Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1287: Tùy tùng.

Mặc dù đã đi rất xa, nhưng vô tình hữu ý Tần Mục vẫn nghe thấy những lời này.
Ba người này là người của Tu La tộc.
Tần Mục hơi bối rối. Nếu nói khi ở Bạch Đế Tinh còn có một tâm nguyện chưa thành, thì chính là chưa thể gặp được Tả Tư Duyệt
Tả Tư Duyệt có dòng máu hoàng tộc Tu La, được tôn là thần nữ Tu La tộc, chắc cuộc sống cũng dễ chịu. Nhưng không gặp được cô, hắn cũng có chút không yên lòng.
- Thác Bạt Lăng Vân, sao anh không nói gì, trước kia chẳng phải vênh váo tự đắc trước mặt chị em tôi lắm cơ mà?
Thác Bạt Lăng Vân hờ hững nhìn hai cô gái, vẻ mặt không vui không buồn, cũng không phẫn nộ giận dữ gì, lạnh lùng nói:
- Trước kia tôi đối với các cô như thế nào, trong lòng các cô đủ hiểu. Là các cô tự mình đang tác quái mà thôi.
Hai cô gái hơi sững sờ. Trên thực tế đúng như Thác Bạt Lăng Vân nói, trước kia các cô làm tùy tùng của Thác Bạt Lăng Vân, đúng là được hưởng đãi ngộ tốt hơn những tùy tùng thông thường.
Chỉ là hiện tại Thác Bạt Lăng Vân đã là chó nhà có tang, mỗi khi họ nhớ tới lúc bị Thác Bạt Lăng Vân sai khiến, trong lòng không thể xóa đi nỗi uất ức.
Hiện tại các cô có chủ mới, so với phế vật Thác Bạt Lăng Vân này, chủ mới rõ ràng mạnh hơn nhiều, hai người một trời một vực, không thể so sánh.
Chủ mạnh, các cô cũng oai. Nhưng rõ ràng Thác Bạt Lăng Vân là một cái mụn nhọt, cứ có người rảnh việc lôi chuyện này ra chế nhạo các cô.
Cho nên vì vất vả một lần cả đời nhàn nhã, các cô mới quyết định hạ sát thủ, xóa đi chướng ngại này.
- Thác Bạt Lăng Vân, giao Lôi quả ra đây.
Thác Bạt Lăng Vân thấy chết không sờn, lạnh lùng nói:
- Các cô căn bản không phải tới tham gia thí luyện, mà là theo chân tôi tới tham gia thí luyện, Lôi quả có tác dụng gì với các ngươi? Đã rơi vào tay các cô, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, cứ thẳng tay đi.
- Ơ, không ngờ thiếu chủ của chúng ta lại trở nên thông minh như vậy. Tuy nhiên đây là tự anh muốn chết, vậy chúng ta làm người tốt một lần, tiễn anh một đoạn.
Nói xong, hai cô gái chuẩn bị động thủ.
- Đợi chút.
Tần Mục đi tới, ngăn hai cô.
Hai cô gái cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Mục, giọng điệu trở nên có chút không tử tế:
- Anh đi còn quay lại, muốn làm gì?
- Các cô là người Tu La tộc?
Tần Mục hỏi.
Hai cô gái vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Đúng vậy, đúng là hoàng tộc Tu La tộc, đây là ân oán nội bộ Tu La tộc chúng tôi, lẽ nào anh muốn nhúng tay vào?
- Tôi không cố tình nhúng tay vào ân oán của các cô, tuy nhiên tôi muốn hỏi thăm một người.
- Ai?
- Cô ấy tên là Tả Tư Duyệt.
Tần Mục nói xong, liền chăm chú nhìn sự thay đổi sắc mặt ba người.
- Tả Tư Duyệt?
Hai cô gái nhìn nhau, vẻ mơ hồ.
Tuy nhiên Thác Bạt Lăng Vân một mực mặt không cảm xúc kia, trong mắt đột nhiên sáng rực, ngạc nhiên nhìn Tần Mục, rồi lập tức kìm lại.
Nhưng phản ứng này sao có thể qua khỏi mắt Tần Mục?
- Anh biết cô ấy?
Tần Mục nhìn Thác Bạt Lăng Vân hỏi.
Thác Bạt Lăng Vân im lặng không nói, dường như không muốn trả lời, lại dường như đang nghĩ gì.
- Ê, chúng tôi chưa từng nghe thấy cái tên Tả Tư Duyệt gì đó, đừng quấy rầy bọn tôi làm việc.
Hai cô gái mất kiên nhẫn.
Tần Mục nhìn các cô, không nói gì, hắn đang đợi Thác Bạt Lăng Vân trả lời.
Nhưng thái độ bất chấp của Tần Mục khiến hai cô gái giận dữ:
- Hỗn láo, rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt, mau cút, không thì…
Hai âm thanh trong trẻo vang lên, hai cô gái im bặt, đồng thời bụm lấy khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nếu không có cảm giác nóng rát đau đớn ở mặt truyền tới, hai cô còn tưởng mình đang nằm mơ.
- Câu đó là dành cho các người, cút ngay.
Tần Mục vẫn đứng tại chỗ, giống như chưa từng động đậy.
- Anh…anh dám động thủ với bọn tôi, anh biết bọn tôi là ai không?
Trong lòng hai cô gái chấn động, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế, ý đồ uy hiếp Tần Mục.
- Chúng tôi là người của hoàng tử Thác Bạt.
- Hoàng tử Thác Bạt vớ vẩn cái gì, dùng loại người như các cô, có thể thấy cấp bậc cũng chẳng tới đâu.
Tần Mục cười lạnh.
- Anh…
Mặt hai cô gái tức tối tới đỏ bừng.
Thật ra Tần Mục nói thế không sai. Với tu vi của các cô, căn bản không đủ tư cách đi theo hoàng tử Thác Bạt. Tuy nhiên hoàng tử Thác Bạt khá háo sắc, hai người họ cũng có chút nhan sắc mới được giữ lại.
Đương nhiên, đối với nhân vật như hoàng tử Thác Bạt, oanh yến bên cạnh vờn quanh, phụ nữ muôn màu muôn sắc đều có. Họ là thể loại phụ nữ hôm nay chơi đùa, này mai chẳng nhớ là ai, căn bản không có địa vị gì.
Cho dù hôm nay họ chết ở đây, hoàng tử Thác Bạt cũng tuyệt đối không nhớ họ, đừng nói là báo thù cho họ.
- Còn chưa cút, hay muốn tôi ra tay?
Tần Mục lộ ra sát ý.
Hai cô gái chỉ cảm thấy hơi lạnh ùa tới, sợ đến mức hồn siêu phách lạc.
- Anh đợi đó, chuyện này còn chưa xong đâu.
Vứt lại một câu dọa dẫm, hai cô gái vội trốn đi.
- Anh là thành chủ Thiên Mạc Thành?
Lúc này, Thác Bạt Lăng Vân đột nhiên hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng cậu câm.
Tần Mục cười nhạt:
- Tuy nhiên tại sao lại hỏi vậy?
- Trong số người tham gia thí luyện ở khe núi Lôi Minh này, ngoài Tần thành chủ gần đây uy danh đỉnh đỉnh, vinh dự như nhân tài cấp bậc hoàng tử ra, e rằng không có người thứ hai.
Thác Bạt Lăng Vân nhìn chằm chằm Tần Mục, khiến Tần Mục có cảm giác sợ hãi.
- Tôi tên là Tần Mục
Thác Bạt Lăng Vân thấy Tần Mục thừa nhận, vẻ mặt dường như có chút kích động, lấy ra ba quả màu xanh từ trong chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống đất, hai tay dâng ba quả màu xanh lên.
- Tần thành chủ, xin cho tôi theo ngài.
Tần Mục càng hoảng sợ, vội đỡ hắn lên;
- Cậu làm gì vậy, tôi còn chưa chết mà, không chịu được đại lễ như vậy đâu.
- Tần thành chủ, tôi tới tham gia thí luyện chỉ vì có tâm nguyện này, xin anh chấp nhận.
- Cậu muốn đi theo tôi?
Tần Mục im lặng gãi đầu. Trước kia vẫn nghe nói nhân tài cấp bậc hoàng tử có rất rất nhiều tùy tùng theo, không ngờ hôm nay cũng có một người tới đầu quân cho hắn.
- Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, phần lớn người tới tham gia thí luyện đều tới vì anh.
- Á…
Tần Mục sững sờ:
- Tới vì tôi.
- Đúng vậy, thật ra trước khi bắt đầu thí luyện, mỗi Cấm khu sinh mệnh đã có một hoàng giả, người còn lại căn bản không có cách gì cạnh tranh với hoàng giả này.
Tần Mục im lặng, hơi suy nghĩ, hóa ra là vậy.
Nơi thí luyện khe núi Lôi Minh này, hắn là hoàng giả tuyệt đối, không ai có thể cạnh tranh với hắn.
Còn sáu nơi thí luyện còn lại cũng như thế, ngoài hoàng tử Thần tộc, hoàng tử Long tộc và hoàng nữ Vu tộc Vu Diễm có suất chỉ định, hoàng tử bảy đại hoàng tộc còn lại đều tham gia thí luyện.
Thử hỏi ai có thể giành suất với những hoàng tử đó?
Chỉ có điều vốn bảy hoàng tử định mỗi người chiếm một chiến trường, vì Tần Mục xuất thế ngang trời nên kế hoạch thay đổi. Sáu vùng thí luyện còn lại e rằng sẽ có một nơi xuất hiện việc hai hoàng tử tranh giành nhau.
Cho nên những người khác tham gia thí luyện, tuyệt đối không phải vì thứ hạng đầu.
Có lẽ như Thác Bạt Lăng Vân, bọn họ tham gia thí luyện, cướp đoạt Lôi quả chỉ để hiến cho hoàng giả kia, muốn đi theo hắn.
Bởi vì người theo hắn, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. Hắn cũng không phải những hoàng tử kia, hoàn toàn coi tùy tùng là bia đỡ đạn.
Hơn nữa thân phận Thác Bạt Lăng Vân không đơn giản, chỉ e gã muốn đi theo mình, mục đích không đơn thuần như vậy.
- Nghe nói cậu là thiếu chủ Tu La tộc, sao lại chán nản tới nông nỗi này?
Tần Mục hỏi.
Thác Bạt Lăng Vân chần chừ một chút, dường như không muốn nhắc tới chuyện này, không muốn nhắc gì tới quá khứ.
- Cậu luôn miệng nói muốn đi theo tôi, hiện tại tôi tùy tiện hỏi một câu, cậu lại ấp úng không chịu trả lời, bảo tôi làm thế nào tiếp nhận cậu?
Tần Mục cảm thấy Thác Bạt Lăng Vân còn chưa khôi phục từ sau huy hoàng ngày trước, cầu người phải có thái độ cầu người. Nếu quả thật muốn làm đại sự, nhất định phải biết co biết duỗi.
Hiện tại chỉ hỏi hắn một vài việc trong quá khứ, hắn dường như vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, không muốn trả lời, chọn cách trốn tránh, tương lai rất khó có được thành tựu gì.
- Tôi đúng là thiếu chủ Ám Tu La tộc, nhưng chỉ là quá khứ thôi.
Khóe miệng Thác Bạt Lăng Vân nở nụ cười tự giễu.
- Ám Tu La tộc?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại phải thêm một chữ “ám”?
- Tu La tộc bọn tôi lúc thiên phú chiến đấu thức tỉnh sẽ xuất hiện một loại hình thái chiến đấu, hơi thở và diện mạo đều sẽ thay đổi, rõ ràng nhất là tóc, nên bọn tôi thường dùng màu tóc để phân biệt thiên phú của mỗi người.
- Màu tóc?
Tần Mục ngạc nhiên. Hắn nhớ lại sau khi hấp thụ Tử Lôi, trong chiến đấu tóc cũng biến thành màu tím.
Đây là một loại biến hóa hình thái vô ý thức, lúc hắn cảm thấy chiến đấu hưng phấn thì tự nhiên biến thành như vậy.
- Ừ, chính vì như vậy, Tu La tộc bọn ta phân thành Ám Tu La và Thánh Tu La. Thánh Tu La lúc chiến đấu tóc biến thành màu trắng, có thể tăng sức chiến đấu lên 120%. Còn Ám Tu La mặc dù cũng là dòng máu hoàng tộc chính thống, nhưng không biết vì sao lại rất bình thường.
Tần Mục nghĩ ngợi, nói:
- Nếu là Ám Tu La, ý chính là sự ẩn dấu, hẳn là có tiềm lực chưa được khai phá.
Thác Bạt Lăng Vân cười khổ nói:
- Trong tổ huấn cũng nói vậy, đều nói Ám Tu La có thiên phú ẩn giấu đáng sợ, nhưng tộc Ám Tu La hiện tại, chẳng xuất hiện một nhân tài nào. Tôi là thiếu chủ của Ám Tu La, từ nhỏ gia tộc đem toàn bộ lực ra bồi dưỡng tôi, nhưng thực lực hiện tại của tôi…
- Cho nên Ám Tu La các cậu bị Thánh Tu La xa lánh?
Thác Bạt Lăng Vân gật đầu:
- Thật ra tới tận bây giờ, họ cũng nể tổ huấn, chỉ dám ép chúng tôi, không dám thực sự làm gì bọn tôi, cũng không có lý do, nhưng tới tận hai năm trước…
Nói đến đây, vẻ mặt Thác Bạt Lăng Vân phức tạp nhìn Tần Mục, hỏi:
- Tần thành chủ, anh quen Tả Tư Duyệt?
Tần Mục sửng sốt, gật đầu nói:
- Cô ấy là một người bạn của tôi.
- Lúc anh quen cô ấy, có biết thân phận Tu La tộc của cô không?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không biết, lúc tôi quen cô ấy, cô ấy còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ là một người phàm.
Dường như Thác Bạt Lăng Vân thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Hiện tại tên cô ấy không phải Tả Tư Duyệt, mà là Thác Bạt Lam Mị.
- Lam Mị?
Tần Mục cảm thấy hơi quen, rồi chợt nghĩ ra.
Khi đó người của Huyết Mộng Thiên Đường từng ép Tả Tư Duyệt gia nhập với họ, phỉ ti đường chủ kia đổi tên Tả Tư Duyệt của cô thành Lam Mị, không ngờ Tả Tư Duyệt ở Tu La tộc, cũng sửa tên thành Lam Mị.
- Hiện tại cô ấy như nào?
Tần Mục cuống quít hỏi.
- Cô ấy là một trong những trường hợp biến dị của Tu La tộc, lúc thiên phú thức tỉnh, tóc lại là màu xanh.
- Tóc xanh?
Tần Mục ngạc nhiên.
- Tu La tóc xanh, trong lịch sử cả Tu La tộc chỉ xuất hiện một lần.
Thác Bạt Lăng Vân thổn thức nói:
- Đó là con gái Tu La chí tôn thời đầu, thiên nữ tuyệt đại đời sau không có ai, đời trước không ai bằng. Cô ấy vừa sinh ra đã là thần linh.
Cho dù là Tần Mục, nghe xong cũng không kìm được sửng sốt hồi lâu, rồi hít một hơi khí lạnh.
Thần tộc đứng đầu trong thập đại hoàng tộc, sở dĩ tộc này đặt tên như vậy vì họ bẩm sinh đã có ưu thế gặp may mắn, giống như là đứa con được chiều của ông trời, rất nhiều người huyết mạch thuần khiết, vừa sinh ra đã là Bán Thần.
Trời sinh Bán Thần, đây chắc chắn là ưu thế vô số người ghen đỏ mắt, đỡ công khổ tu bao năm?
Nhưng ở Tu La tộc lại từng xuất hiện một người đặc biệt, trời sinh đã là thần linh, sự việc đó khiến Thần tộc sao mà chịu nổi.
Tần Mục dám khẳng định chuyện này chắc chắn là bí sử Tu La tộc, người thường không biết, bằng không sớm đã lan truyền khắp Bạch Đế Tinh rồi.
- Chí tôn Tu La thời kì đầu từng tiên đoán, con gái người sẽ vượt qua người, vượt qua tất cả sinh linh trên thế gian này, đạt được cảnh giới chí cao mà không ai hiểu được..
- Vậy sau đó thì sao?
Tần Mục rất quan tâm tới chuyện này, dù sao Tả Tư Duyệt cũng là Tu La tóc xanh.
- Chết rồi.
Thác Bạt Lăng Vân lãnh đạm nói?
- Chết rồi?
- Thiên đạo không dung, mặc dù thiên sinh là thần linh, nhưng cuộc đời làm nhiều việc sai trái, bị thiên đạo áp bức. Khi đó Tu La tộc dùng toàn lực muốn bảo vệ cô ấy, nhưng cuối cùng không chống lại được thiên mệnh, chết từ năm mười tuổi.
- Đáng tiếc.
Tần Mục không kìm được cảm thán một câu, sự tồn tại đó đúng là nghịch thiên.
- Hiện tại, tiền bối trong Tu La tộc nhận định Thác Bạt Lam Mị kia là thiên nữ chuyển thế, tôi có thể tưởng tượng địa vị của cô ở Tu La tộc, ngay cả hoàng tử căn bản không ai sánh nổi cũng phải né tránh cô.
Thác Bạt Lăng Vân nhìn Tần Mục, nói:
- Cho nên nếu không phải anh có giao tình sâu đậm với cô ta, thì nên quên cô ta đi.
Tần Mục biết Thác Bạt Lăng Vân ngầm nhắc mình, Tả Tư Duyệt đã khác, không còn là cô gái bình thường khi trước, mà là thần nữ Tu La tộc, Thác Bạt Lam Mị.
- Cậu muốn tôi tránh xa cô ấy, dường như rất sợ tôi có quan hệ với cô ấy.
- Nói thật lòng, đúng là vậy.
Thác Bạt Lăng Vân không phản đối, nói:
- Cô là người được Thánh Tu La tộc tìm thấy, đương nhiên gia nhập Thánh Tu La tộc. mà vốn Thánh Tu La tộc vẫn không dám trắng trợn xua đuổi Ám Tu La tộc chúng ta, nhưng sự xuất hiện của cô, phá vỡ sự cân đối, có tấm vương bài này, Thánh Tu La tộc cũng không kiêng nể gì nữa.
- Cậu không coi cô là kẻ thù của mình đó chứ?
Thác Bạt Lăng Vân hờ hững nói:
- Tôi không biết bản thân cô ấy là người như nào, tuy nhiên không thể phủ nhận, chính vì sự xuất hiện của cô, mới dẫn tới vận mệnh hiện tại của Ám Tu La tộc.
- Vậy rất xin lỗi, nếu cậu thù hận cô ấy, tôi không thể giữ cậu bên cạnh.
Tần Mục vốn cũng hơi đồng tình với Thác Bạt Lăng Vân, nhưng gã lại thù hận Tả Tư Duyệt thì không còn cách nào.
- Lẽ nào tôi không nên hận cô ấy?
Thác Bạt Lăng Vân hơi mơ hồ.
- Không nên.
Tần Mục chém đinh chặt sắt nói:
- Ám Tu La tộc các cậu đáng khinh bỉ, là nguyên nhân bản thân các cậu, Tư Duyệt nhiều nhất cũng chỉ là một ngòi nổ. Cho dù không có cô ấy, các người cũng chẳng qua là lê lết thêm được vài năm tàn thôi. Chừng hai năm nữa, mười năm nữa, cũng không chạy thoát khỏi được số phận bị đào thải.
Thật ra trong lòng gã biết sự thật mà Tần Mục nói, Ám Tu La tộc vốn không mạnh lên được, thì cuối cùng cũng có một ngày bị đào thải.
Chỉ là hiện tại hắn giống như chó nhà có tang, chỉ có thể kẹp đuôi sống qua ngày, lực lượng đơn mỏng, khiến gã không còn chỗ nào để phản kháng, cho nên chỉ có thể trút toàn bộ thù hận lên Tả Tư Duyệt.
Làm vậy, có lẽ có thể tránh được sự tự trách của lương tâm.
- Nếu cậu có thể nghĩ thông thì hãy tới tìm tôi, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội.
Tần Mục nói xong, quay người bỏ đi.
Đúng lúc này, một cảm ứng tâm thần truyền đến.
- Nhanh vậy đã gặp phiền toái?
Tần Mục biết đây là ngọc giản hắn luyện chế bị bóp nát.
Lúc chia tay, hắn dặn dò mọi người, không phải việc vạn bất đắc dĩ, không được bóp nát ngọc giản, không ngờ lúc này mới được mấy tiếng, đã có người bóp nát ngọc.
Xác định phương vị, Tần Mục trực tiếp mở ra không gian, thoáng cái biến mất.
Sau một hơi thở, Tần Mục xuất hiện ở một khe núi, hai bên đều là núi lớn.
Có rất nhiều người ở đây, mười mấy cường giả Bán Thần chen nhau len về phía một khe núi, có người đâm vào nhau, cãi cọ liền đánh nhau, cảnh tượng cực kì hỗn loạn.
Cũng may Tần Mục có đôi mắt tinh tường, trong đám hỗn loạn tìm được Lâm Thi Vận và Tống Thi Thi.
- Tần đại ca.
Lâm Thi Vận thấy Tần Mục, thần sắc đang bối rối trở nên ngạc nhiên vui sướng.
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu Thiến tiến vào trong sơn động, trong đó rất nguy hiểm, anh mau đi cứu cô ấy.
Tần Mục nhìn sơn động, cửa động bị đám đông hỗn loạn chặn lại, có mấy tên Bán Thần còn kịch chiến ở cửa động. Với tu vi của Lâm Thi Vận và Tống Thi Thi căn bản không thể vào được, cũng khó trách họ sốt suốt.
- Trần Thiến sao lại một mình chạy vào sơn động?
Lâm Thi Vận nói:
- Sơn động này vốn đóng kín, lúc ba người bọn em đi tới đây, vách núi đột nhiên sụp đổ, cửa động mở ra, hơn nữa còn bắn ra từng tia kim quang.
Tống Thi Thi bổ sung:
- Ba người bọn em tò mò vào xem, kết quả một cơn gió to thổi tới, em và Thi Vận bị thổi bay, tiểu Thiến thì bị hút vào.
Tần Mục ngạc nhiên nói:
- Em nói cùng một thời gian, Trần Thiến bị hút vào, hai em bị đẩy ra?
Hai cô gái liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, không lâu sau xung quanh rất nhiều người đều bị kim quang này thu hút, sau đó liền biến thành cảnh tượng như thế này.
- Vừa rồi ai bóp ngọc giản?
- Em.
Lâm Thi Vận nói.
- Trần Thiến chưa bóp ngọc giản, tạm thời có lẽ không gặp nguy hiểm.
Tần Mục nói xong, lại đưa ngọc giản cho Lâm Thi Vận:
- Anh vào xem, các em đi tới chỗ ít người, có chuyện thì bóp ngọc.
Không đợi hai cô gái trả lời, Tần Mục bay hướng vào sơn động.
Động tĩnh do hỗn chiến giữa Bán Thần khá lớn, những người thực lực yếu đều không thể tới gần. Tuy nhiên Tần Mục không để ý những con tôm nhỏ này, trực tiếp xông vào cửa động.
- Tiểu tử thối, cậu dám đụng vào tôi?
Vì quá nhiều người, gần như kín không kẽ hở, cửa động cũng không lớn lắm, cho nên trong quá trình Tần Mục chạy tới khó tránh không cẩn thận đâm vào người khác.
Người bình thường cũng chẳng để ý việc đụng chạm này, nhưng có một vài người lại cố ý bới móc, không làm ầm lên thì không tìm được cảm giác bản thân tồn tại.
Tần Mục nhìn chằm chằm vào tên lỗ mãng hung ác trước mặt, tiện tay quăng ra ngoài.
Bụp
Thân thể cường tráng như trâu bay vèo ra.
Vì có người xen vào, cơ thể tên to cao bay ra giống như thiên quân quét ngang, rất nhiều người cũng bị bay theo ra ngoài.
Sau đó, một cảnh tượng cực kì quái dị xuất hiện.
Đám đông đang chen chúc đột nhiên ngã ra như quân bài domino.
Rất nhiều người vô tội bị liên lụy nhao nhao chửi ầm lên, ngay sau đó là một vòng loạn chiến càng hỗn loạn hơn.
Còn người khởi xướng là Tần Mục đã sớm thừa dịp chạy vào sơn động.
Bề ngoài sơn động này dường như rất lớn, như một mê cung, đường mười tám đoạn ngoặt, hơn nữa có một hơi thở cực kì cổ xưa, tồn tại đã rất nhiều năm.
Ba người Lâm Thi Vận tới đây, vách núi đột nhiên sụp đổ, sau đó cửa động mở ra, sao lại trùng hợp như vậy?
Có rất nhiều đường thông nhưng căn bản Tần Mục không cần chọn lựa, trực tiếp chọn một con đường ít người nhất.
Đường ít người nhất chưa chắc đã đúng, nhưng hắn biết rõ con đường này, chắc chắn là đúng.
- Đứng lại, anh không có tư cách đi vào con đường này.
Hai thanh niên Bán Thần tầng bốn chặn giữa đường, không cho Tần Mục qua.
- Sao không có tư cách, đây cũng không phải là nhà anh mở.
Tần Mục cười lạnh.
- Bọn tôi là U Minh tộc và Linh tộc, đường này bị chúng tôi bao rồi, muốn tìm bảo vật thì đi nơi khác đi.
Hai người thanh niên vô cùng ngạo mạn.
- Người hoàng tử cử đi đều kiêu ngạo như vậy sao?
- Anh nói gì?
Hai người giận dữ. Bình thường bọn họ rất ít ra ngoài làm việc, giao lưu cũng chỉ ở trong vòng luẩn quẩn hoàng tộc.
Đối với những hoàng tộc như họ mà nói, người ngoại giới đều hèn mọn.
Trên thực tế, trước đây, bọn họ gặp rất nhiều người, mới đầu còn rất vênh váo, nhưng sau khi biết thân phận đệ tử hoàng tộc của họ, sau cũng rất nịnh nọt, kính cẩn nghe lời.
Nên họ càng khinh thường người ngoại giới.
Nhưng lúc này, tên này đúng là không có mắt, bọn họ kêu cái danh hoàng tộc ra, hắn còn châm chọc.
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, để tao dạy mày đạo lý làm người.
Hai người đồng thời ra tay, co ngón tay thành móng vuốt, chộp hướng về phía Tần Mục.
Nhưng còn chưa đợi chúng đụng vào Tần Mục, hắn đã ra tay nhanh như chớp, nắm chúng trong tay.
- Không có mấy bản lĩnh lại dám ra tay giễu võ dương oai, hoàng tộc thì giỏi lắm à?
Tần Mục cười lạnh, hai tay dùng sức vặn.
Rắc
Tần Mục vặn vẹo, cánh tay hai người lập tức biến thành bánh quai chèo, xương cốt trong tay dường như bị nghiền nát toàn bộ. Với cấp độ của hai người đều không thể chịu được nỗi đau đớn kịch liệt này, kêu lên thảm thiết.
- A…buông tay, buông tay.
- Cút.
Tần Mục chẫn dẫm lên vai hai người, đẩy hai người đâm vào vách đá hai bên sơn động, giống như bị khảm nạm vào vậy.
Vốn đã có rất nhiều người tràn vào sơn động, chỉ có điều con đường này bị người của Linh tộc và U Minh tộc canh gác, họ không vào được, nên đều loanh quanh ở ngoài.
Lúc này hành động của Tần Mục khiến rất nhiều người chấn động.
- Mạnh quá, còn dám đánh nhau với đệ tử hoàng tộc.
- Chẳng…chẳng phải hắn là thành chủ Thiên Mạc Thành sao?
- Tôi không nhìn nhầm đâu, thành chủ Thiên Mạc Thành gần đây khí thế rất mạnh, ngay cả hoàng tộc cũng phải kiêng kị, đã vượt qua cả Tiêu Hậu. Vùng thí luyện khe núi Lôi Minh này vì có hắn, dường như không cao thủ nào tới cả, vì không ai nắm chắc có thể tranh giành với hắn.
- Ngay cả hoàng tử cũng không dám mạo hiểm, thực uy phong. Nếu chúng ta có thể theo Tần thành chủ, thì sẽ oai biết bao.
- Đừng có ngốc, người tới đây ai mà không muốn thế, anh có tư cách đó sao?
Có bốn người ngồi xếp bằng trên mặt đất, đều là thanh niên khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, thực lực khoảng Bán Thần tầng sáu, rõ ràng là người của Linh tộc và U Minh tộc.
Tuy nhiên Tần Mục không quan tâm mấy người này, tinh thần của hắn bị một hơi thở quen thuộc thu hút.
- Thái Âm thần kiếm.
Không gian này tràn ngập kiếm ý mãnh liệt, chắc chắn là Thái Âm thần kiếm.
Tính ra, Tần Mục hiện đã dung hợp bốn thanh Thái Âm thần kiếm.
Thanh đầu tiên là trong di tích cùng đi với Ngân Hồ.
Lần thứ hai là ở Thiên Hồ đảo hải ngoại.
Lần thứ ba là thu được khi giết chết một người lĩnh ngộ Thái Âm thần kiếm.
Lần thứ tư là ở Côn Luân thiên lộ, cũng chính là lần dung hợp thế giới Hỗn Độn.
Bốn thanh Thái Âm thần kiếm, mỗi lần dung hợp, lực lượng lại tập trung mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc đó Tần Mục lĩnh ngộ ba chiêu Sát kiếm, Tuyệt kiếm, Diệt kiếm trong thần kiếm thái âm, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội dùng, còn hiện tại dường như cũng dùng khá nhiều rồi.
Tuy nhiên nếu lại cho hắn dung hợp một thanh Thái Âm thần kiếm nữa, hắn cảm thấy ba thức kiếm chiêu này cuối cùng dung hợp thành một chiêu.
Chiêu cuối cùng này, uy lực tuyệt đối vượt xa tưởng tượng, thậm chí còn không thua sức mạnh mà Tử Lôi mang lại cho hắn.
- Thanh Thái Âm thần kiếm thứ năm lại xuất hiện ở đây?
Nếu nói Tần Mục không kích động thì là nói dối, bất kể thế nào, hắn cũng phải nắm được thứ này.
Bốn thanh niên hoàng tộc ngồi đó cảm ngộ những kiếm ý tản mạn trong không gian, tuy nhiên cũng nhanh chóng nhận ra Tần Mục, lộ vẻ cảnh giác.
- Anh là ai, vào bằng cách nào?
- Nơi này hình như không phải lãnh địa của hoàng tộc các anh mà, vì sao tôi không thể vào?
Bốn người đều dừng lại, ánh mắt quan sát kĩ Tần Mục, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Anh là thành chủ Thiên Mạc Thành?
Tần Mục không ngờ đúng là nhiều người biết tới thanh danh của mình, ngay cả đệ tử hoàng tộc cũng có vẻ kiêng kị.
- Tần thành chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Sau khi biết thân phận của Tần Mục, bốn người lập tức thay đổi thái độ, kính cẩn chào hỏi Tần Mục.
Mặc dù nói phần lớn đệ tử hoàng tộc đều không phục cái tin đồn đại kia, nhưng trưởng bối trong tộc đã dặn đi dặn lại, không được trêu vào Tần Mục, bọn họ cũng đành khiêm tốn chút.
- Các người phát hiện ra cái gì ở đây?
Tần Mục hỏi.
- Một kiếm ý tuyệt thế.
Bốn người không giấu diếm. Bọn họ tin Tần Mục có thể cảm nhận được.
- Chỉ là kiếm ý lộ ra đã đủ khiến Bán thân bình thường không thể tới gần, đây tuyệt đối là kiếm ý do cường giả cực mạnh ngưng tụ ra.
Trong lòng Tần Mục cười thầm. Với hiểu biết của hắn về Thái Âm thần kiếm, đây tuyệt đối không phải kiếm ý mà người có thể sáng tạo ra, có lẽ thiên địa tự sinh, kiếm ý Thiên Địa.
- Bên đó có một cửa đá, có lẽ kiếm ý phát ra từ trong cửa đá, chỉ là cửa đá quỷ quái dị thường, căn bản không mở được.
Một người chỉ vào cánh cửa đá trước mặt.
Tần Mục ngạc nhiên. Với hợp lực của bốn người này, đủ để hủy diệt cả một hành tinh, lại không mở nổi một cửa đá?
- Có gì kì quái?
- Cửa đá có thể hấp thu sức mạnh của chúng tôi. Cho dù chúng tôi dùng bao nhiêu sức mạnh tấn công, dường như cũng chỉ như hoa dệt trên gấm, yếu ớt, đừng nói nổ tung cửa đá, cửa đá còn chẳng thèm nhúc nhích cơ.
- Để tôi thử xem.
Tần Mục đi về phía cửa đá.
Bốn người nhìn nhau, bọn họ rất muốn biết có phải Tần Mục đúng như trong truyền thuyết nói không, đã có thể so sánh với hoàng tử, thậm chí mạnh hơn cả cấp bậc hoàng tử.
Đi tới trước cửa đá, quan sát kĩ vài lần, Tần Mục đưa bàn tay khẽ dán vào cửa đá, dường như đang kiểm tra cái gì, khiến bốn người phía sau không hiểu ra sao.
Tần Mục muốn mở cửa đá, đương nhiên sẽ không trực tiếp nổ tung. Nếu bạo lực như vậy cho dù có thể phá cửa đá, chỉ e sơn động này cũng bị hủy theo.
Hắn khẳng định sự kì lạ của cửa đá này là do Thái Âm thần kiếm, trong cơ thể mình đã có lực lượng của Thái Âm thần kiếm, nếu cùng nhau hô ứng, mới có thể mang lại hiệu quả khó mà tưởng tượng được.
Trên thực tế đúng như Tần Mục đoán, khi hắn vận lực lượng Thái Âm thần kiếm lên, dung nhập trên cửa đá, cửa đá phát ra tiếng vang “ầm ầm”, di chuyển lên cao.
- Cái này….
Tròng mắt bốn người phía sau sắp rơi ra, nếu Tần Mục đánh bay cửa đá, bọn họ còn hiểu được, nhưng hiện tại hắn chỉ sờ cửa đá một lúc, cửa đá đã mở ra, vậy là thế nào?
Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng nén lại nghi ngờ. Cửa đá đã mở ra, điều quan trọng nhất lúc này chính là xông vào tìm nguồn gốc của kiếm ý này.
Bọn họ có thể có được thu hoạch không nhỏ bên ngoài, nếu tới bên trong, tìm hiểu kiếm ý này từ khoảng cách gần, khó mà đánh giá được hết những lợi ích mà mình có được.
Năm người gần như cùng lao vào trong cánh cửa đá.
Xoạt.
Nhưng đúng lúc này, một màn kim quang bắn ra, cản tầm mắt của mọi người.
Ầm
Ngay sau đó, màn kiếm ý khủng bố mênh mông đánh tới trước mặt, giống như sức mạnh ngàn tấn đổ ập lên người.
Bốn thanh niên Linh tộc và U Minh tộc như bị sét đánh, thân thể bay thẳng ra ngoài.
- Rất thú vị.
Tần Mục không sợ hãi, ngược lại còn cười một tiếng, nghênh đón sự tấn công của sức mạnh ngàn tấn, một bước tiến vào bên trong cửa đá.
Bốn thanh niên bị thương, không thể không xếp bằng tại chỗ chữa trị.
Rất lâu sau, họ mới dần dần thở ra, nhìn cửa đá đã đóng, không kìm được trăm miệng một lời cảm thán một câu.
- Thật cường đại.
Bọn họ không phải cảm thán sự cường đại của kiếm ý, vì kiếm ý cho dù mạnh như nào, họ cũng đã có chuẩn bị về tâm lý.
Mà bọn họ đang cảm thán sự cường đại của Tần Mục, không bị chút thương tổn nào dưới uy thế như vậy, thậm chí còn nghênh khó xông lên, đột phá kiếm ý, cưỡng ép đi vào..

Sau khi tiến vào cửa đá, một lúc sau, Tần Mục mới có thể thích ứng với kim quang mãnh liệt, nhìn thấy rõ ràng.
So với sự trống trải bên ngoài, nơi này chỉ là một không gian nhỏ hẹp.
Ở trung tâm trên cao, một thanh kiếm quang màu vàng hư ảo lơ lửng, tản ra kiếm ý cuồng bạo bốn phía.
Tần Mục biết, cái gọi là cuồng bạo chỉ là đối với người ngoài, nhưng đối với bản thân Thái Âm thần kiếm, có lẽ chỉ là một chút kiếm ý bộc lộ ra mà thôi.
Thanh Thái Âm thần kiếm cuối cùng này hoàn toàn khác so với bốn thanh kiếm trước đây Tần Mục có được.
Thấy Thái Âm thần kiếm mặc dù rất kích động, tuy nhiên ánh mắt Tần Mục chỉ khẽ lướt qua, lập tức đi về phía góc, một cô gái xinh đẹp đang hôn mê ở đó,
Không phải Trần Thiến thì còn là ai?
Tần Mục đỡ cô dậy, kiểm tra cơ thể cô, phát hiện cô thở đều, so với nói là bị thương hôn mê, chi bằng nói là ngủ.
- Tiểu Thiến, tỉnh lại đi.
Tần Mục gọi một tiếng, đồng thời vận chút nguyên lực cho cô.
Trần Thiến từ từ tỉnh lại, thần sắt hơi mơ mang, nhưng mau chóng nhận ra Tần Mục, vui sướng nói:
- Tần đại ca.
- Tiểu Thiến, em sao thế, sao lại ngủ ở đây?
- Em…
Trần Thiến do dự một chút, lắc đầu nói:
- Em không biết, em cùng họ tiến vào, đột nhiên bị một lực lượng hút vào, sau đó không biết gì nữa.
Tần Mục nghi ngờ hỏi.
Không phải hắn nghi ngờ Trần Thiến nói dối, chỉ là cảm thấy Trần Thiến có gì đó rất đặc biệt, nếu không sẽ không thể không dưng bị hút vào đây, Lâm Thi Vận và Tống Thi Thi lại bay ra ngoài.
Hơn nữa, bốn thanh niên Bán Thần tầng sáu bên ngoài cũng không mở được cửa đá, cô ấy vào đây kiểu gì?
- Em chỉ nhớ được như vậy.
Trần Thiến cũng cố gắng nghĩ lại, trong đầu dường như có gì đó chợt lóe lên, rồi lại không nắm bắt được.
- Vậy đừng nghĩ nhiều, em không sao là tốt rồi.
Tần Mục vỗ vai cô, sau đó đứng lên, quay người đi về phía Thái Âm thần kiếm.
- Tần đại ca, thanh kiếm này hình như rất lợi hại, anh muốn luyện hóa nó sao?
Trần Thiến cũng đứng lên, tò mò nhìn chằm chằm Thái Âm thần kiếm.
- À, tôi muốn luyện hóa nó ở đây, chỉ là e rằng sẽ mất nhiều thời gian.
Tần Mục còn nhớ hắn luyện hóa bốn thanh Thái Âm thần kiếm trước đều chỉ cần thời gian mấy ngày. Nhưng lần này thì khác, nhìn kiếm ý phát ra này, bốn thanh kiếm trước cộng lại cũng không mạnh bằng.
- Tần đại ca, anh luyện hóa đi, em đợi anh ở đây, khẳng định sẽ không quấy rầy anh.
- Được.
Tần Mục không do dự. So với thí luyện, hắn quan tâm Thái Âm thần kiếm hơn, dù sao việc tìm cái thứ Lôi quả gì kia, hắn cũng ngại quá phiền phức.
Tần Mục bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý, dùng tâm thần cảm ngộ kiếm ý, quên đi mọi chuyện.
Trần Thiến thì dịu dàng ngồi cạnh, lẳng lặng nhìn Tần Mục.
Ngồi ngây ra, đương nhiên là việc rất nhàm chán, thường dễ ngủ gật, tuy nhiên Trần Thiến hoàn toàn không buồn ngủ, cũng không thấy nhàm chán.
Có thể nhìn người trong lòng mình một cách an yên như vậy, cũng có thể coi là một loại hạnh phúc.
Tình cảm của Trần Thiến đối với Tần Mục không giống Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y. Trái tim cô rất thuần túy, không cần hứa hẹn, không cần đáp lại, không cần chiếm hữu, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là đã thấy thỏa mãn.

Một trong thập đại Cấm khu sinh mệnh,
Đây là nơi đầu tiên tổ chức thí luyện, lại từng có tiếng rồng gầm, Long tộc cử rất nhiều cường giả điều tra, cho nên nơi này trở thành vùng thí luyện hỗn loạn nhất.
Khe núi Lôi Minh này lấy tiêu chuẩn là tìm Lôi quả, nhưng vùng đất Bắc Hoang thì lại khác.
Ở Bắc Hoang chi địa có một ngọn núi trọng lực. Núi trọng lực mặc dù không phải ngọn núi cao nhất của Bạch Đế Tinh, nhưng chắc chắn là ngọn núi khó trèo nhất, vì trọng lực ở đây gấp nhiều lần ở những nơi khác.
Đối với những nơi khác, nơi càng cao, trọng lực càng nhỏ.
Nhưng núi trọng lực lại hoàn toàn khác, trọng lực ở chân núi chỉ gấp hai ba lần nơi khác, càng lên cao trọng lực càng lớn, thậm chí có thể đạt tới độ gấp trăm ngàn lần.
Đương nhiên, thật ra chỉ cần là người hơi thông minh một chút sẽ biết đây tuyệt đối không phải trọng lực, mà là một thứ lực quy tắc giở trò.
Cho nên núi trọng lực có một cái tên khác, gọi là núi quy tắc.
Thí luyện ở Bắc Hoang chi địa là nhiệm vụ trèo lên núi quy tắc, ai tới đỉnh núi trước thì thắng.
Hoàng tử của Bắc Hoang chi địa là Vũ Văn Hoa của Nhân Hoàng tộc, có thể bỏ xa tất cả các người thí luyện cùng, một mình leo lên, người sau chỉ có nước hít bụi.
Nhưng lúc này, lại có một người sánh vai cùng y, thậm chí còn không ngừng làm phiền y, khiến người phía sau dần dần đuổi kịp.
- Long Thần, cậu có ý gì?
Vẻ mặt Vũ Văn Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo màu bên cạnh:
- Cậu đã có suất chỉ định, sao còn tới núi quy tắc?
Long Thần cười nhạt:
- Anh Vũ Văn, tôi luôn rất ngưỡng mộ anh, sớm muốn bàn luận một lần với anh. Hôm nay là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ, không biết phải đợi tới lúc nào.
Vũ Văn Hoa cảm thấy tức giận, đương nhiên gã biết tên này cố tình quấy nhiễu. Mặc dù làm vậy cũng không ngăn được gã giành được vị trí đứng đầu, nhưng cũng có thể khiến gã khó chịu.
- Cậu muốn luận bàn, đợi thí luyện xong, tôi sẽ tiếp cậu.
- Ôi, anh không phải không biết, quy tắc của Long tộc chúng tôi rất nghiêm khắc, biình thường chúng tôi chỉ có thể ở trong tộc, không thể ra ngoài hành tẩu. Lần này vì có tiếng rồng gầm, các trưởng bối mới cho phép to sang đây xem thử.
- Nói bừa.
Vũ Văn Hoa căn bản không tin lời Long Thần. Với địa vị thân phận như Long Thần, ở Long tộc này ai dám quản gì gã
- Anh Vũ Văn, sao anh không tin tôi, tôi thật sự muốn học hỏi anh.
Vũ Văn Hoa nổi cơn, cười lạnh nói:
- Cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu phải không, tôi thừa nhận khi trước không cẩn thận, thua Vu Diễm. Nhưng nếu khi đó đối thủ là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không thua. Khoảng cách giữa tôi và cậu, chỉ là vì Nhân Hoàng tộc xếp thứ ba trong hoàng tộc, còn Long tộc xếp thứ hai mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận