Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 341: Rời đi!

Tần Mục dang tay ra, hắn không muốn xóa đi ký ức của người khác.
- Ở đây có nhiều người khá phiền phức, tôi thấy hay là giết cả đi, được chứ?
Ngân Hồ hỏi ý kiến của Tần Mục.
Tần Mục nhún vai:
- Tôi thì sao cũng được, nhưng ở đây có nhiều người của Long Tổ, nếu như tất cả bọn họ đều chết ở chỗ này, chắc chắn Long Đế sẽ đến điều tra. Nếu cô tự nhận là có thể thoát khỏi sự điều tra của Long Đế, thì cứ việc giết.
- Hừ, chờ tôi khôi phục thực lực, nhất định sẽ tìm Long Đế đấu một trận.
Ngân Hồ, bất mãn hừ một tiếng, lập tức đi tới trước mặt những người kia.
Cô ta đưa bàn tay ấn lên đầu từng người, xóa đi ký ức vừa rồi của bọn họ.
Mất khoảng một canh giờ, Ngân Hồ mới xử lý xong, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
- Này, có lẽ cô nên đi ra rồi!
Tần Mục không kìm lòng được, lên tiếng nhắc nhở.
- Được rồi, cậu ở đây chờ tôi một chút, thân thể của tôi ở chỗ khác.
Ngân Hồ nói xong, trong chớp mắt đã biến mất.
Tần Mục hơi do dự một chút, rồi lựa chọn tin tưởng ở nàng ta, chờ đợi tại chỗ.
Rất nhanh, một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, ôm thân thể của Ngân Hồ bay trở lại.
Người phụ nữ trung niên này có vóc dáng đẹp, da hơi khô, không có sinh khí, trên người có mấy vết sẹo sâu, làm vẻ đẹp tổng thể bị phá hủy.
- Ài, thật tiếc cho một thân thể đẹp như vậy!
Dường như người phụ nữ có phần luyến tiếc thân thể của Ngân Hồ.
Tần Mục nói:
- Bà là cường giả sống đã ngàn năm, còn phân biệt đẹp xấu với một cái túi da như vậy sao?
- Cậu nói vậy thôi, chứ người phụ nữ nào lại không thích cái đẹp, cho dù có sống lâu đến bao nhiêu cũng vậy thôi.
Người phụ nữ trung niên tức giận nói.
Suy nghĩ một chút, Tần Mục lấy ra một viên Trú Nhan đan chưa cho bà ta:
- Bởi vì tôi thấy bà làm sai biết sửa, tặng bà cái này. Tuy không biết có thể giúp bà khôi phục tới mức nào, nhưng dù sao cũng có một chút tác dụng.
- Đan dược!
Với sự từng trải, tất nhiên là người phụ nữ trung niên biết sự quý giá của đan dược.
Ở thời đại của bà ta, người có thể luyện chế đan dược rất hiếm có.
Sau cơn kích động, người phụ nữ trung niên mỉm cười nhận lấy Trú Nhan đan, nói:
- Cậu có thể tặng thứ này cho người khác, cho thấy cậu cũng không thiếu hụt. Từ chối là bất kính, tôi xin nhận vậy.
Tần Mục cũng không để ý, hiện giờ, Trú Nhan đan là thứ hắn có thể tiện tay luyện chế.
- Vậy bây giờ hẳn là bà nên trốn đi, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
- Ài, được rồi, nếu như tôi đi ra ngoài, có thể tôi sẽ đi tìm cậu, đến lúc đó cậu phải thu nhận và giúp đỡ tôi.
Người phụ nữ trung niên này đã tách rời thời đại của mình quá lâu, có lẽ người thân và bạn bè đều đã mất lâu rồi.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Tần Mục không đồng ý cũng không từ chối, lại hỏi:
- Được rồi, lối ra của chỗ này ở đâu?
Người phụ nữ trung niên liền miêu tả vị trí lối ra cho hắn, chợt thấy có mấy người sắp tỉnh lại, bà ta liền ẩn nấp, không còn thấy tung tích.
Người tỉnh lại trước tiên là Doãn Thiên Trùng và Bạch Huyên, vẻ mặt hai người đều hơi mờ mịt, tâm trí hầu như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, hai người đã phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn về phía Tần Mục đang ôm Ngân Hồ.
- Sư phụ!
Bạch Huyên vội chạy tới, nhìn thấy sư phụ hôn mê bất tỉnh, liền quay Tần Mục, quát lớn:
- Anh đã làm gì sư phụ tôi?
Tần Mục cảm thấy khó nói nên lời, cái nhìn của cô gái này dường như đã có chút ít thay đổi đối với hắn, nhưng sau khi bị xóa đi một phần ký ức, bây giờ lại có thái độ không tốt đối với hắn.
- Cô ấy không có việc gì, chỉ là bất tỉnh mà thôi.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều bị bất tỉnh?
Tần Mục trừng mắt:
- Làm sao tôi biết được? Vừa rồi, tôi cũng hôn mê mà! Chỉ có điều, tôi là người đầu tiên tỉnh lại thôi!
- Anh đừng lừa bịp!
Rõ ràng Bạch Huyên không tin Tần Mục.
- Tin hay không thì tùy!
Tần Mục cũng không muốn nhiều lời.
- Hừ, đưa sư phụ đây cho tôi! Anh chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Tần Mục lưỡng lự một chút, rồi cũng trao Ngân Hồ cho Bạch Huyên.
Rất nhanh sau đó, người của Long Tổ và tam tông, tư phái lần lượt tỉnh lại, nhưng tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác.
Thậm chí có một số người cảm thấy đau đầu, không hiểu nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, tình thế của mọi người đều như nhau, có tiếp tục thảo luận, thì cũng không có kết quả gì, rốt cuộc không giải quyết được gì.
- Trưởng lão đâu rồi, trưởng lão chạy đi đâu rồi?
Người của phái Hành Thủy phát hiện có chuyện không ổn.
Trưởng lão của phái Hành Thủy, tất nhiên là ông già đùa cợt, bị người phụ nữ trung niên kia giết chết.
Có người chạy tới hỏi Doãn Thiên Trùng, Doãn Thiên Trùng không nhịn được, trả lời:
- Nhất định là vị trưởng lão điên điên khùng khùng của mấy người đã chạy đi nơi khác rồi, có gì lạ đâu?
Người của phái Hành Thủy ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, trưởng lão rất thích chạy lung tung, vào những thời điểm quyết định, thường gặp rắc rối.
- Vẫn còn hai tòa động phủ, chúng ta hợp lực phá vỡ, nếu có bảo vật, chúng ta chia đều, được không?
Có người đề nghị, ký ức của họ dừng lại ở lúc bàn bạc việc phân chia các động phủ.
- Quên đi, đã mở một động phủ, trong đó không có bất cứ thứ gì. Tôi thấy hai động phủ còn lại cũng hoàn toàn trống rỗng, chúng ta không cần mất công.
Người của phái Thiên Đao nói:
- Chỗ này khiến chúng ta có một cảm giác không an toàn, lẽ ra chúng ta đã sớm tìm được cửa ra mới phải.
Một số người động lòng tham đối với bảo vật trong động phủ, một số người lại tán thành quan điểm của phái Thiên Đao, muốn ra ngoài sớm.
Bọn họ khác với Tần Mục, Tần Mục chỉ mới vào đây được khoảng ba bốn canh giờ, mà bọn họ đã ở trong này gần hai ngày rồi.
- Này, anh có biết lối ra ở đâu không?
Bạch Huyên lạnh lùng hỏi Tần Mục.
Tuy rất không vui, nhưng lúc này, việc cấp bách nhất là đưa những người này ra ngoài, do đó hắn nói vị trí mà người phụ nữ trung niên kia cho hắn biết.
- Hy vọng là anh không lừa gạt tôi!
Bạch Huyên cõng Ngân Hồ, dẫn theo người của Long Tổ, bắt đầu tìm kiếm vị trí mà Tần Mục nói.
- Tần Mục!
Vân Tịch Nhược và Đặng Nghiên Nhụy có thực lực yếu nhất, là hai người tỉnh lại sau cùng, đầu óc hai cô mờ mịt, dáng vẻ rất khó chịu.
- Tôi dẫn hai ngươi đi ra ngoài…
Tần Mục nói.
- Được, được!
Hai người đều gật đầu lia lịa, nơi này khiến hai cô có cảm giác bất an.
Những người kia vẫn muốn ở lại, Tần Mục cũng không xen vào, hắn dẫn hai cô gái tìm được cửa, liền rời khỏi di tích.
Hít vào một hơi không khí trong lành, hai cô gái như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
- Sao tôi có cảm giác như vừa chết hụt vậy?
- Được rồi, các cô tự quay về Dược Vương tông đi, tôi phải đi rồi.
Tần Mục nói, chuẩn bị rời đi.
- Đợi một chút.
- Còn chuyện gì nữa?
Vân Tịch Nhược nhìn Âm Quỳ hoa trong tay Tần Mục, yếu ớt nói:
- Cái này…
- Đừng có mơ, cái này không thể cho các cô được.
Tần Mục nói năng không chút lưu tình, lập tức bỏ đi.
Sau khi Tần Mục đi rồi, Đặng Nghiên Nhụy hỏi:
- Sư tỷ, về chuyện Âm Quỳ hoa, có nên nói với tông chủ hay không?
- Tuy Tần Mục có ơn đối với chúng ta, nhưng tông chủ đã tìm kiếm Âm Quỳ hoa đã hai mươi mấy năm, chúng ta vẫn phải nói với tông chủ một tiếng.
- Dạ, với cách đối nhân xử thế của tông chủ, hẳn là không đến mức sử dụng thủ đoạn đê tiện nào đó với hắn.
Trang 20# 3
Lúc này Lâm Chấn Đông đang đứng yên, vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra, thân thể hơi run rẩy.
Trước mặt y là một bà lão thân hình gầy nhỏ, tay cầm quải trượng, chiếc khăn trùm đầu bao quanh khuôn mặt nhăn nheo, đang tỏ ra rất giận dữ.
- Lâm Chấn Đông, xem ra ông thật sự có bản lĩnh, dám bằng mặt không bằng lòng đối với ta ư?
Lâm Chấn Đông lau mồ hôi lạnh, vui vẻ nói:
- Môn chủ, oan uổng quá, tôi nào dám như vậy chứ!
- Hừ, đã không dám, vậy tại sao việc cháu gái ông giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, ông không nói cho ta biết?
- Hả?
Vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Chấn Đông nghi hoặc hỏi:
- Dưỡng Sinh chú của Thi Vận đã giải trừ sao? Hồi nào vậy?
Bà lão khẽ nhíu mày:
- Ông thật sự không biết việc này?
- Môn chủ minh giám, Lâm gia ta trung thành và tận tâm với Phi Tuyết môn, tuyệt đối không hai lòng. Đừng nói một đứa con gái của tôi, cho dù có bảo Lâm gia chúng tôi xông pha khói lửa, cũng không chối từ. Về phần Dưỡng Sinh chú của Thi Vận bị giải trừ, tôi quả thật không hề hay biết.
Mặc dù Dưỡng Sinh chú của Lâm Thi Vận bị giải trừ một thời gian rồi, nhưng người của Lâm gia, kể cả Lâm Chấn Đông là cha cô ta, đều từ lâu không nói chuyện với chuyện với nhau, cũng không tiếp xúc, đương nhiên Lâm Chấn Đông không biết được.
- Vậy ông có biết, gần đây Yên Kinh có xuất hiện những nhân vật rất tài giỏi nào không? Có thể giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Việc này…
Lâm Chấn Đông suy nghĩ trong giây lát, rồi nói:
- Việc này cũng khó nói, gần đây Yên Kinh xuất hiện rất nhiều cao thủ, tuy nhiên những người này đều tới để chờ xem thứ hạng trong Long bảng, hẳn là không liên quan tới Thi Vận
Bà lão chợt nói:
- Suýt nữa ta quên mất, hai tháng nữa, danh sách Long bảng ba năm một lần sẽ được công bố, chỉ có điều, lần nào cũng đều là nhóm người đó được lọt vào danh sách, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Môn chủ đại nhân thần công cái thế, lần này tất nhiên có thể đạt được vị trí cao.
Lâm Chấn Đông vội tâng bốc.
Bà lão cười lạnh:
- Được rồi, ông cũng đừng nịnh nọt ta, trên Long bảng đều là là một đám quái vật, ta tự biết mình, không bị loại khỏi bảng là đã tốt lắm rồi.
Lâm Chấn Đông hơi xấu hổ cúi đầu, câu khen nịnh này không đúng lúc rồi.
- Con gái của ông đâu rồi? Gọi nó tới hỏi một chút. Ta thực hiện Dưỡng Sinh chú, chờ đợi mười năm, mắt thấy sắp thu được thành quả, tự dưng lại bị người phá hư! Không điều tra ra là ai làm, cuộc sống của ta sao có thể yên ổn được?
Lâm Chấn Đông hơi do dự.
- Sao vậy? Không muốn à?
- Đương nhiên là không phải, chỉ là Thi Vận đã có ý định tự tìm lấy cái chết, tính cách lại hết sức cương liệt. Nếu trực tiếp ép hỏi nó, tuyệt đối sẽ không hỏi được tin tức về người nọ, cho nên phải có biện pháp khác.
Bà lão lạnh lùng nói:
- Việc này ông không cần lo lắng, ta có thể trực tiếp lục soát ký ức của nó, nó không nói cũng không được. Tuy nhiên, làm như vậy có thể khiến tâm trí của nó bị thương tổn, làm không khéo, có thể khiến nó trở thành ngu ngốc.
- Chỉ cần có thể lấy được tin tức môn chú muốn, có mạo hiểm hơn nữa cũng đáng!
Dường như Lâm Chấn Đông không hề coi Lâm Thi Vận là con gái của mình.
- Ừ, vậy thì đi thôi.
- Được, tôi…
- Cha, con đã về rồi nè! Cha có ở bên trong không?
Khi Lâm Chấn Đông định đi gọi Lâm Thi Vận, ngoài cửa có tiếng người kêu lên.
- Là Ngạo nhi?
Giọng bào lão hơi dịu xuống:
- Bảo nó vào đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với nó.
Lâm Chấn Đông mở cửa thư phòng, Lâm Ngạo bước vào.
- Cha…Môn chủ?
Lâm Ngạo nhìn thấy bà lão, nhất thời cả kinh, vội vàng hành lễ với bà ta:
- Tham kiến môn chủ đại nhân!
- Không cần đa lễ!
Dường như bà lão rất coi trong Lâm Ngạo, liếc mắt quan sát y, rồi khen ngợi:
- Ừ, rất không tệ, Ngạo Long Quyết của cháu tiến triển rất nhanh, chắc hẳn sẽ nhanh chóng đột phá tầng thứ năm?
Lâm Ngạo biết ý bà lão, nói:
- Khi nào lấy được bí quyết tầng thứ năm Ngạo Long Quyết, thuộc hạ sẽ giao cho môn chủ đại nhân trước tiên.
Tuy mỗi người Long Tổ đều tu luyện Ngạo Long Quyết, nhưng thực lực tương ứng, mới có thể nhận được tâm pháp ở cấp độ tương ứng.
- Ừ, tên vô dụng Tần Trí Kiệt trông có vẻ như hai người để mắt tới Lạc Thiên công một chút. Ta không thể ra tay với người thế tục, chỉ có thể trông cậy vào hai người.
Nhắc tới Tần gia, Lâm Ngạo nhớ tới Tần Mục, vội nói bà lão:
- Môn chủ, tên mồ côi của Lạc Thiên Cung lại trở lại Yên Kinh rồi.
- Ô, vậy sao?
Bà lão Cũng không có vẻ kinh ngạc cho lắm, thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng không có gì quan trọng, có thể xử lý thì xử lý, mà không có cơ hội thì cũng không sao.
- Môn chủ đừng xem thường tên đó, hiện giờ hắn hoàn toàn khác hẳn ba năm trước đây!
Bà lão sửng sốt, hỏi:
- Ngay cả cháu cũng nghĩ cần phải coi trọng chuyện đó?
- Rất cần phải như vậy!
Lâm Ngạo khẳng định.
Bà lão im lặng một lát, lại hỏi:
- Hắn tu luyện cổ võ à?
Chỉ cần tu luyện cổ võ, Tần Mục lại có Lạc Thiên Cung đứng sau, dù bà ta có động thủ với Tần Mục, Long tổ cũng sẽ không can thiệp.
- Tạm thời thuộc hạ cũng chưa từng thấy hắn xuất thủ, tuy nhiên chắc chắn hắn đã tu luyện cổ võ, hơn nữa e rằng thực lực không kém.
- Vậy thì tốt rồi, tìm một cơ hội, ta ra tay diệt trừ hắn. Ta tin vào đánh giá của cháu, người mà cháu nghĩ cần phải đề phòng, đáng để ta ra tay!
- Có môn chủ ra tay, tuyệt đối sẽ không có sơ hở nào.
Lâm Ngạo biết thực lực của vị môn chủ này, bà là cao thủ được xếp hạng trên Long bảng, trên thế giới này, ngoại trừ một số ít người, còn có ai là đối thủ của bà ta?
- Được rồi, nếu muốn động thủ, thì phải làm cho gọn gàng, hai người đi gọi Lâm Thi Vận tới đây cho ta.
Lâm Ngạo hơi nghi hoặc, sau khi hỏi lại, y mới biết Dưỡng sinh chú trên người em gái y đã bị người ta phá, trong lòng y hết sức kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận