Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 829: Mâm tròn đen như mực

Mọi người có thể khẳng định, Tần Mục tuyệt đối không nhúc nhích, càng không sử dụng bất cứ thứ gì chống đỡ, hoàn toàn chỉ dùng cơ thể ngạnh kháng một kiếm này.
Ngưng Thần cảnh phẫn nộ oanh một kích lên người hắn, nhưng hắn không hề động dung.
- Đây là người sao?
Đám con cháu Ngụy gia vô cùng kinh hãi.
- Cậu không phải Kim Đan cảnh?
Người bên dưới thủy đàm cũng sững sờ trong chốc lát, lập tức thanh âm chìm xuống. Ông ta không nghĩ tới mình đã nhìn lầm.
- Bây giờ đã có thể nói chuyện được chưa?
Tần Mục thản nhiên nói.
- Hừ, cậu đừng tự cho là đúng. Ta đang trong thời gian tu luyện, một kích vừa rồi chỉ dùng hai thành công lực.
- Ông cứ thử hai mươi thành công lực xem sao.
Mười thành công lực đã là tất cả sức mạnh của một người. Tần Mục nói hai mươi thành công lực, hiển nhiên là đang giễu cợt đối phương.
Tần Mục nói chuyện càng lúc càng hung hăng, nhưng sức mạnh của người dưới đáy đầm có vẻ chưa đủ, mỗi lần nói chuyện đều do dự thật lâu.
- Các người muốn lấy gì thì lấy nhanh lên. Ta chỉ cho các người mười phút mà thôi.
Người dưới đáy đầm dường như thỏa hiệp.
Kết quả này khiến cho mọi người mừng rỡ không thôi. Bọn họ còn tưởng phải đại chiến một trận, không nghĩ đến đối phương lại sợ hãi Tần Mục.
Tần Mục quay người nói với đám tiểu bối Ngụy gia:
- Các người xuống dưới mang thứ đó lên đi.
- Cái này…
Người của Ngụy gia nhìn nhau. Bảo bọn họ xuống nước thì không có gì, nhưng quan trọng là bên dưới đang có một Ngưng Thần cảnh, ai dám xuống chứ?
- Các người không nghe lời?
Tần Mục hỏi.
Người dưới đầm có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Nhanh lên, ta đã đáp ứng các người, tất sẽ không động thủ với các người.
Ngẫm lại Ngưng Thần cảnh dù sao cũng là tiền bối, có lẽ không đến mức dối gạt bọn họ.
Vì vậy, có hai thanh niên Ngụy gia đứng dậy, nói:
- Để chúng tôi xuống.
Kỳ thật bọn họ cũng có ý định, nếu lần này mang được thứ đó về, bọn họ chính là có được công đầu, gia tộc nhất định sẽ trọng thưởng cho bọn họ.
Để có được càng nhiều tài nguyên tu luyện quý giá, cũng đáng để mạo hiểm.
Huống hồ bọn họ cảm thấy nếu có nguy hiểm, Tần Mục tuyệt đối sẽ không ngồi im mà không để ý đến.
Thời gian từng phút trôi qua, người của Ngụy gia khẩn trương vạn phần. Dù sao Ngưng Thần cảnh này hỉ nộ vô thường, ai biết được ông ta có đột nhiên đổi ý, muốn động thủ với bọn họ hay không?
Mười phút trôi qua rất nhanh. Người dưới đáy đầm cho bọn họ đúng mười phút.
Theo lý, ông ta có lẽ đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng vì sợ Tần Mục, ông ta vẫn không lên tiếng.
Nửa canh giờ, hai người xuống nước thò đầu lên, phun ra một ngụm nước, thần sắc trên gương mặt lộ vẻ mừng rỡ.
- Đã tìm được rồi.
Tần Mục gật đầu:
- Vậy thì mang lên đi.
Hai người đi lên, do dự một chút rồi đưa cho Tần Mục.
Tuy Tần Mục không phải người của Ngụy gia, nhưng bây giờ hắn chính là đầu lĩnh.
Tần Mục nhìn cái mâm tròn đen như mực trong tay, lật qua lật lại thật lâu, cũng không phát hiện thứ đồ này có gì kỳ lạ.
- Đã tìm được đồ, chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này.
Tần Mục cũng không có ý định nghiên cứu cái mâm tròn này. Hắn chỉ giúp Ngụy gia tìm kiếm, hắn cũng không lấy nó làm của riêng.
Mọi người tất nhiên đều muốn nhanh chóng rời khỏi đây, liền liên tục gật đầu.
- Khoan đã.
Đúng lúc này, bên dưới thủy đàm vang lên tiếng nổ cực lớn. Một người đàn ông mái tóc dài rối tung bay lên, xoay tròn trên không trung.
- Mau giao thứ mà các người lấy được ra đây.
Tần Mục nhìn người này, nhàn nhạt nói:
- Tại sao lại phải đưa cho ông?
- Khốn kiếp. Đây là đồ của ta.
Tần Mục cười ha hả:
- Nếu là đồ của ông, tại sao vừa rồi ông không ngăn cản? Tôi không tin hai Nguyên Anh cảnh có thể cướp được đồ trên người ông.
Mái tóc dài của người đàn ông che phủ gương mặt, nhìn không rõ hình dáng, nhưng trên người ông ta tản ra một luồng khí tức rét lạnh. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều biết ông ta rất tức giận.
Ông ta bế quan dưới đáy đầm trăm năm, cũng bởi vì ông ta phát hiện đầm nước này tràn ngập một luồng năng lượng thần kỳ.
Thiên địa linh khí trong nước khẳng định ít hơn trong không khí rất nhiều, nhưng linh khí trong cái đầm nước này nồng đậm gấp trăm lần so với bên ngoài.
Ông ta ngồi dưới đáy đầm, linh khí quanh quẩn chung quanh, tách làn nước ra.
Tự do trong nước, hô hấp thiên địa linh khí, không thể không nói là vạn phần kỳ diệu.
Cứ như vậy, ông ta bế quan trăm năm. Tu vi từ Nguyên Anh cảnh sơ kỳ đã đạt đến Ngưng Thần cảnh đỉnh phong.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là ông ta đã có thể đột phá Ngưng Thần siêu việt, trở thành truyền kỳ.
Vừa rồi không phải ông ta sợ Tần Mục, chỉ là đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, không muốn phân tâm mà thôi.
Nhưng khi hai người kia lấy đi mâm tròn đen như mực, thiên địa linh khí bên trong đầm nước đột nhiên tán loạn. Ông ta hấp một ngụm, nước vọt vào mũi, thiếu chút nữa khiến ông ta sặc chết.
Trăm năm qua, ông ta chỉ lo tu luyện, cũng không truy tìm tại sao đầm nước này lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Nhưng bây giờ thì ông ta đã hiểu. Đầm nước sở dĩ thần kỳ là nhờ cái mâm tròn này.
Ông ta sao có thể trơ mắt nhìn bảo bối của mình bị người ta lấy đi.
- Bất kể thế nào, nó cũng là của ta.
Người đàn ông không muốn nhiều lời. Cho dù Tần Mục nguyện ý giao ra mâm tròn, ông ta cũng phải giết sạch tất cả mọi người.
Vừa rồi không muốn bị phân tâm, bây giờ đã động, thế thì xử lý triệt để luôn thôi.
Tần Mục cảm nhận được sát ý của đối phương, khẽ cau mày, đột nhiên hô:
- Ngụy Thanh, Ngụy Hàm Chi, mau mang mọi người tận lực rời xa chỗ này.
Hai người không chút do dự, lập tức mang theo đệ tử Ngụy gia lui ra ngoài.
Cường giả Ngưng Thần cảnh đỉnh phong, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại được. Chỉ cần trong chiến đấu phát ra chút dư âm ảnh hưởng cũng đủ để chấn thương bọn họ.
- Khinh Tuyết, em cũng ra ngoài đi.
Diệp Khinh Tuyết chần chừ một chút rồi gật đầu, theo đám người Ngụy Hàm Chi ra ngoài.
Lúc này, cô chỉ có thể tin tưởng Tần Mục mà thôi.
Tần Mục đã chọn lưu lại chiến đấu với người này, tất hắn nắm chắc phần thắng trong tay.
Diệp Khinh Tuyết có thể không tin vào thực lực của Tần Mục, nhưng không thể không tin vào sự tự tin của hắn.
Chỉ cần hắn cho rằng có thể làm được chuyện gì thì tuyệt sẽ không thất bại.
Điều này cũng chính là điều khiến cho cô mê muội, cũng là mị lực của Tần Mục.
Hai mươi mấy người rất nhanh thối lui ra khỏi không gian này.
Sau khi bọn họ rời đi không xa, đã có thể cảm nhận rõ ràng phía sau đang bộc phát cuộc chiến kịch liệt. Năng lượng khủng bố tản ra, khiến cho lòng người sợ hãi.
Diệp Khinh Tuyết ngừng lại, Ngụy Hàm Chi cũng ngừng lại, đám người Ngụy Thanh cũng do dự một chút rồi đồng thời ngừng lại.
Tần Mục yểm trợ bọn họ đào tẩu, một người đối mặt với cường giả Ngưng Thần cảnh đỉnh phong, khí phách này khiến bọn họ bị thuyết phục.
Rầm rầm rầm.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, tiếng vang chấn động thiên địa.
- Cái này, cậu…cậu…quái vật…
Cách không truyền đến tiếng kêu sợ hãi của người đàn ông.
Trong thoáng chốc, mọi người giống như nhìn thấy kim quang lập lòe.
Trong nháy mắt, không gian đen kịt được chiếu sáng.
Nhưng cũng trong nháy mắt, ánh sáng rút đi, màn đêm trở lại.
Sau đó thiên địa trở nên bình tĩnh, cuộc chiến tựa hồ đã xong.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gào thét của cường giả Ngưng Thần cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ…
Rất nhanh, một thân ảnh đơn bạc chậm rãi từ bên trong bước ra, khí định thần nhàn, căn bản nhìn không ra hắn mới trải qua một trận đại chiến vừa rồi.
- Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết là người đầu tiên chạy đến, đồng thời cũng thở phào một hơi.
Tuy trong lòng cô rất tin tưởng Tần Mục, nhưng cũng vô cùng khẩn trương.
Tần Mục mỉm cười, vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, không có việc gì nữa rồi.
Đám người Ngụy Hàm Chi, Ngụy Thanh hít một hơi khí lạnh. Tần Mục không hề bị tổn thương bước ra, đồng nghĩa với việc cường giả Ngưng Thần cảnh kia đã bị giết chết.
Thật sự là biến thái.
Trong thời khắc này, người của Ngụy gia không người nào dám không phục Tần Mục, cho dù là Ngụy Thanh.
Y cao ngạo, nhưng bất kỳ thứ gì cũng phải có điểm mấu chốt. Sự cường đại của Tần Mục đã vượt qua điểm mấu chốt của y, khiến cho y không thể không phục.
- Đồ đã tìm được, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta hợp tác chấm dứt. Bây giờ từng người hãy hành động, đi tìm cơ duyên của mình.
Tần Mục cảm thấy đã đến Thiên Lộ rồi, cũng cần phải dạo chơi xung quanh một chút.
Có lời đồn chỗ này có thể đến thông đạo ngoại vực. Lúc trước Mộ Dung Tiêu Tiêu và Cơ Vĩnh Phong chính là từ nơi này đi ra.
- Cái này…
Người của Ngụy gia nhìn nhau. Nói thật, bọn họ bây giờ rất muốn đi cùng với Tần Mục.
Có một cường giả bên cạnh như vậy, bất cứ nguy hiểm gì trong Thiên Lộ cũng không còn.
- Đừng nghĩ đến việc để người khác bảo vệ mình. Cơ duyên là do mình tạo ra, không phải người khác bố thí. Nếu như các người ôm suy nghĩ như vậy, cả đời cũng không mạnh nổi đâu.
Lời của Tần Mục giúp cho đám người Ngụy Thanh ngộ ra. Lúc này đã có mấy người cáo từ rời khỏi.
Bọn họ không những tách ra khỏi Tần Mục, mà còn tách khỏi những người khác, một mình lưu lạc. Cho dù có hình thành tổ đội thì cũng chỉ hai người là được.
Quá nhiều người cùng một chỗ, sẽ tạo nên sự ỷ lại. Đây quả thật là chuyện không tốt.
Rất nhanh, người của Ngụy gia đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết.
Hai người bắt đầu ngao du Thiên Lộ.
Trên đường, bọn họ gặp không ít người của gia tộc khác, cũng gặp không ít cường giả Ngưng Thần cảnh.
Nhưng Tần Mục và những người này không quen, cũng không nói chuyện với nhau.
Thiên Lộ rất rộng và dài, vô biên vô hạn. Hai người Tần Mục đi bảy tám ngày cũng không tìm được phương hướng.
Trong số bảy tám ngày này, hắn thường xuyên lấy cái mâm tròn ra nghiên cứu, nhưng không cảm nhận được tác dụng của cái mâm.
- Thứ này là pháp bảo, cần luyện hóa mới có thể sử dụng sao?
Diệp Khinh Tuyết đưa ra một giả thuyết.
- Tôi cũng đoán như vậy, nhưng đây là vật của Ngụy gia, chúng ta không thể luyện hóa.
Trong nội tâm Tần Mục kỳ thật vẫn cảm thấy ngạc nhiên về tác dụng của vật này, nhưng làm người phải biết quân tử. Hắn cũng không thể chiếm đồ của người khác.
Diệp Khinh Tuyết không cho là đúng:
- Ngụy gia bảo anh giúp bọn họ tìm đồ, nhưng không đưa ra được lý do gì. Với thực lực của anh, lần đó bị sáu đại gia tộc vây công, Ngụy Sơn Hà chính là vẽ vời cho thêm chuyện. Còn Tru Tà Kiếm, cho dù bọn họ không cho anh, chị em Mộ Dung sớm muộn gì cũng sẽ tìm được anh thôi. Cuối cùng vẫn phải dựa vào anh mà đạt được Tru Tà kiếm.
- Nói tóm lại, Ngụy gia cái gì cũng chẳng giúp được cho anh, chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.
Tần Mục nghe xong liền ngạc nhiên. Ngẫm lại đúng là như vậy, hắn chẳng được cái gì từ Ngụy gia cả.
Trước kia hắn còn cảm thấy mình thiếu nhân tình của Ngụy gia. Bây giờ nghe Diệp Khinh Tuyết nói, suy nghĩ đã thay đổi.
- Nhưng rốt cuộc vẫn là đã đáp ứng người khác.
Tuy Tần Mục biết mình không còn nợ Ngụy gia, nhưng dù sao thứ này cũng là thứ Ngụy gia tìm kiếm nhiều năm, mà hắn đã đáp ứng đi tìm giúp họ.
Nếu bây giờ lấy nó làm của riêng, có chút hơi quá đáng rồi.
- Thế thì tùy anh vậy.
Diệp Khinh Tuyết cảm thấy tiếc thay cho Tần Mục. Đây nhất định là một bảo bối. Cô tất nhiên hy vọng Tần Mục có thể luyện hóa nó.
Nhìn biểu hiện của cô, Tần Mục nhìn cái mâm tròn đen như mực trong tay, cười nói:
- Trước anh cũng phải xem vật này có tác dụng gì, rồi xem nó có hữu dụng với anh không đã.
Tần Mục dừng lại, tìm một chỗ, thử luyện hóa cái mâm.
Nửa canh giờ sau, hắn không kiên nhẫn mà đứng dậy, lắc đầu nói:
- Bề ngoài thì giống như không phải pháp khí, căn bản không thể luyện hóa được.
- Vậy rốt cuộc nó là vật gì?
- Người đàn ông dưới đầm nước và người của Ngụy gia coi trọng nó như vậy, hiển nhiên không phải vật phàm, nhưng…
Tần Mục đang nói, mâm tròn trên tay lần đầu tiên có động tĩnh, ông ông chấn động.
Nghiên cứu nó vài ngày, nó giống như vật chết, bây giờ đột nhiên phát sinh động tĩnh, hiển nhiên là bất thường.
Vù.
Bỗng nhiên mâm tròn giãy dụa trong lòng bàn tay của Tần Mục.
Trong lúc Tần Mục cho rằng thứ này muốn bay đi, nhưng không ngờ nó cứ quanh quẩn trên không trung một vòng, hóa thành một đạo hắc quang, vọt vào trong cơ thể của hắn.
Kết quả này khiến cho Tần Mục cả kinh, vội kiểm tra cơ thể mình.
Đây chính là một vật thực, tại sao lại bay được vào trong cơ thể hắn?
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Khinh Tuyết lo lắng hỏi.
- Không biết, dường như tìm không thấy.
Tần Mục tìm kiếm toàn thân cũng không tìm được cái mâm tròn kia.
Thật là quỷ dị.
Tần Mục cố gắng tìm cả một buổi tối, nhưng vẫn không biết cái mâm tròn đi đâu nữa. Cơ thể của hắn cũng không xuất hiện bất kỳ sự khác lạ nào.
Không thể tìm ra, thôi thì dứt khoát không tìm nữa. Hai người tiếp tục đi tiếp.
Qua tiếp hai ngày nữa, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên nói với Tần Mục:
- Em đã đột phá Kim Đan hậu kỳ rồi.
- Tại sao lại đột ngột như vậy?
Tần Mục thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói:
- Đây là chuyện tốt.
Diệp Khinh Tuyết cau mày, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Thật lâu sau cô mới mở miệng nói:
- Anh ở đây chờ em, em muốn cách ra anh một chút.
Tần Mục ngạc nhiên, tại sao lại phải cách xa hắn một chút?
Sau đó hắn nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết chạy đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn, trong lòng của hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng khoảng ba bốn phút sau, Diệp Khinh Tuyết chạy trở về, hơn nữa gương mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn.
- Khinh Tuyết, vừa rồi em bị gì vậy? Anh còn tưởng em…
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ hành động của mình vừa rồi đã khiến Tần Mục hiểu lầm, cho nên không khỏi mỉm cười:
- Em chỉ làm thí nghiệm một chút thôi.
- Thí nghiệm?
- Ùm, em nghĩ rằng em đã biết tác dụng của cái mâm tròn kia rồi.
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
- Có tác dụng gì?
- Hai ngày qua em cảm thấy thiên địa linh khí ở đây càng lúc càng nồng đậm. Mặc dù không cần tận lực tu luyện, tu vi cũng tăng nhanh vô cùng, cơ hồ một ngày tăng một bậc.
- Anh cũng có cảm giác này, nhưng nơi này là Thiên Lộ, tốc độ tu luyện nhanh cũng là chuyện bình thường.
- Không phải như vậy.
Diệp Khinh Tuyết lắc đầu:
- Cũng không phải vì nơi này là Thiên Lộ, thiên địa linh khí mới nồng đậm, mà là bên cạnh anh.
Tần Mục khẽ giật mình, không đợi hắn lên tiếng, Diệp Khinh Tuyết đã nói thêm:
- Vừa rồi em cố ý chạy đi xa, khi đó em liền phát hiện linh khí càng lúc càng yếu, hoàn toàn không bằng lúc bên cạnh anh.
Tần Mục kinh ngạc vô cùng.
- Ý của em là vậy. Trước kia cũng không loại trừ tình huống này.
Tần Mục im lặng. Đan điền của hắn vốn không giống với người khác. Cho dù không tu luyện công pháp, thu nạp thiên địa linh khí cũng vô cùng nhanh.
Bây giờ có cái mâm tròn này, tốc độ chỉ sợ còn nhanh hơn so với lúc trước.
Mà ngay cả Diệp Khinh Tuyết bên cạnh hắn cũng cảm nhận được rõ ràng tu vi của cô tăng lên cực nhanh.
- Xem ra cái mâm tròn này là phụ trợ tu luyện đấy.
Hắn phỏng đoán, lúc trước Ngụy Sơn Hà tu luyện tại đầm nước này mới đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay.
Trên thực tế chính là như thế.
- Đây không phải là vật phụ trợ bình thường. Tất cả những người đi bên cạnh anh cũng sẽ được lợi không nhỏ. Hơn nữa, chính nó cũng hữu dụng với anh.
Diệp Khinh Tuyết nói:
- Cho nên, anh đừng trả lại cho Ngụy gia.
Tần Mục bất đắc dĩ nhún vai:
- Bây giờ anh cũng chẳng biết nó đi đâu nữa. Muốn trả lại cho người ta cũng không còn cách nào.
- Như vậy không phải trùng hợp sao?
- Cho nên, phải nghĩ biện pháp giải thích với Ngụy gia.
Tần Mục suy nghĩ, nên dùng cái gì để trao đổi với Ngụy gia.
Tiến vào Thiên lộ, rất nhiều người tìm đến nơi có nhiều linh khí để bế quan tu luyện.
Bên trong Thiên Lộ, nghe nói có rất nhiều chỗ có địa linh mạch. Loại địa linh mạch này có thể sinh ra linh khí sung túc, cung cấp cho người tu luyện, hiệu quả không kém gì mâm tròn.
Chỉ có điều địa linh mạch tương đương với trái tim của Thiên Lộ, không có người tìm được vị trí của nó, càng không có người đào được nó đi.
Đã từng có người thử tìm kiếm, nhưng hao phí thật nhiều tinh lực và thời gian cũng không thu hoạch được gì, rốt cuộc chỉ được không bù mất.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết cũng không vội vã tu luyện. Bọn họ tiến vào Thiên Lộ chủ yếu là để thăm dò, tìm kiếm con đường có thể bước vào tinh không như lời đồn.
Bốn ngày sau, hai người đến một hạp cốc thật lớn, nhìn thấy một biển báo.
Bên trong Thiên Lộ có biển báo như vậy đúng là một việc hiếm thấy.
Chỉ có điều bên trên biển báo có ghi hàng chữ khiến người ta không rét mà run.
- Khu vực tử vong, cẩn thận khi đi về phía trước.
Diệp Khinh Tuyết nhìn chung quanh, hoàn toàn yên tĩnh, không hề có sinh khí, tràn ngập một hương vị mục nát khiến người ta buồn nôn.
Chỉ cần đứng chỗ này cảm nhận một chút, lòng người đã hốt hoảng rồi.
- Chúng ta có cần quay trở lại đường cũ không?
Tần Mục cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật lâu sau, hắn trịnh trọng nói:
- Anh cảm thấy phía trước giống như có cái gì đó đang gọi mình.
- Sao?
Diệp Khinh Tuyết sững sờ:
- Là thứ gì?
- Chưa chắc chắn lắm. Nếu là vật kia, anh nhất định phải vào.
Tuy Tần Mục nhìn không ra, nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Bởi vì cái mà hắn nói không phải thứ gì khác mà chính là sức mạnh của Kim Lng. Phía trước có cái gì đó có thể hô ứng với sức mạnh Kim Long của hắn.
Thậm chí hắn cảm giác trong cơ thể mình đang có một ý chí không hiểu được đang dần dần thức tỉnh.
Tần Mục không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cỗ ý chí này rất cường đại. Nếu như muốn xâm chiếm cơ thể hắn thì phải làm sao?
Nhưng bất luận thế nào, gặp được đồ vật có liên quan đến Kim Long, hắn không thể làm như không thấy.
Mặc dù ẩn chứa nguy hiểm, hắn không thể không vào.
- Khinh Tuyết, em…
- Anh đừng bảo em ở lại đây chờ anh.
Diệp Khinh Tuyết nắm chặt lấy tay Tần Mục.
Nếu như bình thường, Tần Mục khẳng định không để cho Diệp Khinh Tuyết rời khỏi hắn. Nhưng lần này không phải bình thường.
Trong cơ thể hắn đang có hai nguồn sức mạnh Kim Long. Nhưng trước mắt hắn chỉ mới vận dụng chưa đến một phần vạn. Cho nên hắn không cách nào phỏng đoán được phía trước sẽ có nguy cơ gì.
Hắn xác thực muốn Diệp Khinh Tuyết ở chỗ này, nhưng nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói:
- Được, chúng ta hãy cùng nhau xem thử hạp cốc tử vong này như thế nào.
- Vâng.
Diệp Khinh Tuyết vô cùng cao hứng. Có thể cùng với người mình thương tiến vào chỗ này, có lẽ là một thể nghiệm khó quên nhất trong đời.
Cho dù nó có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Mục theo sự chỉ dẫn trong lòng, cùng với Diệp Khinh Tuyết rất nhanh đi về phía trước, xuyên thẳng qua hạp cốc.
Trên đường đi, hắn ngửi được mùi mục nát càng lúc càng đậm, âm khí càng ngày càng nặng.
Bởi vì khắp nơi đều là thi thể hư thối cùng với đống xương trắng tích thành gò núi.
Hiển nhiên, những người này đều chết vì tiến vào đây tìm hiểu.
Bởi vì chỗ này có quá nhiều người chết, vì vậy có người đã dựng nên tấm bảng cảnh báo người đời sau.
Nhưng đã xâm nhập vào Thiên Lộ, hơn phân nửa đều có tinh thần thám hiểm. Nhiều khi tấm bảng đó lại gây ra hiệu ứng phản tác dụng. Anh càng nói nó nguy hiểm, lại càng có nhiều người tiến vào tìm hiểu nó.
Ọe!
Đang đi, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên phát ra thanh âm nôn mửa, sắc mặt đen lại.
Tần Mục hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Khinh Tuyết, có chuyện gì vậy?
- Không biết, em cảm thấy ngực khó chịu quá, không cách nào hô hấp. Mùi ở đây…
Biểu hiện của Diệp Khinh Tuyết dường như đã bị trúng độc, mà còn là trúng độc qua đường hô hấp.
Tần Mục dùng mũi ngửi ngửi, lập tức biến sắc. Hắn phát hiện trong không khí, ngoại trừ mùi mục nát, còn có một loại mùi không rõ. Loại mùi này mang theo kịch độc.
Cho nên, đó là lý do có rất nhiều người chết ở ven đường mà chưa tiến vào hạp cốc.
Chỉ sợ những người này đều chết vì độc.
Tần Mục nghĩ, nhất định phải mang Diệp Khinh Tuyết rời khỏi đây. Nếu không, hậu quả sẽ không lường được.
Nhưng trong đầu hắn lại lóe lên linh quang. Tại sao hắn lại không bị việc gì?
Không có thời gian chần chừ, hắn nắm tay Diệp Khinh Tuyết, Kim Long chi lực trong cơ thể vận chuyển, truyền sang người Diệp Khinh Tuyết.
Rất nhanh, bên ngoài cơ thể Diệp Khinh Tuyết quanh quẩn một vòng năng lượng màu vàng, đẩy hết tất cả độc khí ra ngoài.
Đồng thời, hắc khí trên gương mặt cô cũng dần dần tản đi, hô hấp trở nên vững vàng hơn.
- Bây giờ thoải mái hơn nhiều.
Diệp Khinh Tuyết thở ra một hơi. Vừa rồi cô còn tưởng mình sắp chết.
- Thật sự có hiệu quả.
Tần Mục càng lúc càng cảm thấy nơi này có quan hệ với Kim Long. Kim Long chi lực có thể xua tan độc khí này.
- Tần Mục, đây là sức mạnh gì vậy? Khi anh truyền sang em, thật là thoải mái.
- Nếu em thích, ngày nào anh cũng truyền cho em một ít, có thể giúp em gia tăng tu vi.
Đối với Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục sẽ không keo kiệt.
- Không cần đâu, thực lực của em tăng lên, thực lực của anh sẽ giảm, chi bằng để anh bảo vệ em.
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Nguồn sức mạnh này của anh dùng không hết đâu. Cho em một chút, rất nhanh có thể bổ sung lại, cũng không ảnh hưởng thực lực của anh.
- Thật sao?
- Ừm, thực lực của em tăng lên, anh cũng yên tâm hơn.
Hai người nói chuyện một hồi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng một canh giờ sau, bọn họ đã đi vào chỗ sâu nhất trong hạp cốc.
Trực tiếp hiện ra trước mắt, làm cho người ta chú ý, chính là một thanh kiếm quang cực lớn màu vàng.
- Đây là thanh thứ tư?
Trong lòng Tần Mục kích động vô cùng. Kiếm quang này chính là Thái Âm thần kiếm.
Hơn nữa, hắn cảm thấy thanh Thái Âm thần kiếm này có sự khác biệt rất lớn so với ba thanh lần trước, không chỉ hình thể lớn hơn mà còn phát ra năng lượng vô cùng lớn.
- Cái gì là thanh thứ tư?
Diệp Khinh Tuyết phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Tần Mục.
- Trước kia anh ở địa cầu có nhìn thấy ba thanh kiếm quang màu vàng. Đây là một loại ý niệm chi kiếm cực kỳ lợi hại, có thể hóa thành sát chiêu, cứng rắn vô đối.
- Lợi hại như vậy sao? Anh có thể luyện hóa nó chứ?
- Đương nhiên.
Tần Mục suy nghĩ rồi nói:
- Anh truyền cho em chút năng lượng, em hãy tự vận dụng nguồn năng lượng này để ngăn cản độc khí. Để anh đi luyện hóa nó.
- Vâng.
Diệp Khinh Tuyết vui vẻ gật đầu.
Thực lực của Tần Mục bây giờ đủ để ngạo thị thiên hạ. Nhưng hắn vẫn không ngừng trở nên cường đại. Có ai lại không thích mình ngày càng trở nên mạnh mẽ chứ?
Sau khi truyền chi lực Kim Long cho Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục bắt đầu phi thân lên, xoay quanh Thái Âm thần kiếm, bắt đầu luyện hóa nó.
Lần này, Thái Âm thần kiếm cường đại hơn so với lúc trước, nhưng tốc độ Tần Mục luyện hóa cũng nhanh hơn nhiều.
Hắn biết Thái Âm thần kiếm vốn là kiếm chiêu của giới Tu chân. Lúc trước hắn dùng nội khí cổ võ để luyện hóa nó, tất nhiên phải chậm hơn nhiều. Hơn nữa uy lực cũng không cao.
Sau khi hấp thu gần hết, Thái Âm thần kiếm bắt đầu dung hợp.
Hai ngày sau, dung hợp hoàn thành, Tần Mục mở mắt, toàn thân kiếm ý dạt dào, sức lực ác liệt tràn ngập toàn bộ hạp cốc.
Âm vang.
Ba kiếm quang trong cơ thể hắn bắn ra, trôi nổi phía sau.
Khi hấp thu thanh Thái Âm thần kiếm đầu tiên, một ý niệm trong đầu Tần Mục có thể biến ảo hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang.
Khi hấp thu thanh thứ hai, thứ ba, hắn chỉ huyễn hóa ra hơn mười đạo kiếm quang.
Còn bây giờ, sau khi hấp thu thanh thứ tư, hắn huyễn hóa chỉ được ba đạo kiếm quang.
Nhưng hắn cũng không nhụt chí, ngược lại còn vui mừng vô cùng.
Bởi vì hắn phát hiện ba đạo kiếm quang này là ba sát chiêu. Luận lực phá hoại, tuyệt đối vượt qua Ngạo Long quyết, trở thành sát chiêu mạnh thứ hai, sau chiêu hóa thú của hắn.
Đệ nhất kiếm, sát kiếm.
Kiếm chiêu vừa ra, giết chóc tứ phương, không người kháng cự.
Kiếm thứ hai, tuyệt kiếm.
Tuyệt tình tuyệt ý, tuyệt yêu tuyệt hận, tuyệt sinh tuyệt tử.
Kiếm thứ ba, diệt kiếm.
Chi kiếm hủy diệt, chặt đứt hết thảy sinh cơ.
Khi Tần Mục lĩnh ngộ ba kiếm chiêu, vẫn muốn nếm thử uy lực của nó, nhưng cuối cùng nhịn lại được.
Dù sao Diệp Khinh Tuyết cũng còn ở bên cạnh. Uy lực của ba chiêu này quá lớn, chỉ sợ sẽ ngộ thương cô.
- Tần Mục, anh xong chưa?
Diệp Khinh Tuyết vẫn ở bên cạnh nhìn Tần Mục, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng đi tới.
Tần Mục kinh ngạc nhìn Diệp Khinh Tuyết. Lúc này cô dường như không cần tận lực vận dụng chi lực Kim Long ngăn cản độc khí cũng có thể bình yên vô sự.
Hiểu được sự nghi ngờ của hắn, Diệp Khinh Tuyết cười tươi như hoa:
- Sức mạnh của anh thật thần kỳ. Sau khi em luyện hóa được nó, tu vi đạt đến Kim Đan đỉnh phong. Còn thiếu một chút nữa là đột phá Nguyên Anh. Hơn nữa, bây giờ nó có thể giúp em tự động ngăn cản độc khí.
Kết quả này khiến Tần Mục có chút trố mắt, không tưởng tượng được Diệp Khinh Tuyết lại phù hợp với chi lực Kim Long đến như vậy. Xem ra sau này cần phải giúp đỡ cô nhiều hơn.
- Tuy bây giờ không còn sợ độc, nhưng độc khí ở đây vẫn khiến cho con người khó chịu được. Chúng ta nhanh ra ngoài thôi.
- Không, chính sự còn chưa được xử lý mà.
- Sao?
Diệp Khinh Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Anh vào đây không phải là để tìm thanh kiếm kia?
- Đương nhiên là không. Gọi anh vào không phải là thanh kiếm này.
Tần Mục nói:
- Là nguồn sức mạnh mà anh đã cho em. Đó mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Diệp Khinh Tuyết bắt đầu tìm kiếm xung quanh hạp cốc. Ở đây, ngoại trừ thanh kiếm, đống xương trắng thì chẳng còn thứ gì khác biệt.
- Để anh tìm xem.
Tần Mục nhắm mắt, dẫn động chi lực Kim Long tìm kiếm xung quanh.
Rất nhanh, hắn phát hiện được một chỗ.
- Đi theo anh.
Tần Mục kéo Diệp Khinh Tuyết, nhảy xuống hạp cốc.
Xuống tận đáy hạp cốc, hai người đột nhiên phát hiện một vết nứt không gian, giống như cánh cửa tiến vào Thiên Lộ.
- Chính là chỗ này.
Tần Mục chỉ vào vết nứt không gian, nói.
- Vết nứt không gian thì không thể tùy tiện đi vào. Không gian không ổn định, tùy thời có thể bị tan vỡ.
Một khi không gian tan vỡ, sẽ sinh ra không gian ngược dòng. Chi lực không gian cường đại sẽ cắn nát hết thảy.
Tần Mục cau mày. Hắn cũng có cảm giác không gian này không ổn định.
- Đợi một chút, dường như đây không phải là vết nứt không gian.
Tần Mục phát hiện sự không đúng.
- Đó là cái gì?
- Có khả năng là…
Tần Mục đoán được một khả năng:
- Khinh Tuyết, anh sẽ ở chỗ này bế quan một thời gian. Có lẽ sẽ rất lâu.
- Mặc kệ bao lâu, em cũng sẽ chờ anh.
Kim Đan cảnh có năng lực tích tụ năng lượng. Tuy vẫn ăn cơm như bình thường, nhưng cũng sẽ không chết vì đói khát.
Tần Mục lấy ra một ít Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan đưa cho Diệp Khinh Tuyết. Những thứ này sẽ phụ trợ cho cô, đồng thời giúp cho cô có thể qua cơn đói.
Sau đó, hắn chậm rãi bước đến gần vết nứt không gian, ngồi xuống bên cạnh, tiến vào trạng thái nhập định.
Khi dung hợp Kim Long ở chiến trường thiên cổ, trong đầu hắn đã từng xuất hiện một hình ảnh rất kỳ diệu.
Giống như có một khu vực hỗn độn được mở ra, trở thành một thế giới.
Kim Long trong thế giới đó lượn vòng, sau đó biến thành kim quang, rơi vãi xuống.
Mấy vạn dặm sơn mạch trở thành đất bằng, mấy vạn nhánh sông hợp lại thành một con sông. Một thế giới mới tinh hiện lên trong đầu hắn.
Đó là một thế giới không phải do hắn tưởng tượng ra, mà là một thế giới chân thật tồn tại.
Nhưng khi đó, hắn cảm giác như thiếu chút gì đó, khiến cho thế giới này hư ảo, không có cảm giác hoàn chỉnh.
Cho đến lúc này, khi nhìn thấy vết nứt không gian, hình ảnh kia một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
Lần này, thế giới rất chân thật, giống như có thể dùng tay chạm đến.
Vừa rồi dẫn hắn đến, kỳ thật không phải là Kim Long mà là ý chí của thế giới này.
Chỉ có điều, thế giới này cũng là Kim Long mang cho hắn. Cho nên, nhất thời không thể phân chia.
Hắn đã hiểu ra, trước mắt có lẽ không phải là vết nứt không gian, mà là một mảnh thế giới không hoàn chỉnh.
Cũng chính là thế giới không hoàn chỉnh trong đầu hắn.
Nếu có thể dung hợp hai cái thành một, có lẽ nó sẽ trở thành một thế giới chính thức.
Thật lâu trước đây, hắn đã có nghi vấn này.
Tiểu thế giới, Thiên Châu và Côn Luân, kỳ thật đều không thoát khỏi phạm vi địa cầu. Bọn họ chỉ là dựa vào địa cầu mà mở ra một thế giới mới.
Nhưng thế giới này cũng giống như vậy hay sao?
Có lẽ những thế giới này đều do con người làm ra. Nếu bây giờ hắn dung hợp hai thế giới không hoàn chỉnh này thành một, hắn cũng có một thế giới của riêng mình.
Diệp Khinh Tuyết cũng hiểu điểm này. Cho nên cô cũng tự mình tu hành. Nơi này là hạp cốc tử vong, không có người đến quấy rầy bọn họ.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Một ngày, hai ngày.
Một tháng, hai tháng.
............
Từ sau khi địa cầu bị yêu thú xâm lấn, nhân loại đoàn kết lại với nhau. Liên Bang nhanh chóng phát triển. Cường giả các quốc gia quên mình chiến đấu tại tiền tuyến, rốt cuộc khiến cho thế cục có chút hòa hoãn lại.
Nhất là hai sư phụ của Triệu Thiên Vũ từ Thiên Châu trở về, đến Liên Bang chưởng quản đại cục, khiến cho yêu thú càn rỡ thu liễm lại rất nhiều.
Đương nhiên, dù sao năng lực của hai người cũng có hạn. Bọn họ không cách nào toàn diệt yêu thú, chỉ có thể đánh ngang yêu thú mà thôi.
Rất nhiều thành thị bị yêu thú chiếm lĩnh, bọn họ cũng không hy vọng cướp về, chỉ cần bảo vệ tốt những thành thị còn chưa rơi vào tay yêu thú là được.
Bởi vậy, yêu thú và nhân loại chung sống hòa bình trên địa cầu. Chỉ cần nhân loại không tấn công chúng, chúng cũng không chủ động khuếch trương địa phương của mình.
Hai sư phụ của Triệu Thiên Vũ là trụ cột của Liên Bang, nhưng bọn họ chỉ biết đánh nhau, không am hiểu quản lý quốc sự, cho nên đã bổ nhiệm Triệu Thiên Vũ toàn quyền xử lý.
Hôm nay, khi Triệu Thiên Vũ đang đau đầu thẩm duyệt một chồng hồ sơ cao như núi, đột nhiên một cuộc điện thoại vang lên.
Nơi này là văn phòng cao cấp nhất Liên Bang, ngoại trừ tình huống tuyệt đối khẩn cấp thì không ai có thể gọi điện thoại đến.
Triệu Thiên Vũ mang theo nghi hoặc nhấc điện thoại.
- Alo, tôi là Triệu Thiên Vũ, có chuyện gì vậy?
- Quản lý trưởng, việc lớn rồi, ngoài không gian xuất hiện một chiến hạm, đang đến gần địa cầu.
Bên kia truyền đến thanh âm dồn dập.
- Cái gì? Chiến hạm?
- Đúng vậy, chiến hạm vũ trụ siêu cấp. Khoa học kỹ thuật của địa cầu chúng ta tuyệt không có khả năng chế tạo. Chắc chắn là của người ngoài hành tinh.
Cạch.
Triệu Thiên Vũ cúp điện thoại, trực tiếp chạy ra ngoài.
Y không hoài nghi tính chân thật của tin tức này. Bởi vì cú điện thoại này là của hàng không Liên Bang gọi đến.
Kỳ thật tin tức này cũng không cần báo cáo. Bởi vì chỉ cần đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời cũng có thể phát hiện.
Đây là một chiến hạm siêu cấp vượt qua sự tưởng tượng, so với chiến hạm trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng còn muốn khoa trương hơn.
Không nói người bình thường, ngay cả cường giả Đế cấp, Đế cấp siêu việt cũng phải sợ ngây người.
Trên chiến hạm có không ít người tụ tập.
- Không nghĩ đến ngân hà cằn cỗi như vầy lại có nhân loại sinh tồn.
- Nơi này một chút linh khí cũng không có, căn bản không thể tu luyện. Chỉ là một thế giới phàm nhân mà thôi.
- Chúng ta đã bay trong vũ trụ mấy chục năm rồi, buồn bực chết đi được, chi bằng nghỉ chân ở chỗ này.
- Cũng tốt. Có lẽ tinh cầu này cũng có điểm thú vị của nó không chừng.
- Ồ, dường như có cái gì bắn lên?
- Bọn họ đang trang bị vũ khí. Không phải muốn nổ súng vào chúng ta chứ?
Có người buồn cười nói.
- Chúng ta chiếm lĩnh một vùng trời của người ta, người ta có địch ý cũng là chuyện bình thường.
- Phàm nhân nhỏ bé vô tri. Cho bọn chúng biết uy lực của chúng ta đi.
Trong mắt những người này, địa cầu chỉ là một mảnh đất cằn cỗi. Nhân loại địa cầu cũng chỉ là con sâu cái kiến không thể tu luyện.
Liên Bang vốn định phái người đến thương lượng, nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, trên chiến hạm đột nhiên phóng ra mấy quả đạn pháo.
Không, không thể nói là đạn pháo.
Bởi vì thứ phóng ra cũng chỉ là khí lưu không màu.
Khí lưu mang theo nguồn năng lượng hủy diệt không gì sánh kịp, lập tức cắn nuốt mấy chiến cơ của Liên Bang.
Hơn nữa, khí lưu còn chưa chịu dừng tay, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Rầm rầm rầm.
Nhiều địa phương trên địa cầu nổ tung. Nếu đứng từ vũ trụ nhìn xuống, một tinh cầu xanh thẳm lập tức xuất hiện mấy lỗ thủng lớn.
Nhất thời, biển gầm, núi lửa, đại địa chấn động, cảnh tượng tận thế khủng bố lại xuất hiện.
- Đã quá, chúng ta xuống chơi đi.
Trên chiến hạm có người hoan hô. Không ít người từ trên nhảy xuống.
..............
Tần Mục toàn tâm tập trung vào quá trình dung hợp thế giới, đối với thời gian hoàn toàn không có khái niệm.
Hiện tại, hắn cảm giác hai thế giới này đã nối thành một đường, hợp thành một thế giới nguyên vẹn.
Cùng lúc đó, cả người hắn một lần nữa thoát thai hoán cốt, lĩnh ngộ đến một loại cảnh giới mới và một nguồn năng lượng mới.
Hắn không rõ cảnh giới mới này là gì, nhưng năng lực hẳn cùng loại với sức mạnh Lĩnh Vực của Ngụy Hàm Chi.
Nhưng Kiếm Chi Lĩnh Vực của Ngụy Hàm Chi chỉ được xem là da lông. Còn Lĩnh Vực của hắn là cả một thế giới, căn bản không cách nào so sánh.
Tần Mục dám nói, thực lực của hắn bây giờ tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng, trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
Bởi vì hắn cảm giác được, một luồng ý chí cường đại đã sinh ra trong cơ thể hắn.
- Hắc hắc, không nghĩ tới có một ngày ta có thể sống lại. Tiểu quỷ, cơ thể của ngươi có thể tiếp nhận ta.
Tần Mục nghe thấy một thanh âm thâm trầm, cũng không quá mức kinh ngạc. Hắn đã sớm dự cảm được điều này.
- Ngươi là ai?
- Nếu ngươi là truyền nhân của con rồng ngu xuẩn kia, thậm chí ngay cả bổn tọa cũng không biết?
Tần Mục giật mình. Hắn biết rõ cỗ ý chí này không đơn giản, nhưng không nghĩ đến lại cùng cấp bậc với Kim Long.
Mắng Kim Long là con rồng ngu xuẩn, quan hệ có thể tốt cũng có thể không.
- Ta chính là chủ nhân của thế giới này.
Ý chí cao ngạo nói:
- Tiểu quỷ, bổn tọa đoán được con rồng ngu xuẩn kia khẳng định không nói cho ngươi biết tại sao sức mạnh của nó lại suy kiệt.
- Tại sao?
- Bởi vì nó không biết lượng sức, vọng tưởng nuốt thế giới của bổn tọa. Quy tắc sức mạnh của thế giới bổn tọa, nó làm sao có thể thừa nhận được.
Tần Mục nhếch miệng, không chi là đúng:
- Đừng nói mình lợi hại như vậy. Nếu lợi hại, ngươi cũng không bị Kim Long nuốt mất nửa thế giới. Nếu như không nhờ ta, ngươi vĩnh viễn không có khả năng thức tỉnh.
Tần Mục biết, lúc trước Kim Long và người này đã xảy ra cuộc chiến kinh thiên động địa, kết quả lưỡng bại câu thương.
Kim Long nuốt của ông ta một nửa thế giới, khiến thần hồn không cách nào ngưng tụ, nhưng Kim Long cũng vì vậy mà sức mạnh suy kiệt.
- Được rồi, bổn tọa thừa nhận sức mạnh của con rồng kia không tệ lắm. Hôm nay ta cũng muốn cảm ơn ngươi, không chỉ giúp ta thức tỉnh mà còn cho ta một cơ thể mới.
Tần Mục biết đối phương muốn thôn phệ hắn, chiếm cứ cơ thể hắn để phục sinh.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:
- Thần hồn của ngươi tán loạn lâu như vậy, vừa mới ngưng tụ, so với thời kỳ đỉnh phong yếu đi không ít.
- Chưa bằng một phần vạn.
Người nọ lạnh nhạt nói:
- Nhưng vẫn còn mạnh hơn ngươi vô số lần.
- Vậy cũng chưa hẳn. Ngươi đừng quên, ta và Kim Long dung hợp, há có thể bị thôn phệ hay sao?
- Luận sức mạnh, có lẽ ta không bằng con rồng ngu xuẩn kia. Nhưng muốn nói đến lực tinh thần, nó lại không bằng ta.
Tần Mục cười lạnh:
- Vậy sao? Vậy thì cứ thử xem.
Hắn không thể không tập trung tất cả lực tinh thần vào một điểm, đối kháng cổ ý chí này.
Nhưng hắn cũng không phải là không nắm chắc. Bằng không, cũng sẽ không tùy tiện làm việc.
Lực tinh thần và ý chí của Kim Long không bằng ông ta cũng không phải khoác lác. Nhưng gấp hai lần Kim Long thì khó nói rồi.
- Ngươi muốn cơ thể của ta, ta muốn thế giới của ngươi. Xem ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng.
Tần Mục đem tất cả sức mạnh tập trung vào cổ ý chí đó.
- Tiểu quỷ, ngươi đúng là có dũng khí, dám động thủ với ta.
Ý chí giễu cợt. Ông ta là vô thượng chí cao trong vũ trụ, một nhân loại nhỏ bé lại muốn đấu với ông ta, quả thật buồn cười.
Nhưng rất nhanh, thanh âm của ông ta đã thay đổi, trở nên cực kỳ âm trầm.
Bởi vì ông ta cảm nhận được một luồng áp bách trong công kích tinh thần của Tần Mục, khiến ông ta không thể chống đỡ được.
- Không thể nào? Ngươi chỉ là một nhân loại, làm sao có được lực tinh thần cường đại như thế?
Cổ ý chí bối rối nói.
- Không đúng, đây là ý chí của Kim Long. Cho dù ngươi và Kim Long dung hợp, cũng không có khả năng mạnh như vậy.
Tần Mục căn bản chẳng có tâm trạng đáp lời ông ta. Đây là canh bạc quan trọng nhất trong đời hắn. Nếu thua, hậu quả sẽ không lường được.
- Tiểu quỷ, đừng cho rằng ta sợ ngươi. Đến đây đi.
Ý chí tức giận vô cùng, chuẩn bị cùng chết với Tần Mục.
Hai người đọ sức cũng không phát sinh cảnh tượng hủy diệt thiên địa. Chỉ là khi Diệp Khinh Tuyết tỉnh lại, phát hiện Tần Mục đang giãy dụa, khiến cho cô lo lắng không thôi.
Nhưng cô biết Tần Mục đang trong thời điểm quan trọng, ngàn vạn lần không thể bị quấy rầy.
Không biết lại qua bao lâu nữa.
Tần Mục và cổ ý chí cơ hồ sắp bước đến ranh giới sụp đổ.
- Dừng lại, mau dừng lại. Ta đầu hàng.
Rốt cuộc, vẫn là cổ ý chí không chống đỡ nổi, bắt đầu chịu thua.
Tần Mục cười lạnh trong lòng. Ám chiến lâu như vậy, nói đầu hàng là đầu hàng được sao?
- Tiểu quỷ, lúc trước ta chỉ kiểm tra qua một chút tiềm lực của ngươi. Kỳ thật ta và con rồng ngu ngốc kia là bạn, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ mà đánh nhau. Tính ra ngươi phải gọi ta là sư bá.
Tần Mục trố mắt. Tên này vì mạng sống, lời nói dối cũng dám nói ra. Cho rằng hắn ngu sao?
Hắn khẳng định, nếu lúc trước hắn không tập trung sức mạnh, tên này đã thôn phệ hắn, tuyệt không lưu tình.
- Cho dù là thật, cũng chỉ trách ông đùa hơi quá.
Tần Mục trả lời. Bởi vì hắn biết cổ ý chí này đã như nỏ mạnh hết đà.
Lập tức, cuồng phong như mưa rào công kích tinh thần.
- Ah.
Lúc này, cổ ý chí không chịu nổi thế công mãnh liệt của Tần Mục, phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời ý thức càng lúc càng yếu ớt.
Tần Mục thở phào một hơi. Bởi vì hắn biết rõ người này đã vô lực xoay chuyển trời đất rồi.
Chính người này cũng hiểu được điều đó, liền buông tha chống cự, ai oán thở dài:
- Không thể tưởng tượng được, bổn tọa vừa mới tỉnh lại, lại muốn toi lần nữa. Đúng là nghiệp chướng mà.
Tần Mục cũng thu hồi công kích, cười lạnh nói:
- Chỉ trách ngươi vong ân phụ nghĩa. Ta cứu ngươi, nhưng ngươi lại muốn đoạt thân thế của ta.
Nếu cổ ý chí này ngay từ đầu làm bạn với hắn, hắn tuyệt không động thủ. Sau đó có lẽ còn tìm giùm nó một cơ thể thích hợp, nhưng nó lại khi dễ hắn.
- Hắc hắc, ta thừa nhận ta sai. Ban đầu ta nghĩ rằng cho dù ngươi có nhận được truyền thừa của Kim Long, cũng chỉ là tiểu nhân vật, không nghĩ tới ta đã nhìn lầm.
Tần Mục cau mày nói:
- Ngươi còn cười được?
- Trước sau cũng phải chết, không cho ta cười được sao?
Tần Mục sửng sốt. Người lúc này hoàn toàn không giống người lúc trước.
- Haiz, vừa rồi ta không có nói dối. Ta và Kim Long có giao tình nhiều năm. Nhưng cuộc chiến năm đó lại không phân thắng bại. Người này oán trách người kia không xuất hết sức lực của mình. Kết quả lại đánh nhau, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
- Các người đúng là dở hơi mà.
Tần Mục không cách nào tưởng tượng, hai bằng hữu sinh tử chi giao, chỉ vì một lời không hợp, có thể đánh người kia đến chết.
Nhưng hắn khẳng định, người này không nói dối.
- Kỳ thật, có lẽ chúng ta oán trách cũng không phải là đối phương mà là chính bản thân chúng ta. Những người bạn lúc trước của chúng ta, người thì chết, người thì mất tích. Chúng ta đánh nhau, nhưng lại ôm suy nghĩ để đối phương đánh chết mình. Kết quả thiếu chút nữa thì đồng quy vu tận.
- Các người đúng là nên chơi với người ngoài hành tinh thì tốt hơn.
Tần Mục không biết phải nên nói cái gì.
Nhưng rất nhanh hắn lại có nghi vấn:
- Lúc trước các người tham gia cuộc chiến gì? Tại sao ngay cả ngươi và Kim Long đều thua?
- Sau này ngươi sẽ có cơ hội được biết.
- Ta không muốn tham gia loại chiến tranh đó.
- Ngươi sẽ không cách nào từ chối được.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi là người thừa kế Kim Long, cũng là người thừa kế của ta.
Tần Mục im lặng:
- Khi nào thì ta trở thành người thừa kế của ngươi? Vừa rồi ngươi còn muốn đoạt xá ta mà?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ ngươi đã có được thế giới hỗn độn của ta. Và cũng là truyền thừa lớn nhất của ta.
Tần Mục thầm nhủ trong lòng, một nửa thế giới là của Kim Long cho ta. Còn cái này là tự ta tìm lấy, chẳng có nửa xu quan hệ với ngươi.
Nhưng nghĩ đến việc ông ta sắp chết, Tần Mục cũng không so đo.
- Lúc trước hai người các ngươi liên thủ, cùng với một số những nhân vật cùng cấp bậc, nhưng cũng không đánh thắng trong cuộc chiến, còn trông cậy vào ta giúp các người đảo ngược tình thế?
- Cái này thì khác. Tiềm lực của ngươi sẽ cường đại đến mức trước nay chưa từng có. Vượt qua Kim Long và ta cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ngươi đừng hòng lừa ta. Ta không mắc lừa đâu.
Tần Mục đánh chết cũng không tin.
Cổ ý chí im lặng một chút, cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này, hỏi:
- Tại sao lực tinh thần của ngươi lại cường đại như vậy? Dường như còn mạnh hơn cả Kim Long.
- Đương nhiên, bởi vì ta dung hợp hai Kim Long mà.
- Không thể nào.
Cổ ý chí kích động nói.
Tần Mục do dự một chút rồi nói:
- Tuy không biết tại sao, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta không phải người của thế giới này.
Sau đó hắn kể ra câu chuyện xuyên việt của mình.
- Thật là kỳ diệu. Xem ra ta đã đánh giá thấp tiềm lực của ngươi. Vừa rồi, nếu như ta đoạt xá thành công, đúng thật là có lỗi rồi. Chỉ có ngươi mới có thể thay đổi được tương lai.
Tần Mục khinh bỉ nói:
- Vừa rồi ngươi còn muốn thôn phệ ta mà, quá vô sỉ.
Đối phương cười xấu hổ:
- Ngủ quá lâu rồi, đột nhiên cảm thấy hối hận, còn muốn sống lại một lần.
- Nhưng bây giờ thì đã muộn.
- Không muộn. Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy mình chết rất có ý nghĩa. Còn sống có đôi khi rất mệt, bởi vì phải mang trên lưng trách nhiệm rất lớn.
Tần Mục trợn trắng mắt. Người này muốn đùn đẩy trách nhiệm cho hắn?
Nhưng người nọ dường như xem thấu suy nghĩ của hắn, cười nói:
- Suy nghĩ của ngươi sẽ từ từ thay đổi. Có bao nhiêu sức mạnh đồng nghĩa với việc có bao nhiêu trách nhiệm. Ngươi trốn không thoát đâu. Nhưng ngươi khác với chúng ta. Ngươi vốn có tiềm lực vượt qua bất cứ kẻ nào. Chỉ có ngươi mới có thể thành công.
- Thực lực của ta so với các ngươi lúc đó còn yếu lắm sao?
- Chưa hẳn. Thế giới hỗn độn của ta và sức mạnh Kim Long sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Sức mạnh Kim Long bởi vì ta mà suy kiệt. Từ giờ trở đi cũng sẽ vì thế giới hỗn độn của ta mà sống lại.
- Khi hai luồng sức mạnh này dung hợp thành một chỗ, bản chất sức mạnh của ngươi và người bình thường đã khác biệt nhau.
- Bản chất sức mạnh khác nhau?
Tần Mục như có điều suy nghĩ, ví dụ như nội khí của cổ võ và chân khí màu tím của tu chân, sức mạnh bổn nguyên của nó có sự khác biệt với nhau.
- Đúng vậy, tu luyện giả bình thường, sử dụng khí chi lực, còn sức mạnh trong cơ thể ngươi sẽ thăng hoa, trở thành thần lực.
.............
Sau khi Diệp Khinh Tuyết phát hiện Tần Mục có biểu hiện giãy dụa khi nhập định, cô đã không còn tâm trạng tu luyện. Mỗi ngày cứ ngồi yên, tập trung nhìn hắn.
Sắc mặt Tần Mục khó coi một phần, trong lòng của cô lại càng khẩn trương một phần.
Giằng co hơn một tháng, cô mới thấy được sắc mặt của Tần Mục chuyển sang bình thường, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Ngày hôm nay, trong lúc cô đang nhìn Tần Mục chăm chú, bỗng thấy trên người hắn tản ra một luồng ánh sáng hỗn độn, bắn thẳng về phía chân trời.
Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vĩnh viễn không quên được.
Cô cảm thấy Tần Mục đã thay đổi, triệt để thay đổi.
Không phải thay đổi về dung mạo, về khí chất, mà là một sự thay đổi không nói nên lời. Lần đầu tiên cô sinh ra kính ý với Tần Mục.
Tần Mục chính là thượng thần cao cao tại thượng, chỉ có thể ngước nhìn.
Loại cảm giác này rất đáng sợ, khiến cho cô kinh hoảng không thôi.
Rất nhanh, Tần Mục mở mắt, đứng dậy, thư giãn gân cốt, đồng thời thở phào một hơi.
- Khinh Tuyết.
Hắn quay đầu lại, thấy Diệp Khinh Tuyết vẫn ở bên cạnh hắn, trong lòng cảm động không thôi.
Tuy không biết đã trải qua bao lâu, nhưng tuyệt đối sẽ không ngắn.
- Khinh Tuyết, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Mục bước đến bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, thấy sắc mặt của cô vô cùng khó coi, liền quan tâm hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế? Em không thoải mái chỗ nào?
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Mục. Cô phát hiện hàm súc thần minh trên người Tần Mục đã biến mất. Hắn lại trở về là hắn.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Cô nhào vào ngực Tần Mục, nước mắt rất nhanh làm ướt quần áo của hắn.
- Khinh Tuyết, chuyện gì xảy ra thế?
Tần Mục chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Khinh Tuyết, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
- Tần Mục, em sợ anh sẽ bỏ em mà đi.
Tần Mục ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
- Tại sao lại hỏi như vậy? Em không tin tưởng anh sao?
- Không, chỉ là vừa nãy…
Diệp Khinh Tuyết đem tình huống vừa rồi nói qua một lần.
- Gái ngốc, em suy nghĩ cái gì thế? Cho dù anh có biến đổi như thế nào, tâm của anh với em cũng sẽ không thay đổi.
Tần Mục dở khóc dở cười.
Diệp Khinh Tuyết nghe xong, không khóc nữa, nhưng cô ngọ nguậy trong lòng Tần Mục một cái, nói:
- Sao anh lại gọi như thế chứ?
- Gọi như thế này rất hợp với em.
- Sau này không được gọi.
- Nếu em không vờ ngớ ngẩn, anh khẳng định sẽ không gọi em như vậy nữa. Nhưng anh sợ sẽ rất khó.
- Anh mới giả vờ ngớ ngẩn đấy. Hơn nửa năm qua, người ta lo lắng cho anh, anh còn giễu cợt người ta.
- Sao, hơn nửa năm rồi à? Lâu như vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết gật đầu:
- Đúng vậy, nếu tính toán không sai, có lẽ đã tám tháng rồi.
Tần Mục nghe xong, lại ôm chặt Diệp Khinh Tuyết. Cô ở chỗ này làm bạn tám tháng với hắn, tuyệt đối rất cô đơn.
- Đúng rồi, lần này anh khẳng định có được thu hoạch rất lớn. Thực lực của anh tăng lên rồi sao?
- Lớn vượt qua sức tưởng tượng.
Tần Mục thần bí cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
- Được rồi, chúng ta rời khỏi đây, đến phía trước xem sao.
Tiến vào tiên cảnh Côn Luân cũng chỉ có một năm. Bây giờ còn lại bốn tháng, hai người cũng không vội ra ngoài, muốn tìm nơi tận cùng của Thiên Lộ.
Bốn ngày sau, hai người rời khỏi hạp cốc, nhưng không trở lại đường cũ, mà trực tiếp từ hạp cốc ra ngoài, giống như xuyên thẳng toàn bộ hạp cốc.
Vừa mới ra khỏi hạp cốc, hắn đụng phải mấy tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Đám tu sĩ này đang hỗn chiến với nhau, bỗng nhiên thấy có người từ hạp cốc tử vong bước ra, lập tức bị dọa đến hồn vía lên mây, vội vàng bỏ chạy, giống như thấy được quái vật.
Hạp cốc tử vong ở Thiên Lộ chính là một cấm địa. Cho dù là ai tiến vào đó cũng khó mà đi ra. Khó trách bọn họ lại phản ứng như vậy.
Nhưng điều làm cho hai người Tần Mục khiếp sợ chính là, mấy người kia lại chạy vào trong một tòa lâu đài.
Bên trong Thiên Lộ lại có một tòa thành.
- Xem ra có rất nhiều người không muốn rời khỏi Thiên Lộ, ở chỗ này an cư lập nghiệp rồi.
Tần Mục cảm thấy thú vị, kéo Diệp Khinh Tuyết đi:
- Khinh Tuyết, chúng ta vào trong xem qua một chút.
Diệp Khinh Tuyết tất nhiên là không phản đối.
Nhưng không đợi hai người vào trong, hơn mười tu sĩ cường đại đã bay ra, khí tức tập trung vào hai người.
Tần Mục biết rõ mấy người vừa rồi chạy vào tòa thành khẳng định đã cường điệu thứ gì đó, mới kinh động nhiều cường giả như vậy.
- Hai người thật sự từ bên trong hạp cốc tử vong đi ra hay sao?
Một gã tu sĩ trung niên dẫn đầu đánh giá hai người Tần Mục.
Tu sĩ trung niên là Ngưng Thần cảnh, hiển nhiên không phải người tiến vào Thiên Lộ.
Tu sĩ Ngưng Thần cảnh, trước kia hắn cảm thấy không tệ, nhưng bây giờ cơ bản không lọt nổi vào mắt hắn.
- Chỉ đi bộ bên trong một vòng thôi mà, có cần huy động nhân lực nhiều như vậy không?
Tu sĩ trung niên lãnh đạm nói:
- Chúng ta không phải muốn làm khó dễ cậu, chỉ là muốn biết làm sao cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi hạp cốc mà thôi.
Hạp cốc tử vong đích thật là cấm địa, nhưng có lời đồn ở đó cất dấu bảo tàng cực lớn, là khu vực hạch tâm của Thiên Lộ.
Nhưng độc khí bên trong hạp cốc rất quỷ dị, căn bản không phải việc phong bế ngũ quan là có thể chống cự được. Nếu để độc khí lọt vào lỗ chân lông, cho dù là Ngưng Thần cảnh siêu việt cũng sẽ chết toi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận