Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 343: Môn chủ Phi Tuyết môn

Lúc này Lâm Chấn Đông đang đứng yên, vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra, thân thể hơi run rẩy.
Trước mặt y là một bà lão thân hình gầy nhỏ, tay cầm quải trượng, chiếc khăn trùm đầu bao quanh khuôn mặt nhăn nheo, đang tỏ ra rất giận dữ.
- Lâm Chấn Đông, xem ra ông thật sự có bản lĩnh, dám bằng mặt không bằng lòng đối với ta ư?
Lâm Chấn Đông lau mồ hôi lạnh, vui vẻ nói:
- Môn chủ, oan uổng quá, tôi nào dám như vậy chứ!
- Hừ, đã không dám, vậy tại sao việc cháu gái ông giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, ông không nói cho ta biết?
- Hả?
Vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Chấn Đông nghi hoặc hỏi:
- Dưỡng Sinh chú của Thi Vận đã giải trừ sao? Hồi nào vậy?
Bà lão khẽ nhíu mày:
- Ông thật sự không biết việc này?
- Môn chủ minh giám, Lâm gia ta trung thành và tận tâm với Phi Tuyết môn, tuyệt đối không hai lòng. Đừng nói một đứa con gái của tôi, cho dù có bảo Lâm gia chúng tôi xông pha khói lửa, cũng không chối từ. Về phần Dưỡng Sinh chú của Thi Vận bị giải trừ, tôi quả thật không hề hay biết.
Mặc dù Dưỡng Sinh chú của Lâm Thi Vận bị giải trừ một thời gian rồi, nhưng người của Lâm gia, kể cả Lâm Chấn Đông là cha cô ta, đều từ lâu không nói chuyện với chuyện với nhau, cũng không tiếp xúc, đương nhiên Lâm Chấn Đông không biết được.
- Vậy ông có biết, gần đây Yên Kinh có xuất hiện những nhân vật rất tài giỏi nào không? Có thể giải trừ Dưỡng Sinh chú của ta, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Việc này…
Lâm Chấn Đông suy nghĩ trong giây lát, rồi nói:
- Việc này cũng khó nói, gần đây Yên Kinh xuất hiện rất nhiều cao thủ, tuy nhiên những người này đều tới để chờ xem thứ hạng trong Long bảng, hẳn là không liên quan tới Thi Vận
Bà lão chợt nói:
- Suýt nữa ta quên mất, hai tháng nữa, danh sách Long bảng ba năm một lần sẽ được công bố, chỉ có điều, lần nào cũng đều là nhóm người đó được lọt vào danh sách, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Môn chủ đại nhân thần công cái thế, lần này tất nhiên có thể đạt được vị trí cao.
Lâm Chấn Đông vội tâng bốc.
Bà lão cười lạnh:
- Được rồi, ông cũng đừng nịnh nọt ta, trên Long bảng đều là là một đám quái vật, ta tự biết mình, không bị loại khỏi bảng là đã tốt lắm rồi.
Lâm Chấn Đông hơi xấu hổ cúi đầu, câu khen nịnh này không đúng lúc rồi.
- Con gái của ông đâu rồi? Gọi nó tới hỏi một chút. Ta thực hiện Dưỡng Sinh chú, chờ đợi mười năm, mắt thấy sắp thu được thành quả, tự dưng lại bị người phá hư! Không điều tra ra là ai làm, cuộc sống của ta sao có thể yên ổn được?
Lâm Chấn Đông hơi do dự.
- Sao vậy? Không muốn à?
- Đương nhiên là không phải, chỉ là Thi Vận đã có ý định tự tìm lấy cái chết, tính cách lại hết sức cương liệt. Nếu trực tiếp ép hỏi nó, tuyệt đối sẽ không hỏi được tin tức về người nọ, cho nên phải có biện pháp khác.
Bà lão lạnh lùng nói:
- Việc này ông không cần lo lắng, ta có thể trực tiếp lục soát ký ức của nó, nó không nói cũng không được. Tuy nhiên, làm như vậy có thể khiến tâm trí của nó bị thương tổn, làm không khéo, có thể khiến nó trở thành ngu ngốc.
- Chỉ cần có thể lấy được tin tức môn chú muốn, có mạo hiểm hơn nữa cũng đáng!
Dường như Lâm Chấn Đông không hề coi Lâm Thi Vận là con gái của mình.
- Ừ, vậy thì đi thôi.
- Được, tôi…
- Cha, con đã về rồi nè! Cha có ở bên trong không?
Khi Lâm Chấn Đông định đi gọi Lâm Thi Vận, ngoài cửa có tiếng người kêu lên.
- Là Ngạo nhi?
Giọng bào lão hơi dịu xuống:
- Bảo nó vào đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với nó.
Lâm Chấn Đông mở cửa thư phòng, Lâm Ngạo bước vào.
- Cha…Môn chủ?
Lâm Ngạo nhìn thấy bà lão, nhất thời cả kinh, vội vàng hành lễ với bà ta:
- Tham kiến môn chủ đại nhân!
- Không cần đa lễ!
Dường như bà lão rất coi trong Lâm Ngạo, liếc mắt quan sát y, rồi khen ngợi:
- Ừ, rất không tệ, Ngạo Long Quyết của cháu tiến triển rất nhanh, chắc hẳn sẽ nhanh chóng đột phá tầng thứ năm?
Lâm Ngạo biết ý bà lão, nói:
- Khi nào lấy được bí quyết tầng thứ năm Ngạo Long Quyết, thuộc hạ sẽ giao cho môn chủ đại nhân trước tiên.
Tuy mỗi người Long Tổ đều tu luyện Ngạo Long Quyết, nhưng thực lực tương ứng, mới có thể nhận được tâm pháp ở cấp độ tương ứng.
- Ừ, tên vô dụng Tần Trí Kiệt trông có vẻ như hai người để mắt tới Lạc Thiên công một chút. Ta không thể ra tay với người thế tục, chỉ có thể trông cậy vào hai người.
Nhắc tới Tần gia, Lâm Ngạo nhớ tới Tần Mục, vội nói bà lão:
- Môn chủ, tên mồ côi của Lạc Thiên Cung lại trở lại Yên Kinh rồi.
- Ô, vậy sao?
Bà lão Cũng không có vẻ kinh ngạc cho lắm, thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng không có gì quan trọng, có thể xử lý thì xử lý, mà không có cơ hội thì cũng không sao.
- Môn chủ đừng xem thường tên đó, hiện giờ hắn hoàn toàn khác hẳn ba năm trước đây!
Bà lão sửng sốt, hỏi:
- Ngay cả cháu cũng nghĩ cần phải coi trọng chuyện đó?
- Rất cần phải như vậy!
Lâm Ngạo khẳng định.
Bà lão im lặng một lát, lại hỏi:
- Hắn tu luyện cổ võ à?
Chỉ cần tu luyện cổ võ, Tần Mục lại có Lạc Thiên Cung đứng sau, dù bà ta có động thủ với Tần Mục, Long tổ cũng sẽ không can thiệp.
- Tạm thời thuộc hạ cũng chưa từng thấy hắn xuất thủ, tuy nhiên chắc chắn hắn đã tu luyện cổ võ, hơn nữa e rằng thực lực không kém.
- Vậy thì tốt rồi, tìm một cơ hội, ta ra tay diệt trừ hắn. Ta tin vào đánh giá của cháu, người mà cháu nghĩ cần phải đề phòng, đáng để ta ra tay!
- Có môn chủ ra tay, tuyệt đối sẽ không có sơ hở nào.
Lâm Ngạo biết thực lực của vị môn chủ này, bà là cao thủ được xếp hạng trên Long bảng, trên thế giới này, ngoại trừ một số ít người, còn có ai là đối thủ của bà ta?
- Được rồi, nếu muốn động thủ, thì phải làm cho gọn gàng, hai người đi gọi Lâm Thi Vận tới đây cho ta.
Lâm Ngạo hơi nghi hoặc, sau khi hỏi lại, y mới biết Dưỡng sinh chú trên người em gái y đã bị người ta phá, trong lòng y hết sức kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận