Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1261: Lực cắn nuốt cùng loại với lỗ đen!

Đầu óc Lâm Thi Vận rất loạn, nếu như có thể cho cô cơ hội lựa chọn một lần nữa, cô cũng không biết phải lựa chọn ai đây.
Chiến Tiểu Huân cũng buồn rầu, bất thình lình không gian lại bị xé rách, chôn vùi toàn bộ mọi người và tất cả mọi vật vào trong đây. Không biết những người khác bây giờ ra sao?
Họ cứ trôi mãi trong không gian vô định mà chẳng có mục đích gì cả.
Trong quá trình trôi nổi ấy, các cô cũng nhìn thấy được có rất nhiều người cùng cảnh ngộ, trôi nổi trong không gian.
- Tộc lão!
Chiến Tiểu Huân đột nhiên hét to lên và nhìn về hướng phía trước, hô lớn.
Lâm Thi Vận cũng đã nhìn thấy, cô cũng thét gọi:
- Sư phụ!
Phu nhân trung niên cũng đã nhìn thấy các cô, nhìn thấy Băng Kiếm đang bảo vệ hai người, tồn tại trong hư không mà không hề bị tổn thương thì mừng lắm.
Phu nhân trung niên trước đây đã bị Tiêu Hậu đánh trọng thương, tuy đã uống một ít linh dược, nhưng không thể phục hồi nhanh trong một thời gian ngắn được, khi bị khe hở cuốn vào hư không, phu nhân trung niên đã dùng hết những pháp bảo, tất cả đều bị cơn lốc cuồng bạo xé nát hết. Phu nhân trung niên sắp không trụ được nữa rồi.
- Sư phụ mau tới đây với chúng con!
Lâm Thi Vận nhìn thấy sư phụ đang gặp nguy hiểm, tỏ ra rất lo lắng.
Phu nhân trung niên liền dốc toàn lực, cố gắng di chuyển, hướng về Lâm Thi Vận.
Đúng lúc này, một cơn lốc dữ vừa vặn ập tới, cuốn phu nhân trung niên đi vào trung tâm vòng xoáy.
- Á!
Chỉ còn nghe được tiếng kêu của sư phụ, trong vòng xoáy đó thân thể của sư phụ Lâm Thi Vận bị xé nát, nguyên thần may mắn còn sống sót bay đi, rồi cũng bị vòng xoáy mang đi, biến mất khỏi tầm mắt của hai cô gái.
- Sư phụ!
Lâm Thi Vận kêu lên, giọng đầy đau khổ.
- Nguy rồi, trong không gian hỗn loạn này, ngay cả tộc lão có tu vi cao thâm như thế cũng không chống đỡ nổi một chốc, chúng ta phải làm sao đây?
Hai người tiếp tục trôi trong hư không, trong lúc phiêu lãng họ nhìn thấy có rất nhiều người ngã xuống trong hư không, phần lớn là người ngoài tộc, Chiến tộc chỉ có một số ít, nhưng vẫn khiến hai cô gái lo lắng không thôi.
Những người này đều là những Bán Thần vô cùng mạnh mẽ trong ngày thường, nhưng trong hư không này, họ lại bất lực đến thế. Còn các cô, các cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ, không cách nào ra tay giúp đỡ!
- Tiểu Huân!
Chẳng mấy chốc sau, hai cô nghe được một tiếng gọi quen thuộc khiến Chiến Tiểu Huân mừng rỡ không thôi.
- Là anh, là tiếng của anh em!
Lâm Thi Vận cũng đã nghe thấy:
- Đúng là giọng của anh em rồi!
Trong hư không đen kịt một màu, một thanh niên bước ra từ nơi bóng đen bao trùm cực lớn này. Anh ta đi từ xa tới gần, bước từng bước vững chắc trong hư không mà hướng tới chỗ hai cô gái.
Những người bị nhốt trong hư không đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ có bao nhiêu pháp bảo đều dùng hết, xuất hết toàn bộ khí lực còn lại, khó khăn lắm mới mới bảo toàn thân thể không bị xé rách.
Thanh niên này cuối cùng mạnh tới mức nào, có thể chạy tới chạy lui trong hư không mà không bị ảnh hưởng?
- Là Chiến Văn Vũ, tuyệt thế thiên kiêu có thể sánh với hoàng tử của Chiến tộc!
- Đáng sợ làm sao! Cậu ta rõ ràng chỉ đạt trình độ Bán Thần tầng bảy là giỏi lắm, mà thực lực sao lại mạnh mẽ như thế?
- Anh ta có Chiến Thần Hồn bảo vệ cho thân thể, chúng ta đâu so được, mặc dù tu vii cùng cấp cũng không thể sánh nổi anh ta!
Chiến Văn Vũ chạy nhanh trong hư không, nhanh chóng tới bên Lâm Thi Vận và Chiến Tiểu Huân.
- Hai em không sao chứ?
- Có Băng Kiếm của chị Thi Vận bảo vệ, chúng em không có bị thương, chỉ là chúng em chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng không thể tự do hành động!
Chiến Tiểu Huân nói.
Chiến Văn Vũ cau mày nói:
- Anh cũng bị lạc đường!
- Lạc đường?
Hai cô gái sợ hãi, Chiến Tiểu Huân hỏi:
- Anh, anh không phải có thể hành động tự nhiên ở chỗ này sao?
- Không phải đơn giản như vậy, hư không là vô biên, vô hạn, vừa rồi anh ở bên kia, gặp một cơn cuồng phong hỗn loạn, thiếu chút nữa bị cuốn rơi vào vòng xoáy!
Chiến Văn Vũ thở dài.
- Ah… Vậy phải làm sao bây giờ?
Hai cô gái không ngờ là Chiến Văn Vũ cũng rất kiêng kỵ nơi này.
...
Tần Mục vừa tiến vào phiến hư không bị xé rách này, lập tức cảm nhận được áp lực lớn từ khắp nơi ập tới, cả hắn mà cũng có cảm giác như thân thể của hắn sắp vỡ ra.
Kim Long Lực, Hỗn Độn Lực đồng thời vận chuyển, xây thành một kết giới bảo hộ quanh thân thể của Tần Mục, đẩy ngược những áp lực quanh thân thể của Tần Mục ra xa, bấy giờ hắn mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn.
Nhưng hư không này to lớn hơn rất nhiều so với sự tuởng tuợng của Tần Mục. Hắn bay một hồi lại có cảm giác là mình bị lạc đường, thậm chí cũng không biết đuờng mà quay lại.
- Mình liều lĩnh quá chăng?
Tần Mục sờ lên cằm. Hắn quá xem thường hư không này rồi, cứ tưởng nó cũng giống mấy không gian bị nghiền nát thường thấy trong vũ trụ.
Nhưng dù sao cũng đã vào rồi, chỉ còn nước tiếp tục tìm kiếm thôi.
Thật nhanh, hắn đã nhìn thấy phía trước có bóng người, thoạt nhìn những người này mười phần đều bối rối, hơn nữa bọn họ không cách nào điều khiển hành động của mình được như Tần Mục. Họ giống như con người không biết bơi lặn trong lòng nước sâu, cho dù có giương nanh, múa vuốt, cũng không làm nên chuyện gì.
Tần Mục đến gần xem xét, lập tức hiểu rõ tại sao những người này lại hoảng sợ như thế.
Trong hư không phía trước, giống như có một con thú khổng lồ đang gào thét. Nó chỉ rống một tiếng thôi mà đã có thể đánh bay hết mọi thứ cung quanh ra, và mỗi lần nó hít vào là có thể cuốn hết những người ở đây vào bụng.
- Cứu… Cứu tôi với!
Có người nhìn thấy Tần Mục có thể tự do đi lại trong hư không, mừng như túm được một cọng cỏ hy vọng, cầu xin Tần Mục cứu mạng họ.
- Công tử, cứu chúng tôi với!
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết đường ra ở đâu, không có cách nào mang theo các người, chờ tôi đi một vòng xem cái hư không này rồi mới nói sau!
Không để ý tới những tiếng kêu cầu cứu của mọi người, Tần Mục hướng về phía trước mà chạy.
Đối với chuyện Tần Mục xem thường lời cầu cứu của mọi người, mọi người không có cách nào chỉ trích Tần Mục, vì họ quá đông, Tần Mục chỉ có một mình, không có khả năng cứu toàn bộ mọi người ở đây được.
Nhưng Tần Mục lại hướng về phía cự thú trong hư không phía trước mà bay vào, làm cho bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Thằng này điên rồi sao?
Cự thú Hư Không cao khoảng mười trượng, có khuôn mặt xấu xí, nhe nanh dữ tợn, con mắt màu xanh lá, hai lỗ mũi n vừa to vừa thô rápmười phầ, thân thể giống như hình con cóc, nơi nào cũng có hạt mụn.
Khi Tần Mục tới gần Cự Thú Hư Không này, con thú lập tức phát hiện ra hắn, hơn nữa nó còn lập tức phát ra tiếng gào thét kinh khủng, chấn động trời đất bốn phương.
Tần Mục nhíu mày, thân thể trụ vững như bàn thạch, không hề bị lay chuyển dù là một chút.
Cự Thú Hư Không hiển nhiên là có chút linh tính, nhìn thấy con người trước mắt thật nhỏ bé vậy mà lại dám ngó lơ nó, khiến cho nó có chút kinh ngạc.
Ban đầu thì nó kinh ngạc, sau đó chuyển thành nổi giận!
Nó mở miệng lớn dính đầy máu, đột nhiên hút một hơi.
Lập tức một cổ lực hút kinh khủng lan tỏa ra, phóng tới trước mặt Tần Mục, ngưng tụ như một vòng xoáy cực lớn, muốn cuốn Tần Mục vào vòng xoáy đó.
Tần Mục định tấn công lại, đột nhiên hắn hiểu ra một điều gì, chợt nhớ tới lỗ đen trước đây.
Lực hút của cái Cự Thú Hư Không này cũng cùng một loại với lực hút của lỗ đen mà hắn từng gặp phải.
Đương nhiên, chỉ là giống nhau về hình thức, chứ lực lượng thì khác xa, một vạn Cự Thú Hư Không này gộp lại cũng phải chào thua lỗ đen.
- Lỗ đen, lỗ đen, lỗ đen…
Tần Mục thì thào tự nói, trong cơ thể tựa hồ như cũng cộng hưởng, khiến cho hắn rơi vào trạng thái trầm tư.
Hắn không có phản kháng, tự nhiên bị vòng xoáy cuốn đi vào, sau đó thì bị Cự Thú Hư Không nuốt chửng!
Vào thời điểm mà Hư Không Cự Thú há miệng, lực cắn nuốt của nó có thể nuốt hết toàn bộ người gần đó vào trong. Bấy giờ, bọn họ mắt thấy Tần Mục bị nuốt vào, cũng buồn bã thở dài một hơi.
Tần Mục bước đi trong hư không đã chứng minh hắn cũng là thiên tài sánh bằng Chiến Văn Vũ. Mỗi một thiên tài cấp độ này ngã xuống đều khiến tất cả mọi người dù ở những thế lực hác nhau đều đau đớn.
Chẳng qua chuyện này không thể trách người khác, chỉ trách hắn quá tự phụ!
Trang 72# 8
Lúc này, nó cũng nằm yên, nằm sấp một bên trên hư không mà ngủ, định bụng sẽ tiêu hóa thứ dị loại là Tần Mục này từng bước một rồi mới tính tiếp.
Những người ở chung quanh nhìn thấy sợ nổi da gà, bọn họ không cách nào hành động trong hư không, chỉ có thể ở tại chỗ.
Hết lần này đến lần khác, Hư Không Cự Thú không giết bọn họ, nó ngủ ở bên cạnh họ, làm thế lại càng khiến mọi người sợ hãi hơn nữa.
Cũng giống như nhốt chung người và mãnh hổ vào một cái lồng. Con hổ hiện tại vẫn chưa đói, chưa định ăn thịt người, nằm sấp ở bên cạnh ngủ, con người bị nhốt không cách nào trốn khỏi chốn lao lung, chỉ có thể lẳng lặng chờ con hổ tỉnh ngủ, đói bụng rồi lại đến ăn mình.
Chờ đợi là một sự dày vò, so với việc bị con hổ ăn thịt một lần rồi chết, càng làm cho con người dễ phát điên, cảm giác đó thật là khó chịu.
Phải chịu cảnh căng thẳng và lo lắng, còn khổ hơn là bị đau nhức một chút rồi chết đi.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, một ngày, hai ngày, ba ngày…
Không biết sau mấy ngày, ngay lúc mọi người đang trong trạng thái chờ chết, Hư Không Cự Thú ở bên bọn họ đột nhiên phát ra tiếng rống đau đớn thảm thiết nhất trong cuộc đời của nó.
- Oanh!
Thân hình cực lớn kia bị một cổ lực lớn tàn bạo làm nổ tung, biến thành vô vàn hạt bụi rơi vào trong hư không.
Tất cả mọi người như chết lặng rồi từ từ bừng tỉnh, khi nhìn thấy Hư không Cự Thú vừa bị nổ tung, hóa thành tro bụi, trên nét mặt họ bối rối, ai nấy nhìn về bóng người đang bước tới từ trong trung tâm của vụ nổ bằng ánh mắt như không thể tin tưởng được.
- Hắn… Hắn còn sống!
- Trời ạ! Thời gian qua lâu tới nỗi chúng ta còn tưởng rằng hắn đã bị tiêu hóa trong dạ dày rồi!
- Là hắn đã giết Hư Không Cự Thú, chúng ta đã được cứu rồi, được sống rồi!
- Lúc trước Chiến Văn Vũ cũng ở tại chỗ này, nhưng lại muốn tránh đi không đối đầu với Hư Không Cự Thú, còn hắn lại trực tiếp xông vào giết ngay, không lẽ đây chính là hoàng tử thật sự?
...
Trên một ngọn núi cao trong Hỗn Độn Giới, có một gã đang ngồi ngay ngắn ở trên một ngọn núi, là một thanh niên có gương mặt khôi ngô, đột nhiên kêu rên một tiếng, lập tức nửa người nổ tung ra.
- Ai, là ai giết con vật cưng của ta?!
Gã thanh niên gào thét, sắc mặt tái nhợt, nhưng nửa người bị nổ tung trong khi gào thét đang dần dần hồi phục lại nguyên trạng.
- Đáng giận, trên Bạch Đế tinh mà cũng có người giết được vật cưng của ta! Quy tắc thiên đạo ở đó chẳng phải đã rách nát rồi ư? Tại sao…?
...
Tần Mục chậm rãi mở mắt ra từ trong trạng thái kỳ diệu này. Bảy ngày vừa qua đối với hắn chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
- Thì ra là vậy!
Tần Mục cong nắm đấm lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Công … Công tử?
Xa xa có người lên tiếng.
Tần Mục quay đầu quét mắt nhìn chung quanh, vừa cười vừa nói:
- Bây giờ tôi có thể đưa mọi người đi được rồi!
- Ah… công tử nói thật à?
Mọi người không dám tin đó là sự thật.
Trước kia Tần Mục còn nói không thể nào, chỉ có bảy ngày trôi qua, hắn lại nói có thể thoát được?
- Đương nhiên!
Tần Mục nói xong, xòe bàn tay ra trước không gian vẽ một cái.
Roạt!
Có tiếng như tiếng vải bị xé rách vang lên, mọi người hoang mang khiếp sợ khi phát hiện trong hư không phóng ra một đường ánh sáng.
- Từ nơi khe hở này các người có thể đi ra, tiếp theo đó phải xem vào chính các người rồi!
Tần Mục nói xong, quay người chọn lấy một hướng rồi bay đi mất hút.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ không biết Tần Mục làm gì mà chỉ trong chớp mắt, chỉ lấy tay kẻ một đường trong hư không, rồi nói cho bọn họ biết đó đường để thoát ra ngoài?
Dùng tu vi của bọn họ, tuy không thể tự do hành động trong hư không, nhưng muốn bước thêm vài bước thì tốn thêm chút sức nữa là có thể làm được.
- Làm thử đi! Không lẽ ngồi chờ chết à!
...
Tần Mục đứng lặng một hồi ở trên hư không, dốc toàn lực định thần nhìn ra phía xa, quét mắt xem xét toàn bộ các nơi trong hư không.
Hư không dài bao nhiêu, thần trí của hắn có thể kéo dài còn hơn thế nữa, gần như không có biên giới.
Nửa giờ sau, hắn đột nhiên khẽ giật mình.
- Xem ra gặp phải phiền toái rồi!
Tần Mục không chần chờ nữa, dùng hai tay trực tiếp xé mở ra một vết rách hư không, rồi cả người biến mất ngay tại chỗ.
...
Tại một chỗ hư không vô tận, vẻ mặt Lâm Thi Vận cùng Chiến Tiểu Huân bối rối nhìn Chiến Văn Vũ có vẻ chiến đấu cách đó không xa, hai cô gái có vẻ khẩn trương đến cao độ.
Đang chiến đấu với Chiến Văn Vũ chỉ là một ảnh ảo, nhưng ảnh ảo mạnh tới mức không hợp thói thường, Chiến Văn Vũ có vẻ đang phải chống đỡ rất miễn cưỡng.
Có lẽ cái bóng mờ này chỉ định đùa giỡn với Chiến Văn Vũ!
- Tuyệt, tuyệt, tuyệt, lão già Chiến thần quả là có một truyền nhân không tồi!
Bóng mờ liên tục tán thưởng.
Lúc này Chiến Văn Vũ đã ra hết tuyệt chiêu, thể lực tiêu hao gần hết, liên tục thở hổn hển, nhưng căn bản là không có đụng vào được bóng mờ.
- Thật là mạnh mẽ!
Chiến Văn Vũ không thể không công nhận mình và bóng ảnh trước mắt không phải cùng một cấp độ.
Bây giờ bên cạnh Chiế Văn Vũ chỉ là một đạo bóng mờ, nếu như là bản thể thì sẽ mạnh đến độ nào?
Nếu như Hỗn Độn tộc đều ở cấp bậc mạnh mẽ này, thì Bạch Đế tinh cầm cái gì để chiến đấu?
Mười năm sau, tất diệt vong!
- Tuy rất muốn chơi cùng cậu một lúc nữa, nhưng thời gian hôm nay đã hết, bởi mục tiêu hôm nay không phải là cậu.
Bóng mờ nói xong, ánh mắt rơi vào một nơi không xa, chính là nhìn vào Lâm Thi Vận.
- Mười hai thần khí, mới chính là tối kỵ của Hỗn Độn tộc, có thể chết một người nào là hay người đó!
- Hừ, cho rằng tôi sẽ để cho ông thực hiện đều đó hay sao, chớ xem thường tôi!
Chiến Văn Vũ đột nhiên mạnh mẽ, Chiến Thần Hồn ở sau lưng tỏa ra sức mạnh, đánh ra một cú đánh toàn lực.
- Cậu tuổi còn trẻ lắm!
Bóng mờ lắc đầu, vung tay lên không cần suy nghĩ.
- Bành!
Chiến Văn Vũ còn chưa tới gần đã bị một luồng lực rất mạnh đánh bay văng ra ngoài.
Một chưởng này làm cho Chiến Văn Vũ sợ hãi nhụt chí, bóng đen Chiến Thần Hồn phía sau phai nhạt dần.
- Anh ơi!
Chiến Tiểu Huân thét to giọng thê lương. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh trai là vô địch mà lại bị thua, không hề chống cự được chút nào.
- Mục tiêu của ông chính là tôi, vậy thì bắt tôi đi, hãy buông tha cho anh ấy!
Lâm Thi Vận hướng về phía bóng mờ nói.
Bóng mờ cười nhạt nói:
- Cô không cần phải gấp gáp, tôi không có ý định giết cậu ta, chẳng qua cô là chủ nhân của Băng Kiếm, vì vậy không thể tha cho cô.
Mặc dù biết là châu chấu đá xe nhưng Lâm Thi Vận cũng không thể ngồi chờ chết, để cho bóng mờ tự nhiên lấy được Băng Kiếm, cô có ý đồ tấn công bóng mờ.
- Không cần phí công giãy dụa, cô có mỗi tí tẹo thực lực như thế mà nghĩ rằng có thể trốn thoát khỏi tôi hay sao?
Bóng mờ nhíu mắt lại:
- Tất cả mọi người đến đây cũng không thể cứu nổi cô đâu!
- Vậy sao, tôi không tin là thật!
Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên, làm cho bóng mờ khẽ giật mình.
Xoẹt!
Hư không vỡ vụn, một bóng người từ trong cái khe nhảy ra ngoài.
- Chuyện gì vậy, làm sao cậu có thể xé rách không gian, cậu… Cậu là ai!
Thần sắc của bóng mờ thay đổi đột ngột, giống như là đã gặp phải đối thủ rất mạnh.
- Ông không cần phải biết!
Tần Mục cười lạnh, giơ tay lên không trung tạo thành một đạo sét tím.
Tia sét tím nhấp nháy, một lúc sau biến thành một tia sét có bảy màu sắc khác nhau, đan xuyên vào nhau tạo thành một cái lưới trời, hướng về phía bóng mờ mà bao phủ.
- Thất Diệu Thất Sát!
Đùng!
Ánh sét bảy màu lập lòe, trong nháy mắt cuộc chiến đấu cũng đã kết thúc!
- Cái đồ con sâu cái kiến hèn mọn chết tiệt, hãy chờ đó! Ngày bổn hoàng quân lâm Bạch Đế tinh chính là ngày chết của cậu… A!
Tiếp theo là một tiếng thét, bóng mờ bị ánh sét bảy màu thắt cổ, xoắn giết từng chút, từng chút một, rồi hóa thành hư vô!
Trang 72# 9
Lấy tâm cảnh của Chiến Văn Vũ mà cũng không nhịn được phải khiếp sợ, nhìn Tần Mục đầy ngạc nhiên.
Chính mình xuất hết mọi vốn liếng mà còn không chống đỡ nổi những đợt tấn công dồn dập của cái bóng, vậy mà Tần Mục chỉ mất mấy giây để tiêu diệt cái bóng.
Chênh lệch giữa mình với anh ta khiến người ta phải tuyệt vọng!
Chiến Tiểu Huân cũng ngơ ngác nhìn Tần Mục giống như được trời cao phái xuống. Hắn chỉ nhấc tay lên đã tiêu diệt gọn một hoàng giả của Hỗn Độn tộc, dù chỉ là một ảo ảnh nhưng nếu được truyền ra cũng sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Giờ cô mới ý thức được cái tên cô luôn cho là hỗn đãn, là cặn bã thì ra là một con rồng ẩn mình chân chính.
Bình thường thì chẳng mò được bóng dáng, nhưng ra tay mới biết hắn mạnh tới đáng sợ.
Cô đã từng hỏi Chiến Văn Vũ xem anh cô với Tần Mục ai mạnh hơn, Chiến Văn Vũ chỉ trả lời hàm súc là Tần Mục không kém hơn anh.
Ban đầu cô còn nửa tin nửa ngờ, cho rằng anh cô đã nâng cao sức mạnh thực sự của Tần Mục lên quá mức. Đến hôm nay, cô đã được chứng kiến, mới vỡ lẽ mình đã suy nghĩ quá ngây thơ, ngây thơ y như một con ếch ngồi nơi đáy giếng vậy.
Vào mấy hôm trước, khi cô gặp Tần Mục lần đầu, anh ta khẳng định đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cô từ trước, cho nên anh ta mới nói đùa không chút kiêng nể gì cả. Thật ra, chắc… chắc hẳn anh ta là một người rất tốt bụng nhỉ?
Chiến Tiểu Huân im lặng nghĩ ngợi, rồi cô nhìn về phía Lâm Thi Vận đang đứng bên cạnh, không hiểu sao mà cô cảm thấy hâm mộ chị Thi Vận.
Tần Mục đã rời khỏi Chiến tộc rồi, nhưng anh ta lại vòng trở về. Anh ta không thể quay lại vì mình, vậy chắc chắn phải là bởi chị Thi Vận.
- Cô không sao chứ?
Tần Mục hỏi Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận lại nhếch cặp môi đỏ mọng lên, không trả lời.
Tần Mục xuất hiện giữa trời, tiêu diệt kẻ địch mà họ không thể chống lại giúp họ, cô không nghĩ nhiều như Chiến Văn Vũ và Chiến Tiểu Huân.
Sau khi nhìn thấy Tần Mục, trong lòng cô chỉ có một câu hỏi duy nhất.
Sao anh ta đến đây?
Mặc dù trong lòng cô có chút chờ mong, nhưng cô không dám khẳng định đáp án trong lòng mình.
Thẳng tới khi Tần Mục cất tiếng hỏi, cô mới yên lòng được.
Tần Mục không quan tâm tới Chiến Văn Vũ đang bị thương, cũng chẳng hỏi thăm Chiến Tiểu Huân. Anh ta chỉ hỏi mỗi mình cô.
Anh ta đến vì ai, đáp án đã quá rõ ràng!
- Tôi không nhớ nổi về chuyện của anh, nhưng tôi cảm thấy an rất quen, anh có thể kể lại mọi chuyện cho tôi biết chăng?
Lâm Thi Vận không còn bối rối nữa, giờ cô nhất định phải làm rõ chuyện này.
Tần Mục do dự mấy giây mới quyết định nói ra đáp án:
- Trí nhớ của cô đã bị sư phụ của cô phong ấn, nên cô mới không nhớ được những chuyện trước kia.
- Phong ấn? Nhưng sự phụ nói với tôi…
Lâm Thi Vận còn chưa dứt lời đã ngừng nói. Hình như cô sắp hiểu ra chuyện gì rồi.
Sư phụ đã lừa cô!
- Vậy anh có thể phá vỡ phong ấn của tôi không?
- Có thể thì là có thể, nhưng…
Lâm Thi Vận ngắt lời hắn, cô nói:
- Không nhưng nhị gì hết, nếu cả ký ức trân quý nhất cũng bị mất đi, tôi sẽ không phải là một “tôi” nguyên vẹn.
- Cô chắc chứ?
- Đúng!
Lâm Thi Vận trịnh trọng gật đầu.
- Được thôi!
Tần Mục bước tới, đặt tay lên đỉnh đầu Lâm Thi Vận, thần thức theo đó thẩm thấu vào.
Hắ không mất nhiều thời gian để tìm thấy khu vực bị một luồng sức mạnh phong ấn cất vào một góc trong đầu Lâm Thi Vận.
Sư phụ của Lâm Thi Vận mới tu luyện tới Bán Thần tầng thứ sáu, năng lực của Tần Mục dư sức xóa đi loại phong ấn này.
Vào khoảnh khắc phong ấn bị xóa bỏ, những hình ảnh quen thuộc của ký ức chạy qua đầu Lâm Thi Vận như một cuộn phim, rõ ràng rành mạch khiến cô nhanh chóng nhớ lại mọi thứ.
Cô đến từ Trái Đất, là Lâm Thi Vận của Lâm gia ở Trái Đất!
Cô là một đứa con rơi, chỉ vì sắc đẹp của cô bị chấm trúng mà từ khi còn thơ ấu đã bị hạ cổ độc Dưỡng Sinh Chú.
Càng đáng châm chọc hơn chính là toàn bộ Lâm gia đều biết chuyện này, nhưng không một ai trong cái gia tộc đó chịu đứng ra quan tâm cô, giúp đỡ cô một chút xíu nào, ai cũng bỏ mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Trước hiện thực, tình thân mới tàn khốc làm sao!
Nhưng mà, đúng vào lúc cô đang tuyệt vọng với cuộc sống của mình thì có một người xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Cho dù sau này cô đã biết anh ta mạnh phi thường, lúc cứu cô anh ta không phải chịu bất cứ nguy hiểm nào, nhưng hành động cứu giúp ấy vẫn khiến cô xúc động như cũ.
Sau đó, thời hạn mười năm đến, Dưỡng Sinh Chú của cô phát bệnh, lúc đó cô gần như đã không còn chút sinh cơ nào.
Lúc phát bệnh, cô cứ ngỡ mình chạy trời không khỏi nắng, và cuộc sống ngắn ngủi nhưng đầy thống khổ cuối cùng cũng đi về hướng kết thúc.
Nhưng anh ta lại xuất hiện, dùng biện pháp gần như là tạo ra kỳ tích để nhổ bỏ Dưỡng Sinh Chú trong cơ thể cô ra.
Quá trình trị liệu không thể giữ lại quần áo trên người, không khí vô cùng kiều diễm.
Nhưng cô hiểu rõ bản thân. Lúc đó cô không hề cảm thấy hối hận chút nào hết, cô không tức giận khi để anh ta nhìn khắp cơ thể mình, thậm chí còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, xấu hổ nữa.
Từ bao giờ cô không biết nữa, người đàn ông này đã chiếm trọn trái tim cô.
Tiếc là ý trời vốn thích đùa người, người duy nhất có thể tiến vào nội tâm cô lại có ân oán đặc biệt với cô.
- Chị Thi Vận, chị bị sao vậy?
Chiến Tiểu Huân thấy sắc mặt Lâm Thi Vận không đúng lắm nên hơi lo lắng.
Lâm Thi Vận tỉnh lại từ trong hồi ức. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Tần Mục đang đứng trước mặt.
Kế tiếp, cô cười buồn bã đồng thời bước lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt.
- Anh thật sự chán ghét em đến thế?
Tần Mục sững người mất mây giây mới đáp lại, đầu lắc lắc:
- Tôi chưa bao giờ chán ghét cô.
- Vậy sao lúc trước anh không dẫn em đi? Anh biết trí nhớ của em bị phong ấn mà còn hỏi như thế, thật ra trong lòng anh chưa từng muốn dẫn em đi mà.
- Theo tôi, ở Chiến tộc cô đã tìm được rất nhiều bạn bè mới, những người luôn sẵn lòng quan tâm chăm sóc cô. Ở đây cô sẽ vui vẻ hơn là đi cùng tôi. Tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, không có trí nhớ trước đây đối với cô chắc cũng là một chuyện tốt.
- Không, anh sai rồi!
Lâm Thi Vận lắc đầu, cảm thấy lưỡi mình đắng chát.
-Tôi đã sai ở đâu chứ. Cô cũng căm hận Lâm gia lắm mà. Những ký ức đó chỉ mang tới đau khổ cho cô thôi.
- Lâm gia đúng là chỉ mang tới đau khổ cho em, nhưng mà...
Lâm Thi Vận chăm chú nhìn Tần Mục, nói rõ ràng từ chữ:
- Trong trí nhớ của em, còn có anh!
Tần Mục nghe cô nói xong thì im lặng, không trả lời.
- Quả thật em sống ở Chiến tộc rất khá, mọi người cũng đối xử với em rất tốt. Nhất là Chiến Thành, chuyện gì anh ấy cũng nghe em hết.
Nói đến đây, Lâm Thi Vận đột nhiên dừng lại, rồi cô nhanh chóng bổ sung vào:
- Nhưng anh ấy mãi mãi không thể chạm tới trái tim em, bởi từ lâu, rất lâu trước đây, trái tim em đã trao đi mất rồi.
- Chị Thi Vận!
Chiến Tiểu Huân hô một tiếng, muốn cắt lời cô ấy.
Nhưng Lâm Thi Vận không phản ứng. Giờ này phút này, trong mắt cô chỉ đong đầy một bóng hình của Tần Mục.
- Trí nhớ của em bị phong ấn, lúc đó em cũng đã không thể thật sự tiếp nhận Chiến Thành rồi. Theo tu vi của em tăng lên, sẽ có một ngày phong ấn bị phá vỡ. Anh có nghĩ tới không? Nếu có một ngày em lại nhớ ra anh, em nên đối mặt với mọi thứ thế nào đây?
Tần Mục thì thầm:
- Tôi cứ tưởng cô sẽ...
- Ván đã đóng thuyền, nên em sẽ tiếp nhận Chiến Thành, đúng không?
Lâm Thi Vận cười, trông thật thê lương:
- Không! Để em nói cho anh biết rõ, lúc đó em chỉ có tuyệt vọng mà thôi. Trong lòng em, trừ anh ra, không cho phép bất cứ người nào khác tiến vào. Nếu thật sự phải gả cho Chiến Thành, em chỉ đành tìm đến cái chết!
Tần Mục nhìn Lâm Thi Vận bằng ánh mắt đầy khiếp sợ, hắn không ngờ cô gái này lại trinh liệt đến thế.
Thật ra trước giờ hắn chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy, nhưng hình như cô đã sớm quyết định vị trí của mình trong lòng cô ấy rồi.
Mặc dù mình không tiếp nhận cô ấy, nhưng cô ấy cũng không muốn phản bội mình dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Trong lúc Tần Mục còn đang bối rối chẳng biết làm sao, Lâm Thi Vận, không biết đào đâu ra dũng khí, đã nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt hắn mà khóc òa lên.
- Tần đại ca, anh dẫn em đi được không?
Trang 72#10
Một cô gái như Lâm Thi Vận cũng đã nói đến nước này rồi, Tần Mục mà còn do dự nữa thì hắn thật không xứng mặt đàn ông.
Lần này hắn kiên định nói:
- Được, tôi đưa em đi!
Cơ thể Lâm Thi Vận rõ ràng hơi run rẩy. Những lời này đối với cô nặng đến bao nhiêu người ngoài cuộc sẽ không thể hiểu được.
Cô đã gần như tuyệt vọng rồi, nhưng giờ nỗi tuyệt vọng ấy đã được lấp đầy bằng niềm hạnh phúc bất ngờ chợt đến.
- Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý cho sẵn sàng. Có lẽ tôi không tốt như tưởng tượng của em, cũng có lẽ tôi tệ hơn Chiến Thành rất nhiều. Chưa chắc em đã có thể thích nghi với cuộc sống bên cạnh tôi.
Lâm Thi Vận lắc đầu như lắc trống bỏi:
- Bất kể thế nào, chỉ cần anh không ghét bỏ em, em nguyện vĩnh viễn đi theo anh.
- Ừm, vậy chúng ta ra ngoài trước đã.
Tần Mục không cố kỵ nữa, ôm Lâm Thi Vận, tay kia thì vẽ vào hư không.
Không gian cực kỳ đáng sợ này lại bị xé rách thêm lần nữa, lộ ra một cái khe.
- Vậy mà tay không xé rách không gian, rốt cuộc…
Chiến Văn Vũ nhìn Tần Mục bằng ánh mắt phức tạp.
Anh ta không quan tâm Lâm Thi Vận yêu thích ai, đây không phải điều mà anh ta có thể ngăn cản.
Chỉ là sức mạnh không thể tưởng nổi của Tần Mục khiến anh ta cứ canh cánh trong lòng mãi.
- Có thể ra ngoài bằng cách này. Anh Chiến, anh đưa em gái anh ra cùng đi!
Tần Mục nói xong thì mang theo Lâm Thi Vận ra ngoài.
Chiến Văn Vũ hít vào một hơi thật sâu, đi tới bên Chiến Tiểu Huân vẫn đang ngẩn người ở một bên, huơ huơ tay trước mặt cô, cười khổ nói rằng:
- Tiểu Huân, đi thôi!
Chiến Tiểu Huân lấy lại tinh thần, cảm xúc sa sút mà gật gật đầu, theo Chiến Văn Vũ bước qua vết nứt không gian.
Bốn người bước qua hư không, trực tiếp đáp xuống quảng trường của Chiến tộc.
- Văn Vũ!
Mọi người của Chiến tộc quan tâm tới Chiến Văn Vũ nhất. Nếu thiên tài có thể sánh ngang với hoàng tử có sơ suất gì, trong quảng thời gian năm năm tới đây Chiến tộc họ sẽ không gượng dậy nổi.
Bấy giờ thấy Chiến Văn Vũ chỉ bị vài vết thương nhỏ, bình an trở về, trong lòng mọi người bớt căng thẳng nhiều.
- Thi Vận!
Người mà Chiến Thành quan tâm nhất chính là vị hôn thê của mình, chạy ra đón cô ngay.
- Thiếu tộc trưởng, Thi Vận đã không còn là vị hôn thê của anh nữa, xin hãy dừng bước!
Tần Mục thấy Chiến Thành xông tới thì kéo Lâm Thi Vận ra sau lưng, đứng trước che chở cho cô.
Nếu đã quyết định chấp nhận Lâm Thi Vận thì hắn sẽ bảo vệ chu toàn cho cô.
Đồng thới tâm tư của hắn cũng rất nặng, hắn không muốn chứng kiến Lâm Thi Vận có bất cứ chuyện gì dính dáng với Chiến Thành.
Chiến Thành bước chân sững lại tại chỗ, anh ta tưởng mình nghe lầm rồi:
- Cậu nói gì thế?
- Còn muốn tôi lặp lại lần nữa mới phục sao?
Tần Mục nói với giọng hờ hững:
- Thi Vận muốn đi với tôi!
- Nói dối! Thi Vận là hôn thê của tôi, cậu là cái thá gì!
Mặc dù trong buổi tụ hội lần trước Chiến Thành đã nhận ra Tần Mục không phải hạng xoàng, nhưng chuyện liên quan tới Lâm Thi Vận, anh ta không thể lùi bước trước bất cứ người nào.
- Chiến Thành, anh không được mắng anh ấy!
Lâm Thi Vận hét lên một tiếng chói tai.
Chiến Thành sững sờ, nhìn Lâm Thi Vận với vẻ mặt không dám tin:
- Thi Vận, em còn bảo vệ cậu ta ư?
- Tất nhiên em phải bảo vệ cho anh ấy rồi. Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà em yêu.
Lâm Thi Vận nói như thể chuyện ấy là đương nhiên.
Chiến Thành chỉ cảm thấy trong đầu có sét nổ vang lên một tiếng, đầu óc anh ta ù đi, suýt thì ngất đi ngay tại chỗ.
Vị hôn thê của mình, trước mặt bao nhiêu khách thế này, tuyên bố một thằng đàn ông khác mới là người cô ấy yêu mến, hơn nữa người đó là người yêu duy nhất của cô ấy.
Đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được loại đả kích thế này.
- Không thể nào! Thi Vận, có phải cậu ta ép uổng em không? Em nói cho anh biết đi, anh sẽ thay em dạy cậu ta một bài học nhớ đời!
Chiến Thành không tin, cũng không thể chấp nhận.
Lâm Thi Vận lắc đầu, đáp:
- Chiến Thành à, em đã nhớ lại mọi chuyện rồi.
- Vậy anh thì sao? Em xem anh là gì?
Chiến Thành gào lên.
- Thành thật xin lỗi anh, trái tim em không thể chứa được người thứ hai.
Lâm Thi Vận trộm nhìn Tần Mục. Cô biết Tần Mục chắc chắn không cho phép cô dính líu tới người đàn ông thứ hai.
Hơn nữa dù cho Tần Mục có nói gì chăng nữa, chính cô cũng không thể phát sinh quan hệ với bất cứ một người đàn ông nào ngoài Tần Mục.
Cho dù Chiến Thành luôn quan tâm chăm sóc cho cô, nhưng cô vẫn không khỏi không triệt để chặt đứt mối liên kết này!
- Chiến Thành, trong ký ức bị phong ấn của em, anh chưa bao giờ bước được vào trái tim em. Giờ trí nhớ em đã phục hồi, càng hiểu rõ trong lòng mình có cảm nhận thế nào. Em và anh không thể đến với nhau!
- Không thể nào! Nếu em chưa từng yêu anh thì sao lại đồng ý gả cho anh?
Lâm Thi Vận thở dài:
- Lúc đó em thật sự đã thử chấp nhận anh, nhưng phần lớn nguyên nhân là đến từ kiếm Băng Hỏa Uyên Ương. Em vẫn đinh ninh nếu chúng là một đôi kiếm tình lữ, vậy thì em và anh nhất định có duyên với nhau.
- Tới giờ em mới biết rằng em đã sai rồi. Thần khí có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một món đồ, nó không cách nào sánh được với trái tim của Tần đại ca.
- Không! Tôi không tin đâu! Chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?
Chiến Thành gần như phát điên lên. Chỉ có bản thân anh ta mới biết được anh ta si mê Lâm Thi Vận tới mức nào.
Giờ Lâm Thi Vận lại còn nói hai người chưa từng bắt đầu, cô ấy luôn phải miễn cưỡng chấp nhận mình, nhưng tới cuối cùng mình vẫn không thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi nào trong lòng cô ấy.
Buồn cười quá thể!
- Thành Nhi!
Chiến Thiên Hùng thấy con mình thất hồn lạc phách như thế, ông cũng đau lòng và không nỡ lắm.
Tuy thiên phú của Chiến Thành không bằng Chiến Văn Vũ, nhưng đã tới Bán Thần tầng thứ sáu, hơn nữa còn là chủ nhân của kiếm Hỏa, là thiên tài đứng thứ hai của Chiến tộc, ông cũng gửi gắm rất nhiều hi vọng ở Chiến Thành.
- Lâm Thi Vận, Chiến tộc có ơn nuôi dạy cô suốt mấy năm qua, lẽ nào cô tuyệt tình như thế?
Lâm Thi Vận khẽ giật mình, trầm mặc không nói. Nếu tính rõ ra, cô đã khiến Chiến tộc chịu thiệt thòi rất nhiều.
- Ổn rồi, Thi Vận!
Sau khi Tần Mục chờ Lâm Thi Vận giải thích rõ ràng câu chuyện thì nhẹ vỗ về bờ vai cô và nói:
- Chuyện tiếp theo cứ để tôi xử lý, em không cần lo lắng gì hết.
Nghe giọng nói ấm áp và dịu dàng của Tần Mục, trong lòng Lâm Thi Vận bay bổng vô số bong bóng màu hồng ngọt ngào. Dù Tần Mục chỉ đối xử với cô tốt một chút xíu thôi thì cô cũng nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ của mình để có được sự quan tâm này!
- Vâng!
Lâm Thi Vận khẽ gật đầu, trở về phía sau Tần Mục, không để ý tới chuyện xung quanh nữa.
- Chiến tộc trưởng, cảm ơn ông đã chăm nom Thi Vận mấy năm vừa qua. Nếu ông cần giúp đỡ gì, xin cứ nói!
Tần Mục nói rành mạch, ý là hắn muốn dẫn Lâm Thi Vận đi, bảo ông ta đưa ra điều kiện để sau này Lâm Thi Vận và gia tộc các ông xóa bỏ hết ân oán.
- Hừ! Điều kiện của tôi là con bé phải ở lại Chiến tộc, gả cho Thành Nhi!
Chiến Thiên Hành hừ lạnh, nói.
Bấy giờ sắc mặt Tần Mục đã trầm xuống:
- Tôi đã nể mặt thì đừng có không biết điều!
- Cậu nói gì cơ?
Chiến Thiên Hùng nổi giận lôi đình:
- Một Tiêu Hậu thì cũng thôi đi. Cậu là cái thá gì mà dám khoa tay mủa chân trước mặt tôi đây hả!
Hiểu biết của Chiến Thiên Hùng về Tần Mục còn giới hạn ở thời điểm hắn đứng cùng một chỗ với Thiên Hậu. Ông ta cho rằng Tần Mục nom giống như người quen của Tiêu Hậu, nhiều lắm là bạn của Tiêu Hậu thôi.
Chiến tộc là một trong những tộc mạnh nhất chỉ sau hoàng tộc. Dù cho Thiên Hậu muốn ra oai tại đây cũng phải đắn đo suy nghĩ một phen, tất nhiên ông ta không thèm để Tần Mục vào mắt.
- Nói vậy là nếu tôi muốn dẫn Thi Vận đi thì các người sẽ động võ hả?
Tần Mục cười lạnh.
Chiến Thiên Hùng tuyệt đối không thể thả Lâm Thi Vận đi dễ dàng.
Trước tiên chưa nói tới việc Chiến Thành yêu cô ta đến phát điên, bản thân Lâm Thi Vận còn là chủ nhân Băng Kiếm, điều này không thể đổi được bằng bất cứ thứ gì.
- Tộc trưởng, không thể.
Chiến Văn Vũ vội vàng đi tới, sợ toát cả mồ hôi hột.
Nói thật, xét chiến lực của toàn bộ Chiến tộc cũng không có mấy người có thể vượt qua gã.
Mà nếu Tần Mục muốn giết gã, chắc chắn không cần dùng chiêu thứ hai.
Đây là nhân vật còn khủng bố hơn Tiêu Hậu, Chiến tộc căn bản không thể đắc tội.
Nếu thực sự muốn động thủ với Tần Mục, khoảng cách đến diệt vong của Chiến tộc quả thực không xa.
- Văn Vũ, tôi biết mấy ngày nay cậu rất thân với hắn, tuy nhiên Thành Nhi có thể nói là em trai của cậu. Vào lúc như này, lẽ nào cậu vẫn đứng về phía người ngoài sao?
Chiến Thiên Hùng vẻ mặt không vui.
- Không phải, hắn…
- Chiến Thiên Hùng, ông muốn đánh nhau với Tần công tử thì phải hỏi bọn tôi có đồng ý không.
Chiến Văn Vũ chưa nói xong, đột nhiên mười mấy bóng người cường đại bay tới, đỗ xuống quảng trường.
Những người này thực lực đều cao hơn Bán thần tầng năm, người mạnh nhất thậm chí đã là Bán thần tầng tám, thế lực như vậy, Chiến tộc không dám khinh thường.
- Thần huynh, các người đây là…
Chiến Thiên Hùng không hiểu, đương nhiên lão quen những người này, hơn nữa còn quen hết. Toàn bộ đều là đại biểu của những đại tộc đứng đầu tới tham gia tiệc cưới lần này, bình thường cũng qua lại đôi chút với lão.
Nhưng nhìn bộ dạng của họ lúc này lại giống như đứng về phía Tần Mục, chống lại Chiến tộc.
- Chiến Thiên Hùng, Tần công tử là ân nhân cứu mạng của bọn tôi, lại là người bọn tôi kính trọng. Nếu ông dám động thủ với cậu ấy, e là bọn tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bán thần cường đại tầng tám căn bản không nể mặt Chiến Thiên Hùng.
Chiến Thiên Hùng ngơ ngẩn, Tần Mục là ân nhân cứu mạng của họ, lại còn là người họ kính trọng?
- Tần công tử, đa tạ cậu ra tay cứu trợ trong hư không, nếu không tất cả bọn tôi đã khó mà thoát chết.
Mọi người thể hiện sự cảm kích với Tần Mục.
Tần Mục khẽ gật đầu. Khi đó tâm trạng hắn cũng tốt, tiện tay cứu những người này, cũng chưa từng nghĩ để họ báo đáp cái gì.
Mà trong lòng những người này cũng hiểu, cho dù Chiến tộc giở mọi thủ đoạn ra, cũng căn bản không làm gì được Tần Mục.
Bọn họ đứng ra bảo vệ Tần Mục, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, muốn để lại ấn tượng tốt một chút cho Tần Mục.
Kết giao với một thiên tài mạnh hơn cả hoàng tử, trăm lợi không có một hại.
- Tộc trưởng, chúng ta không trêu vào người này được, để Lâm Thi Vận và hắn đi đi.
Chiến Văn Vũ nói nhỏ bên tai Chiến Thiên Hùng.
- Văn Vũ, lẽ nào hắn là hoàng tử Hoàng tộc?
Lúc này Chiến Thiên Hùng cũng thấy sự việc lạ lùng.
Nhưng lão đã từng gặp hoàng tử, cũng có quen biết, Tần Mục không phải một trong số đó.
- Nói thật, hắn còn đáng sợ hơn hoàng tử.
Chiến Văn Vũ rất chân thành nói.
Vừa nghe thấy vậy, Chiến Thiên Hùng không kìm được khẽ run rẩy.
Đáng sợ hơn hoàng tử, đây là khái niệm gì vậy?
- Chiến Thiên Hùng, còn muốn đánh nhau không, không đánh thì tôi đi đây.
Tần Mục lạnh nhạt hỏi.
Chiến Thiên Hùng do dự một chút, trả lời:
- Cậu có thể dẫn Lâm Thi Vận đi, nhưng phải để lại Băng Kiếm.
- Được, trả lại Băng Kiếm cho các người.
Lâm Thi Vận căn bản không chần chừ, lấy Băng Kiếm ném trả.
Chiến Thiên Hùng giang tay đón lấy, nhưng lão vừa chạm vào Băng Kiếm, lập tức cảm giác được sự băng hàn sắc bén, khiến lão vô thức thu tay lại.
Choang
Băng Kiếm lại bay về, xoay vòng trước người Lâm Thi Vận, không muốn rời đi.
Lâm Thi Vận khẽ giật mình, lộ vẻ thương cảm, nói với Băng Kiếm:
- Xin lỗi, chị cũng không muốn rời xa em, tuy nhiên chị muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, xin em cho chị hoàn thành tâm nguyện.
Băng Kiếm vẫn vờn quanh, giống như một đứa trẻ bị chủ nhân vứt bỏ, hàn ý tản ra lúc vô tình kia, dường như chính là cảm xúc đau thương không nỡ.
Tần Mục nói:
- Hay đem Băng Kiếm đi, anh nghĩ cũng chẳng ai ngăn được chúng ta đâu.
Lâm Thi Vận chần chừ, lại lắc đầu nói:
- Thế nhân vẫn nói Băng Hỏa uyên ương kiếm là kiếm tình, mà Hỏa Kiếm trong tay Chiến Thành, nếu em mang Băng Kiếm đi, e rằng sẽ bị người ta chỉ trích.
- Dao phải quan tâm người ta nói gì?
- Nếu người ta nói cái khác, em cũng chẳng để ý, nhưng chuyện này, em không chịu được.
Tần Mục thầm than, tình cảm của Lâm Thi Vận đối với mình, dường như thực sự tới mức cực kì sâu đậm, đến hạt cát cũng không xen vào được.
Loong coong.
Lâm Thi Vận đưa ra quyết định cuối cùng, Băng Kiếm biết đã bị chủ nhân vứt bỏ, rầu rĩ kêu lên.
Vút
Lập tức, Băng Kiếm hóa thành một đường kiếm quang, lao lên không trung rồi biến mất.
Đúng lúc này, cả người Chiến Thành bên cạnh đột nhiên run lên, một thanh bảo kiếm màu đỏ rực bay ra từ trong người hắn, đuổi theo hướng Băng Kiếm mất tích, đều biến mất không thấy đâu.
- Sao có thể…
Ánh mắt Chiến Thành ngây ra. Gã cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Hỏa Kiếm bị mạnh mẽ cắt đứt.
Vì đuổi theo Băng Kiếm, Hỏa Kiếm lại không nhận gã là chủ, nỡ lòng dứt bỏ quan hệ.
Sự tuyệt tình của Lâm Thi Vận, sự phản bội của Hỏa Kiếm, hai đòn đả kích nặng nề, khiến Chiến Thành rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, co quắp ngã trên mặt đất.
Chiến Thiên Hùng cũng suýt thì trước mắt tối sầm, lão vốn định lấy lại Băng Kiếm, ai ngờ hiện tại mất cả hai thanh kiếm, tiền mất tật mang.
- Xem ra không ai chặn chúng ta nữa, đi thôi.
Tần Mục lôi Lâm Thi Vận, định rời đi.
- Đợi một chút.
Một giọng nói ngăn hắn lại, lại chính là Chiến Tiểu Huân từ nãy không nói gì.
- Chị Thi Vận, em không nỡ xa chị, chị ở lại được không?
Chiến Tiểu Huân khẩn cầu.
- Tiểu Huân, bất kể như nào, tình cảm chị em ta cũng không thay đổi. Nếu em nhớ chị, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tachị sau này chị sẽ ở cùng Tần Mục.
Tần Mục cười nói với Chiến Tiểu Huân:
- Thiên Mạc Thành là chỗ ở của ôi, nếu cô muốn đi, lúc nào cũng hoan nghênh.
- Ai muốn tới chỗ anh chứ, lưu manh.
Chiến Tiểu Huân lườm Tần Mục, nhưng lại ghi nhớ lấy ba chữ “Thiên Mạc Thành”.
Tần Mục hơi sửng sốt, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tính cách của Chiến Tiểu Huân là vậy. Mặc dù biết Tần Mục không phải loại người mình tưởng tượng, nhưng dù sao đã từng cãi nhau, nếu muốn cô nhận sai, nói năng đàng hoàng bình tĩnh, cô không làm nổi.
- Vậy chịu thôi, sau này đành có duyên thì gặp lại. Tạm biệt.
Tần Mục cười, cùng Lâm Thi Vận rời đi.
- Đúng rồi, Tiêu Hậu hình như vẫn đừng đợi anh bên ngoài, đã mấy ngày rồi.
Đột nhiên Tần Mục nhớ ra, hắn ở trong bụng hư không cự thú cả bảy ngày, cho dù Tiêu Hậu có kiên nhẫn đến đâu, e rằng cũng không kiên nhẫn đợi được nữa.
Hai người vừa ra khỏi phạm vi Chiến tộc, một người đàn ông mặc áo dài bay tới, nhìn Tần Mục, nói:
- Các hạ là Tần công tử?
Tần Mục hơi dừng lại:
- Ông là ai?
- Tiêu Hậu bảo tôi nói với cậu, cô có việc gấp đi trước.
- Ồ?
Tần Mục nhíu mày.
Để Tiêu Hậu đợi bảy ngày, cô mất kiên nhẫn cũng là điều bình thường.
Nhưng cứ cho là không kiên nhẫn, nếu nói cô tức giận tự quay về trước thì lại không giống tính cách của Tiêu Hậu.
Trừ phi, thật sự có việc gấp.
Nghĩ tới đây, Tần Mục hơi có chút bối rối.
- Thi Vận, ôm lấy anh, chúng ta phải lập tức quay về.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Thi Vận vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Tần Mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận