỉ có thế thôi sao?
Bà lão liếc mọi người một lượt, biết rằng hôm nay khó mà giết được Tần Mục, thế là âm trầm cười nói:
- Con nhóc, nếu muốn biết ta là ai, về hỏi Long Đế khắc biết. Được rồi, ta còn có việc, không chơi với các người nữa.
Nói xong, bà lão âm độc nhìn Tần Mục một cái, rồi lập tức phi thân rời đi, tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không thể đuổi kịp.
- Tổ trưởng Ngân Hồ, bây giờ nên làm thế nào?
Ngân Hồ nói:
- Đương nhiên là đuổi theo bà ta rồi. Hiện giờ Long Đế không có ở Yên kinh, người này thực lực sâu không lường được, cần phải tăng thêm phòng bị.
Bốn gã tổ trưởng đều gật đầu nói:
- Được ,nghe theo cô!
Vài gã tổ trưởng mang theo người của Long Tổ rút lui. Lâm Ngạo thừa cơ cùng bọn họ chạy mất.
- Bà xã, lần này may mà có em, bằng không thì anh không biết sẽ kết thúc thế nào. – Tần Mục vô tâm vô phế cười nói.
Ngân Hồ thở phào một hơi, thở dài nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho tôi biết trước? May mà tôi vô tình phát hiện Long Tổ có động tác lớn, tò mò chạy đến xem.
- Đây là chuyện bất ngờ, tôi nào đâu biết sẽ diễn biến thành thế này. – Tần Mục nhún vai nói.
- Thằng nhãi, cậu đừng giả vờ nữa, sao tôi cứ cảm giác cái gì cậu cũng biết vậy? – Lão ăn mày tức giận bất bình, ông ta luôn thấy trên người Tần Mục khắp nơi đều lộ ra bí ẩn.
Thoạt nhìn tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, rất nguy cấp, nhưng hắn luôn biểu hiện rất thong dong bình tĩnh, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.
- Lão ăn mày, ông đánh giá tôi cao thật đấy, tôi không phải là thần tiên, sao cái gì cũng biết được? – Tần Mục trợn trắng mắt nói.
Lão ăn mày nói:
- Ít nhất thì ngay từ đầu cậu đã biết có rất nhiều cao thủ ẩn núp ở gần đây. Bằng không thì sẽ không một mực nhắc nhở ta cẩn thận, còn khiến ta bảo vệ con nhóc này.
Tần Mục ha ha cười nói: – Khi đó tôi chỉ giả vờ thôi, thuận miệng nói vậy, không ngờ lại nói trúng.
- Ta không tin!
- Được rồi. – Tần Mục một bộ bị vu oan giá họa nói:
- Tôi thừa nhận tôi có chút thiên phú đặc thù trên phương diện cảm giác, hoặc là thần cơ diệu toán, bà lão và lão già mày trắng tôi đều biết trước, được rồi chứ?
Lão ăn mày rõ ràng tưởng thật, cười he he nói:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm, thằng nhãi cậu rất thần kỳ.
Tần Mục cười thần bí, ngả sang laõ ăn mày nói:
- Tôi nói cho ông biết một bí mật.
- Bí mật gì?
- Vẫn có người đang âm thầm quan sát chúng ta!
- Cái gì? Ở đâu, ở đâu?
Lão ăn mày lập tức cả kinh, lực chú ý toàn thân đều tập trung lại, dò xét xung quanh, tra thám hết lần này đến lần khác, nhưng mà dò xét rất lâu vẫn chẳng phát hiện ra cái gì.
- Ha ha, đồ ngốc!
Lúc lão ăn mày phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tần Mục cùng với Ngân Hồ và Tả Tư Duyệt đã đi xa, vừa đi vừa cười to, lập tức hiểu ra mình đã bị lừa.
- Thằng nhãi, dám đùa cợt ta, mau đứng lại cho ta!
Đối diện đỉnh Vong Ưu, thanh niên mặc áo đen khẽ nhíu mày.
- Sao cô ta lại đến đây? Một vở kịch hay lại bị quấy nhiễu như vậy, thật chẳng thú vị gì cả.
Có điều rất nhanh, anh ta lại lắc đầu:
- Thôi vậy, chắc cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ mới đúng. Trò hay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, tiếp tục đợi thôi.
Thanh niên mặc áo đen xoay người rời đi.
Ngân Hồ tiễn bọn Tần Mục đến nhà liền rời đi, Tần Mục cũng không giữ cô ta lại.
Tần Mục vừa về đến nhà, lập tức bị Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết mạnh mẽ vây lại.
- Anh, anh bị sao vậy? Bị lửa đốt sao?
Tần Mục bây giờ quần áo rách rưới, bề ngoài xác thực không ổn, chỉ có thể xấu hổ nói:
- Không sao, xảy ra chút ngoài ý muốn thôi.
- Ngoài ý muốn gì? – Hai cô gái khẩn trương hỏi.
- Bảo Tả Tư Duyệt nói cho hai người đi, anh đi tắm rửa thay quần áo đã! – Tần Mục trực tiếp ném phiền toái cho Tả Tư Duyệt, rước lấy một đống con mắt đang lườm phía sau.
Nếu nói thật, là Tần Mục đã có một trận chiến kinh người, nhất định sẽ khiến cho hai cô gái lo lắng, nên chỉ có thể nói dối.
Nói dối, là một kỹ thuật sống.
Tần Mục không biết Tả Tư Duyệt đã nói dối như thế nào, lúc hắn chậm chạp lề mề tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác, đi ra ngoài đã phát hiện hai cô gái đều lên tầng rồi, chỉ còn Tả Tư Duyệt vẫn đang xem ti vi.
- Cô bé, cô nói với bọn họ thế nào vậy?
- Tùy tiện nói dối một chút là được mà. – Tả Tư Duyệt tùy ý nói.
- Vậy thì cô biết cách nói dối thật đấy.
Tả Tư Duyệt không tiếp tục đề tài này, mà hỏi:
- Chuyện này thật sự cứ thế là xong sao? Tôi vẫn cảm thấy có chút bất an, cứ cảm giác sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Tần Mục sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói:
- Nghĩ giống hệt tôi.
- Cậu cũng cho là có thể sẽ xảy ra chuyện lớn?
- Không phải có thể! – Tần Mục nói:
- Mà là nhất định!
- Hử? Cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì à?
- Ngày mai sẽ biết! – Tần Mục không trực tiếp trả lời mà quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Tối đến, Tần Mục ngồi trên giường, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
- Cảnh sắc đêm nay không tệ, ra ngoài ngắm trăng nào!
Tần Mục đứng dậy, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mặc dù Yên Kinh là đô thị lớn phồn hoa, nhưng không phải không có những hẻm nhỏ vắng vẻ.
Tần Mục đút hai tay vào túi quần, đi qua một hẻm nhỏ dài tối om vắng vẻ, dường như đang đi dạo không có mục đích.
Dưới ánh trăng đêm, một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua.
Tần Mục dừng lại bước chân, ngữ khí bình thản hỏi: – Lão yêu bà, đã đến rồi sao không xuất hiện đi?
Soạt!
Một bóng đen từ trên trời bay xuống, dừng trên con đường trong hẻm nhỏ, đối diện với Tần Mục.
- Thằng nhãi, cậu biết là ta sẽ đến?
- Tôi nghĩ bà không phải là người từ bỏ ý định đơn giản như vậy. – Tần Mục bình tĩnh nhìn bà lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận