Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 585: Tần Mục trở lại!

Chính vào ngày này khi nhân loại vẫn còn vô tư không biết gì thì tai họa đang yên lặng giáng xuống.
Trong mười tám tầng Địa ngục của Giáo Đình có một loại sinh vật khủng bố không biết tên đã thức tỉnh phá tan cánh cửa Địa ngục chạy đến nhân gian.
Ngay sau đó bùng phát như lần Thú Triều xuất hiện ở núi Thánh Đông Doanh.
Chỉ có điều Thú Triều bùng phát ở Giáo Đình lần này hình như là phiên bản tiến hóa của Thú Triều ở Đông Doanh, bất luận là số lượng hay sức mạnh đều đáng sợ hơn trước rất nhiều.
Trong khoảng thời gian chưa đến một ngày, 108 Kỵ sĩ trấn thủ Giáo Đình bị thương vong quá nửa, một nửa còn lại thì bảo vệ Giáo Hoàng chạy trốn.
Vatican rơi vào tay giặc, hoàn toàn bị quái thú chiếm lĩnh.
Trong vòng vài ngày sau đó, Iceland Bắc Đại Tây Dương, Kim Tự Tháp Ai Cập cổ đại, vùng biển phụ cận khu vực tam giác Bermuda..v..v, đều lần lượt bùng phát Thú Triều.
Hàng loạt các quốc gia đều bừng tỉnh, hóa ra lần quái thú tập kích Đông Doanh trước đó không phải là ngẫu nhiên mà đó là một điềm báo.
Lần này quái thú bùng phát gần như đã quét qua cả thế giới, khiến cho tất cả các quốc gia đều xoay như chong chóng, thậm chí hàng loạt các quốc gia nhỏ đều đã bị rơi vào tay quái thú chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Tuy nhiên loài người cũng không vì vậy mà bị hạ gục hoàn toàn, nguyên thủ các quốc gia tổ chức hội nghị liên hiệp tại Nhà Trắng, thành lập Liên bang toàn thế giới, cùng nhau chống lại quái thú.
Trong vòng hai tháng tai ương xảy ra khiến Ngoại giới thay đổi nghiêng trời lệch đất thế nhưng Tần Mục vẫn không hề biết gì.
Bởi vì đến hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh lại từ sau khi được Kim Long truyền lại sức mạnh.
Hắn một mình yên lặng ngồi xếp bằng trong không gian u tối, hắn đã hoàn toàn không còn bất cứ khái niệm nào về thời gian nữa.
Hắn chỉ biết thời điểm Kim Long đi vào linh hồn hắn, trong đầu như có một khoảng không hỗn độn được khai sáng và mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Kim Long bay một vòng quay cái thế giới đó sau đó biến thành một điểm sáng chiếu sáng xung quanh.
Từ đây núi non vạn dặm nổi lên từ đất bằng, trăm ngàn con suối hợp lại thành dòng sông, một khoảng không đất trời hoàn toàn mới tinh hiện ra trong đầu Tần Mục.
- Kỳ lạ, sao lần này lại chẳng giống với lần trước tí nào là sao?
Tần Mục vẫn chưa tỉnh lại, hắn chỉ đang tự lẩm bẩm.
Lại trôi qua thêm mười ngày nữa.
Lúc này đã cách thời gian phá giải phong ấn Chiến trưởng Thiên cổ hơn hai tháng rưỡi rồi.
Thật ra trong cái ngày phong ấn của Chiến trường Thiên cổ bị phá giải đã có vô số cường giả chạy tới càn quét một lượt nơi này.
Thậm chí còn có một số cường giả gặp kẻ thù của mình nên đã bùng nổ chiến đấu ngay tại đây, khiến thương vong vô số, thậm chí còn nghe nói có đến hai cao thủ Đế Cấp cũng đã ngã xuống trong trận chiến lần này.
Mặc dù thương vong trầm trọng như thu hoạch cũng nhiều không kể xiết.
Trong trận chiến lần trước ở Chiến trường Thiên cổ đã có vô số cường giả Đế Cấp bỏ mạng ở lại đây.
Tất cả các thế lực lớn trong Tiểu thế giới đều đến đây càn quét và đã tìm được rất nhiều thần khí bảo đao bảo kiếm lợi hại chém sắt như chém bùn, các loại cổ võ tâm pháp thất lạc từ lâu, còn có cả các loại đan dược quý giá, cùng với thảo dược và tài liệu quý hiếm…
Có thể nói với những thứ này, đợi một thời gian sau trình độ của Tiểu thế giới nhất định sẽ tăng lên một tầng cao mới.
Càn quét diễn ra suốt hai tháng trời, cho dù là kho báu khổng lồ thì cũng đã bị cướp sạch gần như không còn lại thứ gì.
Mặc dù vậy đến thời điểm hiện tại vẫn còn vài người mò đến Chiến trường Thiên cổ tìm kiếm thử vận may.
Đương nhiên những người này chỉ là đệ tử của các Tông môn, ngoài ra còn có một vài người tu luyện tự do.
Những người này hoặc là thực lực còn thấp hoặc là không có chỗ dựa, không thể hòa vào cơn nước lũ càn quét của các cường giả nên chỉ có thể nhân cơ hội này đến nhặt nhặn lại mất thứ người khác không cần đến, nếu may mắn có khi lại có thể tìm ra được bảo bối mà những người khác bỏ sót.
- Thiên Tùng sư huynh, huyn mau đến đây xem muội tìm được cái gì này!
Một cô gái váy hồng xinh đẹp tìm được một thanh đao gãy từ trong đống phế tích liền hưng phấn gọi chàng trai cao lớn cũng đang cắm cúi tìm kiếm.
Tống Thiên Tùng nghe thấy vậy thì nhanh chân chạy đến chỗ cô gái kia nhận lấy thanh đao rồi cẩn thận quan sát.
- Thanh đao này đã trải qua hàng ngàn năm vậy mà vẫn sáng như gương, xung quanh còn tỏa ra hàn khí, mặc dù đã bị gãy mất một nửa nhưng nó vẫn là một thanh đao tốt.
Tống Thiên Tùng hài lòng sờ đầu cô gái đó, tán thưởng:
- Tiểu Nguyệt, muội nhanh nhẹn thật, mới nháy mắt đã tìm được bảo bối tốt như vậy.
- Là do muội may mắn thôi!
Cô gái tên Tiểu Nguyệt kia thẹn thùng cúi đầu, có vẻ rất thích nghe Tống Thiên Tùng khen ả.
- May mắn cũng được coi là một loại bản lĩnh, đi thôi, chúng ta thử đến chỗ khác tìm thử xem.
- Vâng!
Hai người đang định đi sâu vào trong thì đúng lúc này lại đột nhiên có tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vọng tới.
- Tống Thiên Tùng, cái tên súc sinh này, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy anh rồi!
Tống Thiên Tùng nghe thấy tiếng nói này thì sắc mặt có chút thay đổi nhưng ngay sau đó lại lập tức bình tĩnh trở lại.
- Tuyết Vi sư muội, muội vẫn khỏe chứ?
Trước mặt Tống Thiên Tùng cùng Tiểu Nguyệt xuất hiện một đôi nam nữ, người đàn ông kia bề ngoài trông khá bình thường còn người cô gái đi bên cạnh thì mang khăn che mặt màu trắng, nhưng lại tỏa ra khí chất hơn người, là một mỹ nhân hiếm gặp.
Đây không phải Nhậm Tuyết Vi thì còn là ai vào đây nữa?
- Ồ, Thiên Tùng sư huynh, thì ra vị này chính là Tuyết Vi sư tỷ sao?
Cô gái Tiểu Nguyệt mặc váy hồng đứng bên cạnh Tống Thiên Tùng giả vờ nhìn đánh giá Nhậm Tuyết Vi.
Mặc dù Nhậm Tuyết Vi không biết Tiểu Nguyệt nhưng cô ta lại biết rằng đây chính là con ả không biết xấu hổ tằng tịu với Tống Thiên Tùng.
Lần trước Tống Thiên Tùng muốn hỏi mượn cô ta một suất tiến cử thực ra chính là để cho con ả Tiểu Nguyệt này vào.
Ghê tởm hơn nữa chính là cái tên khốn nạn mặt người dạ thú này lại còn dỗ ngon dỗ ngọt lừa mất Trú Nhan Đan của cô ta.
- Tống Thiên Tùng mau trả Trú Nhan Đan lại cho tôi nếu không thì hôm nay anh đừng hòng bước chân ra khỏi đây!
Nhậm Tuyết Vi rút kiếm ở bên hông ra, không nói lời thừa thãi thể hiện rõ ý muốn động thủ.
Tống Thiên Tùng cười nhạt nói:
- Tuyết Vi sư muội à, Trú Nhan Đan là do chính muội đưa cho huynh mà, đồ đã tặng đi lại đòi về, như vậy không tốt lắm đâu!
- Tôi chỉ nói là cho anh mượn xem chứ có nói là tặng cho anh đâu!
- Vậy sao muội không nói sớm, giờ thì muộn mất rồi, huynh đã tặng cho người khác rồi.
- Anh nói cái gì?
Nhậm Tuyết Vi không thể tin được, một thứ quý giá như vậy mà Tống Thiên Tùng lại có thể dễ dàng tặng cho người khác sao?
Lúc này cô ả Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng cười đùa:
- Tuyết Vi sư tỷ, muội xin cảm ơn Trú Nhan Đan của tỷ, thứ này vô cùng quý giá vì vậy đến bây giờ Tiểu Nguyệt vẫn không nỡ sử dụng.
- Y tặng Trú Nhan Đan cho mày sao?
Nhậm Tuyết Vi có cảm giác lửa giận đã bốc lên tận đỉnh đầu, không ngờ tên khốn Tống Thiên Tùng này lừa lấy Trú Nhan Đan của cô ta để đi nịnh nọt con đàn bà khác.
- Tống Thiên Tùng hôm nay tôi phải giết anh!
Tống Thiên Tùng cười lạnh nói:
- Nhậm Tuyết Vi, cô tưởng với khả năng của cô mà có thể giết được tôi sao?
- Một người không được vậy thì hai người bọn tôi cùng lên. Anh Hạ Hải giúp em một tay!
Nhâm Tuyết Vi nhờ chàng trai bên cạnh giúp đỡ.
Hạ Hải không chần chờ lập tức rút kiếm ra nói:
- Tuyết Vi, anh sẽ thay em giết chết nó nhưng em phải đồng ý làm bạn gái của anh!
Tống Thiên Tùng khiêu khích:
- Ha ha, Hạ Hải sư đệ, con đàn bà này chẳng qua cũng chỉ là hàng qua sử dụng bị huynh vứt bỏ thế mà đệ còn muốn nhặt lên dùng lại, đệ không ngại bẩn hả?
Nhậm Tuyết Vi nghe y nói vậy thì lập tức bùng nổ, tức đến run rẩy cả người.
- Tống Thiên Tùng, tôi phải giết anh!
- Tưởng tôi sợ hai người chắc, nếu như hai người muốn chết vậy tôi sẽ tiễn hai người đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ!
Tống Thiên Tùng khinh thường hừ lạnh, y chẳng thèm để vào mắt chuyện Nhậm Thiên Tuyết với Hạ Hải liên thủ tấn công mình.
- Mấy người ồn ào chết đi được!
Đang lúc cuộc chiến đến điểm cao trào thì đột nhiên lại có tiếng nói lạnh lùng bất chợt vang lên.
Tiếng nói này không quá lớn nhưng lại mang hơi thở lạnh thấu xương, khiến cho không gian tưởng như bị hạ xuống không độ.
Bốn người như thể bị rơi vào hầm băng, bất thình lình giật mình, cả người sởn hết cả gai ốc.
Cả bốn người quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói liền nhìn thấy phía trên bức tường đá chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người.
Người này lẳng lặng ngổi trên tường đá, sắc mặt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, hắn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhậm Tuyết Vi với Tống Thiên Tùng đồng thời kinh ngạc hét lên.
- Là cậu!
Trang 33#10
Cô gái váy hồng Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Mục rồi hỏi:
- Thiên Tùng sư huynh, hắn là ai vậy? Sao lại có cảm giác kỳ lạ làm sao ấy!?
Mặc dù tuổi của Tiểu Nguyệt không lớn nhưng trên thực tế ả ta cũng không phải là một con bé ngây thơ không biết gì.
Cô ả giả vờ khờ dại đáng yêu là bởi vì có Tống Thiên Tùng đang ở bên cạnh.
Vẻ đẹp của cô ả không thể so được với Nhậm Tuyết Vi, thậm chí là còn kém hơn rất nhiều nhưng cô ả lại nắm được khẩu vị của đàn ông, ả biết Tống Thiên Tùng thích nhất loại con gái như thế nào.
Cho đến khi đột nhiên xuất hiện tên “quái nhân” này lúc mới đầu ả cũng cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn rồi đoán được số tuổi của chàng trai này thì ả lại thấy yên tâm hơn. Thực lực của Tống Thiên Tùng cũng được coi là thuộc top xuất sắc ở Tiểu thế giới vì vậy chắc chắn sẽ không thể bại dưới tay cậu thiếu niên này được!
- Tuyết Vi, em cũng biết hắn sao?
Hạ Hải nhìn Tần Mục rồi quay sang nhìn Nhậm Tuyết Vi với Tống Thiên Tùng.
- Anh không biết hắn nhưng chắc chắn cũng đã từng nghe nói đến hắn.
Vẻ mặt Nhậm Tuyết Vi thay đổi liên tục.
- Hơn hai tháng trước, Thánh nữ Trần Nghiên xuất hiện ở quảng trường Ngoại môn còn suýt chút nữa đã phế đi một cánh tay của Tống Thiên Tùng đó chính là vì hắn ta.
Hạ Hải cùng Tiểu Nguyệt đều hết sức kinh ngạc, chuyện này hai người đương nhiên đều đã nghe qua chỉ là không ngờ thì ra người mà Thánh nữ bảo vệ lại chính là cậu thiếu niên đột ngột xuất hiện trước mặt này.
Hạ Hải ôm quyền nói với Tần Mục:
- Thì ra cậu là bạn của Thánh nữ điện hạ, tôi là Hạ Hải, nếu vừa rồi bọn tôi đã làm ảnh hưởng đến cậu thì mong cậu bỏ qua cho!
Nhậm Tuyết Vi đột nhiên phẫn nộ quát lên:
- Hạ Hải, anh đang làm gì vậy hả?
Hạ Hải bị cô ta quát như vậy thì không biết phải phản ứng thế nào.
Trong mắt y nếu như Tần Mục đã là bạn của Thánh nữ vậy thì bonh họ kính trọng hắn một chút cũng là chuyện hết sức bình thường mà.
Thế nhưng Nhậm Tuyết Vi lại không hề nghĩ như vậy, Trú Nhan Đan là do cô ta cướp được từ trên tay Tần Mục vì vậy hai người lúc đó đã trở thành kẻ thù của nhau rồi.
Mặc dù hôm đó Tần Mục không nhân cơ hội mượn tay Thánh nữ để trả thủ cô ta nhưng chuyện này đã trở thành khối u trong lòng cô ta. Nếu như không giải quyết triệt để chuyện này trong lòng cô ta sẽ không thể nào thoải mái được mà lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Tống Thiên Tùng lườm Nhậm Tuyết Vi một cái rồi sâu xa nói:
- Xem ra lần này suy nghĩ của chúng ta giống nhau rồi!
Ngày hôm đó y suýt chút nữa thì bị Trần Nghiên phế bỏ một cánh tay, nhưng y không dám ghi hận Trận Nghiên vì vậy mà tất cả oán giận đều đổ hết lên đầu Tần Mục.
Cách để cắt bỏ đi khối u trong lòng Nhậm Tuyết Vi cùng với báo thù cho nỗi hận của Tống Thiên Tùng chỉ có duy nhất một cách.
Đó là giết Tần Mục!
Nhậm Tuyết Vi hừ lạnh nói:
- Đợi giết chết tên nhóc này xong sẽ giải quyết đến ân oán của hai chúng ta.
Tống Thiên Tùng đồng tình gật đầu nói:
- Tôi đồng ý!
Hạ Hải với Tiểu Nguyệt lại cảm thấy có chút bất an, Hạ Hải lên tiếng:
- Hai người điên rồi hả? Chẳng phải hắn chính là bạn của Thánh nữ sao?
Nhậm Tuyết Vi cười lạnh nói:
- Hạ Hải, anh chỉ biết hắn là bạn của Thánh nữ Trần Nghiên nhưng lại không biết hắn cũng là bạn của Thánh nữ Mai Ánh Tuyết. Không những thế hắn với Thánh nữ Mai Ánh Tuyết lại còn có quan hệ mờ ám với nhau nữa.
- Ý em là…
Hạ Hải dường như nghĩ đến chuyện gì đó rồi giật mình nói:
- Chẳng lẽ lần đó Thánh nữ Mai Ánh Tuyết ám toàn Thánh lão chính là vì hắn sao?
- Đúng thế, nên nếu chúng ta giết chết hắn Thánh nữ Trần Nghiên cũng sẽ không nói gì mà ngược lại còn được Thánh lão khen thưởng nữa đó!
- Vậy thì không cần khách khí nữa, hãy giết hắn đi sau đó mang thi thể hắn đến trước mặt Thánh lão để nhận thưởng!
Ánh mắt của cả bốn người đều dồn lên người Tần Mục, giết chết Tần Mục không những có thể báo được thù mà còn có thể mang đến chỗ Thánh lão để nhận thưởng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đối diện với sát ý của bốn người, vẻ mặt Tần Mục vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại xuất hiện tia lạnh lẽo, hắn nhàn nhạn mở miệng nói:
- Xem ra các người vẫn vậy, vẫn không biết sống chết là gì!
Tiểu Nguyệt dường như bị ánh mắt lạnh lùng đó dọa sợ, ả run run nói:
- Thiên Tùng sư huynh, tên này có phải rất lợi hại đúng không?
Tống Thiên Tùng cười nhạo nói:
- Chẳng qua cũng chỉ là một võ giả cấp Thuế Phàm thôi, nếu như không phải hôm đó nhờ có Thánh nữ Trần Nghiên ra tay thì huynh chỉ cần một chiêu đã giết chết hắn rồi.
- Thiên Tùng sư huynh thật là lợi hại!
Tiểu Nguyệt nghe y nói vậy thì yên tâm hơn, đã vậy lại còn tỏ vẻ sùng bái y, ánh mắt như hai đốm lửa nhỏ nhìn Tống Thiên Tùng.
Ầm!!!!
Trong nháy mắt Tống Thiên Tùng chẳng hiểu tại sao lại bay ra ngoài đập cả người vào tường đá, miệng phun ra máu.
Tình huống này xảy ra quá đột ngột, Tiểu Nguyệt vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt sùng bái cứng ngắc đứng tại chỗ.
Lúc này Tống Thiên Tùng mà ả sùng bái đã không còn thấy đâu thay vào đó là một gương mặt thanh tú nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
- Cậu….
Tiểu Nguyệt giống như gặp phải ma, tên này không phải vừa rồi vẫn còn ngồi trên vách đá kia sao? Tại sao sao bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ả?
Ánh mắt ả lập tức trở nên hoảng sợ tột độ, sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Ngay sau đó ả lại chạy về phía Tống Thiên Tùng, có vẻ như chỉ khi có Tống Thiên Tùng ở bên cạnh ả mới thấy yên tâm.
Tống Thiên Tùng vừa rồi bị đánh bay ra ngoài đến bản thân y cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y lảo đảo bò dậy.
Tiểu Nguyệt chạy đến bên cạnh Tống Thiên Tùng đưa tay ra đỡ y dậy, rồi lo lăng hỏi han:
Bạn cần đăng nhập để bình luận