Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 851: Một phiếu cũng không có
Vi Lập và Vương Thần biết rõ, hy vọng cuối cùng cũng chỉ có thể gửi gắm trên người Tần Mục.
- Đề cử minh chủ, tất nhiên phải thuận theo dân tâm. Tôi chỉ nói một cách đơn giản, mọi người bỏ phiếu quyết định thì tốt hơn.
Vị minh chủ Cơ gia nhàn nhạt nói.
Trưởng lão chủ trì lập tức tán thành:
- Ừm, không sai, đây chính là phương pháp công bằng nhất.
- Bỏ phiếu?
Vi Lập và Vương Thần đều cảm thấy không ổn. Bọn họ nhớ đến lời Tần Mục nói. Chẳng lẽ các vị minh chủ thật sự thiên vị đám người Hứa Giang Quốc?
Bởi vì, dựa theo tình huống bình thường, hẳn phải để Tần Mục và người đàn ông mặc thanh sam đánh nhau. Ai thắng, người đó sẽ là minh chủ.
Nhưng ngày hôm qua, với biểu hiện của Tần Mục, người đàn ông mặc thanh sam đã không còn nắm chắc. Các vị minh chủ cũng nhìn ra được, người đàn ông mặc thanh sam không phải là đối thủ của Tần Mục.
Cho nên, phương thức tuyển chọn minh chủ tạm thời thay đổi, vì hai người Hứa Giang Quốc mà thay đổi, chuyển thành bỏ phiếu. Đây chính là thiên vị.
Cho dù bây giờ bỏ phiếu còn chưa bắt đầu, hai người bọn họ cũng biết được kết quả là gì.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể nghi ngờ, lại càng không có biện pháp phản đối.
- Nếu để tôi có ý kiến, tôi là người đầu tiên đồng ý.
Vị minh chủ Cơ gia mở mắt, nhìn Hứa Giang Quốc, nói:
- Hứa trưởng lão cúc cung tận tụy vì liên minh hơn trăm năm. Mọi người đều nhìn thấy cố gắng của ông ấy. Với tư cách của ông ấy, đủ để đảm nhiệm chức minh chủ. Tôi bỏ cho ông ấy một phiếu.
- Tôi đồng ý bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
- Tôi cũng vậy.
Hai minh chủ Cơ gia khác cũng tỏ thái độ ủng hộ Hứa Giang Quốc.
Trong chớp mắt, Hứa Giang Quốc đã nhận được ba phiếu.
Kỳ thật, người Cơ gia muốn làm gì, cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu.
Cơ gia cộng thêm Cơ Hạo, bốn minh chủ, lôi kéo thêm Hứa Giang Quốc, nâng đỡ ông ta thượng vị, khi đó Cơ gia đã chính thức khống chế một nửa liên minh. Không có bất kỳ người nào có thể chống lại bọn họ.
- Tổ gia gia, Tần Mục xuất thân từ Tam Thần Tông chúng ta, chúng ta phải giúp hắn.
Khổng Trì nói với người đàn ông trung niên gầy gò bên cạnh.
Nhưng đối phương chỉ lắc đầu:
- Không còn cách nào. Chúng ta không ngăn được Cơ gia. Nếu như ta ủng hộ Tần Mục, vậy vị trí này của con sẽ không giữ lại được.
Khổng Trì biết đây chính là ước định giữa Tổ gia gia và người của Cơ gia:
- Nếu cứ tiếp tục để Cơ gia lớn mạnh, bọn họ sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho chúng ta.
- Cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể kéo dài thời gian, nhìn xem sau này có thời cơ chuyển mình hay không.
- Vậy để con nhường vị trí minh chủ cho Tần Mục. Con biết cân lượng của mình còn kém hắn rất xa.
Người đàn ông gầy gò lắc đầu, đột nhiên đứng lên nói:
- Tôi bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
Khổng Trì nghe xong, lập tức chán nản cúi đầu, có chút hổ thẹn với Tần Mục.
Vi Lập, Vương Thần lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bọn họ vẫn chịu đả kích không nhỏ.
Cứ theo đà này, bọn họ không thể chiếm được dù chỉ một phiếu.
- Tôi bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
Ngụy gia đứng lên tỏ thái độ.
- Thái tổ, chúng ta nên ủng hộ Tần Mục mới đúng.
Ngụy Hàm Chi trịnh trọng nói.
Minh chủ Ngụy gia cau mày nói:
- Trong cuộc tuyển chọn ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ bị bại. Cho dù chúng ta bỏ cho hắn một phiếu, cũng không thay đổi được kết quả đâu. Thế thì bỏ có ý nghĩa gì?
- Đương nhiên là có ý nghĩa.
Ngụy Hàm Chi sốt ruột nói:
- Cho dù hắn thua, nhưng có Ngụy gia chúng ta ủng hộ, trong lòng của hắn nhất định sẽ rất cảm kích.
- Vậy con có biết, nếu chúng ta ủng hộ hắn, chẳng khác nào đắc tội Cơ gia không?
- Con đương nhiên biết, nhưng như vậy thì sao?
- Như vậy thì sao?
Minh chủ Ngụy gia trừng mắt nhìn Ngụy Hàm Chi:
- Con cho rằng một mình hắn có giá trị hơn ba vị minh chủ Phá Hư cảnh Cơ gia cộng lại sao?
Trên thực tế, Cơ gia không chỉ có ba Phá Hư cảnh, mà còn đại diện cho một phần lực lượng to lớn của liên minh.
- Không phải chỉ có một mình con, người hãy hỏi bọn họ đi.
Ngụy Hàm Chi chỉ vào đám người Ngụy Thanh.
Không chính thức nhìn thấy thủ đoạn của Tần Mục thì không hiểu được sự đáng sợ của hắn.
Đám con cháu Ngụy gia đều gật đầu:
- Thái tổ, con cảm thấy nếu ủng hộ Tần Mục, đó là một quyết định sáng suốt.
- Các người không phải điên rồi sao?
Minh chủ Ngụy gia thật sự không cách nào hiểu được.
- Được rồi, năm vị minh chủ chúng ta đã tỏ thái độ, cũng chỉ còn Hàn huynh mà thôi.
Ba người Cơ gia đều nhìn về phía Hàn gia.
Minh chủ Hàn gia im lặng một chút, cuối cùng lên tiếng:
- Tôi ủng hộ Hứa trưởng lão.
- Tốt, rất tốt, sáu vị minh chủ đều ủng hộ Hứa trưởng lão, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.
Trưởng lão chủ trì vuốt râu nói:
- Nhưng minh chủ là minh chủ của mọi người, vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người một chút.
Tuy bình thường trưởng lão cũng có quyền bỏ phiếu, nhưng sáu vị minh chủ đều ra mặt ủng hộ Hứa Giang Quốc, ai còn dám quay sang ủng hộ Vương Thần.
Cho nên, kết quả mọi người đồng nhất trí đứng về phía Hứa Giang Quốc.
- Xem ra suy nghĩ của mọi người đều giống nhau. Hứa trưởng lão tận tụy vì liên minh, khổ cực nhiều năm, tuyệt đối có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ. Bây giờ, tôi tuyên bố Hứa trưởng lão trở thành minh chủ tân nhậm của liên minh chúng ta.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Giang Quốc, Hà Nhuận vui mừng trong lòng. Hết thảy đã kết thúc rồi.
- Vi trưởng lão, Vương trưởng lão, đáng tiếc, đây là kết quả mọi người đề cử. Hai người có ý kiến gì thì cứ nói ra.
Minh chủ Cơ gia đứng dậy nói.
Vi Lập, Vương Thần đã sớm thất vọng, còn dám nói cái gì:
- Chúng tôi không có ý kiến.
- Ừm, như vậy là tốt rồi.
Minh chủ Cơ gia nói xong, ánh mắt nhìn Tần Mục, nhàn nhạt nói:
- Tần công tử, không biết cậu có ý kiến gì không?
Tần Mục trước sau vẫn không lên tiếng, cũng không thèm quan tâm đến. Lúc này thấy hỏi đến mình, hắn nhún vai nói:
- Các người không biết xấu hổ như vậy, người ngoài như tôi còn có ý kiến gì nữa.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, trong lòng thầm nghĩ Tần Mục đúng là không biết kiêng nể gì cả, dám nói ra những lời này.
- Tần công tử, xem ra cậu đang bất mãn. Có ý kiến gì thì cứ nói, chúng ta cùng nhau thảo luận, tránh làm tổn thương hòa khí.
Minh chủ Cơ gia âm trầm nói.
- Ông muốn tôi nói ra?
Tần Mục cau mày, mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
- Liên minh chúng tôi làm việc rất công bình. Cứ nói, đừng ngại.
- Vậy thì được rồi.
Tần Mục thở ra một hơi:
- Các người chọn ai làm minh chủ, tôi không có ý kiến, nhưng điều khiến cho tôi có ý kiến chính là, trị an của liên minh các người rất kém. Ngày hôm qua có người muốn ám sát tôi, không biết minh chủ đại nhân xử lý như thế nào?
Bởi vì việc này không có bằng chứng. Ông ta lại là minh chủ, còn Tần Mục là người ngoài.
Tần Mục muốn chỉ trích ông ta đánh lén hắn, tuyệt đối sẽ không có ai tin.
- Xem ra đã quá xem trọng cậu rồi. Đúng thật là ngu xuẩn.
Minh chủ Cơ gia cười lạnh trong lòng, có chút khinh thường Tần Mục.
Ông ta giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Tần công tử, có chuyện gì vậy?
Người còn lại cũng nhao nhao nghị luận. Cho dù Tần Mục trợ giúp Vương Thần cạnh tranh chức minh chủ thất bại, nhưng dù sao hắn cũng là một Phá Hư cảnh, ai dám đánh lén hắn?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Việc này chắc chắn 100%. Cao thủ liên minh các người nhiều như mây, đừng nói cho tôi biết không ai phát hiện chuyện tối qua nhé?
Tối hôm qua, tuy hắn và người nọ giao chiến chỉ có hơn ba mươi chiêu, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thời gian cực ngắn, nhưng hắn không tin không ai ở gần đó mà không bị kinh động.
- Nếu quả thật có đánh nhau, người của liên minh tất sẽ phát hiện được. Nhưng nếu là bịa đặt, chúng tôi có là thần tiên cũng chẳng biết được.
Minh chủ Cơ gia bắt đầu khiêu khích Tần Mục.
- Minh chủ cảm thấy tôi đang nói láo?
Tần Mục bình tĩnh nhìn ông ta.
- Tôi không dám kết luận Tần công tử có nói láo hay không.
Minh chủ Cơ gia suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi tạm thời giả thiết chuyện này là thật, nhưng Tần công tử có biết thân phận người nọ không?
- Tôi đương nhiên biết, nếu không, cũng sẽ không nói ra.
Minh chủ Cơ gia cười lạnh:
- Là ai?
Tần Mục đi dạo một vòng ở đại sảnh, ánh mắt quét qua từng người, bao gồm các vị minh chủ.
Ở đây, ngược lại không có người nào kinh hoảng, bởi vì căn bản không phải bọn họ làm.
Sau khi nhìn một vòng, Tần Mục trở về, đối mặt với minh chủ Cơ gia.
- Tần công tử, đã tìm được người chưa?
- Cơ minh chủ, tôi nghĩ ông đừng giả bộ nữa, hãy thừa nhận sai lầm đi, sẽ được mọi người tha thứ. Nếu như để tôi vạch trần ông, chỉ sợ sau này ông không lăn lộn nổi ở liên minh rồi.
Minh chủ Cơ gia đương nhiên biết rõ Tần Mục đã đoán được là ông ta. Hơn nữa trong lòng ông ta còn ước gì Tần Mục vạch trần ông ta. Bởi vì có như vậy, ông ta mới có cớ động thủ với Tần Mục.
Ông ta giả bộ sững sờ, khiếp sợ hỏi:
- Tần công tử, cậu muốn ám chỉ tôi?
- Minh chủ, ông có thiên phú biểu diễn như vậy, nếu không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
Tần Mục vừa nói xong, bên dưới liền xôn xao.
- Tên Tần Mục này điên rồi, dám nói minh chủ hạ thân phận đi đánh lén hắn.
- Người này tuổi trẻ khí thịnh, cho là mình đã đột phá Phá Hư cảnh thì không đem ai để vào mắt.
Tất cả mọi người đều không tin lời nói của Tần Mục. Tuy đều là Phá Hư cảnh, nhưng các vị minh chủ đều là thân kinh bách chiến, căn bản không thể đánh đồng với loại nhân vật mới ra đời như Tần Mục, sao có thể liều mạng đi đánh lén hắn?
Minh chủ Cơ gia cau mày, thần sắc không vui, nói:
- Tần công tử, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Tuy tôi là người hiền lạnh, nhưng vẫn rất coi trọng thanh danh. Cậu vu oan tôi như vậy, tôi chẳng vui chút nào.
Tần Mục thấy đối phương không thừa nhận, cười nhạt nói:
- Người của Cơ gia ở đâu cũng cùng một giuộc cả.
- Khốn kiếp.
Hai vị minh chủ Cơ gia khác giận tím mặt, đập bàn đứng lên, chỉ thẳng vào Tần Mục:
- Tiểu tử, dung túng cậu một lần thì được, nhưng đừng có mà khiêu khích nhiều lần như vậy.
Rất nhiều người đứng về phía Cơ gia, quát lớn:
- Cho rằng mình là Phá Hư cảnh thì có thể giương oai ở đây sao? Minh chủ Vĩnh Dạ vì liên minh cẩn trọng nhiều năm như vậy, há có thể để cho cậu vu oan?
- Haha.
Tần Mục bật người, không rảnh để ý đến đám người này, quay sang Cơ Vĩnh Dạ:
- Ông cảm thấy tôi không có chứng cứ thì sẽ lỗ mãng vạch trần ông sao?
Trong lòng Cơ Vĩnh Dạ trầm xuống, nhưng rất nhanh cho rằng Tần Mục đang phô trương thanh thế. Hắn không thể có chứng cứ.
- Hừ, Cơ Vĩnh Dạ tôi đi được ngồi được, có chứng cứ gì thì lấy ra đây.
- Minh chủ, ông phải biết, nếu tôi lấy ra chứng cứ, ông sẽ thân bại danh liệt đấy.
- Nhưng nếu cậu không đưa ra chứng cứ, tôi cũng không thể để cho cậu ăn nói hàm hồ như vậy.
Cơ Vĩnh Dạ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, ánh mắt hiện lên sát ý.
Ngày hôm qua, ông ta đã đến thăm dò Tần Mục, thực lực đúng là đã đạt đến Phá Hư cảnh. Nhưng cũng chỉ là Phá Hư cảnh bình thường, hoàn toàn không thể sánh ngang với Phá Hư cảnh đỉnh phong trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử như bọn họ.
Chính thức giao thủ, ông ta nắm chắc trong vòng mười chiêu sẽ đánh bại Tần Mục.
- Được rồi, minh chủ đã ép tôi đến nước này, tôi cũng chỉ có thể thành toàn cho ông.
Tần Mục khẽ cười:
- Người đánh lén tôi ngày hôm qua, tôi có để trên lưng hắn mấy chữ.
- Cái gì?
Cơ Vĩnh Dạ biến sắc, nhưng rất nhanh ý thức được mình thất thố, vội vàng khôi phục sự bình tĩnh.
Ông ta cảm thấy Tần Mục nhất định là đang gạt ông ta. Hôm qua giao thủ với Tần Mục hơn ba mươi chiêu, chỉ trong mười giây là xong, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đó tìm khe hở viết chữ trên lưng mình được chứ?
Dù sao ông ta cũng không phải là đầu gỗ, sao có thể để ý tùy ý viết chữ lên lưng mình.
Quan trọng hơn, tuyệt đối không có người làm được việc này mà ông ta không phát giác.
- Xem ra minh chủ dường như không tin?
Cơ Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Cậu nói cậu viết mấy chữ trên lưng tôi?
- Ồ, minh chủ đã thừa nhận rồi sao?
- Hừ, không phải cậu đã vu oan tôi sao? Bây giờ tôi chỉ đặt giả thiết mà thôi.
Tần Mục nhún vai:
- Được rồi, ông cởi áo cho mọi người xem đi. Xem xong là hiểu ngay thôi mà.
- Khốn kiếp, không thể nào.
Cơ Vĩnh Dạ tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ông ta là minh chủ có địa vị và thực lực mạnh nhất của liên minh, làm sao có thể cởi áo trước bao nhiêu người được chứ?
Nếu lan truyền ra ngoài, có còn mặt mũi gặp người khác nữa không?
- Tiểu tử, tôi thấy cậu đang muốn quấy rối. Chỉ vì một lời của cậu, để cho một minh chủ cởi áo kiểm tra, cậu cho rằng mình là ai chứ?
Hai vị minh chủ Cơ gia bước tới, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tần Mục, chỉ cần một lời không hợp ý là động thủ ngay.
- Minh chủ, ông đang chột dạ sao?
Tần Mục vẫn bình tĩnh nhìn Cơ Vĩnh Dạ.
- Tiểu tử, cậu đừng có làm càn. Liên minh là nơi để cậu giương oai sao?
- Xem ra là ông không muốn cởi?
- Không bao giờ có chuyện này.
- Vậy thì cần tôi ra tay rồi.
Ngón tay Tần Mục bắn ra một luồng kiếm khí vô hình.
Cơ Vĩnh Dạ nhìn thủ thế của Tần Mục, cũng cảm nhận được hắn đang muốn làm gì, nhưng không đợi ông ta phòng ngự, chỉ nghe xoạt một tiếng, quần áo của ông ta đã biến thành một đống vải rách.
Quần áo bị rách, tình huống phía sau lưng của ông ta đều lộ rõ ra ngoài.
Lúc này, mặc dù mọi người không muốn mạo phạm tôn nghiêm minh chủ, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía lưng của ông ta.
- Cái này…
Lập tức, sắc mặt mọi người trở nên khó coi, mang theo ánh mắt cổ quái nhìn Cơ Vĩnh Dạ.
Trong lòng Cơ Vĩnh Dạ trầm xuống. Chẳng lẽ sau lưng ông ta thật sự có chữ? Không thể nào.
Nhưng ông ta vẫn không loạn, rất nhanh đã có phản ứng, cất cao giọng nói:
- Trên lưng có chữ thì giỏi sao? Bình thường tôi cũng thích để người ta viết chữ. Trường An, cậu nói có đúng không? Mấy chữ này lúc trước là ta nhờ cậu khắc lên đúng không?
Cơ Vĩnh Dạ kéo Cơ Trường An vào làm chứng cho mình.
Nhưng sắc mặt Cơ Trường An đã đỏ bừng, cả buổi không nói ra lời.
- Trường An, cậu…
Cơ Vĩnh Dạ thầm mắng, cái tên này ngu xuẩn vô cùng, không biết phối hợp gì cả.
Nhưng rất nhanh ông ta phát hiện không ổn, thần sắc mọi người trong đại sảnh nhìn ông ta rất cổ quái.
- Minh chủ, thật sự không nhận ra, bình thường ông có sở thích như vậy. Thất lễ, thất lễ rồi. Xem ra là tôi đã nghĩ sai. Ông không phải là người hôm qua, mà cái này là do ông khắc.
Tần Mục nhàn nhạt nói.
Phụt.
Rất nhiều người trong đại sảnh liền bật cười. Cho dù rất tôn kính Cơ Vĩnh Dạ, nhưng vẫn không nhịn được.
Ngay cả Diệp Khinh Tuyết bên cạnh Tần Mục cũng che mặt mà cười.
Cô nói, có người dám đánh lén Tần Mục, không thể nào bình yên vô sự mà rời đi. Thì ra Tần Mục đã trêu ông ta như vậy.
Cơ Vĩnh Dạ biết mình đã bị chơi xỏ, vội hỏi người bên cạnh:
- Phía sau lưng tôi có khắc chữ gì?
- Cái này…minh chủ…
- Đọc lên cho tôi, bằng không, tôi giết cậu.
Uy áp Phá Hư cảnh của Cơ Vĩnh Dạ bao phủ xuống.
- Vâng, là…tôi là tiện nhân.
- Minh chủ, sở thích này của ông thật độc đáo, bái phục, bái phục!
Tần Mục cung kính nói, nhưng không kém phần châm chọc.
Bốn chữ này là do hắn dùng công lực ngưng tụ, khắc lên phía su lưng Cơ Vĩnh Dạ. Trừ phi công lực của hắn bay đi, những chữ này mới biến mất, nếu không có tắm cũng không sạch được.
- Đây không phải do ta khắc!
Cơ Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng cười và ánh mắt cổ quái của mọi người, đã không còn giữ lý trí được nữa.
- Ý, vừa rồi ông còn nói ông đã tìm người giúp ông khắc, giờ lại không phải rồi sao?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Minh chủ, ông phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có phải ông khắc không.
Đây là một câu hỏi rất khó, nếu thừa nhận là do y khắc, thì về sau y chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Nếu không thừa nhận là do y khắc, vậy thì cho thấy người đánh lén Tần Mục hôm qua là ông ta.
Hình như cả hai kết quả này đều không ổn.
- Đáng ghét, cậu dám khiêu khích sự tôn nghiêm của ta hết lần này đến lần khác, nhất định không thể tha thứ.
Cơ Vĩnh Dạ không thể trả lời câu hỏi này, nên chuyển chủ đề, lộ sát ý đối với Tần Mục.
Chỉ cần giết Tần Mục, tất cả mọi việc đều sẽ được giải quyết. Với địa vị minh chủ của ông ta, có phong ba cũng áp chế được.
Hai minh chủ ngoài Cơ Vĩnh Dạ đồng thời đứng ra, hét lớn:
- Tên đạo chính kia, phạm phải tôn nghiêm của minh chủ, đáng giết!
- Đến gặp Diêm Vương hỏi đáp án đi!
Ba người cùng phóng thích ra khí tức cảnh Phá Hư, muốn giết Tần Mục ngay lập tức, không cho hắn cơ hội nói.
Chỉ cần dùng thủ đoạn nhanh chóng giết Tần Mục, chuyện sau đó, với địa vị của họ ở liên minh, hoàn toàn có thể khống chế được.
Ba vị minh chủ Ngụy gia, Hàn Gia và Khổng gia chau mày. Họ không ngờ sự việc lại trở nên thế này.
Hai người Ngụy gia và Khổng gia vẫn giữ im lặng, để xem mọi việc ra sao, nhưng vị minh chủ cảnh Phá Hư của Hàn gia lại bất ngờ đứng ra quát:
- Cơ Vĩnh Dạ, ông gây chuyện đủ chưa? Người ta đã đắc tội với ông ở chỗ nào, ông đi đánh lén người ta, vậy mà còn mặt mũi nói sao?
Tiếng quát này mang theo cả kình đạo tinh tế. Những người dưới cảnh Phá Hư đều cảm thấy tai ù ù.
- Hàn Nguyên, ngươi muốn giúp tên tiểu tử này sao?
- Chỉ là ta không chấp nhận được những điều các người làm. Liên minh rơi vào tay đám người các ngươi, sớm muộn gì cũng diệt vong!
Hàn Nguyên không có quan hệ gì với Tần Mục, hiên ngang nói.
- Hừ, ông muốn giúp hắn thì cứ giúp. Ông tài cán đến đâu, chẳng lẽ ta còn không rõ sao?
Cơ Vĩnh Dạ lạnh lùng cười, nói với hai người còn lại:
- Mặc kệ tên này đi, giết Tần Mục trước đã.
Tần Mục không ngờ người đứng ra nói giúp mình lại là người của Hàn gia. Xem ra Hàn gia không hận hắn vì chuyện của Hàn Bằng.
- Sát Kiếm!
Đối diện với sự bao vây của ba người cảnh Phá Hư, Tần Mục đứng ở chỗ cũ, miệng phát ra hai chữ đó.
Sát Kiếm, thanh kiếm giết chóc, đây là thế thứ nhất của Thái Âm Thần Kiếm.
Ầm!
Mọi người nghe thấy một tiếng động, dường như đã xảy ra điều gì, lại như chưa xảy ra điều gì.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn vào ba người cảnh Phá Hư của Cơ gia.
Vì không biết tại sao, ba người vốn đang mang theo khí thế hừng hực tấn công Tần Mục giờ bỗng đứng yên ở chỗ cũ, không động đậy gì.
Xẹt xẹt xẹt.
Một lúc lâu sau, mọi người mới nhìn thấy, trên người ba người họ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều vết thương.
Những người tinh mắt lập tức đều nhận ra rằng, tất cả số này đều là vết thương của kiếm.
Những vết thương do kiếm gây ra này đều không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ xẹt một đường trên bề mặt da ba người. Nhưng nhìn bộ dạng này, mỗi người ít nhất đã trúng mấy trăm nhát kiếm, da ba người đều đầy máu.
Tình hình thảm hại này khiến mọi người liên tưởng đến loại cực hình “lăng trì”, đúng là phanh thây xé xác.
- A…
Ba người Cơ Vĩnh Dạ ngớ mất vài giây mới kêu lên thảm thiết. Thần kinh phản xạ của họ không theo kịp những vết thương do Tần Mục để lại trên người họ.
- Hít…
Đám người đều hít vào một hơi.
Rất nhanh, họ lại nhìn sang Tần Mục, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Ba người Cơ Vĩnh Dạ rõ ràng đã bị Tần Mục đánh thành ra thế này.
Nhưng ba người họ là cảnh Phá Hư, hơn nữa mới chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, Tần Mục chưa động đậy gì, vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Đây là thực lực gì chứ?
- Ba vị minh chủ, Tần Mục tôi không phải là người trong liên minh, vốn tôi chẳng có quyền để ý đến việc ai được chọn làm minh chủ. Nhưng lần này các người chủ động gây khó dễ với tôi, tôi bắt buộc phải ra tay tự vệ.
Mặc dù những lời này của Tần Mục nói cho Cơ Vĩnh Dạ nghe, nhưng thật ra là muốn nói với tất cả mọi người có mặt ở đây.
- Tần công tử!
Hàn Nguyên là người đầu tiên phản ứng kịp, bước tới trước mặt Tần Mục, nói vô cùng cung kính:
- Cơ Vĩnh Dạ và những người khác rất bảo thủ và độc quyền, khống chế liên minh. Trước kia tôi đã muốn phản kháng từ lâu, nhưng thực lực không đủ, chỉ đành khuất phục dưới uy quyền của họ.
- Giờ đây Tần công tử ra tay, đồng nghĩa với việc đã trừ hại cho liên minh, đại ân đại nghĩa này khiến tôi rất khâm phục. Từ giờ trở đi, Hàn Nguyên tôi sẽ là người đầu tiên đồng ý phong công tử làm tổng minh chủ, nghe theo lời của công tử!
Ông ta nịnh hót khiến Tần Mục cũng phải há hốc miệng.
Nhưng vừa rồi Hàn Nguyên là người duy nhất đứng ra nói cho hắn. Có thể ông ta thực sự không đồng tính với cách làm việc của Cơ Vĩnh Dạ, ấn tượng của Tần Mục về ông ta rất tốt.
Hàn Nguyên là người đầu tiên đứng về phía Tần Mục, minh chủ Ngụy gia và minh chủ Khổng gia cũng đứng ra, chỉ trích:
- Cơ Vĩnh Dạ thật to gan. Tần công tử đến liên minh ta là khách. Vậy mà các người không biết xấu hổ, đi đánh lén người ta. Liên minh có loại bỏ đi như các người, thật mất mặt.
Hai người mắng xong ba người Cơ Vĩnh Dạ, lại cung kính nói với Tần Mục:
- Tu vi của Tần công tử thật cao thâm, chúng ta không thể so bì. Chúng ta cũng đồng ý phong Tần công tử làm tổng minh chủ, thống lĩnh liên minh.
- Ha, hai người trở mặt nhanh thật nhỉ.
Đối với hai người này, thái độ của Tần Mục không thể tốt như đối với Hàn Nguyên.
Mặc dù hai người rất ngại ngùng, nhưng họ chỉ có thể làm như vậy. Thực lực của Tần Mục quá đáng sợ, chớp mắt đã đánh ngã ba người cảnh Phá Hư, họ không thể chống lại được.
Ba vị minh chủ đã bị phế, ba vị minh chủ đứng về phía Tần Mục, những trưởng lão còn lại cũng bị thực lực lớn mạnh của Tần Mục làm khiếp sợ.
Nếu Liên Minh có một vị minh chủ mạnh mẽ như Tần Mục, nhất định họ rất đồng ý. Vì vậy không ai phản đối.
- Mấy ngày nữa tôi phải rời khỏi Thiên Lộ, về Thiên Châu, nên tôi sẽ không làm minh chủ. Để Vương trưởng lão Vi trưởng lão làm, mọi người thấy sao?
Nghe thấy Tần Mục sắp rời khỏi Thiên Lộ, đám người vừa vui mừng lại hơi thất vọng. Họ vừa khuất phục trước thực lực của Tần Mục, vừa sợ hắn.
- Việc này…Đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo Tần công tử, Vi trưởng lão Vương trưởng lão cũng thực sự có đủ tư cách.
Hàn Nguyên và những người khác không thể đi ngược lại ý của Tần Mục về việc này.
- Đa tạ Tần công tử!
Vi Lập và Vương Thần xúc động khôn xiết. Họ không ngờ rằng lại có một việc tốt đến với họ như vậy.
Vốn dĩ nếu họ tranh cử thành công, cũng chỉ một người có thể làm minh chủ. Giờ đây cả hai đều là minh chủ.
Hơn nữa họ cũng hiểu rằng, Tần Mục không phải ở cảnh Phá Hư, mà là ở trên cảnh Phá Hư!
Trên cảnh Phá Hư là cảnh giới gì, rất ít người biết, bởi lẽ đã có gần mười ngàn năm chưa từng xuất hiện rồi.
Vi Lập và Vương Thần cũng hiểu, vì có Tần Mục, nê nên sau khi họ trở thành minh chủ, sẽ có địa vị cao hơn những minh chủ khác trong liên minh.
Đối lập hẳn với hai người Vương Thần, đương nhiên là hai người Hứa Giang Quốc và Hà Nhuận.
Họ không thể ngờ rằng, một tiểu tử với dáng vẻ bề ngoài rất tầm thường như Tần Mục, lại mạnh mẽ đến thế.
Thấy sự việc đã đến hồi kết, hai người họ thầm chuồn khỏi đại sảnh.
Đương nhiên Tần Mục đã để ý đến họ, nhưng không chặn họ lại, vì hắn không có thù hận gì với họ.
Người đàn ông áo xanh cảnh Phá Hư nhìn về phía Tần Mục, nét mặt âm trầm bất định, cuối cùng vẫn không dám bước lên trước, nói với Tần Mục:
- Trước kia Trịnh mỗ có mặt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tự cao tự đại, không tự lượng sức mình trước mặt Tần công tử, mong Tần công tử đại đức đại lượng…
- Anh cũng không mạo phạm đến tôi, việc này bỏ qua đi…
Người đàn ông áo xanh không ngờ Tần Mục lại dễ dãi đến vậy, bèn vui vẻ nói:
- Đa tạ Tần công tử.
Những việc tiếp sau đó Tần Mục giao cho Hàn Nguyên toàn quyền xử lý, cũng bảo y trở thành tổng minh chủ của liên minh. Một người ngoài như hắn không thích hợp tham dự vào nội chính, huống hồ hắn cũng không ham.
Tần Mục nhìn sang Cơ Hạo vài lần, cũng không động đến hắn. Mặc dù người này rất tự phụ, nhưng trong mắt hắn lại chẳng đáng giá gì, không đáng để hắn ra tay.
Con cháu nhà Ngụy gia như Ngụy Hàm Chi, Ngụy Thanh bước đến nói vài câu với Tần Mục, họ đều hơi xấu hổ. Vừa rồi minh chủ Ngụy gia không đứng ra nói đỡ cho hắn.
Thật ra giờ đây minh chủ Ngụy gia đã rất hối hận. Nếu như nghe lời những hậu bối này, đứng ra bảo vệ Tần Mục, thì vị trí tổng minh chủ bây giờ đâu đến lượt Hàn Nguyên.
- Tần Mục, sao cậu càng lúc càng biến thái vậy!
Ánh mắt của Ngụy Hàm Chi nhìn Tần Mục hơi không cam lòng. Thật sự cô không hiểu tại sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến vậy.
Những con cháu Tần gia đều rất kính sợ Tần Mục, cũng chỉ có Ngụy Hàm Chi là dám nói chuyện với Tần Mục bằng giọng bằng vai phải lứa như vậy.
- Cô nói vậy là khen tôi hay chê tôi vậy?
Tần Mục sờ mũi cười.
Ngụy Hàm Chi cố ý nhìn sang Diệp Khinh Tuyết, rồi thở dài nói:
- Đúng rồi, anh muốn rời khỏi Thiên Lộ sao?
- Mọi người không rời đi ư?
Ngụy Hàm Chi lắc đầu nói:
- Chúng tôi phải tập luyện, Thiên Lộ thích hợp với chúng tôi hơn.
- Vậy tùy mọi người, dù sao thì chúng tôi sẽ ra ngoài đó nhanh thôi.
Sau cuộc họp mới, liên minh đã bầu ra minh chủ mới, bốn vị trí minh chủ của Cơ gia, bao gồm cả Cơ Hạo đều bị phế, Ngưng Thần cảnh trưởng lão đứng ra kế nhiệm.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết ở lại liên minh khoảng nửa tháng, rồi chuẩn bị rời khỏi Thiên Lộ, về Côn Lôn, rồi về lại Thiên Châu.
Khi Tần Mục đến, phương hướng đều lộn xộn hết cả, nhưng may mà không ít người trong liên minh có tấm bản đồ đơn giản của Thiên Lộ, nên có thể tìm được lối ra ở Thiên Lộ.
Có sự trợ giúp của bản đồ, hai người Tần Mục đi rất nhanh.
Năm ngày sau, cuối cùng họ đã tìm được đường ra.
- Phù…Cuối cùng cũng ra được rồi.
Tần Phục thở phào một hơi. Linh khí thiên địa của Côn Lôn không đặc như ở Thiên Lộ, nhưng không khí ở đây trong lành hơn ở đó.
Nửa ngày sau, hai người quay lại khu vực Côn Lôn.
Nơi đầu tiên mà họ phải tới là Ngụy gia.
Tần Mục đã do dự một thời gian dài, không biết phải nói thế nào về việc Nguyên Bàn, nhưng dù sao thì vẫn phải đối mặt với nó.
Nhưng sau khi họ tới Ngụy gia, thấy cảnh tượng nơi đó, khiến sắc mặt hai người đều biến đổi nghiêm trọng.
Ngụy gia, gia tộc đứng đầu tám đại gia tộc, thực lực thật đáng gờm.
Năm xưa khi còn Mộ Dung Tiêu tiêu, là thời kỳ đỉnh cao của Mộ Dung gia, nhưng Mộ Dung gia lúc đó vẫn chỉ đứng thứ hai, phía sau Ngụy gia.
Ngụy Sơn Hà ở cảnh phá Hư, là đệ nhất cao thủ nổi bật ở Ngụy gia.
Nhưng đó chỉ là ngoài bền nổi, Tần Mục dám đoán rằng, Ngụy gia nhất định vẫn có ngầm những cường giả cảnh Phá Hư khác, có lẽ không chỉ là một người.
- Đã…Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn bãi hoang tàn trước mặt.
Đây chính xác là địa chỉ của Ngụy gia, nhưng đã biến thành một bãi phế tích, nhìn khắp mọi nơi, chỉ có một vài bóng người đang đảo lớp đá vụn giữa bái phế tích.
Tần Mục biết những người này đang làm gì.
Ngụy gia đã bị người khác tiêu diệt, vậy mà còn có người đến bãi phế tích của Ngụy gia để tìm báu vật ư?
- Đi qua đó xem sao.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết bay đến phía trước, đến trước mặt những người đang bận rộn giữa đám phế tích.
Những người đó ngẩng đầu nhìn Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết, thấy hai người này một người kỳ Kim Đan một người kỳ Nguyên Anh, lập tức khinh thường:
- Mau cút đi, đây không phải chỗ dành cho hai người đâu.
Tần Mục mặt biến sắc, một đòn phá không bay ra.
Ầm!
Cơ thể người đó bị đập dúi vào trong nền đất, chỉ còn hở một cái đầu.
- Tiền…Tiền bối, xin tha mạng…
Người đó cực kỳ kinh hãi. Tần Mục đứng cách y những hơn 10 mét, vậy mà một chưởng đủ để đánh y vào trong nền đất, thật đáng sợ.
Mấy người đứng xung quanh cũng kinh hãi hành lễ với Tần Mục.
- Hỏi các người một câu, hãy trả lời cho thật cẩn thận.
- Vâng vâng, tiền bối có câu hỏi gì, xin cứ hỏi.
- Tôi nhớ trước đây chỗ này là Ngụy gia, vậy mà sao lại thành ra thế này?
Người đó vội nói:
- Ngụy gia đã bị diệt từ nửa năm trước rồi.
Tần Mục thầm nghĩ, quả nhiên như vậy. Hắn nhìn thấy đám phế tích này là đã lờ mờ đoán được.
- Ngụy gia chẳng phải là người đứng đầu trong tám đại gia tộc sao? Ai có thể diệt được Ngụy gia chứ?
- Là…Là người của Mộ Dung gia!
- Gì cơ?
Dù là Tần Mục, đều phải kinh ngạc, người diệt Ngụy gia lại là Mộ Dung gia ư?
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng đứng ra hỏi:
- Mộ Dung gia có thể diệt Ngụy gia sao?
- Điều này…Vì nửa năm trước Mộ Dung gia xuất hiện một nhân vật rất mạnh. Y chỉ dùng một chiêu là đã đánh bại được đệ nhất cao thủ của Ngụy gia – Ngụy Sơn Hà.
- Tên người đó là gì?
- Mộ Dung Bạch!
- Mộ Dung Bạch?
Diệp Khinh Tuyết chau mày.
Tần Mục nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
- Chắc là Mộ Bạch?
- Mộ Bạch chính là Mộ Dung Bạch, là một người!
Người đó giải thích.
- Thật kỳ lạ. Mộ Bạch là người nhà Mộ Dung sao?
- Tiền…Tiền bối…
Tần Mục nhìn sang y, rồi huơ tay, kéo y từ lòng đất lên.
- Đa tạ…
Người đó đang định cảm ơn, nhưng phát hiện ra trước mặt mình đã không còn bóng dáng của Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết nữa.
...
- Đi Mộ Dung gia sao?
- Đã xảy ra chuyện này, không đi xem sao được.
Tần Mục rất hứng thú với người tên Mộ Bạch.
- Đứng thứ ba Tiên Bài, một chiêu là giết được Ngụy Sơn Hà ở cảnh Phá Hư. Nếu không tính đến anh, thì tên này đúng là một quái vật đáng sợ.
Diệp Khinh Tuyết cũng hít vào một hơi.
- Tôi nghĩ tôi đoán được lai lịch của người này.
- Tôi cũng đoán ra rồi!
Diệp Khinh Tuyết cười nói.
Tần Mục nhìn sang cô rồi cười trêu:
- Xem ra chúng ta hiểu nhau thật.
Rất nhanh, hai người đến Mộ Dung gia.
Sự xuất hiện của Mộ Bạch khiến Mộ Dung gia vốn đã sắp bị bật khỏi vị trí tám đại gia tộc, bỗng chốc trở thành người đứng đầu của tám đại gia tộc.
Khí thế của phủ đệ Mộ Dung gia đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều!
Tần Mục ngạc nhiên nói. Vốn dĩ hắn còn đang suy tính về việc phải ăn nói với Ngụy gia ra sao, vậy mà giờ Ngụy gia đã không còn nữa.
- Các người là ai, đừng đi đi lại lại trước cửa nhà Mộ Dung, mau đi ra chỗ khác!
Người thị vệ Mộ Dung Gia vênh váo quát lên với hai người Tần Mục.
Tần Mục đương nhiên không chấp tên thị vệ này, hắn điềm đạm nói:
- Mộ Dung Bạch có ở đây không, chúng tôi muốn gặp y một chút.
- Gì cơ, cậu muốn gặp Bạch công tử?
Người thị vệ trừng to mắt.
Tần Mục chau mày nói:
- Thế thì sao?
- Đương nhiên là có sao rồi. Bạch công tử là nhân vật lớn, đâu phải cậu muốn gặp là gặp được ngay.
Mộ Dung Bạch một mình hủy diệt Ngụy gia, khiến Mộ Dung gia trở thành đệ nhất gia tộc ở Côn Lôn, người của Mộ Dung gia kính cẩn với y như với thần thánh vậy, không thể xâm phạm được.
- Tôi chỉ bảo anh vào thông báo, sao anh lắm lời vậy?
Nét mặt Tần Mục sầm xuống.
- Một người kỳ Kim Đan, mà cũng dám phách lối à, có muốn ta đập chết không!
Tên thị vệ cầm một chiếc roi da ra, chuẩn bị ra tay với Tần Mục.
- Ngừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy tiếng nói này, tên thị vệ ngừng tay lại, rồi rất nhanh, y quay người ra, kính cẩn hành lễ với cô gái bước ra từ Mộ Dung gia:
- Bái kiến đại tiểu thư.
- Mộ Dung Thi?
Tần Mục nhìn thấy cô gái mặc váy hồng này, hơi kinh ngạc.
- Tần Mục!
Mộ Dung Thi nhìn thấy Tần Mục, hơi ngớ người, nhưng sau đó lộ vẻ vui mừng, đẩy người thị vệ ra rồi bước tới.
Tên thị vệ giật mình, không ngờ Tần Mục lại quen với đại tiểu thư, lần này chết y rồi.
- Chẳng phải cô đã tới Thiên Lộ rồi sao?
Mộ Dung Thi thở dài:
- Tôi và Tiên Nhi đã vào Thiên Lộ, nhưng không thể quen với cuộc sống ở đó, nên lại ra đây rồi.
Tần Mục có thể hiểu được việc này. Mộ Dung Thi còn đỡ, Mộ Dung Tiên mới có tu vi kỳ Trúc Cơ, vào trong Thiên Lộ sinh tồn cũng còn thành vấn đề.
- Các cô vào Thiên Lộ, cũng chỉ là muốn đọ sức thôi. Nhưng giờ đây Mộ Dung gia đã quật khởi, cũng không cần các cô mạo hiểm nữa.
- Đúng thế, không ngờ trời thương Mộ Dung gia chúng tôi, phái Bạch công tử đến giúp chúng tôi.
Nhớ tới Mộ Bạch, Mộ Dung Thi tỏ vẻ rất mê dại.
Sự xuất chúng của Mộ Bạch khiến rất ít cô gái có thể cưỡng lại được.
- Thật ra lần này chúng tôi đến đây là muốn gặp y, không biết cô có thể dẫn chúng tôi đi được không?
- Hai người muốn gặp Bạch công tử?
Mộ Dung Thi hơi ngớ người. Cô đã biết rằng giữa Tần Mục và Ngụy gia dường như có mối quan hệ nào đó. Chẳng lẽ Tần Mục đến tìm Mộ Bạch báo thù ư?
Nếu Mộ Bạch không xuất hiện, Tần Mục thực sự là thiên tài xuất chúng nhất mà cô từng gặp. Nhưng từ sau gặp Mộ Bạch, cô lại cảm thấy Tần Mục không là gì.
Dù là thiên tài của cả Thiên Châu, cả Côn Lôn gộp lại, cũng chẳng là gì đối với Mộ Bạch.
- Tần Mục, việc của Ngụy gia tôi cũng không biết phải nói thế nào, Bạch công tử…
Tần Mục hiểu Bạch Mộ Dung muốn nói gì, hắn điềm đạm cười nói:
- Quan hệ giữa tôi và Ngụy gia chỉ có thể nói là bình thường, không cần tôi phải bỏ nhiều công sức báo thù cho họ, tôi chỉ muốn gặp Mộ Bạch mà thôi.
Mộ Dung Thi nghe vậy, thầm thở phào. Tần Mục cũng là ân nhân đối với cô, cô đương nhiên không hi vọng rằng hai người đấu đá với nhau.
- Nhưng tính cách của Mộ công tử có phần cao ngạo. Chưa chắc anh ấy đã gặp anh.
Mộ Dung Thi lại khó xử.
- Yên tâm đi, nhất định anh ta sẽ gặp tôi.
Tần Mục nói rất khẳng định.
Mộ Dung Thi hơi ngớ ra, không hiểu tại sao Tần Mục lại tự tin đến vậy. Dù là hắn vừa trở về từ Thiên Lộ, chắc cũng đã được nghe về sự tích kinh hồn của Mộ Bạch rồi chứ.
Trước mặt một vị anh hùng cái thế như vậy, bất kỳ thiên tài nào cũng trở nên vô giá trị, bất kỳ thiên tài nào cũng trở nên tự ti trước mặt y.
- Cậu ấy nói đúng!
Đúng lúc Mộ Dung Thi đang do dự liệu có nên dẫn Tần Mục đi gặp Mộ Bạch không, bỗng hai bóng người bay ra từ nhà Mộ Dung.
Hai người một nam một nữ này đều mặc quần áo trắng, dáng người lả lướt, xứng danh trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.
Cô gái rất xinh đẹp, cơ thể toát ra vẻ thần bí, gần như không thua kém Diệp Khinh Tuyết là bao.
Người đàn ông cao to tuấn tú, cơ thể cường tráng, là đối tượng tuyệt vời đối với rất nhiều cô gái trẻ.
- Bạch công tử, tỷ U Liên!
Mộ Dung Thi nhìn thấy hai người này, vội qua chào, thần sắc rất kính cẩn.
Mộ Bạch và Dạ U Liên không để ý tới Mộ Dung Thi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Mục.
- Ừm, cậu chính là Tần Mục, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay đã gặp được.
Dạ U Liên mặc bộ áo trắng như tuyết, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, rất dịu dàng, mang theo nụ cười nhè nhẹ.
Tần Mục nhìn cô ta, rồi đột nhiên chau mày.
- Tần Mục, tôi đợi cậu đã lâu.
Mộ Bạch nói, tiếng rất điềm đạm.
Lúc này Tần Mục mới nhìn sang Mộ Bạch:
- Anh đợi tôi làm gì?
- Để giết cậu!
Tiếng nói của Mộ Bạch vẫn rất bình thản, dù ba chữ này rất kinh khủng.
Sắc mặt Mộ Dung Thi thay đổi:
- Bạch công tử, anh…
- Việc này không liên quan đến cô.
Dạ U Liên kéo Mộ Dung Thi sang một bên:
- Đây là việc sư phụ dặn.
- Tiên tổ…
Mộ Dung Thi càng kinh ngạc hơn, rốt cuộc Tần Mục là ai, sao tiên tổ lại quen hắn?
Tần Mục nhếch lông mày, cười nhạt:
- Quả nhiên tôi đoán không sai, các người là do Mộ Dung Tiêu Tiêu phái tới.
- Tốt nhất là đừng gọi tên húy của gia sư ra, sẽ bị trời phạt đấy!
Mộ Bạch bỗng nói.
- Mộ Dung Tiêu Tiêu là sư phụ của anh? Anh tên là Mộ Dung Bạch, tôi còn tưởng rằng anh là con riêng của bà ta kìa.
Sắc mặt Mộ Bạch sầm xuống, y hơi tức giận:
- Người hay nói linh tinh thường chết sớm đấy.
- Các người hứng lên là tiêu diệt cả nhà người ta, vậy mà tôi nói vài câu cũng không được, thế chẳng phải hơi quá quắt sao?
Dù Tần Mục không phải tìm Mộ Bạch để báo thù, nhưng hai người này đã diệt Ngụy gia, vẫn gây ấn tượng cực xấu cho hắn.
Dù là để đỡ Mộ Dung gia dậy, cũng đâu cần thiết phải tiêu diệt Ngụy gia?
Ngụy gia là người đứng ra lập trật tự ở Côn Lôn, có lẽ Ngụy gia cũng từng làm những việc xấu sau lưng, nhưng ít nhất sự tồn tại của nó khiến cho rất nhiều năm trở lại đây, Côn Lôn luôn ở trong thế cân bằng.
- Tôi không có thời gian. Đây là cách nhanh nhất.
Thần sắc Mộ Bạch vẫn rất tự nhiên, đối với y mà nói, tiêu diệt Ngụy gia chẳng là gì với y.
- Được, vậy chúng ta không nói tới việc này nữa, nói về ân oán giữa chúng ta đi. Không, phải nói là ân oán giữa tôi và sư phụ của anh mới phải.
Tần Mục nhìn sang Dạ U Liên, rồi nói với Mộ Bạch:
- Các người đã thừa lệnh Mộ Dung Tiêu Tiêu đến đây, thì chắc phải biết việc giữa tôi và Lăng Ba rồi chứ?
Dạ U Liên cười nói:
- Đương nhiên rồi, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng cần giết cậu.
- Lăng Ba tiên tử!
Mộ Dung Thi đã từng nghe đến cái tên này. Đây là người đứng đầu Tiên Bia, cả vạn năm nay không ai có thể phá vỡ kỷ lục của người này.
Diệp Khinh Tuyết bèn nói:
- Mộ Dung Tiêu Tiêu thật độc ác. Đã một vạn năm rồi, giờ đây bà ấy và Cơ Vĩnh Phong đều đã về chầu trời cả rồi, vậy mà còn không chịu buông tha cho Lăng Ba tỷ tỷ?
Nhưng những lời này lại khiến Mộ Bạch sầm mặt, đột nhiên y hét lên:
- Đừng nói hồ đồ, Cơ Vĩnh Phong là thứ gì, sao sánh bằng được với sư phụ ta!
Cơ Vĩnh Phong là cái thá gì?
Đó là nhân vật tuyệt đỉnh đứng đầu vạn năm trước, là nhân vật vạn năm vẫn nổi danh, ngoài Lăng Ba Tiên Tử ngang hàng với y, không còn bất kỳ người nào có thể đuổi kịp y, nổi danh như y.
Năm xưa vì Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong, điên cuồng ra tay với Lăng Ba Tiên Tử, để lại một lời nguyền ác độc.
Nhưng giờ đây, đệ tử của Mộ Dung Tiêu Tiêu, Mộ Bạch, lại châm chọc Cơ Vĩnh Phong như vậy, dường như không coi y ra gì. Đặt Cơ Vĩnh Phong ngang hàng với Mộ Dung Tiêu Tiêu dường như là một sự sỉ nhục đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu.
- Xem ra sư phụ của anh giờ ra gì phết đấy nhỉ?
Tần Mục biết Mộ Bạch dám nói những lời này có nghĩa là Mộ Dung Tiêu Tiêu đã không yếu hơn Cơ Vĩnh Phong.
- Hừ, sư phụ tôi là đệ nhất mỹ nhân thiên cổ, đệ nhất thiên tài thiên cổ, Cơ Vĩnh Phong, Lăng Ba Tiên Tử, đều chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Mộ Bạch nói đoạn, ánh mắt rực lửa, rất khâm phục.
Tần Mục thầm ngạc nhiên. Mộ Bạch này đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu cũng giống như Mộ Dung Thi đối với y vậy, mê muội điên cuồng.
Mộ Dung Thi nhìn sang Mộ Bạch, đột nhiên thở dài.
Dạ U Liên nhìn Mộ Bạch, rồi cũng thở dài.
Nhưng Tần Mục có thể nhận ra rằng, Mộ Dung Thi đang thầm thất vọng, còn cái thở dài của Dạ U Liên thì lại mang theo một sự thâm ý nào đó.
Ánh mắt của Tần Mục lại nhìn sang Dạ U Liên, rồi hắn chau mày suy tư.
- Tần Mục, năm xưa sư phụ ta đã thất bại dưới tay Lăng Ba Tiên Tử, giờ phải đòi lại tất cả từ trên người cậu.
Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào Tần Mục, chiến ý phát ra mạnh mẽ.
Năm xưa khi nghe thấy danh Tần Mục ở Thiên Châu, y còn không coi ra gì, cho rằng đó chỉ là một thiên tài xuất chúng.
Nhưng sau này y mới biết, Lăng Ba Tiên Tử đã ra khỏi không gian của Linh Lung Tháp, người giải cứu cho cô ta chính là Tần Mục.
Vì vậy y càng hi vọng có một cuộc chiến với Tần Mục.
Đương nhiên, y rất tự tin về thực lực của mình. Quy tắc trên thế giới này không hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện rất chậm, nếu không có may mắn thì rất khó đột phá lên được tầm cao mới.
Đường đường là một trong tám đại gia tộc – Ngụy gia, mà cũng không tìm được người đỡ nổi ba chiêu của y, thật quá yếu!
Y không hi vọng Tần Mục có thể đỡ được mấy chiêu của mình, y chỉ muốn đánh bại Tần Mục, đạp nát Tần Mục.
Bởi lẽ đó là sự quyết đấu của số mệnh!
- Đâu cần thiết?
Tần Mục ngán ngẩm nói:
- Mặc dù tôi có chút quan hệ với Lăng Ba, nhưng tôi không muốn đấu với anh.
- Hừ, ncậu không sợ làm Lăng Ba Tiên Tử xấu mặt sao?
- Dù cô ấy có xấu mặt thế nào thì sư phụ của anh vẫn đố ký với cô ấy!
Ý của Tần Mục là sư phụ của ngươi còn xấu mặt hơn.
Lập tức Mộ Bạch tức giận lôi đình. Từ trước đến nay tính tình của y rất tốt, không bao giờ cả kinh vì chuyện gì. Nhưng chỉ có sư phụ là điểm yếu của y, không để cho bất kỳ ai động chạm vào.
- Sau khi giết cậui, tôi sẽ đến tìm Lăng Ba Tiên Tử, dẫn cô ta đến trước mặt sư phụ tôi, để tùy sư phụ xử trí.
Ánh mắt Tần Mục bình thản, điềm đạm nói:
- Xem ra chúng ta bắt buộc phải đấu một trận rồi?
- Cũng có thể là không cần, bởi lẽ cậu chưa xuất chiêu đã chết rồi!
- Anh ngông cuồng thật!
- Tôi có tư cách ngông cuồng!
Cơ thể Mộ Bạch rung lên, một luồng năng lượng vô hình ngưng tụ xung quanh cơ thể y, rồi bao vây lấy Tần Mục.
- Lĩnh Vực?
Tần Mục hơi ngớ người.
- Không ngờ cậu cũng biết Lĩnh Vực, tôi hơi coi thường cậu rồi đấy.
Mộ Bạch không hề giấu diếm. Sức mạnh Lĩnh Vực lớn mạnh bao trùm khắp thiên địa này, khiến tất cả mọi người như bị chìm chân vào bùn, không động đậy nổi.
- Tiểu Thi, chúng ta lùi ra sau đi.
Dạ U Liên kéo Mộ Dung Thi lùi hẳn về phía sau, đến khi không còn cảm nhận được sự bức bách của Linh Vực Mộ Bạch, mới dừng lại.
Lĩnh Vực của Mộ Bạch khóa chặt Tần Mục lại, ngay cả Diệp Khinh Tuyết cũng bị khóa ở trong.
- Tôi biết có thể thế giới này cũng có người lĩnh ngộ được sức mạnh Lĩnh vực, nhưng những Lĩnh Vực đó chỉ là hạng quèn mà thôi. Ở những nơi quy tắc không hoàn chỉnh thế này, nó rất yếu, không chịu nổi một đòn đâu.
Thần sắc Tần Mục rất bình thản:
- Ý anh nói Lĩnh Vực của anh lợi hại hơn một chút ư?
- Không phải hơn một chút đâu. Lĩnh Vực của tôi là lĩnh vực hoàn hảo, dù là người có thực lực cao hơn tôi một cấp, nếu không lĩnh ngộ được Lĩnh Vực, cũng chẳng là gì trước mặt tôi.
Mộ Bạch tự tin nói:
- Thật ra ở trên thế giới này, tôi không tìm đâu được người có tu vi ngang hàng với tôi. Tôi sử dụng sức mạnh Lĩnh Vực cũng coi như là tôn trọng cậu và Lăng Ba Tiên Tử.
- Nếu anh đã nói vậy, thì nếu tôi không tỏ rõ chút thực lực, chẳng phải sẽ là không tôn trọng anh, không tôn trọng sư phụ anh sao?
- Anh muốn làm gì cũng được. Dù anh có dồn hết sức, cũng sẽ bị tôi đánh ngã ngay trong phút chốc. Khi bị Lĩnh Vực của tôi phủ kín, anh đã thất bại rồi.
Tần Mục nghe vậy bỗng hỏi:
- Mộ Dung Tiêu Tiêu đã dạy anh bao lâu rồi?
Mộ Bạch hơi ngớ ra một lát, không hiểu tại sao Tần Mục lại hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời:
- Từ năm năm tuổi ta đã theo sư phụ, giờ đây đã tròn 20 năm.
- Hai mươi năm.
Tần Mục cười nói:
- Sư phụ anh dạy anh khoác lác 20 năm ư? Hèn gì mồm miệng tép nhảy như vậy.
- Cậu nói gì?
Mộ Bạch sao có thể không nhận ra sự châm biếm trong lời nói của Tần Mục.
- Anh đã muốn đánh, thì bắt đầu nhé!
Tần Mục nhún vai.
Vốn dĩ sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hơi khó chịu, nhưng khi tay của Tần Mục nắm lấy tay cô, cảm giác bức bách đó hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Mộ Bạch sầm lại, y chau mày, rồi lại dãn ra rất nhanh:
- Thế mới hay chứ. Nếu cậu có thể đỡ được trên 10 chiêu trong Lĩnh Vực của tôi, tôi có thể tha mạng cho cậu.
Ầm!
Sức mạnh Linh Vực lớn mạnh bộc phát, dồn về phía Tần Mục.
- Mức độ này mà cũng dám tự xưng là Lĩnh Vực hoàn hảo.
Tần Mục châm chọc.
Xẹt!
Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ nát, như có vật gì bị đánh vỡ, dần nứt ra vậy.
Phụt!
Mộ Bạch vốn đang khí thế ngút trời, cực kỳ hốc hách bỗng phun ra một ngụm máu tươi, và giống như bị một luồng sức mạnh lớn lấn áp, một chân quỳ xuống dưới đất.
- Gì cơ?
Dạ U Liên và Mộ Dung Thi bên cạnh mặt biến sắc, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, thời gian quá ngắn.
- Lĩnh Vực, đây là sức mạnh của Lĩnh Vực.
Mộ Bạch quỳ một chân xuống đất, hai mắt sung huyết, điên cuồng hét lên:
- Không thể nào, cậu có thể dùng Lĩnh Vực của ncậu để phá đi Lĩnh Vực của tôi ư?
Người không có Lĩnh Vực rất khó thắng được người có Lĩnh vực. Nhưng nếu hai bên đều có Lĩnh Vực, thì phải xem ai có Lĩnh Vực mạnh hơn, ai có Lĩnh Vực hoàn chỉnh hơn.
Mộ Bạch tự cho rằng mình có Lĩnh Vực hoàn hảo. Trước mặt Lĩnh Vực của Tần Mục, lại mỏng manh như một tờ giấy, vô cùng yếu ớt, động vào là vỡ.
- Chẳng có gì là không thể cả. Tôi không dám nói sức mạnh Lĩnh Vực của tôi có hoàn hảo hay không, nhưng dù thế nào cũng lợi hại hơn Lĩnh Vực của anh một chút đúng không?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Vì thế, đừng quá cao ngạo.
- Sao lại thế này!
Ánh mắt Mộ Dung Thi nhìn Mộ Bạch một cách vô thần.
Đây là thiên tài tuyệt thế mà cô điên cuồng mê muội, vừa rồi còn đầy khí thế, vậy mà chớp mắt đã bị người khác đánh trọng thương.
- Một chiêu, chỉ dùng một chiêu!
Mộ Dung Thi không thể chấp nhận nổi sự thực này. Vốn dĩ cô tưởng rằng Tần Mục không là gì trước mặt Mộ Bạch. Nhưng thật ra nếu so sánh với Tần Mục, Mộ Bạch chẳng là gì cả.
Nhưng tại sao chứ?
Mộ Bạch là người đến từ Vực Ngoại Tinh Không, quy tắc thiên đạo ở đó hoàn hảo hơn, tu luyện dễ dàng hơn, và y còn là đồ đệ mà tiên tổ Mộ Dung đích thân dạy dỗ.
Tại sao y lại không bằng Tần Mục? Rốt cuộc Tần Mục là ai?
- Được rồi, mặc dù anhi muốn giết tôi, nhưng hình như anh không có bản lĩnh đó. Nếu anh muốn giải quyết chuyện ân oán này, thì bảo Mộ Dung Tiêu Tiêu đích thân đến đây. Anh phải nhớ rằng, anh là đồ đệ của Mộ Dung Tiêu Tiêu, nhưng tôi không phải là đồ đệ của Lăng Ba. Tôi bằng vai phải lứa với sư phụ anh, anh không đủ tư cách.
- Cậu…
Lần đầu tiên trong đời bị người khác sỉ nhục đến thế, Mộ Bạch tức quá, lại phun ra máu, suýt nữa thì ngất đi.
- Tần Mục, dừng tay lại!
Mộ Dung Thi chạy lại. Mặc dù giấc mơ của cô về Mộ Bạch đã vỡ tan, nhưng cô cũng không muốn thấy Mộ Bạch phải chịu sự đả kích lớn đến vậy.
Tần Mục nhún vai nói:
- Tôi đã nói tôi không phải đến tìm anh ta để báo thù. Nên không chuẩn bị giết anh ta.
Mộ Dung Thi thở phào.
- Được rồi, tôi gặp được người mình cần rồi. Tôi nghĩ mình nên về Thiên Châu rồi. Về sau có lẽ không còn cơ hội để gặp mặt nữa. Hãy bảo trọng!
Tần Mục điềm đạm cười với Mộ Dung Thi.
Mộ Dung Thi nhìn nụ cười của Tần Mục, hơi ngớ ra, cúi đầu xuống, không biết nói gì.
- Đi thôi!
Tần Mục kéo tay Diệp Khinh Tuyết rời đi.
Nhưng bước đi vài bước, hắn đột nhiên lại quay người lại, nhìn Dạ U Liên rồi hỏi:
- Cô để tôi đi như vậy sao?
Dạ U Liên ngớ người, không hiểu chuyện gì:
- Không để anh đi, chẳng lẽ bảo anh ở lại ăn cơm?
- Tôi không có ý đó, thôi, tôi tưởng Mộ Bạch thua, cô sẽ đứng ra đánh với tôi một trận kia.
Tần Mục hơi thất vọng.
Mắt Dạ U Liên sáng lên, rồi cười nói:
- Mộ Bạch đã thua rồi, tôi có đánh với anh cũng chỉ là tự nạp mạng, chẳng nên tự rước lấy nhục.
- Hóa ra vậy, vậy hẹn gặp lại!
Tần Mục quay sang nhìn Dạ U Liên, rồi dẫn Diệp Khinh Tuyết rời đi.
Trên đường, Diệp Khinh Tuyết cứ chau mày như có tâm sự gì.
- Khinh Tuyết, em sao thế?
Tần Mục quan tâm hỏi:
- Không khỏe sao?
- Không.
Diệp Khinh Tuyết ngừng một lát rồi đột nhiên nhìn Tần Mục rồi hỏi:
- Có phải anh thích cô Dạ U Liên đó rồi không?
- Khụ khụ…em nói gì cơ?
Tần Mục ho nhẹ.
- Chẳng phải sao?
Diệp Khinh Tuyết nghiêm túc:
- Đừng tưởng em không để ý, khi anh nói chuyện với Mộ Bạch, ánh mắt luôn nhìn về phía cô gái đó.
Tần Mục xấu hổ, không ngờ tiểu tiết này cũng bị Diệp Khinh Tuyết chú ý đến.
- Em đừng ghen tị, chẳng lẽ anh là loại người gặp người khác một lần là thích ngay sao?
- Vậy anh nói xem sao anh cứ nhìn cô ta mãi vậy? Còn nữa, câu cuối cùng anh nói với cô ấy là có nghĩa gì?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Chẳng lẽ em không nhận ra hay sao, thực lực của cô gái đó hơn cả Mộ Bạch.
- A?
Diệp Khinh Tuyết lập tức kinh ngạc mở to miệng. Hèn gì Tần Mục đã nói với Dạ U Liên như vậy trước khi rời đi.
- Không thể nào, trông điệu bộ của Mộ Bạch thế kia mà, chắc Dạ U Liên không thể lợi hại hơn y được chứ?
- Có lẽ ngay Mộ Bạch cũng không biết?
- Vậy sao anh biết?
- Dựa vào cảm giác thôi, trong cơ thể cô ta có một luồng sức mạnh, rất mạnh!
Tần Mục cười nói:
- Hơn nữa nếu anh đoán không lầm, cô ấy có lẽ đã dịch dung, đây không phải là tướng mạo thật của cô ấy.
- Hóa ra là vậy.
Diệp Khinh Tuyết gật đầu, hèn gì hôm nay Tần Mục lại bất thường đến vậy.
Quảng trường Tiên Bia!
Chớp mắt, đến Côn Lôn đã gần mười tháng rồi, rất nhiều tu sỹ Thiên Châu đi từ Thiên Lộ ra, rồi cũng lần lượt trở về.
Người đến Côn Lôn lúc ban đầu có tới bảy tám trăm người, nhưng những người đi về chưa nổi một trăm người. Rất nhiều người đã lựa chọn ở lại Thiên Lộ để tu hành.
Lần này Tần Mục lại nhìn thấy người nam tử cường tráng phụ trách thử sức đó. Lúc đầu chính y là người bẩm báo với Ngụy gia xếp hạng của Tần Mục ở Tiên Bia.
- Tần công tử!
Người đàn ông cường tráng nhìn thấy Tần Mục, vừa nhiệt tình vừa kính cẩn.
Tần Mục gật đầu nói:
- Dẫn chúng tôi đến Truyền Tống Trận đi, chúng tôi muốn về Thiên Châu.
Người đàn ông cường tráng thở dài, tiếc nuối vì Tần Mục rời đi. Nhưng y vẫn cung kính gật đầu:
- Mời hai vị đi theo tôi.
Côn Lôn có Truyền Tống Trận đến Thiên Châu. Nhưng nếu về Thiên Châu thì rất khó để trở lại.
Đương nhiên, đây chỉ là một quan điểm tương đối chứ không phải tuyệt đối.
Dùng Truyền Tống Trận, Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết được truyền tống đến thượng không Thiên Châu. Hai người bay thẳng về phía Tam Thần Tông.
Tần Mục cố ý phát ra khí tức. Lăng Ba đã cảm nhận được ngay, chạy tới đón.
- Cuối cùng hai người cũng về rồi!
Lăng Ba thấy Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết, rất ư xúc động:
- Tìm Tru Tà Kiếm đâu cần nhiều thời gian như vậy. Tôi còn tưởng rằng hai người vào Thiên Lộ và không về nữa cơ.
- Chúng tôi đã vào Thiên Lộ thật, nhưng lại ra rồi.
- Hả?
Lăng Ba kinh ngạc nhìn Tần Mục:
- Tôi chưa từng tới Thiên Lộ. Nơi đó thế nào?
- Cũng ổn!
Tần Mục đã gặp nhiều chuyện ở đó, sao có thể nói một cách đơn giản được.
- Vậy…
- Chị Lăng Ba, chị muốn hỏi về chuyện của Tru Tà Kiếm phải không? Cứ hỏi trực tiếp đi. Đều là người quen cả, hà tất phải lòng vòng.
Diệp Khinh Tuyết điềm đạm cười.
- Trông bộ dạng của em là biết chưa lấy được Tru Tà Kiếm.
Lăng Ba nhìn Diệp Khinh Tuyết với ánh mắt trách móc. Thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, Tần Mục có mang được Tru Tà Kiếm về hay không cô đều chấp nhận được.
Thậm chí, không giải được lời nguyền này, giữa cô và Tần Mục sẽ vẫn còn một mối liên hệ đặc biệt. Đây là một điều tốt.
- Ý, sao chị nhận ra được điều này?
Diệp Khinh Tuyết không biết mình đã lỡ miệng ở đâu.
Tần Mục lấy Tru Tà Kiếm ra, đưa cho Lăng Ba rồi nói:
- Thật ra bọn tôi đã lấy được Tru Tà Kiếm, nhưng chắc chẳng có tác dụng gì.
Lăng Ba cầm lấy Tru Tà Kiếm nhìn một lúc lâu rồi chau mày nói:
- Không có khí linh?
Khí linh, là thứ mà mỗi loại đạo khí đều có, đạo khí không có khí linh thật ra đồng nghĩa với việc bỏ đi.
- Khí linh đã bị Mộ Dung Tiêu Tiêu lấy đi rồi, ả ta cố ý…
Tần Mục dừng lại một lát rồi nói:
- Chị bình tĩnh nhé, đừng tức giận.
Lăng Ba lườm hắn rồi nói:
- Có gì thì nói đi, cả vạn năm nay tôi đã chịu đựng được, có gì mà nghĩ không thông chứ?
Tần Mục nói hết một lượt về việc lấy được Tru Tà Kiếm và bóng của Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Lăng Ba nghe vậy, không tức giận gì hết, như chấp nhận một cách bình thản vậy.
- Cô ta vẫn thế. Thật ra tôi đã sớm đoán được rồi, cô ta sẽ không để tôi được như ý nguyện.
Lăng Ba bình tĩnh nói.
- Chị thật rộng lượng, thế mà cũng nhẫn nhịn được.
Lăng Ba điềm đạm nói:
- Nếu như tôi tức giận thì chẳng phải đã mắc mưu cô ta rồi sao?
Tần Mục ngớ ra, rồi lập tức giật đầu nói:
- Đúng vậy, mục đích của cô ta chính là để khiến chị nổi giận.
- Nghe ngữ khí của tên Mộ Bạch đó, thì có lẽ cuối cùng Mộ Dung Tiêu Tiêu vẫn không đi tới đích cùng Cơ Vĩnh Phong, hơn nữa có lẽ cô ta đã không yếu hơn Cơ Vĩnh Phong nữa rồi.
- Hóa ra chị giải thích câu này như vậy.
Lăng Ba lại thở dài:
- Quả nhiên tôi không đoán lầm. Đây mới là Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đều ngớ ra, hỏi cô:
- Vậy nghĩa là sao?
- Thật ra….Ba người chúng tôi, tôi và Mộ Dung Tiêu Tiêu quen nhau trước.
- Ừm?
Tần Mục ngạc nhiên nói:
- Ý của chị là trước khi Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong, chị đã quen với Mộ Dung Tiêu Tiêu rồi sao?
Hắn nhớ rằng trước kia hắn không nghe nói đến việc này. Hắn tưởng rằng Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong trước, sau đó Lăng Ba là người thứ ba, dù cô ấy không có cảm tình gì với Cơ Vĩnh Phong, nhưng Cơ Vĩnh Phong đã vì Lăng Ba mà bỏ cả Mộ Dung Tiêu Tiêu, điều này mới khiến cho Mộ Dung Tiêu Tiêu tức giận.
Nhưng giờ đây Lăng Ba nói cô ấy và Mộ Dung Tiêu Tiêu mới quen nhau trước, thật kỳ lạ.
- Có phải cậu cho rằng tôi là kẻ thứ ba giữa hai người họ không?
Lăng Ba cười nói:
- Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc, Cơ Vĩnh Phong mới là người thứ ba giữa tôi và Mộ Dung Tiêu Tiêu…
- Nhưng hai người đều là phụ nữ mà…
Tần Mục ngẩn người, chẳng lẽ hai người phụ nữ này lại?
- Tôi biết là cậu sẽ nghĩ linh tinh mà.
Lăng Ba lườm, nhưng rất nhanh lại u oán nói:
- Lúc mới đầu Thiên Châu còn rất hỗn loạn, tôi chưa sáng lập ra Tam Thần Tông, Cơ Vĩnh Phong cũng chưa xây dựng hoàng triều Cơ gia, khắp nơi đều là chiến trường, quần ma loạn vũ.
- Những cũng bởi bố cục này, mới dễ dàng rèn luyện bản thân mà được thăng cấp phải không?
- Đề cử minh chủ, tất nhiên phải thuận theo dân tâm. Tôi chỉ nói một cách đơn giản, mọi người bỏ phiếu quyết định thì tốt hơn.
Vị minh chủ Cơ gia nhàn nhạt nói.
Trưởng lão chủ trì lập tức tán thành:
- Ừm, không sai, đây chính là phương pháp công bằng nhất.
- Bỏ phiếu?
Vi Lập và Vương Thần đều cảm thấy không ổn. Bọn họ nhớ đến lời Tần Mục nói. Chẳng lẽ các vị minh chủ thật sự thiên vị đám người Hứa Giang Quốc?
Bởi vì, dựa theo tình huống bình thường, hẳn phải để Tần Mục và người đàn ông mặc thanh sam đánh nhau. Ai thắng, người đó sẽ là minh chủ.
Nhưng ngày hôm qua, với biểu hiện của Tần Mục, người đàn ông mặc thanh sam đã không còn nắm chắc. Các vị minh chủ cũng nhìn ra được, người đàn ông mặc thanh sam không phải là đối thủ của Tần Mục.
Cho nên, phương thức tuyển chọn minh chủ tạm thời thay đổi, vì hai người Hứa Giang Quốc mà thay đổi, chuyển thành bỏ phiếu. Đây chính là thiên vị.
Cho dù bây giờ bỏ phiếu còn chưa bắt đầu, hai người bọn họ cũng biết được kết quả là gì.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể nghi ngờ, lại càng không có biện pháp phản đối.
- Nếu để tôi có ý kiến, tôi là người đầu tiên đồng ý.
Vị minh chủ Cơ gia mở mắt, nhìn Hứa Giang Quốc, nói:
- Hứa trưởng lão cúc cung tận tụy vì liên minh hơn trăm năm. Mọi người đều nhìn thấy cố gắng của ông ấy. Với tư cách của ông ấy, đủ để đảm nhiệm chức minh chủ. Tôi bỏ cho ông ấy một phiếu.
- Tôi đồng ý bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
- Tôi cũng vậy.
Hai minh chủ Cơ gia khác cũng tỏ thái độ ủng hộ Hứa Giang Quốc.
Trong chớp mắt, Hứa Giang Quốc đã nhận được ba phiếu.
Kỳ thật, người Cơ gia muốn làm gì, cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu.
Cơ gia cộng thêm Cơ Hạo, bốn minh chủ, lôi kéo thêm Hứa Giang Quốc, nâng đỡ ông ta thượng vị, khi đó Cơ gia đã chính thức khống chế một nửa liên minh. Không có bất kỳ người nào có thể chống lại bọn họ.
- Tổ gia gia, Tần Mục xuất thân từ Tam Thần Tông chúng ta, chúng ta phải giúp hắn.
Khổng Trì nói với người đàn ông trung niên gầy gò bên cạnh.
Nhưng đối phương chỉ lắc đầu:
- Không còn cách nào. Chúng ta không ngăn được Cơ gia. Nếu như ta ủng hộ Tần Mục, vậy vị trí này của con sẽ không giữ lại được.
Khổng Trì biết đây chính là ước định giữa Tổ gia gia và người của Cơ gia:
- Nếu cứ tiếp tục để Cơ gia lớn mạnh, bọn họ sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho chúng ta.
- Cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể kéo dài thời gian, nhìn xem sau này có thời cơ chuyển mình hay không.
- Vậy để con nhường vị trí minh chủ cho Tần Mục. Con biết cân lượng của mình còn kém hắn rất xa.
Người đàn ông gầy gò lắc đầu, đột nhiên đứng lên nói:
- Tôi bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
Khổng Trì nghe xong, lập tức chán nản cúi đầu, có chút hổ thẹn với Tần Mục.
Vi Lập, Vương Thần lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bọn họ vẫn chịu đả kích không nhỏ.
Cứ theo đà này, bọn họ không thể chiếm được dù chỉ một phiếu.
- Tôi bỏ cho Hứa trưởng lão một phiếu.
Ngụy gia đứng lên tỏ thái độ.
- Thái tổ, chúng ta nên ủng hộ Tần Mục mới đúng.
Ngụy Hàm Chi trịnh trọng nói.
Minh chủ Ngụy gia cau mày nói:
- Trong cuộc tuyển chọn ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ bị bại. Cho dù chúng ta bỏ cho hắn một phiếu, cũng không thay đổi được kết quả đâu. Thế thì bỏ có ý nghĩa gì?
- Đương nhiên là có ý nghĩa.
Ngụy Hàm Chi sốt ruột nói:
- Cho dù hắn thua, nhưng có Ngụy gia chúng ta ủng hộ, trong lòng của hắn nhất định sẽ rất cảm kích.
- Vậy con có biết, nếu chúng ta ủng hộ hắn, chẳng khác nào đắc tội Cơ gia không?
- Con đương nhiên biết, nhưng như vậy thì sao?
- Như vậy thì sao?
Minh chủ Ngụy gia trừng mắt nhìn Ngụy Hàm Chi:
- Con cho rằng một mình hắn có giá trị hơn ba vị minh chủ Phá Hư cảnh Cơ gia cộng lại sao?
Trên thực tế, Cơ gia không chỉ có ba Phá Hư cảnh, mà còn đại diện cho một phần lực lượng to lớn của liên minh.
- Không phải chỉ có một mình con, người hãy hỏi bọn họ đi.
Ngụy Hàm Chi chỉ vào đám người Ngụy Thanh.
Không chính thức nhìn thấy thủ đoạn của Tần Mục thì không hiểu được sự đáng sợ của hắn.
Đám con cháu Ngụy gia đều gật đầu:
- Thái tổ, con cảm thấy nếu ủng hộ Tần Mục, đó là một quyết định sáng suốt.
- Các người không phải điên rồi sao?
Minh chủ Ngụy gia thật sự không cách nào hiểu được.
- Được rồi, năm vị minh chủ chúng ta đã tỏ thái độ, cũng chỉ còn Hàn huynh mà thôi.
Ba người Cơ gia đều nhìn về phía Hàn gia.
Minh chủ Hàn gia im lặng một chút, cuối cùng lên tiếng:
- Tôi ủng hộ Hứa trưởng lão.
- Tốt, rất tốt, sáu vị minh chủ đều ủng hộ Hứa trưởng lão, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.
Trưởng lão chủ trì vuốt râu nói:
- Nhưng minh chủ là minh chủ của mọi người, vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người một chút.
Tuy bình thường trưởng lão cũng có quyền bỏ phiếu, nhưng sáu vị minh chủ đều ra mặt ủng hộ Hứa Giang Quốc, ai còn dám quay sang ủng hộ Vương Thần.
Cho nên, kết quả mọi người đồng nhất trí đứng về phía Hứa Giang Quốc.
- Xem ra suy nghĩ của mọi người đều giống nhau. Hứa trưởng lão tận tụy vì liên minh, khổ cực nhiều năm, tuyệt đối có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ. Bây giờ, tôi tuyên bố Hứa trưởng lão trở thành minh chủ tân nhậm của liên minh chúng ta.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Giang Quốc, Hà Nhuận vui mừng trong lòng. Hết thảy đã kết thúc rồi.
- Vi trưởng lão, Vương trưởng lão, đáng tiếc, đây là kết quả mọi người đề cử. Hai người có ý kiến gì thì cứ nói ra.
Minh chủ Cơ gia đứng dậy nói.
Vi Lập, Vương Thần đã sớm thất vọng, còn dám nói cái gì:
- Chúng tôi không có ý kiến.
- Ừm, như vậy là tốt rồi.
Minh chủ Cơ gia nói xong, ánh mắt nhìn Tần Mục, nhàn nhạt nói:
- Tần công tử, không biết cậu có ý kiến gì không?
Tần Mục trước sau vẫn không lên tiếng, cũng không thèm quan tâm đến. Lúc này thấy hỏi đến mình, hắn nhún vai nói:
- Các người không biết xấu hổ như vậy, người ngoài như tôi còn có ý kiến gì nữa.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, trong lòng thầm nghĩ Tần Mục đúng là không biết kiêng nể gì cả, dám nói ra những lời này.
- Tần công tử, xem ra cậu đang bất mãn. Có ý kiến gì thì cứ nói, chúng ta cùng nhau thảo luận, tránh làm tổn thương hòa khí.
Minh chủ Cơ gia âm trầm nói.
- Ông muốn tôi nói ra?
Tần Mục cau mày, mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
- Liên minh chúng tôi làm việc rất công bình. Cứ nói, đừng ngại.
- Vậy thì được rồi.
Tần Mục thở ra một hơi:
- Các người chọn ai làm minh chủ, tôi không có ý kiến, nhưng điều khiến cho tôi có ý kiến chính là, trị an của liên minh các người rất kém. Ngày hôm qua có người muốn ám sát tôi, không biết minh chủ đại nhân xử lý như thế nào?
Bởi vì việc này không có bằng chứng. Ông ta lại là minh chủ, còn Tần Mục là người ngoài.
Tần Mục muốn chỉ trích ông ta đánh lén hắn, tuyệt đối sẽ không có ai tin.
- Xem ra đã quá xem trọng cậu rồi. Đúng thật là ngu xuẩn.
Minh chủ Cơ gia cười lạnh trong lòng, có chút khinh thường Tần Mục.
Ông ta giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Tần công tử, có chuyện gì vậy?
Người còn lại cũng nhao nhao nghị luận. Cho dù Tần Mục trợ giúp Vương Thần cạnh tranh chức minh chủ thất bại, nhưng dù sao hắn cũng là một Phá Hư cảnh, ai dám đánh lén hắn?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Việc này chắc chắn 100%. Cao thủ liên minh các người nhiều như mây, đừng nói cho tôi biết không ai phát hiện chuyện tối qua nhé?
Tối hôm qua, tuy hắn và người nọ giao chiến chỉ có hơn ba mươi chiêu, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thời gian cực ngắn, nhưng hắn không tin không ai ở gần đó mà không bị kinh động.
- Nếu quả thật có đánh nhau, người của liên minh tất sẽ phát hiện được. Nhưng nếu là bịa đặt, chúng tôi có là thần tiên cũng chẳng biết được.
Minh chủ Cơ gia bắt đầu khiêu khích Tần Mục.
- Minh chủ cảm thấy tôi đang nói láo?
Tần Mục bình tĩnh nhìn ông ta.
- Tôi không dám kết luận Tần công tử có nói láo hay không.
Minh chủ Cơ gia suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi tạm thời giả thiết chuyện này là thật, nhưng Tần công tử có biết thân phận người nọ không?
- Tôi đương nhiên biết, nếu không, cũng sẽ không nói ra.
Minh chủ Cơ gia cười lạnh:
- Là ai?
Tần Mục đi dạo một vòng ở đại sảnh, ánh mắt quét qua từng người, bao gồm các vị minh chủ.
Ở đây, ngược lại không có người nào kinh hoảng, bởi vì căn bản không phải bọn họ làm.
Sau khi nhìn một vòng, Tần Mục trở về, đối mặt với minh chủ Cơ gia.
- Tần công tử, đã tìm được người chưa?
- Cơ minh chủ, tôi nghĩ ông đừng giả bộ nữa, hãy thừa nhận sai lầm đi, sẽ được mọi người tha thứ. Nếu như để tôi vạch trần ông, chỉ sợ sau này ông không lăn lộn nổi ở liên minh rồi.
Minh chủ Cơ gia đương nhiên biết rõ Tần Mục đã đoán được là ông ta. Hơn nữa trong lòng ông ta còn ước gì Tần Mục vạch trần ông ta. Bởi vì có như vậy, ông ta mới có cớ động thủ với Tần Mục.
Ông ta giả bộ sững sờ, khiếp sợ hỏi:
- Tần công tử, cậu muốn ám chỉ tôi?
- Minh chủ, ông có thiên phú biểu diễn như vậy, nếu không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
Tần Mục vừa nói xong, bên dưới liền xôn xao.
- Tên Tần Mục này điên rồi, dám nói minh chủ hạ thân phận đi đánh lén hắn.
- Người này tuổi trẻ khí thịnh, cho là mình đã đột phá Phá Hư cảnh thì không đem ai để vào mắt.
Tất cả mọi người đều không tin lời nói của Tần Mục. Tuy đều là Phá Hư cảnh, nhưng các vị minh chủ đều là thân kinh bách chiến, căn bản không thể đánh đồng với loại nhân vật mới ra đời như Tần Mục, sao có thể liều mạng đi đánh lén hắn?
Minh chủ Cơ gia cau mày, thần sắc không vui, nói:
- Tần công tử, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Tuy tôi là người hiền lạnh, nhưng vẫn rất coi trọng thanh danh. Cậu vu oan tôi như vậy, tôi chẳng vui chút nào.
Tần Mục thấy đối phương không thừa nhận, cười nhạt nói:
- Người của Cơ gia ở đâu cũng cùng một giuộc cả.
- Khốn kiếp.
Hai vị minh chủ Cơ gia khác giận tím mặt, đập bàn đứng lên, chỉ thẳng vào Tần Mục:
- Tiểu tử, dung túng cậu một lần thì được, nhưng đừng có mà khiêu khích nhiều lần như vậy.
Rất nhiều người đứng về phía Cơ gia, quát lớn:
- Cho rằng mình là Phá Hư cảnh thì có thể giương oai ở đây sao? Minh chủ Vĩnh Dạ vì liên minh cẩn trọng nhiều năm như vậy, há có thể để cho cậu vu oan?
- Haha.
Tần Mục bật người, không rảnh để ý đến đám người này, quay sang Cơ Vĩnh Dạ:
- Ông cảm thấy tôi không có chứng cứ thì sẽ lỗ mãng vạch trần ông sao?
Trong lòng Cơ Vĩnh Dạ trầm xuống, nhưng rất nhanh cho rằng Tần Mục đang phô trương thanh thế. Hắn không thể có chứng cứ.
- Hừ, Cơ Vĩnh Dạ tôi đi được ngồi được, có chứng cứ gì thì lấy ra đây.
- Minh chủ, ông phải biết, nếu tôi lấy ra chứng cứ, ông sẽ thân bại danh liệt đấy.
- Nhưng nếu cậu không đưa ra chứng cứ, tôi cũng không thể để cho cậu ăn nói hàm hồ như vậy.
Cơ Vĩnh Dạ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, ánh mắt hiện lên sát ý.
Ngày hôm qua, ông ta đã đến thăm dò Tần Mục, thực lực đúng là đã đạt đến Phá Hư cảnh. Nhưng cũng chỉ là Phá Hư cảnh bình thường, hoàn toàn không thể sánh ngang với Phá Hư cảnh đỉnh phong trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử như bọn họ.
Chính thức giao thủ, ông ta nắm chắc trong vòng mười chiêu sẽ đánh bại Tần Mục.
- Được rồi, minh chủ đã ép tôi đến nước này, tôi cũng chỉ có thể thành toàn cho ông.
Tần Mục khẽ cười:
- Người đánh lén tôi ngày hôm qua, tôi có để trên lưng hắn mấy chữ.
- Cái gì?
Cơ Vĩnh Dạ biến sắc, nhưng rất nhanh ý thức được mình thất thố, vội vàng khôi phục sự bình tĩnh.
Ông ta cảm thấy Tần Mục nhất định là đang gạt ông ta. Hôm qua giao thủ với Tần Mục hơn ba mươi chiêu, chỉ trong mười giây là xong, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đó tìm khe hở viết chữ trên lưng mình được chứ?
Dù sao ông ta cũng không phải là đầu gỗ, sao có thể để ý tùy ý viết chữ lên lưng mình.
Quan trọng hơn, tuyệt đối không có người làm được việc này mà ông ta không phát giác.
- Xem ra minh chủ dường như không tin?
Cơ Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Cậu nói cậu viết mấy chữ trên lưng tôi?
- Ồ, minh chủ đã thừa nhận rồi sao?
- Hừ, không phải cậu đã vu oan tôi sao? Bây giờ tôi chỉ đặt giả thiết mà thôi.
Tần Mục nhún vai:
- Được rồi, ông cởi áo cho mọi người xem đi. Xem xong là hiểu ngay thôi mà.
- Khốn kiếp, không thể nào.
Cơ Vĩnh Dạ tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ông ta là minh chủ có địa vị và thực lực mạnh nhất của liên minh, làm sao có thể cởi áo trước bao nhiêu người được chứ?
Nếu lan truyền ra ngoài, có còn mặt mũi gặp người khác nữa không?
- Tiểu tử, tôi thấy cậu đang muốn quấy rối. Chỉ vì một lời của cậu, để cho một minh chủ cởi áo kiểm tra, cậu cho rằng mình là ai chứ?
Hai vị minh chủ Cơ gia bước tới, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tần Mục, chỉ cần một lời không hợp ý là động thủ ngay.
- Minh chủ, ông đang chột dạ sao?
Tần Mục vẫn bình tĩnh nhìn Cơ Vĩnh Dạ.
- Tiểu tử, cậu đừng có làm càn. Liên minh là nơi để cậu giương oai sao?
- Xem ra là ông không muốn cởi?
- Không bao giờ có chuyện này.
- Vậy thì cần tôi ra tay rồi.
Ngón tay Tần Mục bắn ra một luồng kiếm khí vô hình.
Cơ Vĩnh Dạ nhìn thủ thế của Tần Mục, cũng cảm nhận được hắn đang muốn làm gì, nhưng không đợi ông ta phòng ngự, chỉ nghe xoạt một tiếng, quần áo của ông ta đã biến thành một đống vải rách.
Quần áo bị rách, tình huống phía sau lưng của ông ta đều lộ rõ ra ngoài.
Lúc này, mặc dù mọi người không muốn mạo phạm tôn nghiêm minh chủ, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía lưng của ông ta.
- Cái này…
Lập tức, sắc mặt mọi người trở nên khó coi, mang theo ánh mắt cổ quái nhìn Cơ Vĩnh Dạ.
Trong lòng Cơ Vĩnh Dạ trầm xuống. Chẳng lẽ sau lưng ông ta thật sự có chữ? Không thể nào.
Nhưng ông ta vẫn không loạn, rất nhanh đã có phản ứng, cất cao giọng nói:
- Trên lưng có chữ thì giỏi sao? Bình thường tôi cũng thích để người ta viết chữ. Trường An, cậu nói có đúng không? Mấy chữ này lúc trước là ta nhờ cậu khắc lên đúng không?
Cơ Vĩnh Dạ kéo Cơ Trường An vào làm chứng cho mình.
Nhưng sắc mặt Cơ Trường An đã đỏ bừng, cả buổi không nói ra lời.
- Trường An, cậu…
Cơ Vĩnh Dạ thầm mắng, cái tên này ngu xuẩn vô cùng, không biết phối hợp gì cả.
Nhưng rất nhanh ông ta phát hiện không ổn, thần sắc mọi người trong đại sảnh nhìn ông ta rất cổ quái.
- Minh chủ, thật sự không nhận ra, bình thường ông có sở thích như vậy. Thất lễ, thất lễ rồi. Xem ra là tôi đã nghĩ sai. Ông không phải là người hôm qua, mà cái này là do ông khắc.
Tần Mục nhàn nhạt nói.
Phụt.
Rất nhiều người trong đại sảnh liền bật cười. Cho dù rất tôn kính Cơ Vĩnh Dạ, nhưng vẫn không nhịn được.
Ngay cả Diệp Khinh Tuyết bên cạnh Tần Mục cũng che mặt mà cười.
Cô nói, có người dám đánh lén Tần Mục, không thể nào bình yên vô sự mà rời đi. Thì ra Tần Mục đã trêu ông ta như vậy.
Cơ Vĩnh Dạ biết mình đã bị chơi xỏ, vội hỏi người bên cạnh:
- Phía sau lưng tôi có khắc chữ gì?
- Cái này…minh chủ…
- Đọc lên cho tôi, bằng không, tôi giết cậu.
Uy áp Phá Hư cảnh của Cơ Vĩnh Dạ bao phủ xuống.
- Vâng, là…tôi là tiện nhân.
- Minh chủ, sở thích này của ông thật độc đáo, bái phục, bái phục!
Tần Mục cung kính nói, nhưng không kém phần châm chọc.
Bốn chữ này là do hắn dùng công lực ngưng tụ, khắc lên phía su lưng Cơ Vĩnh Dạ. Trừ phi công lực của hắn bay đi, những chữ này mới biến mất, nếu không có tắm cũng không sạch được.
- Đây không phải do ta khắc!
Cơ Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng cười và ánh mắt cổ quái của mọi người, đã không còn giữ lý trí được nữa.
- Ý, vừa rồi ông còn nói ông đã tìm người giúp ông khắc, giờ lại không phải rồi sao?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Minh chủ, ông phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có phải ông khắc không.
Đây là một câu hỏi rất khó, nếu thừa nhận là do y khắc, thì về sau y chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Nếu không thừa nhận là do y khắc, vậy thì cho thấy người đánh lén Tần Mục hôm qua là ông ta.
Hình như cả hai kết quả này đều không ổn.
- Đáng ghét, cậu dám khiêu khích sự tôn nghiêm của ta hết lần này đến lần khác, nhất định không thể tha thứ.
Cơ Vĩnh Dạ không thể trả lời câu hỏi này, nên chuyển chủ đề, lộ sát ý đối với Tần Mục.
Chỉ cần giết Tần Mục, tất cả mọi việc đều sẽ được giải quyết. Với địa vị minh chủ của ông ta, có phong ba cũng áp chế được.
Hai minh chủ ngoài Cơ Vĩnh Dạ đồng thời đứng ra, hét lớn:
- Tên đạo chính kia, phạm phải tôn nghiêm của minh chủ, đáng giết!
- Đến gặp Diêm Vương hỏi đáp án đi!
Ba người cùng phóng thích ra khí tức cảnh Phá Hư, muốn giết Tần Mục ngay lập tức, không cho hắn cơ hội nói.
Chỉ cần dùng thủ đoạn nhanh chóng giết Tần Mục, chuyện sau đó, với địa vị của họ ở liên minh, hoàn toàn có thể khống chế được.
Ba vị minh chủ Ngụy gia, Hàn Gia và Khổng gia chau mày. Họ không ngờ sự việc lại trở nên thế này.
Hai người Ngụy gia và Khổng gia vẫn giữ im lặng, để xem mọi việc ra sao, nhưng vị minh chủ cảnh Phá Hư của Hàn gia lại bất ngờ đứng ra quát:
- Cơ Vĩnh Dạ, ông gây chuyện đủ chưa? Người ta đã đắc tội với ông ở chỗ nào, ông đi đánh lén người ta, vậy mà còn mặt mũi nói sao?
Tiếng quát này mang theo cả kình đạo tinh tế. Những người dưới cảnh Phá Hư đều cảm thấy tai ù ù.
- Hàn Nguyên, ngươi muốn giúp tên tiểu tử này sao?
- Chỉ là ta không chấp nhận được những điều các người làm. Liên minh rơi vào tay đám người các ngươi, sớm muộn gì cũng diệt vong!
Hàn Nguyên không có quan hệ gì với Tần Mục, hiên ngang nói.
- Hừ, ông muốn giúp hắn thì cứ giúp. Ông tài cán đến đâu, chẳng lẽ ta còn không rõ sao?
Cơ Vĩnh Dạ lạnh lùng cười, nói với hai người còn lại:
- Mặc kệ tên này đi, giết Tần Mục trước đã.
Tần Mục không ngờ người đứng ra nói giúp mình lại là người của Hàn gia. Xem ra Hàn gia không hận hắn vì chuyện của Hàn Bằng.
- Sát Kiếm!
Đối diện với sự bao vây của ba người cảnh Phá Hư, Tần Mục đứng ở chỗ cũ, miệng phát ra hai chữ đó.
Sát Kiếm, thanh kiếm giết chóc, đây là thế thứ nhất của Thái Âm Thần Kiếm.
Ầm!
Mọi người nghe thấy một tiếng động, dường như đã xảy ra điều gì, lại như chưa xảy ra điều gì.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn vào ba người cảnh Phá Hư của Cơ gia.
Vì không biết tại sao, ba người vốn đang mang theo khí thế hừng hực tấn công Tần Mục giờ bỗng đứng yên ở chỗ cũ, không động đậy gì.
Xẹt xẹt xẹt.
Một lúc lâu sau, mọi người mới nhìn thấy, trên người ba người họ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều vết thương.
Những người tinh mắt lập tức đều nhận ra rằng, tất cả số này đều là vết thương của kiếm.
Những vết thương do kiếm gây ra này đều không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ xẹt một đường trên bề mặt da ba người. Nhưng nhìn bộ dạng này, mỗi người ít nhất đã trúng mấy trăm nhát kiếm, da ba người đều đầy máu.
Tình hình thảm hại này khiến mọi người liên tưởng đến loại cực hình “lăng trì”, đúng là phanh thây xé xác.
- A…
Ba người Cơ Vĩnh Dạ ngớ mất vài giây mới kêu lên thảm thiết. Thần kinh phản xạ của họ không theo kịp những vết thương do Tần Mục để lại trên người họ.
- Hít…
Đám người đều hít vào một hơi.
Rất nhanh, họ lại nhìn sang Tần Mục, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Ba người Cơ Vĩnh Dạ rõ ràng đã bị Tần Mục đánh thành ra thế này.
Nhưng ba người họ là cảnh Phá Hư, hơn nữa mới chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, Tần Mục chưa động đậy gì, vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Đây là thực lực gì chứ?
- Ba vị minh chủ, Tần Mục tôi không phải là người trong liên minh, vốn tôi chẳng có quyền để ý đến việc ai được chọn làm minh chủ. Nhưng lần này các người chủ động gây khó dễ với tôi, tôi bắt buộc phải ra tay tự vệ.
Mặc dù những lời này của Tần Mục nói cho Cơ Vĩnh Dạ nghe, nhưng thật ra là muốn nói với tất cả mọi người có mặt ở đây.
- Tần công tử!
Hàn Nguyên là người đầu tiên phản ứng kịp, bước tới trước mặt Tần Mục, nói vô cùng cung kính:
- Cơ Vĩnh Dạ và những người khác rất bảo thủ và độc quyền, khống chế liên minh. Trước kia tôi đã muốn phản kháng từ lâu, nhưng thực lực không đủ, chỉ đành khuất phục dưới uy quyền của họ.
- Giờ đây Tần công tử ra tay, đồng nghĩa với việc đã trừ hại cho liên minh, đại ân đại nghĩa này khiến tôi rất khâm phục. Từ giờ trở đi, Hàn Nguyên tôi sẽ là người đầu tiên đồng ý phong công tử làm tổng minh chủ, nghe theo lời của công tử!
Ông ta nịnh hót khiến Tần Mục cũng phải há hốc miệng.
Nhưng vừa rồi Hàn Nguyên là người duy nhất đứng ra nói cho hắn. Có thể ông ta thực sự không đồng tính với cách làm việc của Cơ Vĩnh Dạ, ấn tượng của Tần Mục về ông ta rất tốt.
Hàn Nguyên là người đầu tiên đứng về phía Tần Mục, minh chủ Ngụy gia và minh chủ Khổng gia cũng đứng ra, chỉ trích:
- Cơ Vĩnh Dạ thật to gan. Tần công tử đến liên minh ta là khách. Vậy mà các người không biết xấu hổ, đi đánh lén người ta. Liên minh có loại bỏ đi như các người, thật mất mặt.
Hai người mắng xong ba người Cơ Vĩnh Dạ, lại cung kính nói với Tần Mục:
- Tu vi của Tần công tử thật cao thâm, chúng ta không thể so bì. Chúng ta cũng đồng ý phong Tần công tử làm tổng minh chủ, thống lĩnh liên minh.
- Ha, hai người trở mặt nhanh thật nhỉ.
Đối với hai người này, thái độ của Tần Mục không thể tốt như đối với Hàn Nguyên.
Mặc dù hai người rất ngại ngùng, nhưng họ chỉ có thể làm như vậy. Thực lực của Tần Mục quá đáng sợ, chớp mắt đã đánh ngã ba người cảnh Phá Hư, họ không thể chống lại được.
Ba vị minh chủ đã bị phế, ba vị minh chủ đứng về phía Tần Mục, những trưởng lão còn lại cũng bị thực lực lớn mạnh của Tần Mục làm khiếp sợ.
Nếu Liên Minh có một vị minh chủ mạnh mẽ như Tần Mục, nhất định họ rất đồng ý. Vì vậy không ai phản đối.
- Mấy ngày nữa tôi phải rời khỏi Thiên Lộ, về Thiên Châu, nên tôi sẽ không làm minh chủ. Để Vương trưởng lão Vi trưởng lão làm, mọi người thấy sao?
Nghe thấy Tần Mục sắp rời khỏi Thiên Lộ, đám người vừa vui mừng lại hơi thất vọng. Họ vừa khuất phục trước thực lực của Tần Mục, vừa sợ hắn.
- Việc này…Đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo Tần công tử, Vi trưởng lão Vương trưởng lão cũng thực sự có đủ tư cách.
Hàn Nguyên và những người khác không thể đi ngược lại ý của Tần Mục về việc này.
- Đa tạ Tần công tử!
Vi Lập và Vương Thần xúc động khôn xiết. Họ không ngờ rằng lại có một việc tốt đến với họ như vậy.
Vốn dĩ nếu họ tranh cử thành công, cũng chỉ một người có thể làm minh chủ. Giờ đây cả hai đều là minh chủ.
Hơn nữa họ cũng hiểu rằng, Tần Mục không phải ở cảnh Phá Hư, mà là ở trên cảnh Phá Hư!
Trên cảnh Phá Hư là cảnh giới gì, rất ít người biết, bởi lẽ đã có gần mười ngàn năm chưa từng xuất hiện rồi.
Vi Lập và Vương Thần cũng hiểu, vì có Tần Mục, nê nên sau khi họ trở thành minh chủ, sẽ có địa vị cao hơn những minh chủ khác trong liên minh.
Đối lập hẳn với hai người Vương Thần, đương nhiên là hai người Hứa Giang Quốc và Hà Nhuận.
Họ không thể ngờ rằng, một tiểu tử với dáng vẻ bề ngoài rất tầm thường như Tần Mục, lại mạnh mẽ đến thế.
Thấy sự việc đã đến hồi kết, hai người họ thầm chuồn khỏi đại sảnh.
Đương nhiên Tần Mục đã để ý đến họ, nhưng không chặn họ lại, vì hắn không có thù hận gì với họ.
Người đàn ông áo xanh cảnh Phá Hư nhìn về phía Tần Mục, nét mặt âm trầm bất định, cuối cùng vẫn không dám bước lên trước, nói với Tần Mục:
- Trước kia Trịnh mỗ có mặt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tự cao tự đại, không tự lượng sức mình trước mặt Tần công tử, mong Tần công tử đại đức đại lượng…
- Anh cũng không mạo phạm đến tôi, việc này bỏ qua đi…
Người đàn ông áo xanh không ngờ Tần Mục lại dễ dãi đến vậy, bèn vui vẻ nói:
- Đa tạ Tần công tử.
Những việc tiếp sau đó Tần Mục giao cho Hàn Nguyên toàn quyền xử lý, cũng bảo y trở thành tổng minh chủ của liên minh. Một người ngoài như hắn không thích hợp tham dự vào nội chính, huống hồ hắn cũng không ham.
Tần Mục nhìn sang Cơ Hạo vài lần, cũng không động đến hắn. Mặc dù người này rất tự phụ, nhưng trong mắt hắn lại chẳng đáng giá gì, không đáng để hắn ra tay.
Con cháu nhà Ngụy gia như Ngụy Hàm Chi, Ngụy Thanh bước đến nói vài câu với Tần Mục, họ đều hơi xấu hổ. Vừa rồi minh chủ Ngụy gia không đứng ra nói đỡ cho hắn.
Thật ra giờ đây minh chủ Ngụy gia đã rất hối hận. Nếu như nghe lời những hậu bối này, đứng ra bảo vệ Tần Mục, thì vị trí tổng minh chủ bây giờ đâu đến lượt Hàn Nguyên.
- Tần Mục, sao cậu càng lúc càng biến thái vậy!
Ánh mắt của Ngụy Hàm Chi nhìn Tần Mục hơi không cam lòng. Thật sự cô không hiểu tại sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến vậy.
Những con cháu Tần gia đều rất kính sợ Tần Mục, cũng chỉ có Ngụy Hàm Chi là dám nói chuyện với Tần Mục bằng giọng bằng vai phải lứa như vậy.
- Cô nói vậy là khen tôi hay chê tôi vậy?
Tần Mục sờ mũi cười.
Ngụy Hàm Chi cố ý nhìn sang Diệp Khinh Tuyết, rồi thở dài nói:
- Đúng rồi, anh muốn rời khỏi Thiên Lộ sao?
- Mọi người không rời đi ư?
Ngụy Hàm Chi lắc đầu nói:
- Chúng tôi phải tập luyện, Thiên Lộ thích hợp với chúng tôi hơn.
- Vậy tùy mọi người, dù sao thì chúng tôi sẽ ra ngoài đó nhanh thôi.
Sau cuộc họp mới, liên minh đã bầu ra minh chủ mới, bốn vị trí minh chủ của Cơ gia, bao gồm cả Cơ Hạo đều bị phế, Ngưng Thần cảnh trưởng lão đứng ra kế nhiệm.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết ở lại liên minh khoảng nửa tháng, rồi chuẩn bị rời khỏi Thiên Lộ, về Côn Lôn, rồi về lại Thiên Châu.
Khi Tần Mục đến, phương hướng đều lộn xộn hết cả, nhưng may mà không ít người trong liên minh có tấm bản đồ đơn giản của Thiên Lộ, nên có thể tìm được lối ra ở Thiên Lộ.
Có sự trợ giúp của bản đồ, hai người Tần Mục đi rất nhanh.
Năm ngày sau, cuối cùng họ đã tìm được đường ra.
- Phù…Cuối cùng cũng ra được rồi.
Tần Phục thở phào một hơi. Linh khí thiên địa của Côn Lôn không đặc như ở Thiên Lộ, nhưng không khí ở đây trong lành hơn ở đó.
Nửa ngày sau, hai người quay lại khu vực Côn Lôn.
Nơi đầu tiên mà họ phải tới là Ngụy gia.
Tần Mục đã do dự một thời gian dài, không biết phải nói thế nào về việc Nguyên Bàn, nhưng dù sao thì vẫn phải đối mặt với nó.
Nhưng sau khi họ tới Ngụy gia, thấy cảnh tượng nơi đó, khiến sắc mặt hai người đều biến đổi nghiêm trọng.
Ngụy gia, gia tộc đứng đầu tám đại gia tộc, thực lực thật đáng gờm.
Năm xưa khi còn Mộ Dung Tiêu tiêu, là thời kỳ đỉnh cao của Mộ Dung gia, nhưng Mộ Dung gia lúc đó vẫn chỉ đứng thứ hai, phía sau Ngụy gia.
Ngụy Sơn Hà ở cảnh phá Hư, là đệ nhất cao thủ nổi bật ở Ngụy gia.
Nhưng đó chỉ là ngoài bền nổi, Tần Mục dám đoán rằng, Ngụy gia nhất định vẫn có ngầm những cường giả cảnh Phá Hư khác, có lẽ không chỉ là một người.
- Đã…Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn bãi hoang tàn trước mặt.
Đây chính xác là địa chỉ của Ngụy gia, nhưng đã biến thành một bãi phế tích, nhìn khắp mọi nơi, chỉ có một vài bóng người đang đảo lớp đá vụn giữa bái phế tích.
Tần Mục biết những người này đang làm gì.
Ngụy gia đã bị người khác tiêu diệt, vậy mà còn có người đến bãi phế tích của Ngụy gia để tìm báu vật ư?
- Đi qua đó xem sao.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết bay đến phía trước, đến trước mặt những người đang bận rộn giữa đám phế tích.
Những người đó ngẩng đầu nhìn Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết, thấy hai người này một người kỳ Kim Đan một người kỳ Nguyên Anh, lập tức khinh thường:
- Mau cút đi, đây không phải chỗ dành cho hai người đâu.
Tần Mục mặt biến sắc, một đòn phá không bay ra.
Ầm!
Cơ thể người đó bị đập dúi vào trong nền đất, chỉ còn hở một cái đầu.
- Tiền…Tiền bối, xin tha mạng…
Người đó cực kỳ kinh hãi. Tần Mục đứng cách y những hơn 10 mét, vậy mà một chưởng đủ để đánh y vào trong nền đất, thật đáng sợ.
Mấy người đứng xung quanh cũng kinh hãi hành lễ với Tần Mục.
- Hỏi các người một câu, hãy trả lời cho thật cẩn thận.
- Vâng vâng, tiền bối có câu hỏi gì, xin cứ hỏi.
- Tôi nhớ trước đây chỗ này là Ngụy gia, vậy mà sao lại thành ra thế này?
Người đó vội nói:
- Ngụy gia đã bị diệt từ nửa năm trước rồi.
Tần Mục thầm nghĩ, quả nhiên như vậy. Hắn nhìn thấy đám phế tích này là đã lờ mờ đoán được.
- Ngụy gia chẳng phải là người đứng đầu trong tám đại gia tộc sao? Ai có thể diệt được Ngụy gia chứ?
- Là…Là người của Mộ Dung gia!
- Gì cơ?
Dù là Tần Mục, đều phải kinh ngạc, người diệt Ngụy gia lại là Mộ Dung gia ư?
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng đứng ra hỏi:
- Mộ Dung gia có thể diệt Ngụy gia sao?
- Điều này…Vì nửa năm trước Mộ Dung gia xuất hiện một nhân vật rất mạnh. Y chỉ dùng một chiêu là đã đánh bại được đệ nhất cao thủ của Ngụy gia – Ngụy Sơn Hà.
- Tên người đó là gì?
- Mộ Dung Bạch!
- Mộ Dung Bạch?
Diệp Khinh Tuyết chau mày.
Tần Mục nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
- Chắc là Mộ Bạch?
- Mộ Bạch chính là Mộ Dung Bạch, là một người!
Người đó giải thích.
- Thật kỳ lạ. Mộ Bạch là người nhà Mộ Dung sao?
- Tiền…Tiền bối…
Tần Mục nhìn sang y, rồi huơ tay, kéo y từ lòng đất lên.
- Đa tạ…
Người đó đang định cảm ơn, nhưng phát hiện ra trước mặt mình đã không còn bóng dáng của Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết nữa.
...
- Đi Mộ Dung gia sao?
- Đã xảy ra chuyện này, không đi xem sao được.
Tần Mục rất hứng thú với người tên Mộ Bạch.
- Đứng thứ ba Tiên Bài, một chiêu là giết được Ngụy Sơn Hà ở cảnh Phá Hư. Nếu không tính đến anh, thì tên này đúng là một quái vật đáng sợ.
Diệp Khinh Tuyết cũng hít vào một hơi.
- Tôi nghĩ tôi đoán được lai lịch của người này.
- Tôi cũng đoán ra rồi!
Diệp Khinh Tuyết cười nói.
Tần Mục nhìn sang cô rồi cười trêu:
- Xem ra chúng ta hiểu nhau thật.
Rất nhanh, hai người đến Mộ Dung gia.
Sự xuất hiện của Mộ Bạch khiến Mộ Dung gia vốn đã sắp bị bật khỏi vị trí tám đại gia tộc, bỗng chốc trở thành người đứng đầu của tám đại gia tộc.
Khí thế của phủ đệ Mộ Dung gia đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều!
Tần Mục ngạc nhiên nói. Vốn dĩ hắn còn đang suy tính về việc phải ăn nói với Ngụy gia ra sao, vậy mà giờ Ngụy gia đã không còn nữa.
- Các người là ai, đừng đi đi lại lại trước cửa nhà Mộ Dung, mau đi ra chỗ khác!
Người thị vệ Mộ Dung Gia vênh váo quát lên với hai người Tần Mục.
Tần Mục đương nhiên không chấp tên thị vệ này, hắn điềm đạm nói:
- Mộ Dung Bạch có ở đây không, chúng tôi muốn gặp y một chút.
- Gì cơ, cậu muốn gặp Bạch công tử?
Người thị vệ trừng to mắt.
Tần Mục chau mày nói:
- Thế thì sao?
- Đương nhiên là có sao rồi. Bạch công tử là nhân vật lớn, đâu phải cậu muốn gặp là gặp được ngay.
Mộ Dung Bạch một mình hủy diệt Ngụy gia, khiến Mộ Dung gia trở thành đệ nhất gia tộc ở Côn Lôn, người của Mộ Dung gia kính cẩn với y như với thần thánh vậy, không thể xâm phạm được.
- Tôi chỉ bảo anh vào thông báo, sao anh lắm lời vậy?
Nét mặt Tần Mục sầm xuống.
- Một người kỳ Kim Đan, mà cũng dám phách lối à, có muốn ta đập chết không!
Tên thị vệ cầm một chiếc roi da ra, chuẩn bị ra tay với Tần Mục.
- Ngừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy tiếng nói này, tên thị vệ ngừng tay lại, rồi rất nhanh, y quay người ra, kính cẩn hành lễ với cô gái bước ra từ Mộ Dung gia:
- Bái kiến đại tiểu thư.
- Mộ Dung Thi?
Tần Mục nhìn thấy cô gái mặc váy hồng này, hơi kinh ngạc.
- Tần Mục!
Mộ Dung Thi nhìn thấy Tần Mục, hơi ngớ người, nhưng sau đó lộ vẻ vui mừng, đẩy người thị vệ ra rồi bước tới.
Tên thị vệ giật mình, không ngờ Tần Mục lại quen với đại tiểu thư, lần này chết y rồi.
- Chẳng phải cô đã tới Thiên Lộ rồi sao?
Mộ Dung Thi thở dài:
- Tôi và Tiên Nhi đã vào Thiên Lộ, nhưng không thể quen với cuộc sống ở đó, nên lại ra đây rồi.
Tần Mục có thể hiểu được việc này. Mộ Dung Thi còn đỡ, Mộ Dung Tiên mới có tu vi kỳ Trúc Cơ, vào trong Thiên Lộ sinh tồn cũng còn thành vấn đề.
- Các cô vào Thiên Lộ, cũng chỉ là muốn đọ sức thôi. Nhưng giờ đây Mộ Dung gia đã quật khởi, cũng không cần các cô mạo hiểm nữa.
- Đúng thế, không ngờ trời thương Mộ Dung gia chúng tôi, phái Bạch công tử đến giúp chúng tôi.
Nhớ tới Mộ Bạch, Mộ Dung Thi tỏ vẻ rất mê dại.
Sự xuất chúng của Mộ Bạch khiến rất ít cô gái có thể cưỡng lại được.
- Thật ra lần này chúng tôi đến đây là muốn gặp y, không biết cô có thể dẫn chúng tôi đi được không?
- Hai người muốn gặp Bạch công tử?
Mộ Dung Thi hơi ngớ người. Cô đã biết rằng giữa Tần Mục và Ngụy gia dường như có mối quan hệ nào đó. Chẳng lẽ Tần Mục đến tìm Mộ Bạch báo thù ư?
Nếu Mộ Bạch không xuất hiện, Tần Mục thực sự là thiên tài xuất chúng nhất mà cô từng gặp. Nhưng từ sau gặp Mộ Bạch, cô lại cảm thấy Tần Mục không là gì.
Dù là thiên tài của cả Thiên Châu, cả Côn Lôn gộp lại, cũng chẳng là gì đối với Mộ Bạch.
- Tần Mục, việc của Ngụy gia tôi cũng không biết phải nói thế nào, Bạch công tử…
Tần Mục hiểu Bạch Mộ Dung muốn nói gì, hắn điềm đạm cười nói:
- Quan hệ giữa tôi và Ngụy gia chỉ có thể nói là bình thường, không cần tôi phải bỏ nhiều công sức báo thù cho họ, tôi chỉ muốn gặp Mộ Bạch mà thôi.
Mộ Dung Thi nghe vậy, thầm thở phào. Tần Mục cũng là ân nhân đối với cô, cô đương nhiên không hi vọng rằng hai người đấu đá với nhau.
- Nhưng tính cách của Mộ công tử có phần cao ngạo. Chưa chắc anh ấy đã gặp anh.
Mộ Dung Thi lại khó xử.
- Yên tâm đi, nhất định anh ta sẽ gặp tôi.
Tần Mục nói rất khẳng định.
Mộ Dung Thi hơi ngớ ra, không hiểu tại sao Tần Mục lại tự tin đến vậy. Dù là hắn vừa trở về từ Thiên Lộ, chắc cũng đã được nghe về sự tích kinh hồn của Mộ Bạch rồi chứ.
Trước mặt một vị anh hùng cái thế như vậy, bất kỳ thiên tài nào cũng trở nên vô giá trị, bất kỳ thiên tài nào cũng trở nên tự ti trước mặt y.
- Cậu ấy nói đúng!
Đúng lúc Mộ Dung Thi đang do dự liệu có nên dẫn Tần Mục đi gặp Mộ Bạch không, bỗng hai bóng người bay ra từ nhà Mộ Dung.
Hai người một nam một nữ này đều mặc quần áo trắng, dáng người lả lướt, xứng danh trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.
Cô gái rất xinh đẹp, cơ thể toát ra vẻ thần bí, gần như không thua kém Diệp Khinh Tuyết là bao.
Người đàn ông cao to tuấn tú, cơ thể cường tráng, là đối tượng tuyệt vời đối với rất nhiều cô gái trẻ.
- Bạch công tử, tỷ U Liên!
Mộ Dung Thi nhìn thấy hai người này, vội qua chào, thần sắc rất kính cẩn.
Mộ Bạch và Dạ U Liên không để ý tới Mộ Dung Thi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Mục.
- Ừm, cậu chính là Tần Mục, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay đã gặp được.
Dạ U Liên mặc bộ áo trắng như tuyết, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, rất dịu dàng, mang theo nụ cười nhè nhẹ.
Tần Mục nhìn cô ta, rồi đột nhiên chau mày.
- Tần Mục, tôi đợi cậu đã lâu.
Mộ Bạch nói, tiếng rất điềm đạm.
Lúc này Tần Mục mới nhìn sang Mộ Bạch:
- Anh đợi tôi làm gì?
- Để giết cậu!
Tiếng nói của Mộ Bạch vẫn rất bình thản, dù ba chữ này rất kinh khủng.
Sắc mặt Mộ Dung Thi thay đổi:
- Bạch công tử, anh…
- Việc này không liên quan đến cô.
Dạ U Liên kéo Mộ Dung Thi sang một bên:
- Đây là việc sư phụ dặn.
- Tiên tổ…
Mộ Dung Thi càng kinh ngạc hơn, rốt cuộc Tần Mục là ai, sao tiên tổ lại quen hắn?
Tần Mục nhếch lông mày, cười nhạt:
- Quả nhiên tôi đoán không sai, các người là do Mộ Dung Tiêu Tiêu phái tới.
- Tốt nhất là đừng gọi tên húy của gia sư ra, sẽ bị trời phạt đấy!
Mộ Bạch bỗng nói.
- Mộ Dung Tiêu Tiêu là sư phụ của anh? Anh tên là Mộ Dung Bạch, tôi còn tưởng rằng anh là con riêng của bà ta kìa.
Sắc mặt Mộ Bạch sầm xuống, y hơi tức giận:
- Người hay nói linh tinh thường chết sớm đấy.
- Các người hứng lên là tiêu diệt cả nhà người ta, vậy mà tôi nói vài câu cũng không được, thế chẳng phải hơi quá quắt sao?
Dù Tần Mục không phải tìm Mộ Bạch để báo thù, nhưng hai người này đã diệt Ngụy gia, vẫn gây ấn tượng cực xấu cho hắn.
Dù là để đỡ Mộ Dung gia dậy, cũng đâu cần thiết phải tiêu diệt Ngụy gia?
Ngụy gia là người đứng ra lập trật tự ở Côn Lôn, có lẽ Ngụy gia cũng từng làm những việc xấu sau lưng, nhưng ít nhất sự tồn tại của nó khiến cho rất nhiều năm trở lại đây, Côn Lôn luôn ở trong thế cân bằng.
- Tôi không có thời gian. Đây là cách nhanh nhất.
Thần sắc Mộ Bạch vẫn rất tự nhiên, đối với y mà nói, tiêu diệt Ngụy gia chẳng là gì với y.
- Được, vậy chúng ta không nói tới việc này nữa, nói về ân oán giữa chúng ta đi. Không, phải nói là ân oán giữa tôi và sư phụ của anh mới phải.
Tần Mục nhìn sang Dạ U Liên, rồi nói với Mộ Bạch:
- Các người đã thừa lệnh Mộ Dung Tiêu Tiêu đến đây, thì chắc phải biết việc giữa tôi và Lăng Ba rồi chứ?
Dạ U Liên cười nói:
- Đương nhiên rồi, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng cần giết cậu.
- Lăng Ba tiên tử!
Mộ Dung Thi đã từng nghe đến cái tên này. Đây là người đứng đầu Tiên Bia, cả vạn năm nay không ai có thể phá vỡ kỷ lục của người này.
Diệp Khinh Tuyết bèn nói:
- Mộ Dung Tiêu Tiêu thật độc ác. Đã một vạn năm rồi, giờ đây bà ấy và Cơ Vĩnh Phong đều đã về chầu trời cả rồi, vậy mà còn không chịu buông tha cho Lăng Ba tỷ tỷ?
Nhưng những lời này lại khiến Mộ Bạch sầm mặt, đột nhiên y hét lên:
- Đừng nói hồ đồ, Cơ Vĩnh Phong là thứ gì, sao sánh bằng được với sư phụ ta!
Cơ Vĩnh Phong là cái thá gì?
Đó là nhân vật tuyệt đỉnh đứng đầu vạn năm trước, là nhân vật vạn năm vẫn nổi danh, ngoài Lăng Ba Tiên Tử ngang hàng với y, không còn bất kỳ người nào có thể đuổi kịp y, nổi danh như y.
Năm xưa vì Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong, điên cuồng ra tay với Lăng Ba Tiên Tử, để lại một lời nguyền ác độc.
Nhưng giờ đây, đệ tử của Mộ Dung Tiêu Tiêu, Mộ Bạch, lại châm chọc Cơ Vĩnh Phong như vậy, dường như không coi y ra gì. Đặt Cơ Vĩnh Phong ngang hàng với Mộ Dung Tiêu Tiêu dường như là một sự sỉ nhục đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu.
- Xem ra sư phụ của anh giờ ra gì phết đấy nhỉ?
Tần Mục biết Mộ Bạch dám nói những lời này có nghĩa là Mộ Dung Tiêu Tiêu đã không yếu hơn Cơ Vĩnh Phong.
- Hừ, sư phụ tôi là đệ nhất mỹ nhân thiên cổ, đệ nhất thiên tài thiên cổ, Cơ Vĩnh Phong, Lăng Ba Tiên Tử, đều chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Mộ Bạch nói đoạn, ánh mắt rực lửa, rất khâm phục.
Tần Mục thầm ngạc nhiên. Mộ Bạch này đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu cũng giống như Mộ Dung Thi đối với y vậy, mê muội điên cuồng.
Mộ Dung Thi nhìn sang Mộ Bạch, đột nhiên thở dài.
Dạ U Liên nhìn Mộ Bạch, rồi cũng thở dài.
Nhưng Tần Mục có thể nhận ra rằng, Mộ Dung Thi đang thầm thất vọng, còn cái thở dài của Dạ U Liên thì lại mang theo một sự thâm ý nào đó.
Ánh mắt của Tần Mục lại nhìn sang Dạ U Liên, rồi hắn chau mày suy tư.
- Tần Mục, năm xưa sư phụ ta đã thất bại dưới tay Lăng Ba Tiên Tử, giờ phải đòi lại tất cả từ trên người cậu.
Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào Tần Mục, chiến ý phát ra mạnh mẽ.
Năm xưa khi nghe thấy danh Tần Mục ở Thiên Châu, y còn không coi ra gì, cho rằng đó chỉ là một thiên tài xuất chúng.
Nhưng sau này y mới biết, Lăng Ba Tiên Tử đã ra khỏi không gian của Linh Lung Tháp, người giải cứu cho cô ta chính là Tần Mục.
Vì vậy y càng hi vọng có một cuộc chiến với Tần Mục.
Đương nhiên, y rất tự tin về thực lực của mình. Quy tắc trên thế giới này không hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện rất chậm, nếu không có may mắn thì rất khó đột phá lên được tầm cao mới.
Đường đường là một trong tám đại gia tộc – Ngụy gia, mà cũng không tìm được người đỡ nổi ba chiêu của y, thật quá yếu!
Y không hi vọng Tần Mục có thể đỡ được mấy chiêu của mình, y chỉ muốn đánh bại Tần Mục, đạp nát Tần Mục.
Bởi lẽ đó là sự quyết đấu của số mệnh!
- Đâu cần thiết?
Tần Mục ngán ngẩm nói:
- Mặc dù tôi có chút quan hệ với Lăng Ba, nhưng tôi không muốn đấu với anh.
- Hừ, ncậu không sợ làm Lăng Ba Tiên Tử xấu mặt sao?
- Dù cô ấy có xấu mặt thế nào thì sư phụ của anh vẫn đố ký với cô ấy!
Ý của Tần Mục là sư phụ của ngươi còn xấu mặt hơn.
Lập tức Mộ Bạch tức giận lôi đình. Từ trước đến nay tính tình của y rất tốt, không bao giờ cả kinh vì chuyện gì. Nhưng chỉ có sư phụ là điểm yếu của y, không để cho bất kỳ ai động chạm vào.
- Sau khi giết cậui, tôi sẽ đến tìm Lăng Ba Tiên Tử, dẫn cô ta đến trước mặt sư phụ tôi, để tùy sư phụ xử trí.
Ánh mắt Tần Mục bình thản, điềm đạm nói:
- Xem ra chúng ta bắt buộc phải đấu một trận rồi?
- Cũng có thể là không cần, bởi lẽ cậu chưa xuất chiêu đã chết rồi!
- Anh ngông cuồng thật!
- Tôi có tư cách ngông cuồng!
Cơ thể Mộ Bạch rung lên, một luồng năng lượng vô hình ngưng tụ xung quanh cơ thể y, rồi bao vây lấy Tần Mục.
- Lĩnh Vực?
Tần Mục hơi ngớ người.
- Không ngờ cậu cũng biết Lĩnh Vực, tôi hơi coi thường cậu rồi đấy.
Mộ Bạch không hề giấu diếm. Sức mạnh Lĩnh Vực lớn mạnh bao trùm khắp thiên địa này, khiến tất cả mọi người như bị chìm chân vào bùn, không động đậy nổi.
- Tiểu Thi, chúng ta lùi ra sau đi.
Dạ U Liên kéo Mộ Dung Thi lùi hẳn về phía sau, đến khi không còn cảm nhận được sự bức bách của Linh Vực Mộ Bạch, mới dừng lại.
Lĩnh Vực của Mộ Bạch khóa chặt Tần Mục lại, ngay cả Diệp Khinh Tuyết cũng bị khóa ở trong.
- Tôi biết có thể thế giới này cũng có người lĩnh ngộ được sức mạnh Lĩnh vực, nhưng những Lĩnh Vực đó chỉ là hạng quèn mà thôi. Ở những nơi quy tắc không hoàn chỉnh thế này, nó rất yếu, không chịu nổi một đòn đâu.
Thần sắc Tần Mục rất bình thản:
- Ý anh nói Lĩnh Vực của anh lợi hại hơn một chút ư?
- Không phải hơn một chút đâu. Lĩnh Vực của tôi là lĩnh vực hoàn hảo, dù là người có thực lực cao hơn tôi một cấp, nếu không lĩnh ngộ được Lĩnh Vực, cũng chẳng là gì trước mặt tôi.
Mộ Bạch tự tin nói:
- Thật ra ở trên thế giới này, tôi không tìm đâu được người có tu vi ngang hàng với tôi. Tôi sử dụng sức mạnh Lĩnh Vực cũng coi như là tôn trọng cậu và Lăng Ba Tiên Tử.
- Nếu anh đã nói vậy, thì nếu tôi không tỏ rõ chút thực lực, chẳng phải sẽ là không tôn trọng anh, không tôn trọng sư phụ anh sao?
- Anh muốn làm gì cũng được. Dù anh có dồn hết sức, cũng sẽ bị tôi đánh ngã ngay trong phút chốc. Khi bị Lĩnh Vực của tôi phủ kín, anh đã thất bại rồi.
Tần Mục nghe vậy bỗng hỏi:
- Mộ Dung Tiêu Tiêu đã dạy anh bao lâu rồi?
Mộ Bạch hơi ngớ ra một lát, không hiểu tại sao Tần Mục lại hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời:
- Từ năm năm tuổi ta đã theo sư phụ, giờ đây đã tròn 20 năm.
- Hai mươi năm.
Tần Mục cười nói:
- Sư phụ anh dạy anh khoác lác 20 năm ư? Hèn gì mồm miệng tép nhảy như vậy.
- Cậu nói gì?
Mộ Bạch sao có thể không nhận ra sự châm biếm trong lời nói của Tần Mục.
- Anh đã muốn đánh, thì bắt đầu nhé!
Tần Mục nhún vai.
Vốn dĩ sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hơi khó chịu, nhưng khi tay của Tần Mục nắm lấy tay cô, cảm giác bức bách đó hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Mộ Bạch sầm lại, y chau mày, rồi lại dãn ra rất nhanh:
- Thế mới hay chứ. Nếu cậu có thể đỡ được trên 10 chiêu trong Lĩnh Vực của tôi, tôi có thể tha mạng cho cậu.
Ầm!
Sức mạnh Linh Vực lớn mạnh bộc phát, dồn về phía Tần Mục.
- Mức độ này mà cũng dám tự xưng là Lĩnh Vực hoàn hảo.
Tần Mục châm chọc.
Xẹt!
Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ nát, như có vật gì bị đánh vỡ, dần nứt ra vậy.
Phụt!
Mộ Bạch vốn đang khí thế ngút trời, cực kỳ hốc hách bỗng phun ra một ngụm máu tươi, và giống như bị một luồng sức mạnh lớn lấn áp, một chân quỳ xuống dưới đất.
- Gì cơ?
Dạ U Liên và Mộ Dung Thi bên cạnh mặt biến sắc, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, thời gian quá ngắn.
- Lĩnh Vực, đây là sức mạnh của Lĩnh Vực.
Mộ Bạch quỳ một chân xuống đất, hai mắt sung huyết, điên cuồng hét lên:
- Không thể nào, cậu có thể dùng Lĩnh Vực của ncậu để phá đi Lĩnh Vực của tôi ư?
Người không có Lĩnh Vực rất khó thắng được người có Lĩnh vực. Nhưng nếu hai bên đều có Lĩnh Vực, thì phải xem ai có Lĩnh Vực mạnh hơn, ai có Lĩnh Vực hoàn chỉnh hơn.
Mộ Bạch tự cho rằng mình có Lĩnh Vực hoàn hảo. Trước mặt Lĩnh Vực của Tần Mục, lại mỏng manh như một tờ giấy, vô cùng yếu ớt, động vào là vỡ.
- Chẳng có gì là không thể cả. Tôi không dám nói sức mạnh Lĩnh Vực của tôi có hoàn hảo hay không, nhưng dù thế nào cũng lợi hại hơn Lĩnh Vực của anh một chút đúng không?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Vì thế, đừng quá cao ngạo.
- Sao lại thế này!
Ánh mắt Mộ Dung Thi nhìn Mộ Bạch một cách vô thần.
Đây là thiên tài tuyệt thế mà cô điên cuồng mê muội, vừa rồi còn đầy khí thế, vậy mà chớp mắt đã bị người khác đánh trọng thương.
- Một chiêu, chỉ dùng một chiêu!
Mộ Dung Thi không thể chấp nhận nổi sự thực này. Vốn dĩ cô tưởng rằng Tần Mục không là gì trước mặt Mộ Bạch. Nhưng thật ra nếu so sánh với Tần Mục, Mộ Bạch chẳng là gì cả.
Nhưng tại sao chứ?
Mộ Bạch là người đến từ Vực Ngoại Tinh Không, quy tắc thiên đạo ở đó hoàn hảo hơn, tu luyện dễ dàng hơn, và y còn là đồ đệ mà tiên tổ Mộ Dung đích thân dạy dỗ.
Tại sao y lại không bằng Tần Mục? Rốt cuộc Tần Mục là ai?
- Được rồi, mặc dù anhi muốn giết tôi, nhưng hình như anh không có bản lĩnh đó. Nếu anh muốn giải quyết chuyện ân oán này, thì bảo Mộ Dung Tiêu Tiêu đích thân đến đây. Anh phải nhớ rằng, anh là đồ đệ của Mộ Dung Tiêu Tiêu, nhưng tôi không phải là đồ đệ của Lăng Ba. Tôi bằng vai phải lứa với sư phụ anh, anh không đủ tư cách.
- Cậu…
Lần đầu tiên trong đời bị người khác sỉ nhục đến thế, Mộ Bạch tức quá, lại phun ra máu, suýt nữa thì ngất đi.
- Tần Mục, dừng tay lại!
Mộ Dung Thi chạy lại. Mặc dù giấc mơ của cô về Mộ Bạch đã vỡ tan, nhưng cô cũng không muốn thấy Mộ Bạch phải chịu sự đả kích lớn đến vậy.
Tần Mục nhún vai nói:
- Tôi đã nói tôi không phải đến tìm anh ta để báo thù. Nên không chuẩn bị giết anh ta.
Mộ Dung Thi thở phào.
- Được rồi, tôi gặp được người mình cần rồi. Tôi nghĩ mình nên về Thiên Châu rồi. Về sau có lẽ không còn cơ hội để gặp mặt nữa. Hãy bảo trọng!
Tần Mục điềm đạm cười với Mộ Dung Thi.
Mộ Dung Thi nhìn nụ cười của Tần Mục, hơi ngớ ra, cúi đầu xuống, không biết nói gì.
- Đi thôi!
Tần Mục kéo tay Diệp Khinh Tuyết rời đi.
Nhưng bước đi vài bước, hắn đột nhiên lại quay người lại, nhìn Dạ U Liên rồi hỏi:
- Cô để tôi đi như vậy sao?
Dạ U Liên ngớ người, không hiểu chuyện gì:
- Không để anh đi, chẳng lẽ bảo anh ở lại ăn cơm?
- Tôi không có ý đó, thôi, tôi tưởng Mộ Bạch thua, cô sẽ đứng ra đánh với tôi một trận kia.
Tần Mục hơi thất vọng.
Mắt Dạ U Liên sáng lên, rồi cười nói:
- Mộ Bạch đã thua rồi, tôi có đánh với anh cũng chỉ là tự nạp mạng, chẳng nên tự rước lấy nhục.
- Hóa ra vậy, vậy hẹn gặp lại!
Tần Mục quay sang nhìn Dạ U Liên, rồi dẫn Diệp Khinh Tuyết rời đi.
Trên đường, Diệp Khinh Tuyết cứ chau mày như có tâm sự gì.
- Khinh Tuyết, em sao thế?
Tần Mục quan tâm hỏi:
- Không khỏe sao?
- Không.
Diệp Khinh Tuyết ngừng một lát rồi đột nhiên nhìn Tần Mục rồi hỏi:
- Có phải anh thích cô Dạ U Liên đó rồi không?
- Khụ khụ…em nói gì cơ?
Tần Mục ho nhẹ.
- Chẳng phải sao?
Diệp Khinh Tuyết nghiêm túc:
- Đừng tưởng em không để ý, khi anh nói chuyện với Mộ Bạch, ánh mắt luôn nhìn về phía cô gái đó.
Tần Mục xấu hổ, không ngờ tiểu tiết này cũng bị Diệp Khinh Tuyết chú ý đến.
- Em đừng ghen tị, chẳng lẽ anh là loại người gặp người khác một lần là thích ngay sao?
- Vậy anh nói xem sao anh cứ nhìn cô ta mãi vậy? Còn nữa, câu cuối cùng anh nói với cô ấy là có nghĩa gì?
Tần Mục điềm đạm nói:
- Chẳng lẽ em không nhận ra hay sao, thực lực của cô gái đó hơn cả Mộ Bạch.
- A?
Diệp Khinh Tuyết lập tức kinh ngạc mở to miệng. Hèn gì Tần Mục đã nói với Dạ U Liên như vậy trước khi rời đi.
- Không thể nào, trông điệu bộ của Mộ Bạch thế kia mà, chắc Dạ U Liên không thể lợi hại hơn y được chứ?
- Có lẽ ngay Mộ Bạch cũng không biết?
- Vậy sao anh biết?
- Dựa vào cảm giác thôi, trong cơ thể cô ta có một luồng sức mạnh, rất mạnh!
Tần Mục cười nói:
- Hơn nữa nếu anh đoán không lầm, cô ấy có lẽ đã dịch dung, đây không phải là tướng mạo thật của cô ấy.
- Hóa ra là vậy.
Diệp Khinh Tuyết gật đầu, hèn gì hôm nay Tần Mục lại bất thường đến vậy.
Quảng trường Tiên Bia!
Chớp mắt, đến Côn Lôn đã gần mười tháng rồi, rất nhiều tu sỹ Thiên Châu đi từ Thiên Lộ ra, rồi cũng lần lượt trở về.
Người đến Côn Lôn lúc ban đầu có tới bảy tám trăm người, nhưng những người đi về chưa nổi một trăm người. Rất nhiều người đã lựa chọn ở lại Thiên Lộ để tu hành.
Lần này Tần Mục lại nhìn thấy người nam tử cường tráng phụ trách thử sức đó. Lúc đầu chính y là người bẩm báo với Ngụy gia xếp hạng của Tần Mục ở Tiên Bia.
- Tần công tử!
Người đàn ông cường tráng nhìn thấy Tần Mục, vừa nhiệt tình vừa kính cẩn.
Tần Mục gật đầu nói:
- Dẫn chúng tôi đến Truyền Tống Trận đi, chúng tôi muốn về Thiên Châu.
Người đàn ông cường tráng thở dài, tiếc nuối vì Tần Mục rời đi. Nhưng y vẫn cung kính gật đầu:
- Mời hai vị đi theo tôi.
Côn Lôn có Truyền Tống Trận đến Thiên Châu. Nhưng nếu về Thiên Châu thì rất khó để trở lại.
Đương nhiên, đây chỉ là một quan điểm tương đối chứ không phải tuyệt đối.
Dùng Truyền Tống Trận, Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết được truyền tống đến thượng không Thiên Châu. Hai người bay thẳng về phía Tam Thần Tông.
Tần Mục cố ý phát ra khí tức. Lăng Ba đã cảm nhận được ngay, chạy tới đón.
- Cuối cùng hai người cũng về rồi!
Lăng Ba thấy Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết, rất ư xúc động:
- Tìm Tru Tà Kiếm đâu cần nhiều thời gian như vậy. Tôi còn tưởng rằng hai người vào Thiên Lộ và không về nữa cơ.
- Chúng tôi đã vào Thiên Lộ thật, nhưng lại ra rồi.
- Hả?
Lăng Ba kinh ngạc nhìn Tần Mục:
- Tôi chưa từng tới Thiên Lộ. Nơi đó thế nào?
- Cũng ổn!
Tần Mục đã gặp nhiều chuyện ở đó, sao có thể nói một cách đơn giản được.
- Vậy…
- Chị Lăng Ba, chị muốn hỏi về chuyện của Tru Tà Kiếm phải không? Cứ hỏi trực tiếp đi. Đều là người quen cả, hà tất phải lòng vòng.
Diệp Khinh Tuyết điềm đạm cười.
- Trông bộ dạng của em là biết chưa lấy được Tru Tà Kiếm.
Lăng Ba nhìn Diệp Khinh Tuyết với ánh mắt trách móc. Thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, Tần Mục có mang được Tru Tà Kiếm về hay không cô đều chấp nhận được.
Thậm chí, không giải được lời nguyền này, giữa cô và Tần Mục sẽ vẫn còn một mối liên hệ đặc biệt. Đây là một điều tốt.
- Ý, sao chị nhận ra được điều này?
Diệp Khinh Tuyết không biết mình đã lỡ miệng ở đâu.
Tần Mục lấy Tru Tà Kiếm ra, đưa cho Lăng Ba rồi nói:
- Thật ra bọn tôi đã lấy được Tru Tà Kiếm, nhưng chắc chẳng có tác dụng gì.
Lăng Ba cầm lấy Tru Tà Kiếm nhìn một lúc lâu rồi chau mày nói:
- Không có khí linh?
Khí linh, là thứ mà mỗi loại đạo khí đều có, đạo khí không có khí linh thật ra đồng nghĩa với việc bỏ đi.
- Khí linh đã bị Mộ Dung Tiêu Tiêu lấy đi rồi, ả ta cố ý…
Tần Mục dừng lại một lát rồi nói:
- Chị bình tĩnh nhé, đừng tức giận.
Lăng Ba lườm hắn rồi nói:
- Có gì thì nói đi, cả vạn năm nay tôi đã chịu đựng được, có gì mà nghĩ không thông chứ?
Tần Mục nói hết một lượt về việc lấy được Tru Tà Kiếm và bóng của Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Lăng Ba nghe vậy, không tức giận gì hết, như chấp nhận một cách bình thản vậy.
- Cô ta vẫn thế. Thật ra tôi đã sớm đoán được rồi, cô ta sẽ không để tôi được như ý nguyện.
Lăng Ba bình tĩnh nói.
- Chị thật rộng lượng, thế mà cũng nhẫn nhịn được.
Lăng Ba điềm đạm nói:
- Nếu như tôi tức giận thì chẳng phải đã mắc mưu cô ta rồi sao?
Tần Mục ngớ ra, rồi lập tức giật đầu nói:
- Đúng vậy, mục đích của cô ta chính là để khiến chị nổi giận.
- Nghe ngữ khí của tên Mộ Bạch đó, thì có lẽ cuối cùng Mộ Dung Tiêu Tiêu vẫn không đi tới đích cùng Cơ Vĩnh Phong, hơn nữa có lẽ cô ta đã không yếu hơn Cơ Vĩnh Phong nữa rồi.
- Hóa ra chị giải thích câu này như vậy.
Lăng Ba lại thở dài:
- Quả nhiên tôi không đoán lầm. Đây mới là Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đều ngớ ra, hỏi cô:
- Vậy nghĩa là sao?
- Thật ra….Ba người chúng tôi, tôi và Mộ Dung Tiêu Tiêu quen nhau trước.
- Ừm?
Tần Mục ngạc nhiên nói:
- Ý của chị là trước khi Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong, chị đã quen với Mộ Dung Tiêu Tiêu rồi sao?
Hắn nhớ rằng trước kia hắn không nghe nói đến việc này. Hắn tưởng rằng Mộ Dung Tiêu Tiêu yêu Cơ Vĩnh Phong trước, sau đó Lăng Ba là người thứ ba, dù cô ấy không có cảm tình gì với Cơ Vĩnh Phong, nhưng Cơ Vĩnh Phong đã vì Lăng Ba mà bỏ cả Mộ Dung Tiêu Tiêu, điều này mới khiến cho Mộ Dung Tiêu Tiêu tức giận.
Nhưng giờ đây Lăng Ba nói cô ấy và Mộ Dung Tiêu Tiêu mới quen nhau trước, thật kỳ lạ.
- Có phải cậu cho rằng tôi là kẻ thứ ba giữa hai người họ không?
Lăng Ba cười nói:
- Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc, Cơ Vĩnh Phong mới là người thứ ba giữa tôi và Mộ Dung Tiêu Tiêu…
- Nhưng hai người đều là phụ nữ mà…
Tần Mục ngẩn người, chẳng lẽ hai người phụ nữ này lại?
- Tôi biết là cậu sẽ nghĩ linh tinh mà.
Lăng Ba lườm, nhưng rất nhanh lại u oán nói:
- Lúc mới đầu Thiên Châu còn rất hỗn loạn, tôi chưa sáng lập ra Tam Thần Tông, Cơ Vĩnh Phong cũng chưa xây dựng hoàng triều Cơ gia, khắp nơi đều là chiến trường, quần ma loạn vũ.
- Những cũng bởi bố cục này, mới dễ dàng rèn luyện bản thân mà được thăng cấp phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận